xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Trang 3/5 ĐầuĐầu 1 2 3 4 5 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 21 tới 30 của 44

Chủ đề: Anh Trai Em Gái

  1. #21
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    21. Mạng Nhện


    Phong soi mình một lần nữa tronggương, cậu thấy mình thật lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quân tây dài.Phong rời khỏi phòng với chiếc cặp da trên tay.
    “Thưa cha mẹ con đi làm.” Phongnói lớn khi đi qua hàng cơm tấm trước nhà.
    Dượng hai đang đứng một góc trướccổng tay thoăn thoắt trở mấy miếng thịt nướng, tiếng mở rơi xuống bếp nghe xèoxèo, mùi thơm từ vỉ thịt vàng ươm lan tràn cả một khu vực như lời mời gọi kháchhiệu quả nhất. Dì hai Bình thấy Phong bước ra liền với tay đưa phần cơm trưa đãchuần bị từ trước cho con trai.
    “Cơm trưa của con đây, nhớ ăn chođúng giờ đấy.”
    “Con nhớ rồi cám ơn mẹ.”
    “Trong đó mẹ có bỏ mấy trái cam,ăn cơm xong thì nhớ ăn cam.” Dì Bình dặn dò.
    “Dạ, con sẽ ăn hết.”
    “À có phần rau câu dừa bên trong.Chút vô công ty con lấy ra bỏ vào tủ lạnh đi chứ để bên ngoài với thời tiếtnóng nực này nó sẽ bị hư.”
    “Dạ, mẹ còn gì muốn nói nữakhông?” Phong nhìn dì hai với ánh mắt chờ đợi.
    “Hết rồi.”
    “Vậy con đi làm đây.” Phong vẫytay chào.
    Khi Phong vừa ra khỏi cổng thì tiếngdì Hai lại vang lên sau lưng.
    “Phong mang theo dù, ti vi nóichiều nay có mưa.” Vừa dứt câu dì hai đã đứng bên cạnh Phong cùng chiếc dù xanhtrên tay.
    Sau khi biết chắc mẹ mình khôngcòn gì muốn căn dặn thì Phong mới vội vàng đi về hướng trạm xe buýt nơi có câyphượng già.
    Mặt trời buổi trưa đỏ rực, ánh nắngnhư muốn thiêu đốt mọi thứ trên mặt đường. Bà chủ hàng tạp hóa đầu ngỏ, đứng tạtvài ca nước ra trước nhà với mong muốn làm giảm đi nhiệt độ trong không khí. Mọingười trong xóm đều túm tụm ra trước của nhà nói chuyện với nhau sau khi hệ thốngđiện bị cúp. Cái nóng hầm hập làm cho đứa trẻ sơ sinh nhà hàng xóm cứ khóc rélên không dứt. Con chó Bun của bà chủ tạp hóa nằm dài dưới bóng mát mái hiên,lưỡi đưa dài ra ngoài miệng, mắt lờ đờ nhìn cục xương trước mặt.
    Trên ban công phòng Vũ, Thiên vàcậu bạn đang ngồi đấu lưng vào nhau, bên cạnh họ là dĩa dưa hấu và hai chai nướcngọt vẫn còn hơi lạnh. Thiên đưa chai nước ngọt lên miệng uống một hơi hết phânnửa trong khi Vũ phe phẩy chiếc quạt tròn trên tay, miệng thì đang thưởng thứcmiếng dưa đỏ ngọt mát.
    “Tớ đã kể cậu nghe hết chuyệnngày hôm qua rồi. Sao cậu không nói gì hết vậy?” Thiên ngữa đầu gát lên vai Vũ.
    Chuyện là Thiên thấy hối hận, chỉvì muốn trả thù Vương mà cậu đã làm những việc không hay nên Thiên đã kể hếtcho Vũ nghe những điều mà mình đã làm và mong chờ sự góp ý từ người bạn thân.
    “Cậu muốn tớ nói gì đây.” Vũ cũngngã đầu ra sau và tựa lên vai Thiên.
    “Thì giờ cậu nói tớ phải làm saođây. Tớ không muốn lừa gạt Vương nữa. Tớ muốn chấm dứt sự lừa đảo này nhưng cóvẻ là cậu ta đã thích tớ.”
    “Thích cậu?” Vũ vẫn giữ nhịp quạttrên tay.
    “Ý tớ là thích hình dáng cô gáimà tớ đang giả dạng.”
    “Tớ đã nói là cậu đừng gây rắc rốinữa rồi mà.”
    “Tại tớ chỉ muốn dạy cho cậu ta mộtbài học thôi. Đâu ngờ cậu ta lại thích tớ thật chứ.”
    “Sao cậu biết Vương thích cậu, à… thích hình dáng mà cậu cải trang?”
    “Ừ thì … hôm qua sau khi đi côngviên giải trí về, tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ muốn gặp lại tớ. Chẳng aimuốn gặp lại người con gái mà tiêu hết 230 triệu trong lần gặp mặt đầu tiên chomột bữa ăn. Thế mà tối qua cậu ta lại nhắn tin hẹn tớ ngày mai đi viện bảo tàngcùng nhau. Vậy không phải thích chứ là gì. Thích nên muốn gặp nhau nữa.”
    “230 triệu?... Sao lúc nãy cậu kểlà một số tiền không quá lớn? Vũ bất ngờ khi Thiên khai ra số tiền cho bữa ăn hẹnhò.
    “Tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ xấunên không dám nói thật cho cậu biết.” Thiên ái ngại.
    “Với số tiền đó thì lỗi lầm gì màcậu ta gây ra cho cậu, tớ nghĩ là cậu nên quên chúng đi được rồi.”
    “Sau ngày hôm qua tớ đã tha thứ tấtcả tội lỗi của Vương.”
    “Vậy thì tốt rồi.”
    “Nhưng còn chuyện cậu ta thích tớthì sao. Làm sao tớ có thể quen một thằng con trai được chứ? Cậu nói tớ phảilàm sao đây?” Thiên cầu xin sự giúp đỡ từ Vũ.
    “Hãy nói thẳng là cậu không thíchcậu ấy là xong.”
    “Tớ cũng suy nghĩ tới việc này rồinhưng làm vậy thì cậu ta sẽ bị tổn thương. Tớ là người hiểu rất rõ cảm giác bịngười mình yêu bỏ rơi là như thế nào.”
    Tai Vũ đang áp vào má Thiên và cậucảm nhận được máu trong người cậu bạn bỗng nhiên chảy nhanh hơn.
    “Sai lầm lớn nhất của cậu trongviệc này chính là đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Sau lần này tớ mong cậu sẽtu tâm dưỡng tánh và xám hối mỗi ngày cho tội lỗi mà mình đã gây ra.” Vũ thuyếtgiảng một tràng đạo lý.
    “Nhưng… tớ phải làm sao để chấm dứtmối quan hệ này mà không làm tổn thương cậu ta.”
    “Hãy làm cho cậu ta không cònthích cậu nữa.”
    Mặt Thiên bỗng bùng sáng lên thaythế cho vẻ ủ ê nãy giờ.
    “Cậu đúng là thiên tài Vũ à, vậymà cậu cũng có thể nghĩ ra.” Thiên cạ cạ má mình vào má Vũ.
    “Tại sao chúng ta phải ngồi kiềunày. Trời thì nóng mà cậu cứ phải dựa vào người tớ là sao?” Vũ khó hiểu vì ý muốncủa Thiên mà giờ cậu mới có dịp nói.
    “Vì người cậu mát đó Vũ, da cậumát giống như là tảng nước đá vậy, chạm vô một cái mát lạnh cả người.” Thiên lạiép sát lưng mình vào lưng Vũ, hai tay vòng ra sau đè lên hai bàn tay bạn mình.“Cứ ngồi như vầy đi tớ thích lắm, không cần có điện cũng được.”
    “Nhưng người cậu nóng quá. Cậu đừngcó đè nữa.” Vũ nói trong tức giận.
    Thiên giả vờ như không nghe lờiVũ nói, càng lúc cậu càng đè mạnh lên người Vũ. Tuy là miệng vẫn nói là khôngthích Thiên dùng cơ thể mình để làm mát nhưng Vũ lại không có bất kỳ hành độngquyết liệt nào để chống lại Thiên. Vũ để mặc Thiên muốn sử dụng cơ thể mình thếnào cũng được.
    Bảo tàng quốc gia là một tòa nhàmàu ánh kim có hình dạng như vỏ của một con ốc sên lớn, là nơi trưng bày nhiềutác phẩm của các nghệ sĩ danh tiếng của nền nghệ thuật Việt Nam ở nhiều giai đoạnlịch sử. Thiên (trong hình dạng của Tiên) chán chường đi sau lưng Vương trongkhi cậu bạn đang mải mê ngắm nhìn các tác phẩm hội họa. Thiên không có hứng thúvới nghệ thuật càng không có khả năng cảm nhận nghệ thuật đối với cậu trò tiêukhiển này chỉ dành cho những người sống trong xã hội thượng lưu giống nhưVương. Trong khi Vương đang chú tâm vào bức tranh sơn dầu vẽ một cô gái đang ngồibên cạnh bình hoa huệ, Thiên quyết định thực hiện chiến dịch của mình đã nghĩra nhằm làm cho Vương chán ghét cậu.
    Chiến dịch A Cô gái vô duyên:Thiên phải biến bản thân thành người không có duyên, thiếu sự tinh tế khiến choVương phải ghét bỏ. Thiên bước lên sánh vai với Vương rồi bỗng nhiên cười tolên thành tiếng.
    “Hô hô hô … bức tranh gì mà buồncười vậy, cô gái trong tranh đang bị ngứa đầu kìa sao không chịu đi gội đầu đi.Cái hoa gì to mà to như cái kèn vậy.” Tiếng Thiên vang vọng khiến mọi ngườixung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ái ngại.
    “Là hoa huệ.” Vương đáp với gươngmặt lạnh lùng.
    Thiên kéo Vương chạy khắp phòngtriển lãm, tay chỉ trỏ vào những bức tranh đang treo trên tường, miệng thì phátra những tiếng cười đầy khả ố.
    “Cậu đang làm phiền mọi người đấy.”Vương nhấn giọng và nhìn Thiên với ánh mắt nghiệm túc.
    “Cậu ta giận rồi, mọi thứ đang điđúng hướng.” Thiên mừng thầm trong lòng.
    Chiến dịch B Cô gái xấu tính:
    Thiên cùng Vương đi lên tầng haicủa Viện bảo tàng quốc gia bầng một cầu thang xoắn ốc, tầng hai là nơi trưngbày bộ sưu tập gốm sứ Viêt Nam. Các hiện vật với nhiều loại hình khác nhau như:bát, đĩa, cốc, kendi, ấm, bình, bình vôi, lư hương… có niên đại từ thế kỷ 9-10đến thế kỷ 19-20 được trưng bày trong các tủ kính lớn. Dòng men chủ yếu là hoalam, men ngọc, men nâu, men trắng… Đề tài trang trí với nhiều hoa văn khácnhau: hoa sen, hoa cúc, hoa lá cách điệu kết hợp với các loại con vật như rồng,chim phượng, hổ, cá, cua ...Đó là những gì Vương nói cho Thiên nghe nhưng tiếtthay vừa vào tai này thì đã vội ra tai kia. Sau một lúc quan sát Thiên thấy mộtđứa trẻ trang đứng ăn kẹo gần đó, cậu liền di chuyển tiếp cận mục tiêu. Thiênđưa tay giật mạnh cây kẹo trên tay thằng bé rồi cho vào miệng ăn một cách ngonlành trước sự sững sờ của mẹ đứa trẻ, ngay sau đó thì thằng bé khóc ré lên,Vương gần cạnh đó đã nhìn thấy tất cả vội chạy lại.
    “Có gì mà khóc em có nhiều vậycho chị một cây không được sao.” Thiên cố tỏ ra đáng ghét.
    Vương bước tới khụy gối trước thằngbé đang khóc bù lu bù loa.
    “Xin lỗi em. Anh đền cho em nè.”Thiên móc trong túi áo vest ra một gối kẹo socola hình vuông.
    Đứa bé nhận lấy gói kẹo rồi nínkhóc, người mẹ nhìn Thiên với ánh mắt hình viên đạn và nắm tay con mình dẫn đinơi khác.
    Vương đã đứng lên và nhìn thẳngvào Thiên.
    “Hôm nay cậu cư xử rất kỳ lạkhông giống như mọi ngày.”
    “Đúng rồi chửi tớ đi, la mắng tớđi, đuổi tớ về đi.” Thiên cảm thấy mình diễn quá đạt và Vương sắp nổi nóng vớicậu.
    Vương thả lỏng cơ mặt rồi nói
    “Chúng ta đi uống gì đó đi, chắccậu cũng khát rồi.” Vương nhẹ nhàng nói.
    “Sao cậu ta lại không tức giận vớimình.” Thiên bỗng nhiên hoang mang.
    Vương nhìn thấy vẻ mặt bất chợttrở nên thất thần của Thiên liền lên tiếng.
    “Cậu không đi sao?”
    “Ừ đi chứ, cậu dẫn đường đi.” Thiênchán nản lê bước.
    Thiên biết mình phải triển khai ngaykế hoạch dự phòng.
    Chiến dịch C Cô gái đầy dục vọng.
    Vương đang đứng ở quầy gọi món củaquán cà phê ở tầng 3 trong viện bảo tàng. Thiên từ sau dùng tay mình đánh mạnhvào mông Vương một cái và đưa miệng mình gần tai Vương mà nói khẽ.
    “Tớ thích người có cặp mộng sănchắc. Gọi dùm tớ một ly capuchino đá xay nhé.” Trước khi đi về bàn Thiên còn đálông nheo với Vương.
    Máu trong người Vương sôi sục vìbỗng nhiên bị cô bạn đánh vào mông và nói lời khiêu khích nhưng mặt cậu vẫn giữmột sắc diện lạnh lùng vô cảm. Thiên thả mình xuống chiếc ghế, tay cậu vẫn cònrun lên vì sợ, đây là lần đầu tiên cậu cố tình đánh vào mông của một ai đó. Cậuchà sát hai tay vào nhau ý muốn xóa cái mùi của Vương khỏi tay mình. Từ xaVương đang bước tới với hai ly cà phê trên tay. Thiên ngước mặt lên cố để lộ racái cổ trần thon dài đầy khiêu khích, cử chỉ đầy mời gọi.
    “Nước của cậu đây.” Vương đặt nhẹly capuchino xuống trước mặt Thiên.
    “Cám ơn baby nhiều nha.” Thiêndùng giọng nói đầy gợi cảm để tán tỉnh.
    “Cậu gọi tớ là baby sao.” Vương bấtngờ hỏi.
    “Đúng vậy, cậu là baby mông to củatớ.” Chân trái Thiên run lên vì hồi hộp nhưng cậu vẫn giữ cho giọng mình thậtbình thường.
    “À ra thế.” Vương để ý trán Thiênđang đổ mồ hôi lấm tấm.
    Thấy không có gì xảy ra, Thiênquyết tung ra một đòn quyết định. Thiên kéo ghế đứng dậy, bước lại cạnh Vương,lần này môi cậu đụng hẳn vào tai Vương rồi thì thầm.
    “Tớ đi toilet, cậu có muốn vàotoilet chung với tớ không baby mông to?” Thiên dùng ngón trỏ khẻ khều nhẹ cầmVương.
    Thiên đứng thẳng người dậy, congmông, đi về phía nhà vệ sinh, đầu cậu vẫn ngoái lại nhìn Vương, răn cắn môi đầyhờ hững. Cậu thấy mặt Vương có vẻ hốt hoảng định nói gì đó với mình.
    “Cậu ta sợ mình rồi, mình thànhcông rồi.” Thiên đắt ý trong lòng.
    Ầm….. Thiên va vào xô nước của côlao công té úp mặt xuống đất. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao mặt Vương lại nhưvậy, cậu ta muốn cảnh báo Thiên về xô nước trước mặt nhưng mọi chuyện đã quá muộn.Vương chạy tới đỡ Thiên đứng dậy.
    “Cậu có sao không Tiên?”
    “Tớ ổn không sao cả.”
    Sau khi đã đứng vững trên haichân của mình, Thiên cắm mặt chạy như bay về phía toilet, cậu cảm thấy mìnhkhông còn mặt mũi nào để nhìn Vương nữa. Vương đợi Thiên bên ngoài quán cà phê,hai người nhìn nhau một khoảng lâu thì Vương lên tiếng.
    “Hôm nay chắc cậu mệt rồi chúngta về thôi.”
    “Ừ.” Thiên cũng không biết nênnói gì vào lúc này.
    Hai người bạn vừa đặt chân xuốngtầng một của viện bào tàng thì trời chợt nổi một trận mưa giông lớn, mây đenche kín bầu trời, sấm chóp nổ ì đùng như muốn giữ chân của hai kẻ ngược lối.
    Thiên và Vương lại cùng ngồi trênmột băng ghế gỗ và nhìn ra những hoàng cây đang bị gió quật mạnh từng cơn thôngqua lớp kính. Chiếc mạng nhện lớn bị mưa làm cho rối bời cũng giống như tâm trạngcủa hai người bạn lúc này. Thiên và Vương cứ ngồi nhìn mưa mà không một lần đưamắt nhìn người bên cạnh, họ im lặng chỉ có không gian là đang ồn ào.

