Xem phiên bản đầy đủ : Song Cảnh Phá Án (Dennis Nghĩa)
macthienvuong
11-02-2023, 08:51 PM
Chương I: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Trong một phòng nhỏ của trụ sở cảnh sát quận Nhất, nữ trưởngphòng cảnh sát điều tra Trần Bảo Châu dưới bộ cảnh phục màu xanh đang chỉ huycuộc họp.
“Vụ án bắt cóc con trai tỷ phú công nghệ Tống Hồng Quân cácbạn đã làm rất tốt, cấp trên có lời khen ngợi đội của chúng ta.”
Tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau kèm theo tiếng vỗ tay.
“Sếp Châu sếp phải đãi tụi em một bữa ăn thật hoành tráng mớiđược.” Phương Linh Gia giơ tay phát biểu.
Tiến mạnh chồm người ký đầu Phương Linh một cái “Suốt ngàychỉ có ăn với uống.”
“Đau chết.” Phương Linh Nhăn mặt đánh vào tay Tiến Mạnh.
“Được vậy trưa nay hẹn nhau ở căn tin, tôi sẽ đãi các bạn.”Bảo Châu tay chống hông tay còn lại chống lên mặt bàn.
“Sếp Châu …” mọi người trong phòng đều thất vọng thốt lên.
Cơm căn tin thì có gì mà ngon, Tùng Quân phì cười cho cái sựkiệt sĩ của Sếp Châu.
Phòng cảnh sát điều tra quận Nhất đứng đầu là trưởng phòngThượng Úy Trần Bảo Châu tuy là nữ nhưng tính cách mạnh mẽ không thua gì đànông. Bên dưới là Đội trưởng Cao Tùng Quân anh từng vài lần thi lên Thiếu Úy kếtquả thì tốt nhưng vẫn chưa được cấp trên phê duyệt thăng cấp lý do đưa ra chínhlà đang dư chỉ tiêu nên phải chờ thêm. Anh biết đây không phải là lý do thậtcòn lý do thật sự thì trong lòng anh vốn đã có đáp án. Chính vì vậy tuy đã lênchức đội trưởng nhưng anh vẫn là một thượng sĩ quèn. Ngoài ra còn có những độiviên khác như là nữ cảnh sát Phương Linh, cảnh sát Tiến Mạnh, cảnh sát ĐứcChinh, cảnh sát Huy Đạt, đều là Hạ Sỹ. Cuối cùng là cảnh sát tuần tra như KiếnVăn, Hoàng Phi…
Trần Bảo Châu đưa tay lên như muốn chấm dứt sự ồn náo.
“Ngoài ra tôi vẫn còn một chuyện muốn thông báo đến cho anhchị…”
Tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi.” Bảo Châu hướng mắt ra phía cửa.
Một nam cảnh sát mặc đồng phục đầu đội mũ kepi đẩy cửa bướctới trước mặt Bảo Châu người đứng nghiêm tay đưa lên đầu hô lớn.
“Báo cáo cảnh sát Đồng Mạnh Cường có mặt.”
“Được rồi.” Bảo Châu nói “Trùng hợp đây là chuyện tôi muốnnói với các bạn.” Bảo Châu nhìn xuống các đồng nghiệp bên dưới rồi nói tiếp “Từngày hôm nay Trung sĩ Đồng Mạnh Cường đội văn thư sẽ chuyển qua công tác ởphòng điều tra của chúng ta.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nam cảnh sát vừa tới. Thình lìnhcủa phòng họp bật mở một lần nữa. Cảnh sát tuần tra Kiến Văn hớt hãi.
“Báo cáo Sếp Châu vừa phát hiện một sát chết ở khu vực Da Kao.”
Bảo Châu đóng tập hồ sơ đang cầm trên tay. “Xuất quân.” BảoChâu hô lớn.
Mọi người đã đứng dậy từ lúc nào mau lẹ rời khỏi chỗ ngồinhanh chóng rời đi. Tùng Quân bước ngang Bảo Châu thì cô lên tiếng.
“Tùng Quân giao lính mới cho cậu.” Bảo Châu quay sang nhìn MạnhCường “Từ nay cậu sẽ theo sếp Quân học hỏi nhớ là đừng học những cái xấu của cậuta.”
“Sếp Châu.” Tùng Quân nhíu mày môi hơi cong.
“Tôi nói sai gì sao? Ráng mà chỉ bảo lính mới cho tốt.” BảoChâu lánh người đi giữa Tùng Quân và Mạnh Cường.
“Cao Tùng Quân.”
“Đồng Mạnh Cường.”
Hai người bắt tay chào hỏi nhau.
“Cậu đi cùng xe với tôi.” Tùng Quần đẩy cửa bước ra ngoài.
Mạnh Cường hơi nhíu mày nhanh nhẹn bước theo phía sau.
Tùng Quân ngồi sau tay lái trong khi Mạnh Cường ngồi ghế bêncạnh. Trên đường tới hiện trường cả hai hầu như không nói gì với nhau. Để phá bỏsự ngại ngùng này Tùng Quân lên tiếng trước.
“Mạnh Cường trông cậu khá là quen mặt chúng ta đã từng gặpnhau chưa?” Tùng Quân không hiểu sao cậu lại dùng câu này để bắt chuyện khôngkhác gì cách lũ con trai hay dùng cua gái thời cấp ba.
“Có lẽ...” Mạnh Cường mắt nhìn thẳng phía trước.
“Tôi với cậu đã gặp nhau rồi sao, hèn gì nhìn mặt cậu cứ quen mà chúng ta gặp nhau khi nào thế tôikhông nhớ nỗi nữa.”
“Tôi cũng không nhớ. Chỉ thấy mặt Sếp hơi quen.”
“Đừng gọi sếp Quân gọi là anh Quân được rồi, mà cậu sinh nămbao nhiêu?”
“Sinh năm 1995.”
“Vậy là bằng tuổi tôi cũng sinh năm 1995, vậy gọi là TùngQuân đi.”
“Thế sếp sinh tháng mấy tôi sinh tháng 12.”
“Tôi sinh ngày 5 tháng 2, lớn hơn cậu mấy tháng nhỉ.”
“10 tháng 2 ngày nên về mặt công tác hay đời thường gọi trựctiếp tên của sếp là không phải phép.”
“Tùy cậu vậy muốn gọi gì cũng được.” Tùng Quân bất lực khôngra sức cản trở nữa.
Lúc này xe đã tới nơi Tùng Quân và Mạnh cường nhanh chóngvào vị trí tác nghiệp. Hiện trường là một khu đất trống lớn có nhiều cây lớn, bụirậm, cỏ dại chắn lối đi. Phía trước một đám đông ký giả bị cảnh sát tuần tra chặnlại không cho tiến vào hiện trường. Khi thấy Tùng Quân đi tới một nam cảnh sáttrẻ đưa tay lên chào sau đó kéo dây chắn cho Tùng Quân và Mạnh Cường bước qua rồiđóng dây lại như cũ chặn trước mặt đám người ký giả đang chực chờ xông vào lấytin.
Bên cạnh một phần thi thể cháy đen thành than không rõ là phầnnào của cơ thể sếp Châu và Sếp Hà phòng pháp y đang xem xét tỉ mỉ từng chi tiếtbên trên.
“Chào sếp Châu, chào sếp Hà?” Tùng Quân tiến lại gần xác chếtnép sau anh là Mạnh cường đang dùng tay bịt kín mũi.
“Sếp Quân cậu bò tới hay sao mà giờ này mới chịu có mặt.” SếpChâu trừng mắt về phía Tùng Quân.
Tùng Quân cười tỉnh rụi đáp “Là lái xe tới thưa sếp Châu,không phải bò tới.”
Sếp Châu chưa kịp đáp trả thì người phía sau Tùng Quân đã chạychấm đầu ra phía bãi cỏ gần đấy mà nôn thốc nôn thao.
Tùng quân nhìn theo cũng có chút hơi thấu hiểu trong khi sếpChâu thì thở dài, Sếp Hà bên cạnh chỉ nhướng mắt lên một cái rồi lại tiếp tụccông việc của mình.
“Là một xác chết nam, đã chết sau đó thì bị phân xác trướckhi đem đi thiêu, nhận định sơ bộ thì đã chết được 24 đến 72 giờ nhưng cách đâyhai ngày khu vực này từng có mưa nhưng trên xác chết hầu như không có nước độngnên có thể tạm giới hạn thời gian tử vong lại trong vòng 48 giờ, phải chờ kếtquả của phòng xét nghiệm thì mới có kết quả chính xác.” Sếp Hà vừa tháo găngtay vừa nói.
“Sao hung thủ lại ra tay tàn nhẫn như vậy?” Tùng Quân nóitrong vô thức.
“Cái này thì phải nhờ các cậu khám phá rồi. Tôi không biết.”Sếp Châu lạnh nhạt nói.
Tại một bụi cây nhỏ cách đó không xa Mạnh Cường cố gắng thởlấy lại bình tĩnh ban nãy cậu đã nôn hết ra phần ăn sáng của mình.
“Không sao chứ, lau miệng đi.” Tiến Đức đưa ra một miếngkhăn giấy.
“Cám ơn.” Mạnh Cường nhận khăn giấy rồi lau vết dơ trên miệng.
“Làm việc thôi sư huynh.” Tiến Đức hất đầu ra hiệu cho MạnhCường đi theo.
Tiến Đức và Mạnh Cường dùng gậy dò bắt đầu tìm kiếm bên dướicác bụi cỏ trong phạm vi đã được phân công. Khi dùng gậy vạch một lùm cây rậm MạnhCường và Đức Tiến phát hiện ra một phần cánh tay đã bị cháy khét mùi vô cùngkinh tởm. Tiến Đức ngồi xuống đặt cọc vàng đánh dấu bước chân thật nhẹ nhàng đểtránh phá hỏng hiện trường.
“Sư huynh đi báo việc này cho Sếp Châu đi, em ở đây bảo vệhiện trường.”
“Ừ.” Mạnh Cường vội quay đầu chạy đi mu bàn tay đè chặt lênmiệng để ngăn cơn nôn chực trào. Cậu biếtTiến Đức tốt với cậu nên mới không để cậu lại với cánh tay đen xì kia.
“Báo cáo sếp Châu phát hiện một phần cánh tay ở phía bụi câyđằng kia.” Mạnh Cường báo cáo rõ ràng.
Lúc này từ xa tiếng Phương Linh cũng vang tới.
“Sếp Châu bên này phát hiện một phần chân và các ngón tay.”
Sếp Châu hai tay chống hông mày nhíu lại, phía sau là TùngQuân với vẻ mặt đăm chiêu nhiều suy nghĩ. Ngay cạnh là Mạnh Cường mặt đã trắngbệch tái xanh không một dấu hiệu của sự sống.
Phòng làm việc trụ sở cảnh sát quận Nhất, các thành viêntrong đội điều tra quay quanh Cao Tùng Quân cùng phân tích vụ án. Mặt ai cũngđâm chiêu căng thẳng xem chút câm phẫn. Lúc này sếp Châu bước vào.
“Đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.” Sếp Châu giơ cao tập tàiliệu.
Tùng Quân nhận tài liệu từ sếp Châu liếc mắt nhanh vào số liệubên trên.
“Không khác so với phán đoán ban đầu. Nạn nhân là nam giới,cao tầm 170 cm đến 175 cm, tuổi từ 25 tới 35, trên người có vết thương do tác độngngoại lực, sau khi chết thì bị phân xác rồi đem đi đốt.” Sếp Châu nhóm người ngồilên mặt bàn phía sau lưng.
“Hung thủ quả thật tàn độc đã giết người rồi còn ra tay phânxác thành nhiều mảnh. Chắc hung thủ có hận thù với nạn nhân. “ Phương Linh chốngtay dưới cằm phán đoán.
“Không phải hận thù bình thường đâu mà phải là hận thù cực kỳsâu đậm thì mới sau khi phân xác còn đem đi hỏa thiêu muốn biến kẻ thù hóathành tro bụi đến người thân cũng không nhận ra.” Đức Chính tay đặt trên vaiPhương Linh.
“Sếp Quân cậu có nhận định gì không?” Bảo Châu nhìn về phíaTùng Quân đang chú tâm suy nghĩ.
“Sếp Châu theo ý tôi thì việc phân xác rồi hỏa thiêu ngoàiviệc thù hận cá nhân ra thì mục đích của hung thủ chính là che giấu thân phận củanạn nhân. Mọi người có để ý tới việc tại sao hung thủ lại phân xác xong rồi mớihỏa thiêu chứ không phải ngược lại là hỏa thiêu trước rồi mới phân xác.” TùngQuân nhìn mọi người đứng trước mặt.
“Vì sau khi phân xác thành từng bộ phận nhỏ thì việc đốt xáchủy đi AND bên trong tủy sống sẽ đơn giản hơn.” Mạnh Cường đáp.
Sếp Châu nãy giờ im lặng chợt lên tiếng khen ngợi “Mạnh Cườngkhá lắm ráng tiếp tục phát huy.” Tay vỗ lên vai Mạnh Cường.
Chuông điện thoại sếp Châu vang lên sau khi nghe máy thì sếpChâu nói.
“Cấp trên và truyền thông đang rất quan tâm đến vụ án đốtxác này, bây giờ tôi phải đi báo cáo cho ban lãnh đạo và chuẩn bị họp báo, việcở đây giao lại cho sếp Quân.” Sau đó thì sếp Châu rời đi.
“Trong bảng báo cáo khám nghiệm thì tử thi vẫn còn thiếu phầnđầu và ngón cái bàn tay phải. Nên chúng ta phải tìm cho ra các phần thi thể cònthiếu này. Đồng thời thông báo trên các phương tiện thông tin đại chúng vềthông tin của nạn nhân biết đâu may mắn sẽ có người nào nhận ra. Mặc khác tratrong danh sách các vụ mất tích trong thời gian gần đây. Mọi người đã rõ chưa.”Tùng Quân giọng nghiêm nghị.
“Đã rõ thưa sếp.” Tất cả đồng thanh rồi nhanh chóng thống nhấtcông việc của từng người.
Tùng Quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ giật mình khi bản thân đãngồi đọc tài liệu vụ án được gần 3 giờ đồng hồ, mọi người vẫn đi công tác chưavề trong phòng lúc này chỉ có anh và Mạnh Cường. Tùng Quân bước lại trước bàn đồngnghiệp mới gõ lên mấy cái.
“Ăn trưa thôi.”
“Ừ” Mạnh Cường rời mắt khỏi màn hình máy tính gật đầu.
Bình thường để tiết kiệm thời gian Tùng Quân đều ăn bữa trưatrong căn tin của sở cảnh sát và hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng cậu cũng muốngiới thiệu quang cảnh sở cảnh sát cho đồng nghiệp mới và con đường dẫn tới nhàăn thật trùng hợp là dẫn ngang qua các khu vực trọng yếu của trụ sở. Khi tớinhà ăn Tùng Quân chọn một bàn ăn nhỏ ở gốc phòng rồi ra hiệu cho Mạnh Cường ngồixuống bên cạnh.
“Ông chủ căn tin này nấu ăn cũng khá lắm.” Tùng Quân vẫy taygọi nhân viên phục vụ.
“Hôm nay sếp Quân ăn gì? Còn đây là…” Nữ nhân viên ngập ngừngnhìn Mạnh Cường.
“Cậu này là Mạnh Cường mỹ nam vừa mới chuyển về đội.” TùngQuân giới thiệu một cách đầy tự hào như thể Mạnh Cường là người thân thiết từlâu của cậu.
“Sếp Quân anh đừng nói vậy, cô ấy cười cho.” Mạnh Cường lúngtúng.
“Không cười, sếp Cường quả thật tuấn tú.” Nữ nhân viên cườimỉm.
Tùng Quân lúc này cười tới tít cả mắt ngỡ như bản thân cậuđược khen ngợi chứ không phải Mạnh cường “Đây là Tiểu Thanh còn… người trong quầytính tiền kia là Đại Thanh.” Tùng Quân khẽ thì thầm vế sau vào tai Mạnh Cường.Theo quán tính Mạnh Cường ngoáy đầu nhìn thì thấy một cô gái to béo mặc váy hoađang thu tiền của khách.
“Ừm ừm.” Tiểu Thanh hắng giọng miệng nhịn cười.
“Cậu muốn ăn gì?” Tùng Quân kéo thực đơn đặt trước mặt MạnhCường.
Không nhìn quá lâu Mạnh Cường đã lên tiếng “Cho một dĩa cơmtấm đầy đủ.”
“Cậu… “ Tùng Quân tính nói gì đó.
“Sếp Quân muốn nói gì sao.” Mạnh Cường nhướng mắt nhìn anhkhông hiểu.
“À cũng không có gì.” Tùng Quân thở dài “Lấy anh một phầncháo trứng muối, cám ơn Tiểu Thanh.”
“Hai sếp chờ chút đồ ăn sẽ ra ngay.” Tiểu Thanh niềm nở quayđi.
Thức ăn đã được mangra cả hai người vẫn còn chưa đụng tới mà còn bàn luận về vụ án.
“Sếp Quân anh đoán thử xem hung thủ và nạn nhân có quen biếtnhau không?” Mạnh Cường tay phải gãi gãi chóp mũi cao nhọn của cậu.
“Cũng khó mà nhận định chính xác được nhưng dựa theo chứng cứmà chúng ta thu thập được thì 80% là hung thủ và nạn nhân có quen biết nhau vàcòn hận thù sâu đậm với nhau.”
“Thế còn…” Mạnh Cường định nói tiếp thì bị Tùng quân cắtngang.
“Ăn xong rồi nói tôi đói rồi sếp Cường.”
“Ăn ăn thôi.” Mạnh Cường cầm nĩa cắm vào phần sườn nướng hơicó chút cháy trong phần ăn của mình, cảm giác buồn nôn lại ập tới, cậu đặt miếngsườn xuống, uống vội ngụm nước lạnh, ngồi thừ ra không dám nhìn vào dĩa cơm tấmthêm lần nào nữa.
“Cậu sao thế? Không ăn nổi? Lúc nãy tôi định cản cậu rồinhưng thấy cậu dứt khoát quá.” Tùng Quân cố nhịn cười nhìn gương mặt xanh nhưtàu lá của lính mới “Ngày xưa lúc lần đầu ra hiện trường phải mất một tháng tôimới ăn lại thịt, lúc ấy cứ thấy thịt là buồn nôn, người không biết cứ nghĩ làtôi có thai sắp sinh, có người hàng sớm còn mang cho tôi mấy cân me chua xoàichua.”
“Anh nghĩ tôi là trẻ con hay gì mà bịa ra chuyện như vậy.” MạnhCường cười cười.
“Thoải mái hơn rồi phải không? Lần đầu ai cũng vậy không cógì phải ngại ngùng.”
“Ừ”
“Tôi đổi với cậu phần ăn, cháo trắng thanh đạm. Tôi còn chưađộng tới một miếng nào đâu.” Tùng Quân nhanh tay đổi phần ăn của hai người chonhau, mạnh mẽ cầm phần sườn cho lên miệng “Tôi giờ cái gì cũng không sợ, gặpnhiều sẽ quen, đây là sự khác biệt giữa người cũ và lính mới.”
“Anh không thấy cục sườn đó giống khúc xương cháy lúc sáng PhươngLinh tìm được sao?” Mạnh Cường ngập ngừng.
Tùng Quân nuốt nước bọt xuống cổ nhìn nhìn phần thịt sườnđưa tay đẫy dĩa cơm tấm ra góc xa.
“Tiểu Thanh cho thêm một phần cháo trắng.” Tùng Quân ra hiệuvới tiểu Thanh.
“Có ngay.” Tiểu Thanh đáp lại.
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau một khoảng thật lâu rồiquay ra ôm bụng cười ngây ngốc cả hai đều cố kiềm chế nhưng không sao dừng lạiđược, tình huống này thật là mất mặt Tùng Quân khổ tâm.
macthienvuong
12-02-2023, 03:33 PM
Chương 2: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Đầu giờ chiều tất cả thành viên trong đội phải cùng xuấtkích trấn áp một cuộc hỗn chiến tranh giành địa bàn giữa hai băng đảng trướckhách sạn Caravelle Sài Gòn. Ngay sau khi nhận sự phân công của đội trưởng CaoTùng Quân tất cả tập trung tại khu quân dụng để nhận trang bị là bộ giáp chốngđạn và một súng ngắn. Hơn 20 cảnh sát từ nhiều phòng ban khác nhau tập trung giữasân theo sự chỉ huy của Cao Tùng Quân. Lúc này Mạnh Cường mới để ý thấy còn cósự xuất hiện của cảnh sát chống bạo động ngoài áo giáp thì họ còn trang bị thêmkhiêng và dùi cui. Sau một tiếng hiệu của chỉ huy Tùng Quân tất cả lên xe ra hiệntrường. Mạnh Cường định leo lên chiếc xe thùng chuyên dụng lớn thì bỗng có aiđó vỗ vai cậu. Khi quay mặt lại nhìn cậu thấy đó là Tùng Quân.
“Cẩn thận! Đừng để bị thương trong ngày đầu chuyển côngtác.” Tùng Quân mỉm cười nhìn Mạnh Cường.
“Rõ thưa sếp.” Mạnh Cường đứng nghiêm tay đặt trước đầu.
“Lên xe đi chút gặp lại.”
Mạnh Cường đứng thừ người nhìn theo hướng đi của Tùng Quân,lòng cậu lúc này có cảm giác gì đó khó nói một thứ cảm giác có chút gió, cũngcó chút lửa, có một chút ấm áp. Lâu lắm rồi không ai nói với cậu những lời quantâm như vậy. Cậu vốn tưởng rằng bản thân rất ghét mấy lời vu vơ sáo rỗng ấy,nghe thấy là buồn nôn nhưng hôm nay có lẽ quan điểm cậu đã bị lung lay.
Khi cảnh sát ập tới thì hai bên băng nhóm đã bắt đầu lao vàođánh nhau. Tùng Quân nổ ba phát súng chỉ thiên làm cho bọn côn đồ kinh hãi dừngtay sau đó là tháo chạy thoát thân khi nhìn thấy lực lượng cảnh sát hùng hậuphía sau Tùng Quân.
“Tiến lên không để cho tên nào chạy thoát.” Chỉ huy Tùngquân phất tay ra hiệu cho toàn đội tiến công. Hai tiếng sau cuộc vây ráp, TùngQuân đứng ngồi không yên đi qua lại trước cửa phòng cấp cứu, phía đối diện làPhương Linh và Tiến Đức đang dựa tường mắt nhìn về phía bảng đèn cấp cứu đầy lolắng. Khoảng hai mươi phút sau cửa phòng cấp cứu bật mở, Mạnh Cường bước ra vớimột phần bắp tay quấn chặt băng trắng.
“Ra rồi.” Lúc này Tùng Quân mới dừng di chuyển hướng về phíatrước.
Thấy Mạnh Cường, Phương Linh bật người khỏi tường lao tới hỏihan : “Sư huynh anh không sao chứ? Có cần phải nhập viện không? Sư huynh đóikhông em mua gì cho sư huynh ăn.”
“Để cho sư huynh nghhỉ chút, hỏi gì hỏi nhiều vậy.” Tiến Đứckéo Phương Linh ra phía xa.
Lúc này Tùng Quân mới bước lại gần.
“Ổn không? Chưa chết?” Tùng Quân mặt tỏ ra vô tâm.
“Vẫn còn sống.” Mạnh Cường đáp lại.
“Vậy thì tốt. Cậu làm tôi lo…” Tùng Quân bỏ lửng câu nói.
“Sếp là đang quan tâm tới tôi sao?” Miệng Mạnh Cường hiệnlên ý cười.
“Lo đương nhiên là lo. Tôi lo dưới sự chỉ huy của mình mà cómột đồng đội hy sinh thì danh tiếng bao năm sẽ tan biến mất.”
“Sếp Quân lo cho anh lắm đấy sư huynh, từ khi anh được đưavào phòng cấp cứu, sếp Quân cứ lo lắng bồn chồn đứng ngồi không yên. Có Tiến Đứclàm chứng cho lời khai của em.” Phương Linh chen vào cuộc đối thoại.
Bên cạnh Tiến Đức đang cật lực gật đầu đồng thuận.
Tùng Quần nhìn hai người diễn trò vô cùng chán ghét nhưngkhông cách nào xử lý được đành im lặng giả vờ như không nghe thấy gì.
“Cám ơn sếp Quân.” Mạnh Cường nhìn Tùng Quân một cách chânthành.
“Không có gì? Ai biểu Sếp Châu đã giao cậu cho tôi.” Tùng thậttâm đáp.
“Ừ. Nhưng cũng phải cám ơn sếp lúc đó đã kịp bắn hạ tên cônđồ nếu không lúc này tôi đã nằm ở phòng lạnh rồi.”
Tùng Quân cảm thấy rùng mình khi nghe từ phòng lạnh vì từnày mọi người trong đội thường dùng khi nói tới nhà xác.
“Chuyện phải làm thôi. Mà cậu có muốn nghỉ nửa buổi chiềukhông? Về nhà tịnh dưỡng đi.”
“Vết thương cũng không quá nguy hiểm tôi còn cầm cự được,trong sở vẫn còn nhiều việc.”
Tùng Quân đắn đo một lúc “Về sở thôi.”
“Đi về, sư huynh để em dìu anh.” Phương Linh chạy lại đứng cạnhMạnh Cường nắm lấy tay cậu.
Lúc đầu Mạnh Cường có ý giật tay ra nhưng sau đó lại thôi vìcậu thấy được sự quan tâm trong sáng của cô bạn đồng nghiệp.
Vừa nhìn Tùng Quân bước chân vào phòng làm việc, Huy Đạt nhưcon lật đật chạy lại báo tin không lành.
“Sếp Châu đang đợi anh và anh Cường trong phòng.”
Mồ hôi trên trán Tùng Quân rịn ra lấm tấm, anh cảm thấy nhưsắp bị đưa ra pháp trường. Và suy nghĩ đó của anh là hoàn toàn chính xác.
Ầm. Sếp Châu đập mạnh tập hồ sơ xuống mặt bàn, phía trước mặtlà Tùng Quân và Mạnh Cường đang im lặng quan sát.
“Cao Tùng Quân cậu làm việc như vậy sao chỉ một cuộc bố rápđơn giản mà phải nổ súng bắn bị thương một người, đồng đội thì bị chém phải nhậpviện khâu mười mấy mũi. Cậu làm chỉ huy kiểu gì vậy? Cậu muốn tôi phải ăn nóisao với cấp trên đây?” Sếp Châu ngả người ra ghế ánh mắt tóe ra lửa nhìn TùngQuân.
“Xin lỗi sếp Châu, là do tôi sơ xuất.” Tùng Quân nghiêm ngườiđáp.
“Còn cậu nữa Đồng Mạnh Cường, cậu được bao nhiêu cân nặng, vớithể lực của cậu mà cũng đậu vào phòng cảnh sát điều tra sao? Chỉ có một tên cônđồ đơn giản mà không khống chế được còn làm cho bản thân bị thương.” Sếp Châu đậpmạnh tay xuống tập hồ sơ.
Tùng Quân thấy những lời này của sếp Châu thật sự khó nghe “Thưasếp không phải là một tên mà là ba tên. Bọn chúng cùng tấn công trung sỹ Cường,hai tên đã bị đồng chí Cường hạ còn một tên…”
Ầm… sếp Châu lần nữa đập tập hồ sơ xuống mặt bàn.
“Cao Tùng Quân… cậu đang đấu võ mồm với tôi đó à?” Giọng sếpChâu khẽ rít lên.
“Dạ không tôi chỉ đang báo cáo sự thật.”
“Sự thật là cậu làm chỉ huy thất trách.” Sếp Châu nhìn qua MạnhCường “ Còn cậu thì chính bản thân cũng không tự bảo vệ được thì sao bảo vệ đượcngười dân. Hai cậu ra ngoài làm bảng kiểm điểm ngày mai nộp cho tôi. Ra ngoài.”
“Dạ rõ thưa sếp.” Tùng Quân hô lớn nhưng có sự không phục trong âm điệu.
“Xin phép sếp Châu chúng tôi ra ngoài làm việc.” Mạnh Cườnggật đầu chào bước tới mở cửa chờ cho Tùng Quân ra khỏi phòng thì cậu mới đóng cửalại.
Lúc tức giận bước đi của con người bỗng trở nên nhanh và dàihơn trong phút chốc Mạnh Cường đã không thấy Tùng Quân đâu. Tiến Đức mặt nhănnhó, khó coi bước từ trong phòng ra cứ thế mà cấm đầu cấm cổ đi miết không thèmnhìn người xung quanh đến ngay cả khi lướt qua Mạnh Cường cậu ta cũng không biết.Nhìn tình hình Mạnh Cường đoán rằng Tiến Đức vừa trở thành nạn nhân của một vụán giận cá chém thớt. Trong phòng lấy bàn của Tùng Quân làm trung tâm mọi ngườitự cách xa cái trung tâm ấy với bán kính tối thiểu 3 mét, mọi cử động của TùngQuân đều làm cho tất cả giật mình thon thót. Mạnh Cường rất biết an phận lui vềchỗ ngồi của mình cố hoàn tất phần việc đã được phân công và tìm cách ít phátra tiếng động nhất. Sau một khoảng căng thẳng thì không khí dần trở lại bìnhthường lúc này Mạnh Cường mới dám thở mạnh một cái, cậu dám chắc là trong 15phút vừa qua nhịp thở của cậu đã giảm đi phân nửa. Đến gần cuối giờ chiều thìPhương Linh tất tả từ ngoài chạy vào.
“Sếp Quân đã có bốn trường hợp liên hệ muốn đến nhận diệnxác phân thây.” Phương Linh đứng trước mặt Tùng Quân báo cáo.
“Tốt, sắp xếp cho họ sáng mai đến “phòng lạnh” làm thủ tụcnhận diện.”
“Đã rõ.” Phương Linh đáp xong thì rời đi ngay.
5 giờ 30 chiều Tùng Quân mệt nhoài lái xe về nhà. Tới cổngchung cư anh nhìn thấy vợ chồng Tuyết Trinh và Thượng Quang đang chất va lyhành lý lên xe taxi. Vợ chồng họ là hàng xóm của Tùng Quân, trong khi anh ởphòng 1704 thì họ ở phòng 1707 phía đối diện. Tùng Quân dừng xe bước xuống tiếnlại gần hai người bọn họ.
“Bây giờ anh chị ra sân bay luôn à?” Tùng Quân thân thiện bávai Thượng Quang.
“A sếp Quân, thật là mai mắn còn kịp gặp cậu trước khi bay.Đúng vậy bây giờ đi luôn. Bà nhà tôi hối đi sớm vì sợ kẹt xe lỡ chuyến thì phiềnlắm.”
“Lần sau anh chị về nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ làm tài xế miễnphí cho hai người.”
“Nhất định.” Thượng Quang ngập ngừng “Lần này đi chắc lâu lắmmới về lại Việt Nam.” Có chút buồn phảng phất trong đội mắt dài của ThượngQuang.
“Ông xã tụi mình đi thôi tới giờ rồi.” Tuyết Trinh nhìn đồnghồ, nhỏ nhẹ nói.
“Thôi vợ chồng tôi đi có dịp sẽ về thăm cậu.” Thượng quangvà Tuyết trinh cúi đầu chào Tùng Quân rồi lên xe.
Tùng Quân đứng vẫy tay chào hướng về phía chiếc taxi. BỗngThượng Quang hạ cửa kính, nhô đầu ra nói về phía anh “Tôi có gửi trả cậu mấyquyển sách đã giao cho người nhà cậu, cùng với mấy cân xoài với me, ăn kèm vớimắm ruốc bữa trước là tuyệt cú mèo.”
Tùng Quân chỉ nghe được tới đoạn người nhà cậu còn đoạn sauthì bị tiếng xe cuốn đi mất. Khoan người nhà nào, mình một thân một mình thìlàm gì có người nhà nào. Tùng Quân mở cửa thật nhẹ, khi bước vào phòng khách cậuthấy một chàng trai đang nằm ngửa trên sô pha, hai chân gác lên bàn, miệng nhópnhép miếng xoài xanh, mắt xem chương trình thực tế trên ti vi. Tùng Quân bấmnút tắt ti vi khoanh tay trước ngực nhìn chàng trai.
“Làm gì ở đây?”
“Em nhớ anh nên qua đây thăm anh.” Người thanh niên đáp vớivẻ mặt phụng phịu.
“Mẹ với chị hai có biết em qua đây không?” Tùng Quân tiếp tụctruy hỏi.
“Biết chứ.” Người thanh niên khịt mũi.
“Vậy để anh gọi điện cho chị hai.” Tùng Quân lôi điện thoạitrong túi ra.
“Đừng anh…” Tùng Lân bật người khỏi ghế.
Thình lình điện thoại Tùng Quân rung lên, trên màn hình hiệnra hai chữ Chị Hai. Anh liền nghe máy.
“Chị Hai em nghe.”
“Tùng Quân hả Tùng Lân nó có qua chỗ em không? Nó bỏ nhà đihai ngày nay rồi. Chị gọi mà nó không bắt máy.”
Tùng Lân xoa hai tay trước mặt Tùng Quân năn nỉ anh che giấucho mình.
“Nó đang ở nhà em…”
Tùng Lân thả người xuống ghế sô pha, cậu cảm thấy cuộc đờimình tới đây là kết thúc rồi.
“Em kêu nó nói chuyện với chị” Giọng Tùng Vân lanh lảnhtrong điện thoại.
Tùng Lân dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía anh traimình.
“Hay tạm thời cứ để Tùng Lân ở nhà em, vài bữa nữa em sẽkhuyên nó về nhà. Chị thấy sao?”
“Thế cũng được, chị cúp máy đây mẹ xuống tới rồi.”
Chưa kịp phản ứng thì tiếng tít tít đã vang lên từ đầu dâybên kia.
“Anh đừng đuổi em, em không muốn về cái nhà đó nữa đâu.” GiọngTùng Lân thoảng thốt.
“Lại cãi nhau với mẹ?”
Tùng Lân lắc đầu sau mấy giây suy nghĩ thì gật đầu.
“Lý do lần này là gì?”
