PDA

Xem phiên bản đầy đủ : Anh Trai Em Gái



macthienvuong
04-03-2022, 04:25 PM
Tác giả:

Nghĩa Dennis



I. Mơ màng
Ngôi nhà nhỏ màu gỗ cũ nép mìnhdưới bóng của một cây tử đằng lớn đang nở hoa từng chùm tím cả một góc đường. Mộttổ chim trên cây có vài quả trứng nhỏ màu xám tro với nhiều chấm đen như được vẽbàng bút bi được chim mẹ che chở dưới lớp lông ấp áp của mình. Mặt trời vươnmình từ từ nhô ra khỏi nhà mây, hơi ấm xuất hiện làm cho màn sương mỏng của buổiđêm cũng dần trốn mất nhường chỗ lại cho ánh dương rực rỡ của một buổi bìnhminh tháng chín.
“Đã xong rồi hai đứa thấy thếnào.” Nhi gật gù trước thành quả hơn một tiếng đồng hồ của mình.
“Đẹp quá chị Nhi ơi, em cũngkhông nhận ra đây là con trai đâu.” Tiên cố nhấc mình lên trầm trồ cảm thán.
“Thiên em thử mở mắt ra đi, saonhắm mắt hoài vậy.” Nhi động viên.
Thiên từ từ mở mắt ra, cậu khôngtin vào mắt mình nữa hình ảnh cậu trong gương đã thay đổi hoàn toàn giờ đây cậukhông còn phải là một thằng con trai tóc ngắn, môi thăm mà đã trở thành một côgái tóc dài, da trắng như sứ, môi hồng như cánh hoa đào. Trên người cậu đang mặcmột chiếc áo sơ mi trắng vai phồng vì Nhi nói rằng loại áo này sẽ che phần vaigiúp cơ thể cậu trông mềm mại hơn. Thân dưới thì Thiên đang mặc một chiếc quầnâu ống rộng nhằm giúp che đi cặp giò lớn của một chàng trai 18 tuổi.
“Quả không hổ danh là nữa hoàngmake up tiktok Vương Tổ Hiền.” Thiên tỏ ra bất ngờ trước khả năng trang điểm củachị họ – Trên Tiktok biệt danh của Nhi là Vương Tổ Hiền, đặt theo tên một nữ diễnviên mà Nhi rất yêu thích.
Thiên rời khỏi ghế đưa mặt mình lạigần em gái cậu. Tiên đang ngồi trên giường gần bàn trang điểm.
“Chị thấy em có giống Tiên không?”Thiên hỏi Nhi.
Nhi lấy điên thoại chụp hình củaThiên và Tiên đang ngồi cạnh nhau rồi đưa cho Thiên.
“Hai đứa tự coi đi.”
“Giống thật đấy cứ như hai giọtnước, nhưng anh hai đẹp hơn em.” Tiên thốt lên bất ngờ.
“Sao anh thấy không giống gì hết.trông anh giống như một cô gái lực điền vậy.” Thiên ủ rủ nói.
“Hai đứa vốn là anh em sinh đôinên mặt có nhiều nét tương đồng, nên trang điểm cho Thiên giống Tiên cũng khôngquá khó. Nhưng chị không có khả năng thay đổi cơ thể của Thiên được, nhưng maimắn là cơ thể Thiên cũng khá là mượt chỉ là hơi cao thôi. Hai đứa yên tâm khôngai phát hiện ra là Thiên đang đóng giả Tiên đâu.”
“Em sợ lắm lỡ có người phát hiệnra thì sao anh Hai. Thôi mình đừng làm nữa.”
“Không được. Nếu anh không thayem đi học thì em sẽ bị mất học bổng 200 triệu đó. Tin anh đi anh sẽ tự biết locho mình, sẽ không có ai phát hiện ra đâu. Chỉ một học kỳ thôi, sau khi em đi lạiđược thì a sẽ không cần giả làm em nữa.
“Anh Hai…” nước mắt Tiên rơi lảchả cô dụi đầu vào gối tự trách mình làm gánh nặng cho anh trai.
Thiên và Nhi đau lòng khi nhớ lạirằng chỉ cách đây một tháng cô gái mỏng manh, ốm yếu vì bệnh tật đang nằm trêngiường này đã từng là một người hoạt bát và hồn nhiên biết nhường nào.
“Ngoan nào đừng khóc…” Thiên cốan ủi Tiên.
“Nhưng có một vấn đề ở đây…” Nhinhìn chầm chầm vào Thiên.
“Sao chị nhìn e dữ vậy? Em đẹptrai quá phải không? À không em đẹp gái quá phải không?”
“Giọng nói của em. Chỉ cần nghelà người ta sẽ biết em là đàn ông.”
“Cái này thì chị không phải lo…”
“Đối với thần thiếp, thứ quan trọngnhất không phải là những vật đắt giá, mà là ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhấtthì Hoàng thượng cũng không buông hai tay của thần thiếp”. Một giọng nói nhỏ nhẹvà ấm áp của một cô gái phát ra từ miệng Thiên.
“Em tài thật đấy Thiên, giống ynhư giọng của con gái. Nói thật cái giọng em vừa giả còn nữ tính hơn giọng củachị đấy.”
“Tỷ tỷ đừng nói vậy. Tuy giọng tỷhơi giống đàn ông nhưng tỷ là người đẹp nhất mà em từng gặp.” Thiên lại giả giọngnữ để chọc ghẹo Nhi.
“Chị biết chị đẹp mà nên chồng chịmới say chị chỉ sau một lần gặp nhau… À chồng cũ.”
Thiên và Tiên nhìn Nhi bằng ánh mắtái ngại.
“Chị không sao, chuyện cũ rồi, chịquên hết rồi, có chồng cũng phải sống không có chồng thì cũng phải sống chứ.”
Thiên và Tiên cùng đưa bốn ngóntay cái lên thể hiện sự đồng tình.
“Mà khoan vẫn còn cái gì đó khôngổn.” Nhi lại nhìn chầm chầm vào Thiên.
“Lại chuyện gì nữa vậy chị VươngTổ Hiền.” Thiên vương vai rồi nằm vật ra giường cạnh Tiên.
“Đây chính là vấn đề. Hành xử củaem không giống như một cô gái. Không có cô gái nào lại gác chân cao như vậy,con gái không có mốc mũi, con gái không đi hai hàng, con gái không bẻ ngón tay,con gái không có nhổ nước bọt ra đường, con gái không có ăn nói thô lỗ…”
Thiên bắt đầu choáng váng trước mộttràng pháo miệng của Nhi.
“Anh Hai anh ổn không?” Tiên lo lắng.
“Đây là những gì con gái được làmvà không được làm. Hãy học thuộc nó nếu em không muốn người khác phát hiện emlà trai giả gái.” Nhi đưa cuốn sổ lớn và dầy cho Thiên.
“Nhiều đến thế này cơ à. Không ngờlàm con gái khó đến vậy.” Thiên nhìn qua Tiên “Nhưng không sao em sẽ làm đượchai người hãy tin em.”
“Thôi chị phải về đây, 7g30 chồng… cũ chị sẽ qua rước bé Châu đi chơi công viên nước. Chị phải về để chuẩn bị đồcho con bé.”
“Chị cho em gửi lời chào anhKhang với nha.” Thiên và Tiên đồng thanh.
Sau khi Nhi rời đi một lúc thìThiên lên tiếng.
“Sau cả năm rồi vẫn không ai biếtlý do vì sao chị Nhi và anh Khang lại ly hôn.”
“Dì hai nói với em là dì đoán làdo anh Khang ngoại tình nhưng em không tin anh Khang là người như vậy.”
“Còn bà ngoại thì đoán là do anhKhang làm ăn thua lỗ nên mới bỏ vợ con.”
“Chắc không phải vậy đâu.”
“Có một thuyết khác còn đáng sợhơn cái này là do dì Út kể cho anh nghe. Em muốn biết không?”
“Da muốn”
“Út nói là do anh Khang thích đànÔng, chính mắt Út đã thấy anh Khang đi chung với một người đàn ông.”
“Thật vậy sao…” Tiên căng thẳng.
“Anh không biết, em muốn rõ thìđi hỏi Út đi nhưng theo kinh nghiệm bản thân sau 18 năm sống trên trái đất thìnhững chuyện do Út kể em chỉ nên tin tầm 10%.” Thiên nhe răng ra cười.
“Anh chọc em à. Em sẽ mét Út chomà xem. Tối nay Út sẽ không cho anh ăn cơm đâu.”
“Anh nhịn đói được chỉ sợ nhất làÚt bắt anh ăn món canh quỷ khóc thần sầu của Út thôi.”
“Ừ em cũng sợ món canh đó của Útlắm mà sao lúc này Út hay nấu món đó lắm.”
“Em nha lúc này ghê gớm thật còn dámchê canh của Út, anh sẽ đi mét Út cho xem.”
“Anh Hai …”
Tiếng cười đùa vang vọng khắpngôi nhà màu gỗ cũ ẩn mình dưới gốc cây tử đằng đang nở hoa tím.

macthienvuong
05-03-2022, 04:40 PM
II. Lo Lắng
Chim sẻ nhỏ nhẹ nhàng đáp xuốngvũng nước động trên vệ đường, chú dùng mỏ vàng hứng từng giọt nước mát thoa khắplông vũ, chú xem như đó chính là một bể tắm lộ thiên của riêng mình vô tư thảcơ thể vào cảm giác sảng khoái, mát rượi của thứ chất lỏng của sự sống, khôngquan tâm đến những dòng người và xe cộ đang tấp nập dưới lòng đường. Cây phượngđỏ cuối hè e thẹn soi mình lên vũng nước chốc chốc lại rải vài cánh hoa đỏ nhưcánh bướm xuống vệ đường.
Thiên lúc này trong thân phận củaTiên đang đứng chờ xe buýt ở trạm ngay dưới gốc cây phượng đỏ. Một cánh hoa phượngnghịch ngơm khẽ rơi xuống tóc cậu nhưng Thiên nào có để ý tới, cậu đang lo lắngtột độ, cậu sợ sẽ bị mọi người phát hiện mình là trai giả gái, sự lo lắng của cậucàng lúc càng lớn khiến đầu óc cậu quay cuồng, trống ngực đập liên hồi, tai cậulúc này chỉ có những tiếng ù ù mà không nghe rõ gì xung quanh. Bến xe buýt mỗilúc một đông càng khiến Thiên hoang mang hơn, tay trái cậu bắt đầu run lên dữ dộicậu có cảm giác như mình sắp cầm nổi chiếc dù trong tay. Thiên quyết định đi ramột gốc xa cố gắng hít thở để lấy lại bình tỉnh. Thiên mày làm được… Vì Tiênmày phải làm được Thiên tự trấn an bản thân. Lúc này có một bà lão đi ngang quado trượt chân vào vũng nước nên bà đánh rơi bịch táo đang cầm trên tay khiếncho táo rơi lăn lóc khắp vệ đường. Thấy vậy Thiên Vội chạy lại đỡ bà lão.
“Bà ơi bà không sao chứ để cháugiúp bà, bà nắm vào tay cháu đi cháu đỡ bà lên.”
Sau đó Thiên còn nhặt những quảtáo trên đất vào lại bịch.
“Bà ơi táo của bà đây. Có mấytrái hơi dập một xíu nhưng cháu nghĩ chỉ cần gọt bỏ đi là ăn được.” Thiên đưa bịchtáo vừa nhặt xong cho bà Lão.
“Cám ơn cháu nhiều. Nhà ai mà cóphúc sinh được đứa con gái vừa đẹp người đẹp nết như này. Cháu có phải người mẫukhông. Cháu giống cái cô gì đẹp đẹp trên truyền hình.”
“Dạ không ạ, cháu là sinh viên.”
“Cám ơn cô bé xinh đẹp nhiều bàphải về để nấu cơm đây. À ở đây bà có vài viên kẹo gừng cháu dừng thử đi sẽgiúp cháu mau hết cảm đấy, giọng cháu hơi khan...” Bà lão vẫy tay chào rồi rờiđi.
Thiên đứng chết lặng khi biết rằngnãy giờ cậu đang trò chuyện với bà lão bằng giọng đàn ông của chính mình dưới bộdạng của một đứa con gái. Nếu bây giờ trước mặt Thiên là một cái giếng chắc cậusẽ nhảy xuống dưới ngay. Chiếc xe buýt số ba mà Thiên đang chờ vừa lướt qua mặtcậu, do mải nhặt cam giúp bà lão Thiên đã không để ý chiếc xe buýt đã cập bến rồirời đi. Không được, không được đến trễ trong ngày đầu đi học, như vậy sẽ làm ảnhhưởng đến Tiên những lời nói đang nhảy loạn trong đầu Thiên.
“Bác xe buýt ơi đợi cháu với.”Thiên lột đôi giày búp bê dưới chân cầm trên tay rồi hết sức chạy đuổi theo chiếcxe buýt ở trước mặt.
Xe buýt chạy trước Thiên đuổitheo phía sau một cảnh tượng mà khiến người đi đường nào cũng phải ngoái nhìn.Sau đó nhờ các hành khách trên xe buýt thấy có một cô gái đang cố chạy đuổitheo xe buýt nên họ đã nói với bác tài cho dừng xe lại. Thiên cuối cùng cũnglên được xe buýt , mọi người trên xe một số ít thì thấy khó chịu còn phần nhiềuthì đều khen ngợi Thiên về khả năng chạy của mình. Họ thì thầm với nhau.
“Cô gái này chạy nhanh thật khôngthua gì vận động viên đâu.”
“Chân dài có lợi ghê, mình cũngmuốn chân dài như cô ấy.”
“Chị ấy thật đẹp.” Một cậu họcsinh nói nhỏ vào tai bạn mình.
Thiên lúc này chỉ có thở và thở,cậu cảm giác như các mạch máu mình sắp nổ tung, cậu cố kiềm cơn nôn đang chựcchờ ngay cổ. Tiếng mọi người xung quanh, cậu đều không tiếp thu được, tai cậunhư có vài con ong đây bò vào trong. Cậu dần hiểu ra lí do mình mệt như vậy làvì thứ mà cậu đang mặc trên ngực, nó khiến cậu cảm thấy khó thở. Tôi không muốnlàm con gái, tôi không muốn làm con gái, thật may tôi là con trai, tận sâutrong lòng Thiên đang phát ra tiếng nói.
Sau khi uống vài ngập nước từchai nước suối của một chị gái mặc đồ công sở tốt bụng cho Thiên cảm thấy mìnhđã lấy lại được nhịp hơi thở. Thiên tựa đầu vào cửa kính xe buýt đưa mắt nhìnra cảnh vật bên đường đang chạy vun vút như một thước phim cuộc sống. Trên băngghế công viên một gia đình bốn người đang vui vẻ ngồi ăn kém với nhau, trông họthật sự rất hạnh phúc, Thiên cũng muốn hạnh phúc, mắt cậu nhắm lại Thiên cảm thấymình phải chợp mắt một xíu.
Xuyên qua màn mây xanh, uốn mìnhqua ngọn cây lớn, chao cánh chạm vào dòng nước mát, đáp xuống một băng kế đá ởmột công viên nào đó.
“Thiên nghỉ đá banh một xí đi lạiđây ăn kem nào?” Cha Thiên đưa tay vẫy vẫy.
“Đây là kem socola cho Thiên, emTiên là kem xoài, của cha Minh là kem dừa, còn kem dâu là của mẹ.” Mẹ Thiênphân chia kem cho mọi người.
“Mẹ ơi sao mẹ nhớ loại kem mà mọingười thích vậy, mẹ hay quá.” Tiên ngây thơ hỏi mẹ.
“Vì mẹ có cuốn sổ ghi nhớ tất cảsở thích của mọi người trong gia đình mình.” Mẹ Thiên hiền dịu đáp.
“Con đâu thấy mẹ có cuốn sổ nàođâu, mẹ lấy ra cho tụi xem đi.” Thiên thắc mắc.
“Cuốn sổ đó mẹ cất ở đây nè.” MẹThiên chỉ vào ngực trái phía trái tim.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Thiênvà Tiên, mẹ thiên liền xoa đầu cả hai rồi nói.
“Sau này lớn các con sẽ hiểu. Khiyêu quý ai đó thật lòng con sẽ dùng tim để nhớ chứ không còn dùng não để nhớ nữa.”

