xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Trang 2/5 ĐầuĐầu 1 2 3 4 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 11 tới 20 của 44

Chủ đề: Anh Trai Em Gái

  1. #11
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    11. Hòa Bình ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Thiên nhìn vào đồng hồ đeo taythì thấy đã là 13 giờ kém 15 phút, cậu vội dọn dẹp quầy hàng để về nhà vì hômnay là ngày tập vật lý trị liệu của Tiên ở bệnh viện. Rột rột rột … âm thanhphát ra từ bụng của Thiên, giờ cậu mới nhớ ra là từ sáng giờ cậu vẫn chưa có gìvào bụng. Thiên xoa bụng mình vài cái lấy cục kẹo còn xót lại trong túi cho vàomiệng. Thiên nhanh chóng thu dọn đồ, cột lên xe rồi chạy thẳng về nhà. Những giọtmồ hôi trên mặt Thiên phản chiếu ánh nắng sánh lấp lánh.
    Khi Thiên về tới nhà thì Tiên đãchuẩn bị xong mọi thứ. Thiên cõng Tiên ra xe cẩn thận đặt em gái mình lên yênsau, Thiên lấy cái mũ bảo hiểm màu vàng có vẽ hình Purin tay đang cầm cáimicro, cậu chu đáo gài cái khóa dưới nón. Hai anh em vun vút lướt đi dưới bầutrời trong xanh và đầy nắng. Tiên đưa tay mình đón những tia sáng, cô có giảmgiác như chúng đang đùa giỡn trên tay mình. Tiên rất thích ngày đi tập vật lýtrị liệu vì ngày đó cô có cơ hội ra người hít thở không khí của thành phố, đượcnhìn những dòng xe cộ tấp nập đang nối đuôi nhau trên đường, được ngửi thấy mùithơm từ các xiên đồ nướng của các gánh hàng rong trên đường, thích được ngồisau xe của anh trai làm cô cảm giác mình thật nhỏ bé.
    Sau khi chạy qua một một tượngđài lớn của một vị anh hùng nào đó trong lịch sử, xe Thiên dừng lại ở bãi xe củabệnh viện. Thiên một lần nữa cõng Tiên trên lưng đi về khu vực của khoa chấnthương chỉnh hình. Nhi được y tá đón vào phòng tập luyện với nhiều máy móc vậnđộng giống như các thứ đồ chơi của bọn con nít ở công viên nhưng hiện đại vàkhoa học hơn rất nhiều. Thiên ngồi bên ngoài quan sát thông qua lớp của kính. Mộtcô y tá mặc quần áo xanh đi lại gần Thiên và thông báo rằng bác sĩ điều trịchính cho Tiên muốn gặp cậu. Thiên đứng vội dậy đi theo cô y tá.
    “Cậu là người nhà của bệnh nhânLê Mỹ Tiên.” Bác sĩ lên tiếng hỏi khi thấy Thiên đã ngồi yên trên ghế.
    “Dạ con là anh trai của Tiên thưabác sĩ. Có chuyện gì với em gái con không ạ?” Thiên lo lắng.
    “Cháu đừng lo, đúng là có vấn đềvới em cháu nhưng không quá quan trọng.” Bác sĩ tóc hoa râm ôm tồn nói.
    “Vấn đề gì thưa bác sĩ.”
    Bác sĩ lấy ra một tấm phim xquang đưa về phía Thiên.
    “Chúng ta tìm thấy một hạch nhỏ nằmđè lên cột sống của em gái cháu.” Bác sĩ dùng đầu bút chỉ vào một điểm trên tấmphim.
    Thiên căng thẳng lắng nghe.
    “Nhưng rất may mắn đó là một khốiu lành tính, bệnh nhân chỉ cần uống thuốc là được không cần làm phẫu thuật.”
    “May quá.” Thiên thở phào.
    “Nhưng có một vấn đề ở đây đóchính là khối u này đang đề lên cột sống của em cháu và đó chính là nguyên nhânchính dẫn tới sự chậm phục hồi chức năng đi lại ở chân. Nên bây giờ chúng ta sẽtập trung chữa cho khỏi khối u này trước, sau đó mới có thể tiếp tục cho emcháu tập vật lý trị liệu.”
    “Vậy sau này e cháu có còn đi lạiđược không ạ?” Thiên hỏi trong vô thức.
    Vị bác sĩ tóc hoa râm gật đầuthay cho câu trả lời.
    Lòng Thiên lúc này rối bời vừa mừngvừa lo.
    “Anh hai đừng buồn em không saođâu, đợi chữa xong khối hạch rồi em sẽ tập vật lý trị liệu tiếp, lúc đó em sẽ tậpthật chăm chỉ cho mau đi lại được.” Tiên nói khi ngồi sau xe Thiên.
    “Anh có buồn đâu.” Thiên chống chế.
    Rột rột rột tiếng bụng Thiên lại vanglên.
    Tiên nghe thấy, miệng cười thầmliền lên tiếng
    “Anh hai ghé mua bánh mì ăn đi,em thấy đói bụng quá.”
    “Được rồi em muốn ăn bánh mì gì?”
    “Bánh mì thập cẩm không pate. Cònanh Hai.”
    “Anh ăn bánh mì xíu mại, thịt chả,nhiều ớt. Em uống nước mía không phía trước có một xe kìa.”
    “Ghé đi anh Hai, mua một ly lớnanh em mình uống chung.”
    “Ok luôn, hành khách giữa chặt,xe chuẩn bị cập bến.” Thiên đùa Tiên
    Tiên vội nắm lấy áo anh cô trongkhi Thiên đánh xe từ từ tấp vào lề nơi có xe nước mía màu vàng bên cạnh một cáibảng hiệu quảng cáo kem đánh răng to. Cơn gió lớn thổi qua khiến mái tóc dài củaTiên tung bay trong nắng.
    Tại nhà dì Hai Bình, Út Nhàn đi mộtvòng nhà nhưng không thấy ai.
    “Chị hai ơi, anh hai ơi có ai ởnhà không.” Vẫn không có ai đáp lại.
    Út Nhàn đi thử vào phòng của HaiBình ở ngay trước nhà bếp. Út Nhàn kéo cửa thò đầu nhìn vào trong.
    “Chị hai chị trong này à, em gọinãy giờ mà không nghe chị lên tiếng.” Út Nhàn càm ràm.
    “À Út Nhàn hả có chuyện gìkhông?” Dì hai kéo chăn xuống khỏi đầu chầm chậm ngồi dậy.
    “Chị sao vậy bệnh à?”
    “Hơi đau đầu chút thôi.”
    Út Nhàn đi lại ngồi xuống giườngcạnh Hai Bình.
    “Chị lại cãi nhau với anh hai phảikhông?” Út Nhàn tinh ranh.
    “Ai mà thèm cãi nhau với ông ấychứ.” Dì Bình nói đỏng
    “Chuyện thế nào kể em nghe đi.”Út Nhàn gợi chuyện.
    Như được cởi nút thắt, Hai Bìnhtuôn ra bao nhiêu chuyện uất ức trong lòng.
    “… Đó em xem ông ấy làm như vậycó được không?” Hai Bình kết thúc câu chuyện đầy uất nghẹn.
    Sau một lúc im lặng thì Út Nhànlên tiếng.
    “Tội nghiệp anh rễ vừa phải làmviệc vất vả còn phải chiều chuộng chị.”
    “Con nhỏ này ăn nói gì vậy, khôngbênh chị ruột mình một lời à?” Dì Hai Bình chồm dậy đánh vào vai dì út mấy cái.
    “Sao chị đánh em. Em chỉ nói sựthật thôi mà. Chị nhớ lúc chị có bầu thằng Phong không. Giữa đêm chị đòi ănbánh xèo. Gì mà bất nhơn…” Út Nhàn điệu nghệ né qua phải tránh cú đánh của chịmình rồi nói tiếp, “Vậy mà anh rể cũng lặn lội xuống tận chợ Bình Thạnh mua vềcho chị.”
    Út Nhàn thấy chị mình im lặng nêntranh thủ nói thêm.
    “Rồi cái đợt chị nhập viện mổ ruộtthừa ai là người suốt đêm ngồi xoa bóp chân cho chị khi nghe có người than đauchân.”
    “Cô về đi. Thấy chị mình mệtkhông an ủi còn nói này nói nọ.” Dì Hai dỗi khi nghe những lời Út Nhàn kể đềulà sự thật.
    “Em về đây. Chị cho xin ít đườngbên nhà vừa hết.” Út Nhàn đứng dậy.
    “Muốn lấy gì xuống bếp tự mà lấy.”
    “Vậy cho xin ít nước mắm luôn nhachị hai.”
    Dì Hai không thèm đáp kéo chănqua khỏi đầu. Út Nhàn lục tục đi xuống bếp lấy đường và nước mắm. Một lúc sauÚt Nhàn mở cửa phòng Hai Bình đặt ly nước chanh đường xuống đầu giường.
    “Chị hai em để ly nước chanh ởđây, ráng uống chút đi cho khỏe.”
    “Cô vẫn chưa chịu về nữa hả.” Tiếngdì Hai vọng ra rừ trong chăn.
    “Về đây, em về thật đó.”
    Sau khi Út nhàn rời khỏi, dì Haingồi dậy cầm ly nước chanh uống một hơi cho đến gọi cuối cùng.
    Tối đó mọi người trừ dì dượng haitụ tập ở nhà bà Năm cùng ăn bánh canh do Út Nhàn nấu. Sau khi ăn xong mọi ngườicùng tập trung coi bản tin thời sự hằng ngày trên ti vi. Một cô phát thanh viênthanh lịch trong chiếc áo dài xanh có gắn kim gài hình chim bồ câu trên áo đangthông tin về cuộc chiến trang đang diễn ra ở châu Âu.
    “Cuộc chiến đang diễn ra vô cùngkhóc liệt, hàng ngàn quân nhân hai bên đã tử nạn… Sau đây là lời tâm sự của mộtvài người dân đang ở các trại tị nạn tại châu Âu, những người muốn quay lại đấtnước của mình dù cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
    Bác sĩ Oleh Trehuba đang đi nghỉ ởCộng hòa Dominica khi xung đột bùng phát. Ông và vợ, Iryna, một y tá, đã đi quaÁo, Đức và Ba Lan để về đoàn tụ với ba người con và chăm sóc bệnh nhân của họ tạithành phố quê hương cách thủ đô khoảng 161 km.

    "Tôi đã khóc suốt ba ngày kểtừ khi chiến sự nổ ra", Trehuba, 44 tuổi, cho hay. "Nhưng chúng tôiđã họp gia đình qua cuộc gọi video và quyết định sẽ ở lại đất nước mình. Mộtbác sĩ trong hoàn cảnh này phải ra tay giúp đỡ".

    "Tại sao chúng tôi phải ngủtrên sàn đá lạnh khi chúng tôi có nhà ở đất nước mình?" Yulia Boychenko,nhân viên thu ngân siêu thị, người đang xếp hàng cùng với hai con tại gaPrzemysl chờ chuyến tàu về nước, nói. Cô muốn trở về căn hộ của mình.*

    “Cầu mong cho một thế giới hòabình không còn chiến tranh.” Nữ phát thanh viên thanh lịch với đôi mắt buồn kếtthúc bản tin.
    Mọi người trong nhà mắt ai cũngrưng rưng, nhìn vô định vào màn hình tivi.
    “Ước gì không có chiến tranh.” BàNăm thốt lên đầy cay đắng bà hồi tưởng về tuổi thơ của mình.
    “Trời mưa” Tiếng bé Châu vang lênkhiến mọi người quay đầu nhìn ra phía ngoài sân.
    Một cơn mưa bất chợt không báotrước như muốn xoa dịu nỗi đau của một thế giới tương tàn, loạn lạc.
    Dì Hai thấy trời đã tối thêm mưalớn mà Dượng Khoa vẫn chưa về liền mặc áo mưa và cầm dù đi ra trạm xe buýt đợichồng. Chiếc xe buýt số 5 cập bến Dượng Khoa cồng khềnh khiêng đồ xuống.
    “Ủa sao bà ra đây. Đang đau lưngmà không ở nhà nghỉ?” Dượng Hai bối rối khi nhìn thấy vợ mình.
    “Ra chờ ông. Tối rồi không thấyông về nên tôi lo. Mà ông đi đâu tới giờ này?”
    “Tôi qua cồn bốc thuốc đau lưngcho bà nè. Mà lúc về đò máy bị hư nên tới giờ mới về tới. Hên là về tới đây trờimới mưa.”
    Dì Hai nhìn mấy gói thuốc Bắctrong hai cái bịch lớn trên tên dượng Khoa mà lòng cảm động vô cùng.
    “Về thôi, bà còn đứng đó làm gì?”
    “Ông đi sát tui nè không mưa ướthết bậy giờ.”
    Dượng Hai nép sát người vào DìHai cùng che dưới một cây dù lớn.
    “Ông ăn gì chưa?”
    “Tôi chưa kịp ăn gì cả. Định để bụngvề ăn cơm bà nấu. Lúc trưa thấy bà có làm món canh chua cá hú mà lúc đó phải tranhthủ đi cho kịp đò.”
    “Về đi tui hăm lại cho ông ăn. Tụinhỏ qua nhà ngoại ăn bánh canh hết rồi nên đồ ăn còn dư nhiều.”
    “Vậy để tui ăn hết cho, đói bụnglắm rồi.”
    Dì hai cũng nép sát vào người dượnghai miệng tủm tỉm cười. Hai người cùng quẹo vào cổng nhà.
    Phía bên này hàng rào bà Năm, ÚtNhàn, Nhi, Phong, Thiên, Tiên và bé châu đã thấy tất cả hình ảnh thân mật củahai người. Mọi người nhìn nhau cười khoái trá.
    (*Nguồn: Báo vnexpress)

  2. #12
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    12. Bủn Rủn ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Hôm nay là rằm nên quán cơm củadì Hai nghỉ bán một ngày. Cả nhà đang tập trung quanh cái bàn gỗ dài trong bếpdùng bữa sáng với món súp trứng cút.
    “Cháu bà giỏi quá mới đó đã ăn hếtmột chén rồi.” Dì hai nựng vào đôi má phúng phính của bé Châu.
    “Bà ngoại “Cheo” muốn ăn trứngcút.” Giọng bé Châu ngọng nghịu
    “Bé “Cheo” ăn trứng cút của cậunè.” Phong nhổm người dậy lấy trứng cút từ tô mình bỏ qua chén của Châu.
    “Cheo muốn ăn hai trứng.” Bé Châugiơ hai ngón tay tròn vo về phía Phong.
    “Được rồi đây đây.” Phong lại đểthêm một cái trứng cút vào chén của Châu.
    “Châu à con ăn nhiều quá sẽ béophì mất, cái bụng ú nu rồi nè.” Nhi lo lắng nói.
    “Con nít tròn tròn mới dễthương.” Dì Hai bảo vệ Châu.
    “Châu là em bé mỡ.” Phong chọc ghẹo.
    “Bà ngoại cậu út kêu Cheo là bé mỡkìa.” Bé Châu quay qua mét bà ngoại mình.
    “Đánh đòn cậu út, cậu út hư...”
    “Chị hai em thấy chị cũng đang ùlên đấy.” Phong nhìn qua Nhi.
    “Chị mới vừa lên 3 kí, vừa cânhôm qua, đang rầu gần chết đây! Chắc từ hôm nay phải bắt đầu tập thể dục lại.”Nhi than thở.
    “Để xem chị tập được mấy ngày.”Phong bỉu môi.
    “Cái thằng này, muốn ăn đánhkhông?” Nhi hù Phong.
    Trong khi mọi người đều tập trungăn sáng thì dượng Khoa chăm chú vào tờ báo giấy khổ lớn. Dì Hai lên tiếng.
    “Ông coi cái gì mà tập trung dữ vậy,chén súp của ông nguội hết rồi kìa.”
    Dượng hai vội đặt tờ báo xuống rồichầm chậm thông tin.
    “Hôm qua vừa có vụ cướp nhà băng tạingân hàng Red sky, bọn cướp gồm 5 tên có trang bị súng và lựu đạn đã tấn công bảovệ và lấy đi 10 tỷ đồng, sau đó thì bọn chúng đã lên xe tẩu thoát. Cảnh sát vẫnchưa tìm ra tung tích…”
    “10 tỷ luôn à nhiều thế. Chắcngân hàng họ buồn lắm, mất số tiền lớn quá mà.” Dì Hai thương cảm.
    “Ngân hàng Red Sky gần công tycon cách nhau 2 tòa nhà. Bọn này liều lĩnh ghê có cả súng nữa à.” Phong rùngmình.
    Nghỉ một chút dượng Khoa tiếp tục.
    “Trong đây có ghi ai cung cấpthông tin cho cảnh sát giúp bắt được bọn cướp này sẽ được thưởng 50 triệu đồng.”
    “Có biết cũng không ai dám báođâu. Sợ không có mạng để xài 50 triệu ấy chứ.” Dì hai lên tiếng.
    “Con mà biết là con báo liền. Mìnhphải làm tròn trách nhiệm của một công dân giúp đỡ chính quyền chứ mẹ.” Nhi chắcnịch.
    “Chứ không phải chị mê 50 triệuà.” Phong nói như hiểu rất rõ chị mình.
    “Im miệng.” Nhi đứng dậy cầm tráitáo nhét vào cái miệng đang há to của Phong.
    “Mà bà có mang súp qua bên nhà máchưa? ” Dượng Khoa hỏi dì Hai
    “Ông yên tâm tôi mang qua đó 4 phầntừ sớm rồi. Má với bé Tiên thích món súp này lắm. Má cho mình lại mấy trái táođó.”
    “Táo ngon ghê.” Phong nhai ngấunghiến miếng táo to trong miệng.

