xBuzz - Nhắn tin, kết bạn, khám phá
Trai Massage Trai Bao VN

Spa Khỏe Traiks

Thế giới trai Trai đi khách

Trai bao 24h Trai Sexy

AROMA Spa

VietSpa boymodelsg.com

Trai Vip Liên hệ Quảng cáo

Boy Top Bot Tây Model

Mộc Spa Sơn Model

Boy Sexy Đức Model

Trai Clip Shop Trai Vip

SKY Spa

THÔNG BÁO MỚI NHẤT


+ Trả lời chủ đề
Trang 1/5 1 2 3 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 44

Chủ đề: Anh Trai Em Gái

  1. #1
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48

    Anh Trai Em Gái

    Tác giả:
    Nghĩa Dennis


    I. Mơ màng
    Ngôi nhà nhỏ màu gỗ cũ nép mìnhdưới bóng của một cây tử đằng lớn đang nở hoa từng chùm tím cả một góc đường. Mộttổ chim trên cây có vài quả trứng nhỏ màu xám tro với nhiều chấm đen như được vẽbàng bút bi được chim mẹ che chở dưới lớp lông ấp áp của mình. Mặt trời vươnmình từ từ nhô ra khỏi nhà mây, hơi ấm xuất hiện làm cho màn sương mỏng của buổiđêm cũng dần trốn mất nhường chỗ lại cho ánh dương rực rỡ của một buổi bìnhminh tháng chín.
    “Đã xong rồi hai đứa thấy thếnào.” Nhi gật gù trước thành quả hơn một tiếng đồng hồ của mình.
    “Đẹp quá chị Nhi ơi, em cũngkhông nhận ra đây là con trai đâu.” Tiên cố nhấc mình lên trầm trồ cảm thán.
    “Thiên em thử mở mắt ra đi, saonhắm mắt hoài vậy.” Nhi động viên.
    Thiên từ từ mở mắt ra, cậu khôngtin vào mắt mình nữa hình ảnh cậu trong gương đã thay đổi hoàn toàn giờ đây cậukhông còn phải là một thằng con trai tóc ngắn, môi thăm mà đã trở thành một côgái tóc dài, da trắng như sứ, môi hồng như cánh hoa đào. Trên người cậu đang mặcmột chiếc áo sơ mi trắng vai phồng vì Nhi nói rằng loại áo này sẽ che phần vaigiúp cơ thể cậu trông mềm mại hơn. Thân dưới thì Thiên đang mặc một chiếc quầnâu ống rộng nhằm giúp che đi cặp giò lớn của một chàng trai 18 tuổi.
    “Quả không hổ danh là nữa hoàngmake up tiktok Vương Tổ Hiền.” Thiên tỏ ra bất ngờ trước khả năng trang điểm củachị họ – Trên Tiktok biệt danh của Nhi là Vương Tổ Hiền, đặt theo tên một nữ diễnviên mà Nhi rất yêu thích.
    Thiên rời khỏi ghế đưa mặt mình lạigần em gái cậu. Tiên đang ngồi trên giường gần bàn trang điểm.
    “Chị thấy em có giống Tiên không?”Thiên hỏi Nhi.
    Nhi lấy điên thoại chụp hình củaThiên và Tiên đang ngồi cạnh nhau rồi đưa cho Thiên.
    “Hai đứa tự coi đi.”
    “Giống thật đấy cứ như hai giọtnước, nhưng anh hai đẹp hơn em.” Tiên thốt lên bất ngờ.
    “Sao anh thấy không giống gì hết.trông anh giống như một cô gái lực điền vậy.” Thiên ủ rủ nói.
    “Hai đứa vốn là anh em sinh đôinên mặt có nhiều nét tương đồng, nên trang điểm cho Thiên giống Tiên cũng khôngquá khó. Nhưng chị không có khả năng thay đổi cơ thể của Thiên được, nhưng maimắn là cơ thể Thiên cũng khá là mượt chỉ là hơi cao thôi. Hai đứa yên tâm khôngai phát hiện ra là Thiên đang đóng giả Tiên đâu.”
    “Em sợ lắm lỡ có người phát hiệnra thì sao anh Hai. Thôi mình đừng làm nữa.”
    “Không được. Nếu anh không thayem đi học thì em sẽ bị mất học bổng 200 triệu đó. Tin anh đi anh sẽ tự biết locho mình, sẽ không có ai phát hiện ra đâu. Chỉ một học kỳ thôi, sau khi em đi lạiđược thì a sẽ không cần giả làm em nữa.
    “Anh Hai…” nước mắt Tiên rơi lảchả cô dụi đầu vào gối tự trách mình làm gánh nặng cho anh trai.
    Thiên và Nhi đau lòng khi nhớ lạirằng chỉ cách đây một tháng cô gái mỏng manh, ốm yếu vì bệnh tật đang nằm trêngiường này đã từng là một người hoạt bát và hồn nhiên biết nhường nào.
    “Ngoan nào đừng khóc…” Thiên cốan ủi Tiên.
    “Nhưng có một vấn đề ở đây…” Nhinhìn chầm chầm vào Thiên.
    “Sao chị nhìn e dữ vậy? Em đẹptrai quá phải không? À không em đẹp gái quá phải không?”
    “Giọng nói của em. Chỉ cần nghelà người ta sẽ biết em là đàn ông.”
    “Cái này thì chị không phải lo…”
    “Đối với thần thiếp, thứ quan trọngnhất không phải là những vật đắt giá, mà là ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhấtthì Hoàng thượng cũng không buông hai tay của thần thiếp”. Một giọng nói nhỏ nhẹvà ấm áp của một cô gái phát ra từ miệng Thiên.
    “Em tài thật đấy Thiên, giống ynhư giọng của con gái. Nói thật cái giọng em vừa giả còn nữ tính hơn giọng củachị đấy.”
    “Tỷ tỷ đừng nói vậy. Tuy giọng tỷhơi giống đàn ông nhưng tỷ là người đẹp nhất mà em từng gặp.” Thiên lại giả giọngnữ để chọc ghẹo Nhi.
    “Chị biết chị đẹp mà nên chồng chịmới say chị chỉ sau một lần gặp nhau… À chồng cũ.”
    Thiên và Tiên nhìn Nhi bằng ánh mắtái ngại.
    “Chị không sao, chuyện cũ rồi, chịquên hết rồi, có chồng cũng phải sống không có chồng thì cũng phải sống chứ.”
    Thiên và Tiên cùng đưa bốn ngóntay cái lên thể hiện sự đồng tình.
    “Mà khoan vẫn còn cái gì đó khôngổn.” Nhi lại nhìn chầm chầm vào Thiên.
    “Lại chuyện gì nữa vậy chị VươngTổ Hiền.” Thiên vương vai rồi nằm vật ra giường cạnh Tiên.
    “Đây chính là vấn đề. Hành xử củaem không giống như một cô gái. Không có cô gái nào lại gác chân cao như vậy,con gái không có mốc mũi, con gái không đi hai hàng, con gái không bẻ ngón tay,con gái không có nhổ nước bọt ra đường, con gái không có ăn nói thô lỗ…”
    Thiên bắt đầu choáng váng trước mộttràng pháo miệng của Nhi.
    “Anh Hai anh ổn không?” Tiên lo lắng.
    “Đây là những gì con gái được làmvà không được làm. Hãy học thuộc nó nếu em không muốn người khác phát hiện emlà trai giả gái.” Nhi đưa cuốn sổ lớn và dầy cho Thiên.
    “Nhiều đến thế này cơ à. Không ngờlàm con gái khó đến vậy.” Thiên nhìn qua Tiên “Nhưng không sao em sẽ làm đượchai người hãy tin em.”
    “Thôi chị phải về đây, 7g30 chồng… cũ chị sẽ qua rước bé Châu đi chơi công viên nước. Chị phải về để chuẩn bị đồcho con bé.”
    “Chị cho em gửi lời chào anhKhang với nha.” Thiên và Tiên đồng thanh.
    Sau khi Nhi rời đi một lúc thìThiên lên tiếng.
    “Sau cả năm rồi vẫn không ai biếtlý do vì sao chị Nhi và anh Khang lại ly hôn.”
    “Dì hai nói với em là dì đoán làdo anh Khang ngoại tình nhưng em không tin anh Khang là người như vậy.”
    “Còn bà ngoại thì đoán là do anhKhang làm ăn thua lỗ nên mới bỏ vợ con.”
    “Chắc không phải vậy đâu.”
    “Có một thuyết khác còn đáng sợhơn cái này là do dì Út kể cho anh nghe. Em muốn biết không?”
    “Da muốn”
    “Út nói là do anh Khang thích đànÔng, chính mắt Út đã thấy anh Khang đi chung với một người đàn ông.”
    “Thật vậy sao…” Tiên căng thẳng.
    “Anh không biết, em muốn rõ thìđi hỏi Út đi nhưng theo kinh nghiệm bản thân sau 18 năm sống trên trái đất thìnhững chuyện do Út kể em chỉ nên tin tầm 10%.” Thiên nhe răng ra cười.
    “Anh chọc em à. Em sẽ mét Út chomà xem. Tối nay Út sẽ không cho anh ăn cơm đâu.”
    “Anh nhịn đói được chỉ sợ nhất làÚt bắt anh ăn món canh quỷ khóc thần sầu của Út thôi.”
    “Ừ em cũng sợ món canh đó của Útlắm mà sao lúc này Út hay nấu món đó lắm.”
    “Em nha lúc này ghê gớm thật còn dámchê canh của Út, anh sẽ đi mét Út cho xem.”
    “Anh Hai …”
    Tiếng cười đùa vang vọng khắpngôi nhà màu gỗ cũ ẩn mình dưới gốc cây tử đằng đang nở hoa tím.

  2. The Following 3 Users Say Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    dapeden (04-03-2022), r00t (07-03-2022), tlamhp (05-03-2022)

  3. #2
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    II. Lo Lắng
    Chim sẻ nhỏ nhẹ nhàng đáp xuốngvũng nước động trên vệ đường, chú dùng mỏ vàng hứng từng giọt nước mát thoa khắplông vũ, chú xem như đó chính là một bể tắm lộ thiên của riêng mình vô tư thảcơ thể vào cảm giác sảng khoái, mát rượi của thứ chất lỏng của sự sống, khôngquan tâm đến những dòng người và xe cộ đang tấp nập dưới lòng đường. Cây phượngđỏ cuối hè e thẹn soi mình lên vũng nước chốc chốc lại rải vài cánh hoa đỏ nhưcánh bướm xuống vệ đường.
    Thiên lúc này trong thân phận củaTiên đang đứng chờ xe buýt ở trạm ngay dưới gốc cây phượng đỏ. Một cánh hoa phượngnghịch ngơm khẽ rơi xuống tóc cậu nhưng Thiên nào có để ý tới, cậu đang lo lắngtột độ, cậu sợ sẽ bị mọi người phát hiện mình là trai giả gái, sự lo lắng của cậucàng lúc càng lớn khiến đầu óc cậu quay cuồng, trống ngực đập liên hồi, tai cậulúc này chỉ có những tiếng ù ù mà không nghe rõ gì xung quanh. Bến xe buýt mỗilúc một đông càng khiến Thiên hoang mang hơn, tay trái cậu bắt đầu run lên dữ dộicậu có cảm giác như mình sắp cầm nổi chiếc dù trong tay. Thiên quyết định đi ramột gốc xa cố gắng hít thở để lấy lại bình tỉnh. Thiên mày làm được… Vì Tiênmày phải làm được Thiên tự trấn an bản thân. Lúc này có một bà lão đi ngang quado trượt chân vào vũng nước nên bà đánh rơi bịch táo đang cầm trên tay khiếncho táo rơi lăn lóc khắp vệ đường. Thấy vậy Thiên Vội chạy lại đỡ bà lão.
    “Bà ơi bà không sao chứ để cháugiúp bà, bà nắm vào tay cháu đi cháu đỡ bà lên.”
    Sau đó Thiên còn nhặt những quảtáo trên đất vào lại bịch.
    “Bà ơi táo của bà đây. Có mấytrái hơi dập một xíu nhưng cháu nghĩ chỉ cần gọt bỏ đi là ăn được.” Thiên đưa bịchtáo vừa nhặt xong cho bà Lão.
    “Cám ơn cháu nhiều. Nhà ai mà cóphúc sinh được đứa con gái vừa đẹp người đẹp nết như này. Cháu có phải người mẫukhông. Cháu giống cái cô gì đẹp đẹp trên truyền hình.”
    “Dạ không ạ, cháu là sinh viên.”
    “Cám ơn cô bé xinh đẹp nhiều bàphải về để nấu cơm đây. À ở đây bà có vài viên kẹo gừng cháu dừng thử đi sẽgiúp cháu mau hết cảm đấy, giọng cháu hơi khan...” Bà lão vẫy tay chào rồi rờiđi.
    Thiên đứng chết lặng khi biết rằngnãy giờ cậu đang trò chuyện với bà lão bằng giọng đàn ông của chính mình dưới bộdạng của một đứa con gái. Nếu bây giờ trước mặt Thiên là một cái giếng chắc cậusẽ nhảy xuống dưới ngay. Chiếc xe buýt số ba mà Thiên đang chờ vừa lướt qua mặtcậu, do mải nhặt cam giúp bà lão Thiên đã không để ý chiếc xe buýt đã cập bến rồirời đi. Không được, không được đến trễ trong ngày đầu đi học, như vậy sẽ làm ảnhhưởng đến Tiên những lời nói đang nhảy loạn trong đầu Thiên.
    “Bác xe buýt ơi đợi cháu với.”Thiên lột đôi giày búp bê dưới chân cầm trên tay rồi hết sức chạy đuổi theo chiếcxe buýt ở trước mặt.
    Xe buýt chạy trước Thiên đuổitheo phía sau một cảnh tượng mà khiến người đi đường nào cũng phải ngoái nhìn.Sau đó nhờ các hành khách trên xe buýt thấy có một cô gái đang cố chạy đuổitheo xe buýt nên họ đã nói với bác tài cho dừng xe lại. Thiên cuối cùng cũnglên được xe buýt , mọi người trên xe một số ít thì thấy khó chịu còn phần nhiềuthì đều khen ngợi Thiên về khả năng chạy của mình. Họ thì thầm với nhau.
    “Cô gái này chạy nhanh thật khôngthua gì vận động viên đâu.”
    “Chân dài có lợi ghê, mình cũngmuốn chân dài như cô ấy.”
    “Chị ấy thật đẹp.” Một cậu họcsinh nói nhỏ vào tai bạn mình.
    Thiên lúc này chỉ có thở và thở,cậu cảm giác như các mạch máu mình sắp nổ tung, cậu cố kiềm cơn nôn đang chựcchờ ngay cổ. Tiếng mọi người xung quanh, cậu đều không tiếp thu được, tai cậunhư có vài con ong đây bò vào trong. Cậu dần hiểu ra lí do mình mệt như vậy làvì thứ mà cậu đang mặc trên ngực, nó khiến cậu cảm thấy khó thở. Tôi không muốnlàm con gái, tôi không muốn làm con gái, thật may tôi là con trai, tận sâutrong lòng Thiên đang phát ra tiếng nói.
    Sau khi uống vài ngập nước từchai nước suối của một chị gái mặc đồ công sở tốt bụng cho Thiên cảm thấy mìnhđã lấy lại được nhịp hơi thở. Thiên tựa đầu vào cửa kính xe buýt đưa mắt nhìnra cảnh vật bên đường đang chạy vun vút như một thước phim cuộc sống. Trên băngghế công viên một gia đình bốn người đang vui vẻ ngồi ăn kém với nhau, trông họthật sự rất hạnh phúc, Thiên cũng muốn hạnh phúc, mắt cậu nhắm lại Thiên cảm thấymình phải chợp mắt một xíu.
    Xuyên qua màn mây xanh, uốn mìnhqua ngọn cây lớn, chao cánh chạm vào dòng nước mát, đáp xuống một băng kế đá ởmột công viên nào đó.
    “Thiên nghỉ đá banh một xí đi lạiđây ăn kem nào?” Cha Thiên đưa tay vẫy vẫy.
    “Đây là kem socola cho Thiên, emTiên là kem xoài, của cha Minh là kem dừa, còn kem dâu là của mẹ.” Mẹ Thiênphân chia kem cho mọi người.
    “Mẹ ơi sao mẹ nhớ loại kem mà mọingười thích vậy, mẹ hay quá.” Tiên ngây thơ hỏi mẹ.
    “Vì mẹ có cuốn sổ ghi nhớ tất cảsở thích của mọi người trong gia đình mình.” Mẹ Thiên hiền dịu đáp.
    “Con đâu thấy mẹ có cuốn sổ nàođâu, mẹ lấy ra cho tụi xem đi.” Thiên thắc mắc.
    “Cuốn sổ đó mẹ cất ở đây nè.” MẹThiên chỉ vào ngực trái phía trái tim.
    Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Thiênvà Tiên, mẹ thiên liền xoa đầu cả hai rồi nói.
    “Sau này lớn các con sẽ hiểu. Khiyêu quý ai đó thật lòng con sẽ dùng tim để nhớ chứ không còn dùng não để nhớ nữa.”