“Là … là chuyện đăng ký chuyên ngành cho đại học. Em khôngmuốn học bác sĩ đâu mà mẹ cứ một mực ép em.”
“Thế em muốn học gì?”
“Em muốn học về điêu khắc gỗ.” Tùng Lân bỗng trở nên tự tinlạ thường.
“Ăn cơm chưa?”
Tùng Quân bất ngờ chuyển chủ đề khiến Tùng Lân không theo kịp.
“Anh không cản em học điêu khắc sao?” Tùng Lân lí nhí.
“Không! Cản làm gì, sau này em có thế nào thì bản thân em,còn vợ con em tự chịu chứ có ảnh hưởng gì tới anh đâu. Không cản, nhất địnhkhông cản.”
Tùng Lân bây giời mới cười thật tươi nhìn anh trai mình “Anh,em muốn ăn gà rán với coca cola.”
“Tiền.” Tùng Quân chìa tay ra trước mặt Tùng Lân mấy ngóntay anh bắt đầu chuyển động như năm con rắn.
“Em là học sinh thì làm gì có tiền.”
“Không có tiền mà dám học người ta bỏ nhà đi bụi. À còn chuyệnnày nữa em đi ngay…”
“Anh…” Tùng Lân hốt hoảng “Em còn chưa ăn mà anh lại muốn đuổiem.”
Tùng Quân lúc này đã chuyển qua chế độ nghiệm túc không đùa“Đi ngay vào trong mặc quần lót vào, anh không chấp nhận tệ nạn thả rong ngaytrong nhà này.”
Sau khi Tùng Lân chạy biến vào phòng, Tùng Quân lấy điện thoạiđặt hai phần gà rán với nước, xong xuôi anh thả lưng vào ghế chợp mắt một chút.
macthienvuong
13-02-2023, 07:51 PM
Chương 3: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Sáng ngày hôm sau, sáu giờ kém mười lăm phút, Mạnh Cường Đãcó mặt tại trụ sở, cậu muốn vào sớm để đọc hồ sơ thông tin của những người tớinhận diện xác phân thây ngày hôm nay.
Đầu tiên là cặp vợ chồng Nguyễn Văn Hận 58 tuổi và Trần ThịTấn 56 tuổi tìm con trai Nguyễn Văn Nam, năm nay 30 tuổi, nghề nghiệp nhân viêncửa hàng xăng dầu, độc thân, mất tích đã hơn ba tháng.
Trường hợp kế đến nam thanh niên Đỗ Chí Trung 26 tuổi tìm bạnlà Phạm Gia Huy Hoàng, năm nay 26 tuổi, nghề nghiệp nhân viên kế toán, lần cuốinhìn thấy người mất tích đã là bốn tháng trước.
Trường hợp thứ ba là người phụ nữ trung niên Hồ Diễm Liên 34tuổi tìm chồng là Đỗ Chiến Thắng, năm nay 33 tuổi, nghề nghiệp bác sĩ thẫm mỹ.Mất tích hơn 10 ngày.
Cuối cùng là trường hợp của bà cụ Lê Hường 70 tuổi tìm cháutrai Lê Dương Bảo Khang 29 tuổi, nghề nghiệp buôn bán thịt heo. Mất tích đã hơn1 tuần.
Xem đi xem lại nhiều lần Mạnh Cường cũng không phát hiện cógì bất thường. Vì thức sớm nên giờ cậu bắt đầu thấy hơi buồn ngủ, cậu đứng dậyvươn vai để giúp tỉnh táo hơn nhưng lại vô tình làm động vết thương ở bắp taykhiến cậu đau đến chảy cả nước mắt, một hồi lâu khi cơn đau đã qua cậu quyết địnhđi một vòng sân để thưởng thức cảnh vật ở trụ sở cảnh sát vào lúc sáng sớm sẽra sao. Nhưng chỉ vừa đi tới chân cầu thang thì đã gặp Cao Tùng Quân đi từ dướilên.
“Chào cậu Mạnh Cường tới sớm thế?” Tùng Quân vuốt vuốt lạitóc ở phần đỉnh đầu do đi sớm quá cậu quên cả việc soi gương.
“Sếp Quân cũng tới sớm, bình thường sếp đều đi làm giờ nàysao?” Mạnh Cường cố nhịn cười khi nhìn thấy cái tổ quạ trên đầu Tùng Quân.
“Không chỉ mấy dịp đặt biệt thôi. Hôm nay đi sớm để đọc tàiliệu về những người sẽ đến nhận xác, sẵn viết cho xong bảng báo cáo nộp cho SếpChâu.” Nói tới đây Tùng Quân bỗng thở dài “Phần cậu viết xong chưa?”
“Đã nộp trên bàn của sếp Châu.” Mạnh Cường đáp.
“Cậu làm việc cũng năng suất đấy.”
Mạnh Cường ngập ngừng “Mà sẵn đây cũng xin lỗi sếp chuyệnhôm qua vì tôi mà anh bị sếp Châu la.” Cậu ái náy nhìn Tùng Quân.
“Không phải lỗi của cậu.” Tùng Quân dứt khoát nói.
“Mà sao lúc đó anh không nhịn, anh làm ở đây lâu như vậy chắccũng hiểu sếp Châu là kiểu người chịu mềm không chịu cứng, vậy mà anh còn cãi lạilúc sếp ấy đang bốc hỏa ngút trời như vậy.” Giọng Mạnh Cường rất hay cộng thêmtừ ngữ đều đúng mực khiến cho người nghe dù đang bị cậu trách móc nhưng lạihoàn toàn không có cảm giác khó chịu.
“Tôi biết chứ. Nhưng những lời sếp ấy nói với cậu lúc đó quảthật rất quá quắc đương nhiên tôi phải lên tiếng bảo vệ cấp dưới của mình chứ.”
Câu nói này của Tùng Quân khiến tâm phẳng lặng như mặt hồ củaMạnh Cường bỗng có chút gợn sóng.
“Mà cậu đang định đi đâu à.” Tùng Quân đang tiếp tục dùngtay chỉnh lại tóc mình.
“Để tôi chỉnh lại tóc cho sếp.”
Vừa dứt lời Mạnh Cường đã dùng hai tay của mình gỡ những lọntóc rối trên đầu của Tùng Quân . Chiều cao của cậu thấp hơn Tùng Quân một chútnên cậu phải kiểng chân lên mới nhìn thấy rõ phần tóc trên đỉnh đầu của đốiphương. Với khoảng cách gần như vậy Mạnh Cường mới nhìn rõ sống mũi của đốiphương rất đẹp cao và thẳng, tóc tuy hơi rối nhưng rất dầy và đen. Về phía TùngQuân vì bất ngờ lúc đầu hơi lùi né tránh sau đó thì ngoan ngoãn đứng im cho MạnhCường chỉnh tóc cho mình, vài lần anh đánh mắt lên nhìn gương mặt đẹp đẽ của MạnhCường rồi tự nghĩ trong lòng, người như này không đi làm diễn viên thì thật quáphí. Thình lình lúc này Mạnh Cường rụt tay về, miệng khẽ lên tiếng hỏi.
“Sếp Quân bao lâu rồi anh chưa gọi đầu.”
“Để nhớ xem hình như ba hay bốn ngày gì rồi. Sao thế đầu tôicó mùi sao?” Tùng Quân đáp tỉnh rụi “Mà cậu đi đâu thế? Tôi đi chung cậu.” Anhnói với theo.
“Tôi đi vào nhà vệ sinh. Anh đừng đi theo tôi.” Mạnh Cườngđi thẳng một đường không hề quay lại nhìn Tùng Quân phía sau.
Mạnh Cường quay lại phòng làm việc thì thấy Tùng Quân đangngồi ăn bánh mì thịt. Cậu nhìn chầm chầm vào người đối diện rồi chợt nhớ lại mảnhthan đen trên tóc anh ta khiến cậu rùng mình vì kinh hãi. Thấy Mạnh Cường bướcvào Tùng Quân lấy một ổ bánh mì khác đưa về phía cậu ta.
“Ăn không?”
Mạnh Cường không nói lời nào đi về bàn làm việc của mình, lụclọi trong túi xách tìm tìm kiếm kiếm gì đó, mất nửa này thì quay lại đứng trướcmặt Tùng Quân.
“Sếp Quân anh có nghĩ là mình nên đi gội đầu không? Trên tócanh dính thứ ấy.” Mạnh Cường chìa ra một cái khăn lông nhỏ bên trên là bịch dầugọi đầu dùng khi đi du lịch.
“Ý cậu nói là thứ này?” Tùng quân chìa ra một mảnh đen giốngnhư mảnh lúc nãy Mạnh Cường thấy, không để cậu kịp phản ứng Tùng Quân đã cho mảnhthan đen đó vào trong miệng ăn ngon lành.
“Anh…” Mạnh Cường kinh hãi tột độ, cả người cậu run lên bầnbật.
“Là bánh than, lúc sáng tôi bất cẩn làm đổ lên người khôngngờ nó lại dính lên cả tóc. Đừng nói là cậu nghĩ thứ dính trên tóc tôi là thứcháy đen ngày hôm qua?”
“Xin lỗi sếp tôi đã nghĩ như vậy.”
Tùng Quân nhướng mắt nhìn lên thể hiện như mình là bề trên “Xinlỗi là coi như xong sao…” Ngón tay thon dài của anh gỗ nhẹ lên mặt bàn gỗ “Tôiphạt cậu ngồi xuống ăn hết ổ bánh mì này.”
“Tuân lệnh thưa sếp.” Mạnh Cường vui vẻ nhận lấy phần bánhmì từ tay Tùng Quân.
6 giờ 50 phút vừa đúng lúc Tùng Quân đọc xong số tài liệutrên bàn. Lúc này Mạnh Cường đang đứng ngay ngắn trước mặt anh để chờ công tácsáng nay. Trước khi vào nhà xác Tùng Quân đưa một túi giấy nhỏ cho Mạnh Cường.
“Cho cậu này.”
Mạnh Cường mở ra xem thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sếp Quân cái này là mức gừng phải không?”
“Đúng, khi vào “phòng lạnh” cậu chỉ cần ngậm một miếng nàytrong miệng thì tự khắc sẽ không còn buồn nôn nữa, ngoài ra gừng có tính nóng sẽgiúp cơ thể cậu giữa ấm.”
“Sao sếp biết mấy thứ này vậy?”
“Kinh nghiệp bản thân.” Tùng Quân cười cười “Vào trongthôi.”
Cả hai bước vào trong nhà xác, hơi lạnh phả ra khiến khôngkhí buổi sáng vốn lạnh giờ còn lạnh hơn.
Sau khi đã hoàn tất thủ tục theo thứ tự trên danh sách ngườiđầu tiên vào nhận xác chính là bà cụ Lê Hường, 70 tuổi ngụ quận 8. Không giốngnhư tưởng tượng ban đầu của Mạnh Cường, bà Lê Hường trong già hơn hẳn so với tuổi70 dáng người gầy gò, lưng hơi còng, gương mặt đầy nếp nhăn. Vì đã được thôngbáo trước nên bà mặc trên người một bộ quần áo khá dầy, bên ngoài khoát thêm một lớp áo lạnh bằng len. Tuy vậynhiệt độ âm trong phòng lạnh vẫn khiến bà run rẩy ít nhiều. Trước khi kéo hộcxác Tùng Quân quay lại nhìn bà Lê Hường làm công tác tư tưởng trước.
“Bà Hường, hiện tại xác bên trong đã bị đốt cháy nên hình ảnhbà sắp thấy sẽ vô cùng khủng khiếp xin bà chuẩn bị tâm lý. Nếu bây giờ bà muốndừng lại cháu đã cử người dẫn bà ra.” Tùng Quân hơi lo lắng nhìn cái hình dánggầy gò bé nhỏ trước mặt.
“Tôi ổn, tôi muốn xác nhận xem đây có phải là cháu tôikhông?” Giọng bà rất nhỏ nhưng dứt khoát.
Xác chết đã hoàn toàn biến dạng lại không có phần đầu, còn bịphân ra thành nhiều mảnh có xem qua thì bà cũng không nhận ra đâu. Đây là nhữnglời Mạnh Cường định nói nhưng cậu đã nuốt nó xuống bụng.
Tùng Quân ra hiệu cho Mạnh Cường kéo hộp xác có tay cầm bằngkim loại được đánh số 13, vừa chạm vào cậu đã cảm thấy cái lạnh lan ra khắp cơthể, một cái lạnh có linh tính khiến bản thân buốt cả tim.
Bà Lê Hường run rẩy tiến lại gần nhìn vào. Xác chết đã đượcpháp y sử lý sạch sẽ và sắp lại thành hình người tuy không còn đáng sợ như lúcđầu nhưng vẫn vô cùng rợn người. Lúc này Mạnh cường đang cắn chặt miếng mứt gừngnên cơn nôn ói cũng giảm hẳn.
Năm phút trôi qua bà Lê Hường bất động nhìn vào bộ xương đenxì, môi bà mấp mái gì đó mà đến người đứng cạnh cũng không nghe thấy, chợt nướcmắt bà tuôn ra từng giọt từng giọtlăn trên làn da đồi mồi đầy nếp nhăn.
Như linh cảm gì đó không đúng Tùng Quân khẽ lách người đứngchặn trước tầm mắt bà Lê Hường, mặt khác ra hiệu cho Mạnh Cường đống hộc xác lại.
Mạnh Cường đưa cho bà lão một túi khăn giấy, bà lấy một miếnglau nước mắt trên mặt.
Chờ sau khi bà LêHường bình tâm, Tùng Quân mới lên tiếng thăm dò.
“Đây có phải là cháu trai của bà không?”
“Tôi không nhậnra.” Bà Lê Hường lắc đầu.
Tùng Quân khôngcó cảm xúc gì vì vốn dĩ cậu xác định việc nhận diện này giống như là mò kim đáibể.
Bà Lê Hường đượcMạnh Cường dẫn ra ngoài bàn giao cho Phương Linh hoàn tất các thủ tục còn lại.
Người thứ hai vàonhận diện xác là Đỗ Chí Trung 26 tuổi, một nam thanh niên da ngâm, mắt hẹp dài, mũi quặp, dáng người khá cao lớn.Sau khi làm công tác tư tưởng thì Tùng Quân cho cậu ta tiếp cận xác chết. Nhưngnhìn chưa được ba mươi giây Đỗ Chí Trung đã quay người chạy vào góc tường mànôn ói. Mạnh Cường lại lấy ra bịch khăn giấy đưa về phía Đỗ Chí Trung, chợt cậubị thu hút bởi hình xăm thỏ ba đầu nhỏ phía dưới cổ của cậu ta. Như biết được MạnhCường đang nhìn hình xâm của mình, Đỗ Chí Trung vội kéo cổ áo lên che lại.
“Anh Trung anh cónhận ra đây là ai không.” Tùng Quân hỏi người đối diện.
“Không.” Đỗ ChíTrung nhỏ tiếng trả lời.
Tranh thủ thờigian nhân viên làm vệ sinh “phòng lạnh” Tùng Quân và Mạnh Cường ra ngoài hít thởkhông khí.
“Hút thuốckhông?” Tùng Quân đưa bao thước về phía Mạnh Cường.
Mạnh cường xuatay từ chối.
“Cậu không biếthút thuốc sao?” Tùng quân cho một điếu lên miệng.
“Lúc trước có giờthì cai rồi.” Mạnh Cường trả lời.
“Không phiền chứ?”Tùng Quân chỉ vào miệng.
“Không phiền sếpcứ tự nhiên.”
Tùng Quân mồi lửa,kéo một hơi thật sâu, thổi ra một làn khói trắng vào không khí. Là thuốc vị bạchà Mạnh Cường đứng bên cạnh đánh giá.
Tùng Quân và MạnhCường quay trở lại phòng lạnh sau khi Tùng Quân hút xong điều thuốc. Cặp vợ chồngNguyễn Văn Hận và Trần Thị Tấn đã đứng sẵn trước cửa. Nguyễn Văn Hận 58 tuổi và Trần Thị Tấn 56 tuổi tìmcon trai là Nguyễn Văn Nam. Mạnh Cường nhận thấy gương mặt Trần Thị Tấn tuy đãđược trang điểm kỹ nhưng vẫn lộ ra nét mặt mệt mỏi, còn người chồng Nguyễn VănHậu thì khá bình tĩnh nói năng cẩn trọng, luôn ra sức an ủi vợ mình.
“Các anh có thểcho phép vợ tôi ra ngoài không? Tôi sẽ là người ở lại.” Nguyễn Văn Hậu vẫn đangnắm chặt tay người bên cạnh.
Mạnh Cường đưa mắtnhìn Tùng Quân chờ câu trả lời. Tùng Quân gật đầu ra hiệu đồng ý.
“Mời cô theo tôitrở ra ngoài.” Mạnh Cường hướng tay về phía trái “Đi lối này.”
Đợi sau khi MạnhCường quay lại Tùng Quân mới bắt đầu cho tiến hành nhận xác. Nguyễn Văn Hậu tỏra vô cùng bình tĩnh và không có chút gì sợ hãi khi tiếp cận gần xác chết. Quan sát một hồi lâu thì ông taquay ra nói với Tùng Quân đứng bên cạnh.
“Có thể là contôi cũng có thể không, xin lỗi tôi không thể giúp gì cho các anh.” Nguyễn Văn hậutừ tốn.
“Không sao, cámơn ông đã hợp tác với cảnh sát.”
Khi chỉ còn lạihai người Mạnh Cường lên tiếng phán đoán: “Sếp Quân anh có thấy Nguyễn Văn Hậu này có gì đó bất thường không?” MạnhCường nắm chặt hai bàn tay đang nhét sâu trong chiếc áo khoác.
“Cậu đã phát hiệnra điều gì?” Tùng Quân lúi cúi đang làm gì đó ở góc phòng.
“Anh không cảm thấyông ta quá là bình tĩnh sao? Như thể ông ta biết mình đang đối diện với thứ gìnên hoàn toàn không có sợ hãi. Tuy có vài lúc cố ý tỏ ra hốt hoảng nhưng trongsuốt quá trình thì nhịp thở của ông ta vẫn ở mức trung bình không nhanh khôngchậm chứng tỏ có thể ông ta đang cố che giấu gì đó.”
“Đúng là so vớingười bình thường thì ông ta bình tĩnh quá mức thật.” Lúc này Tùng Quân đã quaylại chỗ Mạnh Cường trên tay còn cầm theo một thứ gì đó.
“Cái này là?” MạnhCường chỉ thứ trước mặt.
“Trà nóng uốngđi. Cả người cậu đang run lên kìa.”
Mạnh Cường nhận lấyphần trà chứa trong nắp bình giữa nhiệt đưa lên miệng từ từ uống cạn.
“Là trà gừng.” MạnhCường chép chép miệng.
“Đúng vậy, thấy ấmlên chút nào chưa?” Tùng Quân thu lại cái nắp rồi tự rót cho mình một phần trà.
“Tốt hơn rồi.”Bây giờ Mạnh Cường đã có thể lôi hai bàn tay ra khỏi túi áo khoác.
“Vậy thì tiếp tụcthôi.” Tùng Quân đặt bình giữ nóng về lại chiếc bàn trong góc phòng.
Mạnh Cường vội rangoài mời người cuối cùng của ngày hôm nay vào nhận xác.
Hồ Diễm Liên mộtphụ nữ trung niên, đường nét trên gương mặt khá hài hòa có thể nói là đẹp. Trênngười vận bộ đầm công sở, áo vest choàng bên ngoài.
“Cô đã chuẩn bị sẵngsàng rồi chứ?” Tùng Quân hỏi lại một lần nữa trước khi kéo hộc xác.
“Tôi đã sẵnsàng.” Hồ Diễm Liên mím môi thật chặt cố giấu đi sự sợ hãi.
Aaaaa Rầm... Chỉvừa nhìn qua xác chết một lần Hồ Diễm Liên đã lăn đùng té xỉu.
Phương Linh láchngười bước ra rồi nhẹ nhàng đóngcửa phòng lại, phía trên có bảngđỏ ghi chữ Y Tế.
“Hồ Diễm Liên thếnào rồi?” Tùng Quân hỏi.
“Đã tỉnh lạithương sếp, do sợ hãi quá độ nên ngất đi không có gì đáng ngại. Bác sĩ nói chỉcần nằm nghĩ thêm hai mươi phút thì có thể ra về.” Phương Linh báo cáo.
“Hồ Diễm Liên cócung cấp thông tin gì không?”
“Cô ta nói khôngthể nhận ra đó là ai. Thấy cô ấy còn hơi mệt nên em không hỏi gì thêm.”
“Làm tốt lắm. Việcở đây giao lại cho em, tụi anh về phòng.” Tùng Quân đánh mắt về phía Mạnh Cườngđang im lặng nãy giờ “Đi thôi.”
Mạnh Cường lẽo đẽotheo sau Tùng Quân, công sức bỏ ra cả buổi sáng coi như là giả tràng xe cátkhông thu thập được đầu mối nào, nhìn gương mặt đăm chiêu của Tùng Quân cậu muốnnói gì đó an ủi anh nhưng nghĩ mãi cũng không ra lời nào nên đành im lặng bướcđi bên cạnh đối phương.
Ba ngày đã trôi qua mà vẫn chưa tìm ra manh mối gì mới, cuộchọp với các lãnh đạo tại trụ sở cảnh sát thành phố càng làm tăng áp lực lên ngườiđội trưởng Cao Tùng Quân lên mấy lần. Tính ra cũng hai ngày rồi anh không nóichuyện với lính mới Mạnh Cường. Các cuộc họp cứ liên tù tì khiến anh không cónhiều thời gian ở trụ sở, còn nếu có mặt ở đó thì sẽ bị các báo cáo bủa vây.Anh cảm thấy mình thật có lỗi vì khôngcó thời gian hướng dẫn Mạnh Cường nhưng biết làm sao được, thôi đợi khi nàorãnh hướng dẫn bù cho cậu ta vậy, Tùng Quân nghĩ thầm. Về tới nhà Anh thả mìnhxuống ghế sô pha mắt nhắm lim dim chờ cho cơn đau đầu đi qua.
“Anh đồ ăn em mua cho anh.” Tùng Lân đặt trước mặt Tùng Quânmột bát sủi cảo mì to nghi ngút khói.
Mùi thức ăn thơm lừng xông lên tận mũi khiến Tùng Quân tỉnhtáo hẳn, bụng anh bắt đầu biểu tình dữ dội. Một gắp, hai gắp, hết gắp này tới gắpkhác chưa đầy 5 phút anh đã vét hết sạch tận đáy tô sủi cảo mì.
“Em mua cái này ở tiệm nào mà ngon vậy?”
Tùng Lân chỉ cười cười không trả lời mà tập rung lắp ráp môhình người máy trên bàn. Tùng Quân giơ chân đạp nhẹ lên mặt Tùng Lân.
“Đang làm gì đấy?”
“Dơ…” Tùng Lân đánh mạnh vào chân Tùng Quân “Anh tránh xa môhình của em ra.”
“Hàng của Ban Dai à? Tiền đâu em mua mấy thứ đắt tiền này?”Tùng Quân nhỏm người nhìn mô hình người máy màu trắng tay cầm kiếm dài bị TùngLân kéo ra xa.
“Tiền lì xì năm mới với tiền làm thêm.” Tùng Lân ấp úng.
“Làm gì giới thiệu anh làm chung được không? Lúc rày hơi kẹtchút.” Tùng Quân ợ ra một tiếng rõ to.
“Tởm thật.” Tùng Lân khịt khịt mũi.
“Nhìn gì?” Tùng Quân nhướng mày khi thấy Tùng Lân đang nhìnanh kiểu đánh giá từ đầu xuống chân.
Phân vân một lúc Tùng Lân nhật xét: “Dáng đẹp, mặt đẹp nhưngda thì còn đen hơn da con chó mực nhà bà Tám mập, không làm được. Nếu là anhtrai hàng xóm thì còn được.” Tùng Lân tặc lưỡi mấy cái.
“Da này mà đen, da này gọi là da bánh mật, da bánh mật hiểuchưa thằng nhãi.”
Tùng Quân ném cái gối về phía Tùng Lân nhưng cậu đã nghiêngngười né tránh.
“Mà khoan anh hàng xóm nào?” Tùng Quân thắc mắc.
“Anh hàng xóm vừa dọn vào nhà 1707 đối diện, lúc chiều em phụanh ấy chuyển đồ, xong việc anh ấy mời em ăn hoành thánh mì. Lúc về em định lấytiền mua một phần cho anh nhưng anh trai hàng xóm nhanh tay trả tiền luôn.”
Cốp… Tùng Quân ký lên đầu cậu em trai “Bữa nay ăn chực qua tớinhà hàng xóm.” Anh cầm tô đũa dơ đi thẳng vào trong nhà bếp. “Em không ăn chựclà trả công phụ khiêng đồ.” Tiếng Tùng Lân vang sau lưng anh.
Ngày tiếp theo, Tùng quân đang ngồi chú tâm đọc nghiên cứukhoa học phát họa gương mặt dựa vào xương trên cơ thể thì Huy Đạt hớt hãi chạyvào.
“Sếp Quân đã tìm được ngón tay cái.” Huy Đạt thở một cái lấyhơi “Bên pháp y báo là có cơ hội tách được AND vì vẫn còn xót lại một chút tủybên trong.”
macthienvuong
14-02-2023, 09:50 PM
Chương 4: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa khi thấy Trần BảoChâu từ ngoài bước vào, không một ai nói lời nào không gian lặng thinh như tờ,Mạnh Cường có thể nghe được hơi thở của Tùng Quân đang đứng ngay bên cạnh.
“Đây là kết quả pháp y.” Sếp Châu nói trong khi một tay nhétvào túi quần, tay còn lại cầm tập hồ sơ, “Đã xác định được mẫu AND của nạnnhân.”
Tất cả mọi người đều vỡ òa sung sướng, Tùng Quân đấm mạnh vàolòng bàn tay phải, miệng kêu lên một tiếng “Yes” đầy thỏa mãn.
“Công lớn nhất lần này thuộc về Mạnh Cường.” Sếp Châu cười rấttươi, “Chính cậu ta đã tìm thấy ngón tay cái.”
“Wao.” Phương Linh thốt lên, “Sư huynh anh giỏi quá.”
Đức Chinh và Huy Đạt phía sau lưng vỗ vỗ lên vai Mạnh Cườngtỏ ý ngưỡng mộ. Khi nhìn qua phía Tùng Quân cậu thấy anh đang giơ cao ngón taycái.
“Thưa Sếp Châu.” Mạnh cường nói. “Công lao này không phải củamột mình tôi mà còn có sự giúp đỡ của Kiến Văn, nhờ cậu ấy nhớ ra khu vực Da Kaothường có chó hoang nên chúng tôi mới lần ra dấu vết ngón tay của nạn nhân.”
“Thế à.” Sếp Châu hướng mắt tìm thấy Kiến Văn đang đứng khuấtở phía xa, “Tôi sẽ biết phải làm gì với bảng đánh giá cuối năm của hai cậu.”
“Cám ơn Sếp Châu.” Mạnh Cường và Kiến Văn cùng hô lớn.
“Sếp Châu đã xác định được danh tính của nạn nhân?” TùngQuân trầm tư.
“Đây.” Sếp Châu đặt tập hồ sơ vào tay anh, “Cậu tự xem đi.”
Chỉ mất vài chục giây Tùng Quân đã tìm ra thông tin anh cầntrên tờ giấy chi chít chữ và số.
“Nạn nhân là Đỗ Chiến Thắng.” Tùng Quân đọc lớn cho mọi ngườicùng nghe.
“Đỗ Chiến Thắng...” Mạnh Cường hơi ngừng lại, “Chính là chồngcủa Hồ Diễm Liên.”
“Có phải là…” Phương Linh cắn môi dưới, “Là người phụ nữ ngấtxỉu ở “phòng lạnh” hôm trước.”
“Chính là cô ta.” Tùng Quân xác nhận.
“Vậy đi.” Sếp Châu bước ra đứng giữa, “Việc thông báo chongười nhà nạn nhân giao lại cho sếp Quân.” Sếp Châu nói tiếp, “Mấy ngày qua mọingười cũng đã vất vả rồi, cơm trưa chiều nay tôi bao.”
Tất cả đồng loạt vỗ tay cám ơn sự hào phóng của sếp Châu.
“Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc cần phải tìm ra hung thủ.” SếpChâu nói, “Mọi người phải cố gắng hơn nữa.”
“Rõ thưa sếp.” Tất cả cùng đồng thanh.
Tùng Quân bấm chuông cửa nhà số 302, một người phụ nữ mở cửa.
“Xin cho hỏi đây là phải là nhà của Hồ Diễm Liên không?”Tùng Quân hỏi theo phép lịch sự.
Người phụ nữ bước ra ngoài e dè quan sát Tùng Quân xong thìquay sang dò sét người bên cạnh anh.
“Là hai sếp sao?” Dường như Hồ Diễm Liên đã nhận ra TùngQuân và Mạnh Cường, “Hai sếp đến đây có việc gì không? Hay là đã tìm thấy…” HồDiễm Liên đưa tay bụm miệng không dám nói thêm.
“Chúng ta có thể vào trong nhà rồi nói chuyện không?” TùngQuân đề nghị.
“Mời hai sếp vào.”
Theo quan sát của Mạnh Cường, Hồ Diễm Liên là một ngườithích sự sạch sẽ, căn nhà được quét dọn kỹ, đồ vật trong nhà được sắp sếp gọngàng ngăn nấp. Bộ quần áo ở nhà cô ta đang mặc cũng rất chỉnh chu, mặt đượctrang điểm khá nhạt nhưng Mạnh Cường vẫn nhận ra. Trên bàn trang trí nhỏ đặtsát tường cậu phát hiện hình của Hồ Diễm Liên và hình của một người đàn ông, cậuđoán đó chính là Đỗ Chiến Thắng.
“Mời hai sếp uống nước.” Hồ Diễm Liên đặt hai ly nước lọctrước mặt Tùng Quân và Mạnh Cường, tiếp đến thì ngồi xuống chiếc ghế chiếc đốidiện.
“Cô Hồ Diễm Liên.” Tùng Quân bắt đầu thông báo, “Cảnh sátchúng tôi đã xác định danh tính của xác chết đó chính là chồng của cô, anh ĐỗChiến Thắng.”
Hồ Diễm Liên vùi mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở sau khinghe Tùng Quân báo hung tin. Mất nửa ngày Hồ Diễm Liên mới ngẩng mặt lên ngừngkhóc. Cô ta nhận lấy khăn giấy từ tay Mạnh Cường. Phải đợi thêm một lúc sau thìHồ Diễm Liên mới ngừng hẳn nức nở.
“Cô Diễm Liên.” Tùng Quân đánh động, “Xin cô cho chúng tôibiết anh Đỗ Chiến Thắng là người như thế nào khi còn sống?”
“Anh Chiến Thắng là một người tốt.” Hồ Diễm Liên nói, “Tôivà chồng kết hôn đã được gần hai năm. Chúng tôi sống rất hạnh phúc. Anh ChiếnThắng là một bác sĩ thẩm mỹ làm việc tại phòng khám tư nhân Perfect Face, anh ấylà một bác sĩ giỏi và hòa nhã với đồng nghiệp. Hằng ngày anh ấy đều ra khỏi nhàtrước 8 giờ sáng và về nhà trước 5 giờ chiều. Chồng tôi có sở thích câu cá nêncuối tuần nào cũng hẹn bạn đi ra biển để câu cá tầm.” Hồ Diễm Liên chặm khăn giấylên mũi.
“Cô phát hiện chồng mình mất tích từ khi nào?” Tùng Quân tiếptục hỏi.
“Chuyện đó thì.” Hồ Diễm Liên suy nghĩ ít lâu, “Vào ngày 13tháng này, cũng như ngày bình thường anh ấy ra khỏi nhà vào lúc 8 giờ nhưng tớitối thì tôi vẫn chưa thấy anh ấy quay về. Tôi gọi thử vào máy di động thì khôngcó ai bắt máy, cho tới ngày hôm nay…”
“Cho hỏi khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6 giờsáng ngày 16 tháng này cô đã làm gì? Ở Đâu?” Tùng Quân hỏi tiếp.
“Để tôi nhớ.” Hồ Diễm Liên ngập ngừng, “Hình như hôm đó tôi ởnhà suốt, đúng vậy không có đi đâu.” Hồ Diễm Liên chợt khựng lợi như hiểu ra điềugì, “Sếp nghi ngờ tôi giết chồng mình sao?”
“Chỉ là câu hỏi theo quy định mà thôi.” Tùng Quân tiếp lời,“Có ai có thể làm chứng cho việc ngày hôm đó cô chỉ ở trong nhà không?”
“Không có ai cả.” Hồ Diễm Liên lắc đầu.
“Chồng cô có hận thù với người nào không?”
Hồ Diễm Liên lại lắc đầu.
Biết không thể hỏi gì thêm, Tùng Quân và Mạnh Cường đứng dậyxin phép ra về.
Cửa phòng 302 đóng chặt sau lưng, lúc này Mạnh Cường nói khẽvới Tùng Quân: “Anh thấy thế nào?”
Tùng Quân liếc nhìn cánh cửa, “Về sở rồi nói.” Mạnh cường hiểuý liền im miệng. Một cái đầu ló ra từ nhà số 308 phía đối diện, thấy Tùng Quânvà Mạnh Cường tiến lại gần cái đầu liền thu vào trong đóng cửa nhà lại. NhưngTùng Quân đã nhanh hơn một giây nhét chân mình chắn cửa khiến người đó khôngđóng lại được nên đành mở cửa bước ra. Là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổiđang mặc trên người một bộ đồ bộ có họa tiết chấm bi.
“Bà có quen với cô Hồ Diễm Liên ở nhà 302 không?”
“Các anh là ai?” Bà ta thận trọng hỏi.
Mọi người trong tổ điều tra đều mặc thường phục khi tra án.
“Cảnh sát đây.” Tùng Quân và Mạnh Cường giơ thẻ ngành cho bàta xem.
“Chào hai anh cảnh sát.” Bà ta phân trần, “Tôi là công dân tốt.”
“Bà có vẻ thân với người phụ nữ sống trong nhà 302.” TùngQuân đổi cách tiếp cận.