  2. #22
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    22. Bát Tiên ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Thiên lướt điện thoại khi đang ngồitrong xe Vương một là giết thời gian hai là tránh ánh mắt của Vương. Mưa đã tạnhhẳn, những vũng nước lớn trên đường lâu lâu bị bắn tung tóe do những chiếc xevô tình lướt qua. Hàng cây hai bên đường sau khi đã vượt qua được trần cuồngphong dữ dội thì càng trở nên rắn rỏi và xanh mướt hơn. Vương chú tâm vào taylái, cậu nhìn xa xăm. Cậu biết hôm nay cô bạn đã cố tình làm nhưng chuyện rấtkhó hiểu nhưng cậu lại không biết lý do là gì. Vương có đôi lần đưa mắt nhìnqua người bên cạnh nhưng thấy bạn mình đang chú tâm vào điện thoại nên cậu cũngchọn cách im lặng như để tôn trọng sự riêng tư của cả hai. Thiên chợt dừng taylướt khi thấy một bản tin về Vương trên một trang báo trong màn hình điện thoại.Cậu đánh mắt về phía bạn mình một cái rồi quay mặt nhanh về phía cũ. Thiên chămchú đọc mẫu tin và cố không để Vương phát hiện mình đang đọc bài viết về cậuta.
    “Lê Nguyên Vương, ngày sinh 5/10,là con trai thứ ba của ông Lê Nguyên Khôi chủ tịch tập đoàn Jupiter…”
    “Khoan đã…ngày sinh của cậu ta làngày 5/10 và hôm nay cũng là ngày 5/10. Hôm nay là sinh nhật cậu ta sao?” Thiênlại đưa mắt nhìn qua Vương, “Mình vừa phá hủy ngày sinh nhật của cậu ấy bằng nhữngtrò thật không ra gì.” Thiên dằn vặt nội tâm. “Mình phải làm gì đó để chuộc lạilỗi lầm này, không thể để ngày quan trọng đối với cậu ta phải trôi qua một cáchlãng phí vì mình như vậy.” Cậu hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng phá vỡ khôngkhí im lặng từ nãy giờ.
    “Tớ chưa muốn về cậu chở tớ đến mộtnơi được không?”
    Vương bất ngờ khi Thiên lên tiếngtrước và ngập ngừng trước lời đề nghị có vẻ khó hiểu của bạn mình.
    “Được, cậu muốn đi tới nơi nào.”Vương miễn cưỡng đồng ý vì không muốn tỏ ra mất lịch sự.
    Chiếc xe hơi thể thao màu vàng đờimới nhất chở Vương và Thiên dừng lại trước một cửa hàng trò chơi lớn, phía trênbảng hiệu bằng đèn có dòng chữ “Game World”. Vừa bước xuống xe Thiên nắm taykéo Vương vào trong. Thình lình Vương đứng khựng người lại rồi nhìn Thiên mànói.
    “Tớ không muốn chơi đâu.” Vươngnói với sự chắc chắn.
    “Cậu không cần chơi chỉ cần ngồixem tớ chơi thôi.” Thiên lại kéo tay Vương mặc cho Vương có đồng ý hay không.
    Thiên chơi hết trò chơi này đếntrò chơi khác từ bắn súng, đua xe, ném bóng, đá đĩa, phóng phi tiêu… Vương lúcđầu chỉ đứng nhìn với một sự hời hợt dần về sau khi thấy sự nhiệt huyết và cáchpha trò hài hước của Thiên đã khiến cậu dần có hứng thú và tham gia cùng.
    “Chiến thắng rồi.” Thiên hét lớnkhi Vương vừa xuất sắc dùng cây phi tiêu ném trúng vào quả bóng cuối cùng.
    Chính Vương cũng thấy tự hào vềchính mình, mắt cậu ánh lên một chút cảm xúc trong đó.
    “Đây là hai phiếu rút thăm của bạn.”Người nhân viên đưa hai phiếu giấy màu hồng cho Thiên.
    Khi tham gia các trò chơi ở GameWorld, người chiến thắng mỗi trò sẽ được thưởng hai phiếu trúng thưởng, dukhách có thể dùng phiếu này để đổi lấy quà ngay hoặc là dùng phiếu này để thamgia vào trò quay số. Nếu mang đổi lấy quà thì giải thưởng chỉ là bánh kẹo bìnhthường mà thôi, còn nếu tham gia vào trò quay số thì du khách có cơ hội trúnggiải nhất là một chuyến du lịch Nhật Bản. Và với tính cách của Thiên thì khôngcần phải nói cậu ta sẽ đem hết số thẻ này để tham gia vào trò quay số.
    Thiên và Vương đang đứng trước mộtlồng cầu bằng sắt bên trong có chứa rất nhiều viên bi nhỏ đủ màu. Thiên dùng 10phiếu trúng thưởng để đổi lấy 5 lần quay số.
    “Cậu có may mắn không Vương.”Thiên hỏi cậu bạn đang đứng bên cạnh.
    Vương suy nghĩ ít giây rồi trả lời.
    “Tớ từng bốc thăm trúng một chiếcdu thuyền như vậy có được cho là may mắn không?”
    Mặt Thiên như hóa đá khi ngheVương nói về chiếc du thuyền và trúng thưởng.
    “Vậy thì cậu quay đi, tớ xui lắm.”Thiên trịnh trọng mời Vương bước lên.
    Qui tắc của trò quay số này làngười chơi sẽ quay lồng cầu, viên bi nào trong đó rơi ra thì người chơi sẽ nhậngiải thưởng theo số được viết trên viên bi, mỗi viên bi chứa bên trong lồng cầuđều có đánh một số thứ tự nhất định, số 1 tượng trưng cho giải 1 là chuyến du lịchNhật Bản, giải hai là một chiếc ba lô thể thao… cứ như vậy mỗi con số sẽ ứng vớimột giải thưởng đã được đã được ghi sẵn trên chiếc bảng lớn đặt trên sân khấu.Có khoảng 300 viên bi trong lồng cầu tương ứng với 300 giải thưởng nhưng chỉ cógiải 1 là có giá trị nhất, số càng lớn thì giá trị giải thưởng sẽ càng thấp.
    Vương đưa tay cầm lấy cái cần màuđỏ, quay mạnh một cái. Lòng sắt quay quanh trục kêu ro ro, ít lâu sau một viênbi màu xanh rơi xuống chiếc khay bên dưới.
    “Là viên bi mang số 2” Tiếng ngườiquản trò hô lớn, “Và giải thưởng dành cho vị khách này là một chiếc ba lô thểthao.”
    “Cậu may mắn thật đấy Vương.”Thiên mừng rỡ nhận chiếc ba lô mới tinh từ tay anh quản trò thay Vương.
    “Cậu quay thử đi Tiên.” Vương lùira sau nhường lối cho Thiên đi lên.
    Thiên bước lại gần lồng cầu rồiđưa tay quay mạnh hết sức. Chiếc lòng quay tròn vun vút, tiếng ro ro phát racũng nhiều và mạnh hơn. Một viên bi màu xanh dương rơi ra, thiên hồi hộp chờnghe số thứ tự của nó.
    “Là viên bi mang số 283.” Ngườiquản trò đưa mắt dò lên bảng giải thường rồi nói tiếp, “Số 283 ứng với giải thưởnglà một cục gôm hình trái dâu.”
    Thiên miễn cưỡng nhận phần quà bénhỏ vừa được trao.
    “Thôi tớ xui quá trong cậy cả vàocậu đấy Vương.” Thiên đẩy Vương thay chỗ mình.
    Vương nhanh nhẹn vào vị trí mộtcách thật chuyện nghiệp. Lồng cầu lại quay tròn kèm theo tiếng kêu ro ro. ViênBi màu cam rơi ra.
    “Là viên bi mang số 5.”
    Thiên nhìn qua Vương với một sựngưỡng mộ sâu sắc. Vương nhận được một cái áo thun có in hình người nhện phíasau lưng.
    Thiên thổi vào tay mình vài cái cầumay rồi quay mạnh chiếc cần màu đỏ. Tiếng ro ro lại vang lên, một viên bi màu hồngchầm chậm rơi khỏi lồng cầu.
    “Là viên bi mang số 300, đây làcon số cao nhất trong vòng cầu của chúng ta. Đây chắc là người xui nhất củachúng ta hôm nay.”
    Thiên như vừa thoáng thấy Vươngcười, nhưng cậu đã bị nụ cười khả ố của người quản trò làm cho mất tập trung.Trong khi trao cho Thiên bịch bông ráy tai người quản trò vẫn không thôi dùngánh mắt thương hại dành cho người đen đủi nhất.
    “Đây là lượt quay cuối cùng, tớ đặtmọi hy vọng ở cậu, hãy mang về chuyến du lịch Nhật Bản.” Thiên đặt hết niềm tinvào bàn tay may mắn của Vương.
    Vương lại đặt tay vào chiếc cần gỗ,hít một hơi thật sâu, quay chiếc cần theo chiều kim đồng hồ vài vòng. Tiếng roro như tiếng ong kêu đầy ám ảnh của trò chơi lại vang lên. Thiên nín thở nhìntheo, một viên bi màu đen rơi xuống chiếc khay bên dưới lồng sắt. Người quảntrò từ tốn nhặt viên bi lên, gương mặt bỗng trở nên trầm tư một cách lạ thường,hai chân mày nhíu chặt lại tưởng chừng như dính lại với nhau. Vương và Thiên hồihộp theo từng hành động của người trên sân khấu.
    “Là viên bi mang số 285 xin chúcmừng.” Tiếng cười lớn đầy khả ố lại vang lên, “Giải thưởng cho số 285 là mộtcây bút chì.”
    Vương nhận cây bút chì và được tặngthêm vài lời an ủi về cuộc sống vô thường từ người quản trò tọc mạch.
    “Có vẻ thần may mắn đã rời bỏ cậu.”Thiên lại sát muối vào vết thương đang rỉ máu của Vương.
    Thiên dẫn Vương tới băng ghế gầnmáy bán nước tự động.
    “Cậu ngồi đây đợi tớ một chút, tớphải vào nhà vệ sinh một chút. Tớ đang tới…” Thiên giả vờ xoa xoa bụng dưới.
    “Cậu cứ đi đi tớ sẽ ngồi đây chờcậu quay lại.” Vương tỏ ra thấu hiểu.
    “Cậu khát thì có thể mua nước ởmáy bán tự động đằng kia nhé.” Thiên chỉ về hướng chiếc máy màu trắng nằm ở góctường.
    “Ừ.”
    Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi,Thiên nhanh chóng ẩn mình vào đám đông rồi biến mất. Đã 45 phút trôi qua mà vẫnchưa thấy Thiên quay lại, Vương có chút bất an, định đứng dậy đi tìm thì nghetiếng Thiên vang lên phía sau lưng.
    “Xin lỗi cậu, chuyện con gái nêntớ giải quyết hơi lâu.”
    Vương nhìn thấy trên lưng Thiênlà một chiếc ba lô lạ vừa xuất hiện mà từ đầu khi đi với Thiên, Vương khôngnhìn thấy.
    “Không sao đâu.” Vương đáp.
    “Chúng ta đi thôi.” Thiên lại nắmtay Vương lôi đi.
    Tuy có chút ngờ vực nhưng Vươngkhông nói ra, cậu gấp gáp bước theo nhịp chân của Thiên đang kéo mình đi.
    Vừa ra khỏi cổng khu vui chơi thìThiên ra hiệu cho Vương rẽ trái đi theo mình. Vương cũng muốn biết cô bạn đangmuốn giở trò gì nên miễn cưỡng đi theo sau. Thiên dẫn Vương vào một tòa nhà lớn.Khi đi ngang qua chỗ người bảo vệ, anh ta đưa mắt dò xét về phía hai ngườikhách lạ mặt. Nhưng Thiên đã nhanh chóng nắm tay Thiên bước đi một cách đầy tựtin tiến về phía thang máy. Người bảo vệ rời khỏi ghế của mình tiến lại gầnThiên và Vương định chặn lại, may sao cửa thang máy mở ra Thiên nhanh tay đầyVương vào trong. Bóng dáng người bảo vệ dần dần bị cánh cửa thang máy đang khéplại che mất dạng. Một bà lão bên trong thang mái đưa tay quẹt thẻ từ rồi chọn tầngcủa mình. Lúc này Thiên mới phát hiện là thang máy đã được trang bị hệ thốngquét thẻ chọn tầng. Vương đứng cạnh Thiên nãy giờ vẫn im lặng không nói lờinào. Thiên bước tới gần bà lão người duy nhất đang ở cùng Thiên và Vương trongthang mày lúc này.
    “Bà ơi cháu bỏ quên thẻ từ ở nhà,bà có thể cho cháu mượn thẻ của bà để bấm thang máy không ạ.”
    Vương biết ngay là Thiên đang nóidối nhưng cậu vẫn không lên tiếng phản bác.
    “Được chứ, cháu ở tầng mấy để bàbấm giúp cho.” Bà lão hiền hậu nói
    “Dạ tầng 35 ạ. Cám ơn bà.”
    “Cháu ở tầng trên cùng luôn à,trên đó chắc mát mẻ lắm.”
    “Dạ cũng mát lắm ạ. Khi có gióthì mát, khi không có gió thì không mát.” Thiên trả lời như không.
    Thang máy dừng lại ở tầng 25 bàlão bước ra ra. Thiên và Vương cùng gật đầu cám ơn bà.
    Sau khi bà lão đã đi thì Vương địnhlên tiếng hỏi người bạn vì sao lại nói dối nhưng cậu lại thôi.
    Cửa thang máy mở, Thiên và Vươngcùng bước ra tầng 35. Thiên dẫn Vương đi vào lối thoát hiểm từ đây hai người bạncùng bước lên bậc thang dẫn lên sân thượng của tòa nhà. Thiên dùng tay dặn khóacánh cửa và đẩy mạnh nó ra. Một khoảng không gian bao la khoáng đãng hiện ratrước mắt Vương. Trời đã sập tối các ngọn đèn từ các căn hộ và tòa nhà xungquanh đều đã được thấp sáng. Đứng trên đây nhìn xuống Vương có cảm giác nhưmình là người khổng lồ đang quan sát một thế giới nhỏ bé đang chuyển động. Gióthổi lồng lộng làm cho không khí trên này rất trong lành và mát lạnh.
    “Cậu dẫn tớ lên đây làm gì?”Vương bất giác quay ra hỏi Thiên.
    Thiên không trả lời chỉ đưa tayra mời Vương ngồi xuống đỉnh của lỗ thông gió hình chữ nhật xây từ gạch. Vươngdo dự ngồi xuống theo ý của Thiên. Sau khi Vương đã ngồi yên vị thì Thiên vộitránh đi sau góc khuất của bức tường đá. Mặt trời đã khuất hẳn về núi nhường chỗlại cho bóng tối bao trùm cả không gian dưới ánh sánh lờ mờ của vài ngọn đèntrên sân thượng của tòa nhà, Thiên từ trong góc khuất bước ra trên tay cậu làchiếc đèn cầy nhỏ được cấm lên chiếc bánh choco pie. Thiên bước thật chậm đểtránh gió có thể làm tắt lửa của ngọn đèn cầy. Cậu đưa chiếc bánh ra trước mặtThiên rồi nói.
    “Chúc mừng sinh nhật.”
    Vương giật mình không hiểu vì saocô bạn lại biết hôm nay là sinh nhật của cậu. Trong lòng cậu bây giờ các loại cảmxúc như đan xen vào nhau vừa vui, vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc nhưng cũng có chútkhông an tâm. Mắt Vương bỗng trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
    “Cậu thổi nến đi không nó sẽ chảymất.” Thiên hối thúc.
    Vương đưa miệng mình lại gần ngọnlửa rồi thổi nhẹ một cái. Thiên nhìn Vương miệng mỉm cười thân thiện. Thiên đặtcái bánh nhỏ vào tay Vương rồi một lần nữa biến mất sau góc tối. Một giai điệu cóchút nhẹ nhàng, có chút hùng hồn vang lên không quá lớn nhưng vừa đủ nghe, ítgiây sao Vương nhận ra đó là giai điệu từ bài hát Amarantine của Enya. Lúc nàyThiên từ trong bóng tối bước ra trước mặt Vương, trên tay cậu cầm một chiếc hồlô to màu hổ phách đậm. Chân Thiên khập nghiễng như bị thương, cậu ra dấu choVương ngồi yên khi cậu bạn định rời khỏi chỗ ngồi, Thiên hắn giọng vài cái rồicất tiếng hát bằng một giọng nam trầm khàn.
    “Lý Thiết Quải là ta
    Một kẻ ăn mày, chân đi khập khiễng.
    Lưng đeo hồ lô, tay chống gậy sắt.
    Người đời cười ta, ta cười ngườiđời.
    Trong hồ lô có chứa ngũphúc.”
    Vương giờ đã nhận ra Thiên đanggiả thành một nhân vật trong Bát Tiên của văn hóa cổ Trung Hoa. Thiên giật chiếcnấp, làm động tác trút chiếc hồ lô về phía Vương như đang ban phước. Âm nhạc vẫnđang ngân vang theo từng động tác của Thiên. Thiên lại lần nữa lùi vào bóng tốivà nhanh chóng xuất hiện và lần này là một chiếc quạt ba tiêu trên tay. Thiên cấtvang bài hát với một giọng nam cao bay bổng.
    Hán Chung Ly là ta
    Chính Dương chân nhân cũng là ta
    Bụng to dung nạp cả thế gian
    Miệng cười hoan hỉ như trẻ thơ.
    Phe phẩy chiếc quạt cải tử hồi sinh.
    Thiên lấy cái quạt trong tay phe phẩy tạo gió mát cho Vương.Thiên nhảy múa một cách nặng nề như mình đang mang chiếc bụng rất to phía trước.
    Vương chợt nở một nụ cười thật tươi. Thiên bất ngờ vì đây làlần đầu tiên thấy Vương cười rạng rỡ như vậy. Thiên lại ẩn mình đi rồi lại xuấthiện cùng hai cái phách bằng đá. Thiên lại chuyển giọng mình thành một giọngnam trung rồi cất tiếng hát.
    Tào Quốc Cữu là ta
    Ngọc bản thanh tẩy, tịnh hoá vạn vật.
    Thăng quan phát tài muốn là được ngay.
    Thiên hạ đua tranh rồi tay trắng
    Vứt áo tu tiên phép nhiệm màu.
    Thiên di chuyển nhịp nhàng và vỗ nhẹ hai cái phách đá vàonhau tạo nên tiếng vang phù hợp với giai diệu của bài Amarantine. Thiên lại trốnvào chỗ khuất và thay đạo cụ khác, lần này là Thanh kiếm gỗ trên tay.
    Lã Động Tân là ta
    Lả Nham Động Tân ở Vĩnh Lạc.
    Kiếm hiện linh quang, yêu ma đều sợ hãi.
    Phất trần đạo gia tay vung vẫy
    Cầu phúc cầu an tránh hiểm nguy.
    Thiên vung kiếm theo tiếng nhạc giống như một thầy pháp đangtiến hành một nghi thức trừ tà cổ xưa nào đó. Vương ngồi chăm chú nhìn vở kịchđộc diễn trước mặt và cậu cảm thấy nó hay hơn tất cả vở nhạc kịch cậu đã từng xemở các nhà hát lớn trên thế giới.
    Thiên vẫn đang hết mình với các vai diễn. Cố đem hết khảnăng của mình cống hiến cho vị khách duy nhất trước mặt.
    Lam Thái Hòa là ta
    Xích Cước Đại Tiên tạm ẩn thân.
    Thiếu niên nhỏ tuổi mà lắm tài.
    Chân đi đất, chân mang giày.
    Trong giỏ bách hoa kỳ diệu thay
    Hàn Tương Tử là ta
    Tiếng sáo du dương hút điềm lành
    Tiên Hạt lành bệnh bay về trời
    Cây cối xum xuê đâm chồi lá
    Một tiếng sáo ngân sóng dữ tan
    Trương Quả Lão là ta
    Gói lừa vào cói đeo sau lưng.
    Người già sống thọ nhà đầy phúc
    Thông thái, minh mẫt rất tỏ tường.
    Ngư Cổ vang lên đoán được Thiên cơ.
    Thiên từ trong cánh gà bước ra lần này đạo cụ của cậu là mộtdải lụa mỏng dài màu hồng khác ngang vai, dải lụa tung bay trong gió khiến cậutrông không khác gì một nàng tiên thật sự. Một đóa hoa sen lớn bằng giấy trongtay. Một giọng nữ trong cất vang tiếng hát.
    Hà Tiên Cô là ta.
    Dáng liễu mặt hoa tài phi thường.
    Tay cầm liên hoa, không vướng bụi trần
    Họa phúc tính trước bao người kính
    Ăn ở thiện tâm phúc báo đầy.
    Thiên thướt tha uyển chuyển đu đưa trong tiếng nhạc, dải lụatrong tay thiên tung bay phấp phới trước mặt Vương. Tiếng nhạc chấm dứt Thiêntiến lại đứng nghiêm trang trước mặt Vương hô to.
    “Bát tiên giáng trần chúc mừng sanh thần Vương công tử.
    Phúc như đông hải trường lưu thủy
    Thọ tỉ nam sơn bất lão tùng
    Phúc tinh cao chiếu mãn đình khánh
    Thọ đản sinh huy hợp gia hoan
    Phúc như trường giang cửu vạn lý
    Thọ tỉ trường thành tam thiên niên.”
    (Phúc như biển Đông nước chảy dài
    Thọ như núi Nam Sơn không già
    Phúc tinh trên cao chiếu sáng chúc mừng gia viên
    Ngày mừng thọ soi sáng cả nhà vui vẻ
    Phúc như sông Trường Giang dài chín vạn dặm
    Thọ như trường thành ba ngàn năm.)
    Thiên xòe lòng bàn tay của mình ra, đưa lên trước mặt Vương.Bên trong là một cái móc chìa khóa hình quả đào tiên nhỏ.
    “Xin lỗi cậu, tớ không tìm thấy chỗ bán đào thật nên tớ chỉcó thể tặng cậu cái móc khóa hình trái đào này thôi. Sinh nhật vui vẻ.” Thiênngại ngùng nói.
    Vương cầm lấy cái móc khó nhỏ trên tay miệng ngập ngừng
    “Cám ơn cậu.”
    Mắt Vương và mắt Thiên chạm vào nhau và như có một ma lựcnào đó khiến cho cả hai đều ngây dại. Không gian xung quanh như đã ngừng lại, mọitiếng động như đã biết mất, giờ đây chỉ còn lại tiếng nhịp tim của hai người bạn.