    Trời bắt đầu trưa cả nhà Thiênquyết định ra về.
    “Thiên nắm tay mẹ nào chúng ta sắpbăng qua đường rồi.”
    Gió thổi hiu hiu làm cho lá câykêu xào xạc, Thiên cảm thấy mình buồn ngủ quá.
    “Ơ quả bóng của con…” Quả bóng Thiênđang cầm bỗng rơi khỏi tay, cậu chạy theo quả bóng đang lăn ra giữa lòng đường.
    Lúc này một chiếc xe tải đang laotới chỗ Thiên với tốc độ cao. Không chần chừ mẹ Thiên lao người ra đẩy Thiên tévề phía bên kia đường, khi mẹ Thiên nhìn lên thì chiếc xe đã áp sát vào bà. Chathiên thấy vậy cũng lao thẳng ra phía mẹ Thiên định kéo bà tránh chiếc xe nhưngđã quá muộn chiếc xe đâm thẳng vào họ. Máu từ chỗ cha mẹ Thiên nằm nhuộm đỏ cảmột khoảng không rộng lớn…
    Thiên vội quay mặt mình hẳn raphía cửa sổ xe buýt và nước mắt cậu rơi long lanh lấp lánh dưới ánh sáng của mặttrời. Mái tóc dài che mặt khiến cậu chắc rằng sẽ không ai nhìn thấy cậu khóc.
    Chiếc Lamborghini Aventador màu bạclướt qua cổng trường Đại Học chầm chậm đỗ vào bãi giữ xe cho sinh viên, một namsinh lịch lãm từ từ bước xuống xe. Chàng trai có gương mặt tuấn tú với mái đenngắn đầy nam tính, cậu có thân hình hoàn mỹ của các nam người mẫu với chiều caohơn 185 cm, Trên người cậu là một bộ suit màu xám lông chuột của nhà mốt ZEGNA,bên trong là chiếc áo thun màu xanh thiên thanh của hãng Berluti, dưới chân làđôi giày thể thao màu trắng cùng thương hiệu. tay trái đeo chiếc đồng hồ dây củaMontblanc có giá khoảng 150 triệu đồng. Tất cả sinh viên ở xung quanh khu vực đấyđều phải trầm trồ cảm thán với sự ngưỡng mộ tột cùng đan xen một chút kích động.
    “Tớ chưa từng nhìn thấy ai đẹptrai như cậu ấy. Tớ thấy cả người nóng lên rồi nè.” Cô gái váy vàng nói thì thầmvới bạn mình.
    “Cậu ấy là con trai chủ tịch tậpđoàn Jupiter đấy, nghe nói là cậu ấy có cả công ty riêng… cậu ấy mới lên báocách đây mấy ngày. Đây này… tên là Lê Nguyên Vương...” Cô gái béo tóc dài càynơ hồng gần bồn hoa nói với hai người bạn bên cạnh.
    “Tên cao ngạo ra vẻ này là ai vậy?”Một nam sinh bực bội đá cái thùng rác hình chim cánh cụt.
    Tiếng xì xầm râm ran cả một khu vựcsân trường.
    “Ding dong ding dong…” Tiếngchuông điện thoại reo.
    Vương liền bắt máy.
    “Alo trợ lý Hoàng có chuyện gì thế?”
    “Xin lỗi giám đốc đã làm phiềnvào ngày học đầu tiên của cậu nhưng công ty đang có chuyện mong cậu đến ngay.”
    “Tôi biết rồi tôi sẽ về ngay đây.”
    Vương cất điện thoại vào trongtúi, bước lại vào trong xe lái thẳng ra phía cổng trường Đại Học.
    Thiên vừa xuống xe buýt đi vào cổngtrường cũng là lúc xe Vương lướt qua. Hai kẻ xa lạ nhìn nhau vài giây rối hướngvề ánh sáng của riêng bản thân mình.

  4. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (07-03-2022)

  5. #3
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    3. Ngập Ngừng.
    Phía trước cửa tiệm áo cưới củamình, Nhi đang nhét mấy hộp sữa vào balo bé Châu.
    “Khi nào khát thì kêu cha lấy racho con uống nha Châu. Nhớ là không được rời khỏi cha lúc nào cũng phải theosát cha. Mẹ đã bôi kem chống nắng cho con rồi tằm 3 giờ sau thì con phải nhắccha bôi thêm cho con.” Nhi nhắc nhở.
    “Anh nhớ rồi mà em đừng lo.”Khang nói rồi lấy cái ba lô treo lên trước xe.
    “Anh thì lúc nào cũng nhớ rồi,anh nhớ lúc mới cưới anh xém làm cháy nhà vì quên đổ nước vào nồi cá khokhông?”
    “Lúc đó anh chỉ muốn tự tay nấumón mà em thích… vậy mà.”
    “Hôm đó bà Tám hàng xóm tưởng làcháy nhà chạy qua đập cửa quá trời.”
    “Anh nhớ lúc đó bà Tám đang đắpcái gì trên mặt đen thùi lùi như là đất, chưa kịp rữa đã chạy qua nhà chúng tabáo động. Làm anh một phen kinh hồn.”
    “Là hạt ngũ hoa, nói bao lần rồi…”
    “Ừ… giờ nhớ lại cứ buồn cười.”
    Khang nhìn Nhi, ánh mắt hai ngườikhẽ chạm vào nhau nhưng Nhi đã vội quay mặt tránh đi ánh mắt khắc khoải đó.
    “Thôi hai cha con đi đi. Chào congái đi chơi vui vẻ nha con.”
    “Con chào mẹ. Con yêu mẹ.”
    “Mẹ cũng yêu con.”
    “Em không đi với tụi anh thật hả.”Đây đã là lần thứ hai Khang hỏi câu này.
    Nhi lại tránh ánh mắt của Khang lầnnữa rồi lắc đầu từ chối.
    Như biết được trời sắp mưa chim mẹđập cánh nhanh hơn bay vội về phía cái tổ được đan từ rơm và lá khô nằm trên ngọncây. Tí tách, tí tách từng giọt mưa thay phiên nhau gõ nhẹ lên những chiếc lámôn to trong vườn, tưng tưng tưng mưa lại chạy qua gõ nhẹ lên những cái thùngthiếc đang được xếp úp ngược cạnh bụi huệ tây đỏ, tong tong tong tiếng mưa nhảyvào hồ cá bảy màu đầy sỏi trắng dưới đáy, lộp bộp lộp bộp tiếng mưa đùa giỡntrên máy tôn cũ. Dàn hộp sướng do mưa làm nhạc công đang chơi bản nhạc lời thìthầm của thiên nhiên. Nhi nhìn từng giọt mưa rơi ngoài hiên như những hạt châu tròngieo mình xuống đất vỡ tan, cô đã từng tưởng rằng thời gian sẽ xóa nhòa tình cảmcủa cô dành cho Khang nhưng có lẽ cô đã lầm.
    Tiên ngồi trên bàn học cạnh cửa số,ngoài trời mưa vẫn đang rả rít. Từ ngày cô bị tai nạn chấn thương cột sốngkhông đi lại được cô chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nhà. Tiên đã trải qua hailần phẫu thuật theo bác sĩ đánh giá là khá thành công chỉ cần nghỉ ngơi và tậpvật lý trị liệu trong vòng nửa năm là Tiên có thể đi lại bình thường như trướcđây. Đã có nhiều lúc Tiên đã cảm thấy cuộc đời mình thật nhiều bất hạnh, cô đãtừng nghĩ đến điều dại dột nhất là tìm tới cái chết nhưng vì thương anh hai,thương ngoại , thương Út, Tiên đã nhanh chóng quên đi những điều đen tối đó.Tình thương của mọi người trong nhà đã cưu mang và bảo bọc cô. Nhi biết cuộc đờivốn là cuộc hành trình đầy chông gai và lắm thử thách nhưng có tiếp tục tiến vềphía trước hay không là do bản thân cô quyết định. Cách đây mấy tháng Nhi đã bắtđầu viết lách ban đầu là những bài thơ sau đó là những truyện ngắn, dần dần việcngồi vào máy tính dùng tay gỗ nên những câu chữ đã trở thành một động lực sốngcủa cô.Tiên thẩn thờ nhìn ra ngoài sân một lúc lâu rồi chợt mỉm cười khi nghĩra tình tiết mới cho truyện ngắn của mình. Tiên thấy những ngày có mưa là nhữngngày Tiên có nhiều ý tưởng hay ho nhất.
    Thiên gấp gọn cây dù đã ướt đẫmnước mưa khi đã bước vào hiên tòa nhà khoa Quản Trị. Hên là mình nghe lời chịNhi mang theo dù nếu không thì lớp mặt nạ phấn này đã bị cuốn trôi rồi Thiên thầmcảm ơn chị họ.
    “Bạn ơi xin lỗi có phải mình vớibạn đã từng học chung không mình thấy bạn rất quen.” Một giọng nam khỏe khắn vàấm áp vang lên phía sau Thiên.
    Thiên vội quay đầu lại nhìn đó làmột nam sinh có chiều cao tương đồng với cậu. Chàng trai có một gương mặt thanhtú với chiếc mũi cao, phía dưới chân mày rậm như sâu rớm là đôi mắt hai mí, lànda trắng như trứng gà bóc, hàm răng trắng đều như những hạt bắp. Thiên sững sờbất động khi thấy cậu nam sinh, không phải vì choáng ngợp bởi vẻ ngoài hàonhoáng của cậu mà là vì đây chính là Vũ bạn học của Thiên từ lớp một cho đếnkhi học hết cấp hai. Đến năm lớp 10 thì Vũ được mẹ chuyển vào học trường nộitrú ở một tỉnh khác nên từ đó Thiên không còn gặp Vũ nữa. Thiên nhận ra Vũ ngaylập tức khi vừa quay mặt lại, dù đã ba năm không gặp nhưng hình dáng của mộtcông tử con nhà giàu của Vũ vẫn không thay đổi chút nào vẫn rất sáng và rất lấplánh. Nhưng trớ trêu thay ngay lúc này Thiên đang trong thân phận một đứa congái thì làm sao có thể nhận bạn được cơ chứ. Thiên nhìn Vũ, Vũ nhìn Thiên haingười cứ nhìn nhau một hồi lâu không ai nói gì. Để chấm dứt tình huống kỳ cụcnày Vũ lên tiếng.
    “Xin lỗi bạn, chắc mình nhìn lầmngười, thành thật xin lỗi.”
    Chớp ngay cơ hội ấy Thiên gật đầuchào một cái rồi cấm đầu đi thẳng về phía hướng phòng học của mình theo nhưtrên bản đồ.
    Sau một thời gian lạc lối cuốicùng Thiên đã tìm ra được phòng tập trung của lớp. Phòng học được xây dựng nhưmột rạp chiếu phim với những hàng ghế gần bảng thì thắp sau đó sẽ cao dần lên.Thiên chọn cho mọi một chỗ ngồi cuối lớp thật xa mọi người. Thiên quyết địnhtrong suốt thời gian mình thay Tiên đi học cậu sẽ trở thành một sinh viên tànghình có nghĩa là sự hiện diện hay vắng mặt của cậu đều không ảnh hưởng gì đếnhòa bình thế giới. Đúng vậy phải trở thành người vô hình để sau này Tiên quay lạithì cũng không bị ai nghi ngờ Thiên tự nhũ.
    Nhưng đời thường không như là mơvà đời thường giết chết mộng mơ. Vũ từ ngoài bước vào lớp đi về phía Thiên, chọnmột chỗ ngồi ở cái bàn cách chỗ Thiên cái đường đi. Thiên giả vờ như không thấykéo tóc che mặt, mở cặp lấy sách vở ra. Sao cậu ta lại học chung lớp với mìnhthế này Thiên đau khổ. Mỗi khi hồi hợp là Thiên bắt đầu quay bút, cây bút trongtay Thiên chuyển từ ngón tay này qua ngón tay khác một cách vô cùng uyển chuyển,tốc độ quay tăng dần theo nhịp tim của Thiên, tốc độ quay mỗi lúc một nhanh hơnđến khi không kiểm soát được nữa cây bút văng khỏi tay Thiên bay lên khôngtrung rồi rơi xuống đất. Nó rơi trúng ngay dưới chân của Vũ. Vũ cúi người xuốngnhặt cây bút rồi đưa trả lại cho Thiên.
    “Của cậu nè.” Vũ chồm người qua lốiđi đưa bút cho Thiên.
    “Cám ơn.” Thiên nhận bút từ tayVũ nhưng vẫn cúi mặt xuống đất.

    Lớp học dần dần đã phủ kín sinhviên, mọi người đều chú tâm vào công việc của riêng mình không ai để ý hay nghingờ gì về Thiên, điều này làm cậu cảm thấy an tâm phần nào. Thiên đã học thuộclòng cuốn sổ ghi nội quy khi làm còn gái của Nhi đưa, cậu tự tin mình có thể đọcngược nó mà không sai chữ nào. Cậu bắt đầu đều chỉnh những đều mà con gái khôngđược làm. Thiên khép hai chân của mình lại gần nhau, cậu đã biết lấy tay che miệngkhi ngáp và hạn chế tối đa hành động ngoái mũi, khi ngứa cậu sẽ lấy ra một miếngkhăn giấy rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi. Đấy là những gì cậu nghĩ còn thực tế thìcó nhiều khi vô thức cậu nhìn xuống thì thấy hai chân mình đang tạo ra một chữ V à không là một cũ U to. Thiênđã hốt hoảng khi thấy hai đầu ngón tay mình đã vò một cục cứt mũi thành mộtkhói cầu to tròn đều, may mắn là cậu kịp dừng lại trước khi định búng nó lênbàn phía trước mặt. Cậu vừa ngáp mà quên đưa tay lên che. Thiên đưa mắt nhìn mộtvòng quanh lớp học, may quá không ai nhìn thấy cả Vũ cũng đang bấm điện thoạinên chắc cũng không thấy. Thiên thở phào một cái thấy nhẹ nhỏm cả người.
    Đúng 7 giờ một nữ giảng viên người dong dỏng cao mặc trênngười chiếc đầm chít eo phối bèo màu đen thanh lịch chầm chậm bước vào lớp. Đầutiên cô giới thiệu sơ lược về bản thân, cô nói chuyện rất vui nên cả lớp cười rấtnhiều. Sau đó cô bắt đầu giời thiệu sơ lược về môn học của ngày hôm nay môn KỹNăng Giao Tiếp. Tầm 7 giờ 20 thì cô bắt đầu vào bài học đầu tiên.
    11giờ 30 buổi học kết thúc khi côgiáo bước ra khỏi lớp thì một thầy giáo khác bước vào.
    “Chào mừng các em đến với khoa QuảnTrị, thầy xin tự giới thiệu thầy Tên là Võ Hồng Phát sẽ là thầy chủ nhiệm củacác em trong bốn năm học tại trường Đại Học.”
    Cả lớp đồng vỗ tay. Thầy Phát vẫytay ra hiệu cảm ơn.
    “Để lớp chúng ta hoạt động trôichảy, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bầu chọn cán sự lớp. Cán sự lớp chính làngười kết nối giữa sinh viên và thầy cô cho nên thầy cần những bạn thật nhiệttình và cháy hết mình. Em nào xung phong xin hãy giơ tay lên.”
    Buổi sinh hoạt kết thúc sau khiđã bầu được được một lớp trưởng và hai lớp phó. Mọi người giải tán để dùng bữatrưa chuẩn bị cho buổi học buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 13giờ 30. Thiên langthanh một mình trông sân trường phủ đầy cậy xanh, chọn chiếc ghế đá ngay dưới gốccây lớn có hoa màu vàng để nghĩ ngơi. Thiên lấy hộp cơm được bà ngoại chuẩn bịcho ra dể trên đùi, hôm nay thiên ăn cơm với thịt kho tiêu, trứng hấp kèm canhkhoai mỡ. Thiên thấy bóng Vũ vừa lướt qua ở đàng xa, Vũ đang đi về hướng căntin của trường. Thiên muốn nói chuyện với Vũ nhưng sợ Vũ sẽ phát hiện ra mìnhlà kẻ giả mạo. Thiên múc một ít canh chan vào cơm để cho dễ ăn hơn. Thiên nhớVũ thích ăn canh khoai mỡ lắm, cậu ta có thể ăn cả tuần mà không biết ngán.Thiên nghĩ thầm nếu giờ mà có thể nói chuyện với Vũ thì Thiên sẽ nhường hết phầncanh này cho Vũ. Thiên quen Vũ trong một hoàn cảnh cũng khá là đặt biệt. Nhữngkỷ niệm xưa như cuốn phim trắng đen chạytrước mắt Thiên.
    Nhà Thiên và Vũ nằm cách nhau mộtcon hẻm, từ nhỏ Thiên và Vũ đã học chung với nhau nhưng hai người thật sự trởthành những người bạn thân của nhau là bắt đầu từ năm cả hai học lớp 7.
    Một buổi chiều cách đây 6 năm khiThiên vừa ra khỏi cổng trường.
    “Tiền tháng này đâu mau nộp cho tụitao, mày nộp chậm hai ngày rồi đó.” Một học sinh to béo đang chặn đường của Vũxung quanh là bốn thằng khác người nhỏ hơn.
    “Tiền đây.” Vũ rút tiền từ trongtúi ra đưa cho tên béo.
    “Ngoan từ nay nhớ đóng tiền đúnghạn đó nếu không tụi tao không bảo vệ mày được đâu.”
    Cả bọn đã lấy được tiền định bỏđi.
    “Tụi mày làm gì đó. Mau trả tiềnlại cho bạn tao.” Thiên hét lớn chạy lại chỗ Vũ lao vào giật lại tiền từ taynên béo.
    “Muốn làm anh hùng hả, tụi bâyđâu đánh nó.” Tên béo ra lệnh.
    Bốn tên hùng hổ lao vào đánhThiên nhưng chúng đâu ngờ rằng khi mới học lớp 6 Thiên đã là đai vàng Karate nênchỉ bằng vài cú đánh Thiên đã khiến cả bốn nằm dài trên đất.
    Thiên quay lại chỗ Vũ
    “Tiền nè cậu cất vào đi, chúng tacùng về nhà thôi có tớ đây không ai dám ăn hiếp cậu đâu.”
    “Chắc là chưa về được đâu.” Vũbình thản nhìn Thiên.
    Từ phía xa bốn tên côn đồ kháckéo đến trên tay mỗi đứa cầm một thanh gỗ dài. Chúng hung hãn tiến về phíaThiên và Vũ.
    “Đại ca chính là cái thằng ốm đóđã đánh tụi em.” Thằng béo lên tiếng.
    Tên đại ca ốm cao nhìn thiên vớiánh mắt khinh bỉ.
    Thiên quay qua Vũ nói nhỏ:
    “Chạy trước đi để tớ giữ chânchúng lại. Chúng đông quá tớ không thắng được đâu. Chạy vô trường kêu thầy ra cứutớ. Cậu có 10 phút.”
    “Không cần nhờ thầy đâu… Để tớgiúp cậu một tay.” Vũ vừa nói vừa lôi ra một cặp côn gỗ dài.
    Thiên nhìn Vũ mà không sao thốtnên lời vì quá bất ngờ.
    Vũ đưa cho Thiên một thanh gỗtròn dài tầm 40 cm làm vũ khí.
    “Cậu xài cái này được không?” Vũhỏi.
    “Được.” Thiên trả lời chắc nịch.
    Tên côn đồ ốm cao hét lớn ra lệnhcho bọn đàn em.
    “Xiên tụi nó.”
    Thiên và Vũ cũng hét lớn rồi laovào đánh nhau. Hai người bạn cùng liên thủ một cách nhịp nhàng đánh tan lũ cônđồ, kết quả chúng phải bỏ chạy như ong vỡ tổ với đầy thương tích trên người, đứathì gẫy mũi, đứa thì u đầu, đứa thì mất răng. Tuy chiến thắng nhưng Thiên và Vũphải nhập viện vì Thiên bị gãy tay trái, Vũ thì rách một đường dài trên đầu.Sau khi xuất viện hằng ngày Vũ đều chạy xe đạp qua rước Thiên đi học vì tayThiên vẫn còn băng bột. Sau đó dù tay Thiên đã lành thì Vũ vẫn ghé qua rướcThiên như một thối quen. Từ đó Thiên và Vũ trở thành hai người bạn thân thiết củanhau.