“Không thân.” Bà ta phản đối ngay, “Người gì đâu khó gần, sốngcạnh nhau mấy năm mà có nói với nhau câu nào. Có anh chồng là người tốt thôi,thường hai chào hỏi tôi khi gặp mặt.”
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau.
“Nghe nói hai vợ chồng họ rất yêu thương nhau.” Mạnh Cường hỏi.
“Không biết là sếp nghe ai nói chứ tôi thấy họ rất hay cãi cọvới nhau.” Bà ta nhíu mày suy nghĩ, “Như cách đây mấy tuần, không phải là tôinhiều chuyện, do hôm đó tôi đi đổ rác ngang qua nhà họ, nghe họ cãi nhau rất lớntiếng, còn ném vỡ đồ đạt.”
“Bà có nghe nội dung họ cãi nhau là gì không?” Mạnh Cường hỏi.
“Tôi nói rồi tôi không có nhiều chuyện, việc của người ta,người ngoài không nên chỏ mũi vào.” Bà ta vỗ nhẹ trước ngực, “Nhưng hôm đó tôicó nghe được là do anh chồng có vợ bé nên cô vợ tức giận lắm.”
Tùng Quân quay đầu đúng lúc Mạnh Cường cũng nhìn anh, ánh mắthai người vô tình chạm vào nhau.
“Thôi tôi phải đi nấu cơm đây.” Nhân lúc Tùng Quân rút chânbà ta liền đóng cửa lại.
Trên đường về sở, Mạnh Cường từ khi lên xe tới giờ vẫn miênman suy nghĩ không nói bất kỳ lời nào.
“Anh thấy lời khai của người hàng xóm có đáng tin không.” MạnhCường bất ngờ lên tiếng khiến người bên cạnh có chút giật mình.
“Tôi thì nghĩ bà ấy không có lý do gì để nói dối chúng ta.”Mạnh Cường không để cho Tùng Quân trả lời, “Hồ Diễm Liên đang giấu chúng ta gìđó, anh có nghĩ vậy không?”
Tùng Quân vừa định mở miệng đã bị Mạnh Cường cắt ngang.
“Chồng mất tích đã mười mấy ngày mà vẫn còn tâm trạng đểtrang điểm sao?” Không biết là Mạnh Cường đang hỏi người bên cạnh hay là tự hỏimình.
“Sếp Quân anh có chú ý tới kệ đồ lưu niệm khi chúng ta mới bướcvào nhà không?” Mạnh Cường gãi gãi chóp mũi, “Có rất nhiều ảnh nhưng không có bứcnào hai vợ chồng chụp chung cả. Quái lạ.”
Tùng Quân định nói là anh cũng thấy nhưng Mạnh Cường đã nóitiếp.
“Còn một việc nữa Hồ Diễm Liên không đeo nhẫn cưới. Suốt thờigian nói chuyện cô ta luôn dùng tay trái che ngón tay đeo nhẫn. Có thể Hồ DiễmLiên chính là kẻ đã sát hại Đỗ Chiến Thắng. ” Mạnh Cường nhìn người bên cạnh“Sao nãy giờ sếp không nói gì?”
“À…” Tùng Quân cười cười bất lực, “Vậy động cơ giết người làgì?”
“Cái này thì.” Mạnh Cường gãi đầu, “Do Đỗ Chiến Thắng ngoạitình.”
“Lý do này vẫn chưa được chứng thực.”
“Sao vẫn thấy có gì đó không đúng mà nghĩ mãi không ra.” MạnhCường xoa thái dương.
“Không ra thì đừng cố.” Tùng Quân nói, “Cũng trưa rồi hay làtôi với cậu đi ăn gì đó.”
“Được.” Mạnh Cường đồng ý, “Sếp muốn ăn gì?”
“Tôi biết gần đây có quán bún thịt nướng ngon lắm, đặt biệt quánnày có món chả giò làm từ ốc. Cậu thấy sao?”
“Bún thịt nướng thẳng tiến thưa sếp.” Mạnh Cường đưa tay lênđầu như đang chào.
Buổi chiều trong phòng họp tại trụ sở công an quận Nhất.
“Nạn nhân của chúng ta chính là Đỗ Chiến Thắng,” Sếp Châu bấmđiều khiển trên màn hình xuất hiện ảnh nạn nhân khi còn sống, “năm nay 33 tuổi,là một bác sĩ thẩm mỹ, có vợ là Hồ Diễm Liên, 34 tuổi, là một kế toán.” Ảnh HồDiễm Liên xuất hiện cạnh ảnh chồng mình.
“Chúng ta sẽ bắt đầu điều tra xoay quanh các mối quan hệ củanạn nhân” Sếp Châu khoanh một vòng tròn quanh mặt Đỗ Chiến Thắng, “Tình nghi lớnnhất hiện tại đó chính là vợ nạn nhân Hồ Diễm Liên.” Sếp Châu đánh chéo lên ảnhcô ta.
“Đức Chinh, Huy Đạt hai cậu nhận nhiệm vụ theo dõi Hồ DiễmLiên 24/24 có gì bất thường thì báo về ngay.
“Rõ thưa sếp.” Đức Chinh và Huy Đạt đồng thanh.
“Tùng Quân.” Sếp Châu lướt qua Mạnh Cường, “Tiến Đức hai ngườisẽ đến nơi làm việc của Đỗ Chiến Thắng để điều tra. Chú ý tìm cho ra ai là ngườitình của nạn nhân.”
“Rõ thưa sếp.” Tiến Đức hô lớn.
Tùng Quân chợt thấy trong lòng có chút không đúng, tại sao sếpChâu không phân Mạnh Cường vào nhóm của mình. Không lẽ sếp Châu có ý gì khác.Rõ ràng sếp Châu là người giao cho anh nhiệm vụ hướng dẫn Mạnh Cường.
“Cậu có ý kiến khác sao sếp Quân?” Sếp Châu đanh giọng.
“Dạ không, rõ thưa sếp.” Tùng Quân hô lên.
“Mạnh Cường, Phương Linh hai người phụ trách điều tra ở nơilàm việc của Hồ Diễm Liên, các mối quan hệ xung quanh.” Sếp Châu nói, “Vì chúngta chỉ là đang nghi ngờ cô ta nên hai người hành động phải thật thận trọng,tránh run cây nhát khỉ.”
“Rõ thưa sếp.” Mạnh Cường và Phương Linh một nhịp.
“Tốt, tất cả xuất phát.” Giọng sếp Châu sang sảng, “Sếp Quânở lại gặp tôi một chút.” Sếp Châu nhìn về phía Tùng Quân.
“Cậu có biết vì sao lần hành động này tôi không phân Mạnh Cườngvào nhóm của cậu không?” Sếp Châu từ tốn.
Không ngờ Sếp Châu còn hơn con sâu trong bụng, mình nghĩ gìsếp ấy đều biết hết, Tùng Quân toát hết mồ hôi lạnh. “Không thưa sếp.” TùngQuân trả lời.
“Thời gian vừa qua biểu hiện của Mạnh Cường trong đội cũngkhá tốt.” Sếp Châu tay chống hông, “Nên lần này tôi muốn cho cậu ta cơ hội đểlàm việc một mình.” Sếp Châu đặt tay lên vai Tùng Quân, “Cậu phải tin tưởng cậuta chứ.”
Tùng Quân không biết phải nói gì nữa, đành làm theo sự giaophó của sếp Châu.
macthienvuong
15-02-2023, 09:22 PM
Chương 5: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Bên trong khuôn viên phòng khám Perfect Face nơi Đỗ Chiến Thắnglàm việc khi còn sống. Tùng Quân đang trò chuyện với một nữ y tá.
“Không ngờ bác sĩ Thắng lại chết thảm như vậy.” Nữ y tá cảmthán, “Bác sĩ là một người tốt rất hay giúp đỡ mọi người, lần trước có chị đồngnghiệp bị tai nạn, anh ấy còn bỏ tiền ra giúp đỡ.” Nữ y tá thương cảm nói, “Ngườitốt lại không được sống lâu.”
“Cô có vô tình biết hay nghe nói anh Đỗ Chiến Thắng có kẻthù nào không?” Tùng Quân gợi chuyện, “Hay là người nào có xích mích với anh ấy.”
“Cái này thì tôi không rõ lắm.” Nữ y ta nói, “Tôi mới vào đây làm chưa tới một năm, xin lỗikhông giúp gì được cho anh.”
“Không sao.” Tùng Quân nói, “Cô có quen với Hồ Diễm Liênkhông?”
“Chị Liên vợ bác sĩ Thắng?” Nữ y tá nói, “Chị ấy có đến đâyvài lần, cũng có thể nói là quen biết.”
“Cô cảm nhận gì về Hồ Diễm Liên.”
“Chị ấy là một người khá ít nói,” Nữ y tá nghĩ ngợi, “Nhưngchị ấy rất quan tâm đến chồng mình, có hôm bác sĩ Thắng bị cảm, buổi trưa trờimưa vậy mà chị ấy vẫn mang cháo đến cho anh ấy.”
“Theo tôi biết thì mối quan hệ giữa vợ chồng họ thời giannày không được tốt.” Tùng Quân quan sát thái độ của nữ y tá, “Hình như lý do xuấtphát từ phía Đỗ Chiến Thắng, Hồ Diễm Liên phát hiện chồng mình có tình nhân bênngoài.”
“Thật vậy sao?” Nữ y tá tỏ ra bất ngờ, “Không thể tin được,bác sĩ thắng vốn là một người rất đường hoàng, chính chắn.”
“Vậy chắc cô cũng không biết người phụ nữ thứ ba kia là ai?”
“Không biết thưa sếp.” Nữ y tá lắc đầu.
Tùng Quân dựa lưng vào cột đá, đọc lại lời khai của những nhânviên phòng khám mà anh lấy được. Tiến Đức chạy lại đứng cạnh Tùng Quân.
“Bên cậu sao rồi?” Tùng Quân ngước mắt lên, “Có tra đượckhông tin gì không?”
“Em có hỏi bảo vệ, nhân viên hành chính ở đây.” Tiến Đứctrình bày, “Nhưng không lấy được thông tin gì quan trọng.”
“Thế còn thông tin về người tình của Đỗ Chiến Thắng.” TùngQuân đóng quyển sổ trên tay.
“Cái này mới là kỳ quái nhất, chưa từng có ai nhìn thấy ngườiphụ nữ này, ai cũng quả quyết Đỗ Chiến Thắng là một người chồng gương mẫu,chung thủy.” Tiến Đức đâm chiêu, “Hay cô ta là một hồn ma?”
“Này.” Tùng quân đánh vai Tiến Đức, “Đừng có nói nhảm.”
“Có thể thật sự Đỗ Chiến Thắng không có ngoại tình.” TùngQuân nói, “Vậy nghi ngờ Hồ Diễm Liên giết chồng vì bị phụ tình sẽ không thành lập.”
“Em cũng thấy vậy. Bà hàng xóm chắc đã nghe lầm.” Tiến Đức hốthoảng, “Sếp Quân anh chạy đi đâu vậy?”
Tùng Quân chạy biến mất dạng theo lối hành lang bệnh viện.
“Bà có gì muốn nói với tụi cháu phải không?” Tùng Quân đứngchặn trước một phụ nữ lớn tuổi đang mặc trên người bộ quần áo tạp vụ.
“Cậu là ai?” Bà ta nóng giận nói, “Sao lại chặn đường tôi.”
“Cảnh sát đây.” Tùng Quân giơ thẻ ngành ra trước mặt bà ta.
“Tưởng cảnh sát là ngon sao?” Bà ta quát, “Bây giờ tôi bậnphải làm việc kiếm tiền không có rãnh để nói chuyện với cậu.” Bà ta tiếp tục đẩyxe dụng cụ về phía trước.
“Vậy cháu sẽ đợi khi bà xong việc.” Tùng Quân nói lớn.
“5 giờ sáng mai tôi mới tan ca.”
“Cháu sẽ chờ bà.”
Bà ta bỉu môi đẩy xe đi một nước.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa nhìn thấy bà tạp vụ ra khỏi cổngchính Tùng Quân vội chạy đến tiếp cận.
“Cậu trai trẻ cậu chờ tôi tới giờ này thật à.” Bà tạp vụ cóphần kinh ngạc.
“Bây giờ bà có thời gian nói chuyện với cháu rồi chứ?” TùngQuân mặt hơi ngáy ngủ nói, “Bà biết chuyện gì liên quan đến bác sĩ Đỗ Chiến Thắng.”
“À thì…” Bà ta nhìn gương mặt thiếu ngủ của Tùng Quân, “Có lẽtôi biết ai là người giết bác sĩ Thắng.”
Tùng Quân thầm nghĩ công sức thức trắng cả đêm cuối cùng đãđược đền đáp.
“Chuyện là cách đây hơn một năm.” Bà ta nói, “Khi tôi đangquét dọn bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ Thắng thì thình lình có một ngườiđàn ông rất hung dữ từ ngoài xông vào. Vừa thấy mặt, ông ta đã to tiếng mắngbác sĩ Thắng là đồ cặn bả, đồ sát nhân.”
Bà ta dừng lại nhìn thái độ Tùng Quân rồi tiếp tục, “Nghe nóilý do là vì con gái ông ta sau khi được bác sĩ Thắng nâng ngực về nhà được mộttháng thì bị đau tim mà chết. Ông ta đỗ lỗi cho bác sĩ Thắng là người đã gây racái chết cho cô con gái. Bác sĩ Thắng có giải thích cái chết của cô ta là do bệnhtim bộc phát chứ không phải do di chứng sau khi phẫu thuật nâng ngực gây ra.Nhưng ông ta nào có nghe.”
“Sao đó thì thế nào?” Tùng Quân hỏi.
“Thì còn thế nào nữa, ông ta lao vào đòi đánh, đòi giết bácsĩ Thắng. Hên là lúc đó có một số người đến can ra. Nhưng trước khi ra về tôicòn nghe rất rõ là ông ta có nói một câu.”
Tùng Quân tập trung chờ nghe, đuôi chân mày anh hơi giợt.
“Ông ta nói,” Bàtạp vụ tiếp tục, “Tao thề sẽ phân thây mày thành trăm mảnh nghìn mảnh để trảthù cho cho con gái tao. Ông ta nói nhỏ lắm nhưng do tôi đứng gần nên nghe thấy.”
“Bà có biết ôngta tên gì không?”
“Nghe đâu hìnhnhư tên là Công, tên đầy đủ là Phan Văn Công, đúng rồi.”
“Cám ơn bà.” TùngQuân chân thành, “Bà đi hướng nào cháu chở bà về.”
“Không phiền cậu.”Bà ta xua tay, “Tôi tới trạm phía trước bắt xe buýt được rồi.”
Tùng Quân gật đầuchào rồi quay lại xe, trở về sở báo cáo.
“Sếp Quân đã có địa chỉ của Phan Văn Công.” Tiến Đức chạy tớibáo cáo.
“Xuất phát thôi.” Tùng Quân gấp gáp đi về phía nhà xe, theosau là Tiến đức.
“Phan Văn Công năm nay 60 tuổi hành nghề đồ tể chuyên mổ lợn,bò. Ông ta có một sạp hàng ngoài chợ Lớn. Con gái ông ta là Phan Vũ Tố Như đãqua đời được hơn một năm.” Tiến Đức báo cáo chi tiết trên đường đi.
“Rất có thể ông ta chính là kẻ đã phân thây Đỗ Chiến Thắng.”Tùng Quân đấm tay vào vô lăng.
“Sếp Quân là sạp thịt này.” Tiến Đức hô lớn khi tìm thấyhàng thịt heo của Phan Văn Công.
Một người phụ nữ trung niên đang đứng trong quầy, tay cầm mộtcon dao bầu lớn chặt cái đầu heo ra làm đôi.
“Cho hỏi đây có phải là hàng thịt heo của ông Phan Văn Công?”Tùng Quân lên tiếng.
“Phải.” Người phụ nữ trả lời cộc lốc, tay vẫn không dừng chặtthịt.
“Chúng tôi có thể tìm ông Phan Văn Công ở đâu?” Tùng Quân tiếptục hỏi.
“Đi xuống âm phủ mà tìm.” Người phụ nữ cắm dao lên thớt gỗtrả lời một cách thô lỗ, “Ba ngài trước ông ta bị xe cán chết rồi, muốn tìm thìxuống đó mà tìm.” Người phụ nữ tiến tục công việc không quan tâm tới gì tớiTùng Quân và Tiến Đức.
Hai tay ôm đầu, mặt cúi nhìn xuống bàn, Tùng Quân thật sự cảmthấy bất lực, mọi đầu mối đều dẫn tới đường cụt.
“Chúng ta có nên làm gì không? Sếp ấy đã ngồi như vậy đã hơnmột giờ đồng hồ rồi.” Kiến Văn nói nhỏ với Tiến Đức.
“Từ khi phát hiện Phan Văn Công có nhân chứng thời gian vàongày xảy ra án mạng, thì sếp Quân đã thành ra như vậy.” Tiến Đức thở dài.
Thình lình sếp Châu bước tới trước bàn làm việc của TùngQuân.
“Cao Tùng Quân, anh ngồi thẳng dậy cho tôi.” Tiếng sếp Châuhét lớn khiến mọi người xung quanh đều kinh hồn bạc vía.
“Chuyện gì vậy sếp Châu.” Tùng Quân trả lời bằng chất giọnglè nhè.
“Cậu là đội trưởng là người dẫn đắt anh em.” Sếp Châu biếtđây là lúc phải cho Tùng Quân một chút tâng bốc, “Vậy mà gặp một chút khó khănthôi đã nán chí ra thế này rồi sao?”
Tùng Quân đã thôi ôm đầu.
“Hôm nay tôi cho phép cậu nghĩ nửa ngày về nhà suy nghĩ,ngày mai quay trở lại làm việc với tinh thần tốt nhất cho tôi. Cậu nghe rõ chưa.”
“Rõ thưa xếp.”
Ngay lúc này Mạnh Cường và Phương Linh cùng nhau tiến vào.
“Báo cáo sếp Châu chúng tôi điều tra ra tình tiết mới của vụán.” Phương Linh báo cáo.
Mạnh Cường nhìn tổ quạ trên đầu Tùng Quân một cái rồi bắt đầutrình bày.
“Chúng tôi điều tra được Đỗ Diễm Liên là một người nghiện cờbạc. Cô ta thường đi xe xuống Long An rồi từ đó qua cửa khẩu để vào các casino ởCampuchia. Theo nguồn tin chúng tôi nhận được Hồ Diễm Liên đang nợ một số tiềnthua bạc rất lớn, dân đòi nợ thuê đã nhiều lần chặn đường đòi chặt chân tay côta nếu không trả tiền cho bọn chúng.”
Mọi người đều đang rất chăm chú nghe mạnh Cường nói.
“Quan trọng hơn hết chúng tôi còn điều tra ra cách đây mộttháng Hồ Diễm Liên có mua phần bảo hiểm trị giá 3 tỷ đồng cho chồng cô ta là ĐỗChiến Thắng, và người thụ hưởng chính là…”
“Là bản thân cô ta.” Sếp Châu đoán ra khúc sau.
Mạnh Cường gật đầu đồng ý.
“Vậy là đã tìm ra độngcơ giết người của Hồ Diễm Liên.” Sếp Châu nói, “Làm tốt lắm Mạnh Cường, PhươngLinh.”
“Sếp Châu.” Tùng Quân nói, “Pháp y đã từng nhận định bãi đấttrống không phải là hiện trường gây án chính. Nếu tôi đoán không lầm thì rất cóthể chính ngôi nhà Hồ Diễm Liên đang ở chính là hiện trường phân xác.”
“Tôi hiểu ý cậu.” Sếp Châu hơi nhíu mày, “Được rồi tôi sẽ giảiquyết lệnh xét nhà.”
“Sếp Châu.” Gương mặt Tùng Quân đã giản ra và tỉnh táo hẳn.
“Còn thế nào nữa?” Sếp Châu hơi cáu, “Còn không mau đi mờicô ta về hợp tác điều tra. Đứng đó chờ tôi thỉnh cậu đi hay gì?”
Tùng Quân vỗ vai Mạnh Cường ra hiệu đi cùng, rồi chạy nhanhvề hướng cầu thang. Như hiểu ý Mạnh Cường chạy đuổi ngay theo sau.
“Tùng Quân.” Sếp Châu mệt mỏi, “Chải lại cái đầu.”
Tùng Quân , Mạnh Cường tập hợp cùng Đức Chinh và Huy Đạt bên dưới tòa nhà.
“Có gì bất thường không?” Tùng Quân hỏi.
“Không có gì bất thường. Hằng ngày cô ta chỉ đến nơi làm rồivề nhà không có đi nơi nào khác cả.” Huy Đạt báo cáo.
“Cô ta đang ở trên nhà?”
“Vừa mới từ công ty về.” Đức Chinh trả lời.
“Hai cậu cùng theo chúng tôi lên đó.” Tùng Quân ra lệnh.
Hồ Diễm Liên mở cửa, Tùng Quân bước vào trong theo sau anhlà Mạnh Cường, Huy Đạt và Đức Chinh.
“Cô Hồ Diễm Liên đây là lệnh tạm giữa và lệnh khám xét nhà,đề nghị cô về sở để họp tác điều tra vụ án sát hại ông Đỗ Chiến Thắng.” GiọngTùng Quân dõng dạt.
“Sếp Quân đội khám nghiệm hiện trường đã tới.” Đức Chinh nóivào tai Tùng Quân.
“Mời họ vào.” Tùng Quân nói, “Các cậu chia nhau ra đi xemxét các nơi.”
Hồ Diễm Liên ngồi chết lặng trên ghế sô pha trong khi cảnhsát bắt đầu lục soát mọi ngốc ngách trong nhà, thu thập từng sợi lông cộng tóc.
Sau đó Hồ Diễm Liên cùng theo xe cảnh sát để về sở lấy lờikhai.
Trong phòng lấy lời khai, Hồ Diễm Thu ngồi bên một chiếc bànnhỏ hình chữ nhật, phía trước mặt cô là hai cảnh sát điều tra Cao Tùng Quân vàĐồng Mạnh Cường.
“Có phải chính cô là người đã giết chồng mình ông Đỗ ChiếnThắng.” Giọng Tùng Quân chợt trở nên lạnh tanh thêm vài phần đáng sợ.
“Tôi không có giết anh ấy.” Hồ Diễm Liên phản đối, “Tôi giếtchồng mình để làm gì?”
“Cô rất hay qua biên giới đánh bài.” Tùng quân ném một sắp ảnhra giữa bàn, “Đây là hình chụp khi cô tới lui các sòng bạc.”
Hồ Diễm Liên run run thò tay lấy một tấm ảnh lên xem.
“Người trong ảnh có phải cô không?” Tùng Quân tiếp tục truyvấn.
Lần này Hồ Diễm Liên không trả lời mà chỉ gật đầu.
“Vì thua bạc nên cô đã nợ rất nhiều tiền của bọn cho vay nặnglãi. Chúng còn dọa là sẽ chặt tay chân nếu cô không trả tiền cho chúng. Tôi nóicó đúng không?”
Hồ Diễm Liên lại gật đầu, mắt ửng đỏ, người hơi run rẩy.
“Cô cần tiền trả nợ.” Tùng Quân nhỏ giọng, “Nên cô đã sắp đặtmọi chuyện để giết chồng mình nhằm trục lợi 3 tỷ tiền bảo hiểm.” Giọng TùngQuân trở nên vô cùng đanh thép.
Tiếp theo đó là một tiếng đập mạnh lên mặt bàn, khi TùngQuân nhấc tay lên bên dưới chính là bảng hộp đồng bảo hiểm trị giá 3 tỷ có chữký của Hồ Diễm Liên.
Mạnh Cường ngồi ghi chép phía bên cạnh bỗng cảm thấy lạnh cảsống lưng khi nhìn thấy một bộ mặt khác của Tùng Quân. Anh cảm giác như mình phảikiềm chế lắm mới không đi ra quần.
Phía đối diện Hồ Diễm Liên mặt cắt không còn giọt máu, hơithở dồn dập.
macthienvuong
16-02-2023, 08:55 PM
Chương 6: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
“Tôi nhận.” Hồ Diễm Liên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào TùngQuân, ánh mắt cô ta lúc này đã khác hẳn so với ban đầu, không còn vẻ gì là sợ sệtnữa, “Tôi đang nợ tiền rất nhiều.”
Hồ Diễm Liên bưng ly giấy đựng nước trước mặt lên uống, môikhẽ giật.
Ánh mắt Tùng Quân hơi có chút trĩu xuống, Mạnh Cường tạm dừngbút ghi chép tập trung quan sát cô ta.
“Anh Thắng biết chuyện tôi nghiện cờ bạc nên đã khuyên nhủ rấtnhiều lần. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không thể khống chế được bảnthân, làm cho anh ấy thất vọng hết lần này tới lần khác.” Hồ Diễm Liên đặt lynước trở lại bàn.
“Lúc đầu tôi chỉ định chơi nhỏ, nhưng càng đánh lại càngthua, càng thua thì tôi lại càng muốn gỡ, muốn gỡ thì phải đặt nhiều tiền hơn,cứ thế mà tôi lún sau vào nợ nần không cách nào thoát.” Hồ Diễm Liên dừng lạinhắm mắt, thở hơi ra. “Những lần trước anh Thắng đã giúp tôi trả nợ cờ bạcnhưng lần này số tiền quá lớn nên tôi không dám nói với anh ấy, nói đúng hơn làtôi không có mặt mũi nào làm phiền anh ấy. Cho đến một ngày bọn giang hồ đã lênđến tận nhà, xui rủi hôm ấy chồng tôi cũng có đó.”
Tùng Quân tựa lưng vào thành ghế trong khi Mạnh Cường vẫnđang tập trung ghi chép lời khai.
“Anh Thắng đã rất thất vọng về tôi. Đôi mắt phẫn nộ của anh ấykhiến tôi đau xót như muốn chết đi. Tôi đoán anh ấy đã rất mệt mỏi và muốn rờixa con nghiện cờ bạc trước mặt càng xa càng tốt.”
“Nên cô đã lên kế hoạch giết chồng mình?” Tùng Quân xen vào.
“Không, không phải như vậy.” Hồ Diễm Liên trở nên kích động,“Làm sao tôi có thể giết hại một người chồng mà đến cuối cùng vẫn ở lại, vẫnđưa tay ra cứu vớt một linh hồn tội lỗi như tôi.” Cô ta uất nghẹn.
Tùng Quân và Mạnh Cường đồng loạt đưa mắt về phía người đốidiện.
“Qua mấy ngày sau.” Hồ Diễm Liên tiếp tục, “Vào một buổisáng chồng tôi nói rằng sẽ giúp trả nợ và nhấn mạnh đây là lần cuối cùng anh ấygiúp tôi. Nên từ ngày đó tôi luôn kiềm chế bản thân không để cho mình làm điềugì có lỗi với anh ấy thêm một lần nào nữa.”
“Cô giải thích sao về phần bảo hiểm này.” Tùng Quân đẩy tờgiấy trước mặt.
“Đúng là tôi đã mua bảo hiểm cho chồng mình,” Hồ Diễm Liên nói,“Nhưng chính anh Thắng là người đưa tiền yêu cầu tôi mua và đứng tên người thụhưởng.”
“Cô có hỏi lý do vì sao anh ta lại làm vậy?” Tùng Quân hỏi.
“Tôi không dám hỏi nhiều.” Hồ Diễm Liên đáp, “Anh ấy chỉ nóiqua là để phòng thân.”
Tùng Quân im lặng, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thếnào, không lẽ mọi phán đoán lúc trước của anh đều sai. Căn phòng chìm vào tĩnhlặng chỉ còn âm thanh của tiếng hô hấp.
“Cô phát hiện chồng mình ngoại tình từ lúc nào?” Tùng Quân bấtngờ hỏi.
Mạnh Cường có chút giật mình trước câu hỏi của anh. Chợt cậucảm nhận được Tùng Quân đang đặt tay lên đầu gối mình phía dưới bàn. Bây giờ MạnhCường mới ngộ ra Tùng Quân đang muốn thả dây dài câu cá lớn.
“Là cách đây ba tháng.” Hồ Diễm Liên nhỏ tiếng.
Cá lớn đã cắn câu, Mạnh Cường nghĩ thầm.
“Xin cô nói rõ chi tiết.” Tiếng Tùng bỗng trở nên dễ nghehơn.
“Ngày hôm đó khi tôi đang thu dọn quần áo của chồng mình thìvô tình phát hiện bên trong túi áo khoác có một hộp nữa trang. Khi mở ra thìbên trong là một vòng tay bằng vàng, xem kĩ hơn còn thấy mặt trong vòng tay cókí hiệu trái tim bên cạnh còn có kí tự chữ L.” Hồ Diễm Liên lấy hơi, “Lúc đótôi vui lắm vì cứ nghĩ chữ L ấy chính là viết tắt của chữ Liên tên của tôi.Nhưng đợi mãi hơn một tháng trôi qua vẫn không thấy anh Thắng tặng hộp nữ trangđó cho tôi. Sự thật lờ mờ xuất hiện trong đầu khiến bản thân vô cùng đau khổ.”
“Sau đó thì thế nào?” Tùng Quân hỏi tiếp.
“Sau đó tôi đi chất vấn anh ấy. Chúng tôi đã cãi nhau rất lớntiếng. Tôi còn ném cái dĩa đang cầm trên tay khiến anh ấy bị thương ở vai.” HồDiễm Liên vén phần tóc mái đang rủ xuống mặt.
Đây chắc là lúc bà hàng xóm đi ngang qua, Tùng Quân nghĩ thầm.
“Nên từ khi biết chồng mình có nhân tình bên ngoài, cô đãlên kế hoạch để giết anh ta?” Người lúc này lên tiếng hỏi là Mạnh Cường chứkhông phải người bên cạnh.
“Hai sếp đừng cố đỗ tội giết người lên đầu tôi.” Hồ DiễmLiên bực tức, “Tôi đã nói tôi không có giết chồng mình.”
“Thế sau đó thì thế nào?” Tùng Quân chặt đứt cảm xúc của côta.
“Sau đó thì.” Hồ Diễm Liên đã dịu giọng, “Anh Thắng giảithích là vì cuộc sống của vợ chồng tôi quá ngột ngạc, còn tôi thì suốt ngày điđánh bạc bỏ anh ấy ở nhà một mình nên anh ấy mới ra ngoài tìm người trò chuyệngiải khuây.” Cô ta hít sâu, “Khi thấy tôi khóc đến lả người đi anh ấy hứa là từnay không qua lại với người đàn bà đó nữa. Anh ấy đã thề trước mặt tôi.”
“Đỗ Chiến Thắng có cho cô biết danh tính của người phụ nữ đókhông?” Tùng Quân hỏi.
“Anh ấy không kể rõ chỉ nói đại khái là hai người bọn họ gặpnhau ở một quán bar. Vì anh ấy đã hứa sẽ chấm dứt quan hệ với cô ta nên tôikhông muốn nhắc tới nữa.”
Khi thấy Tùng Quân và Mạnh Cường bước ra từ phòng thẩm vấn,Sếp Châu tiến tới gần hỏi han.
“Thế nào rồi? Cô ta có khai gì không?”
“Cô ta một mực phủ nhận mình đã sát hại Đỗ Chiến Thắng.”Tùng quân nói, “Chúng ta đang chờ giám định của bên pháp y.”
“Sếp Châu, sếp Quân có kết quả khám nghiệm hiện trường rồi.”Huy Đạt cầm tập hồ sơ đưa cho sếp Châu, “Không phát hiện dấu máu, mảnh xươnghay bất thường nào ở nhà Hồ Diễm Liên.”
“Chẳng phải cậu nói nhà của Hồ Diễm Liên là hiện trường phânxác hay sao?” Sếp Châu đập tập hồ sơ vào tay Tùng Quân, “Tôi biết khi tra án phảimạnh dạn đặt giả thuyết nhưng lần sau vui lòng đặt giả thuyết trên cơ sở chứngcứ.” Sếp Châu tức giận bỏ về phòng mình.
Tùng Quân nhắm mắt, thở dài buông tập tài liệu anh vừa đọcxong xuống. Mạnh Cường đặt tay lên vai anh rồi vỗ nhẹ mấy cái an ủi.
“Mấy ngày rồi anh chưa ngủ. Trời cũng tối rồi hay anh về nhànghĩ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi và anh em giải quyết tiếp.” MạnhCường nói.
“Cám ơn cậu.” Tùng Quân đáp.
Tùng Quân tấp vào sạp trái cây mua vài chùm nho món yêuthích của Tùng Lân, mấy ngày liền bỏ cậu em trai ở nhà một mình, anh cảm thấycó chút ái nái nên muốn lấy cái này để chuộc lỗi. Về tới nhà đi một vòng nhưngkhông thấy Tùng Lân đâu, bỗng anh nhớ ra lúc chiều anh có nhận tin nhắn của emmình nhưng vì bận có chưa có thời gian xem.
“Anh ba tối nay em qua nhà bạn ôn bài rồi ngủ lại luôn. Nếuanh có về thì giúp em mang cái hộp đựng thức ăn để trên bàn qua trả anh hàngxóm dùm, sáng nay đi vội quá em quên mất.” Tùng Quân tính quăng điện thoại thìthấy dòng cuối tin, “Em đã giặt và xếp quần áo vào tủ cho anh rồi.” Tùng Quânphì cười bởi sự ma mãnh của em trai mình.
Tùng Quân bấm chuông nhà 1707, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấyai, Tùng Quân lại nhấn chuông một lần nữa.
“Ai đấy? Tới ngay.”
Một giọng nói rất quen mà Tùng Quân đã nghe ở đâu rồi.
Cánh cửa bật mở, anh đứng khựng khi thấy gương mật vô cùngquen thuộc xuất hiện ngay phía trước.
“Tôi sống ở nhà 1704 phía đối diện. Em trai tôi là Tùng Lânthời gian vừa qua nó làm phiền cậu rồi.” Tùng Quân nói.
Người đối diện vẫn đứng yên với vẻ mặt có chút bất ngờ.
“Này là hộp đựng thức ăn em tôi trả.” Tùng Quân nhìn xuốngtay, “Còn đây là ít nho gửi cậu, cám ơn vì đã chiếu cố em tôi thời gian qua.