    Tại nhà Bà Năm, Thiên đang ngheđiện thoại của Vũ.
    “Giọng cậu ghê quá vậy Vũ, thôiráng nghỉ ngơi đi, tớ đi một mình cũng được chắc là không sao đâu… Cậu bệnh vầysao mà đi nổi, ở nhà nghỉ đi tối tớ qua thăm.”
    Hôm nay đúng ra Thiên và Vũ có hẹnlà sẽ cùng nhau đi làm thêm nhưng tới sáng nay thì Vũ gọi báo là bị sốt, Thiênđoán chắc là do tối qua cậu với Vũ đá banh dưới mưa nên Vũ mới bệnh. Thiên lụclọi trong ví của mình, chỉ còn có 25ngàn, không đủ tiền đổ một lít xăng Thiên chán nản, mới tuần trước có 23 ngàn mộtlít vậy mà bữa nay đã lên 30 ngàn một lít. Thiên đành dắt chiếc xe đạp cũ củamình ra chạy đỡ để tiết kiệm tiền. Chết trễ mất rồi. Thiên nhảy lên chiếc xe đạprồi phóng nhanh ra ngõ. Cậu luồn lánh chiếc xe đạp của mình vào những con hẻmnhỏ mà xe lớn không thể nào vào được, cậu nép sát tường nhường đường cho chiếcxe ngược chiều, Thiên bẻ lái rẽ vào một khoảng sân mà lũ trẽ đang chơi đuổi bắt,cậu lại rẽ phải chạy ngang qua một xe hủ tiếu gõ người hoa với nhều chữ Tàu.Thiên đạp nhanh hướng ra con đường lớn đang từ từ hiện phía trước mặt, thìnhlình cậu thấy mắt mình tối sầm lại, chiếc xe đạp loạng choạng lao thẳng ra đườnglớn tông vào chiếc siêu xe màu vàng vừa trờ tới.
    “Rầm.” tiếng hai chiếc xe va vàonhau.
    Mắt Thiên đã sáng bình thường trởlại, cậu lò mò đứng dậy, chiếc xe đạp đang nằm chổng chơ trên đường. Thiên mauchóng lấy lại bình tĩnh vội chạy về phía chiếc siêu xe cậu vừa tông vào để xemcó hư hỏng gì không. Một vết xướt dài xuất hiện trên lớp vỏ phủ nano màu vànghoàn hảo như khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
    “Thôi xong mày rồi Thiên ơi tiềnđâu mà đền cho người ta đây.” Thiên nói thầm
    Chủ nhân chiếc siêu xe mở cửa bướcra tiến về phía Thiên.
    “Xin lỗi, xin lỗi anh, em sẽ đềntiền sửa xe cho anh.” Thiên cúi đầu nhiều lần về phía chủ nhân chiếc xe.
    “1 ngàn đô cậu có tiền đềnkhông?” Chủ nhân chiếc xe lên tiếng.
    “1 ngàn đô là 20 triệu.” Thiên đưamắt lên nhìn người chủ chiếc siêu xe.
    Thiên như giật bắn cả người khiVương đang đứng ngay trước mặt cậu.
    “Lại là cậu. Chúng ta hay thườnggặp nhau nhỉ.” Vương lạnh lùng nói.
    “Xin lỗi cậu, bây giờ tớ không cótiền, tớ trả góp tiền sửa xe cho cậu được không?”
    Vương im lặng không nói lời nào.
    “Đây là căn cước công dân và bằnglái xe của tớ, cậu giữ làm tin đi.”
    Vương trầm ngâm một lúc lâu.
    “Thôi cậu đi đi, tớ không truy cúchuyện này, coi như hôm nay tớ không may.”
    “Tớ nhất định sẽ trả tiền sửa xelại cho cậu.” Thiên quả quyết.
    Thiên cúi đầu chào Vương rồi nặngnhọc dắt chiếc xe đạp của mình rời đi. Vương ngồi trong xe dõi theo bóng Thiênkhuất dần ở ngã rẽ.
    Thiên bấm chuông cổng ngôi nhà cóbiển số 53. Một ngôi nhà mái đỏ, tường sơn vôi trắng ngà đã nhuốm màu thời gian,được bao bọc bởi một hàng rào màu vàng nhạt. Cây hoa giấy màu hồng lớn uốn mìnhtheo vòng cung của cái cổng sắt lớn tạo cảm giác như cái cổng được tạo ra từ mộthốc cây. Một bà cụ bước ra.
    “Cháu là Thiên đấy à.” Bà cụ mómmém hỏi.
    “Dạ cháu là Thiên đây, người đãliện hệ qua điện thoại với bà.”
    “Cháu bị gì thế? Sao cả người tetua thế này.”
    “Dạ cháu không sao chỉ là vô ý bịté thôi.”
    “Vậy à. Mà sao chỉ có một mìnhcháu, còn bạn cháu đâu?”
    “Dạ bạn cháu bị bệnh nên chỉ cómình cháu tới.”
    Bà lão bỗng thay đổi sắt mạnh từnhiệt tình sang lạnh tanh.
    “Bà đang cần tới hai người làm việclận, có một mình cháu bà e sẽ không đủ sức làm đâu. Vừa rồi cũng có hai người mớilại hỏi, chắc bà sẽ gọi lại cho họ. Bà xin lỗi cháu nhé.”
    “Dạ cháu hiểu rồi.” Thiên lủi thủiđịnh quay xe ra về.
    “Bạn cháu đến kìa phải không, saonói là bệnh.” Bà lão nhìn người thanh niên vừa tiến lại ngay sau lưng Thiên.
    Thiên lại một lần nữa giật nẩy cảngười khi nhìn thấy Vương đang đứng bên cạnh mình.
    “Hai cháu bàn bạc đi, xong thìbáo bà biết.” Bà cụ đi vào trong nhà.
    “Cậu đến đòi tiền sửa xe hả? Xinlỗi giờ tớ vẫn chưa có tiền.” Thiên ấp úng.
    “Không. Tớ đem cái này trả cho cậu.”Vương đưa chiếc đồng hồ dây da lên trước mặt Thiên
    “Đồng hồ của tớ, chắc là nó rơira khi tớ tông vào xe của cậu. Cám ơn.” Thiên Nhận lại chiếc đồng hồ từ tayVương lòng đầy ái ngại.
    Bà cụ lúc này bước ra và nói.
    “Hai cháu tính sao rồi có làmluôn hay không?”
    “Dạ làm chứ bà, cháu với bạn cháusẽ làm.”
    “Vậy thì mau vào đi.” Bà cụ quaylưng đi vào trong sân.
    Vương nhìn Thiên với ánh mắt lạnhlùng.
    “Cậu giúp tớ đi, công việc nàylương khá lắm. Tớ sẽ kiếm tiền trả cho cậu. Cậu vào đó chẳng cần làm gì cả, tấtcả để đó cho tớ, xin cậu đấy.” Thiên biết mình đòi hỏi sự giúp đỡ từ Vương làvô lý nhưng cậu đã không còn cách nào khác.
    “Vào trong thôi.” Vương nhẹ nhàngbước qua cánh cổng trước sự ngỡ ngàng của Thiên.
    Thiên và Vương đứng ngay ngắn trướcmặt bà cụ có lưng hơi còng, tóc búi cao sau gáy được giữ lại bằng một cây trâmlớn bằng gỗ, khoác trên người chiếc áo bà ba màu tím than và quần lãnh Mỹ A đenbóng. Miệng bà cụ móm do đã rụng hết răng. Bỗng âm thanh rè rè phát ra từ cáimiệng ấy.
    “Công việc hôm nay của hai cháulà muối dưa cải.”
    Dưa cải thì Vương biết nhưng cậuchưa từng ăn bao giờ, càng không biết cách làm. Vương cảm thấy trong lòng hoangmang tột độ. Cậu thầm ước mình chưa từng bước qua cái cổng hoa giấy đó.

  3. #13
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    13. Cải muối ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)
    Trường tiểu học Cảnh Đôn nằm népmình cạnh một ngọn đồi thấp có trồng nhiều hoa hướng dương. Từ bên cửa sổ lớp họcmà nhìn lên ngọn đồi, học sinh sẽ có cảm giác như có hàng trăm mặt trời lớn nhỏđang cùng nhau tỏa sáng. Ngọn đồi là nơi diễn ra các buổi dã ngoại thường niêncủa học sinh trường Cảnh Đôn. Tại một phòng học Út Nhàn trong chiếc áo dài màuthiên thanh thướt tha đang kể một câu chuyện cổ tích cho các học sinh của mình.Út Nhàn là một giáo viên tiểu học đã được gần 20 năm tuổi nghề. Cô giáo Nhàn bắtđầu về công tác tại trường Cảnh Đôn từ lúc 22 tuổi và bây giờ đã 41 tuổi. Côgiáo Nhàn là một người rất yêu quý trẻ em, cô xem từng học sinh như là một đứacon của mình, cô luôn ân cần và quan tâm hết mực.
    “… và thế là từ đó công chúa vàhoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.” Út Nhàn khẽ mỉm cười trước mộtkết thúc đẹp.
    Thầy giám thị Hưng chợt xuất hiệnở trước cửa phòng học, thầy Hưng có dáng người cao ráo, hơi gầy, tóc rẻ ngôi gọngàng. Thầy vẫy tay gọi Út Nhàn.
    “Các em tiếp tục đọc bài thơ bêndưới, cô ra gặp thầy giám thị sẽ quay lại ngay.” Út Nhàn nói rồi bước về phía cửa.
    “Chào cô Nhàn.” Thầy Hưng tươi cườicúi chào khi thấy Út Nhàn đi tới.
    “Chào thầy giám thị có việc gìkhông ạ?”
    “Tôi tới thông báo hôm nay lớp côcó lịch trực nhật sân trường sau giờ học.”
    “Dạ cám ơn thầy, tôi sẽ báo họcsinh ở lại làm vệ sinh sân trường sau khi tan học.”
    “Mà này cô Nhàn…” Thầy Hưng ấpúng.
    “Có chuyện gì nữa sao thầy giámthị.” Út Nhàn nhìn thái độ ngập ngừng của thầy giám thị.
    “Tôi có mang ít nước cam cho cô,xin cô nhận cho.” Thầy Hưng lấy hết can đảm đưa chai nước cam về phía Út Nhàn.
    Út nhàn như bất động trước việclàm của thấy Hưng.
    “Cám ơn thầy quá… nhưng hôm naytôi cũng mang theo nước cam, nhiều quá tôi sợ là sẽ không uống hết. Xin thầy giữlại mà dùng.” Út Nhàn khó xử từ chối.
    Thầy giám thị ngại ngùng thu chainước cam trên tay mình về. Thầy hít một hơi thật sâu lấy lại sự tự tin.
    “Vậy xin phép cô tôi về vănphòng.” Thầy Hưng cúi đầu chào.
    “Xin chào thầy.” Út Nhàn cúi đầuchào đáp lại.
    Út Nhàn đứng lặng người nhìn theochiếc bóng dài đang lướt đi trên nền gạch của thầy giám thị. Trong tâm út Nhàncó cái gì đó đang vướng bận, út Nhàn hiểu tâm ý của thầy Hưng dành cho mìnhnhưng út Nhàn lại sợ tình yêu nên luôn tìm cách né tránh.
    Tại ngôi nhà số 53 có cổng hoa giấyrực rỡ, Thiên và Vương bước vào nhà kho nằm ở gốc sân theo lời hướng dẫn của bàcụ. Cả hai đều choáng váng trước số lượng cải bẹ dưa lắp đầy cả một căn phòng rộnghơn 50 mét vuông.
    Nhiệm vụ 1: Đem cải bẹ đi rửa sạch.
    Công đoạn này nhiệm vụ của Thiênvà Vương là dùng hai cái gùi tre lớn vận chuyển cải bẹ từ nhà kho ở sau vườn đitập kết tại sàn nước ở phía trước nhà. Sau đó sẽ có ba bà cô lớn tuổi sẽ rửa sạchchúng bằng cách cho cải bẹ vào những thau nước muối lớn đã được chuẩn bị sẵn.
    “Cậu không cần phải làm đâu, đểđó tớ sẽ làm hết cho.” Thiên nói với Vương đang đứng ngay bên cạnh.
    Vương không nói gì chỉ quay mặtđi về phía cổng hoa giấy.
    “Cậu ta về thật sao?” Thiên nhìntheo Vương với ánh mắt cam chịu.
    Tuy có chút chạnh lòng nhưng Thiênđã nhanh chóng quên đi, cậu tập trung vào công việc. Thiên nhanh nhẹn chất cảibẹ vào đầy gùi tre mang trên lưng rồi dừng hết sức vác về phía sàn nước.
    “Nặng thật đấy.” Thiên cắn răngbước đi.
    Sau khi đổ cải bẹ từ chiếc gùitre vào cái thau nước lớn Thiên nhanh chóng quay lại nhà kho cho chuyến lấyhàng tiếp theo. Thiên vừa đặt chân đến trước cửa nhà kho thì thấy Vương đã quaylại và đang đứng chờ cậu.
    “Cậu mau rửa rồi băng vết thươnglại đi. Máu cậu có thể dính vào món cải muối sẽ rất là mất vệ sinh.” Vương đưacái bịch giấy cho Thiên.
    Thiên không biết là Vương đangquan tâm cho mình hay là đang muốn nói mình mất vệ sinh nhưng Thiên vẫn cố épmình nở một nụ cười thật thân thiện và nhận lấy bịch đồ y tế từ tay Vương.
    “Tớ sẽ đi băng bó vết thương ngay.Cám ơn cậu đã quan tâm.”
    “ Đừng hiểu lầm tớ hoàn toànkhông quan tâm đến chuyện cậu bị thương, tớ chỉ là không muốn nhìn thấy máu, cứnhìn thấy nó là tớ khó chịu.” Vương lạnh lùng trong từng câu chữ.
    “Tớ hiều rồi, tớ sẽ đi che vếtthương lại ngay.” Thiên cười trong đau khổ.
    Vừa đi Thiên vừa lầm bầm.
    “Không phải vì đang nợ tiền sửaxe của cậu ta thì mình đã tẩn cho cậu ta một trận rồi. Sợ máu? Đúng là công tửnhà giàu vô dụng.” Thiên tức tối trong lòng.
    Sau khi đã vệ sinh vết thương vàbăng bó thật kỹ Thiên quay lại nhà kho. Lúc này cậu thấy Vương đã cởi bỏ áovest của mình, xếp gọn để một bên và đang nhanh nhẹn vận chuyển gùi cải bẹ totrên lưng. “Cũng không quá công tử.” Thiên nghĩ thầm. Thiên quyết không thuakém, cậu chất thật nhiều cải bẹ vào gùi rồi nhanh chóng đi vượt qua mặt Vương.Mồ hôi tuôn ra từ cơ thể hai người bạn làm ướt cả hai lưng áo, ai cũng như vừanhư mới tắm xong. Từng giọt mồ hôi rơi xuống nền xi măng kéo dài thành một đườngthẳng từ nhà kho đến sàn nước.
    “Hai anh chàng này thật là nhiệttình.” Bà cô đầu xoăn như sư tử khen ngợi.
    “Cố ai lên chiến thắng cô sẽ tặngcho một trái táo.” Bà thím găng tay cao su đỏ hô vang.
    Nhiệm vụ 2 : Đem cải bẹ phơi nắng.
    Sau khoảng 2 tiếng khuân vác cảibẹ không ngơi nghỉ thì cuối cùng Thiên và Vương cũng đã vận chuyển tới gùi cảicuối cùng.
    “Hai chàng trai lại đây nghỉ taymột chút nào.” Bà dì mập mạp í ới gọi hai người bạn.
    Thiên và Vương lấy tay gạt mồ hôitrên trán đi lại cái phản gỗ lớn chỗ ba bà thím đang ngồi uống nước.
    “Ngồi xuống đây uống nước đinào.” Bà cô tóc sư tư vỗ mạnh xuống cái phản gỗ.
    “Nước đây uống đi cho mát.” Bàthím mập mạp rót hai ly nước màu hồng to rồi đưa cho Thiên và Vương.
    “Cháu cảm ơn.” Thiên và Vươngcùng đồng thanh.
    Vương ngập ngừng nhìn thứ nướcmàu hồng hồng nhưng vì quá khát nên cậu cho lên miệng uống đại. Một cảm giác vôcùng sảng khoái lan tỏa trong khoan miệng sau đó là lan ra khắp cơ thể.
    “Một ly nữa nhé. Là nước si rôdâu đấy. Dâu này mua từ Đà lạt xuống nên rất là ngon.” Bà dì mập mạp lại rót đầymột ly nước dâu cho Vương.
    Vương gật đầu cám ơn rồi uống hếtmột hơi. Thiên ngồi bên cạnh đang từ từ thưởng thức món nước mứt dâu thanh mátkhông quá ngọt cũng không quá gắt.
    “Con nhà ai mà đẹp trai ghê, caoráo, trắng trẻo trông như diễn viên điện ảnh vậy.” Bà thím tóc sư tử nhìn Vươngtừ đầu tới chân rồi tắm tắc khen.
    “Cháu có bạn gái chưa? Cô có đứacháu gái đang học đại học năm nhất hay là cô giới thiệu nó cho cháu nhé.” Bà côgăng tay đỏ nhìn Vương bằng đôi mắt dò xét.
    “Thôi đi con nhỏ cháu bà mập úsau mà hợp với anh chàng đẹp trai này được. Cậu trai hay là làm con rễ cô đi,con gái cô vẫn chưa có chồng.” Bà cô mập ú xí phần.
    Vương ngại ngùng không biết nóigì. Như thấy thế khó của Vương, Thiên chợt nắm tay Vương kéo cậu đứng dậy.
    “Tụi cháu phải làm tiếp đây, nếukhông tới tối vẫn chưa xong. Cám ơn các cô đã mời nước tụi cháu.” Thiên lễ phépcúi đầu chào rồi kéo mạnh tay Vương rời đi.
    Vương như hiểu ý cũng chạy đitheo Thiên, trước khi đi cậu không quên cúi đầu cám ơn vì thứ nước dâu ngon tuyệthảo mà lần đầu cậu được uống.
    “Sướng nha chỉ một buổi làm mà kiếmđược bao nhiêu bạn gái.” Thiên quay qua chọc Vương khi hai người đã đi được mộtđoạn xa.
    Vương lạnh nhạt chẳng để tâm đếnlời đùa của Thiên.
    “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì nữa.”Vương hỏi.
    “Phơi cải bẹ.” Thiên dứt khoát.
    Thiên và Vương đứng trước những dảisào tre dài được đóng chặt vào những cột gỗ cao tầm 1 mét rưỡi trông giống nhưnhững hàng sào phơi vải trong các tiệm nhuộm trong phim cổ trang. Nhiệm vụ củaThiên và Vương là dùng những móc sắt có sẵn trên xào tre treo những cải bẹ dưavừa được rửa lên, với công đoạn này cải bẹ sẽ được phơi dưới nắng tầm ba tiếngđể giúp cho cải bẹ sau khi ướp sẽ giòn và bảo quản được lâu hơn. Thiên và Vươngbắt tay vào việc, công đoạn này không quá nặng nhọc nhưng đòi hỏi sự khéo léo đểtránh làm dập cải khi dùng những móc sắt đâm vào đầu cải. Sau khi đã rửa xong tấtcả cải, ba bà cô cũng nhanh chóng ra hỗ trợ Thiên và Vương treo cải lên xào. 12giờ trưa cũng là lúc tất cả số cải đã được gắn lên các thanh tre dài. Thiên cócảm giác như đang lạc giữa một cánh đồng toàn cải bẹ rộng lớn. Vương thì thấygiống như những con mực lớn màu xanh đang được phơi cho khô. Mọi người nghĩtrưa 30 phút, bà chủ nhà mang cho mỗi người một phần cơm hộp. Thiên ăn ngấu nghiếnhộp cơm thịt quay của mình. Trong khi Vương không đụng lấy một miếng nào vào phầncơm của mình.
    “Cậu không ăn được sao?” Thiênnhìn Vương.
    Vương không nói gì chỉ lắc đầu.
    Thiên bỗng ngồi bật dậy cầm hộpcơm của Vương rồi chạy đi đâu đó, một ít phút sau thì Thiên quay trở lại trêntay cậu là hai trái táo và một cái bánh mì ngọt.
    “Nè ăn đi, cái này chắc cậu ăn đượcphải không.”
    “Cậu lấy mấy cái này ở đâu vậy?”Vương thắc mắc.
    “Tớ đem hộp cơm của cậu đi đổi vềđấy. Bánh mì là của cô tóc sư tử còn táo là của cô găng tay đỏ gửi cho cháu rểtương lai.” Thiên tinh ranh đáp.
    “Tóc sư tử , găng tay đỏ.” Vươnglập lại những biệt danh mà Thiên vừa nói
    “Tại tớ không biết tên của họ nêntớ gọi vậy cho dễ phân biệt.”
    “Thế biệt danh của tớ là gì.”Vương hỏi.
    “Tên cậu là Vương tớ biết rồi nênkhông có đặt biệt danh cho cậu.”
    “Sao cậu biết tên tớ, tớ chưa từnggiới thiệu mình với cậu mà.” Ánh mắt Vương ngờ vực xoáy vào Thiên.
    Thiên ngập ngừng nhớ lại là họchưa từng giới thiệu về nhau. Thiên biết tên Vương là do họ học chung ở trên lớpđại học. Nhưng đó là thân phận của Tiên em gái cậu chứ không phải của chính cậu.Thiên cố động não suy nghĩ. Mồ hôi túa ra ướt cả hai bàn tay cậu.
    “À a à…. Là trên tờ khai báo ở đồncảnh sát. Đúng vậy tớ thấy tên cậu ở đồn cảnh sát.” Thiên mừng rỡ.
    “Vậy ra cậu biết tớ là người bị cậuđánh ở bãi xe?”
    “Đúng vậy. Lúc gặp cậu trên đường,tớ đã nhớ ra rồi nhưng cố tình không muốn nhắc tới vì sợ cậu vẫn còn ghim chuyệncũ.”
    “Thế sao giờ lại nói ra?”
    “Cậu ta bắt đầu nghi ngờ thân phậnmình rồi sao.” Thiên hoang mang trong lòng.
    Vương vẫn đang dõi mắt theoThiên.
    “Là do bây giờ tớ muốn xin lỗi cậu.Xin lỗi vì đã đánh cậu vô cớ.” Thiên đứng cúi đầu thật chân thành trước Vương.
    Thiên cố tình đánh lạc hướng chủđề nhằm tránh đi mối hiềm nghi của Vương.
    “Thôi bỏ đi. Cám ơn cậu vì phầnbánh mì và táo.” Vương tuy có chút nghi ngờ trước hành động hơi khác thường củaThiên nhưng cậu không nói gì thêm nữa.
    Thiên ngồi xuống thở dài nhẹ nhõmrồi tiếp tục ăn hết phần cơm của mình.
    Nhiệm vụ 3: Bóc tỏi và hành tím.
    Trong khi chờ cho cải héo lại thìThiên và Vương phải lột hết 2 thau tỏi và hành tím. Hai người bạn nước mắt giàngiụa nhìn nhau đầy đau khổ, họ không có cách nào để kiềm nén nước mắt của mìnhlại.
    Nhiệm vụ 4: Đem cải đã phơi khô bỏvào trong khạp sành.
    Sau khi cải bẹ dưa đã được phơikhô dưới nắng lớn tầm 3 giờ đồng hồ thì bắt đầu đem cải bẹ cho vào trong khạpsành có lót miá ở dưới đáy, khi đã sắp cải bẹ đầy xăm xắp khạp thì đỗ hỗn hỗnđường muối vào, tiếp đến là tỏi và hành cắt lát, dùng một hòn đá to dằn chặt lêntrên cải. Cuối cùng là đậy nắp khạp lại.
    Cuối ngày khi đàn chim kéo nhaubay về tổ, mặt trời cũng đã lên chuyến xe buýt cuối cùng để đi về nhà.
    “Đây là tiền công của hai cháu. Cámơn hai cháu đã giúp đỡ bà.” Bà cụ móm mém trao hai phong bì trắng cho Thiên vàVương, mỗi phong bì chứa 500 ngàn đồng.
    Thiên và Vương cúi chào mọi ngườivà đi ra khỏi cánh cổng hoa giấy. Ba bà thím vẫn không quên hứa hẹn với Vươnglà một ngày không xa sẽ đem con cháu họ đến gặp cậu. Vương miễn cưỡng gật đầucho qua chuyện rồi nhanh chống rời đi.
    “Cậu thấy chưa tiền công cao lắmtớ đã nói rồi mà.” Thiên lấy tờ 500 ngàn ra hôn lấy hôn để.
    “500 ngàn cho 10 tiếng làm việc, vậy tính ra mộttiếng chỉ có 50 ngàn vậy mà cho là cao sao.” Vương lạnh nhạt cắt ngang niềm hạnhphúc của Thiên.
    Thiên sượn cả mặt nhưng không nóigì được vì biết đó là sự thật. Thiên đi trước Vương tiếp bước theo sau. ChợtThiên quay người lại nhìn Vương sau một khoảng thời gian trầm tư trong suynghĩ.
    “Tớ biết vì sao cậu theo tớ cảngày hôm nay.”
    Vương hơi ngập ngừng trong ánh mắt,cậu nuốt nước bọt khan xuống cổ.
    “Cậu muốn lấy lại tiền sữa xe phảikhông?” Thiên chắc nịch nhìn vào mắt Vương.
    Vương không nói lời nào chỉ đứngđưa mắt nhìn Thiên.
    “Cậu cầm lấy số tiền này đi, tớ sẽráng kiếm tiền rồi trả nợ cậu sau.” Thiên giành giật với nội tâm vô cùng gay gắt,tay cậu run run khi đưa phong bì tiền công cho Vương.
    Vương nhận ngay phong bì Thiênđưa mà không chút do dự.
    “Giờ mình kêu cậu ta thối lại chomình 100 ngàn có phải là thất lễ không nhỉ.” Thiên tự vấn nội tâm của chínhmình.
    “Tớ sẽ nhận số tiền này của cậu,xem như từ nay chúng ta không có nợ nần gì với nhau. Mong là chúng ta sẽ khôngbao giờ gặp nhau trong tình cảnh như vầy nữa. Chào cậu.” Vương cúi đầu rồi quayngười bỏ đi.
    “Sao cậu ta có thể đáng ghét thế.Mình muốn đánh cậu ta một trận quá đi thôi.” Thiên cố trấn áp sân hận đang bừnglửa trong lòng.
    Thiên đau khổ dẫn chiếc xe đạp bịhư trong bóng chiều tà đã bao phủ cả bầu trời. Một ngày làm việc không công, xeđạp bị hư, mình đầy thương tích. Thiên nặng nề bước đi. Khi đi qua ngã tư đèn đỏThiên nhìn thầy một ông già mù đang bán vé số, cậu cố tình đẩy xe lướt qua thậtnhanh cố không quay đầu nhìn nhưng chỉ đi được một đoạn ngắn cậu đã quay xe trởlại chỗ ông lão mù. Cậu lấy 10 ngàn trong ví nhét vội vào tay ông già và nhanhchóng dẫn xe rời đi.
    “Chỉ còn có 15 ngàn thôi làm sao đểsống cho hết tháng đây.” Thiên lẩm bẩm với chính mình.
    Một xe cá viên xuất hiện ngay trướcmặt Thiên, nhiều loại xiên que đủ màu sắc như đang ra sức mời gọi. Cầm 15 ngàncuối cùng trên tay thiên lao đến trước mặt ông chủ xe đồ chiên.
    “Anh ơi bán em 15 ngàn cá viênnhiều tương ớt.” Thiên hô lớn tới mức khiến ông chủ quán giật mạnh cả người.
    Thiên cầm 3 xâu cá viên thơm giòntrên tay, ăn một cách ngon lành. Thiên chưa biết ngày mai sẽ sống ra sao nhưngcậu quyết bữa nay phải tự thưởng cho mình một bữa thật ngon cái đã.

