11. Hòa Bình ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)
Thiên nhìn vào đồng hồ đeo taythì thấy đã là 13 giờ kém 15 phút, cậu vội dọn dẹp quầy hàng để về nhà vì hômnay là ngày tập vật lý trị liệu của Tiên ở bệnh viện. Rột rột rột … âm thanhphát ra từ bụng của Thiên, giờ cậu mới nhớ ra là từ sáng giờ cậu vẫn chưa có gìvào bụng. Thiên xoa bụng mình vài cái lấy cục kẹo còn xót lại trong túi cho vàomiệng. Thiên nhanh chóng thu dọn đồ, cột lên xe rồi chạy thẳng về nhà. Những giọtmồ hôi trên mặt Thiên phản chiếu ánh nắng sánh lấp lánh.
Khi Thiên về tới nhà thì Tiên đãchuẩn bị xong mọi thứ. Thiên cõng Tiên ra xe cẩn thận đặt em gái mình lên yênsau, Thiên lấy cái mũ bảo hiểm màu vàng có vẽ hình Purin tay đang cầm cáimicro, cậu chu đáo gài cái khóa dưới nón. Hai anh em vun vút lướt đi dưới bầutrời trong xanh và đầy nắng. Tiên đưa tay mình đón những tia sáng, cô có giảmgiác như chúng đang đùa giỡn trên tay mình. Tiên rất thích ngày đi tập vật lýtrị liệu vì ngày đó cô có cơ hội ra người hít thở không khí của thành phố, đượcnhìn những dòng xe cộ tấp nập đang nối đuôi nhau trên đường, được ngửi thấy mùithơm từ các xiên đồ nướng của các gánh hàng rong trên đường, thích được ngồisau xe của anh trai làm cô cảm giác mình thật nhỏ bé.
Sau khi chạy qua một một tượngđài lớn của một vị anh hùng nào đó trong lịch sử, xe Thiên dừng lại ở bãi xe củabệnh viện. Thiên một lần nữa cõng Tiên trên lưng đi về khu vực của khoa chấnthương chỉnh hình. Nhi được y tá đón vào phòng tập luyện với nhiều máy móc vậnđộng giống như các thứ đồ chơi của bọn con nít ở công viên nhưng hiện đại vàkhoa học hơn rất nhiều. Thiên ngồi bên ngoài quan sát thông qua lớp của kính. Mộtcô y tá mặc quần áo xanh đi lại gần Thiên và thông báo rằng bác sĩ điều trịchính cho Tiên muốn gặp cậu. Thiên đứng vội dậy đi theo cô y tá.
“Cậu là người nhà của bệnh nhânLê Mỹ Tiên.” Bác sĩ lên tiếng hỏi khi thấy Thiên đã ngồi yên trên ghế.
“Dạ con là anh trai của Tiên thưabác sĩ. Có chuyện gì với em gái con không ạ?” Thiên lo lắng.
“Cháu đừng lo, đúng là có vấn đềvới em cháu nhưng không quá quan trọng.” Bác sĩ tóc hoa râm ôm tồn nói.
“Vấn đề gì thưa bác sĩ.”
Bác sĩ lấy ra một tấm phim xquang đưa về phía Thiên.
“Chúng ta tìm thấy một hạch nhỏ nằmđè lên cột sống của em gái cháu.” Bác sĩ dùng đầu bút chỉ vào một điểm trên tấmphim.
Thiên căng thẳng lắng nghe.
“Nhưng rất may mắn đó là một khốiu lành tính, bệnh nhân chỉ cần uống thuốc là được không cần làm phẫu thuật.”
“May quá.” Thiên thở phào.
“Nhưng có một vấn đề ở đây đóchính là khối u này đang đề lên cột sống của em cháu và đó chính là nguyên nhânchính dẫn tới sự chậm phục hồi chức năng đi lại ở chân. Nên bây giờ chúng ta sẽtập trung chữa cho khỏi khối u này trước, sau đó mới có thể tiếp tục cho emcháu tập vật lý trị liệu.”
“Vậy sau này e cháu có còn đi lạiđược không ạ?” Thiên hỏi trong vô thức.
Vị bác sĩ tóc hoa râm gật đầuthay cho câu trả lời.
Lòng Thiên lúc này rối bời vừa mừngvừa lo.
“Anh hai đừng buồn em không saođâu, đợi chữa xong khối hạch rồi em sẽ tập vật lý trị liệu tiếp, lúc đó em sẽ tậpthật chăm chỉ cho mau đi lại được.” Tiên nói khi ngồi sau xe Thiên.
“Anh có buồn đâu.” Thiên chống chế.