  6. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (07-03-2022)

  7. #4
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    4. Thành Thật


    Một ngôi chợ tấp nập người mua kẻbán nép mình bên cạnh một trung tâm mua sắm lớn bậc nhất của thành phố. Mọi ngườingày nay thường thích vào trung tâm thương mại để mua sắm vì đó là xu hướng củathời đại nhưng cũng có một bộ phận người dân họ thích cái không khí ồn ào, chenlấn trong những chợ nhỏ, thích nghe tiếng rao vần điệu của người bán, thíchkhông khí mặc cả giá để có thể mua được món đồ mà mình thích, thích sự đaphương tiện truyền thông của chợ khi mà chỉ cần đi một vòng từ đầu đường tới cuốiđường là có thể nắm được thông tin của cả thế giới như: giá dầu tăng do chiến tranh, Công chúa Nhật lấychồng, Nữ Hoàng Anh mừng sinh nhật …
    Một sạp đồ khô nhỏ nằm cạnh mộtquầy bán trái cây theo mùa với nhiều loại hoa quả đầy màu sắc rất bắt mắt.
    “Bà Năm ơi nghĩ ăn trưa thôi. Quaăn chung con nè, con có nấu mắm kho ăn với với bông súng. Hôm nay bà mang theomón gì vậy?” Tiếng Hoa chủ sạp trái cây.
    “Hôm nay bà nấu thịt kho tiêu thằngThiên nó thích ăn món này lắm, canh thì bà nấu khoai mỡ với thịt. Bà rữa taycái rồi hai bà cháu mình ăn trưa.”
    Bà Ngoại Thiên tên là Hường nhưngmọi người quen gọi là bà Năm nên giờ hiếmai nhớ tên Bà ngoại Thiên nhưng ai mà nhắc tới bà Năm sạp đồ khô thì cả chợ đềubiết. Chị Hoa chủ hàng trái cây gần sạp đồ khô của bà Ngoại Thiên là một người hơicó da có thịt một chút, miệng cũng nhanh nữa. Thiên từng nghe ngoại kể là chịHoa có khả năng chửi như hát hay. Một lần có bà khách sáng sớm vào sạp khô củabà Năm lựa một hồi rồi che toàn đồ cũ không ngon. Bà Ngoại vẫn vui vẻ nói chuyệnnhưng những lời đó đã lọt vào đôi tai thính như tai thỏ của chị Hoa. Thế là chịHoa đã hát tặng bà khách đỏng đảnh một bài hát có nhan đề “Lời không nên nói”.Lúc đầu bà khách cũng gắng sức chống cự nhưng một hồi thấy mình hát không hay bằngchị Hoa nên bà ta lặng lẽ rút lui trong im lặng. Từ đó trong chợ không ai cònthấy bà khách đó nữa.
    “Bà năm ngồi lên cái gối này nèngồi đất đau lắm.” Hoa vỗ vỗ tay lên cái gói bên cạnh mình.
    Bà Năm đặt mấy hộp đồ ăn lên cáibàn nhỏ kiểu Nhật đặt sát đất. Bà ngồi xuống cái gối lót mà Hoa chỉ.
    “Bà ăn nhiều vào lúc rày con thấybà hơi ốm đấy.” Hoa bới một chén đầy cơm cho bà Năm.
    “Già rồi ăn khó ăn khó ngủ.”
    “Bà mà già gì còn trẻ lắm. Chưagià đâu.” Hoa gắp một khứa cá bỏ vào chén bà Năm.
    “Đừng gắp cho bà, con ăn đi.”
    “Con đang giảm cân, ăn nhiều quáchồng nó che bà ơi. Mà bà có biết con là cái dạng người mà chỉ cần ngửi mùithôi là con đã mập không?”
    “Không mập chỉ là tròn tròn dễthương thôi.”
    “Bà cứ chọc con hoài.” Hoa cườitít mắt.
    Hoa gắp một ít cọng bông súng bỏvào chén cho bà Năm.
    “Bông súng này mẹ con dưới ghê gửilên hôm qua. Bông súng mà chấp mắm kho thì bắt cơm lắm nên tối qua con làm mộtnồi lớn chắc ăn ba ngày mới hết. Nên bà ráng ăn phụ con đi.”
    Nghĩ một lúc Hoa lại lên tiếng hỏi
    “Chân con bé Tiên sao rồi bà.”
    Bà Năm chợt dừng đũa lòng hơitrĩu xuống.
    “Chân con Tiên vẫn chưa đi được,vẫn đi tập vật lý trị liệu hằng tuần nhưng bác sĩ nói là tiến triển chậm.”
    Hoa nhìn thấy mắt bà Năm như cóngấn lệ.
    “Bà yên tâm người tốt sẽ được trờithương mà. Bữa con đi chùa Bà có xin lá xăm cho bé Tiên… nó đâu rồi ta.” Hoa lụctìm trong cái vỏ hộp bánh bằng thiếc.
    “Đây rồi bà xem nè.” Hoa xòe ra mộttờ giấy nhỏ có in chữ bên trên.
    “Là xăm thượng thượng, gia đạobình an, bệnh mau khỏi, có quý nhân phù trợ.”
    Bà năm nhìn chăm chú vào lá xămHoa vừa đưa.
    “Bà năm có hai đứa cháu đứa nàocũng ngoan hiền, nghe lời mà hổm rày sao con không thấy thằng Thiên ra chợ vậybà Năm.”
    “Thằng Thiên nó đi làm xưởng cảngày, tối còn phụ việc ở nhà hàng nữa. Thằng nhỏ tội nghiệp.”
    “Con nói thật với bà nha thằngThiên lúc rày càng ngày càng đẹp trai nhìn giống như tài tử Hàn Quốc vậy đó. Mặtthằng Thiên giống như anh diễn viên gì trong phim Vì sao đưa anh tới nè. Tựnhiên quên tên mất tiêu…”
    “Là cậu Kim Soo Hyun đóng giáo sưDo.” Bà Năm nói.
    “Đúng đúng bà Năm cũng coi phimđó hả. Phim gì hay hết sức, cô diễn viên chính tên gì nhỉ cái cô đẹp thật là đẹp.”
    “Là cô Jun Ji Hyun …”
    “Số một!” Hoa đưa ngón tay cáilên khen ngợi bà Năm.

    13 giờ 30 tiết học đầu tiên củabuổi chiều bắt đầu. Môn học chiều nay của lớp Thiên là môn Pháp luật đại cươngdo thầy Sang dạy. Thầy Sang có một cái đầu hói bóng loáng có nhiều khi vô tìnhánh nắng phản chiếu lên làm Thiên chóa cả mắt. Giọng thầy đều đều khiến cho mọingười dễ rơi vào cơn ngủ. Gió hè thổi từng cơn mát rượi vào phòng học như đang gópsức vào khả năng gây mê của thầy giáo. Nhưng Thiên vẫn tỉnh táo cậu biết mình họcvì Tiên chứ không vì bản thân mình nên cậu không thể lơ là được. Chợt thầy đầuhói quay mặt xuống đảo mắt quanh lớp một vòng.
    “Cậu học sinh áo vàng đó trả lờicho tôi xem pháp luật là gì.”
    Cậu học sinh áo vàng đó chính làVũ. Lúc này vũ đang gục mặt lên bàn ngủ say. Thấy vậy Thiên liền lấy lay chồmqua lối đi lay nhẹ Vũ dậy. Vũ giật mình nhìn thiên ngơ ngác.
    “Thầy gọi bạn kìa.” Thiên nói nhỏ
    Vũ vội đứng bật dậy nhìn lên phíathầy giáo. Như hiểu mọi việc thầy Sang lập lại câu hỏi một lần nữa. Vũ lần mò lậttrong các trang sách để tìm câu trả lời nhưng mãi chẳng thấy.
    “Phần gạch bút màu đỏ.” Thiênchuyền quyển sách của mình qua cho Vũ.
    Nhờ Thiên mà Vũ đã trả lời đượccâu hỏi của thầy. Thầy Sang cho Vũ ngồi xuống sau khi cậu đã trở lời xong. Thầynhìn cả lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi nói.
    “Các em phải tập trung nghe giảng,ai ngủ thì mau thức dậy đi.”
    “Cám ơn cậu.” Vũ quay sang nhìnThiên mỉm cười tay đưa trả quyển sách.
    “Không có gì.”
    Cuối cùng ngày học dài cũng đã kếtthúc Thiên cất mọi thứ vào ba lô nhưng chưa vội ra về. Chỉ sau khoảng vài phútthì cả căn phòng rộng chỉ còn vài người trong đó có Thiên và Vũ. Vũ rời khỏibàn bước lại chỗ Thiên
    “Cậu chưa về sao.” Tiếng nói Vũ vừaêm vừa ngọt ngào.
    “Mình …” Thiên ngập ngừng
    Mắt Vũ nhìn thẳng vào mắt Thiên.
    “Vậy mình về trước nhé. Cám ơn cậuhôm nay đã giúp mình. Hẹn gặp cậu ngày mai.” Vũ gật đầu chào Thiên kèm theo mộtnụ cười rạng rỡ.”
    Thiên rời khỏi lớp khi tất cả mọingười đã ra về, cậu lang thanh đi quanh khuôn viên trường. Lúc 18 giờ cậu sẽvào ca phục vụ ở một nhà hàng gần trường, lúc này vẫn còn khá sớm nên cậu quyếtsẽ đi dạo quanh trường để giết thời gian. Đi một hồi thì Thiên đã đến sân vận độnglúc nào không hay, một nhóm sinh viên nam đang chơi đá banh, Thiên cũng muốntham gia nhưng nghĩ lại hình dáng lúc này nên cậu đành quay mặt lủi thủi bỏ đi.
    “Bạn nữ áo trắng cẩn thận.” Tiếnghét lớn náo loạn cả sân bóng.
    Thiên nhìn thấy mọi người trênsân bóng đang vẫy tay chào cậu, không phải họ đang chỉ tay lên trời. Thiênnhanh chóng nhìn thấy một quả bóng đang bay tới chỗ mình, đã rất gần rồi. Thiênvội lách người sang bên trái rồi đưa chân phải ra phía sau như là đuôi bò cạp,thiên dùng má trong bàn chân phải hứng lấy quả bóng đang bay thẳng tới mình mộtcách điệu nghệ chỉ trong tích tắc quả bóng đã nằm ngay dưới chân Thiên. Thiênlùi ra sau tung một cú sút bằng chân trái vào quả bóng dưới chân khiến nó bay vềchỗ các cầu thủ trên sân. Mọi người đều nhìn Thiên một cách dầy thán phục. Cácsinh viên nam vỗ tay cỗ vũ Thiên cuồng nhiệt. Thiên chợt bừng tỉnh và hiểu ramình vừa làm điều mà một đứa con gái không được làm, cậu dùng tay đập mạnh vàongực để tự trách mình. Thiên nhanh chóng lấy tóc che mặt đi thật nhanh khỏi sânbóng.
    Thiên đi ngang qua tòa nhà hànhchính của trường một tòa nhà màu trắng với kiến trúc Pháp thời phục Hưng. Thiênvẫn đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở sân bóng.
    “Thiên”
    Thiên bất chợt nhìn lại khi có aiđó kêu tên mình. Là Vũ cậu bạn đang đứng ngay gốc cột đá phía trước tòa nhà. Vũtừ từ tiến lại gần chỗ Thiên đứng.
    “Là Thiên phải không tớ là Vũ đây,tụi mình học chung năm cấp hai đó.”
    “Vũ cậu lầm rồi mình không phảiThiên.”
    Thiên đứng khựng vì biết mình vừalỡ gọi tên Vũ. Thiên chống chế.
    “Tớ biết tên cậu vì tớ xem trongdanh sách của lớp.” Thiên Lại thấy câu nói của mình thật ngu ngốc. Dựa vào cáidanh sách đó thì làm sao biết ai tên Vũ được chứ.
    Vũ vẫn đứng nhìn Thiên không nóigì.
    “Tóm lại tớ không phải là Thiên,cậu nhận nhằm người rồi.”
    Vũ nhìn thấy sự bối rối trong từnghành động của Thiên. Vũ cảm thấy mình có lỗi. Một chiếc mô tô phân khối lớn màuđen chợt lướt qua chỗ Thiên và Vũ đang đứng, nó cán lên vũng nước lớn, bánh xequay nhanh biến nước thành một cơn sóng lao về phía hai người bạn. Vũ không mấtmột giây suy nghĩ nào đã đưa người ra đón lấy cơn sóng nước. Cả người Vũ trongtích tắc ướt sũng từ đầu tới chân. Vũ quay lại nhìn Thiên đang đứng yên bất độngsau lưng mình.
    “Xin lỗi cậu vì sự thất lễ của tớ.Tớ làm phiền cậu rồi. Chào cậu.” Vũ bỏ đi để lại mình Thiên với sự cắn rứttrong lòng.

    “Vũ… tớ là Thiên đây. Thiên ở nhàgỗ có cây tử đằng to đây.” Tiếng Thiên dõng dạt.
    Vũ quay lại nhìn Thiên với một nụcười tỏa sáng cả không gian.
    Thiên và Vũ cùng sánh vai nhau đidười hàng tuyết tùng thẳng tấp. Trời đã ngả về chiếu màng mây đã chuyển màu củalòng đỏ trứng gà.
    “Bà ngoại lúc này khỏe khôngThiên? Tớ nhớ món canh khoai mỡ của bà.”
    “Bà khỏe bà hay hỏi về cậu lắm,thằng nhóc hay xách giỏ dùm bà mỗi khi bà đi chợ về.”
    “Tớ cũng nhớ bà lắm có gì ngon bàcũng để dành cho tớ. Tụi mình không gặp nhau cũng hơn 3 năm rồi nhỉ. Nhanh thậtđấy.”
    “Suốt ba năm qua cậu ở đâu. Khôngnghe tin tức gì của cậu cả.”
    “Tớ chuyển vào một trường nội trútrên Lâm Đồng. Hồi hè lớp 10 tớ có về Sài Gòn có ghé nhà tìm cậu, tiếc là cậukhông có nhà.”
    “Lúc đó tớ đi Vũng Tàu cùng nhàdì Hai. Lúc về nghe bà ngoại nói có Vũ tìm tớ vội chạy ngay qua nhà cậu nhưngnhà không có ai cả.”
    “Sau lần đó thì tớ không có về lạithành phố cho tới giờ.”
    “Thế giờ cậu ở đâu có về lại nhàcũ không?”
    “Tớ về nhà cũ được ba ngày rồi, mấylần định qua tìm cậu nhưng ngại không biết cậu còn nhớ tớ không.”
    “Sao mà quên cậu được Vũ công tửđẹp trai nhất xóm.”
    “Cậu vẫn nhớ cái biệt danh đó à.”
    “Con Linh súng da đen đặt cho cậuchứ gì. Con nhỏ đó ghê gớm lắm mới 6 tuổi mà dám tỏ tình với cậu.”
    “Thế bé Linh giờ còn sống trongxóm không?” Vũ hỏi.
    “Không dọn đi rồi, năm tớ học lớp11 là nhà nó chuyền đi, nghe nói cha nó chuyển công tác ra Đà Nẵng nên đem theonó và mẹ nó luôn.”
    “Nhớ tình cũ à?” Thiên trêu Vũ.
    “Tình cũ gì chứ tớ có thích conbé Linh đó khi nào đâu.”
    Hai người cùng cười rồi cùng rơivào sự im lặng. Sau một hồi đắn đo thì Thiên lên tiếng.
    “Cậu không hỏi vì sao tớ có hìnhdáng này sao?”
    Vũ im lặng vài giây rồi nói.
    “Tớ nghĩ cậu có lý do của riêngmình… Sau này nếu câu muốn kể thì tớ sẽ rất sẵn lòng nghe, còn nếu cậu không kểcho tớ chắc là có điều gì đó không tiện. Dù cậu làm gì thì tớ vẫn sẽ luôn tôntrọng quyết định của cậu.”
    Vũ vẫn không thay đổi luôn là mộtngười bạn ấm áp và hiểu chuyện. Đây có lẽ chính là lý do Thiên thích làm bạn vớiVũ, Thiên luôn thấy mình thật thoải mái khi ở gần cậu bạn.
    “Đi ăn cá viên chiên không tớ mời,tớ thấy trước cổng trường có mấy hàng nhìn ngon lắm.” Vũ hỏi Thiên.
    “Trà sữa nữa.”
    “Ừ cả cá viên và trà sữa.” Vũ lạicười.
    Cá viên là món mà Thiên thích còntrà sữa là món mà Vũ thích.
    Hai người bạn lại sánh vai đi dướisân trường trong rán chiều tà, bóng cả hai đỗ dài trên đất nhấp nhô.