  4. #14
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    14. Rainbow Fairy ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Cuối cùng cũng đã tới ngày diễnra lễ hội chào đón tân sinh viên Rainbow Fairy tại trường Đại Học. Cả khuônviên rộng lớn của trường tràn ngập sinh viên và các gian hàng của các lớp. Cácbạn trẻ năng động trong những bộ quần áo nhiều màu nhiều phong cách đang nô nứcđi xem các quầy hàng do các sinh viên dựng lên. Hàng quán trong lễ hội năm naykhá là phong phú, đa dạng và đặt biệt hơn so với mọi năm như quầy xem bói của lớnkhoa quản trị, nhà ma của khoa nhân văn, quầy cà phê thú cưng của lớp 3 khoa kếtoán, quầy thư giãn bằng cách đánh vào người thật của khoa thể thao… đã tạo nênmột lễ hội vô cùng hấp dẫn và thú vị.
    Lớp 1 khoa quản trị của Thiên (đúngra là lớp của Tiên) được phân dựng gian hàng dưới gốc một cây bàng lớn. Mộtnhóm bạn của lớp trong đó có Thiên và Vũ đang tập trung dưới cái lều lớn màu trắng.Chủ đề của gian hàng mà lớp Thiên chọn là món ăn từ bún gồm ba món chính: búnthịt bò xào, bún chả giò và bún thịt luộc. Sau khi đã sắp xếp, trang trí quầyhàng đâu vào đấy mọi người bắt đầu tháo dỡ thực phẩm từ trong những thùng đá ragồm: thịt, bún, hành tây, cà rốt, nấm, rau sống… các loại gia vị. Bỗng có tiếngthan vãn từ xa đang tiến về phía các người bạn. Mọi người nhìn lên thì thấy Namlớp trưởng đang đi cùng Hiền đầu bếp chính của lớp. Cả hai bàn tay của Hiền đềubị quấn kín trong lớp băng trắng.
    “Tay cậu bị sao vậy Hiền.” Mai lớpphó lên tiếng hỏi thăm.
    “Cậu ấy bị phỏng nước sôi.” Namtrả lời thay.
    “Hôm qua lúc đang chuẩn bị nướcluộc thịt thì sơ ý làm đổ nước vào tay nên mới ra nông nổi này.” Hiền ủ ê.
    “Hên là phỏng không quá nặng, bácsĩ nói chỉ cẫn nghỉ ngơi khoảng hai tuần là bình phục lại.” Nam tiếp lời.
    “Thế bây giờ ai sẽ nấu thức ănđây.” Phan cậu bạn đầu đinh như thay lời muốn nói của mọi người.
    “Bây giờ chúng ta đành phải tìmngười khác thay thế Hiền thôi. Cô ấy không đứng bếp với hai tay như vậy. Có bạnnào ở đây thay Hiền được không?” Nam cố tìm cách.
    “Lao động tay chân thì được chứcông việc bếp núc thì tớ chịu thôi.” Quân cậu bạn áo thu cam đứng cạnh Phan lêntiếng.
    “Tớ cũng không biết đâu.” Phanđáp
    Mọi người nhìn về phía Mai.
    “Đừng nhìn tớ, ở nhà chỉ có mẹ nấuăn, tớ chỉ phụ rữa chén.” Mai than thở.
    “Xin lỗi mọi người tại tớ…” Hiềnu rũ như sắp khóc.
    “Hay để tớ đứng bếp cho.” TiếngThiên vang lên
    Mọi người nhìn về phía Thiên vớinhững ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Lúc này Vương cũng vừa mới bước vào trong lều.
    “Vậy tốt quá, cám ơn cậu nhiềunha Tiên.” Nam mừng rỡ nói.
    “Tớ sẽ hỗ trợ cậu.” Hiền nhìnThiên đầy cảm kích.
    Thiên gật đầu thể hiện sự đồngtình.
    Sau ít phút hợp bàn phân côngcông việc mọi người tản ra vào vị trí của mình. Thiên với kinh nghiệm từng phụcvụ trong bếp của nhà hàng nên việc nấu ăn đối với cậu không có gì khó, Thiên bắtđầu bầm thịt để làm nhân cho món cho món chả giò. Kỹ thuật dùng dao của Thiênvô cùng tài tình nhanh gọn và vô cùng dứt khoát khiến mọi người đều trầm trồ.
    “Cậu chuyện nghiệp quá Tiên.” Hiềnvới hai tai bị thương đứng kế bên cổ vũ.
    Vũ và Nam nhận nhiệm vụ rửa cácloại củ dùng làm nhân chả giò. Phan, Quân và hai bạn nữ lo việc lặt hai rổ rausống to. Vương được phân công ngồi bóc vỏ tỏi và các loại hành. Thiên đưa mắtlén nhìn Vương thì thấy cậu bạn đang bóc vỏ hành tây vô cùng chuyên nghiệp, chỉmột thoáng thì củ hành tây lớn đã sạch bóng. Thiên chợt mỉm cười trong vô thứcnhớ lại ngày hôm ấy. Sau khi đã băm nhỏ thịt heo, Thiên cho nó vào một cái thauthủy tinh lớn, tiếp theo cậu thoăn thoắt cắt nhỏ cà rốt, nấm mèo, củ sắn, hànhtây… Thiên trộn tất cả các loại rau củ chung với thịt băm nhỏ, cho hai cáitròng đỏ trứng vào rồi trộn đều lên, cuối cùng là đền các loại gia vị. Thiên trảibánh tránh mỏng lên bàn dùng muỗng múc nhân cho lên trên, dùng đôi tay điệu nghệbẻ bẻ xoay xoay chưa tới 30 giây đã cho ra một cuốn chả giò thon dài đẹp mắt.
    “Cậu khéo tây thật đấy.” Hiền lêntiếng khen ngợi
    “Đúng là đẹp thật đấy không thuagì chả giò mua sẵn trong siêu thị.” Vũ nhìn Thiên đầy tự hào.
    Vương đang ngồi lột vỏ tỏi cũngngước mắt nhìn về phía mấy cuốn chả giò Thiên vừa làm xong.
    “Tay nghề khá thật.” Vương nghĩthầm.
    Thiên bắt chảo lớn lên bếp cho dầuvào ngập hơn 1/3 chảo, chờ khi dầu nóng lên cậu nhẹ nhàng thả từng cuốn chả giòvào. Âm thanh xèo xèo của dầu nóng khi gặp cuốn chả giò trắng làm dậy mùi thơmkhắp cả gian hàng. Phan khịt mũi hít một hơi thật sâu.
    “Thơm ghê. Đói bụng quá.”
    “Lo làm đi sáng giờ cậu ăn biếtbao nhiêu là thứ rồi.” Quân ngồi kế châm chọc.
    Thiên dùng đũa gấp những cuốn chảgiò vàng ươm giòn rụm bỏ ra ngoài, mùi thơm lừng lần này khiến mọi người đều phảihít thật sâu.
    “Mấy bạn lại ăn thử xem sao.” TiếngThiên mời gọi.
    Chưa đầy một giây mọi người đã bỏvị trí làm việc của mình chạy lại quay quanh đĩa chả giò vòng óng của Thiên.
    “Ngon quá đi mất… nóng nóng.” Phanhấp tắp cho cuộn chả giò vào miệng.
    “Xuất xắc luôn, vị rất là vừaăn.” Nam vừa ăn vùa dùng đũa gắp cho Hiền.
    “Vỏ rất là giòn, nhân thì thơm ănvô sừng sựt rất là đã miệng.” Mai lên tiếng
    Vũ đưa ngón tay cái lên ý khen ngợimón ăn rất tuyệt.
    Chỉ có Vương là không đi lại, cậuvẫn đang tiếp tục ngồi lột vỏ hành tím. Thấy vậy Thiên lấy dĩa nhỏ gắp một cuốnchả giò mang lại cho Vương.
    “Cậu ăn thử nhé.” Thiên chìa cáidĩa về phía Vương.
    Vương dùng tay hai tay đón lấy rồigật đầu cảm ơn. Đợi khi Thiên đã quay về chỗ bếp Vương mới từ từ thưởng thứcmón chả giò, Vương im lặng không một lời tán thưởng chỉ gật gù khi đã nuốt hếtmiếng cuối cùng.
    9 giờ sáng các gian hàng bắt đầumở cửa đón khách. Mọi người hối hả cố hoàn tất cho xong những phần việc củamình. 9 giờ 15 gian hàng của lớp Thiên đã hoàn tất mọi việc và bắt đầu mở bán.Vũ và Vương hai nam nhân đẹp trai nhất lớp được phân công làm nhiệm vụ đứng trướccửa hàng đề thu hút khách đó chính là ý tưởng của Mai và quả thật ý tưởng ấyhoàn toàn chính xác. Chỉ chưa đầy 20 phút mà gian hàng thức ăn của họ đã thuhút rất nhiều khách đến nhưng hơn 90% khách đến là vì ngưỡng một vẻ đẹp trai củaVũ và Vương chỉ còn lại 10 % là đến vì muốn thưởng thức món ăn Thiên làm. NhưngThiên không hề buồn gì cả chỉ cần bán được hàng kiếm được tiền là cậu thấy vuirồi.
    Khi khách đã thưa dần thì Vũ vàThiên rủ nhau cùng dạo quanh các gian hàng khác. Thiên định rủ Vương đi cùngnhưng nhìn quanh thì không thấy cậu bạn lạnh lùng đâu cả.
    “Hai cậu chuẩn bị đầy đủ cho cuộcthi Priness và Prince tối nay rồi chứ?” Nam quan tâm hỏi.
    “Yên tâm, bọn tớ đã chuẩn bị đâuvào đó rồi.” Thiên nháy mắt trấn an lớp trưởng.
    Thiên và Vũ cùng nhau lượn quanhcác gian hàng của các lớp khác. Thiên bị thu hút bởi gian hàng quạt giấy nằm cạnhđài phun nước. Những chiếc quạt tại đây được các bạn sinh viên tự tay vẽ lêntrên mặt những hình ảnh của các nhân vật hoạt hình rất sinh động như là LuffyMũ Rơm, Khuyển Dạ Xoa Inuyasha, Pikachu… Thiên rất thích các nhân vật truyệntranh nên cậu bị hấp dẫn ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Thiên cầm trên tay chiếc quạtxếp có vẽ hình Naruto ở mặt trước còn mặt sau thì vẽ một vườn anh đào đang nởhoa.
    “Đẹp thật đó.” Thiên trầm trồ đưacây quạt lên nhìn chăm chú.
    “Bạn ơi mua đi chỉ có 30 ngàn mộtcây quạt thôi.” Một bạn nữ xinh xắn trong chiếc váy hồng lên tiếng.
    Thiên ngập ngừng đặt vội cây quạttrên tay xuống. Thiên thật sự rất thích cây quạt ấy nhưng hiện tại cậu đang là người vô sản. Thiên quaylại định kéo Vũ đi qua gian hàng khác.
    “Bán cho mình cây quạt này đi.”Vũ tươi cười nói với bạn nữ váy hồng.
    “Cám ơn bạn đã ủng hộ.” Bạn nữbán hàng cúi đầu cám ơn và đưa hàng cho Vũ.
    Vũ nhìn Thiên rồi đưa cây quạtcho bạn mình.
    “Của cậu này.”
    “Cậu mua cho tớ sao?”
    “Cho cậu đây cầm đi. Không cầm tớđem đi trả nha.”
    “Cầm chứ. Đa tạ bạn thân.” Thiêngiật cây quạt trên tay Vũ rồi mở xem một cách nâng niu.
    “Nè giữ đi. Ra đường không có tiềntrong người thì bất tiện lắm.” Vũ đưa 300 ngàn cho Thiên.
    “Tớ biết rồi. Cuối tháng có lươngtớ sẽ trả lại cho cậu.”
    “Đi chơi nhà ma không. Nghe mọingười nói là cũng ghê lắm, có người ngất xỉu rồi đấy.” Vũ đề nghị.
    “Chơi luôn tớ sợ cậu à. Mà nhớ đừngcó xỉu trong đó nha, tớ không có cõng cậu ra đâu.” Thiên huých vai Vũ.
    “Chưa biết ai xỉu nha. Cậu tự màlo cho mình đi.” Vũ đáp trả.
    Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàngtrong trẻo vang lên.
    “Vũ ở trường cấp hai Vĩnh Bình phảikhông?”
    Trước mặt Thiên lúc này là một côgái xinh dẹp dáng người nhỏ nhắn, mặt trái xoan, môi ửng hồng, chân mày đencong vút. Mái tóc dài chấm lưng đen bóng như gỗ mun thướt tha trong gió thoangthoảng mùi hương của dầu gội mùi hoa bưởi.
    “Cậu là Lưu Ly học lớp 9/3 trườngVĩnh Bình phải không?” Vũ chợt ồ lên.
    “Đúng rồi là mình đây. Lâu rồikhông Vũ, cậu vẫn không khác xưa gì mấy vẫn rất đẹp trai.” Ly mỉm cười rạng rỡ.
    “Cậu cũng vậy vẫn rất xinh đẹp.”
    “Cậu quá lời rồi… mà đây là.” Lychợt để ý đến người con gái to lớn đứng phía sau Vũ.
    Vũ hiểu ra Ly đang đề cặp đếnThiên.
    “Đây là Tiên bạn cùng lớp vớimình.”
    Thiên đứng yên bất động mắt nhìnchằm chằm vào Ly không một lần chớp mắt.
    “Tiên Tiên …” Vũ lay nhẹ tayThiên.
    Thiên giật mình hồi tỉnh lắp bắptrả lời.
    “Chào … cậu.”
    Ly nhìn Thiên với ánh mắt ngờ ngợrồi bỗng òa lên.
    “Cậu là …”
    Thiên và Vũ đều lo lắng sợ rằng Lyđã phát hiện ra thân phận của Thiên.
    “Cậu là … Tiên em sinh đôi củaThiên phải không?”
    “Ờ … đúng rồi đây là Tiên em củaThiên chúng ta cùng học chung trường cấp hai mà.” Vũ nhanh chóng đỡ lời.
    “Thiên lúc này sao rồi có khỏekhông?” Mắt Ly bỗng nhiên chùng lại ánh nên một nét buồn man mát.
    “Anh Thiên vẫn khỏe.” Thiên đápngắn gọn.
    “Ly xong chưa chúng ta đi kiếm chỗnào uống nước đi. Nóng chết được.” Một thanh niên cao lớn với tay phải đangbăng bó bước tới đứng bên cạnh Ly.
    “Họ là ai thế.” Người thanh niênhỏi Ly
    “Xin giới thiệu với mọi người đâylà anh Vĩ bạn của tớ, hôm nay tớ rủ anh ấy tới trường tụi mình chơi. Còn đây làbạn học cấp ba của em.”
    “Chào anh.” Vũ và Thiên lên tiếng.
    “Ờ… ta đi thôi em chỗ này nóngquá.” Vĩ càu nhàu.
    “Tớ phải đi đây, anh Vĩ mới gãytay nên hơi mệt. Tụi mình xin phép nhé. Hẹn hôm khác gặp lại hai cậu.” Ly cúichào Vũ và Thiên rồi cùng Vĩ rời đi.
    Bóng Ly đã khuất lẫn vào trongđám đông nhưng mắt Thiên vẫn dõi theo không rời.
    “Cô ấy đi rồi. Cậu vẫn còn thíchcô ấy à.” Vũ quan tâm.
    “Tớ không biết nữa. Tớ chỉ muốn hỏicô ấy sao năm đó lại rời đi mà không nói với tớ lời nào.” Thiên thở dài.
    Vũ biết rõ mối quan hệ giữa Thiênvà Ly. Đó là vào đầu năm học lớp 9, Thiên và Ly vô tình gặp nhau trong thư việncủa trường, rồi họ trở thành người yêu của nhau. Vũ nhớ rằng thời gian đó Thiênrất vui ngày nào cũng tràn ngập trong những hạnh phúc. Đến cuối học kỳ một, giađình Ly đột ngột chuyển ra nước ngoài sống. Thiên không hề biết chuyện đó. Sauvài ngày không thấy Ly tới trường và không có liên lạc gì với mình, Thiên rủ Vũcùng qua nhà của Ly, Nhà của Ly ở gần ga xe lửa cách nhà Thiên 20 phút đạp xe, tớinơi Thiên mới biết chuyện nhà của Ly đã dọn đi được mấy ngày rồi. Vũ đã ở bên cạnhThiên an ủi cả tháng thì Thiên mới dần nguôi ngoai sau cú sốc bởi mối tình đầutuổi học trò sớm nở chóng tàn.
    “Quay về gian hàng thôi, tớ khôngcòn tâm trạng đi chơi nữa.” Thiên buồn bả nói.
    Vũ gật đầu đồng ý rồi cùng cậu bạntrở lại khu lều của lớp.