Rột rột rột tiếng bụng Thiên lại vanglên.
Tiên nghe thấy, miệng cười thầmliền lên tiếng
“Anh hai ghé mua bánh mì ăn đi,em thấy đói bụng quá.”
“Được rồi em muốn ăn bánh mì gì?”
“Bánh mì thập cẩm không pate. Cònanh Hai.”
“Anh ăn bánh mì xíu mại, thịt chả,nhiều ớt. Em uống nước mía không phía trước có một xe kìa.”
“Ghé đi anh Hai, mua một ly lớnanh em mình uống chung.”
“Ok luôn, hành khách giữa chặt,xe chuẩn bị cập bến.” Thiên đùa Tiên
Tiên vội nắm lấy áo anh cô trongkhi Thiên đánh xe từ từ tấp vào lề nơi có xe nước mía màu vàng bên cạnh một cáibảng hiệu quảng cáo kem đánh răng to. Cơn gió lớn thổi qua khiến mái tóc dài củaTiên tung bay trong nắng.
Tại nhà dì Hai Bình, Út Nhàn đi mộtvòng nhà nhưng không thấy ai.
“Chị hai ơi, anh hai ơi có ai ởnhà không.” Vẫn không có ai đáp lại.
Út Nhàn đi thử vào phòng của HaiBình ở ngay trước nhà bếp. Út Nhàn kéo cửa thò đầu nhìn vào trong.
“Chị hai chị trong này à, em gọinãy giờ mà không nghe chị lên tiếng.” Út Nhàn càm ràm.
“À Út Nhàn hả có chuyện gìkhông?” Dì hai kéo chăn xuống khỏi đầu chầm chậm ngồi dậy.
“Chị sao vậy bệnh à?”
“Hơi đau đầu chút thôi.”
Út Nhàn đi lại ngồi xuống giườngcạnh Hai Bình.
“Chị lại cãi nhau với anh hai phảikhông?” Út Nhàn tinh ranh.
“Ai mà thèm cãi nhau với ông ấychứ.” Dì Bình nói đỏng
“Chuyện thế nào kể em nghe đi.”Út Nhàn gợi chuyện.
Như được cởi nút thắt, Hai Bìnhtuôn ra bao nhiêu chuyện uất ức trong lòng.
“… Đó em xem ông ấy làm như vậycó được không?” Hai Bình kết thúc câu chuyện đầy uất nghẹn.
Sau một lúc im lặng thì Út Nhànlên tiếng.
“Tội nghiệp anh rễ vừa phải làmviệc vất vả còn phải chiều chuộng chị.”
“Con nhỏ này ăn nói gì vậy, khôngbênh chị ruột mình một lời à?” Dì Hai Bình chồm dậy đánh vào vai dì út mấy cái.
“Sao chị đánh em. Em chỉ nói sựthật thôi mà. Chị nhớ lúc chị có bầu thằng Phong không. Giữa đêm chị đòi ănbánh xèo. Gì mà bất nhơn…” Út Nhàn điệu nghệ né qua phải tránh cú đánh của chịmình rồi nói tiếp, “Vậy mà anh rể cũng lặn lội xuống tận chợ Bình Thạnh mua vềcho chị.”
Út Nhàn thấy chị mình im lặng nêntranh thủ nói thêm.
“Rồi cái đợt chị nhập viện mổ ruộtthừa ai là người suốt đêm ngồi xoa bóp chân cho chị khi nghe có người than đauchân.”
“Cô về đi. Thấy chị mình mệtkhông an ủi còn nói này nói nọ.” Dì Hai dỗi khi nghe những lời Út Nhàn kể đềulà sự thật.
“Em về đây. Chị cho xin ít đườngbên nhà vừa hết.” Út Nhàn đứng dậy.
“Muốn lấy gì xuống bếp tự mà lấy.”
“Vậy cho xin ít nước mắm luôn nhachị hai.”
Dì Hai không thèm đáp kéo chănqua khỏi đầu. Út Nhàn lục tục đi xuống bếp lấy đường và nước mắm. Một lúc sauÚt Nhàn mở cửa phòng Hai Bình đặt ly nước chanh đường xuống đầu giường.
“Chị hai em để ly nước chanh ởđây, ráng uống chút đi cho khỏe.”
“Cô vẫn chưa chịu về nữa hả.” Tiếngdì Hai vọng ra rừ trong chăn.
“Về đây, em về thật đó.”
Sau khi Út nhàn rời khỏi, dì Haingồi dậy cầm ly nước chanh uống một hơi cho đến gọi cuối cùng.
