xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Trang 5/5 ĐầuĐầu ... 3 4 5
Hiện kết quả từ 41 tới 44 của 44

Chủ đề: Anh Trai Em Gái

  1. #41
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    41. Một con heo tên là Chó ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Sau ít lâu ngồi bệt ra đất vò đầu bứctóc thình lình Thiên ngồi bậc dậy la lên thoảng thốt.
    “Thôi chết quên mất nó rồi.” Vừa dứt lờiThiên lại đu người qua chiếc cầu khỉ một cách chuyên nghiệp như các diễn viênxiếc đi trên dây.
    Vương nhìn theo từng bước chân của cậubạn mà lo lắng khôn nguôi, chỉ cần sơ xuất một lần là tai nạn thảm khốc có thểxảy ra, nói là thảm khốc chỉ để tăng thêm sự kịch tính chứ cùng lắm là Thiên sẽrơi xuống cái kênh nước mà thôi. Ít phút sau Thiên quay trở lại với một con heomọi nhỏ mập tròn trên tay. Vừa bước xuống khỏi chiếc cầu khỉ miệng Thiên đã luyếnthắng không ngừng.
    “Bà Tám nhờ tớ bán con Chó này, lúc nãytớ cột nó chỗ bụi ổi tính vác bao rau củ qua cầu trước rồi quay lại đón nó vậymà quên mất tiêu.” Thiên cười hì hì lấy tay xoa đầu con heo ý xin lỗi nó.
    “Con chó…?” Vương nghĩ rằng cậu bạn đãnói nhằm.
    “Ừ con Chó.” Thiên bế con heo mọi lắclư trước mặt Vương.
    “Nhưng nó là con heo mà.” Mặt Vương bỗngđanh lại.
    “Ừ quên giải thích cho cậu, đây là conheo nhưng tên của nó là Chó nên tớ cứ gọi nó là con chó nên thành quen.”
    Vương lùi ra xa mấy bước khi thấy Thiêncứ dí dí con heo vào người mình.
    “Cậu sao thế, sợ nó à?” Thiên khựng lạithu con heo vào lòng.
    “Không sợ nhưng không thích heo.”
    “Người ta không thích mày rồi Chó ơi, tộinghiệp mày quá đi. Bị bà chủ bán đi giờ còn bị người ta kỳ thị thương thai chothân phận heo chó của mày mà.” Thiên chu mỏ hôn mấy cái vào miệng con heo.
    Vương đứng chết lặng khi nhìn thấy hànhđộng có phần bẩn thỉu của Thiên.
    “Miệng nó thơm lắm không có thối như miệngcậu đâu.” Thiên đáp trả khi thấy vương có vẻ khó chịu.
    “Cậu hôn tớ rồi hay sao mà biết miệng tớhôi?” Vương tức giận.
    “Ờ thì chưa hôn… nhưng khi đi gần cậulà biết có thối hay không chứ gì.” Thiên hú hồn xém tí nữa là bại lộ chuyện hômtrước.
    Vương hà hơi vào lòng bàn tay rồi dùngmũi ngửi thử hơi thở của mình.
    “Đâu có mùi gì đâu sao cậu ta lại nóilà hôi.” Vương hậm hực.
    Thiên thả con Heo xuống đất và giữ chânnó bằng sợi dây cột ở cổ. Thiên cố hết sức để nâng chiếc xe kéo lúc này đã nặnghơn khá nhiều lúc sáng. Chợt nhớ ra gì đó Thiên nhìn qua Vương.
    “À quên… giờ cậu cứ đi thẳng theo hướngnày, sẽ gặp cái giếng ở đầu làng cạnh cây trứng cá xong cậu rẽ phải vào con đườngmòn là về lại khu đồi chè. Còn không thì cậu cứ đi thẳng ra đầu làng rồi quẹotrái thì cũng tới được khu đất phía dưới ngọn đồi. Theo kinh nghiệm thì cậu nênđi về phía cổng làng đi đường đó dễ hơn lại có nhiều người dân, cần gì cậu cứnói họ chỉ đường cho. Giờ tớ phải đi theo hướng ngược lại nên không dẫn cậu vềđược. Thôi tớ đi đây cần gì thì hỏi người ta nếu ngại thì gọi điện thoại cho tớ.”
    Thiên lấy đà kéo chiếc xe chuyển động,lúc này là khúc nặng nhọc và khó khăn nhất nhưng sau khi bánh xe đã lăn đều thìcậu không cần dùng nhiều sức nữa mà bánh xe vẫn quay nhanh đây là quy luật bánhđà.
    “Cẩn thận đừng để bị con quạ ăn cắp đồnữa nhá.” Tiếng Thiên vọng lại khi đã cách Vương một đoạn xa.
    Nghe Thiên nhắc Vương chợt sờ soạn khắpngười thì không thấy điện thoại di dộng của mình đâu. Suy nghĩ vài giây thì cậunhớ ra sáng nay cậu đã bỏ nó trong xe. Vương hướng về con đường mà cậu bạn chỉ màlên đường. Hình dáng Thiên ì ạch lôi chiếc xe rau củ sau lưng cộng thêm con heonhỏ lon ton dưới chân một hình ảnh vui nhộn khiến Vương chợt mỉm cười. Ngay lúcđấy Vương vội đưa tay lên miệng chặn lại nụ cười vừa chợt hé nở, lòng cậu cảmthấy có gì đó không ổn, không lẻ con tim cậu đã dao động vì một người con trai,không thể nào có chuyện như vậy được, mặt cậu chuyển về vị trí sắc lạnh thườngngày. Vương ưỡn ngực thẳng lưng mắt hướng thẳng về con đường phía trước, bỏ lạisau lưng những thứ ảo mộng không thật, cậu bước đi thật phong độ.
    Con heo Chó quẩn quanh dưới chân Thiênlâu lâu nó lại dúi chiếc mũi của mình cọ cọ vào chân khiến cậu khó khăn nétránh để khỏi phải giẫm lên người nó.
    “Chó mày đi lên trước đi.” Thiên lấychân hất nhẹ vào cái bụng con heo béo tròn.
    Con heo lộn nhào trên đất hai vòng saukhi đã đứng dậy được nó lại quay về lẩn quẩn quanh chân Thiên. Khiến cậu bất lựckhông biết làm sao nên đành cố gắng cẩn thận trong từng bước chân để tránh làmbị thương con heo nhỏ. Chợt vết thương ở tay đau buốt khiến Thiên phải dừng xelại mà kiểm tra. Các vết thương ở mặt và tay chỉ là vết thương xay xát ngoài danhưng vết thương ở cổ tay thì khá là đau nhức, Thiên nghĩ chắc cậu đã bị trậtkhớp, cậu cố xoay cổ tay vài vòng với hy vọng nó sẽ giúp cậu khá hơn. Vếtthương ở cổ tay vẫn không khá hơn gì mấy sau một lúc xoa bóp nhưng không còncách nào khác Thiên đành phải tiếp tục lên đường nếu còn không đi cậu chắc chắnsẽ trễ chuyến phà trưa qua sông cái. Thiên thở dài ngước mặt nhìn lên hình ảnhtrước mặt khiến cậu hết cả hồn, Vương đang đứng ở đầu của chiếc xe kéo, hai tay cậu ta ra sứckéo mạnh chiếc xe một cái bắt nó chuyển động, không mất quá nhiều sức Vương đãkhiến chiếc xe kéo ngoan ngoãn lăn bánh theo sao mình.
