CHẤN ĐỘNG Ở ĐẤT CỦ CHI

– A lô, a lô!
– Cấp cứu 115 nghe ạ?
– Chị cho một chiếc tới Karaoke The Hub ngay nha, tỉnh lộ 8, thị xã Củ Chi.
– Vâng, bệnh nhân sao ạ?
– Sắp xỉu. 15 phút nữa xỉu.
– Cái gì, cậu giỡn à? Sao biết sắp xỉu?
– Em chắc luôn. Mà nếu không xỉu, em cũng sẽ trả tiền. Tim thân chủ em rất yếu, em sợ nếu có mệnh hệ gì…
– Vậy chuyển khoản trước đi.
– OK. Về bệnh viện đa khoa Củ Chi, bệnh nhân có bảo hiểm y tế.
– Cần máy thở không?
– Cần.
– 800k.


Tôi lấy máy chuyển khoản cho 115. Bên trong tại quầy tiếp tân của Karaoke The Hub—một quán mới nổi nhưng đã nhanh chóng giành khách của mấy cái lâu đời trên địa bàn Củ Chi như Kingdom, Thuỷ Trúc—thân chủ tôi bà Bảy Lan vẫn đang đôi co với nhân viên tiếp tân.

– Giờ có cho tao lên không, hay là muốn tao kêu công an?
– Dạ quán em có quy định không cho người lạ lên phòng!
– Nhưng chồng tao trên đó, tao muốn bắt ghen không được à?
– Dạ, quán em không có quy định…
– Tao là chủ tiệm vàng Bảy Lan, công an phường quận gì tao quen biết hết. Giờ mày muốn xé to ra đúng không?
– Dạ, nhưng ghen gì ở đây mà bắt ạ? Phòng 609 chỉ có ba khách nam, không kêu đào.
– Nếu không có gì, sao mày không cho tao lên? Mày muốn coi hôn thú của tao không, đây, hình chụp nè.

Tới đây thì tiếp tân buộc phải để cho bà Lan—cùng với bầu đoàn của mình là hai thằng cháu gọi bằng dì, và ba bà bạn hàng xóm sồn sồn nhiều chuyện—vô thang máy. Cậu ta cũng vô theo, miệng làu bàu: “Mà hai anh kia bỏ hết búa rìu lại đi, tính phá cửa à? Tui sẽ mở khóa cho vô, đã nói là không có gì”.

Tôi—thám tử tư Hoàng Bảo, được bà Bảy Lan thuê để theo dõi ông Phú cả tháng nay—lẽ ra cũng đã đi theo. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn mình nên ở lại chờ xe cấp cứu.

Sự cẩn trọng của tôi không hề thừa. Chỉ 5 phút sau, đúng như tôi dự đoán, chiếc thang máy—xuống từ tầng 6 và dừng lại cái kịch—mở ra một cảnh tượng hãi hùng. Bà Lan được mang ra trong tay hai đứa cháu trai, may là tụi nó cũng đã thanh niên và đủ sức để bồng bế. Nhìn bà Lan tôi biết bà chỉ bị ngất do sốc tâm lý, không phải do đột quỵ. Ngoài sân, xe cứu thương hú còi cũng vừa tới nơi.

Hai đứa cháu trai lên xe chung với dì tụi nó. Ba bà bạn thất thần như vẫn còn chưa tin điều họ chứng kiến, nhưng chẳng còn gì khác để làm nên cũng kêu xe ôm về. Tôi hỏi nhỏ anh tiếp tân, xem ra không quá sốc như mấy người nói trên:

– Ba người kia chuồn đường nào rồi?
– Qua cửa thoát hiểm.
– Hay vậy?
– Thì karaoke này ông Phú xây mà, ổng rành như lòng bàn tay.

Tôi nghĩ cũng không nên vặn vẹo gì thêm. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Bà Lan sẽ mau tỉnh lại thôi và chuyển cho tôi nửa số tiền còn lại.

Với một thám tử tư còn nghiệp dư như tôi, tám chai là khoản thu nhập không hề nhỏ.

#
##

Từ khi đủ lớn để chạy chơi trong hẻm, tôi đã thấy tiệm vàng Bảy Lan ở đó, ngay đầu hẻm với mặt tiền nhìn ra đường cái lớn.

Cô Lan người tròn như hột mít, tóc ngắn xoăn, hay mặc cái váy màu hường. Ngoài buôn vàng ra cô còn cho vay và cầm đồ như các tiệm vàng khác. Nhưng cô Lan không lấy cắt cổ như người ta. Thí dụ ba mươi triệu chỉ lấy lãi một triệu, nên người đời không oán ghét.