  8. The Following User Says Thank You to macthienvuong For This Useful Post:

    r00t (07-03-2022)

  9. #5
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    5. Ấm Áp
    Phố xá đã lên đèn sáng rực, mộtthành phố năng động và đầy sức sống. Tòa nhà cao hình hoa sen đang chuyển màuliên tục nhờ vào hàng ngàn ngọn đèn led bao bọc lấy nó. Thiên thích nhất là khinó chuyển thành màu xanh, nó khiến cậu có cảm giác như bản thân đang đứng trênmột ngọt núi cao mọc lên ngay giữa thành phố xa hoa.
    “Thiên vào văn phòng gặp chị mộtchút.” Vi nói khi đi ngang qua Thiên.
    Vi là quản lý nhà hàng Sen Trắngnơi Thiên đang làm thêm.
    Vi mặc một bộ Vest màu, đen tócbúi cao gọn gàng chuyên nghiệp đang ngồi trong phòng làm việc, cô cố gắng đọccho xong mấy bản phân tích tình hình kinh doanh của nhà hàng trong tháng vừaqua. Có tiếng gỗ cửa.
    “Vào đi.”
    “Chị cho gọi em.” Thiên mở cửa bướcvào.
    Thiên đang trong hình dạng của mộtchàng trai 18 tuổi, với đồng phục sáo sơ mi trắng và quần tây đen của nhà hàngtrên người, màu trắng làm vẻ đẹp của cậu càng chói sáng. Thiên nhìn sắc mặt củaquản lí và đoán rằng có gì đó không tốt sắp xảy ra.
    “Thiên em ngồi xuống ghế đi.”
    Thiên kéo cái ghế có dựa lưng rarồi ngồi xuống trước mặt quản lí. Vi ngay lập tức vào vấn đề.
    “Chị thấy lúc này em làm việckhông được tập trung, hay xảy ra sai lỗi. Chỉ trong tuần này em đã 3 lần báosai thức ăn của khách chọn và 2 lần quên thu tiền của khách.” Vi gay gắt.
    Thiên cúi đầu im lặng nghe Vi nóivì đó là sự thật.
    “Chị nghĩ em không phù hợp vớicông việc ở đây. Đây là tiền lương tháng này của em. Từ mai e không cần đền làmnữa.” Vi đẩy phong bì màu trắng về phía Thiên.
    Thiên vẫn cúi gầm mặt.
    “Em có gì muốn nói với chịkhông?”
    Thiên bây giờ cảm thấy trống trảivà tuyệt vọng vô cùng. Cậu không biết mình nên nói gì và giải thích như thếnào. Cậu thấy tương lai những ngày sắp tới của cậu thật tăm tối.
    “Dạ không.”
    “Vậy em ra ngoài đi. Chị còn cóviệc phải làm.” Nhi lạnh lùng.
    Thiên chầm chậm rời khỏi ghế, nặngnhọc bước ra khỏi phòng với phong bì tiền trên tay.
    20 giờ Thiên được cho về sớm.Thiên bước xuống lòng đường như một cái xác không hồn, dưới lòng đường dòng xecộ tấp nập vẫn nối đuôi nhau mặc cho nỗi buồn của Thiên có lớn thế nào. Thiênchỉ là một hạt cát nhỏ giữa một sa mạc rộng lớn mà thôi. Một cây cỏ dại khôngmàu sắc trong một khu vườn đầy hoa rực rỡ. Thiên đang nhẩm tính xem mình cònbao nhiêu tiền. Cách xoay sở với số tiền còn lại ít ỏi đó. Tiên lấy điện thoạira tìm đọc những mẫu tin tìm việc làm. Thiên chú tâm đến nỗi bước xuống lòng đườngkhi đèn tính hiệu vẫn còn đang màu đỏ.
    Két két két…
    Tiếng xe thắng gấp khi cố gắngtránh tông vào Thiên. Đến lúc này Thiên mới hoàn hồn ngẩng mặt nhìn chiếc xeđang dừng lại cách cậu chừng một gang tay. Thiên hốt hoảng cúi đầu xin lỗi nhiềulần rồi theo dòng người khi đã đèn xanh qua phía kia đường.
    “Giám đốc cậu không bị sao chứ?”Người tài xế mặc vest đen quay lại nhìn người phía sau đầy lo lắng.
    “Tôi không sao.” Vương đáp.
    Vương dõi mắt nhìn theo bóngThiên đang đi trên vệ đường và tự hỏi trong lòng người ấy đang nghĩ gì. Chỉ cầnkhông mai một chút thôi thì xe Vương đã tông trúng cậu ta. Vương nhìn thấy sựhoảng loạn trong ánh mắt của chàng thanh niên.
    Đèn tính hiệu chuyển xanh, trợ lýHoàng tiếp tục cho xe tiến về phía trước.
    Sau khi cho xe rẽ vào đường mộtchiều, trợ lý Hoàng lên tiếng.
    “Đội kỹ thuật đã lùng ra được kẻđã đáp sập các máy chủ của chúng ta sáng nay. Giám đốc cậu định xử lý hắn ta thếnào?”
    “Gọi cho luật sư Thanh chuẩn bị hồsơ tống hắn vào tù.” Mắt Vương sắt lạnh.
    “Tôi sẽ liên hệ ngay với luật sưThanh thưa giám đốc.”
    Trong lúc chờ xe buýt, Thiên vẫnđang lướt điện thoại đọc những mục rao vặt với mong muốn mau chóng tìm được mộtcông việc phù hợp. Bỗng một đứa nhỏ tầm 5 tuổi mặt mủi lắm lem, bộ quần áo thunngắn có hình siêu nhân mà cậu bé đang mặc cũng rách lỗ chỗ.
    “Anh ơi! Anh cho em xin 10 ngànmưa cơm ăn đi mấy ngày rồi em với em gái không có gì ăn.” Cậu bé nói với cái giọngnghẹt mũi.
    Thiên nhìn cậu bé vài giây rồimóc lấy cái phong bì màu trắng từ trong túi ra. Cậu lấy 100 ngàn đưa cho cậubé.
    “Mua cơm cho em gái đi, ăn bánhmì không no đâu.”
    Xe buýt số 3 vừa cập bến Thiênnhét vội tiền vào tay cậu bé rồi nhanh chống lên xe. Đứa bé đứng lặng nhìn theoThiên một hồi rồi chạy đi mất hút trong con hẻm nhỏ tối tăm. Bỗng một ngọn đènvàng bật sáng soi rõ con đường phía trước của cậu bé.
    Trong ngôi chợ về đêm chỉ còn vàihàng quán còn sáng đèn, mọi người đều đã thu dọn để về nhà sau một ngày vất vả.
    “Bà Năm ơi con về trước nha, naychồng con hứa chở hai đứa nhỏ nhà con đi ăn gà rán, nãy giờ tụi nhỏ cứ gọi hốicon về.” Hoa tủm tỉm cười.
    “Con về trước đi, bà bán thêmchút nữa rồi về.” bà Năm vẫy tay chào Hoa.
    Ngồi thêm chừng 30 phút mà khôngcó khách hỏi mua, bà Năm cũng bắt đầu dọn hàng.
    “Bà ơi cho 1 kí lạp xưởng, 3 khíkhô cá lóc, 2 kí tôm lột và nửa kí khô mực.”
    Bà Năm quay lại nhìn vị khách vừabước vào sạp mỉm cười nói.
    “Thằng khỉ tới phụ bà dọn hàng đấyà.”
    Thiên nhìn bà Năm, miệng thì toetoét cười. Thiên để cái ba lô xuống bàn rồi bắt tay phụ bà năm dọn dẹp các loạikhô cá vào trong tủ. Có sự hỗ trợ chuyên nghiệp của Thiên chưa đầy 15 phút thìmọi thứ đã được dọn dẹp xong xuôi. Thiên kéo cái cửa cuống xuống rồi bấm chìa khóalại.
    “Sao con bảo hôm nay đi làm mà vềsớm vậy Thiên.” Bà Năm thắc mắc.
    “Tại hôm nay nhà hàng ít việc nêncon được cho về sớm.” Thiên không dám nói sự thật là mình vừa bị cho thôi việc.
    Thiên xách cái túi da đen cũ củabà ngoại trên tay phải, trái trái thì cầm túi cơm của bà, vai thì đeo ba lô củamình, cậu lỉnh kỉnh lẽo đẽo theo sau bóng của bà. Thiên thấy mình đang giốngnhư hồi lúc nhỏ thường lon ton theo phía sau bà nhưng lúc đó cậu chỉ đứng tớithắt lưng bà còn bây giờ cậu đã cao hơn bà rất nhiều. Cả hai cùng lên xe buýt đểđi về nhà.
    Nhi vừa khóa cửa sắt cửa hàng áocưới, cô bế bé Châu trên tay định đi về nhà thì thấy Thiên và bà Năm đi tới.
    “Con chào bà cố, con chào cậuThiên.” Nhi rời khỏi tay nhi chạy lại ôm chầm Thiên.
    “Cục cưng của cậu.” Thiên bế Châulên mặc dù tay đang lỉnh kỉnh đồ.
    “Để chị cầm phụ cho.” Nhi đỡ bớtđồ từ tay Thiên.
    “Nghe nói hôm nay Khang qua rướcbé Châu đi chơi?” Bà Năm hỏi Nhi khi cùng đi về nhà.
    “Thì anh Khang là cha của bé Nhimà ngoại, dẫn bé Nhi đi chơi cũng bình thường.” Nhi đáp.
    “Thế con có bình thường không?”
    “Ngoại… giờ con với anh Khang làbạn của nhau. Hai đứa con vẫn bình thường khi gặp nhau.”
    “Cậu Phong cậu Phong.” Tiếng nhihô lớn khi thấy dáng Phong đi về phía mọi người.
    Phong là em trai của Nhi. Bà ngoạicó ba người con gái là dì Hai, mẹ Thiên và dì Út. Nhà dì Hai sát vách nhà bàngoại cách nhau một cái hàng rào dâm bụt. Dượng hai Khoa là chồng của dì Hai,Nhi là con gái cả của dì dượng, phong là con trai út. Phong là nhân viên phòngkết toán của một công ty trong trung tâm.
    “Con chào bà ngoại.” Phong lễphép nói tay vỗ vai Thiên.
    “Sao nay về trễ vậy Phong.” BàNăm hỏi.
    “Nay con đi ăn với bạn đồng nghiệpnên hơi trễ.”
    “Bạn gái hả anh Phong.” Thiên lémlỉnh hỏi.
    “Bạn bình thường thôi. Ai màthích người như anh. Anh mà đẹp trai như em thì đã cua được khối cô.”
    Tuy Phong nói vậy nhưng Thiên thấyPhong rất phong độ và chững chạc.
    “Cháu bà đẹp trai vầy đứa nào chêthì mau đi khám mắt đi.” Bà Năm nói vào.
    “Mặt thì không đến nỗi nào nhưngnó ở dơ lắm ngoại ơi. Nó mặc quần lót 3 ngày không giặt đó.”
    Nghe vậy bé Châu bụm miệng cười.
    “Chị Hai…”
    “Hai ba gì? Nói không đúng sao?”
    “Có gì vui mà mọi người nói chuyệnrâm ran cả đoạn đường vậy.” Dì hai từ phía sau đi lên tay cầm mớ rau củ.
    “Đang nói vụ thằng Phong ở dơ đómẹ, mà mẹ đi đâu mới về vậy?” Nhi hỏi.
    “Đi mua thêm rau cho món lẩu bònè. Kêu dì Út con đi làm về ghé mua ít rau mà nó quên mất tiêu… Mẹ con mới muachai thuốc bổ cho mẹ nè, nghe người ta nói uống cái thuốc này vô là dễ ăn dễ ngủlắm.” Dì hai đưa hộp thuốc bổ cho bà Năm.
    Mọi người đi về gần tới nhà thìDì út chạy ra.
    “Đứa nào ăn bò viên nhân trứngcút giơ tay để út biết.” Dì Út hồ hởi tay đang cầm cái giá to “ Ý con hỏi tụinhỏ không tính mẹ với chi Hai.” Dì út biết mình lỡ lời.
    Mọi người cùng nhìn dì Út rồi cườitrêu.
    “Bà Út con ba viên.” Bé Châu giơba ngón tay mập mạp lên.
    “Ăn hết không mà đòi ba viên vậycô nương.” Nhi chọc bé Châu.
    “Vậy con ăn hai viên nha bà Út.”Bé Châu nói sau một hồi suy nghĩ lại.
    “Con 5 cục nha Út.” Phong nói.
    “Con 4 cục cho con thêm nấm kimchâm.” Nhi nói.
    “Con ăn 10 viên nha Út.” Thiênnói lớn.
    “Muốn biến thành bò viên hay saomà ăn nhiều vậy?” Phong cù lét Thiên.
    “Thôi vào nhà đi.” Bà ngoại nói.
    Mọi người đều rẽ vào cổng nhà bàNăm. Dượng Khoa và Tiên đang ngồi chờ trên tấm phản gỗ lớn ngay dưới gốc cây tửđằng, nồi lẩu bò lớn đang đặt trên chiếc bếp điện vừa bắt đầu sôi sùng sục. Mọingười ùa lên chiếc phản, nói cười rộn rã với nhau. Thiên đứng nhìn mọi người ítphút, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn ít nhiều. Thiên lao vào tranh bòviên cùng Phong và Nhi. Trên cao trăng sáng tròn vành vạnh.