  5. #15
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    15. Princess and Prince ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Trời cuối thu bỗng se lạnh, hàngphi lao cổ thụ xanh rờn che mát cho con đường mòn đất đỏ, chim sơn ca tía véovon chuyền từ cành này sang cành khác như những vận động viên thể dục dụng cụ,những chú ong thợ chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình là hút mật hoa ở những bụi cảiđầu vàng rực phía cánh đồng. Chiếc cổng lớn được ghép từ những mảnh sành vỡ nhiềumàu sắc của ngôi cổ tự dần hiện ra trước mắt bà Năm và dì Hai Bình. Phía trêncao có một tấm biển lớn bằng đá có ghi bốn chữ lớn Linh Tiêu Bảo Điện. LinhTiêu Bảo Điện nằm ở ngoại ô thành phố mất khoảng 45 phút đi xe buýt, đây là mộtngôi cổ tự đã được xây cách nay hơn 300 năm. Linh Tiêu Bảo Điện là nơi thờ NgọcHoàng, Vương Mẫu Nương Nương và một số vị thần tiên khác. Hôm nay bà Năm và dìHai Bình cùng đến Linh Sơn Bảo Điện để dâng hương cho Ngọc Hoàng Lão Gia vàVương Mẫu Nương Nương cầu mong hai vị phù hộ cho gia đạo bình an, Tiên mau bìnhphục đi lại được. Bà Năm và Hai Bình theo lối cửa nhỏ bước vào chánh điện lớn,giữa chánh điện là bốn cây cột trụ tròn bằng gỗ to cỡ vòng tay người lớn đượcsơn son thiếp vàng. Tượng Ngọc Hoàng Lão Gia bằng đồng lớn được đặt oai nghiêmngay chính giữa chánh điện, bên cạnh Ngài là hai vị Nam Tàu và Bắc Đẩu. Bên tayphải tượng Ngọc Hoàng là bệ thờ của Dương Mẫu Nương Nương tay phải cầm gậy đầurồng, tay trái cầm quả đào tiên lớn, ánh mắt hiền từ miệng khẽ nở nụ cười. Bêntrái tượng Ngọc Hoàng là tượng Thái Thượng Lão Quân, một lão nhân râu dài, tayphải cầm Bình Hồ Lô đựng thuốc trường sinh, tay phải cầm quạt Ba Tiêu. Bà Nămvà Dì Bình cung kính quỳ xuống trước ba tôn tượng, thành tâm chấp tay miệng khẩncầu những điều tốt lành cho gia đình và con cháu. Từng làn khói hương mờ tỏ baythẳng lên trời như đang giúp mang các lời ước nguyện của người có tâm đến taicác vị thượng tiên.
    Vũ luôn tay bận rộn bán hàng vàtính tiền cho khách, chốc chốc cậu lại đưa mắt nhìn vào chỗ cái ghế gỗ đặt ở góclều nơi Thiên đang ngồi trầm tư. Thiên đã ngồi thẩn thờ như vậy được hơn một giờđồng hồ kể từ khi gặp lại mối tình đầu của mình. Vương vẫn kiên trì với công việcbốc hành tây của mình vừa làm cậu vừa đưa mắt nhìn về phía cô bạn ủ rũ đang ngồigặm nhắm nỗi buồn một mình.
    “Bạn ơi bán cho mình một phần búnthịt luộc và một phần bún chả giò, nước mắm không lấy ớt nhé.” Hai vị khách nóivới Vũ.
    “Hai bạn chờ xíu sẽ có ngay đây ạ.”
    Vũ từ tốn cho bún, thịt và rau vàotrong hộp giấy, cậu chuẩn bị xong một phần. Thiên bất ngờ đứng bên cạnh Vũ,Thiên thoắn thoát chuẩn bị phần ăn còn lại. Vũ nhìn Thiên và nở bụ cười thậttươi. Vũ hiểu rằng bạn của cậu đã thông suốt vấn đề.
    “Hai phần bún của hai bạn là 50ngàn.” Thiên nói với hai vị khách đang đứng trước quầy.
    “Tiền đây ạ.” Chàng trai tóc vàngđưa 50 ngàn cho Thiên rồi chợt mỉm cười.
    Sau một lúc suy nghĩ chàng traichợt lên tiếng hỏi.
    “Cậu có thể cho tớ xin số điệnthoại được không?”
    Chàng trai tóc vàng với gương mặttuấn tú và ánh mắt sáng đang nhìn thẳng về phía Thiên. Vũ đứng cạnh cố gắngkhông cười, cậu nhìn thấy sự hững hờ trên gương mặt của Thiên.
    “Được chứ.” Thiên nhận điện thoạitừ tay anh chàng tóc vàng.
    Sau một lúc hí hoái bấm số, Thiêntrả lợi điện thoại cho chàng trai đang trồng cây si cậu.
    Khi hai vị khách đã rời đi, Vũ mớilên tiếng hỏi.
    “Cậu thật sự cho số điện thoạicho cậu ta à?” Mặt Vũ có phần hoang mang.
    “Ừ. Nhưng mà là số của cậu chứkhông phải của tớ.” Thiên nói nhỏ vào tai Vũ.
    Ting Ting Ting. Tiếng tin nhắn từđiện thoại Vũ reo lên.
    “Hi bạn. Mình Hoàng là người vừaxin số điện của bạn. Mình làm quen với nhau nhé.” Vũ đọc nội dung tin nhắn.
    Mặt Vũ biến sắc nhìn qua chỗThiên thì thấy cậu bạn đang làm những trò đáng yêu như các nhân vật hoạt hình đểdỗ dành Vũ. Chưa đầy 10 giây Vũ đã phải phá lên cười dù dặn lòng phải thậtnghiêm khắc với Thiên. Vương ngồi gần đấy đã nhìn và nghe thấy tất cả mọi chuyệncậu cũng vô thức mỉm cười.
    “Bán cho 5 phần bún chả giò đi côem, nhớ cho nhiều thịt nhé ít rau thôi.”
    Thiên và Vũ cùng nhìn lên thì thấycó 5 năm vị khách đang đứng ngay trước mặt. Họ là những người đàn ông cao lớntrên người có nhiều hình xăm rất kỳ lạ. Thấy Thiên đang để ý tới các hình xâmtrên tay thì họ liền kéo tay áo dài che lại.
    “Năm phần bún của các anh đây ạ.”Vũ nói.
    “Tiền đây.” Một người trong bọn họnhận lấy và trả tiền.
    Vũ nhận tiền, mắt vẫn nhìn vàocác hình xăm kỳ lạ trên tay các vị khách.
    “Tiền thối của các anh đây ạ.”
    Người đàn ông đầu trọc nhận lạitiền thừa. Họ quan sát trước sau, nhanh chóng lẩn nhanh vào đám đông trong lễ hộinhư sợ rằng ai đó sẽ nhận ra mình.
    “Mọi người tin mới về vụ cướp nhàbăng ở ngân hàng Red Sky.” Phan nhìn chăm chú vào bản tin trong điện thoại
    Mọi người đều dừng việc của mìnhchú ý lắng nghe thông tin mà Phan sắp đọc.
    “Cảnh sát vừa cung cấp thêm thôngtin về bọn cướp ngân hàng Red Sky. Chúng gồm có 5 người, trong đó có một tên đầutrọc…”
    Thiên và Vương giật mình nhìnnhau nhớ về vị khách vừa rời đi.
    “Trên người bọn chúng có rất nhiềuhình xăm, trong đó có một tên có hình xăm một con quái vật 3 đầu ở cánh tay phải.Ai biết tin xin liên hệ với đồn cảnh sát gần nhất…”
    Thiên và Vũ chạy nhanh ra phíatrước lều nhìn quanh khắp nơi nhưng không thấy tung tích của năm vị khách kỳ lạ.
    “Vũ. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
    Ly và Vĩ bất ngờ xuất hiện trướcgian hàng của lớp quản trị.
    “Xin chào.” Vũ lên tiến đáp.
    Thiên cũng gật đầu đầy miễn cưỡng.
    “Đây là gian hàng của lớp tớ, cậucó muốn dùng thử không.” Vũ đề nghị.
    Ly quan sát thực đơn một lúc rồibàn bạt với Vĩ sau đó thì lên tiếng.
    “Cho bọn tớ hai phần bún chả giònhé. Cám ơn cậu.” Ly nhỏ nhẹ nói.
    Thiên đứng sau quầy nhìn Ly và Vĩcười đùa với anh mắt hình viên đạn.
    “Phần của hai người đây, tớ đã chothêm nhiều chả giò.” Vũ nói
    “Cám ơn cậu nhiều nha Vũ. Của tụimình hết bao nhiêu tiền.”
    “Hai phần là 50 ngàn.”
    Vĩ lấy trong bóp tờ 500 ngàn đưacho Vũ.
    “Anh chờ chút để em lấy tiền thối.”
    Thiên vẫn đang dùng con mắt thù hậnnhìn thẳng vào Vĩ. Chợt Vĩ nhìn thấy Thiên, Vĩ cúi đầu chào khiến Thiên giậtmình phải quay mặt tránh đi.
    “Tiền thối của anh đây.” Vũ đưatiền lại cho Vĩ.
    “Chào nhé. Tui tớ đi đây. Cám ơnhai cậu.” Ly nở nụ cười như một đóa hồng vẫy tay chào Thiên và Vũ.
    Vĩ cũng đưa tay vẫy vẫy hai ngườibạn.
    “Đồ ra vẻ, mua có 50 ngàn mà đưahẳn tờ 500 ngàn.” Thiên đặt tờ 500 ngàn xuống bàn rồi dùng tay đập mạnh mấycái.
    Vũ chỉ biết cười trừ trước nhữnghành động trẻ con của Thiên.

    Tại tiệm đồ cưới của Nhi lúc 6 giờtối. Thiên kéo bức rèm màu kem của phòng thay đồ rồi nhẹ nhàng bước ra. Thiênđang mặc trên người một chiếc áo cưới công chúa màu trắng bằng vải ren đượcđính hàng ngàn viên thủy tinh sáng lấp lánh. Phần tóc búi cao đội một chiếcvương miệng hình chim công đầy tinh tế, từ trên vương miệng chim công tỏa racác dây châu được kết từ những viên đá màu sáng lấp lánh.
    Vũ há hốc mồm khi nhìn thấy Thiên,vẻ đẹp của một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích mà cậu vẫn thườnghay được nghe lúc còn nhỏ, một sắc đẹp mà các vì tinh tú trên trời cũng khôngthể nào so sánh được.
    “Em là cô dâu đẹp nhất của cửahàng chị từ trước đến nay đó Thiên.” Nhi lấy tay che miệng, mặt đầy cảm thán.
    “Nóng quá chị Nhi ơi.” Thiên dùngtay tốc váy của mình lên cho gió từ quạt máy lùa vào.
    Lúc này Vũ và Nhi như bị vả mạnhvào mặt thế là tự quay về thực tại.
    “Bỏ cái váy xuống con gái ai màlàm vậy.” Nhi đánh nhẹ vào tay Thiên.
    “Em là con trai mà chị.” Thiênngáp một cái rõ dài.
    Mặt Nhi vẫn tỏ ra khó chịu.
    “Được rồi em bỏ xuống.” Thiênngoan ngoãn thả tà váy trắng xuống.
    Nhi mỉm cười toại nguyện. Lúc này,Nhi mới đưa mắt nhìn qua cậu bạn của Thiên. Vũ đang mặc một bộ vest trắng lịchlãm. Mặt Vương bình thường vốn đã là một kiệt tác giờ đây dưới bàn tay của nữhoàng trang điểm Vương Tổ Hiền thì giờ Vũ không khác gì một hoàng tử đến từ mộtnước quân chủ nào đó trên thế giới. Mái tóc phồng bềnh bồng đội một chiếc vuôngmiệng vàng có đính một viên đá lớn phía trước càng khiến Vũ trông thật uy nghiêm.Bên ngoài áo vest Nhi còn thêm vào một dải băng đỏ quấn chéo từ vai xuống thắtlưng mà theo Nhi nói như vậy sẽ giống hoàng tử hơn.
    “Hai đứa mau tiến lại đứng cạnhnha đi.” Nhi lớn tiếng ra lệnh.
    Thiên và Vũ nặng nhọc nhấc từngbước chân vì bộ quần áo trên người quá nhiều lớp.
    “Cười lên nào.” Nhi chụp một kiểuảnh cho Thiên và Vũ.
    Nhi bước tới, đưa tấm hình mình vừachụp cho Thiên và Vũ xem.
    “Hai đứa mình giống cô dâu chú rểghê.” Thiên phá lên cười.
    “Đẹp thật đấy, nhờ công của chị Nhihết.” Vũ nói.
    Thiên thình lình đặt tay lên mặtVũ xoay gương mặt tuấn tú ấy về đối diện với mình, mắt Thiên long lanh nhìn thẳngvào đội mắt ấm áp của Vũ. Hành động này khiến mặt Vũ ửng đỏ cả lên nhưng chínhbản thân cậu thì thông biết.
    “Hỡi hoàng tử, chàng có đồng ýlàm chồng của thiếp không. Chúng ta sẽ cùng rời xa đất nước này, bỏ mặc những địnhkiến cổ hủ, bỏ mặc những lời lẽ cay độc. Chàng có đồng ý từ bỏ thân phận hoàngtử để ở bên thiếp không?” Thiên e thẹn.
    “Không.” Vũ ngắn ngọn và xúctích.
    “Mất hứng ghê.” Thiên bỏ tay khỏimặt Vũ ngồi bệch xuống đất hậm hực.
    Vũ cười trước trò diễn lố của cậubạn thân.
    “Chúng ta mau đi thôi 8 giờ làchúng ta phải lên sân khấu rồi, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa thôi.” Vũ chợt nhìn đồnghồ rồi hối thúc Thiên.
    Thiên và Vũ chào tạm biệt Nhi rồicùng nhau bắt một chiếc taxi để quay trở lại lễ hội. Chỉ còn 500 mét nữa là tớicổng trường thì taxi của hai người bạn đang ngồi gặp phải một trận tắt đường nặng.Suốt 20 phút mà chỉ mới nhích được vài mét.
    “Phía trước có tai nạn giaothông? Chắc còn lâu lắm mới thông đường.” Bác tài xế thông báo cho Thiên và Vũ.
    “Không kịp rồi 15 phút nữa là 8giờ rồi.” Vũ lo lắng nói.
    “Chúng ta xuống xe đi, chạy bộ chắcnhanh hơn đó, cũng chỉ còn đoạn ngắn nữa là tới trường rồi.”
    “Cậu có chạy được khi đang mặccái này không?” Vũ nghi ngờ.
    “Yên tâm. Bác tài ơi cho tụi conxuống xe ở đây đi ạ.” Thiên hô lớn.
    Thiên và Vương ra khỏi xe, laonhanh về phía cổng trường. Hình ảnh cô dâu chú rễ trong bộ lễ phục chạy như baytrên đường khiến mọi người thích thú nhìn theo. Chạy được một đoạn Thiên dừng lạicởi đôi giày trắng dưới chân cầm trên tay rồi tiếp tục thẳng tiến cổng trường.
    Vương một mình đang lang thangtrên các con đường trong lễ hội. Cậu không thích những nơi đông người. Hôm naycậu đến đây cũng chì vì muốn làm tròn nghĩa vụ của một thành viên trong lớp. Đimột lúc Vương đã đi tới trước cổng trường lúc nào không hay.
    “Xin nhường, xin nhường đường,xin nhường đường…”
    Vương nhìn về nơi âm thanh phátra thì thấy một người con gái mặc chiếc váy màu trắng, đầu đội vương miện đangchạy rất nhanh về phía mình. Dưới ánh trăng sáng tỏ vẻ đẹp của cô gái như càngrực rỡ gấp bội phần. Cô gái lướt qua chỗ Vương đang đứng ánh mắt cậu và cô gáivô tình chạm vào nhau khiến cậu bất động như một tượng đá. Cô gái đó không aikhác chính là Thiên đang cố lao về nơi tổ chức cuộc thi Princess and Prince.