Người đó nhận đồ từ tay Tùng Quân, miệng ngập ngừng không biếtnên nói gì.
“Không còn gì nữa. Vậy tôi xin phép.”
Người đó lùi vào trong đóng cửa lại.
Mặt cậu hàng xóm này trông rất quen, chắc chắn mình đã gặp ởđâu rồi, Tùng Quân vò đầu trên đường về nhà, hay là đã gặp trong thang máy.
Tại trụ sở cảnh sát quận Nhất, Sếp Châu đang bàn công việc vớiTùng Quân.
“Báo cáo sếp Châu đã tạm giam Hồ Diễm Liên đủ 48 tiếng, giờphải làm gì tiếp theo?” Huy Đạt hỏi.
“Vẫn không điều tra được gì mới?” Sếp Châu quay sang TùngQuân, “Vậy thì thả người.”
“Rõ thưa sếp.” Huy Đạt rời đi.
“Tiếp tục cho người theo dõi cô ta.” Sếp Châu nói, “Nếu côta thật sự là hung thủ thì sớm muộn cũng lồi đuôi cáo mà thôi.”
“Rõ thưa sếp.” Tùng Quân gật đầu.
“Thế còn chuyện Đỗ Chiến Thắng có nhân tình cuối cùng là thậthay giả.” Sếp Châu bất giác hỏi.
“Mạnh Cường đã đến điều tra tại tiệm vàng, nhân viên ở đâyxác nhận cách đây ba tháng Đỗ Chiến Thắng có đến đặt làm một chiếc vòng tay bằngvàng và còn yêu cầu thợ khắc hình trái tim và chữ L ở mặt trong. Điều này chứngtỏ Hồ Diễm Liên không nói dối về việc chồng cô ta có người khác bên ngoài.”Tùng Quân phân tích.
“Chữ L, vậy rất có thể tên người phụ nữ này cũng bắt đầu bằngchữ L.” Sếp Châu nói, “Đã điều tra những nơi mà Đỗ Chiến Thắng hay lui tớichưa?”
“Đã cho người điều tra những quán bar, quán rượu kể cả quáncà phê mà anh ta cùng bạn bè thường hay họp mặt,” Tùng Quân nói, “Nhưng đềukhông có tung tích gì về người phụ nữ có tên bắt đầu bằng chữ L này.”
“Quái lại. Cô ta là hồn ma à? Sao không ai nhìn thấy cô ta.”
Nếu là người khác nhắc tới ma quỷ thì đã bị Tùng Quân dạy dỗnhưng đây lại là nữ trưởng phòng cảnh sát điều tra Trần Bảo Châu nên anh chỉ biếtim lặng nhẫn nhịn. Anh còn thấy Tiến Đức đứng cười khúc khích ở một góc xa.
Hôm nay xuống căn tin ăn cơm, ngoài Tùng Quân và Mạnh Cườngcòn có nữ cảnh sát Phương Linh.
“Hai người đừng khuấy nữa hủ tiếu trong tô đã nát ra hết rồi.”Phương Linh lên tiếng cảnh báo, “Em tin Sếp Quân, có sếp ở đây thì vụ án nàocũng phá được, cộng thêm giờ đây còn có sự hỗ trợ của một cảnh sát mỹ nam tàigiỏi Đồng Mạnh Cường.”
“Ai dạy em nói mấy lời rợn người này vậy?” Tùng quân đưa taygiật tóc Phương Linh.
“Là sếp Châu đó.” Phương Linh thành thật nói.
“Cái gì?” Tùng Quân và Mạnh Cường đồng thanh không tin vàotai của mình.
“Không, ý là sếp Châu nói em hãy truyền năng lực tích cựccho mọi người. Còn mấy lời khen vừa rồi là do tự em nói ra.” Phương Linh giảithích.
“À.” Tùng Quân và Mạnh Cường cùng thở ra nhẹ cả người.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn nào.
“Để em ra ngoài xem có chuyện gì.” Phương Linh nói, “Hai ngườitiếp tục ăn đi.”
Nói xong Phương Linh chạy biến khỏi căn tin.
“Con nhỏ chẳng khác nào cái cctv chạy bằng cơm của sở cảnhsát.” Tùng Quân cảm thán.
“Tôi thấy.” Mạnh Cường nói, “Phương Linh cũng rất dễthương.”
“Cô ta vẫn chưa có người yêu đâu.” Tùng Quân cười cười, “Cậuvới Phương Linh thử tìm hiểu xem sao.”
“Không được đâu.” Mạnh Cường đáp.
“Sao thế?” Tùng Quân thắc mắc, “Chê Phương Linh nói nhiềusao?”
“Không, không phải thế. Chỉ là vì hiện tại tôi chưa muốn cóngười yêu.” Mạnh Cường cố giải thích, “Tôi muốn tập trung 100% sức vào công việc.”
“Này.” Tùng Quân cười hở cả răng, “Tôi chỉ đùa thôi cậu làmgì mà trả lời nghiêm chỉnh vậy.”
Mạnh Cường cố gắng gượng cười, không lẽ giờ cậu nói là domình không thích con gái.
Cuối cùng thì Phương Linh đã quay trở lại.
“Ngoài đó việc gì mà náo nhiệt thế.” Tùng Quân hỏi, “Có đánhnhau sao?”
Mạnh Cường cũng tò mò muốn biết là chuyện gì.
“Không phải đánh nhau, mà bọn họ đang thi vật tay. Hai ngườithi đấu chính là Tuấn Tú và Tiểu Thanh.”
“Có chuyện vậy nữa sao?” Tùng Quân bất ngờ.
“Sếp Quân anh đoán xem ai là người chiến thắng.” Phương Linhhỏi.
“Cái này còn phải đoán nữa sao.” Tùng Quân khoanh tay trướcngực, “Mặc dù Tuấn Tú đội giao thông không to con lắm nhưng người chiến thắngchắc chắn là cậu ta.”
“Sư huynh còn anh đoán ai thắng.” Phương Linh quay sang nhìnMạnh Cường.
“Tuy anh chưa gặp Tuấn Tú nhưng anh vẫn sẽ chọn cậu ta vì dùsao sức con trai vẫn mạnh hơn.” Mạnh Cường chắc nịch.
“Hai người đoán sai rồi,” Phương Linh hí hửng, “Tiểu Thanh mớilà người giành chiến thắng.
“Sao thế được?” Mạnh Cường cảm thán.
“Thôi đừng lừa bọn anh, làm sao con gái có thể thắng contrai trong trò vật tay. Trong khi Tiểu Thanh lại là một cô gái mỏng manh, nhẹcân như vậy.” Tùng Quân lên tiếng phản bác.
“Khoan hình như hai người hiểu lầm rồi, từ nãy tới giờ emđâu nói Tiểu Thanh là con gái. Chính hai người tự mặc định Tiểu Thanh là cô gáilàm việc ở căn tin, chứ đâu biết phòng cơ động có một nam cảnh sát mới vào tênlà Lý Tiểu Thanh.” Phương Linh giải thích.
“Mạnh Cường.”
“Sếp Quân.”
Hai người cùng lúc quay mặt nhìn và gọi tên nhau.
“Cậu nói trước đi.” Tùng Quần đề nghị.
“Sếp nói trước đi.” Mạnh Cường nói.
“Câu nói của Phương Linh đã làm thức tỉnh tôi. Chúng ta luôntìm kiếm nhân tình của Đỗ Chiến Thắng nhưng cô ta lại như một hồn ma lúc ẩn lúchiện trêu đùa chúng ta. Nhưng sự thật không phải vậy mà là do chúng ta đã saingay từ bước đầu tiên. Nếu tôi đoán không sai thì tình nhân của Đỗ Chiến Thắng là…”
“Là một người đàn ông.” Mạnh Cường và Tùng Quân cùng đồngthanh nói lớn.
macthienvuong
17-02-2023, 09:57 PM
Chương 7: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Mạnh Cường lao nhanh vào phòng bắt đầu lục lọi trong những tấmhình thu được từ nhà của Đỗ Chiến Thắng. Chạy ngay sau lưng cậu là Tùng Quânkhông hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu đang tìm gì thế?” Tùng Quân hỏi.
Mạnh Cường không trả lời vẫn tập trung vào việc của mình.
“Tìm thấy rồi.” Mạnh Cường nhặt lên một tấm ảnh chân dung củaĐỗ Chiến Thắng chụp cạnh một dòng sông, “Sếp Quân tôi biết nơi có thể tìm ranhân tình của Đỗ Chiến Thắng.”
“Tốt.” Tùng Quân cảm thán, “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Hai người chúng hối hả tiến về phía nhà để xe.
“Sếp Quân để tôi lái cho.” Mạnh Cường đề nghị.
“Được.” Tùng Quân vội dời qua ghế phụ nhường lại ghế chínhcho Mạnh Cường.
Trong khi lái xe Mạnh Cường không nói gì chỉ tập trung quansát đường, Tùng Quân tranh thủ nhìn vào tấm ảnh cố tìm ra đầu mối mà người kếbên đã tìm ra, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy điều gì.
Khoảng hai mươi phút sau, Mạnh đường tấp xe vào vệ đường rồidừng lại. Lúc này anh mới nhìn sang Tùng Quân đang đâm chiêu bên tấm ảnh.
“Sếp Quân anh nhìn kĩ hình ảnh trên áo của Đỗ Chiến Thắngđang mặc.” Mạnh Cường gọi ý.
“Là một hình quả táo nằm trong một vòng tròn lớn,” Tùng Quânchăm chú, “Trên quả táo còn có hai chiếc lá.”
“Anh nhìn kĩ hai cái lá đó thêm chút nữa đi.” Mạnh Cường đềnghị.
“Ồ.” Tùng Quân bất ngờ phát hiện ra gì đó, “Đây là hình haingười khỏa thân xếp thành chiếc lá.
“Theo Sách Sáng Thế ghi lại thì Adam và Eva cùng sinh sốngtrong vườn địa đàng, sau khi họ lén ăn quả "hiểu thiện biết ác" cótên gọi khác là “trái cấm”, một số nơi xem đó là quả táo thì bị đuổi ra khỏi vườnđịa đàng. Vườn địa đàng tên là gì?”
“Vườn Eden.” Tùng Quân nói thật nhanh.
“Sếp Quân anh thử nhìn trên kia xem.”
Tùng Quân ngước mắt nhìn lên theo hướng tay của Mạnh Cường.
“Quán bar Eden.” Tùng Quân đọc to.
“Chiếc áo mà Đỗ Chiến Thắng mặc là quà tặng kỉ niệm nhân 10năm hoạt động của quán bar này diễn ra vào năm ngoái. Số lượng có hạn chỉ có 50người mai mắn được nhận.”
“Cậu giỏi thật.” Tùng Quân cảm thán, “Tới chuyện này mà cũngbiết.”
“Cũng không giấu gì anh,” Tùng Quân phân trần, “Thời sinhviên tôi làm thêm ở đây.”
“Vừa rồi trong đầu tôi còn đang nghĩ, cậu vốn là một taychơi khét tiếng, nhưng tính ra nhìn sao cậu cũng không giống.” Tùng Quân cườicười.
“Còn một chuyện nữa.” Mạnh Cường nói, “Hình hai người khỏathân đó không phải là Adam và Eva mà là hai người đàn ông Achilles và Patroclus.Đây là quán bar dành cho gay.”
Tùng Quân ngồi im không nói gì cũng đã mười mấy phút, MạnhCường không dám đoán anh đang suy nghĩ gì trong lòng. Cậu thấy vài lần TùngQuân định mở miệng nói gì đó với cậu nhưng rồi lại thôi. Hay anh ta đã phát hiệnra điều gì đó bất thường ở mình, Mạnh Cường có chút lo lắng. Thật sự cậu khôngsợ người khác phát hiện ra giới tính thật của mình chỉ là người trước mặt khôngphải là người khác mà là sếp trực tiếp của cậu. Mạnh Cường nghĩ sau này sẽ côngkhai với mọi người nhưng chưa phải là lúc này khi mà công việc chỉ mới bắt đầuđi vào quỹ đạo. Nhưng lo lắng cũng vô ích nghi ngờ thì cứ nghi ngờ miễn là cậuchưa xác định thì mãi sẽ chỉ là nghi ngờ không được chứng thực. Mạnh Cường cảmthấy vững tâm hơn.
“Chúng ta vào trong điều tra thôi.” Tùng Quân thình lình lêntiếng.
Thái độ của Tùng Quân vẫn bình thường như trước khiến MạnhCường nhẹ lòng hơn.
“Bây giờ còn sớm.” Mạnh Cường nói, “Hơn một tiếng nữa thìnhân viên quá mới bắt đầu vào ca.”
Tùng Quân nhìn đồng hồ thì thấy mới chỉ là 2 giờ 30 phút chiều.
“Hay là chúng ta về sở trước, 4 giờ chúng ta quay lại sau.”Mạnh Cường không muốn ở một mình với Tùng Quân lúc này nên tìm cách.
“Đi đi về về như vậy tốn thời gian lắm.” Tùng Quân nói, “Tôithấy phía trước có quán nước chúng ta qua đó ngồi chờ đi.”
Mạnh Cường miễn cưỡng theo Tùng Quân bước vào quán, anh sợtrong lúc vô tình nào đó Tùng Quân sẽ nói ra nghi ngờ của anh về cậu. Mạnh Cườngtính toán xem sẽ phải đối phó thế nào nếu rơi vào tình huống đó.
“Cho tôi một ly nước hoa cúc.” Tùng quân nói, “Cậu uống gì?”Anh quay sang Mạnh Cường.
“Cho một ly nước hoa sen.” Mạnh cường gọi.
Nước cũng đã uống xong, đá cũng thêm mấy lần mà vẫn chưa tới3 giờ 15. Sự ngượng ngùng khiến Mạnh Cường vô cùng khó chịu.
“Mạnh Cường tôi có cái này muốn hỏi cậu.” Tùng Quân bỗng lêntiếng.
“Được anh hỏi đi.” Chuyện gì tới cũng phải tới Mạnh Cườnghít sâu.
“Lúc trước đi làm ở quán bar cậu cũng ăn mặc như vậy sao?”Tùng Quân đưa điện thoại lên trước mặt người đối diện.
Đó là hình nhân viên phục vụ trong quán bar Eden mà TùngQuân tìm thấy trên mạng. Theo quy định tất cả nhân viên phục vụ trong quán đềulà nam và bắt buộc phải mặc đồng phục theo quy định đó chính là thân trên để trần,thân dưới mặc quần lửng trên đầu gối, thắt lưng đeo một cái tạp dề. Đầu độibăng đô hình tai của các con thú. Trông vô cùng gợi cảm và kích động.
Nhìn thấy tấm ảnh, Mạnh Cường chỉ biết gục đầu mà cười, cườiđến nỗi làm cho cái bàn rung lên liên hồi.
“Mặc cái này cậu không thấy lạnh sao?” Tùng Quân vẫn tiếp tụchỏi.
Mạnh Cường đã thôi cười, ngước lên nhìn vẻ mặt ngây ngốc củangười đối diện.
“Đây là chuyện mà anh kiềm nén trong lòng từ nãy tới giờsao?” Mạnh Cường lại tiếp tục gục đầu.
“Tôi nghĩ cậu sẽ xấu hổ khi nhắc tới chuyện này.” Tùng Quânphân trần, “Nhưng tôi không nhịn được sự tò mò.”
“Xin lỗi vì cười nhiều quá.” Mạnh Cường trấn tĩnh.
“Có vẻ cậu chả có gì là xấu hổ, chỉ là tôi nghĩ quá rồi.”Tùng Quân vỗ trán.
“Tôi không mặc như vậy khi đi làm.” Mạnh Cường giải thích,“Cái này là đồng phục của nhân viên phục vụ còn tôi làm nhân viên pha chế nênchỉ mặt áo sơ mi và quân dài thôi.”
“Tôi cứ tưởng…” Tùng Quân gãi đầu.
“Nói thật với sếp, lúc xin vào làm tôi đăng ký vị trí nhânviên phục vụ.” Mạnh Cường nói, “Nhưng lúc đó tôi ốm quá gần một mét tám mà có62 kg, trên người toàn là da với xương, nên không được chọn đành phải chuyểnqua làm nhân viên pha chế.”
“Sao cậu lại muốn làm nhân viên phục vụ.” Tùng Quân thắc mắc,“Để được mặc bộ đồng phục đó à?”
“Sếp Quân.” Mạnh Cường gằn giọng.
“Tôi sai.” Tùng Quân tỏ ra ngây thơ.
“Vì tiền lương cao hơn, lâu lâu còn được khách boa cho tiền.”Mạnh Cường Thành thật.
“Thế làm nhân viên pha chế không được khách cho tiền sao?”Tùng Quân hỏi.
“Cũng có, nhưng mà hiếm lắm, không đáng kể.” Mạnh Cường nói,“Một lần, có vị khách kia không biết nổi hứng gì boa cho tôi 500 ngàn đó, anhbiết không tôi vui suốt mấy ngày liền.”
“Không ngờ cậu lại là con ma tiền.” Tùng Quân hơi có vẻ côngkích.
Mạnh Cường không mấy quan tâm, chỉ thấy đang cao hứng nên tiếptục nói.
“Tiền đó đủ cho tôi ăn cơm mấy tháng. Một tháng tiền lương ởquán bar được 2,5 triệu, lương ở cửa hàng tiện lợi là 1,5 triệu, tiền dạy thêmlà 500 ngàn tổng cộng là 4,5 triệu.” Mạnh Cường tính toán, “500 ngàn là hơn 10%thu nhập hàng tháng của tôi rồi.”
Tùng Quân định hỏi sao Mạnh Cường có thể làm nhiều việc cùngmột lúc như vậy nhưng lại thấy nghèn nghẹn trong lòng không sao mở miệng được. Anhcố tưởng tượng ra cái hình dáng cao gầy khẳng khiu của Mạnh Cường lúc đó.
“Sếp Quân tới giờ rồi chúng ta đi thôi.” Mạnh Cường nhìn đồnghồ.
“Đi thôi.” Tùng Quân đáp.
Quán bar vẫn chưa mở cửa đón khách, bên trong chỉ có nhânviên đang dọn dẹp bàn ghế. Thấy Tùng Quân và Mạnh Cường đi vào một nhân viên bướctới chặn lại.
“Xin lỗi hai anh, quán vẫn chưa mở cửa…” Người nhân viênchưa kịp nói hết câu đã có tiếng hô lớn phía sau vọng tới.
“Cường thỏ, Cường thỏ phải không.” Quản lý Duy Minh rảo bướcnhanh về phía họ.
“Anh Minh.” Mạnh Cường mừng rỡ khi gặp người quen, cậu cứ ngỡnhiều năm vậy rồi chắc người cũ đã nghỉ hết.
“Cường thỏ không ngờ còn gặp lại em. Năm đó em nghĩ việc làmất tâm luôn không thấy quay lại thăm anh em gì cả.” Duy Minh trách móc.
“Em bận học. Đâu có thời gian mà đi vũ trường.”
Duy Minh và Mạnh Cường tay bắt mặt mừng rồi cùng nhau cười rủrượi.
“Quên giới thiệu đây là anh Duy Minh, đàn anh hướng dẫn tôipha chế, anh ấy giỏi lắm thứ gì cũng có thể pha được.” Mạnh Cường nói với TùngQuân.
“Cường thỏ của chúng ta cuối cùng cũng chịu quen bạn trai rồisao?” Duy Minh miệng tép lặn tép lội, “Ngày xưa biết bao nhiêu người theo đuổimà nhất quyết cự tuyệt, cuối cùng lại chọn được một anh chàng cao to đẹp traithế này.”
“Anh Duy Minh.” Mạnh Cường hét lên đầy đau thương, “ĐÂY LÀ SẾPCỦA EM.” Cậu nhấn mạnh từng chữ.
Thôi thế là xong rồi, Mạnh Cường vô cùng đau thương.
Duy Minh biết mình đã lỡ lời nên đứng chết lặng, đến thởcũng không dám.
Trong một căn phòng đơn giản Tùng Quân, Mạnh Cường và DuyMinh đang ngồi quanh chiếc bàn nhỏ.
“Anh có từng gặp qua người này chưa.” Mạnh Cường đưa ảnh ĐỗChiến Thắng ra trước mặt Duy Minh.
“Để xem.” Duy Minh ra chiều suy nghĩ, “A… Nhớ rồi đã từng gặp.”
“Khi nào?” Tùng Quân hỏi.
“Hình như là mấy tháng trước, tôi còn nhớ hôm ấy người đànông này uống rất nhiều, vừa uống vừa khóc, sau đó còn ói lên người khách khác,hai bên xảy ra tranh cải, hên là anh ra xử lý gọn không thì bọn người kia đãđánh người đàn ông này.” Duy Minh kể.
“Anh có nhớ lúc đó ông ta có đi chung với ai nữa không?” MạnhCường hỏi.
“Có.” Duy Minh trả lời rất nhanh, “Đi chung với người tên làJack, hình như bọn họ đang giận nhau.”
“Là người nước ngoài sao?” Tùng Quân hỏi.
“Là người Việt nhưng vào đây chơi ai cũng gọi nhau bằng biệtdanh, mọi người đều sợ lộ ra danh tính thật của mình.” Duy Minh giải thích.
“Ngoài lần đó, Anh có gặp anh chàng tên Jack này lần nào nữakhông?” Mạnh Cường hỏi.
“Anh chàng Jack này là khách quen ở đây mà cứ vài ba hôm làlại tới, không biết chừng hôm nay lại tới đấy.” Duy Minh nói.
Sau khi rời khỏi quán bar Eden Tùng Quân và Mạnh Cường cùngnhau quay lại trụ sở để báo cáo.
9 giờ tối trong một chiếc xe đậu bên vệ đường, Tùng Quân vàMạnh Cường đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng. Bỗng chuông điện thoại reolên cả hai lập tức lao khỏi xe, đi thẳng vào trong quán bar Eden.
“Là người mặc áo thun đen…” Duy Minh nói.
Được chỉ điểm Tùng Quân và Mạnh Cường nhanh chóng tiếp cận đốitượng một cách dễ dàng.
“Chúng tôi là cảnh sát.” Hai người cùng đưa thẻ ngành ra, “Mờianh cùng chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra vụ sát hại ông Đỗ Chiến Thắng.”
Trong phòng thẩm vấn tại trụ sở công an quận Nhất lúc 10 giờtối.
Người đàn ông ngồi phía đối diện có gương mặt khá thu hút vớilàn da trắng, mũi thẳng và đôi mắt một mí. Mạnh Cường quan sát thấy trên taytrái người này đang đeo một chiếc vòng bằng vàng, cậu đoán đây chính là quà doĐỗ Chiến Thắng tặng, bên tay còn lại đeo một chiếc vòng da có hình mặt trăng.
“Đặng Văn Long anh có biết người đàn ông trong ảnh không?”Tùng Quân đặt tấm ảnh của Đỗ Chiến Thắng trước mặt anh ta.
“Biết.” Văn Long trả lời, “Đó là Đỗ Chiến Thắng.”
“Hai người có quan hệ gì với nhau?” Tùng Quân tiếp tục.
“Là người yêu của nhau.” Giọng Văn Long khá đứt khoát.
Tùng Quân chợt quay sang nhìn Mạnh Cường đang ngồi ghi chép ởbên cạnh, anh không hiểu tại sao mình lại vô thức nhìn cậu ta. Hay là vì anh đãbiết Mạnh Cường giống bọn họ.
“Hai người quen nhau vào hoàn cảnh nào?” Tùng Quân hỏi.
“Một ngày cách đây hơn nửa năm.” Văn Long nói, “Tôi và anhThắng gặp nhau tại quán bar Eden. Hôm ấy tôi đi một mình, anh ấy cũng đi mộtmình. Anh ấy uống say khước, rồi còn nằm trên bàn khóc. Thấy vậy tôi tiến lạian ủi, sau đó uống bia cùng. Chúng tôi tâm sự suốt đêm ở khách sạch. Tôi và anhThắng nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Kể từ ngày đó chúng tôi trở thành người yêucủa nhau.”
“Anh có biết Đỗ Chiến Thắng đã có vợ?”
“Tôi biết.”
“Biết mà vẫn yêu anh ta?” Tùng Quân chất vấn. “Anh có thấytình yêu của hai người quá ích kỉ không?”
Mạnh Cường bất ngờ nhưng rất đồng tình với câu nói của TùngQuân.
“Nhưng anh Thắng không hề có tình cảm với vợ mình. Anh ấy lấycô ta chỉ để chiều lòng cái xã hội này mà thôi.” Giọng Văn Long vô cùng ray rứt.
Tùng Quân để ý thấy vai Mạnh Cường có chút run rẩy.
“Các anh đừng đỗ thừa cho xã hội.” Tùng Quân gằn giọng, “Đóchính là sự lựa chọn ích kỉ của các anh mà thôi.”
Văn long im lặng đan chặt hai bàn tay vào nhau.
“Đặng Văn Long anh có nghi ngờ ai có động cơ ra tay giết hạiĐỗ Chiến Thắng không?”
“Người có động cơ nhất chính là Đỗ Diễm Liên vợ anh ấy.” MặtVăn Long trở nên đằng đằng sát khí.
“Tại sao anh lại nghi ngờ Đỗ Diễm Liên?”
“Vì anh thắng muốn li dị với cô ta.” Văn Long nói, “Hồ DiễmLiên là một kẻ nghiện cờ bạc, anh Thắng nói với tôi, anh ấy không thể nào chịuđựng cô ta thêm được nữa.”
“Chuyện xảy ra là vào khi nào?” Tùng Quân hỏi.
“Là cách đây hơn một tháng.”
Tùng Quân chồm người đặt hai tay lên mặt bàn vô tình tay anhkhẽ chạm tay Mạnh Cường, hai người vội rút tay mình lại, có chút ngượng ngùng.Sự việc xảy ra quá nhanh nên chỉ có hai người họ cảm nhận được.
“Anh ở đâu vào khoảng thời gian từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6giờ sáng ngày 16 tháng này?” Tùng Quân tiếp tục chất vấn.
“Tôi cùng vợ ra ngoài ăn tối.” Văn Long trả lời ngay như đãbiết trước, “Hôm đó là sinh nhật cô ấy. Sau đó tầm 11 giờ thì về nhà cho tớisáng.”
“Anh cũng đã có vợ?” Giọng Tùng Quân có chút chua chát.
“Phải.” Văn Long không phủ nhận, “Nhưng vợ tôi biết rõ tôilà người đồng tính và cô ấy chấp nhận việc tôi có quan hệ với người đàn ôngkhác bên ngoài.”
Tùng Quân và Mạnh Cường đều không thể tin vào mấy lời vừanghe, trên đời này thật sự tồn tại người phụ nữ đồng ý chia sẽ chồng mình vớingười khác, mà đó lại là một người đàn ông.
macthienvuong
19-02-2023, 10:55 AM
Chương 8: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
“Sếp Quân nhân viên nhà hàng xác nhận tối ngày 15 tháng nàyVăn Long và vợ có dùng bữa tại đó.” Phương Linh báo cáo, “Người đó nhớ rõ vìsau bữa ăn, Văn Long đã boa cho anh ta 1 triệu đồng.”
“Có sự trùng hợp vậy sao?” Tùng Quân nói.
“Anh cho rằng Văn Long đang cố tình tạo ra bằng chứng ngoạiphạm.” Mạnh Cường lên tiếng.
Ngay lúc này Kiến Văn xuất hiện thông báo.
“Sếp Quân, Đặng Văn Long có người nhà đến bảo lãnh.” KiếnVăn nói, “Người đến là vợ anh ta.”
“Thả người đi.” Tùng Quân khó khăn ra quyết định.
Kiến Văn nghe vậy liền rời đi.
“Sếp Quân.” Mạnh Cường hỏi, “Anh vẫn nghi ngờ chứng cứ ngoạiphạm của Đặng Văn Long.”
“Tuy Đặng Văn Long có nhân viên nhà hàng làm chứng cho thờigian từ 8 giờ tới 11 giờ tối, Nhưng còn sao đó tới sáng thì sao, cậu đừng quênrằng thời gian nạn nhân tử vong là từ 6 giờ tối ngày 15 đến 6 giờ sáng ngày 16.Hắn ta vẫn có thời gian ra tay giết Đỗ Chiến Thắng.” Tùng Quân phân tích.
“Nhưng vợ Đặng Văn Long đã làm nhân chứng thời gian cho hắn,cô ta khai họ ở cùng nhau suốt đêm.” Mạnh Cường phản bác.
“Cậu quên rằng trên nguyên tắc vợ chồng không thể làm nhânchứng cho nhau.” Tùng Quân nói.
Mạnh Cường im lặng đồng ý.
“Sếp Quân.” Tiến Đức chỉ tay vào điện thoại bàn cậu đangnghe. “Là Huy Đạt gọi.”
“Chuyển máy cho tôi.” Tùng Quân nhấc điện thoại trên bàn anhlên, “Có chuyên gì sao?”
“Báo cáo sếp Quân, Hồ Diễm Liên đang lái xe rời khỏi nhà,”Huy Đạt thông báo, “Em và Đức Chinh đang cho xe bám theo.”
“Nghe tốt rồi. Đừng đề mất dấu cô ta.” Tùng Quân nói, “Tôi sẽđến đó ngay.”
Tùng Quân và Mạnh Cường cùng lên xe rời khỏi trụ sở cảnhsát, hai mươi phút sau họ có mặt bên dưới nhà Đỗ Diễm Liên.
“Cô ta về khi nào?” Tùng Quân hỏi.
“Vừa mới về tới thôi sếp.” Huy Đạt nói.
“Cô ta ra ngoài làm gì vào giữa khuya thế này?” Mạnh Cườngthắc mắc.
“Tụi em luôn theo sát, đầu tiên cô ta ghé vào một nhà hàngmua thức ăn với một chai rượu, ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ cá nhân.” Huy Đạtbáo cáo, “Kỳ lạ nhất là cô ta không về nhà ngay mà chạy vòng quanh thành phố rồimới chịu lái xe về.”
“Xung quanh đây cũng có quán ăn khuya mà sao phải đi xa vậyđể mua.” Tùng Quân nhận định.
“Hay là cô ta chê thức ăn xung quanh đây không ngon, muốnmua ở quán cô ta thích.” Lời mạnh Cường vừa như thật lại như đùa.
“Hai cậu tiếp tục theo dõi cô ta,” Tùng Quân ra lệnh, “Có gìbất thường thì báo cáo ngay.”
“Rõ thưa sếp.”
Ngày hôm sau, Tùng Quân thở dài bước ra khỏi phòng sếp Châu.Anh vừa bị sếp Châu giáo huấn một trận vì đã lâu như vậy vẫn chưa phá được ánphân thây. Tùng Quân thừa hiểu sếp Châu cũng là bị phía trên gây sức ép nên mớivề đây gây sức ép với cậu. Anh lại thở dài thêm lần nữa.
“Sếp Quân.” Mạnh Cường gọi anh, “Có tình tiết mới liên quantới vụ án.”
Như người sắp chết đuối bắt được phao, Tùng Quân bỗng tươi tỉnhhẳn ra.
“Vào hai ngày trước khi Đỗ Chiến Thắng bị giết, có hai đồngnghiệp của Đặng Văn Long nghe thấy anh ta tranh cãi với ai đó rất quyết liệttrên điện thoại.” Mạnh Cường nói, “Nội dung họ nghe được là người đầu dây bênkia muốn chấm dứt quan hệ tình cảm với Đặng Văn Long, sau đó anh ta nổi điêncòn đe dọa sẽ giết chết người kia.”
“Người trên điện thoại rất có thể là đỗ chiến thắng.” TùngQuân chồm người về trước.
“Tôi đã liên hệ với công ty viễn thông và họ xác nhận, số điệnthoại của Đỗ Chiến Thắng có gọi vào số của Đặng Văn Long trùng khớp với thờigian này.”
“Mạnh Cường đi.” Vừa nói Tùng Quân vừa kéo Mạnh Cường ra khỏicửa.
“Chúng ta đi bắt Đặng Văn Long sao?”
“Không.” Tùng Quân quay lại nhìn, “Chúng ta đi tìm vợ anh taVõ Vân Khánh.”
“Sếp Quân anh đừng kéo nữa, tôi tự đi được.”
Tùng Quân và Mạnh Cường cùng đi vào trong một quán cà phê.
“Sao sếp biết vợ của Đặng Văn Long sẽ xuất hiện ở đây.” TùngQuân hỏi.
“Tôi đã điều tra thứ năm hàng tuần sau khi tập yoga ở phòngtập tầng trên, cô ta sẽ xuống tầng trệt để uống cà phê.”
Tin tức của sếp cũng nhanh nhạy thật, Mạnh Cường nghĩ thầm.
“Hướng hai giờ.” Tùng Quân nói nhỏ vào tai Mạnh Cường.
Hai người bọn họ cùng tiến về phía mục tiêu.
“Xin lỗi chúng tôi có ngồi cùng cô được không.” Tùng Quân đãngồi vào ghế mà chưa cần đối phương trả lời.
Mạnh Cường nhìn thấy trên tay cô ta đeo một vòng tay da màuđen giống cái của Đặng Văn Long, chỉ khác là nó có họa tiết mặt trời còn anhta là mặt trăng. Thật quái lạ vợ chồng bọnhọ không đeo nhẫn cưới mà lại đeo vòn tay đôi, Mạnh Cường nghĩ thầm.
“Hai anh là ai.” Vân Khánh hơi khó chịu.
“Tôi là Cao Tùng Quân còn đây là Đồng Mạnh Cường, chúng tôilà cảnh sát.”
“Các anh tới đây vì chồng tôi sao?” Văn khách hỏi, “Những gìtôi biết tôi đã khai hết ở đồn cảnh sát rồi.”
“Cô chắc chắn là suốt đêm đó chồng cô không hề ra khỏi nhà.”Tùng Quân nói.
“Chắc Chắn.” Vân khánh lạnh lùng đáp.
“Cô có biết làm chứng gian cũng sẽ bị pháp luật trừng trịkhông?” Tùng Quân tiếp tục nói.
“Xin Lỗi, tôi không hiểu ý của sếp.” Vân Khánh đứng dậy địnhbỏ đi.
“Đừng vội,” Mạnh Cường nhẹ nhàng, “Trước khi cô đi tôi muốnkể cho cô nghe chuyện này.”
