Tác giả:
Nghĩa DennisI. Mơ màng
Ngôi nhà nhỏ màu gỗ cũ nép mìnhdưới bóng của một cây tử đằng lớn đang nở hoa từng chùm tím cả một góc đường. Mộttổ chim trên cây có vài quả trứng nhỏ màu xám tro với nhiều chấm đen như được vẽbàng bút bi được chim mẹ che chở dưới lớp lông ấp áp của mình. Mặt trời vươnmình từ từ nhô ra khỏi nhà mây, hơi ấm xuất hiện làm cho màn sương mỏng của buổiđêm cũng dần trốn mất nhường chỗ lại cho ánh dương rực rỡ của một buổi bìnhminh tháng chín.
“Đã xong rồi hai đứa thấy thếnào.” Nhi gật gù trước thành quả hơn một tiếng đồng hồ của mình.
“Đẹp quá chị Nhi ơi, em cũngkhông nhận ra đây là con trai đâu.” Tiên cố nhấc mình lên trầm trồ cảm thán.
“Thiên em thử mở mắt ra đi, saonhắm mắt hoài vậy.” Nhi động viên.
Thiên từ từ mở mắt ra, cậu khôngtin vào mắt mình nữa hình ảnh cậu trong gương đã thay đổi hoàn toàn giờ đây cậukhông còn phải là một thằng con trai tóc ngắn, môi thăm mà đã trở thành một côgái tóc dài, da trắng như sứ, môi hồng như cánh hoa đào. Trên người cậu đang mặcmột chiếc áo sơ mi trắng vai phồng vì Nhi nói rằng loại áo này sẽ che phần vaigiúp cơ thể cậu trông mềm mại hơn. Thân dưới thì Thiên đang mặc một chiếc quầnâu ống rộng nhằm giúp che đi cặp giò lớn của một chàng trai 18 tuổi.
“Quả không hổ danh là nữa hoàngmake up tiktok Vương Tổ Hiền.” Thiên tỏ ra bất ngờ trước khả năng trang điểm củachị họ – Trên Tiktok biệt danh của Nhi là Vương Tổ Hiền, đặt theo tên một nữ diễnviên mà Nhi rất yêu thích.
Thiên rời khỏi ghế đưa mặt mình lạigần em gái cậu. Tiên đang ngồi trên giường gần bàn trang điểm.
“Chị thấy em có giống Tiên không?”Thiên hỏi Nhi.
Nhi lấy điên thoại chụp hình củaThiên và Tiên đang ngồi cạnh nhau rồi đưa cho Thiên.
“Hai đứa tự coi đi.”
“Giống thật đấy cứ như hai giọtnước, nhưng anh hai đẹp hơn em.” Tiên thốt lên bất ngờ.
“Sao anh thấy không giống gì hết.trông anh giống như một cô gái lực điền vậy.” Thiên ủ rủ nói.
“Hai đứa vốn là anh em sinh đôinên mặt có nhiều nét tương đồng, nên trang điểm cho Thiên giống Tiên cũng khôngquá khó. Nhưng chị không có khả năng thay đổi cơ thể của Thiên được, nhưng maimắn là cơ thể Thiên cũng khá là mượt chỉ là hơi cao thôi. Hai đứa yên tâm khôngai phát hiện ra là Thiên đang đóng giả Tiên đâu.”
“Em sợ lắm lỡ có người phát hiệnra thì sao anh Hai. Thôi mình đừng làm nữa.”
“Không được. Nếu anh không thayem đi học thì em sẽ bị mất học bổng 200 triệu đó. Tin anh đi anh sẽ tự biết locho mình, sẽ không có ai phát hiện ra đâu. Chỉ một học kỳ thôi, sau khi em đi lạiđược thì a sẽ không cần giả làm em nữa.
“Anh Hai…” nước mắt Tiên rơi lảchả cô dụi đầu vào gối tự trách mình làm gánh nặng cho anh trai.
Thiên và Nhi đau lòng khi nhớ lạirằng chỉ cách đây một tháng cô gái mỏng manh, ốm yếu vì bệnh tật đang nằm trêngiường này đã từng là một người hoạt bát và hồn nhiên biết nhường nào.
“Ngoan nào đừng khóc…” Thiên cốan ủi Tiên.
“Nhưng có một vấn đề ở đây…” Nhinhìn chầm chầm vào Thiên.
“Sao chị nhìn e dữ vậy? Em đẹptrai quá phải không? À không em đẹp gái quá phải không?”