  6. #16
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    16. Tội Ác ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Đối với vũ trụ bao la thì con ngườichỉ như là một hạt cát nhỏ vô hình. Có một bộ phim từng nói rằng những hìnhtinh trong hệ mật trời chỉ là những viên bi trong bộ sưu tập của một người khổnglồ. Khi người khổng lồ dùng nước để rửa những viên bi sẽ tạo ra mưa, lúc ông tachơi đùa cùng những viên bi sẽ tạo ra động đất, còn sấm chính là tiếng ho củaông ta. Trong số những viên bi nhiều màu người khổng lồ thích nhất là viên bixanh biển, ông ta thường đem nó ra lau chùi và chơi đùa nhất vì thế nên trái đấtlà nơi có nhiều hiện tượng thời tiết phong phú và đa dạng nhất trong hệ mặt trời.Nhưng người khổng lồ đâu hề biết rằng trên viên bi nhỏ của ông là cả một thế giớiloài người đang sinh sống. Những sinh vật rất bé nhỏ nhưng trong lòng họ lạimang theo những khác vọng và hoài bảo vô cùng lớn lao. Có người vì hai đứa cháubé bỏng của mình là tự dặn lòng phải sống thật lâu và thật khỏe mạnh. Người thìvì người mình yêu thương mà đứng hàng giờ dưới mưa để chờ người ấy. Lại có ngườichỉ vì uống nhằm một ánh mắt mà say đắm cả một đời. Vương vẫn đứng đấy bất độngnhư một bức tượng đá, mắt cậu vẫn còn sáng lên hình ảnh nàng công chúa vừa lướtqua.
    Phía sau sân khấu cuộc thiPrincess And Prince. Mai lớp phó mừng như muốn khóc khi thấy Thiên và Vũ xuấthiện trước mặt.
    “Cuối cùng hai cậu cũng tới rồi.Tớ lo hai cậu sẽ không đến kịp.” Mai lấy tay che hai mắt.
    “Xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”Thiên xoa dịu Mai.
    Mai mỉm cười lấy tay lau vội mấygiọt nước mắt lăn trên má.
    “Tiếp theo là đến lớp 1 khoa quảntrị, xin chuẩn bị.” Tiếng bạn nhân viên điều phối chương trình vang lên.
    “Tới lượt hai cậu kìa. Cố lên,quyết thắng.” Mai động viên.
    Thiên hít một hơi thật sâu lấytinh thần rồi cùng Vũ bước ra vị trí chuẩn bị.
    Phía ngoài sân khấu là phần trìnhdiễn của lớp 3 khoa kế toán. Hai người mẫu lộng lẫy trong trang phục của hoàngtử và công chúa triều Nguyễn. Bạn nam sinh oai nghi trong chiếc áo sa kép vàngvới những hoa văn mây ngũ sắc, đầu đội khăn xếp bằng lụa. Trong khi bạn nữ thìthướt ta trong chiếc áo đoàn loan nhật bình đỏ được điểm xuyết bởi những họa tiếtchim công cách điệu, đầu chít khăn vành. Phần trình diễn kết thúc bằng nhữngtràng pháo tay giòn giã bởi những người xem bên dưới sân khấu.
    “Cám ơn phần trình diễn cổ phục Việtvô cùng ấn tượng của lớp 3 khoa kế toán. Và tiếp ngay sau đây chúng ta sẽ được gặpgỡ hoàng tử và công chúa đến từ lớp 1 khoa quản trị.” Tiến bạn nữ MC hô vang.
    Vũ nhìn Thiên gật đầu thật mạnhthể hiện sự quyết tâm, cậu nắm chặt lấy tay Thiên hai người bước ra trước sânkhấu. Thiên bị ánh sánh đèn pha làm lóa mắt trong vài giây nhưng sau đó cậu đãlấy lại được thị lực. Thiên hơi loạn choạn vì chưa quen với đôi giày dưới chânnhưng Vũ đã hiểu ý, đưa tay choàng qua eo và giữa Thiên khỏi ngã. Thiên nhìn Vũvới ánh mắt đầy biết ơn. Sau khi đã lấy lại được thăng bằng Thiên và Vũ cùngnhau sánh bước đi dọc theo sân khấu dài được thiết kết như một sàn catwalk.Khán giả bên dưới đều chết lặng trước vẻ đẹp mong manh nhưng vô cùng kiêu sa củaThiên và vẻ anh tuấn như một vị hoàng tử thật sự của Vũ, ai ai cũng lặng thinh,không thể nói lên được lời nào. Không một tiếng động, không một hơi thở mọi ngườichú tâm theo từng điệu bộ cử chỉ của hoàng tử và công chúa trên sân khấu, họ sợmình sẽ bỏ sót một chi tiết tuyệt vời nào đó. Thiên và Vũ lúc này đã đi tới đầucủa sân khấu, theo kịch bản hai người sẽ đứng đó cười khoảng 1 phút thì sẽ quayvào. Thiên nhìn thấy Nam, Phan, Quân, Mai và một số bạn trong lớp đang đứng ởngay sát sân khấu cổ vũ cho mình, Thiên và Vũ vẫy tay đáp lại. Chợt ngay cạnhMai, Thiên nhìn thấy Ly và Vĩ cũng đang vẫy tay cổ vũ cho cậu và Vũ, họ đangtay trong tay. Thiên nhanh chóng dùng ánh mắt khó chịu để đáp lại. Bỗng Thiênvà Vũ cùng dừng mắt tại nơi của năm người xăm trổ kỳ lạ mà họ đã gặp ở gianhàng của lớp lúc chiều. Năm người đàn ông đang bí mật xầm xì to nhỏ gì vớinhau, người tóc trắng chuyền cho người đàn ông trọc đầu một vật gì đó có hình dạnggiống như súng được giấu trong một bịch nilon đen. Thiên siết chặt tay Vũ trongvô thức.
    “Đúng ngay bây giờ hoặc không baogiờ.” Thiên tự nói với chính mình.
    Vừa dứt suy nghĩ Thiên tung mìnhlên không trung rồi đáp xuống ngay chỗ người đàn ông đang đứng, trước sự kinhngạc tột độ của toàn thể khán giả. Thiên ra sức giành giật thứ trên tay của ngườiđàn ông. Mọi người đều kinh hãi trước cảnh tượng trước mặt. Nam, Phan, Quân vộilao vào kéo Thiên ra khỏi người đàn ông đang bị Thiên đè lên người.
    “Tiên cậu làm gì vậy?” Nam hoảngloạn.
    “Mau kéo cậu ấy ra.” Quân và Phancùng hô lớn.
    Sau một hồi Nam, Quân và Phan đãcơ bản khống chế được Thiên.
    “Mau thả tớ ra.” Thiên hét lớn.
    Ly vội chạy tới chỗ người đàn ôngbị Thiên tấn công và đỡ người ấy đứng dậy.
    “Anh Vĩ anh có sao không?”
    Vĩ nặng nhọc đứng lên, vai cậu đaubuốt vì bị gối của Thiên cấm mạnh vào.
    “Cô ta bị gì thế, tự nhiên lại tấncông anh.” Vĩ bực tức nói trong đau đớn.
    “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”Ly dìu Vĩ.
    Thấy vậy Thiên càng tức giận hơncố vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự khống chế của ba người bạn.
    “Các cậu mau buông tớ ra.” Thiênvan xin Nam, Phan và Quân.
    “Có chết cũng không buông.” Phanchắc nịch.
    “Vậy thì xin lỗi ba cậu trước.” MắtThiên sáng bừng tia lửa.
    Thiên giật mạnh tay mình ta khỏitay Quân. Cậu cung tay đấm một cú hết lực vào mặt Phan khiến cậu bạn bất tỉnhngay tại chỗ. Thiên xoay người dùng phần xương giữa lòng bàn tay và cổ tay đánhthẳng vào mũi của Nam, làm máu tuôn ra khắp mặt cậu bạn. Thiên tung chân đạp mạnhvào bụng Quân làm cậu ta văng ra xa mấy mét. Thiên chạy về phía Vĩ và đè anh tara đất. Hai người vật nhau dưới nền sân cỏ. Trong lúc đánh nhau Thiên giậtphăng phần bột bó trên tay vĩ. Lúc này Ly lao tới tác thẳng vào mặt Thiên mộtcái thật mạnh. Ly kéo Vĩ thoát khỏi nàng công chúa đang phát điên.
    “Sao cô lại đánh người cô cớ. AnhVĩ có làm gì cô đâu?” Giọng Ly run run, cô nói trong tiếng khóc.
    Thiên mệt nhọc chóng tay nâng ngườiđứng lên.
    “Đúng là anh ta không làm gì tớ.Nhưng anh ta là một kẻ cướp.” Thiên lạnh lùng nói.
    “Tôi cướp cái gì của cô? Cô nóira đi.” Vĩ nói trong tiếng thở dốc.
    “Anh không cướp của tôi mà anh cướpcủa ngân hàng Red Sky. Anh chính là một trong 5 tên cướp ngân hàng.” Mắt Thiênrực lửa như muốn thiêu cháy Vĩ.
    “Cô có nói đùa không? Tôi mà làtên cướp ngân hàng bằng chứng đâu?”
    Mọi người đứng xung quanh cũngđang thầm thì tỏ vẻ không tin.
    “Bằng chứng chính là hình xămtrên tay anh, hình rồng trắng mắt xanh 3 đầu. Anh biết cảnh sát đang tìm ngườicó hình xăm này nên anh cố tình giả như mình bị gãy tay rồi dùng miếng bột giảnày để che đậy hình xăm trên tay.” Thiên ném cục bột thạch cao lôi ra từ tay Vĩxuống trước mặt.
    “Hình xăm này cũng bình thườngthôi. Đâu phải ai có hình xăm này thì sẽ là tên cướp ngân hàng. Đó chỉ là sự trừnghợp.” Vĩ phản bác.
    Thiên chợt lặng thinh như khôngcòn lý lẽ.
    “Tôi không muốn đôi co với cô nữa…Chúngta đi thôi. Thật là xui xẻo.” Vĩ kéo tay Ly rời đi.
    “Khoan đã…” Thiên dứt khát lên tiếng.
    “Cô lại muốn thế nào nữa đây?”
    “Thế còn cái này thì sao.” Thiênlấy ra một tờ tiền 500 ngàn đưa lên trước mặt.
    Ngay lúc này mặt Vĩ hoàn toàn biếnsắc chuyển từ đỏ bừng sang trắng xanh, trắng tái của người chết.
    “Trên tờ tiền này mang dãy số QC10520303. Đây chính là một trong những seri trên số tiền mà bọn cướp đã lấy được.Anh đừng nói với tôi là anh nhặt được tờ tiền này ngoài đường nhé. Và tôi tin rằngtrong ví anh vẫn còn những tờ tiền mang số seri của số tiền mà ngân hàng RedSky đã bị đánh cướp.” Thiên quyết đoán trong từng câu chữ.
    Mặt Vĩ bỗng như phừng lên ngọn lửacâm hận, mắt hắn ta long lên sòng sọc. Hắn rút từ trong người một khấu súng ngắnmàu đen. Mũi súng chỉa thẳng về phía Thiên.
    “Đùng.” Tiếng súng xé toang khônggian của màn đêm.
    Mọi người hảng loạn bỏ chạy.Thiên khụy người tay chống mạnh xuống đất. Viên đạn cấm xuống đất sát ngay chỗThiên đứng chỉ cách khoảng vài gang tay. Vì quá sợ chân Thiên run lên cầm cập,cơn run giật lan ra khắp cả cơ thể Thiên. Ly hoảng loạn như người mất trí, nướcmắt giàn giụa được một bạn nam kéo ra xa.
    “Đó chỉ là phát cảnh cáo. Phát tiếptheo đây sẽ xuyên thẳng vào ngực mày đấy con khốn.” Vĩ hung hãn.
    Mũi súng một lần nữa chỉa thẳng vềphía Thiên. Thiên không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa nên có muốn chạycũng không sao động đậy được. Thiên đành nhắm mắt chờ đợi cái chết.
    “Dừng lại đi.” Tiếng của một aiđó vang lên.
    Thiên mở mắt ra nhìn thì thấyVương đang đứng che trước mặt mình.
    “Thằng kia mày là ai, tránh ra nếukhông tao giết luôn cả mày.” Vĩ nói trong điên loạn.
    “Tội cướp ngân hàng của anh cùnglắm chỉ bị phạt 15-20 năm tù nhưng nếu bây giờ anh giết cô ấy anh sẽ bị xử tùchung thân hoặc tử hình. Tôi nghĩ anh đủ thông minh để lựa chọn.”
    Vĩ chợt có chút do dự sau khi bịVương tấn công tâm lý. Nhưng hắn đã mất trí hoàn toàn, con quỷ tội ác đã nuốtchửng con người hắn ta.
    “Tao không quan tâm, tao phải giếtnó chính nó đã phá hỏng mọi chuyện của tao, chính con nhỏ nhiều chuyện đó. Từlúc mới gặp tao đã không ưa nó rồi. Mày mau tránh ra, không thì tao sẽ giếtluôn cả mày và nó. Tránh ra mau.”
    Vương vẫn không nhúc nhích dù chỉlà một bước chân.
    “Vậy tao giết mày xong rồi tao sẽgiết nó.”
    Vĩ đưa tay bóp cò súng đúng ngaylúc này từ phía dãy ghế phía trái của Vĩ, Vũ như một con báo đốm đang ẩn mìnhchờ con mồi, phi người lao thẳng vào Vĩ, không một động tác thừa Vũ tước vũ khítrên tay Vĩ, quật hắn ta nằm úp ra đấtvà vô hiệu hóa bằng một đòn khóa tay. Cảnh sát từ xa chạy tới bắt giữ ngay têncướp hung hãn. Nghe kể lại rằng sau này cảnh sát đã tìm được bốn tên đồng phạmcòn lại nhờ vào lời khai của Vĩ, số tiền 50 tỷ cũng được thu hồi.
    Vương sau biến cố ở sân trườngthì giờ cậu đã bình yên trong phòng đọc sách của mình. Một chiếc giày trắng cónơ bướm được tạo nên bởi những hạt đá lấp lánh đang đặt trước mặt Vương. Vươnghồi tưởng lại cơ duyên mà mình có được chuyến giày này.
    Năm Vương học lớp 11 sau một trậnmắng của cha, cậu đã bỏ đi khỏi nhà. Vương lang thang bất định trong một đêmtháng 12 lạnh giá. Một tấm áp phích lớn quảng bá cho một trò chơi thu hút sựchú ý của Vương khiến cậu dừng bước phiêu bồng. “Giải cứu công chúa khỏi tay quỷvương.” Vương đọc thầm dòng chữ lớn trên tấm bảng quảng cáo được soi sáng bởinhững ngọn đèn neon. Trong lòng Vương bỗng muốn hóa thân thành chàng hiệp sĩ đểdấn thân vào các cuộc phiêu lưu, được tự do làm những điều mình thích, trừ gian,diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu…
    “Xin nhường đường, xin nhường đường…”một âm thanh xé tan giấc mộng của Vương.
    Một cô gái mặc váy trắng dài laothẳng vào người Vương. Cô gái đè lên người Vương và môi cô gái đang chạm vàomôi cậu. Cô gái với đôi mắt ươn ướt đang nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh củaVương. Vương nghe rõ tiếng tim đang đập nhưng không biết là của mình hay của côgái hay của cả hai. Thình lình cô gái nhấc môi mình ra khỏi môi Vương. Cô gái lồmcồm đứng dậy.
    “Xin lỗi vì đã đụng cậu, thậtlòng xin lỗi cậu.” Cô gái ngại ngùng nói với chất giọng kỳ lạ.
    Thiên vẫn nằm bất động trên mặt đấtvà cậu không có ý định đứng dậy.
    Bỗng từ phía xa phát ra một tràngâm thanh hỗn loạn.
    Cô gái đổi ngay sắc diện khi nghetiếng la hét đang rất gần. Cô gái khẽ đưa mắt nhìn Vương một cái rồi bậc người chạythẳng về phía trước bỏ lại Vương mắt vẫn đang nhìn lên các vì tinh tú trên trờicao. Vương nhớ là đã có rất nhiều người đi qua chỗ cậu nằm nhưng cậu không hề đểtâm tới. Sau đó khi cậu đứng dậy thì có một chiếc giày nữ trắng nằm ngay chân cậuvà Vương đoán rằng đó là của cô gái vừa nãy người đã cướp đi nụ hôn đầu đời củacậu.
    Trở về với thực tại, Vương nângchiếc giày trên tay
    “Tao đã tìm thấy chủ nhân của màyrồi giày à.”
    Vương với tay bậc lên bài hát màcậu rất thích. Một giai điệu tựa như lời thì thầm đến từ vũ trụ vang lên bêntai Vương.
    Past lives couldn't ever hold medown
    Lost love is sweeter when it'sfinally found
    I've got the strangest feeling
    This isn't our first time around
    Past lives couldn't ever comebetween us
    Some time the dreamers finallywake up
    Don't wake me I'm not dreaming
    Don't wake me I'm not dreaming
    (Past Lives – Børns)

  7. #17
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    17. Bộ Trưởng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Hôm nay là ngày 29 tháng 8 âm lịchcũng chính là ngày giỗ của cha mẹ Thiên và Tiên. Hai Bình, Tiên đang tập trungtrên chiếc phản gỗ lớn đặt bên dưới gốc cây tử đằng ngay giữa sân, phụ bà Nămlau lá chuối chuẩn bị gói bánh ít. Lá chuối sau khi phơi dưới nắng khoảng mộttiếng thì không còn màu xanh mướt như lúc mới vừa cắt từ trên cây xuống mà đãchuyển qua một màu xanh úa, đôi chỗ hơi ngả vàng. Tiên cầm một miếng vải sạchtrên tay nhẹ nhàng lau bụi trên từng chiếc lá chuối thật cẩn thận để tránh làmcho lá bị rách. Bé Châu đang chơi gần bụi hoa đồng tiền chạy lại cạnh bà Năm hỏinhỏ.
    “Bà cố đang làm gì vậy?” Bé châulắc lư hai cái bím tóc trên đầu.
    “Bà cố đang lau lá chuối để góibánh ít. Châu có thích ăn bánh ít không?”
    “Cheo thích ăn bánh ít. Mà sao gọilà bánh ít vậy bà cố?” Châu vừa nói vừa phùng đôi má ú của mình.
    “Nói thật con từng tuổi này cũngkhông biết sao người ta gọi là bánh ít nữa, thấy người ta gọi thì gọi theothôi. Tiên con biết vì sao không?” Dì Bình đặt cái lá to vừa lau sang một bêntay nhanh nhẹn lấy một cái lá khác.
    “Con cũng không biết nữa dì hai.”Tiên lắc đầu.
    “Vậy để bà cố kể cho bé Châu nghesự tích cái bánh ít nha.” Bà Năm bế Châu lên ngồi cạnh bà.
    Dì bình và Tiên cũng dùng tay hướngmắt về phía bà Năm chờ nghe câu chuyện.
    “Chuyên là… Sau khi chàng LangLiêu – con trai của Vua Hùng thứ 6 đã thắng trong cuộc thi dâng lễ vật cúng đấttrời là bánh chưng và bánh dày…
    Nhà vua có một cô con gái út vốnrất nhu mì, khéo léo trong công việc bếp núc. Khi nàng thử hương vị của hai loạibánh mà Lang Liêu làm liền nảy ra sáng kiến làm nên kiểu bánh mới chứa đựnghương vị của cả bánh chưng và bánh dày. Nàng Út lấy chiếc bánh dày bọc lấy nhâncủa chiếc bánh chưng. Từ sự sáng tạo đã hình thành nên một thứ bánh mới rất hấpdẫn. Nàng Út đã quyết định phỏng theo hình dạng của bánh chưng và bánh dày đểgói thành hai kiểu dáng khác nhau: một thứ dáng tròn không gói lá, giống nhưbánh dày, một thứ dùng lá gói kín thành dáng vuông giống như bánh chưng. Nhưngcả hai loại bánh này đều làm nhỏ lại để tỏ ý khiêm nhường với bậc út ít mà nàngđảm nhận.
    Từ đó bánh của nàng Út được lưutruyền trong dân gian cùng với bánh chưng và bánh dày. Và để phân biệt với bánhcủa chàng Lang Liêu, cũng là tỏ lòng ngợi ca nàng Út nên đông đảo dân chúng đãlàm theo và gọi bánh này bằng chính cái tên của nàng Út là “ bánh nàng út ít”.
    Về sau này, “bánh nàng út ít” đượccải tiến nhiều vẻ hơn, và tên "bánh nàng út ít" đã được rút ngắnthành “bánh ít” như ngày nay.
    Bà năm dừng lại một lúc rồi cấtgiọng ngâm lên điệu hát lý:
    “Ai mua bánh ít – Bán cho.
    Nhân tôm, nhân thịt, nhân dừathơm ngon…”
    Dì Bình, Tiên và bé Châu cùng vỗtay khen ngợi khi bà Năm kết thúc.
    “Bà cố kể chuyện hay quá.” Béchâu choàng đôi tay tròn vo ngắn củn ôm bà Năm rồi chu mỏ hôn bà cố một cái thậtkêu.
    Châu lắc lư cái bụng tròn củamình nhảy xuống đất, chạy chơi về phía hồ cá bảy màu.
    “Nhân chín rồi đây.” Út Nhàn đặtnồi nhân bánh sên từ cái dừa, đậu phộng và bột xuống tấm phản.
    Bà Năm bắt đầu phân công công việc.
    “Má với con hai sẽ lo phần góibánh, con út với Tiên thì vo nhân với bột.”
    Mọi người nghiêm chỉnh chấp hànhtheo lệnh của bếp trưởng Năm vừa ban ra. Bỗng Tiên lên tiếng.
    “Ngoại chỉ con gói bánh ít với,sau này con còn có thể phụ ngoại.” Tiên nhỏ nhẹ nói.
    “Ý con Tiên là mốt má già nằm mộtchỗ thì cũng có người biết gói bánh cúng.” Út Nhàn thản nhiên.
    “Cái con nhỏ này ăn nói vậy đó hả.”Dì Bình đánh mạnh vào vai Út Nhàn.
    Bà năm nhìn Út Nhàn mà không saocười nổi.
    “Đây là lý do mà nó ở giá tới giờđó.” Bà năm nói.
    “Má con xin lỗi má. Thành thậtxin lỗi má. Ngàn lần xin lỗi má.” Út Nhàn ăn năn xám hối.
    Tiên nhìn Út Nhàn và Bà Năm rồiquay mặt chỗ khác cười thầm. Dì Bình thì không nhịn được nên cười thành tiếng rấtto.
    “Để ngoại chỉ con gói bánh ít,cũng không khó lắm đâu.” Bà năm ân cần nói với Tiên. “Giờ ngoại làm mẫu một lầntrước.”
    “Đầu tiên ta thoa dầu ăn vào taysau đó lấy một viên bột tròn, dùng tay ấn dẹp ra, sau đó cho nhân đã vo trònvào giữa. Dùng tay miết để vỏ bánh bao bọc hết nhân bánh.”
    Bà Năm mở các ngón tay rộng ragiúp Tiên thấy rõ khối bột tròn xoe đang nằm ngay chính giữa lòng bàn tay bà.
    “Tiếp đến ta áo bánh qua 1 lớp dầuăn, cho bánh vào trong lá chuối rồi gấp mép lại. Để bánh lên lớp lá chuối thứ2, đặt đỉnh của bánh sao cho hướng theo góc của lá chuối.

