Ba người bạnnhanh chóng đi vào rừng Than Khóc. Họ phải tìm cho ra nơi có một cái hồ lớn, cạnhđó có tảng đó mặt người.
“Sao cậu biếtđó là rừng Than Khóc Hứa Văn.” Tuấn Tú hỏi.
“Tớ đoán.” HứaVăn nhẹ nhàng trả lời mà không cần suy nghĩ.
Tuấn Tú vàThiên Vương đứng khựng lại nhìn cậu bạn đang băng băng lên phía trước. Hai ngườithở dài cùng một lúc rồi chạy đuổi theo Hứa Văn.
Sau hơn 4 giờtìm kiếm cuối cùng ba ngời bạn đã tìm thấy hồ nước giống trong tranh vẽ củaHoài An, có một tảng đá hình giống như mặt người đang cười nằm ngay cạnh hồ nước.Thiên Vương đưa tay múc một ít nước cho lên miệng uống, một cảm giác mát lạnhlan tỏa khắp cơ thể cậu. Hứa văn và Tuấn Tú cũng cúi người xuống dòng nước uốngcho đã khát.
“Nước ngọt thậtđấy.” Hứa Văn nói.
Chợt ThiênVương nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Cậu vội ra hiệu cho hai ngườibạn mau tìm chỗ trốn. Một lúc sau, hai cô gái trong trang phục áo dài màu xám,trên tay cầm bình đất nung lớn đang tiến về phía hồ nước. Thiên Vương ra hiệucho Hứa Văn và Tuấn Tú giữ im lặng. Hai cô gái dừng lại cạnh hồ, cúi người múcđầy nước vào bình, sau đó để cái bình lên đầu và giữ thăng bằng một cách điệunghệ, quay trở về con đường mà họ đã đến. Ngay lúc này Thiên Vương vội bám theosau hai cô gái nhưng giữ khoảng cách đễ họ không phát hiện. Tuấn Tú và Hứa Văncũng bám sát theo Thiên Vương. Sau một hồi bám đuôi, ba người bạn thấy hai côgái rẽ vào một đường mòn nhỏ mọc đầy cây bụi lớn nhỏ, lách người qua đám dâyleo dầy vào một cái hang lớn trong núi đá.
“Đây chính làhang của Yêu Linh, có thể Hoài An đang bị nhốt trong đó.”
“Vậy hai cô gáilúc nãy.” Hứa văn ấp úng.
“Họ chính làyêu linh.” Thiên Vương đáp.
“Bây giờ chúngta làm gì tiếp đây.” Tuấn Tú hỏi.
“Tuấn Tú cậuđánh nhau được phải không?” Thiên Vương hỏi.
“Được.” Tuấn Túdứt khoát trả lời.
“Lấy côn của cậura đi chúng ta sắp có một trận chiến, Hứa Văn mau tìm chỗ nấp đi.” Thiên Vươngrút kiếm của mình ra khỏi bao.
Thiên Vương cầmkiếm tiến thẳng tới trước của hang mà hô lớn.
“Yêu Linh mauthả bạn của chúng ta ra mau.”
