Chương I: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Trong một phòng nhỏ của trụ sở cảnh sát quận Nhất, nữ trưởngphòng cảnh sát điều tra Trần Bảo Châu dưới bộ cảnh phục màu xanh đang chỉ huycuộc họp.
“Vụ án bắt cóc con trai tỷ phú công nghệ Tống Hồng Quân cácbạn đã làm rất tốt, cấp trên có lời khen ngợi đội của chúng ta.”
Tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau kèm theo tiếng vỗ tay.
“Sếp Châu sếp phải đãi tụi em một bữa ăn thật hoành tráng mớiđược.” Phương Linh Gia giơ tay phát biểu.
Tiến mạnh chồm người ký đầu Phương Linh một cái “Suốt ngàychỉ có ăn với uống.”
“Đau chết.” Phương Linh Nhăn mặt đánh vào tay Tiến Mạnh.
“Được vậy trưa nay hẹn nhau ở căn tin, tôi sẽ đãi các bạn.”Bảo Châu tay chống hông tay còn lại chống lên mặt bàn.
“Sếp Châu …” mọi người trong phòng đều thất vọng thốt lên.
Cơm căn tin thì có gì mà ngon, Tùng Quân phì cười cho cái sựkiệt sĩ của Sếp Châu.
Phòng cảnh sát điều tra quận Nhất đứng đầu là trưởng phòngThượng Úy Trần Bảo Châu tuy là nữ nhưng tính cách mạnh mẽ không thua gì đànông. Bên dưới là Đội trưởng Cao Tùng Quân anh từng vài lần thi lên Thiếu Úy kếtquả thì tốt nhưng vẫn chưa được cấp trên phê duyệt thăng cấp lý do đưa ra chínhlà đang dư chỉ tiêu nên phải chờ thêm. Anh biết đây không phải là lý do thậtcòn lý do thật sự thì trong lòng anh vốn đã có đáp án. Chính vì vậy tuy đã lênchức đội trưởng nhưng anh vẫn là một thượng sĩ quèn. Ngoài ra còn có những độiviên khác như là nữ cảnh sát Phương Linh, cảnh sát Tiến Mạnh, cảnh sát ĐứcChinh, cảnh sát Huy Đạt, đều là Hạ Sỹ. Cuối cùng là cảnh sát tuần tra như KiếnVăn, Hoàng Phi…
Trần Bảo Châu đưa tay lên như muốn chấm dứt sự ồn náo.
“Ngoài ra tôi vẫn còn một chuyện muốn thông báo đến cho anhchị…”
Tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi.” Bảo Châu hướng mắt ra phía cửa.
Một nam cảnh sát mặc đồng phục đầu đội mũ kepi đẩy cửa bướctới trước mặt Bảo Châu người đứng nghiêm tay đưa lên đầu hô lớn.
“Báo cáo cảnh sát Đồng Mạnh Cường có mặt.”
“Được rồi.” Bảo Châu nói “Trùng hợp đây là chuyện tôi muốnnói với các bạn.” Bảo Châu nhìn xuống các đồng nghiệp bên dưới rồi nói tiếp “Từngày hôm nay Trung sĩ Đồng Mạnh Cường đội văn thư sẽ chuyển qua công tác ởphòng điều tra của chúng ta.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nam cảnh sát vừa tới. Thình lìnhcủa phòng họp bật mở một lần nữa. Cảnh sát tuần tra Kiến Văn hớt hãi.
“Báo cáo Sếp Châu vừa phát hiện một sát chết ở khu vực Da Kao.”
Bảo Châu đóng tập hồ sơ đang cầm trên tay. “Xuất quân.” BảoChâu hô lớn.
Mọi người đã đứng dậy từ lúc nào mau lẹ rời khỏi chỗ ngồinhanh chóng rời đi. Tùng Quân bước ngang Bảo Châu thì cô lên tiếng.
“Tùng Quân giao lính mới cho cậu.” Bảo Châu quay sang nhìn MạnhCường “Từ nay cậu sẽ theo sếp Quân học hỏi nhớ là đừng học những cái xấu của cậuta.”