    “Không định đi sao còn đứng nó nhìn gì?”Vương đánh mặt về hướng Thiên.
    “Đi chứ. Đợi tớ.” Thiên đắt con heo đitheo Vương đã bỏ xa cậu một khoảng ngắn.
    Khi đã bắt kịp và sánh vai cùng cậu bạnThiên liền lên tiếng hỏi.
    “Sao cậu quay lại, không muốn xa tớ phảikhông?” Thiên nhướng nhướng cặp chân mày đậm của mình.
    Vương đánh mặt qua dùng đôi mắt ác lạnhhơn cả sát thủ nhìn Thiên khiến cậu chột dạ nuốt vội nước miếng khan xuống cổ họng.
    “Do cậu chỉ đường khó hiểu quá và tớkhông muốn làm mình bị lạc thêm lẫn nữa.”
    “Tớ chỉ đường khó hiểu sao, cậu chỉ việcđi thẳng thôi mà có gì khó hiểu đâu.”
    “Là do cách diễn đạt của cậu quá kémnên khiến người nghe không sao tiếp thu nỗi. Vốn từ vựng tiếng Việt của cậu nênđược trao dồi thêm để tránh những sự việc tương tự như vầy có thể xảy ra trongtương lại.” Vương nói thật dong dài nhưng chủ yếu là muốn che đi lý do mìnhquay lại là vì cậu bạn.
    “Cách diễn đạt của tớ có vấn đề sao?”Thiên gãi đầu hoang mang.
    “Ừ.” Vương gật gù miệng thoáng có nụ cười.
    “Vương cậu dừng xe lại đi, để tớ kéocho xe nặng lắm.” Thiên đề nghị khi thấy mồ hôi vả ra lấm tấm trên mặt Vương.
    “Tớ kéo xe cho cậu là vì muốn trả ơn cậuđã giúp tìm lại chiếc đồng hồ, mà tay bị thương như vậy thì sao mà kéo được.”
    “Chỉ là vết thương nhẹ thôi cậu đừnglo, buông tay đi để tớ kéo cho, chiếc xe này tớ quen rồi nên kéo dễ cậu là ngườilạ không biết cách điều khiển nó đâu.”
    Vương không quan tâm lời Thiên nói vẫncấm cúi ra sức kéo chiếc xe đi về phía trước. Thiên biết không sao cản được sựquyết tâm của cậu bạn nên đành miễn cưỡng ngoan ngoãn đi theo phía sau rồi gópsức đẩy phụ chiếc xe đầy ấp hàng hóa. Sau khi vượt qua được con đường làng dọctheo ruộng lúa thì họ đã tới được bến phà sông Cái, Thiên và Vương phải hợp sứcvới nhau mới đẩy được chiếc xe lên con dóc sắt của chiếc phà lớn. Vương đặt chiếcxe kéo xuống sau khi nó đã nằm gọn bên trong lòng chiếc phà, cậu bắt đầu thở dốcmồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo thấm ra cả lớp áo com lê bên ngoài, cậu vội cởiáo khoác ngoài ra nhằm giảm cơn nóng của cơ thể.
    “Uống nước đi.” Thiên chìa chai nước suốilạnh ra trước mặt Vương.
    Vương đón lấy rồi đưa lên miệng uống mộthơi dài. Thiên đứng nhìn cậu công tử nhà giàu ướt đẫm mồ hôi vì kéo xe giúpmình mà thấy lòng có gì đó cảm kích không biết phải diễn tả bằng lời như thếnào. Các ngón tay thon dài của Vương luồn qua mớ tóc đang lòa xòa trước trán chảyngược ra phía sau, lúc ấy trông Vương không khác gì một tài tử đang diễn xuấttrong một cảnh quay kinh điển, Thiên nhìn thấy tuy không cam tâm nhưng cũng phảigật gù công nhận cậu bạn có vẻ ngoài thật xuất chúng. Vương chợt ngước mắt lênrồi lên tiếng hỏi Thiên.
    “Sao cậu lại làm mấy chuyện này, là vìtiền sao?”
    “Mấy chuyện này là chuyện gì, ý cậu làsao.” Thiên cố động não suy nghĩ nhưng không hiểu nổi câu nói không đầu đuôi củaVương.
    “Thì chuyện cậu đi bán giúp rau củ chocác bà trong làng.”
    “À chuyện đó hả… tớ làm không công đó,mấy già đó làm gì có tiền mà trả cho tớ.”
    Thấy Vương có vẻ không tin tưởng lắm cậuliền giải thích thêm.
    “Làng Vĩnh Bình này là quê của cha tớ.Năm cha tớ lên 7 tuổi thì ông bà nội mất vì một trận dịch bệnh, lúc đó người chếtvô số kể, xác chất đầy đồng. Cha tớ lúc đó không còn ai khác là người thân cảmay mắn là có các già trong làng thay nhau nuôi cha tớ người thì ít gạo, ngườiít rau, người ít khô… nhờ vậy mà cha tớ mới không bị chết đói. Sau này ông đượcmột gia đình khá giả nhận nuôi rồi rời đi. Khi ông trưởng thành ông đã quay vềlàng chăm sóc cho các già như để trả lại công cưu mang lúc ông còn nhỏ. Giờ ôngmất rồi tớ thấy mình phải có trách nhiệm tiếp tục công việc của ông. Tuy là tớchả giúp gì được nhiều cho các già.” Thiên ngại ngùng.
    “Đúng là không giúp gì nhiều cả.” Vươnglập lại lời Thiên.
    Thiên chưng hửng vì cứ tưởng nói chuyệnthật khách sáo thì sẽ được Vương an ủi vậy mà cậu bạn lại cho cậu một sự đồngtình đầy chua chán. Thiên thở dài lòng chán nản.
    Liếc mắt để ý gương mặt méo mó của cậubạn mà Vương cười thầm trong lòng.
    “Tuy không giúp gì được nhiều nhưng cócậu về thăm chắc các già cũng sẽ vui hơn.” Vương giả vờ quay mặt đi chỗ kháckhông nhìn Thiên.
    “Cậu cũng thấy các già vui vẻ và hạnhphúc khi gặp tớ phải không?” Thiên vui mừng trước lời khen của người bạn khótính.
    “Vui thôi chứ không có hạnh phúc.” GiọngVương nghiêm nghị.
    “Ờ…” Thiên méo miệng vì cậu bạn không đểcho mình vui quá một phút.
