Lời mở đầu
Ngục Truy Âm xảy ra biến cố, yêu linh đang bị giam cầm tại đây đã trốn thoát ra ngoài. 12 cai ngục sư được lệnh phải truy bắt các yêu linh...
Làng Bồ Công Anh thanh bình, hôm nay lớp Hứa Văn có một học sinh mới cậu ta tên là Thiên Vương, một người lạnh lùng đầy bí ẩn...
Cô gái bỗng òa khóc, nước mắt cô bị gió cuốn đi bay mãi bay mãi...
......
Chương I: Dinh Thự Vàng
************************************
Một buổi sáng, tại nhà Lựu Đỏ, làng Bồ Công Anh đảo Tể Tướng.
"Em nghe bà Xuân Mai nói rằng hôm nay sẽ có người dọn vào Dinh Thự Vàng của ông Hạc Hiên. Tối nay, tụi em sẽ làm bánh chuối nướng để sáng mai mang qua mừng cư dân mới. Anh biết đây là một tục lệ của hội phụ nữ làng Bồ Công Anh mà phải không?" Bà Thu Cúc vừa hâm nồi súp rau củ vừa nói.
"Anh biết... Nhanh thật mới đó mà ông Hạc Hiên đã mất được hơn một tháng rồi. Nhớ hôm nào ông ấy còn hẹn anh tháng này đi tàu lên thị trấn Vành Vành cùng coi giống hoa lan mới. Vậy mà..." Ông Hạ Vũ thở dài rồi đặt tờ báo đang đọc dở xuống bàn.
"Tội nghiệp ông Hạc Hiên, ra đi bất ngờ quá. Em vẫn chưa quen khi nghĩ là ông ấy không còn..." Bà Thu Cúc đặt chén súp xuống trước mặt ông Hạ Vũ một cách máy móc.
"Con nhớ ông Hạc Hiên lắm." Mỹ Liên con gái của ông bà Hạ Vũ nói với đôi mắt đỏ hoe.
"Con gái ngoan của mẹ." Bà Thu cúc xoa đầu rồi ôm Mỹ Liên vào lòng.
"Ông Hạc Hiên thường cho con ăn kẹo socola của Pháp." Hứa Minh con trai út 4 tuổi nói.
"Thôi con ăn xong rồi, con đi học đây." Hứa Văn con trai lớn rời khỏi bàn.
Hứa Văn vội chạy ra khỏi nhà để lấy lại bình tĩnh vì cậu đã từng rất thân thiết với ông Hạc Hiên. Lúc ông Hạc Hiên còn sống mỗi tuần vào thứ bảy, cậu đều mang trứng gà giao qua cho ông lão. Mỗi lần như vậy, Hứa Văn lại được ông Hạc Hiên giữ lại để kể những câu chuyện hồi trẻ của mình. Lúc đầu Hứa Văn rất miễn cưỡng nhưng vì có nhiều bánh kẹo nên cậu cũng cố gắng mà nghe. Nhưng dần về sau, Hứa Văn bị những chuyến phiêu lưu về những vùng đất kỳ lạ của ông Hạc Hiên mê hoặc từ lúc nào không hay. Nên thứ bảy hằng tuần là ngày mà cậu chờ đợi nhất.
Gia đình ông Hạ Vũ sống trong một ngôi nhà gỗ, phía trước nhà có một cây lựu lớn cứ mỗi mùa ra trái là đỏ rực, nặng trĩu cả cây nên người dân trong làng Bồ Công Anh quen gọi đây là nhà Lựu Đỏ. Ông Hạ Vũ là một người hiền lành vui tính, ngày trước là nhân viên một nhà băng trên thị trấn Vành Vành nhưng cách đây ba năm ông đã xin nghỉ để về tiếp quản công việc làm nông của gia đình. Bà Thu Cúc là một người dáng dong dõng cao, gương mặt hài hòa, bà là một đầu bếp giỏi, đã nhiều lần món bánh chuối nướng của bà thắng cuộc thi làm bánh của làng. Hứa Văn con trai lớn đang học lớp 10 trường Bạch Dương là một thanh niên cao ráo, mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, gương mặt đẹp với sống mũi cao, làn da bánh mật, tính tình sôi nổi hay gây chuyện phiền phức. Mỹ Liên là con gái thứ hai học lớp 6 trường Bạch Dương là một cô bé rất đáng yêu và xinh đẹp, một vẻ đẹp mong manh của những bông hoa lưu ly. Hứa Minh 5 tuồi con trai út, là một cậu bé lễ phép và nghiêm túc, sở thích để dành tiền trong heo đất.
