xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Trang 2/2 ĐầuĐầu 1 2
Hiện kết quả từ 11 tới 14 của 14

Chủ đề: Song Cảnh Phá Án (Dennis Nghĩa)

  1. #11
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    Chương 11: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ


    Trời vào thu Sài Gòn vẫn không mát mẻ hơn so với mùa hè, cáinóng hầm hậm làm cho mặt đường nhựa như sắp chảy ra, bóng khói nghi ngút như miếngkẹo chuối vừa đem ra khỏi lò vô tình chạm phải là cháy cả da. Sống ở cái thànhphố chỉ có hai kiểu thời tiết là mùa nắng và mùa nóng. Mạnh Cường đành cườikhan mà chấp nhận hiện thực. Bây giờ không còn là cậu chủ nhỏ trong một giađình giàu sang cái gì cũng sợ, cái gì cũng có người làm giúp, con người ấytrong cậu đã chết lâu rồi, sau nhiều năm lăn lộn giữa dòng đời, cậu tự cảm thấymình ra rắn rỏi hơn, tâm cũng vững hơn không còn khóc lóc mỗi khi gặp chuyện chẳngra gì nữa. Một đám mây lớn từ đâu kéo đến che kín mặt trời làm cho những tia nắngchói chang không thể đụng tới làn da trắng mượt của Mạnh Cường nữa, cậu lấy đàkéo mạnh những túi đồ nặng trịch đầy ấp thức ăn vừa mua từ siêu thị đang có chiềuhướng rời khỏi tay. Gần về tới nhà thì đám mây lớn che trời mới bay đi mất, cậunghiêng đầu áp má vào vai áo lau đi những dòng mồ hôi đang lăn. Lúc trước MạnhCường ở trọ khu Nguyễn Tri Phương quận Ba, cái phòng chỉ có 10m vuông không cócửa sổ, điều hòa cũng không mà giá lại đắt. Vừa rồi Hùng Dũng bạn cậu tìm đượcmột căn nhà khá rộng rãi, do người chủ di dân đi nước ngoài nên cần cho thuê gấp,giá thì có đắt hơn nhà cũ một chút nhưng nói về tiện nghi thì quả là một trời mộtvực. Thế là Mạnh Cường cùng Hùng Dũng quyết định đặt cọc ngay sợ để lâu sẽ cóngười tranh mất. Dọn về nhà mới cũng hơn tháng mà có mấy khi Mạnh Cường ở nhà,vì công vụ ở sở quá nhiều, cộng thêm việc phải thay phiên trực đêm tới ba buổitối trong tuần, nên cậu thường chọn ngủ lại ở phòng nghỉ cho nhân viên, vừa tiếtkiệm thời gian di chuyển vừa có giấc ngủ dài hơn thật là tiện cả đôi đường. Hômnay được nghỉ, cậu quyết định sẽ xuống bếp tự làm vài món bồi bổ cho bản thânvà người bạn thân, làm vài lon bia xem như là tăng thêm tình cảm. Cậu và HùngDũng quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo dưới quê. Lên tới lớp mười hai thì Hùngdũng nghỉ học quyết tâm lên thành phố lập nghiệp, tới giờ cũng coi như là có mộtchút công danh để bàn tán. Năm ấy Mạnh Cường cắt đứt liên lạc với gia đình, maymà có sự giúp đỡ của Hùng Dũng mà cậu mới sống tốt được tới giờ. Người đối xử tệbạc với mình cậu có thể quên nhưng người có ơn thì cậu sẽ mãi khắc sâu tronglòng. Nhìn con cá tươi rói làn da hồng hào vừa được đánh vải nằm ngay ngắntrong túi trên tay, đây là nguyên liệu chính để làm món cá chưng tương yêuthích của Hùng Dũng, cậu gật gù khen ngợi tài năng chọn thực phẩm của mình.
    Mạnh Cường chợt đứng khựng lại khi vừa định rẽ vào đường nộibộ. Một người phụ nữ cao quý trong bộ trang phục của giới thượng lưu, các phụcsức bà ta đeo cũng bốc ra toàn mùi tiền, bước ra từ một chiếc Roll Royce màuđen sáng bóng đang đậu bên vệ đường. Bà ta thư thả bước tới đứng trước mặt cậu.Trong khi ấy Mạnh Cường trừng trừng mắt căm giận nhìn đáp lại đối phương.
    “Lâu quá rôi không gặp.” Bà ta xiết chặt quai túi xành hànghiệu, “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện đi.”
    Mạnh Cường rất muốn chạy đi thật nhanh, cậu không muốn nhìnthấy, không muốn nghe thấy, không muốn liên quan gì đến người đang đứng trước mặt.Có lẽ mấy năm trước cậu sẽ chọn phương án lẫn tránh ấy nhưng giờ cậu cũng đã đủchính chắn để đối mặt với những thứ bản thân sợ hãi.
    “Phía trước có quán cà phê hay là chúng ta qua đó ngồi đi.”Mạnh Cường hướng mắt về phía trước.
    Sau một hồi quan sát chỗ dừng chân mà Mạnh Cường đề nghị bàta lên tiếng.
    “Cà phê không tốt cho sức khỏe, mẹ khuyên con nên giảm uốngmấy chất kích thích ấy đi.” Bà ta khựng lại khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của MạnhCường, “Phía trước có quán ăn Nhật ta vào đó uống trà đi, trà sẽ giúp giải độccòn làm cơ thể mát mẻ hơn trong cái thời tiết nóng bức này.”
    Nói xong bà ta không để cho Mạnh Cường có ý kiến đã đi mộtnước lên phía trước bước vào trong nhà hàng Nhật phía trên có bảng hiệu lớn đềchữ vàng Sakura.
    “Uống trà đi để nguội không ngon.” Bà ta đặt ly sứ xuống bànkhi đã hớp một ngụm nhỏ.
    “Bà có việc gì thì nói đi, tôi còn phải về nấu cơm.” Mạnh Cườngmắt đặt trên chiếc mặt nạ mũi dài phía tường đối diện.
    “Con gọi mẹ mình là bà sao? Thật là hỗn láo hết chỗ nói!”Cơn giận làm cho mặt bà ta có chút méo mó nhưng như đã nhận ra điều đó bà ta liềnđiều chỉnh làm cho cơ mặt trở về trạng thái bình thường của một quý bà. Tay nớilỏng chiếc khăn đang cột trên cổ bà ta hắng giọng nói tiếp.
    “Tháng sau là lễ thượng thọ của ông nội, con hãy về đi, chẳngphải trong nhà người con thương nhất chính là ông nội sao. Ông năm nay cũng hơnchín mươi rồi sức khỏe không còn tốt nữa, có thể ông không sống hết được nămnay.” Bà ta rót thêm trà vào ly.
    Những hình ảnh thuở nhỏ được ông nội đưa đi học, cùng ông điăn kem ở cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, cùng hái nụ mùa xuân ở đê làng về nấu canhùa về khiến Mạnh Cường cảm thấy cay cay ở khóe mắt. Sau khi bỏ nhà đi cậu vẫnhay thường gọi điện về thăm ông nhưng theo thời gian thì số lần giảm dần rồi đứthẳn, và cũng ngần ấy thời gian cậu không gặp được ông mình. Không biết ông dạonày ra sao có còn thức dậy lúc bốn giờ sáng để ra công viên tập múa quạt, cócòn lén trốn ra gốc me già để uống rượu nho. Cổ họng Mạnh Cường có gì đó nghẹnlại khiến cậu không dám lên tiếng vì sợ nước mắt sẽ rơi trước mặt người mà cậukhông thể tỏ ra yếu đuối.
    “Hôm đó tôi sẽ về.”
    Rất lâu sau đó bà ta mới nghe Mạnh Cường trả lời, nụ cười xuấthiện trên gương mặt tái xanh của người phụ nữ thể hiện sự hài lòng.
    “Làm cảnh sát lương không khá mà còn nguy hiểm tánh mạng.Sao con không về phụ việc cho gia đình mình.” Bà ta nhịp ngón tay lên bàn chờphản ứng của con trai mình.
    Thấy Mạnh Cường không có ý định trả lời bà liền tiếp tục.
    “Mẹ nói vậy không phải là chê bai nghề nghiệp của con, đâychỉ là mẹ đang quan tâm đến con mà thôi.” Bà ta dừng lại quan sát gương mặt vôcảm của cậu, “Đã qua nhiều năm như vậy con vẫn nhớ chuyện cũ sao? Mẹ dám khônghổ thẹn mà nói là những việc khi xưa mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con. Nếu choquay ngược thời gian, mẹ sẽ vẫn làm như vậy.”
    Mạnh Cường dùng tay xiết chặt hai đầu gối của mình nhằm kiềmchế cơn giận dữ đang chực chờ bùng phát. Cậu vốn tưởng lòng mình đã thanh tĩnhbuông bỏ mọi việc ở quá khứ nhưng không nó chỉ được che giấu dưới lớp lá mỏngchỉ chờ ngày trổi dậy.
    “Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước.” Mạnh Cường định đứngdậy bỏ đi.
    “Con hãy cưới vợ đi, lần này về mẹ sẽ giới thiệu con gái mộtngười bạn cho con làm quen.” Bà ta nói, “Có vợ rồi còn sinh con, sau này về giàcòn có người lo lắng đỡ đần. Con định sống cô độc thế này đến suốt đời sao?.”
    “Mẹ thừa biết con không thích con gái mà còn muốn con lấy vợ?”Mạnh Cường cười khan mắt nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa rất xa lạ trước mặt.
