xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Hiện kết quả từ 1 tới 1 của 1

Chủ đề: Món quà bất ngờ

  1. #1
    Tham gia ngày
    Oct 2018
    Bài gửi
    278
    Thanks
    36
    Thanked 387 Times in 147 Posts
    Thẻ
    387

    Món quà bất ngờ

    MÓN QUÀ BẤT NGỜ

    Đây là năm 2050. Địa điểm: một phòng mạch tư nằm sâu trong một con hẻm của ngoại ô thành phố Manila, Philippines.

    Một cái app xuyên không đã đưa tôi và bạn trai tôi tới đây. Nếu đã xuyên không, sao tôi không đi xa hơn vào tương lai, và tới một nơi như sao Hoả? Bạn hẳn sẽ hỏi và tôi cũng xin trả lời: tới 2060 là tận thế mẹ nó rồi, và sao Hoả cho tới cả tỷ năm ánh sáng về sau cũng chả có gì trên đó cả.

    Nhưng ngay tại đây, trong những khu ổ chuột mới mọc lên của đô thị mất kiểm soát—như hầu hết các thủ đô của những nước Đông Nam Á luôn bám đít văn minh phương Tây, như Bangkok, Jarkata, Sài Gòn—là một phòng mạch tư khiêm nhường của tiến sĩ Tessa Marinas, nhưng được giới LGBT rỉ tai nhau là đã thử nghiệm thành công chuyển giới bằng AI genes, không đau đớn và chỉ mất có hai tuần.

    Ngay cả xa về tương lai như vầy, những thứ liên quan tới gen vẫn đầy rủi ro và bị cấm đoán. Nhưng tôi nghĩ một đứa bóng yêu trai rặt như tôi, đằng nào cũng đã rủi ro. Nếu tôi không chết trong phòng thí nghiệm thì cũng sẽ chết vì vỡ tim, khi những chàng trai của tôi—một chục đứa như một—cứ thấy gái đẹp là mắt mờ, miệng chảy dãi và tim thở hổn hển.

    Mà mấy con bèo đó có gì hơn tôi, vâng, ngoài hai cái bánh bèo và một cái bánh đúc?

    Tôi biết Trí có yêu tôi. Gay hay straight, bạn vẫn là con người. Bạn không thể từ chối một trái tim mở rộng. Còn hơn cả yêu thương, nó cho bạn sự chấp nhận, sự bình an. Những con bóng lộ tầm thường tôn thờ đàn ông, biến họ thành người hùng, và bẫy họ vào mê cung của cái tôi, một lâu đài xây bằng ảo tưởng. Nhưng tôi thì khác. Tôi cho họ cái mà bánh bèo thường không thể cho: sự bảo bọc của một người mẹ, hay chị gái.

    Hôm nay đã là ngày cuối cùng của hai tuần chuyển giới. Cũng là kỷ niệm 5 năm ngày chúng tôi quen nhau. Tôi đã hứa tặng Trí một món quà đặc biệt, và cậu ta cũng vậy. Sau khi check in vào một khách sạn nhỏ xinh, tôi đã nói với Trí có việc riêng, sẽ phải vắng mặt trong 14 ngày. Trí nói tôi đi đâu thì cứ đi, cậu ta ở luôn trong thành phố này và thời gian này cũng được. Tôi cười nói

    – Anh chán Sài Gòn rồi đúng không?
    – Cái thành phố đó bị xâm hại tình dục, ngày càng rẻ tiền!
    – Thế còn Manila?
    – Nó tự nhiên hơn, vẫn còn cái hồn châu Á.
    – Thế còn gái Manila?
    – Anh với em đã thoả thuận… là không nói về đề tài này mà?

    14 ngày trôi qua trong thấp thỏm và lo âu. Tuy dung nhan của tôi sau cùng không khác mấy so với cái mà AI phác thảo—do cấu trúc xương và chiều cao nên nó đã chọn cho tôi kiểu nhan sắc của gái Việt lai Âu, không quá nhấn mạnh vào các đường cong nhưng chú trọng hơn đến sự thanh tú và hài hoà—nhưng tôi biết chỉ có Trí mới cho tôi sự phê duyệt cuối cùng. Chỉ cần cậu ta có chút rung động, hay lúng túng, là tôi mãn nguyện lắm.