    Gấp phần lá ở trên xuống sau đó gấpchặt 2 mép bên 2 lần. Cuối cùng gấp gọn mép dưới của bánh lại là hoàn tất.”
    Một cái bánh có hình dạng như mộtcái phễu màu xanh, nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra trước mắt Tiên.
    “Con gói thử đi Tiên có gì ngoạichỉ thêm cho.” Bà Năm khích lệ cháu mình.
    “Dạ.” Tiên ngoan ngoãn chọn một cụcbột cho lên tay…
    “Thôi chết nồi bò khô con đang nấutrên bếp.” Út nhàn vùng chạy vào trong nhà không kịp mang cả dẹp.
    Mọi người ngỡ ngàng, ngẩn ngơnhìn theo bóng dáng ốm gầy xém chút nữa là va đầu vào cánh cửa.
    Tại phòng số 4732, khách sạn 6sao Royal Castle, tọa lạc tại con đường lớn nằm giữa trung tâm thành phố. Cô quảnlý khách sạn trước khi rời đi không quên dặn dò Thiên và Nhật thêm một lần nữa.
    “Hai anh nhớ không được tự ý rakhỏi phòng, 1 tiếng nữa tôi sẽ quay lại xem tiến độ công việc như thế nào. Chàohai anh.”
    Nhật gật đầu đồng ý. Nhật là nhânviên kỳ cựu trong công ty điện mà Thiên vừa xin vào làm thêm. Hôm nay, Thiên đượcphân công hổ trợ Nhật bảo trì hệ thống đèn cho khách sạn Royal Castle. Nhiệm vụcủa Thiên đơn giản chỉ là nhân viên sai vặt của Nhật. Nhật nhanh nhẹn leo lêncái thang chữ A cao để kiểm tra bóng đèn ở ngọn đèn chùm kiểu Pháp lớn ngay giữaphòng. Căn phòng này rộng hơn gấp nhiều lần những căn phòng khách sạn bình thường.Nó được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển với giá sách gỗ và treo nhiềutranh theo kiểu phục hưng trên tường. Thiên chúi đầu nhìn vào bức tranh vẽ mộtnàng tiên không mặc quần áo đang đứng trên một con cái vỏ sò lớn. Nàng có máitóc màu vàng óng dài chấm gót. Bên phía trái nàng là một người hầu gái như đangmuốn đưa cho nàng một chiếc áo. Phía ngược lại là đôi trái gái lõa thể đang quấnvào nhau. Thiên biết bức tranh này, đó chính là tác phẩm “Sự ra đời của Thần Vệnữ” vẽ bởi Botticelli. Thiên tiến lại bàn trà thả mình xuống chiếc ghế rộng gấp3 lần ghế bình thường, ngồi trên đó cậu có cảm giác mình là một vị hoàng đế củamột vương quốc xa xôi nào đó.
    “Thiên chuyền cho anh cái kìm.”Tiếng Nhật hối thúc làm Thiên tỉnh mộng.
    “Em tới ngay đây.” Thiên chạy thậtnhanh về phía hộp đồ nghề.
    Thiên mau chóng lấy ra cái kìm cócán màu vàng đưa lên cho Nhật.
    “Đưa anh cây kéo cắt cáp với daorọc.”
    Thiên làm theo yêu cầu của Nhậtkhông một sai sót.
    “Lấy cho anh cái tua vít lục giác.”
    Thiên lại lục tìm trong hộp đồnghề nhưng lần này cậu tìm mãi mà không có cái tua vít lục giác mà anh Nhật cần.
    “Em không thấy cái tua vít lục giácanh ơi.” Thiên nhìn lên Nhật đang ngồi trên đỉnh thang.
    Sau một hồi suy nghĩ thì Nhật bỗngnhớ ra cái gì đó.
    “Cái tua vít lục giác anh để ngaychỗ cái hộc phía sau vô lăng, lúc sáng anh có lấy ra xài mà quên cất vào. Chếtthật chứ.” Nhật vỗ mạnh vào đùi.
    “Để em xuống lấy lên cho.” Thiênđề nghị.
    “Em đi một mình được không, lúcnãy bà cô quản lý có dặn là cần gì thì liên lạc với bà ấy không được tự ý ra khỏiphòng. Thôi để anh gọi cho bà ấy.”
    “Không sao đâu anh, em biết đườngmà. Em đi rồi về ngay bà ấy không biết đâu.”
    Thiên vụt chạy khỏi phòng trước sựbất lực của Nhật. Thiên bấm thang máy đi xuống tầng trệt, đi về phía bãi giữxe. Nhờ vào sự mô tả chi tiết của Nhật, Thiên nhanh chóng tìm ra cái tua vít cầntìm. Thiên nhanh chóng quay lại bên trong khách sạn, khi thang máy tới cậu bướcvào và bấm số 41.
    “Tầng 41 phòng số 4132. Dễ như ănkẹo.” Thiên tự tin vào trí nhớ của mình.
    Thang máy dừng ở tầng 41 thiên bướcra cùng một nụ cười mãn nguyện. Cậu tự hào vì vừa hoàn thành xuất sắc công việcđược giao. Vì muốn gây sự bất ngờ cho Nhật nên Thiên nhẹ nhàng mở cửa phòng, cậurón rén như một con mèo đang rình bắt chuột, chân cậu đi thật nhẹ để tránh gâytiếng động. Thiên nấp sau cái ghế lớn rồi cúi người bò trên sàn nhà tiến vềphía cây đèn chùm lớn. Nhưng khi đã tới tọa độ mà cậu nghĩ cái thang chữ A đánglý ra phải nằm chỗ đó thì bây giờ không có nữa, thay vào đó trước mặt cậu là mộtđôi giầy da đen bóng mà đúng hơn đó là một đôi chân đang mang một đôi giàyda.
    “Ngươi là ai?” Âm thanh khô khốcphát ra từ phía trên.
    Thiên vội đưa mắt lên nhìn. Đó làmột người đàn ông to lớn hơn cả Thiên ông ta mặc bộ vest đen thắc cà vạt đen.Trông ông ta không không khác gì một người khổng lồ trong bộ đồ đen. Chưa đểThiên có thời gian trả lời câu hỏi người đàn ông nhắc bổng Thiên lên khỏi mặt đấtvà ném mạnh cậu vào tường. Thiên choáng váng sau đòn tấn công bất ngờ của ngườiáo đen. Cậu lồm cồm bò dậy lấy lại thăng bằng, Thiên lùi lại lấy đà rồi tung mộtcú đá thật mạnh vào ngực người đàn ông. Sau đó đá Thiên bị văng ra xa nhưng ngườiđàn ông vẫn đứng im một chỗ không bị chút xây xước gì. Thiên lao tới ra đòn tấncông tiếp theo nhưng người đàn ông với thân thủ nhanh gấp nhiều lần Thiên chỉ bằngmột cú gạt tay đã khiến Thiên nằm đo ván trên sàn. Thiên định ngồi dậy tiếp tụcchiến đấy thì thấy trước mặt mình là ba khẩu súng đang chỉa thẳng vào. Ba ngườiáo đen khác xuất hiện, một người trong số họ tước cây tua vít trên tay Thiên bẻngoặt tay cậu ra phía sau khiến cậu đau đớn sống không bằng chết. Người áo đennâng người Thiên đứng dậy, hắn đưa cái cái bộ mặt đáng sợ của mình sát mặtThiên mà rít khẽ.
    “Mày do tổ chức nào phái tới?Khai mau trước khi tao nghiền nát mày.”
    Nước bọt văng ra từ miệng hắn tadính đầy vào mặt Thiên. Đầu óc Thiên lúc này đang quay cuồng cậu thật sự khônghiều hắn ta muốn nói tới cái gì. Bỗng cánh cửa phía sau lưng người áo đen bật mỡ,một người đàn ông trong bộ suit xám với gương mặt nghiêm nghị, phong thái tựtin bước ra.
    “Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Ngườiđàn ông mặc suit xám lên tiếng hỏi.
    Cả bốn người đàn ông áo đen đều đứngthẳng đầu hơi cúi khi nhìn thấy người áo xám bước tới.
    “Dạ thưa bộ trưởng, chúng tôi bắtđược một kẻ khả nghi. Hắn ta muốn gây bất lợi với ngài thưa bộ trưởng. Ngườiđàn ông áo đen cao lớn đưa cái tua vít dài ra phía trước mặt.
    Ngài bộ trưởng nhìn Thiên một hồirồi lên tiếng hỏi.
    “Ngươi là ai vì sao lại đột nhậpvào phòng của ta.”
    “Dạ tôi là thợ điện đang sửa điệncho khách sạn. Tôi đi lạc vào đây.”
    “Gọi cho lễ tân xác nhận thôngtin.” Bộ trưởng ra lệnh
    Đầu Thiên hoảng loạn không hiểu tạisao bộ trưởng lại ở đây tại khách sạn này.
    Một lúc sau người đàn ông to lớnquay lại báo cáo.
    “Thưa bộ trưởng lễ tân khách sạnbáo lại là không có thuê thợ điện nào đến làm việc ngày hôm nay ạ.”
    “Chắc là có nhằm lẫn gì đó.”Thiên đau khổ
    “Hãy đưa giấy tờ tùy thân củangươi cho người của ta kiểm tra.” Bộ trưởng cho Thiên thêm một cơ hội.
    Hai người áo đen bỏ tay Thiên rasau khi được sự đồng ý của bộ trưởng. Thiên lục tung khắp áo quần nhưng chẳngtìm thấy ví mình ở đâu. Cậu chợt nhớ ra là sáng nay đi làm cậu đã bỏ quên ví ởnhà.
    “Không tìm thấy sao?”
    Thiên lắc đầu trong vô vọng.
    “Có chuyện gì sao thưa bộ trưởng.”Giọng nói phát ra từ một người đàn ông vừa bước ra từ căn phòng của bộ trưởng.
    “Không có gì đâu chỉ là một tên độtnhập, hắn vẫn chưa gây ra bất kỳ thiệt hại gì, nhưng có vẻ khá cứng đầu.”
    Mắt bừng sáng, mặt rạng rỡ. Thiênvui mừng vì người đàn ông vừa bước ra chính là Vương. Thiên nói lớn.
    “Giúp tớ với chúng ta quen biếtnhau mà.”
    Bộ trưởng bất ngờ quay lại phíaVương.
    “Cháu quen cậu ta sao giám đốcVương.”
    Vương chưa trả lời vội, cậu dichuyển về phía Thiên, dùng đôi mắt không cảm xúc dò xét Thiên từ đầu tới chân.Một lúc sau Vương quay lại chỗ bộ trưởng.
    “Cháu không quen biết cậu ta.”Vương sắt lạnh nói.
    “Mang cậu ta đi.” Bộ trưởng ra lệnh.
    Hai người áo đen lôi thiên ra khỏiphòng mặc cho cậu la hét.
    “Chúng ta quen nhau mà, sao lạinói là không quen, tên chết tiệt, tên chết bầm.”
    Tiếng Thiên vẫn lanh lảnh dù cánhcửa đã được đóng chặt.
    Thiên dõi mắt theo bóng Thiên bịhai cận vệ to lớn kéo đi.
    “Giám đốc Vương chúng ta vàotrong tiếp tục bàn cho xong công việc thôi nào.” Bộ trưởng đánh tiếng.
    “Vâng thưa bộ trưởng.” Vương theosao bộ trưởng vào lại trong phòng sách.
    Thiên bị tống vào một phòng tốitrước mặt cậu giờ đây là hai cận vệ của bộ trưởng, một trong hai người là gã tocon. Hắn ta đập mạnh xuống bàn khiến ly nước trước mặt Thiên nẩy lên không trung.Dưới ánh sáng lờ mờ phát ra từ ngọn đèn bàn Thiên thấy gương mặt đáng sợ như maquỷ của gã cận vệ vừa mỉm cười.