  3. #23
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    23. Xao Xuyến


    Thình lình có ánh đèn pin pha thẳng vào mặt Thiên và Vương,hai người bạn bị ánh đèn làm cho giật cả người.
    “Ai đang ở đó.” Tiếng người bảo vệ hô lớn.
    “Chạy mau.” Thiên nắm tay Vương kéo cậu bạn chạy đi.
    Sau khi đã lấy ba lô đựng cụ để sau bức tường, Thiên cùngVương nhanh chóng theo lối cầu thang thoát hiểm mà bỏ trốn. Phía sau là bác bảovệ lớn tuổi đang lớn tiếng truy đuổi theo. Tay Thiên nắm chặt lấy cổ tay Vươngcứ thế mà chạy, Vương không thấy phiền mà cậu còn thích sự ấm áp từ tay củaThiên. Đây là lần đầu tiên Vương bị rơi vào tình huống dỡ khóc dỡ cười như thếnày. Cuối cùng hai người bạn đã thoát ra khỏi tòa nhà một cách an toàn. Thiênvà Vương cùng đứng thở dốc, lúc này tay Thiên Vẫn còn đang nắm chặt tay Vương.
    “Xin lỗi.” Thiên vội bỏ tay Vương ra.
    Hai người nhìn nhau một cách ngại ngùng. Một lúc sau thìThiên lên tiếng.
    “Tớ sẽ tự đón xe buýt ở trạm phía trước. Cậu không cần đưa tớvề đâu.”
    “Cậu về một mình không sao chứ?”
    “Cậu quên chuyện ở lễ hội Rainbow Fairy rồi sao. Tớ khôngsao đâu.”
    “Vậy cậu về cẩn thận.” Thiên miễn cưỡng chấp nhận.
    “Chào cậu.” Thiên quay lưng đi về phía trạm xe buýt.
    Thiên đi được vài bước chân thì tiếng Vương vang lên phíasau lưng cậu.
    “Tiên này…”
    Thiên chợt mỉm cười, cậu tự cho rằng Vương gọi mình vì muốnnói lời chia tay với cậu, Thiên tin chắc rằng sau khi thấy được những bản chấtxấu xa mà cậu đã cố tình xây dựng ra trước mắt Vương thì không có lý do nào màcậu bạn vẫn còn có thể tiếp tục mối quan hệ này. Thiên quay lại nhìn Vương, mặtgiả vờ tỏ ra bất ngờ.
    “Cậu có gì muốn nói với tớ sao?”
    “Tớ… muốn cám ơn cậu vì những điều mà cậu đã làm cho tớ ngàyhôm nay.”
    “Cậu còn gì khác muốn nói nữa không?” Thiên chờ đợi Vương nói ra những điều mà mìnhmong đợi.
    “Tớ còn muốn nói…”
    “Đúng rồi hãy mau nói là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.Chúng ta hãy chấm dứt mối quan hệ này. Nói là cậu vô cùng ghét tớ.” Thiên thầmcầu mong trong lòng.
    “Tớ muốn chúc cậu ngủ ngon.”
    “Hết rồi sao?” Mặt thiên thể hiện rõ sự thất vọng.
    “Ừ”
    Ngay lúc đó thì xe buýt số 5 vừa cập bến, Thiên vẫy chào Vươngrồi rảo bước nhanh lên xe. Vương đứng chờ ít phút sau khi Thiên đã ngồi yêntrên ghế và xe đã khuất đi sau hàng cây bàng lá nhỏ thì cậu mới quay về xe củamình. Thiên chọn cho mình một chiếc ghế gần cửa sổ phía cuối xe buýt, ba lô lớnmàu đen được cậu ôm sát vào lòng. Thiên đang miên man nghĩ về những điều đáng xấuhổ mà mình đã làm ngày hôm nay. Cậu cảm thấy khó chịu vì đã lợi dụng tình cảm củaVương chỉ vì mục đích trả thù của mình. Lúc nãy tại trạm xe buýt Thiên muốn nóivới Vương là cậu không muốn tiếp tục gặp mặt cậu bạn như vậy nữa, cậu đã dự địnhlà nói rằng mình không thích Vương, nhưng cậu đã không thể nói ra vì không muốnphá hoại ngày sinh nhật của cậu bạn hay tự sâu thẳm trong lòng Thiên cũng khôngmuốn chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng này chính cậu cũng không xác định được.Lòng thiên cứ rối bời như tơ vò, cậu không biết làm sao để giải quyết thật ổnthỏa bãi bừa bộn mà chính cậu đã gây ra. Trên xe Vương đang mân mê trong tay cụctẩy hình trái dâu màu hồng có cuốn màu xanh, cậu đưa cục tẩy vào sát mũi mìnhngửi thử một cái, Vương không ngờ mùi thơm từ cục tẩy rẻ tiền này cũng thật làdễ chịu. Vương lại đưa trái dâu màu hồng lên mũi ngửi thêm một lần nữa và lầnnày cảm giác dễ chịu còn tăng lên gấp nhiều lần. Một nụ cười chợt hiện lên trêngương mặt hoàn hảo của Vương.
    Tối hôm đó, tại sân bóng rổ trong công viên gần nhà Vũ vàThiên, hai người bạn đang hì hục ra sức trang quả bóng màu cam. Mồ hôi từ cơ thểVũ và Thiên vã ra như tắm. Hai cơ thể săn chắc ướt sủng đang quấn lấy nhau quyếtgiành phần thắng về mình. Vũ cướp bóng trong tay Thiên lướt lên phía trước bậcthật cao, ném bóng vào rổ. Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về Vũ.Thiên và Vũ cùng tựa lưng vào hàng rào kẽm nghỉ ngơi lấy lại sức.
    “Cậu không định hỏi tớ chuyện ngày hôm nay thế nào sao?”Thiên nhìn Vũ thắc mắc.
    “Ý cậu nói chuyện giữa cậu và Vương?” Vũ hỏi lại
    “Ừ.”
    “Tớ đoán kế hoạch đã không thành công.”
    “Sao cậu biết.”
    “Nhìn mặt cậu tớ đoán vậy.”
    “Tớ đã cố gắng làm tất cả mọi chuyện để khiến cậu ấy ghét tớnhưng có vẻ không hiệu quả.”
    “Thế cậu định sẽ làm gì tiếp?”
    “Tớ định ngày mai sẽ nói rõ với cậu ấy. Nói là tớ không cótình cảm với cậu ta và chúng tớ đừng nên gặp riêng nhau nữa.”
    “Cậu không còn sợ cậu ta đau lòng sao?”
    “Tớ nghĩ kỹ rồi thà để cậu ta đau một lần rồi thôi, chứkhông thể để chuyện này kéo dài mãi.”
    “Tớ ủng hộ cậu.” Vũ đặt tay lên vai Thiên động viên.
    Vũ đứng dậy đập mạnh quả bóng xuống nền xi măng vài cái, quảbóng nẩy lên trở lại đôi bàn tay khéo léo đang di chuyển, Vũ điều khiển nó mộtcách điêu luyện không thua bất kỳ một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp nào.
    “Ra làm một trận nữa đi, đừng ủ ê nữa.” Vũ ném quả bóng vềphía bạn mình.
    Thiên đưa tay chụp lấy quả bóng đang lao tới rồi chạy nhanhra sân. Vũ cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vứt qua một bên làm lộ ra những cơ bắpsăn chắc, thấp thoáng dưới cơ ngực vuông gợi cảm là nhưng múi bụng lộ rõ ra bênngoài. Thấy vậy Thiên định cởi áo mình ra thì Vũ lên tiếng ngăn cản.
    “Con gái không được cởi áo.”
    Thiên nhìn vũ với ánh mặt rực lửa rồi hét lớn.
    “Vậy hôm nay sẽ cho biết sức mạnh của một đứa con gái.”
    Thiên lao vào dùng đôi tay mạnh khỏe của mình toan siết cổVũ nhưng cậu bạn đã nhanh nhẹn né tránh được gọng kiềm trước khi bị nó bắt lấy.Vũ đảo người lượn qua Thiên rồi chạy đi, Thiên đuổi theo sau vũ miệng không ngừngla hét. Hai người bạn như mèo và chuột đang chơi trò đuổi bắt nhau, càng chạy họcàng vui càng thấy thoải mái hơn.
    Sáng hôm sau Thiên hẹn gặp Vương ở chỗ đài phun nước trongsân trường vào giờ nghỉ trưa.
    “Cậu hẹn tớ ra đây có việc gì không?” Vương nhìn cô bạn phíatrước mặt.
    “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Thiên ngập ngừng.
    “Có gì cậu cứ nói đi đừng ngại.”
    Thiên hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi lên tiếng.
    “Tớ không thích cậu, chúng ta đừng gặp riêng nhau nữa.”
    Thiên thở dài nhẹ nhổm khi đã lấy hết can đảm nói ra những lờicần nói. Vương đứng im lặng mắt cậu có một chút muộn phiền.
    “Tớ biết rồi.” Vương trả lời.
    Thiên và Vương lại vô thức chìm vào ánh mắt của nhau, nhữngánh mắt tưởng chừng như chỉ cần nhìn là thấy rõ nhưng ẩn sâu trong đó là nhữngnỗi lòng, những suy tính khó mà đoán biết được. Thiên và Vương thôi nhìn nhau,hai người cùng quay lưng về phía nhau rồi rời đi, chẳng ai biết đối phương đangnghĩ gì chỉ biết rằng trong lòng bản thân mỗi người đang ray rứt khôn nguôi.Trên cao trời vẫn xanh và trong, gió vẫn thổi và mây vẫn trôi chỉ có tim củahai người xa lạ là như tạm thời ngừng đập.
    Bỗng chuông điện thoại của Vương vang lên. Cậu liền bắt máy.
    “Alo tôi nghe trợ lý Hoàng có việc gì không?”
    “Dạ thưa giám đốc, đối tác của chúng ta bên Quảng Châu(Trung quốc) báo là họ muốn xem xét lại hợp đồng, họ chưa muốn ký lại hợp đồngmới.”
    “Đặt chuyến bay sớm nhất đi Quảng Châu cho tôi, tôi sẽ vềcông ty ngay.”
    “Dạ thưa giám đốc.”
    Vương buông điện thoại xuống khỏi tai, gương mặt tỏ ra vôcùng đâm chiêu lo lắng, bước chân nhanh nhẹn di chuyển về hướng bãi xe của sinhviên. Chiếc siêu xe màu vàng bóng loáng lướt như bay ra khỏi cổng trường đại học.
    Vũ đang ngồi chờ Thiên ở trên băng ghế đá cạnh bồn hoa mườimười giờ. Thấy Thiên đi tới Vũ liền lên tiếng hỏi.
    “Mọi chuyện ổn thỏa chứ?”
    “Xong xuôi cả rồi, tớ đã nói hết những gì tớ cần nói. Tớđoán chắc cậu ta cũng đã hiểu ra vấn đề.”
    “Thế cậu ta phản ứng ra sao?”
    “Mặt cậu ta vẫn không có chút cảm xúc nào như mọi ngày. Chắccậu ta cũng chẳng quan tâm gì mấy. Người như cậu ta thì thiếu gì con gái theođuổi.”
    “Cậu tiếc à.”
    “Ừ cũng hơi tiếc, biết vậy tớ đã moi ít tiền của cậu ta thìsau này cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút.”
    “Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy. Đi xin lỗi cậu ta đi.”Vũ trêu Thiên
    “Thôi giờ tớ có đối tượng khác rồi.” Thiên thành thật trả lời.
    “Là người nào?” Vũ chợt lên tông giọng.
    “Là cậu đó, tớ sẽ moi tiền của cậu. Mau đưa ví đây.” GiọngThiên ma mãnh.
    “Còn lâu mới đưa.” Vũ đáp trả.
    Thiên lao vào lục hai túi quần của bạn mình, Vũ cũng không dễdàng để cho Thiên cướp lấy tiền từ trong tay mình. Sau một lúc kình nhau Vũ lêntiếng như muốn chấm dứt cuộc chiến.
    “Đi uống trả sữa thôi, tớ bao.”
    “Ok.” Thiên trả lời với một nụ cười toe toét trên miệng.
    Buổi học chiều hôm đó Vương không tham gia. Thiên cũng cóhơi chút lo lắng cho cậu bạn, nhưng Thiên đã tự trấn an mình là mọi việc sẽ quamau thôi, hãy cho Vương thời gian. Cũng như cho chính bản thân mình thời gian đểquên đi tất cả.

