Mùa xuân đến rồi. Có lẽ đây là chuyến về thăm nhà khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, và cũng là thời điểm để thú nhận tất cả. Một lời thú nhận mà tôi đã từng hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm.
Trong nhiều năm, việc đó vẫn rất dễ dàng. Tôi chưa bao giờ có một lý do để làm vậy.
Bây giờ thì đã có. Anh ngồi bên cạnh tôi, tay đặt nhẹ trên đùi tôi.
Chi Ng – Tình yêu của đời tôi. Người đàn ông đã chứng minh với tôi từng giây phút, với mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, và tất cả những cái chạm nhẹ nhàng của bàn tay của mình – rằng tôi cũng là tình yêu của anh.
Mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng thời gian của những bí mật đã qua rồi.
***
Bạn cần phải hiểu về mẹ tôi và tôi. Tình yêu giữa bà và tôi sâu sắc đến chừng nào? Làm thế nào mà chúng tôi có thể đơn độc cùng nhau chống lại cái nhìn của xã hội trong suốt 25 năm qua? Từ ngày tôi được sinh ra, không có một ai thực sự quan trọng trong cuộc sống của Mẹ-trừ tôi, và trước Chi, cũng không có ai là người thực sự quan trọng với tôi-ngoài Mẹ.
Bạn cần hiểu rằng Mẹ đã phải chịu đựng biết bao vì tôi. Bao nhiêu mệt mỏi mà bà phải cam chịu. Bao nhiêu thứ bà đã hy sinh cho tôi.
Bạn phải hiểu tôi yêu Mẹ như thế nào. Tôi nợ bà nhiều lắm!
Mặc dù Mẹ không đề cập đến vấn đề này nhiều năm nay, nhưng tôi biết bà luôn mong mỏi tương lai của tôi sẽ là một cuộc sống có vợ hiền con ngoan- một cuộc sống gia đình êm ấm.
Tôi biết việc thú nhận của tôi sẽ gây ra bao nhiêu đau đớn cho Mẹ. Tôi biết tôi sẽ kết thúc mong ước của bà.
Xin lỗi mẹ. Nếu con có thể thay đổi …
KHÔNG!
Khi có Chi bên cạnh, tôi sẽ không thay đổi bất cứ điều gì.
Mẹ có hiểu điều đó không, mẹ yêu?
Mẹ có biết rằng nếu có một cách để yêu anh ấy mà không làm tổn thương trái tim của Mẹ, con sẽ làm ngay lập tức?
***
Năm 38 tuổi, Mẹ sinh tôi. Một người phụ nữ thô kệnh, rắn rỏi giống như lúc Mẹ còn thời con gái. Nhưng đối với tôi, mẹ là người đep nhất và yêu thương tôi hơn bao giờ hết – giống như những người Mẹ chỉ thấy trên phim ảnh. Tôi biết những gì xã hội này đang nhìn vào Mẹ. Tôi biết Mẹ thấy mình như thế nào.
Thế giới là một nơi tàn nhẫn. Những gì nó làm được cho Mẹ chính là cái cách mà xã hội này soi mói Mẹ, đặt bà vào những chưẩn mực mà so sánh. Đó là lý do tại sao một chàng bồi bàn đẹp trai tại một khu nghỉ mát Ca-ri-bê đã có thể tán tỉnh Mẹ. Làm cho Mẹ tin tưởng.
Mẹ tôi không ngu ngốc. Đừng nghĩ như thế. Trên thực tế, Mẹ là một người vô cùng thông minh. Mẹ là một luật sư vì lợi ích của Thiên Chúa, một luật sư nghành thuế của chính phủ, một người có chỗ đứng trong xã hội. Mẹ rất thông minh, mạnh mẽ và rất cương quyết.
Nếu Mẹ không giống tất cả những điều này, tôi cũng sẽ không có mặt ở đây.
Nhưng mẹ tôi cũng là một người phụ nữ, và tại thời điểm đó trong cuộc sống của Mẹ, Mẹ là một người rất cô đơn. Một người phụ nữ chưa bao giờ biết đến tình yêu của một người đàn ông. Nếu bà ấy nghĩ chàng bồi bàn Caribbean đó là một cơ hội, cơ hội duy nhất của mình – bạn có thể đổ lỗi cho bà khi bà đã nắm bắt cơ hội ấy sao?
Tôi thì không.
Nhất là giờ đây, khi có Chi trong cuộc đời tôi.