Trên đường đến trường, Hứa Văn đi ngang qua một cái đầm lầy nhỏ, trước đây nó là một cái hồ đầy sen, cứ mỗi mùa sen nở cậu lại bơi xuồng ra giữa hồ hái hoa sen. Ấy vậy mà giờ nó lại trở thành một cái đầm lầy nước đen, còn bốc mùi hôi thối. Cậu nghĩ là do bọn trâu của nhà bác Hải Dương phóng uế làm ô nhiễm nguồn nước. Bác Hải Dương là một người vừa nóng tánh vừa bảo thủ nên chẳng nghe ai góp ý cả. Dân cả làng ai cũng biết tính nên cũng hạn chế đụng chạm.
Khi đi tới chỗ cây phượng vĩ già giữa làng, Hứa Văn đã thấy Tuấn Tú bạn thân của cậu đang đứng chờ. Hai người học chung từ cấp một tới giờ. Họ chính là Hermes và Apollo của làng Bồ Công Anh. Một người thì luôn pha trò, quậy phá, một người thì điềm đạm, giỏi giang.
Tuấn Tú là một chàng trai rám nắng, thân hình rắn rỏi, đầy sức sống, gương mặt thu hút ánh nhìn. Cậu là con trai của bác sĩ Văn Minh, một bác sĩ giỏi và tận tâm của làng.
"Cậu lại trễ nữa đấy Hứa Văn." Tuấn Tú nói.
"Người bạn yêu mến ơi, mới trễ có mười phút thôi mà. Tớ có mang bánh mì kẹp trứng và cà chua cho cậu này. Đừng giận nữa." Hứa Văn vừa nói vừa khoác tay lên vai cậu bạn, xong dụi đầu vào ra vẻ nũng nịu, ăn năn.
"Tránh ra chỗ khác, cậu muốn chết hả." Tuấn Tú tung một cú đấm vào bụng Hứa Văn.
Hứa Văn ôm bụng té xuống đất có vẻ đau đớn lắm.
"Đừng giả vở nữa. Hôm nay tiết đầu tiên là của thầy Kền Kền, cậu mà không nhanh lên thì sẽ bị phạt chạy vòng vòng sân trường đấy." Tuấn Tú nói với vẻ hối thúc.
"Tớ quên mất." Hứa Văn ngồi bật dậy như chưa từng có gì xảy xa. Cậu chạy nhanh về phía trước rồi ngoái đầu nhìn lại Tuấn Tú mà nói lớn "Ai đến trường sau sẽ thua 50 xu tiền."
"Tên ăn gian này." Tuấn Tú hét lớn, chạy đuổi theo Hứa Văn. Cứ thế hai người bạn cứ đuổi bắt nhau suốt cả đoạn đường làng phủ đầy cỏ và hoa dại.
Tại trường Bạch Dương.
"Cả lớp nghiêm." Mọi người đứng dậy sau tiếng hô lớn của lớp trưởng Tuấn Tú.
"Các em ngồi xuống đi." Tiếng thầy Thanh Tân chủ nhiệm ồm ồm như người bị nghẹt mũi.
Thầy Thanh Tân có dáng đi khềnh khàng, hai chân dang rộng, tay trái hơi nâng lên cao rất giống với dáng đi của chim kền kền khi đi trên mặt đất. Nên Hứa Văn là người đầu têu đặt biệt danh cho thầy Thanh Tân là thầy Kền Kền, chắc có lẽ vì cũng hợp lý nên cái tên này đã lan rộng ra các lớp khác.
"Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học sinh lớp. Thầy mong các em sẽ giúp đỡ bạn mình hòa nhập với lớp." Thầy Thanh Tân ôn tồn nói.
Sau đó thầy nhìn ra phía cửa, chỗ học sinh mới đang đứng chờ, ra hiệu kêu vào lớp.
Là một học sinh nam, cậu ta có một vẽ đẹp rực rỡ như mặt trời chiếu sáng trên nền tuyết trắng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo. Cậu ta khá cao chắc cũng ngang ngửa với Hứa Văn và Tuấn Tú. Mắt to hai mí nhưng có nét buồn và lạnh lẽo. Mái tóc đen mượt bồng bềnh như đang chuyển động trong gió. Các học sinh nữ trong lớp đều bị vẻ đẹp ấy hớp hồn, tuy không ai thể hiện ra nhưng sự bối rối trong hành động cộng với những gò má ửng hồng đã nói lên tất cả.
"Em hãy tự giới thiệu bản thân mình cho cả lớp đi." Thầy chủ nhiệm nói với cậu bạn mới.