“Các anh lại muốn làm gì.” Vân khánh tạm thời ngồi xuống.
“Ngày hôm ấy khi chúng tôi tiếp cận hiện trường, thì xác nạnnhân đã bị hung thủ phân thành nhiều phần, chẳng dừng lại ở đó hắn còn hỏathiêu nạn nhân, cuối cùng là ném các bộ phận đã cháy khét đi khắp nơi. Nạn nhâncó một người vợ, cô ấy cũng cỡ tuổi cô. Sau khi nghe hung tin cô ấy đã khóc cạnnước mắt, cô ấy không thiết sống nữa nên đã nhiều lần tìm đến cái chết. Một ngườiphụ nữ đáng thương đến phút cuối cũng không thể nhìn thấy mặt chồng mình. Cô thấyhung thủ có phải là kẻ mất hết nhân tính không? Vân Khánh cô không muốn giúptìm ra kẻ đã sát hại nạn nhân sao?” Mạnh Cường nói bằng chất giọng nhẹ nhàngnhưng day dứt của mình.
“Tôi phải đi rồi.” Vân Khánh rời đi mặt không chút cảm xúc.
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau rồi thở dài.
Buổi trưa hôm ấy tại sở cảnh sát, Tùng Quân vừa đọc báo cáovừa suy nghĩ vụ án. Phía kia Mạnh Cường đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Sếp Dũng, có một người phụ nữ đến tìm sếp. Cô ta muốn gặp sếpdưới sân.” Phương Linh nói, “Hình như đó là vợ của Đặng Văn Long.”
Tùng Quân và Mạnh Cường đều bật dậy khỏi ghế ngồi.
“Nghe nói cô muốn tìm chúng tôi?” Tùng Quân nói khi đứng trướcmặt Vân Khánh.
Vân Khánh chỉnh lại cái nón lớn trên đầu, bỏ kính đen xuống.
“Hôm đó trước khi lên giường tôi có uống hai viên thuốc ngủ.”Vân Khánh từ tốn, “Nên sau khi tôi ngủ người khác có làm gì thì tôi cũng khôngbiết.”
Nói xong Vân Khánh đeo lại kính đen nhanh chóng rời đi.
“Sếp Quân, cách của anh đã có tác dụng rồi.” Mạnh Cường vuimừng.
Tùng Quân đứng nhìn theo cho tới khi bóng cô ta khuất hẳn.
Bên trong phòng sếp Châu đang xảy ra một cuộc tranh luận vôcùng gay gắt.
“Tóm lại tôi sẽ không giải quyết cho cậu lệnh khám nhà ĐặngVăn Long.” Sếp Châu dứt khoát.
“Tôi thật không hiểu.” Tùng quân thắc mắc, “Rõ ràng chúng taxác định được Đặng Văn Long đã từng dọa giết Đỗ Chiến Thắng, hơn nữa hắn cũngđã không còn nhân chứng thời gian trong thời điểm nạn nhân bị giết.”
“Cao Tùng Quân vậy anh có chứng minh được đêm đó Đặng VănLong có mặt hiện trường không? Rồi cô ta có ký vào biên bản thay đổi lời khaikhông? Lời nói gió bay làm sao thuyết phục người khác. Hơn nữa chỉ dựa vào mộtlời de dọa trên điện thoại mà đã vu cho người ta tội giết người. Cao Tùng Quânlý lẻ đơn giản vậy anh thật sự không hiểu?” Sếp Châu lớn giọng, “Tôi sẽ thuyếtphục bên viện kiểm soát bằng cách nào?”
“Sếp Châu theo tôi nghĩ…”
“Cao Tùng Quân.” Sếp Châu cắt lời anh, “Nói cho tôi biết thứgì quan trọng nhất đối với cảnh sát?”
“Là bằng chứng thưa sếp.” Tùng Quân trả lời.
“Vậy nên đừng có ở đó mà nghĩ với đoán với tôi.” Sếp Châu tứcgiận, “Muốn gì thì mang bằng chứng về đây. Ra ngoài.”
Tùng Quân hai tay ôm đầu, đứng gục mặt tựa vào lan can. MạnhCường tiến lại đứng cạnh, cậu đang cố tìm lời gì đó phù hợp để an ủi anh. Thìnhlình Tùng Quân vùng dậy quay sang Mạnh Cường. Hai người nhìn nhau được nửa ngàynhưng chẳng ai nói lời nào, cuối cùng Tùng Quân rời đi trong sự khó hiểu củangười ở lại.
Đã tới giờ cơm trưa nhưng Mạnh Cường không muốn ăn. Cậu cố đọccho xong số tài liệu trên bàn. Tùng Quân đã ra ngoài được gần ba giờ mà vẫnchưa trở lại, cậu có chút lo lắng cho anh. Mạnh Cường hiểu sự lo lắng này chỉđơn giản là sự quan tâm đối với một người đồng nghiệp. Tuy ngoại hình của TùngQuân rất xuất sắc, thật sự anh cũng bị cái vẻ ngoài ấy hút hồn trong lần đầu gặpmặt, vì con người vốn yêu thích cái đẹp mà, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ là mìnhcó tình cảm gì khác với Tùng Quân. Đang miên man thì cậu thấy Tùng Quân từngoài cửa bước vào, vẻ mặt lạnh tanh.
Mạnh Cường ngồi xuống ghế trước bàn của Tùng Quân.
“Sếp Quân, sáng giờ anh đi đâu thế.” Mạnh Cường hỏi.
Tùng Quân nhìn quanh thấy không có ai liền đặt lên bàn một bìnhxịch Luminol và một đèn cực tím.
“Anh tới nhà của Đặng Văn Long sao?” Mạnh Cường há hốc mồm.
“Ừ.”
“Thế anh có điều tra được gì không?” Mạnh Cường hỏi.
“Tôi đã kiểm tra bên trong nhà tắm của Đặng Văn Long.” TùngQuân nói, “Nhưng không tìm thấy dấu máu nào khác thường.”
“Làm sao anh vào được đấy?” Mạnh Cường hỏi, “Anh đột nhậpvào sao?”
“Không. Chỉ là một nghiệp vụ nhỏ không cần nhắc tới.” TùngQuân nói, “Nhưng cuối cùng là không thu được gì.”
“Sếp Quân…”
“Mạnh Cường cậu có nghĩ là chúng ta đã sai gì đó không? Tôicứ cảm giác là chúng ta đang bị hung thủ dẫn đi lòng vòng. “ Tùng Quân vò đầu.
“Thật sự tôi cũng có cảm giác là hung thủ đang muốn chơi đùavới cảnh sát, những manh mối mà chúng ta tìm ra giống như là những thứ mà hungthủ muốn chúng ta thấy.” Mạnh Cường hơi có chút đau đầu.
7 giờ tối Tùng Quân định rời khỏi sở thì Huy Đạt gọi điệnthoại cho anh.
“Báo cáo sếp Quân, chúng tôi đang theo dõi Hồ Diễm Liên thìbất ngờ bị cô ta cắt đuôi, hiện tai chúng tôi không thấy xe cô ta đâu cả.” GiọngHuy Đạt trở nên gấp gáp.
“Trước tiên cậu và Đức Chinh cứ quay về đợi trước nhà Hồ DiễmLiên.” Tùng Quân phân phó, “Tôi sẽ gọi đội khác hổ trợ tìm Hồ Diễm Liên.”
Sau khi cúp máy Tùng Quân liền bấm số của đội giao thông.
Hai tiếng sau Huy Đạt lại gọi tới.
“Báo cáo, Hồ Diễm Liên đã về nhà.” Huy Đạt nói, “Cô ta cònxách về một số thức ăn và rượu, có lẽ cô ta ra ngoài đi dạo và mua thức ăn nhưlần trước.”
“Được rồi, hai cậu tiếp tục theo dõi, đừng để cô ta xổng nữa.”Giọng Tùng Quân nghiêm nghị.
Hai ngày nặng nề nữa lại trôi qua, sáng nay Tùng Quân lại bịgọi lên trụ sở công an thành phố để báo cáo về tiến độ điều tra vụ án phânthây. Quá mệt mỏi, quăng mình lên giường, lâu lắm rồi anh mới được nằm trên nó,cảm giác thật thân quen, chẳng mấy chốc Tùng Quân đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tranh thủ trước khi đi làm Tùng Quân vừa nhămnhi ly cà phê nóng vừa xem hài trên ti vi. ở một gốc Tùng Lân đang tập trung xếpnhững bộ phận cuối cùng của mô hình người máy.
“Sao gắn hoài cũng không vào vậy?” Tùng Lân lầm bầm, “Anh balại xem giúp em cái này với” Cậu hô lớn gọi anh mình.
“Có chuyện gì thế?” Tùng Quân đặt ly cà phê xuống, đi lại gần.
“Không biết sao em cố mãi mà vẫn không gắn được phần đầu củangười máy vào thân của nó.” Tùng Lân hơi bực bội.
“Đâu để anh thử.” Tùng Quân đề nghị.
Tùng Quân quan sát một chút thì phát hiện cái chốt của phầnthân lớn hơn cái khe ở phần đầu, nên có dùng sức cách nào cũng không lấp vào được.
“Thì ra là vậy.” Tùng Lân hô lớn, “Em biết sau không thể lấpvào rồi, cái đầu này là của người máy số một còn phần thân là của người máy sốba, chắc chắn họ đã đóng gói nhầm hộp mô hình này. Để em tới cửa hàng của họ đổilại.”
Tùng Quân bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, mặt anh bỗng sáng bừnglên.
“Cho em tiền, muốn mua gì mua.” Tùng Quân đặt hai trăm ngànlên bàn rồi vụt ra khỏi nhà.
Tùng Lân ngơ ngác không hiểu anh trai mình bị làm sao nhưngbỗng nhiên được cho tiền nên cậu chàng rấthớn hở.
Trên sân thượng sở cảnh sát, Mạnh Cường hối hả chạy lại chỗTùng Quân đang đứng.
“Sếp Quân mới sáng sớm anh gọi tôi lên đây làm gì?” Mạnh Cườngđưa tay chỉnh lại cổ áo.
“Chúng ta đã sai, tôi, cậu, sếp Châu và tất cả mọi người”Tùng Quân đang khá kích động.
“Tôi không hiểu ý sếp.”
“Cậu nghĩ sao nếu tôi nói xác chết cháy đó không phải là ĐỗChiến Thắng mà là một người khác.” Tùng Quân đặt hai tay mình lên vai Mạnh Cường.
macthienvuong
21-02-2023, 12:02 PM
Chương 9: Vụ Án Phân Thây Đa Kao
Mạnh Cường cắn ngón tay mình trong vô thức, mỗi khi căng thẳngcậu đều như vậy, Tùng Quân cũng không khá hơn, anh liên tục gõ ngón tay lên mặtbàn gỗ. Phía kia Phương Linh và Tiến Đức đang đứng cạnh nhưng khác ngày thườnghọ không nói gì với nhau. Một đại dịch câm đã tấn công trụ sở cảnh sát, khôngphải họ đang chờ tin tức từ phòng pháp y. Lúc này sếp Châu bước vào cửa, theosau cô là sếp Hà phòng pháp y.
“Đã có kết quả giám định phục dựng mô hình 3D mẫu xương.” SếpChâu giơ cao tập tài liệu trong tay, “Đã xác nhận mẫu xương ngón tay cái khôngthuộc về bàn tay của nạn nhân. Nói cách khác chỉ có ngón tay cái là thuộc về ĐỗChiến Thắng, còn xác chết rất có thể là một người khác.”
“Sếp Quân, anh hay quá.” Vì không thể kiềm chế sự vui mừng củabản thân, Mạnh Cường đã ôm trọn Tùng Quân vào lòng.
Sau khi đã giữ chặt Tùng Quân trong tay, cậu mới cảm thấy thậtkhó xử nhưng may mắn lúc này Phương Linh và Tiến Đức cũng lao tới, ôm Tùng Quânchúc mừng. Mạnh Cường thở phào, cậu tự nhủ lần sau phải chú ý hơn.
Mặt sếp Hà lúc này vừa có chút khó coi, vừa có chút khó xửkhác với cái vẻ lạnh lùng, khó gần thường ngày.
“Lần này là lỗi bên pháp y chúng tôi.” Sếp Hà trình bày,“Chúng tôi đã không tuân thủ quy trình nên đã không giám định 3D mẫu xương ngóntay, phòng pháp y sẽ nhận trách nhiệm về chuyện này.”
“Quả thật chúng ta đã bị hung thủ đánh lừa.” Mạnh Cường nói,“Đầu tiên hung thủ phân tán các bộ phận cơ thể nạn nhân ở nhiều nơi trong mộtkhu vực, bắt chúng ta phải đi tìm kiếm các phần còn thiếu, nên khi phát hiệnngón tay cái cũng là bộ phận chưa tìm thấy, ở cùng khu vực thì nhận thức của tađã tự kết nối với sự việc trước đó và tự mặc định ngón tay này là của nạn nhân.Đây cũng là một tâm lý rất bình thường của con người.” Mạnh Cường phân tích.
“Đúng vậy.” Sếp Hà vui mừng khi có người nói đỡ cho tổ phápy, “Tôi xin phép đi trước.”
Sau khi sếp Hà đã rời khỏi, Tùng Quân mới lên tiếng.
“Mạnh Cường không ngờ cậu còn biết dùng cả tâm lý hình sự đểgiải vây cho sếp Hà.” Tùng Quân cười cười.
“Mạnh Cường làm rất đúng.” Sếp Châu nói, “Chúng ta không cầnphải quá căng thẳng với bên pháp y, ai mà chẳng có lúc sai xót.” Sếp Châu tiếptục, “Nhưng chuyện quan trọng bây giờ, đó là xác định xem tại sao ngón tay cáicủa Đỗ Chiến Thắng lại xuất hiện ở hiện trường.”
“Sếp Châu tôi phán đoán như vầy, rất có thể Đỗ Chiến Thắngvà vợ là Đỗ Diễm Liên đã cùng nhau sát hại rồi phân xác nạn nhân, sau đó thì hỏathiêu để che dấu thân phận thật người bị hại. Tiếp đến Đỗ Chiến Thắng tự cắtngón tay cái của mình bỏ lại hiện trường nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Sự thậtchúng ta đã dựa vào ngón tay này và xác định người bị hại chính là hắn ta. Bọnhọ làm vậy chắc hẳn vì 3 tỷ tiền bảo hiểm. Việc cần làm lúc này chính là phát lệnhtruy nã Đỗ Chiến Thắng, chỉ cần tìm ra hắn ta thì mọi việc sẽ rõ ràng tất cả.”Tùng Quân phân tích vô cùng hợp lý.
“Được, cho lệnh truy nã…”
Sếp Châu chưa nói hết câu đã bị bộ mặt kinh hãi của Kiến Vănlao tới cắt ngang.
“Báo cáo Sếp Châu, đã phát hiện xác chết của Đỗ Chiến Thắngtại một căn nhà ở vùng ven quận Nhà Bè.”
Trên nền nhà lát gạch màu, vết máu đã khô cứng, Đỗ Chiến Thắng“thật” đang nằm bất động, mặt co quắp, mắt trợn trừng, hay tay ôm trước ngực,ngón cái bàn tay phải đã không còn, vết thương được quấn băng trắng.
Tùng Quân ngồi xuống cạnh sát chết quan sát vết thương ở phầnbụng, sếp Hà ngay cạnh đó lên tiếng.
“Nạn nhân bị đâm liên tục 13 nhát dao, vết thương chí mạnglà nhát dao ở ngực.” Sếp Hà chỉ vào vết thương, “Hung khí là một con dao có lưỡidài 20 cm, dày 1 mm, lưỡi bầu. Nạn nhân đã chết được ba ngày.”
“Cám ơn sếp Hà.” Tùng nói rồi rời đi xem xét xung quanh ngôinhà.
“Báo cáo sếp, có nhân chứng nhìn thấy kẻ khả nghi vào ngày nạnnhân bị giết.” Tiến Đức thông báo.
Tùng Quân bước ra cửa tiến về hướng người phụ nữ đang đứngtrước mặt Mạnh Cường.
“Sếp Quân, bà ta khai rằng có nhìn thấy một người phụ nữđáng nghi vào đêm nạn nhân bị sát hại.” Mạnh Cường gõ nhẹ cây bút lên tập hồsơ, dùng đề ghi lời khai.
“Bà hãy kể lại một lần chuyện bà nhìn thấy vào đêm đó.” TùngQuân đề nghị.
“Đương nhiên tôi sẽ kể ngay đây, tôi rất hợp tác với chínhquyền mà,” Bà ta huyên thiên.
“Vào nội dung chính đi.” Tùng Quân nghiêm giọng.
“Tôi nói ngay đây. Tối cách đây ba ngày lúc đó khoảng 8 giờ30, tôi vừa ăn cơm xong, nhà tôi ở phía trong kia.” Bà ta chỉ tay về phía con hẻmnhỏ nằm cạnh ngôi nhà nạn nhân bị sát hại. “Tôi đi ra đây để tập thể dục vớihóng mát. Trời lúc đó khá tối nhưng vẫn có ánh đèn đường nên tôi nhìn thấy mộtngười phụ nữ đứng trước nhà này, cô ta đang nghe điện thoại, nhưng tôi khôngnghe cô ta nói gì.”
“Thế bà có nhìn thấy mặt cô ta không?” Tùng Quân hỏi.
“Không nhìn thấy, lúc đó cô ta quay lưng về phía tôi. Cô tacó mái tóc dài chấm lưng. Thân trên mặc áo sơ mi đỏ, thân dưới mặc quần jean rộng,chân đi giày thể thao.” Bà ta xua xua tay, “Đứng được một lúc thì cô ta rờiđi.”
“Cám ơn bà đã hợp tác với cảnh sát.” Mạnh Cường nói với vàta.
“Nhiệm vụ của tôi mà, có cần hỏi gì nữa thì cứ tìm tôi.” Bàta bắt tay Mạnh Cường một cái rồi rời đi.
“Rất có thể người phụ nữ mà bà ta phát hiện chính là Hồ DiễmThu.” Mạnh Cường nhận định.
“Đi mời Hồ Diễm Thu về sở thôi.” Tùng Quân đập vào bắp tay MạnhCường, “Chắc cô ta sẽ có rất nhiều điều cần nói với chúng ta.”
Trong phòng thẩm vấn Hồ Diễm Liên đang vô cùng tức giận.
“Tại sao các anh lại bắt tôi về đây, tôi sẽ kiện các anh.”
“Sáng nay chúng tôi vừa tìm thấy xác của Đỗ Chiến Thắng tạimột ngôi nhà ở quận Nhà Bè.” Tùng Quân ném tấm ảnh xác chết Đỗ Chiến Thắng xuốngbàn.
Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Hồ Diễm Liên bỗng trở nên kích động tộtđộ, cô ta bắt đầu gào thét, nước mắt ràn rụa.
“Không thể nào như vậy, ai đã giết anh Thắng? Hai ngày trướcchúng tôi vừa mới gặp nhau.”
Nói vừa dứt câu, Hồ Diễm Liên lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Nửa ngày sau, Hồ Diễm Liên tỉnh và được đưa trở lại phòng thẩmvấn.
“Tôi có thể xin một ly cà phê?” Hồ Diễm Liên đề nghị.
Tùng Quân gật đầu đồng ý. Cà phê được mang vào, Hồ Diễm Liênuống vội một ngụm để lấy lại tỉnh táo. Cô ta bắt đầu kể mọi chuyện.
“Ngày hôm ấy, anh Thắng lái xe chở tôi về nhà, sau mấy ngàyanh ấy bỏ nhà đi. Tôi đoán là anh ấy đi hẹn hò với nhân tình, anh ấy thì nói làchỉ đi đây đó để giải khuây, tôi không tin nên cả hai đã tranh cải rất quyết liệt.Trong lúc hai chúng tôi giằng co, xe bị mất lái đâm vào một thanh niên đangbăng qua đường.” Hồ Diễm Liên uống thêm một ngụm cà phê.
“Tôi và anh Thắng vội xuống xe kiểm tra thì phát hiện namthanh niên ấy đã tắt thở.” Hồ Diễm Liên tiếp tục nói. “Lúc đó quả thật tôi rấtsợ, tôi khuyên anh Thắng hãy ra cảnh sát đầu thú, nhưng anh ấy không đồng ý,chúng tôi khiêng cái xác bỏ vào cốp xe, rồi chở đến một ngôi nhà bỏ hoang củangười bạn.”
“Chúng tôi ngồi cạnh xác chết suốt một đêm. Đến sáng, khi lụcví của nạn nhân, anh Thắng phát hiện chiều cao và tuổi tác của cậu ta tương đồngvới anh ấy. Nên anh thắng mới nảy ra ý nghĩ giả chết. Lúc đó như có ma quỷ nhậpvào anh Thắng, tôi nói gì, khuyên gì anh cũng không nghe.” Hồ Diễm Liên bắt đầurun rẩy.
“Anh Thắng dùng dao lớn để chặt xác chết, vì vốn là bác sĩnên anh ấy không hề tỏ ra ghê sợ. Từ đầu tới cuối tôi thật sự không dám nhìn.Sau khi phân xác, chúng tôi cho vào bao rồi chở tới bãi đất trống, đổ xăng lênđốt. Trước đó anh Thắng đã giấu đi ngón cái của nạn nhân. Vì để thực hiện kế hoạchgiả chết, anh Thắng đã tự chặt ngón tay cái của mình, cố tình chỉ đốt cháy mộtphần chừa lại một phần để cảnh sát có thể tìm ra mẫu ADN. Cuối cùng chúng tôi rảicác bộ phận cơ thể đã cháy ra xung quanh bãi đất hoang nhằm đánh lạc hường điềutra của các anh. Chúng tôi thống nhất anh Thắng sẽ trốn ở một ngôi nhà ở Nhà Bè,tôi thì quay trở về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra. Đợi sau khi lấy được tiềnbảo hiểm, vợ chồng chúng tôi sẽ cùng trốn ra nước ngoài. Chuyện sau đó nữa chắchai sếp đều đã biết.”
Mạnh Cường bất đầu sợ hãi người phụ nữ đối diện, sợ hãi cáchcô ta tường thuật lại hành vi tội ác mà mắt chưa từng chớp, mặt chưa từng tỏ ravẻ hối hận. Chỉ có miệng cô ta nói là mình sợ hãi nhưng biểu hiện của cơ thể đãtố cáo cô ta nói dối.
“Tại sao cô giết Đỗ Chiến Thắng.” Tùng Quân hỏi, “Cô muốn độcchiếm số tiền bảo hiểm?”
“Không, tôi không có giết anh ấy.” Hồ Diễm Liên tức tưởi.
“Vào đêm ba ngày trước, cô đi đâu làm gì?” Tùng Quân truy vấn,“Có phải cô đã phát hiện cảnh sát chúng tôi đang theo dõi cô?”
“Đúng vậy.” Hồ Diễm Liên không phản đối, “Tôi đã phát hiệncác sếp theo dõi tôi từ trước đó. Nên có một lần tôi cố tình lái xe ra ngoài, rồidẫn các sếp đi lòng vòng sau đó thì về lại nhà. Cách đây ba ngày lợi dụng lúc sắpchuyển đèn đỏ, tôi tăng tốc, lái xe vượt qua cắt đuôi các sếp. Tôi đã rất yêntâm nên cho xe chạy đến ngôi nhà mà anh thắng đang lẫn trốn.”
“Tại đó sau khi cãi nhau, cô đã ra tay sát hại anh ta.” TùngQuân nói.
“Không phải vậy.” Hồ Diễm Liên đau khổ, “Lúc tôi rời đi thìchồng tôi vẫn còn sống.
Một lúc sau, tại phòng đội cảnh sát điều tra.
“Sếp Quân, anh thấy sao về lời khai của Hồ Diễm Liên về việcsát hại Đỗ Tùng Quân?” Mạnh Cường ngồi xuống trước mặt anh.
“Thế cậu có nhận xét gì không?” Tùng Quân hỏi ngược lại ngườiđối diện.
“Theo quan sát thì những phản ứng bên ngoài của cô ta khinghe tin chồng mình chết là thật, không phải giả vờ.” Mạnh Cường ấn tay lêntrán.
“Cũng có thể cô ta là thiên tài diễn xuất.” Tùng Quân phản đối,“Cậu đừng quên chính Hồ Diễm Liên đã nhiều lần dẫn dắt chúng ta đến các hướngđiều tra sai.”
Mạnh Cường gật đầu đồng ý và công nhận Hồ Diễm Liên là ngườiphụ nữ cực kỳ mưu mô, thâm sâu.
“Nhưng tôi cũng có cảm giác Hồ Diễm Liên không biết chồngmình.” Tùng Quân nói trong sự bất ngờ của Mạnh Cường.
“Báo cáo sếp, pháp y phát hiện tóc của Hồ Diễm Liên ở xungquanh xác nạn nhân Đỗ Chiến Thắng.” Phương Linh đặt tập hồ sơ lên bàn.
Điều này vẫn chưa thể xác định cô ta là hung thủ, cùng lắmcũng chỉ có thể nói là cô ta đã từng có mặt ở hiện trường. Tùng Quân ngồi nhìntập hồ sơ một lúc lâu, chưa đưa ra quyết định nào.
“Còn gì nữa mà phải phân vân nữa?” Sếp Châu không biết từđâu đứng ngay trước mặt, “Còn không ra quyết định khởi tố Hồ Diễm Liên.”
“Nhưng mà…” Tùng Quân định nói ra suy nghĩ của mình.
“Tôi biết trong lòng cậu có khúc mắc.” Sếp Châu nói. “Nhưngtrước mắt Hồ Diễm Liên chính là tình nghi số một. Mau ra quyết định khởi tố, bắttạm giam. Còn cậu muốn chứng minh điều gì khác thì mau đi tìm bằng chứng vềđây.”
Lời sếp Châu vẫn còn nhiều chỗ mâu thuẫn nhưng phân tích kỹvẫn không tìm ra chỗ sai. Tùng Quân miễn cưỡng tuân lệnh vị nữ trưởng phòng cảnhsát điều tra.
Đang ngồi viết báo cáo, Tùng Quân đánh mạnh vào trán như vừaphát hiện ra điều gì đó.
“Mạnh Cường!” Tùng Quân đã di chuyển lại gần bàn làm việc củacậu, “Cậu còn nhớ nhân chứng từng nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện tại ngôinhà Đỗ Chiến Thắng bị giết?”
“Nhớ!” Mạnh Cường đáp, “Là một người đàn bà sống ở khu vực gầnđó.”
“Chúng ta sẽ mời bà ta về đây để nhân diện.” Tùng Quân hưngphấn.
“Nhưng mà, sếp Quân, bà ta khai chỉ nhìn thấy phía sau lưngcủa người phụ nữ tình nghi.” Mạnh Cường gãi chóp mũi, “Thế thì nhận diện khuônmặt ra sao?”
“Chúng ta không cho nhân diện khuôn mặt, mà cho nhận diện phầnlưng, nếu bà ta không chỉ ra được phần lưng của Hồ Diễm Liên thì rất có thể hômxảy ra án mạng vẫn còn một người phụ nữ khác xuất hiện ở đó.”
Đúng vậy, sếp Quân, tôi càng lúc càng ngưỡng mộ anh. Lời gầnra khỏi miệng nhưng đã bị Mạnh Cường chặn lại.
Người đàn bà hàng xóm được mời về trụ sở cảnh sát để hợp tácđiều tra. Thông qua lớp kính nhìn một chiều, bà ta quan sát vào trong một cănphòng có 5 người phụ nữ đang hướng lưng về phía bà ta. Một người trong số đó làHồ Diễm Liên, đứng bên trái cô ta là Phương Linh, bên phải là sếp Châu trên đầuđội tóc giả dài, hai người còn lại là nữ cảnh sát tuần tra.
“Là người đứng thứ hai từ phải đếm qua.” Sau một lúc phânvân bà ta chỉ vào phần lưng của sếp Châu mà quả quyết.
Trong phòng làm việc của mình, sếp Châu căng thẳng nhìn ngườiđang ngồi trước mặt.
“Việc nhân chứng không phát hiện ra được phần lưng của Hồ DiễmLiên cũng không giúp cô ta thoát khỏi tình nghi là hung thủ giết người.” SếpChâu kết luận.
“Nhưng điều đó chứng tỏ rằng có một người khác xuất hiện tạihiện trường, thời điểm xảy ra án mạng, nếu không là hung thủ thì rất có thể ngườiđó đã nhìn thấy hung thủ.”
“Cái gì mà là hung thủ với thấy hung thủ, chẳng phải hung thủđang ngồi trong phòng tạm giam sao?” Sếp Châu bực tức.
Sau tiếng gõ cửa, Mạnh Cường bước vào trên tay cầm tập hồsơ. Anh liếc nhìn gương mặt khó ở của Tùng Quân một cái.
“Báo cáo sếp Châu, phát hiện tại hiện trường sát hại Đỗ ChiếnThắng, ngoài phần tóc của nạn nhân và Hồ Diễm Liên, pháp y còn phát hiện một sợitóc giả.”
“Tóc giả?” Sếp Châu và Tùng Quân thốt lên bất ngờ.
Cửa phòng một lần nữa mở ra, Tiếc Đức từ ngoài xông vào,quên cả phép lịch sự nhưng không ai để tâm.
“Báo cáo sếp Châ,u đã tìm được hung khí của vụ án, tại một hồnước gần hiện trường, là một con dao dài cán gỗ.” Tiến Đức nói, “Trên con dao vẫncòn lưu lại dấu vân tay của hung thủ, bên pháp y đang phân tích vẫn chưa có kếtquả.”
Phía ngoài phòng chờ đội pháp y. Tùng Quân đứng ngồi khôngyên đi qua đi lại, Mạnh Cường thì đang ngồi cắn ngón tay.
“Sếp Hà, đã có kết quả?” Tùng Quân chạy tới ngay cạnh khi thấysếp Hà cầm tập hồ sơ bước ra.
Sếp Hà đưa tập hồ sơ cho Tùng Quân.
“Dấu vân tay trên cán dao thuộc về Đặng Văn Long.” Tùng Quânđọc lớn trong sự ngỡ ngàng của Mạnh Cường.
macthienvuong
16-03-2023, 11:08 AM
Chương 10: Vụ Án Phân Thây Đa Kao (hết)
Chuông điện thoại của Tùng Quân reo lên, anh nhìn màn hìnhthì thấy cuộc gọi từ Tiến Đức.
“Sếp Quân, một người dân nhìn thấy Đặng Văng Long xuất hiệntại khu vực xảy ra án mạng vào buổi tối Đỗ Chiến Thắng bị giết.” Tiến Đức báocáo qua điện thoại.
“Có chuyện gì sao Sếp Quân?” Mạnh Cường lên tiếng hỏi khi thấyanh đã kết thúc cuộc gọi.
“Đặng Văn Long từng xuất hiện tại hiện trường vụ án.” TùngQuân đáp, “Đi bắt hắn ta về thôi.”
Tùng Quân và Mạnh Cường gấp rút chạy về phía thang máy.
Một tiếng sau trong phòng thẩm vấn. Đặng Văn Long ngồi co rotrên ghế phía đối diện là Trần Bảo Châu và Đồng Mạnh Cường.
Rầm, sếp Châu đập mạnh tay xuống bàn khiến cho ly nước lạnhtrước mặt Đặng Văn Long bị hất tung lên không trung, lơ lửng ít giây rồi đáp lạixuống chỗ cũ, có một vài giọt nước bắn xuống mặt bàn. Đặng Văn Long kinh hồn bạtvía nhìn người phụ nữ tóc ngắn phía trước mặt. Mạnh Cường thở phào một cái, vìđã kịp đưa tay lên cao nên tránh khỏi việc rung lắc theo dao động cộng hưởng củacái bàn. Đúng là nữ cảnh sát “Sư tử cái”, cái uy lúc xuất trận đã đè bẹp kẻ địch,Mạnh Cường cảm Thán.
“Nói! Tại sao anh lại ra tay sát hại Đỗ Chiến Thắng?” SếpChâu thẳng thừng vào ngay chủ đề chính.
“Tôi không có giết anh ấy?” Văn Long phản đối.
“Vậy vào đêm ba ngày trước anh đã ở đâu? Làm gì?” Sếp Châutiếp tục.
“Tôi ở nhà, không có đi đâu cả.” Giọng Văn Long vô cùng yếu ớt.
“Nói dối!” Sếp Châu nói như hét, “Đêm đó, có nhân chứng mụckích đã thấy anh xuất hiện gần hiện trường vụ án, chính anh đã giết Đỗ Chiến Thắng.”
“Không, tôi không có.” Văn Long có đôi chút hoảng loạn.
Mạnh Cường nhận định, đến ngay cả những người thần kinh vữngnhất khi đối diện với sếp Châu cũng sẽ không khá hơn Đặng Văn Long lúc này là mấy.
“Vậy tối đó anh đến hiện trường làm gì?” Sếp Châu chồm ngườilên bàn phớt lờ lời đối phương vừa nói, “Đừng nói với tôi là anh đi dạo rồi đilạc.”
Đặng Văn Long bắt đầu nắn bóp hai lòng bàn tay, hai mắt dánchặt vào ly nước trên bàn.
“Tôi đến đó để tìm anh Thắng.” Đặng Văn Long lên tiếng sau mộthồi đáng đo suy nghĩ, biết không thể chối cãi tiếp.
“Làm cách nào anh tìm ra được tung tích của Đỗ Chiến Thắng?”Sếp Châu đã dịu giọng đi đôi chút.
“Tôi theo dõi Võ Vân Khánh.”
“Kể lại sự việc tối hôm đó một cách thật tỉ mỉ anh Đặng VănLong.”
“Sau khi lái xe theo Võ Vân Khánh cả đoạn đường, cuối cùng côta cũng dừng lại trước một ngôi nhà ở quận Nhà Bè.” Đặng Văn Long nói, “Tôi đãrất hoảng sợ khi nhìn thấy anh Thắng mở cửa và đón cô ta vào trong, sau ít phútsuy nghĩ tôi đã lờ mờ đoán ra được kế hoạch của hai người bọn họ.”
Đặng Văn siết chặt hai bàn tay lại với nhau.