“Sếp Châu.” Tùng Quân nhíu mày môi hơi cong.
“Tôi nói sai gì sao? Ráng mà chỉ bảo lính mới cho tốt.” BảoChâu lánh người đi giữa Tùng Quân và Mạnh Cường.
“Cao Tùng Quân.”
“Đồng Mạnh Cường.”
Hai người bắt tay chào hỏi nhau.
“Cậu đi cùng xe với tôi.” Tùng Quần đẩy cửa bước ra ngoài.
Mạnh Cường hơi nhíu mày nhanh nhẹn bước theo phía sau.
Tùng Quân ngồi sau tay lái trong khi Mạnh Cường ngồi ghế bêncạnh. Trên đường tới hiện trường cả hai hầu như không nói gì với nhau. Để phá bỏsự ngại ngùng này Tùng Quân lên tiếng trước.
“Mạnh Cường trông cậu khá là quen mặt chúng ta đã từng gặpnhau chưa?” Tùng Quân không hiểu sao cậu lại dùng câu này để bắt chuyện khôngkhác gì cách lũ con trai hay dùng cua gái thời cấp ba.
“Có lẽ...” Mạnh Cường mắt nhìn thẳng phía trước.
“Tôi với cậu đã gặp nhau rồi sao, hèn gì nhìn mặt cậu cứ quen mà chúng ta gặp nhau khi nào thế tôikhông nhớ nỗi nữa.”
“Tôi cũng không nhớ. Chỉ thấy mặt Sếp hơi quen.”
“Đừng gọi sếp Quân gọi là anh Quân được rồi, mà cậu sinh nămbao nhiêu?”
“Sinh năm 1995.”
“Vậy là bằng tuổi tôi cũng sinh năm 1995, vậy gọi là TùngQuân đi.”
“Thế sếp sinh tháng mấy tôi sinh tháng 12.”
“Tôi sinh ngày 5 tháng 2, lớn hơn cậu mấy tháng nhỉ.”
“10 tháng 2 ngày nên về mặt công tác hay đời thường gọi trựctiếp tên của sếp là không phải phép.”
“Tùy cậu vậy muốn gọi gì cũng được.” Tùng Quân bất lực khôngra sức cản trở nữa.
Lúc này xe đã tới nơi Tùng Quân và Mạnh cường nhanh chóngvào vị trí tác nghiệp. Hiện trường là một khu đất trống lớn có nhiều cây lớn, bụirậm, cỏ dại chắn lối đi. Phía trước một đám đông ký giả bị cảnh sát tuần tra chặnlại không cho tiến vào hiện trường. Khi thấy Tùng Quân đi tới một nam cảnh sáttrẻ đưa tay lên chào sau đó kéo dây chắn cho Tùng Quân và Mạnh Cường bước qua rồiđóng dây lại như cũ chặn trước mặt đám người ký giả đang chực chờ xông vào lấytin.
Bên cạnh một phần thi thể cháy đen thành than không rõ là phầnnào của cơ thể sếp Châu và Sếp Hà phòng pháp y đang xem xét tỉ mỉ từng chi tiếtbên trên.
“Chào sếp Châu, chào sếp Hà?” Tùng Quân tiến lại gần xác chếtnép sau anh là Mạnh cường đang dùng tay bịt kín mũi.
“Sếp Quân cậu bò tới hay sao mà giờ này mới chịu có mặt.” SếpChâu trừng mắt về phía Tùng Quân.
Tùng Quân cười tỉnh rụi đáp “Là lái xe tới thưa sếp Châu,không phải bò tới.”
Sếp Châu chưa kịp đáp trả thì người phía sau Tùng Quân đã chạychấm đầu ra phía bãi cỏ gần đấy mà nôn thốc nôn thao.
Tùng quân nhìn theo cũng có chút hơi thấu hiểu trong khi sếpChâu thì thở dài, Sếp Hà bên cạnh chỉ nhướng mắt lên một cái rồi lại tiếp tụccông việc của mình.