Tối đó mọi người trừ dì dượng haitụ tập ở nhà bà Năm cùng ăn bánh canh do Út Nhàn nấu. Sau khi ăn xong mọi ngườicùng tập trung coi bản tin thời sự hằng ngày trên ti vi. Một cô phát thanh viênthanh lịch trong chiếc áo dài xanh có gắn kim gài hình chim bồ câu trên áo đangthông tin về cuộc chiến trang đang diễn ra ở châu Âu.
“Cuộc chiến đang diễn ra vô cùngkhóc liệt, hàng ngàn quân nhân hai bên đã tử nạn… Sau đây là lời tâm sự của mộtvài người dân đang ở các trại tị nạn tại châu Âu, những người muốn quay lại đấtnước của mình dù cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Bác sĩ Oleh Trehuba đang đi nghỉ ởCộng hòa Dominica khi xung đột bùng phát. Ông và vợ, Iryna, một y tá, đã đi quaÁo, Đức và Ba Lan để về đoàn tụ với ba người con và chăm sóc bệnh nhân của họ tạithành phố quê hương cách thủ đô khoảng 161 km.
"Tôi đã khóc suốt ba ngày kểtừ khi chiến sự nổ ra", Trehuba, 44 tuổi, cho hay. "Nhưng chúng tôiđã họp gia đình qua cuộc gọi video và quyết định sẽ ở lại đất nước mình. Mộtbác sĩ trong hoàn cảnh này phải ra tay giúp đỡ".
…
"Tại sao chúng tôi phải ngủtrên sàn đá lạnh khi chúng tôi có nhà ở đất nước mình?" Yulia Boychenko,nhân viên thu ngân siêu thị, người đang xếp hàng cùng với hai con tại gaPrzemysl chờ chuyến tàu về nước, nói. Cô muốn trở về căn hộ của mình.*
…
“Cầu mong cho một thế giới hòabình không còn chiến tranh.” Nữ phát thanh viên thanh lịch với đôi mắt buồn kếtthúc bản tin.
Mọi người trong nhà mắt ai cũngrưng rưng, nhìn vô định vào màn hình tivi.
“Ước gì không có chiến tranh.” BàNăm thốt lên đầy cay đắng bà hồi tưởng về tuổi thơ của mình.
“Trời mưa” Tiếng bé Châu vang lênkhiến mọi người quay đầu nhìn ra phía ngoài sân.
Một cơn mưa bất chợt không báotrước như muốn xoa dịu nỗi đau của một thế giới tương tàn, loạn lạc.
Dì Hai thấy trời đã tối thêm mưalớn mà Dượng Khoa vẫn chưa về liền mặc áo mưa và cầm dù đi ra trạm xe buýt đợichồng. Chiếc xe buýt số 5 cập bến Dượng Khoa cồng khềnh khiêng đồ xuống.
“Ủa sao bà ra đây. Đang đau lưngmà không ở nhà nghỉ?” Dượng Hai bối rối khi nhìn thấy vợ mình.
“Ra chờ ông. Tối rồi không thấyông về nên tôi lo. Mà ông đi đâu tới giờ này?”
“Tôi qua cồn bốc thuốc đau lưngcho bà nè. Mà lúc về đò máy bị hư nên tới giờ mới về tới. Hên là về tới đây trờimới mưa.”
Dì Hai nhìn mấy gói thuốc Bắctrong hai cái bịch lớn trên tên dượng Khoa mà lòng cảm động vô cùng.
“Về thôi, bà còn đứng đó làm gì?”
“Ông đi sát tui nè không mưa ướthết bậy giờ.”
Dượng Hai nép sát người vào DìHai cùng che dưới một cây dù lớn.
“Ông ăn gì chưa?”
“Tôi chưa kịp ăn gì cả. Định để bụngvề ăn cơm bà nấu. Lúc trưa thấy bà có làm món canh chua cá hú mà lúc đó phải tranhthủ đi cho kịp đò.”
“Về đi tui hăm lại cho ông ăn. Tụinhỏ qua nhà ngoại ăn bánh canh hết rồi nên đồ ăn còn dư nhiều.”
“Vậy để tui ăn hết cho, đói bụnglắm rồi.”
Dì hai cũng nép sát vào người dượnghai miệng tủm tỉm cười. Hai người cùng quẹo vào cổng nhà.
Phía bên này hàng rào bà Năm, ÚtNhàn, Nhi, Phong, Thiên, Tiên và bé châu đã thấy tất cả hình ảnh thân mật củahai người. Mọi người nhìn nhau cười khoái trá.
(*Nguồn: Báo vnexpress)