    “Con là đàn ông, con phải thích phụ nữ, sinh con nối dỗi đólà đạo lý tự nhiên của con người. Con còn muốn làm đồ bệnh hoạn đến khi nào nữa.Sao ta lại vô phước sinh ra cái thứ thế này.” Bà ta hét vào mặt con mình.
    Giật mình khi phát hiện bản thân đang bị cơn nóng giận kiểmsoát hành động, bà ta thở sâu lấy lại bình tỉnh nhỏ giọng nói:
    “Mẹ cũng chỉ là yêu thương con mà thôi, không lẽ làm vậycũng sai sao?”
    “Tôi không cần bà thương tôi.” Mạnh Cường nói trong tức tưởi,cả người run lên mặt đỏ bừng.
    Bốp! Bà ta tán mạnh vào mặt Mạnh Cường, trên má trái cậu liềnhiện lên dấu đỏ hình bàn tay. Vai bà ta hơi chuyển động lên xuống, chân lùi vềphía sau đỡ thân trên như muốn sụp xuống.
    Sau khi rời cửa hàng, Mạnh Cường lang thang vô định trên phố,cậu như kẻ vô hồn cứ đi đi mãi không có đích cố định. Đầu óc trống rỗng, cậu ngồingây ngốc ở bãi cỏ trên đê nhìn về phía dòng nước chảy cuốn theo những bông hoanhỏ màu vàng li ti. Cậu nhớ đã có lần thử làm cánh hoa cho dòng nước cuốn trôi,cuối cùng lại trôi dạt vào bờ chứ không phải là bị cuốn ra biển. Mưa! Cơn mưarào tưới mát thành phố chợt xuất hiện khiến mọi người đều hoảng hốt tìm nơi ẩnnắp. Mạnh Cường không trốn cũng không tránh để mặc cho những giọt nước thuầnkhiết từ thiên đường thanh tẩy đi những nhơ nhớp của bản thân. Khó khăn lắm mớiđi về gần tới nhà, bỗng cảm giác đau nhức trên người trỗi dậy liên hồi, đầu óccũng không vận hành nổi.
    Cậu đứng nơi cửa một căn hộ, nhất thời không nhớ ra số phòngcủa mình… Căn nào? Số mấy? Nhà của mình… không, nhà cậu thuê?
    Vừa nghĩ tới nhà, cậu đã thấy muốn bùng cháy, cơn nghẹn bỗngtrôi lên ngang cổ, có phần thở không ra hơi. Một chuỗi ánh sáng vàng lấp lánhhiện ra trước mắt. Mạnh Cường không thể kìm chế mình, cứ như bị nhốt lại chìm dầnxuống dưới, cậu thở dài, hay thật.
    Cuối cùng thang máy cũng mở ở tầng mười bảy, tầng cao nhất củatòa nhà, Tùng Quân bước ra ngoài thở dài tự trách số mình đen đuổi vì tầng nàothang máy cũng dừng lại vì có người ra vào. Tùng Quân thấy có vật gì đó khá tolớn đang nằm chắn ngang cửa nhà mình. Lại gần quan sát thì đó mà một nam thanhniên đang nằm bất động ngoài cửa. Mặt còn úp xuống đất.
    “Ầy”. Tùng Quân dùng mũi chân nhẹ nhẹ đá đá chân người ta,chẳng biết cậu này là ai nữa. “Cậu không bị sao chứ?”
    Người đó không động đậy, cậu khom lưng nhìn cậu ta một chút,thấy chóp mũi cũng bị đè xuống sàn, anh đưa tay kéo mặt người kia nghiêng khỏisàn để cậu ta có thể hít thở bình thường. Anh giật mình khi thấy gương mặt củaMạnh Cường, “Sao cậu lại ngất xỉu ở đây?”, anh có đôi chút hoảng.
    Tùng Quân sốc cậu lên vai cõng vào trong nhà, quẳng vàophòng ngủ của anh.
    “Sao mà sốt đến mê man thế này.” Tùng Quân đặt tay lên tránMạnh Cường đo nhiệt độ, “Quần áo cũng ướt hết, phải thay đồ khô cho cậu ta.”
    Trong lúc thay quần áo, Tùng Quân nhìn chằm chằm cậu một hồi.Trên mặt Mạnh Cường có chút bẩn, cơ mà cũng nhìn ra mặt mũi, khóe mắt rũ xuốngnhìn rất có nét. Với người cũng chẳng quá quan tâm chuyện dễ nhìn hay không nhưanh mà nói, xem như là đẹp trai đó, vẻ gai góc thường ngày, mặc dù đã thu vén lạirồi, nhưng anh vẫn cảm giác được.
    Thay đồ xong, anh lấy một miếng dán hạ sốt trong hộp sơ cứudán ngay giữa trán Mạnh Cường, sau đó ra ngoài.
    Hút xong một điếu thuốc, Tùng Quân nhìn đồng hồ, cậu ta ngấtxỉu đã nằm được 20 phút, theo một kiểu nằm mê man bất tỉnh mà nói, mấy phút làtỉnh được rồi.
    Anh đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong một chút, Mạnh Cườngkhông hề tỉnh dậy, nằm nhắm mắt, vẫn y nguyên tư thế cũ.
    “Ày”. Tùng Quân đi qua đẩy cậu ta. “Cậu đừng chết ở chỗ tôimà.”
    Mạnh Cường vẫn không nhúc nhích. Tùng Quân lại nhìn chằm chằmcậu một hồi, quyết định xuống nhà thuốc, mua ít thuốc hạ sốt mang về.
    Mạnh Cường mở mắt, không biết mình ra sao. Lúc này như là mấttrí nhớ, mình là ai, mình ở đâu. Một lúc sau mới có thể nhớ đến cảnh tượng cuốicùng là mình đập mặt vào nền đá lạnh ngắt. Thế mà lại té xỉu? Một ngày thật chộnrộn.
    Cậu ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người ra, bước xuống giường.Mình là ai? Mạnh Cường. Mình đang ở đâu? Không biết.
    Một căn phòng lớn, được thu sếp gọn gàng sạch sẽ, cậu đi quamở cửa phòng. Vừa đúng lúc Tùng Quân mua thuốc trở về.
    “Tỉnh rồi à!”. Tùng Quân đặt túi đồ lên bàn.
    “Sao lại là sếp?” Mạnh Cường còn hơi choáng, “Tôi đang ởđâu?”
    “Tôi thấy cậu ngất xỉu trước cửa nên mang cậu vào.” TùngQuân trả lời, “Đây là nhà tôi căn D1704 chung cư Phú Đạt.”
    “Cám ơn!” Mạnh Cường hơi đau đầu, “Tôi mới chuyển vô cănD1707.”
    “Thật trùng hợp chúng ta lại ở cùng một chung cư, còn ở nhàđối diện nhau.” Tùng Quân nói, “Mà cậu đi đâu về mà ướt đẫm nước, té xuống sôngsao.”
    Mạnh Cường bây giờ mới để ý thấy quần áo trên người mình đãđược thay mới. Một cảm giác khó nói bỗng tràn về khiến cậu không thở nổi, hai mắtlong lên sòng sọc.
    “Là anh đã thay quần áo cho tôi?” Mạnh Cường gầm gừ.
    “Tôi lo cậu mặc bộ đồ ướt sẽ làm cho trình trạng của bảnthân càng tệ hơn nên tôi tự ý thay giúp, cậu không phiền chứ?” Tùng Quân tìm gìđó trong túi đồ trên bàn.
    Mạnh Cường không trả lời anh, giận dữ đi thẳng về phía cửabăng ngang qua chỗ Tùng Quân đang đứng.
    “Đem theo thuốc về uống, tôi vừa mua cho cậu đấy.” Tùng Quânđánh bộp lên vai Mạnh Cường, đưa túi thuốc về phía trước, “Uống đi rồi mau hếtbệnh không lại uổng công tôi lo lắng cho cậu cả buổi tối.”
    “Tôi không cần anh lo cho tôi!” Mạnh Cường chộp lấy túi thuốcquăng mạnh vào góc tường, “Tôi không cần ai lo cho tôi cả. Tôi có thể tự lo chobản thận dù có chết ngoài đường cũng không cần anh cứu về. Các người đừng cónhân danh quan tâm tôi rồi muốn làm gì làm. Có khi nào các người nghĩ tới cảmgiác của tôi không?”. Mạnh Cường đẩy lùi Tùng Quân tránh khỏi đường đi, “Đừngbao giờ tự ý đụng vào người tôi.”
    Tùng Quân đứng ngây người không hiểu mình đã làm sai gì màkhiến cậu ta nổi giận đến như vậy? Lần đầu nhìn thấy Mạnh Cường ở trạng tháiđiên cuồng khiến cho Tùng Quân cũng có chút e sợ.
    Quay lưng về phía gương Mạnh Cường trút bỏ chiếc áo sơ mimàu xanh của Tùng Quân xuống. Trong gương phản chiếu một tấm lưng trần cườngtráng nhưng chật kín những vết sẹo đủ hình dáng từ tròn cho tới dài.
    Trong căn phòng màu trắng kỳ quái, Mạnh Cường 15 tuổi để trầnthân trên, tứ chi bị trói chặt bằng dây da, nằm sấp trên chiếc giường sắt lớn.Một người đàn ông mặt áo dài quá gối, tay cầm một cây nhanh lớn, châm đầu lửa đỏnóng lên lưng cậu thiếu niên một lần, hai lần rồi rất nhiều lần, mặc cho cậugào thét kêu la.
    “Mẹ ơi cứu con! Con đau quá.” Mạnh Cường 15 tuổi cố hướng mặtvề người phụ nữ đứng ở đầu giường mà gào thét trong vô vọng, không thở đượckhông có không khí, hơi thở bất đầu yếu dần.
    Mạnh Cường bừng tỉnh vùng dậy khỏi bồn tắm, cố ho lấy sức đẩynước từ trong phổi ra ngoài. Cậu nhìn tay mình, không bị trói. Đây cũng khôngphải căn phòng ấy mà là trong nhà tắm. Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Mạnh Cườngnhắm mắt thở đều an tâm. Qua rồi, qua rồi, an toàn rồi.