“Giọng nói của em. Chỉ cần nghelà người ta sẽ biết em là đàn ông.”
“Cái này thì chị không phải lo…”
“Đối với thần thiếp, thứ quan trọngnhất không phải là những vật đắt giá, mà là ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhấtthì Hoàng thượng cũng không buông hai tay của thần thiếp”. Một giọng nói nhỏ nhẹvà ấm áp của một cô gái phát ra từ miệng Thiên.
“Em tài thật đấy Thiên, giống ynhư giọng của con gái. Nói thật cái giọng em vừa giả còn nữ tính hơn giọng củachị đấy.”
“Tỷ tỷ đừng nói vậy. Tuy giọng tỷhơi giống đàn ông nhưng tỷ là người đẹp nhất mà em từng gặp.” Thiên lại giả giọngnữ để chọc ghẹo Nhi.
“Chị biết chị đẹp mà nên chồng chịmới say chị chỉ sau một lần gặp nhau… À chồng cũ.”
Thiên và Tiên nhìn Nhi bằng ánh mắtái ngại.
“Chị không sao, chuyện cũ rồi, chịquên hết rồi, có chồng cũng phải sống không có chồng thì cũng phải sống chứ.”
Thiên và Tiên cùng đưa bốn ngóntay cái lên thể hiện sự đồng tình.
“Mà khoan vẫn còn cái gì đó khôngổn.” Nhi lại nhìn chầm chầm vào Thiên.
“Lại chuyện gì nữa vậy chị VươngTổ Hiền.” Thiên vương vai rồi nằm vật ra giường cạnh Tiên.
“Đây chính là vấn đề. Hành xử củaem không giống như một cô gái. Không có cô gái nào lại gác chân cao như vậy,con gái không có mốc mũi, con gái không đi hai hàng, con gái không bẻ ngón tay,con gái không có nhổ nước bọt ra đường, con gái không có ăn nói thô lỗ…”
Thiên bắt đầu choáng váng trước mộttràng pháo miệng của Nhi.
“Anh Hai anh ổn không?” Tiên lo lắng.
“Đây là những gì con gái được làmvà không được làm. Hãy học thuộc nó nếu em không muốn người khác phát hiện emlà trai giả gái.” Nhi đưa cuốn sổ lớn và dầy cho Thiên.
“Nhiều đến thế này cơ à. Không ngờlàm con gái khó đến vậy.” Thiên nhìn qua Tiên “Nhưng không sao em sẽ làm đượchai người hãy tin em.”
“Thôi chị phải về đây, 7g30 chồng… cũ chị sẽ qua rước bé Châu đi chơi công viên nước. Chị phải về để chuẩn bị đồcho con bé.”
“Chị cho em gửi lời chào anhKhang với nha.” Thiên và Tiên đồng thanh.
Sau khi Nhi rời đi một lúc thìThiên lên tiếng.
“Sau cả năm rồi vẫn không ai biếtlý do vì sao chị Nhi và anh Khang lại ly hôn.”
“Dì hai nói với em là dì đoán làdo anh Khang ngoại tình nhưng em không tin anh Khang là người như vậy.”
“Còn bà ngoại thì đoán là do anhKhang làm ăn thua lỗ nên mới bỏ vợ con.”
“Chắc không phải vậy đâu.”
“Có một thuyết khác còn đáng sợhơn cái này là do dì Út kể cho anh nghe. Em muốn biết không?”
“Da muốn”
“Út nói là do anh Khang thích đànÔng, chính mắt Út đã thấy anh Khang đi chung với một người đàn ông.”
“Thật vậy sao…” Tiên căng thẳng.
“Anh không biết, em muốn rõ thìđi hỏi Út đi nhưng theo kinh nghiệm bản thân sau 18 năm sống trên trái đất thìnhững chuyện do Út kể em chỉ nên tin tầm 10%.” Thiên nhe răng ra cười.
“Anh chọc em à. Em sẽ mét Út chomà xem. Tối nay Út sẽ không cho anh ăn cơm đâu.”
“Anh nhịn đói được chỉ sợ nhất làÚt bắt anh ăn món canh quỷ khóc thần sầu của Út thôi.”
“Ừ em cũng sợ món canh đó của Útlắm mà sao lúc này Út hay nấu món đó lắm.”
“Em nha lúc này ghê gớm thật còn dámchê canh của Út, anh sẽ đi mét Út cho xem.”
“Anh Hai …”
Tiếng cười đùa vang vọng khắpngôi nhà màu gỗ cũ ẩn mình dưới gốc cây tử đằng đang nở hoa tím.