    “Làm gì mà nhìn tớ ghê vậy.” Vương hỏikhi thấy Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình.
    “Tớ đã giúp cậu tìm thấy đồng hồ, coinhư tớ cũng là người ơn của cậu.”
    “Và…”
    “Tớ có một nguyện vọng nhỏ mong cậugiúp cho.” Thiên chấp hai tay đưa về phía Vương như cầu khẩn van xin.
    “Cậu nói thử ra xem tớ có giúp được haykhông?”
    “Chắc chắn à cậu giúp được. Tớ chỉ muốnnhìn cái đồng hồ nửa tỷ của cậu ở một cự ly thật gần mà thôi.”
    Thiên vừa dứt câu Vương liền dang taytrái của mình ra sát mặt Thiên vì lúc này chiếc đồng hồ đang được đeo trên taytrái của cậu. Mặt Thiên hớn hở, mắt trở nên long lanh, đồng tử bắt đầu co giản.Thiên dùng hai tay nắm lấy tay đeo đồng hồ của Vương đưa gần rồi lại đưa ra xa,đầu cậu quay ngang rồi lại quay dọc như muốn nhìn chiếc đồng hồ đắt giá với tấtcả góc nhìn. Chợt Thiên kéo tay Vương lại sát mặt mình rồi đưa mũi ngửi chiếc đồnghồ trên tay cậu. Trước hành động quái gở của người bạn Vương chỉ biết ngồi câmnín mà chịu trận.
    “Thơm thật đấy quả là đồng hồ đắt tiềncó khác, tớ ngửi thấy mùi cây cỏ nè, mùi vỏ cây nữa, hình như có cả mùi của mặttrời.” Thiên dùng mũi ngửi lấy ngửi để chiếc đồng hồ nằm trên cánh tay Vương.
    Vương nhìn hành động của Thiên và liêntưởng đến ngay một con cún nhỏ đang chúi mũi vui đùa bên khúc xương thơm ngon.
    “Đó là mùi nước hoa của tớ.” Vương chấmdứt những suy nghĩ lệch lạc của cậu bạn.
    Thiên hơi có chút ngập ngừng vì sự quêmùa của mình nhưng cậu mau chóng quên đi mà tiếp tục chú tâm vào các hoa văn đẹpđẽ và sống động trên mặt của chiếc đồng hồ.
    Tay Vương vì kéo xe một quảng đường dàinên đã rất mỏi giờ đây còn phải giữ yên ngay trước mặt người bạn để cậu tachiêm ngưỡng chiếc đồng hồ đang đeo trên đó càng làm cho tay Vương càng thêmđau nhức nhưng cậu lại không thấy phiền hà gì và cũng không có ý định rút tay lại,cậu cắn răng chịu đựng để thỏa mãn sở thích quái lạ của người bên cạnh. Đáng lẻđơn giản nhất là Vương chỉ cần cởi đồng hồ trên tay và đưa cho Thiên để cậu bạnthoải mái ngắm nhìn mà bản thân cũng không bị làm phiên nhưng chẳng biết vì saoVương lại không chọn các làm đó. Đến lí trí của chính Vương cũng không hiểu vàchỉ có trái tim cậu ta hiểu mà thôi.

  2. #42
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    42. Lại có án mạng xảy ra


    Trải qua bao nhiêu khó khăn, trở ngạicuối cùng Thiên và Vũ cũng đã đến được chợ Hòa Đồng, một khu chợ sầm uất náonhiệt bật nhất của huyện Gò Công Tây. Chỉ cần đứng trước cổng chợ cũng đã cảmnhận được không khí buôn bán vô cùng tấp nập bên trong. Thiên cùng Vương kéo xeđến trước một vựa bán rau củ lớn rồi dừng lại. Cô chủ vựa vui mừng lớn tiếngchào hỏi khi thấy Thiên ngay trước mặt.
    “Thiên Thiên lâu quá không gặp, vào đâyngồi làm cốc nước.” Tiếng cô chủ quán lùn mập hét lên như đấm vào tai.
    “Con chào cô Tuyết lâu rồi không gặp côvẫn đẹp như ngày nào. À không hôm nay đẹp hơn hẳn.” Thiên nịnh nọt.
    Vương đứng bên nhìn vào gương mặt trònđược trét đầy phấn khiến cho màu da mặt và da cổ tương phản với nhau khá rõ rệt,mặt thì quá trắng trong khi cổ thì lại khá tối màu. Trên gương mặt trắng bởi phấnlà đôi môi dầy được đánh son đỏ chóe càng làm cho Vương liên tưởng đến nhân vậthoạt hình trong một bộ phim mà cậu đã từng xem.
    “Hai đứa vào đây.” Cô Tuyết nhiệt tìnhvẫy tay kêu gọi.
    Thiên vội đi vào trong cái quầy hàng rộngđược che bằng bạt rồi ngồi xuống cạnh cô Tuyết trên chiếc ghế cây, Vương miễncưỡng đi vào theo và ngồi xuống cạnh Thiên. Cô Tuyết đưa hai ly trà đá mát lạnhcho hai người bạn khi thấy họ đã ngồi hẳn xuống ghế. Thiên và Vương cùng uống hếtmột lượt ly nước trà đá lớn và cùng à lên sảng khoái. Vương cảm thấy đây là lytrà đá ngon nhất mà mình từng được uống.
    “Đây là ai vậy Thiên.” Cô Tuyết nhìnqua phía Vương.
    “Dạ đây là bạn của con tên là Vương.”Thiên nói.
    “Bạn con đẹp trai thật đấy Thiên, đẹptrai hơn cả con.” Cô chủ vựa rau củ quả trầm trồ.
    Thiên khoát vai Vương rồi nói thầm.
    “Sướng nha được khen đẹp trai.”
    Vương lạnh lùng lấy tay mình hắt tayThiên xuống khỏi vai. Thiên nhìn Vương bằng đôi mắt khinh ghét và cái miệng méolên.
    “Còn đây là cô Tuyết xinh đẹp chủ vựarau củ nổi tiếng nhất cái chợ Hòa đồng này.”
    “Con cứ nói quá không à Thiên.” Cô Tuyếtlấy tay phải che miệng cười làm rung lên gần hai mươi chiếc vòng bằng vàng lớnđang mang từ cổ tay đến cù chỏ.
    “Con chào cô.” Vương lễ phép gật đầu.
    “Chào con, con có người yêu chưa, đẹptrai thế này dễ gì không có ha?”
    “Cậu ấy có rồi đó cô nhiều là đằngkhác. Con gái trong trường thích cậu ấy nếu mà xếp hàng thì dài từ đây ra tới cổngchợ.” Giọng Thiên khinh khỉnh.
    “Nhiều thế cơ à.” Cô tuyết trợn mắt háto miệng.
    Vương quay mặt nhìn Thiên rồi dùng ánhmắt nhiệm nghị chấn chỉnh cậu bạn. Nhưng Thiên không mấy quan tâm mà vẫn nói tiếp.