  4. #24
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    24. Tôi biết bí mật của cậu ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Ngay trong đêm, Vương cùng trợ ly Hoàng bắt chuyến bay sớmnhất đến thành phố Quảng Châu, Trung Quốc. Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tếBạch Vân thành phố Quảng Châu thì đã là 3 giờ sáng giờ địa phương. Chiếc Roll Roycemàu đen sang trọng dừng lại ngay bên cạnh Vương và trợ lý Hoàng. Người tài xếcao ráo trong bộ vest đen lịch sự nhanh chóng xuống xe, tiến lại gần Vương vàcúi chào trịnh trọng.
    “Chào mừng chủ tịch đã đến Trung Quốc.” Tài xế A Bảo nói bằnggiọng lơ lớ rồi nhanh nhẹn mở cửa mời Vương và trợ lý Hoàng lên xe.
    Khi Vương và trợ lý Hoàng đã yên vị thì A Bảo mở cốp xethoăn thoắt cho hai chiếc va ly hành lý và trong. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh sauđó chỉ khoảng 2 phút. Chiếc Roll- Royce đen dừng lại trước khách sạn HiltonGuangzhou Tianhe. Một khách sạn thuộc tập đoàn Hilton nổi tiếng thế giới.
    Vương thả mình xuống chiếc giường lớn đặt ngay giữa phòng,tay cậu đưa vào trong túi áo vest lôi ra một vật gì đó khá nhỏ có màu hồng, đóchính là cục tẩy hình trái dâu mà Thiên đã thắng trong cuộc quay số trúng thưởng.Vương đưa mũi gần cục tẩy và hít một hơi thật sâu như kẻ nghiện, một cảm giác dễchịu lan tỏa khắp cả người cậu. “Tại sao cô ấy lại không thích mình?” trong đầuVương chợt vang lên câu hỏi. Vương đặt trái dâu nhỏ lên ngực mắt nhắm nghiền rồiđi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
    6:30 sáng Vương đứng trước chiếc gương lớn có viền kim loạimàu vàng, choàng chiếc áo vest đen bên ngoài chiếc áo khỉ, chỉnh lại chiếc cà vạtcó họa tiết lam màu xanh dương và trắng, cài lại cúc ở cổ tay áo sơ mi. Vươngxoay người một vòng xem xét từng chi tiết trên trang phục để tránh những lỗi nhỏnhất có thể xảy ra. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt anh tuấn không khác gì cácminh tinh hàng đầu, Vương tin tưởng cuộc gặp mặt hôm nay sẽ thành công. Vươngcũng có chút thắc mắc về lí do mà đối tác muốn trì hoãn việc kí kết hợp đồng,hay là ẩn tình gì đó phía sau. Sự trầm ngâm khiến hai chân mày Vương như sắp chạmvào vào nhau. Lúc này thì trợ lý Hoàng bước vào.
    “Thưa giám đốc xe đã tới, chúng ta có thể đi ngay ạ.” Trợ lýHoàng cúi đầu thông báo.
    “Chúng ta đi thôi.” Gương mặt hoàn mỹ của Vương bỗng trở nênlạnh tanh không chút cảm xúc.
    Từng bước chân thong dong, vững chắc Vương bước ra khỏiphòng và theo sau là bước chân nhẹ nhàng, dứt khoát của người trợ lý đáng tin cậy.
    Thiên ngoái đầu xuống cuối lớp hướng mắt về chỗ Vương thườngngồi nhưng không thấy cậu bạn đâu. “Hôm nay cậu ấy cũng không tới lớp, không biếtcó chuyện gì xảy ra không?” Thiên tự hỏi bản thân. Vũ ngồi bên cạnh đang chămchú nghe giảng bài nhưng cậu vẫn để ý thấy sự nôn nao không yên của Thiên.
    Tiết trời ôi bức cộng thêm giọng nói như ru ngủ của thầy đầuhói càng làm Thiên không sao chống lại đôi mắt chứ chực chờ sụp mí. Để khiếnmình tỉnh táo lại Thiên xin phép thầy giáo cho mình ra ngoài đi toilet. Vừa điThiên vừa nghĩ về Vương, không biết cậu bạn có bị sao không, hay là cậu ta bịtai nạn, hay là cậu ta bị bệnh… sự lo lắng bỗng xâm chiếm đầu óc Thiên, càng lolắng thì những viễn cảnh không hay lại được Thiên tưởng tượng ra nhiều hơn.Thiên dừng lại trước cửa toilet, tay móc ra chiếc điện thoại. Màn hình rựcsáng, danh bạ điện thoại xuất hiện, ngón tay thon dài của Thiên lướt nhanh tìmđến và dừng lại ở cái tên Bút Chì Mặt Lạnh – Đây là cái tên mà Thiên đặt choVương.
    “Sao cậu không đi học? Cậu ổn không? @@” Dòng tin nhắn đượcThiên gửi tới Bút Chì Mặt Lạnh.
    Thiên dùng tay đập nhẹ làn nước mát lên mặt, không dám làmquá mạnh vì sợ lớn phấn trang điểm sẽ bị nước cuốn trôi. Thiên giở điện thoạira thử xem có tin nhắn từ Vương không, tuy chỉ mới 5 phút nhưng đây đã lần thứba Thiên mở vào mục tin nhắn. “Sao cậu ta vẫn chưa đọc tin nhắn của mình?”. ChợtThiên nhìn thẳng vào gương nơi đang phản chiếu gương mặt của cậu trong hìnhdáng của một cô gái, “Mày bị sao vậy Thiên? Tại sao lại lo lắng cho cậu ta? Lúctrước mày ghét cậu ta lắm mà.” Từng giọt nước lăn dài trên mặt Thiên, “Đúng vậykhông cần quan tâm cậu ta, mình với cậu ta không có quan hệ gì với nhau cả.” Độimắt thiên ánh lên sự quết tâm mạnh mẽ. Sau khi đã đấu tranh nội tâm xong cậu bạnbèn rời đi. Ngay lúc bước chân ra đến cửa nhà vệ sinh thì Thiên chạm mặt cô bạnThúy Hằng – cô bạn đã từng là ứng viên cho cuộc thi Princess and Prince, cô bạnnhìn Thiên với ánh mắt đầy nghi ngại.
    “Cậu mới từ trong toilet nam bước ra sao?” Hằng lên tiếng thắcmắc sau một hồi chết lặng.
    Lúc này Thiên mới quay đầu nhìn lại và nhận ra nãy giờ mìnhđang ở trong toilet nam. Cậu bạn hoang mang tột độ và cố ép mình suy nghĩ ra lờigì đó để biện hộ.
    “Tớ vừa đi nhằm nhà vệ sinh, vào bên trong tớ mới phát hiệnmình vào sai chỗ nên tớ mới vội đi ra nè. Lúc nãy tớ mãi bấm điện thoại quá.”Thiên cố cười xởi lởi.
    Hằng cố gật đầu thông cảm nhưng trong lòng vẫn còn sự hoàinghi về cô bạn có bề ngoài to lớn.
    “Thôi tớ vào lớp đây, chào cậu.” Thiên nói rồi rảo bướcnhanh về phía phòng học.
    Hằng nhìn theo cử chỉ đáng ngờ của cô bạn rồi thầm nghĩ.
    “Cậu ta không vào lại nhà vệ sinh nữ để giải quyết vấn đềsao? Không lẽ cậu ta đã làm luôn ở nhà vệ sinh nam?”
    Ánh mắt hoài nghi khiến cho gương mặt đáng yêu của Hằng trởnên đâm chiêu và có chút đáng sợ.
    Thiên vội vàng quay về chỗ ngồi khi đã về tới lớp, phía trênthầy đầu hói vẫn đang liên tu bất tận mặc cho đa số các sinh viên bên dưới đềuđã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại của Thiênvang lên, cậu hấp tấp lấy điện thoại của mình ra xem ngay vì nghĩ rằng đó làtin nhắn trả lời của Vương nhưng tiếc thay không phái, đó là tin nhắn từ cô bạnHằng.
    “Trưa nay cậu rãnh không, tớ có chuyện quan trọng muốn nói vớicậu. Thúy Hằng.”
    Thiên vội đưa mắt nhìn lên phía bàn mà Hằng đang ngồi, cô bạnđang dán mắt vào quyển sách trước mặt. “Sao cô ta lại muốn gặp mình? Lẽ nào côta đã phát hiện mình là con trai.” Thiên trở nên lo lắng không yên.
    “Cậu sao thế?” Vũ lên tiếng hỏi thăm khi thấy cậu bạn cóchút bối rối.
    “Tớ không sao, hôm nay trời nóng quá nên tớ cảm thấy hơi ngộtngạt.”
    Vũ quay mặt đi rồi lục tìm gì đó trong cặp, ít phút sau Vũđưa cho Thiên một cái quạt mini cầm tay màu xanh dương.
    “Cầm lấy mà xài đi, cậu mặc nhiều lớp như vậy chắc nóng lắm.”Vũ nói nhỏ vào tai Thiên thể hiện sự thấu hiểu.
    Chiếc quạt máy tuy nhỏ nhưng hơi mát của nó cũng đủ làmThiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Thiên điều chỉnh hướng quạt để cho cả cậu vàVũ cùng hưởng được làn gió thổi ra. Cậu tạm thời quên đi cuộc hẹn quan trọngvào trưa nay. Có thật sự Hằng đã phát hiện ra bí mật của Thiên?
    Tại một phòng họp lớn trong tòa nhà tổng hành dinh của tậpđoàn Phoenix Trung Quốc. Vương đang ngồi trên chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở mộtgóc của chiếc bàn hình bầu dục đối diện cậu là giám đốc của tập đoán Phoenixông Lai Ng. Cả hai đang dùng tiếng Hán để đối thoại với nhau.
    “Chúng tôi muốn điều chỉnh lại mức giá trong hợp đồng. Ở thờiđiểm hiện tại mức giá đó là không còn phù hợp nữa giám đốc Vương à?” Giám đốcLai Ng nâng gương mặt núc ních thịt của mình lên cao.
    “Tôi đã xem qua về mức giá mà quý công ty đã đề nghị nhưng nếuchấp nhận mức giá đó thì công ty của chúng tôi sẽ rất thiệt.” Mặt Vương lạnhtanh.
    Giám đốc Lai Ng định lên tiếng thì Vương đã nói tiếp.
    “Nhưng với mối giao hảo của công ty chúng ta trong nhiềunăm, tôi thật sự không muốn đánh mất một đối tác làm ăn đáng tin cậy như ngàiđây. Tôi có đề ra một con số theo đánh giá là khá phù hợp, cả đôi bên cùng có lợi.Ngài có thể tham khảo nó trong hợp đồng trước mặt.”
    Giám đốc Lai Ng đưa mắt nhìn vào hợp đồng trên bàn một cáchvô cùng chú tâm. Một hồi sau thì vị giám đốc này lên tiếng.
    “Con số mà giám đốc Vương đưa ra cũng chưa thật sự thỏa đángnhưng tôi sẽ xem xét lại vì tình nghĩa của hai bên. Tôi sẽ trả lời cho ngài biếtkết quả vào cuộc gặp mặt ngày mai.” Đôi mắt giám đốc Lai Ng tuy đã cố mở tonhưng người ngoài nhìn vào nó chỉ như hai đường kẻ bút chì.
    Cuộc đàm phàn kết thúc mà vẫn chưa có gì tiên triển, Vương vẫngiữ cho mình một thái độ lạnh lùng khi đối mặt với tất cả mọi việc. Giám đốcLai Ng thì vẫn luôn cười tươi dù bất cứ tình huống nào nhưng ẩn sau những nụ cườiấy là cả một bầu trời tâm cơ.
    Giờ nghỉ trưa tại trường đại học Hằng hẹn gặp Thiên (đangtrong hình dáng của Tiên) dưới gốc cây cọ gần khoa nhân văn. Khi tới nơi Thiênđã thấy Hằng ngồi trên băng ghế đợi sẵn. Cô bạn mặc một chiếc váy màu hồng phấnđầy nữ tính, máy tóc đen dài óng ả được cột gọn gàng bằng một mảnh vải lụa ởsau lưng. Thiên tiến lại và ngồi xuống bên cạnh Hằng. Ngập ngừng một lúc cô bạnlên tiếng nói.
    “Tớ biết bí mật của cậu và Vũ.” Mắt Hằng chợt sáng bừng lên,nhìn chằm chằm vào Thiên.
    “Thôi chết rồi, cô ta đã phát hiện mình là con trai rồi. Làmsao cô ta có thể biết được cơ chứ? Cô ta muốn gì đây?” Mồ hôi từ người Thiêntuôn ra làm lưng áo cậu ướt đẫm. Lòng bàn tay cậu cũng trở nên ẩm ướt.
    Thấy Thiên im lặng, Hằng tiếp tục nói.
    “Tại sao hai người lại giấu bí mật này cơ chứ. Hai người nêncông khai điều đó cho mọi người biết.” Giọng Hằng dứt khoát.
    “Làm sao tớ có thể nói cho mọi người biết tớ là…” Thiên lo lắngtột độ khi bị người khác nấm thóp.
    “Cậu là người yêu của Vũ tớ biết.” Cô bạn nói với giọng đầytự tin.
    “Ý cậu là …”
    “Cậu đừng che giấu nữa, chuyện cậu và Vũ là người yêu củanhau không qua mắt được tớ đâu, chỉ cần nhìn lướt qua là tớ đã thấy rõ rồi.” Tiếngcủa Hằng bỗng trở nên trầm hẳn.
    Thiên chợt như vỡ lẽ thì ra chuyện bí mật mà cô bạn muốn nóitới không phải là về thân phận nam giả nữ của mình. Thở phào nhẹ nhỏm, cậu quyếtđịnh lấy lại thế chủ động.
    “Cậu thích Vũ phải không?” Vương nhìn thẳng vào mắt cô gáiváy hồng đang ngồi đối diện.
    Như vừa bị đánh trúng tim đem, mặt Hằng bỗng trở nên đỏ rần,thình lình cô bạn đưa tay lên che mặt và khóc nức nở.
    “Cậu sao thế? Đừng khóc mà.” Thiên rối bời khi thấy một ngườicon gái òa khóc rấm rứt.
    Thiên vội lấy khăn giấy ra đưa cho Hằng, sau một hồi thì côbạn bình tĩnh lại và thôi khóc nữa.
    “Tớ thích Vũ nhưng cậu ấy đã có người yêu là cậu rồi.” Giọngcô bạn nghẹn ngào.
    Thiên nhìn cô bạn một hồi lâu, đợi cho Hằng thật bình tâmthì Thiên mới lên tiếng.
    “Tớ với Vũ không phải là người yêu của nhau. Tụi tớ chỉ là bạnthân của nhau thôi.”
    Như không tin vào tai của mình, Hằng ngước đôi mắt đỏ hoenhìn về phía Thiên.
    “Cậu nói thật sao.”
    “Nói thật, nên cậu vẫn còn cơ hội để làm quen với Vũ đấy.” Thiênnhe răng cười an ủi.
    “Vậy mà tớ cứ tưởng là…” Hằng bỏ lửng câu nói, rồi dùng khăngiấy lau sạch nước mắt lăn trên má.
    “Cậu thích Vũ từ khi nào vậy?” Thiên tỏ ra thắc mắc.
    “Ngày đầu tiên gặp Vũ ở sân trường là tớ đã có tình cảm với cậuấy. Nhưng vì lúc nào Vũ cũng đi chung cậu nên tớ mới nghĩ là hai người có gì vớinhau.”
    “Không có gì với nhau cả, chỉ là bạn thôi.” Thiên thanhminh.
    “Nhưng tớ thấy Vũ rất tốt với cậu, lúc nào cũng quan tâm vàchăm sóc cậu.”
    Thiên chợt giật mình sau những lời nói của Hằng. Thiên biếtVũ là một người bạn rất tốt, cậu ta luôn quan tâm, bảo vệ và xuất hiện đúng lúcmỗi khi Thiên cần, đối với Thiên Vũ không còn đơn thuần là một người bạn màchính là một vị thiên sứ hộ mệnh. Một vị thiên sứ mà Thiên không bao giờ muốnchia sẻ với bất kỳ ai khác.
    “Cậu có thể giúp tớ chuyện này không?” Hằng ngại ngùng đềnghị.
    “Cậu muốn tớ giúp gì thì cứ nói ra đi?”
    Hằng đem ra một chiếc thiệp nhỏ từ trong hiếc túi nhỏ đeotrước bụng.
    “Cậu đưa cái này cho Vũ giúp tớ được không?”
    “Là thư tình sao?.” Giọng Thiên chùng xuống
    Hằng không lên tiếng chỉ gật đầu như thể hiện sự đồng tình vớicâu hỏi của Thiên.
    “Cậu yên tâm tớ sẽ đưa tận tay cho Vũ.”
    “Cám ơn cậu, mọi việc đều nhờ vào cậu, tớ phải đi đây.” Hằngnhẹ nhàng đứng dậy, gật đầu chào Thiên rồi quay người rời đi.
    Thiên giơ cao tấm thiệp trên tay lên cao cố tìm cách để đọcnội dung bên trong nhưng không được.
    “Đúng là Vũ Công Tử đi tới đâu cũng gieo rắc những nụ hoatình.” Giọng Thiên như có một chút ganh tị và ghen tuông trong đó.

  5. #25
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    25. Kẻ Chủ Mưu ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Những vì tinh tú tối nay bỗng nhiên trở nên sáng lấp lánhhơn mọi ngày, có lẽ người khổng lồ vừa đánh bóng cho các viên bi đủ màu củamình. Một trận mưa nhỏ vào lúc chiều đã giúp xoa dịu đi cái nóng như thiêu nhưđốt của những ngày cuối hạ chớm thu. Trong căn phòng gọn gàng sạch sẽ của mình,Vũ đang trầm tư đọc lá thư tình của cô bạn cùng lớp còn Thiên thì nằm trên chiếcgiường bên cạnh ngóng chờ cậu bạn thông báo nội dung bức thư.
    “Hằng ghi gì cho cậu vậy?” Thiên vùng dậy khi thấy Vũ đã đọcxong lá thư.
    “Cậu đọc đi.” Vũ đưa tấm thiệp nhỏ trên tay cho Thiên.
    Thiên nhận lấy và chăm chú vào mấy dòng chữ được viết nắnnót trên mặt giấy trắng có hoa văn cò ba lá in nổi, kèm với mùi thơm thoang thoảng.
    “Chào Vũ mình là Thúy Hằng, tuy chúng ta học chung với nhau chỉ mới mấy thángvà chưa lần nào nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng đối với tớ cậu là một ngườibạn ấm áp và vui vẻ. Mình mong sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội được nóichuyện với nhau nhiều hơn. Ký tên: Thúy Hằng. Hình trái tim nhỏ màu xanh được vẻbằng bút mực nổi bậc ở góc phải bên dưới lá thư.”
    Thiên ngoác miệng ra cười và nhìn về phía cậu bạn đang ngồitrên chiếc ghế xoay gần bàn học.
    “Cậu tính làm gì với chủ nhân lá thư này đây?” Thiên vẫy vẫytấm thiệp.
    “Chẳng làm gì cả.” Vũ lạnh lùng nói.
    “Cậu không định trả lời thư cho Hằng sao? Bộ cậu không thíchbạn ấy à? ”
    “Đương nhiên là tớ không thích cô ấy rồi.”
    “Thúy Hằng xinh đẹp vậy mà cậu không thích là sao, gặp tớ làtớ chịu liền.” Giọng Thiên oai oải.
    “Tớ đâu nói là cô ấy không xinh chẳng qua là trong lòng tớđã có người mình thích rồi.” Vũ đưa mắt nhìn lên trần nhà.
    “Ai vậy kể tớ nghe ngay.” Thiên chồm lên trước, đưa mặt mìnhsát mặt Vũ.
    “Đó chính là…”
    Thiên vảnh tai thật to chờ đợi câu trả lời của cậu bạn thân.
    “… không nói cho cậu biết đâu.” Vũ cười lớn, giọng hả hê khigạt được Thiên.
    Quá thất vọng Thiên nằm vật ra giường, úp mặt xuống chiếc gốicủa Vũ.
    “Thiên, Thiên…” Vũ cố gọi bạn mình khi thấy Thiên nằm bất độngnhư một xác chết.
    Mặc cho Vũ ra sức gọi nhưng Thiên không buồn lên tiếng trả lời.
    “Mình đang có hai vé xem phim Người Nhện không biết nên rủai đi xem cùng đây, hay là rủ Thúy Hằng xinh đẹp đi chung ta.” Vũ tự nói vớichính mình nhưng giọng cậu khá lớn đủ cho Thiên nghe thấy.
    Vũ vừa dứt câu thì Thiên đã vội trở mình ngồi ngay ngắn trêngiường, hai tay thu về trước ngực, mắt ngây thơ trông như một chú cún nhỏ đangchờ chủ mình để ý tới.
    “Sau mà đau họng quá.” Vũ ho vài cái như có thứ gì đang chặnở cổ.
    Như hiểu ý Thiên liền bưng lại một ly nước đến cho cậu bạn,Vũ đưa ly nước lên miệng uống một hơi là hết sạch. Đặt nhẹ cái ly thủy tinh xuốngVũ lại lên tiếng đòi hỏi.
    “Đói bụng quá ước gì bây giờ có thứ gì đó để ăn.”
    Thiên lao nhanh về phía chiếc ba lô của mình để ở góc phòng,lôi ra một bịch xì nách khoai tây nhỏ. Cậu từ tốn xé vỏ bánh, trịnh trọng dânglên cho Vũ thưởng thức.
    “Phải chi có ai đó bóp chân cho thì chắc mình sẽ rủ người đóđi xem phim.” Vũ dùng ánh mắt ranh ma nhìn Thiên.
    Lập tức ngồi bệch xuống đất Thiên bắt đầu dùng tay xoa bóphai chân dài nhẵn mịn của Vũ.
    “Có phải cậu bị mỏi chỗ này không Vũ.” Thiên dùng chất giọngnhỏ nhẹ hỏi cậu bạn nhưng trong lòng đang âm mưu điều gì đó.
    “Cao lên chút nữa.” Vũ thả người trên ghế vô cùng thoải mái
    “Thế này được chưa?” Thiên lại hỏi.
    “Lên thêm chút nữa đi.” Vũ đáp
    Lúc này tay Thiên đang xoa nắn cặp đùi săn chắc của Vũ.Trong khi cậu bạn đang ngửa mặt lên trời hưởng thụ cảm giác sảng khoái, đê mêthì thình lình hai tay Thiên vồ đến bóp chặt dương vật Vũ, đang nổi lên một cụcu tròn lớn dưới lớp quần đá banh mỏng.
    “Đau…Cậu làm gì thế mau thả ra.” Vũ la lên thất thanh.
    “Này thì sướng chưa thiếu gia.” Thiên nói với giọng giễu cợttrong khi vẫn đang siết chặt dương vật to của Vũ trong tay.
    Bỗng lần này tới lượt tiếng Thiên la lên đầy đau đớn.
    “Vũ Vũ nhẹ tay, đau chết tớ… đau đau.”
    Lợi dụng lúc Thiên không để ý, Vũ đã nhanh tay nắm chặt lấydương vật Thiên mà bóp mạnh. Vũ cảm nhận được là cái ấy của Vũ cũng to khôngkém gì của mình.
    “Vũ mau buông thằng nhỏ của tớ ra.” Nước mắt Thiên giàn giụa.
    “Cậu thả cái của tớ ra trước đi.” Vũ gầm gừ.
    Không ai chịu nhường ai, cả hai tiếp tục chịu đựng thêm mộtkhoảng thời gian khá lâu nữa. Tới khi cảm giác như dương vật mình sắp bể nát dướibàn tay như gọng kiềm của Vũ. Thiên mới hét lớn.
    “Tớ điếm tới ba cả hai sẽ cùng thả tay ra.”
    “Đồng ý.” Mặt Vũ nhăn nhó, mồ hôi tuôn ra ướt cả trán.
    “1 2 3” Thiên hô lớn.
    Thiên và Vũ đồng loạt buông tay mình ra khỏi dương vật của đốiphương. Thiên nằm vật ra giường, tay ôm lấy cái ấy của mình mà lăn lộn. Vũ cố cắnrăng, tay nắm chặt, gục đầu lên bàn như người sắp chết. Khoảng 10 phút sau thìcả hai người bạn đều trở lại bình thường nhưng trận đau vì trò nghịch dại vừaqua vẫn còn ám ảnh Thiên và Vũ một thời gian khá lâu về sau.
    Phía bên kia bầu trời của đất nước có nền văn hóa cổ xưa nhấtphương Đông, Vương đang cố tập trung xem xét các số liệu, phân tích, báo cáo vềhoạt động tài chính của công ty trong thời gian qua. Nhằm tìm ra một giải phápdự phòng phù hợp cho cuộc gặp mặt vào sáng ngày mai. Vương hiểu phong cách làmăn của người Trung Hoa, lợi nhuận vẫn là phương châm tối quan trọng của thươngtrường. Không phải cậu không tin vào khả năng đàm phán của bản thân mình vàosáng này nhưng quan điểm của cậu vẫn thường là “cẩn tắc vô ái nái”, “biết ngườibiết ta trăn trận trăm thắng”. Thình lình lúc này trợ lý Hoàng bước vào cùng sắptài liệu trong tay.
    “Thưa giám đốc chúng ta đã tìm ra công ty đối thủ đã khiến tậpđoàn Phoenix trì hoãn lại việc ký kết với chúng ta. Đó chính là công ty JunoCooperation có trụ sử chính tại Việt Nam.” Trợ lý Hoàng ngừng lại quan sát sắcmặt của giám đốc Vương.
    “Juno Cooperation sao? Chưa từng nghe đến công ty này tronglĩnh vực phát hành game?” Vương chống cầm suy nghĩ.
    Sau một lúc tạm dừng trợ lý Hoàng bắt đầu nói tiếp, “Giám đốccủa công ty Juno Cooperation là ông Lý Khang Tưởng…”
    “Khoan hình như tôi biết cái tên Lý Khang Tưởng này. LýKhang Tưởng chính là giám đốc cũ phòng kinh doanh của Jupiter.” Vương chợt ngắtlời của trợ lý Hoàng.
    Lúc này như hiểu ra chuyện gì Vương ngước mặt nhìn lên và thấythái độ kỳ lạ của người trợ lý thân cận.
    “Trợ lý Hoàng có phải anh định nói Juno Cooperation là con củatập đoàn Jupiter và chủ nhân thật sự của nó chính là cha tôi ngài Lê NguyênKhôi.”
    “Vâng thưa giám đốc.”
    Vương nhắm mắt cố kiềm chế cơn giận dữ.
    “Anh ra ngoài đi trợ lý Hoàng, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
    “Dạ vâng.” Trợ lý Hoàng cúi chào rồi vội lui ra.
    Sau khi người trợ lý đã đi khỏi, Vương tức giận đến run người,ném mạnh cái ly thủy tinh vào chiếc gương lớn ở góc phòng khiến nó vỡ toang. Mảnhvỡ nằm la liệt khắp mặt thảm nhiều như lá mùa thu đang nằm trên sân. Vương tựbiết rằng cha cậu chưa bao giờ đồng ý với việc cậu thành lập công ty riêng và tựkinh doanh, điều ông muốn chính là Vương quay về để tiếp quản công việc ở tậpđoàn Jupiter của gia đình. Vương cứ ngỡ rằng sau nhiều năm ông đã thay đổi ý địnhvà để cậu có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình nhưng giờ cậu mới thấy rằngcha cậu dám làm mọi chuyện để ép cậu miễn là đạt được mục đích của ông là bắt cậuquay về. Sau một lúc suy nghĩ ,Vương vội lao đầu vào chiếc laptop cố tìm một thứgì đó mà chính bản thân cậu cũng không biết rõ. Màn hình trước mặt Vương hiện bảngthông tin của tên cầm đầu nhóm hacker đã từng tấn công mạng của công ty cậu vàomấy tháng trước.
    “Trương Văn Thông đã từng làm chuyên viên an ninh mạng ởcông ty Juno Cooperation từ năm 2018-2020. Đầu năm 2021 thì nghỉ việc.”
    Mọi con đường đều dẫn lối về một đích đó chính là tập côngty Juno, Vương dần hiểu ra người đứng sau sai khiến cho bọn hacker phá hoạikhông ai khác cũng chính là cha cậu. Vương ngả người ra ghế mắt nhắm nghiền,các ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng. Từng hơi thở của cậu điều hòa như mộtngười đang ngồi thiền. Chợt hai mắt mở to, Vương ngồi thẳng người đưa tay cầmchiếc điện thoại lên rồi bắt đầu bấm số gọi đi. Một hồi chuông chờ vang lên cuốicùng cũng có người bắt mái với giọng ngái ngủ.
    “Alo, ai đấy!”
    “Alo chào giám đốc Lý Khang Tưởng, tôi là Lê Nguyên Vươngngười thừa kế của tập đoàn Jupiter, tôi có thể nói chuyện với ông được không?”
    “Dạ chào cậu chủ, cậu chủ cứ nói tôi xin lắng nghe.” Giọngnói lắp bắp kinh hãi của người ở đầu dây bên kia như thể vừa nhận được cuộc gọitừ địa ngục.