"Mình tên Thiên Vương là học sinh mới chuyển tới..." Cậu bạn mới đột ngột dứt lời rồi cúi đầu chào cả lớp.
Như thấy được sư hụt hẫng của cả lớp thầy Thanh Tân liền tiếp lời.
"Quả là một lời giới thiệu hơi ngắn gọn quá mức nhưng không sao chúng ta sẽ có nhiều thời gian để tìm hiều lẫn nhau."
"Trò Kim Minh." Thầy Thanh Tân chỉ tay về phía cậu bạn Kim Minh kính cận.
"Dạ" Kim Minh vội đứng dậy
"Từ nay Thiên Vương sẽ ngồi kế em. Hãy giúp đỡ bạn nhé."
"Dạ..."
"Thiên Vương em về chỗ ngồi của mình đi."... "Cả lớp mở sách trang 16, hôm nay chúng ta sẽ học về Michelangelo họa sĩ thiên tài thời phục hưng."
"Hứa Văn, Hứa Văn ..." Tuấn Tú lấy tay lay cậu bạn đang ngồi bên cạnh.
"Hả...sao thế." Hứa Văn nhìn qua Tuấn Tú
"Thầy kêu mở sách trang 16 cậu đang làm gì đấy."
"Thì tớ mở sách trang 16 đây này cậu không thấy sao." Hứa Văn đáp trả
"Đây là tiết lịch sử cậu mở sách Văn Học ra làm gì."
"Tớ nhầm, chắc hôm qua tớ thức hơi khuya nên giờ buồn ngủ quá." Vừa nói Hứa Văn vội lấy quyển sách sử ra.
"Nói thật đi đừng giấu tớ." Tuấn Tú ra vẻ nghiêm túc
"Giấu cậu gì chứ?" Hứa Văn ngập ngừng
"Tối qua cậu lại xem cuốn Xuân Tình Nồng Nàng mượn của thằng Điền Thảo phải không."
"Ờ... Đúng rồi, sao cái gì cậu cũng biết vậy Tuấn Tú. Cậu có muốn nghe không để tớ kể cho." Mắt Hứa Văn sáng rực, miệng áp sát vào tai bạn cùng bàn thì thầm "Giữa dòng suối đôi trai gái không mảnh vải che thân đang tiến lại gần nhau, chàng trai từ từ đưa tay ôm lấy eo thon cô gái... cả hai bắt đầu mơn ..." Vừa nói Hứa Văn vừa đưa tay luồn qua người Tuấn Tú.
Ầm... Hứa Văn rơi từ trên ghế té xuống nền gạch, sau một cú đạp trời giáng từ Tuấn Tú.
May mắn sao, cả lớp đang chăm chú nghe thầy Thanh Tân giảng bài nên không ai nghe thấy tiếng động phát ra từ cuối lớp.
"Mau đứng dậy đi không thầy thấy bây giờ." Tuấn Tú nói
"Đưa tay kéo tớ lên đi, tớ không còn sức nữa, vết thương trong tim khiến tớ gục ngã. " Hứa Văn ngồi trên sàn ủ ê, trêu ngươi.
"Cái thằng này có mau tự đứng dậy không." Tuấn Tú gầm gừ.
Cuối cùng Hứa Văn cũng chịu đứng dậy với sự giúp đỡ đầy miễn cưỡng từ cậu bạn thân Tuấn Tú.
Đâu đó có một ánh mắt đã thấy hết những trò đùa giỡn của hai người bạn, một ánh mắt lạnh lùng và băng giá.
Giờ ra chơi.
"Hứa Văn, Tuấn Tú chơi đá cầu không ai thua trả tiền nước." Nguyên Kha rủ rê
"Chơi chứ mà có mấy người rồi." Hứa Văn hỏi
"Có mình, Hàn Ân, Thanh Khải, cậu với Tuấn Tú là năm người." Nguyên Kha trả lời
"Vậy còn thiếu một người à." Hứa Văn nói.
"Ừ... định ra sân thì rủ thêm ai đó."
Hứa Văn chợt bật người khỏi ghế rồi đi thẳng đến chỗ Thiên Vương đang ngồi một mình đọc sách, trước sự bất ngờ của cả đám.
"Chào cậu mình là Hứa Văn, cậu muốn chơi đá cầu chung tụi này không?" Hứa Văn nhiệt tình hỏi cậu bạn mới.
"Không thích." Thiên Vương lạnh lùng đáp lại rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp học.
Hứa Văn có cảm giác như vừa bị tạt nước lạnh lên người vào một ngày mùa đông giá rét.