    “Không chỉ con gái thích thôi đâu contrai cũng theo đuổi cậu ta nhiều lắm. Có lần có người còn nhào vào phòng vệsinh khi cậu ta đang đi toilet đấy.” Thiên tía lia.
    “Cậu thôi đi.” Vương bực dọc.
    “Thôi gì mà thôi. Tớ nói thật chứ cónói xạo đâu.” Thiên đáp trả không nhân nhượng.
    “Cậu…”
    “Cậu gì mà cậu.” Thiên lè lưỡi trêuVương.
    Cô Tuyết ngồi nhìn hai người bạn đấu khẩumà không nhịn được cười.
    “Hai đứa cho cô can… Mà nè Thiên mấy giàtrong làng đều khỏe mạnh cả chứ.”
    “Dạ mấy già đều khỏe cả cô chỉ có giàTám thì lúc rày hay than đau lưng nên tối không ngủ được. Còn già Sáu thì lúcrày mắt kém đi nhiều không còn may vá gì nữa lúc gặp con còn kêu mua giúp chocái đèn sáng thật sáng chứ cái đèn trong nhà tối quá không thấy gì, con đùa làgià nên thay mắt đi chứ thay đèn không ăn thua.” Thiên nhanh nhẩu.
    Cô Tuyết gật gù suy tư. Lúc này mộtnhân viên của Cô tuyết tiến lại đưa một mãnh giấy nhỏ cho cô. Sau khi đọc kỹ mảnhgiấy cô mở ví và lấy tiền ra đếm xong rồi gửi cho Thiên.
    “Đây là tiền số rau củ quả mà hôm naycon mang đến đấy Thiên còn đây là hóa đơn con kiểm lại đi.”
    “Dạ.” Thiên nhận tiền và hóa đơn rồi ngồiđiếm.
    Một lúc sau thì Thiên lên tiếng.
    “Cô Tuyết ơi hình như cô đưa dư một triệurồi.”
    Một nụ cười hiền qua đôi môi đỏ chót xuấthiện trên gương mặt trắng bệch của cô Tuyết.
    “Tiền này cô cho thêm mấy già. Con mangvề giúp cô nha Thiên.”
    Thiên với gương mặt cảm kích đựng bật dậykhỏi ghế cúi đầu thật thấp trước cô chủ vựa rau củ.
    “Con thay mặt các già trong làng cám ơncô.”
    “À còn đây là dầu xoa bóp giúp giảm đauxương khớp con đưa cho già Tám nha, dầu này cô xài thấy cũng có hiệu quả lắm.”Cô tuyết đưa chai dầu thủy tinh lớn ngư chai nước suối cho Thiên.
    “Dạ.”
    “Ủa mà con heo này là sao đây.” Cô tuyếtbất ngời khi thấy con heo quẩn quanh dưới chân của Thiên.
    “Dạ cái này bà Tám nhờ con bán dùm,nghe nói là mai cháu bà Tám tới kỳ đóng tiền học rồi, mà nhà thì không còn tiềnnữa, nên đành bán đi con heo.”
    “Thì ra vậy.”
    “Cô có biết ai mua heo trong chợ nàykhông, chỉ giúp con với.”
    Cô Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói.
    “Giờ con đi thẳng xuống khu hàng thịtđi, sạp của ông chín đồ tể, ổng mua heo giá cũng khá tốt, con thử tìm ổng xem.”
    “Dạ, vậy tụi con đi luôn đây, tranh thủvề cho kịp phà.” Thiên rời khỏi ghế cúi đầu chào.
    “Con chào cô.” Vương cũng tranh thủ đứngdậy ngay sau Thiên.
    “Hai đứa về nha. Có dịp thì ghé qua côchơi. À hai đứa cầm mấy cái bánh theo mà ăn. Bánh này cô làm tuy không ngon lắmnhưng ăn cũng được.” Cô tuyết nhét bịch bánh vào tay Thiên.
    “Con cám ơn.” Thiên cúi đầu mấy lần rồikéo con heo đi.
    Vương lững thững đi ngay phía sau Thiênvà Chó.
    Thiên chen người đi vào khu vực quầybán thịt sống trong khi Vương đứng bên ngoài trông coi con heo Chó. Vương dangcánh tay dài của mình ra thật xa tay thì cầm dây cột con Chó. Con heo nhiều lầnmuốn chạy lại chân Vương để chùi mũi vào nhưng đều bị sợi dây ngắn giữ lại. Nódùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương nhưng cậu không hề có một chút rung động. Thìnhlình một quả táo từ đâu đó rơi xuống ngay chân Vương, con heo nhìn thấy thèmthuồng ra sức chạy lại gần nhưng đều bị cản lại bởi sợi dây trên cổ, nó kêu ủn ỉnvài tiếng rồi nằm bệt ra đất hướng đôi mắt nước đẫm lệ long lanh nhìn trái táođỏ tươi ngon ngay cạnh đôi chân dài của Vương. Thấy tình cảnh đó Vương chợt độnglòng trắc ẩn cậu dùng chân đá trái táo lăn về phía Chó, nhìn thấy quả táo chạythẳng tới miệng mình con vật mừng rở nhổm người đứng dậy vẩy chiếc đuôi ngắn ngủnsau mông thật nhiệt tình, con heo há miệng thật to cắn quả táo, sau đó nó nằm ịchxuống đất từ từ thưởng thức món quà từ trời rơi xuống, có đôi lần nó hướng mắtvề phía Vương như thầm cảm ơn nhưng cậu bạn mặt vẫn lạnh tanh. Ngay lúc nàyThiên quay trở lại đứng cạnh Vương.
    “Ông Tám đồ tể vừa về nhà rồi, mấy chủsạp kế bên nói là 1 tiếng nữa ông ấy mới quay lại. Tớ có hỏi mấy người gần đócó ai muốn mua con Chó không mà ai cũng lắc đầu. Chúng ta tìm chỗ nào ngồi đợiông ấy đi.” Thiên đề nghị.
    “Ừ.” Vương đáp chiếu lệ.
    Thiên cúi xuống xoa đầu con heo nhỏ.
    “Táo ở đâu mà mày ăn vậy Chó, anh Vươngmua cho mày đó à. Tính ta cậu ta cũng thương mày lắm đó.” Tay vuốt ve con heo mặtThiên hướng về phía Vương rồi nheo mắt.
    Vương định lên tiếng phủ nhận nhưngThiên đã ôm con heo đi được một đoạn.
    Đang đi bỗng Thiên dừng lại khiến Vươngđập mạnh cả người vào Thiên, mũi Vương đập mạnh vào đầu Thiên khiến cậu đau điếng.Thiên quay lại nhìn cậu bạn phía sau cười tít cả mắt.
    “Vương cậu ăn bánh này không, ngon lắmđó.” Thiên chỉ vào mấy chiếc bánh hình tròn cỡ miệng chén đang chiên trong mộtcái chảo lớn ngập đầy dầu.