    Bác sĩ Tessa—theo như tiểu sử trên mạng là một cậu bé mồ côi lớn lên trong khu ổ chuột nghĩa trang nổi tiếng thế giới của Manila—bắt tay chúc mừng tôi. Ông nói mỗi ca chuyển giới đều mang lại cho ông một cảm xúc khó tả. Vì cùng với sự thay đổi của hình hài, các khách hàng của ông cũng không hề ngủ yên ở bên trong. Những cảm xúc mới xuất hiện, những sắc màu mới của cái tôi, những xung đột nhân cách nhiều khi còn đau đớn hơn cả thể xác…

    Trong 14 ngày qua tôi và Trí vẫn liên lạc đều đặn, tuy tôi không lộ mặt. Tôi nói ‘dự án’ mà tôi tham gia đòi hỏi sự tuyệt mật. Trí thì kể đã đi những đâu, các casino thế hệ mới có trò gì, các trận tỷ thí boxing giữa người và AI thú vị ra sao. AI tràn ngập trên màn ảnh, các kênh truyền hình đã từ lâu không còn xướng ngôn viên người. Giải bóng đá nhà nghề AI thu hút cả trăm ngàn người tới sân và cả tỷ người xem qua màn ảnh…

    Cả tài xế taxi đưa tôi về khách sạn cũng là AI nốt

    – Anh trả lời thật nhé: anh thấy tôi thế nào?
    – Tôi là AI. Tôi thấy cô đẹp, nhưng tôi chưa được thiết kế để có ham muốn.
    – Nghĩa là trong tương lai, anh có thể có ham muốn?
    – Vâng. Kể cả thất vọng, sợ hãi, buồn bực… Quốc hội của nước tôi vẫn đang tranh luận.
    – Anh biết tôi không phải người Phi?
    – Vâng, tôi còn biết cô đến từ năm nào, và dùng app gì để xuyên không. Những thứ đó đều để lại dấu vết.
    – Vậy… anh có biết tôi là gái chuyển giới không?
    – Không. Cái đó thì không.
    – Anh được lập trình để nịnh khách hàng à? Để họ tip anh à?
    – Ha ha… Giờ thì tôi nhận ra cô có vài nét không phụ nữ cho lắm. Cô có vẻ hơi thiếu tự tin. Nhưng tin tôi đi, đàn ông sẽ quỳ dưới chân cô.

    Không thắng được sự cám dỗ, tôi đã đăng hình lên mạng xã hội. Một mạng kín của LGBT bởi tôi không muốn Trí nhìn thấy, tôi muốn dành cho cậu ta sự bất ngờ. Và tôi đã nhận được nhiều ánh mắt ghen tỵ, một vài lời dèm pha vạch lá tìm sâu. Vâng, đó là cái tôi muốn: làm cho cái lũ chị em xấu tính của tôi phải ‘xanh mặt vì ghen tỵ’.

    Hôm qua Trí cho tôi hay một tin vui: cậu ta được nhận vào làm ở một bar gay, cũng không xa nơi chúng tôi trọ. Khi phát hiện ra Trí là người của năm 2025, quán bar đó đã cho anh một chân gác cửa. 25 năm vừa qua thế giới đã thay đổi chóng mặt, từ cách mạng AI sang cách mạng gen. Và kiểu đàn ông thuần chủng như Trí giờ trở thành của hiếm. Đàn ông hiện đại, họ cho gen mình lai với đại bàng, hổ mang, cọp, ngựa, tê giác…

    Tôi nhớ đã có lần hỏi Trí, nếu tôi là con gái, anh sẽ làm gì tôi. Trí thành thật thú nhận anh thích chơi ba, anh có một thằng bạn thân, mỗi đứa sẽ xài một lỗ. Haiz, nhiều lúc cô đơn phải tự xử, đó là hình ảnh hiện lên trong đầu tôi: xác thân gái rặt của tôi được nâng niu bởi hai tên đàn ông, từng giọt nước chảy ra từ người tôi được trân quý, và cực khoái quằn quại rên rỉ của tôi là phần thưởng mà họ chờ đợi.