Từ năm lớp 8 khi mẹ mua cho cái Iphone thì tôi trở thành khách quen của cô Lan. Một tháng ba mươi ngày thì điện thoại tôi nằm ở cửa hàng cô cũng phải… hai chín ngày. Dĩ nhiên là tôi chỉ đang nói ngoa cho nó vui.

Bữa nọ tới cầm đồ không thấy cô Lan, chỉ thấy con trai cô, tên Luân, học trên tôi ba lớp. Ảnh thuộc kiểu dậy thì sớm. Mới 17 mà đã đủ hết: giò cao, giọng vỡ, ria mép đậm.

Tôi thuộc kiểu… mê trai sớm. Mới 14 mà đã biết dẹo trai, ưa nguýt háy. Nhưng tôi mê trai chứ không dại trai. Khi tên Luân đó tính phí mắc hơn cô Lan thường ngày, tôi chỉnh liền:

– Sao má anh tính em có 10% tháng, mà anh tính 12%?
– Anh với má anh, ai đẹp trai hơn?
– Anh đẹp kệ anh, em có xơ múi được gì đâu?
– Anh có xơ có múi, đủ hết nhưng không free, hì.
– Kệ anh. Anh không sửa lại 10%, em méc má anh.

Thế là tên trai rặt đó phải xuống nước. Ảnh biết tôi là khách mối, tuy mỗi lần chả cầm bao nhiêu, chừng một tới hai chai. Nếu mà mất khách chắc chắn mẹ ảnh sẽ không để yên.

Ngày qua tháng lại, thoát cái tôi đã lên lớp 11, còn anh Luân cũng tròn 20. Lúc này ảnh đã “dậy thì thành công”: cao trên mét tám, ngực nở, mông căng, giọng nói vang, cho dù nét mặt không ít đăm chiêu.

Tôi nghĩ đó là do ảnh không học đại học mà cũng chẳng làm gì. Nhà giàu quá mà đâu cần làm. Không chỉ có mẹ là chủ tiệm vàng, cha anh Luân nghe đâu là sếp một công ty xây dựng tầm cỡ. Cha ảnh tên Phú, người phốp pháp, tóc hoa râm, toàn đi xe hơi.

Tháng trước gặp cô Lan đi chợ về—cô vẫn giữ cung cách của phụ nữ bình dân, ưa đi những chợ nhỏ tự phát nằm sâu trong hẻm—cô vẫy tôi lại hỏi chuyện:

– Sao lâu rồi không thấy ghé tiệm cô?
– Thì cô nên mừng cho con chứ!
– Tao chỉ sợ mày bán luôn cái Iphone đó rồi.
– Haiz. Cô hay thiệt.
– Tao nhìn người là biết, ai đang cần tiền, ai đang muốn vay…
– Con đang cần 2 triệu mà thiệt tình không dám vay.
– Không cần vay. Tao đưa mày 2 triệu, mày giúp tao một việc này thôi.

Rồi như sợ tai vách mạch rừng, cô ngoắt tôi theo cô về nhà mình. Đưa tôi ly nước cam, cô Lan vào đề:

– Dạo này chồng cô, biết chú Phú không, thường hay về khuya. Mày theo dõi dùm xem ổng đi đâu, có phải theo gái không.
– Là cứ theo dõi miết? Chạy theo xe hơi?
– Ban đêm thôi. Mày rình ở trước công ty ổng, xem xe ổng đi đâu sau giờ làm.
– Mà… trong bao lâu ạ?
– Một tuần là biết liền đúng không?
– Dạ, cô đưa trước một triệu được không ạ?
– Nè, khi nào biết hết tao đưa triệu còn lại.

Thế là tự nhiên mà tôi biến thành thám tử tư. Hai ngày đầu không có gì bất thường. Chiếc BMW—thể thao, series 4, giá khoảng 3 tỷ như tôi đã Google—sau khi rời công ty xây dựng Phú Trung cũng chỉ ghé qua siêu thị Satra tí rồi về nhà.

Nhưng tới ngày thứ ba—hôm đó là một ngày thứ 6 cuối tuần—nó ghé vào một quán nướng, một chi nhánh của Khét. Cũng may họ ngồi sát mé ngoài nên từ bên kia đường—trên ghế đẩu của một quán ăn vặt vỉa hè—tôi vẫn quan sát được.

Bàn nhậu chỉ có ba người. Ông Phú và người kia trạc tuổi, chắc là ông Trung hùn hạp mở công ty, cũng có thể là một đối tác mới. Người còn lại, ngạc nhiên thay là chính anh Luân. Tôi lấy điện thoại—cô Lan đã cho tôi mượn một cái Iphone 16 xịn sò để làm nhiệm vụ—làm bộ selfie nhưng là chụp lén họ vài tấm.