    “Không muốn ăn.” Vương đưa tay xoa cáimũi, bực tức nói.
    Không thèm quan tâm lời từ chối của ngườibạn. Vương chen vào sạp bánh mà lớn tiếng nói.
    “Ccho con hai cái banh giá.”
    Hai cái bánh nóng giòn được người bángói vào giấy dầu rồi bỏ vào trong bịch giấy đưa cho Thiên.
    “Của cậu hai cái là hai mươi ngàn.” Ngườibán nói.
    “Dạ cho cháu gửi tiền.” Thiên lấy tiềntrả cho hai cái bánh.
    “Cám ơn hai cậu đã ủng hộ. Con heo dễthương đấy.” Anh chủ quán vui vẻ nói.
    “Dạ.” Thiên cúi đầu chào rồi quay trởchỗ Vương đứng đợi.
    Khi Thiên lại gần mùi bánh tỏa ra thơmlừng khiến Vương nuốt nước bọt mấy lần. Thấy vậy Thiên cười thầm trong bụng màkhông dám cười to vì sợ cậu bạn mặt lạnh giận hờn.
    “Tụi mình qua chỗ quán nước kia ngồi đợiđi.” Thiên chỉ tay mình vào một quan nước nhỏ chỗ góc đường.
    Hai người bạn cùng ngồi xuống một chiếcbàn nhỉ hướng mặt ra đường rồi gọi hai ly nước mía. Thiên lấy bánh ra chia choVương một cái nhưng Vương vẫn cố tỏ thờ ơ không thèm nhìn lấy nó một lần. Trongkhi đó thiên vừa thưởng thức chiếc bánh giá thơm ngon cùng món nước mía mát lạnh.
    “Nghe gì chưa ngày hôm qua trong rạpchiếu phim mới xảy ra vụ giết người.” Tiếng người đàn ông bàn bên cạnh nói bằngcái giọng căng thẳng.
    Thiên và Vương như cùng một lúc đưa mắtnhìn về phía người đàn ông đang kể chuyện.
    “Mà ai bị giết vậy?” Người đàn ông áoxanh hỏi.
    “Con bé Mai cháu bà Châu bán vải nhà gầnchợ.”
    “Tội nghiệp vậy.”
    Lúc này bà chủ quán đứng đằng xa cũngtiến lại góp náo nhiệt.
    “Con bé đi xem cái phim gì Cái chếttrong rạp chiếu phim thì phải, không hiểu sao mà chết trong đó luôn, tội nghiệpcòn trẻ vậy mà.” Bà chủ quán than thở.
    Thiên quay mặt nhìn nhau, cả hai đềucăng thẳng.
    “Cô chủ quán ơi, người chết ngồi ghếnào trong rạp chiếu phim vậy?” Thiên bất giác hỏi.
    “Ghế nào hả, cái này thì… Ê Thư con bémai ngồi ghế nào trong rạp chiếu phim vậy.” Cô chủ quán với gọi một thiếu nữ tần17 tuổi đang rửa ly phí trong.
    Thư nghe thấy tiếng gọi vội chạy ra.
    “Mẹ gọi con hả?” Thư lau hai tay vào tạpdề trước bụng.
    “Cậu này hỏi con bé Mai lúc chết ngồi ởghế nào?”
    Thư nhìn Thiên và Vương với ánh mắt dòxét.
    “Lúc đó con ngồi ghế G7, con Tú ngồi ghếG8, đúng rồi Mai ngồi ghế G9.”
    Tay Thiên chợt run lên mắt cậu tái nhợtvì lại có một người chết nữa liên quan đến chiếc ghế quỷ ám G9. Vương nhìnThiên bằng ánh mắt lo lắng cùng một chút kích động.

  3. #43
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    43. Những nghi phạm

    Mặt trời có vẻ nóng giận nên tỏa ra vôsố những tia nắng gay gắt khiến cho mặt đất trở nên nức nẻ khô khốc. Thiên đangđứng cạnh một cái cây to ở gốc chợ thấy Thư con gái bà chủ quán nước tiến vềphía họ thì cậu bỗng đứng thẳng quay mặt hướng về người con gái có thân hình nhỏnhắn mặt lấm tấm mụn. Vương đang dựa lưng vào thân gây cũng vội đưa mắt nhìnlên.
    “Em là Thư phải không, mình là Thiênchúng ta có thể nói chuyện một chút về cái chết của bạn cậu được không?” GiọngThiên trầm tĩnh.
    Mai nhìn Thiên và Vương một lúc đầy áingại rồi lên tiếng.
    “Hai cậu là người trong quán của mẹ tớlúc nãy phải không? Sao lại muốn biết về cái chết của Mai?”
    “Tụi này chỉ là tò mò thôi.”
    Thư lại nhìn Thiên bằng con mắt nghi ngờ,cô định bỏ đi thì thấy con heo Chó đang lẫn quẩn góc cây gần chỗ Vương.
    “Con heo dễ thương quá. Tớ đụng nó đượckhông?”
    “Đương nhiên là được chứ.” Thiên mừng rỡ.
    Thư bước lại gần con heo rồi xoa cái bụngcăng tròn của nó. Thấy mình được vuốt ve con heo vội nằm phè ra đất phơi cái bụngto của mình lên trời. Cứ thế Thư chơi đùa với con heo đầy phấn khích, cô lấy mộtquả mận trong túi mình bỏ xuống đất cạnh miệng con vật, thấy thức ăn nó liềnđưa mỏ cắn ngon lành. Một lúc sau Thư quay lại nhìn Thiên.
    “Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi xuống nóichuyện đi.” Thư đề nghị.
    Thiên mừng rỡ gật đầu hồ hởi, Vương lúcnày cũng đã đứng thẳng người tiến lại gần chỗ Thiên. Ba người chọn một quán chènhỏ gần đấy làm nơi dừng chân.
    “Hai cậu muốn hỏi gì? Tớ biết gì tớ sẽnói.”
    Thiên nhìn qua Vương một cái rồi quay lạinhìn Thư.
    “Cậu có thể kể lại cho tụi tớ nghe sựviệc của ngày hôm đó không? Ngày mà Mai bị giết ở rạp chiếu phim. Kể thật chitiết nhất có thể.”
    Thư trầm tư ít giây rồi gật đầu.