  2. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (24-03-2023)

  3. #12
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    Chương 12: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)


    5 giờ sáng Mạnh Cường đã có mặt tại khu võ thuật của sở cảnhsát, áo thun thể thao bó sát người làm hiện rỡ đường nét cơ bắp săn chắc thấpthoáng trên cơ thể chàng thanh niên 25 tuổi, quần thể thao vải bó chặt cổ chânlàm tôn lên cặp giò thon dài, găng tay đen bao bọc bàn tay chỉ lộ ra các đầungón tay. Cậu đang ra sức tấn công hình nhân bằng cao su cứng trước mặt, mỗi mộtcứ đánh đều mang theo những muộn phiện trong lòng, càng đánh càng cảm thấythoái mái. Bất ngờ Mạnh Cường hét lên một tiếng lớn lan ra, vang vọng khắp khunhà, tung người lên không trung dùng chân trái đạp mạnh vào hình nhân, khiến nómất thăng bằng ngã chỏng chơ ra sàn tập được thảm xốp màu xanh dương. Đòn tấncông kết thúc bằng cú đáp đất hai chân xuống tấn dang rộng vô cùng vững chắc,quyền phải đánh xuống sàn, đầu cúi gầm như hình dạng của một con sư tử chuẩn bịvồ mồi. Hơi thở dồn dập Mạnh Cường nâng người đứng dậy, đưa tay hất phần tócmái đang che mắt ra phía sau. Có hơi giật mình khi nhìn thấy Tùng Quân đã đứng ởđó từ bao giờ. Thấy bị phát hiện đang nhìn lén, Tùng Quân có chút bối rối, quaymặt đi chỗ khác. Anh cho rằng đối phương vẫn còn giận mình chuyện ngày hôm quanên có ý định rời đi.
    “Chào buồi sáng.” Tùng Quân không biết phải nói gì, “Tôi qua kia chạy bộ, cậu cứ tiếp tục đi, không làm phiền.”Vừa nói anh vừa chỉ tay về dãy máy kê sát nhau ở cuối phòng.
    “Sếp Quân.” MạnhCường lên tiếng, “Đáng một trận không?”
    “Được!” Lúc nàyTùng Quân mới có thể cười thật sảng khoái.
    Mạnh Cường vàTùng Quân thủ thế tiến lại gần chạm quyền phải vào nhau rồi lùi ra ba bước. Báohiệu cuộc chiến chính thức bắt đầu. Tùng Quân khí thế xông lên tung quyền thẳngvào mặt đối phương, Mạnh Cường đơn giản lách người, nghiêng đầu chụp lấy tay phảiđối thủ quật lên phía trước. Tùng Quân đáp xuống sàn hoàn toàn bằng tấm lưng trầnnên vô cùng đau đớn.
    “1-0” Mạnh Cườngđi vòng quanh sàn đấu mắt hướng về đối thủ.
    Cậu muốn đánh thậtà? Được thôi! Tùng Quân lồm côm bò dậy, nhanh chóng thủ thế. Mạnh Cường mở quyềnchém mạnh về phía mang tai, Tùng Quân nghiêng vai, dùng khủy tay đỡ đòn, sẵn thếtung chân đạp mạnh vào bộ hạ đối phương. Dám chơi đòn hiểm! Mạnh Cường liềnđóng hai đùi, khép hai gối, khuỵu người chặn đòn đánh của anh. Chân bị khóachặt không sao rút ra được,Tùng Quân cung tay đánh mạnh quyền phải vào vai Mạnh Cường khiến hai người táchnhau ra.
    Mạnh Cường cười đắtý khi thấy đối thủ mặt nhăn nhó tay ôm cổ chân xoa bóp, thế đứng bằng một chânkhông vững. Nhân thời cơ cậu quyết địnhra đòn quyết định, tung người lên không trung, chân phải bay thẳng về phía TùngQuân. Nhanh như chim cắt,Tùng Quân cười nhếch mép, trúng bẫy rồi, tay gồng lực tóm lấy chân đối thủ xoay người ném mạnh ra phía sau đầu. Mạnh Cườngmất đà lao xuống đất lăn tròn mất vòng.
    “1 đều” Tùng Quânnói bằng giọng khoái trá.
    Đánh qua đánh lạisuốt gần một giờ đồng hồ vẫn không phân thắng bại. Tuy vậy sức lực cả hai đềuđã gần tới ngưỡng không chịu đựng nổi, lúc này ai bị đánh ngã sẽ chính thứckhông còn sức để đứng dậy.
    Hai người bắt đầuđi vòng quanh sân đấu, mắt luôn hướng về nhau nhưng lúc này hơi thở đã dồn dậpvà phát ra tiếng hồng hộc.
    “Cậu chịu thuađi!” Tùng Quân nói bằng sức tàn, hai tay run lẩy bầy như ông già chín mươi.
    “Anh chịu thuađi!” Mạnh Cường vừa thủ thế vừa lê cái chân trên sàn nhà.
    Hai người nhìnnhau tóe lửa, mắt gần như không chớp. Hai phút, ba phút rồi năm phút trôi quacũng không ai chịu tấn công trước, vì họ biết rằng chỉ cần sai một bước thì sẽkhông còn cơ hội để làm lại lần nửa. Một vệt mồ hôi lớn từ trán Tùng Quân chảyxuống mắt phải, khiến con ngươi cay xè, buộc anh phải đưa tay lên gạt ra. Chính là lúc này, Mạnh Cường lợi dụng sơhở, mở quyền rộng tấn côngvào chính diện của đối thủ bằng các đốt ngón tay, một đòn dứt điểm, tại anh sơ hở đừng trách tôi, cậu cười thầm.Nhưng than ôi, quyền chưađánh trúng mục tiêu thì ngực của Mạnh Cường đã bị cước ngược của Tùng Quân đánhtrúng. Ầm Mạnh Cường văng lên cao rồi đáp xuống đất bằng lưng, nằm yên bất động. Do phản lực nên Tùng Quân cũng bị văng ra ngồi bệch xuốngsàn. Một lúc lâu không thấy Mạnh Cường nói gì anh bước lại gần xem thử.
    “Tôi thắng rồi, cậu...”Tùng Quân khựng lợi hơi có chúthoảng, “Cậu đang khóc sao?”
    Mạnh Cường nằmtrên sàn, tay trái che mắt, miệng phát ra tiếng nức nở rấm rứt. Tùng Quân cảmthấy có chút chột dạ, sao mình già đầu lại đi hơn thua với một thằng nhóc, giờthì hay rồi.
    “Cậu đừng vậy… Tôi chỉ may mắn đánh thắng.” Tùng Quân đưatay muốn giúp Mạnh Cường ngồi dậy, “Tôi kéo cậu lên.”
    Mạnh Cường nắm chặt cánh tay đang chìa ra trước mặt, trongkhoảnh khắc Tùng Quân thấy người nằm đó đang cười, thôi xong… Chưa kịp dứt lờiMạnh Cường kéo mạnh tay Tùng Quân về phía trước, khiến anh chúi đầu, mất thăngbằng cùng lúc chân bung ra đạp vào bụng, hất cả người anh lộn nhào một cái.
    Aaaaa Tùng Quân nằm ngửa trên sàn tập, quằn quại, đập mạnhhai tay xuống đất trong sự tiếc nuối. Lúc này Mạnh Cường và anh đang nằm đối đầuvào nhau không ai còn sức để tự mình đứng dậy, trong rất thảm. Sau nửa ngàyTùng Quân mới lên tiếng.
    “Cậu thắng rồi đấy. Chúc mừng.” Tùng Quân có chút hậm hựcnhưng không buồn bực gì trái lại cảm thấy thật sảng khoái, thư thái. Lâu rồianh mới có một trận đánh ra trò thề này.
    “Xin lỗi chuyện hôm qua!” Mạnh Cường khó khăn mới nói ra đượclời này, “Tôi đã vô cớ nổi nóng với sếp.”
    “Chuyện hôm qua!” Tùng Quân giả vờ ngây ngô, “Tôi quên rồi.Chẳng phải lúc đó cậu đang sốt sao? Tôi lại chấp nhất mấy lời nói trong khi mêsảng. Cậu cho rằng tôi là người nhỏ mọn thế à?”
    “Ừ!” Mạnh Cường cười.
    Tùng Quân nghe thế cũng cười theo, cả hai ôm bụng cười ngâyngốc, không làm sao dừng lại được, càng cười thì các thớ cơ trên người càngđau, nhưng làm đủ mọi cách mà không sao khống chế được. Cơn động kinh cuối cùngcũng dừng lại, cả hai thở phào nhẹ nhỏm. Mạnh Cường quay mặt sang trái liền đậpđầu vào trán của Tùng Quân đang nằm phía trên.
    “Cậu muốn ám sát cấp trên?” Tùng Quân xoa cục u.
    “Ừ.” Mạnh Cường lại cười.
    Tùng Quân lại cười theo. Cả hai tiếp tục ôm bụng quần quạidưới sàn rất lâu sau vẫn chưa thoát ra được. Trong khu thể thao của sở cảnh sátcó hai kẻ ngốc, đúng vậy hai kẻ rất ngốc.
    Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ xuống căn tin ăn chút điểmtâm, Mạnh Cường và Tùng Quân cùng sánh vai đi vào văn phòng. 7 giờ sáng tất cảthành viên đều đã có mặt tại bàn làm việc của mình, ai nấy đều chú tâm vào nhiệmvụ của mình. Chuông điện thoại bàn vang lên, Phương Linh nhanh tay nhấc máy,chưa kịp đặt tai nghe xuống, cô đã hướng mắt về phía Tùng Quân lên tiếng.
    “Sếp Quân vừa phát hiện một sát chết nữ ở công viên TaoĐàn.”
    “Mọi người.” Tùng Quân khẩn trương rời khỏi ghế, “Xuất phátra hiện trường.”
    “Rõ thưa sếp.” Tất cả đồng thanh.
    Khi Tùng Quân và Mạnh Cường tới thì Sếp Châu và Sếp Hà độipháp y đã có mặt, cùng nhau quan sát người chết. Cả hai bước lại ngồi xuống đốidiện sếp Châu và sếp Hà. Là thi thể nữ giới, gương mặt đông cứng trắng bệch,hai mắt mở trừng trừng như muốn trào ra khỏi hốc mắt. Khóe miệng có một ít máuđã khô đen, môi tô son đỏ không khép chặt, lộ rõ phần lưỡi thè dài ra ngoài. Phầnváy đỏ bị tốc ngược lên ngực phô bài các bộ phận nhạy cảm ra bên ngoài, quần lướiđen bị rách nham nhở, quần lót bị lột xuống quăng bên cạnh. Mười đầu móng tay cấmchặt xuống đất, tay chân co quắp dị dạng. Mạnh Cường có chút rùng mình khi cảmthấy cô ta như vẫn còn sống và đang nhìn cậu.
