Ở một cái thành phố mà nhịp sống quá nhanh như Sài Gòn, các chợ tình đồng tính giống như nấm vậy, mọc lên sau cơn mưa rồi nhanh chóng lụi tàn.

Tôi là con bóng outdoor hơn là sauna, khách sạn. Tôi thích mùi cơ thể: mùi mồ hôi thì mặn mòi, mùi cu dái thì đàn ông, mùi nách hăng thì gây nghiện… Bởi vậy tôi cứ lếch lồn đi hết chợ tình này đến chợ tình khác.

Thời sinh viên là những con đường thiếu ánh sáng nội thành, như đường Nguyễn Bỉnh Khiêm men sở thú, đường Lê Ngô Cát quận 3, đường Nguyễn Kim quận 5…

Sau này tôi mới biết thêm các công viên: Gia Định đường Hoàng Minh Giám, Văn Lang nhà thờ thánh nữ Jeanne D’Arc, Phú Lâm ở mũi tàu, ngay cả công viên 23/9 ở ngay trung tâm quận 1 phồn hoa và nhộn nhịp vẫn có bóng hoạt động, về khuya sau 12am.

Sau công viên tới các hồ bơi, tuy sự tắm táp làm mất mùi nhưng được nhìn ngắm body—nhiều đứa ở chỗ tắm chung còn trần truồng cho bạn thấy hết cu dái—cũng gây nhiều khoái cảm. Hồ bơi đầu tiên tôi đi là Nhà Văn Hoá Lao Động, sau đó tới các hồ Hải Quân, Hàng Không (đã giải tỏa), Phú Thọ, Nguyễn Tri Phương… hồ nào cũng có gay không nhiều thì ít.

Cách đây chừng 20 năm, thành phố này vẫn còn nhiều vũ trường, và giới gay sẽ biến thành của riêng họ vào một ngày nhất định trong tuần, như Long Vân trên đường Điện Biên Phủ là thứ Hai, Bến Thành trên đường Mạc Đỉnh Chi là thứ Năm, riêng Sầm Sơn ngay trên đường Lê Lai ngày nào cũng chỉ có gay. Tình đầu của tôi (bạn biết rồi đấy cái từ tình yêu trong giới này nó khiên cưỡng lắm, nhưng có sống chung thì cũng có thể gọi là tình) đã đưa tôi đến đây, trong ánh đèn màu của một hộp đêm nhếch nhác.

Nhưng trong các ‘tụ điểm’ gay của thành phố, không có nơi nào quái gở như rạp chiếu phim Vườn Lài, một cine bé nhỏ trên đường Vĩnh Viễn, quận 5. Tôi không biết nó bắt đầu ‘chứa trai’ từ bao giờ, nhưng cho tới khi bị chuyển mục đích sử dụng—thành một sân khấu kịch, vẫn cứ do một bóng chúa là Minh nhí quản lý, cách đây cũng chỉ hai năm—nó đã đồng hành với nghiệp bóng của tôi có lẽ cũng phải 20 năm.

Nói quái gở là vì ở trong biết, ở ngoài biết, ở trên biết, báo chí biết, trong giới biết, ngoài giới biết người ta làm gì trong rạp, nhưng nó vẫn cứ âm thầm tồn tại, phục vụ cho nhu cầu đồng tính, không chỉ trong giới gay. Sự cáo chung của nó có lẽ do mạng xã hội và các app hẹn hò khiến nó ế ẩm không còn đủ sức độc lập tài chính.

Một vài lần đầu vô đây tôi chẳng làm ăn gì được vì rất khó để có sự riêng tư. Luôn có vài cái đầu từ hàng ghế trên chõ xuống, vài cái tay từ ghế dưới sờ soạng, có tên còn ngồi sát bên quấy rối, và từ chỗ hai người—mà bóng tối cũng như không khí của rạp phim, với nhạc phim và màn ảnh rộng rất dễ đưa bạn vô một cái romance mood—bỗng chốc biến thành threesome, foursome, group, gang bang… ngoài ý muốn.

Ngay cả khi bạn chui vô đường luồng—một hành lang ở cánh gà bên phải—vẫn sẽ có một vài tên bám theo. Trong khi đó nhà vệ sinh cái thì hôi hám do hư bồn nước, cái hỏng then không thể khoá lại được…

Nhưng sau vài lần thì tôi cũng tìm ra giải pháp: tôi đi sớm như có thể, suất 10am khi rạp vẫn còn rất thưa người. Tôi sẽ có rất ít lựa chọn nhưng không hề gì. Trong không gian mờ ảo đó, chỉ cần một cái body đừng nhàu nát và con cu đừng có liệt dương, là tôi có thể giải tỏa bức xúc của mình. Đôi khi phải cho con đĩ bên trong mình được sống, bạn hiểu ý tôi chứ.

Nhưng số tôi hay gặp may. Suất đầu tiên cũng là thời điểm mà mấy tên trai thẳng—thường là quá già, quá mập hay quá nghèo để kiếm gái—hay mò vô rạp. Nhưng tôi đã nói già, mập hay nghèo không sao miễn con cặc còn mê hoặc.