    “Chuyện là thứ bảy tuần trước, hôm đó tớđang ở nhà coi quán dùm mẹ thì Mai gọi điện thoại đến bảo là có chuyện khôngvui nên muốn đi xem phim cho khoây khỏa. Nghe đến đây thì tớ đoán chuyện khôngvui ấy thế nào cũng là chuyện tình cảm. Mai đang quen với Thiện, lúc mới quênthì hai người họ khá là hạnh phúc và vui vẻ nhưng dần về sau này hai người thườngcó nhiều việc bất đồng nên hay nảy sinh việc cãi nhau và mỗi lần như vậy là mailại hẹn tớ và Tú cùng đi xem phim giải khoây và hôm đó cũng không là ngoại lệ.Ba người bọn tớ hẹn nhau ở rạp chiếc phim gần nhà, khi tớ tới nơi thì Mai và Túđã có mặt từ trước đó khá lâu. Sau đó bọn tớ đi mua bắp và nước, ngồi tâm sự vớinhau tầm 30 phút thì tới giờ vào rạp. Tớ ngồi ghế cạnh Tú rồi tới Mai. Bộ phimđó khá đáng sợ nên tớ hầu như lấy tay che mắt mình không coi được gì nhiều bìnhthường tớ không thích phim kinh dị. Khi phim kết thúc đèn rạp mở lên thì tớnghe tiếng của Tú hét lớn thất thanh. Tớ quay nhìn qua thì thấy Mai bị đâm mộtcây kéo vào bụng máu ướt đẫm quần áo. Quá kinh hãi tớ đã ngất xỉu ngay lúc ấy,lúc tỉnh lại tớ thấy mình đang nằm trên băng ghế bên ngoài rạp phim bên cạnh làTú. Sau khi nghe Tú nói rằng Mai đã chết tớ đã gần như ngất xỉu lần hai.”
    Thư ngừng lại nước mắt cô lưng tròng.Thiên và Vương cùng im lặng như muốn dành không gian tĩnh mịch để hồi tưởng vềmột cô gái xấu số.
    “Chuyện chỉ có vậy. Không biết có giúpích gì cho hai cậu.” Thư cố kìm nén cảm xúc.
    “Xin lỗi cho tớ hỏi ai là người đề nghịđi xem bộ phim Cái chết ở rạp chiếu phim, tớ nghe cậu nói là mình không thíchxem phim kinh dị nhưng sao lại chọn phim đó?” Thiên dò hỏi
    Thư có vẻ khó chịu trước câu hỏi cótính nghi ngờ của Thiên nhưng cô vẫn trở lời.
    “Là Mai đã đề nghị xem phim đó, Mai làngười khá gan dạ nên cô ấy thích xem phim ma và phim kinh dị, vì chìu ý cậu ấynên Tú và tớ đồng ý xem phim cùng.”
    “Thế ai là người đã chọn ghế hay chỉ làsự trùng hợp khi ngồi.”
    Mai suy nghĩ một lúc rồi chợt lên tiếng.
    “Có một chuyện mà tớ chưa nói với ai kểcả cảnh sát, cái ghế G9 mà Mai ngồi đáng lẽ lúc đầu là tớ ngồi.”
    Thiên và Vương cùng lúc quay mặt nhìnThư vẻ mặt bất ngờ.
    “Chuyện là lúc đầu khi vào rạp phim vịtrí ngồi là tớ ngồi ghế G9, Tú ngồi ghế G8, Mai ngồi ghế G7. Nhưng được một lúcthì tớ đổi ghế cho Mai thành ra cuối cùng tớ ngồi ghế G7 còn Mai thì ngồi G9.”
    “Tại sao cậu lại đổi ghế giữa chừng nhưvậy.” Giọng Vương lạnh tanh.
    Thư khá bất ngờ khi nghe tiếng Vương cấtlên vì từ nãy tới giờ chỉ có Thiên là nói chuyện với cô.
    “Là do máy lạnh ngay phía trên ghế G9phà hơi ra rất lớn khiến tớ lạnh run nên Mai đã đề nghị đổi ghế cho tớ vì cậu ấykhông sợ lạnh.”
    Thiên nhắm mắt trầm tư một hồi lâu.
    “Cậu có biết ngày hôm ấy chính xác làMai đã buồn chuyện gì không?”
    “Cậu ấy cãi nhau với Thiện.”
    “Lý do cãi nhau là gì?”
    “Hình như là Thiện nghi ngờ Mai có ngườikhác nên hai người đã gây nhau. Thiện đã đánh Mai một bạt tay. Má cô ấy vẫn cònsưng đỏ khi gặp tụi này ngày hôm đó. Mà Mai cũng đã xác nhận việc bị người yêuhành hung.”
    “Thế thật sự Mai có người đàn ông khácbên ngoài sao?”
    “Tớ nghĩ đây chỉ là suy đoán một chiềucủa Thiện. Mai là một cô gái xinh xắn đáng yêu nên được khá nhiều người yêuthích và tính cậu ấy cũng khá dễ dãi nên cũng vui vẻ đáp lại lời trêu ghẹo củađám con trai. Nhưng tớ không nghĩ là cô ấy ngoại tình.”
    “Cậu có nghi ngời ai là kẻ đã ra tay giếtMai không?”
    “Kẻ có động cơ giết Mai thì chỉ có Thiệnmà thôi. Thiện là một người tính tình hiền lành cục mịch nhưng khi nóng giậnlên thì anh ấy như thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, hung tợn vàđáng sợ vô cùng. Cảnh sát có mời Thiện lên làm việc nhưng sau đó đã được thả ravì không có bằng chứng anh ta giết người.”
    “Ngoài Thiện ra thì Mai có xích mích vớiai khác nữa không?” Thiên hỏi.
    “Tớ nghĩ là không.” Thư chắc nịch.
    Thiện gật gù định hỏi thêm thì Thư lêntiếng.
    “Tớ phải đi mua đồ cho mẹ đây, lâu quákhông về chắc mẹ sẽ la tớ mất.”
    “Cám ơn cậu đã kể cho chúng tớ nghe sựviệc ngày hôm đó.”
    “Hai cậu chắc không phải là cảnhsát, các cậu là thám tử sao?”
    “Bọn tớ…” Thiên ấp úng.
    “Hai cậu ráng tìm ra kẻ đã giết Mai đểcô ấy có thể an lòng mà ra đi.” Gương mặt Thư hiện lên sự van lơn.
    Thiên im lặng không dám nhìn thẳng vàomắt Thư.
    “Thôi tớ đi đây chào hai cậu.”
    Thiên và Vương cùng cúi đầu chào Thư.
    Khi bóng cô gái đã khuất hẳn phía đámđông nhốn nháo trong chợ thì Thiên lên tiếng hỏi.
    “Cậu có nghĩ cô ấy nói thật không?”
    “Không biết nữa.” Vương đáp trong khiđưa mắt nhìn lên bầu trời đầy nắng.
    Thiên đưa mắt nhìn lanh quanh một lúc đầuthì chìm trong suy nghĩ quẩn quanh cậu đảo mắt nhìn về phía Vương cũng vừa lúcVương quay đầu nhìn Thiên hai ánh mắt chạm vào nhau rồi cuốn chặt không rời.
    “Cậu cũng đang nghĩ cái mà tớ đang nghĩphải không?” Thiên lên tiếng.
    Vương gật đầu một cái như đồng tình vớicâu nói của người bạn.