    “Sếp Hà có phát hiện gì không?” Sếp Châu chống một tay lên gối,chân kia quỳ hờ trên đất.
    “Xác chết vẫn chưa cứng hết, suy đoán thời gian tử vong vàođêm khuya tối hôm qua.” Sếp Hà từ tốn trả lời.
    “Có phải là bị hiếp giết không sếp Hà?” Tùng Quân lên tiếng.
    “Rất có thể là vậy nhưng phải chờ kết quả của phòng thí nghiệmmới cho câu trả lời chính xác nhất.” Sếp Hà đáp.
    “Vết thương chí mạng ở đâu?” Sếp Châu hỏi tiếp.
    “Là ở đây.” Sếp Hà chỉ phần cổ nạn nhân, “Bị siết cổ cho tớichết, ngoài ra thì không còn vết thương nào khác.”
    Át xì… Mạnh Cường hắc hơi mấy cái liên tục khiến ba người đềuphải nhìn qua. “Xin lỗi các sếp!” Giọng cậu lí nhí.
    “Sếp Hà mùi nước hoa nồng quá.” Tùng Quân cúi đầu lại gầnthi thể nạn nhân hít một cái.
    “Phụ nữ xài nước hoa thì có gì mà lạ.” Sếp Châu khó chịu lêntiếng.
    “Có một thứ rất đặt biệt tôi muốn cho các vị xem.” Sếp Hàkéo quai áo nạn nhân xuống để lộ ra một phần ngực trần, “Là cái này!” Sếp Hà chỉvào ký hiệu màu đỏ nằm ngay giữa hai ngực xác chết.
    “Là một hình ngôi sao!” Mạnh Cường nhanh miệng nói.
    “Đúng vậy là một biểu tượng ngôi sao năm cánh, được vẽ lên bằngson môi, rất có thể do hung thủ vẽ trước khi rời đi.”
    “Tên hung thủ này biến thái hay gì?” Sếp Châu căm tức.
    Lúc này tiếng Phương Linh từ phía xa vọng tới:
    “Sếp Quân bên này có phát hiện mới.”
    Tùng Quần và Mạnh Cường vội di chuyển về hướng Phương Linhvà Tiến Đức đang lấp ló sau lùm cây.
    “Có thể đây là ví của nạn nhân.” Tiến Đức dùng kẹp gấp ra chứngminh nhân dân đưa lên tầm nhìn của Tùng Quân.
    “Lương Thùy Linh.” Tùng Quân đọc phần tên ghi trên chứngminh.
    “Mạnh Cường, tìm cách liên lạc với người nhà nạn nhân.” TùngQuân phân phó.
    “Rõ thưa sếp.”
    Đầu giờ chiều cha mẹ nạn nhân Lương Thùy Linh được mời về trụsợ cảnh sát hỗ trợ điều tra. Do không phải là một cuộc thẩm vấn chính thức nênchỉ cần một cảnh sát tác nghiệp, Mạnh Cường phụ trách lấy thông tin từ ngườicha, phần người mẹ do Phương Linh tiếp nhận.
    Phòng thẩm vấn số một, Dũng Anh người đàn ông trung niên tóchoa râm, gương mặt khắc khổ, thất thần ngồi trước mặt Mạnh Cường.
    “Con gái ông đang làm nghề gì?” Mạnh Cường lên tiếng hỏi.
    “Con gái tôi là sinh viên trường sư phạm.” Dũng Anh nói bằngchất giọng rõ ràng, “Ngoài giờ học con bé còn đi làm nhân viên ở cửa hàng bángà rán, tiền sinh hoạt hằng ngày là do tự bản thân kiếm được.”
    “Vì sao cô ấy không sống cùng ông bà mà dọn ra bên ngoài?” MạnhCường tiếp tục.
    “Con bé nói nhà chúng tôi xa trường nên muốn dọn vào ở chungnhà trọ của người bạn cho tiện việc đi học cũng như đi làm.”
    Phòng Thẩm vấn số hai, Phương Linh đợi cho Thái Thị Vân mẹ nạnnhân bình tĩnh lại mới bất đầu lấy khẩu cung.
    “Qua hệ giữa ông bà và con gái mình có tốt hay không?”
    Mặt phờ phạt, đuôi mắt trĩu nặng xuống, mặt cúi gầm phía trước,Thái Thị Vân khó nhọc đáp.
    “Thùy Linh là đứa ít nói, mẹ con chúng tôi cũng hiếm khi tâmsự gì với nhau. Nhưng con bé là đứa hiếu thảo, đối đãi với vợ chồng tôi lúc nàocũng ân cần, chu đáo. Mỗi lần ghé nhà đều mang theo mấy món ăn tôi thích.”
    “Bà có biết người nào có thù hận với cô ấy không?”
    “Không thể.” Thái Thị Vân nén cơn nấc, “Thùy Linh rất ngoanhiền chưa từng gây thù oán với ai.”
    “Cô ấy có từng nhắc đến chuyện hẹn hò không?”
    “Hình như là có quen với một chàng thanh niên tên Quý nhưngnghe nói là đã chia tay được hơn một tháng rồi. Tôi cũng không rõ lắm, con gáilớn rồi chúng tôi không can thiệp nhiều vào chuyện riêng tư.”
    Mạnh Cường và Phương Linh tập trung tại bàn làm việc củaTùng Quân sau khi đã hoàn tất việc lấy khẩu cung của cha mẹ Lương Thùy Linh.
    “Trần Văn Dũng Anh.” Tùng Quân dừng mắt trên tập hồ sơ, “Nạnnhân họ Lương, cha họ Trần, khác họ.”
    Tùng Quân nhìn về phía Mạnh Cường, “Là cha dượng sao?”
    “Đúng thưa sếp.” Mạnh Cường đáp, “Cha ruột nạn nhân mất cáchđây ba năm, sau đó một năm thì mẹ cô ta đi thêm bước nữa với người chồng hiệnnay là Trần Văn Dũng Anh.”
    “Nạn nhân chuyển ra khỏi nhà khi nào?” Tùng Quân hỏi.
    “Là cách đây một năm?” Mạnh Cường gãi chóp mũi, “Sếp phát hiệnđiều gì bất thường?”
    “Sau một năm mẹ lấy chồng mới thì dọn ra ngoài sống trongkhi bối cảnh gia đình cũng không mấy khá, Bản thân còn phải tự làm thêm để cótiền sinh hoạt phí. Giao thông bây giờ thuận tiện từ nhà cũ đi xe buýt mấy trạmlà có thể tới trường cũng như chỗ làm. Tiền thuê trọ hàng tháng chiếm gần phânnửa lương kiếm được. Vậy dọn ra ở trọ thì có ý nghĩa gì?” Tùng Quân phân tích.
    “Ý sếp là…” Mạnh Cường thận trọng.
    “Mấy kiểu quan hệ cha dượng, con gái vợ kiểu này cũng khó mànhận định được.”
    Trần Bảo Châu trên tay cầm tập hồ sơ bước tới bất ngờ, khôngthông báo trước khiến cả ba giật mình.
    “Đã có kết quả khám nghiệm tử thi.” Sếp Châu đưa tài liệutrên tay cho Tùng Quân.
    “Đúng như suy đoán ban đầu của chúng ta,” Tùng Quân đọcthông số giám định, “Nạn nhân là bị giết trước hiếp sau, thời gian tử vong từ 7giờ tới 9 giờ tối hôm qua. Nhưng không tìm thấy tinh dịch bên trong âm đạo, rấtcó thể hung thủ đã mang bao cao su khi hành sự.”
    “Hắn ta tự mang theo bao hay là sử dụng bao của nạn nhân? Chẳngphải trong túi xách của cô ấy cũng có hộp bao cao su sao?”
    “Hộp trong túi nạn nhân thuộc nhãn hàng Durex, loại lớn thườngcó mười hai cái.” Mạnh Cường nói, “Tôi đã đếm số bao trong đó, vẫn còn đủ 12cái, có thể hung thủ đã tự mang theo bao.”
    Mạnh Cường bất giấc hơi khựng lại vì cả ba người trước mặt đềuđang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái. Hai vành tai Phương Linh có chút đỏ, SếpChâu nhìn cậu với đôi mắt thấu hồng trần, nụ cười trên miệng Tùng Quân càng khóhiểu bội phần.
    “Khá đấy có tương lại.” Sếp nói ra một cách nhẹ tênh, “Tậptrung lại. Thế còn hình ngôi sao trên ngực nạn nhân thì thế nào?”
    “Là được vẽ bằng son của chính nạn nhận.” Tùng Quân đáp.
    “Giết hiếp, còn để lại kí hiệu riêng, hắn muốn đánh dấu chủquyền hay gì? Tên này chắc chắn là kẻ giết người biến thái rồi.” Sếp Châu chốngnạnh giậm chân.
    Tùng Quân hiểu rõ vì nạn nhân cùng là nữ còn bị chết thảm khốcnhư vậy nên sự đồng cảm từ sếp Châu cũng tăng lần nhiều lần là điều rất thườngtình.
    “Sếp Quân!” Mạnh Cường lật xuôi rồi lại lật ngược tấm hìnhchụp xác nạn nhân, “Tôi cảm thấy hình ngôi sao này có chút bất thường.”
    “Bất thường!” Tùng Quân cảm thán
    “Anh xem, hình ngôi sao năm cánh vốn là hình tạo từ năm điểm của mộthình ngũ giác đều, cùng với năm đườngthẳng nối các đỉnh. Cả năm điểm này đều có thể trở thành đỉnh chính của ngôisao, thay đổi tùy vào góc nhìn của người tạo ra.” Mạnh Cường chuyển tấm ảnh chomọi người xem, “Giả thuyết hung thủ sau khi hãm hiếp xong thì liền vẽ biểu tượngnày, nên tư thế đúng lúc đó của hắn ta là ngồi trên thân dưới nạn nhân. Ta sẽcó đầu nạn nhân làm đỉnh, thân dưới là đáy, hai tay là cạnh. Anh xem hình ngôisao này bị đảo vì đỉnh đang hướng xuống chân còn đáy thì ở phía ngược lại.
    Tùng Quân dò xét kỹ tấm ảnh vừa đượcsếp Châu chuyển qua. Anh thình lình đập mạnh vào trán mình rồi hô lớn.
    “Tôi biết cái này là gì rồi!” TùngQuân nhíu mày, “Là một ngôi sao ngược hay còn gọi là con dấu của Baphomet, nótượng trưng cho sự sa đọa của tinh thần so với vật chất theo đạo Cơ Đốc.Đây chính là biểu tượng của những người thờ cúng quỷ Satan.”