Họ ăn bò nướng, hàu nướng và uống cũng không nhiều, chỉ một két bia Heineken. Tôi đoán họ muốn dành cho “tăng hai”. Và đúng vậy chiếc BMW sau đó không về nhà mà đi tới Karaoke The Hub, khu trung tâm thị xã. Sau chừng hai tiếng thì họ bước ra, tôi thấy cũng không say xỉn thêm gì mấy.

Ông Trung kêu xe Grab về nhà mình ở một hướng khác. Hai cha con ông Phú lên chiếc BMW về nhà họ, nơi cô Lan có lẽ đang chuẩn bị bài diễn văn. Vì tôi đã “livestream” hết cho cô những gì diễn ra tối nay.

Sáng hôm sau cô Lan nhắn tin:
– Ổng thú nhận rồi, có đi bia ôm.
– Rồi cô nói sao?
– Tao chửi chứ sao.
– Thế chú nói gì?
– Ổng nói thì làm ăn phải vậy, vui vẻ chút. Với có thằng Luân ở đó chẳng lẽ dám bậy bạ.
– Mà chú dắt anh Luân theo làm gì ạ?
– Ổng nói để tập cho nó quan hệ làm ăn, chuẩn bị vô công ty phụ ổng.
– Vậy là khỏi theo dõi nữa hả cô?
– Tạm thời thế. Mang trả cô cái điện thoại, cô đưa triệu còn lại.

Thế là kết thúc nhiệm vụ bất khả thi đầu đời của tôi. Hai chục xị cho khoảng tám tiếng bám đuôi người ta, cũng không quá tệ. Bạn hỏi tôi còn đi học mà cần chi nhiều tiền ư? Tiền mua popper nè, gel xịn nè, chưa kể tôi còn muốn một con cu giả hít tường.

Bẵng đi vài hôm, cô Lan lại nhắn tin cho tôi:

– Bảo ơi, không xong rồi!
– Sao ạ.
– Ổng có bồ nhí thiệt.
– Sao cô biết?
– Tao lục được cuốn sổ chi tiêu của ổng… Hic…
– Sao hả cô?
– Tuần nào cũng chi cho nó 4 triệu.
– Nó là ai hả cô?
– Chỉ viết tắt là TS. Thuý Sa hả Bảo?
– Sao con biết được.
– Giờ tao đưa cuốn sổ ra là ổng phải chịu thua. Nhưng tao muốn bắt con kia, tại trận!
– Và cô muốn con điều tra?
– Đúng dị!
– Bao nhiêu ạ?
– 4 triệu.
– Cô ơi cái vụ bồ nhí này khác với bia ôm, chắc chú giữ kín lắm. Nhiều khi con phải đút lót cho bảo vệ này nọ nữa.
– Dị tao đưa trước 4 triệu. Khi nào xong đưa 4 triệu còn lại.

Thế là tôi lại lên đường cho nhiệm vụ thứ hai.

Việc đầu tiên tôi cần làm, theo như chỉ đạo của cô Lan, là thâm nhập Karaoke The Hub. Đút lót cho anh tiếp tân—gay, hay ít ra là bi, khá là có duyên—500k và tôi có thông tin về ba người đi xe BMW.

Họ không khi nào gọi đào của The Hub, anh cho hay. Tôi liền nhắn tin cho cô Lan như thế.

– Chú không kêu tay vịn lên phòng cô à. Anh tiếp tân nói thế.
– Dị à?
– Con đã nói là việc này không đơn giản. Cô cho con thời gian nha, để suy nghĩ.
– Ờ. Cần gì cứ nói tao.
– Chắc con sẽ thử khai thác anh Luân. Cô cho con số của ảnh đi.
– Nè, nó dễ quạu lắm nha.
– Hay sáng mai cô kêu ảnh đứng ở quầy thay cho cô một buổi. Con sẽ giả bộ tới vay. Như thế tự nhiên hơn.
– Ờ. Mai tao về bên ngoại.

Sáng hôm sau tôi kẻ mắt tô môi, diện bồ đồ tươi nhất, ra đầu hẻm tới hiệu vàng Bảy Lan. Anh Luân chào tôi với cái nhìn dò xét

– Em vay hay cầm?
– Dạ cầm?
– Cầm gì nè?
– Cầm… cái đó của anh, có được hong?
– Uhm… anh không có free, em biết rồi đấy.
– Cho em xem bảng giá đi.
– Mua sỉ thì một tuần 4 chai nha.
– 4 triệu? Một tuần?
– Uhm…
– Còn mua lẻ?
– Hai giờ hai chai.
– Bây giờ anh rảnh không, đi khách sạn với em?
– OK. Má anh qua nhà ngoại rồi, chiều mới về.
– Mà… cụ thể nè, hai tiếng, làm gì cho hết hả anh?
– Làm gì cũng được, đừng kêu anh bú.
– Em top anh được hong?
– Được.