Chi, người đàn ông như ánh nắng mặt trời trong đời tôi, cho tôi biết rằng chúng tôi là người như thế nào; tất cả chúng ta, được tạo ra vì tình yêu. Trước Chi, tôi đã không biết điều này. Trước Chi, tôi giấu nỗi cô đơn của tôi trong sâu thẳm bản thân mình.
Những gì tôi đang nói là- tôi hiểu tại sao Mẹ tôi bị chinh phục bởi người bồi bàn trẻ tuổi đẹp trai trên bãi biển Ca-ri-bê ấy.
Tôi hiểu Mẹ đã có những lý do để tin người đàn ông ấy.
Tôi hiểu làm thế nào Mẹ tìm ra những lý do đó.
Và bởi vì nó đã cho tôi cuộc sống – cho nên tôi vô cùng biết ơn.
***
Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Mẹ kể tôi nghe toàn bộ câu chuyện, và sau đó tôi đã chắp vá khá nhiều tin đồn trong họ hàng: Làm thế nào một người phụ nữ thông minh-một người giúp việc già đến Ottawa và yêu say đắm một chàng trai 20 tuổi, quyết tâm tìm một cách để đưa cậu ta đến Canada, xác định sẽ kết hôn với cậu ta.
Mọi người đều cố gắng khuyên ngăn cô ấy: gia đình, đồng nghiệp, thậm chí cả luật sư di trú mà cô đã tham khảo ý kiến.
Họ nói cậu trai kia muốn xuất nhập cảnh gian lận. Những anh chàng này sẽ làm bất cứ điều gì để đổi lấy tấm hộ chiếu Canada hoặc Mỹ. Một khi họ nhận được, họ sẽ biến mất không dấu vết.
Nhưng Mẹ tôi không được cảnh báo. Bà cũng không tin. Người đàn ông ấy yêu bà, chắc chắn đã yêu bà. Ông muốn đến Canada vì ông muốn được sống với bà. Họ đã nói về tất cả trong cái tuần lễ tuyệt vời ấy.Và bà tin tưởng.
Và sau đó Mẹ phát hiện mình có thai.
“Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc sống của Mẹ”, bà nói với tôi. “Khi Mẹ biết có con trong bụng.”
Mẹ quyết định sẽ báo cho chàng bồi bàn điển trai của mình những tin tức tuyệt vời trong người. Một cuộc viếng thăm bất ngờ. Điều gì có thể lãng mạn hơn?
Vâng ….Sẽ như thế.
Bạn có thể tưởng tượng những gì đã xảy ra. Bạn có thể tưởng tượng ra Mẹ tôi đã cảm thấy thế nào khi bà biết ông ta cũng hứa hẹn về tình yêu, những lời hứa tương tự về hôn nhân, cùng một kế hoạch cho tương lai – ngay tại nước Mỹ thời gian này – với một người phụ nữ cô đơn khác đang bước vào tuổi trung niên.
“Mẹ không đổ lỗi cho ông ấy, thật đấy!,” Mẹ nói với tôi một vài năm trước đây. “Ông ấy đã quá tuyệt vọng. Buồn chán vì cơ hội tìm ra một cuộc sống mới. Cha ông là một người Mỹ trắng, sống trong khu ổ chuột ở các đảo trong vài tháng. Ông để lại vợ mình khi biết bà đang mang thai”. Mẹ mỉm cười, một nụ cười vui tươi mà tinh quái. “Cha của con đã từng là một người đàn ông tốt – hoặc ít nhất, không phải là một người xấu. Không có gì tồi tệ cả. Và ông rất rất đẹp trai. Nhìn vào gương mà xem. Con trông giống như ông ấy vậy “.
Nhưng bạn có thể tưởng tượng những lời khuyên đến với Mẹ sau đó-đến với một người phụ nử da trắng trung niên và chưa kết hôn-mang trong mình đứa con của người phục vụ đen Ca-ri-bê -mà bà sẽ không bao giờ nhìn thấy một lần nữa.
Mẹ không nghe.
Dù sao thì Mẹ cũng sinh tôi ra.
Sinh tôi ra, nưôi dưỡng tôi, dạy dỗ tôi nên người, và yêu thương tôi.
***
Tôi thừa hưởng ngoại hình của cha tôi. Phước lành, tôi đoán, trong một thế giới có giá trị vẻ đẹp hình thể để đánh giá cao. Mẹ tôi là người da trắng, có mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh biếc. Cha tôi đã từng nói ông nội tôi cũng là người da trắng, đôi mắt của tôi không phải là màu nâu má là màu xanh lá.
“Giống như vùng biển Caribbean vào lúc bình minh”, mẹ tôi nói.