“Tôi thật lòng rất yêu anh Thắng.” Văn Long run rẩy, “Tôithà tin anh ấy đã chết chứ không muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ở bênnhau. Lúc đó tôi muốn lao vào bên trong căn nhà lật tẩy hai kẻ đó nhưng tôi đãkhông làm vậy. Sau khi bình tĩnh lại tôi quyết định lái xe quay về nhà.”
“Đừng cố tỏ ra là kẻ cao thượng nữa, tất cả lời anh nói đềura dối trá.” Sếp Châu lại rít lên, “Anh đợi sau khi Võ Vân Khánh rời đi, anh đãquay trở lại và sát hại Đỗ Chiến Thắng ngay trong đêm.
“Tôi không nói dối, tôi không giết người.”
“Vậy tại sao trên con dao hung khí lại xuất hiện dấu vân taycủa anh?” Sếp Châu đẩy mấy bức ảnh ra phía trước.
“Tôi không biết, tôi không biết.” Đặng Văn Long lắc đầutrong tuyệt vọng, “Tôi muốn gặp luật sư của tôi.”
Sếp Châu và Mạnh Cường bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đồng thờiTùng Quân và Phương Linh cũng mở cửa phòng quan sát đi ra.
“Hắn ta chỉ xác nhận việc có mặt tại hiện trường nhưng khôngxác nhận việc giết người.” Mạnh Cường hướng mắt về phía Tùng Quân thông báo lại.
“Tội phạm thì lúc nào cũng nói là mình vô tội.” Sếp Châu bướclên phía trước, “Nhân chứng, vật chứng đã quá rõ ràng ra lệnh tạm giam, khỏi tốĐặng Văn Long tội giết người.”
“Sếp Châu, nhưng tôi vẫn cảm thấy vụ án này vẫn còn nhiềunghi vấn.” Tùng Quân chặn trước mặt Bảo Châu, “Chúng ta vẫn chưa tìm được ngườiphụ nữ lạ mà nhân chứng nhìn thấy, cũng như việc tại sao hiện trường lại có tócgiả, tóc giả này thuộc về ai?”
“Cậu không cho rằngnhân chứng nhìn nhằm. Đó có thể chỉ là một người vô tình đi ngang qua.” Sếp Châu tức giận, “Mau chóng khởi tốĐặng Văn Long cho tôi.”
Trần Bảo Châuđóng sầm cửa trước mặt Cao Tùng Quân. Qua nửa ngày anh vẫn cảm thấy mát ở mặt.Đá mạnh vào tường để trút cơn giận Tùng Quân đùng đùng bỏ ra ngoài, để lại haikẻ không chức, không phận theo đúng nghĩa đen là Mạnh Cường và Phương Linh nhìnnhau cười khổ.
Bà Tiền hút một hơi hơn phân nửa ly nước dưa hấu, chưa kịp đặtly xuống đã chồm tay bốc một cái bánh nhân khóm cho vào miệng ăn ngon lành. MạnhCường đi vào ngồi xuống chiếc ghế mặt đối tường.
“Cô ta đang vào.” Mạnh Cường nói thầm với người ngồi ghế bêncạnh.
“Bà Tiền tất cả nhờ bà!” Tùng Quân đẩy mắt kính đen lên.
Bà Tiền tạm ngừng ăn, gật đầu tỏ ra hiểu rõ nhiệm vụ củamình.
Sau nửa ngày nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ áo trắngbà Tiền lên tiếng:
“Không nhận ra, lúc này cô ta mặc đồ khác quá.” Bà Tiền cóchút thất vọng về bản thân, “Khoan cái móc khóa điện thoại hình hoa sen, chínhlà cô ta. Người phụ nữ đêm đó chính là cô ta.”
Ở đằng xa gần quầy nước của tiệm cà phê, Võ Vân Khánh đangnghe điện thoại, trong ánh mắt có chút lo âu thoảng qua, phải tinh ý lắm mớinhìn thấy.
Tại sân thượng của trụ sở cảnh sát quận Nhất, Tùng Quân phảmột làn khói vào không trung.
“Cho tôi một điếu.” Mạnh Cường đề nghị.
“Tôi tưởng cậu bỏ rồi.” Tùng Quân đẩy bao thuốc sang phíangười bên cạnh.
“Anh có biết tác hại lớn nhất của thuốc lá là gì không?” MạnhCường điêu luyện mồi điếu thuốc trên miệng, rít một cái rồi từ từ nhả làn khóitrắng ra một cách sảng khoái.
“Ung thư phổi hay vô sinh.” Tùng Quân đáp.
“Là khiến chúng ta trở nên yếu đuối,” Mạnh Cường nói, “Khi gặpchuyện quan trọng ta không còn dám tin vào bản thân chỉ còn biết tìm điểm tựavào những làn khói vô hình.”
Cậu kéo một hơi thuốc, o tròn miệng phun ra liên tục mấyhình tròn bằng khói vô cùng đẹp mắt.
“Cậu đang nói tôi.” Tùng Quân lên tiếng.
“Là đang nói chính mình.” Mạnh Cường quăng phần thuốc dang dởxuống đất, dùng chân giẫm lên dặp tắt.
Tùng Quân hít một hơi, búng đầu lọc văng lên không trung, chờcho tới khi nó đáp xuống mặt đường phía dưới anh mới lên tiếng:
“Đi thôi!”
“Đi đâu?” Mạnh Cường hỏi lại.
“Đi dựa vào chính mình.” Môi Tùng Quân hơi cong lên.
“Nghe rõ thưa sếp.” Mạnh Cường cười cười nhìn theo bóng anhđỗ dài trên nền gạch vào buổi chiều tà.
Tại phòng làm việc của sếp Châu.
“Cậu vào đây có việc gì?” Sếp Châu dừng bút nhìn lên, “Bênngoài không có việc cho cậu làm sao?”
Sếp Châu đã lờ mờ đoán được mục đích của Tùng Quân.
“Tôi muốn sếp giải quyết cho đơn khám xét Võ Vân Khánh.” Anhđáp.
“Tại sao?” Sếp Châu đã ngừng hẳn việc của mình.
“Tôi nghi ngờ Võ Vân Khánh chính là hung thủ đã sát hại ĐỗChiến Thắng chứ không phải là Đặng Văn Long.” Tùng Quân nhìn thẳng về phía ngườiđối diện mắt không chớp một lần.
“Cao Tùng Quân!” Sếp Châu rít lên giận dữ, “Rõ ràng trênhung khí có dấu vân tay của Đặng Văn Long đồng thời cũng có nhân chứng xác nhậnnhìn thấy hắn ta vào thời điểm xảy ra vụ án. Nhân chứng, vật chứng đều đã đầy đủ,cậu không chịu kết thúc vụ án, còn ở đó nói hung thủ là một người khác. Cậu cóbằng chứng gì không?”
“Tôi có nhân chứng.” Tùng Quân tiếp tục, “Bà Tiền nhận ramóc khóa điện thoại hình hoa sen của Võ Vân Khánh giống như của người phụ nữ đãxuất hiện ở hiện trường tối hôm đó. Tôi không tin có sự trùng hợp như vậy.”
“Anh là đang đùa với tôi phải không?” Sếp Châu chồm người vềphía trước, “Một cái móc khóa thì chứng minh được gì?”
“Điều đó chứng tỏ tối đó ngoài Đặng Văn Long và Hồ Diễm Liênthì Võ Vân Khánh cũng xuất hiện tại hiện trường án mạng.” Tùng Quân lập luận,“Ta thử giả thuyết nếu không phải là Đặng Văn Long giết người thì người có khảnăng làm việc đó nhất chỉ có Võ Vân Khánh.”
“Cậu đừng có đặt giả thuyết này giả thuyết nọ.” Sếp Châu caumày, “Bằng chứng đâu mau đem bằng chứng ra đây.”
Tùng Quân im lặng không biết phải nói gì nữa vì tất cả nhữnglời anh nói đều chỉ là suy đoán của bản thân chứ hoàn toàn không có chứng cứnào.
“Không có.” Sếp Châu tiếp tục cầm bút lên, “Ra ngoài!”
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên. Tiếp đó là Mạnh Cường đẩy cửabước vào.
“Cậu vào đây làm gì nữa?” Sếp Châu giọng bực bội tăng cao.
“Báo cáo sếp vừa điều tra ra được do Võ Vân Khánh thường haydùng thuốc an thần nên gây ra hiện tượng hói đầu tạm thời.” Mạnh Cường báo cáo,“Trong một số trường hợp cô ta có sử dụng tóc giả khi đi ra ngoài.”
“Sếp Châu trên xác chết của Đỗ Chiến Thắng, phòng pháp ycũng phát hiện ra một sợi tóc giả.” Tùng Quân nói thêm vào, “Chỉ cần bây giờcho lệnh khám xét nếu tìm ra tóc giả Võ Vân Khánh sử dụng giống như sợi tóc tìmthấy ở hiện trường thì có thể kết luận cô ta đã có mặt ở đó và có khả năng là kẻđã ra tay sát hại Đỗ Chiến Thắng.”
Khác với lúc đầu sếp Châu không phản đối ngay mà im lặng suynghĩ. Tùng Quân đánh mắt nhìn Mạnh Cường nhưng cậu đang quan sát người trước mặt.
“Tôi không thể giải quyết lệnh khám xét cho các cậu.” SếpChâu lên tiếng sau thời gian phân vân rất lâu.
Tùng Quân mím chặt môi, sự thất vọng đang xâm lấn cả ngườianh. Võ Vân Khánh hay Đặng Vân Long là kẻ giết người chính bản thân anh cũng bấtđầu dao động. Mọi bằng chứng đều nhắm vào Đặng Văn Long nhưng theo dự cảm vàphán đoán của bản thân anh lại không tin điều đó. Bằng chứng rõ ràng đến mứckhó mà chấp nhận như nó được sắp đặt sẵn.
“Sếp Châu!” Tùng Quân đặt thẻ ngành của mình lên bàn, “Nếu lầnnày khám xét mà không thu được bằng chứng nào để kết tội Võ Vân Khánh, tôi sẽxin từ chức.”
Trần Bảo Châu đẩy ghế, đứng thẳng người nhìn vào kẻ đang uyhiếp mình.
“Tôi cũng vậy!” Mạnh Cường cũng đặt thẻ ngành ngay bên cạnhthẻ của Tùng Quân.”
Tùng Quân cảm kích nhìn cậu đồng đội nhưng thật trong lòngcũng không muốn người khác chết theo mình. Tới đâu hay tời đó vậy, anh cắn chặtrăng.
“Hai cậu dám…” Sếp Châu mặt như muốn ăn thịt những người trướcmặt.
Tùng Quân và Mạnh Cường vẫn đứng thẳng lưng không hề naonúng. Tuy vậy phía sau Mạnh Cường lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Được, tôi giải quyết cho các cậu.” Sếp Châu mắt trừng trừngbừng lửa nhìn hai kẻ cứng đầu.
Tại nhà của Võ Vân Khánh, sau khi đọc lệnh cảnh sát bắt đầuchia ra khám xét.
“Các người làm việc tay chân từng có không sạch sẽ, mất thứgì trong nhà tôi sẽ kiện các người.” Võ Vân Khánh lạnh lùng, khoanh tay trướcngực mắt dò xét quan sát nhất cử nhất động của mọi người.
Sau một giờ đồng hồ lục soát Mạnh Cường Tiến lại gần nói nhỏvới Tùng Quân
“Sếp Quân không phát hiện gì bất thường cả. Không tìm thấy bộtóc giả nào.”
Tùng Quân cắn chặt môi dưới, không lẻ mọi suy đoán của anhđã sai. Mọi người tập trung ra cửa chuẩn bị ra về, ai cũng đều mệt mỏi chán chường.
“Tôi sẽ khiếu nại lên tòa án vì các anh đã quấy rầy cuộc sốngcủa công dân.” Hồ Diễm Liên đưa tay ra phía trước ý muốn đuổi khách, “Sếp mautránh ra tôi phải đóng cửa.”
Tùng Quân vẫn đứng im không nhúc nhích, hình như anh đangsuy nghĩ điều gì mà không nghe thấy lời cô ta nói.
“Sếp Quân!” Mạnh Cường đưa tay lay anh.
Hai mắt Tùng Quân bỗng sáng quắt lên như mắt điều hâu ghimchặt vào Võ Vân Khánh trước mặt.
“Xin cô tháo vòng tay của mình ra.” Tùng Quân nghiêm túc nóituy nhỏ nhưng vừa đủ nghe.
Lúc này Mạnh Cường nhận thấy sắc diện của Võ Vân Khánh đãhoàn toàn thay đổi.
Đám mây đen trên cao dần bay đi làm lộ ra mặt trời, từng tianắng ấm ám xoa nhẹ lên những ngọn cỏ còn đọng sương sớm.
Sếp Châu chậm chạp đi vào phòng đội, dáng vẻ có chút hơikhông thư thái như ngày thường, bước tới trước mặt Tùng Quân và Mạnh Cường.
“Hai cậu đã đúng!” Sếp Châu nói hơi nhỏ, “Đã tìm thấy vếtmáu của Đỗ Chiến Thắng trong vòng tay da của Võ Vân Khánh.”
Tùng Quân nhận lấy hồ sơ pháp y từ tay sếp Châu. Mạnh Cườngrất muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng nhưng cậu phải giữ một chút sĩ diện cho vịsếp nữ trước mặt.
“Tôi đã sai!” Sếp Châu đặt hai thẻ ngành lên mặt bàn, “Lầnsau đừng tùy tiện xin nghĩ việc, đội rất cần sự có mặt của hai cậu.”
“Rõ thưa sếp.” Tùng Quân và Mạnh Cường đeo thẻ ngành củamình lên trước ngực.
Ít giờ sau, Võ Vấn Khánh được đưa tới phòng thẩm vấn.
“Vì sao cô lại giết Đỗ Chiến Thắng?” Tùng Quân xoáy mắt vàocô ta.
Võ Vân khánh im lặng không thèm nhìn mặt hai người ngồi đốidiện.
“Cô đừng nghĩ im lặng là chúng tôi không làm gì được.” TùngQuân lạnh nhạt nhả ra từng chữ.
“Tôi không hiểu các anh đang muốn nói gì?” Vân Khánh nhếchmôi cười khinh bỉ.
“Có người đã nhìn thấy cô tại hiện trường vào ngày Đỗ ChiếnThắng bị giết.” Tùng Quân nói, “Cô có muốn giải thích gì không?”
“Các anh đừng phí lời nữa, tôi muốn gặp luật sư của tôi.”Vân Khánh nhìn thẳng vào mắt anh.
Tùng Quân siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi.
“Cô có biết chồng cô đã nhận tôi giết Đỗ Chiến Thắng?” MạnhCường nhanh mắt nhận ra Võ Vân Khánh vừa nuốt nước bọt. “Lúc đầu Đặng Văn Longra sức phủ nhận nhưng sau khi biết cô bị tình nghi thì anh ta đã quyết định nhậnhết tội lỗi vào mình.”
Vân Khánh bấu chặt móng ngón tay cái vào phần thịt ngón trỏ,đồng tử chuyển động vô thần nhưng vẫn im lặng không thay đổi sắc mặt.
“Chồng cô quả thật rất yêu cô.” Tùng Quân nói vào, “Mặc dùbiết chính vợ mình đã gài bẫy giá họa tội giết người nhưng đến cuối cùng vẫn rasức bảo vệ người ấy.”
“Không!” Vân Khánh kích động đập mạnh tay xuống bàn, “Anh ấykhông yêu tôi, anh ta chỉ yêu Đỗ Chiến Thắng mà thôi!” Giọng Vân Khánh vỡ ra.
Tùng Quân và Mạnh Cường nhìn nhau, cả hai biết rằng đốiphương đã trúng kế kích động của bọn họ.
“Chính vì vậy cô mới ra tay giết hại Đỗ Chiến Thắng.” TùngQuân tiếp tục câu chuyện vô cùng trơn tru không một vết đứt quãng.
Vân khánh ngước mặt lên nhìn trần nhà bằng thạch cao, mắtquay quanh nhìn ánh đèn.
“Đúng vậy. Chính tôi đã giết chết hắn ta.” Võ Vân Khánh cúiđầu nhận tội.
“Chúng tôi cũng đã tìm thấy vết máu của Đỗ Chiến Thắng trênvòng tay da của cô.” Tùng Quân xoay bản báo cáo pháp y về phía cô ta.
“Cô có thể kể lại quá trình xảy ra ngày hôm ấy?”
“Hôm ấy tôi thấy anh Long có biểu hiện bất thường suốt cảngày cứ bồn chốn lo lắng không yên. Đến tối, anh ấy lái xe ra ngoài nên tôicũng lái xe đuổi theo. Anh Long dừng xe trước một ngôi nhà, sau đó ít lâu thì rờiđi nhưng chưa được bao xa thì cho xe quay lại. Anh ấy đi vế phía ngôi nhà, gõ cửavà người ra mở chính là Đỗ Chiến Thắng, lúc đó tôi đã rất sốc vì người đã chếtvẫn còn sống. Sau đó bọn họ vào nhà sau một lúc nhìn nhau thương cảm. Tôi lặnglẽ tiến lại cửa sổ quan sát vào bên trong. Anh Long và Đỗ Chiến Thắng hai ngườiân ái với nhau. Sau khi xong chuyện Đỗ Chiến Thắng nói là sau khi lấy tiền bảohiểm sẽ bỏ vợ anh ta và đề nghị anh Long cùng trốn ra nước ngoài. Sau một lúc đắngđo chồng tôi đã đồng ý với Đỗ Chiến Thắng. Anh ấy nói sẽ quay về li hôn ngay vớitôi.”
Võ Vân khánh run lên mắt lưng tròng nước.
“Tôi có thể bỏ qua việc ánh ấy quan hệ với người khác bênngoài nhưng không thể chấp nhận chuyện anh ấy ly dị.” Võ Vân Khánh uất nghẹn,“Nên sau khi đợi anh Long ra về tôi đã vào nhà giết chết Đỗ Chiến Thắng.”
“Cô đã in dấu vân tay chồng mình lên hung khí bằng cáchnào?” Mạnh Cường hỏi.
“Đó là con dao gọt trái cây mà hôm trước anh ấy dùng để gọttrái cây cho tôi ăn.” Hai hàng nước mắt cô ta rơi lả chả.
Mạnh Cường chợt cảm thấy thương cảm cho người phụ nữ trước mặtvì yêu mà hóa hận để rồi suốt phần đời sau này sẽ bị giam cầm trong ngục tù củapháp luật và ngục tù của lương tâm.
Võ Vân Khánh được áp giải ra ngoài đúng lúc Đặng Văn Longcũng vừa được thả ra. Hai người chết lặng nhìn nhau. Võ Vân Khánh thất thầnnhìn vào hư không, cả cơ thể như không còn sức lực phải dựa vào hai nữ cảnh sátáp giải mới trụ vững. Đặng Văn Long tiến lại nắm chặt tay đang bị còng của vơmình mà thôn thức.
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Là lỗi của anh.”
Đặng Văn Long vẫn còn lập lại những lời đó tới khi Võ VânKhánh đã được áp giải đi.
Cánh cổng nhỏ phía trước một khoảnh sân, ở đây từng vốn trồngđầy hoa nhưng giờ đã điêu tàn chỉ còn lại cỏ dại lá úa xác sơ. Cụ bà Lê Hườngtay không còn sức đánh rơi mẫu giấy lên cỏ, người đánh phịch xuống chiếc ghếcon bằng gỗ mít mà đứa cháu trai đã tự tay đóng cho bà. Chiếc lá cuối cùng trênnhành cây cao bị gió cuốn bay vượt ra phía cổng rơi lên áo của Mạnh Cường. Phíabên cạnh là Tùng Quân đang đưa mắt lên nhìn bầu trời cao xanh với vẻ mặt đầyxúc cảm rối loạn.
macthienvuong
17-03-2023, 09:26 PM
Chương 11: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ
Trời vào thu Sài Gòn vẫn không mát mẻ hơn so với mùa hè, cáinóng hầm hậm làm cho mặt đường nhựa như sắp chảy ra, bóng khói nghi ngút như miếngkẹo chuối vừa đem ra khỏi lò vô tình chạm phải là cháy cả da. Sống ở cái thànhphố chỉ có hai kiểu thời tiết là mùa nắng và mùa nóng. Mạnh Cường đành cườikhan mà chấp nhận hiện thực. Bây giờ không còn là cậu chủ nhỏ trong một giađình giàu sang cái gì cũng sợ, cái gì cũng có người làm giúp, con người ấytrong cậu đã chết lâu rồi, sau nhiều năm lăn lộn giữa dòng đời, cậu tự cảm thấymình ra rắn rỏi hơn, tâm cũng vững hơn không còn khóc lóc mỗi khi gặp chuyện chẳngra gì nữa. Một đám mây lớn từ đâu kéo đến che kín mặt trời làm cho những tia nắngchói chang không thể đụng tới làn da trắng mượt của Mạnh Cường nữa, cậu lấy đàkéo mạnh những túi đồ nặng trịch đầy ấp thức ăn vừa mua từ siêu thị đang có chiềuhướng rời khỏi tay. Gần về tới nhà thì đám mây lớn che trời mới bay đi mất, cậunghiêng đầu áp má vào vai áo lau đi những dòng mồ hôi đang lăn. Lúc trước MạnhCường ở trọ khu Nguyễn Tri Phương quận Ba, cái phòng chỉ có 10m vuông không cócửa sổ, điều hòa cũng không mà giá lại đắt. Vừa rồi Hùng Dũng bạn cậu tìm đượcmột căn nhà khá rộng rãi, do người chủ di dân đi nước ngoài nên cần cho thuê gấp,giá thì có đắt hơn nhà cũ một chút nhưng nói về tiện nghi thì quả là một trời mộtvực. Thế là Mạnh Cường cùng Hùng Dũng quyết định đặt cọc ngay sợ để lâu sẽ cóngười tranh mất. Dọn về nhà mới cũng hơn tháng mà có mấy khi Mạnh Cường ở nhà,vì công vụ ở sở quá nhiều, cộng thêm việc phải thay phiên trực đêm tới ba buổitối trong tuần, nên cậu thường chọn ngủ lại ở phòng nghỉ cho nhân viên, vừa tiếtkiệm thời gian di chuyển vừa có giấc ngủ dài hơn thật là tiện cả đôi đường. Hômnay được nghỉ, cậu quyết định sẽ xuống bếp tự làm vài món bồi bổ cho bản thânvà người bạn thân, làm vài lon bia xem như là tăng thêm tình cảm. Cậu và HùngDũng quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo dưới quê. Lên tới lớp mười hai thì Hùngdũng nghỉ học quyết tâm lên thành phố lập nghiệp, tới giờ cũng coi như là có mộtchút công danh để bàn tán. Năm ấy Mạnh Cường cắt đứt liên lạc với gia đình, maymà có sự giúp đỡ của Hùng Dũng mà cậu mới sống tốt được tới giờ. Người đối xử tệbạc với mình cậu có thể quên nhưng người có ơn thì cậu sẽ mãi khắc sâu tronglòng. Nhìn con cá tươi rói làn da hồng hào vừa được đánh vải nằm ngay ngắntrong túi trên tay, đây là nguyên liệu chính để làm món cá chưng tương yêuthích của Hùng Dũng, cậu gật gù khen ngợi tài năng chọn thực phẩm của mình.
Mạnh Cường chợt đứng khựng lại khi vừa định rẽ vào đường nộibộ. Một người phụ nữ cao quý trong bộ trang phục của giới thượng lưu, các phụcsức bà ta đeo cũng bốc ra toàn mùi tiền, bước ra từ một chiếc Roll Royce màuđen sáng bóng đang đậu bên vệ đường. Bà ta thư thả bước tới đứng trước mặt cậu.Trong khi ấy Mạnh Cường trừng trừng mắt căm giận nhìn đáp lại đối phương.
“Lâu quá rôi không gặp.” Bà ta xiết chặt quai túi xành hànghiệu, “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mạnh Cường rất muốn chạy đi thật nhanh, cậu không muốn nhìnthấy, không muốn nghe thấy, không muốn liên quan gì đến người đang đứng trước mặt.Có lẽ mấy năm trước cậu sẽ chọn phương án lẫn tránh ấy nhưng giờ cậu cũng đã đủchính chắn để đối mặt với những thứ bản thân sợ hãi.
“Phía trước có quán cà phê hay là chúng ta qua đó ngồi đi.”Mạnh Cường hướng mắt về phía trước.
Sau một hồi quan sát chỗ dừng chân mà Mạnh Cường đề nghị bàta lên tiếng.
“Cà phê không tốt cho sức khỏe, mẹ khuyên con nên giảm uốngmấy chất kích thích ấy đi.” Bà ta khựng lại khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của MạnhCường, “Phía trước có quán ăn Nhật ta vào đó uống trà đi, trà sẽ giúp giải độccòn làm cơ thể mát mẻ hơn trong cái thời tiết nóng bức này.”
Nói xong bà ta không để cho Mạnh Cường có ý kiến đã đi mộtnước lên phía trước bước vào trong nhà hàng Nhật phía trên có bảng hiệu lớn đềchữ vàng Sakura.
“Uống trà đi để nguội không ngon.” Bà ta đặt ly sứ xuống bànkhi đã hớp một ngụm nhỏ.
“Bà có việc gì thì nói đi, tôi còn phải về nấu cơm.” Mạnh Cườngmắt đặt trên chiếc mặt nạ mũi dài phía tường đối diện.
“Con gọi mẹ mình là bà sao? Thật là hỗn láo hết chỗ nói!”Cơn giận làm cho mặt bà ta có chút méo mó nhưng như đã nhận ra điều đó bà ta liềnđiều chỉnh làm cho cơ mặt trở về trạng thái bình thường của một quý bà. Tay nớilỏng chiếc khăn đang cột trên cổ bà ta hắng giọng nói tiếp.
“Tháng sau là lễ thượng thọ của ông nội, con hãy về đi, chẳngphải trong nhà người con thương nhất chính là ông nội sao. Ông năm nay cũng hơnchín mươi rồi sức khỏe không còn tốt nữa, có thể ông không sống hết được nămnay.” Bà ta rót thêm trà vào ly.
Những hình ảnh thuở nhỏ được ông nội đưa đi học, cùng ông điăn kem ở cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, cùng hái nụ mùa xuân ở đê làng về nấu canhùa về khiến Mạnh Cường cảm thấy cay cay ở khóe mắt. Sau khi bỏ nhà đi cậu vẫnhay thường gọi điện về thăm ông nhưng theo thời gian thì số lần giảm dần rồi đứthẳn, và cũng ngần ấy thời gian cậu không gặp được ông mình. Không biết ông dạonày ra sao có còn thức dậy lúc bốn giờ sáng để ra công viên tập múa quạt, cócòn lén trốn ra gốc me già để uống rượu nho. Cổ họng Mạnh Cường có gì đó nghẹnlại khiến cậu không dám lên tiếng vì sợ nước mắt sẽ rơi trước mặt người mà cậukhông thể tỏ ra yếu đuối.
“Hôm đó tôi sẽ về.”
Rất lâu sau đó bà ta mới nghe Mạnh Cường trả lời, nụ cười xuấthiện trên gương mặt tái xanh của người phụ nữ thể hiện sự hài lòng.
“Làm cảnh sát lương không khá mà còn nguy hiểm tánh mạng.Sao con không về phụ việc cho gia đình mình.” Bà ta nhịp ngón tay lên bàn chờphản ứng của con trai mình.
Thấy Mạnh Cường không có ý định trả lời bà liền tiếp tục.
“Mẹ nói vậy không phải là chê bai nghề nghiệp của con, đâychỉ là mẹ đang quan tâm đến con mà thôi.” Bà ta dừng lại quan sát gương mặt vôcảm của cậu, “Đã qua nhiều năm như vậy con vẫn nhớ chuyện cũ sao? Mẹ dám khônghổ thẹn mà nói là những việc khi xưa mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con. Nếu choquay ngược thời gian, mẹ sẽ vẫn làm như vậy.”
Mạnh Cường dùng tay xiết chặt hai đầu gối của mình nhằm kiềmchế cơn giận dữ đang chực chờ bùng phát. Cậu vốn tưởng lòng mình đã thanh tĩnhbuông bỏ mọi việc ở quá khứ nhưng không nó chỉ được che giấu dưới lớp lá mỏngchỉ chờ ngày trổi dậy.
“Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước.” Mạnh Cường định đứngdậy bỏ đi.
“Con hãy cưới vợ đi, lần này về mẹ sẽ giới thiệu con gái mộtngười bạn cho con làm quen.” Bà ta nói, “Có vợ rồi còn sinh con, sau này về giàcòn có người lo lắng đỡ đần. Con định sống cô độc thế này đến suốt đời sao?.”
“Mẹ thừa biết con không thích con gái mà còn muốn con lấy vợ?”Mạnh Cường cười khan mắt nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa rất xa lạ trước mặt.
“Con là đàn ông, con phải thích phụ nữ, sinh con nối dỗi đólà đạo lý tự nhiên của con người. Con còn muốn làm đồ bệnh hoạn đến khi nào nữa.Sao ta lại vô phước sinh ra cái thứ thế này.” Bà ta hét vào mặt con mình.
Giật mình khi phát hiện bản thân đang bị cơn nóng giận kiểmsoát hành động, bà ta thở sâu lấy lại bình tỉnh nhỏ giọng nói:
“Mẹ cũng chỉ là yêu thương con mà thôi, không lẽ làm vậycũng sai sao?”
“Tôi không cần bà thương tôi.” Mạnh Cường nói trong tức tưởi,cả người run lên mặt đỏ bừng.
Bốp! Bà ta tán mạnh vào mặt Mạnh Cường, trên má trái cậu liềnhiện lên dấu đỏ hình bàn tay. Vai bà ta hơi chuyển động lên xuống, chân lùi vềphía sau đỡ thân trên như muốn sụp xuống.
Sau khi rời cửa hàng, Mạnh Cường lang thang vô định trên phố,cậu như kẻ vô hồn cứ đi đi mãi không có đích cố định. Đầu óc trống rỗng, cậu ngồingây ngốc ở bãi cỏ trên đê nhìn về phía dòng nước chảy cuốn theo những bông hoanhỏ màu vàng li ti. Cậu nhớ đã có lần thử làm cánh hoa cho dòng nước cuốn trôi,cuối cùng lại trôi dạt vào bờ chứ không phải là bị cuốn ra biển. Mưa! Cơn mưarào tưới mát thành phố chợt xuất hiện khiến mọi người đều hoảng hốt tìm nơi ẩnnắp. Mạnh Cường không trốn cũng không tránh để mặc cho những giọt nước thuầnkhiết từ thiên đường thanh tẩy đi những nhơ nhớp của bản thân. Khó khăn lắm mớiđi về gần tới nhà, bỗng cảm giác đau nhức trên người trỗi dậy liên hồi, đầu óccũng không vận hành nổi.
Cậu đứng nơi cửa một căn hộ, nhất thời không nhớ ra số phòngcủa mình… Căn nào? Số mấy? Nhà của mình… không, nhà cậu thuê?
Vừa nghĩ tới nhà, cậu đã thấy muốn bùng cháy, cơn nghẹn bỗngtrôi lên ngang cổ, có phần thở không ra hơi. Một chuỗi ánh sáng vàng lấp lánhhiện ra trước mắt. Mạnh Cường không thể kìm chế mình, cứ như bị nhốt lại chìm dầnxuống dưới, cậu thở dài, hay thật.
Cuối cùng thang máy cũng mở ở tầng mười bảy, tầng cao nhất củatòa nhà, Tùng Quân bước ra ngoài thở dài tự trách số mình đen đuổi vì tầng nàothang máy cũng dừng lại vì có người ra vào. Tùng Quân thấy có vật gì đó khá tolớn đang nằm chắn ngang cửa nhà mình. Lại gần quan sát thì đó mà một nam thanhniên đang nằm bất động ngoài cửa. Mặt còn úp xuống đất.
“Ầy”. Tùng Quân dùng mũi chân nhẹ nhẹ đá đá chân người ta,chẳng biết cậu này là ai nữa. “Cậu không bị sao chứ?”
Người đó không động đậy, cậu khom lưng nhìn cậu ta một chút,thấy chóp mũi cũng bị đè xuống sàn, anh đưa tay kéo mặt người kia nghiêng khỏisàn để cậu ta có thể hít thở bình thường. Anh giật mình khi thấy gương mặt củaMạnh Cường, “Sao cậu lại ngất xỉu ở đây?”, anh có đôi chút hoảng.
Tùng Quân sốc cậu lên vai cõng vào trong nhà, quẳng vàophòng ngủ của anh.
“Sao mà sốt đến mê man thế này.” Tùng Quân đặt tay lên tránMạnh Cường đo nhiệt độ, “Quần áo cũng ướt hết, phải thay đồ khô cho cậu ta.”
Trong lúc thay quần áo, Tùng Quân nhìn chằm chằm cậu một hồi.Trên mặt Mạnh Cường có chút bẩn, cơ mà cũng nhìn ra mặt mũi, khóe mắt rũ xuốngnhìn rất có nét. Với người cũng chẳng quá quan tâm chuyện dễ nhìn hay không nhưanh mà nói, xem như là đẹp trai đó, vẻ gai góc thường ngày, mặc dù đã thu vén lạirồi, nhưng anh vẫn cảm giác được.
Thay đồ xong, anh lấy một miếng dán hạ sốt trong hộp sơ cứudán ngay giữa trán Mạnh Cường, sau đó ra ngoài.
Hút xong một điếu thuốc, Tùng Quân nhìn đồng hồ, cậu ta ngấtxỉu đã nằm được 20 phút, theo một kiểu nằm mê man bất tỉnh mà nói, mấy phút làtỉnh được rồi.
Anh đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong một chút, Mạnh Cườngkhông hề tỉnh dậy, nằm nhắm mắt, vẫn y nguyên tư thế cũ.
“Ày”. Tùng Quân đi qua đẩy cậu ta. “Cậu đừng chết ở chỗ tôimà.”
Mạnh Cường vẫn không nhúc nhích. Tùng Quân lại nhìn chằm chằmcậu một hồi, quyết định xuống nhà thuốc, mua ít thuốc hạ sốt mang về.