Trời bắt đầu trưa cả nhà Thiênquyết định ra về.
“Thiên nắm tay mẹ nào chúng ta sắpbăng qua đường rồi.”
Gió thổi hiu hiu làm cho lá câykêu xào xạc, Thiên cảm thấy mình buồn ngủ quá.
“Ơ quả bóng của con…” Quả bóng Thiênđang cầm bỗng rơi khỏi tay, cậu chạy theo quả bóng đang lăn ra giữa lòng đường.
Lúc này một chiếc xe tải đang laotới chỗ Thiên với tốc độ cao. Không chần chừ mẹ Thiên lao người ra đẩy Thiên tévề phía bên kia đường, khi mẹ Thiên nhìn lên thì chiếc xe đã áp sát vào bà. Chathiên thấy vậy cũng lao thẳng ra phía mẹ Thiên định kéo bà tránh chiếc xe nhưngđã quá muộn chiếc xe đâm thẳng vào họ. Máu từ chỗ cha mẹ Thiên nằm nhuộm đỏ cảmột khoảng không rộng lớn…
Thiên vội quay mặt mình hẳn raphía cửa sổ xe buýt và nước mắt cậu rơi long lanh lấp lánh dưới ánh sáng của mặttrời. Mái tóc dài che mặt khiến cậu chắc rằng sẽ không ai nhìn thấy cậu khóc.
Chiếc Lamborghini Aventador màu bạclướt qua cổng trường Đại Học chầm chậm đỗ vào bãi giữ xe cho sinh viên, một namsinh lịch lãm từ từ bước xuống xe. Chàng trai có gương mặt tuấn tú với mái đenngắn đầy nam tính, cậu có thân hình hoàn mỹ của các nam người mẫu với chiều caohơn 185 cm, Trên người cậu là một bộ suit màu xám lông chuột của nhà mốt ZEGNA,bên trong là chiếc áo thun màu xanh thiên thanh của hãng Berluti, dưới chân làđôi giày thể thao màu trắng cùng thương hiệu. tay trái đeo chiếc đồng hồ dây củaMontblanc có giá khoảng 150 triệu đồng. Tất cả sinh viên ở xung quanh khu vực đấyđều phải trầm trồ cảm thán với sự ngưỡng mộ tột cùng đan xen một chút kích động.
“Tớ chưa từng nhìn thấy ai đẹptrai như cậu ấy. Tớ thấy cả người nóng lên rồi nè.” Cô gái váy vàng nói thì thầmvới bạn mình.
“Cậu ấy là con trai chủ tịch tậpđoàn Jupiter đấy, nghe nói là cậu ấy có cả công ty riêng… cậu ấy mới lên báocách đây mấy ngày. Đây này… tên là Lê Nguyên Vương...” Cô gái béo tóc dài càynơ hồng gần bồn hoa nói với hai người bạn bên cạnh.
“Tên cao ngạo ra vẻ này là ai vậy?”Một nam sinh bực bội đá cái thùng rác hình chim cánh cụt.
Tiếng xì xầm râm ran cả một khu vựcsân trường.
“Ding dong ding dong…” Tiếngchuông điện thoại reo.
Vương liền bắt máy.
“Alo trợ lý Hoàng có chuyện gì thế?”
“Xin lỗi giám đốc đã làm phiềnvào ngày học đầu tiên của cậu nhưng công ty đang có chuyện mong cậu đến ngay.”
“Tôi biết rồi tôi sẽ về ngay đây.”
Vương cất điện thoại vào trongtúi, bước lại vào trong xe lái thẳng ra phía cổng trường Đại Học.
Thiên vừa xuống xe buýt đi vào cổngtrường cũng là lúc xe Vương lướt qua. Hai kẻ xa lạ nhìn nhau vài giây rối hướngvề ánh sáng của riêng bản thân mình.

macthienvuong
06-03-2022, 07:30 PM
3. Ngập Ngừng.
Phía trước cửa tiệm áo cưới củamình, Nhi đang nhét mấy hộp sữa vào balo bé Châu.
“Khi nào khát thì kêu cha lấy racho con uống nha Châu. Nhớ là không được rời khỏi cha lúc nào cũng phải theosát cha. Mẹ đã bôi kem chống nắng cho con rồi tằm 3 giờ sau thì con phải nhắccha bôi thêm cho con.” Nhi nhắc nhở.
“Anh nhớ rồi mà em đừng lo.”Khang nói rồi lấy cái ba lô treo lên trước xe.
“Anh thì lúc nào cũng nhớ rồi,anh nhớ lúc mới cưới anh xém làm cháy nhà vì quên đổ nước vào nồi cá khokhông?”
“Lúc đó anh chỉ muốn tự tay nấumón mà em thích… vậy mà.”
“Hôm đó bà Tám hàng xóm tưởng làcháy nhà chạy qua đập cửa quá trời.”
“Anh nhớ lúc đó bà Tám đang đắpcái gì trên mặt đen thùi lùi như là đất, chưa kịp rữa đã chạy qua nhà chúng tabáo động. Làm anh một phen kinh hồn.”
“Là hạt ngũ hoa, nói bao lần rồi…”
“Ừ… giờ nhớ lại cứ buồn cười.”
Khang nhìn Nhi, ánh mắt hai ngườikhẽ chạm vào nhau nhưng Nhi đã vội quay mặt tránh đi ánh mắt khắc khoải đó.
“Thôi hai cha con đi đi. Chào congái đi chơi vui vẻ nha con.”
“Con chào mẹ. Con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
“Em không đi với tụi anh thật hả.”Đây đã là lần thứ hai Khang hỏi câu này.
Nhi lại tránh ánh mắt của Khang lầnnữa rồi lắc đầu từ chối.
Như biết được trời sắp mưa chim mẹđập cánh nhanh hơn bay vội về phía cái tổ được đan từ rơm và lá khô nằm trên ngọncây. Tí tách, tí tách từng giọt mưa thay phiên nhau gõ nhẹ lên những chiếc lámôn to trong vườn, tưng tưng tưng mưa lại chạy qua gõ nhẹ lên những cái thùngthiếc đang được xếp úp ngược cạnh bụi huệ tây đỏ, tong tong tong tiếng mưa nhảyvào hồ cá bảy màu đầy sỏi trắng dưới đáy, lộp bộp lộp bộp tiếng mưa đùa giỡntrên máy tôn cũ. Dàn hộp sướng do mưa làm nhạc công đang chơi bản nhạc lời thìthầm của thiên nhiên. Nhi nhìn từng giọt mưa rơi ngoài hiên như những hạt châu tròngieo mình xuống đất vỡ tan, cô đã từng tưởng rằng thời gian sẽ xóa nhòa tình cảmcủa cô dành cho Khang nhưng có lẽ cô đã lầm.
Tiên ngồi trên bàn học cạnh cửa số,ngoài trời mưa vẫn đang rả rít. Từ ngày cô bị tai nạn chấn thương cột sốngkhông đi lại được cô chỉ có thể quanh quẩn xung quanh nhà. Tiên đã trải qua hailần phẫu thuật theo bác sĩ đánh giá là khá thành công chỉ cần nghỉ ngơi và tậpvật lý trị liệu trong vòng nửa năm là Tiên có thể đi lại bình thường như trướcđây. Đã có nhiều lúc Tiên đã cảm thấy cuộc đời mình thật nhiều bất hạnh, cô đãtừng nghĩ đến điều dại dột nhất là tìm tới cái chết nhưng vì thương anh hai,thương ngoại , thương Út, Tiên đã nhanh chóng quên đi những điều đen tối đó.Tình thương của mọi người trong nhà đã cưu mang và bảo bọc cô. Nhi biết cuộc đờivốn là cuộc hành trình đầy chông gai và lắm thử thách nhưng có tiếp tục tiến vềphía trước hay không là do bản thân cô quyết định. Cách đây mấy tháng Nhi đã bắtđầu viết lách ban đầu là những bài thơ sau đó là những truyện ngắn, dần dần việcngồi vào máy tính dùng tay gỗ nên những câu chữ đã trở thành một động lực sốngcủa cô.Tiên thẩn thờ nhìn ra ngoài sân một lúc lâu rồi chợt mỉm cười khi nghĩra tình tiết mới cho truyện ngắn của mình. Tiên thấy những ngày có mưa là nhữngngày Tiên có nhiều ý tưởng hay ho nhất.
Thiên gấp gọn cây dù đã ướt đẫmnước mưa khi đã bước vào hiên tòa nhà khoa Quản Trị. Hên là mình nghe lời chịNhi mang theo dù nếu không thì lớp mặt nạ phấn này đã bị cuốn trôi rồi Thiên thầmcảm ơn chị họ.
“Bạn ơi xin lỗi có phải mình vớibạn đã từng học chung không mình thấy bạn rất quen.” Một giọng nam khỏe khắn vàấm áp vang lên phía sau Thiên.
Thiên vội quay đầu lại nhìn đó làmột nam sinh có chiều cao tương đồng với cậu. Chàng trai có một gương mặt thanhtú với chiếc mũi cao, phía dưới chân mày rậm như sâu rớm là đôi mắt hai mí, lànda trắng như trứng gà bóc, hàm răng trắng đều như những hạt bắp. Thiên sững sờbất động khi thấy cậu nam sinh, không phải vì choáng ngợp bởi vẻ ngoài hàonhoáng của cậu mà là vì đây chính là Vũ bạn học của Thiên từ lớp một cho đếnkhi học hết cấp hai. Đến năm lớp 10 thì Vũ được mẹ chuyển vào học trường nộitrú ở một tỉnh khác nên từ đó Thiên không còn gặp Vũ nữa. Thiên nhận ra Vũ ngaylập tức khi vừa quay mặt lại, dù đã ba năm không gặp nhưng hình dáng của mộtcông tử con nhà giàu của Vũ vẫn không thay đổi chút nào vẫn rất sáng và rất lấplánh. Nhưng trớ trêu thay ngay lúc này Thiên đang trong thân phận một đứa congái thì làm sao có thể nhận bạn được cơ chứ. Thiên nhìn Vũ, Vũ nhìn Thiên haingười cứ nhìn nhau một hồi lâu không ai nói gì. Để chấm dứt tình huống kỳ cụcnày Vũ lên tiếng.
“Xin lỗi bạn, chắc mình nhìn lầmngười, thành thật xin lỗi.”
Chớp ngay cơ hội ấy Thiên gật đầuchào một cái rồi cấm đầu đi thẳng về phía hướng phòng học của mình theo nhưtrên bản đồ.
Sau một thời gian lạc lối cuốicùng Thiên đã tìm ra được phòng tập trung của lớp. Phòng học được xây dựng nhưmột rạp chiếu phim với những hàng ghế gần bảng thì thắp sau đó sẽ cao dần lên.Thiên chọn cho mọi một chỗ ngồi cuối lớp thật xa mọi người. Thiên quyết địnhtrong suốt thời gian mình thay Tiên đi học cậu sẽ trở thành một sinh viên tànghình có nghĩa là sự hiện diện hay vắng mặt của cậu đều không ảnh hưởng gì đếnhòa bình thế giới. Đúng vậy phải trở thành người vô hình để sau này Tiên quay lạithì cũng không bị ai nghi ngờ Thiên tự nhũ.
Nhưng đời thường không như là mơvà đời thường giết chết mộng mơ. Vũ từ ngoài bước vào lớp đi về phía Thiên, chọnmột chỗ ngồi ở cái bàn cách chỗ Thiên cái đường đi. Thiên giả vờ như không thấykéo tóc che mặt, mở cặp lấy sách vở ra. Sao cậu ta lại học chung lớp với mìnhthế này Thiên đau khổ. Mỗi khi hồi hợp là Thiên bắt đầu quay bút, cây bút trongtay Thiên chuyển từ ngón tay này qua ngón tay khác một cách vô cùng uyển chuyển,tốc độ quay tăng dần theo nhịp tim của Thiên, tốc độ quay mỗi lúc một nhanh hơnđến khi không kiểm soát được nữa cây bút văng khỏi tay Thiên bay lên khôngtrung rồi rơi xuống đất. Nó rơi trúng ngay dưới chân của Vũ. Vũ cúi người xuốngnhặt cây bút rồi đưa trả lại cho Thiên.
“Của cậu nè.” Vũ chồm người qua lốiđi đưa bút cho Thiên.
“Cám ơn.” Thiên nhận bút từ tayVũ nhưng vẫn cúi mặt xuống đất.

Lớp học dần dần đã phủ kín sinhviên, mọi người đều chú tâm vào công việc của riêng mình không ai để ý hay nghingờ gì về Thiên, điều này làm cậu cảm thấy an tâm phần nào. Thiên đã học thuộclòng cuốn sổ ghi nội quy khi làm còn gái của Nhi đưa, cậu tự tin mình có thể đọcngược nó mà không sai chữ nào. Cậu bắt đầu đều chỉnh những đều mà con gái khôngđược làm. Thiên khép hai chân của mình lại gần nhau, cậu đã biết lấy tay che miệngkhi ngáp và hạn chế tối đa hành động ngoái mũi, khi ngứa cậu sẽ lấy ra một miếngkhăn giấy rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi. Đấy là những gì cậu nghĩ còn thực tế thìcó nhiều khi vô thức cậu nhìn xuống thì thấy hai chân mình đang tạo ra một chữ V à không là một cũ U to. Thiênđã hốt hoảng khi thấy hai đầu ngón tay mình đã vò một cục cứt mũi thành mộtkhói cầu to tròn đều, may mắn là cậu kịp dừng lại trước khi định búng nó lênbàn phía trước mặt. Cậu vừa ngáp mà quên đưa tay lên che. Thiên đưa mắt nhìn mộtvòng quanh lớp học, may quá không ai nhìn thấy cả Vũ cũng đang bấm điện thoạinên chắc cũng không thấy. Thiên thở phào một cái thấy nhẹ nhỏm cả người.
Đúng 7 giờ một nữ giảng viên người dong dỏng cao mặc trênngười chiếc đầm chít eo phối bèo màu đen thanh lịch chầm chậm bước vào lớp. Đầutiên cô giới thiệu sơ lược về bản thân, cô nói chuyện rất vui nên cả lớp cười rấtnhiều. Sau đó cô bắt đầu giời thiệu sơ lược về môn học của ngày hôm nay môn KỹNăng Giao Tiếp. Tầm 7 giờ 20 thì cô bắt đầu vào bài học đầu tiên.
11giờ 30 buổi học kết thúc khi côgiáo bước ra khỏi lớp thì một thầy giáo khác bước vào.
“Chào mừng các em đến với khoa QuảnTrị, thầy xin tự giới thiệu thầy Tên là Võ Hồng Phát sẽ là thầy chủ nhiệm củacác em trong bốn năm học tại trường Đại Học.”
Cả lớp đồng vỗ tay. Thầy Phát vẫytay ra hiệu cảm ơn.
“Để lớp chúng ta hoạt động trôichảy, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bầu chọn cán sự lớp. Cán sự lớp chính làngười kết nối giữa sinh viên và thầy cô cho nên thầy cần những bạn thật nhiệttình và cháy hết mình. Em nào xung phong xin hãy giơ tay lên.”
Buổi sinh hoạt kết thúc sau khiđã bầu được được một lớp trưởng và hai lớp phó. Mọi người giải tán để dùng bữatrưa chuẩn bị cho buổi học buổi chiều sẽ bắt đầu vào lúc 13giờ 30. Thiên langthanh một mình trông sân trường phủ đầy cậy xanh, chọn chiếc ghế đá ngay dưới gốccây lớn có hoa màu vàng để nghĩ ngơi. Thiên lấy hộp cơm được bà ngoại chuẩn bịcho ra dể trên đùi, hôm nay thiên ăn cơm với thịt kho tiêu, trứng hấp kèm canhkhoai mỡ. Thiên thấy bóng Vũ vừa lướt qua ở đàng xa, Vũ đang đi về hướng căntin của trường. Thiên muốn nói chuyện với Vũ nhưng sợ Vũ sẽ phát hiện ra mìnhlà kẻ giả mạo. Thiên múc một ít canh chan vào cơm để cho dễ ăn hơn. Thiên nhớVũ thích ăn canh khoai mỡ lắm, cậu ta có thể ăn cả tuần mà không biết ngán.Thiên nghĩ thầm nếu giờ mà có thể nói chuyện với Vũ thì Thiên sẽ nhường hết phầncanh này cho Vũ. Thiên quen Vũ trong một hoàn cảnh cũng khá là đặt biệt. Nhữngkỷ niệm xưa như cuốn phim trắng đen chạytrước mắt Thiên.
Nhà Thiên và Vũ nằm cách nhau mộtcon hẻm, từ nhỏ Thiên và Vũ đã học chung với nhau nhưng hai người thật sự trởthành những người bạn thân của nhau là bắt đầu từ năm cả hai học lớp 7.
Một buổi chiều cách đây 6 năm khiThiên vừa ra khỏi cổng trường.
“Tiền tháng này đâu mau nộp cho tụitao, mày nộp chậm hai ngày rồi đó.” Một học sinh to béo đang chặn đường của Vũxung quanh là bốn thằng khác người nhỏ hơn.
“Tiền đây.” Vũ rút tiền từ trongtúi ra đưa cho tên béo.
“Ngoan từ nay nhớ đóng tiền đúnghạn đó nếu không tụi tao không bảo vệ mày được đâu.”
Cả bọn đã lấy được tiền định bỏđi.
“Tụi mày làm gì đó. Mau trả tiềnlại cho bạn tao.” Thiên hét lớn chạy lại chỗ Vũ lao vào giật lại tiền từ taynên béo.
“Muốn làm anh hùng hả, tụi bâyđâu đánh nó.” Tên béo ra lệnh.
Bốn tên hùng hổ lao vào đánhThiên nhưng chúng đâu ngờ rằng khi mới học lớp 6 Thiên đã là đai vàng Karate nênchỉ bằng vài cú đánh Thiên đã khiến cả bốn nằm dài trên đất.
Thiên quay lại chỗ Vũ
“Tiền nè cậu cất vào đi, chúng tacùng về nhà thôi có tớ đây không ai dám ăn hiếp cậu đâu.”
“Chắc là chưa về được đâu.” Vũbình thản nhìn Thiên.
Từ phía xa bốn tên côn đồ kháckéo đến trên tay mỗi đứa cầm một thanh gỗ dài. Chúng hung hãn tiến về phíaThiên và Vũ.
“Đại ca chính là cái thằng ốm đóđã đánh tụi em.” Thằng béo lên tiếng.
Tên đại ca ốm cao nhìn thiên vớiánh mắt khinh bỉ.
Thiên quay qua Vũ nói nhỏ:
“Chạy trước đi để tớ giữ chânchúng lại. Chúng đông quá tớ không thắng được đâu. Chạy vô trường kêu thầy ra cứutớ. Cậu có 10 phút.”
“Không cần nhờ thầy đâu… Để tớgiúp cậu một tay.” Vũ vừa nói vừa lôi ra một cặp côn gỗ dài.
Thiên nhìn Vũ mà không sao thốtnên lời vì quá bất ngờ.
Vũ đưa cho Thiên một thanh gỗtròn dài tầm 40 cm làm vũ khí.
“Cậu xài cái này được không?” Vũhỏi.
“Được.” Thiên trả lời chắc nịch.
Tên côn đồ ốm cao hét lớn ra lệnhcho bọn đàn em.
“Xiên tụi nó.”
Thiên và Vũ cũng hét lớn rồi laovào đánh nhau. Hai người bạn cùng liên thủ một cách nhịp nhàng đánh tan lũ cônđồ, kết quả chúng phải bỏ chạy như ong vỡ tổ với đầy thương tích trên người, đứathì gẫy mũi, đứa thì u đầu, đứa thì mất răng. Tuy chiến thắng nhưng Thiên và Vũphải nhập viện vì Thiên bị gãy tay trái, Vũ thì rách một đường dài trên đầu.Sau khi xuất viện hằng ngày Vũ đều chạy xe đạp qua rước Thiên đi học vì tayThiên vẫn còn băng bột. Sau đó dù tay Thiên đã lành thì Vũ vẫn ghé qua rướcThiên như một thối quen. Từ đó Thiên và Vũ trở thành hai người bạn thân thiết củanhau.