Chi nói chúng rất đáng yêu-làn da màu cà phê nhưng rất sáng, tóc đen xoăn bóng mượt . Khi anh nhìn chằm chằm vào chúng, với đôi mắt đen rực lửa, tôi tin anh.
Nhưng một vẻ ngoài giống cha tôi cũng là cái của nợ của tôi. Nó đã thu hút sự chú ý của người ta vào tôi theo những cách mà tôi đã không bao giờ thấy thoải mái. Tôi nhớ rằng, mọi người luôn nhìn chằm chằmvào tôi, đặc biệt là khi tôi đi cùng với mẹ tôi. Tôi lớn lên với nhửng lời gièm pha rằng tôi có thể không phải là con trai của Mẹ.
Nhưng tôi chính là con của Mẹ, và trong nhiều năm qua, chỉ có hai mẹ con chúng tôi hiểu được. Và khi tôi đã nhận thức được mọi thứ về mình, tôi đã hứa với bản thân mình tôi sẽ luôn là như thế.
Tôi là người như thế – cho đến khi gặp Chi.
Chi là người đàn ông duy nhất tôi biết có tính hay mắc cỡ, thậm chí hơn cả tôi. Khi tôi biết anh, anh đã 26 và đang làm nghiên cứu sinh văn bằng hai. Anh biết nói năm thứ tiếng (với điều kiện khi anh có thể vượt qua sự nhút nhát của mình để nói chuyện).Anh còn là một nhiếp ảnh gia tài năng. Chúng tôi được làm việc cùng nhau trong cùng một phòng thí nghiệm, cùng một cố vấn luận án trong ba năm-trước khi chúng tôi dám nhìn vào mắt nhau.
Làm thế nào chúng tôi có thể hạ được bức tường ngăn cách cả hai ở tất cả là một phép lạ mà đến giờ tôi vẫn không hiểu.
Tôi cũng chẳng cần phải hiểu.
Điều quan trọng là bằng cách nào đó các bức tường đã đổ. Bây giờ tình yêu giữa chúng tôi là rất mãnh liệt, rất thật, tôi không thể sống mà không có nó hay không có anh.
Chi của tôi, người nói với tôi bằng đôi mắt, đôi tay và cả hơi thở của mình.
Chi, người tôi yêu đủ để làm tỗn thương trái tim của mẹ tôi.
***
Mẹ tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ hai tầng nơi tôi đã từng lớn lên. Khi tôi còn nhỏ, đó là trong một khu đẹp phía tây Ottawa, giờ đây khu vực này rất nóng bức. Mọi người trả giá một cách vô lý để phá bỏ những ngôi nhà nhỏ, thay thế chúng bằng những khu nhà quái vật triệu đô la. Người hàng xóm mới đang đi bộ cùng với chú chó nhỏ và mấy đứa trẻ đến Starbucks, Lulu Lemon, núi Equipment Coop.
Đó là nơi mà tôi để Chi ở lại. Anh muốn đi cùng tôi, nhưng tôi muốn nói chuyện riêng với Mẹ trước, để cố gắng giải thích. Tôi không thể nói chuyện này qua điện thoại hay qua thư từ.
Và tôi làm vậy để bảo vệ Chi. Tôi không muốn anh thấy đau khổ. Anh đã đau khổ đủ rồi. Gia đình anh đã từ bỏ anh, mặc dù anh là đứa con trai giỏi nhất, tốt nhất trong mấy anh em. Anh làm việc chăm chỉ, yêu thương gia đình và rất trung thực. Mặc dù thực tế là anh đã vượt quá tất cả những tham vọng của họ.
Đôi khi, vào ban đêm, anh khóc. Tôi ôm anh trong vòng tay của tôi cho đến khi anh ngủ thiếp đi. Giờ đây tôi là gia đình của anh – nhưng tôi biết tôi không bao giờ có thể cho anh những gì anh đã mất.
Tôi vào quán cà phê với anh, chờ đợi trong khi anh gọi cà phê, ngồi cùng anh tại một cái bàn bên cửa sổ. Mặt trời mùa xuân đang dần buông xuống, chiếu sáng làn da tinh tế như đồ sứ và mái tóc màu xanh đen của anh. Tôi vươn tay, chạm vào má anh bằng hai lòng bàn tay của tôi.
“Anh yêu em”, Chi thì thầm. “Hãy mạnh mẽ lên em!”
Tôi mỉm cười với anh và bước đi.
Tôi quyết định đi bộ đến nhà. Chỉ có mấy khu nữa là tới, và tôi sẽ có chút thời gian để tập trung vào những điều tôi sắp sửa nói – trên đường về với mẹ tôi, và cũng là con đường đến với Chi.