"Tên này bị sao thế?" Nguyên Kha nhìn ra cửa chỗ Thiên Vương vừa khuất đi.
"Cao ngạo thật..." Tuấn Tú nói thêm vào.
"Thôi nào, chúng ta đi thôi sắp hết giờ giải lao rồi." Hứa Văn nói đoạn rồi khoác vai Tuấn Tú và Nguyên Kha cùng đi ra sân trường."
Trong lòng Hứa Văn lúc này không giận cậu bạn mới Thiên Vương. Chỉ là có hơi một chút bận tâm.
Tùng... Tùng... Tùng... Tùng... Tùng..., 11 giờ 30 phút trưa, năm tiếng trống tan học vang lên.
"Dậy đi Hứa Văn tới giờ về rồi." Tuấn Tú đánh thức cậu bạn.
"Cô Thúy Lan quả là "Nữ Hoàng Gây Mê" mình cũng ngủ gật mấy lần." Nguyên Khôi quay xuống uể oải nói.
"Chỉ có lớp trưởng gương mẫu của chúng ta mới có thể kháng cự lại mê thuật của "Nữ Hoàng Gây Mê" thôi." Hứa văn gát tay mình lên vai Tuấn Tú mà khen ngợi.
"Mình cũng ngủ gục một lần lúc gần cuối giờ." Tuấn Tú thật thà khai báo.
Cả ba nhìn nhau một lúc rồi ôm bụng cười.
"Mình về trước đây, chào hai cậu." Nguyên Khôi vẫy tay chào, xách cái ba lô của mình đi về.
"Tụi mình cũng về thôi Hứa Văn, nay ghé nhà tớ đi, mẹ tớ có nấu cà ri đấy." Tuấn Tú nói
"Cà ri của mẹ cậu là ngon nhất thế giới đó. Về mau, tớ đói bụng quá." Hứa Văn hồ hởi, quên mất cả cơn buồn ngủ.
Lúc này khi nhìn qua chỗ ngồi của Thiên Vương, Hứa Văn không thấy cậu bạn mới đâu nữa, chỉ còn lại Kim Minh kính cận đang lúi húi dọn tập vở vào cặp. Ngoài cửa sổ có một cơn gió lớn đang nô đùa cùng những lá bàng khô. Lá khô nhờ vào sức gió bay cả vào các lớp học, những chiếc tinh nghịch còn kéo nhau lên cả bàn giáo viên.
Tối hôm đó tại nhà Lựu Đỏ, mọi ngưởi đang quây quần bên chiếc bàn gỗ đã được thay khăn trải bàn mới màu xanh dương, cùng dùng bữa tối.
"Sáng nay bà Tuyết Hoa vừa trình báo mất con ngựa đen đánh xe. Đây là vụ thứ 3 trong tháng này rồi. Không biết kẻ nào đã gây ra." Ông Hạ Vũ nói.
"Làng chúng ta vốn bình yên, trước nay đâu có vụ đánh cắp gia súc nào, sao chỉ trong một tháng nay lại xảy ra tới ba vụ. Chúng ta cũng phải trông chừng kỹ lũ bò." Bà Thu Cúc lo lắng.
"Anh vừa mang hai con Đốm và Mực cột ngoài chuồng bò rồi, nếu có gì bất thường chúng sẽ báo động cho chúng ta biết. Thời gian này tạm thời anh sẽ ngủ ở chòi lá gần chuồng bò."
"Lát em sẽ chuẩn bị mềm mùng cho anh. À mà anh có biết người dọn vào nhà của ông Hạc Hiên là ai không?" Bà Thu Cúc nói với ông Hạ Vũ.
"Nghe Bác Hải Dương kể thì đó là gia đình con trai của ông Hạc Hiên, người vừa từ London về phải không."
"Chính xác hơn thì chỉ có hai người cháu nội của ông Hạc Hiên chuyển về đây thôi. Người con trai không có về cùng."
"Vậy chắc em đã gặp họ?"
"Em mới chỉ gặp cô bé Bạch Linh thôi, một cô gái lễ phép, hiền diệu lại vô cùng xinh đẹp, trông cứ như là một vì sao trên trời rơi xuống. Cô bé có cái tai giống ông Hạc Hiên lắm. Cô bé còn có một người em trai nữa nhưng lúc chiều em không có gặp, hình như tên là... là gì nhỉ? À tên là Thiên Vương."
Hứa văn chợt dừng tay, ngước mắt nhìn mẹ mình khi nghe cái tên vừa quen vừa lạ.