  4. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (24-03-2023)

  5. #13
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    Chương 13: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)


    Phương Linh nêu thắc mắc sau một hồi quấn tóc suy tư.
    “Thật sự tồn tại tôn giáo tôn thờ Quỷ Satan?” Phương Linh cắnmôi dưới, “Tại sao con người lại đi thờ quỷ.”
    “Người thì cũng có người này người kia, kẻ tốt kẻ xấu.” SếpChâu nói, “Người tốt thờ thần linh, kẻ xấu thờ quỷ.”
    Phương Linh ngập ngừng gật đầu đồng ý với lời của Bảo Châu.
    “Cũng chưa chắc!”
    Tùng Quân nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để Bảo Châu nghe thấy, lậptức bị một đôi mắt sắt như dao bay tới cứa ngay cổ, khiến anh phải nghiêng ngườira sau tránh né.
    Phương Linh và Mạnh Cường cắn môi cố nhịn cười.
    “Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán ban đầu của chúng ta, cũngchưa thể khẳng định ý nghĩa thật sự của biểu tượng này. Còn nếu đúng vậy thì hắnta đích thị là một tên biến thái, giết người nhằm mục đích hiến tế cho quỷSatan.” Mạnh Cường phân tích.
    Tùng Quân nhíu mày tiếp tục đọc báo cáo pháp y.
    “Trong này nói lúc nạn nhân bị hại có hành động vùng vẫykháng cự nhưng trên y phục và đồ dùng của nạn nhân không tìm ra dấu tích gì củahung thủ để lại.” Tùng Quân dừng lại mắt nhìn xa xăm, “Không lẽ lúc hung thủgây án, ngoài việc mang theo bao cao su còn chuẩn bị cả găng tay.”
    “Tên này kỹ thật!” Phương Linh cảm thán.
    “Còn một chuyện rất đáng nghi…”
    Tùng Quân chưa kịp dứt câu thì sếp Châu đã chen vào.
    “Đó là trang sức và tiền bạc trên người nạn nhân hoàn toàn vẫncòn nguyên, có nghĩa là động cơ giết người của hung thủ không phải là cướp của.”
    “Ý tôi muốn nói sếp Châu đã nói hết rồi!” Tùng Cười khan.
    “Còn đứng đó làm gì? Làm việc đi.” Sếp Châu lên tiếng khi thấymọi người đang ngẩng ra nhìn mình.
    “Phương Linh, em phụ trách tìm thông tin trên điện thoại củanạn nhân xem có manh mối nào không?”
    “Dạ.” Phương Linh đáp.
    “Mạnh Cường, tôi với cậu tới nhà nạn nhân xem có phát hiệngì không?”
    “Rõ.” Mạnh Cường gật đầu nghe lệnh.
    Nạn nhân Lương Thùy Linh ở ghép với người bạn học trong mộtphòng chung cư, khi Mạnh Cường và Tùng Quân tới nơi thì người bạn đang chuẩn bịrời khỏi nhà.
    “Chào cô chúng tôi là cảnh sát?” Tùng Quân tiếp cận cô gáiđưa ra thẻ ngành, “Cô có phải là bạn của Lương Thùy Linh không?”
    “Phải! Thùy Linh là bạn của tôi.” Cô gái cúi mặt đáp lại.
    “Cô muốn đi đâu sao?” Mạnh Cường chỉ vào mấy túi đồ đặt sátcửa.
    “Tôi tính dọn qua nhà họ hàng ở tạm vài bữa.” Cô gái ngập ngừng,“Tôi không dám ở đây một mình buổi tối.”
    Mạnh Cường có thể thông cảm với nỗi sợ của cô gái lúc nàynên không truy hỏi nữa.
    “Chúng tôi muốn vào xem bên trong một chút. Cô không phiền chứ?”Tùng Quân lịch sự xin phép chứ không dùng lệnh áp đặt.
    “Các anh cứ tự nhiên.” Cô gái thấp giọng.
    Cô gái vẫn đứng yên chỗ cũ trong khi Tùng Quân và Mạnh Cườngđi vào trong nhà. Một căn hộ khá nhỏ với hai phòng ngủ, một bếp và một phòngkhách. Phòng của nạn nhân Lương Thùy Linh là phòng đầu tiên ngay bên trái tínhtừ cửa chính. Không gian khá hẹp nhưng ngăn nấp, tường dán giấy màu trắng cóhoa văn đám mây thanh nhã, tấm nệm nằm ngay góc chữ V, bên trên có rất nhiều gấubông đủ loại màu sắc và hình dáng. Chiếc tủ vải đặt đối diện bàn trang điểm màugỗ, dùng để treo vài bộ quần áo đơn giản.
    “Lương Thùy Linh là một người học hành rất chăm chỉ.” TùngQuân nhìn vào đống tài liệu được viết chi chít những chú thích bằng nhiều lạibút màu khác nhau, đều đã quăn góc.
    Anh di chuyển về phía bàn trang điểm, một vài loại mỹ phẩm rẻtiền đã sử dụng hơn phân nửa, có tuýp kem chống nắng bị cuốn dẹp, uốn cong dodùng lực ngón tay đè lên nhằm lấy ra những giọt cuối cùng còn động lại ở bêntrong, nằm chổng chơ trên mặt bàn. Anh thích thú nhìn quả cầu tuyết bằng pha lêở giữa là tượng một thiên thần nhỏ với đôi cánh bạc dang rộng phía sau lưng, nhặtlên quan sát, chợt anh phát hiện một tấm ảnh bên dưới. Lật lên xem thử, là hìnhmột đôi nam nữ đứng dưới tòa nhà bằng kính tráng lệ vào một dịp lễ hội nào đó,người nữ không ai khác chính là Lương Thùy Linh, còn người nam anh đoán là bạntrai cô.
    “Sếp Quân, anh lại xem cái này đi.” Tiếng Mạnh Cường vanglên sau lưng.
    Tùng Quân và Mạnh Cường cùng hướng mắt về bức chân dung bánnuy khổ lớn của Lương Thùy Linh treo trên trường.
    “Lúc còn sống cô ấy quả thật rất xinh đẹp,” Tùng Quân chuaxót, “Tiếc là cuộc đời ngắn ngủi quá.”
    “Một vẻ đẹp mạnh mẽ.” Mạnh Cường nói thêm vào, “Sếp Quân cóhình xăm trên phần eo của Lương Thùy Linh.”
    Tùng Quân tiến lại dí sát mắt vào bức chân dung.
    “Là hình một đàn bướm.” Tùng Quân xoa cằm, “Nhỏ như vậynhưng vẫn thể hiện được đầy đủ các chi tiết của cơ thể con bướm rất tinh tế, mỗicon lại có một chuyển động, hình dáng hoàn toàn khác nhau, người xăm quả là mộttay chuyên nghiệp.”
    Đôi mắt Lương Thùy Linh trong ảnh khác xa đôi mắt trợn trừngnhư muốn tuôn trào ra khỏi hốc mắt mà Mạnh Cường nhìn thấy lúc sáng, đôi mắtphượng, phần đuôi dài hơi trĩu xuống, đồng tử có màu nâu nhạt phảng phất nét buồnkhó tả. Gương mặt nhỏ, làn da mỏng lán mịn như không hề có lỗ chân lông, đôimôi mộng nước được tô son đỏ rất gợi cảm. Mạnh Cường nhíu mày khi thấy đôi môi ấyvừa mấp máy, không phải là hoa mắt, Lương Thùy Linh trong ảnh đang cười với cậu.Đôi mắt phượng cũng khẽ chớp làm rung rinh đôi hàng mi vừa dài vừa cong.
    Tùng Quân kinh hồn khi thấy Mạnh Cường đang nở nụ cười ngâydại, mắt vô thần nhìn bức ảnh người chết. Không tốn quá một giây suy nghĩ, TùngQuân bước vòng ra sau lưng Mạnh Cường, tay phải đặt lên vai, tay trái đưa rache hai mắt cậu lại. Hơi gió lạnh thổi qua gáy khiến da gà Tùng Quân nổi lên từngcục.
    “Mạnh Cường lập lại chính xác những lời tôi nói sau đây.”Tùng Quân ra lệnh, “Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thình, Tị, Ngọ…”
    “Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thình, Tị, Ngọ…” Mạnh Cường nói trong vôthức.
    Tùng Quân dùng tay điều khiển Mạnh Cường từng bước ra khỏiphòng Lương Thùy Linh, vừa đi miệng vừa không ngừng rì rầm tên 12 con giáp, tạothành một vòng lặp ngôn ngữ.
    “…Ngọ.” Tùng Quân ngừng đọc khi hai người đã đứng trước cửaphòng.
    “…Ngọ.”
    Tùng Quân rùng mình một cái khi nhớ ra Lương Thùy Linh sinhnăm 2002 là năm Nhâm Ngọ.
    “Có chuyện gì thế sếp Quân?” Mạnh Cường kéo tay anh ra khỏimắt mình, “Lúc nãy trước mắt tôi bỗng nhiên tối đen không nhìn thấy gì?”
    “Không có gì đâu, chắc là cậu bị cảm nắng.” Tùng Quân đỡ MạnhCường ngồi tạm xuống ghế ở phòng khách.
    Anh bước ra cửa nơi bạn của Lương Thùy Linh đang đứng chờ,sau khi Mạnh Cường đã ổn định.
    “Lương Thùy Linh có xích mích với ai hay có kẻ thù nàokhông?” Tùng Quân hỏi.
    “Không có kẻ thù.” Cô gái nhíu mày suy nghĩ, “Nhưng có xíchmích với một người.”
    “Là người nào?”
    “Là anh Quý bạn trai cũ của cậu ấy. Cách đây một tháng ThùyLinh phát hiện anh ta bắt cá hai tay nên quyết định chia tay nhưng anh ta khôngđồng ý, cả hai cãi nhau một trận rất to.”
    “Sau đó thì thế nào?”
    “Năn nỉ mãi Thùy Linh vẫn không thay đổi quyết định nên anhta ra về, mấy ngày sau anh ta quay lại tìm cách hàn gắn nhưng Thùy Linh khôngchịu ra gặp mặt. Sáng hôm qua hắn còn đến đây đập cửa rồi ăn vạ, không chịu đikhiến chúng tôi rất là hoảng sợ.”
    “Các cô có báo chuyện này cho cảnh sát không?”
    “Chúng tôi nghĩ cảnh sát sẽ không quan tâm đến những việcnhư thế này nên không có báo.” Cô gái thành thật nói.
    “Có phải là người đàn ông trong hình này?” Tùng Quân đưa ratấm ảnh anh lấy từ phòng nạn nhân.
    “Chính là anh ta.” Cô gái xác nhận.
    “Cám ơn cô đã hợp tác.” Tùng Quân nói.
    “Dạ không có gì. Tôi cũng mong sớm tìm ra kẻ đã hại chếtThùy Linh, cho vong hồn cô ấy sớm siêu thoát.”
    Một cơn gió từ căn nhà thổi ra khiến Tùng Quân đổ mồ lạnh.
    Tùng Quân ngồi sau ghế lái trong khi Mạnh Cường lim dim ngủ ởghế phụ bên cạnh, đầu tựa vào cửa kính. Mạnh Cường không buồn ngủ nhưng chẳnghiểu vì lý do gì mắt cứ nhíp lại không cách nào cưỡng được. Hơi lạnh bí ẩn từchân tỏa lên khiến cơ thể cậu run rẩy, đầu óc chợt thấy quay cuồng, cơ thể nhưđang chìm trong nước, chìm mãi chìm mãi cho tới khi xung quanh chỉ còn là bóngtối. Mạnh Cường cố sức la lớn nhưng vừa mở miệng, nước liền tràn đầy vào trong,khiến không sao phát ra tiếng được. Cậu bắt đầu dùng sức hai tay cố vũng vẩyđưa mình lên mặt nước.
    Tùng Quân đánh vội xe tấp vào lề khi thấy Mạnh Cường có gìđó không bình thường, hai tay cậu ta quờ quạng trong không khí, miệng thì rên rỉmột thứ ngôn ngữ gì đó mà anh không sao hiểu được. Tùng Quân dừng sức lay mạnh,cố đánh thức Mạnh Cường ra khỏi cơn ác mộng. Mắt Mạnh Cường từ từ mở ra nhưngcòn rất ngây dại, miệng méo mó phát ra tiếng cười the thé của một người phụ nữ.Tùng Quân vùng chạy khỏi xe ít phút sau quay lại với lỉnh kỉnh đồ trên tay.
    “Mạnh Cường, Mạnh Cường.” Anh tán mạnh cậu một cái.
    “Tôi nhìn thấy Lương Thùy Linh, cô ấy muốn tôi đi cùng.” Mặtcậu lúc này đã tái xám, đồng tử giãn ra cực hạn.
    Tùng Quân lấy ra từ trong túi đồ vừa mang về, một hộp thiếcnhỏ như hộp phấn bên trong chứa nhũ vàng. Anh dùng ngón trỏ chấm vào nhũ vàng vẽmột chấm trên trán Mạnh Cường.
    “Mạnh Cường nghe đây. Bây giờ tôi sẽ làm phép trừ ta, cậutuyệt đối phải nghe lời tôi, nếu có giọng người nữ nào thì không được nghe theocô ta. Cậu rõ chưa?”
    “Tôi nghe rõ sếp Quân.” Mắt Mạnh Cường đảo qua đảo lại.
    “Bây giờ tôi sẽ dán phù chú hổ lên ngực cậu, sức mạnh của hổsẽ xua đuổi tà ma. Cậu nghe tôi nói thì lên tiếng trả lời.”
    “Tôi nghe.” Giọng Mạnh Cường thỏ thẻ.
    Tùng Quân đưa tay cởi nút áo Mạnh Cường, lấy một mẫu giấy cỡmiệng chén đặt lên ngực trái, dùng tay miết chặt, một lúc sau thì ngực hiện lênmột hình đầu hổ đang nhe nanh hù dọa.
    “Tiếp theo tôi sẽ cho cậu uống nước bùa, nó sẽ giúp tống nhữngkhí dơ trong cơ thể ra.” Tùng Quân đưa lên miệng Mạnh Cường một ly chứa nước,có dán lá bùa đỏ bên ngoài.
    Mạnh Cường há to miệng, cố uống hết phần nước đắng nghét,cay xè ấy.
    “Bước cuối cùng tôi sẽ đọc chú thuật đuổi ma, sau khi đọcxong thì vong hồn Lương Thùy Linh sẽ mãi mãi tránh xa cậu. Trong lúc tôi đọc, cậuphải nắm chặt tay tôi tuyệt đối không được buông ra. Mạnh Cường nghe tôi nói chứ?”Giọng tùng Quân gắp rút.
    Mạnh Cường gật đầu trong khi mắt nhắm nghiền.
    Nam mô bạt già phạt đế, bệ sát xã, lũ lô thích lưu ly bác lặcbà, hắc ra xà giả.