    Nhờ sự hướng dẫn của Thư mà hai người bạnđã tìm ra của tiệm hớt tóc của anh chàng Thiện bạn trai của Mai. Thiên và Vươngdừng chân trước căn tiệm hớt tóc màu đỏ với tấm bảng hiệu lớn phía trên ghi hớttóc Hữu Thiện. Thiên đẩy cánh của kính đi vào bên trong. Thấy khách bước vào chủtiệm đứng dậy khỏi ghế niềm nở đón tiếp.
    “Hai anh muốn cắt tóc hay là gội đầu?”
    “Cho hỏi anh có phải là Thiện không?”Thiên hỏi.
    “Tôi là Thiện đây ạ. Hai anh là ai tìmtôi có việc gì không? Hay là lại vì sự việc ấy.” Mắt Thiện bỗng nhiên tối sầm lại,mặt đỏ bừng lên.
    “Bạn tôi muốn cắt tóc anh chọn kiểu nàophù hợp cho bạn tôi nhé.” Vương nhanh trí chuyển chủ đề.
    Thiện lúc này lại nở một nụ cười thậttươi.
    “Vậy mời cậu lên ghế.” Thiện hướng taymời Thiên.
    “Tớ phải hớt tóc thật sao?” Thiên nóinhỏ với Vương.
    “Ừ.” Vương đáp cụt ngủn.
    Thiên bất lực leo lên chiếc ghế chuyêndụng của các cửa tiệm làm tóc. Cậu vuốt máy tóc mình vài cái như tiếc thương rồiđể mặc cho anh chủ tiệm muốn làm gì làm. Thiện khéo leo dùng kéo đưa qua đưa lạitrên đầu Thiên từng lọt tóc rơi xuống cũng giống như từng đoạn ruột Thiện đangđứt lìa, cậu đau xót mà chẳng dám nói lời nào. Chỉ sau hơn 20 phút thì Thiện đãcắt xong tóc cho Thiên. Vương đưa mắt nhìn Thiên và phải công nhận vào tài năngcủa người thợ hớt tóc, Thiên như hóa thành một người khác đẹp trai hơn hẳn lúcsáng. Thiên nhìn vào trong gương chính cậu cũng phải công nhận sau khi cắt tócgọn gàng thì trong mình thật là sáng láng là xinh trai. Vương lúc này đã tiến lạigần bàn kính chỗ Thiên đang ngồi bên cạnh là Thiện. Cậu dùng tay chạm vào cácloại dụng cụ hớt tóc trên bàn rồi dừng lại ở một chiếc kéo cán vàng có mũi nhọn,Vương nhấc chiếc kéo lên trước mặt Thiện và nói.
    “Chiếc kéo này có giống chiếc kéo đã giếtbạn gái anh không, anh thợ hớt tóc.”
    Mặt Thiện bắt đầu đỏ bừng lên các lằngân máu nổi lên cuồn cuộn trên trán chứng tỏ là anh ta đang rất tức giận. Thiênvội đứng bật dậy rời khỏi ghế thủ thế, cậu đoán rằng Thiện sắp lao vào đánhVương. Thiên đứng chắn trước mặt cậu bạn như muốn bảo vệ, lúc này Vương đặt taymình lên vai Thiên kéo người bạn ra phía sau mình, lực kéo của Vương không quámạnh nhưng nó đủ khiến Thiên phải ngoan ngoãn nghe lời, cậu quên mất là mìnhđang muốn bảo vệ Vương.

  4. #44
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    44. Anh thợ hớt tóc là sát nhân sao?

    “Tôi không có giết Mai, tôi rất yêu cô ấy.”
    Thiện nói như hét rồi lấy tay ôm mặt,cơ thể run lên bần bật.
    “Anh có thể kể cho chúng tôi nghe quanhệ giữa anh với Mai không?” Vương dịu giọng khi đã nắm bắt được tính cách củaThiện.
    Cả ba cùng ngồi xuống bộ ghế sa lông đặtở góc phòng thường dùng làm nơi đọc sách cho khách trong khi chờ tới lượt làmtóc.
    “Tôi và Mai quên nhau đã được hai nămtrong dịp sinh nhật của một người bạn. Ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp Mai,cô ấy là một người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, một vẻ đẹp trongsáng như bóng trăng soi xuống mặt nước mong manh, dễ vỡ và rất khó nắm bắt.Tính cách của Mai khá phóng khoáng và gần gũi nên rất dễ để làm quen. Sau bữatiệc chúng tôi đã giữ liên lạc với nhau, rồi sau nhiều ngày nhắn tin trò chuyệnthì cả hai quyết định quen nhau. Một cuộc tình đẹp, chúng tôi đã dự định đám cướivào năm sau vậy mà cô ấy đã ra đi mãi mãi.” Thiện nức nở như một đứa trẻ.
    “Có người nói cuộc tình của anh và Maikhông phải toàn màu hồng?” Vương dứt khoát.
    “Đúng vậy chúng tôi thường hay cãi nhaunhưng đó là chuyện rất bình thường của các cặp đôi. Chén trên sóng còn khua huốngchi là hai con người sống gần nhau. Tuy là có nhiều lúc bất đồng nhưng chúngtôi vẫn rất mực yêu thương nhau.”
    “Thế lý do thường xuyên dẫn đến việchai người gây gỗ là gì.”
    “Không có gì lớn cả chỉ là vì vài lý donhỏ nhặt không đáng kể.” Thiện dụi mắt.
    “Vậy tại sao anh lại hành hung Mai chỉvì những lý do nhỏ nhặt đó?”
    Thiện bất ngờ khi biết người đối diệnđã nắm khá rõ chuyện của mình, cậu đành thú nhận thật lòng.
    “Chỉ là tôi vô ý đánh cô ấy một bạt taythôi, tôi đã rất ân hận sau đó, thậm chí đã quỳ xuống cầu xin Mai tha thứ chohành động không đáng mặt đàn ông của mình.”
    “Tại sao anh lại nghi ngờ Mai có ngườikhác?”
    Thiện lại một lần nữa hoảng hốt vì nhưthể Vương đang đọc những suy nghĩ của mình.
    “Vì tôi thấy cô ấy nói chuyện với mộtngười đàn ông cách đây vài ngày. Nhưng sau này tôi mới biết người đó chỉ là mộtvị khách bình thường. Chỉ là do tôi nóng giận quá nên mất khôn.”
    “Và đây chính là lý do mà anh đã giếtMai?” Giọng Vương bỗng nhiên đanh lại sắt bén như dao.
    “Không tôi phải nói bao nhiêu lần nữalà tôi không phải kẻ giết hại cô ấy. Tôi mà biết kẻ đó là ai tôi sẽ băm dằm hắnta thành trăm mảnh.” Thiện rít lên.
    “Thế anh có nghi ngờ ai liên quan đếncái chết của Mai không?”
    “Tôi không biết nữa Mai là một cô gáiđáng yêu và dễ mến rất hiếm khi xích mích với ai nếu có thì chỉ là Tú cô bạnthân của Mai làm chung ở tiệm ăn.”