"Đúng rồi Hứa Văn, nghe nói là Thiên Vương cũng bằng tuổi con đó, năm nay cũng học lớp mười, hôm nay cũng là ngày đầu cậu bé đến trường, không biết có chuyển vào chung lớp với con không." Bà Thu Cúc hỏi.
"Cậu ấy là học sinh mới của lớp con. Sáng nay, tụi con đã gặp nhau rồi." Hứa Văn đáp.
"Tụi con cũng gặp anh ấy rồi, phải không Hứa Minh?" Mỹ Liên quay sang em mình.
"Dạ đúng vậy." Hứa Minh trả lời sau khi đã nuốt xong cơm.
"Con gặp anh ấy ở đâu Mỹ Liên." Bà Thu Cúc tò mò.
"Chỗ đầm nước á mẹ. Lúc đó tụi con đang hái táo xanh, gần đầm nước có cậy táo to lắm trái cũng nhiều nữa. Nhưng vị thì hơi chua." Mỹ Liên nhăn mặt biểu cảm."
"Anh ấy kỳ lạ lắm." Hứa Minh thêm vào.
"Sao con lại nói vậy Hứa Minh." Bà Thu Cúc hỏi.
"Anh ấy nằm ngủ ở gốc cây gần đầm nước. Mà nước trong đầm thì hôi lắm, con với chị Mỹ Linh phải nín thở khi hái táo." Hứa Minh chầm chậm tường thuật lại.
"Lúc chiều cái đầm nước rất là hôi luôn, lại có nhiều bong bóng lớn nổi lên nữa." Mỹ Linh quả quyết.
"Tụi con có mang ít táo lại cho anh ấy." Mỹ Linh tiếp tục nói sau khi nghỉ một chút "Anh ấy bảo là trước cổng Dinh Thự Vàng có cây táo trái ngọt hơn cây này, kêu tụi con ra đó mà hái."
"Nhờ vậy mà tụi con đoán ra anh ấy là người mới chuyển về Dinh Thự Vàng." Bà Thu Cúc tỏ ra hiểu mọi chuyện.
"Không phải đâu mẹ." Mỹ Linh nói trước sự thất vọng của bà Thu Cúc.
"Từ lúc đầu, tụi con đã biết anh ấy là cháu của ông Hạc Hiên rồi. Lúc trước, ông Hạc Hiên có cho tụi con xem hình gia đình con trai của ông ấy nên tụi con nhớ." Hứa Minh rành mạch giải đáp khúc mắc trong lòng của bà Thu Cúc.
"Con trai mẹ giỏi quá." Bà thu cúc hôn một cái vào má của Hứa Minh xong quay sang nhìn Hứa Văn.
"Con nhớ không được ăn hiếp bạn đấy, chớ có mà đùa giỡn thái quá. Lúc còn sống ông Hạc Hiên rất là tốt với con nên con cũng phải chăm sóc cho thằng bé đó đấy. Nghe rõ chưa?"
"Con biết rồi. Con sẽ yêu quý cậu ấy như gà yêu thóc, như cóc yêu muỗi, như bửa củi yêu đèn, như con phèn yêu xương, như cô nương yêu chồng như vậy mẹ có hài lòng chưa?" Hứa Văn lém lỉnh đáp.
"Mẹ chỉ hy vọng con nói được làm được. Hai tháng trước con cũng nói câu này và kết quả con đã đánh gãy hai cái răng của thằng bé Mã Vinh đáng thương."
"Con đâu có cố ý. Lần đó con cũng đã bị phạt một tháng quét dọn phân bò rồi mà, mẹ cứ nhắc hoài."
"Con mà còn đánh nhau nữa thì không chỉ quét dọn phân bò không thôi đâu, mà sẽ là cắt hết tiền sinh hoạt của con, liệu mà cư xử cho đàng hoàng." Ông Hạ Vũ nghiêm nghị nói.
"Dạ con nhớ rồi."
Lúc này Mỹ Liên và Hứa Minh đang to nhỏ với nhau.
"Chị cá với em là chỉ một tuần nữa thôi là anh hai lại đi đánh nhau." Mỹ Liên nói nhỏ.
"Em cá 5 cục kẹo sữa bò là chỉ 3 ngày nữa là anh hai sẽ lại đánh nhau." Hứa Minh chắc nịch.
"Được chị sẽ cá với em." Mỹ Liên gật đầu đồng ý.
"Hai đứa đang nói xấu gì anh đó." Hứa Văn bắt quả tang.
"Dạ đâu có gì." Mỹ Liên đánh trống lảng. Hứa Minh thì giả vờ cúi mặt như đang tập trung ăn.