    Sáng này hôm sau, khi tới tổng hành dinh của tập đoànPhoniex để làm việc thì thái độ lúc này của giám đốc Lai Ng đã thay đổi hoàntoàn khác so với ngày hôm qua. Hôm nay ngài giám đốc Lai Ng cười nhiều, nói nhiềuhơn cũng không còn những câu nói công kích hay ra vẻ ta đây nữa. Hợp đồng nhanhchóng được ký kết mà Vương không phải tốn sức diễn thuyết thêm bất kỳ bài phátbiểu nào. Khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Phoneix, trợ lý Hoàng không giấu đượcsự thắc mắc liền lên tiếng hỏi giám đốc của mình.
    “Thưa giám đốc làm cách nào mà cậu khiến giám đốc Lai Ng phảithay đổi quyết định một cách nhanh chóng vậy.Ngày hôm qua, ông ta còn nói giá mớicủa chúng ta quá cao vậy mà hôm nay lại đồng ý ký lại với giá cũ. Giám đốc quảtài tình”
    “Tôi đã cắt dây của người múa rối.” Vương nói một cách đầykhó hiểu.
    Trợ lý Hoàng mỉm cười như hiểu ý của vị giám đốc tài ba. TuyVương còn nhỏ tuổi nhưng đối với trợ lý Hoàng thì cậu là một vị lãnh đạo khônngoan và đầy mưu lượt. Cậu và Vương đã cùng trải qua biết bao sóng to gió lớntrên thương trường và cậu cảm nhận được rằng tài năng của Vương đang ngày càngchín mùi, tương lai không xa công ty Vulcan sẽ trở thành công ty game hàng đầuthế giới dưới sự dẫn dắt của vị giám đốc trẻ tuổi.
    Sau gần 3 giờ bay cuối cùng Vương đã về tời Việt Nam. Quagương chiếc hậu trợ lý Hoàng nhìn thấy giám đốc của mình đã ngồi thoải mái bènlên tiếng hỏi.
    “Cậu muốn đi đâu thưa giám đốc?”
    “Chở tôi đến tòa nhà Jupiter. Tôi muốn tới thăm cha mình mộtchuyến.”
    “Dạ”
    Trợ lý Hoàng nuốt nước miếng khan, cậu biết rằng trời sắp cógiông bão.

  6. #26
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    26. Tri Kỷ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Dáng người mỏng manh, liêu xiêu trong gió, Cao tiểu thư lặnglẽ rời đi sau khi đã viếng cảnh chùa. Chiếc trâm bướm trên đầu cô gái khẽ rungrinh sống động như một sinh vật thật của tạo hóa. Tiểu hòa thượng đứng lặngnhìn theo bóng thướt tha của vị cô nương xinh đẹp khuất dần phía chân núi. Thấyđại hòa thượng tiến lại gần tiểu hòa thượng liền lên tiếng hỏi.
    “Sư phụ con thấy Cao tiểu thư vừa khóc.” Hòa thượng nhỏ mắtcũng đỏ hoe.
    “Chắc là hôm nay Cao tiểu thư buồn.” Vị đại hòa thượng ôn tồnđáp.
    “Cao tiểu thư buồn vì chuyện gì sư phụ? Mà sao hôm nay,Vương công tử không đi chung với Cao tiểu thư, bình thường lần nào lên chùa cảhai đều đi cùng nhau?”
    “Hôm nay là ngày cưới của Vương công tử nên chắc cậu ấy bậnnên không đến đây được.” Giọng đại hòa thượng chậm rãi.
    “Sư phụ vậy sau này Cao tiểu thư và Vương công tử có cùng đếnđây thăm chúng ta nữa không?”
    “Ta nghĩ họ sẽ đến nhưng chắc là không đến cùng nhau nữa.”
    “Tại sao vậy sư phụ?” Hòa thượng nhỏ tỏ ra không hiểu.
    “Vì họ không còn là tri kỷ của nhau nữa.”
    “Sư phụ ơi tri kỷ là thứ gì vậy?
    “Tri kỷ là người ở lại cuối cùng với ta dù cho tất cả mọingười đều đã rời đi, tri kỷ là người luôn tìm cách bảo vệ ta dù cho sóng gióbão tố có lớn đến thế nào đi nữa. Là người mà khi vô tình chạm mặt, ta liền mỉmcười và tự nhủ rằng ta đã gặp đúng người rồi.”
    “Sư phụ! Làm thế nào mới có thể gặp đúng người ạ?”
    “Trờ đợi ra thì không còn cách nào khác.”
    “Haizz, nếu như có kỳ hạn thì tốt rồi!” Tiểu hòa thượng bựcdọc.
    “Đây chính là điều tốt đẹp của chờ đợi!”
    “Ố…”
    Vị đại hòa thượng tiếp lời sau một quãng nghỉ.
    “Con sẽ không biết được rằng, người ấy khi nào sẽ bước vàocuộc đời của con. Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phảingày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới.”
    Chính lúc này phía trước cổng đá, một tiểu công tử ăn mặc gọngàng đang lấp ló nhìn vào trong.
    “Nhất Thiền ơi đi thả diều không?”
    “Sư phụ là Lý tiểu công tử đang tìm con.” Tiểu hòa thượngngước mắt lên nhìn sư phụ mình.
    “Con đi chơi với Lý tiểu công tử đi.”
    “Dạ con cám ơn sư phụ, chút về con sẽ quét sân tiếp.” NhấtThiền ba chân bốn cẳng chạy ùa về phía bạn mình đang đợi.
    Vị đại sư phụ nhặt cây chổi rơm đang nằm chỏng chơ trên nềnđất và tiếp tục công việc đang còn dang dở của đệ tử nhỏ.*
    (Phóng tác theo Nhất Thiền tiểu hòa thượng.)
    Tiên nhẹ nhàng gấp quyển sách có chiếc bìa màu tím trắng lạivà đặt trên bàn xếp. Cô bỗng chìm vào những suy tư miên man của chính bản thânmình.
    “Bao giờ thì mình mới gặp được tri kỷ của cuộc đời đây?”
    Một cậu hỏi mà chỉ có duy nhất vị thần thời gian mới có thểtrả lời. Nhân sinh như mộng, cuộc đời vốn là mộng tưởng nhưng chỉ cần niềm tinthì mộng tưởng nào rồi cũng sẽ trở thành sự thật.

    Cách đây rất nhiều năm về trước có một chàng thiều niên đã rờiquê hương mình là vùng đất Gò Công để lên thành phố Sài Gòn sa hoa để lập nghiệp.Ông ra đi mà chỉ có vài đồng tiền trong người, không người thân, không bạn bè lạlẫm với mọi thứ nơi đất khách. Ông đã làm rất nhiều việc để có thể duy trì sự sốngtừ cu li, khuân vác gạo, đánh giầy, đạp xích lô… Một lần tình cớ thấy một xưởngmai cần người gia công ông liền đến xin việc. Nhìn ông thật thà người chủ liền nhậnông vào làm việc. Vài năm sau, ông chủ xưởng may đi nước ngoài định cư, trướckhi đi đã bán lại cho chàng thanh niên cần cù, chăm chỉ cái xưởng nhỏ của mìnhvới một mức giá vừa cho vừa tặng. Sau đó ít lâu, kinh tế phát triển, ngành maymặc nhanh chóng trở thành những ngành hái ra tiền. Người đàn ông lúc này đã trởthành một trong những người giàu nhất xứ Sài Thành. Ông ta chính là Lê Nguyên Bảnông nội của Lê Nguyên Vương. Về sau do tuổi già ông giao lại công việc làm ăncho con trai duy nhất của mình là ông Lê Nguyên Khôi. Lê Nguyên Khôi là một ngườicó tính cách khá độc đoán nhưng lại rất tài giỏi và nhạy cảm trong làm ăn. Sauchiến tranh ông tiên đoán được sự bùng nổ của ngành địa ốc cho nên trước đó ôngđã thâu tóm rất nhiều khu đất vàng trong các thành phố lớn khắp cả nước. Riêng ởthành phố thì số lượng các khu đất nằm ở các khu vực trọng yếu ông nắm giữ đãchiếm hơn 50% thị phần. Càng về sau này những dự đoán của ông ngày càng chínhxác. Người thì càng sinh ra nhiều nhưng đất thì không bao giờ biết đẻ. Không chỉdừng lại ở đó ông còn tham gia vào lĩnh vực sản xuất hàng gia dụng như dầu gội,bột giặt, nước rẻ chén, kem đánh răng… Nếu nói không ngoa thì ở mọi nhà trên đấtnước Việt Nam đều có ít nhất một sản phẩm của tập đoàn Jupiter. Lê Nguyên Khôilà một nhà kinh doanh đại tài ông có mối giao hảo tốt với các chính khách cũngnhư là các thế lực ẩn mình trong bóng tối. Ông cũng chính là thân sinh của LêNguyên Vương.
    Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên.
    “Vào đi.” Chủ tịch tập đoàn Jupiter Lê Nguyên Khôi lên tiếngđáp.
    Lên Nguyên Khôi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi vóc ngườicao lớn, gương mặt vuông, đôi mắt tinh anh với đôi chân mày xếch ngược lên ở phầnđuôi, máy tóc vuốt keo bóng lộn chảy ngược ra phía sau.
    “Chào cha.” Vương từ tốn bước vào phòng đứng trước bàn làmviệc của cha mình.
    Chủ tịch Khôi ngừng bút ngước mặt lên nhìn con trai mình.
    “Ngọn gió nào đưa giám đốc Vương đến thăm lão già này vậy.”Chủ tịch Khôi khàn giọng hỏi.
    “Con đến đây vì muốn cho cha xem cái này.” Vương tiến lại gầnchiếc bàn làm việc rồi đặt tập hồ sơ xuống trước mặt cho mình.
    “Đây là gì?” Ngài chủ tịch cáu kỉnh hỏi.
    “Cha cứ đọc đi rồi sẽ rõ.”
    Chủ tịch Khôi giận dữ, đập mạnh tay lên bàn và hét lớn saukhi đã đọc xong tập hồ sơ con trai mình vừa đưa.
    “Như thế này là có ý gì?” Giọng ông gầm gừ.
    “Con chỉ muốn nói là những việc làm của cha đừng tưởng làkhông ai biết.”
    “Vậy mày đến đây là để uy hiếp cha mày sao, thằng kia.” Chủtịch Khôi ném mạnh tập hồ sơ xuống đất khiến giấy tờ bên trong tung bay khắpcăn phòng lớn.
    “Con không dám.” Mặt Vương vẫn giữ thái độ lạnh tanh.
    Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại chiếc áo vest trên người chủtịch Khôi thay đổi thái độ.
    “Vui chơi bên ngoài thế là đủ rồi mau về lại tập đoàn củachúng ta đi.”
    “Tập đoàn này là của cha chứ không phải là của con.”
    Các sợi gân máu trên mặt chủ tịch Khôi nổi lên cuồn cuộn vàgiật liên hồi, cơn nóng giận của ông đã đến đỉnh điểm.
    “Mau đi ra ngoài.” Ông hét lớn vào mặt con trai nhỏ củamình.
    “Con chào cha.” Vương vẫn giữ một thái độ chuẩn mực với ngườiđã sinh ra cậu.
    Khi Vương đang bước đi khỏi phòng thì tiếng ngài chủ tịchvang vọng phía sau lưng cậu. Cậu dừng bước và quay người lại mắt hướng về phíacha mình.
    “Mày mà bước ra khỏi phòng này thì từ nay về sau đừng gọitao là cha nữa!”
    Vương đứng nhìn cha mình, mắt cậu bỗng trở nên cay cay nhưngcậu đã hít thật sâu để cố che giấu đi cảm xúc của bản thân. Cậu chợt nhớ lạihình ảnh người cha lúc nhỏ hay cõng cậu trên lưng rồi chạy quanh khắp nhà. Nhưnglòng cậu đã có quyết định từ rất lâu về trước rồi, Vương một lần nữa cúi đầuchào cha mình rồi quay người, dùng tay đẩy mạnh hai cánh cửa lớn mở toang và rờiđi. Chủ tịch Khôi nặng nề thả mình xuống ghế, ông cảm thấy cơn đau đầu đang gặmnhắm não bộ của mình.

    “Chúc quý khách ăn ngon miệng.” Thiên vui vẻ giao phần cơmtrộn cho vị khách trong một căn chung cư.
    “Anh giao hàng ơi.” Một bà cô trung niên lớn tiếng gọiThiên.
    “Dạ quý khách còn cần gì nữa ạ.”
    “Hôm nay là sinh nhật con gái cô, có ít bánh anh cầm ăn vuivới gia đình.” Bà cô ân cần nói.
    “Dạ vậy thì cháu ngại lắm.”
    “Không có gì phải ngại cả, chúng tôi đã làm phiền cậu phải đilại nhiều lần để đổi món ăn cho vừa ý con bé. Con bé nhà tôi được nuông chiếuquá, lỗi là của người làm cha mẹ như tôi.”
    “Dạ cô đừng nói vậy. Đây là việc mà cháu phải làm thôi ạ.”Thiên khẩn khoản nói.
    “Vậy cậu nhận phần bánh này giúp tôi nhé. Xin cậu đấy.”
    “Dạ vậy con xin phép nhận. Chúc con gái cô sinh nhật vui vẻ ạ”
    “Cậu thật tốt bụng.”
    Thiên nhận lấy hộp bánh, cúi đầu nhiều lần rồi ra về.
    Cả tối nay Thiên đã bị con bé nhà đó hành cho lên bờ xuốngruộng. Chuyện là Thiên đang làm việc cho một tiệm cơm trộn, cậu vừa là người nhậnđơn vừa kiêm luôn chức danh giao hàng. Khi con bé gọi đến đặt mười phần cơm trộn,cậu đã cẩn thận ghi ra giấy là 5 phần không lấy trứng và 5 phần có trứng, vậymà sau khi Thiên giao hàng xong thì con bé lại gọi đến nói là cậu giao hàngsai, bắt Thiên phải đến đổi lấy 5 phần có trứng. Thiên vội vàng lên đường đểthêm trứng vào các phần cơm cho vừa ý khách. Tưởng như vậy đã xong, khi về lạicửa hàng thì con bé lại gọi và báo rằng giao thiếu nước ngọt. Nhưng rõ ràngchính Thiên đã điếm đủ số nước ngọt trước khi giao và cậu hoàn toàn chắc chắn vềđiều đó. Thiên phải một lần nữa chạy đến nhà con bé. Sau một hồi điều tra thì mớibiết rằng số nước ngọt bị thiếu là do người cha mang đi bỏ vào thùng đá. Thiênđã rất tức giận nhưng cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cậu vội quay về cửa hàngtiếp tục làm việc. Vừa đậu xe trước cửa tiệm chưa được bao lâu thì số điện thọaitừ nhà con bé hắc ám đấy lại gọi tới. Lần này con bé muốn mua thêm 3 phần kimchi và 5 hộp cơm cuộn. Thiên bắt bản thân điếm đi điếm lại trên ba lần số kimchi và cơm cuộn, để đề phòng bất trắc có thể xảy ra thêm lần nữa cậu còn chụphình làm bằng chứng. May mắn thay lần cuối cùng cũng đã trót lọt.
    Xe Thiên băng băng trên đường, miệng Thiên huýt sáo vanggiai điệu của bài Der einsame Hirte, một bài hát mà mỗi lần nghe là lại tạo chocậu cảm giác như bản thân đang lạc vào một khu rừng huyền bí nơi mà các vị thầncổ bị lãng quên đang trú ngụ.
    “Á aaaaaaaa” Tiếng Thiên hét lớn khi cố lách xe để tránh vàođâm vào một thứ gì đó vừa lao ra giữa đường.
    Thiên lồm cồm đứng dậy, hú hồn cậu chỉ bị xay xác nhẹ ngoàida. Thiên vội chạy lại người đàn ông đang nằm trên đường.
    “Anh ơi, anh có bị sao không.” Thiên lay người đàn ông.
    “Uống bia với tôi nào, là cậu à.” Vương say khước, mắt lờ đờnhìn Thiên.
    “Uống cái gì mà say mèm thế này, mai là tớ né kịp nếu khônglà giờ cậu đã chuyển hộ khẩu lên bàn thờ rồi.” Thiên choàng tay nâng ngườiVương đứng dậy.
    “Lèm bèm.” Vừa nói Vương dùng bàn tay mình bóp chặt miệngThiên lại.
    “Ư ư ư…” Thiên cố vùng vẫy.
    “Cậu có biết lúc cậu im lặng trông rất đẹp trai không?”
    Tim Thiên đập rộn ràng trước câu nói của kẻ thù.
    “Nếu cậu giữ im lặng tớ sẽ buông tay ra.”
    Thiên gật đầu đồng ý ngay.
    “Ngoan..”
    Vương bỏ tay khỏi miệng Thiên rồi xoa đầu cậu bạn mấy cái.Lúc này Thiên vẫn đang dùng sức để giúp Vương đứng vững. Thình lình Vương vùngchạy về phía góc cây bên vệ đường mà nôn thốc nôn tháo. Thiên vội chạy theo,dùng tay đập nhẹ lên lưng nhằm giúp cậu bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi đãnôn hết mọi thứ trong bụng Vương ngồi bệch xuống vệ đường, Thiên cũng ngồi xuốngtheo. Vương ngọ nguậy người rồi bỗng tựa vào vai Thiên mà ngủ say. Bây giờ mặtThiên và mặt Vương gần nhau hơn bất kỳ lúc nào hết. Thiên nhận ra rằng lúc ngủsay Vương không khác gì một thiên thần, một thiên thần trong hình dáng của ngườiphàm. Một giọt nước mắt tuôn ra và lăn dài trên gương mặt đẹp của Vương. Điềunày càng làm cho Thiên cảm thấy đau lòng hơn. Cậu tự trách bản thân của mình,chỉ vì thù hận cá nhân mà hủy hoại đi một sinh linh vô tội đáng thương này.Nhưng Thiên đâu biết rằng Vương ra nông nỗi này đâu phải vì thất tình. Thiên chạmnhẹ tay mình lên má Vương, dùng ngón tay cái lau đi dòng lệ chảy dài. Tay Thiênvỗ nhẹ vào mặt Vương như để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cậu bạn. Từng hơi thởđều đặn, ấm nóng của Vương khiến Thiên không muốn bỏ tay ra khỏi gương mặt tuấntú của thiên thần đang ngủ say.
    Đâu đó từ trong mây trời vang lên lời của vị đại hòa thượng:
    “… Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phảingày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới. Nhất định sẽ tới…”