    Đát tha yết đa da, a ra hắc đế.

    Tam miệu tam bột đà da, đát điệt tha.

    Án, bệ sát thệ, bệ sát thệ, bệ sát xã, tam một yết đế tóaha.”
    Tiếng chú kỳ quái râm ran lại khiến Mạnh Cường cảm thấy thoảimái hơn, cơ thể cậu nhẹ nhàng một ít, đã không còn cảm giác nặng nề như bị aiđó đè lên nữa.
    “Đi khỏi đây ngay đồ ma quỷ, ta cấm ngươi bén mảng đến gần bạncủa ta. Hãy đi về nơi ngươi phải về, ta trục xuất ngươi.” Tùng Quân hét lớn bêntai đối phương.
    Kết thúc tiếng hét của Tùng Quân, Mạnh Cường thở nhẹ mộtcái, bàn tay vô thức xiết chặt tay Tùng Quân từ từ chìm vào giấc ngủ, mặt hồnghào lên đôi chút, môi ửng đỏ đầy sức sống.
    Tùng Quân quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán tựa người vào ghế, mừngrỡ vì trò lừa người của mình có tác dụng. Ngay từ đầu Tùng Quân đã xác địnhkhông có ma quỷ nào ám vào cậu bạn đồng nghiệp. Anh đoán rằng do cơ thể cậu tavẫn còn yếu do trận sốt mấy ngày trước nên sáng nay khi tiếp xúc với xác nạnnhân đã bị trúng độc hơi lạnh của tử thi. Theo khoa học sau khi các vi khuẩntrên cơ thể người sống rời xác sẽ nhường chỗ cho các vi khuẩn hoại sinh trú ngụtrên xác chết. Quá trình tụ tập này tăng lên hàng giờ với sự có mặt của vô sốloại vi khuẩn. Chúng sẽ phân hủy xác và giải phóng ra các độc tố. ‘Hơi lạnh’ từngười chết thường được nói ở đây chính là môi trường nhiễm khuẩn do xác chếtphát tán. Khi xâm nhập vào cơ thể người vi khuẩn liền tấn công hệ miễn dịch vàhệ thần kinh, từ đó gây ra mệt mỏi và ảo giác khiến con người sợ hãi. Thứ bùamà Tùng Quân cho cậu uống chính là nước gừng và một ít thuốc bắc có tính nhiệtthứ này sẽ giúp đẩy cái lạnh ra ngoài.
    Chữa bệnh thì dễ chữa tâm bệnh mới khó, chính não Mạnh Cườngđã tự tạo ra bóng ma Lương Thùy Linh, càng sợ thì não lại càng sinh ra ảo giáccàng nhiều và càng sống động. Nên Tùng Quân phải lừa não cậu ta tin rằng anh cókhả năng đuổi ma, từ đó khiến cho tiềm thức xóa đi hình ảnh ma quái, ủy mị dochính nó tạo thành. Nên các chuỗi sự kiện quẹt nhũ vàng lên trán, dán hình hổlên ngực, đọc thần chú trừ tà tất cả chỉ là cách chữa tâm bệnh hay có thể gọilà một hình thức của tự kỷ ám thị. Một cách gọi dân dã hơn đó chính là liệupháp trấn an tinh thần. Nhưng về mặt bản chất thì hiện tượng bị nhiễm hơi lạnhcủa tử thi cũng không khác gì một cơn cảm cúm bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi làkhỏi. Còn đối với Mạnh Cường lại xảy ra phản ứng thái quá như vậy thì chỉ có mộtgiả thuyết hợp lý lúc này đó chính là cậu ta mắc hội chứng sợ ma (người yếubóng vía), tên khoa học là hội chứng sợ phasmophobia. Hội chứng này cũng giốngnhư chứng sợ độ cao hay chứng sợ lỗ tròn, người mắc vẫn sinh hoạt bình thườngkhông có ảnh hưởng gì nhưng khi phát sinh những tình huống đặt biệt thì mới xảyra sự sợ hãi. Người sợ độ cao thì sẽ run rẩy, hô hấp kém thi đứng ở những vịtrí cao chênh lệnh mặt đất, còn đối với Mạnh Cường là nhìn quá lâu vào hình ảnhngười chết nên sinh ra sợ hãi, suy nhược thần kinh.
    “Ra là cậu mắc bệnh này.” Tùng Quân nhìn gương mặt gai góccó chút xanh xao.
    Do bị giữ chặt một tay nên không thể lái xe được, anh đànhngồi yên dùng tay còn lại thưởng thức bịch khoai tây chiên thứ mà anh mua ở tiệmtạp hóa để đổi lấy hình xăm đầu hổ quà tặng dùng cho phi vụ trừ ma vừa rồi. Vịnày cũng ngon đấy, là vị thịt nướng, cộng thêm mùi của thì là, nhưng hậu vị thìhơi gắt vì còn dầu đọng.
    Bài hát sôi động bằng tiếng nước ngoài của những năm 90 vangvọng khắp quán rượu nhỏ, trang trí kiểu Tây với nhiều đèn chùm lớn và tượng thạchcao. Người thanh niên Nguyễn Văn Quý nốc cạn ly cocktail vị trái cây chỉ sau mộtlần uống, mặt hắn đỏ lừ, cơ thể bắt đầu nhúng nhảy theo điệu nhạc.
    “Chính là hắn, bắt hắn ta lại.” Tiếng Tùng Quân hô lớn, chỉtay vào người thanh niên.
    Nguyễn Văn Quý giật mình, hất tung ly thủy tinh trước mặt vềphía Tùng Quân nhằm ngăn cản sự truy đuổi, hắn quay đầu chạy thẳng về phía cửasau quán, lao mình vào một con hẻm phía đối diện. Nhưng chạy chưa được bao lâuđã bị tốc độ kinh người của Tùng Quân bắt kịp. Hắn ta hoảng loạn đạp chân xuốngđất tạo nên tiếng rít do lực ma sát lớn, giúp người hắn dừng lại, lập tức rẻvào một con hẻm nhỏ tối om khác, nhằm cắt đuôi người sau lưng. Nhưng thật khôngmay Tiến Đức và Phương Linh ngay từ đầu đã đi đường vòng và chờ hắn ngay đầubên kia con hẻm.
    Tùng Quân dùng khuỷu tay đè lên ngực, ép Nguyễn Văn Quý đứngsát Tường.
    “Tại sao mày lại giết Lương Thùy Linh.” Giọng Tùng Quân kháchói tai.
    “Khoan! Anh vừa nói gì?” Mắt Văn Quý chợt chùng xuống, “ThùyLinh chết rồi sao?”
    “Đừng có giả vờ nữa!” Phương Linh tức giận nói.
    “Cô ấy chết lúc nào? Sáng hôm qua tôi còn gặp cô ấy.” VănQuý lấp bắp người hơi đỗ xuống.
    Tùng Quân đẩy mạnh vào ngực khiến hắn phải đứng thẳng người.
    “Tôi không có giết cô ấy.” Hắn phân trần.
    “Vậy tại sao gặp cảnh sát mày lại bỏ chạy?” Tiến Đức bực bộilên tiếng.
    “Tôi… Tôi…” Hắn ấp úng, “Thôi được rồi, là do tôi bán bóngcười, nên thấy các anh tôi mới bỏ chạy.”
    “Từ 7 giờ đến 9 giờ tối ngày hôm qua mày ở đâu? Làm gì?”Tùng Quân nói lớn.
    Nửa giờ sau tại trụ sở cảnh sát quận Nhất, Phương Linh đặttai nghe điện thoại xuống vội quay sang Tùng Quân báo cáo.
    “Sếp Quân lời khai của Nguyễn Văn Quý là sự thật, tối qua hắnbị đội giao thông quận Phú Nhuận tạm giam từ đêm cho tới sáng sớm ngày hôm sau,do vượt đèn đỏ rồi va quẹt với người đi đường.” Phương Linh nói, “Vậy là chúngta lại đi vào ngõ cụt.”