“Là một xác chết nam, đã chết sau đó thì bị phân xác trướckhi đem đi thiêu, nhận định sơ bộ thì đã chết được 24 đến 72 giờ nhưng cách đâyhai ngày khu vực này từng có mưa nhưng trên xác chết hầu như không có nước độngnên có thể tạm giới hạn thời gian tử vong lại trong vòng 48 giờ, phải chờ kếtquả của phòng xét nghiệm thì mới có kết quả chính xác.” Sếp Hà vừa tháo găngtay vừa nói.
“Sao hung thủ lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” Tùng Quân nóitrong vô thức.
“Cái này thì phải nhờ các cậu khám phá rồi. Tôi không biết.”Sếp Châu lạnh nhạt nói.
Tại một bụi cây nhỏ cách đó không xa Mạnh Cường cố gắng thởlấy lại bình tĩnh ban nãy cậu đã nôn hết ra phần ăn sáng của mình.
“Không sao chứ, lau miệng đi.” Tiến Đức đưa ra một miếngkhăn giấy.
“Cám ơn.” Mạnh Cường nhận khăn giấy rồi lau vết dơ trên miệng.
“Làm việc thôi sư huynh.” Tiến Đức hất đầu ra hiệu cho MạnhCường đi theo.
Tiến Đức và Mạnh Cường dùng gậy dò bắt đầu tìm kiếm bên dướicác bụi cỏ trong phạm vi đã được phân công. Khi dùng gậy vạch một lùm cây rậm MạnhCường và Đức Tiến phát hiện ra một phần cánh tay đã bị cháy khét mùi vô cùngkinh tởm. Tiến Đức ngồi xuống đặt cọc vàng đánh dấu bước chân thật nhẹ nhàng đểtránh phá hỏng hiện trường.
“Sư huynh đi báo việc này cho Sếp Châu đi, em ở đây bảo vệhiện trường.”
“Ừ.” Mạnh Cường vội quay đầu chạy đi mu bàn tay đè chặt lênmiệng để ngăn cơn nôn chực trào. Cậu biếtTiến Đức tốt với cậu nên mới không để cậu lại với cánh tay đen xì kia.
“Báo cáo sếp Châu phát hiện một phần cánh tay ở phía bụi câyđằng kia.” Mạnh Cường báo cáo rõ ràng.
Lúc này từ xa tiếng Phương Linh cũng vang tới.
“Sếp Châu bên này phát hiện một phần chân và các ngón tay.”
Sếp Châu hai tay chống hông mày nhíu lại, phía sau là TùngQuân với vẻ mặt đăm chiêu nhiều suy nghĩ. Ngay cạnh là Mạnh Cường mặt đã trắngbệch tái xanh không một dấu hiệu của sự sống.
Phòng làm việc trụ sở cảnh sát quận Nhất, các thành viêntrong đội điều tra quay quanh Cao Tùng Quân cùng phân tích vụ án. Mặt ai cũngđâm chiêu căng thẳng xem chút câm phẫn. Lúc này sếp Châu bước vào.
“Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.” Sếp Châu giơ cao tập tàiliệu.
Tùng Quân nhận tài liệu từ sếp Châu liếc mắt nhanh vào số liệubên trên.
“Không khác so với phán đoán ban đầu. Nạn nhân là nam giới,cao tầm 170 cm đến 175 cm, tuổi từ 25 tới 35, trên người có vết thương do tác độngngoại lực, sau khi chết thì bị phân xác rồi đem đi đốt.” Sếp Châu nhóm người ngồilên mặt bàn phía sau lưng.
“Hung thủ quả thật tàn độc đã giết người rồi còn ra tay phânxác thành nhiều mảnh. Chắc hung thủ có hận thù với nạn nhân. “ Phương Linh chốngtay dưới cằm phán đoán.
“Không phải hận thù bình thường đâu mà phải là hận thù cực kỳsâu đậm thì mới sau khi phân xác còn đem đi hỏa thiêu muốn biến kẻ thù hóathành tro bụi đến người thân cũng không nhận ra.” Đức Chính tay đặt trên vaiPhương Linh.