macthienvuong
07-03-2022, 05:35 PM
4. Thành Thật


Một ngôi chợ tấp nập người mua kẻbán nép mình bên cạnh một trung tâm mua sắm lớn bậc nhất của thành phố. Mọi ngườingày nay thường thích vào trung tâm thương mại để mua sắm vì đó là xu hướng củathời đại nhưng cũng có một bộ phận người dân họ thích cái không khí ồn ào, chenlấn trong những chợ nhỏ, thích nghe tiếng rao vần điệu của người bán, thíchkhông khí mặc cả giá để có thể mua được món đồ mà mình thích, thích sự đaphương tiện truyền thông của chợ khi mà chỉ cần đi một vòng từ đầu đường tới cuốiđường là có thể nắm được thông tin của cả thế giới như: giá dầu tăng do chiến tranh, Công chúa Nhật lấychồng, Nữ Hoàng Anh mừng sinh nhật …
Một sạp đồ khô nhỏ nằm cạnh mộtquầy bán trái cây theo mùa với nhiều loại hoa quả đầy màu sắc rất bắt mắt.
“Bà Năm ơi nghĩ ăn trưa thôi. Quaăn chung con nè, con có nấu mắm kho ăn với với bông súng. Hôm nay bà mang theomón gì vậy?” Tiếng Hoa chủ sạp trái cây.
“Hôm nay bà nấu thịt kho tiêu thằngThiên nó thích ăn món này lắm, canh thì bà nấu khoai mỡ với thịt. Bà rữa taycái rồi hai bà cháu mình ăn trưa.”
Bà Ngoại Thiên tên là Hường nhưngmọi người quen gọi là bà Năm nên giờ hiếmai nhớ tên Bà ngoại Thiên nhưng ai mà nhắc tới bà Năm sạp đồ khô thì cả chợ đềubiết. Chị Hoa chủ hàng trái cây gần sạp đồ khô của bà Ngoại Thiên là một người hơicó da có thịt một chút, miệng cũng nhanh nữa. Thiên từng nghe ngoại kể là chịHoa có khả năng chửi như hát hay. Một lần có bà khách sáng sớm vào sạp khô củabà Năm lựa một hồi rồi che toàn đồ cũ không ngon. Bà Ngoại vẫn vui vẻ nói chuyệnnhưng những lời đó đã lọt vào đôi tai thính như tai thỏ của chị Hoa. Thế là chịHoa đã hát tặng bà khách đỏng đảnh một bài hát có nhan đề “Lời không nên nói”.Lúc đầu bà khách cũng gắng sức chống cự nhưng một hồi thấy mình hát không hay bằngchị Hoa nên bà ta lặng lẽ rút lui trong im lặng. Từ đó trong chợ không ai cònthấy bà khách đó nữa.
“Bà năm ngồi lên cái gối này nèngồi đất đau lắm.” Hoa vỗ vỗ tay lên cái gói bên cạnh mình.
Bà Năm đặt mấy hộp đồ ăn lên cáibàn nhỏ kiểu Nhật đặt sát đất. Bà ngồi xuống cái gối lót mà Hoa chỉ.
“Bà ăn nhiều vào lúc rày con thấybà hơi ốm đấy.” Hoa bới một chén đầy cơm cho bà Năm.
“Già rồi ăn khó ăn khó ngủ.”
“Bà mà già gì còn trẻ lắm. Chưagià đâu.” Hoa gắp một khứa cá bỏ vào chén bà Năm.
“Đừng gắp cho bà, con ăn đi.”
“Con đang giảm cân, ăn nhiều quáchồng nó che bà ơi. Mà bà có biết con là cái dạng người mà chỉ cần ngửi mùithôi là con đã mập không?”
“Không mập chỉ là tròn tròn dễthương thôi.”
“Bà cứ chọc con hoài.” Hoa cườitít mắt.
Hoa gắp một ít cọng bông súng bỏvào chén cho bà Năm.
“Bông súng này mẹ con dưới ghê gửilên hôm qua. Bông súng mà chấp mắm kho thì bắt cơm lắm nên tối qua con làm mộtnồi lớn chắc ăn ba ngày mới hết. Nên bà ráng ăn phụ con đi.”
Nghĩ một lúc Hoa lại lên tiếng hỏi
“Chân con bé Tiên sao rồi bà.”
Bà Năm chợt dừng đũa lòng hơitrĩu xuống.
“Chân con Tiên vẫn chưa đi được,vẫn đi tập vật lý trị liệu hằng tuần nhưng bác sĩ nói là tiến triển chậm.”
Hoa nhìn thấy mắt bà Năm như cóngấn lệ.
“Bà yên tâm người tốt sẽ được trờithương mà. Bữa con đi chùa Bà có xin lá xăm cho bé Tiên… nó đâu rồi ta.” Hoa lụctìm trong cái vỏ hộp bánh bằng thiếc.
“Đây rồi bà xem nè.” Hoa xòe ra mộttờ giấy nhỏ có in chữ bên trên.
“Là xăm thượng thượng, gia đạobình an, bệnh mau khỏi, có quý nhân phù trợ.”
Bà năm nhìn chăm chú vào lá xămHoa vừa đưa.
“Bà năm có hai đứa cháu đứa nàocũng ngoan hiền, nghe lời mà hổm rày sao con không thấy thằng Thiên ra chợ vậybà Năm.”
“Thằng Thiên nó đi làm xưởng cảngày, tối còn phụ việc ở nhà hàng nữa. Thằng nhỏ tội nghiệp.”
“Con nói thật với bà nha thằngThiên lúc rày càng ngày càng đẹp trai nhìn giống như tài tử Hàn Quốc vậy đó. Mặtthằng Thiên giống như anh diễn viên gì trong phim Vì sao đưa anh tới nè. Tựnhiên quên tên mất tiêu…”
“Là cậu Kim Soo Hyun đóng giáo sưDo.” Bà Năm nói.
“Đúng đúng bà Năm cũng coi phimđó hả. Phim gì hay hết sức, cô diễn viên chính tên gì nhỉ cái cô đẹp thật là đẹp.”
“Là cô Jun Ji Hyun …”
“Số một!” Hoa đưa ngón tay cáilên khen ngợi bà Năm.

13 giờ 30 tiết học đầu tiên củabuổi chiều bắt đầu. Môn học chiều nay của lớp Thiên là môn Pháp luật đại cươngdo thầy Sang dạy. Thầy Sang có một cái đầu hói bóng loáng có nhiều khi vô tìnhánh nắng phản chiếu lên làm Thiên chóa cả mắt. Giọng thầy đều đều khiến cho mọingười dễ rơi vào cơn ngủ. Gió hè thổi từng cơn mát rượi vào phòng học như đang gópsức vào khả năng gây mê của thầy giáo. Nhưng Thiên vẫn tỉnh táo cậu biết mình họcvì Tiên chứ không vì bản thân mình nên cậu không thể lơ là được. Chợt thầy đầuhói quay mặt xuống đảo mắt quanh lớp một vòng.
“Cậu học sinh áo vàng đó trả lờicho tôi xem pháp luật là gì.”
Cậu học sinh áo vàng đó chính làVũ. Lúc này vũ đang gục mặt lên bàn ngủ say. Thấy vậy Thiên liền lấy lay chồmqua lối đi lay nhẹ Vũ dậy. Vũ giật mình nhìn thiên ngơ ngác.
“Thầy gọi bạn kìa.” Thiên nói nhỏ
Vũ vội đứng bật dậy nhìn lên phíathầy giáo. Như hiểu mọi việc thầy Sang lập lại câu hỏi một lần nữa. Vũ lần mò lậttrong các trang sách để tìm câu trả lời nhưng mãi chẳng thấy.
“Phần gạch bút màu đỏ.” Thiênchuyền quyển sách của mình qua cho Vũ.
Nhờ Thiên mà Vũ đã trả lời đượccâu hỏi của thầy. Thầy Sang cho Vũ ngồi xuống sau khi cậu đã trở lời xong. Thầynhìn cả lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi nói.
“Các em phải tập trung nghe giảng,ai ngủ thì mau thức dậy đi.”
“Cám ơn cậu.” Vũ quay sang nhìnThiên mỉm cười tay đưa trả quyển sách.
“Không có gì.”
Cuối cùng ngày học dài cũng đã kếtthúc Thiên cất mọi thứ vào ba lô nhưng chưa vội ra về. Chỉ sau khoảng vài phútthì cả căn phòng rộng chỉ còn vài người trong đó có Thiên và Vũ. Vũ rời khỏibàn bước lại chỗ Thiên
“Cậu chưa về sao.” Tiếng nói Vũ vừaêm vừa ngọt ngào.
“Mình …” Thiên ngập ngừng
Mắt Vũ nhìn thẳng vào mắt Thiên.
“Vậy mình về trước nhé. Cám ơn cậuhôm nay đã giúp mình. Hẹn gặp cậu ngày mai.” Vũ gật đầu chào Thiên kèm theo mộtnụ cười rạng rỡ.”
Thiên rời khỏi lớp khi tất cả mọingười đã ra về, cậu lang thanh đi quanh khuôn viên trường. Lúc 18 giờ cậu sẽvào ca phục vụ ở một nhà hàng gần trường, lúc này vẫn còn khá sớm nên cậu quyếtsẽ đi dạo quanh trường để giết thời gian. Đi một hồi thì Thiên đã đến sân vận độnglúc nào không hay, một nhóm sinh viên nam đang chơi đá banh, Thiên cũng muốntham gia nhưng nghĩ lại hình dáng lúc này nên cậu đành quay mặt lủi thủi bỏ đi.
“Bạn nữ áo trắng cẩn thận.” Tiếnghét lớn náo loạn cả sân bóng.
Thiên nhìn thấy mọi người trênsân bóng đang vẫy tay chào cậu, không phải họ đang chỉ tay lên trời. Thiênnhanh chóng nhìn thấy một quả bóng đang bay tới chỗ mình, đã rất gần rồi. Thiênvội lách người sang bên trái rồi đưa chân phải ra phía sau như là đuôi bò cạp,thiên dùng má trong bàn chân phải hứng lấy quả bóng đang bay thẳng tới mình mộtcách điệu nghệ chỉ trong tích tắc quả bóng đã nằm ngay dưới chân Thiên. Thiênlùi ra sau tung một cú sút bằng chân trái vào quả bóng dưới chân khiến nó bay vềchỗ các cầu thủ trên sân. Mọi người đều nhìn Thiên một cách dầy thán phục. Cácsinh viên nam vỗ tay cỗ vũ Thiên cuồng nhiệt. Thiên chợt bừng tỉnh và hiểu ramình vừa làm điều mà một đứa con gái không được làm, cậu dùng tay đập mạnh vàongực để tự trách mình. Thiên nhanh chóng lấy tóc che mặt đi thật nhanh khỏi sânbóng.
Thiên đi ngang qua tòa nhà hànhchính của trường một tòa nhà màu trắng với kiến trúc Pháp thời phục Hưng. Thiênvẫn đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở sân bóng.
“Thiên”
Thiên bất chợt nhìn lại khi có aiđó kêu tên mình. Là Vũ cậu bạn đang đứng ngay gốc cột đá phía trước tòa nhà. Vũtừ từ tiến lại gần chỗ Thiên đứng.
“Là Thiên phải không tớ là Vũ đây,tụi mình học chung năm cấp hai đó.”
“Vũ cậu lầm rồi mình không phảiThiên.”
Thiên đứng khựng vì biết mình vừalỡ gọi tên Vũ. Thiên chống chế.
“Tớ biết tên cậu vì tớ xem trongdanh sách của lớp.” Thiên Lại thấy câu nói của mình thật ngu ngốc. Dựa vào cáidanh sách đó thì làm sao biết ai tên Vũ được chứ.
Vũ vẫn đứng nhìn Thiên không nóigì.
“Tóm lại tớ không phải là Thiên,cậu nhận nhằm người rồi.”
Vũ nhìn thấy sự bối rối trong từnghành động của Thiên. Vũ cảm thấy mình có lỗi. Một chiếc mô tô phân khối lớn màuđen chợt lướt qua chỗ Thiên và Vũ đang đứng, nó cán lên vũng nước lớn, bánh xequay nhanh biến nước thành một cơn sóng lao về phía hai người bạn. Vũ không mấtmột giây suy nghĩ nào đã đưa người ra đón lấy cơn sóng nước. Cả người Vũ trongtích tắc ướt sũng từ đầu tới chân. Vũ quay lại nhìn Thiên đang đứng yên bất độngsau lưng mình.
“Xin lỗi cậu vì sự thất lễ của tớ.Tớ làm phiền cậu rồi. Chào cậu.” Vũ bỏ đi để lại mình Thiên với sự cắn rứttrong lòng.

“Vũ… tớ là Thiên đây. Thiên ở nhàgỗ có cây tử đằng to đây.” Tiếng Thiên dõng dạt.
Vũ quay lại nhìn Thiên với một nụcười tỏa sáng cả không gian.
Thiên và Vũ cùng sánh vai nhau đidười hàng tuyết tùng thẳng tấp. Trời đã ngả về chiếu màng mây đã chuyển màu củalòng đỏ trứng gà.
“Bà ngoại lúc này khỏe khôngThiên? Tớ nhớ món canh khoai mỡ của bà.”
“Bà khỏe bà hay hỏi về cậu lắm,thằng nhóc hay xách giỏ dùm bà mỗi khi bà đi chợ về.”
“Tớ cũng nhớ bà lắm có gì ngon bàcũng để dành cho tớ. Tụi mình không gặp nhau cũng hơn 3 năm rồi nhỉ. Nhanh thậtđấy.”
“Suốt ba năm qua cậu ở đâu. Khôngnghe tin tức gì của cậu cả.”
“Tớ chuyển vào một trường nội trútrên Lâm Đồng. Hồi hè lớp 10 tớ có về Sài Gòn có ghé nhà tìm cậu, tiếc là cậukhông có nhà.”
“Lúc đó tớ đi Vũng Tàu cùng nhàdì Hai. Lúc về nghe bà ngoại nói có Vũ tìm tớ vội chạy ngay qua nhà cậu nhưngnhà không có ai cả.”
“Sau lần đó thì tớ không có về lạithành phố cho tới giờ.”
“Thế giờ cậu ở đâu có về lại nhàcũ không?”
“Tớ về nhà cũ được ba ngày rồi, mấylần định qua tìm cậu nhưng ngại không biết cậu còn nhớ tớ không.”
“Sao mà quên cậu được Vũ công tửđẹp trai nhất xóm.”
“Cậu vẫn nhớ cái biệt danh đó à.”
“Con Linh súng da đen đặt cho cậuchứ gì. Con nhỏ đó ghê gớm lắm mới 6 tuổi mà dám tỏ tình với cậu.”
“Thế bé Linh giờ còn sống trongxóm không?” Vũ hỏi.
“Không dọn đi rồi, năm tớ học lớp11 là nhà nó chuyền đi, nghe nói cha nó chuyển công tác ra Đà Nẵng nên đem theonó và mẹ nó luôn.”
“Nhớ tình cũ à?” Thiên trêu Vũ.
“Tình cũ gì chứ tớ có thích conbé Linh đó khi nào đâu.”
Hai người cùng cười rồi cùng rơivào sự im lặng. Sau một hồi đắn đo thì Thiên lên tiếng.
“Cậu không hỏi vì sao tớ có hìnhdáng này sao?”
Vũ im lặng vài giây rồi nói.
“Tớ nghĩ cậu có lý do của riêngmình… Sau này nếu câu muốn kể thì tớ sẽ rất sẵn lòng nghe, còn nếu cậu không kểcho tớ chắc là có điều gì đó không tiện. Dù cậu làm gì thì tớ vẫn sẽ luôn tôntrọng quyết định của cậu.”
Vũ vẫn không thay đổi luôn là mộtngười bạn ấm áp và hiểu chuyện. Đây có lẽ chính là lý do Thiên thích làm bạn vớiVũ, Thiên luôn thấy mình thật thoải mái khi ở gần cậu bạn.
“Đi ăn cá viên chiên không tớ mời,tớ thấy trước cổng trường có mấy hàng nhìn ngon lắm.” Vũ hỏi Thiên.
“Trà sữa nữa.”
“Ừ cả cá viên và trà sữa.” Vũ lạicười.
Cá viên là món mà Thiên thích còntrà sữa là món mà Vũ thích.
Hai người bạn lại sánh vai đi dướisân trường trong rán chiều tà, bóng cả hai đỗ dài trên đất nhấp nhô.