  6. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (24-03-2023)

  7. #14
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    Chương 14: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)


    Trên ghế sô pha màu xám lông chuột, một thân người dài lườibiếng nằm ườn ra không có ý định di chuyển. Tuy đã tỉnh được hơn 30 phút nhưngMạnh Cường vẫn nằm gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà ra chiều suy nghĩ mônglung. Cuối cùng, cậu đã phán đoán được điều gì đã xảy ra với bản thân lúc ở nhàLương Thùy Linh, chuyện này mà bại lộ thì sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ sởcảnh sát mất, cậu dùng tay đấm mạnh vào ngực mấy cái tự trách.
    “Dậy rồi? Vào rửa mặt rồi ra ăn cơm.” Hùng Dũng trên ngườimang cái tạp dề sọc ca rô, tay bưng dĩa thức ăn nghi ngút khói đi ngang.
    “Ờ.” Mạnh Cường trả lời một cách lười biếng, nâng người đi vềphía nhà vệ sinh.
    Cậu máng cái khăn lông vừa lau mặt lên thành ghế rồi ngồi xuốngbàn.
    “Nhiều cơm hay ít cơm.” Hùng Dũng một tay dùng vá xới cơmnóng trong nồi, tay còn lại cầm cái chén sứ.
    “Nhiều cơm đi.” Mạnh Cường đi mũi gần dĩa sườn xào chưa ngọthít một hơi, “Đói muốn chết đây.”
    Hùng Dũng đặt chén cơm đầy xụ ra trước mặt cậu, rồi quaysang múc cho mình một chén cơm khác.
    “Ăn thịt nhiều vô.” Hùng Dũng với tay gắp thịt bò xào củhành bỏ vào chén bạn mình, “Làm cảnh sát vất vả lắm à, lúc rày thấy cậu ốm đinhiều, mặt còn xanh xao.”
    “Cũng khá vất vả.” Mạnh Cường và một đũa lớn thức ăn vô cáimiệng rộng của mình.
    “Nghỉ đi về phụ tôi, tiệm xăm đang làm ăn khấm khá lắm, dư sứctrả lương cho cậu.” Hùng Dũng cắn khúc dưa leo lớn giòn tan.
    “Được, mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ.” Mạnh Cường tếu táo nói,“Có bao ăn ngày ba bữa không ông chủ?”
    “Có luôn, bao cậu ăn cả đời.” Hùng Dũng cho nốt đoạn dưa leovào trong miệng, nhai ngấu nghiến.
    Mạnh Cường chợt đặt chén cơm xuống bàn, dùng ánh mắt mờ ámnhìn người bạn thân.
    “Cậu là đang thích tôi.” Mạnh Cường giơ đũa xoay xoay mấyvòng trước mặt Hùng Dũng.
    “Tôi thích cậu lâu rồi, giờ mới biết sao?” Hùng Dũng đánh bốpvào cánh tay đang lượn lờ trước mặt.
    “Đau.” Mạnh Cường chà sát mu bàn tay.
    Chuông tin nhắn Hùng Dũng vang lên, anh vội đưa tay mở raxem, miệng cười tủm tỉm.
    “Nhìn gì?” Anh giật mình khi thấy Mạnh Cường đang chồm đưa mặtlại ngay sát mặt mình.
    “Bồ mới phải không?” Mạnh Cường cười nhếch mép, đầu cố đưa vềtrước, mắt hướng về màn hình điện thoại trên tay Hùng Dũng, nhưng anh đã nhanhchóng tắt đi đặt xuống bàn.
    “Không phải bồ chỉ là bạn bè thôi.” Hùng Dũng đẩy mạnh cái đầutóc bạn mình văng ra.
    “Nhà hàng Elson Meat & Wine, thứ bảy tuần rồi, phát hiệnmột đối tượng nữ, dáng người cao trên 1 mét 7, đầu đội nón da, khăn choàng dàiquấn cổ, áo khác màu xanh đậm đi cùng đối tượng nam cao gần 1 mét 8, áo thuntay dài sọc ngang…” Mạnh Cường lắc cổ tay khiến nước lọc trong ly sóng, giốngnhư phong cách của mấy quý ông đang thưởng thức rượu vang đắt tiền.
    “Cậu thấy hết rồi sao?” Hùng Dũng thở dài, “Mà sao lại trùnghợp đến vậy?”
    “Không phải trùng hợp. Là tôi cố tình theo dõi cậu.” Mạnh Cườnguống ly nước trên tay.
    “Nhảm nhí quá.” Hùng Dũng cắn miếng trứng chiên vàng óngnhai ngon lành.
    “Lần này định quen bao lâu? Hai tuần hay hai tháng.”
    “Bớt lo chuyện của tôi đi. Chuyện của cậu thì sao? Lâu lắm rồitôi không thấy cậu quen ai.”
    Mạnh Cường như bị đạp trúng đuôi, mắt cụp xuống, mặt tiu nghỉu,cấm cúi ăn phần cơm trong chén của mình.
    Hùng Dũng đẩy điện thoại tới trước mặt cậu bạn.
    “Cái gì?” Mạnh Cường nhìn vào màn hình đang bậc sáng.
    Là ảnh một chàng trai trông khá khôi ngô, trên người vận bộvét đen sang trọng, nụ cười sáng ngời thu hút.
    “Ý gì?” Mạnh Cường ngã người ra sau đề phòng.
    “Đây là khách quen, con nhà khá giả, quan trọng là cậu tacũng giống cậu.” Hùng Dũng thấy mình hơi lỡ lời.
    “Cậu ta cũng là gay?” Mạnh Cường thờ ơ tiếp tục nhai miếngthịt bò.
    “Thấy sao? Tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt.” Hùng Dũng mặtvui tí tởn.
    “Không thích.” Mạnh Cường cong ngón tay dài búng một cáitách khiến chiếc điện thoại lướt thẳng ra mép bàn hên là Hùng Dũng nhanh tay chụpđược.
    “Thằng điên này.” Hùng Dũng chùi chùi mặt kính chiếc Iphone,“Hay là cậu quay lại thích con gái rồi?”
    Chuyện là trước đây Mạnh Cường là một kẻ ăn tạp, trai gái gìcũng quen cả, nhiều khi còn quen cả trai lẫn gái cùng một lúc. Nên cậu hiểu rõhàm ý câu nói của Hùng Dũng.
    “Không phải. Chẳng qua lúc này tôi chưa muốn quen ai thôi.” MạnhCường thở dài.
    “Chuyện này có liên quan đến gia đình cậu không?” Hùng Dũngbỏ phần cùi dưa hấu xuống bàn.
    Mạnh Cường lắc đầu, mắt hơi chùng xuống.
    “Cậu tìm được quà gì cho lễ mừng thọ của ông nội chưa?” HùngDũng chợt đổi chủ đề.
    “Chắc là ngày mai ra siêu thị xem có gì phù hợp không?”
    “Điên à!” Hùng Dũng cao giọng, “Ông nội cậu là Vua Mỏ Vàng ĐồngVăn Thưởng đấy, mấy thứ bán ở siêu thị làm sao xứng được.”
    “Ông vốn chẳng thiếu gì cả. Nên nghĩ mãi cũng không biết muacái chi. Đồ đắt quá thì tôi không có tiền, đồ rẻ quá thì không phải lễ.” MạnhCường thở dài.
    Nếu như ông nội cậu cũng giống như người ông bình thường củabao nhiêu gia đình khác thì cậu cũng không phải nhọc công suy nghĩ mấy hôm nay,chỉ cần mua vài hộp trà, ít bánh ngọt là có thể trở thành phần quà mừng thọ. Nhưngông không phải, ông là Vua Mỏ Vàng Đồng Văn Thưởng người giàu nhất miền Tây,trong tay nắm 8 mỏ vàng của khu lục tỉnh.
    “Không phải sầu não như vậy.” Hùng Dũng lên tiếng, “Tôi biếtmột tiệm bán tượng gỗ tuyệt đẹp, ông chủ còn là bạn tôi, sẽ để cho cậu giá phảichăng.”
    “Mai tôi nghỉ buổi sáng, chúng ta đi luôn được không?” MạnhCường phấn chấn.
    “Nhưng sáng mai tôi còn phải làm cho khách.” Hùng Dũng gãycánh mũi, “Hay 9 giờ cậu ghé tiệm đi, tôi tranh thủ làm xong, rồi cùng đi muatượng.”
    “Nhất trí.” Mạnh Cường nịnh nọt nhường miếng dưa hấu to hơn chocậu bạn, phần mình miếng cuối cùng trong dĩa.
    “Tôi no rồi, cậu ăn hết đi.”
    Mạnh Cường không khách sáo, ăn sạch phần dưa hấu đỏ mông nướcchỉ trong một tích tắc, mắt còn mang theo ý cười không dứt.
    7 giờ 30 tối Tùng Quân về tới nhà, định qua hỏi thăm sức khỏeMạnh Cường thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì phát hiện hai người cũng không thân thiết gì mấy, ngoài cái danh phận đồng nghiệp ra thìkhông còn gì nữa, buổi tối vào giờ cơm gõ cửa nhà người khác thật không mấy lịchsự. Anh bấm bụng mở của nhà mình đi vào trong, đập vào mắt anh là một bình hoahồng đỏ lớn hơn trăm cành chói chang ngay trên bàn.
    “Về rồi đó à?” Giọng phụ nữ vọng ra từ phía nhà bếp.
    “Chị hai! Chi ghé lúc nào vậy?” Tùng Quân vội tới đỡ lấy dĩa trái cây lớn trên tay Cao Tùng Vân.
    Cao Tùng Vân là một phụ nữ trung niên có nhan sắc vô cùng rựcrỡ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, sống mũi cao thanh tú, mắt sâu đen lay láytuy hơi có dấu hiệu của thời gian nhưng vẫn rất cuốn hút, dáng người nhỏ hơi gầy.Tóc búi cao điệu đà, bộ váy đỏ quý phái làm tôn lên nước da trắng nõn nà, trôngcô không khác gì một nữ công tước đến từ vùng nào đó của nước Anh lạnh giá.
    “Chị đi dự sự kiện từ thiện gần đây nên ghé qua thăm hai đứa.” Cô thanh nhã chỉnh váyngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.
    Tùng Quân dùng chân hất Tùng Lân một cái, ý muốn cậu nhíchvào cho anh ngồi. Tùng Lân lười biếng nhổm người lên rồi đánh phịch người trở lạighế, tập trung vào chơi game trên diện thoại.
    “Hoa đó là của chị?” Tùng Quân chỉ tay về phía bình hoa hồngkhổng lồ đang chễm chệ chiếm gần phân nữa mặt bàn.