Hôm đó là một ngày giữa tuần thứ Tư hay Năm gì đó. Sau khi vô rạp—giá vé khi đó là 50k thì phải, mà sau này vào thời điểm đóng cửa nó cũng chỉ lên 60k—tôi ghé quầy của chị Linh mua chai nước ngọt. Trong thế giới không có đàn bà này, thật ra vẫn có hai người đàn bà. Chị Linh—khoảng tứ tuần, là gái thẳng nhưng rất thân thiện với gay—và một bà les không biết fem hay butch, nhưng luôn cau có và nhăn nhó. Hình như chị ta là quét dọn, xong việc không về nhà mà cứ ngồi trong rạp gay chi không biết.

Tôi đi một vòng và điểm danh vài ‘gương mặt thân quen’. Đây là tên ba Tàu ở dưới bến xe Chợ Lớn, cặc nó cong cong, tôi chơi rồi và biết nó không chịu ra. Kia là anh Tư hay Sáu gì đó ở tận Biên Hoà lên, sẵn giao hàng ghé vô làm tí. Cặc ảnh ốm tong teo nhìn rất buồn cười. Mấy con bóng lộ giờ này chưa vô, tụi nó hay hốt hụi chót. Có một con mặc đồ đầy kim tuyến, vai đeo bóp đầm rất hay quấy rối tôi, giờ này chắc còn ngủ vùi sau một đêm săn trai ở công viên nào đó.

Trong rạp phim hôm nay có cái gì đó khang khác, tôi cảm thấy thế nên đảo mắt nhìn quanh. Kìa ở trên sân khấu, ngay dưới chân tấm màn nhung là một con mèo mướp. Nó ngồi điềm nhiên nhìn xuống, có lẽ nó đang nhìn chính tôi. Khi tôi leo lên tính ôm nó để vuốt ve—tôi vốn ưa mèo và rất rành tính nết tụi nó—thì nó bỏ chạy về mé phải, vào trong cái đường luồn mà ở trên tôi đã nói.

Tôi đi theo con mướp vào trong đường luồn. Và bắt gặp một cảnh tượng ít thấy: một chàng trai chừng 17 tuổi, mặc quần đùi và áo ba lỗ, đang ngồi bó gối, hình như là đang khóc thút thít.

Tôi thấy mình đứng giữa hai ý nghĩ: an ủi thằng mén hay tìm cách rù quến nó. Tôi hỏi nó vài câu như nhà ở đâu, tại sao khóc… nhưng nó không trả lời. Tôi làm bộ quát

– Mày làm gì trong này, muốn tao kêu bảo vệ không?

Tới đây thì nó đứng lên. Trong bóng tối và bởi vì tóc nó để dài, tôi không rõ mặt cho lắm, nhưng đôi mắt nó đẹp, buồn và… gay. Nó nói, giọng xa xăm như từ một bộ phim tình cảm Hàn Quốc

– Em chỉ còn hôm nay. Anh yêu em đi!

Tôi không ngần ngại chìa môi cho nó hôn. Nụ hôn giữa hai thằng con trai luôn là cái gì đó đặc biệt. Trong đời gay của tôi, nó còn hiếm hơn cả những pha làm tình nóng bỏng. Lưỡi hai đứa quấn lấy nhau, mắt tôi sau một hồi cũng nhắm lại…

Tay tôi luồn vào quần cậu trai, thịt da nó mát rượi. Uhm, tôi nghĩ mát rượi là không đúng từ, phải nói thịt da cậu ta lạnh như mới lấy từ trong ngăn đá ra, con cặc cũng lạnh nốt. Nghi ngờ, tôi vòng tay ra sau mông. Chao ôi, ở trên khe đít một chút, là một khúc gì đó, tuy cậu ta đã cố quặp nó xuống nhưng tôi vẫn biết đó là một cái đuôi!

Nhưng tôi vốn là đứa dạn dĩ. Tôi vờ như không biết gì, vẫn tiếp tục trò hôn hít. Ngay cả khi cái miệng của con hồ ly trườn xuống những phần thấp hơn, đói khát hơn trên thân thể tôi, thì tôi vẫn để yên. Mọi thứ chỉ kết thúc khi con mướp bỗng ở đâu xộ ra, ngay dưới chân tôi, gào gừ… Nhân tình của tôi biến mất như chưa từng hiện hữu!

Đem chuyện này kể lại cho anh Hai tôi, vốn là một pháp sư. Ổng nói tôi cúng sao giải hạn đi là vừa. Con hồ ly và cả mẹ les là kẻ thù đời trước của tôi. Nếu không có con mướp—là nhân tình kiếp trước của tôi, được tôi cứu ra khỏi một cạm bẫy—thì tôi đã bị con hồ ly hớp hồn.

Thế mới nói, đi Vườn Lài không phải để xem phim, mà là đóng phim. Trong trường hợp của tôi, không biết đó là phim tình cảm hay kinh dị!?