  10. #6
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    6. Tối tâm
    Buổi tối đã xong mọi người tản radọn dẹp, giờ đây chỉ còn Thiên, Tiên, Nhi và Phong còn đang ngồi trên cái ván gỗ.Cả bốn châu đầu vào nhau thì thầm.
    “Thiên hôm nay đi học sao có ainghi ngờ gì em không?” Nhi lo lắng hỏi.
    “Em cũng không biết có ai nghi ngờvề em không nữa?”
    “Ê Thiên mặc đồ con gái cả ngày chắcbất tiện lắm phải không, tùm lum lớp. 1 … 2 … 3… 4 lớp. Còn thêm tóc giả nữa.”Phong thắc mắc.
    “Lúc sáng em xém ngợp thở vì cáiáo ngực đó anh.”
    “Chắc do hồi sáng chị siết hơi chặtvới độn giấy hơi nhiều.” Nhi tự trách, đưa tay xoa đầu Thiên an ủi.
    “Anh hai cám ơn anh hai.” Tiênthì thầm
    Thiên nhìn Tiên cười trìu mến.
    “Đấy coi anh trai nhà người ta kìayêu thương em mình. Ai như chị gái nhà này.” Phong quay qua nhìn Nhi rồi làm mặtnham nhở.
    “Ừ đúng rồi vậy từ nay tự ủi đồđi làm, tự dọn phòng, tự cho Medusa ăn … đi nha. Cái thằng vô ơn này.” Nhi nhìnPhong với ánh mắt như muốn ăn thịt.
    *Medusa là tên con cá vàng Phongnuôi.
    “Chị em đùa em biết lỗi của em rồi.”Phong giả vờ đấm lưng cho Nhi.
    “Tránh ra…”
    Thiên và Tiên cười nghiêng ngã.
    “Nhưng nói gì đi nữa thì em cũngphải cẩn thận đấy. Lỡ sự việc này mà bại lộ thì có thể Tiên sẽ không bao giờ đượcđi học ở đấy nữa.” Phong bỗng trở nên nghiêm túc.
    Thiên và Tiên im lặng, anh em họhiểu rõ sâu sắc hậu quả nếu như sự lừa gạt này bị bại lộ.
    Tối đó tại phòng của Vũ, cậu đangtìm kiếm thông tin trên mạng. Màn hình lap top của cậu dừng lại ở một bài báocó cái tít lớn màu đỏ: Nỗi đau của người chuyển giới. Vũ đọc bài báo với sự tậptrung cao độ, lâu lâu cậu lại lấy tay dụi mắt mình cho đỡ căng thẳng. Khi đọc tớidòng cuối cùng của bài báo, cậu lại mở công cụ tìm kiếm gõ vào ô chữ nội dung:Cần làm gì để giúp người chuyển giới trở nên vui vẻ… Cậu nhấp vào liên kết đầutiên. Vũ chợt nở nụ cười khi tìm thấy nội dùng mà mình muốn tìm.
    23 giờ tối tại một ngôi biệt thựsa hoa và sang trọng trong khu vục giành cho giới siêu giàu của thành phố.Vương vẫn đang ngồi trong phòng sách để giài quyết những công việc của công ty.Sáng nay hệ thống mạng máy chủ của các trò chơi trực tuyến do công ty Vương sảnxuất bị hacker tấn công, nó khiến cho cả hệ thống bị tê liệt trong suốt cả ngàyhôm nay. Cuối buổi chiều thì an ninh mạng của công ty đã phục hồi được máy chủnhưng tổn thất mà nó gây ra là không thể tính điếm được. Vương đưa tay nâng lycà phê định cho lên miệng thì phát hiện cà phê bên trong đã hết từ lâu. Câu đứngdậy đi ra khỏi phòng làm việc để lấy thêm thức uống. Khi đi ngang qua phòngkhách rộng Vương dừng lại trước cái kệ gỗ nằm ở góc tường, cậu đặt cái ly xuốngbàn, tiến về phía cái kệ rồi dùng tay mở cánh cửa gỗ. Bên trong là một chiếcgiày búp bê màu trắng có chiếc nơ hình bướm đính thủy tinh ngoài ra không còngì khác. Vương đứng nhìn chiếc giày một hồi lâu, dường như Vương đang suy nghĩđiều gì đó. Sau một thời gian chìm đắm vào những suy tư của riêng mình Vươngđóng cửa gỗ lại, đi lấy cà phê rồi quay trở lại phòng làm việc.
    Thiên nhẹ nhàng đóng cửa tránh gâytiếng ồn làm mọi người thức giấc. Thiên nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã 3 giờ45 phút sáng, cậu nhanh chóng dẫn chiếc xe Cub cũ mà cha cậu để lại ra khỏi cổng.Thiên nhìn thấy dì Hai và Dương hai đang chuẩn bị dọn hàng ra bán. Dì Hai mở tiệmcơm tấm ở tại nhà đã được hơn 10 năm, thịt nướng dì Hai ướp rất thơm ngon vì cómật ong, chả thì có thêm trứng muối, đặt biệt cơm tấm của dì hai có màu xanh lácây do dì Hai cho nước lá dứa vào gạo khin nấu nên hàng cơm của dì hai lúc nàocũng đông khách. Dương Hai và Dì Hai nhìn thấy Thiên thì đưa tay lên vẫy chào,thiên vội cúi đầu chào lại, Thiên gài chặt khóa cái áo khoác dầy đang mặc hômnay trời khá là lạnh. Chiếc xe cúp sáng đèn từ từ rời con đường nhỏ hòa vào đườnglớn. 4 giờ sáng Thiên tới nơi, chỗ Thiên làm là một công ty sữa bò gia công.Nhiệm vụ của Thiên là giao 200 chai sữa bò cho các hộ dân trong khu dân cư gầnđó trong 1 giờ 30 phút có nghĩa là Thiên phải giao hết số sữa trước 5 giờ 30thì mới kịp giờ trang điểm và đi đến trường. Bình thường Thiên sẽ bắt đầu giaosữa lúc 4 giờ 30 nhưng từ khi phải giả gái cậu phải đi làm sớm hơn nửa tiếng.Nhưng Thiên vẫn vui vẻ cậu huýt sáo nghêu ngao trên suốt đường đi. Hôm nayThiên xong việc sớm mới 5 giờ 20 là cậu đã giao xong.
    Để tránh người trong nhà để ý thìNhi sẽ hóa trang cho Thiên ở tiệm đồ cưới của cô. Từ nhà Thiên đi bộ chừng 100mét là tới tiệm đồ cưới của Nhi. Sau chừng hai 20 phút thì Thiên đã hóa thành mộtcô gái tóc dài xinh xắn trong chiếc áo xơ mi tay phồng và chiếc quần tây ống đứng.
    “Xinh đẹp thật đấy.” Phong bất ngờthốt lên.
    Đêm qua Phong đã quyết tâm hômnay sẽ dậy thật sớm để xem Thiên trong hình dáng con gái sẽ như thế nào.
    “Tiểu thư nàng có muốn nên duyênvới một chàng trai nghèo như ta.” Phong đưa tay về phía Thiên.
    Thiên hắn giọng vài cái trước khichuyển giọng thành nữ.
    “Thiếp đồng ý chúng ta hãy trốnkhỏi nơi thị phi này, chúng ta sẽ về vùng thảo nguyên, chàng chăn cừu, thiếp dệtvải, chúng ta sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau.” Thiên đặt tay mình lêntay phong miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
    “Trời … Hai thằng điên.” Nhi bấtlực đứng nhìn Thiên và Phong diễn trò.

    “Em đi đây xe buýt sắp tới rồi.Chào anh chị.” Thiên hối hả chạy đi.
    “Thằng bé thật ngoan.” Nhi nhìntheo Thiên mà nói.
    Phong đứng sau gật gù đồng ý.
    Thiên vừa chạy ra tới trạm xebuýt dưới cây phượng vỹ thì đã thấy Vũ đứng đó chờ cậu. Vũ chào đón cậu bằng nụcười hở răng tỏa nắng.
    “Chào cậu.” Vũ lên tiếng trước.
    “Cậu cũng đi xe buýt à.”
    “Tớ muốn đi học chung với cậu giốngnhư hồi cấp hai.” Vũ lại cười hiền
    “Cậu xách theo cái gì mà nhiều thế.”Thiên chỉ vào cái núi giấy Vũ đang cầm
    “Cho cậu nè.”
    “Đây là gì thế?” Thiên nhìn vàotrong túi giấy.
    “Là quà sinh nhật, quà giángsinh, quà năm mới trong vòng 3 năm qua của cậu. Tớ mua tặng cậu mà giờ mới có dịpđưa.”
    “Vũ…” Thiên cảm động không nóinên lời.
    Thiên muốn bay lại bá vai người bạnthân của mình nhưng nhớ ra mình đang là con gái nên cậu đành thôi.
    “Cám ơn cậu nhiều. Trưa tớ mời uốngtrà sữa nhé.”
    “Trà sữa vải nha.”
    “Trà sữa vị vải thêm topping bánhflan, thạch phô mai, trân châu trắng và kem tươi.”
    “Chính xác.” Vũ nheo mắt tinh nghịch.
    Từ hôm gặp lại Vũ tới giờ Thiên bỗngnhiên cảm thấy cuộc đời mình như vừa được thêm vào những sự ngọt ngào và vui vẻ.Thiên đã rất buồn khi năm ấy Vũ chuyển trường.
    Xe buýt số ba cập bến mọi người lụctục nối đuôi nhau lên xe.
    Trong lúc đi trong sân trườngThiên nói.
    “Vũ trưa nay tụi mình cùng ăntrưa đi. Tớ mang theo cả phần cho cậu nữa.”
    “Ừ.” Vũ gật đầu ngay lập tức.
    Tiết học cuối cùng của buổi sángcuối cùng cũng kết thúc, mọi người mệt mỏi đi ra khỏi lớp.
    “Đi thôi.” Vũ gõ nhẹ lên bàn củaThiên.
    Hai người bạn cùng nhau ngồi xuốngchỗ cái bàn gỗ dài nhìn ra bãi cỏ rộng bên dưới cây cọ lớn. Thiên bày đồ ăntrong hộp ra, cậu đưa muỗng và đũa cho Vũ. Hai người cùng nhau dùng bữa mộtcách ngon lành.
    “Cậu sao thế Thiên, tớ thấy cậucó vẻ không vui.”
    Thiên chán nản lấy tay gảy trán.
    “Hôm qua tớ vừa bị cho nghỉ việc.Tối qua tớ có nộp đơn qua mail vài chỗ rồi mà tới giờ chưa thấy chỗ nào gọi, chắclà tạch hết rồi.”
    “Cậu mới gửi tối qua thì sao ngườita đọc kịp. Biết đâu họ chưa rãnh để đọc mail cậu.”
    “Tớ không biết nữa.” Thiên khẽ đẩyvai.
    “Cậu muốn vay tiền không tớ chonày.”
    “Cám ơn cậu, giờ thì tớ vẫn còn cầmcự được khi nào hết tớ sẽ tìm đến cậu. Cậu không được giả vờ không quen khi tớmượn tiền đấy.” Thiên nói hớm hỉnh
    “Tớ có khi nào như vậy. Cần thìnói tớ. Đừng ngại.”
    “Tớ biết rồi.” Thiên trả lời lòngđầy cảm kích.
    Bỗng chuông điện thoại của Thiênvang lên. Cậu liền bắt máy.
    “Dạ Thiên nghe ạ… dạ … dạ được ạ… tối nay được ạ … dạ em cám ơn anh.”
    Thiên cúp máy mặt đầy hớn hở.
    “Kiếm được việc rồi à?” Vũ hỏi.
    “Chính xác. Tối nay tớ sẽ đi làmluôn.”
    “Chúc mừng cậu.”
    “Ăn thôi, ăn xong chúng ta đi uốngtrà sữa.”
    “Ờ.”
    Sân trường rộng lớn đâu đâu cũngcó sinh viên ngồi rải rác người thì đang ăn trưa, người thì ngồi nghỉ ngơi nghenhạc, người thì trò chuyện cùng bạn, phía chân trời đám mây đen đang kéo tớibáo hiệu tối nay sẽ có mưa lớn.
    Tại công ty Vulcan đang diễn ra mộtcuộc họp vô cùng căng thẳng do Giám đốc Lê Nguyên Vương chủ trì. Trưởng phòng kếhoạch đang báo cáo cho giám đốc:
    “Thiệt hại do sập nguồn máy chủngày hôm qua đã khiến công ty thiệt hại 2 triệu USD tại thị trường Việt Nam, thịtrường Thái Lan là 3 triệu USD… và nặng nề nhất là thị trường Trung Quốc 5 triệuUSD. Tổng thiệt hại là 15 triệu USD.Đã tìm ra được nhóm hacker tấn công chúngta, cảnh sát đã bắt được tất cả bọn người này nhưng tên thủ lĩnh đã chạy thoát,công an đã tăng người truy lùng. Và người của chúng ta cũng đang truy lùng hắntrên không gian mạng. Nhưng vẫn chưa có bất kỳ dấu tích nào.”
    Thiên đưa tay ra hiệu dừng lại.Thiên lạnh lùng lên tiếng.
    “Không tìm được tên này thì cácông cũng nộp đơn nghĩ việc luôn đi.” Thiên đập mạnh tay xuống bàn và rời khỏiphòng họp trước sự hoảng sợ của các trưởng phòng.
    Trợ lý Hoàng nãy giờ đứng sauThiên vẫn không quá bất ngờ trước phản ứng kịch liệt của Giám Đốc.
    “Trợ lý Hoàng xin cậu nói đỡ vàilời với giám đốc giúp chúng tôi.” Ông trưởng phòng An ninh mạng đau khổ nói.
    ….
    Thiên được nhận vào làm bảo vệcho một trung tâm thương mại. Lương cũng khá nên khi vừa nghe điện thoại đến làcậu nhận ngay.
    “Công việc của chúng ta là đi tuầnbãi xe, bảo vệ tài sản cho khách hàng. Công việc bắt đầu lúc 18 giờ và kết thúclúc 20 giờ. Em có thắc mắc gì không.” Anh ca trưởng hỏi Thiên.
    “Dạ không ạ.”
    “Tốt. Tối nay anh đang thiếu ngườiem có thể làm luôn giúp anh được không Thiên.”
    Thiên ngập ngừng vì chưa hiểu rõtính chất công việc. Nhưng cậu vẫn đồng ý.
    Thiên thai đồng phục và được catrưởng hướng dẫn sơ bộ công việc tầm 15 phút thì cậu được phân đi tuần mộtmình. Thiên tiếp thu khá nhanh do trước đây cậu cũng đi làm bảo vệ cho quán nhậurồi, chỉ là quán nhậu thì không có quy định gì cả còn ở đây có quy định và bộquy tắc rất chuyên nghiệp. Thiên vừa đi hết một vòng bãi xe mà không thấy có gìbất thường xảy ra, cậu không thể nào tưởng tượng nỗi là nó có thể rộng đến nhưvậy. Bỗng Thiên nhìn thấy một kẻ mặc áo thun thể thao màu đen, nón trùm che đầucó hàng động vô cùng đáng ngờ, có vẻ như hắn ta đang cố phá cửa của một chiếcxe trong bãi. Thiên la lớn chạy lại vật hắn ta ra đất. Bất ngờ hắn ta đấm Thiênmột cái vào mặt khiến cậu choánh váng miệng cậu rỉ máu. Trong cơn đau và sự mệtmỏi tất cả những chịu đựng của Thiên vài ngày qua bỗng đến tới hạn, Thiên như mộtcon sói dữ lao vào đấm liên tục vào tên trộm cậu dùng hết tất cả sức lực củamình trút nỗi câm phẫn lên hắn ta. Chợt lý trí Thiên bừng tỉnh Thiên vội dừng lạikhông tấn công tên trộm nữa. Ngay lúc này tên trộn co chân đạp mạnh một cái vàobụng khiến Thiên văng trúng chiếc xe ngay đó.
    “Có chuyện thì thế?” Một số bảo vệnghe thấy tiếng động liền chạy ra xem.
    “Giám đốc cậu không sao chứ? Ailàm cậu ra nông nổi này.” Trợ lý Hoàng Chạy lại đỡ người áo đen dậy.
    Trưởng ca bảo vệ chạy tới trước mặttrợ lý hoàng và người áo đen cúi đầu khẩn khoản.
    “Giám đốc cậu có bị sao không?Xin lỗi giám đốc, thành thật xin lỗi giám đốc.”
    Thiên được một bảo vệ đỡ đứng dậy,cậu cảm nhận được rằng mình vừa phạm một tội lỗi tồi tệ nhất cuộc đời cậu.
    Vương đưa mắt nhìn xoáy sâu vàoThiên.
    “Giám đốc để tôi đưa cậu đến bệnhviện.” Trợ lý Hoàng lo lắng.
    “Gọi luật sư Thanh, tống hắn tavào tù ngay lập tức.” Vương tức giận nói.
    Sau khi nghe xong lời của Vương,Thiên không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, cậu ngồi bệnh xuống đất,ôm đầu hoảng sợ tột độ. Tay Thiên rung lên từng hồi, giờ việc nuốt nước bọt xuốngcổ họng cũng khiến cậu cảm thấy khó khăn.
    Sau đó cảnh sát đến và Thiên bịđưa về đồn lấy lờ khai.