    “Của người hâm mộ tặng chị.” Tùng Vân lên tiếng, “Chị rút khỏigiới nghệ thuật cũng mấy năm rồi vậy mà vẫn còn người nhớ tới chị.”
    “Hay là nhân dịp này chị quay lại đi.” Tùng Quân nói, “Chị củaem vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp.”
    “Chị hai quay lại làm ca sĩ đi, em sẽ làm trưởng fan clubcho chị, ai đụng tới chị em sẽ ăn thua với người đó.” Tùng Lân rời mắt khỏi mànhình điện thoại, chớp mắt mấy cái với chị mình.
    “Thằng này.” Tùng Vân đưa tay che miệng khi cười, “Nhạc chịgiờ không còn hợp với thị hiếu nữa.”
    Tùng Lân chu mỏ, nhíu mày cảm thán, bóc một quả nho xanh chovào miệng rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi game.
    “Chị ăn tối chưa? Ở lại ăn với tụi em. Lúc nãy em có mua ítvịt quay trên đường về.”
    “Không được rồi, chị phải đi bây giờ.” Tùng Vân nhìn đồng hồtrên cổ tay, “Lúc 8 giờ bên tổ chứcsự kiện có buổi chiêu đãi ở nhà hàng gần đây. Sẵn đường nên đem trái cây qua cho hai đứa, giờ chị phảiđi, tài xế đang cho xe đợi dưới nhà.”
    Tùng Vân đứng dậykiểm tra xem trang phục mình có gì bất thường không, mở hộp dậm lại ít phấn, tôít son.
    “Hôm nay chị đẹplắm.” Tùng Quân mỉm cười đưa tay phủi cánh hoa vương trên cổ áo chị mình, cầmgiúp chiếc ví nhỏ trên bàn.
    “Chị Hai củachúng ta là người đẹp nhất thế giới.” Tùng Lân nói như hét.
    “Chị mới cho nóbao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?” Tùng Quân choàng vai, thì thầm vào tai Tùng Vân.
    “Cũng kha khá.”Tùng Vân đáp.
    “Hèn gì?” TùngQuân cười tủm tỉm.
    “Em nghe đấy, haingười đừng có mà to nhỏ như vậy.” Mặt Tùng Lân phụng phịu dỗi hờn.
    Ra tới cửa TùngVân xoay người nói:
    “Chị đi đây, hômkhác chị lại ghé qua, em nhắc Tùng Lân hôm nào về thăm nhà, mẹ nhớ nó lắm đấy,cả em nữa bao lâu rồi chưa về nhà.”
    “Em biết rồi. Chịmau đi đi xe đang chờ.”
    “Thôi chị đi,không cần em phải đuổi.” Tùng Vân nhận lại chiếc ví từ tay Tùng Quân.
    “Chị cẩn thận,đang có tên biến thái lởn vỡn ngoài đó, có gì phải gọi ngay cho em.”
    “Biết rồi! Tạm biệt.”Tùng Vân xách váy bước vào trong thang máy, tay vẫy vẫy về phía cậu em trai.
    Cửa thang máy đãđóng một lúc lâu nhưng Tùng Quân vẫn đứng yên không động đậy, lòng anh có gì đó lo lắng, nônnao khó tả.
    Mạnh Cường ngồitrước ti vi liên tục đưa tay lên xoa bụng, vì ăn quá no nên cậu cảm thấy cóchút khó tiêu. Sau một lúc chuyển kênh nhưng không thấy chương trình gì hay honên đành tắt ti vi, hớp một ngụm coca lạnh mát rượi khiến cả người vô cùng sảngkhoải, theo sau là một tiếng ợlớn kinh động trời đất, Mạnh Cường ngoác miệng cười thỏa mãn.
    “Cậu mới vừa ợhơi à.” Hùng Dũng tay che mũi đi về phía cửa chính, “Mùi kinh khủng thật.”
    “Đi đâu đấy?” MạnhCường chú ý tới cái túi lớn màu đen Hùng Dũng đang vác trên vai.
    “Tôi ra ngoài cóchút việc.” Hùng Dũng quay người lại đáp, “Chắc tối nay ngủ lại trong tiệmkhông về nhà, cậu không cần chờ cửa.”
    “Ờ.” Mạnh Cường cảmthấy có chút mờ ám trong cử chỉ của Hùng Dũng, nhưng việc cậu ta qua đêm bênngoài cũng không có gì mới lạ cả nên cậu mau chóng quên đi, tập trung lướt điệnthoại.
    Đối với nhiều người,nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mìnhnhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Đâu có ai biết rằng, một chiếclá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trútbỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn. Mạnh Cường đứng dưới cây bàng đang thay lá thưởng thức món kem ốcquế mua từ một xe hàng rong bên đường. Anh bán kem to béo mặc trên người bộ đồngphục màu trắng, đội mũ có chữ W lớn màu tỏ, tươi cười gật đầu chào khi lái xengang qua chỗ cậu đang đứng. Mạnh Cường vội đưa tay lên vẫy đáp lại thái độ nhiệttình có phần thái quá của người bán kem. Mà cũng đúng thôi chỉ riêng cậu đã ăntới năm cây kem, nếu hôm nay người khách nào cũng như vậy thì anh ta chắc sẽ dọnhàng về nhà trước 12 giờ trưa.
    Hùng Dũng mở một cửa hàng xăm nghệ thuật trên đường Cách MạngTháng 8, quận 10, với một cái tên rất là củ chuối “Tại Đây Có Tha Thu”, lần đầunghe Hùng Dũng giới thiệu về cái tên, cậu đã không nhịn được cười mà phun hếtnước trong miệng ra. Tuy cái tên không ra gì nhưng việc làm ăn ở cửa hàng lạivô cùng phát đạt, chưa tới 3 tháng Hùng Dũng đã trả hết số tiền đã mượn Mạnh Cườngkhi tu sửa lúc đầu còn kèm thêm một chầu ăn cua hoàng đế hoành tráng.
    Nữ nhân viên lễ tân dẫn Mạnh Cường lại ghế ngồi, còn mang ramột ly nước lọc có thêm ít đá.
    “Anh ngồi chờ một chút, anh Dũng đang bận làm cho khách.” Nữnhân viên thân thiện nhìn Mạnh Cường cười e thẹn.
    “Cám ơn em.” Mạnh Cường nở nụ cười lộ răng đáp lại.
    Nữ nhân viên mặt đỏ bừng quay người tránh đi chỗ khác, miệngcắn hờ môi trên có chút ngại ngùng, tay vô thức vò hai gấu áo vào nhau.
    “Tới sớm thế, mới 8 giờ 30 thôi mà.” Hùng Dũng ló cái đầu ranhìn Mạnh Cường, trên tay đang cầm máy xăm bằng nhôm, mắt đeo kính không độ.
    “Lo làm việc của cậu đi, tôi ngồi đây đọc báo chờ cậu.” MạnhCường giơ điện thoại trong tay lên.
    Hùng Dũng thụt đầu vào trong kéo cửa kính đóng lại.
    Lướt điện thoại một lúc cũng chán, thấy có mấy cuốn catalogue,Mạnh Cường thuận tay mở ra xem thử, bên trong là hình chụp các khách hàng đã tớiđây xăm, ai cũng thích thú với các tác phẩm trên da của mình.
    Tùng Quân cau mày, tập trung nghiên cứu các manh mối của vụán Lương Thùy Linh, có vẻ càng suy nghĩ thì anh lại càng mất tập trung. ĐứcChinh từ đâu hớt hãi chạy tới, mặt đầy mồ hôi.
    “Sếp Quân, cảnh sát quận 10 vừa phát hiện thêm một xác nữ mặcváy đỏ ở công viên Lê Thị Riêng, theo đánh giá sơ bộ cũng là giết xong rồi hiếp.”
    “Váy đỏ… Chị hai…” Tùng Quân đứng phắt dậy nắm lấy cổ áo ĐứcChinh, “Có xác định được thân phận nạn nhân chưa?”
    “Không nghe bên kia nói gì, chắc là chưa xác định được. Theocách ăn mặc họ đoán hình như là nghệ sĩ.” Đức Chinh hoang mang nhìn Tùng Quân,đầu hơi nghiêng ra phía sau.
    Buông cổ áo Đức Chinh, Tùng Quân gắp rút bước ra khỏi phòngđội vừa đi vừa liên lạc số điện thoại của Tùng Vân.
    “Sao không ai nghe máy.” Anh tức giận bấm nút gọi lại.
    Tùng Quân đánh lái hướng xe ra phía cổng sở cảnh sát.
    “Nghe máy đi, nghe máy đi chị hai.” Anh run rẫy gõ ngón taylên vô lăng, mong chờ một tiếng trả lời từ chị của mình, nhưng đầu dây bên kiavẫn bặt vô âm tính.
    “A lô, a lô, mẹ chị hai về nhà chưa, cho con gặp với.” TùngQuân gọi vào số điện thoại mẹ mình.
    “Tùng Quân hả, con hai nó đi từ tối qua vẫn chưa về. Đêm quanó bảo có việc nên ở lại nhà bạn.”
    “Mẹ có biết bạn chị ấy là ai không?” Giọng anh gắp rút.
    “Không nghe nó nói, có chuyện gì sao Tùng Quân?”
    “Không có gì đâu mẹ, khi nào rãnh con gọi lại sau.” TùngQuân dập máy không để cho mẹ anh nói thêm gì.
    Hai tay xiết chặt, Tùng Quân đập đầu mình mấy cái vào vôlăng xe, đôi mắt anh đã chuyển qua màu đỏ lừ, mạch máu hai bên thái dương giậtliên hồi, miệng cầu xin:
    “Chị tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì! Xin chị đấy.”
    Mạnh Cường nhíu chặt mày, hơi thở có chút khó nhọc, cậu vừaphát hiện bức ảnh của Lương Thùy Linh trong cuốn catalogue, nhắm mắt nhớ lạiđêm Lương Thùy Linh bị sát hại quả thật Hùng Dũng không có ở nhà. Đây chỉ là sựtrùng hợp hay phía sau đó ẩn chứa bí mật nào khác. Hai bàn tay Mạnh Cường đã ướtdẫm mồ hôi, khóe môi có chút run rẩy.

  8. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (24-03-2023)

+ Trả lời chủ đề
Trang 2/2 ĐầuĐầu 1 2

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Thành viên đã đọc chủ đề này: 9

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}