Trong hang vangra những tiếng hò hét inh tai. Trước cửa hang xuất hiện bốn cô gái mặc áo dàixám, là hai cô gái ở hồ nước, mặt họ lúc này đã thay đổi không còn giống conngười nữa, trên tay mỗi người cầm một thanh kiếm dài, xuất hiện sau cùng là mộtcô gái tóc xõa dài, Trên người mặc áo dài màu đỏ tím khoát bên ngoài áo choàngmàu đen. Gương mặt xương dài, đôi mắt nhỏ sắt bén mang một vẻ đẹp ma mị, da trắngnhư da người chết,hoa tai dài hình hai đóa hoa sáng lấp lánh. Yêu Linh áo đỏ vẫytay ra lệnh cho các yêu linh áo xám tấn công. Hai yêu linh liền nhảy bổ tới tấncông Thiên Vương, hai yêu linh còn lại thì tấn công Tuấn Tú. Chỉ vài đường kiếmThiên Vương đã đánh hạ hai yêu linh áo xám, cậu vội chạy lại hổ trợ Tuấn Tú. TuấnTú và Thiên Vương cùng liên thủ nên cũng dễ dàng giành thắng lợi. Thấy thuộc hạmình đã thua, yêu linh áo đỏ nghiến răng, hét to nhào tới, vung song kiếm chémxuống đầu Thiên Vương, nhưng đã bị Thiên Vương né được. Tuấn Tú đập côn lên đầuyêu linh, nhưng ả ta đã dùng kiếm chặn được đòn đánh, ả ta quay người đá mạnhvào ngực Tuấn Tú làm cậu té lăn trên đất. Thiên Vương dùng kiếm đâm thẳng vàongực ả ta, nhưng bị song kiếm của ả chém văng ra. Thiên Vương và Yêu Linh laovào nhau, tiếng kiếm va vào nhau vang vọng cả khu rừng. Nhưng so ra kiếm thuậtcủa Thiên Vương cao hơn ả ta một bậc. Trong lúc say sưa tấn công, ả ta để lộ rasơ hở, nhanh như cắt Thiên Vương Xoay kiếm đánh thật mạnh làm cho song kiếmtrên tay ả ta văng xuống xuống đất. Ả ta trừng mắt nhìn Thiên Vương rồi đưa taycởi áo choàng ném ra xa làm lộ ra mặt dây chuyền to như trứng chim màu vàng.Thiên Vương liền lùi lại phía sau vài bước quan sát động tĩnh của ả ta. Bỗng mộtluồng sáng lớn phát ra từ cái mặt dây chuyền trên cổ ả ta. Như đã đoán trước,Thiên Vương tung người về bên trái lộn vài vòng trên mặt đất không cho ánh sánhchạm vào người. Ả ta liền quay mặt dây chuyền đuổi theo Thiên Vương. Luồng sángtừ chiếc mặt dây chuyền một lần chiếu thẳng vào Thiên Vương, không chần chờ cậulại lăn người về hướng ngược lại của ả ta. Lần này lợi dụng lúc luồng sáng vừatắt Thiên Vương tung người về phía ả ta, dùng kiếm chém một nhát lên vai ả. Thấy vai mình bị thương, ả liền ra hiệucho thuộc hạ dìu mình rút sâu vào trong hang.
“Tuấn Tú cậu bịsao vậy. Thiên Vương Cậu mau lại xem Tuấn tú Bị gì này?” Tiếng Hứa Văn hốt hoảng.
Khi Thiên Vươngquay đầu nhìn lại thấy Tuấn Tú đang đứng yên bất động, chỉ còn đôi mắt cậu talà đang di chuyển qua lại.
“Là do thứ ánhsáng màu vàng phát ra từ mặt dây chuyền của yêu linh.” Thiên Vương nói, “Chúngta mau đưa Tuấn Tú ra khỏi đây, cần tìm chỗ nào cho cậu ấy nằm nghỉ ngơi, chúngta sẽ tìm cách chữa cho cậu ấy sau.”
Trời đã sụp tối,Hứa Văn cõng Tuấn Tú trên vai, đi theo phía sau Thiên Vương. Hứa Văn đang rấtlo lắng cho Tuấn Tú nhưng cậu cố giữ cho mình thật bình tĩnh, “Không được hoảngvào lúc này,” Hứa Văn tự trấn an mình. Chợt cậu nghe tiếng Thiên Vương vang lênphía trước.
“Tớ thấy có ánhsáng phát ra từ một ngôi nhà, ta có thể xin ngủ nhờ tối nay.”
Thiên Vươngquay lại phụ Hứa Văn đưa Tuấn Tú đi về phía ánh sáng trước mặt.
“Xin hỏi có ai ởtrong nhà không ạ.” Thiên Vương gỗ mạnh vào cánh cửa gỗ của ngôi nhà nhỏ nằm giữarừng.
Một cụ bà tóctrắng như cước, tay cầm ngọn đèn dầu mở cửa bước ra.
“Các cháu làai.” Cụ bà chậm chạp hỏi.
“Bà ơi bạn cháuđang bị bệnh, bọn cháu có thể xin bà ngủ lại ở đây tối nay không ạ?” Hứa Văn lễphép nói.
“Các cháu mauvào nhà đi, cho bạn cháu nằm lên giường này.” Cụ bà vội đóng cửa lại sau khi tấtcả đã ở trong nhà.