macthienvuong
08-03-2022, 08:29 PM
5. Ấm Áp
Phố xá đã lên đèn sáng rực, mộtthành phố năng động và đầy sức sống. Tòa nhà cao hình hoa sen đang chuyển màuliên tục nhờ vào hàng ngàn ngọn đèn led bao bọc lấy nó. Thiên thích nhất là khinó chuyển thành màu xanh, nó khiến cậu có cảm giác như bản thân đang đứng trênmột ngọt núi cao mọc lên ngay giữa thành phố xa hoa.
“Thiên vào văn phòng gặp chị mộtchút.” Vi nói khi đi ngang qua Thiên.
Vi là quản lý nhà hàng Sen Trắngnơi Thiên đang làm thêm.
Vi mặc một bộ Vest màu, đen tócbúi cao gọn gàng chuyên nghiệp đang ngồi trong phòng làm việc, cô cố gắng đọccho xong mấy bản phân tích tình hình kinh doanh của nhà hàng trong tháng vừaqua. Có tiếng gỗ cửa.
“Vào đi.”
“Chị cho gọi em.” Thiên mở cửa bướcvào.
Thiên đang trong hình dạng của mộtchàng trai 18 tuổi, với đồng phục sáo sơ mi trắng và quần tây đen của nhà hàngtrên người, màu trắng làm vẻ đẹp của cậu càng chói sáng. Thiên nhìn sắc mặt củaquản lí và đoán rằng có gì đó không tốt sắp xảy ra.
“Thiên em ngồi xuống ghế đi.”
Thiên kéo cái ghế có dựa lưng rarồi ngồi xuống trước mặt quản lí. Vi ngay lập tức vào vấn đề.
“Chị thấy lúc này em làm việckhông được tập trung, hay xảy ra sai lỗi. Chỉ trong tuần này em đã 3 lần báosai thức ăn của khách chọn và 2 lần quên thu tiền của khách.” Vi gay gắt.
Thiên cúi đầu im lặng nghe Vi nóivì đó là sự thật.
“Chị nghĩ em không phù hợp vớicông việc ở đây. Đây là tiền lương tháng này của em. Từ mai e không cần đền làmnữa.” Vi đẩy phong bì màu trắng về phía Thiên.
Thiên vẫn cúi gầm mặt.
“Em có gì muốn nói với chịkhông?”
Thiên bây giờ cảm thấy trống trảivà tuyệt vọng vô cùng. Cậu không biết mình nên nói gì và giải thích như thếnào. Cậu thấy tương lai những ngày sắp tới của cậu thật tăm tối.
“Dạ không.”
“Vậy em ra ngoài đi. Chị còn cóviệc phải làm.” Nhi lạnh lùng.
Thiên chầm chậm rời khỏi ghế, nặngnhọc bước ra khỏi phòng với phong bì tiền trên tay.
20 giờ Thiên được cho về sớm.Thiên bước xuống lòng đường như một cái xác không hồn, dưới lòng đường dòng xecộ tấp nập vẫn nối đuôi nhau mặc cho nỗi buồn của Thiên có lớn thế nào. Thiênchỉ là một hạt cát nhỏ giữa một sa mạc rộng lớn mà thôi. Một cây cỏ dại khôngmàu sắc trong một khu vườn đầy hoa rực rỡ. Thiên đang nhẩm tính xem mình cònbao nhiêu tiền. Cách xoay sở với số tiền còn lại ít ỏi đó. Tiên lấy điện thoạira tìm đọc những mẫu tin tìm việc làm. Thiên chú tâm đến nỗi bước xuống lòng đườngkhi đèn tính hiệu vẫn còn đang màu đỏ.
Két két két…
Tiếng xe thắng gấp khi cố gắngtránh tông vào Thiên. Đến lúc này Thiên mới hoàn hồn ngẩng mặt nhìn chiếc xeđang dừng lại cách cậu chừng một gang tay. Thiên hốt hoảng cúi đầu xin lỗi nhiềulần rồi theo dòng người khi đã đèn xanh qua phía kia đường.
“Giám đốc cậu không bị sao chứ?”Người tài xế mặc vest đen quay lại nhìn người phía sau đầy lo lắng.
“Tôi không sao.” Vương đáp.
Vương dõi mắt nhìn theo bóngThiên đang đi trên vệ đường và tự hỏi trong lòng người ấy đang nghĩ gì. Chỉ cầnkhông mai một chút thôi thì xe Vương đã tông trúng cậu ta. Vương nhìn thấy sựhoảng loạn trong ánh mắt của chàng thanh niên.
Đèn tính hiệu chuyển xanh, trợ lýHoàng tiếp tục cho xe tiến về phía trước.
Sau khi cho xe rẽ vào đường mộtchiều, trợ lý Hoàng lên tiếng.
“Đội kỹ thuật đã lùng ra được kẻđã đáp sập các máy chủ của chúng ta sáng nay. Giám đốc cậu định xử lý hắn ta thếnào?”
“Gọi cho luật sư Thanh chuẩn bị hồsơ tống hắn vào tù.” Mắt Vương sắt lạnh.
“Tôi sẽ liên hệ ngay với luật sưThanh thưa giám đốc.”
Trong lúc chờ xe buýt, Thiên vẫnđang lướt điện thoại đọc những mục rao vặt với mong muốn mau chóng tìm được mộtcông việc phù hợp. Bỗng một đứa nhỏ tầm 5 tuổi mặt mủi lắm lem, bộ quần áo thunngắn có hình siêu nhân mà cậu bé đang mặc cũng rách lỗ chỗ.
“Anh ơi! Anh cho em xin 10 ngànmưa cơm ăn đi mấy ngày rồi em với em gái không có gì ăn.” Cậu bé nói với cái giọngnghẹt mũi.
Thiên nhìn cậu bé vài giây rồimóc lấy cái phong bì màu trắng từ trong túi ra. Cậu lấy 100 ngàn đưa cho cậubé.
“Mua cơm cho em gái đi, ăn bánhmì không no đâu.”
Xe buýt số 3 vừa cập bến Thiênnhét vội tiền vào tay cậu bé rồi nhanh chống lên xe. Đứa bé đứng lặng nhìn theoThiên một hồi rồi chạy đi mất hút trong con hẻm nhỏ tối tăm. Bỗng một ngọn đènvàng bật sáng soi rõ con đường phía trước của cậu bé.
Trong ngôi chợ về đêm chỉ còn vàihàng quán còn sáng đèn, mọi người đều đã thu dọn để về nhà sau một ngày vất vả.
“Bà Năm ơi con về trước nha, naychồng con hứa chở hai đứa nhỏ nhà con đi ăn gà rán, nãy giờ tụi nhỏ cứ gọi hốicon về.” Hoa tủm tỉm cười.
“Con về trước đi, bà bán thêmchút nữa rồi về.” bà Năm vẫy tay chào Hoa.
Ngồi thêm chừng 30 phút mà khôngcó khách hỏi mua, bà Năm cũng bắt đầu dọn hàng.
“Bà ơi cho 1 kí lạp xưởng, 3 khíkhô cá lóc, 2 kí tôm lột và nửa kí khô mực.”
Bà Năm quay lại nhìn vị khách vừabước vào sạp mỉm cười nói.
“Thằng khỉ tới phụ bà dọn hàng đấyà.”
Thiên nhìn bà Năm, miệng thì toetoét cười. Thiên để cái ba lô xuống bàn rồi bắt tay phụ bà năm dọn dẹp các loạikhô cá vào trong tủ. Có sự hỗ trợ chuyên nghiệp của Thiên chưa đầy 15 phút thìmọi thứ đã được dọn dẹp xong xuôi. Thiên kéo cái cửa cuống xuống rồi bấm chìa khóalại.
“Sao con bảo hôm nay đi làm mà vềsớm vậy Thiên.” Bà Năm thắc mắc.
“Tại hôm nay nhà hàng ít việc nêncon được cho về sớm.” Thiên không dám nói sự thật là mình vừa bị cho thôi việc.
Thiên xách cái túi da đen cũ củabà ngoại trên tay phải, trái trái thì cầm túi cơm của bà, vai thì đeo ba lô củamình, cậu lỉnh kỉnh lẽo đẽo theo sau bóng của bà. Thiên thấy mình đang giốngnhư hồi lúc nhỏ thường lon ton theo phía sau bà nhưng lúc đó cậu chỉ đứng tớithắt lưng bà còn bây giờ cậu đã cao hơn bà rất nhiều. Cả hai cùng lên xe buýt đểđi về nhà.
Nhi vừa khóa cửa sắt cửa hàng áocưới, cô bế bé Châu trên tay định đi về nhà thì thấy Thiên và bà Năm đi tới.
“Con chào bà cố, con chào cậuThiên.” Nhi rời khỏi tay nhi chạy lại ôm chầm Thiên.
“Cục cưng của cậu.” Thiên bế Châulên mặc dù tay đang lỉnh kỉnh đồ.
“Để chị cầm phụ cho.” Nhi đỡ bớtđồ từ tay Thiên.
“Nghe nói hôm nay Khang qua rướcbé Châu đi chơi?” Bà Năm hỏi Nhi khi cùng đi về nhà.
“Thì anh Khang là cha của bé Nhimà ngoại, dẫn bé Nhi đi chơi cũng bình thường.” Nhi đáp.
“Thế con có bình thường không?”
“Ngoại… giờ con với anh Khang làbạn của nhau. Hai đứa con vẫn bình thường khi gặp nhau.”
“Cậu Phong cậu Phong.” Tiếng nhihô lớn khi thấy dáng Phong đi về phía mọi người.
Phong là em trai của Nhi. Bà ngoạicó ba người con gái là dì Hai, mẹ Thiên và dì Út. Nhà dì Hai sát vách nhà bàngoại cách nhau một cái hàng rào dâm bụt. Dượng hai Khoa là chồng của dì Hai,Nhi là con gái cả của dì dượng, phong là con trai út. Phong là nhân viên phòngkết toán của một công ty trong trung tâm.
“Con chào bà ngoại.” Phong lễphép nói tay vỗ vai Thiên.
“Sao nay về trễ vậy Phong.” BàNăm hỏi.
“Nay con đi ăn với bạn đồng nghiệpnên hơi trễ.”
“Bạn gái hả anh Phong.” Thiên lémlỉnh hỏi.
“Bạn bình thường thôi. Ai màthích người như anh. Anh mà đẹp trai như em thì đã cua được khối cô.”
Tuy Phong nói vậy nhưng Thiên thấyPhong rất phong độ và chững chạc.
“Cháu bà đẹp trai vầy đứa nào chêthì mau đi khám mắt đi.” Bà Năm nói vào.
“Mặt thì không đến nỗi nào nhưngnó ở dơ lắm ngoại ơi. Nó mặc quần lót 3 ngày không giặt đó.”
Nghe vậy bé Châu bụm miệng cười.
“Chị Hai…”
“Hai ba gì? Nói không đúng sao?”
“Có gì vui mà mọi người nói chuyệnrâm ran cả đoạn đường vậy.” Dì hai từ phía sau đi lên tay cầm mớ rau củ.
“Đang nói vụ thằng Phong ở dơ đómẹ, mà mẹ đi đâu mới về vậy?” Nhi hỏi.
“Đi mua thêm rau cho món lẩu bònè. Kêu dì Út con đi làm về ghé mua ít rau mà nó quên mất tiêu… Mẹ con mới muachai thuốc bổ cho mẹ nè, nghe người ta nói uống cái thuốc này vô là dễ ăn dễ ngủlắm.” Dì hai đưa hộp thuốc bổ cho bà Năm.
Mọi người đi về gần tới nhà thìDì út chạy ra.
“Đứa nào ăn bò viên nhân trứngcút giơ tay để út biết.” Dì Út hồ hởi tay đang cầm cái giá to “ Ý con hỏi tụinhỏ không tính mẹ với chi Hai.” Dì út biết mình lỡ lời.
Mọi người cùng nhìn dì Út rồi cườitrêu.
“Bà Út con ba viên.” Bé Châu giơba ngón tay mập mạp lên.
“Ăn hết không mà đòi ba viên vậycô nương.” Nhi chọc bé Châu.
“Vậy con ăn hai viên nha bà Út.”Bé Châu nói sau một hồi suy nghĩ lại.
“Con 5 cục nha Út.” Phong nói.
“Con 4 cục cho con thêm nấm kimchâm.” Nhi nói.
“Con ăn 10 viên nha Út.” Thiênnói lớn.
“Muốn biến thành bò viên hay saomà ăn nhiều vậy?” Phong cù lét Thiên.
“Thôi vào nhà đi.” Bà ngoại nói.
Mọi người đều rẽ vào cổng nhà bàNăm. Dượng Khoa và Tiên đang ngồi chờ trên tấm phản gỗ lớn ngay dưới gốc cây tửđằng, nồi lẩu bò lớn đang đặt trên chiếc bếp điện vừa bắt đầu sôi sùng sục. Mọingười ùa lên chiếc phản, nói cười rộn rã với nhau. Thiên đứng nhìn mọi người ítphút, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn ít nhiều. Thiên lao vào tranh bòviên cùng Phong và Nhi. Trên cao trăng sáng tròn vành vạnh.

macthienvuong
09-03-2022, 08:39 PM
6. Tối tâm
Buổi tối đã xong mọi người tản radọn dẹp, giờ đây chỉ còn Thiên, Tiên, Nhi và Phong còn đang ngồi trên cái ván gỗ.Cả bốn châu đầu vào nhau thì thầm.
“Thiên hôm nay đi học sao có ainghi ngờ gì em không?” Nhi lo lắng hỏi.
“Em cũng không biết có ai nghi ngờvề em không nữa?”
“Ê Thiên mặc đồ con gái cả ngày chắcbất tiện lắm phải không, tùm lum lớp. 1 … 2 … 3… 4 lớp. Còn thêm tóc giả nữa.”Phong thắc mắc.
“Lúc sáng em xém ngợp thở vì cáiáo ngực đó anh.”
“Chắc do hồi sáng chị siết hơi chặtvới độn giấy hơi nhiều.” Nhi tự trách, đưa tay xoa đầu Thiên an ủi.
“Anh hai cám ơn anh hai.” Tiênthì thầm
Thiên nhìn Tiên cười trìu mến.
“Đấy coi anh trai nhà người ta kìayêu thương em mình. Ai như chị gái nhà này.” Phong quay qua nhìn Nhi rồi làm mặtnham nhở.
“Ừ đúng rồi vậy từ nay tự ủi đồđi làm, tự dọn phòng, tự cho Medusa ăn … đi nha. Cái thằng vô ơn này.” Nhi nhìnPhong với ánh mắt như muốn ăn thịt.
*Medusa là tên con cá vàng Phongnuôi.
“Chị em đùa em biết lỗi của em rồi.”Phong giả vờ đấm lưng cho Nhi.
“Tránh ra…”
Thiên và Tiên cười nghiêng ngã.
“Nhưng nói gì đi nữa thì em cũngphải cẩn thận đấy. Lỡ sự việc này mà bại lộ thì có thể Tiên sẽ không bao giờ đượcđi học ở đấy nữa.” Phong bỗng trở nên nghiêm túc.
Thiên và Tiên im lặng, anh em họhiểu rõ sâu sắc hậu quả nếu như sự lừa gạt này bị bại lộ.
Tối đó tại phòng của Vũ, cậu đangtìm kiếm thông tin trên mạng. Màn hình lap top của cậu dừng lại ở một bài báocó cái tít lớn màu đỏ: Nỗi đau của người chuyển giới. Vũ đọc bài báo với sự tậptrung cao độ, lâu lâu cậu lại lấy tay dụi mắt mình cho đỡ căng thẳng. Khi đọc tớidòng cuối cùng của bài báo, cậu lại mở công cụ tìm kiếm gõ vào ô chữ nội dung:Cần làm gì để giúp người chuyển giới trở nên vui vẻ… Cậu nhấp vào liên kết đầutiên. Vũ chợt nở nụ cười khi tìm thấy nội dùng mà mình muốn tìm.
23 giờ tối tại một ngôi biệt thựsa hoa và sang trọng trong khu vục giành cho giới siêu giàu của thành phố.Vương vẫn đang ngồi trong phòng sách để giài quyết những công việc của công ty.Sáng nay hệ thống mạng máy chủ của các trò chơi trực tuyến do công ty Vương sảnxuất bị hacker tấn công, nó khiến cho cả hệ thống bị tê liệt trong suốt cả ngàyhôm nay. Cuối buổi chiều thì an ninh mạng của công ty đã phục hồi được máy chủnhưng tổn thất mà nó gây ra là không thể tính điếm được. Vương đưa tay nâng lycà phê định cho lên miệng thì phát hiện cà phê bên trong đã hết từ lâu. Câu đứngdậy đi ra khỏi phòng làm việc để lấy thêm thức uống. Khi đi ngang qua phòngkhách rộng Vương dừng lại trước cái kệ gỗ nằm ở góc tường, cậu đặt cái ly xuốngbàn, tiến về phía cái kệ rồi dùng tay mở cánh cửa gỗ. Bên trong là một chiếcgiày búp bê màu trắng có chiếc nơ hình bướm đính thủy tinh ngoài ra không còngì khác. Vương đứng nhìn chiếc giày một hồi lâu, dường như Vương đang suy nghĩđiều gì đó. Sau một thời gian chìm đắm vào những suy tư của riêng mình Vươngđóng cửa gỗ lại, đi lấy cà phê rồi quay trở lại phòng làm việc.
Thiên nhẹ nhàng đóng cửa tránh gâytiếng ồn làm mọi người thức giấc. Thiên nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã 3 giờ45 phút sáng, cậu nhanh chóng dẫn chiếc xe Cub cũ mà cha cậu để lại ra khỏi cổng.Thiên nhìn thấy dì Hai và Dương hai đang chuẩn bị dọn hàng ra bán. Dì Hai mở tiệmcơm tấm ở tại nhà đã được hơn 10 năm, thịt nướng dì Hai ướp rất thơm ngon vì cómật ong, chả thì có thêm trứng muối, đặt biệt cơm tấm của dì hai có màu xanh lácây do dì Hai cho nước lá dứa vào gạo khin nấu nên hàng cơm của dì hai lúc nàocũng đông khách. Dương Hai và Dì Hai nhìn thấy Thiên thì đưa tay lên vẫy chào,thiên vội cúi đầu chào lại, Thiên gài chặt khóa cái áo khoác dầy đang mặc hômnay trời khá là lạnh. Chiếc xe cúp sáng đèn từ từ rời con đường nhỏ hòa vào đườnglớn. 4 giờ sáng Thiên tới nơi, chỗ Thiên làm là một công ty sữa bò gia công.Nhiệm vụ của Thiên là giao 200 chai sữa bò cho các hộ dân trong khu dân cư gầnđó trong 1 giờ 30 phút có nghĩa là Thiên phải giao hết số sữa trước 5 giờ 30thì mới kịp giờ trang điểm và đi đến trường. Bình thường Thiên sẽ bắt đầu giaosữa lúc 4 giờ 30 nhưng từ khi phải giả gái cậu phải đi làm sớm hơn nửa tiếng.Nhưng Thiên vẫn vui vẻ cậu huýt sáo nghêu ngao trên suốt đường đi. Hôm nayThiên xong việc sớm mới 5 giờ 20 là cậu đã giao xong.
Để tránh người trong nhà để ý thìNhi sẽ hóa trang cho Thiên ở tiệm đồ cưới của cô. Từ nhà Thiên đi bộ chừng 100mét là tới tiệm đồ cưới của Nhi. Sau chừng hai 20 phút thì Thiên đã hóa thành mộtcô gái tóc dài xinh xắn trong chiếc áo xơ mi tay phồng và chiếc quần tây ống đứng.
“Xinh đẹp thật đấy.” Phong bất ngờthốt lên.
Đêm qua Phong đã quyết tâm hômnay sẽ dậy thật sớm để xem Thiên trong hình dáng con gái sẽ như thế nào.
“Tiểu thư nàng có muốn nên duyênvới một chàng trai nghèo như ta.” Phong đưa tay về phía Thiên.
Thiên hắn giọng vài cái trước khichuyển giọng thành nữ.
“Thiếp đồng ý chúng ta hãy trốnkhỏi nơi thị phi này, chúng ta sẽ về vùng thảo nguyên, chàng chăn cừu, thiếp dệtvải, chúng ta sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau.” Thiên đặt tay mình lêntay phong miệng nở một nụ cười mãn nguyện.
“Trời … Hai thằng điên.” Nhi bấtlực đứng nhìn Thiên và Phong diễn trò.