  11. #7
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    7. Thẩn Thờ (Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Mưa rơ rả rít ngoài sân nhà, bụihồng nhung thu mình nép vào hàng rào để tránh những hạt mưa đang từ trời rơi xuống.Mưa lớn làm nước trong hồ cá bày màu làm bằng chậu trồng cây tràn ra bên ngoài,những chú cá nhỏ sợ sệt ẩn mình sâu xuống dưới đáy hồ. Chim mẹ xù lông dang rộngđôi cánh, che chắn cho những quả trứng bên dưới người nó. Những làn mưa soimình dưới ngọt đèn vàng trên cột điện như những ngôi sao băng bằng nước khẽ xẹtqua rồi biến mất. Từng hạt từng hạt nói tiếp nhau đáp trên mặt đường nhựa. Tiênđang nghe bài giảng từ cái lap top thông qua đôi tay nghe màu trắng, để trênbàn nhỏ đặt trên giường. Sáng nay khi thức dậy, tiền nhìn thấy một mảnh giấyghi chú màu xanh lá được dán trên màn hình máy tính trên đó ghi:
    Anh đã lưu bài giảng vào máy tínhcho em.
    Anh hai.
    Giọt nước mắt của Tiên bỗng tràora mà không hề báo trước. Tiên cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có người anh hainhư Thiên. Tiên tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm gì cho anh hai buồn.
    Có tiếng gõ cửa phòng khiến Tiêntrở về thực tại. Bà ngoại từ ngoài bước vào với cái tô sứ nhỏ trên tay. Bà ngồixuống giường cạnh Tiên.
    “Cháu bà đang xem gì mà chăm chúvậy.” bà Năm đặt tô sứ lên bàn học nhỏ.
    “Con chỉ đang nghe nhạc thôi ngoại.”Tiên chống chế.
    “Ngoại có hầm chân gà tre với thuốcbắc cho con nè. Bài thuốc này là của mấy cô ở ngoài chợ bài cho ngoại, nó sẽgiúp xương con mau lành lại.” Bà Năm đẩy tô canh lại gần tiên.
    Tiên ngoan ngoãn múc một muỗngcanh cho vào miệng.
    “Ngon lắm ngoại, có mùi thuốc bắcrất là thơm.”
    “Ăn đi cho mau khỏe.”
    Bà Năm nhìn ra cửa sổ thấy mưacàng lúc càng nặng hạt, trong lòng lo lắng “Không biết thằng Thiên có mang theo áo mưa không?”
    Sau khi nhận được cuộc gọi từ đồncảnh sát Vũ vội vã lao ra khỏi nhà, cậu chỉ kịp choàng lên người chiếc áo mưa cánhdơi rồi leo lên chiếc Honda SH màu trắng lao ra khỏi nhà. Mưa càng lúc càng nặnghạt. Vũ lấy tay gạt nước mưa đang che mắt mình. Sau 15 phút lướt ngoài đườngthì Vũ đã đến đồn cảnh sát.
    “Thiên Thiên …” Vũ lao vào sảnh đồncảnh sát hô to.
    Thiên ngồi co ro một mình trênbăng ghế lạnh cạnh bình nước, nghe thấy Vũ cậu giơ tay, lên tiếng đáp. Vũ đứngsững nhìn người đang giơ tay lên nhưng vẫn chưa dám bước tới vì giờ đây trước mặtVũ, Thiên đang là một chàng trai chứ không phải là hình dạng một cô gái mà cậuvẫn gặp hàng ngày ở trường. Nhưng Vũ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt ấychính là cậu bạn thân của mình. Vũ tự trấn an mình rồi mau chóng bước tới cạnhThiên.
    “Cậu là Thiên phải không?”
    “Ừ mình là Thiên đây?” Thiên khẽđáp.
    Vũ ngồi xuống cạnh Thiên, tronglòng Vũ lúc này có nhiều thắc mắc muốn hỏi Thiên nhưng cậu không hỏi. Vũ đứng dậyđi lại bình nước mang lại cho Thiên một ly nước ấm. Sau khi uống xong ly nướcThiên mở lời.
    “Cám ơn cậu đã tới. Tớ không dámbáo cho người nhà biết nên đành gọi điện thoại cho cậu.” Thiên nói nhưng mắt vẫndán chặt xuống sàn nhà.
    “Cậu làm đúng rồi đấy. Phải gọicho tớ chứ không là tớ giận cậu đấy.” Vũ vỗ nhẹ vào tay Thiên đang đặt trênđùi.
    “Cám ơn cậu.”
    “Cậu ngồi đây nhé. Để tớ lại làmviệc với cảnh sát.” Vũ đứng dậy đi lại phía bàn làm việc của viên cảnh sát phụtrách.
    Thiên thu người tim cậu đập mạnh,cậu sợ mình sẽ bị ngồi tù, sợ sẽ không còn ai chăm sóc cho Tiên, cho ngoại nữa.Nỗi sợ như con quỷ vô diện từ từ ăn trọn linh hồn của Thiên. Tay Thiên co giật cànglúc càng mạnh khiến cậu không sao kiểm soát được, chiếc ly giấy trên tay cậu rớtxuống đất. Bỗng một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh ngắt củaThiên. Thiên ngước mặt lên thì thấy Vũ đang nhìn cậu với một ánh mắt ấm ám vàđáng tin nhất. Thiên cảm thấy người mình dần ấm lại, tay cậu cũng đã ngừng cơnco giật vì sợ. Khoảng 1 giờ sau thì viên cảnh sát đi về phía Vũ, Vũ vội đứng dậytiếp chuyện. Viên cảnh sát lên tiếng.
    “Bên bị hại không đồng ý hòa giải.Nên cảnh sát sẽ tạm giam bạn em để tiếp tục điều tra. Tốt nhất em nên liên hệ vớingười nhà của bạn em, gọi họ đến đây ngay đi.”
    Vũ cúi đầu chào khi viên cảnh sátrời đi.
    Ánh mắt tuyệt vọng của Thiên mộtlần nữa lại quay về, cậu cố bắt mình phải thật bình tĩnh.
    15 phút sau thì Nhi, Phong và dìÚt đã có mặt tại đồn cảnh sát sau khi nghe Vũ gọi thông báo sự việc. Dì Út chỉkịp cởi cái áo mưa mỏng, lao nhanh về chỗ Thiên đang ngồi trong khi Nhi vàPhong đi lại quầy tiếp dân.
    “Thiên đẹp trai của Út con có bịsao không, nghe bạn con gọi báo mà Út lo cho con quá. Con có bị thương chỗ nàokhông?
    “Con không sao đâu út bị bị xayxát thôi ạ.”
    “Con ăn gì chưa? Út có mua bánhbao cho con nè.”
    “Lúc nãy Vũ có mưa cơm tối cho rồi.”
    “Đứa cháu tội nghiệp của Út.” DìÚt ôm chặt Thiên vào lòng rồi òa khóc.
    “Út ơi con không sao mà. Út đừngkhóc nữa.”
    Vũ đứng đấy nhẹ nhàng quan sát dìcháu họ quan tâm lẫn nhau, điều đó khiến cậu ấm áp dù cho cả người cậu đã ướt đẫmvì con mưa.
    Nhi và Phong đang nói chuyện vớiluật sư của bên bị hại, không rõ là họ nói gì chỉ thấy rằng ông luật sư lắc đầuvài cái rồi bỏ ra về mặc cho Nhi và Phong cố níu giữ. Sau đó Nhi và Phong đi vềphía mọi người đang chờ.
    “Họ không chịu hòa giải, ông chủcủa ông ta quyết tâm phải tống Thiên vào tù.” Phong chua chát nói.
    “Em đừng lo Thiên chị sẽ thuê luậtsư bảo vệ em.” Nhi an ủi Thiên.
    Cả bầu trời trước mặt Thiên như tốisầm lại. Mặt cậu tái nhợt như mặt người chết. Dì Út ôm Thiên vào lòng mà khóc. Mộtlúc sau cảnh sát đến và dẫn thiên vào phòng tạm giam trước sự bất lực của mọingười.
    Sau khi định thần lại dì Út lêntiếng:
    “Tạm thời chuyện này đừng nói chobà ngoại biết bà già rồi không chịu nỗi cú sốc này đâu, cả anh chị hai nữa,chuyện còn lại cứ để Út giải quyết.” Mắt dì Út ánh lên một sự quyết tâm.

    Khi về tới trước cổng nhà lúc nàythì Nhi lên tiếng hỏi:
    “Út có cách giúp thằng Thiênkhông ngồi tù thật sao.”
    Phong đứng kế bên như thể hiệncũng có cùng thắc mắc.
    “Không.” Út trả lời thật đơn giản
    “Vậy sao lúc trong đồn cảnh sátÚt bảo để chuyện này Út lo.”
    “Thì nói vậy cho mọi người an tâmthôi.”
    “Trời ơi Út…” Phong thảng thốt.
    Sau một hồi trầm tư thì Út lên tiếng.
    “Mai Út sẽ đi tìm người bị hại đểxin người ta tha cho thằng Thiên. Có quỳ xuống cầu xin thì Út cũng sẽ làm miễnsao họ chịu bãi nại.”
    “Mai con đi với Út.” Nhi nói
    “Con còn ở nhà coi tiệm áo cưới vớichăm bé châu.”
    “Vậy để con xin nghỉ rồi chở Útđi.” Phong lên tiếng.
    “Thôi hai đứa không ai đi cả, Útsẽ đi một mình, đi nhiều người sẽ khiến họ cảm giác như mình muốn gây sự hơnhòa giải. Để Út tự đi.”
    Nhi và Phong dang tay cùng ôm dìÚt vào lòng. Bình thường họ thấy dì út hay vụng về và thưa thớt không ngờ khicó việc xảy ra thì dì Út lại là người bình tĩnh nhất.
    Sau đó cả ba cùng bịa ra một câuchuyện để che giấu cho sự vắng mặt ở nhà của Thiên, một châu chuyện thật hay màkhông ai nghi ngờ về tính chân thật của nó theo như lời Phong nói.
    Sáng hôm sau dì Út xin nghỉ làm,diện trên mình một bộ đầm xòe chít eo màu hồng trên ngực có họa tiết hoa cúc họami cách điệu. Dì Út đưa tờ giấy cho taxi nhờ bác chở đi đến địa chỉ được ghitrên đó, trên đường Út còn ghé mua một giỏ trái cây thật đẹp. Tài xế taxi dừnglại trước một tòa nhà lớn phía trước có chữ to màu vàng ngay lối vào “VulcanTower”. Dì Út trả tiền taxi và đi vào trong sảnh chờ lớn và vô cùng sang trọng,Dì Út đi lại quầy tiếp tân nơi cô nhân viên tóc ngắn đang đứng.
    “Cô ơi tôi có thể gặp giám đốc củacông ty không ạ”
    “Xin bà cho xin tên bản thân vàtên công ty ạ. Để tôi kiểm tra lịch hẹn của giám đốc.”
    “Tôi tên là Lý Mỹ Nhàn tôi chưacó đặt lịch hẹn trước.”
    “Vậy xin phép hỏi bà đến gặp giámđốc vì việc gì ạ?”
    “Tôi là dì của Lê Cao Thiên xincô báo lại là tôi muốn gặp giám đốc vì có chuyện muốn nói.”
    “Vậy bà đợi một chút, tôi sẽ liênhệ với phòng thư ký và báo lại cho bà sau.”
    Cô nhân viên tóc ngắn có đeo bảngtên ghi An My, nhấc máy nội bộ gọi cho trợ lý Hoàng báo cáo sự việc. Sau khi nhậnđược cuộc gọi trợ lý Hoàng vội đi vào phòng của giám đốc.
    “Mời vào.” Vương lên tiếng khinghe thấy tiếng gõ cửa.
    “Thưa giám đốc có bà Lý Mỹ Nhànlà dì của Lê Cao Thiên xin muốn gặp giám đốc.”
    “Lê Mỹ Nhàn là ai. Tôi không biếtbà ta.” Vương ngẫng mặt lên nhìn trợ Lý hoàng.
    “Lê Mỹ Nhàn có thể cậu không biếtnhưng Lê Cao Thiên chắc chắc là cậu biết.”
    Vương nhìn trợ lý hoàng với vẻ hồnghi. Trợ lý Hoàng nói tiếp.
    “Lê Cao Thiên là kẻ đã tấn công cậutrong bãi xe tối hôm qua. Tôi nghĩ bà ấy muốn gặp cậu để nói về việc này. Chắcbà ấy muốn xin cậu tha cho cháu bà ấy.”
    “Thì ra là người nhà của tên đó.”Vương rờ lên vết thương trên mặt.
    Sau khi bị Thiên đánh Vương đã đượctrợ lý Hoàng đưa ngay vào bệnh viện để kiểm tra và kết quả là cậu không bịthương quá nặng, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi cậu đã được bác sĩ cho xuất viện.
    “Cậu có định gặp bà ấy không giámđốc?”
    “Báo với bà ta tôi bận.” Vương lạnhnhạt đáp.
    Cô lễ tân tóc ngắn bước lại chiếcghế Dì Út đang ngồi trong sảnh chờ báo tin.
    “Thưa bà hiện nay giám đốc đang bậnchắc sẽ không gặp bà được mong bà thông cảm.” My biết giám đốc không muốn gặpngười này nhưng cô vẫn lịch sự nói giảm nói tránh.
    “Dạ!” Mắt dì Út ánh lên sự thất vọng“Cô ơi tôi có thể ngồi đây chờ cho đến khi giám đốc hết bận được không?” Dì Útnhìn My cầu khẩn.
    Sau khi ngập ngừng một chút thìMy trả lời
    “Dạ được bà cứ tự nhiên ạ. Tôixin phép đi làm việc.” My cúi đầu chào dì Út.
    Dì út thở dài thả mình ngồi xuốngchiếc ghế, mắt nhìn qua giỏ trái cây gói cẩn thận được thắt một chiếc nơ lớnmàu hồng. Thời gian trôi như con thôi mới thoáng cái đã là 17 giờ chiều. My chuẩnbị ra về nhưng trước khi rời đi cô quyết định đi lại phía dì Út. Dì Út vẫn ngồingay ngắn trên ghế nhưng giờ đây dì Út trầm mặc hơn buổi sáng.
    “Dì ơi giám đốc đã về rồi. Chắchôm nay dì sẽ không gặp được giám đốc đâu.” My quyết định nói ra những lời màmình cứ băng khoăn.
    “Dạ vâng, vậy tôi về đây cám ơncô.” Dì Út buồn bã đứng dậy gật đầu chào My rồi nặng nhọc từng bước rời khỏitòa nhà.
    My cũng gật đầu chào Dì út, cô đứnglặng nhìn dáng vẻ thất thần của dì Út khuất dần sau bồn cây lớn phía ngoài sân.
    Trên đường về khi Vương đang chămchú đọc báo cáo công việc thì trợ lý Hoàng lên tiếng.
    “Thưa giám đốc tôi đã thu thập đượcthông tin của kẻ đã tấn công cậu hôm qua, cậu có muốn đọc qua không ạ.”
    “Đưa tôi.”
    Vương nhận phong bì hồ sơ trắng lớntừ trợ lý Hoàng.
    “Lê Cao Thiên…”
    “Giám đốc tôi có điều muốn hỏi…”Trợ lý Hoàng ngập ngừng.
    “Hỏi đi.” Vương vẫn lạnh lùngđáp.
    “Giám đốc cậu thật muốn Lê CaoThiên phải ngồi tù sao?”
    “Đúng vậy.”
    “Thế tại sao khuya ngày hôm qua cậulại gọi cho luật sư Thanh và bảo ông ấy khoan chuẩn bị hồ sơ khởi kiện. Ông ấyđã rất bối rối và gọi cho tôi.”
    “Lát nữa tôi sẽ liên hệ lại vớiông ấy sau.”
    “Giám đốc xin lỗi cho tôi nói thẳng…,tôi rất rõ tính cách của cậu, thật sự cậu không muốn Lê Cao Thiên phải ngồi tùmà cậu chỉ muốn dạy cậu ta một bài học. Như chuyện sáng nay cậu có thể đuổi cáibà cô áo hồng đó khỏi công ty nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu còn âm thầm sai nhânviên mang bánh và trà cho bà ấy.” Trợ lý Hoàng ngừng lại.
    Vương vẫn im lặng không nói gì.
    Trợ lý hoàng sau một lúc hít sâulại nói tiếp
    “Anh chàng Lê Cao Thiên này cóhoàn cảnh khá đáng thương, 1 ngày đêm bị giam chắc đã dạy dỗ cho cậu ta…”
    “Tôi biết rồi.” Vương lên tiếngngắt lời trợ lý Hoàng.
    Trợ lý Hoàng không nói thêm gì nữa,đối với cậu thì giám đốc là một người miệng cứng lòng mềm.
    Tối đó Thiên được thả ra, cảnhsát thông báo bên bị hại không kiện cậu nữa.

  12. #8
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    8. Loang Lổ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