***
Mẹ tôi như mọi khi, luôn kích động khi nhìn thấy tôi. Mẹ vòng tay ôm lấy tôi, và mặc dù Mẹ là một phụ nữ nhỏ nhắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy hoàn toàn được bao bọc trong sự ấm áp của cái ôm này. Trong mấy nhịp thở, tôi cho phép bản thân mình tham luyến cái ôm của Mẹ. Sau đó, nỗi buồn sẽ thấm qua tôi.
Mẹ đang thắc mắc.
“Xe con đỗ ở đâu rồi?”, bà hỏi. “Hành lý nữa?”
Tôi buông Mẹ ra, để bà đi xem thử. Tôi cởi nút áo khoác, nhưng không cởi hẳn ra.
“Con đậu nó ở dưới đường, tí nữa con xuống lấy. Con cần nói chuyện với Mẹ trước đã. ”
Mẹ nhìn tôi, đôi mắt mở to và có vẻ nghiêm trọng. “Hả? Có chuyện gì xảy ra sao con? ”
Tôi nhìn Mẹ một lát, và sau đó gật đầu. Tôi hít một hơi thật sâu, thật sâu. Tôi đã luyện tập việc này rất nhiều lần, nhưng tại thời điểm này, những lần thực hành cẩn thận của tôi biến mất như sương mù.
“Con đã gặp một người,” cuối cùng tôi nói .
Gương mặt Mẹ sáng lên, và tôi không thể chịu đựng được khi thấy thế. Tôi buông đôi mắt xuống.
“Con có người yêu rồi sao? Thật tuyệt! Con trai cưng của Mẹ, Mẹ hạnh phúc quá! Đây là tin tức tốt nhất mà con có thể mang lại cho Mẹ đấy “-Mẹ nói, tôi cảm nhận được Mẹ đang rất, rất hạnh phúc.
Tôi không thể nhìn Mẹ. Tôi không thể thốt ra bất cứ điều gì. Trái tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy âm vang trong căn phòng. Tôi nghĩ về mong muốn của Mẹ về tương lai của tôi. Tôi nghĩ về Chi, người đang đợi tôi ngoài kia. Tôi nghĩ rằng trái tim tôi sắp sửa vỡ ra rồi.
Cuối cùng, tôi cảm nhận được đôi bàn tay Mẹ trên vai tôi. “Hãy nhìn Mẹ”, Mẹ nói nhẹ nhàng.
Tôi nhìn vào đôi mắt Mẹ.
“Khi nào Mẹ có thể gặp cậu ấy?”, mẹ hỏi. Bà đang mỉm cười và đôi mắt tràn ngập tình yêu thương.
Tôi cố gắng nói chuyện, nhưng vẫn không thốt ra lời.
“Thực sự, Matthew à”, Mẹ nói. “Con đã trở thành trung tâm cuộc sống của Mẹ kể từ ngày con được sinh ra.Con thực sự nghĩ rằng Mẹ không hay biết gì sao? Bây giờ, nói cho Mẹ biết khi nào Mẹ có thể gặp chàng trai của con đây? ”
“Con có thể đưa anh ấy tới” tôi nói. “Anh ấy đang chờ con ở Starbucks.”
“Starbucks? Mẹ nghĩ Mẹ nuôi nấng dạy dỗ con tốt lắm mà”. Mẹ lắc đầu cười khổ. “Giờ con đi xuống dưới đó và đưa cậu ta lên cho Mẹ mau.”
Tôi vòng tay quanh Mẹ, và ôm chặt lấy bà. Tôi cảm thấy trái tim mình như thể nó sẽ bùng nổ vì hạnh phúc.
“Matthew?” Mẹ nói, bằng một giọng nhỏ.
Tôi quay lại và nhìn Mẹ.
“Mẹ rất vui vì cuối cùng con đã nói cho Mẹ biết. Nhưng, ”
Oh Trời ơi.
“Con yêu, con đừng bao giờ giấu Mẹ điều gì cả. Mẹ đã nhìn con tự đấu tranh với việc này rất lâu rồi, và Mẹ cảm thấy thật sự bất lực. Mẹ không thể làm bất cứ điều gì cho đến khi con nói ra. Mẹ yêu con, cục cưng ạ. Không cần điều kiện gì hết. Mẹ nghĩ rằng con biết điều đó. ”
Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy trong cổ họng tôi.
“Mẹ ơi, con xin lỗi” tôi thì thầm.
“Chẳng có gì phải xin lỗi hết”, Mẹ nói. “Bây giờ, hãy đi gặp người đàn ông của con và mang anh ta về nhà mình nhé.”
The end.