“Em đi đây xe buýt sắp tới rồi.Chào anh chị.” Thiên hối hả chạy đi.
“Thằng bé thật ngoan.” Nhi nhìntheo Thiên mà nói.
Phong đứng sau gật gù đồng ý.
Thiên vừa chạy ra tới trạm xebuýt dưới cây phượng vỹ thì đã thấy Vũ đứng đó chờ cậu. Vũ chào đón cậu bằng nụcười hở răng tỏa nắng.
“Chào cậu.” Vũ lên tiếng trước.
“Cậu cũng đi xe buýt à.”
“Tớ muốn đi học chung với cậu giốngnhư hồi cấp hai.” Vũ lại cười hiền
“Cậu xách theo cái gì mà nhiều thế.”Thiên chỉ vào cái núi giấy Vũ đang cầm
“Cho cậu nè.”
“Đây là gì thế?” Thiên nhìn vàotrong túi giấy.
“Là quà sinh nhật, quà giángsinh, quà năm mới trong vòng 3 năm qua của cậu. Tớ mua tặng cậu mà giờ mới có dịpđưa.”
“Vũ…” Thiên cảm động không nóinên lời.
Thiên muốn bay lại bá vai người bạnthân của mình nhưng nhớ ra mình đang là con gái nên cậu đành thôi.
“Cám ơn cậu nhiều. Trưa tớ mời uốngtrà sữa nhé.”
“Trà sữa vải nha.”
“Trà sữa vị vải thêm topping bánhflan, thạch phô mai, trân châu trắng và kem tươi.”
“Chính xác.” Vũ nheo mắt tinh nghịch.
Từ hôm gặp lại Vũ tới giờ Thiên bỗngnhiên cảm thấy cuộc đời mình như vừa được thêm vào những sự ngọt ngào và vui vẻ.Thiên đã rất buồn khi năm ấy Vũ chuyển trường.
Xe buýt số ba cập bến mọi người lụctục nối đuôi nhau lên xe.
Trong lúc đi trong sân trườngThiên nói.
“Vũ trưa nay tụi mình cùng ăntrưa đi. Tớ mang theo cả phần cho cậu nữa.”
“Ừ.” Vũ gật đầu ngay lập tức.
Tiết học cuối cùng của buổi sángcuối cùng cũng kết thúc, mọi người mệt mỏi đi ra khỏi lớp.
“Đi thôi.” Vũ gõ nhẹ lên bàn củaThiên.
Hai người bạn cùng nhau ngồi xuốngchỗ cái bàn gỗ dài nhìn ra bãi cỏ rộng bên dưới cây cọ lớn. Thiên bày đồ ăntrong hộp ra, cậu đưa muỗng và đũa cho Vũ. Hai người cùng nhau dùng bữa mộtcách ngon lành.
“Cậu sao thế Thiên, tớ thấy cậucó vẻ không vui.”
Thiên chán nản lấy tay gảy trán.
“Hôm qua tớ vừa bị cho nghỉ việc.Tối qua tớ có nộp đơn qua mail vài chỗ rồi mà tới giờ chưa thấy chỗ nào gọi, chắclà tạch hết rồi.”
“Cậu mới gửi tối qua thì sao ngườita đọc kịp. Biết đâu họ chưa rãnh để đọc mail cậu.”
“Tớ không biết nữa.” Thiên khẽ đẩyvai.
“Cậu muốn vay tiền không tớ chonày.”
“Cám ơn cậu, giờ thì tớ vẫn còn cầmcự được khi nào hết tớ sẽ tìm đến cậu. Cậu không được giả vờ không quen khi tớmượn tiền đấy.” Thiên nói hớm hỉnh
“Tớ có khi nào như vậy. Cần thìnói tớ. Đừng ngại.”
“Tớ biết rồi.” Thiên trả lời lòngđầy cảm kích.
Bỗng chuông điện thoại của Thiênvang lên. Cậu liền bắt máy.
“Dạ Thiên nghe ạ… dạ … dạ được ạ… tối nay được ạ … dạ em cám ơn anh.”
Thiên cúp máy mặt đầy hớn hở.
“Kiếm được việc rồi à?” Vũ hỏi.
“Chính xác. Tối nay tớ sẽ đi làmluôn.”
“Chúc mừng cậu.”
“Ăn thôi, ăn xong chúng ta đi uốngtrà sữa.”
“Ờ.”
Sân trường rộng lớn đâu đâu cũngcó sinh viên ngồi rải rác người thì đang ăn trưa, người thì ngồi nghỉ ngơi nghenhạc, người thì trò chuyện cùng bạn, phía chân trời đám mây đen đang kéo tớibáo hiệu tối nay sẽ có mưa lớn.
Tại công ty Vulcan đang diễn ra mộtcuộc họp vô cùng căng thẳng do Giám đốc Lê Nguyên Vương chủ trì. Trưởng phòng kếhoạch đang báo cáo cho giám đốc:
“Thiệt hại do sập nguồn máy chủngày hôm qua đã khiến công ty thiệt hại 2 triệu USD tại thị trường Việt Nam, thịtrường Thái Lan là 3 triệu USD… và nặng nề nhất là thị trường Trung Quốc 5 triệuUSD. Tổng thiệt hại là 15 triệu USD.Đã tìm ra được nhóm hacker tấn công chúngta, cảnh sát đã bắt được tất cả bọn người này nhưng tên thủ lĩnh đã chạy thoát,công an đã tăng người truy lùng. Và người của chúng ta cũng đang truy lùng hắntrên không gian mạng. Nhưng vẫn chưa có bất kỳ dấu tích nào.”
Thiên đưa tay ra hiệu dừng lại.Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Không tìm được tên này thì cácông cũng nộp đơn nghĩ việc luôn đi.” Thiên đập mạnh tay xuống bàn và rời khỏiphòng họp trước sự hoảng sợ của các trưởng phòng.
Trợ lý Hoàng nãy giờ đứng sauThiên vẫn không quá bất ngờ trước phản ứng kịch liệt của Giám Đốc.
“Trợ lý Hoàng xin cậu nói đỡ vàilời với giám đốc giúp chúng tôi.” Ông trưởng phòng An ninh mạng đau khổ nói.
….
Thiên được nhận vào làm bảo vệcho một trung tâm thương mại. Lương cũng khá nên khi vừa nghe điện thoại đến làcậu nhận ngay.
“Công việc của chúng ta là đi tuầnbãi xe, bảo vệ tài sản cho khách hàng. Công việc bắt đầu lúc 18 giờ và kết thúclúc 20 giờ. Em có thắc mắc gì không.” Anh ca trưởng hỏi Thiên.
“Dạ không ạ.”
“Tốt. Tối nay anh đang thiếu ngườiem có thể làm luôn giúp anh được không Thiên.”
Thiên ngập ngừng vì chưa hiểu rõtính chất công việc. Nhưng cậu vẫn đồng ý.
Thiên thai đồng phục và được catrưởng hướng dẫn sơ bộ công việc tầm 15 phút thì cậu được phân đi tuần mộtmình. Thiên tiếp thu khá nhanh do trước đây cậu cũng đi làm bảo vệ cho quán nhậurồi, chỉ là quán nhậu thì không có quy định gì cả còn ở đây có quy định và bộquy tắc rất chuyên nghiệp. Thiên vừa đi hết một vòng bãi xe mà không thấy có gìbất thường xảy ra, cậu không thể nào tưởng tượng nỗi là nó có thể rộng đến nhưvậy. Bỗng Thiên nhìn thấy một kẻ mặc áo thun thể thao màu đen, nón trùm che đầucó hàng động vô cùng đáng ngờ, có vẻ như hắn ta đang cố phá cửa của một chiếcxe trong bãi. Thiên la lớn chạy lại vật hắn ta ra đất. Bất ngờ hắn ta đấm Thiênmột cái vào mặt khiến cậu choánh váng miệng cậu rỉ máu. Trong cơn đau và sự mệtmỏi tất cả những chịu đựng của Thiên vài ngày qua bỗng đến tới hạn, Thiên như mộtcon sói dữ lao vào đấm liên tục vào tên trộm cậu dùng hết tất cả sức lực củamình trút nỗi câm phẫn lên hắn ta. Chợt lý trí Thiên bừng tỉnh Thiên vội dừng lạikhông tấn công tên trộm nữa. Ngay lúc này tên trộn co chân đạp mạnh một cái vàobụng khiến Thiên văng trúng chiếc xe ngay đó.
“Có chuyện thì thế?” Một số bảo vệnghe thấy tiếng động liền chạy ra xem.
“Giám đốc cậu không sao chứ? Ailàm cậu ra nông nổi này.” Trợ lý Hoàng Chạy lại đỡ người áo đen dậy.
Trưởng ca bảo vệ chạy tới trước mặttrợ lý hoàng và người áo đen cúi đầu khẩn khoản.
“Giám đốc cậu có bị sao không?Xin lỗi giám đốc, thành thật xin lỗi giám đốc.”
Thiên được một bảo vệ đỡ đứng dậy,cậu cảm nhận được rằng mình vừa phạm một tội lỗi tồi tệ nhất cuộc đời cậu.
Vương đưa mắt nhìn xoáy sâu vàoThiên.
“Giám đốc để tôi đưa cậu đến bệnhviện.” Trợ lý Hoàng lo lắng.
“Gọi luật sư Thanh, tống hắn tavào tù ngay lập tức.” Vương tức giận nói.
Sau khi nghe xong lời của Vương,Thiên không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, cậu ngồi bệnh xuống đất,ôm đầu hoảng sợ tột độ. Tay Thiên rung lên từng hồi, giờ việc nuốt nước bọt xuốngcổ họng cũng khiến cậu cảm thấy khó khăn.
Sau đó cảnh sát đến và Thiên bịđưa về đồn lấy lờ khai.

macthienvuong
10-03-2022, 08:08 PM
7. Thẩn Thờ (Wattpad: Nghĩa Dennis)

Mưa rơ rả rít ngoài sân nhà, bụihồng nhung thu mình nép vào hàng rào để tránh những hạt mưa đang từ trời rơi xuống.Mưa lớn làm nước trong hồ cá bày màu làm bằng chậu trồng cây tràn ra bên ngoài,những chú cá nhỏ sợ sệt ẩn mình sâu xuống dưới đáy hồ. Chim mẹ xù lông dang rộngđôi cánh, che chắn cho những quả trứng bên dưới người nó. Những làn mưa soimình dưới ngọt đèn vàng trên cột điện như những ngôi sao băng bằng nước khẽ xẹtqua rồi biến mất. Từng hạt từng hạt nói tiếp nhau đáp trên mặt đường nhựa. Tiênđang nghe bài giảng từ cái lap top thông qua đôi tay nghe màu trắng, để trênbàn nhỏ đặt trên giường. Sáng nay khi thức dậy, tiền nhìn thấy một mảnh giấyghi chú màu xanh lá được dán trên màn hình máy tính trên đó ghi:
Anh đã lưu bài giảng vào máy tínhcho em.
Anh hai.
Giọt nước mắt của Tiên bỗng tràora mà không hề báo trước. Tiên cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có người anh hainhư Thiên. Tiên tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ làm gì cho anh hai buồn.
Có tiếng gõ cửa phòng khiến Tiêntrở về thực tại. Bà ngoại từ ngoài bước vào với cái tô sứ nhỏ trên tay. Bà ngồixuống giường cạnh Tiên.
“Cháu bà đang xem gì mà chăm chúvậy.” bà Năm đặt tô sứ lên bàn học nhỏ.
“Con chỉ đang nghe nhạc thôi ngoại.”Tiên chống chế.
“Ngoại có hầm chân gà tre với thuốcbắc cho con nè. Bài thuốc này là của mấy cô ở ngoài chợ bài cho ngoại, nó sẽgiúp xương con mau lành lại.” Bà Năm đẩy tô canh lại gần tiên.
Tiên ngoan ngoãn múc một muỗngcanh cho vào miệng.
“Ngon lắm ngoại, có mùi thuốc bắcrất là thơm.”
“Ăn đi cho mau khỏe.”
Bà Năm nhìn ra cửa sổ thấy mưacàng lúc càng nặng hạt, trong lòng lo lắng “Không biết thằng Thiên có mang theo áo mưa không?”
Sau khi nhận được cuộc gọi từ đồncảnh sát Vũ vội vã lao ra khỏi nhà, cậu chỉ kịp choàng lên người chiếc áo mưa cánhdơi rồi leo lên chiếc Honda SH màu trắng lao ra khỏi nhà. Mưa càng lúc càng nặnghạt. Vũ lấy tay gạt nước mưa đang che mắt mình. Sau 15 phút lướt ngoài đườngthì Vũ đã đến đồn cảnh sát.
“Thiên Thiên …” Vũ lao vào sảnh đồncảnh sát hô to.
Thiên ngồi co ro một mình trênbăng ghế lạnh cạnh bình nước, nghe thấy Vũ cậu giơ tay, lên tiếng đáp. Vũ đứngsững nhìn người đang giơ tay lên nhưng vẫn chưa dám bước tới vì giờ đây trước mặtVũ, Thiên đang là một chàng trai chứ không phải là hình dạng một cô gái mà cậuvẫn gặp hàng ngày ở trường. Nhưng Vũ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt ấychính là cậu bạn thân của mình. Vũ tự trấn an mình rồi mau chóng bước tới cạnhThiên.
“Cậu là Thiên phải không?”
“Ừ mình là Thiên đây?” Thiên khẽđáp.
Vũ ngồi xuống cạnh Thiên, tronglòng Vũ lúc này có nhiều thắc mắc muốn hỏi Thiên nhưng cậu không hỏi. Vũ đứng dậyđi lại bình nước mang lại cho Thiên một ly nước ấm. Sau khi uống xong ly nướcThiên mở lời.
“Cám ơn cậu đã tới. Tớ không dámbáo cho người nhà biết nên đành gọi điện thoại cho cậu.” Thiên nói nhưng mắt vẫndán chặt xuống sàn nhà.
“Cậu làm đúng rồi đấy. Phải gọicho tớ chứ không là tớ giận cậu đấy.” Vũ vỗ nhẹ vào tay Thiên đang đặt trênđùi.
“Cám ơn cậu.”
“Cậu ngồi đây nhé. Để tớ lại làmviệc với cảnh sát.” Vũ đứng dậy đi lại phía bàn làm việc của viên cảnh sát phụtrách.
Thiên thu người tim cậu đập mạnh,cậu sợ mình sẽ bị ngồi tù, sợ sẽ không còn ai chăm sóc cho Tiên, cho ngoại nữa.Nỗi sợ như con quỷ vô diện từ từ ăn trọn linh hồn của Thiên. Tay Thiên co giật cànglúc càng mạnh khiến cậu không sao kiểm soát được, chiếc ly giấy trên tay cậu rớtxuống đất. Bỗng một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh ngắt củaThiên. Thiên ngước mặt lên thì thấy Vũ đang nhìn cậu với một ánh mắt ấm ám vàđáng tin nhất. Thiên cảm thấy người mình dần ấm lại, tay cậu cũng đã ngừng cơnco giật vì sợ. Khoảng 1 giờ sau thì viên cảnh sát đi về phía Vũ, Vũ vội đứng dậytiếp chuyện. Viên cảnh sát lên tiếng.
“Bên bị hại không đồng ý hòa giải.Nên cảnh sát sẽ tạm giam bạn em để tiếp tục điều tra. Tốt nhất em nên liên hệ vớingười nhà của bạn em, gọi họ đến đây ngay đi.”
Vũ cúi đầu chào khi viên cảnh sátrời đi.
Ánh mắt tuyệt vọng của Thiên mộtlần nữa lại quay về, cậu cố bắt mình phải thật bình tĩnh.
15 phút sau thì Nhi, Phong và dìÚt đã có mặt tại đồn cảnh sát sau khi nghe Vũ gọi thông báo sự việc. Dì Út chỉkịp cởi cái áo mưa mỏng, lao nhanh về chỗ Thiên đang ngồi trong khi Nhi vàPhong đi lại quầy tiếp dân.
“Thiên đẹp trai của Út con có bịsao không, nghe bạn con gọi báo mà Út lo cho con quá. Con có bị thương chỗ nàokhông?
“Con không sao đâu út bị bị xayxát thôi ạ.”
“Con ăn gì chưa? Út có mua bánhbao cho con nè.”
“Lúc nãy Vũ có mưa cơm tối cho rồi.”
“Đứa cháu tội nghiệp của Út.” DìÚt ôm chặt Thiên vào lòng rồi òa khóc.
“Út ơi con không sao mà. Út đừngkhóc nữa.”
Vũ đứng đấy nhẹ nhàng quan sát dìcháu họ quan tâm lẫn nhau, điều đó khiến cậu ấm áp dù cho cả người cậu đã ướt đẫmvì con mưa.
Nhi và Phong đang nói chuyện vớiluật sư của bên bị hại, không rõ là họ nói gì chỉ thấy rằng ông luật sư lắc đầuvài cái rồi bỏ ra về mặc cho Nhi và Phong cố níu giữ. Sau đó Nhi và Phong đi vềphía mọi người đang chờ.
“Họ không chịu hòa giải, ông chủcủa ông ta quyết tâm phải tống Thiên vào tù.” Phong chua chát nói.
“Em đừng lo Thiên chị sẽ thuê luậtsư bảo vệ em.” Nhi an ủi Thiên.
Cả bầu trời trước mặt Thiên như tốisầm lại. Mặt cậu tái nhợt như mặt người chết. Dì Út ôm Thiên vào lòng mà khóc. Mộtlúc sau cảnh sát đến và dẫn thiên vào phòng tạm giam trước sự bất lực của mọingười.
Sau khi định thần lại dì Út lêntiếng:
“Tạm thời chuyện này đừng nói chobà ngoại biết bà già rồi không chịu nỗi cú sốc này đâu, cả anh chị hai nữa,chuyện còn lại cứ để Út giải quyết.” Mắt dì Út ánh lên một sự quyết tâm.