“Sếp Quân cậu có nhận định gì không?” Bảo Châu nhìn về phíaTùng Quân đang chú tâm suy nghĩ.
“Sếp Châu theo ý tôi thì việc phân xác rồi hỏa thiêu ngoàiviệc thù hận cá nhân ra thì mục đích của hung thủ chính là che giấu thân phận củanạn nhân. Mọi người có để ý tới việc tại sao hung thủ lại phân xác xong rồi mớihỏa thiêu chứ không phải ngược lại là hỏa thiêu trước rồi mới phân xác.” TùngQuân nhìn mọi người đứng trước mặt.
“Vì sau khi phân xác thành từng bộ phận nhỏ thì việc đốt xáchủy đi AND bên trong tủy sống sẽ đơn giản hơn.” Mạnh Cường đáp.
Sếp Châu nãy giờ im lặng chợt lên tiếng khen ngợi “Mạnh Cườngkhá lắm ráng tiếp tục phát huy.” Tay vỗ lên vai Mạnh Cường.
Chuông điện thoại sếp Châu vang lên sau khi nghe máy thì sếpChâu nói.
“Cấp trên và truyền thông đang rất quan tâm đến vụ án đốtxác này, bây giờ tôi phải đi báo cáo cho ban lãnh đạo và chuẩn bị họp báo, việcở đây giao lại cho sếp Quân.” Sau đó thì sếp Châu rời đi.
“Trong bảng báo cáo khám nghiệm thì tử thi vẫn còn thiếu phầnđầu và ngón cái bàn tay phải. Nên chúng ta phải tìm cho ra các phần thi thể cònthiếu này. Đồng thời thông báo trên các phương tiện thông tin đại chúng vềthông tin của nạn nhân biết đâu may mắn sẽ có người nào nhận ra. Mặc khác tratrong danh sách các vụ mất tích trong thời gian gần đây. Mọi người đã rõ chưa.”Tùng Quân giọng nghiêm nghị.
“Đã rõ thưa sếp.” Tất cả đồng thanh rồi nhanh chóng thống nhấtcông việc của từng người.
Tùng Quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ giật mình khi bản thân đãngồi đọc tài liệu vụ án được gần 3 giờ đồng hồ, mọi người vẫn đi công tác chưavề trong phòng lúc này chỉ có anh và Mạnh Cường. Tùng Quân bước lại trước bàn đồngnghiệp mới gõ lên mấy cái.
“Ăn trưa thôi.”
“Ừ” Mạnh Cường rời mắt khỏi màn hình máy tính gật đầu.
Bình thường để tiết kiệm thời gian Tùng Quân đều ăn bữa trưatrong căn tin của sở cảnh sát và hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng cậu cũng muốngiới thiệu quang cảnh sở cảnh sát cho đồng nghiệp mới và con đường dẫn tới nhàăn thật trùng hợp là dẫn ngang qua các khu vực trọng yếu của trụ sở. Khi tớinhà ăn Tùng Quân chọn một bàn ăn nhỏ ở gốc phòng rồi ra hiệu cho Mạnh Cường ngồixuống bên cạnh.
“Ông chủ căn tin này nấu ăn cũng khá lắm.” Tùng Quân vẫy taygọi nhân viên phục vụ.
“Hôm nay sếp Quân ăn gì? Còn đây là…” Nữ nhân viên ngập ngừngnhìn Mạnh Cường.
“Cậu này là Mạnh Cường mỹ nam vừa mới chuyển về đội.” TùngQuân giới thiệu một cách đầy tự hào như thể Mạnh Cường là người thân thiết từlâu của cậu.
“Sếp Quân anh đừng nói vậy, cô ấy cười cho.” Mạnh Cường lúngtúng.
“Không cười, sếp Cường quả thật tuấn tú.” Nữ nhân viên cườimỉm.
Tùng Quân lúc này cười tới tít cả mắt ngỡ như bản thân cậuđược khen ngợi chứ không phải Mạnh cường “Đây là Tiểu Thanh còn… người trong quầytính tiền kia là Đại Thanh.” Tùng Quân khẽ thì thầm vế sau vào tai Mạnh Cường.Theo quán tính Mạnh Cường ngoáy đầu nhìn thì thấy một cô gái to béo mặc váy hoađang thu tiền của khách.