Mạnh Cường mở mắt, không biết mình ra sao. Lúc này như là mấttrí nhớ, mình là ai, mình ở đâu. Một lúc sau mới có thể nhớ đến cảnh tượng cuốicùng là mình đập mặt vào nền đá lạnh ngắt. Thế mà lại té xỉu? Một ngày thật chộnrộn.
Cậu ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người ra, bước xuống giường.Mình là ai? Mạnh Cường. Mình đang ở đâu? Không biết.
Một căn phòng lớn, được thu sếp gọn gàng sạch sẽ, cậu đi quamở cửa phòng. Vừa đúng lúc Tùng Quân mua thuốc trở về.
“Tỉnh rồi à!”. Tùng Quân đặt túi đồ lên bàn.
“Sao lại là sếp?” Mạnh Cường còn hơi choáng, “Tôi đang ởđâu?”
“Tôi thấy cậu ngất xỉu trước cửa nên mang cậu vào.” TùngQuân trả lời, “Đây là nhà tôi căn D1704 chung cư Phú Đạt.”
“Cám ơn!” Mạnh Cường hơi đau đầu, “Tôi mới chuyển vô cănD1707.”
“Thật trùng hợp chúng ta lại ở cùng một chung cư, còn ở nhàđối diện nhau.” Tùng Quân nói, “Mà cậu đi đâu về mà ướt đẫm nước, té xuống sôngsao.”
Mạnh Cường bây giờ mới để ý thấy quần áo trên người mình đãđược thay mới. Một cảm giác khó nói bỗng tràn về khiến cậu không thở nổi, hai mắtlong lên sòng sọc.
“Là anh đã thay quần áo cho tôi?” Mạnh Cường gầm gừ.
“Tôi lo cậu mặc bộ đồ ướt sẽ làm cho trình trạng của bảnthân càng tệ hơn nên tôi tự ý thay giúp, cậu không phiền chứ?” Tùng Quân tìm gìđó trong túi đồ trên bàn.
Mạnh Cường không trả lời anh, giận dữ đi thẳng về phía cửabăng ngang qua chỗ Tùng Quân đang đứng.
“Đem theo thuốc về uống, tôi vừa mua cho cậu đấy.” Tùng Quânđánh bộp lên vai Mạnh Cường, đưa túi thuốc về phía trước, “Uống đi rồi mau hếtbệnh không lại uổng công tôi lo lắng cho cậu cả buổi tối.”
“Tôi không cần anh lo cho tôi!” Mạnh Cường chộp lấy túi thuốcquăng mạnh vào góc tường, “Tôi không cần ai lo cho tôi cả. Tôi có thể tự lo chobản thận dù có chết ngoài đường cũng không cần anh cứu về. Các người đừng cónhân danh quan tâm tôi rồi muốn làm gì làm. Có khi nào các người nghĩ tới cảmgiác của tôi không?”. Mạnh Cường đẩy lùi Tùng Quân tránh khỏi đường đi, “Đừngbao giờ tự ý đụng vào người tôi.”
Tùng Quân đứng ngây người không hiểu mình đã làm sai gì màkhiến cậu ta nổi giận đến như vậy? Lần đầu nhìn thấy Mạnh Cường ở trạng tháiđiên cuồng khiến cho Tùng Quân cũng có chút e sợ.
Quay lưng về phía gương Mạnh Cường trút bỏ chiếc áo sơ mimàu xanh của Tùng Quân xuống. Trong gương phản chiếu một tấm lưng trần cườngtráng nhưng chật kín những vết sẹo đủ hình dáng từ tròn cho tới dài.
Trong căn phòng màu trắng kỳ quái, Mạnh Cường 15 tuổi để trầnthân trên, tứ chi bị trói chặt bằng dây da, nằm sấp trên chiếc giường sắt lớn.Một người đàn ông mặt áo dài quá gối, tay cầm một cây nhanh lớn, châm đầu lửa đỏnóng lên lưng cậu thiếu niên một lần, hai lần rồi rất nhiều lần, mặc cho cậugào thét kêu la.
“Mẹ ơi cứu con! Con đau quá.” Mạnh Cường 15 tuổi cố hướng mặtvề người phụ nữ đứng ở đầu giường mà gào thét trong vô vọng, không thở đượckhông có không khí, hơi thở bất đầu yếu dần.
Mạnh Cường bừng tỉnh vùng dậy khỏi bồn tắm, cố ho lấy sức đẩynước từ trong phổi ra ngoài. Cậu nhìn tay mình, không bị trói. Đây cũng khôngphải căn phòng ấy mà là trong nhà tắm. Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Mạnh Cườngnhắm mắt thở đều an tâm. Qua rồi, qua rồi, an toàn rồi.
macthienvuong
19-03-2023, 11:42 AM
Chương 12: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)
5 giờ sáng Mạnh Cường đã có mặt tại khu võ thuật của sở cảnhsát, áo thun thể thao bó sát người làm hiện rỡ đường nét cơ bắp săn chắc thấpthoáng trên cơ thể chàng thanh niên 25 tuổi, quần thể thao vải bó chặt cổ chânlàm tôn lên cặp giò thon dài, găng tay đen bao bọc bàn tay chỉ lộ ra các đầungón tay. Cậu đang ra sức tấn công hình nhân bằng cao su cứng trước mặt, mỗi mộtcứ đánh đều mang theo những muộn phiện trong lòng, càng đánh càng cảm thấythoái mái. Bất ngờ Mạnh Cường hét lên một tiếng lớn lan ra, vang vọng khắp khunhà, tung người lên không trung dùng chân trái đạp mạnh vào hình nhân, khiến nómất thăng bằng ngã chỏng chơ ra sàn tập được thảm xốp màu xanh dương. Đòn tấncông kết thúc bằng cú đáp đất hai chân xuống tấn dang rộng vô cùng vững chắc,quyền phải đánh xuống sàn, đầu cúi gầm như hình dạng của một con sư tử chuẩn bịvồ mồi. Hơi thở dồn dập Mạnh Cường nâng người đứng dậy, đưa tay hất phần tócmái đang che mắt ra phía sau. Có hơi giật mình khi nhìn thấy Tùng Quân đã đứng ởđó từ bao giờ. Thấy bị phát hiện đang nhìn lén, Tùng Quân có chút bối rối, quaymặt đi chỗ khác. Anh cho rằng đối phương vẫn còn giận mình chuyện ngày hôm quanên có ý định rời đi.
“Chào buồi sáng.” Tùng Quân không biết phải nói gì, “Tôi qua kia chạy bộ, cậu cứ tiếp tục đi, không làm phiền.”Vừa nói anh vừa chỉ tay về dãy máy kê sát nhau ở cuối phòng.
“Sếp Quân.” MạnhCường lên tiếng, “Đáng một trận không?”
“Được!” Lúc nàyTùng Quân mới có thể cười thật sảng khoái.
Mạnh Cường vàTùng Quân thủ thế tiến lại gần chạm quyền phải vào nhau rồi lùi ra ba bước. Báohiệu cuộc chiến chính thức bắt đầu. Tùng Quân khí thế xông lên tung quyền thẳngvào mặt đối phương, Mạnh Cường đơn giản lách người, nghiêng đầu chụp lấy tay phảiđối thủ quật lên phía trước. Tùng Quân đáp xuống sàn hoàn toàn bằng tấm lưng trầnnên vô cùng đau đớn.
“1-0” Mạnh Cườngđi vòng quanh sàn đấu mắt hướng về đối thủ.
Cậu muốn đánh thậtà? Được thôi! Tùng Quân lồm côm bò dậy, nhanh chóng thủ thế. Mạnh Cường mở quyềnchém mạnh về phía mang tai, Tùng Quân nghiêng vai, dùng khủy tay đỡ đòn, sẵn thếtung chân đạp mạnh vào bộ hạ đối phương. Dám chơi đòn hiểm! Mạnh Cường liềnđóng hai đùi, khép hai gối, khuỵu người chặn đòn đánh của anh. Chân bị khóachặt không sao rút ra được,Tùng Quân cung tay đánh mạnh quyền phải vào vai Mạnh Cường khiến hai người táchnhau ra.
Mạnh Cường cười đắtý khi thấy đối thủ mặt nhăn nhó tay ôm cổ chân xoa bóp, thế đứng bằng một chânkhông vững. Nhân thời cơ cậu quyết địnhra đòn quyết định, tung người lên không trung, chân phải bay thẳng về phía TùngQuân. Nhanh như chim cắt,Tùng Quân cười nhếch mép, trúng bẫy rồi, tay gồng lực tóm lấy chân đối thủ xoay người ném mạnh ra phía sau đầu. Mạnh Cườngmất đà lao xuống đất lăn tròn mất vòng.
“1 đều” Tùng Quânnói bằng giọng khoái trá.
Đánh qua đánh lạisuốt gần một giờ đồng hồ vẫn không phân thắng bại. Tuy vậy sức lực cả hai đềuđã gần tới ngưỡng không chịu đựng nổi, lúc này ai bị đánh ngã sẽ chính thứckhông còn sức để đứng dậy.
Hai người bắt đầuđi vòng quanh sân đấu, mắt luôn hướng về nhau nhưng lúc này hơi thở đã dồn dậpvà phát ra tiếng hồng hộc.
“Cậu chịu thuađi!” Tùng Quân nói bằng sức tàn, hai tay run lẩy bầy như ông già chín mươi.
“Anh chịu thuađi!” Mạnh Cường vừa thủ thế vừa lê cái chân trên sàn nhà.
Hai người nhìnnhau tóe lửa, mắt gần như không chớp. Hai phút, ba phút rồi năm phút trôi quacũng không ai chịu tấn công trước, vì họ biết rằng chỉ cần sai một bước thì sẽkhông còn cơ hội để làm lại lần nửa. Một vệt mồ hôi lớn từ trán Tùng Quân chảyxuống mắt phải, khiến con ngươi cay xè, buộc anh phải đưa tay lên gạt ra. Chính là lúc này, Mạnh Cường lợi dụng sơhở, mở quyền rộng tấn côngvào chính diện của đối thủ bằng các đốt ngón tay, một đòn dứt điểm, tại anh sơ hở đừng trách tôi, cậu cười thầm.Nhưng than ôi, quyền chưađánh trúng mục tiêu thì ngực của Mạnh Cường đã bị cước ngược của Tùng Quân đánhtrúng. Ầm Mạnh Cường văng lên cao rồi đáp xuống đất bằng lưng, nằm yên bất động. Do phản lực nên Tùng Quân cũng bị văng ra ngồi bệch xuốngsàn. Một lúc lâu không thấy Mạnh Cường nói gì anh bước lại gần xem thử.
“Tôi thắng rồi, cậu...”Tùng Quân khựng lợi hơi có chúthoảng, “Cậu đang khóc sao?”
Mạnh Cường nằmtrên sàn, tay trái che mắt, miệng phát ra tiếng nức nở rấm rứt. Tùng Quân cảmthấy có chút chột dạ, sao mình già đầu lại đi hơn thua với một thằng nhóc, giờthì hay rồi.
“Cậu đừng vậy… Tôi chỉ may mắn đánh thắng.” Tùng Quân đưatay muốn giúp Mạnh Cường ngồi dậy, “Tôi kéo cậu lên.”
Mạnh Cường nắm chặt cánh tay đang chìa ra trước mặt, trongkhoảnh khắc Tùng Quân thấy người nằm đó đang cười, thôi xong… Chưa kịp dứt lờiMạnh Cường kéo mạnh tay Tùng Quân về phía trước, khiến anh chúi đầu, mất thăngbằng cùng lúc chân bung ra đạp vào bụng, hất cả người anh lộn nhào một cái.
Aaaaa Tùng Quân nằm ngửa trên sàn tập, quằn quại, đập mạnhhai tay xuống đất trong sự tiếc nuối. Lúc này Mạnh Cường và anh đang nằm đối đầuvào nhau không ai còn sức để tự mình đứng dậy, trong rất thảm. Sau nửa ngàyTùng Quân mới lên tiếng.
“Cậu thắng rồi đấy. Chúc mừng.” Tùng Quân có chút hậm hựcnhưng không buồn bực gì trái lại cảm thấy thật sảng khoái, thư thái. Lâu rồianh mới có một trận đánh ra trò thề này.
“Xin lỗi chuyện hôm qua!” Mạnh Cường khó khăn mới nói ra đượclời này, “Tôi đã vô cớ nổi nóng với sếp.”
“Chuyện hôm qua!” Tùng Quân giả vờ ngây ngô, “Tôi quên rồi.Chẳng phải lúc đó cậu đang sốt sao? Tôi lại chấp nhất mấy lời nói trong khi mêsảng. Cậu cho rằng tôi là người nhỏ mọn thế à?”
“Ừ!” Mạnh Cường cười.
Tùng Quân nghe thế cũng cười theo, cả hai ôm bụng cười ngâyngốc, không làm sao dừng lại được, càng cười thì các thớ cơ trên người càngđau, nhưng làm đủ mọi cách mà không sao khống chế được. Cơn động kinh cuối cùngcũng dừng lại, cả hai thở phào nhẹ nhỏm. Mạnh Cường quay mặt sang trái liền đậpđầu vào trán của Tùng Quân đang nằm phía trên.
“Cậu muốn ám sát cấp trên?” Tùng Quân xoa cục u.
“Ừ.” Mạnh Cường lại cười.
Tùng Quân lại cười theo. Cả hai tiếp tục ôm bụng quần quạidưới sàn rất lâu sau vẫn chưa thoát ra được. Trong khu thể thao của sở cảnh sátcó hai kẻ ngốc, đúng vậy hai kẻ rất ngốc.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ xuống căn tin ăn chút điểmtâm, Mạnh Cường và Tùng Quân cùng sánh vai đi vào văn phòng. 7 giờ sáng tất cảthành viên đều đã có mặt tại bàn làm việc của mình, ai nấy đều chú tâm vào nhiệmvụ của mình. Chuông điện thoại bàn vang lên, Phương Linh nhanh tay nhấc máy,chưa kịp đặt tai nghe xuống, cô đã hướng mắt về phía Tùng Quân lên tiếng.
“Sếp Quân vừa phát hiện một sát chết nữ ở công viên TaoĐàn.”
“Mọi người.” Tùng Quân khẩn trương rời khỏi ghế, “Xuất phátra hiện trường.”
“Rõ thưa sếp.” Tất cả đồng thanh.
Khi Tùng Quân và Mạnh Cường tới thì Sếp Châu và Sếp Hà độipháp y đã có mặt, cùng nhau quan sát người chết. Cả hai bước lại ngồi xuống đốidiện sếp Châu và sếp Hà. Là thi thể nữ giới, gương mặt đông cứng trắng bệch,hai mắt mở trừng trừng như muốn trào ra khỏi hốc mắt. Khóe miệng có một ít máuđã khô đen, môi tô son đỏ không khép chặt, lộ rõ phần lưỡi thè dài ra ngoài. Phầnváy đỏ bị tốc ngược lên ngực phô bài các bộ phận nhạy cảm ra bên ngoài, quần lướiđen bị rách nham nhở, quần lót bị lột xuống quăng bên cạnh. Mười đầu móng tay cấmchặt xuống đất, tay chân co quắp dị dạng. Mạnh Cường có chút rùng mình khi cảmthấy cô ta như vẫn còn sống và đang nhìn cậu.
“Sếp Hà có phát hiện gì không?” Sếp Châu chống một tay lên gối,chân kia quỳ hờ trên đất.
“Xác chết vẫn chưa cứng hết, suy đoán thời gian tử vong vàođêm khuya tối hôm qua.” Sếp Hà từ tốn trả lời.
“Có phải là bị hiếp giết không sếp Hà?” Tùng Quân lên tiếng.
“Rất có thể là vậy nhưng phải chờ kết quả của phòng thí nghiệmmới cho câu trả lời chính xác nhất.” Sếp Hà đáp.
“Vết thương chí mạng ở đâu?” Sếp Châu hỏi tiếp.
“Là ở đây.” Sếp Hà chỉ phần cổ nạn nhân, “Bị siết cổ cho tớichết, ngoài ra thì không còn vết thương nào khác.”
Át xì… Mạnh Cường hắc hơi mấy cái liên tục khiến ba người đềuphải nhìn qua. “Xin lỗi các sếp!” Giọng cậu lí nhí.
“Sếp Hà mùi nước hoa nồng quá.” Tùng Quân cúi đầu lại gầnthi thể nạn nhân hít một cái.
“Phụ nữ xài nước hoa thì có gì mà lạ.” Sếp Châu khó chịu lêntiếng.
“Có một thứ rất đặt biệt tôi muốn cho các vị xem.” Sếp Hàkéo quai áo nạn nhân xuống để lộ ra một phần ngực trần, “Là cái này!” Sếp Hà chỉvào ký hiệu màu đỏ nằm ngay giữa hai ngực xác chết.
“Là một hình ngôi sao!” Mạnh Cường nhanh miệng nói.
“Đúng vậy là một biểu tượng ngôi sao năm cánh, được vẽ lên bằngson môi, rất có thể do hung thủ vẽ trước khi rời đi.”
“Tên hung thủ này biến thái hay gì?” Sếp Châu căm tức.
Lúc này tiếng Phương Linh từ phía xa vọng tới:
“Sếp Quân bên này có phát hiện mới.”
Tùng Quần và Mạnh Cường vội di chuyển về hướng Phương Linhvà Tiến Đức đang lấp ló sau lùm cây.
“Có thể đây là ví của nạn nhân.” Tiến Đức dùng kẹp gấp ra chứngminh nhân dân đưa lên tầm nhìn của Tùng Quân.
“Lương Thùy Linh.” Tùng Quân đọc phần tên ghi trên chứngminh.
“Mạnh Cường, tìm cách liên lạc với người nhà nạn nhân.” TùngQuân phân phó.
“Rõ thưa sếp.”
Đầu giờ chiều cha mẹ nạn nhân Lương Thùy Linh được mời về trụsợ cảnh sát hỗ trợ điều tra. Do không phải là một cuộc thẩm vấn chính thức nênchỉ cần một cảnh sát tác nghiệp, Mạnh Cường phụ trách lấy thông tin từ ngườicha, phần người mẹ do Phương Linh tiếp nhận.
Phòng thẩm vấn số một, Dũng Anh người đàn ông trung niên tóchoa râm, gương mặt khắc khổ, thất thần ngồi trước mặt Mạnh Cường.
“Con gái ông đang làm nghề gì?” Mạnh Cường lên tiếng hỏi.
“Con gái tôi là sinh viên trường sư phạm.” Dũng Anh nói bằngchất giọng rõ ràng, “Ngoài giờ học con bé còn đi làm nhân viên ở cửa hàng bángà rán, tiền sinh hoạt hằng ngày là do tự bản thân kiếm được.”
“Vì sao cô ấy không sống cùng ông bà mà dọn ra bên ngoài?” MạnhCường tiếp tục.
“Con bé nói nhà chúng tôi xa trường nên muốn dọn vào ở chungnhà trọ của người bạn cho tiện việc đi học cũng như đi làm.”
Phòng Thẩm vấn số hai, Phương Linh đợi cho Thái Thị Vân mẹ nạnnhân bình tĩnh lại mới bất đầu lấy khẩu cung.
“Qua hệ giữa ông bà và con gái mình có tốt hay không?”
Mặt phờ phạt, đuôi mắt trĩu nặng xuống, mặt cúi gầm phía trước,Thái Thị Vân khó nhọc đáp.
“Thùy Linh là đứa ít nói, mẹ con chúng tôi cũng hiếm khi tâmsự gì với nhau. Nhưng con bé là đứa hiếu thảo, đối đãi với vợ chồng tôi lúc nàocũng ân cần, chu đáo. Mỗi lần ghé nhà đều mang theo mấy món ăn tôi thích.”
“Bà có biết người nào có thù hận với cô ấy không?”
“Không thể.” Thái Thị Vân nén cơn nấc, “Thùy Linh rất ngoanhiền chưa từng gây thù oán với ai.”
“Cô ấy có từng nhắc đến chuyện hẹn hò không?”
“Hình như là có quen với một chàng thanh niên tên Quý nhưngnghe nói là đã chia tay được hơn một tháng rồi. Tôi cũng không rõ lắm, con gáilớn rồi chúng tôi không can thiệp nhiều vào chuyện riêng tư.”
Mạnh Cường và Phương Linh tập trung tại bàn làm việc củaTùng Quân sau khi đã hoàn tất việc lấy khẩu cung của cha mẹ Lương Thùy Linh.
“Trần Văn Dũng Anh.” Tùng Quân dừng mắt trên tập hồ sơ, “Nạnnhân họ Lương, cha họ Trần, khác họ.”
Tùng Quân nhìn về phía Mạnh Cường, “Là cha dượng sao?”
“Đúng thưa sếp.” Mạnh Cường đáp, “Cha ruột nạn nhân mất cáchđây ba năm, sau đó một năm thì mẹ cô ta đi thêm bước nữa với người chồng hiệnnay là Trần Văn Dũng Anh.”
“Nạn nhân chuyển ra khỏi nhà khi nào?” Tùng Quân hỏi.
“Là cách đây một năm?” Mạnh Cường gãi chóp mũi, “Sếp phát hiệnđiều gì bất thường?”
“Sau một năm mẹ lấy chồng mới thì dọn ra ngoài sống trongkhi bối cảnh gia đình cũng không mấy khá, Bản thân còn phải tự làm thêm để cótiền sinh hoạt phí. Giao thông bây giờ thuận tiện từ nhà cũ đi xe buýt mấy trạmlà có thể tới trường cũng như chỗ làm. Tiền thuê trọ hàng tháng chiếm gần phânnửa lương kiếm được. Vậy dọn ra ở trọ thì có ý nghĩa gì?” Tùng Quân phân tích.
“Ý sếp là…” Mạnh Cường thận trọng.
“Mấy kiểu quan hệ cha dượng, con gái vợ kiểu này cũng khó mànhận định được.”
Trần Bảo Châu trên tay cầm tập hồ sơ bước tới bất ngờ, khôngthông báo trước khiến cả ba giật mình.
“Đã có kết quả khám nghiệm tử thi.” Sếp Châu đưa tài liệutrên tay cho Tùng Quân.
“Đúng như suy đoán ban đầu của chúng ta,” Tùng Quân đọcthông số giám định, “Nạn nhân là bị giết trước hiếp sau, thời gian tử vong từ 7giờ tới 9 giờ tối hôm qua. Nhưng không tìm thấy tinh dịch bên trong âm đạo, rấtcó thể hung thủ đã mang bao cao su khi hành sự.”
“Hắn ta tự mang theo bao hay là sử dụng bao của nạn nhân? Chẳngphải trong túi xách của cô ấy cũng có hộp bao cao su sao?”
“Hộp trong túi nạn nhân thuộc nhãn hàng Durex, loại lớn thườngcó mười hai cái.” Mạnh Cường nói, “Tôi đã đếm số bao trong đó, vẫn còn đủ 12cái, có thể hung thủ đã tự mang theo bao.”
Mạnh Cường bất giấc hơi khựng lại vì cả ba người trước mặt đềuđang nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái. Hai vành tai Phương Linh có chút đỏ, SếpChâu nhìn cậu với đôi mắt thấu hồng trần, nụ cười trên miệng Tùng Quân càng khóhiểu bội phần.
“Khá đấy có tương lại.” Sếp nói ra một cách nhẹ tênh, “Tậptrung lại. Thế còn hình ngôi sao trên ngực nạn nhân thì thế nào?”
“Là được vẽ bằng son của chính nạn nhận.” Tùng Quân đáp.
“Giết hiếp, còn để lại kí hiệu riêng, hắn muốn đánh dấu chủquyền hay gì? Tên này chắc chắn là kẻ giết người biến thái rồi.” Sếp Châu chốngnạnh giậm chân.
Tùng Quân hiểu rõ vì nạn nhân cùng là nữ còn bị chết thảm khốcnhư vậy nên sự đồng cảm từ sếp Châu cũng tăng lần nhiều lần là điều rất thườngtình.
“Sếp Quân!” Mạnh Cường lật xuôi rồi lại lật ngược tấm hìnhchụp xác nạn nhân, “Tôi cảm thấy hình ngôi sao này có chút bất thường.”
“Bất thường!” Tùng Quân cảm thán
“Anh xem, hình ngôi sao năm cánh vốn là hình tạo từ năm điểm của mộthình ngũ giác đều, cùng với năm đườngthẳng nối các đỉnh. Cả năm điểm này đều có thể trở thành đỉnh chính của ngôisao, thay đổi tùy vào góc nhìn của người tạo ra.” Mạnh Cường chuyển tấm ảnh chomọi người xem, “Giả thuyết hung thủ sau khi hãm hiếp xong thì liền vẽ biểu tượngnày, nên tư thế đúng lúc đó của hắn ta là ngồi trên thân dưới nạn nhân. Ta sẽcó đầu nạn nhân làm đỉnh, thân dưới là đáy, hai tay là cạnh. Anh xem hình ngôisao này bị đảo vì đỉnh đang hướng xuống chân còn đáy thì ở phía ngược lại.
Tùng Quân dò xét kỹ tấm ảnh vừa đượcsếp Châu chuyển qua. Anh thình lình đập mạnh vào trán mình rồi hô lớn.
“Tôi biết cái này là gì rồi!” TùngQuân nhíu mày, “Là một ngôi sao ngược hay còn gọi là con dấu của Baphomet, nótượng trưng cho sự sa đọa của tinh thần so với vật chất theo đạo Cơ Đốc.Đây chính là biểu tượng của những người thờ cúng quỷ Satan.”
macthienvuong
23-03-2023, 10:15 AM
Chương 13: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)
Phương Linh nêu thắc mắc sau một hồi quấn tóc suy tư.
“Thật sự tồn tại tôn giáo tôn thờ Quỷ Satan?” Phương Linh cắnmôi dưới, “Tại sao con người lại đi thờ quỷ.”
“Người thì cũng có người này người kia, kẻ tốt kẻ xấu.” SếpChâu nói, “Người tốt thờ thần linh, kẻ xấu thờ quỷ.”
Phương Linh ngập ngừng gật đầu đồng ý với lời của Bảo Châu.
“Cũng chưa chắc!”
Tùng Quân nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để Bảo Châu nghe thấy, lậptức bị một đôi mắt sắt như dao bay tới cứa ngay cổ, khiến anh phải nghiêng ngườira sau tránh né.
Phương Linh và Mạnh Cường cắn môi cố nhịn cười.
“Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán ban đầu của chúng ta, cũngchưa thể khẳng định ý nghĩa thật sự của biểu tượng này. Còn nếu đúng vậy thì hắnta đích thị là một tên biến thái, giết người nhằm mục đích hiến tế cho quỷSatan.” Mạnh Cường phân tích.
Tùng Quân nhíu mày tiếp tục đọc báo cáo pháp y.
“Trong này nói lúc nạn nhân bị hại có hành động vùng vẫykháng cự nhưng trên y phục và đồ dùng của nạn nhân không tìm ra dấu tích gì củahung thủ để lại.” Tùng Quân dừng lại mắt nhìn xa xăm, “Không lẽ lúc hung thủgây án, ngoài việc mang theo bao cao su còn chuẩn bị cả găng tay.”
“Tên này kỹ thật!” Phương Linh cảm thán.
“Còn một chuyện rất đáng nghi…”
Tùng Quân chưa kịp dứt câu thì sếp Châu đã chen vào.
“Đó là trang sức và tiền bạc trên người nạn nhân hoàn toàn vẫncòn nguyên, có nghĩa là động cơ giết người của hung thủ không phải là cướp của.”
“Ý tôi muốn nói sếp Châu đã nói hết rồi!” Tùng Cười khan.
“Còn đứng đó làm gì? Làm việc đi.” Sếp Châu lên tiếng khi thấymọi người đang ngẩng ra nhìn mình.
“Phương Linh, em phụ trách tìm thông tin trên điện thoại củanạn nhân xem có manh mối nào không?”
“Dạ.” Phương Linh đáp.
“Mạnh Cường, tôi với cậu tới nhà nạn nhân xem có phát hiệngì không?”
“Rõ.” Mạnh Cường gật đầu nghe lệnh.
Nạn nhân Lương Thùy Linh ở ghép với người bạn học trong mộtphòng chung cư, khi Mạnh Cường và Tùng Quân tới nơi thì người bạn đang chuẩn bịrời khỏi nhà.
“Chào cô chúng tôi là cảnh sát?” Tùng Quân tiếp cận cô gáiđưa ra thẻ ngành, “Cô có phải là bạn của Lương Thùy Linh không?”
“Phải! Thùy Linh là bạn của tôi.” Cô gái cúi mặt đáp lại.
“Cô muốn đi đâu sao?” Mạnh Cường chỉ vào mấy túi đồ đặt sátcửa.
“Tôi tính dọn qua nhà họ hàng ở tạm vài bữa.” Cô gái ngập ngừng,“Tôi không dám ở đây một mình buổi tối.”
Mạnh Cường có thể thông cảm với nỗi sợ của cô gái lúc nàynên không truy hỏi nữa.
“Chúng tôi muốn vào xem bên trong một chút. Cô không phiền chứ?”Tùng Quân lịch sự xin phép chứ không dùng lệnh áp đặt.
“Các anh cứ tự nhiên.” Cô gái thấp giọng.
Cô gái vẫn đứng yên chỗ cũ trong khi Tùng Quân và Mạnh Cườngđi vào trong nhà. Một căn hộ khá nhỏ với hai phòng ngủ, một bếp và một phòngkhách. Phòng của nạn nhân Lương Thùy Linh là phòng đầu tiên ngay bên trái tínhtừ cửa chính. Không gian khá hẹp nhưng ngăn nấp, tường dán giấy màu trắng cóhoa văn đám mây thanh nhã, tấm nệm nằm ngay góc chữ V, bên trên có rất nhiều gấubông đủ loại màu sắc và hình dáng. Chiếc tủ vải đặt đối diện bàn trang điểm màugỗ, dùng để treo vài bộ quần áo đơn giản.
“Lương Thùy Linh là một người học hành rất chăm chỉ.” TùngQuân nhìn vào đống tài liệu được viết chi chít những chú thích bằng nhiều lạibút màu khác nhau, đều đã quăn góc.
Anh di chuyển về phía bàn trang điểm, một vài loại mỹ phẩm rẻtiền đã sử dụng hơn phân nửa, có tuýp kem chống nắng bị cuốn dẹp, uốn cong dodùng lực ngón tay đè lên nhằm lấy ra những giọt cuối cùng còn động lại ở bêntrong, nằm chổng chơ trên mặt bàn. Anh thích thú nhìn quả cầu tuyết bằng pha lêở giữa là tượng một thiên thần nhỏ với đôi cánh bạc dang rộng phía sau lưng, nhặtlên quan sát, chợt anh phát hiện một tấm ảnh bên dưới. Lật lên xem thử, là hìnhmột đôi nam nữ đứng dưới tòa nhà bằng kính tráng lệ vào một dịp lễ hội nào đó,người nữ không ai khác chính là Lương Thùy Linh, còn người nam anh đoán là bạntrai cô.
“Sếp Quân, anh lại xem cái này đi.” Tiếng Mạnh Cường vanglên sau lưng.
Tùng Quân và Mạnh Cường cùng hướng mắt về bức chân dung bánnuy khổ lớn của Lương Thùy Linh treo trên trường.
“Lúc còn sống cô ấy quả thật rất xinh đẹp,” Tùng Quân chuaxót, “Tiếc là cuộc đời ngắn ngủi quá.”
“Một vẻ đẹp mạnh mẽ.” Mạnh Cường nói thêm vào, “Sếp Quân cóhình xăm trên phần eo của Lương Thùy Linh.”
Tùng Quân tiến lại dí sát mắt vào bức chân dung.
“Là hình một đàn bướm.” Tùng Quân xoa cằm, “Nhỏ như vậynhưng vẫn thể hiện được đầy đủ các chi tiết của cơ thể con bướm rất tinh tế, mỗicon lại có một chuyển động, hình dáng hoàn toàn khác nhau, người xăm quả là mộttay chuyên nghiệp.”
Đôi mắt Lương Thùy Linh trong ảnh khác xa đôi mắt trợn trừngnhư muốn tuôn trào ra khỏi hốc mắt mà Mạnh Cường nhìn thấy lúc sáng, đôi mắtphượng, phần đuôi dài hơi trĩu xuống, đồng tử có màu nâu nhạt phảng phất nét buồnkhó tả. Gương mặt nhỏ, làn da mỏng lán mịn như không hề có lỗ chân lông, đôimôi mộng nước được tô son đỏ rất gợi cảm. Mạnh Cường nhíu mày khi thấy đôi môi ấyvừa mấp máy, không phải là hoa mắt, Lương Thùy Linh trong ảnh đang cười với cậu.Đôi mắt phượng cũng khẽ chớp làm rung rinh đôi hàng mi vừa dài vừa cong.
Tùng Quân kinh hồn khi thấy Mạnh Cường đang nở nụ cười ngâydại, mắt vô thần nhìn bức ảnh người chết. Không tốn quá một giây suy nghĩ, TùngQuân bước vòng ra sau lưng Mạnh Cường, tay phải đặt lên vai, tay trái đưa rache hai mắt cậu lại. Hơi gió lạnh thổi qua gáy khiến da gà Tùng Quân nổi lên từngcục.
“Mạnh Cường lập lại chính xác những lời tôi nói sau đây.”Tùng Quân ra lệnh, “Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thình, Tị, Ngọ…”
“Tí, Sửu, Dần, Mẹo, Thình, Tị, Ngọ…” Mạnh Cường nói trong vôthức.
Tùng Quân dùng tay điều khiển Mạnh Cường từng bước ra khỏiphòng Lương Thùy Linh, vừa đi miệng vừa không ngừng rì rầm tên 12 con giáp, tạothành một vòng lặp ngôn ngữ.
“…Ngọ.” Tùng Quân ngừng đọc khi hai người đã đứng trước cửaphòng.
“…Ngọ.”
Tùng Quân rùng mình một cái khi nhớ ra Lương Thùy Linh sinhnăm 2002 là năm Nhâm Ngọ.
“Có chuyện gì thế sếp Quân?” Mạnh Cường kéo tay anh ra khỏimắt mình, “Lúc nãy trước mắt tôi bỗng nhiên tối đen không nhìn thấy gì?”