Cụ bà rót hai lytrà nóng cho Thiên Vương và Hứa Văn. Bà nhìn Tuấn Tú đang nằm bất động trên giườngrồi nói.
“Bạn các cháu bịtrúng ánh sánh vàng của cô gái sống trong động đá gần hồ nước phải không?”
Thiên Vương vàHứa Văn gật đầu cùng một lúc.
“Hai cháu đừnglo thứ ánh sáng này không có hại đến tính mạng, nó chỉ làm cơ thể bị tê cứngkhông thể cử động được, chỉ cần uống ít nước lá thuốc thì sáng mai bạn hai cháusẽ bình thường trở lại.” Cụ bà nói rồi đi vào bếp.
Bà cụ mang choThiên Vương và Tuấn Tú ít cơm trắng và rau xào.
“Nhà bà chỉ cómấy thứ này, hai cháu ăn đừng chê.”
“Bà đừng nói vậy,tụi cháu biết ơn bà vì đã cho chỗ ngủ còn mời tụi cháu ăn cơm. Đây là bữa cơmngon nhất cháu từng được ăn.” Hứa Văn vừa lùa cơm vừa nói.
Bà lão lấy mộtít lá cây cho vào cối đá giã nát, vắt lấy nước, bón cho Tuấn Tú uống, ít lâusau cậu chìm vào giấc ngủ.
“Ăn xong hai cháucũng nghỉ sớm đi, chắc hai cháu đã vất vả cả ngày hôm nay. Bà vào trong nghỉđây.” Cụ bà vén màn đi vào trong.
“Dạ chào bà.” HứaVăn nói.
Thiên Vương cúiđầu thật sâu thể hiện sự biết ơn.
Hứa Văn ngảmình xuống giường rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thiên Vương ngồitrên ghế lưng tựa vào vách nhà, mắt nhắm hờ. Cậu ngồi như vậy suốt cả đêm đểcanh cho hai người bạn.
Sáng ngày hômsao, Tuấn Tú đã trở lại bình thường. Ba người bạn quyết định sẽ quay lại hangđá để cứu Hoài An lần nữa. Trước khi đi bà cụ tặng cho mỗi người bạn một bịchtúi thơm.
“Bà mong nhữngbịch túi thơm này sẽ giúp ích cho các cháu.” Bà cụ vẫy tay chào ba người bạn.
Sau tầm một tiếngxuất phát thì cả ba đã tới trước của hang của nữ yêu linh. Thiên Vương ném nhữnghòn đá to vào vách đá nhằm dụ nữ yêu linh ra khỏi hang. Chẳng lâu sau những bướcchân rầm rập chạy từ trong hang ra. Bọn yêu linh xuất hiện trước mặt ba người bạn.Thiên Vương rút kiếm ra khỏi vỏ, Tuấn Tú nắm chắc cây côn vàng trong tay, HứaVăn nhặt một cây khô lớn thủ trước mặt. Ba người bạn lao lên phía trước mộtcách thật dũng mãnh, bọn yêu linh cũng nhanh chóng rút vũ khí ra nghênh chiến.Thiên Vương lo phần yêu linh thủ lĩnh. Tuấn Tú cùng Hứa Văn lo phần các yêulinh còn lại. Trong lúc đánh nhau Hứa Văn xem chút nửa là bị chém một kiếmnhưng may sao có Tuấn Tú nhanh tay đẩy Hứa Văn ra xa nên tránh được. Tuấn Túvung côn vùn vụt vào các ả yêu linh. Trong khi đó Yêu Linh thủ lĩnh đang vất vảđể chống đỡ những đòn đánh của Thiên Vương. Hôm nay đòn tất công của ThiênVương mạnh và nhanh hơn hôm qua gấp nhiều lần. “Á…” Tiếng hét phát khi ả ta bịThiên Vương đá một cước ngay bụng, khiến ả ngã lăn nhiều lòng trên đất. Ả ta tứcgiập đập mạnh nắm đấm xuống đất, đưa tay kéo mặt dây chuyền đeo trước cố hướngvề phía ba người bạn. Tía sáng vàng lóe lên một cái khiến cả 3 người bạn khôngkịp né tránh. Ả ta khoái trá cười vang bằng một thứ âm thanh vô cùng ghê rợn.Nhưng thật không ngờ cả ba người bạn đều không còn bị ánh sáng đó ảnh hưởng, cảba đều có thể cử động như bình thường. Thiên Vương nhìn cái túi thơm đang đeobên hông như hiểu ra tất cả. Nhanh như cắt cậu xay người phóng thanh gươngtrong tay trúng ngay bụng nữ yêu linh khiến ả ta không kịp kêu la đã ngăn ra chết.Xác ả ta biến thành một con bướm đỏ lớn.
