Anh đã là một người đàn ông đeo nhẫn cưới. Em cũng biết điều đó. Anh và em đến với nhau, chưa bao giờ cả hai nói về vợ anh, nhưng trách nhiệm và mặc cảm tội lỗi vẫn đè nặng lên vai của hai đứa.
Một hôm, em cầm bàn tay anh lên. Chiếc nhẫn cưới anh đã tinh ý giấu đi mỗi khi gặp em để em không phải buồn. Em lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi của em đeo vào ngón tay giữa của anh. Anh ngạc nhiên nói: “Chẳng ai đeo nhẫn cho người yêu ở ngón tay này hết em ạ!”
Em cười buồn: “Em phải đeo vào ngón tay giữa, vì ngón áp út anh phải đeo nhẫn của chị ấy rồi…”
— trích Thời gian để yêu.