“Không có gì đâu, chắc là cậu bị cảm nắng.” Tùng Quân đỡ MạnhCường ngồi tạm xuống ghế ở phòng khách.
Anh bước ra cửa nơi bạn của Lương Thùy Linh đang đứng chờ,sau khi Mạnh Cường đã ổn định.
“Lương Thùy Linh có xích mích với ai hay có kẻ thù nàokhông?” Tùng Quân hỏi.
“Không có kẻ thù.” Cô gái nhíu mày suy nghĩ, “Nhưng có xíchmích với một người.”
“Là người nào?”
“Là anh Quý bạn trai cũ của cậu ấy. Cách đây một tháng ThùyLinh phát hiện anh ta bắt cá hai tay nên quyết định chia tay nhưng anh ta khôngđồng ý, cả hai cãi nhau một trận rất to.”
“Sau đó thì thế nào?”
“Năn nỉ mãi Thùy Linh vẫn không thay đổi quyết định nên anhta ra về, mấy ngày sau anh ta quay lại tìm cách hàn gắn nhưng Thùy Linh khôngchịu ra gặp mặt. Sáng hôm qua hắn còn đến đây đập cửa rồi ăn vạ, không chịu đikhiến chúng tôi rất là hoảng sợ.”
“Các cô có báo chuyện này cho cảnh sát không?”
“Chúng tôi nghĩ cảnh sát sẽ không quan tâm đến những việcnhư thế này nên không có báo.” Cô gái thành thật nói.
“Có phải là người đàn ông trong hình này?” Tùng Quân đưa ratấm ảnh anh lấy từ phòng nạn nhân.
“Chính là anh ta.” Cô gái xác nhận.
“Cám ơn cô đã hợp tác.” Tùng Quân nói.
“Dạ không có gì. Tôi cũng mong sớm tìm ra kẻ đã hại chếtThùy Linh, cho vong hồn cô ấy sớm siêu thoát.”
Một cơn gió từ căn nhà thổi ra khiến Tùng Quân đổ mồ lạnh.
Tùng Quân ngồi sau ghế lái trong khi Mạnh Cường lim dim ngủ ởghế phụ bên cạnh, đầu tựa vào cửa kính. Mạnh Cường không buồn ngủ nhưng chẳnghiểu vì lý do gì mắt cứ nhíp lại không cách nào cưỡng được. Hơi lạnh bí ẩn từchân tỏa lên khiến cơ thể cậu run rẩy, đầu óc chợt thấy quay cuồng, cơ thể nhưđang chìm trong nước, chìm mãi chìm mãi cho tới khi xung quanh chỉ còn là bóngtối. Mạnh Cường cố sức la lớn nhưng vừa mở miệng, nước liền tràn đầy vào trong,khiến không sao phát ra tiếng được. Cậu bắt đầu dùng sức hai tay cố vũng vẩyđưa mình lên mặt nước.
Tùng Quân đánh vội xe tấp vào lề khi thấy Mạnh Cường có gìđó không bình thường, hai tay cậu ta quờ quạng trong không khí, miệng thì rên rỉmột thứ ngôn ngữ gì đó mà anh không sao hiểu được. Tùng Quân dừng sức lay mạnh,cố đánh thức Mạnh Cường ra khỏi cơn ác mộng. Mắt Mạnh Cường từ từ mở ra nhưngcòn rất ngây dại, miệng méo mó phát ra tiếng cười the thé của một người phụ nữ.Tùng Quân vùng chạy khỏi xe ít phút sau quay lại với lỉnh kỉnh đồ trên tay.
“Mạnh Cường, Mạnh Cường.” Anh tán mạnh cậu một cái.
“Tôi nhìn thấy Lương Thùy Linh, cô ấy muốn tôi đi cùng.” Mặtcậu lúc này đã tái xám, đồng tử giãn ra cực hạn.
Tùng Quân lấy ra từ trong túi đồ vừa mang về, một hộp thiếcnhỏ như hộp phấn bên trong chứa nhũ vàng. Anh dùng ngón trỏ chấm vào nhũ vàng vẽmột chấm trên trán Mạnh Cường.
“Mạnh Cường nghe đây. Bây giờ tôi sẽ làm phép trừ ta, cậutuyệt đối phải nghe lời tôi, nếu có giọng người nữ nào thì không được nghe theocô ta. Cậu rõ chưa?”
“Tôi nghe rõ sếp Quân.” Mắt Mạnh Cường đảo qua đảo lại.
“Bây giờ tôi sẽ dán phù chú hổ lên ngực cậu, sức mạnh của hổsẽ xua đuổi tà ma. Cậu nghe tôi nói thì lên tiếng trả lời.”
“Tôi nghe.” Giọng Mạnh Cường thỏ thẻ.
Tùng Quân đưa tay cởi nút áo Mạnh Cường, lấy một mẫu giấy cỡmiệng chén đặt lên ngực trái, dùng tay miết chặt, một lúc sau thì ngực hiện lênmột hình đầu hổ đang nhe nanh hù dọa.
“Tiếp theo tôi sẽ cho cậu uống nước bùa, nó sẽ giúp tống nhữngkhí dơ trong cơ thể ra.” Tùng Quân đưa lên miệng Mạnh Cường một ly chứa nước,có dán lá bùa đỏ bên ngoài.
Mạnh Cường há to miệng, cố uống hết phần nước đắng nghét,cay xè ấy.
“Bước cuối cùng tôi sẽ đọc chú thuật đuổi ma, sau khi đọcxong thì vong hồn Lương Thùy Linh sẽ mãi mãi tránh xa cậu. Trong lúc tôi đọc, cậuphải nắm chặt tay tôi tuyệt đối không được buông ra. Mạnh Cường nghe tôi nói chứ?”Giọng tùng Quân gắp rút.
Mạnh Cường gật đầu trong khi mắt nhắm nghiền.
Nam mô bạt già phạt đế, bệ sát xã, lũ lô thích lưu ly bác lặcbà, hắc ra xà giả.
Đát tha yết đa da, a ra hắc đế.
Tam miệu tam bột đà da, đát điệt tha.
Án, bệ sát thệ, bệ sát thệ, bệ sát xã, tam một yết đế tóaha.”
Tiếng chú kỳ quái râm ran lại khiến Mạnh Cường cảm thấy thoảimái hơn, cơ thể cậu nhẹ nhàng một ít, đã không còn cảm giác nặng nề như bị aiđó đè lên nữa.
“Đi khỏi đây ngay đồ ma quỷ, ta cấm ngươi bén mảng đến gần bạncủa ta. Hãy đi về nơi ngươi phải về, ta trục xuất ngươi.” Tùng Quân hét lớn bêntai đối phương.
Kết thúc tiếng hét của Tùng Quân, Mạnh Cường thở nhẹ mộtcái, bàn tay vô thức xiết chặt tay Tùng Quân từ từ chìm vào giấc ngủ, mặt hồnghào lên đôi chút, môi ửng đỏ đầy sức sống.
Tùng Quân quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán tựa người vào ghế, mừngrỡ vì trò lừa người của mình có tác dụng. Ngay từ đầu Tùng Quân đã xác địnhkhông có ma quỷ nào ám vào cậu bạn đồng nghiệp. Anh đoán rằng do cơ thể cậu tavẫn còn yếu do trận sốt mấy ngày trước nên sáng nay khi tiếp xúc với xác nạnnhân đã bị trúng độc hơi lạnh của tử thi. Theo khoa học sau khi các vi khuẩntrên cơ thể người sống rời xác sẽ nhường chỗ cho các vi khuẩn hoại sinh trú ngụtrên xác chết. Quá trình tụ tập này tăng lên hàng giờ với sự có mặt của vô sốloại vi khuẩn. Chúng sẽ phân hủy xác và giải phóng ra các độc tố. ‘Hơi lạnh’ từngười chết thường được nói ở đây chính là môi trường nhiễm khuẩn do xác chếtphát tán. Khi xâm nhập vào cơ thể người vi khuẩn liền tấn công hệ miễn dịch vàhệ thần kinh, từ đó gây ra mệt mỏi và ảo giác khiến con người sợ hãi. Thứ bùamà Tùng Quân cho cậu uống chính là nước gừng và một ít thuốc bắc có tính nhiệtthứ này sẽ giúp đẩy cái lạnh ra ngoài.
Chữa bệnh thì dễ chữa tâm bệnh mới khó, chính não Mạnh Cườngđã tự tạo ra bóng ma Lương Thùy Linh, càng sợ thì não lại càng sinh ra ảo giáccàng nhiều và càng sống động. Nên Tùng Quân phải lừa não cậu ta tin rằng anh cókhả năng đuổi ma, từ đó khiến cho tiềm thức xóa đi hình ảnh ma quái, ủy mị dochính nó tạo thành. Nên các chuỗi sự kiện quẹt nhũ vàng lên trán, dán hình hổlên ngực, đọc thần chú trừ tà tất cả chỉ là cách chữa tâm bệnh hay có thể gọilà một hình thức của tự kỷ ám thị. Một cách gọi dân dã hơn đó chính là liệupháp trấn an tinh thần. Nhưng về mặt bản chất thì hiện tượng bị nhiễm hơi lạnhcủa tử thi cũng không khác gì một cơn cảm cúm bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi làkhỏi. Còn đối với Mạnh Cường lại xảy ra phản ứng thái quá như vậy thì chỉ có mộtgiả thuyết hợp lý lúc này đó chính là cậu ta mắc hội chứng sợ ma (người yếubóng vía), tên khoa học là hội chứng sợ phasmophobia. Hội chứng này cũng giốngnhư chứng sợ độ cao hay chứng sợ lỗ tròn, người mắc vẫn sinh hoạt bình thườngkhông có ảnh hưởng gì nhưng khi phát sinh những tình huống đặt biệt thì mới xảyra sự sợ hãi. Người sợ độ cao thì sẽ run rẩy, hô hấp kém thi đứng ở những vịtrí cao chênh lệnh mặt đất, còn đối với Mạnh Cường là nhìn quá lâu vào hình ảnhngười chết nên sinh ra sợ hãi, suy nhược thần kinh.
“Ra là cậu mắc bệnh này.” Tùng Quân nhìn gương mặt gai góccó chút xanh xao.
Do bị giữ chặt một tay nên không thể lái xe được, anh đànhngồi yên dùng tay còn lại thưởng thức bịch khoai tây chiên thứ mà anh mua ở tiệmtạp hóa để đổi lấy hình xăm đầu hổ quà tặng dùng cho phi vụ trừ ma vừa rồi. Vịnày cũng ngon đấy, là vị thịt nướng, cộng thêm mùi của thì là, nhưng hậu vị thìhơi gắt vì còn dầu đọng.
Bài hát sôi động bằng tiếng nước ngoài của những năm 90 vangvọng khắp quán rượu nhỏ, trang trí kiểu Tây với nhiều đèn chùm lớn và tượng thạchcao. Người thanh niên Nguyễn Văn Quý nốc cạn ly cocktail vị trái cây chỉ sau mộtlần uống, mặt hắn đỏ lừ, cơ thể bắt đầu nhúng nhảy theo điệu nhạc.
“Chính là hắn, bắt hắn ta lại.” Tiếng Tùng Quân hô lớn, chỉtay vào người thanh niên.
Nguyễn Văn Quý giật mình, hất tung ly thủy tinh trước mặt vềphía Tùng Quân nhằm ngăn cản sự truy đuổi, hắn quay đầu chạy thẳng về phía cửasau quán, lao mình vào một con hẻm phía đối diện. Nhưng chạy chưa được bao lâuđã bị tốc độ kinh người của Tùng Quân bắt kịp. Hắn ta hoảng loạn đạp chân xuốngđất tạo nên tiếng rít do lực ma sát lớn, giúp người hắn dừng lại, lập tức rẻvào một con hẻm nhỏ tối om khác, nhằm cắt đuôi người sau lưng. Nhưng thật khôngmay Tiến Đức và Phương Linh ngay từ đầu đã đi đường vòng và chờ hắn ngay đầubên kia con hẻm.
Tùng Quân dùng khuỷu tay đè lên ngực, ép Nguyễn Văn Quý đứngsát Tường.
“Tại sao mày lại giết Lương Thùy Linh.” Giọng Tùng Quân kháchói tai.
“Khoan! Anh vừa nói gì?” Mắt Văn Quý chợt chùng xuống, “ThùyLinh chết rồi sao?”
“Đừng có giả vờ nữa!” Phương Linh tức giận nói.
“Cô ấy chết lúc nào? Sáng hôm qua tôi còn gặp cô ấy.” VănQuý lấp bắp người hơi đỗ xuống.
Tùng Quân đẩy mạnh vào ngực khiến hắn phải đứng thẳng người.
“Tôi không có giết cô ấy.” Hắn phân trần.
“Vậy tại sao gặp cảnh sát mày lại bỏ chạy?” Tiến Đức bực bộilên tiếng.
“Tôi… Tôi…” Hắn ấp úng, “Thôi được rồi, là do tôi bán bóngcười, nên thấy các anh tôi mới bỏ chạy.”
“Từ 7 giờ đến 9 giờ tối ngày hôm qua mày ở đâu? Làm gì?”Tùng Quân nói lớn.
Nửa giờ sau tại trụ sở cảnh sát quận Nhất, Phương Linh đặttai nghe điện thoại xuống vội quay sang Tùng Quân báo cáo.
“Sếp Quân lời khai của Nguyễn Văn Quý là sự thật, tối qua hắnbị đội giao thông quận Phú Nhuận tạm giam từ đêm cho tới sáng sớm ngày hôm sau,do vượt đèn đỏ rồi va quẹt với người đi đường.” Phương Linh nói, “Vậy là chúngta lại đi vào ngõ cụt.”
macthienvuong
24-03-2023, 09:29 PM
Chương 14: Án Mạng Liên Hoàn Những Cô Gái Váy Đỏ (tt)
Trên ghế sô pha màu xám lông chuột, một thân người dài lườibiếng nằm ườn ra không có ý định di chuyển. Tuy đã tỉnh được hơn 30 phút nhưngMạnh Cường vẫn nằm gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà ra chiều suy nghĩ mônglung. Cuối cùng, cậu đã phán đoán được điều gì đã xảy ra với bản thân lúc ở nhàLương Thùy Linh, chuyện này mà bại lộ thì sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ sởcảnh sát mất, cậu dùng tay đấm mạnh vào ngực mấy cái tự trách.
“Dậy rồi? Vào rửa mặt rồi ra ăn cơm.” Hùng Dũng trên ngườimang cái tạp dề sọc ca rô, tay bưng dĩa thức ăn nghi ngút khói đi ngang.
“Ờ.” Mạnh Cường trả lời một cách lười biếng, nâng người đi vềphía nhà vệ sinh.
Cậu máng cái khăn lông vừa lau mặt lên thành ghế rồi ngồi xuốngbàn.
“Nhiều cơm hay ít cơm.” Hùng Dũng một tay dùng vá xới cơmnóng trong nồi, tay còn lại cầm cái chén sứ.
“Nhiều cơm đi.” Mạnh Cường đi mũi gần dĩa sườn xào chưa ngọthít một hơi, “Đói muốn chết đây.”
Hùng Dũng đặt chén cơm đầy xụ ra trước mặt cậu, rồi quaysang múc cho mình một chén cơm khác.
“Ăn thịt nhiều vô.” Hùng Dũng với tay gắp thịt bò xào củhành bỏ vào chén bạn mình, “Làm cảnh sát vất vả lắm à, lúc rày thấy cậu ốm đinhiều, mặt còn xanh xao.”
“Cũng khá vất vả.” Mạnh Cường và một đũa lớn thức ăn vô cáimiệng rộng của mình.
“Nghỉ đi về phụ tôi, tiệm xăm đang làm ăn khấm khá lắm, dư sứctrả lương cho cậu.” Hùng Dũng cắn khúc dưa leo lớn giòn tan.
“Được, mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ.” Mạnh Cường tếu táo nói,“Có bao ăn ngày ba bữa không ông chủ?”
“Có luôn, bao cậu ăn cả đời.” Hùng Dũng cho nốt đoạn dưa leovào trong miệng, nhai ngấu nghiến.
Mạnh Cường chợt đặt chén cơm xuống bàn, dùng ánh mắt mờ ámnhìn người bạn thân.
“Cậu là đang thích tôi.” Mạnh Cường giơ đũa xoay xoay mấyvòng trước mặt Hùng Dũng.
“Tôi thích cậu lâu rồi, giờ mới biết sao?” Hùng Dũng đánh bốpvào cánh tay đang lượn lờ trước mặt.
“Đau.” Mạnh Cường chà sát mu bàn tay.
Chuông tin nhắn Hùng Dũng vang lên, anh vội đưa tay mở raxem, miệng cười tủm tỉm.
“Nhìn gì?” Anh giật mình khi thấy Mạnh Cường đang chồm đưa mặtlại ngay sát mặt mình.
“Bồ mới phải không?” Mạnh Cường cười nhếch mép, đầu cố đưa vềtrước, mắt hướng về màn hình điện thoại trên tay Hùng Dũng, nhưng anh đã nhanhchóng tắt đi đặt xuống bàn.
“Không phải bồ chỉ là bạn bè thôi.” Hùng Dũng đẩy mạnh cái đầutóc bạn mình văng ra.
“Nhà hàng Elson Meat & Wine, thứ bảy tuần rồi, phát hiệnmột đối tượng nữ, dáng người cao trên 1 mét 7, đầu đội nón da, khăn choàng dàiquấn cổ, áo khác màu xanh đậm đi cùng đối tượng nam cao gần 1 mét 8, áo thuntay dài sọc ngang…” Mạnh Cường lắc cổ tay khiến nước lọc trong ly sóng, giốngnhư phong cách của mấy quý ông đang thưởng thức rượu vang đắt tiền.
“Cậu thấy hết rồi sao?” Hùng Dũng thở dài, “Mà sao lại trùnghợp đến vậy?”
“Không phải trùng hợp. Là tôi cố tình theo dõi cậu.” Mạnh Cườnguống ly nước trên tay.
“Nhảm nhí quá.” Hùng Dũng cắn miếng trứng chiên vàng óngnhai ngon lành.
“Lần này định quen bao lâu? Hai tuần hay hai tháng.”
“Bớt lo chuyện của tôi đi. Chuyện của cậu thì sao? Lâu lắm rồitôi không thấy cậu quen ai.”
Mạnh Cường như bị đạp trúng đuôi, mắt cụp xuống, mặt tiu nghỉu,cấm cúi ăn phần cơm trong chén của mình.
Hùng Dũng đẩy điện thoại tới trước mặt cậu bạn.
“Cái gì?” Mạnh Cường nhìn vào màn hình đang bậc sáng.
Là ảnh một chàng trai trông khá khôi ngô, trên người vận bộvét đen sang trọng, nụ cười sáng ngời thu hút.
“Ý gì?” Mạnh Cường ngã người ra sau đề phòng.
“Đây là khách quen, con nhà khá giả, quan trọng là cậu tacũng giống cậu.” Hùng Dũng thấy mình hơi lỡ lời.
“Cậu ta cũng là gay?” Mạnh Cường thờ ơ tiếp tục nhai miếngthịt bò.
“Thấy sao? Tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt.” Hùng Dũng mặtvui tí tởn.
“Không thích.” Mạnh Cường cong ngón tay dài búng một cáitách khiến chiếc điện thoại lướt thẳng ra mép bàn hên là Hùng Dũng nhanh tay chụpđược.
“Thằng điên này.” Hùng Dũng chùi chùi mặt kính chiếc Iphone,“Hay là cậu quay lại thích con gái rồi?”
Chuyện là trước đây Mạnh Cường là một kẻ ăn tạp, trai gái gìcũng quen cả, nhiều khi còn quen cả trai lẫn gái cùng một lúc. Nên cậu hiểu rõhàm ý câu nói của Hùng Dũng.
“Không phải. Chẳng qua lúc này tôi chưa muốn quen ai thôi.” MạnhCường thở dài.
“Chuyện này có liên quan đến gia đình cậu không?” Hùng Dũngbỏ phần cùi dưa hấu xuống bàn.
Mạnh Cường lắc đầu, mắt hơi chùng xuống.
“Cậu tìm được quà gì cho lễ mừng thọ của ông nội chưa?” HùngDũng chợt đổi chủ đề.
“Chắc là ngày mai ra siêu thị xem có gì phù hợp không?”
“Điên à!” Hùng Dũng cao giọng, “Ông nội cậu là Vua Mỏ Vàng ĐồngVăn Thưởng đấy, mấy thứ bán ở siêu thị làm sao xứng được.”
“Ông vốn chẳng thiếu gì cả. Nên nghĩ mãi cũng không biết muacái chi. Đồ đắt quá thì tôi không có tiền, đồ rẻ quá thì không phải lễ.” MạnhCường thở dài.
Nếu như ông nội cậu cũng giống như người ông bình thường củabao nhiêu gia đình khác thì cậu cũng không phải nhọc công suy nghĩ mấy hôm nay,chỉ cần mua vài hộp trà, ít bánh ngọt là có thể trở thành phần quà mừng thọ. Nhưngông không phải, ông là Vua Mỏ Vàng Đồng Văn Thưởng người giàu nhất miền Tây,trong tay nắm 8 mỏ vàng của khu lục tỉnh.
“Không phải sầu não như vậy.” Hùng Dũng lên tiếng, “Tôi biếtmột tiệm bán tượng gỗ tuyệt đẹp, ông chủ còn là bạn tôi, sẽ để cho cậu giá phảichăng.”
“Mai tôi nghỉ buổi sáng, chúng ta đi luôn được không?” MạnhCường phấn chấn.
“Nhưng sáng mai tôi còn phải làm cho khách.” Hùng Dũng gãycánh mũi, “Hay 9 giờ cậu ghé tiệm đi, tôi tranh thủ làm xong, rồi cùng đi muatượng.”
“Nhất trí.” Mạnh Cường nịnh nọt nhường miếng dưa hấu to hơn chocậu bạn, phần mình miếng cuối cùng trong dĩa.
“Tôi no rồi, cậu ăn hết đi.”
Mạnh Cường không khách sáo, ăn sạch phần dưa hấu đỏ mông nướcchỉ trong một tích tắc, mắt còn mang theo ý cười không dứt.
7 giờ 30 tối Tùng Quân về tới nhà, định qua hỏi thăm sức khỏeMạnh Cường thế nào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì phát hiện hai người cũng không thân thiết gì mấy, ngoài cái danh phận đồng nghiệp ra thìkhông còn gì nữa, buổi tối vào giờ cơm gõ cửa nhà người khác thật không mấy lịchsự. Anh bấm bụng mở của nhà mình đi vào trong, đập vào mắt anh là một bình hoahồng đỏ lớn hơn trăm cành chói chang ngay trên bàn.
“Về rồi đó à?” Giọng phụ nữ vọng ra từ phía nhà bếp.
“Chị hai! Chi ghé lúc nào vậy?” Tùng Quân vội tới đỡ lấy dĩa trái cây lớn trên tay Cao Tùng Vân.
Cao Tùng Vân là một phụ nữ trung niên có nhan sắc vô cùng rựcrỡ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, sống mũi cao thanh tú, mắt sâu đen lay láytuy hơi có dấu hiệu của thời gian nhưng vẫn rất cuốn hút, dáng người nhỏ hơi gầy.Tóc búi cao điệu đà, bộ váy đỏ quý phái làm tôn lên nước da trắng nõn nà, trôngcô không khác gì một nữ công tước đến từ vùng nào đó của nước Anh lạnh giá.
“Chị đi dự sự kiện từ thiện gần đây nên ghé qua thăm hai đứa.” Cô thanh nhã chỉnh váyngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn.
Tùng Quân dùng chân hất Tùng Lân một cái, ý muốn cậu nhíchvào cho anh ngồi. Tùng Lân lười biếng nhổm người lên rồi đánh phịch người trở lạighế, tập trung vào chơi game trên diện thoại.
“Hoa đó là của chị?” Tùng Quân chỉ tay về phía bình hoa hồngkhổng lồ đang chễm chệ chiếm gần phân nữa mặt bàn.
“Của người hâm mộ tặng chị.” Tùng Vân lên tiếng, “Chị rút khỏigiới nghệ thuật cũng mấy năm rồi vậy mà vẫn còn người nhớ tới chị.”
“Hay là nhân dịp này chị quay lại đi.” Tùng Quân nói, “Chị củaem vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp.”
“Chị hai quay lại làm ca sĩ đi, em sẽ làm trưởng fan clubcho chị, ai đụng tới chị em sẽ ăn thua với người đó.” Tùng Lân rời mắt khỏi mànhình điện thoại, chớp mắt mấy cái với chị mình.
“Thằng này.” Tùng Vân đưa tay che miệng khi cười, “Nhạc chịgiờ không còn hợp với thị hiếu nữa.”
Tùng Lân chu mỏ, nhíu mày cảm thán, bóc một quả nho xanh chovào miệng rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi game.
“Chị ăn tối chưa? Ở lại ăn với tụi em. Lúc nãy em có mua ítvịt quay trên đường về.”
“Không được rồi, chị phải đi bây giờ.” Tùng Vân nhìn đồng hồtrên cổ tay, “Lúc 8 giờ bên tổ chứcsự kiện có buổi chiêu đãi ở nhà hàng gần đây. Sẵn đường nên đem trái cây qua cho hai đứa, giờ chị phảiđi, tài xế đang cho xe đợi dưới nhà.”
Tùng Vân đứng dậykiểm tra xem trang phục mình có gì bất thường không, mở hộp dậm lại ít phấn, tôít son.
“Hôm nay chị đẹplắm.” Tùng Quân mỉm cười đưa tay phủi cánh hoa vương trên cổ áo chị mình, cầmgiúp chiếc ví nhỏ trên bàn.
“Chị Hai củachúng ta là người đẹp nhất thế giới.” Tùng Lân nói như hét.
“Chị mới cho nóbao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?” Tùng Quân choàng vai, thì thầm vào tai Tùng Vân.
“Cũng kha khá.”Tùng Vân đáp.
“Hèn gì?” TùngQuân cười tủm tỉm.
“Em nghe đấy, haingười đừng có mà to nhỏ như vậy.” Mặt Tùng Lân phụng phịu dỗi hờn.
Ra tới cửa TùngVân xoay người nói:
“Chị đi đây, hômkhác chị lại ghé qua, em nhắc Tùng Lân hôm nào về thăm nhà, mẹ nhớ nó lắm đấy,cả em nữa bao lâu rồi chưa về nhà.”
“Em biết rồi. Chịmau đi đi xe đang chờ.”
“Thôi chị đi,không cần em phải đuổi.” Tùng Vân nhận lại chiếc ví từ tay Tùng Quân.
“Chị cẩn thận,đang có tên biến thái lởn vỡn ngoài đó, có gì phải gọi ngay cho em.”
“Biết rồi! Tạm biệt.”Tùng Vân xách váy bước vào trong thang máy, tay vẫy vẫy về phía cậu em trai.
Cửa thang máy đãđóng một lúc lâu nhưng Tùng Quân vẫn đứng yên không động đậy, lòng anh có gì đó lo lắng, nônnao khó tả.
Mạnh Cường ngồitrước ti vi liên tục đưa tay lên xoa bụng, vì ăn quá no nên cậu cảm thấy cóchút khó tiêu. Sau một lúc chuyển kênh nhưng không thấy chương trình gì hay honên đành tắt ti vi, hớp một ngụm coca lạnh mát rượi khiến cả người vô cùng sảngkhoải, theo sau là một tiếng ợlớn kinh động trời đất, Mạnh Cường ngoác miệng cười thỏa mãn.
“Cậu mới vừa ợhơi à.” Hùng Dũng tay che mũi đi về phía cửa chính, “Mùi kinh khủng thật.”
“Đi đâu đấy?” MạnhCường chú ý tới cái túi lớn màu đen Hùng Dũng đang vác trên vai.
“Tôi ra ngoài cóchút việc.” Hùng Dũng quay người lại đáp, “Chắc tối nay ngủ lại trong tiệmkhông về nhà, cậu không cần chờ cửa.”
“Ờ.” Mạnh Cường cảmthấy có chút mờ ám trong cử chỉ của Hùng Dũng, nhưng việc cậu ta qua đêm bênngoài cũng không có gì mới lạ cả nên cậu mau chóng quên đi, tập trung lướt điệnthoại.
Đối với nhiều người,nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng lại cũng có thể chợt thấy lòng mìnhnhẹ nhõm, nhẹ tênh như chính chiếc lá đang rơi. Đâu có ai biết rằng, một chiếclá rơi xuống là vơi đi những nỗi muộn phiền trong lòng, chiếc lá rơi là để trútbỏ những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế bằng một cái mới tốt hơn, đẹp hơn. Mạnh Cường đứng dưới cây bàng đang thay lá thưởng thức món kem ốcquế mua từ một xe hàng rong bên đường. Anh bán kem to béo mặc trên người bộ đồngphục màu trắng, đội mũ có chữ W lớn màu tỏ, tươi cười gật đầu chào khi lái xengang qua chỗ cậu đang đứng. Mạnh Cường vội đưa tay lên vẫy đáp lại thái độ nhiệttình có phần thái quá của người bán kem. Mà cũng đúng thôi chỉ riêng cậu đã ăntới năm cây kem, nếu hôm nay người khách nào cũng như vậy thì anh ta chắc sẽ dọnhàng về nhà trước 12 giờ trưa.
Hùng Dũng mở một cửa hàng xăm nghệ thuật trên đường Cách MạngTháng 8, quận 10, với một cái tên rất là củ chuối “Tại Đây Có Tha Thu”, lần đầunghe Hùng Dũng giới thiệu về cái tên, cậu đã không nhịn được cười mà phun hếtnước trong miệng ra. Tuy cái tên không ra gì nhưng việc làm ăn ở cửa hàng lạivô cùng phát đạt, chưa tới 3 tháng Hùng Dũng đã trả hết số tiền đã mượn Mạnh Cườngkhi tu sửa lúc đầu còn kèm thêm một chầu ăn cua hoàng đế hoành tráng.
Nữ nhân viên lễ tân dẫn Mạnh Cường lại ghế ngồi, còn mang ramột ly nước lọc có thêm ít đá.
“Anh ngồi chờ một chút, anh Dũng đang bận làm cho khách.” Nữnhân viên thân thiện nhìn Mạnh Cường cười e thẹn.
“Cám ơn em.” Mạnh Cường nở nụ cười lộ răng đáp lại.
Nữ nhân viên mặt đỏ bừng quay người tránh đi chỗ khác, miệngcắn hờ môi trên có chút ngại ngùng, tay vô thức vò hai gấu áo vào nhau.
“Tới sớm thế, mới 8 giờ 30 thôi mà.” Hùng Dũng ló cái đầu ranhìn Mạnh Cường, trên tay đang cầm máy xăm bằng nhôm, mắt đeo kính không độ.
“Lo làm việc của cậu đi, tôi ngồi đây đọc báo chờ cậu.” MạnhCường giơ điện thoại trong tay lên.
Hùng Dũng thụt đầu vào trong kéo cửa kính đóng lại.
Lướt điện thoại một lúc cũng chán, thấy có mấy cuốn catalogue,Mạnh Cường thuận tay mở ra xem thử, bên trong là hình chụp các khách hàng đã tớiđây xăm, ai cũng thích thú với các tác phẩm trên da của mình.
Tùng Quân cau mày, tập trung nghiên cứu các manh mối của vụán Lương Thùy Linh, có vẻ càng suy nghĩ thì anh lại càng mất tập trung. ĐứcChinh từ đâu hớt hãi chạy tới, mặt đầy mồ hôi.
“Sếp Quân, cảnh sát quận 10 vừa phát hiện thêm một xác nữ mặcváy đỏ ở công viên Lê Thị Riêng, theo đánh giá sơ bộ cũng là giết xong rồi hiếp.”
“Váy đỏ… Chị hai…” Tùng Quân đứng phắt dậy nắm lấy cổ áo ĐứcChinh, “Có xác định được thân phận nạn nhân chưa?”
“Không nghe bên kia nói gì, chắc là chưa xác định được. Theocách ăn mặc họ đoán hình như là nghệ sĩ.” Đức Chinh hoang mang nhìn Tùng Quân,đầu hơi nghiêng ra phía sau.
Buông cổ áo Đức Chinh, Tùng Quân gắp rút bước ra khỏi phòngđội vừa đi vừa liên lạc số điện thoại của Tùng Vân.
“Sao không ai nghe máy.” Anh tức giận bấm nút gọi lại.
Tùng Quân đánh lái hướng xe ra phía cổng sở cảnh sát.
“Nghe máy đi, nghe máy đi chị hai.” Anh run rẫy gõ ngón taylên vô lăng, mong chờ một tiếng trả lời từ chị của mình, nhưng đầu dây bên kiavẫn bặt vô âm tính.
“A lô, a lô, mẹ chị hai về nhà chưa, cho con gặp với.” TùngQuân gọi vào số điện thoại mẹ mình.
“Tùng Quân hả, con hai nó đi từ tối qua vẫn chưa về. Đêm quanó bảo có việc nên ở lại nhà bạn.”
“Mẹ có biết bạn chị ấy là ai không?” Giọng anh gắp rút.
“Không nghe nó nói, có chuyện gì sao Tùng Quân?”
“Không có gì đâu mẹ, khi nào rãnh con gọi lại sau.” TùngQuân dập máy không để cho mẹ anh nói thêm gì.
Hai tay xiết chặt, Tùng Quân đập đầu mình mấy cái vào vôlăng xe, đôi mắt anh đã chuyển qua màu đỏ lừ, mạch máu hai bên thái dương giậtliên hồi, miệng cầu xin:
“Chị tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì! Xin chị đấy.”
Mạnh Cường nhíu chặt mày, hơi thở có chút khó nhọc, cậu vừaphát hiện bức ảnh của Lương Thùy Linh trong cuốn catalogue, nhắm mắt nhớ lạiđêm Lương Thùy Linh bị sát hại quả thật Hùng Dũng không có ở nhà. Đây chỉ là sựtrùng hợp hay phía sau đó ẩn chứa bí mật nào khác. Hai bàn tay Mạnh Cường đã ướtdẫm mồ hôi, khóe môi có chút run rẩy.
Powered by vBulletin™ Version 4.0.8 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.