“Con bươm bướmto quá.” Hứa Văn kinh ngạc khi nhìn thấy ả ta hóa thành một con bướm.
Bỗng đâu đóphát ra một âm thanh ai oán, khóc thương. Một nữ Yêu Linh khác xuất hiện trướcmặt ba người bạn. Ả ta chạy lại xác con bướm lớn mà nhỏ lệ xót thương. Ả ta ngướcnhìn Thiên Vương với ánh mắt đầy căm hận. Ả dùng cây thương dài trên tay mình tấncông điên loạn vào Thiên Vương. Mũi thương sáng loáng chém trúng tay ThiênVương làm máu tuôn ra. Khả năng chiến đấu của yêu Linh này cao hơn yêu linh bướmmột bậc. Thiên Vương cũng rất khó khăn mới tránh được những mủi thương nhanh vàchính xác của ả ta. Cậu liên tiếp bị ả ta đả thương. Trong lúc đó Hứa Văn và TuấnTú vẫn đang bị bao vây bỡi những yêu linh áo xám. Thiên Vương và nữ yêu linh đềutung ra hết những món đòn hay nhất của mình nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Nữyêu linh chợt rút cây thương về không đánh nữa, ả ta nở một nũ cười đầy nham hiểm,mắt trừng lửa nhìn Thiên Vương. Ả ta phóng cây thương trên tay bay thẳng vềphía kẻ thù. Thiên Vương lộn người né cây thương đang xé gió lao tới. Nhưng lúcấy cây thương cũng quay đầu tiếp tục bay về hướng Thiên Vương né tránh. ThiênVương dùng kiếm chém mạnh vào cây thương khiến nó cấm xuống đất. Tức thì câythương rung lên rút mình ra khỏi lớp đất tiếp tục bay về hướng Thiên Vương. Câythương như có sự sống bên trong chủ động tấn côn Thiên Vương mà không cần điềukhiển. Ả yêu linh thấy Thiên Vương đang mất dần sức lực, mụ ta cười khoái trá. ThiênVương vừa đánh cây thương bay vút lên trời và nó đang trên đường bay trở lại tấncông cậu. Cây thương từ trên cao bay với tốc độc cực nhanh lao thẳng hướngThiên Vương đang đứng, hình như nó muốn ra một đòn quyết định. Nhìn thấy câythương đang lao tới với tốc độ không thể cản phá, mồ hôi cậu tuôn ra ướt cảtrán. Cây thương đã bay tới nay trước mặt, Thiên vương cắn chặt răng khẽ láchngười về phía bên trái khiến cây thương đâm thẳng bào thân cây ngay sau lưng cậu.Cây thương rung mình đang cố thoát ra khỏi thân cây. Ngay lúc ấy Thiên Vươnghét lớn.
“Tuấn Tú ném đoản côn của cậu cho tớ.”
Như hiểu ý củabạn mình, Tuấn Tú ném mạnh đoản côn về phía Thiên Vương. Thiên Vương nhanh taychụp lấy. Cậu liền cùng lúc vung lên thanh kiếm của mình và đoản côn của TuấnTú lên cao rồi chặt mạnh xuống thân cây thương đang bị dính chặt vào thân cây.
Đùng … Câythương gãy đôi kèm theo tiếng nổ lớn.
Ả yêu linh thấyvậy lập tức lao người về phía Thiên Vương định dùng những móng tay sắt nhọn củaả giết chết Thiên Vương nhưng cậu đã vung kiếm chém chết ả ta trước khi ý địnhđó kịp thực hiện. Xác ả ta biến thành một con ong lớn.
Thấy chủ mình bịgiết những yêu linh còn lại cuốn cuồng bỏ chạy thoát thân.