  8. #18
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    18. Thạch Thảo ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Sau 4 tiếng thẩm vấn liên tụcThiên được thả ra. Về sau Thiên mới biết rằng Tân và cô quản lý của khách sạnRoyal Castle cũng bị triệu tập để lấy lời khai. Thiên bước ra khỏi phòng tối thìcậu mới biết từ đầu tới giờ cậu đang ở trụ sở cảnh sát. Vũ đang chờ cậu tại khuvực tiếp dân, chính Vũ là người đã mang giấy tờ tùy thân của Thiên đến. Vũ chạynhanh về phía Thiên khi thấy người bạn thân xuất hiện phía đầu hành lang.
    “Cậu khỏe chứ Thiên, họ có làm gìcậu không?” Vũ lo lắng khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cậu bạn.
    “Tớ ổn chỉ hơi không quen với ánhsáng thôi. Sao cậu biết tớ ở đây mà mang giấy tớ tới vậy?” Thiên thì thào.
    “Cảnh sát gọi cho tớ, chắc họ tìmđược trong hồ sơ của cậu lần trước.”
    “Ờ.” Thiên trả lời một cách vô hồn.
    “Cậu đi nổi không, để tớ dìu cậu.”
    “Tớ đói quá, cậu dẫn tớ đi ăn đi.Sáng giờ chưa có gì vô bụng” Thiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vũ.
    “Đi thôi.” Vũ ấm áp trả lời.
    Vũ lấy tay Thiên choàng qua vaimình ân cần dìu cậu bạn. Đầu hai người bạn châu lại gần nhau. Thiên ngửi thấymùi thơm thân thuộc tỏa ra từ người Vũ, một mùi thơm làm cậu an tâm và được chechở.
    “Ăn thêm không?” Vũ hỏi khi Thiênvừa ăn xong tô hủ tiếu thứ hai.
    “Thôi no lắm rồi không ăn nổi nữađâu.” Thiên vươn vai cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.
    “Sao cậu không ăn mà chỉ ngồinhìn tớ vậy.” Thiên vừa xỉa răng vừa hỏi Vũ.
    “Đừng gây chuyện nữa. Tớ lo cho cậulắm.” Vũ thấy ngại ngùng khi phải nói những lời sến sẩm.
    Vũ đưa mắt nhìn Thiên và chờ đợinhững lời bào chữa từ cậu bạn nhưng không lần này Thiên không chống cự hay phảnđối lời nói của Vũ. Thiên ngoan ngoãn như một chú mèo gật đầu nói.
    “Tớ sẽ không gây chuyện nữa.” MắtThiên ươn ướt.
    Thấy vậy Vũ cảm nhận lời nói củamình thật không phù hợp vào hoàn cảnh lúc này. Vũ định nói lời xin lỗi vớiThiên. Chợt ngước cái mặt ma mãnh của mình lên Thiên hỏi Vũ.
    “Nói thật đi cậu thích tớ phảikhông? Cậu quan tâm tớ còn hơn người yêu tớ nữa. Giờ cậu mà tỏ tình với tớ thìtớ sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ngay.”Thiên đưa hai bàn tay lên trước làm độngtác mời gọi.
    Vũ thấy trong người bỗng có chútnóng hơn bình thường. Vũ không biết nên cười hay nên khóc trước tình huống này.Thiên đã đứng thẳng dậy chồm qua chiếc bàn, choàng tay ôm lấy Vũ.
    “Tớ sẽ chờ lời tỏ tình của cậu.”Thiên thì thầm vào tai Vũ.
    Vũ cũng đưa miệng vào tai Thiênnói nhỏ.
    “Cậu không mau buông tay khỏi ngườitớ. Thì cậu sẽ được đi về nhà trên xe cấp cứu.” Giọng Vũ trở nên thật đáng sợ.
    Thiên vội rút tay khỏi người Vũvà ngồi ngay ngắn không một chút sai số trên chiếc ghế của mình. Thiên bỗng trởnên ưu tư mắt cậu nhìn xa xăm vào trong hư không. Vũ thấy sự chững chạc lúc nàycủa cậu bạn khác xa những lúc quấy phá, gây rối bình thường.
    “Cậu giúp tớ chuyện này nữa đượckhông Vũ.” Thiên nói nhưng mắt vẫn nhìn xa xăm.
    Như một thói quen, Vũ gật đầu màkhông cần biết đó là chuyện gì.
    Vũ đèo Thiên trên chiếc xe máy trắnglướt ra khỏi thành phố ồn náo. Hai bên đường những dãi nhà cao tầng dần nhườngchỗ cho những hàng cây xanh lớn. Trên một cánh đồng lúa còn trơ gốc rạ khô, đámtrẻ đang chơi thả diều, những con diều tự làm bằng giấy tuy không được hoàn hảonhưng nó chứa đựng bao niềm vui, ước mơ và khát vọng của những đứa trẻ đã làmnên chúng. Chiếc xe máy băng qua chiếc cầu bắt trên con kênh nhỏ, dòng nước máttrong nhẹ trôi cuốn theo những bông hoa lục bình tím, một loại hoa mà dù bịsóng nước vùi dập đến thế nào vẫn luôn tìm cách đứng dậy khoe mình với mây trời.Xe hai người bạn dừng lại trước một hàng rào gỗ cũ kĩ. Phía sao hàng rào gỗ làmột cánh đồng thạch thảo đang nở hoa rực rỡ. Thiên và Vũ cùng bước đi trên lốimòn giữa các luống hoa thạch thảo tím. Những bông hoa tuy nhỏ bé nhưng mang mộtvẻ đẹp thật kiêu sa và đằm thắm. Thiên dang tay ưỡn ngực hít một hơi thật sâu,cảm giác mát rượi lan tỏa khắp cơ thể, nó như một thứ phép màu xóa tan mọi ưutư, muộn phiền trong Thiên.
    “Vũ cậu làm thử đi.” Thiên rủ rê.
    Vũ bắt chước Thiên đứng thẳng ngườivà dang rộng hai tay, dùng hít lực của phổi để hấp thụ vào luồng khí lớn nhấtcó thể. Vũ cảm thấy như máu trong cơ thể mình đang được thanh lọc, một cảm giácrất sảng khoái mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Vũ thử lại lần nữa rồilại thêm một lần nữa cứ như vậy hai người bạn như đang tranh nhau luồn khí thầntiên của cánh đồng thạch thảo. Sau đó Thiên mua một ôm thạch thảo lớn chỉ có 70ngàn từ bà chủ của khu vườn.
    Thiên ôm bó hoa lớn ngồi phía sauxe Vũ, cậu nâng niu từng bông hoa mỏng manh trên tay mình.
    “Mẹ tớ rất thích hoa thạch thảo,tớ nhớ khi mẹ còn sống trong nhà luôn có một bình hoa thạch thảo lớn. Hôm naylà ngày giỗ của cha mẹ tớ nên tớ muốn cấm một bình thạch thảo thật lớn để cúngmẹ.” Giọng Thiên có chút ngập ngừng.
    Không hiểu lý do vì sao Vũ cảm thấymắt mình hơi cay cay, cậu cố nén chặt cảm xúc của mình lại khi nghe những lờinói phát ra từ đáy lòng của Thiên. Vũ cố nói với giọng thật bình thường.
    “Cậu biết ý nghĩa của hoa thạchthảo không Thiên. Nó tượng trưng cho một tình yêu day dứt không thể quên.”
    “Tớ không biết. Cậu kể cho tớnghe đi Vũ.” Thiên hứng thú.
    Vũ hắng giọng vài cái rồi bắt đầubắt kể bằng một chất giọng thật truyền cảm.
    “Chuyện kể rằng, ở một ngôi làngnọ có đôi trai gái cùng lớn lên bên nhau. Chàng trai tên là Edible còn cô gáiđược gọi là Ami.Gắn bó với những kỉ niệm của thời thanh mai trúc mã, cùng nhữngcảm xúc của tuổi mới lớn, Edible đã thầm thương trộm nhớ Ami. Một hôm Edible thổlộ và được Ami đưa ra điều kiện là chỉ lấy người nào mang tặng mình một loàihoa quý.”
    Vũ ngừng lại lấy hơi rồi tiếp tục.
    “Edible vẫn không ngừng đi tìm nhữngloài hoa đặc biệt dành cho Ami nhưng những loài hoa đó không làm cho cô xiêulòng. Một hôm, hai người vào rừng chơi như mọi khi. Như thường lệ, chàng traisăn bắt thú còn cô gái thì hái nấm. Đột nhiên, Ami chỉ cho Edible một bụi hoa ởvách núi cheo leo và nói rằng: “Em thích loài hoa ấy, em thích màu tím biêng biếcấy nên anh hãy hái xuống cho em”. Như một tin vui đến cho chàng trai, vì khihái được loài hoa ấy sẽ nhận được sự đồng ý của nàng. Tuy nhiên, niềm vui ấykhông bao giờ thành hiện thực mà đó là một nỗi đau lớn lao của hai người. KhiEdible leo lên núi để hái hoa, vì vách núi quá trơn nên chàng đã rơi xuống vựcthẳm và khi bị rơi, chàng cố quay người về nàng và nói rằng: “Xin đừng quêntôi”.”
    Tiếng thở dài như thể hiện sự nuốitiếc từ Thiên vang lên.
    “Trước sự ra đi của chàng trai,cô gái đem bụi hoa về trồng, cô không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngàychỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím. Cho đến một ngày, sựưu tư và muộn phiền đã khiến cô chìm vào giấc ngủ dài để đến nơi cô và chàngtrai có thể gặp được nhau. Sau khi nàng chết, người dân trong làng đã chăm sóc bụihoa cẩn thận. Loài hoa ấy mang tên hoa thạch thảo hay For get me not – Xin đừngquên tôi.”
    Một khoảng lặng tưởng như kéo dàivô tận sau khi Vũ kết thúc một câu chuyện tình yêu buồn thảm. Không gian tĩnh mịchbị phá vỡ khi Thiên lên tiếng.
    “Sau này nếu tớ thích ai tớ sẽnói cho người đó biết. Tớ không muốn như Ami đến cuối cùng thì không còn cơ hộiđể nói ra tình cảm của mình cho Edible biết.” Thiên chắc chắn nhưng cũng cóchút ngập ngừng.
    Vũ đắm chìm trong suy tư chợtnói.
    “Đôi khi thích một người cũngkhông nhất thiết phải nói ra, nhiều khi giữa trong lòng lại là cách bảo vệ tìnhcảm đó một cách tốt nhất.”
    “Cậu để ý tới ai rồi phải không?Khai mau dám giấu tớ à.” Thiên dùng ngón tay chọt mạnh vào hông Vũ để tra khảo.
    “Đau, dừng lại đi tớ đang láixe.” Vũ nói trong đau đớn.
    Các tòa nhà cao tầng lại hiện raphía chân trời, một không gian ồn ào, náo nhiệt đang chờ đón sự quay về của haingười thanh niên trẻ trung, đầy sức sống.
    Tối đó tại nhà bà Năm, trên bànthờ hình cha mẹ Thiên sáng bóng vì đã được lau chùi sạch bụi, một măm đồ ăn đầyấp được dọn lên cúng gồm có cà ri, gỏi ngó sen, tôm chiên bột, bánh ít, dưa hấu…Một bình hoa thạch thảo to được đặt ngay ngắn phía trong góc phải bàn thờ. Phíangoài sân trên chiếc phản gỗ mọi người đang tập trung dùng tiệc.
    “Gắp đồ ăn cho bạn đi Thiên.” Dìhai nói khi thấy Vũ ngại.
    “Dạ để con tự gấp được ạ.” Vũ lễphép trả lời.
    “Ăn nhiều vô đi con, đừng cókhách sao cứ xem nhà bà như nhà mình. Nhớ lúc nhỏ hay qua chơi mà bẵng một thờigian mà giờ lớn thế này rồi.” Bà Năm gấp con tôm chiên bỏ vào chén cho Vũ.
    Vũ nở ra một nụ cười tỏa nắng khibà Năm nhắc lại chuyện cũ.
    “Con cứ tưởng Thiên đẹp trai nhàmình là số một rồi vậy mà giờ gặp thằng bé này con phải thay đổi cách nhìn lạiquá. Đẹp trai quá mức cho phép.” Út Nhàn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ.
    Vũ ngại ngùng mặt đỏ cả lên.
    “Thôi để thằng nhỏ ăn, mặt đỏ lênhết rồi kìa.” Hai Bình can ngăn.
    “Sao không ai khen con hết vậy.Con cũng đẹp trai mà.” Phong bỏ cái đùi gà đang cắn dở ra khỏi miệng.
    “Thằng dở hơi, đi lấy cái gươngmà soi mặt đi.” Nhi bực mình.
    Phong không thèm để ý lời Nhi nóiquay qua nựng vào má Châu.
    “Châu nói cậu Phong nghe ai làngười đẹp trai nhất ở đây.” Phong nói vào tai bé Châu.
    Hai má bé Châu căng phồng như consóc mập vì miệng nhét đầy thức ăn bên trong, Châu đưa bàn tay tròn chỉ về phíaVũ. Gương mặt Phong hiện lên sự thất vọng, sự đau khổ vì bị phản bội.
    “Thấy chưa con nít đâu biết nói xạo.”Nhi xoa xoa cái má ú của Châu.
    Chưa chịu đầu hàng Phong tiếp tụchỏi.
    “Ai là người đẹp trai nhì, Châuchỉ cho cậu xem đi.” Vừa nói Phong vừa dùng hai ngón tay trỏ chỉ vào ngực mình.
    Châu quan sát một hồi rồi chỉ tayvề phía Thiên.
    “Vừa lòng chưa?” Nhi mỉa mai.
    “Lần cuối, ai là người đẹp traithứ ba ở đây.” Phong dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Châu.
    Châu ngước mắt hạt nhãn long lanhnhìn Phong rồi đưa tay lên chỉ dượng Khoa. Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngã,út Nhàn cười nhiều tới nỗi lọt xuống dưới đất lúc nào không hay, dì Bình cười đếnmức chảy cả nước mắt, Thiên thì xém chút nữa là phun cơm từ miệng ra ngoài hênlà cậu dùng tay che kịp. Thiên và Nhi gục đầu vào nhau mà cười, dượng Khoa ngướccao mặt đầy tự hào. Phong hậm hực lấy ngón tay chọt chọt vào cái bụng to tròn củabé châu đang lộ ra dưới lớp áo thun. Phong cũng cười đầy sảng khoái. Trên ngọncây tử đằng ba chú chim con bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, chim mẹ phải xòe đôicánh rộng vỗ về.
    Một giờ trước đó, Dì hai đặt quảdưa hấu lớn được bỏ trong cái dĩa tròn lên bàn thờ cha mẹ Thiên. Dì Hai đứngnhìn một hồi lâu di ảnh hai người em rồi nói thầm.
    “Chị nhớ dượng ba thích ăn dưa hấukhông hạt nên sáng nay chị ra chợ chọn mua một quả về cúng hai em. Hai em cólinh thiên thì phù hộ cho Thiên với Tiên luôn mạnh khỏe, bình bình an an.” HaiBình lấy vạt áo lau vội hai hàng nước mắt đang trào ra.
    Hai Bình sau khi đã lau khô nướcmắt thì quay xuống bếp làm cho xong món gỏi sen. Út Nhàn bưng tô cà ri nóng cẩnthận đặt lên bàn thờ. Út Nhàn bùi ngùi.
    “Anh chị Ba, hai đứa con của anhchị rất là ngoan. Thằng Thiên tuy hơi nghịch ngợm nhưng là một đứa rất hiểuchuyện. Còn bé Tiên thì quả đúng là một đứa ngoan ngoãn, vâng lời. Con bé Tiêngiống hệt chị lúc nhỏ. Em sẽ không bao giờ quên lời hứa của em là sẽ thay chịchăm sóc cho Thiên và Tiên đến khi tui nhỏ trưởng thành. Anh chị đừng lo lắnggì mà hãy mau an nghỉ đi. À còn món cari là em nấu cho anh ba, bữa nay em chonhiều muối rồi nên anh không sợ lạt nữa nhé. Thôi em xuống phụ nấu tiếp khôngchút bà Hai bả la.”
    Út nhàn nhìn di ảnh anh chị mìnhmỉm cười rồi nhanh chân rời đi.
    Ít phút sau, Dượng Khoa từ ngoàisân đi vào, Dượng tiến về phía bàn thờ, đưa tay lấy chai rượu trắng đặt lên cạnhdi ảnh của cha Thiên.
    “Dì ba dượng ba mới đó mà 8 năm rồi,thời gian trôi nhanh quá. Dượng nhớ lúc còn sống tôi với dượng thường ngồi ởcái phản ngoài sân mà uống rượu không. Giờ chỉ còn lại mình tui. Nay giỗ dượngtôi có mang qua chai rượu Gò Đen cúng dượng. Hôm nay chắc dì ba sẽ du di cho dượnguống thoải mái.”
    Dượng Khoa bước ra sân ngồi lêncái phản dưới cây tử đằng. Kí ức nhiều năm trước như ùa về trong đầu dượng.
    Bà Năm từ trong phòng bước ratrên tay là cái khăn sạch thấm nước, bà chậm rãi lau chùi di ảnh của hai đứacon, bà không khóc nhưng mắt bà đỏ ao.

  9. #19
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    19. Đầu Vuông Tiên Sinh ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Đêm ấy Vũ không về nhà mà ở lạingủ ở nhà Thiên.
    “Dạ con biết rồi, mai con về, mẹngủ ngon.” Vũ trả lời điện thoại.
    Thiên thấy Vũ vừa kết thúc cuộc gọithì lên tiếng hỏi.
    “Mẹ cậu nói sao?”
    “Mẹ tớ nói ngủ ở nhà cậu thì mẹ tớyên tâm lắm, muốn ở bao nhiêu đêm cũng được.” Vũ hớm hỉnh.
    “Vậy cậu dọn qua đây ở chung tớluôn đi. Sáng chúng ta sẽ cùng nhau đi học, chiều chúng ta sẽ cùng nhau về, tốingủ chung...” Thiên bày ra một viễn cảnh.
    Vũ không trả lời chỉ ngồi cườitít cả mắt.
    “Cậu thay bộ này đi, tớ nghĩ cậusẽ mặc vừa.” Thiên kéo tủ gỗ chọn bộ quần áo sạch đẹp nhất đưa cho bạn mình.
    Vũ nhận bộ đồ từ Thiên rồi rời khỏiphòng đi về phía nhà tắm gần bếp. Trong lúc Vũ tắm Thiên tranh thủ dọn mớ hỗnloạn bày bừa khắp phòng. Mấy cuốn truyện Conan để lại trên giá, quần lót cũ giấutạm vào học tủ, mền bông gắp gọn lại… Có tiếng mở cửa, Vũ từ từ bước vào phòng.Tóc Vũ bềnh bồng vẫn còn động nước, da Vũ trắng sáng như sứ, láng mịn tưởng nhưkhông có lỗ chân lông. Khuôn ngực vuông vức, rắn rỏi đang phập phồng dưới lớpáo thun mỏng có dòng chữ 007 màu đỏ lớn. Cơ thể Vũ đẹp như một bức tượng thần đượctạc từ đá hoa cương trong các đền thờ của người Hy Lạp. Thiên bất động vài giâykhi thấy ánh hào quang tỏa ra khắp người Vũ.
    “Thiên cậu thấy tớ mặc bộ này cóhợp không?” Vũ cất tiếng đánh thức Thiên khi cậu đang ngây người.
    “Hợp rất hợp. Công nhận là cậu đẹptrai thật đấy. Hèn gì dì út chuyển cái biệt danh đẹp trai của tớ qua cho cậu.”Giọng Thiên có hơi chút ghen tị.
    “Ra là cậu cũng thích được gọi làThiên đẹp trai à. Tớ cứ tưởng đó giờ cậu không thích biệt danh đó.” Vũ có ýtrêu ghẹo trong câu nói.
    “Ờ thì … ai mà không thích đượckhen đẹp trai. Cậu cũng thích còn gì.”
    “Không, tớ không thích và cũngkhông quan tâm.” Vũ tỏ ra cao ngạo.
    “Chứ cậu thích kêu bằng gì?”
    “Tớ thích được kêu bằng cái biệtdanh mà lúc nhỏ cậu đặt cho tớ ấy, là Vũ công tử.” Mặt Vũ hiện ra một nụ cười rạngngời.
    “À thật ra lúc tớ kêu cậu là VũCông Tử là muốn trêu chọc cậu thôi. Ý nói cậu con trai gì mà da trắng hơn congái, tính cách ôn nhu, cử chỉ nhẹ nhàng.” Thiên thành thật thú nhận.
    “Tớ biết chứ.” Vũ nói nhẹ tênh.
    “Thế sao cậu không làm gì để phảnđối lại tớ? Cậu lúc đó dư sức đánh tay tớ gãy ra làm đôi mà.” Vũ thắc mắc.
    “Tại tớ lười.”
    “Đó cũng là lý do lúc nhỏ cậu bịbọn côn đồ trấn lộn nhưng cậu vẫn bình thản đưa tiền cho tụi nó.”
    “Ừ.”
    Thiên hoang mang không hiểu Vũ làloại người gì. Tại sao có khả năng tự vệ mà lại luôn để cho người khác có cơ hộiức hiếp mình.
    “Cậu đừng nhìn tớ với anh mắt đó.Tớ biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Tớ không thích đánh nhau. Đánh nhau chỉdành cho những kẻ thiếu suy nghĩ mà thôi.”
    “Cậu đang nói tớ phải không. Đừngtưởng tớ sợ cậu nha.” Thiên hét lên rồi lao vào vật Vũ ra giường.
    Sau một hồi nhào lộn với nhauThiên và Vũ nằm ngửa ra mà thở dốc.
    “Cậu khỏe thật đấy Thiên.”
    “Cậu cũng có thua kém gì tớ đâu.”
    Vũ chợt ngửi thấy mùi gì khó chịu,cậu vội đưa mũi ngửi cơ thể mình xem có phải từ đó phát ra nhưng không phải. Vũhắt hơi mạnh vài cái.
    “Xin lỗi cậu cả tháng nay tớ bậnquá nên chưa có thời gian tắm cho Đầu Vuông Tiên Sinh nên nó hơi có mùi chút.”Thiên nhanh tay kéo cái gối ôm lớn trên giường về gần mình.
    Đầu Vuông Tiên Sinh là cái gối ômcủa Thiên, nó dài bằng chiều cao của cậu, gồm hai phần là đầu và thân, phần đầuhình vuông phía trên có mắt, mũi, miệng được thêu bằng chỉ màu, phần thân dài mặcbộ quần áo màu vàng chanh phía trên có họa tiết những cây kem que.
    “Tới tận bây giờ mà cậu vẫn còngiữ Đầu Vuông Tiên Sinh à.” Vũ hỏi.
    “Buổi tối tớ phải ôm Đầu VuôngTiên Sinh thì mới ngủ được. Lúc tớ còn nhỏ trong khi ngủ hay lăn lộn khắp nơinên mẹ tớ dùng Đầu Vuông Tiên Sinh để chặn tớ lại không cho tớ sẽ lăn xuống đất.Nghe nói là Đầu Vuông Tiên Sinh còn lớn tuổi hơn cả tớ.” Thiên trầm tư.
    “Vết gì trắng trắng trên người ĐầuVuông Tiên Sinh vậy.” Vũ nhìn Thiên với cái nhìn đầy thấu hiểu.
    “Không phải thứ mà cậu đang nghĩđâu, chỉ là keo thôi hôm qua tớ lỡ đổ lên.”
    Vũ không nói không rằng đưa mũimình sát vào vết bẩn màu trắng đục dính ngay thắt lưng Đầu Vuông Tiên Sinh.
    “Keo nào mà có mùi tanh vậy?” Vũngước mắt lên nhìn Thiên.
    Hai tai Thiên đỏ bừng vì quá xấuhổ.
    “Vậy mà cũng để cậu lật tẩy.Không phải keo, là thứ mà cậu đang nghĩ đấy.” Thiên quay người úp mặt mình xuốngnệm.
    Thiên ước gì mình có phép màu thìcậu sẽ hóa thành nước rồi thấm sâu vào trong lớp nệm để cho Vũ không còn nhìnthấy mình nữa. Cậu tự trách tối qua sao vụng về làm tinh dịch dính lên người ĐầuVuông Tiên Sinh.
    Sau một hồi lâu không thấy Vũ nóigì nữa Thiên lật người lại trong tư thế nằm ngửa. Vũ cũng đang ngửa đầu nhìnlên trần nhà trông rất trầm tư.
    “Cậu đang nghĩ gì thế Vũ.” Thiênlên tiếng hỏi.
    “Tớ có chuyện này muốn nói với vậutừ lâu rồi.” Vũ thình lình nghiêng người mặt Vũ quay về phía Thiên.
    Thiên cảm nhận được từng hơi thởnóng ấm của vũ đang vang lên bên tai của mình. Lúc đầu Thiên cảm thấy nhột nhộtsau đó thì dễ chịu dần theo thời gian. Dòng khí nóng từ cơ thể Vũ ùa vào taiThiên khiến cậu xuất hiện cảm giác lâng lâng khó tả. Đầu Thiên quay cuồng cảlên, cậu muốn Vũ cứ làm vậy đến bao lâu cũng được. Miệng Thiên trong vô thức chợtphát lên một tiếng rên khẽ. Hai bàn tay cậu bấu chặt vào chiếc ra giường màu gỗ.
    “Cậu ngủ đấy à?” Vũ lay ngườiThiên khi thấy mắt Thiên lim dim.
    Thiên như vừa bừng tỉnh sau cơnmê, nâng người ngồi dậy cố thức tỉnh bản thân bằng cách lắc mạnh đầu nhiều lần.
    “Cậu muốn nói với tớ chuyện gì? Nóiđi tớ nghe đây.” Thiên bối rối trong câu chữ.
    “Tớ chỉ muốn nói là lúc học cấp mộttớ không thích cậu cho lắm. Vì cậu là một kẻ hay gây rối và phá phách và đó lànhững tính cách tớ cực kỳ ghét ở một người. Nhưng sau lần cậu giúp tớ đánh đuổibọn côn đồ ở trước cổng trường thì tớ đã thay đổi cách nhìn về cậu. Tớ đã nghĩcậu cũng không đến nỗi …” Vũ bỏ lửng câu nói.
    Thiên bỗng nhiên ỉu xìu sau khi nghelời tâm sự của cậu bạn thân, cậu nằm xuống quay lưng về phía Vũ, im như thóc đổbồ.
    “Cậu sao thế? Giận tớ à?” Vũ layThiên.
    Nhưng Thiên Vẫn im lặng khôngthèm đáp lời Vũ.
    “Là tớ sai khi đã giấu cậu việcnày. Nhưng tớ nghĩ nó cũng đâu quan trọng gì đâu. Cậu đừng giận nữa giờ cậu muốntớ làm gì thì tớ cũng làm.”
    Như chỉ chờ nghe câu nói nàyThiên quay mặt lại nhìn Vũ với một ánh mắt thật nham hiểm.
    “Tối nay cậu phải ôm Đầu Vuôngtiên sinh ngủ, tuyệt đối không được buông ra.”
    Vũ biết mình đã bị mắc lừa, cậunuốt nước miếng sợ sệt nhìn cái gối ôm đen bẩn.
    “Không làm thì thôi tớ không ép.”Thiên hất mặt lên trời tỏ ra giận dỗi.
    Khi Thiên nhìn xuống chỗ Vũ thìthấy cậu bạn đang ngoãn ngoãn ôm Đầu Vuông Tiên Sinh vào lòng. Thiên cố nhịn cườikhi thấy gương mặt nhăn nhó của Vũ đang cố làm quen với mùi hương tanh nồng tỏara từ chiếc gối ôm.
    Một buổi sáng cuối thu trời trong,saukhi gửi bé Châu vào nhà giữ trẻ trên đường về sẵn tiện Nhi ghé mua vài kí nhoNinh Thuận cho bà Năm. Nhi vừa bước ra khỏi siêu thị thì điện thoại reo. Nhi liềnbắt máy.
    “Alo, con nghe. Có chuyện gìkhông mẹ?”
    “Con còn trong siêu thị không. Mẹquên dặn con mua gừng với xả.”
    “Con vừa tính tiền xong. Để conquay vô mua cho.”
    “Ờ được được cám ơn con.”
    “Mẹ còn muốn mua gì nữa không?”
    “Hết rồi… à mua cho mẹ bịch đườngphèn, với chai giấm. Thôi mẹ cúp máy đây.”
    Nhi thở dài cất điện thoại vàotúi, đi vào lại siêu thị. Khi bước qua của hàng cà phê phía bên trái cửa siêuthị cô nhìn thấy Khang đang ngồi cùng bàn với một cô gái tóc ngắn khá xinh đẹp,họ đang cười nói rất vui vẻ với nhau. Nhi định quay đầu đi tiếp, chợt cô nhìnthấy Khang đặt tay mình lên tay cô gái. Cô gái có chút e thẹn nhưng vẫn để taynằm yên mà không rút lại. Họ trao nhau ánh mắt trìu mến. Tim Nhi như có thứ gìđó đang bóp chặt lại, cô chạy thẳng vào siêu thị mà không một lần ngoái đầu lại.
    Trên chiếc ghế đá trong côngviên, Nhi ngồi trầm tư, răng cắn chặt môi dưới. Cô cứ ngồi vậy được hơn nửa giờthì đứng dậy ra về. Khi Nhi bước tới cạnh máy bán nước tự động thì gót giàytrái của cô bị gãy. Nhi thả mình ngồi lên bậc đá dừng sức cố đóng lại gót giàyvào vị trí cũ.
    “Xui xẻo thật.” Nhi lầm bầm.
    Tay Nhi đập gót giày xuống đất mỗilúc một nhanh cho đến khi cái gót gỗ dứt hẳn ra khỏi chiếc giày Nhi mới chịu dừngtay. Như tận cùng của sự chịu đựng cô ném mạnh chiếc giày ra xa rồi òa lên khócngon lành như một đứa trẻ.
    Tại trường đại học Thiên tronghình dáng một cô gái đang di chuyển về phía phòng học. Thình lình Vương từ đâubước ra chặn đường cậu lại.
    “Có chuyện gì không ?” Thiên nóivẻ cáu kỉnh với người đã nói rằng không quen biết cậu.
    “Ngày mai chủ nhật cậu có rảnhkhông tớ muốn mời cậu đi ăn.” Vương ngập ngừng.
    “Cậu ta thích mình rồi sao?”Thiên nghĩ thầm.
    Trong đầu thiên lúc này bỗng lóelên một âm mưu vô cùng đáng sợ. Cậu quyết định sẽ dạy cho kẻ kiêu căng, đángghét đang đứng trước mặt cậu một bài học. Một ánh mắt vô cùng nguy hiểm vừa xuấthiện thoáng qua trên mặt Thiên.
    “Tiên cậu nghe tớ nói không?Vương lo lắng khi thấy Thiên đứng yên.
    “À… rảnh chứ, mai tớ sẽ đi ăn vớicậu.” Mặt Thiên vẫn bình thường nhưng trong lòng cậu đang khoái trá vô cùng.
    “Vậy mai chúng ta sẽ gặp nhau.”Vương cúi đầu chào Thiên rồi quay bước đi một cách đầy lịch lãm.
    Vương đang nghĩ thầm trong lòng.
    “Không ai có thể cưỡng lại được sứchấp dẫn của mình.” Vương nở một nụ cười tự mãn.
    Sau lưng Vương, Thiên cũng đang nởmột nự cười ranh mãnh và tà ác.