  7. #27
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    27. Cậu đừng đi ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Rút dao chém nước, nước càng chảy,
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
    Người sống ở đời không được như ý,
    Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông.
    (Lý Bạch)
    Lúc nhỏ Thiên vẫn thường hay nghêu ngao câu hát “Nâng chéntiêu sầu, sầu càng sầu thêm” là giai điệu mở màn cho tập phim Bao Công được chiếutrên tivi lúc 5 giờ chiều hàng ngày nhưng cậu không hề hay biết nghĩa sâu xa trongcâu hát ấy. Nhìn Vương lúc này Thiên mới thắm thía thế nào là mượn rượu để giảisầu mà càng uống thì sầu càng sầu hơn.
    “Vương đừng uống nữa để tớ đưa cậu về nhà.” Thiên định giànhlấy lon bia trên tay người bạn nhưng bất thành.
    Vương đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Thiên giữ im lặngrồi đưa lon bia gần miệng uống cho tới hết. Vỏ trống bị Vương bóng dẹp và némra xa. Thiên ngồi thừ người nhìn Vương cảm thấy bất lực và nhớ lại chuyện 20phút trước.
    Thiên và Vương ngồi bên vệ đường đã gần hơn 1 giờ đồng hồ,trời càng về khuya gió thổi càng lúc càng lạnh. Lo lắng cứ ngồi như vầy mãi Vươngsẽ bị phong hàn nhập thể, người say rất nhạy cảm với gió, Thiên choàng tay nặngnhọc kéo Vương đứng dậy.
    “Chúng ta về nào thưa ngài Bút Chì Mặt Lạnh.” Thiên gồng ngườicố lôi cơ thể đồ sộ của cậu bạn về hướng chiếc xe máy.
    Bước chân loạn choạng Vương bước đi trong vô thức, được vàibước Thiên dừng lại sốc cơ thể người bạn lên để tránh nó tuột khỏi vai mình.Tay phải Thiên nắm chặt tai phải Vương đang choàng trên vai, tay trái thì ghìchặt eo cậu bạn vào sát người mình để tránh cho cả hai phải té lăn. Tay trái Vươngkhông bị thứ gì kiềm giữ cứ vung vẫy ra trước mặt khiến Thiên khó nhọc trong việcgiữa thăng bằng.
    “Cậu đừng đánh tay nữa tớ sắp không giữ nổi cậu rồi đây.”Thiên lẩm bẩm dù biết rằng Vương không nghe thấy gì.
    “Nghe thấy tiếng động phát ra từ miệng Thiên Vương vội lấycái tay đang quơ quào trong không trung bịt chặt lại.
    Nhưng lần này, Thiên đã nhanh chóng đoán ra hàng động củaVương nên đã né miệng mình sang phía trái khiến Vương không chạm được miệngThiên mà chỉ đụng vào được má phải của Thiên. Do né tránh Vương mà giờ đây mặtThiên đang chạm sát vào mặt người bạn. Thiên cảm nhận được mùi bia rượu từ miệngVương đang phả thẳng vào mặt mình, cậu nhắm mắt cố quay mặt đi. Ngay khi đó tayphải Vương đang đạt trên má phải của Thiên ghì mạnh khiến mặt Thiên phải quay vềphía đối diện mặt Thiên. Chính ngay lúc này Vương chồm người dùng đôi môi ẩm ướtcủa mình hôn vào đôi môi căng mộng của Thiên. Do quá bất ngờ không kịp phản ứngnên Thiên đành đứng yên mà chịu trận. Thiên cảm giác như có một luồng điện đangchạy trong huyết quản của mình, nó khiến cậu tê liệt. Dòng máu nóng cuộn tràokhiến cơ thể Thiên nóng lên hừng hực giống như đang bị sốt. Hai chân Thiên cothắt từng hồi như muốn ngã khụy xuống nhưng Thiên căng cứng người chịu đứng vìcậu biết mình đang là giá đỡ cho Vương. Chiếc miệng ấm nóng của Vương đang cuốnlấy đôi môi mỡ hờ của Thiên. Mắt Thiên mở to nhìn thẳng vào gương mặt Tuấn Tú củacậu bạn. Bỗng thình lình Thiên cảm thấy cậu nhỏ của mình cương cứng lên, cậulúc này mới bất đầu cảm thấy hoảng loạn, “Tại cái ấy của mình lại cứng khi bị một thằng con trai hôn?”, sự hoangmang bao trùm đầu óc. Thiên buông tay phải của mình khỏi tay vương, gạt tay cậubạn khỏi má mình rồi quay đầu mạnh sang phải để chấm dứt tình huống khó xử này.Miệng Thiên rời khỏi miệng Vương kéo theo một sợi tơ nước dài mà mải một lúcsao nó mới chịu đứt. Sau khi rời khỏi miệng Thiên, Vương liền gục đầu như mộtcái sát vô hồn. Thiên phun nước bọt vài lần ra đất như đang cố tống khứ mùi vịcủa cậu bạn ra khỏi miệng mình.
    “Kinh tởm quá đi.” Thiên quay mặt chùi miệng mình vào vaiáo.
    Thiên quay lại nhìn Vương siêu vẹo đứng bên cạnh bằng đôi mắttrừng lửa.
    “Hôm nay cậu say nên tôi đây tha cho cậu. Bình thường mà cậulàm thế này với tôi là tôi cho cậu đi gặp nha sĩ thay răng đấy.” Thiên gầm gừnhưng cậu thừa biết là cậu chỉ đang nói cho chính mình nghe.
    “Váy trắng đừng đi mà.” Tiếng Vương thì thào.
    Thiên cố vểnh tai nghe từng lời trong cơn say của người bạn.
    “Thì ra nãy giờ cậu tưởng tớ là cô gái váy trắng nào đó à.Làm gì có cô gái nào mà khiêng nỗi cậu chứ?” Thiêm lầm bầm.
    Cuối cùng Thiên cũng đã đỡ được Vương lên chiếc xe máy củamình. Sau một hồi lay hoay cậu cũng đã đội được chiếc mũ bảo hiểm vào choVương. Thiên đưa tay ra phía sau nắm lấy hai tay của Vương đạt quanh eo củamình.
    “Không có cô gái áo trắng, cậu ôm đỡ chàng trai áo đỏ báncơm trộm đi. Bám chặt vào.”
    Xe Thiên lao vút trong màn đêm, đã gần 1 giờ sáng nên trênđường vắng hoe không một bóng người qua lại, lâu lâu thì có một hai chiếc xetăng ga vượt lên để tranh thủ về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Hoặccũng có thể người ta đang trú ẩn trong một chốn ăn chơi nào đó về đêm mà Thiênkhông biết tới. Gió mát phả vào mặt khiến Thiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Miệngcậu lúc này cảm thấy đắng ngắt của mùi bia rượu thứ mà vừa truyền trung gianqua miệng của Vương. Lắc đầu thật mạnh Thiên cố quên đi chuyện vừa xảy xa nhưngnó cứ như một loài ma quỷ cứ hiện đi hiệntrong ký ức dù cậu không cố tâm nhớ tới. Thình lình Vương ngọ nguậy người rồi bắtđấu hét lên tay đung đưa.
    “Uống bia thôi, đi uống cho say nào.”
    “Cậu mau ngồi yên đi không là té chết bây giờ.” Giọng Thiênvan xin.
    Thiên choàng tay trái ra phía sau giữ lấy người Vương.
    “Cho tôi xuống, tôi muốn uống nữa, thả tôi xuống mau.” GiọngVương lè nhè.
    “Đừng có lắc lư nữa. Tớ vẫn còn trẻ tớ chưa muốn chết.” GiọngThiên cầu khẩn.
    Do không thể khống chế được Vương, Thiên đành chiều ý bạnmình, đánh xe ghé vào một cửa hàng tiện lợi trên đường…
    Rầm!
    Tiếng mặt Vương đập mạnh xuống bàn khiến Thiên quay về vớithực tại. Và lần này cậu biết rằng Vương đã hoàn toàn bất tỉnh.
    “Thì ra là cậu ta không uống được rượu.” Thiên nhìn chai rượucòn đầy nguyên mà Vương chỉ vừa uống một ly. “Biết vậy mình đã mua rượu cho cậuta uống ngay từ đầu.” Thiên tỏ ra tiếc nuối vì không biết bí mật này sớm hơn. Cậulại một lần nữa lôi Vương lên chiếc xe máy giao hàng có vẽ hình một con heo màuhồng đang cười với tô cơm trộn to trên tay.

    Thiên dùng thẻ từ của Vương để mở cánh cửa lớn của ngôi biệtthự bằng kính. Cậu lôi đại Vương vào một phòng ngủ gần chiếc bàn ăn lớn. Thiênquăng mạnh cậu bạn xuống giường vội quay đầu bỏ về.
    “Đã 3 giờ sáng rồi sao? Bà chủ quán sẽ giết mình mất. Mìnhquên gọi báo cho cô ấy.” Thiên giở điện thoại ra xem thì thấy có 3 cuộc gọi nhỡtừ bà chủ quán cơm trộn. Thiên lắc đầu ngao ngán.
    Tức giận Thiên quay lại đạp đạp mấy cái vào người Vương.
    “Tên chết tiệt, tên chết bầm, kẻ xui xẻo, Bút Chì Mặt Lạnhthối tha.” Thiên vừa đạp vừa chửi rủa.
    Chợt trong đầu Thiên nghĩ ra một âm mưu gì đó miệng cậungoác ra một nụ cười nửa miệng trông như mấy tên giết người biến thái trong cácbộ phim trinh thám.
    Thiên đứng hẳn trên giường ngay cạnh đầu của Vương. Thiên dơchân dí chiếc vớ vào mũi cậu bạn, đôi vớ này đã một tuần rồi Thiên vẫn chưa giặcvà cậu dám chắc rằng trên đời này không thứ gì có mùi kinh khủng hơn đôi vớ cậuđang mang.
    “Đây là trừng phạt cái tội cậu dám hôn tôi, tuy tôi biết cậukhông cố tình, cậu chỉ đang tưởng tôi là cô bạn váy trắng của cậu, nhưng có tộiphải bị trừng phạt. Rõ chưa Bút Chì Mặt Lạnh.” Thiên khoái trá càng dí càng gầncó lúc đặt hẳn chân mình lên mặt Vương.
    Sau một hồi tận hưởng sung sướng của sự trả thù, Thiên bỏchân mình ra khỏi mặt của Vương.
    “Tớ về đây. Hành hạ cậu nhiêu đây thôi.” Giọng Thiên hả Hê.
    Vương không cử động mặt thì chuyển thành một màu trắng bệchcủa người chết.
    “Ê cậu không sao chứ, còn sống không đó?” Thiên lấy chânmình lay người Vương.
    Một cơ thể lạnh buốt cứng như đá khiến Thiên kinh hải khidùng tay chạm vào.
    “Đừng chết mà tớ năn nỉ đấy đừng chết.” Giọng Thiên hoảng loạn.
    Thiên chầm chậm đưa tay lên mũi Vương.
    “May quá vẫn còn thở.”
    Thiên áp tai mình vào ngực trái của Vương để chắc rằng cậu bạnvẫn ổn.
    “Tim đập 100 nhịp trên phút. Bình thường.” Tai Thiên đặttrên ngực Vương mắt thì nhìn đồng hồ.
    Thình lình Vương đưa hai tay ôm chặt Thiên vào lòng. Quá bấtngờ Thiên ra sức vùng vẫy để cố thoát thân nhưng hai tay Vương như một gọng kìmcàng vùng vẫy thì càng xiết chặt, không thể thoát thân Thiên đành nhắm mắt mà nằmim trong lòng Vương. Mặt cậu đang áp sát vào khuôn ngực vạm vỡ của Vương, lúc đầuThiên cố nín thở vì sợ mùi cơ thể Vương làm mình buồn nôn nhưng thể tích phổi cậucó giới hạn chỉ tầm hai phút sau là cậu phải bắt đầu hít thở lại. Thiên đã vôcùng bất ngờ vì Vương không những không hôi mà còn rất thơm dù cậu bạn đã lăn lộntrên đất suốt cả tối nay, một mùi thơm của gỗ, mùi của những thân cây cổ thụtrong các khu rừng nhiệt đới. Thiên giả vờ như đang hít thở một cách tự nhiênnhưng thật ra cậu đang cố hít lấy mùi cơ thể của Vương. Nếu Thiên có thể nhìn lạihình ảnh của mình lúc này thì chắc chỉ có đào lỗ tự chôn cất mình mới làm cho cậuhết xấu hổ. Vương và Thiên không chuyển động cứ giữ thư thế đó suốt mấy giờ liền.
    Sau gần 2 tiếng cuối cùng Thiên đã chuyển được qua thế nằmngửa nhưng Vương vẫn đang dùng tay ôm chặt lấy cậu một bước không rời, hai ngườibạn lúc này đang nằm đối mặt vào nhau. Khoảng 15 phút sau, nhờ vào sự khéo léocủa bản thân Thiên đã khoát khỏi vòng tay rắn sắt của Vương, Thiên lăn nhanh rakhỏi giường. Cậu nhẹ nhàng rón rén rời đi đề tránh kinh động người say.
    “Đừng đi.” Vương giật mình khi thấy mình lạc lỏng trên chiếcgiường lớn, cậu kêu lớn trong cơn mộng mị của chính mình.
    Thiên lặng người nhìn Vương ít phút rồi quay người bước rangoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
    “Đừng đi, đừng đi…” Trong cơn ác mộng, vương vẫn đang cố lalớn như cầu cứu sự giúp đỡ.
    Trán Vương đầm đìa mồ hôi, chân mày cậu nhíu chặt tạo nên mộtrãnh sâu ở chính giữa trán. Các ngón tay khẽ cử động như cố bám víu vào một vậtgì đó. Miệng vẫn không ngừng mấp mái. Nhưng giờ đây chỉ còn lại mình Vương,không ai có thể giúp cậu được ngoài chính bản thân của mình ra. Ngay lúc nàycánh cửa phòng chợt được mở ra, Thiên ngập ngừng quay lại phòng và đứng trước mộtthân hình to xác đang nằm trên giường. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Vương làm lộra chiếc lưng rộng săn chắc. Thở dài một cái Thiên bước lên giường rồi nằm xuốngcạnh Vương, đạt tay Vương lên người mình giống như trước lúc cậu thoát đi,Thiên nhắm mắt cam chịu. Tay Vương như tìm thấy được chỗ bám liền siết chặtThiên vào lòng. Miệng Vương đã ngừng kêu la. Bất chợt lúc này Thiên cảm giác làcái ấy của mình đang cương cứng dưới lớp quần.
    Sáng hôm sau thức dậy Vương thấy mình đang trần truồng khôngmột mảnh vải che thân chỉ đang đắp hờ một phần chăn mỏng. Đầu Vương đau như búabổ và cậu không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra tối qua.