    “Tại sao anh lại nghi ngờ Tú.”
    “Là vì Tú có tình cảm với tôi.”
    Thiên nhìn Vương cả hai đều hoang mangtrước diễn biến bất ngờ của sự việc.
    “Thật ra trước đây tôi và Tú có quennhau một thời gian nhưng sau đó thì chia tay vì cảm thấy không hợp sau đó thìtôi quen Mai. Nhưng Tú vẫn còn tình cảm với tôi và cô ấy đã nói là sẽ làm tất cảđể có lại tôi.”
    “Thế Mai có biết mối quan hệ trước đâygiữa anh và Tú không?” Vương hỏi.
    “Không biết vì tôi không muốn cô ấy hiểulầm.”
    “Anh không nghĩ là Tú đã nói tất cả mọichuyện cho Mai nghe.”
    “Tôi không nghĩ vậy vì nếu đã biết sựthật thì chắc chắn Mai sẽ hỏi tôi cho ra lẽ nhưng cô ấy vẫn chưa từng nên tôiđoán Tú vẫn chưa kể chuyện này ra.”
    “Thế còn Thư thì sao, cô ấy có động cơgì để ra tay với Mai không?” Vương quan sát Thiện một ít giây rồi hỏi.
    “Nhắc mới nhớ cách đây một tuần Mai cókể cho tôi là Thư có mượn cô ấy một số tiền nhưng Mai đã từ chối không cho mượn.”
    “Thư mượn tiền để làm gì.”
    “Thư là một cô gái khá là mê cờ bạc, gầnđây cô ta hay dính vào các trò cá cược trên mạng nên bị nợ khá nhiều nên Maiđoán là Thư mượn tiền để trả nợ cờ bạc. Mấy lần trước Mai có cho mượn và khuyênnhủ Thư nên tránh xa mấy trò đỏ đen đó nhưng Thư ngoài miệng thì hứa nhưng chỉvài ngày sau lại tham gia vào nên lần này Mai quyết tâm không cho mượn nợ nữa.Nhưng tôi nghĩ Thư không thể nào giết bạn mình chỉ vì không mượn được tiền. Maiđã giúp đỡ Thư rất nhiều.”
    “Tiền bạc có thể tha hóa con người.”Vương đạo lý.
    “Anh đã ở đâu vào lúc 2 giờ trưa ngàythứ bảy tuần trước, ngày mà Mai bị giết?”
    “Tôi... tôi…” Thiện ngập ngừng
    “Anh đã theo dõi Mai tới rạp chiếu phimphải không?”
    “Sao cậu biết?” Thiện hoang man.
    “Lợi dụng lúc rạp phim hoảng loạn nênanh đã chạy khỏi rạp chiếu phim sau khi đã sát hại bạn gái của mình bằng chiếckéo cắt tóc.” Vương dùng ánh mắt bừng lửa nhìn Thiện.
    “Không phải vậy, tôi không giết cô ấy,vì tôi quá lo sợ mọi người nghĩ tôi sát hại Mai nên tôi mới rời đi khỏi rạp chiếuphim ngay khi nhìn thấy sác Mai trên ghế. Nhưng làm sao cậu biết tôi đã ở trongrạp chiếu phim vào lúc đó. Cậu thật ra là ai.”
    “Vậy cái kéo đó chính là cái kéo hớttóc của anh sao?”
    “Đúng vậy cái kéo đó là chiếc kéo củatôi đã bị mất cách đây mấy tuần. Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.”
    “Trùng hợp thật đấy.”
    Thiên và Vương cùng rời đi khỏi cửa hiệuhớt tóc bỏ lại Thiện đang ngồi dằn xé nội tâm của bản thân mình.
    “Làm sao cậu biết Thiện có mặt tại rạpchiếu phim vào ngày mà Mai bị giết.” Thiên nói với theo Vương đang đi ở phíatrước.
    “Trong lúc anh ta đang cắt tóc cho cậutớ đã lén xem ví của anh ta và đã thấy một tấm vé xem phim Cái chết ở rạp chiếuphim cùng rạp cùng ngày và cùng giờ với loại vé mà Thư đã cung cấp cho chúng talúc sáng.”
    “Vậy Thiện chính là kẻ sát nhân sao? Vậychúng ta mau đi báo cho cảnh sát biết đi.”
    “Không cần đâu tớ nghĩ cảnh sát đã nghingờ anh ta từ lâu rồi. Lúc ra khỏi tiệm hớt tóc cậu có để ý đến người lái xe ômngồi đọc báo cạnh cột điện phía đối diện không?”
    “Tớ không chắc lắm. Thế thì sao?”
    “Anh ta là cảnh sát mặc thường phụcđang điều tra án đấy.”
    “Làm thế nào mà cậu biết được chuyệnđó.”
    “Vì anh ta đọc báo?”
    “Đọc báo thì có gì bất thường?” Thiên tỏra khó hiểu.
    “Anh ta đọc báo ngược.”

    Thiên và Vương cùng quay lại gian hàngthịt heo của ông tám đồ tể và bán con heo Chó sau một lúc ngả giá thì ông ta đồngý mua con heo với giá 500 ngàn. Thiên nắm tay Vương kéo cậu rời vội đi thậtnhanh vì cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của con vật tội nghiệp.Đi được một đoạn xa thì Thiên mới buông tay người bạn ra, mặt cậu giờ đây ủ rủmột cách vô cùng đau xót. Vương thấy được nội tâm của Thiên nhưng không biếtlàm sao để an ủi. Thiên đứng lặng thinh tựa mình vào bức tường cũ phủ đầu rongrêu, cậu đang vô thức đưa ngón tay cái ở tay phải lên miệng mà cắn khiến chomóng ở ngón tay ấy mòn cụt vào sát cả da thịt. Thình lình Thiên bỏ tay khỏi miệngquay qua Vương rồi nói.
    “Cậu chờ tớ ở đây tớ đi một chút rồiquay lại ngay.”
    Không để cho Vương kịp phản ứng thìVương đã ù té chạy. Vương mỉm cười nhìn theo bóng dáng hồ hởi vừa lo lắng vừavui vẻ của người bạn, cậu tin rằng là mình biết Thiên muốn làm gì. Khoảng ítlâu sau Thiên quay lại và trên tay cậu là con heo Chó. Con vật như vui mừng vìthoát khỏi tay tử thần nên cứ liên tục dụi đầu vào người Thiên như cảm ơn.Thiên đưa con heo ra trước mặt Vương rồi cười hì hì khiến đôi mắt cậu nhắm títcả lại. Vương miễn cưỡng lấy tay xoa đầu con heo một cái rồi vụt tay lại và cậubiết rằng mình đã đoán đúng việc mà Thiên muốn làm.

+ Trả lời chủ đề
Trang 5/5 ĐầuĐầu ... 3 4 5

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Thành viên đã đọc chủ đề này: 26

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}