    Giờ này Trí đã vào ca trực ở bar, tôi đổi ý nói tài xế AI hãy đưa tôi đến đó. Tôi muốn xem cảm xúc thật của anh, khi không biết tôi là ai. Kia rồi quán bar The Hole, và Trí dù đang hóa trang như thổ dân da đỏ vẫn rất dễ nhận ra, bởi cái miệng rộng của anh. Tôi trả tiền và không quên tip cho tài xế AI 100 peso (khi mua vé xuyên không tôi cũng đã đổi khá nhiều tiền Phi).

    Tôi đi chậm như có thể và dừng lại trước mặt Trí, nói tiếng Anh với anh

    – Chào người đàn ông của năm 2025.
    – Chào nữ hoàng bóng tối!
    – Tôi muốn uống một cốc với anh!
    – Tôi cũng muốn lắm, vì cô rất đẹp, nhưng cô thấy đấy, tôi còn trực tới 1h.
    – Vậy sau 1h, anh là của tôi nhé?
    – Tôi cũng muốn lắm, nhưng hôm nay tôi có hẹn rồi!

    Thế là tôi để Trí lại và đi vào bar. Bia, rượu và những tên đàn ông cớt nhã, cũng như thứ âm nhạc AI quái lạ của năm 2050—vâng tới thời điểm này, còn rất hiếm ai sáng táng cái gì cả—làm tôi quên đi sự nôn nóng muốn ôm hôn Trí và vật anh lên giường. Đúng 1h tôi đi ra, Trí đúng là đã giao ca và có vẻ như đang đợi ai. Thì chính tôi đã nhắn tin hãy đợi em tới đón.

    Tôi lại bên Trí

    – Có phải người anh chờ là Hoàng Huy?
    – Vâng, sao cô biết?
    – Cậu ta nhờ tôi đón anh dùm, xe đến rồi kìa!
    – Để tôi kiểm tra tin nhắn. Vâng đúng thế, đúng cô là người mà Huy nhờ đón. Cám ơn cô!

    Thế là hai chúng tôi lên xe, vẫn là chiếc của tài xế AI tôi đi lúc nãy.

    Manila về đêm thật đẹp. Những công viên sâu hun hút, những đại lộ vòng cung… Tôi lả lơi tựa vào vai Trí.

    – Huy là gì của anh?
    – Người yêu. Còn cô là gì của nó?
    – Chị em. Anh ngủ được với nó, mà chê em sao?
    – …
    – Nè, em là gái thật đấy, anh sờ đi!


    Trí nhìn tôi cười

    – Nếu là cách đây một tuần, thì tôi hiếp cô nãy giờ rồi!
    – Thế ư?
    – Vâng, tôi vốn là trai thẳng. Nhưng không hiểu sao tôi quen và sống với Huy như vợ chồng. Tôi vẫn ngủ với gái dĩ nhiên.
    – Rồi chuyện gì xảy ra với anh, tuần trước?
    – Tình cờ một người gay cho tôi biết vào năm 2050 này, tôi có thể lựa chọn giới tính. Chỉ cần điều chỉnh lại não một tí.
    – Và anh đã làm thế?
    – Vâng, hôm nay là kỷ niệm 5 năm ngày chúng tôi quen nhau. Tôi muốn dành cho cậu ấy một bất ngờ!
    – Vậy là sau khi điều chỉnh não, anh không còn ham muốn con gái nữa, anh thích con trai? Anh đã thử với ai chưa?

    Trí nhìn sâu vào mắt tôi

    – Huy, là em… đúng không?
    – Sao anh biết?
    – Vì em… vẫn thế. Mọi thứ từ em đều đã thay đổi, chỉ trừ đau khổ! Chỉ có em… mới có cái đau khổ ấy!

    Tôi khóc, không nức nở, nhưng cứ khóc miết trên suốt chuyến xe, trên vai Trí.

    Tay tài xế AI thật tế nhị, đã đổi nhạc xe sang một bản ballad, có lẽ cũng do AI viết thôi, nhưng vẫn tái tê

    Từ kiếp nào đã vụng trộm
    Phận má đào, duyên luộm thuộm
    Trái đạo Trời nhưng không trái lương tâm
    Nghịch luân thường nhưng không nghịch tình thâm
    Một giờ bên nhau cũng là duyên cầm sắt
    Một lần trong nhau, đủ để cả đời quay quắt

    Lần sửa cuối bởi Trai trong trại; 17-05-2025 lúc 12:18 PM

+ Trả lời chủ đề

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}