  8. #28
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    28. Trần Trụi ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Nàng Gió với thân hình mỏng manh, nhỏ nhắn khẽ vươn vai tungmình bay lên không trung sau khi đã chơi đùa chán chê cùng chàng cổ thụ dưới mặtđất. Bà Mây to béo trừng mắt nhìn nàng Gió khi cô vô tình giẫm chân lên chiếcváy màu xanh lộng lẫy của bà khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh. Đôi chân dài trắngmuốt của nàng tiên vội lùi lại vài bước tránh khỏi chiếc váy nặng cồng kềnh củabà Mây khó tính. Ông Mặt Trời già đang say ngủ phía sau chiếc váy mây vừa mềm vừaấm ám. Nàng Gió chợt khẽ nở một nụ cười tinh nghịch, đưa tay vào túi lôi ra chiếcquạt Thính Phong màu trắng lưu ly kết từ giấy do chính tay nữ thần Mùa Xuân làmra. Làn gió tiên rào rào tuôn ra từ chiếcquạt Thính Phong cuốn bà Mây bay ra xa và chỉ dừng lại khi chiếc vái rườm rà củabà mắc vào đỉnh của một ngọn núi cao tận trời. Mặt bà ửng đỏ vì tức giận và chắcchắn sẽ dạy dỗ nàng Gió một bài học thật thích đáng vì trò nghịch ngợm này. ÔngMặt Trời uể oải thức dậy sau khi đã mất đi chiếc gối mây êm dịu. Ông nhìn nàngGió mỉm cười rồi căng mình tỏa những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất bên dưới.Nàng Gió cũng ra sức phụ họa bằng cách phe phẩy cây quạt trên tay tạo ra nhữngcơn gió mát đuổi theo những tia sáng của ông mặt trời già cõi.
    “Bé Châu mình về thôi nắng lên rồi.” Nhi lớn giọng gọi conmình đang chơi ở hố cát đằng xa.
    Bé Châu ục ịch đứng thẳng dậy, phủi sạch cát trên người. Côbé vẫy tay chào những người bạn trong hố cát, quay người chạy nhanh về phía mẹmình đang đứng.
    “Mặt con dính toàn là cát nè Châu, đứng yên để mẹ lau cho.”
    Nhi lấy chiếc khăn mềm cẩn thận lau từng vết dơ trên đôi máphúng phính của con gái. Những chỗ vết bẩn cứng đầu Nhi phải thấm một ít nướcvào khăn thì mới lau sạch được.
    “Xong rồi chúng ta về thôi.” Nhi mỉm cười nhìn đứa con gáiđáng yêu giờ đây đã trở nên thật sạch sẽ.
    “Mẹ Cheo muốn ăn hamburger.” Bé Châu ngọng ngịu.
    Nhi dùng ánh mắt dè dặt nhìn con gái mình.
    “Hôm qua cậu Phong mới mua hamburger cho con ăn rồi mà.”
    “Nhưng giờ con thèm. Mẹ cho Cheo ăn xí thôi.” Mắt Châu ánhlên sự van lơn.
    “Châu à con đang bị thừa cân đó, nếu cứ ăn mấy cái đồ ănnhanh thì không tốt đâu?” Nhi cố gắng giải thích cho con gái hiểu tình hình củabản thân, mặt Nhi lộ ra sự lo lắng.
    “Vậy Cheo không ăn nữa, mẹ Nhi đừng buồn nha.”
    Nhi bỗng giật mình bởi lời nói chững chạc phát ra từ một đứabé mới 2 tuổi đầu. Cô ngồi trên gối rồi ôm chặt bé Châu vào lòng.
    “Cha Khang, cha Khang kìa mẹ.” Tiếng Châu la lớn khi thấycha mình đang đi tới.
    Khang dang đôi tay rộng ra đón lấy con gái nhỏ đang chạynhanh về phía mình.
    “Con gái cưng của cha, mấy hôm nay không gặp con có nhớ chakhông.” Giọng Khang trìu mến.
    “Dạ nhớ.”
    Lúc này Nhi cũng đã tiến tới đứng đối diện chồng cũ củamình.
    “Chào em.” Khang vội lên tiếng khi thấy Nhi bước lại gần.
    “Chào anh.” Nhi đáp miễn cưỡng theo phép lịch sự.
    Chợt Khang nhớ ra cô bạn đồng nghiệp đang đứng yên lặng cạnhmình nãy giờ.
    “Anh quên giới thiệu đây là Linh, đồng nghiệp ở công ty anh.”Khang quay mặt sang cô bạn trẻ trung, “Còn đây là Nhi vợ cũ của anh.”
    Nhi nhận ra ngay đây chính là người đã đi cùng Khang mà côđã gặp ở quán cà phê cách đây mấy tuần. Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm nhìnLinh rồi lên tiếng.
    “Chào cô.” Nhi cụt ngủn nói.
    “Dạ em chào chị, nghe anh Khang kể nhiều về chị mà giờ mớicó dịp gặp.”
    “Anh ta nói xấu tôi cái gì với cô.”
    Linh bỗng khựng lại trước câu nói có tính chất công kích củaNhi.
    “Dạ anh ấy chỉ khen chị thôi ạ.” Linh cố gượng cười mà nói.
    “Tôi có cái gì tốt mà anh ta khen, chắc anh ta chê tôi làngười lắm lời, hay tọc mạch, nấu ăn dở phải không.”
    “Dạ…” Linh ấp úng không hiểu tại sao mình lại rơi vào tìnhhuống khó sử này.
    Thấy tình hình không ổn Khang vội lên tiếng để cứu giản.
    “Thôi bọn anh còn việc phải làm nên giờ phải đi đây, hẹn gặpem và con sau. Chào em.”
    “Chào chị.” Linh nhanh cúi đầu thở dài vì vừa được giảithoát.
    “Cha đi nhé Châu, xong việc cha sẽ qua thăm con.” Khang hônnhẹ vào má con mình.
    Sau khi Khang và Nhi đã rời đi được một lúc lâu bé Châu chợtlên tiếng.
    “Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy.”
    Nhi lấy tay lau vội giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu lấylại bình tĩnh.
    “Mẹ đâu có khóc.” Nhi cố gạt bé Châu.
    “Vậy sao mắt mẹ đỏ.”
    “Tại bụi bay vào mắt mẹ đó.” Nhi chóng chế.
    “Mẹ đưa mắt lại đây con thổi bụi ra cho.” Châu kéo tay Nhi vềphía mình.
    Khi mẹ đã ngồi xuống vừa tầm tay, bé châu liền kề miệng mìnhsát mắt của mẹ mà thổi mạnh. Cái miệng chúm chím của Châu không chỉ thổi ra giómà còn thổi ta nước bọt, nó văng tứ tung dính khắp mặt Nhi.
    “Con làm nước bọt dính lên mặt mẹ rồi nè.” Nhi nũng nịu giảvớ trách cứ Châu.
    “Để con lau cho mẹ.” Châu lấy bàn tay tròn của mình chà sátlên mặt Nhi.
    Thình lình Châu khựng lại rồi xòe lòng bàn tay mình ra trướcmặt Nhi, đôi bàn tay mũm mĩm dính toàn là đất cát. Bấy giờ Nhi liền hiểu chuyệngì đã xảy ra trên gương mặt của mình. Nhi nhíu mày nhìn Châu một cách đầy bất lực.Bỗng Châu vang vang tiếng cười khanh khách khi nhìn vào gương mặt lọ lem của mẹmình, Nhi cũng cười theo Châu một cách giòn giả. Nàng Gió trên cao nhìn thấycũng cười thật lớn, những làn gió nhẹ nghe lời nàng bay đến vỗ về khắp cơ thể củahai mẹ con.
    Vương dùng tay bóp trán mình với hy vọng cơn đau đầu sẽ giảmđi phần nào. Sau sự việc tối qua Vương đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờuống say đến mất tự chủ như vậy. Lúc này bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Vươngmệt mỏi nhấc mình lên khỏi chiếc ghế nệm bước ra mở cửa.
    “Ai đấy.” cậu lên tiếng hỏi khi cửa vừa mở ra.
    Trước mặt Vương lúc này chính là Thiên đang trong hình dángcủa Tiên.
    “Là mình đây.” Thiên vội cúi chào khi nhìn thấy Vương.
    “Mời cậu vào nhà.” Vương nói với giọng không quá lạnh nhạt.
    Vương mang cho Thiên một ly nước sau khi cậu đã yên vị trítrên chiếc ghế màu trắng đặt giữa phòng khách sang trọng.
    “Cậu đến tìm tớ có việc gì không?” Vương lên tiếng khi đã ngồixuống chiếc ghế đối diện.
    Thiên ngập ngừng không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu ngước mắtnhìn Vương xong lại đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, trong lòng cứ thấp thỏm điều gìđó. Vương ngồi đối diện cố gắng chờ đợi người bạn lên tiếng trong tuyệt vọng. Cậuđịnh lên tiếng để kết thúc không gian ngột ngạt này thì ngay lúc đó Thiên cất lời.
    “Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa. Trên đời này có rất nhiềungười con gái tốt, với điều kiện của cậu tớ chắc sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm đượcngười người tốt hơn tớ.” Thiên dùng gương mặt có lỗi hướng về phía Vương.
    Đầu óc Vương đang quay cuồng vì tàn tích của trận say tốiqua giờ, giờ lại nghe những lời nói của cô bạn khiến Vương cảm thấy đầu óc mìnhcàng thêm mụ mị.
    “Tớ không hiểu ý của cậu lắm.” Vương cố gạt cơn đau buốttrên đỉnh đầu và lên tiếng nói.
    “Cậu đừng giả vờ không hiểu nữa. Chỉ vì không quen được tớmà cậu bỏ học suốt ba ngày qua, rồi còn tự đày đọa bản thân trong men rượu. Cậucó biết làm vậy là hành động ích kỷ và ngu ngốc lắm không? Cơ thể này không chỉlà của cậu mà còn là của cha mẹ cậu nếu cha mẹ cậu thấy hình dáng cậu lúc nàythì họ sẽ nghĩ như thế nào.” Thiên như đang hét.
    “Chắc là có sự hiểu lầm gì ở đây.” Thiên đưa tay trái mìnhlên bóp mạnh trán vì cơn đau như búa bổ chợt ập tới.
    Không biết Thiên đã rời khỏi ghế mình ngồi từ khi nào, cậuđưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Vương đang xoa trán.
    “Thằng điên này sau lại đi cắt mạch máu của mình.”
    Thiên tức giận la lớn khi nhìn thấy mảnh băng trắng quấnquanh cổ tay trái Vương, vẫn còn đang rịn ra máu đỏ tươi.
    “Không phải như cậu nghĩ đâu.” Vương yếu ớt cố giải thích.
    Sáng nay trong cơn chết choáng Vương đã vô tình gạt tay mìnhtrúng cạnh nhọn của chiếc bàn kính khiến nó bị rách một đường dài và cậu đã cốcầm máu bằng một cái băng y tế quấn quanh cổ tay, mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy.Nhưng tại sao khi qua lời của cô bạn thì cậu lại là cắt cổ tai tự tử vì tình.Vương cố lấy lại bình tĩnh để có thể đưa ra lời giải thích ngắn gọn dễ hiểu nhất.
    “Chuyện là sáng nay…”
    Chưa nói hết câu thì Thiên đã cắt ngang lời của Vương.
    “Cậu có biết hằng ngày có biết bao nhiêu người đang đấutranh với bệnh tật để giành giật sự sống cho mình. Cậu chết đi rồi thì còn ngườithân ở lại sẽ như thế. Họ sẽ dằn vặt, đau khổ suốt cả cuộc đời. Mỗi đêm trướckhi ngủ họ sẽ nhìn vào hình của cậu mà khóc mà tiếc thương. Mỗi sáng thức dậy họsẽ chạy thật nhanh qua phòng cậu và cầu nguyện rằng mọi việc chỉ là giấc mơ vàcậu vẫn còn sống còn nằm đó trên chiếc giường chờ họ sang đánh thức.” Thiên đưatay gạt nhanh nước mắt.
    “Cậu…” Vương đứng thẫn thờ, lòng quặn thắt.
    “Tới nước này tớ cũng không muốn giấu cậu nữa, chỉ mong rằngsau khi biết được sự thật cậu hãy thôi ngay ý định tự sát đi.” Thiện bậm chặtmôi.
    Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu dể lấy can đảm, đưa taylau nước từ trong mũi đang chảy ra. Vương lộ ra sự hoang mang không hiểu cô bạnđang muốn làm gì.
    “Tớ không thể quen với cậu là vì tớ không phải là một đứacon gái mà là một thằng con trai.” Thiên kéo bộ tóc giả ra khỏi đầu.
    Cậu dùng khăn ướt từ từ lau đi lớp trang điểm trên mặt. Chỉít phút sau thì trước mặt Vương đã không còn là một cô gái xinh đẹp nữa mà thayvào đó là một chàng thanh niên anh tú, người mà cậu đã chạm mặt nhiều lần. Tronglòng Vương vô cùng hoảng loạn nhưng cậu vẫn cố tỏ ra vẻ là mình ổn.
    “Là cậu sao?” Giọng Thiên có chút hoang mang.
    “Ừ là tớ, giờ thì cậu đã biết sự thật rồi. Tớ mong cậu sẽ sốngtốt và biết quý trọng mạng sống của chính mình. Đừng vì mấy thứ tình cảm vớ vẩnmà chấm dứt cuộc đời mình. Chỉ có những thằng ngu mới làm như vậy.”
    Thiên quay mặt đi ra phía cửa lớn thì Vương lên tiếng chặn lại.
    “Khoan đi đã. Vậy ra cậu là một tên lừa gạt, cậu đánh cắpthân phận của người khác nhằm kiếm những món hời từ đó. Tôi nói có sai khôngtên giả mạo dối trá kia.” Giọng Vương đanh thép.
    Thiên đứng chết trân trước những lời khép tội của Vương,chính cậu cũng tự thấy rằng những lời người bạn nói cũng không sai hoàn toàn.Vương thả mình xuồng ghế một cách thật thoải mái, cậu mở điện thoại ra và bắt đầubấm số.
    “Cậu muốn làm gì?” Thiên run sợ nhìn theo từng hành động củaVương.
    “Gọi cảnh sát.” Vương đáp cụt ngủn.
    Câu nói của Vương như con dao sắt cắt ngang trái tim củaThiên.
    “Cậu tha cho tớ không được sao.” Thiên cầu khẩn.
    Vương không trả lời, tựa vào lưng ghế chờ cho đầu dây bênkia trả lời.
    Chợt lúc này mặt Thiên thay đổi không còn là thằng Thiên hiềnlành tốt bụng nữa mà đã biến thành một gương mặt lạnh băng mang đầy sự xấu xa.
    “Tốt nhất cậu nên bỏ điện thoại xuống đi.” Vừa nói Thiên vừachìa điện thoại của mình ra trước mặt Vương.
    Màn hình điện thoại đang hiện lên một bức ảnh của Vương và mộtngười đàn ông nhưng không rõ mặt vì đã bị che lại bởi chiếc mặt nạ người nhện, cảhai đều trong tư thế trần truồng không một mảnh vai che thân, quấn chặt vàonhau. Và người đàn ông đó không ai khác chính là Thiên. Vương sững người điệnthoại tuột khỏi tay rơi xuống ghế, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.
    “Alo alo alo…”