Khi về tới trước cổng nhà lúc nàythì Nhi lên tiếng hỏi:
“Út có cách giúp thằng Thiênkhông ngồi tù thật sao.”
Phong đứng kế bên như thể hiệncũng có cùng thắc mắc.
“Không.” Út trả lời thật đơn giản
“Vậy sao lúc trong đồn cảnh sátÚt bảo để chuyện này Út lo.”
“Thì nói vậy cho mọi người an tâmthôi.”
“Trời ơi Út…” Phong thảng thốt.
Sau một hồi trầm tư thì Út lên tiếng.
“Mai Út sẽ đi tìm người bị hại đểxin người ta tha cho thằng Thiên. Có quỳ xuống cầu xin thì Út cũng sẽ làm miễnsao họ chịu bãi nại.”
“Mai con đi với Út.” Nhi nói
“Con còn ở nhà coi tiệm áo cưới vớichăm bé châu.”
“Vậy để con xin nghỉ rồi chở Útđi.” Phong lên tiếng.
“Thôi hai đứa không ai đi cả, Útsẽ đi một mình, đi nhiều người sẽ khiến họ cảm giác như mình muốn gây sự hơnhòa giải. Để Út tự đi.”
Nhi và Phong dang tay cùng ôm dìÚt vào lòng. Bình thường họ thấy dì út hay vụng về và thưa thớt không ngờ khicó việc xảy ra thì dì Út lại là người bình tĩnh nhất.
Sau đó cả ba cùng bịa ra một câuchuyện để che giấu cho sự vắng mặt ở nhà của Thiên, một châu chuyện thật hay màkhông ai nghi ngờ về tính chân thật của nó theo như lời Phong nói.
Sáng hôm sau dì Út xin nghỉ làm,diện trên mình một bộ đầm xòe chít eo màu hồng trên ngực có họa tiết hoa cúc họami cách điệu. Dì Út đưa tờ giấy cho taxi nhờ bác chở đi đến địa chỉ được ghitrên đó, trên đường Út còn ghé mua một giỏ trái cây thật đẹp. Tài xế taxi dừnglại trước một tòa nhà lớn phía trước có chữ to màu vàng ngay lối vào “VulcanTower”. Dì Út trả tiền taxi và đi vào trong sảnh chờ lớn và vô cùng sang trọng,Dì Út đi lại quầy tiếp tân nơi cô nhân viên tóc ngắn đang đứng.
“Cô ơi tôi có thể gặp giám đốc củacông ty không ạ”
“Xin bà cho xin tên bản thân vàtên công ty ạ. Để tôi kiểm tra lịch hẹn của giám đốc.”
“Tôi tên là Lý Mỹ Nhàn tôi chưacó đặt lịch hẹn trước.”
“Vậy xin phép hỏi bà đến gặp giámđốc vì việc gì ạ?”
“Tôi là dì của Lê Cao Thiên xincô báo lại là tôi muốn gặp giám đốc vì có chuyện muốn nói.”
“Vậy bà đợi một chút, tôi sẽ liênhệ với phòng thư ký và báo lại cho bà sau.”
Cô nhân viên tóc ngắn có đeo bảngtên ghi An My, nhấc máy nội bộ gọi cho trợ lý Hoàng báo cáo sự việc. Sau khi nhậnđược cuộc gọi trợ lý Hoàng vội đi vào phòng của giám đốc.
“Mời vào.” Vương lên tiếng khinghe thấy tiếng gõ cửa.
“Thưa giám đốc có bà Lý Mỹ Nhànlà dì của Lê Cao Thiên xin muốn gặp giám đốc.”
“Lê Mỹ Nhàn là ai. Tôi không biếtbà ta.” Vương ngẫng mặt lên nhìn trợ Lý hoàng.
“Lê Mỹ Nhàn có thể cậu không biếtnhưng Lê Cao Thiên chắc chắc là cậu biết.”
Vương nhìn trợ lý hoàng với vẻ hồnghi. Trợ lý Hoàng nói tiếp.
“Lê Cao Thiên là kẻ đã tấn công cậutrong bãi xe tối hôm qua. Tôi nghĩ bà ấy muốn gặp cậu để nói về việc này. Chắcbà ấy muốn xin cậu tha cho cháu bà ấy.”
“Thì ra là người nhà của tên đó.”Vương rờ lên vết thương trên mặt.
Sau khi bị Thiên đánh Vương đã đượctrợ lý Hoàng đưa ngay vào bệnh viện để kiểm tra và kết quả là cậu không bịthương quá nặng, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi cậu đã được bác sĩ cho xuất viện.
“Cậu có định gặp bà ấy không giámđốc?”
“Báo với bà ta tôi bận.” Vương lạnhnhạt đáp.
Cô lễ tân tóc ngắn bước lại chiếcghế Dì Út đang ngồi trong sảnh chờ báo tin.
“Thưa bà hiện nay giám đốc đang bậnchắc sẽ không gặp bà được mong bà thông cảm.” My biết giám đốc không muốn gặpngười này nhưng cô vẫn lịch sự nói giảm nói tránh.
“Dạ!” Mắt dì Út ánh lên sự thất vọng“Cô ơi tôi có thể ngồi đây chờ cho đến khi giám đốc hết bận được không?” Dì Útnhìn My cầu khẩn.
Sau khi ngập ngừng một chút thìMy trả lời
“Dạ được bà cứ tự nhiên ạ. Tôixin phép đi làm việc.” My cúi đầu chào dì Út.
Dì út thở dài thả mình ngồi xuốngchiếc ghế, mắt nhìn qua giỏ trái cây gói cẩn thận được thắt một chiếc nơ lớnmàu hồng. Thời gian trôi như con thôi mới thoáng cái đã là 17 giờ chiều. My chuẩnbị ra về nhưng trước khi rời đi cô quyết định đi lại phía dì Út. Dì Út vẫn ngồingay ngắn trên ghế nhưng giờ đây dì Út trầm mặc hơn buổi sáng.
“Dì ơi giám đốc đã về rồi. Chắchôm nay dì sẽ không gặp được giám đốc đâu.” My quyết định nói ra những lời màmình cứ băng khoăn.
“Dạ vâng, vậy tôi về đây cám ơncô.” Dì Út buồn bã đứng dậy gật đầu chào My rồi nặng nhọc từng bước rời khỏitòa nhà.
My cũng gật đầu chào Dì út, cô đứnglặng nhìn dáng vẻ thất thần của dì Út khuất dần sau bồn cây lớn phía ngoài sân.
Trên đường về khi Vương đang chămchú đọc báo cáo công việc thì trợ lý Hoàng lên tiếng.
“Thưa giám đốc tôi đã thu thập đượcthông tin của kẻ đã tấn công cậu hôm qua, cậu có muốn đọc qua không ạ.”
“Đưa tôi.”
Vương nhận phong bì hồ sơ trắng lớntừ trợ lý Hoàng.
“Lê Cao Thiên…”
“Giám đốc tôi có điều muốn hỏi…”Trợ lý Hoàng ngập ngừng.
“Hỏi đi.” Vương vẫn lạnh lùngđáp.
“Giám đốc cậu thật muốn Lê CaoThiên phải ngồi tù sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế tại sao khuya ngày hôm qua cậulại gọi cho luật sư Thanh và bảo ông ấy khoan chuẩn bị hồ sơ khởi kiện. Ông ấyđã rất bối rối và gọi cho tôi.”
“Lát nữa tôi sẽ liên hệ lại vớiông ấy sau.”
“Giám đốc xin lỗi cho tôi nói thẳng…,tôi rất rõ tính cách của cậu, thật sự cậu không muốn Lê Cao Thiên phải ngồi tùmà cậu chỉ muốn dạy cậu ta một bài học. Như chuyện sáng nay cậu có thể đuổi cáibà cô áo hồng đó khỏi công ty nhưng cậu đã không làm vậy. Cậu còn âm thầm sai nhânviên mang bánh và trà cho bà ấy.” Trợ lý Hoàng ngừng lại.
Vương vẫn im lặng không nói gì.
Trợ lý hoàng sau một lúc hít sâulại nói tiếp
“Anh chàng Lê Cao Thiên này cóhoàn cảnh khá đáng thương, 1 ngày đêm bị giam chắc đã dạy dỗ cho cậu ta…”
“Tôi biết rồi.” Vương lên tiếngngắt lời trợ lý Hoàng.
Trợ lý Hoàng không nói thêm gì nữa,đối với cậu thì giám đốc là một người miệng cứng lòng mềm.
Tối đó Thiên được thả ra, cảnhsát thông báo bên bị hại không kiện cậu nữa.

macthienvuong
11-03-2022, 07:25 PM
8. Loang Lổ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Bà Năm Hường có 3 người con gái.Đứa con đầu bà đặt tên là Lý Mỹ Bình, chữ Bình trong Hòa Bình với mong muốn congái có một cuộc sống yên ổn, không còn chiến tranh, không còn loạn lạc. Con gáithứ bà đặt tên là Lý Mỹ An, chữ An trong An Yên với ý nguyện con gái có một cuộcsống an lành, một chỗ an cư trong cuộc sống, một chữ an toàn trong mọi việc.Con gái Út bà đặt tên là Lý Mỹ Nhàn, chữ Nhàn trong Nhàn Rỗi với cầu mong congái nhỏ luôn không quá quay cuồng vì công việc, có nhiều thời gian nghĩ ngơi.Bình, An, Nhàn ba cái tên nói lên ước nguyện của các bậc cha mẹ dành cho concái họ trong cuộc sống đầy vất vả này. Nhưng dì Hai Bình thường có cắt nghĩakhác về ba cái tên Bình, An, Nhàn của ba chị em họ. Theo dì Hai thì Bình là củachữ Bình Bông vì bây giờ dì hai khá là mập trông như cái bình cấm hoa tròn, Anlà An Nghỉ vì mẹ Thiên đã theo tổ tiên về miềng cực lạc để “nghỉ dưỡng”, cònNhàn là Nhàn Nhạt vì dì Út rất ghét ăn mặn nên món nào út nấu cũng rất là nhạtdo bỏ ít muối. Mọi người nghe thấy cũng gật gù đồng ý dù chữ nghĩa hơi có chútmiễn cưỡng.
“Út ơi con vào được không?” Thiênđứng trước phòng của dì Nhàn lên tiếng hỏi.
“Vào đi Thiên đẹp trai.”
Thiên mở cửa rồi bước vào trongphòng. Thiên đứng yên nhìn dì Nhàn mà không nói gì mặt cậu ủ rũ.
“Lại đây.” Dì Nhàn gọi bằng giọnghiền hòa.
Thiên đi lại ngồi xuống sàn rồi gốigầu lên chân dì Út. Dì Nhàn ngồi trên giường thấp dùng tay xoa lưng cho Thiên.
“Con xin lỗi Út, vì con mà Út phảiđi cầu xin người khác.”
“Út có giúp gì được đâu, người tađâu có chịu gặp Út.”
“Nhưng cuối cùng người ta vẫn bãinại.”
“Chắc họ sợ Út ngày nào cũng đếnđó sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của họ nên họ mới thôi.”
“Út có buồn con không? Con là mộtđứa trẻ không ngoan phải không Út?”
“Út đâu có buồn con đâu Thiên đẹptrai. Con là một đứa trẻ ngoan. Ai trên đời mà chẳng mắc sai lầm. Người ta trưởngthành từ những sai lầm đó.” Dì Út lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Thiên.
“Con nhớ mẹ lắm út. Lúc nhỏ mẹcũng hay ngồi như vầy rồi vỗ lưng cho con.”
Dì Nhàn bỗng cảm thấy như có gìđó nghèn nghẹn ở cổ họng.
“Út cũng nhớ mẹ con. Út nhớ lúcnhỏ có lần Út với chị ba đi mót lúa (đi nhặt lúa vụn người ta bỏ đi), hai chịem mót cả ngày cũng được cỡ một lon gạo xong đem ra nhà bà Tư đổi lấy được haicây kẹo, vậy mà Út vụng về làm rớt cây kẹo của mình xuống bùn lúc đó Út khóckhan cả giọng vì tiếc cây kẹo. Thế là chị ba phải lấy cây kẹo của mình đưa choÚt thì Út mới hết khóc. Sau đó mẹ con còn phải cõng Út về nữa vì chạy nhảy cảngày nên chân Út bị đau, vậy mà chị ba không một lời than van…” Dì Út khóc.
“Nhân sinh vốn nhiều muộn phiền,nhưng nếu bạn có đủ can đảm để đối diện với nó thì bạn sẽ càng trở nên mạnh mẽhơn. Chọn đi tiếp hay là dừng lại đều do chính bản thân bạn lựa chọn.” Lời câunói trên bức tranh thư pháp treo trong phòng của Út Nhàn.
Tại sân bóng rổ trong công viên gầnkhu nhà của Thiên và Vũ. Cả hai người bạn đang ngồi cạnh nhau trên dãy ghế màuđỏ dọc theo sân bóng. Vũ lên tiếng.
“Cậu nhắn tớ ra đây chắc là có gìmuốn kể phải không? Tớ sẵn sàng nghe rồi.”
Từ sau sự việc ở đồn cảnh sát thìThiên càng tin tưởng Vũ hơn, mặc khác với sự nhại bén của Vũ chắc cậu cũng đã lờmờ hiểu ra bí ẩn quanh những sự việc xảy ra vài ngày này. Nên Thiên quyết địnhsẽ kể rõ mọi chuyện với cậu bạn thân.
“Ừ tớ muốn kể cho cậu nghe tất cảsự thật…”
Vũ im lặng lắng nghe.
“… thế là tớ đã giả dạng của Tiênđể đến trường đại học. Còn những việc về sau thì cậu đã rõ.”
Vũ trầm tư sau khi nghe câu chuyệncủa Thiên. Mặt Vũ vẫn bình thường không hề có sự thay đổi về cảm xúc.
“Thế còn việc học của cậu thìsao. Cậu không định học tiếp nữa sao?” Vũ lên tiếng sau một lúc suy tư.
“Tớ đã bảo lưu kết quả ở trường ĐạiHọc Tổng Hợp chắc hai năm nữa tớ sẽ đi học lại.”
“Tại sau không phải là một năm nữa,sau khi Tiên đã có thể đến trường?”
“Nói thật với cậu là tiền tớ đểdành để đi học đã dùng để phẫu thuật cho Tiên. Nên giờ tớ phải bắt đầu để dànhlại từ đầu. Đó là lý do mà tớ cần việc gấp gáp vậy.”
“Vậy mà tớ cứ tưởng là cậu đã đichuyển giới làm con gái.” Vũ vu vơ nói.
“Thích tớ à, muốn cưới tớ chứgì?” Thiên trêu Vũ
“Quá thật vọng khi không có mộtngười bạn gái xinh đẹp. Nhưng có lại một thằng bạn như cũ cũng tốt.”
“Gì mà cũng tốt, phải nói là quátốt đi chứ. Cậu có biết khi tớ làm con gái tớ ngột ngạt biết chừng nào không?Cái này không được làm cái kia không được làm, sau đợt này tớ thấy làm con trailà sướng nhất trên đời. Đi tiểu còn phải ngồi nữa…” Chợt như nhớ ra điều gìThiên nhìn Vũ nham nhở.
“Đừng nói cậu lại muốn…”
“Lâu rồi chúng ta không thi xemai đái xa hơn hay là hôm nay chúng ta thi đi xem coi trình độ của cậu có tănglên không?” Thiên ranh mãnh.
“Lớn rồi ai mà lại chơi trò đáithi nữa, trò đó chỉ có tụi con nít mới chơi thôi.”
“Sợ chứ gì, sợ thua tớ, hay là sợtớ nhìn thấy “cái ấy” của cậu, chắc nó chỉ cỡ này.” Thiên giơ ngòn tay út lên rồico co trêu ngươi Vũ.
“Không cần công kích tớ khôngchơi đâu.”
“Ờ ờ không chơi thì thôi, giờ lớnrồi nên chê mấy trò của tớ là con nít chứ gì. Chỉ thích mấy trò văn văn minhminh.” Thiên lại khích tướng Vũ.
Vũ lạnh nhạt bỏ đi một nước. Thấyvậy Thiên kêu lớn.
“Vũ đi đâu vậy, về hả?”
“Ra bức tường phía sau. Cậu khôngđi theo còn đứng đó làm gì?”
Thiên cười mãn nguyện vì bức tườngcũ phía sau sân bóng là nơi Thiên, Vũ và bọn con trai dùng để thi xem ai đái xahơn.
“Vũ chờ tớ với, cậu đi chậm thôi,ai thua phải bao trà sữa!” Thiên nói với theo
Sáng hôm sau tại phòng học, Thiêntrong hình dạng của Tiên nhẹ nhàng đặt ly trà sữa xuống trước mặt Vũ.
“Lần sau tớ sẽ thắng cậu.” Thiêncay cú.
“Luôn sẵn lòng tiếp chiêu.” Vũ cườinói.
Thiên thật sự không thể nào ghétnỗi gương mặt như thiên thần của Vũ. Cậu chỉ biết ôm nỗi bực vào trong lòng vàthầm chờ ngày báo thù.
Lớp trưởng của lớp là Nam một cậubạn cao gầy mang đôi kính cận khá to. Hôm nay trong Nam khá bảnh với áo sơ micaro vàng cam và quần jean xanh. Nam ngồi xuống phía trước mặt Thiên và Vũ.
“Chào hai cậu tớ là Nam là lớptrưởng của lớp mình.” Nam giới thiệu bản thân
“Chào cậu tớ là Vũ.”
“Tớ là Thiên hân hạnh làm quen.”Thiên chuyển về chế độ của một cô gái thùy mị nết na.
“Tớ có cái này cho hai cậu xem.”Nam đưa một tờ poster nhiều màu cho Thiên và Vũ
“Lễ hộ chào đón tân sinh viênRainbow Fairy.” Vũ đọc thầm
“Sao cậu lại đưa tụi tớ cái này.”Thiên hỏi.
“Cuối tuần này trường sẽ tổ chúclễ hội để chào đón tân sinh viên với tên gọi là Raibow Fairy.”
Thiên và Vũ gật gù lắng nghe.
“Trong lễ hội sẽ có cuộc thi hóatrang với chủ đề là Princess and Prince. Mỗi lớp năm nhất sẽ cử ra một nam và mộtnữa để tham gia cuộc thi này. Tớ mong hai cậu sẽ tham gia.”
“Một cuộc thi vô bổ.” Thiên nghĩthầm.
Vũ thì trầm mặc không nói gì.
Thấy thái độ thờ ơ của Thiên vàVũ, Nam liền nói tiếp:
“Giải nhất của cuộc thi là 10 triệutiền mặt và voucher trà sữa miễn phía một năm của nhãn hàng Hotoma đến từ NhậtBản.” Nam cao giọng như một diễn giả.
“Tớ tham gia.” Thiên nhìn Nam vớiánh mắt lấp lánh màu kim tiền.
“Vậy tớ cũng tham gia.” Thiên từtốn nói.
“Bravoo… vậy tớ sẽ ghi tên hai cậuvào danh sách tạm thời này.”
“Tạm thời?”
“À là vì, lớp chúng ta tổng cộngcó 7 người đăng ký tham gia cuộc thi này, gồm 4 nữ và 3 nam tính luôn hai cậu.Hai người thấy đấy giải thưởng quá làhấp dẫn mà phải không. Nên chiều nay trước khi ra về ban cán sự sẽ cho cả lớp bỏphiếu để chon ra một nữ, một nam đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince.”
Thiên và Vũ gật đầu tỏ ra mình hiểu những gì Nam nói.
“Tớ sẽ bỏ phiếu cho hai cậu.” Nam nói nhỏ vào tai của hai người bạn.
Nam nháy mắt chào Thiên và Vũ rồi về chỗ mình ngồi.
Bỗng có tiếng lao xao bên ngoài hành lang dẫn vào lớp một. Vương bước vào lớpnhư một vị thần ánh sánh với hào quang rực rỡ xung quanh mình. Đây là lần đầutiên Vương đến sau mấy ngày nghỉ học. Vương vẫn lịch lãm như ngày thường trongmột bộ suit đen sang trọng, tóc cậu được chảy chuốt gọn gàng bóng mướt. Mọi ngườitrong lớp đều phải ngước nhìn khi Vương đi qua chỗ họ ngồi. Vương chọn một chỗsát tường cuối lớp cách xa mọi người. Mặt Vương lạnh nhạt không quan tâm đến nhữnglời khen ngợi đang râm ran xung quanh.
“Đẹp trai quá, tớ chết mất.”
“Mặt đẹp mà thân hình còn chất lượng nữa chứ.”
“Quạt cho tớ đi tớ thở không nổi rồi này.”
“Đề cử cậu ta đi thi Princess andPrince thôi.” Cô gái tóc hoe nói.
“Tớ thì thấy Vũ đẹp trai hơn.” Côbạn kế bên đáp lại.