“Ừm ừm.” Tiểu Thanh hắng giọng miệng nhịn cười.
“Cậu muốn ăn gì?” Tùng Quân kéo thực đơn đặt trước mặt MạnhCường.
Không nhìn quá lâu Mạnh Cường đã lên tiếng “Cho một dĩa cơmtấm đầy đủ.”
“Cậu… “ Tùng Quân tính nói gì đó.
“Sếp Quân muốn nói gì sao.” Mạnh Cường nhướng mắt nhìn anhkhông hiểu.
“À cũng không có gì.” Tùng Quân thở dài “Lấy anh một phầncháo trứng muối, cám ơn Tiểu Thanh.”
“Hai sếp chờ chút đồ ăn sẽ ra ngay.” Tiểu Thanh niềm nở quayđi.
Thức ăn đã được mangra cả hai người vẫn còn chưa đụng tới mà còn bàn luận về vụ án.
“Sếp Quân anh đoán thử xem hung thủ và nạn nhân có quen biếtnhau không?” Mạnh Cường tay phải gãi gãi chóp mũi cao nhọn của cậu.
“Cũng khó mà nhận định chính xác được nhưng dựa theo chứng cứmà chúng ta thu thập được thì 80% là hung thủ và nạn nhân có quen biết nhau vàcòn hận thù sâu đậm với nhau.”
“Thế còn…” Mạnh Cường định nói tiếp thì bị Tùng quân cắtngang.
“Ăn xong rồi nói tôi đói rồi sếp Cường.”
“Ăn ăn thôi.” Mạnh Cường cầm nĩa cắm vào phần sườn nướng hơicó chút cháy trong phần ăn của mình, cảm giác buồn nôn lại ập tới, cậu đặt miếngsườn xuống, uống vội ngụm nước lạnh, ngồi thừ ra không dám nhìn vào dĩa cơm tấmthêm lần nào nữa.
“Cậu sao thế? Không ăn nổi? Lúc nãy tôi định cản cậu rồinhưng thấy cậu dứt khoát quá.” Tùng Quân cố nhịn cười nhìn gương mặt xanh nhưtàu lá của lính mới “Ngày xưa lúc lần đầu ra hiện trường phải mất một tháng tôimới ăn lại thịt, lúc ấy cứ thấy thịt là buồn nôn, người không biết cứ nghĩ làtôi có thai sắp sinh, có người hàng sớm còn mang cho tôi mấy cân me chua xoàichua.”
“Anh nghĩ tôi là trẻ con hay gì mà bịa ra chuyện như vậy.” MạnhCường cười cười.
“Thoải mái hơn rồi phải không? Lần đầu ai cũng vậy không cógì phải ngại ngùng.”
“Ừ”
“Tôi đổi với cậu phần ăn, cháo trắng thanh đạm. Tôi còn chưađộng tới một miếng nào đâu.” Tùng Quân nhanh tay đổi phần ăn của hai người chonhau, mạnh mẽ cầm phần sườn cho lên miệng “Tôi giờ cái gì cũng không sợ, gặpnhiều sẽ quen, đây là sự khác biệt giữa người cũ và lính mới.”
“Anh không thấy cục sườn đó giống khúc xương cháy lúc sáng PhươngLinh tìm được sao?” Mạnh Cường ngập ngừng.
Tùng Quân nuốt nước bọt xuống cổ nhìn nhìn phần thịt sườnđưa tay đẫy dĩa cơm tấm ra góc xa.
“Tiểu Thanh cho thêm một phần cháo trắng.” Tùng Quân ra hiệuvới tiểu Thanh.
“Có ngay.” Tiểu Thanh đáp lại.
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau một khoảng thật lâu rồiquay ra ôm bụng cười ngây ngốc cả hai đều cố kiềm chế nhưng không sao dừng lạiđược, tình huống này thật là mất mặt Tùng Quân khổ tâm.