Thế là chỉ 20 phút sau, tôi đã có trong tay cái mình muốn. Body slim mềm dẻo của một công tử, và hotboy. Tôi không nghĩ mình yêu anh Luân, nhưng đã luôn mơ ước cái ngày này: chỉ có tôi và anh, và giường chiếu.

Sau khi đã thấy số tiền chuyển khoản hiện lên trên màn hình, anh Luân cởi đồ. Trai slim thường ít lông nhưng Luân là ngoại lệ. Lông nách rậm, lông bụng vừa đủ để khêu gợi, lông cu thì thẳng, mượt, đen nhánh.

Cặc anh không làm tôi thất vọng. Nó đen, dài và gân.

Với một đứa mén mới học lớp 11 như tôi, anh cũng chỉ là con cặc thứ… 11 mà tôi từng bú trong đời. Tôi còn nhớ hết 10 con cặc kia nó như thế nào. Nói chung tuy có cái tươi hơn, đẹp hơn, nhưng của Luân là manly nhất, kiểu như nó còn non trẻ vậy mà đã dày trận mạc.

Tôi bú anh cũng phải nửa tiếng, không biết chán. Tôi chẳng việc gì phải vội. Nó là của tôi, trong 120 phút. Cặc anh Luân ngọt và mùi dái thì vừa đủ hăng để kích thích.

Khi sau cùng anh Luân cũng top tôi—thế úp thìa cổ điển, với một chân gác lên vai—tôi hỏi:

– Anh straight mà sao rành vụ này vậy?
– Sao biết anh straight?
– Thấy anh chở ghệ chớ bộ.
– Che mắt người ta thôi.
– Nhà anh giàu mà sao anh phải làm nghề này?
– Anh không muốn dựa dẫm, hiểu chưa?

Nói tới đây anh Luân nắc tôi thật nhanh, thật mạnh, như thể muốn phạt tôi cái tội hỏi nhiều. Thấy anh có vẻ sắp ra, tôi stop anh lại.

Một tiếng còn lại, tôi vùi mặt vào giữa hai cái mông căng tròn thiệt là đàn ông của anh Luân. Khi sau cùng cưỡi lên lưng anh như một con chó đực, tôi thì thầm vào tai anh:

– Anh Luân, lấy em nha?
– Đừng có mơ!
– Nghĩa là anh từ chối bé Bảo?
– Ờ, em khùng quá.
– Sau này anh đừng hối hận nha.
– Hì, em vui thiệt.

Rồi tôi và anh cùng ra và hai tiếng hoan lạc của chúng tôi kết thúc.

Hai hôm sau, khi phát hiện chiếc BMW lại chở ba người—ông Phú, con trai ông và đối tác làm ăn—đỗ trước Karaoke The Hub, tôi nhắn tin cho cô Lan tới đó ngay để bắt ghen. Và phần còn lại của câu chuyện, mọi người cũng đã biết.

Khi nghe anh Luân nói 4 triệu / tuần, tôi đã sinh nghi.

Khi nhìn thấy trong hậu môn anh—khá bẹt ra rõ ràng là từng bị đụ nhiều—một sợi lông dài và quăn queo, khác hoàn toàn với lông cu lông đít thẳng mượt của anh, thì tôi biết chuyện gì xảy ra giữa ba người đàn ông, trong một căn phòng karaoke vắng bóng hoàn toàn các “tay vịn”.

Cô Lan chỉ hôm sau là rời viện, nhưng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy chồng con của cô nữa. Ngay hôm đó họ đã đi biệt xứ, nghe đâu sang tận Nam Vang.

Nhiệm vụ đã xong và cô Lan giữ lời hứa, đưa tôi 4 triệu còn lại. Tôi chỉ còn một thắc mắc nhỏ, chữ TS trong cuốn sổ của ông Phú, phải chăng có nghĩa là Threesome.

Chỉ có anh Luân mới trả lời tôi được. Nhưng anh đã lựa chọn. Và cả tôi cũng thế, đã lựa chọn.

Tôi đã chọn tiền cho dù lẽ ra đã có thể che dấu cho anh, một bí mật động trời. Hay dùng cho đúng từ của mấy má đu trend hiện giờ, đó là “chấn động”.


(Group Facebook Truyện gay kinh dị và bdsm – zalo 0329241500 để hỗ trợ tác giả)