  9. #29
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    29. Cởi Quần Áo Ra đi! ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    “Hãy cứ cười đi, vì nó sẽ khiến họ bối rối. Hãy cứ mỉm cười,vì điều đó dễ dàng hơn là phải giải thích những điều mà bạn đang bị giày vò.”
    Một câu thoại của tên hề Joker bỗng xuất hiện trong đầuThiên ngay giây phút này. Nụ cười nhếch mép trên gương mặt tà ác khiến Thiêntrông thật đáng sợ. Trong lúc Vương đang căng thẳng xem tấm ảnh trần truồng củamình cùng người đàn ông lạ trên điện thoại thì Thiên lên giọng áp chế.
    “Đây chỉ là một tấm trong nhiều tấm ảnh đầy dục vọng mà tôiđang nắm giữ thôi. Cứ thử tượng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu như những tấmhình này rơi vào tay của cánh báo chí. Vô vàn tít giật gân sẽ được xuất bản“Con trai tỷ phú giàu nhất Việt Nam lộ ảnh giường chiếu” hay là “100 tấm ảnh khỏathân của giám đốc Lê Nguyên Vương” hoặc có thể “Thú vui tình dục bệnh hoạn củachàng công tử nhà giàu”, cậu nghĩ thử tên nào sẽ hay hơn. Tớ thì chọn cái thứba.”
    “Cậu…” Vương mặt đỏ bừng tức giận.
    “Ấy ấy đừng nóng, gương mặt thiên thần này không thích hợp đểtức giận.” Thiên đưa mặt mình sát mặt Vương rồi nở một nụ cười man rợ cộng vớiđôi mắt ngây dại.
    “Cậu muốn gì?” Vương hỏi dứt khoát.
    Thiên đứng thẳng người, đảo mắt một vòng rồi bước lại chiếcbàn ăn lớn, thò tay chọn một quả táo đỏ trên dĩa trái cây, tay phải cần con daonhỏ bắt đầu gọt vỏ của quả táo. Cậu quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diệnVương.
    “Tớ muốn gì à? Không muốn gì cả chỉ muốn cậu giúp một chuyệnthôi.” Thiên bỏ một lát táo vào miệng nhai ngấu nghiến.
    “Là chuyện gì?” giọng Vương lúc này đã trở lại với âm lượngbình thường.
    “Đó chính là cậu hãy giữ bí mật chuyện tớ giả gái để đi học,điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu. Đổi lại những bức ảnhnày sẽ không bao giờ được biết đến bởi bất kỳ ai khác ngoài hai chúng ta. Cậu nghĩsao?” Thiên lại cố nhếch mép cố làm ra vẻ mình là một tên xấu xa, chuyện làm việcác.
    “Đồng ý.” Vương đáp ngắn gọn.
    Thiên có hơi chút bất ngờ khi thấy người bạn đồng ý với lờiđề nghị của cậu ngay mà không cần một giây nào để suy nghĩ.
    “Tốt… Vậy coi như chúng ta đã thỏa thuận xong. Mà còn một điềunữa tớ muốn nói cho cậu biết. Tớ vốn là cháu của bà trùm quận tư Năm Hường, bảnchất từ nhỏ của tớ là một kẻ máu lạnh, chắc là di truyền từ gia đình, mà biếtlàm sao được.” Thiên nhúng vai, “Nên cậu liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng nếu cậumà để lọt bất kỳ lời nào ra bên ngoài thì cậu sẽ như trái táo này.” Thiên dùngcây dao trên tay bầm nát quả táo trước mặt.
    Vương nhìn quả táo nát bét trên màn có chút hơi e dè.
    “Bây giờ tớ phải về đây, tụi đàn em đang chờ tớ về xử lý mộtsố việc, chào.” Thiên đưa tay phải thẳng lên trời và xoay vòng bàn tay như cáchchào của các hoa hậu.
    Vương thừ người nhìn Thiên diễn trò vì đã biết rõ gia cảnh củaThiên như thế nào.
    “Hàng họ cũng được đấy!” Thiên nheo mắt với Vương một cáitrước khi bỏ đi.
    “Cái tên này...”Vương cung tay đập mạnh lên bàn.
    Chợt cơn đau đầulại kéo tới khiến Vương phải ngả người trên ghế, nhăn mặt mà chịu đựng.
    Thiên tựa lưngvào bức tường phủ đầy dây thường xuân mà thở hỗn hển sau khi đã chạy cách biệtthự của Vương một khoảng xa. Cậu gật gù ngưỡng một đầu óc thiên tài tội phạm củaVũ. Ký ức của buổi tối hôm qua bỗng như cơn sóng cuồn cuồn ùa về trong đầuThiên.
    Vũ đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoạireo, là một video call từ Thiên cậu bạn Thân. (Video call là một tính năng gọiđiện thoại nhưng không chỉ âm thanh mà cả hình ảnh cũng được truyền tải đến điệnthoại người gọi)
    “Alo tớ nghe, có việc gì mà cậu gọi tớ giờ này vậy?” Vũ nóinhững câu vô thức trong cơn ngái ngủ.
    “Tớ đang ở nhà Vương, cậu giúp tớ với?” Giọng Thiên hoảng loạn,lia điện thoại quay Vương đang nằm cạnh mình.
    Nghe tới đây thì Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu vội ngồi dậytựa lưng vào thành đầu giường.
    “Hai cậu đang “lăn giường” với nhau đấy à?” Giọng Vũ nghiêmtrọng.
    “Đừng có hiểu nhằm, chẳng qua tớ thấy cậu ta say quá nằm lăntrên đường nên tốt bụng đưa cậu ta về nhà hộ thôi.” Thiên cố giải thích.
    “Xong việc rồi sao cậu không về còn ở đó làm gì?” Vũ có vẻ bựctức.
    “Bây giờ chuyện đó không quan trọng, tớ có việc quan trọnghơn muốn hỏi ý kiến của cậu Vũ à.”
    “Là chuyện gì?” Vũ nói cọc lóc khác hẳn Vũ của ngày thường.
    “Tớ thấy tội nghiệp Vương vì thất tình mà đắm chìm vào biarượu mấy ngày liền nên tớ định thú nhận với cậu ta, tớ là con trai chứ không phảilà con gái, tớ nghĩ như vậy sẽ sẽ giúp cậu ta ổn hơn.” Thiên cố dùng hết khảnăng ngôn ngữ của mình để diễn tả ý muốn nói.
    “Nếu cậu ta biết mình yêu nhằm một đứa trai giả gái, cậu tinlà cậu ta sẽ ổn hơn sao? Mặt trái của tình yêu là thù hận, tớ không chắc saukhi biết sự thật, cậu ta sẽ làm gì với cậu đâu.” Vũ ôn tồn phân tích.
    “Tớ biết, cậu ta sẽ gọi báo cảnh sát ngay. Tớ hiểu tính cáchcủa Vương mà.” Thiên thở dài ủ ê.
    “Hiểu rõ cậu ta như vậy mà vẫn muốn thú nhận với cậu tasao?” Giọng vũ chán chường.
    “Nên tớ mới gọi cho cậu đây, cậu mau suy nghĩ giúp tớ tìm mộtcách nào đó thật vẹn toàn vừa có thể nói sự thật cho Vương biết vừa giúp tớkhông bị cảnh sát bắt. Xin cậu đấy Vũ.” Thiên van nài.
    Sau một lúc suy tư Vũ lên tiếng.
    “Bây giờ tớ có hai lựa chọn cho cậu, một là đứng dậy ra về bỏmặc cậu ta đi đừng quan tâm nữa, dù sau này cậu ta có sống hay chết cũng khôngliên quan tới cậu. Hãy để thời gian giúp cậu ta hết tổn thương.” Vũ bỏ lửng câunói.
    “Cậu cho tớ lựa chọn hai đi Vũ.” Mặt Thiên hăm hở dù khôngbiết lựa chọn hai là gì nhưng cậu hiểu Vũ đã tìm ra cách giúp mình.
    Vũ nhắm mắt thở dài vì vốn hiểu rõ tính cách của cậu bạnthân. Thiên là một người luôn hết lòng vì mọi người thà để bản thân bị tổnthương chứ không chịu làm tổn thương người khác. Ngập ngừng đôi lần cuối cùngVũ cũng nói tiếp.
    “Vậy cậu phải lắng nghe thật kỹ nhữn gì tớ sắp nói đây vàhãy nhớ làm chính xác theo lời tớ nếu như cậu không muốn bị tống vào tù.” GiọngVũ trở nên thật nghiêm trọng.
    “Tớ sẽ làm theo tất cả những gì cậu nói.” Thiên mím chặt môithể hiện sự quyết tâm.
    “Hãy cởi áo quần của Vương ra đi, cả quần áo của cậu nữa, tiếptheo là kiếm cái gì đó che mặt của mình lại đi Thiên…”
    “Cởi đồ… cậu nói thật hả Vũ.”
    “Thật, làm ngay đi trước khi cậu ta tỉnh lại.”
    Và kế hoạch của Vũ chính là tạo ra những tấm hình “giườngchiếu” giả để uy hiếp Vũ sau này.
    “Tớ chụp được khoảng 10 tấm rồi theo như ý của cậu đó Vũ,chúng ta sẽ làm gì với những tấm hình này?” Thiên thắc mắc.
    “Hãy dùng nó uy hiếp Vương nếu cậu ta có ý định gọi cảnhsát.”
    “Lỡ cậu ta không sợ vẫn cứ gọi thì sao.” Thiên lo lắng.
    “Tin tớ đi, cậu ta sẽ không gọi nếu thấy những tấm hìnhnày.” Vũ chắc chắn như nắm rõ Vương trong lòng bàn tay.
    “Chúng ta làm như vậy có quá đáng quá không Vũ.” Thiên đangcắn ngón tay cái của mình mà cậu không hay biết.
    “Vậy cậu có muốn quay lại với lựa chọn một của tớ không?” Vũtỏ ra mệt mỏi.
    “Thôi được rồi tớ sẽ làm…”
    Thiên đã quay trở về với thực tại, trống ngực cậu đã thôi đậpliên hồi như khi ở biệt thự của Vương. Thiên thả mình xuống đường trong lòng cậubây giờ không còn gánh nặng gì nữa. Đưa tay ngắt một bông hoa thường xuân tímbiết cài lên mang tai, miệng Thiên bắt đầu huýt sáo vang. Một chú ong mật saukhi đã gom đủ phấn hoa từ những bông dại mọc ven đường nặng nề đập cánh mangthành quả về tổ.
    Lúc này tại ngôi chợ nhỏ mà bà Năm Hường có sạp hàng đồ khô,mọi người đang bận rộn với công việc mua bán của mình.
    “Cô ơi cô thói dư tiền cho tôi rồi. Tôi đưa cô 50 ngàn, kýcam 26 ngàn, cô chỉ cần đưa tôi 24 ngàn, sao cô đưa lại cho tôi 50 ngàn vậy?” Vịkhách nhìn Hoa ái ngại.
    “Dạ em thối lại cho chị.” Giọng Hoa yểu xìu.
    Bà khách sau khi nhận đúng số tiền của mình thì rời đi. Bà Nămthấy sắc mặt xanh xao của Hoa thì lên tiếng hỏi.
    “Hôm nay con bị sao thế Hoa, sáng giờ trả lộn tiền cho mấyngười rồi đó. Có chuyện gì nói bà Năm nghe đi.” Bà Năm kéo Hoa ngồi xuống chiếcghế cạnh mình.
    Ngồi lặng thinh vài phút thì Hoa lên tiếng với giọng như mếu.
    “Chồng con sắp có vợ rồi bà Năm ơi.”
    Quá bất ngờ khiến bà Năm không biết nên nói gì để an ủi Hoa.
    “Sao lại ra nông nỗi này, mà cô ta là ai.” Giọng bà Năm chậmrãi.
    “Con không nhớ tên cô ta chỉ biết cô ta rất xinh đẹp và tàigiỏi.”
    “À hèn chi…” Bà Năm nói trong vô thức.
    “Bà năm…” Mặt Hoa đầy hờn dỗi.
    “Bà Năm xin lỗi ý là… mà sao hai người họ gặp được nhau. Côta làm chung xưởng may với chồng con sao?”
    “Họ đóng phim chung với nhau.” Hoa ngước mặt lên nhìn bà Năm
    “Đóng phim…?”
    Bà Năm nhìn Hoa một hồi, cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
    “Chồng con với cô ta hôm nay đi chụp hình cưới đây.” Hoa đưatấm ảnh trong điện thoại lên.
    Đó là bức ảnh chụp một cặp đôi nam nữ trong bộ lễ phục cưới,theo cảm nhận của bà Năm thì họ không khác gì Tiên Đồng Ngọc Nữ.
    “Đây đâu phải chồng con đây là Huyn Bin mà?”
    “Đúng rồi đây là Huyn Bin và anh ấy cũng chính là người chồngtrong mộng của con. Vậy mà giờ anh ấy nỡ bỏ con mà đi lấy vợ. Tối qua tới giờcon có ăn uống gì nổi đâu, buồn lắm bà Năm ơi.”
    Bà Năm săm soi thân hình bệ vệ, mập mạp của Hoa rồi nghĩ thầm.
    “Ý là đã nhịn ăn mà còn thế này...”
    “Bà Năm đang nghĩ gì vậy?”
    “À không có gì.”
    Ngay lúc này thì Lan chủ sạp rau củ và Tía chủ quầy thịt heocũng xà vào ngồi cạnh Hoa mặt buồn rũ rượi.
    “Chị ơi chồng tụi mình sắp đám cưới rồi.” Lan và Tía đồngthanh.
    “Ừ biết làm sao giờ đây.”
    Cả ba cùng tựa vào nhau, mắt nhìn xa xăm ngấn lệ.
    Bà Năm rót ba li nước đưa cho Hoa, Lan và Tía.
    “Uống lấy sức đi rồi khóc tiếp.”
    Bỗng có tiếng vang lên đằng xa.
    “Tía về bán hàng kìa.”
    Tía vội vàng đứng dậy, quay về quầy thịt của mình miệng cườiđon đả với khách.
    “Con cũng về đây có người ghé mua rau. Con mượn ly nước uốngxong con đem qua trả nha bà Năm.” Lan chạy vội đi.
    “Chị lấy em hai kí mãng cầu, 2 trái bưởi với 3 kí chôm chômThái đi.”
    “Có ngay đây người đẹp ơi.” Giọng Hoa lanh lảnh, mặt tươi rốinếu không nói chắc cũng không ai biết là “chồng” cô sắp có vợ.
    Sạp đồ khô của bà Năm cũng có khách vào. Tiếng rao hàng vanglên khắp chợ càng làm cho không gian trở nên náo nhiệt hơn. Bà Năm lấy tay phủinhẹ chú ong mật vô tình lạc vào sạp của mình, bị xua đuổi chú bay qua đậu lên rổtrái cây của quầy bên cạnh, sau đó như biết mình đã nhằm chỗ chú tung cánh baylên trời hướng về nơi có nhiều mật ngọt.

  10. #30
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    30. Cá Vua

    Tiểu hòa thượng ưu tư ngồi nhìn từng chiếc lá vàng rơi rụngđầy khắp cả sân chùa. Đại hòa thượng ngồi cạnh bên thư thái thưởng thức từng ngụmtrà lâu lâu lại gật gù vì vị ngon của món trà mới.
    “Sự phụ, tại sao lại có chiến tranh ạ?” Tiểu hòa thượng némmạnh hòn đá nhỏ ra giữa sân.
    Đợi cho mình uống xong tách trà, vị đại hòa thượng từ tốnlên tiếng.
    “Có lẽ là do hai bên “phiền giận” nhau nên mới gây ra chiếntranh.” Mắt đại hòa thượng đăm chiêu.
    “Vậy có cách nào giúp con người không còn phiền giận nhaukhông sư phụ?” Tiểu hòa thượng dùng đôi mắt long lanh nhìn sư phụ mình.
    Đại hòa thượng đưa tay vuốt chòm râu dài dưới cầm suy tư mộtlúc.
    “Có những năm phương pháp để giúp chúng ta diệt trừ nhữngnóng giận của bản thân đấy.”
    “Sư phụ mau nói cho con nghe đi.” Tiểu hòa thượng nóng lòng.
    “Được được… Phương pháp đầu tiên: nếu có một ai đó mà hành độngkhông dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương, thì con hãy nên để ý lời nói và bỏqua hành động để có thể thương ngườiđó.” Đại hòa thượng dừng lại quan sát thái độ của đệ tử nhỏ.
    “Con thấy ông chủ Lý ở nhà trọ Đại Lộc là người như vậy. Ôngấy lúc nào miệng cũng tươi cười vui vẻ nhưng lại có tật hay khạt nhổ nước bọtkhắp đường nên bị tổ trưởng Trương nhắc nhở mấy lần.”
    “Phương pháp thứ hai: nếu có một người mà lời nói không dễthương, nhưng hành động lại dễ thương, thì con đừng quan tâm lời nói mà chỉ đểý hành động, để thương người đó.” Đại hòa thượng tiếp tục nói.
    “Người như vậy giống bà Mã nhà đối diện với miếu Quan Thánh.Bà ấy toàn chê bai rau củ của con, mỗi khi con gánh hàng xuống chợ bán. Thếnhưng tới cuối buổi họp chợ mà con không bán hết rau thì bà ấy luôn là ngườimua hết giúp con. Bà ấy còn cho con kẹo nữa.” Tiểu hòa thượng bỗng nhớ da diếtchiếc kẹo đường bảy màu của bà chủ Mã.
    “Vậy con thích bà chủ Mã hay là thích kẹo của bà ấy?” Đạihòa thượng đưa mắt ti hí lén nhìn đệ tử.
    “Con thích cả hai.” Tiểu hòa thượng lém lĩnh.
    “Phương pháp tiếp theo: Nếu có một ai đó mà hạnh động khôngdễ thương, lời nói không dễ thương, nhưng trong tâm (suy nghĩ) còn có cái dễthương, thì con hãy thương chút tâm dễ thương đó mà đừng để tâm hành động và lờinói không dễ thương.” Đại hòa thượng dừng lại nghỉ.
    “Con không biết người nào như vậy cả. Mà làm sao ta biết mộtngười đang nghĩ gì thưa sư phụ.”
    “Hãy dùng trái tim để cảm nhận con à.”
    Tiểu hoà thượng nhăn mặt suy tư. Đại hòa thương nói tiếp saukhi hắng giọng mấy lần.
    “Phương pháp số bốn: Nếu một ai đó mà hành động không dễ thương,lời nói không dễ thương và trong tâm cũng không còn chút gì để thương, thì concàng phải thương người đó nhiều hơn nữa vì một người như thế là một người cực kỳđau khổ. Nên ta hãy ráng thương thương nữa.” Đại hòa thượng rót cho mình mộttách trà mới rồi từ từ cho lên miệng.
    “Trên đời này có người như vậy sao?”
    Đại hòa thượng gật gù không biết vì trà ngon hay đó chính làcâu trả lời cho tiểu hòa thượng.
    “Phương pháp cuối cùng: Nếu có một ai đó mà hành động dễthương, lời nói dễ thương, trong tâm cũng dễ thương, mà con không thương thì lỗlã quá. Đúng không Hoan Hỉ?”
    Đại hòa thượng nhìn qua thì thấy đệ tử nhỏ đang tựa đầu vàovai mình mà ngủ từ lúc nào không hay biết.
    “Dì Tiên dì Tiên, Châu có cái này cho dì Tiên coi nè.” Tiếngbé Châu vang lên thất thanh.
    Tiên gấp vội quyển sách đang đọc dở để qua một bên, nhìn vềphía Châu.
    “Dì Tiên giờ Châu sẽ đi nấu cơm. Con mới bắt được con cáto.” Bé Châu mở lòng bàn tay, chìa ra con cá vàng to tròn đang thoi thóp thở.
    “Con cá này Châu bắt ở đâu vậy?” Tiên ngờ ngợ.
    “Ở cái hồ cá của cậu Thiên á. Chỗ đó nhiều cá lắm.” Châu nóitỉnh queo.
    Vừa nói dứt câu bé Châu chạy ù về phía hồ rồi nhanh chóngquay lại chỗ nhi đang ngồi với cái xô nhỏ trên tay. Bên trong xô toàn là cá nàolà Bảy Màu, cá Vàng, cá Hạt Lựu tất cả đều đã khô cứng lại.
    “Chết hết rồi sao?” Tiên thốt lên đầy thương xót.
    “Chỉ còn con cá to này là còn sống thôi nhưng chắc nó cũng sắpchết rồi.”
    Hồ cá này là do Thiên và Tiên cùng nhau thiết kế từ cái chậucây cũ. Đầu tiên là dùng xi măng để bịt kín cái lỗ phía dưới đáy chậu. Tiếp đóđể tạo sinh thái xanh cho hồ cá, cả hai quyết định mua một cây hoa súng về trồngvào trong. Một ít bèo Nhật trên bề mặt giúp làm chổ ẩn nấp cho cá khi trời nắngnóng. Lúc đầu hai anh em chỉ định nuôi mỗi cá bảy màu nhưng khi vào đến tiệm cácảnh thì Tiên mê tích cá vàng và cá Hạt Lựu, chiều lòng em mình nên Thiên mualuôn cả ba loại cá về nuôi chung. Không ngờ do hợp nước nên chúng phát triển rấttốt và luôn sống hòa thuận với nhau. Chẳng những vậy chúng còn thay phiên nhausinh sôi nảy nở đã mấy năm rồi mà chưa phải mua thêm cá mới thả vào. Trong hồcó một con cá Vàng có cái chấm đỏ trên đầu, Thiên và Tiên đặt tên cho nó là cáVua vì nó có thân hình to lớn nhất và cũng bạo dạn nhất. Mỗi khi Tiên thả ngóntay của mình vào hồ thì cá Vua sẽ tự động bơi tới chơi đùa cạnh ngón tay cô màkhông một chút sợ hãi nào, nó cũng ăn rất khỏe, khẩu phần ăn của nó gấp 3 lầnso với lũ cá bình thường chính vì ăn nhiều nên cơ thể nó càng lúc càng to. Ấythế mà…
    “Nó chết rồi dì Tiên ơi.” Châu dùng ngón tay mình chọt vàocon cá to tròn cứng đơ.
    Tiên thẩn thờ, nước mắt lưng tròng nhìn con cá Vua vừa trúthơi thở cuối cùng.
    “Sao dì Tiên buồn vậy? Châu làm gì cho dì Tiên buồn hả?” Mặtbé Châu có chút lo lắng.
    “Hãy để ý lời nói và bỏ qua hành động xấu để có thể thươngngười đó.” Tiên lẩm bẩm trong miệng.
    Châu đứng quan sát dì mình nãy giờ nhưng chẳng hiểu có chuyệngì xảy ra.
    “Để Châu nấu món canh cá nha, món này rất tốt cho đôi chân củadì Tiên.” Châu tỏ ra hiểu biết.
    “Ừ cảm ơn con.” Tiên miễn cưỡng đáp.
    Châu liền chạy vội lại chỗ quầy hàng đồ chơi của mình bên dướigốc cây tử đằng. Cô bé dọn bộ đồ làm bếp bằng mủ của mình ra, chọn cái dao đồchơi màu hồng và bắt đầu giả bộ đánh vảy cá.
    “Quý khách đợi một chút xíu, đồ ăn của quý khách sẽ ra ngay.”Châu hô lớn giả vờ như mình đang làm trong một nhà hàng và Tiên chính là thựckhách.
    Tiên đang đau buồn đến thúi cả ruột gan nhưng lại không saogiận nổi đứa cháu gái bé bỏng sau khi nghe thấy lời nói hóm hỉnh đáng yêu đó. Tiênkhông biết khi Thiên biết chuyện xảy ra với hồ cá yêu quý của họ thì sẽ sốc đếnmức độ nào.
    “Mấy bạn cá nhỏ, mong tụi mày sẽ sớm siêu thoát. Tao đãkhông đủ sức để bảo vệ tụi mày rồi, tụi mày tha lỗi cho tao.” Tiên chấp tay cầukhẩn.
    Tại một công viên, Thiên đang chăm chỉ phát tờ rơi cho một củahàng cà phê vừa mới mở ở gần đó.
    “Cà phê Đam Mê không phải đam mỹ, uống một lần là mê, hai lầnlà phê, ba lần là tê. Nhân dịp khai trương cửa tiệm cà phê chúng em giảm 20% trênmỗi hóa đơn mua hàng. Mua đâu cũng vậy mua dùm em, em cám ơn.” Tay vừa thoănthoắt đưa những tờ quảng cáo, miệng thì luyến thoắn rao hàng thu hút người qualại.
    Một cô gái đi ngang qua chỗ Thiên thình lình té ra đất rồingất xỉu, Thiên vội dìu cô gái vào chỗ mát ngồi nghỉ và lấy khăn thấm nước laumặt cho cô gái. Môt lúc sau thì cô gái tỉnh lại, thấy vậy Thiên liền lên tiếnghỏi.
    “Cậu có sao không? Khi nãy thấy cậu nằm bất tỉnh nên tớ mangcậu vào đây ngồi cho mát.”
    “Cám ơn cậu nhiều lắm.” Cô gái mệt nhọc trả lời.
    “Cậu có cần vào bệnh viện không? Tớ thấy mặt cậu xanh xao lắm.”Thiên đề nghị.
    “Tớ không sao chỉ cần ngồi nghỉ một lúc là khỏe thôi.”
    “Cậu có gì cần tớ giúp thì cứ nói đừng ngại.”
    Cô gái nhìn Thiên bằng đôi mắt ngờ vực.
    “Cậu đừng lo, tớ là người tốt không có làm hại cậu đâu.”Thiên cố giải thích.
    Bỗng cô gái ghé miệng vào tai Thiên mà nói nhỏ.
    “Cậu mặc áo ngược rồi kìa.”
    Thiên đưa mắt nhìn xuống chiếc áo của mình, giờ đây cậu mớihiểu vì sao từ sáng giờ có mấy vị khách cứ nhìn cậu mà cười tủm tỉm làm cậu cứtưởng bở là vì hôm nay mình đẹp trai hơn thường ngày nên được nhiều người để ý.Thiên nhìn cô gái với vẻ ái ngại, cô gái ngại ngùng nở một nụ cười thật hiền.Ngay lúc này Thiên mới phát hiện ra rằng cô gái thật đẹp với mái tóc ngắn ngangvai, đôi mắt to tròn lanh lơi cùng hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao thẳngtấp như của người ở các sứ lạnh, làn da trắng với hai má ửng hồng. Không biếtlàm gì Thiên cũng ngồi cười hề hà cho qua chuyện.

+ Trả lời chủ đề
Trang 3/5 ĐầuĐầu 1 2 3 4 5 CuốiCuối

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Thành viên đã đọc chủ đề này: 26

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}