Sau đó, ThiênVương, Hứa Văn và Tuấn Tú đi vào nơi ở của yêu linh. Bên trong hang có mộtkhông gian khá rộng có đầy đủ bàn ghế, trên trường được trang hoàng bởi nhiềuloại hoa. Nền hang được trải thảm màu đỏthẫm hai bên có một số bức tượng đá hình thù kỳ lạ. Vào sâu thêm nữa ThiênVương nhìn thấy một cái hóc lớn, bên trong có giường gỗ, chăn màn màu trắng, cạnhđó là một cái bàn trang điểm lớn, Tuấn Tú đoán đây là phòng ngủ của nữ yêulinh. Băng qua một cửa đá hẹp, cả ba nhìn thấy Hoài An đang bị giam trong mộtcái lồng sắt lớn. Thiên Vương vung kiếm chặt đứt khóa của lồng sắt. Tuấn Tú laovào và ôm chặt lấy Hoài An. Những giọt nước mắt mừng rỡ rơi xuống. Những giọtnước mắt của tình bạn.
Tại nhà Lựu Đỏmột tuần sau đó.
“Tháng sau HoàiAn và gia đình sẽ chuyển đi, đã có người chịu mua nhà của cậu ấy…” Tuấn Tú ủ rủnhìn Hứa Văn đang đứng chống cằm suy tư, “Tớ gom hết tiền tiết kiệm của mình màcũng có 50 đồng tiền chẳng thấm vào đâu so với số tiền nhà Hoài An nợ ngânhàng. Cậu có 5.000 đồng tiền không Hứa Văn.”
“Tớ không cónhưng… tớ biết chỗ tìm ra nó.” Hứa Văn nở nụ cười đầy bí ẩn nhìn Tuấn Tú.
“Cậu nói thậtchứ, đừng gạt tớ.” Tuấn Tú há hóc mồm bất ngời.
“Tới nhà HoàiAn mau.”
Tuy không hiểugì nhưng Tuấn Tú vẫn chạy theo bạn mình với sự tin tưởng tuyệt đối.
Hứa Văn đi thẳngvào nhà kho của Hoài An mở nắp rương gỗ lên, lấy viên đá màu xanh đặt xuống sànnhà, sau đó dùng búa sắt đập mạnh lên hòn đá. Hoài An và Tuấn Tú im lặng quansát từng hành động của Hứa Văn. Hứa Văn dùng hết sức của mình nện búa vào hònđá. Mồ hôi cậu túa ra ướt đẫm lưng áo. Rắc… tiếng hòn đá vỡ vụn làm lộ ra mộtviên đá quý nhỏ màu xanh bên trong. Viên đá gặp ánh nắng chiếu sáng lung linh. Hứa Vănnâng viên đá lên trước sự ngỡ ngàng xen lẫn hạnh phúc của Tuấn Tú và Hoài An.
Vài ngày sau tạitrường Bạch Dương.
Hứa Văn và TuấnTú đang đứng nói chuyện với nhau gần bồn hoa dâm bụt thì thấy Thiên Vương đingang qua, Hứa Văn kêu lớn.
“Thiên Vương,Thiên Vương cùng đi ăn kem không?”
Thiên Vương códừng lại vài giây nhưng lại tiếp tục bước đi không quay đầu nhìn lại.
Như đã quen bịlàm lơ nên Hứa Văn không cảm thấy ngại lắm. Cậu tiếp tục nói chuyện với TuấnTú.
“Không ngờ bêntrong bốn bức tượng lại chứa vàng, còn mấy hòn đá lại chứa đá quý. Gia đình HứaVăn đã bán chúng lấy tiền, trả hết nợ ngân hàng rồi. Vậy là cậu ấy không phảichuyển đi nơi khác nữa. May thật đấy.” Tuấn Tú dựa vai vào bức tường rào, đưa mắtnhìn lên bầu trời cao xanh.
“Ừ may thật đấy.”Hứa Văn đồng ý.
“Mà sao cậu biếtcó vàng và đá quý ở đó vậy.” Tuấn Tú thắc mắc.
“Ừ thì … do tớđoán đại vậy thôi.” Hứa Văn nhe răng cười.
Hứa Văn ngước mắtnhìn lên và cảm thấy bầu trời hôm nay có vẻ trong và xanh hơn bình thường.
Chương hai hết