    Bà Năm Hường có 3 người con gái.Đứa con đầu bà đặt tên là Lý Mỹ Bình, chữ Bình trong Hòa Bình với mong muốn congái có một cuộc sống yên ổn, không còn chiến tranh, không còn loạn lạc. Con gáithứ bà đặt tên là Lý Mỹ An, chữ An trong An Yên với ý nguyện con gái có một cuộcsống an lành, một chỗ an cư trong cuộc sống, một chữ an toàn trong mọi việc.Con gái Út bà đặt tên là Lý Mỹ Nhàn, chữ Nhàn trong Nhàn Rỗi với cầu mong congái nhỏ luôn không quá quay cuồng vì công việc, có nhiều thời gian nghĩ ngơi.Bình, An, Nhàn ba cái tên nói lên ước nguyện của các bậc cha mẹ dành cho concái họ trong cuộc sống đầy vất vả này. Nhưng dì Hai Bình thường có cắt nghĩakhác về ba cái tên Bình, An, Nhàn của ba chị em họ. Theo dì Hai thì Bình là củachữ Bình Bông vì bây giờ dì hai khá là mập trông như cái bình cấm hoa tròn, Anlà An Nghỉ vì mẹ Thiên đã theo tổ tiên về miềng cực lạc để “nghỉ dưỡng”, cònNhàn là Nhàn Nhạt vì dì Út rất ghét ăn mặn nên món nào út nấu cũng rất là nhạtdo bỏ ít muối. Mọi người nghe thấy cũng gật gù đồng ý dù chữ nghĩa hơi có chútmiễn cưỡng.
    “Út ơi con vào được không?” Thiênđứng trước phòng của dì Nhàn lên tiếng hỏi.
    “Vào đi Thiên đẹp trai.”
    Thiên mở cửa rồi bước vào trongphòng. Thiên đứng yên nhìn dì Nhàn mà không nói gì mặt cậu ủ rũ.
    “Lại đây.” Dì Nhàn gọi bằng giọnghiền hòa.
    Thiên đi lại ngồi xuống sàn rồi gốigầu lên chân dì Út. Dì Nhàn ngồi trên giường thấp dùng tay xoa lưng cho Thiên.
    “Con xin lỗi Út, vì con mà Út phảiđi cầu xin người khác.”
    “Út có giúp gì được đâu, người tađâu có chịu gặp Út.”
    “Nhưng cuối cùng người ta vẫn bãinại.”
    “Chắc họ sợ Út ngày nào cũng đếnđó sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của họ nên họ mới thôi.”
    “Út có buồn con không? Con là mộtđứa trẻ không ngoan phải không Út?”
    “Út đâu có buồn con đâu Thiên đẹptrai. Con là một đứa trẻ ngoan. Ai trên đời mà chẳng mắc sai lầm. Người ta trưởngthành từ những sai lầm đó.” Dì Út lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Thiên.
    “Con nhớ mẹ lắm út. Lúc nhỏ mẹcũng hay ngồi như vầy rồi vỗ lưng cho con.”
    Dì Nhàn bỗng cảm thấy như có gìđó nghèn nghẹn ở cổ họng.
    “Út cũng nhớ mẹ con. Út nhớ lúcnhỏ có lần Út với chị ba đi mót lúa (đi nhặt lúa vụn người ta bỏ đi), hai chịem mót cả ngày cũng được cỡ một lon gạo xong đem ra nhà bà Tư đổi lấy được haicây kẹo, vậy mà Út vụng về làm rớt cây kẹo của mình xuống bùn lúc đó Út khóckhan cả giọng vì tiếc cây kẹo. Thế là chị ba phải lấy cây kẹo của mình đưa choÚt thì Út mới hết khóc. Sau đó mẹ con còn phải cõng Út về nữa vì chạy nhảy cảngày nên chân Út bị đau, vậy mà chị ba không một lời than van…” Dì Út khóc.
    “Nhân sinh vốn nhiều muộn phiền,nhưng nếu bạn có đủ can đảm để đối diện với nó thì bạn sẽ càng trở nên mạnh mẽhơn. Chọn đi tiếp hay là dừng lại đều do chính bản thân bạn lựa chọn.” Lời câunói trên bức tranh thư pháp treo trong phòng của Út Nhàn.
    Tại sân bóng rổ trong công viên gầnkhu nhà của Thiên và Vũ. Cả hai người bạn đang ngồi cạnh nhau trên dãy ghế màuđỏ dọc theo sân bóng. Vũ lên tiếng.
    “Cậu nhắn tớ ra đây chắc là có gìmuốn kể phải không? Tớ sẵn sàng nghe rồi.”
    Từ sau sự việc ở đồn cảnh sát thìThiên càng tin tưởng Vũ hơn, mặc khác với sự nhại bén của Vũ chắc cậu cũng đã lờmờ hiểu ra bí ẩn quanh những sự việc xảy ra vài ngày này. Nên Thiên quyết địnhsẽ kể rõ mọi chuyện với cậu bạn thân.
    “Ừ tớ muốn kể cho cậu nghe tất cảsự thật…”
    Vũ im lặng lắng nghe.
    “… thế là tớ đã giả dạng của Tiênđể đến trường đại học. Còn những việc về sau thì cậu đã rõ.”
    Vũ trầm tư sau khi nghe câu chuyệncủa Thiên. Mặt Vũ vẫn bình thường không hề có sự thay đổi về cảm xúc.
    “Thế còn việc học của cậu thìsao. Cậu không định học tiếp nữa sao?” Vũ lên tiếng sau một lúc suy tư.
    “Tớ đã bảo lưu kết quả ở trường ĐạiHọc Tổng Hợp chắc hai năm nữa tớ sẽ đi học lại.”
    “Tại sau không phải là một năm nữa,sau khi Tiên đã có thể đến trường?”
    “Nói thật với cậu là tiền tớ đểdành để đi học đã dùng để phẫu thuật cho Tiên. Nên giờ tớ phải bắt đầu để dànhlại từ đầu. Đó là lý do mà tớ cần việc gấp gáp vậy.”
    “Vậy mà tớ cứ tưởng là cậu đã đichuyển giới làm con gái.” Vũ vu vơ nói.
    “Thích tớ à, muốn cưới tớ chứgì?” Thiên trêu Vũ
    “Quá thật vọng khi không có mộtngười bạn gái xinh đẹp. Nhưng có lại một thằng bạn như cũ cũng tốt.”
    “Gì mà cũng tốt, phải nói là quátốt đi chứ. Cậu có biết khi tớ làm con gái tớ ngột ngạt biết chừng nào không?Cái này không được làm cái kia không được làm, sau đợt này tớ thấy làm con trailà sướng nhất trên đời. Đi tiểu còn phải ngồi nữa…” Chợt như nhớ ra điều gìThiên nhìn Vũ nham nhở.
    “Đừng nói cậu lại muốn…”
    “Lâu rồi chúng ta không thi xemai đái xa hơn hay là hôm nay chúng ta thi đi xem coi trình độ của cậu có tănglên không?” Thiên ranh mãnh.
    “Lớn rồi ai mà lại chơi trò đáithi nữa, trò đó chỉ có tụi con nít mới chơi thôi.”
    “Sợ chứ gì, sợ thua tớ, hay là sợtớ nhìn thấy “cái ấy” của cậu, chắc nó chỉ cỡ này.” Thiên giơ ngòn tay út lên rồico co trêu ngươi Vũ.
    “Không cần công kích tớ khôngchơi đâu.”
    “Ờ ờ không chơi thì thôi, giờ lớnrồi nên chê mấy trò của tớ là con nít chứ gì. Chỉ thích mấy trò văn văn minhminh.” Thiên lại khích tướng Vũ.
    Vũ lạnh nhạt bỏ đi một nước. Thấyvậy Thiên kêu lớn.
    “Vũ đi đâu vậy, về hả?”
    “Ra bức tường phía sau. Cậu khôngđi theo còn đứng đó làm gì?”
    Thiên cười mãn nguyện vì bức tườngcũ phía sau sân bóng là nơi Thiên, Vũ và bọn con trai dùng để thi xem ai đái xahơn.
    “Vũ chờ tớ với, cậu đi chậm thôi,ai thua phải bao trà sữa!” Thiên nói với theo
    Sáng hôm sau tại phòng học, Thiêntrong hình dạng của Tiên nhẹ nhàng đặt ly trà sữa xuống trước mặt Vũ.
    “Lần sau tớ sẽ thắng cậu.” Thiêncay cú.
    “Luôn sẵn lòng tiếp chiêu.” Vũ cườinói.
    Thiên thật sự không thể nào ghétnỗi gương mặt như thiên thần của Vũ. Cậu chỉ biết ôm nỗi bực vào trong lòng vàthầm chờ ngày báo thù.
    Lớp trưởng của lớp là Nam một cậubạn cao gầy mang đôi kính cận khá to. Hôm nay trong Nam khá bảnh với áo sơ micaro vàng cam và quần jean xanh. Nam ngồi xuống phía trước mặt Thiên và Vũ.
    “Chào hai cậu tớ là Nam là lớptrưởng của lớp mình.” Nam giới thiệu bản thân
    “Chào cậu tớ là Vũ.”
    “Tớ là Thiên hân hạnh làm quen.”Thiên chuyển về chế độ của một cô gái thùy mị nết na.
    “Tớ có cái này cho hai cậu xem.”Nam đưa một tờ poster nhiều màu cho Thiên và Vũ
    “Lễ hộ chào đón tân sinh viênRainbow Fairy.” Vũ đọc thầm
    “Sao cậu lại đưa tụi tớ cái này.”Thiên hỏi.
    “Cuối tuần này trường sẽ tổ chúclễ hội để chào đón tân sinh viên với tên gọi là Raibow Fairy.”
    Thiên và Vũ gật gù lắng nghe.
    “Trong lễ hội sẽ có cuộc thi hóatrang với chủ đề là Princess and Prince. Mỗi lớp năm nhất sẽ cử ra một nam và mộtnữa để tham gia cuộc thi này. Tớ mong hai cậu sẽ tham gia.”
    “Một cuộc thi vô bổ.” Thiên nghĩthầm.
    Vũ thì trầm mặc không nói gì.
    Thấy thái độ thờ ơ của Thiên vàVũ, Nam liền nói tiếp:
    “Giải nhất của cuộc thi là 10 triệutiền mặt và voucher trà sữa miễn phía một năm của nhãn hàng Hotoma đến từ NhậtBản.” Nam cao giọng như một diễn giả.
    “Tớ tham gia.” Thiên nhìn Nam vớiánh mắt lấp lánh màu kim tiền.
    “Vậy tớ cũng tham gia.” Thiên từtốn nói.
    “Bravoo… vậy tớ sẽ ghi tên hai cậuvào danh sách tạm thời này.”
    “Tạm thời?”
    “À là vì, lớp chúng ta tổng cộngcó 7 người đăng ký tham gia cuộc thi này, gồm 4 nữ và 3 nam tính luôn hai cậu.Hai người thấy đấy giải thưởng quá làhấp dẫn mà phải không. Nên chiều nay trước khi ra về ban cán sự sẽ cho cả lớp bỏphiếu để chon ra một nữ, một nam đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince.”
    Thiên và Vũ gật đầu tỏ ra mình hiểu những gì Nam nói.
    “Tớ sẽ bỏ phiếu cho hai cậu.” Nam nói nhỏ vào tai của hai người bạn.
    Nam nháy mắt chào Thiên và Vũ rồi về chỗ mình ngồi.
    Bỗng có tiếng lao xao bên ngoài hành lang dẫn vào lớp một. Vương bước vào lớpnhư một vị thần ánh sánh với hào quang rực rỡ xung quanh mình. Đây là lần đầutiên Vương đến sau mấy ngày nghỉ học. Vương vẫn lịch lãm như ngày thường trongmột bộ suit đen sang trọng, tóc cậu được chảy chuốt gọn gàng bóng mướt. Mọi ngườitrong lớp đều phải ngước nhìn khi Vương đi qua chỗ họ ngồi. Vương chọn một chỗsát tường cuối lớp cách xa mọi người. Mặt Vương lạnh nhạt không quan tâm đến nhữnglời khen ngợi đang râm ran xung quanh.
    “Đẹp trai quá, tớ chết mất.”
    “Mặt đẹp mà thân hình còn chất lượng nữa chứ.”
    “Quạt cho tớ đi tớ thở không nổi rồi này.”
    “Đề cử cậu ta đi thi Princess andPrince thôi.” Cô gái tóc hoe nói.
    “Tớ thì thấy Vũ đẹp trai hơn.” Côbạn kế bên đáp lại.

    “Là tên đó.” Thiên hậm hực nhìn qua Vương.
    “Tên đó là ai?” Vũ thắc mắc.
    “Là cái tên muốn tống tớ vào tù.”
    “À là cái tên bị cậu đánh ở bãi xe à.”
    “Đâu phải tự nhiên tớ muốn đánh tên đó, tại hắn ta hành động đáng nghi.”
    “Cậu muốn tớ đánh gãy chân tay hắn, biến hắn thành tàn phế suốt đời, đểgiúp cậu hả giận không?” Vũ nhìn Thiên với gương mặt sắt lạnh.
    “Cậu nói thật hả?” Thiên lo lắng vì biết rằng Vũ có khả năng làm chuyện đó.
    “Tớ đùa đó.” Vũ nhoẻn miệng cười.
    “Thật ra là lỗi của tớ đã không hỏi trước mà đã tấn công cậu ta. Nhưng tớ vẫnkhông thể có cảm tình với kẻ đã tống tớ vô tù.”
    “Đâu ai bắt cậu phải thích cậu ta đâu.”
    “Tớ mà thích cậu ta... Không ngờ cậu ta lại học chung lớp tụi mình.” Thiênđau khổ.
    “Oan gia ngõ hẹp.” Vũ hút một hơi trà sữa.
    Cuối ngày học sau khi giảng viên vừa rời khỏi lớp, Nam nhanh nhẹn đứng ratrước lớp và thông tin về cuộc bìnhchọn người đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince trong lễ hội Tân sinh viên Rainbow Fairyvào cuối tuần.
    “Đầu tiên xin mời bốn ứng viên nữ của chúng ta bước lên phía trên này.”
    Vương không có hứng thú gì với mấy hoạt động dạng này, cậu đứng dậy định rờikhỏi lớp. Ngay lúc này Vương nhìn thấy một cô gái tóc dài, da trắng sứ, gương mặtxinh đẹp như một nàng công chúa đang từ từ rời khỏi chỗ ngồi. Bất giác Vương nhớra mình đã từng gặp cô gài này. Não Vương như một cuộng băng đang trở ngược lại.Vào ngày đầu tiên đi học khi Vương dừng xe gần trạm xe buýt để đi nghe điện thoại,cậu đã thấy một cô gái đang cố nhặt táo dưới đất dùm một bà lão, một cô gái rấtđẹp. Sau đó Thiên gặp lại cô gái đó khi cô ấy đang đuổi theo chiếc xe buýt vớiđôi giày đang xách trong tay, khi đó Vương đã rất kinh ngạc trước tốc độ chạy của cô gái, lầnthứ ba là khi Vương lái xe ra cổng trường để quay về công ty, ánh mắt cậu đã mộtlần nữa chạm vào cô gái đó.
    “Thì ra là cô ấy.” Vương nói thầm rồi ngồi xuống ghế, cậu quyết định khôngra về nữa.

  13. #9
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    9. Hững Hờ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Bốn nữ ứng viên đại diện cho lớpđể tham gia cuộc thi Princess and Prince cùng đang đứng một hàng ngang trên bụcgiảng, mặt quay xuống nhìn cả lớp. Cả bốn người đều có những thế mạnh của riêngmình người thì cá tính, người thì đáng yêu, người thì năng động. Cả lớp đều hướngmắt về bốn cô gái phía trước mặt mình. Thiên cũng hơi lo lắng khi có quá nhiềuđôi mắt đang đỗ dồn vào mình nhưng vì 10 triệu tiền thưởng cậu có thể làm mọiviệc. “Thiên không được run, tự tin lên nào mày sẽ được chọn, với 10 triệu màysẽ 5 tháng tiền sinh hoạt.” Thiên nói với chính mình. Thiên nhìn xuống phía Vũthì thấy Vũ đang cổ vũ mình bằng một nụ cười thật rạng rỡ. Vương vẫn đang dõi mắttheo từng hành động của Thiên đang trong hình dạng của Tiên. Lúc này bỗng Namlên tiếng thông báo.
    “Đây là bốn nữ ứng viên của chúngta. Nếu bạn nào muốn ứng tuyển thêm có thể bước lên trên này hoặc cả lớp mìnhmuốn đề cử thêm bạn nào thì xin hãy cho biết.” Giọng Nam đầy tự tin.
    Cả lớp nhìn nhau một hồi nhưngkhông ai có ý kiến gì.
    “Vậy bây giờ sẽ bắt đầu bỏ phiếubằng cách giơ tay. Chúng ta sẽ bắt đầu từ trái qua phải. Đầu tiên sẽ là bạn TrầnThanh Trúc. Ai bỏ phiếu cho bạn Thanh Trúc xin giơ tay.”
    Một vài cánh tay đưa lên. Mai nữlớp phó phía sau Nam nhanh chóng điếm số lượng rồi ghi lên bảng ngay dưới tênngười được chọn: 10 phiếu.
    “Tiếp theo sẽ là bạn Đỗ Kim Ngân.Ai bỏ phiếu cho bạn Kim Ngân xin giơ tay.”
    Khá nhiều cánh tay giơ lên. Saukhi điếm Mai ghi xuống: 15 phiếu.
    “Căng thẳng quá, tiếp theo là bạnnữ vô cùng xinh xắn đó là bạn Hoàng Thúy Hằng. Ai bình chọn cho bạn Thúy Hằngxin hãy giơ tay.”
    Thiên lén nhìn bạn nữ tên là Thúyhằng và phải tự công nhận rằng cô ấy rất đẹp một vẻ đẹp mong manh và trongsáng. Thiên nghĩ vậy là cơ hội của mình hết rồi. Thiên lại đưa mắt nhìn về hướngcủa Vũ thì thấy cậu bạn gật đầu với cậu ý động viên. Mai lớp phó viết số 31ngay tên Thúy Hằng.
    “31 phiếu bình chọn cho Thúy Hằngthật ấn tượng, vậy hiện tại Thúy Hằng đang là người có số phiếu dẫn đầu nhưng mọingười đừng quên chúng vẫn còn một thí sinh cuối cùng đó chính là Lê Mỹ Tiên.”Nam dẫn đắt như một MC chuyên nghiệp thật thụ.
    “Bây giờ ai bỏ phiếu cho Mỹ Tiênxin hãy đưa tay.” Nói xong Nam giơ tay lên rồi nháy mắt với Thiên ý nói mình đãgiữ lời.
    Thiên cố mỉm cười với Nam, khiThiên nhìn xuống lớp học cô đã rất bất ngờ khi có rất nhiều cánh tay đang đưalên, Vũ đang giơ cả hai tay của mình. Chợt Thiên đảo mắt về phía Vương thì thấycậu ta cũng đang giơ tay. Thiên cảm thấy bối rối vì kẻ thù đang bỏ phiếu chomình nhưng cậu chợt nhận ra là Vương đang bỏ phiếu cho hình dạng của Tiên chứkhông phải cậu.
    “40 phiếu cho Mỹ Tiên và xinchúng mừng Mỹ Tiên sẽ là người đại diện lớp tham gia vào cuộc thi Princess and Prince.Xin một lần nữa chúc mừng.” Tiếng Nam hô to.
    Cả lớp đồng vỗ tay ủng hộ cho chiếnthắng của Thiên. Vì quá bất ngờ Thiên đứng trơ ra như một khúc gỗ.
    “Cám ơn sự tham gia của ba bạn vàxin mời Mỹ Tiên hãy đứng lại trên này.”
    Ba bạn nữ còn lại nhanh chóng rờikhỏi bục giảng, Nam hướng dẫn Thiên đứng chờ ờ góc bàn giáo viên.
    “Cuối cùng sẽ là cuộc bình chọndành cho các ứng viên nam. Xin mời các ứng viên mau chóng bước lên phía trênnày.” Tiếng Nam dõng dạt.
    Vũ nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồibước lên phía trước khi đi ngang qua Thiên cậu nhe rằng cười với Thiên một cái,Thiên nói không ra tiếng từ chiến thắng động viên Vũ.
    “Mọi người bình tĩnh thật bìnhtĩnh.” Nam gây sự chú ý của cả lớp, “Ba nam ứng viên của chúng ta đã sẵn sàng rồinhưng trước khi bắt đầu bỏ phiếu vẫn là câu nói cũ, có ai khác muốn ứng tuyểnkhông ạ hay lớp chúng ta có đề cử ai không?”
    Ngay sau câu nói cuối của Nam thìcả lớp bắt đầu xôn xao mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía Vương. Như hiểu ýmọi người Nam vội lên tiếng.
    “Theo như đề cử của cả lớp xin mờibạn nam áo đen cuối lớp lên đây đi ạ.”
    Bất ngờ bị điểm mặt Vương hơi ngậpngừng một chút nhưng đã kịp lấy lại sự bình tĩnh. Do sức ép của mọi người Vươngđành miễn cưỡng đi lên phía trên bục giảng.
    “Xin hãy cho bạn nam của chúng tamột tràng pháo tay động viên.” Nam nói với cả lớp.
    Một tràng pháo tay giòn giả vanglên. Thiên không vỗ tay cậu vẫn còn ghim trong lòng chuyện cũ dù cậu biết phầnlớn là lỗi của mình.
    Sau khi Vương đã đứng ở vị trítrên bục giảng thì Nam nhanh chóng đi lại phỏng vấn.
    “Xin bạn hãy cho biết tên củamình. Đây là lần đầu mình thấy bạn trong lớp.”
    “Lê Nguyên Vương.” Vương trả lờichiếu lệ.
    “Vậy là chúng ta có thêm một ứngviên nữa đó là bạn Lê Nguyên Vương.”
    Nam vừa dứt lời thì đã có mộttràng pháo tay lớn vang lên.
    “Quả là một đối thủ nặng kí đây.”Nam hồ hởi tạo không khí.
    Vương muốn nói lời từ chối nhưngkhông có cơ hội.
    “Bây giờ cuộc bình chọn của chúngta xin được phép bắt đầu.” Tiếng Nam nói vang.
    Kết quả sau cuộc bình chọn chocác ứng cử viên nam:
    Phạm Duy Minh: 7 phiếu
    Nguyễn Hữu Tính: 5 phiếu
    Cao Anh Vũ: 42 phiếu
    Lê Nguyên Vương : 42 phiếu
    “Bằng phiếu nhau kia? Sao lại nhưvậy?”
    “Vậy biết chọn ai bây giờ?”
    “Hay phải bỏ phiếu lại?”
    Mọi người bắt đầu bàn tán khi Vũvà Vương có kết quả bỏ phiếu bằng nhau.
    “Mọi người im lặng.” Tiếng Namvang lên.
    Cả lớp lúc này mới thôi bàn tán.
    “Lớp chúng ta có tổng cộng 101thành viên, ở đây số lượng bình chọn mới chỉ là 100 người vậy chúng ta vẫn cònmột người chưa bình chọn.” Cả lớp hồi hợp nghe từng lời Nam nói, “ Và người đóchính là cô bạn Lê Mỹ Tiên của chúng ta.”
    Cả lớp vở òa khi nhớ ra đã bỏ xótcô bạn, ngay lập tức tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Thiên đang đứng một góc. Vũvà Vương cũng đưa mắt nhìn về phía Thiên. Vương tự tin là cô bạn sẽ bình chọncho mình vì không ai có thể chống lại sự quyến rũ của cậu, Vương tự luyến.
    “Mình bình chọn cho Vũ.” Tiênkhông mất giây nào để suy nghĩ.
    Vương như vừa bị ai đó vừa dội thẳngmột xô nước lạnh thêm đá vào mặt. Cậu ta không ngời mình lại bị thua trong mộtcuộc thi cấp lớp học như vậy. Vương cố tỏ ra là mình ổn nhưng tận sâu tronglòng cậu là biển rộng nổi sóng. Cậu nhìn qua thì thấy Vũ đang cười tươi róikhoe ra hàm răng trắng sáng lấp lánh. Vương hậm hực.