  10. #20
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    20. Hẹn Hò

    Tại một nhà hàng xa hoa bậc nhấtthành phố, Vương và Thiên ( trong hình dạng của Tiên) ngồi trên hai chiếc ghếđen được chạm khắc cầu kỳ đặt đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn chữ nhật bằnggỗ lớn với chân cong nằm ngang. Thiên đang chăm chú đọc quyển thực đơn trêntay.
    “Trời ơi cái gì thế này Cua nhện20 triệu, Trứng cá muối hoàng đế 20 triệu, Vịt quay Bắc Kinh với trứng cá 12 triệu, Phi lê bò Kobe 6 triệu…”Thiên toát mồ hôi hột khi nhìn thấy giá tiền của các món ăn. “Phải tìm món rẻnhất mới được và theo nguyên tắc cơ bản nhất các món ăn sẽ được sắp xếp theogiá từ cao xuống thắp, phải rồi những món ở trang cuối cùng sẽ là rẻ nhất.”Thiên tự trấn an rồi lật vội đến những trang sau cùng. “Burger Khalifa 3 triệu…bánh sandwich 1,8 triệu… trời ơi món rẻ nhất ở đây là món sandwich 1,8 triệu,trên đời này có miếng bánh mì sandwich đắt như vậy sao. Bánh mì sandwich màmình ăn mỗi sáng chỉ có 10 ngàn một bịch 20 lát.” Lòng Thiên đang rối bời nhưtơ vò, cậu ước gì mình đã không đặt chân vào cái nhà hàng đáng sợ này. Chợttrong đầu Thiên lóe một tia sáng của sự hy vọng “Phải rồi món nước là rẻ nhất.”Thiên bậm môi rà mắt xuống những dòng cuối cùng trong quyển thực đơn màu đen “Nước lọc 200 ngàn, nước chứa vàng hay gì mà…” Thiên xung đột nội tâm cực mạnhmẽ, “Hiện tại trong người mình đang có 200 ngàn nếu mình kêu 1 ly nước lọc thìsẽ vừa đủ tiền, hay là mình giả bệnh để đi về chắc cậu ta sẽ không nghi ngờ gìđâu, mình không thể uống một ly nước 200 ngàn được.”
    Thấy Thiên cứ mãi cắm mặt vào quyển thực đơnVương lên tiếng hỏi.
    “Cậu chọn được món nào chưa?”
    Lúc này Thiên mới nhẹ nhàng đặt quyển thực đơntrên tay xuống bàn, mặt nở một nụ cười gượng gạo và giả tạo.
    “Tớ thấy bụng mình không được ổn, chắc tớ sẽkhông ăn đâu. Cậu cứ tự nhiên gọi món đi.”
    Như đã hiểu rõ hết sự tình Vương ngừng vàigiây rồi lên tiếng.
    “Hôm nay là tớ mời cậu nên cậu cứ tự nhiên đi,tớ sẽ thanh toán tất cả. Cậu đừng ngại.” Vương nói có chút cao ngạo.
    Ngay lúc này mặt Thiên như rực sáng lên, mộtnụ cười quái đản như vừa hiện lên trên mặt cậu. Thiên dùng đôi mắt long lanhnhìn Vương.
    “Cậu nói thật chứ.” Thiên hỏi lại lần nữa
    “Thật.” Vương đáp chắc nịch.
    “Mình sẽ ăn cho cậu ta hết tiền,cho cậu ta bị bẽ mặc với mọi người khi không có đủ tiền thanh toán. Lúc đó mìnhsẽ hả hê trước cậu ta.” Con quỷ nham hiểm trong lòng Thiên đang thôi thúc cậu.
    Thiên quay về phía bạn nhân viênphục vụ và chỉ lên thực đơn để gọi món.
    “Cho mình món này, món này, mónnày luôn… cả món này nữa. Nước thì cho mình cái này, thêm một ly nước lọc.” Saukhi gọi xong Thiên ngước nhìn Vương và nở một nụ cười đầy giả trân.
    Vương cũng đã dừng coi thực đơnvà gọi món.
    “Cho tôi một bít tết bò kobe thêmsốt trứng và một ly vang đỏ.”
    Một bàn tiệc lớn với gần 20 mónăn được bày ra trước mắt Thiên, cậu không ngờ là mình đã gọi nhiều đến vậy. “Màyđang làm cái gì vậy Thiên, mày điên rồi à, làm sao có thể ăn hết bàn thức ănnày đây.” Thiên quằn quại tự trách bản thân. Vương ngồi đối diện đã thấy rõ hếtnhững hành động kỳ lạ của Thiên.
    “Chúng ta ăn thôi.” Vương lên tiếngnhư muốn đánh thức cô bạn.
    “Ừ ăn thôi.” Giọng Thiên như ngườiđuối nước không còn chút hơi.
    Tuy Thiên rất ác cảm với cái nhàhàng cắt cổ, hút máu dân lành này nhưng cậu phải tự công nhận rằng đồ ăn ở đâyrất ngon. Thiên dùng hết sức của một chành thanh niên gần 19 tuổi, quyết tâm ăncho hết những món mà mình gọi, cuối cùng trời không phụ người có lòng Thiên đãăn sạch thức ăn trong dĩa cuối cùng. Cơn ợ chua do đầy hơi vừa tràn tới cổ maymắn Thiên đã kiềm chế lại không cho nó có cơ hội tràn ra bên ngoài, dùng tay đấmmạnh vào bụng mình mấy cái, cậu hy vọng làm vậy đống thức ăn sẽ mau tiêu hóahơn.
    “Cậu ăn khỏe thật đấy.” Vươngnhìn Thiên đầy bất ngờ.
    “Hôm nay tớ vui vì được đi cùng cậunên ăn hơi nhiều, bình thường ở nhà tớ ăn như mèo liếm vậy.” Thiên nói ra nhữnglời mà chính cậu cũng thấy buồn nôn.
    Vương gượng cười gật đầu vài cáitỏ ra hiểu ý.
    Nhân viên phục vụ đang từ quầythu ngân đem hóa đơn tính tiền ra. Thiên nhìn theo từng bước chân của bạn nhânviên mà trong bụng cười thầm, “Cậu ta sẽ khóc thét lên khi nhìn thấy số tiềntrong hóa đơn.” Thiên lại đưa mắt nhìn qua Vương rồi mỉm cười thật duyên.
    “Của anh hết 230 triệu ạ.” Bạnnhân viên đưa hóa đơn cho Vương.
    Thiên đang ngồi chống cầm và chờđợi nhìn gương mặt đau khổ của Vương thì ngay khi nghe số tiền phải thanh toántừ miệng nhân viên, tay Thiên như không còn một chút sức nào nó liền buông thỏngxuống đất, khiến cầm cậu rơi tự do rồi đập mạnh lên mặt bàn. Nhưng Thiên khônghề cảm thấy đau cậu chỉ thấy đau trong tim vì chính cậu vừa dùng một bữa ăn trịgiá 230 triệu. Với số tiền đó cậu có thể sống xung túc trong 10 năm.
    “Cậu có sao không Tiên?” Vương hốthoảng.
    “Tớ không sao chỉ là hơi buồn ngủthôi.” Thiên trả lời đại khái chính cậu cũng không biết mình đang nói gì.
    Vương rút thẻ ra đưa cho Nhânviên phục vụ với sắc mặt lạnh tanh không hề có chút đau buồn nào. Trong khi đó Thiênthì ủ rủ như con gà vừa mắc mưa. “Tại sao cậu ta tốn tiền mà mình không thấyvui vẻ gì vậy.” Thiên lại đang tự nói với chính mình. Thế là kế hoạch trả thù bằngcách làm hại túi tiền của Vương đã thất bại thảm hại.
    Sau khi lấy lại tinh thần Thiênđã nghỉ ra một kế hoạch khác hay ho hơn để trả thù Vương. Cậu lên tiếng khiđang ngồi trong xe Vương.
    “Chúng ta đi chơi Đầm Sen nhé.Lâu rồi tớ không có dịp đi tới đó.” Thiên đề nghị.
    “Cũng được.” Vương có chút ngậpngừng nhưng cậu không từ chối.
    Thiên đội cái nón vành tròn cóquai cột đội lên đầu. Hôm nay là cuối tuần nên khu du lịch khá là đông người. Thiênvà Vương bây giờ đang đứng ngay bên cạnh trò chơi Cá chép nhào lộn trong côngviên giải trí Đầm sen. Kế hoạch trả thù của Thiên chính là bắt Vương phải chơihết những trò chơi cảm giác mạnh ở đây, Thiên từng biết có người đã phải nhậpviện khi cố chơi những trò này. Thiên đã từng chơi hết những trò chơi ở đâycùng Vũ vào năm lớp 9 đối với cậu những thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
    “Cậu chơi được không Vương, nếukhông được thì thôi tớ không ép đâu.” Thiên tỏ ra quan tâm nhưng giọng đầy sựkhiêu khích.
    “Không sao, tớ nghĩ là tớ chơi được.”Vương trả lời hơi do dự.
    “Cậu chưa bao giờ chơi trò nàysau?” Thiên hỏi.
    “Tớ chưa từng tới công viên này.Lúc nhỏ cha mẹ tớ bận lắm không có thời gian để đưa tớ đi chơi.” Giọng Vương cóchút buồn.
    Thiên bỗng có chút ái nái tronglòng, nhưng con quỷ tội ác lại thôi thúc Thiên “Cậu ta là kẻ thù, phải dậy dỗ cậuta.”
    “Vậy chúng ta lên thôi.” Thiên nắmtay Vương kéo mạnh.
    Cá chép nhào lộn là trò chơi cảmgiác mạnh gồm 2 con tàu hình cá chép, quay theo trục đứng. Người chơi ngồi bêntrên sẽ được đưa lên cao đến 180 độ rồi rơi tự do xuống nhiều vòng. Đỉnh điểmlà khi cặp cá chép nhào lộn ngược trên không, khiến người chơi phải la hét vìphấn khích.
    Tiếng Vương hét lên đầy hoảng loạnkhi chiếc tàu cá chép dựng đứng trên không trung rồi thình lình rơi tự do xuống,Thiên ngồi bên cạnh thầm cười thõa mãn trong lòng.
    Bước chân Vương choạng loạng nhưngười say khi bước ra khỏi khoang tàu sắt, lau vội tới bụi cỏ gần đó mà nôn thốcnôn tháo. Thiên tiến tới vỗ mạnh lên lưng Thiên rồi giở giọng thương tiết giả tạo.
    “Cậu có sao không Vương, tớ đãnói rồi không đủ sức thì đừng chơi.”
    Sau một hồi ngồi nghỉ lấy lại sứcthì Vương lên tiếng.
    “Chúng ta chơi một lần nữa đi.”
    Thiên đứng bất động trước lời đềnghị của Vương.
    “Cậu vẫn còn sức để chơi sao?”
    “Chắc do lần đầu tớ chơi nên mớibị vậy. Nhưng cái cảm giác ngồi trên đó tuyệt lắm chắc chơi vài lần thì tớ sẽquen dần thôi.” Vương hồ hởi.
    “Ừ được.” Nghe thật nhẹ như lòngThiên thì như có đá bên trong.
    Hai con cá chép cứ lộn lên rồi hạxuống cứ thế đón hết lượt khách này đến lượt khách khác. Thiên phờ phạt nhìnVương.
    “Cậu vẫn muốn chơi sao, chúng tađã chơi bốn lần rồi.” Thiên nói không ra hơi.
    “Vậy chúng ta đi chơi trò khácđi, tớ thấy phía kia có trò Power Surge.” Mắt Vương sáng rực nhìn về phía tròchơi gần hàng liễu.
    “Ừ.” Thiên thở dài thật dài rồiđi theo Vương.
    “Power Surge là trò chơi cảm giácmạnh mới nhất tại công viên. Power Surge gồm 6 tay quay, với 24 ghế. Người chơisẽ được định vị bằng hệ thống khóa chặt chẽ. Sau đó, hệ thống sẽ nâng bạn lênkhông trung và quay nhiều hướng cũng như nhiều góc khác nhau. Người chơi sẽ cócảm giác bay bổng, và hụt hẫng khi chiếc ghế quay tự do quanh trục.” Vương đọclướt qua bảng giới thiệu trò chơi.
    “Lên thôi.” Vương đưa tay đỡThiên bước lên bục.
    Hai người bạn cùng nhau chơi hếtnhững trò cảm giác mạnh trong công viên giải trí chỉ trong một buổi chiều. Tiếnghét tiếng cười khiến cho hai người xa lạ bỗng nhiên trở nên thân quen hơn vớinhau.
    Thiên và Vương đang sánh đôi dạoquanh bờ hồ nơi các du khách đang chơi trò đạp vịt.
    “Cậu muốn ăn kem không Vương, tớmời bù lại bữa ăn trưa nay.” Thiên chợt cảm thấy xấu hổ trước lời mình vừa nói.
    “Ừ.”
    Thiên và Vương cùng bước vào quầybán kem, nơi các que kem nhiều màu nhiều mùi vị đang được bảo quản trong mộtcái tủ lạnh lớn.
    “Cậu muốn ăn kem vị gì Vương?”Thiên hỏi.
    “Tớ chọn kem socola.”
    “Cậu cũng thích ăn kem socola giốngtớ à. Trùng hợp ghê.” Thiên đưa tay chọn hai cây kem socola trong tủ lạnh vàtính tiền.
    Thiên và Vương cùng ngồi trên chiếcbăng ghế nhìn ra phía hồ nước. Không khí về chiều đã mát mẻ hơn rất nhiều so vớicái nóng hầm hậm của buổi trưa. Cây kem đá lạnh làm cho con người ta càng dễ chịuvà thư thái hơn.
    “Lúc nhỏ tớ cũng thường hay ngồicùng bố mẹ và ăn kem như thế này.” Mắt Thiên nhìn xa xăm.
    Vương đang cầm que kem trên taymiệng chợt nở nụ cười.
    “Lúc tớ hai tuổi có lần vì đòi bốmẹ dẫn đi đầm sen chơi mà tớ giả vờ khóc suốt cả tiếng đồng hồ. Cha mẹ tớ biếtrõ là tớ giả vờ nhưng vẫn chịu dẫn tớ đi. Khi vừa vô tới cổng công viên là tớ hếtkhóc ngay. Mẹ tớ có trí nhớ tốt lắm ai trong nhà thích hay ghét món gì là bà nhớhết. Cha tớ là một người rất hiền ông hay để tớ trên lòng khi chơi trò đạp vịt.”
    “Thế giờ cha mẹ cậu …” Vương ngậpngừng như lờ mờ đoán ra gì đó.
    “Cha me tớ mất năm tớ 10 tuổi rồi.”Giọng Thiên uất nghẹn.
    “Tớ xin lỗi tớ vô ý.” Mặt Vươngtrở nên lo lắng không còn vẻ lạnh lùng của một vị giám đốc khó gần thường ngày.
    “Không có gì đâu chuyện cũ thôimà.” Thiên nở một nụ cười thật tâm với Vương.
    Sau khi nghĩ ngợi một lúc thìVương nói.
    “Cậu muốn chơi đạp vịt không, tuytớ không thể cho cậu ngồi vào lòng được nhưng tớ sẽ cho cậu ngồi kế bên.”
    Thiên nhìn Vương với ánh mắt rấtkhác, cậu cảm nhận được rằng Vương không phải là người quá đáng ghét, ở cậu bạncó một sự ấm áp ẩn dưới vẻ ngoài lạnh giá của mình.
    “Đi thôi.” Thiên đứng thẳng ngườidậy.
    Hai người bạn lại cùng sánh bướcbên nhau tiến về khu vực trò chơi của những chú vịt bằng sắt thép.

+ Trả lời chủ đề
Trang 2/5 ĐầuĐầu 1 2 3 4 ... CuốiCuối

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Thành viên đã đọc chủ đề này: 26

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}