“Là tên đó.” Thiên hậm hực nhìn qua Vương.
“Tên đó là ai?” Vũ thắc mắc.
“Là cái tên muốn tống tớ vào tù.”
“À là cái tên bị cậu đánh ở bãi xe à.”
“Đâu phải tự nhiên tớ muốn đánh tên đó, tại hắn ta hành động đáng nghi.”
“Cậu muốn tớ đánh gãy chân tay hắn, biến hắn thành tàn phế suốt đời, đểgiúp cậu hả giận không?” Vũ nhìn Thiên với gương mặt sắt lạnh.
“Cậu nói thật hả?” Thiên lo lắng vì biết rằng Vũ có khả năng làm chuyện đó.
“Tớ đùa đó.” Vũ nhoẻn miệng cười.
“Thật ra là lỗi của tớ đã không hỏi trước mà đã tấn công cậu ta. Nhưng tớ vẫnkhông thể có cảm tình với kẻ đã tống tớ vô tù.”
“Đâu ai bắt cậu phải thích cậu ta đâu.”
“Tớ mà thích cậu ta... Không ngờ cậu ta lại học chung lớp tụi mình.” Thiênđau khổ.
“Oan gia ngõ hẹp.” Vũ hút một hơi trà sữa.
Cuối ngày học sau khi giảng viên vừa rời khỏi lớp, Nam nhanh nhẹn đứng ratrước lớp và thông tin về cuộc bìnhchọn người đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince trong lễ hội Tân sinh viên Rainbow Fairyvào cuối tuần.
“Đầu tiên xin mời bốn ứng viên nữ của chúng ta bước lên phía trên này.”
Vương không có hứng thú gì với mấy hoạt động dạng này, cậu đứng dậy định rờikhỏi lớp. Ngay lúc này Vương nhìn thấy một cô gái tóc dài, da trắng sứ, gương mặtxinh đẹp như một nàng công chúa đang từ từ rời khỏi chỗ ngồi. Bất giác Vương nhớra mình đã từng gặp cô gài này. Não Vương như một cuộng băng đang trở ngược lại.Vào ngày đầu tiên đi học khi Vương dừng xe gần trạm xe buýt để đi nghe điện thoại,cậu đã thấy một cô gái đang cố nhặt táo dưới đất dùm một bà lão, một cô gái rấtđẹp. Sau đó Thiên gặp lại cô gái đó khi cô ấy đang đuổi theo chiếc xe buýt vớiđôi giày đang xách trong tay, khi đó Vương đã rất kinh ngạc trước tốc độ chạy của cô gái, lầnthứ ba là khi Vương lái xe ra cổng trường để quay về công ty, ánh mắt cậu đã mộtlần nữa chạm vào cô gái đó.
“Thì ra là cô ấy.” Vương nói thầm rồi ngồi xuống ghế, cậu quyết định khôngra về nữa.

macthienvuong
12-03-2022, 08:56 PM
9. Hững Hờ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Bốn nữ ứng viên đại diện cho lớpđể tham gia cuộc thi Princess and Prince cùng đang đứng một hàng ngang trên bụcgiảng, mặt quay xuống nhìn cả lớp. Cả bốn người đều có những thế mạnh của riêngmình người thì cá tính, người thì đáng yêu, người thì năng động. Cả lớp đều hướngmắt về bốn cô gái phía trước mặt mình. Thiên cũng hơi lo lắng khi có quá nhiềuđôi mắt đang đỗ dồn vào mình nhưng vì 10 triệu tiền thưởng cậu có thể làm mọiviệc. “Thiên không được run, tự tin lên nào mày sẽ được chọn, với 10 triệu màysẽ 5 tháng tiền sinh hoạt.” Thiên nói với chính mình. Thiên nhìn xuống phía Vũthì thấy Vũ đang cổ vũ mình bằng một nụ cười thật rạng rỡ. Vương vẫn đang dõi mắttheo từng hành động của Thiên đang trong hình dạng của Tiên. Lúc này bỗng Namlên tiếng thông báo.
“Đây là bốn nữ ứng viên của chúngta. Nếu bạn nào muốn ứng tuyển thêm có thể bước lên trên này hoặc cả lớp mìnhmuốn đề cử thêm bạn nào thì xin hãy cho biết.” Giọng Nam đầy tự tin.
Cả lớp nhìn nhau một hồi nhưngkhông ai có ý kiến gì.
“Vậy bây giờ sẽ bắt đầu bỏ phiếubằng cách giơ tay. Chúng ta sẽ bắt đầu từ trái qua phải. Đầu tiên sẽ là bạn TrầnThanh Trúc. Ai bỏ phiếu cho bạn Thanh Trúc xin giơ tay.”
Một vài cánh tay đưa lên. Mai nữlớp phó phía sau Nam nhanh chóng điếm số lượng rồi ghi lên bảng ngay dưới tênngười được chọn: 10 phiếu.
“Tiếp theo sẽ là bạn Đỗ Kim Ngân.Ai bỏ phiếu cho bạn Kim Ngân xin giơ tay.”
Khá nhiều cánh tay giơ lên. Saukhi điếm Mai ghi xuống: 15 phiếu.
“Căng thẳng quá, tiếp theo là bạnnữ vô cùng xinh xắn đó là bạn Hoàng Thúy Hằng. Ai bình chọn cho bạn Thúy Hằngxin hãy giơ tay.”
Thiên lén nhìn bạn nữ tên là Thúyhằng và phải tự công nhận rằng cô ấy rất đẹp một vẻ đẹp mong manh và trongsáng. Thiên nghĩ vậy là cơ hội của mình hết rồi. Thiên lại đưa mắt nhìn về hướngcủa Vũ thì thấy cậu bạn gật đầu với cậu ý động viên. Mai lớp phó viết số 31ngay tên Thúy Hằng.
“31 phiếu bình chọn cho Thúy Hằngthật ấn tượng, vậy hiện tại Thúy Hằng đang là người có số phiếu dẫn đầu nhưng mọingười đừng quên chúng vẫn còn một thí sinh cuối cùng đó chính là Lê Mỹ Tiên.”Nam dẫn đắt như một MC chuyên nghiệp thật thụ.
“Bây giờ ai bỏ phiếu cho Mỹ Tiênxin hãy đưa tay.” Nói xong Nam giơ tay lên rồi nháy mắt với Thiên ý nói mình đãgiữ lời.
Thiên cố mỉm cười với Nam, khiThiên nhìn xuống lớp học cô đã rất bất ngờ khi có rất nhiều cánh tay đang đưalên, Vũ đang giơ cả hai tay của mình. Chợt Thiên đảo mắt về phía Vương thì thấycậu ta cũng đang giơ tay. Thiên cảm thấy bối rối vì kẻ thù đang bỏ phiếu chomình nhưng cậu chợt nhận ra là Vương đang bỏ phiếu cho hình dạng của Tiên chứkhông phải cậu.
“40 phiếu cho Mỹ Tiên và xinchúng mừng Mỹ Tiên sẽ là người đại diện lớp tham gia vào cuộc thi Princess and Prince.Xin một lần nữa chúc mừng.” Tiếng Nam hô to.
Cả lớp đồng vỗ tay ủng hộ cho chiếnthắng của Thiên. Vì quá bất ngờ Thiên đứng trơ ra như một khúc gỗ.
“Cám ơn sự tham gia của ba bạn vàxin mời Mỹ Tiên hãy đứng lại trên này.”
Ba bạn nữ còn lại nhanh chóng rờikhỏi bục giảng, Nam hướng dẫn Thiên đứng chờ ờ góc bàn giáo viên.
“Cuối cùng sẽ là cuộc bình chọndành cho các ứng viên nam. Xin mời các ứng viên mau chóng bước lên phía trênnày.” Tiếng Nam dõng dạt.
Vũ nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồibước lên phía trước khi đi ngang qua Thiên cậu nhe rằng cười với Thiên một cái,Thiên nói không ra tiếng từ chiến thắng động viên Vũ.
“Mọi người bình tĩnh thật bìnhtĩnh.” Nam gây sự chú ý của cả lớp, “Ba nam ứng viên của chúng ta đã sẵn sàng rồinhưng trước khi bắt đầu bỏ phiếu vẫn là câu nói cũ, có ai khác muốn ứng tuyểnkhông ạ hay lớp chúng ta có đề cử ai không?”
Ngay sau câu nói cuối của Nam thìcả lớp bắt đầu xôn xao mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía Vương. Như hiểu ýmọi người Nam vội lên tiếng.
“Theo như đề cử của cả lớp xin mờibạn nam áo đen cuối lớp lên đây đi ạ.”
Bất ngờ bị điểm mặt Vương hơi ngậpngừng một chút nhưng đã kịp lấy lại sự bình tĩnh. Do sức ép của mọi người Vươngđành miễn cưỡng đi lên phía trên bục giảng.
“Xin hãy cho bạn nam của chúng tamột tràng pháo tay động viên.” Nam nói với cả lớp.
Một tràng pháo tay giòn giả vanglên. Thiên không vỗ tay cậu vẫn còn ghim trong lòng chuyện cũ dù cậu biết phầnlớn là lỗi của mình.
Sau khi Vương đã đứng ở vị trítrên bục giảng thì Nam nhanh chóng đi lại phỏng vấn.
“Xin bạn hãy cho biết tên củamình. Đây là lần đầu mình thấy bạn trong lớp.”
“Lê Nguyên Vương.” Vương trả lờichiếu lệ.
“Vậy là chúng ta có thêm một ứngviên nữa đó là bạn Lê Nguyên Vương.”
Nam vừa dứt lời thì đã có mộttràng pháo tay lớn vang lên.
“Quả là một đối thủ nặng kí đây.”Nam hồ hởi tạo không khí.
Vương muốn nói lời từ chối nhưngkhông có cơ hội.
“Bây giờ cuộc bình chọn của chúngta xin được phép bắt đầu.” Tiếng Nam nói vang.
Kết quả sau cuộc bình chọn chocác ứng cử viên nam:
Phạm Duy Minh: 7 phiếu
Nguyễn Hữu Tính: 5 phiếu
Cao Anh Vũ: 42 phiếu
Lê Nguyên Vương : 42 phiếu
“Bằng phiếu nhau kia? Sao lại nhưvậy?”
“Vậy biết chọn ai bây giờ?”
“Hay phải bỏ phiếu lại?”
Mọi người bắt đầu bàn tán khi Vũvà Vương có kết quả bỏ phiếu bằng nhau.
“Mọi người im lặng.” Tiếng Namvang lên.
Cả lớp lúc này mới thôi bàn tán.
“Lớp chúng ta có tổng cộng 101thành viên, ở đây số lượng bình chọn mới chỉ là 100 người vậy chúng ta vẫn cònmột người chưa bình chọn.” Cả lớp hồi hợp nghe từng lời Nam nói, “ Và người đóchính là cô bạn Lê Mỹ Tiên của chúng ta.”
Cả lớp vở òa khi nhớ ra đã bỏ xótcô bạn, ngay lập tức tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Thiên đang đứng một góc. Vũvà Vương cũng đưa mắt nhìn về phía Thiên. Vương tự tin là cô bạn sẽ bình chọncho mình vì không ai có thể chống lại sự quyến rũ của cậu, Vương tự luyến.
“Mình bình chọn cho Vũ.” Tiênkhông mất giây nào để suy nghĩ.
Vương như vừa bị ai đó vừa dội thẳngmột xô nước lạnh thêm đá vào mặt. Cậu ta không ngời mình lại bị thua trong mộtcuộc thi cấp lớp học như vậy. Vương cố tỏ ra là mình ổn nhưng tận sâu tronglòng cậu là biển rộng nổi sóng. Cậu nhìn qua thì thấy Vũ đang cười tươi róikhoe ra hàm răng trắng sáng lấp lánh. Vương hậm hực.

Sau ít phút bàn bạc, ban cán sựquyết định công bố kết quả cuối cùng.
“Và đây chính là công chúa vàhoàng tử của lớp chúng ta, xin mời hai bạn Mỹ Tiên và Anh Vũ tiến lên phía trước.Xin cả lớp cho một tràng pháo tay thật lớn nào.”
Thiên và Vũ cùng bước lên trongtiếng vỗ tay cuồng nhiệt của mọi người trong lớp. Vương nhất định không vỗ tay.
Tối đó tại phòng làm việc trongbiệt thự của mình Vương đang chăm chú xem điện thoại thì trợ lý Hoàng bước vào.
“Giám đốc nhờ vào thông tin chúngta cung cấp, cảnh sát đã bắt được tên thủ lĩnh đội Hacker đã tấn công vào máychủ của công ty. Mà làm sao cậu biết được chỗ ở của hắn ta?” Trợ lý Hoàng tòmò.
“Bây giờ cái đó không còn quan trọng.”Vương trả trời nhưng mắt vẫn dán chặt vào điện thoại trên tay.
Sau khi quan sát thái độ củaVương, trợ lý Hoàng tiếp tục báo cáo.
“Thưa giám đốc tối mai lúc 19 giờchúng ta sẽ có cuộc hẹn với ngài Gori Nakamura xin cậu đừng quên.”
“Tôi nhớ rồi. Còn gì nữa không nếuhết rồi thì anh có thể về.”
“Dạ, chào giám đốc.” Trợ lý hoàngcúi đầu rời đi.
Nhưng trợ lý Hoàng chưa kịp quayngười thì Vương lên tiếng.
“À mà này trợ lý Hoàng. Cậu thửxem người này thế nào.” Giọng Vương hơi ngại ngùng đưa điện thoại về phíaHoàng.
Đây là lần đầu tiên trợ lý Hoàngthấy thái độ kỳ lạ này ở giám đốc của mình. Nhưng cậu đã nhanh nhẹn đón lấy điệnthoại của Vương. Trong điện thoại là hình một nam thanh niên tuổi tầm với Vươngđang nở một nụ cười rất tươi. Và người đó không ai khác chính là Vũ. Trợ lýHoàng hoang mang, cậu không hiểu ý định của giám đốc là gì khi đưa mình xem bứchình một người con trai như vầy. Chợt trợ lý Hoàng như vỡ lẽ ra, không lẽ đâylà người mà giám đốc thích, trợ lý Hoàng tự nghĩ thầm. Như thấy sự bối rối củatrợ lý Hoàng, Vương lên tiếng.
“Anh thấy cậu ta thế nào?... Ýtôi nói về ngoại hình cậu ta.” Vương ngập ngừng.
“Tôi thấy người trong hình này rấtđẹp trai, gương mặt rất thu hút đặt biệt cậu ta có một nụ cười rất đẹp.” Trợ lýhoàng tự tin về câu trả lời của mình sẽ làm giám đốc hài lòng.
Nhưng mặt Vương vẫn không hề cóchút cảm xúc gì.
“Đến trợ lý Hoàng mà cũng khen cậuta đẹp trai.” Vương bực bội trong lòng.
“Vậy nếu cho anh bình chọn thì tôivới cậu ta ai đẹp trai hơn?”
“Sao giám đốc lại hỏi mình câu hỏinày, làm sao mình có thể trả lời được đây. Một bên là giám đốc một bên là ngườigiám đốc thích làm sao mình lựa chọn được. Mình phải trả lời sao đây?” Trợ lýHoàng tự nói với mình.
“Trợ lý Hoàng anh nghe tôi chứ.”
“Dạ … giám đốc theo tôi thì giámđốc có sự đẹp trai riêng của giám đốc còn cậu ta có sự hấp dẫn riêng của cậu tarất khó để phân biệt cao thấp. Nhưng hai người rất phù hợp với nhau.”
“Phù hợp với nhau… Không phải nhưnhững gì anh đang nghĩ đâu trợ lý Hoàng.” Vương thanh minh.
“Dạ vậy nếu như không có việc gìnữa xin phép giám đốc tôi về.” Trợ lý Hoàng cúi đầu chào lần nữa rồi rời đitrong sự ngỡ ngàng của Vương.