    Sau ít phút bàn bạc, ban cán sựquyết định công bố kết quả cuối cùng.
    “Và đây chính là công chúa vàhoàng tử của lớp chúng ta, xin mời hai bạn Mỹ Tiên và Anh Vũ tiến lên phía trước.Xin cả lớp cho một tràng pháo tay thật lớn nào.”
    Thiên và Vũ cùng bước lên trongtiếng vỗ tay cuồng nhiệt của mọi người trong lớp. Vương nhất định không vỗ tay.
    Tối đó tại phòng làm việc trongbiệt thự của mình Vương đang chăm chú xem điện thoại thì trợ lý Hoàng bước vào.
    “Giám đốc nhờ vào thông tin chúngta cung cấp, cảnh sát đã bắt được tên thủ lĩnh đội Hacker đã tấn công vào máychủ của công ty. Mà làm sao cậu biết được chỗ ở của hắn ta?” Trợ lý Hoàng tòmò.
    “Bây giờ cái đó không còn quan trọng.”Vương trả trời nhưng mắt vẫn dán chặt vào điện thoại trên tay.
    Sau khi quan sát thái độ củaVương, trợ lý Hoàng tiếp tục báo cáo.
    “Thưa giám đốc tối mai lúc 19 giờchúng ta sẽ có cuộc hẹn với ngài Gori Nakamura xin cậu đừng quên.”
    “Tôi nhớ rồi. Còn gì nữa không nếuhết rồi thì anh có thể về.”
    “Dạ, chào giám đốc.” Trợ lý hoàngcúi đầu rời đi.
    Nhưng trợ lý Hoàng chưa kịp quayngười thì Vương lên tiếng.
    “À mà này trợ lý Hoàng. Cậu thửxem người này thế nào.” Giọng Vương hơi ngại ngùng đưa điện thoại về phíaHoàng.
    Đây là lần đầu tiên trợ lý Hoàngthấy thái độ kỳ lạ này ở giám đốc của mình. Nhưng cậu đã nhanh nhẹn đón lấy điệnthoại của Vương. Trong điện thoại là hình một nam thanh niên tuổi tầm với Vươngđang nở một nụ cười rất tươi. Và người đó không ai khác chính là Vũ. Trợ lýHoàng hoang mang, cậu không hiểu ý định của giám đốc là gì khi đưa mình xem bứchình một người con trai như vầy. Chợt trợ lý Hoàng như vỡ lẽ ra, không lẽ đâylà người mà giám đốc thích, trợ lý Hoàng tự nghĩ thầm. Như thấy sự bối rối củatrợ lý Hoàng, Vương lên tiếng.
    “Anh thấy cậu ta thế nào?... Ýtôi nói về ngoại hình cậu ta.” Vương ngập ngừng.
    “Tôi thấy người trong hình này rấtđẹp trai, gương mặt rất thu hút đặt biệt cậu ta có một nụ cười rất đẹp.” Trợ lýhoàng tự tin về câu trả lời của mình sẽ làm giám đốc hài lòng.
    Nhưng mặt Vương vẫn không hề cóchút cảm xúc gì.
    “Đến trợ lý Hoàng mà cũng khen cậuta đẹp trai.” Vương bực bội trong lòng.
    “Vậy nếu cho anh bình chọn thì tôivới cậu ta ai đẹp trai hơn?”
    “Sao giám đốc lại hỏi mình câu hỏinày, làm sao mình có thể trả lời được đây. Một bên là giám đốc một bên là ngườigiám đốc thích làm sao mình lựa chọn được. Mình phải trả lời sao đây?” Trợ lýHoàng tự nói với mình.
    “Trợ lý Hoàng anh nghe tôi chứ.”
    “Dạ … giám đốc theo tôi thì giámđốc có sự đẹp trai riêng của giám đốc còn cậu ta có sự hấp dẫn riêng của cậu tarất khó để phân biệt cao thấp. Nhưng hai người rất phù hợp với nhau.”
    “Phù hợp với nhau… Không phải nhưnhững gì anh đang nghĩ đâu trợ lý Hoàng.” Vương thanh minh.
    “Dạ vậy nếu như không có việc gìnữa xin phép giám đốc tôi về.” Trợ lý Hoàng cúi đầu chào lần nữa rồi rời đitrong sự ngỡ ngàng của Vương.

  14. #10
    Tham gia ngày
    Nov 2021
    Bài gửi
    75
    Thanks
    0
    Thanked 48 Times in 30 Posts
    Thẻ
    48
    10. Bâng Khuâng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

    Những chùm hoa tử đằng đu đưatrong gió như những nàng tiên áo tím đang chơi xích đu giữa không trung. Mộtchú ốc sên chậm chạp ung dung dạo quanh khu vườn mặc kệ cho sự hối hả bên ngoàihàng rào. Chú bọ rùa màu lửa lẩn quẩn quanh ngọt cỏ gần bụi hoa đồng tiền nhiềumàu đang nở rực rỡ. Út Nhàn đang cắt những bông hoa đồng tiền to và đẹp nhất đểlát nữa sẽ mang đi cấm vào bình trong phòng khách. Từng giọt sương mai độngtrên cánh hoa sáng long lanh dưới tia nắng. Út Nhàn đầy mãn nguyện mang bó hoamà mình vừa hái được vào nhà. Bên kia hàng rào dì dượng hai đang bận rộn vờiquán cơm tấm của mình.
    “Ông ơi hết cơm rồi để tôi vàonhà lấy, ông coi quán nha.” Dì Hai nói lớn về phía dượng khoa đang đứng nướngthịt trên lò than củi.
    “Bà đi đi.”
    Dì Bình đi nhanh xuống bếp vànhanh nhẹn múc cơm mới nấu từ nồi vào một cái thao inox để dễ bưng ra ngoài.Nhưng khi đứng dậy thì dì Hai cảm thấy lưng mình đau buốt dữ dội.
    “Ôi cái lưng của tôi. Ôi đauquá.” Dì hai dùng tay xoa xoa vào lưng nhằm làm dịu cơn đau.
    Dì Bình hiểu rõ về cái bệnh đauxương khớp do tuổi già của mình, tuy đã rất cố gắng tránh vận động mạnh nhưngtrong sinh hoạt hằng ngày vẫn khó hạn chế tuyệt đối được.
    “Cái ông này không chịu đi lấycơm dùm mình, ổng rõ biết mình bị đau lưng không khiên nặng được mà.” Dì Bìnhcàm ràm dượng Khoa.
    Ngay lúc đó thì Dượng Khoa ló đầuvào.
    “Sao bà đi lấy cơm lâu quá vậy.Khách chờ nãy giờ.” Nói xong dượng Khoa rời đi ngay bỏ mặc dì hai với thau cơmto.
    “Ông chỉ lo cho khách không à,sao không thấy lo cho vợ ông này.” Dì Hai càm ràm sau khi dượng Khoa đã đi khuất.
    Dì Bình khệ nệ bưng chỗ cơm rangoài tuy lưng đã giảm đau nhưng trong lòng dì khá là không vui vì sự vô tâm củachồng mình.
    Trên đường đi giao sữa về thìThiên nhận được cuộc điện thoại từ Đạt là quản lý cũ ở công ty giao hàng mà lúctrước cậu làm.
    “Alo em nghe anh Đạt.” Thiên dừngxe sát lề đường rồi bắt máy.
    “Thiên … anh đang có một lô trứnggà giá rẻ đây, em có lấy về bán lại không anh sẽ để rẻ cho em. Cái này của bàcon anh mang dưới quê lên định nhờ anh bán mà nhiều quá nên anh chia cho em.Anh lấy giá 16k một chục thôi, xong em đem bán 20k một chục lời 4k. Thấy sao làmkhông?”
    Đạt là người giúp đỡ Thiên rấtnhiều ở chỗ làm cũ, khi nào có mối làm ăn gì có thể kiếm ra tiền thì Đạt đều rủThiên nên cậu hoàn toàn tin tưởng vào Đạt.
    “Ok anh Đạt vậy a để em một ítđi. Giờ em qua lấy.”
    “Vậy qua đi anh chờ.”
    Thiên cất điện thoại vào túi rồiđánh xe vòng lại.
    Tại quán cơm trước nhà dì HaiBình.
    “Cô ơi cho con dĩa cơm sườn bì chảnhiều cà chua.” Cậu thanh niên áo nâu ngồi vào bàn.
    Tay dì hai thoăn thoắt múc cơmvào dĩa tròn, cho thịt nướng to vàng ươm lên trên, tiếp đến là miếng chả hìnhchữ nhật phía trên mặt có nửa cái lòng đỏ trứng muối, cuối cùng là đồ chua vàcà. Nhưng cà chua cắt sẵn đã hết dì An liền chọn một quả cà chua to chín đỏ đểlên thớt và dùng dao cắt lát. Không hiểu do phân tâm hay sao Dì hai đã cắt mộtđường vào tay của mình.
    “Sao bà vụng về thế, vậy mà cũngcắt vào tay.” Dượng Khoa từ tốn nói.
    “Ông giỏi thì vô làm đi.” Dì haibực tức trừng dượng Khoa một cái rồi đi một mạch vào trong nhà.
    Dượng Khoa lục tục bước vào cắtcho xong quả cà chua rồi mang cơm ra cho khách.
    Dì Bình vừa vệ sinh vết thương ởtay vừa uất ức trong lòng.
    “Chồng với chả con.” Dì Hai vỗ vỗtrán cho bớt đau đầu.
    Về phía Thiên sau khi lấy được trứng,cậu chọn một góc đường khá đông người qua lại để bày trứng ra bán. Thiên đặtcác khay trứng lên mấy cái thùng giấy cao để cho khách hàng dễ nhìn thấy. Thiêncòn ghi giá bán vô một tờ giấy lớn rồi dán lên phía trước thùng giấy. Sau khiđã bày hàng xong xuôi Thiên bắt đầu lớn tiếng rao hàng.
    “Trứng gà đây 20 ngàn một chục, mộtchục 20 ngàn đây. Mua nhiều có tặng thêm.”
    Cuối cùng cũng đã có vài vị kháchghé qua mua trứng của Thiên. Do giá trứng Thiên bán khá rẻ nên cũng thu hút đượcnhiều người ghé lại xem. Chỉ sau một giờ đồng hồ thì Thiên đã bán hết một nửa xốtrứng mà mình có. Nhưng càng về trưa thì số người đến mưa lại càng ít.
    Một chiếc xe màu đen bóng loángđang lướt đi trên đường.
    “Giám đốc trưa nay cậu muốm dùngbữa trưa ở đâu ạ?” Trợ lý Hoàng lên tiếng hỏi Vương.
    “Hãy đặt bàn ở Sapphire Place hômnay tôi muốn ăn món Ý.” Vương trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệutrên tay.
    “Dạ thưa giám đốc.”
    Tại nhà Dì Hai, sau khi dọn xongcơm trưa dì hai lên tiếng gọi dượng Khoa ra ăn cơm. Nhưng chưa lên tiếng thì đãthấy dượng Khoa ăn mặt chỉnh tề với áo thun và quần tây dài đi ra.
    “Ông đi đâu đấy.”
    “Tôi ra ngoài có tí việc.”
    “Ăn cơm rồi hãy đi.”
    “Bà ăn đi tôi chưa đói. Thôi tôiphải đi ngay nếu không sẽ trễ.” Nói rồi dượng Khoa bỏ đi.
    Dì Hai tủi thân một mình bên mâmcơm. Trong lòng dì lúc này đang rất buồn bực vì bao công sức của mình đã bỏ rađể làm mấy món mà chồng thích, vậy mà lại bị dượng hai từ chối không muốn ăn,bao nhiêu ấm ức từ sáng tới giờ khiến dì hai thấy người mình không khỏe. Dì haicố ăn vài miếng cho có lệ rồi đi vào phòng nằm nghỉ.
    Trời càng về trưa thì càng nóngnhững tia nắng như những ngọn lửa đang thiêu đốt da của Thiên. Thiện thả vộitay áo xuống để giảm bớt đi sự tác động của mặt trời. Nhưng cái nóng không thểnào làm giảm bớt sự nhiệt huyết của Thiên. Với tờ giấy ghi giá đưa ra trước mặt,miệng nhiệt tình mời khách, Thiên vẫn giữ được sự nhiệt tình của mình như lúc bắtđầu.
    Vương đang ngồi trong xe do trợlý Hoàng cầm lái trên đường đi tới Sapphire Place để dùng bữa. Qua lớp kính cửaVương nhìn cảnh vật bên đường, chợt cậu nhìn thấy gian hàng bán trứng gà củaThiên, Thiên đang đầy năng lượng đứng rao hàng để thu hút người đi đường nhưngkhông ai để ý tới cậu, mọi đều vội đi nhanh để tránh nắng nóng. Khi xe đã lướtqua quầy bán trứng của Thiên một đoan ngắn thì Vương kêu Trợ lý hoàng dừng xe.
    “Anh qua đó mua dùm tôi 50 quả trứnggà đi trợ lý Hoàng.” Vương nói sau khi xe đã dừng lại.
    Trợ lý Hoàng bất ngờ trước lời đềnghị của giám đốc vì cậu biết rằng từ trước tới nay giám đốc không bao giờ muahàng không rõ nguồn góc ở những chỗ bán hàng rong. Nhưng cậu cũng hiểu tínhcách của giám đốc nên cậu làm theo mà không nói gì.
    “Dạ thưa giám đốc.”
    Trợ lý Hoàng đi về hướng chỗ bántrứng của Thiên. Trợ lý Hoàng nhận ra ngay Thiên là ai nhưng có vẻ như Thiênkhông nhớ trợ lý Hoàng.
    “Anh mua bao nhiêu trứng.” Thiênnhiệt tình khi thấy một vị khách tiến lại.
    “Bán cho tôi 50 quả trứng gà.”
    “Dạ có ngay đây anh đợi một chút.”Thiên vui mừng vì đã gặp một vị khách sộp
    Sau khi thanh toán, trợ lý Hoàngnhận trứng rồi quay về chỗ xe đang đậu.
    Trợ lý Hoàng bước vào xe và đưa50 quả trứng cho Giám Đốc, Vương nhận lấy nhưng không biết để đâu nên đành ômvào lòng. Vương điều chỉnh cơ thể để tránh bịch trứng bị vỡ. Bỗng Vương giậtnãy người khi thấy mặt Thiên áp sát vào cửa kính chỗ cậu ngồi, Thiên dùng taygõ lên kính. Nhưng do kính màu nên chỉ có bên trong có thể nhìn rõ bên ngoàicòn bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen. Vương không hạ cửa xuống vì muốntránh Thiên nhìn thấy mình. Sau một lúc thì Thiên chuyển lên gõ vào kính cửatrước, trợ lý Hoàng vội cho hạ cửa xuống.
    “Có chuyện gì thế.” Trợ lý Hoànghỏi với ra.
    “Tặng thêm cho anh 5 quả trứng.Cám ơn anh đã ủng hộ.” Thiên vui vẻ nói
    “Cám ơn cậu.” Trợ lý Hoàng nhận 5quả trứng từ Thiên.
    Trợ lý Hoàng đóng kính xe lại saukhi Thiên đã rời đi. Khi cậu nhìn ra phía sau thì thấy giám đốc đang lấy bịchtrứng che mặt mình lại.
    “Cậu ta đi rồi. Cậu đã có thể bỏbịch trứng xuống thưa giám đốc.” Trợ lý Hoàng hắng giọng
    “Ờ…” Vương cảm thấy hơi mất mặt.
    Trợ lý Hoàng quay xuống lần nữavà đưa 5 quả trứng mới vừa nhận cho giám đốc. Lúc này Vương lên tiếng.
    “Trợ lý Hoàng cậu có thích ăn trứngkhông?”
    Trợ lý Hoàng thấy được tương lai trongvòng một tháng sắp tới món ăn chính của mình sẽ là trứng. Cậu thở dài thật dài.

+ Trả lời chủ đề
Trang 1/5 1 2 3 ... CuốiCuối

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

     

Thành viên đã đọc chủ đề này: 26

Từ khóa (Tag) của chủ đề này

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
{gkvn_noel} {gkvn_qc_duoi}