macthienvuong
13-03-2022, 07:17 PM
10. Bâng Khuâng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Những chùm hoa tử đằng đu đưatrong gió như những nàng tiên áo tím đang chơi xích đu giữa không trung. Mộtchú ốc sên chậm chạp ung dung dạo quanh khu vườn mặc kệ cho sự hối hả bên ngoàihàng rào. Chú bọ rùa màu lửa lẩn quẩn quanh ngọt cỏ gần bụi hoa đồng tiền nhiềumàu đang nở rực rỡ. Út Nhàn đang cắt những bông hoa đồng tiền to và đẹp nhất đểlát nữa sẽ mang đi cấm vào bình trong phòng khách. Từng giọt sương mai độngtrên cánh hoa sáng long lanh dưới tia nắng. Út Nhàn đầy mãn nguyện mang bó hoamà mình vừa hái được vào nhà. Bên kia hàng rào dì dượng hai đang bận rộn vờiquán cơm tấm của mình.
“Ông ơi hết cơm rồi để tôi vàonhà lấy, ông coi quán nha.” Dì Hai nói lớn về phía dượng khoa đang đứng nướngthịt trên lò than củi.
“Bà đi đi.”
Dì Bình đi nhanh xuống bếp vànhanh nhẹn múc cơm mới nấu từ nồi vào một cái thao inox để dễ bưng ra ngoài.Nhưng khi đứng dậy thì dì Hai cảm thấy lưng mình đau buốt dữ dội.
“Ôi cái lưng của tôi. Ôi đauquá.” Dì hai dùng tay xoa xoa vào lưng nhằm làm dịu cơn đau.
Dì Bình hiểu rõ về cái bệnh đauxương khớp do tuổi già của mình, tuy đã rất cố gắng tránh vận động mạnh nhưngtrong sinh hoạt hằng ngày vẫn khó hạn chế tuyệt đối được.
“Cái ông này không chịu đi lấycơm dùm mình, ổng rõ biết mình bị đau lưng không khiên nặng được mà.” Dì Bìnhcàm ràm dượng Khoa.
Ngay lúc đó thì Dượng Khoa ló đầuvào.
“Sao bà đi lấy cơm lâu quá vậy.Khách chờ nãy giờ.” Nói xong dượng Khoa rời đi ngay bỏ mặc dì hai với thau cơmto.
“Ông chỉ lo cho khách không à,sao không thấy lo cho vợ ông này.” Dì Hai càm ràm sau khi dượng Khoa đã đi khuất.
Dì Bình khệ nệ bưng chỗ cơm rangoài tuy lưng đã giảm đau nhưng trong lòng dì khá là không vui vì sự vô tâm củachồng mình.
Trên đường đi giao sữa về thìThiên nhận được cuộc điện thoại từ Đạt là quản lý cũ ở công ty giao hàng mà lúctrước cậu làm.
“Alo em nghe anh Đạt.” Thiên dừngxe sát lề đường rồi bắt máy.
“Thiên … anh đang có một lô trứnggà giá rẻ đây, em có lấy về bán lại không anh sẽ để rẻ cho em. Cái này của bàcon anh mang dưới quê lên định nhờ anh bán mà nhiều quá nên anh chia cho em.Anh lấy giá 16k một chục thôi, xong em đem bán 20k một chục lời 4k. Thấy sao làmkhông?”
Đạt là người giúp đỡ Thiên rấtnhiều ở chỗ làm cũ, khi nào có mối làm ăn gì có thể kiếm ra tiền thì Đạt đều rủThiên nên cậu hoàn toàn tin tưởng vào Đạt.
“Ok anh Đạt vậy a để em một ítđi. Giờ em qua lấy.”
“Vậy qua đi anh chờ.”
Thiên cất điện thoại vào túi rồiđánh xe vòng lại.
Tại quán cơm trước nhà dì HaiBình.
“Cô ơi cho con dĩa cơm sườn bì chảnhiều cà chua.” Cậu thanh niên áo nâu ngồi vào bàn.
Tay dì hai thoăn thoắt múc cơmvào dĩa tròn, cho thịt nướng to vàng ươm lên trên, tiếp đến là miếng chả hìnhchữ nhật phía trên mặt có nửa cái lòng đỏ trứng muối, cuối cùng là đồ chua vàcà. Nhưng cà chua cắt sẵn đã hết dì An liền chọn một quả cà chua to chín đỏ đểlên thớt và dùng dao cắt lát. Không hiểu do phân tâm hay sao Dì hai đã cắt mộtđường vào tay của mình.
“Sao bà vụng về thế, vậy mà cũngcắt vào tay.” Dượng Khoa từ tốn nói.
“Ông giỏi thì vô làm đi.” Dì haibực tức trừng dượng Khoa một cái rồi đi một mạch vào trong nhà.
Dượng Khoa lục tục bước vào cắtcho xong quả cà chua rồi mang cơm ra cho khách.
Dì Bình vừa vệ sinh vết thương ởtay vừa uất ức trong lòng.
“Chồng với chả con.” Dì Hai vỗ vỗtrán cho bớt đau đầu.
Về phía Thiên sau khi lấy được trứng,cậu chọn một góc đường khá đông người qua lại để bày trứng ra bán. Thiên đặtcác khay trứng lên mấy cái thùng giấy cao để cho khách hàng dễ nhìn thấy. Thiêncòn ghi giá bán vô một tờ giấy lớn rồi dán lên phía trước thùng giấy. Sau khiđã bày hàng xong xuôi Thiên bắt đầu lớn tiếng rao hàng.
“Trứng gà đây 20 ngàn một chục, mộtchục 20 ngàn đây. Mua nhiều có tặng thêm.”
Cuối cùng cũng đã có vài vị kháchghé qua mua trứng của Thiên. Do giá trứng Thiên bán khá rẻ nên cũng thu hút đượcnhiều người ghé lại xem. Chỉ sau một giờ đồng hồ thì Thiên đã bán hết một nửa xốtrứng mà mình có. Nhưng càng về trưa thì số người đến mưa lại càng ít.
Một chiếc xe màu đen bóng loángđang lướt đi trên đường.
“Giám đốc trưa nay cậu muốm dùngbữa trưa ở đâu ạ?” Trợ lý Hoàng lên tiếng hỏi Vương.
“Hãy đặt bàn ở Sapphire Place hômnay tôi muốn ăn món Ý.” Vương trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệutrên tay.
“Dạ thưa giám đốc.”
Tại nhà Dì Hai, sau khi dọn xongcơm trưa dì hai lên tiếng gọi dượng Khoa ra ăn cơm. Nhưng chưa lên tiếng thì đãthấy dượng Khoa ăn mặt chỉnh tề với áo thun và quần tây dài đi ra.
“Ông đi đâu đấy.”
“Tôi ra ngoài có tí việc.”
“Ăn cơm rồi hãy đi.”
“Bà ăn đi tôi chưa đói. Thôi tôiphải đi ngay nếu không sẽ trễ.” Nói rồi dượng Khoa bỏ đi.
Dì Hai tủi thân một mình bên mâmcơm. Trong lòng dì lúc này đang rất buồn bực vì bao công sức của mình đã bỏ rađể làm mấy món mà chồng thích, vậy mà lại bị dượng hai từ chối không muốn ăn,bao nhiêu ấm ức từ sáng tới giờ khiến dì hai thấy người mình không khỏe. Dì haicố ăn vài miếng cho có lệ rồi đi vào phòng nằm nghỉ.
Trời càng về trưa thì càng nóngnhững tia nắng như những ngọn lửa đang thiêu đốt da của Thiên. Thiện thả vộitay áo xuống để giảm bớt đi sự tác động của mặt trời. Nhưng cái nóng không thểnào làm giảm bớt sự nhiệt huyết của Thiên. Với tờ giấy ghi giá đưa ra trước mặt,miệng nhiệt tình mời khách, Thiên vẫn giữ được sự nhiệt tình của mình như lúc bắtđầu.
Vương đang ngồi trong xe do trợlý Hoàng cầm lái trên đường đi tới Sapphire Place để dùng bữa. Qua lớp kính cửaVương nhìn cảnh vật bên đường, chợt cậu nhìn thấy gian hàng bán trứng gà củaThiên, Thiên đang đầy năng lượng đứng rao hàng để thu hút người đi đường nhưngkhông ai để ý tới cậu, mọi đều vội đi nhanh để tránh nắng nóng. Khi xe đã lướtqua quầy bán trứng của Thiên một đoan ngắn thì Vương kêu Trợ lý hoàng dừng xe.
“Anh qua đó mua dùm tôi 50 quả trứnggà đi trợ lý Hoàng.” Vương nói sau khi xe đã dừng lại.
Trợ lý Hoàng bất ngờ trước lời đềnghị của giám đốc vì cậu biết rằng từ trước tới nay giám đốc không bao giờ muahàng không rõ nguồn góc ở những chỗ bán hàng rong. Nhưng cậu cũng hiểu tínhcách của giám đốc nên cậu làm theo mà không nói gì.
“Dạ thưa giám đốc.”
Trợ lý Hoàng đi về hướng chỗ bántrứng của Thiên. Trợ lý Hoàng nhận ra ngay Thiên là ai nhưng có vẻ như Thiênkhông nhớ trợ lý Hoàng.
“Anh mua bao nhiêu trứng.” Thiênnhiệt tình khi thấy một vị khách tiến lại.
“Bán cho tôi 50 quả trứng gà.”
“Dạ có ngay đây anh đợi một chút.”Thiên vui mừng vì đã gặp một vị khách sộp
Sau khi thanh toán, trợ lý Hoàngnhận trứng rồi quay về chỗ xe đang đậu.
Trợ lý Hoàng bước vào xe và đưa50 quả trứng cho Giám Đốc, Vương nhận lấy nhưng không biết để đâu nên đành ômvào lòng. Vương điều chỉnh cơ thể để tránh bịch trứng bị vỡ. Bỗng Vương giậtnãy người khi thấy mặt Thiên áp sát vào cửa kính chỗ cậu ngồi, Thiên dùng taygõ lên kính. Nhưng do kính màu nên chỉ có bên trong có thể nhìn rõ bên ngoàicòn bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen. Vương không hạ cửa xuống vì muốntránh Thiên nhìn thấy mình. Sau một lúc thì Thiên chuyển lên gõ vào kính cửatrước, trợ lý Hoàng vội cho hạ cửa xuống.
“Có chuyện gì thế.” Trợ lý Hoànghỏi với ra.
“Tặng thêm cho anh 5 quả trứng.Cám ơn anh đã ủng hộ.” Thiên vui vẻ nói
“Cám ơn cậu.” Trợ lý Hoàng nhận 5quả trứng từ Thiên.
Trợ lý Hoàng đóng kính xe lại saukhi Thiên đã rời đi. Khi cậu nhìn ra phía sau thì thấy giám đốc đang lấy bịchtrứng che mặt mình lại.
“Cậu ta đi rồi. Cậu đã có thể bỏbịch trứng xuống thưa giám đốc.” Trợ lý Hoàng hắng giọng
“Ờ…” Vương cảm thấy hơi mất mặt.
Trợ lý Hoàng quay xuống lần nữavà đưa 5 quả trứng mới vừa nhận cho giám đốc. Lúc này Vương lên tiếng.
“Trợ lý Hoàng cậu có thích ăn trứngkhông?”
Trợ lý Hoàng thấy được tương lai trongvòng một tháng sắp tới món ăn chính của mình sẽ là trứng. Cậu thở dài thật dài.

macthienvuong
15-03-2022, 05:02 PM
11. Hòa Bình ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Thiên nhìn vào đồng hồ đeo taythì thấy đã là 13 giờ kém 15 phút, cậu vội dọn dẹp quầy hàng để về nhà vì hômnay là ngày tập vật lý trị liệu của Tiên ở bệnh viện. Rột rột rột … âm thanhphát ra từ bụng của Thiên, giờ cậu mới nhớ ra là từ sáng giờ cậu vẫn chưa có gìvào bụng. Thiên xoa bụng mình vài cái lấy cục kẹo còn xót lại trong túi cho vàomiệng. Thiên nhanh chóng thu dọn đồ, cột lên xe rồi chạy thẳng về nhà. Những giọtmồ hôi trên mặt Thiên phản chiếu ánh nắng sánh lấp lánh.
Khi Thiên về tới nhà thì Tiên đãchuẩn bị xong mọi thứ. Thiên cõng Tiên ra xe cẩn thận đặt em gái mình lên yênsau, Thiên lấy cái mũ bảo hiểm màu vàng có vẽ hình Purin tay đang cầm cáimicro, cậu chu đáo gài cái khóa dưới nón. Hai anh em vun vút lướt đi dưới bầutrời trong xanh và đầy nắng. Tiên đưa tay mình đón những tia sáng, cô có giảmgiác như chúng đang đùa giỡn trên tay mình. Tiên rất thích ngày đi tập vật lýtrị liệu vì ngày đó cô có cơ hội ra người hít thở không khí của thành phố, đượcnhìn những dòng xe cộ tấp nập đang nối đuôi nhau trên đường, được ngửi thấy mùithơm từ các xiên đồ nướng của các gánh hàng rong trên đường, thích được ngồisau xe của anh trai làm cô cảm giác mình thật nhỏ bé.
Sau khi chạy qua một một tượngđài lớn của một vị anh hùng nào đó trong lịch sử, xe Thiên dừng lại ở bãi xe củabệnh viện. Thiên một lần nữa cõng Tiên trên lưng đi về khu vực của khoa chấnthương chỉnh hình. Nhi được y tá đón vào phòng tập luyện với nhiều máy móc vậnđộng giống như các thứ đồ chơi của bọn con nít ở công viên nhưng hiện đại vàkhoa học hơn rất nhiều. Thiên ngồi bên ngoài quan sát thông qua lớp của kính. Mộtcô y tá mặc quần áo xanh đi lại gần Thiên và thông báo rằng bác sĩ điều trịchính cho Tiên muốn gặp cậu. Thiên đứng vội dậy đi theo cô y tá.
“Cậu là người nhà của bệnh nhânLê Mỹ Tiên.” Bác sĩ lên tiếng hỏi khi thấy Thiên đã ngồi yên trên ghế.
“Dạ con là anh trai của Tiên thưabác sĩ. Có chuyện gì với em gái con không ạ?” Thiên lo lắng.
“Cháu đừng lo, đúng là có vấn đềvới em cháu nhưng không quá quan trọng.” Bác sĩ tóc hoa râm ôm tồn nói.
“Vấn đề gì thưa bác sĩ.”
Bác sĩ lấy ra một tấm phim xquang đưa về phía Thiên.
“Chúng ta tìm thấy một hạch nhỏ nằmđè lên cột sống của em gái cháu.” Bác sĩ dùng đầu bút chỉ vào một điểm trên tấmphim.
Thiên căng thẳng lắng nghe.
“Nhưng rất may mắn đó là một khốiu lành tính, bệnh nhân chỉ cần uống thuốc là được không cần làm phẫu thuật.”
“May quá.” Thiên thở phào.
“Nhưng có một vấn đề ở đây đóchính là khối u này đang đề lên cột sống của em cháu và đó chính là nguyên nhânchính dẫn tới sự chậm phục hồi chức năng đi lại ở chân. Nên bây giờ chúng ta sẽtập trung chữa cho khỏi khối u này trước, sau đó mới có thể tiếp tục cho emcháu tập vật lý trị liệu.”
“Vậy sau này e cháu có còn đi lạiđược không ạ?” Thiên hỏi trong vô thức.
Vị bác sĩ tóc hoa râm gật đầuthay cho câu trả lời.
Lòng Thiên lúc này rối bời vừa mừngvừa lo.
“Anh hai đừng buồn em không saođâu, đợi chữa xong khối hạch rồi em sẽ tập vật lý trị liệu tiếp, lúc đó em sẽ tậpthật chăm chỉ cho mau đi lại được.” Tiên nói khi ngồi sau xe Thiên.
“Anh có buồn đâu.” Thiên chống chế.
Rột rột rột tiếng bụng Thiên lại vanglên.
Tiên nghe thấy, miệng cười thầmliền lên tiếng
“Anh hai ghé mua bánh mì ăn đi,em thấy đói bụng quá.”
“Được rồi em muốn ăn bánh mì gì?”
“Bánh mì thập cẩm không pate. Cònanh Hai.”
“Anh ăn bánh mì xíu mại, thịt chả,nhiều ớt. Em uống nước mía không phía trước có một xe kìa.”
“Ghé đi anh Hai, mua một ly lớnanh em mình uống chung.”
“Ok luôn, hành khách giữa chặt,xe chuẩn bị cập bến.” Thiên đùa Tiên
Tiên vội nắm lấy áo anh cô trongkhi Thiên đánh xe từ từ tấp vào lề nơi có xe nước mía màu vàng bên cạnh một cáibảng hiệu quảng cáo kem đánh răng to. Cơn gió lớn thổi qua khiến mái tóc dài củaTiên tung bay trong nắng.
Tại nhà dì Hai Bình, Út Nhàn đi mộtvòng nhà nhưng không thấy ai.
“Chị hai ơi, anh hai ơi có ai ởnhà không.” Vẫn không có ai đáp lại.
Út Nhàn đi thử vào phòng của HaiBình ở ngay trước nhà bếp. Út Nhàn kéo cửa thò đầu nhìn vào trong.
“Chị hai chị trong này à, em gọinãy giờ mà không nghe chị lên tiếng.” Út Nhàn càm ràm.
“À Út Nhàn hả có chuyện gìkhông?” Dì hai kéo chăn xuống khỏi đầu chầm chậm ngồi dậy.
“Chị sao vậy bệnh à?”
“Hơi đau đầu chút thôi.”
Út Nhàn đi lại ngồi xuống giườngcạnh Hai Bình.
“Chị lại cãi nhau với anh hai phảikhông?” Út Nhàn tinh ranh.
“Ai mà thèm cãi nhau với ông ấychứ.” Dì Bình nói đỏng
“Chuyện thế nào kể em nghe đi.”Út Nhàn gợi chuyện.
Như được cởi nút thắt, Hai Bìnhtuôn ra bao nhiêu chuyện uất ức trong lòng.
“… Đó em xem ông ấy làm như vậycó được không?” Hai Bình kết thúc câu chuyện đầy uất nghẹn.
Sau một lúc im lặng thì Út Nhànlên tiếng.
“Tội nghiệp anh rễ vừa phải làmviệc vất vả còn phải chiều chuộng chị.”
“Con nhỏ này ăn nói gì vậy, khôngbênh chị ruột mình một lời à?” Dì Hai Bình chồm dậy đánh vào vai dì út mấy cái.
“Sao chị đánh em. Em chỉ nói sựthật thôi mà. Chị nhớ lúc chị có bầu thằng Phong không. Giữa đêm chị đòi ănbánh xèo. Gì mà bất nhơn…” Út Nhàn điệu nghệ né qua phải tránh cú đánh của chịmình rồi nói tiếp, “Vậy mà anh rể cũng lặn lội xuống tận chợ Bình Thạnh mua vềcho chị.”
Út Nhàn thấy chị mình im lặng nêntranh thủ nói thêm.
“Rồi cái đợt chị nhập viện mổ ruộtthừa ai là người suốt đêm ngồi xoa bóp chân cho chị khi nghe có người than đauchân.”
“Cô về đi. Thấy chị mình mệtkhông an ủi còn nói này nói nọ.” Dì Hai dỗi khi nghe những lời Út Nhàn kể đềulà sự thật.
“Em về đây. Chị cho xin ít đườngbên nhà vừa hết.” Út Nhàn đứng dậy.
“Muốn lấy gì xuống bếp tự mà lấy.”
“Vậy cho xin ít nước mắm luôn nhachị hai.”
Dì Hai không thèm đáp kéo chănqua khỏi đầu. Út Nhàn lục tục đi xuống bếp lấy đường và nước mắm. Một lúc sauÚt Nhàn mở cửa phòng Hai Bình đặt ly nước chanh đường xuống đầu giường.
“Chị hai em để ly nước chanh ởđây, ráng uống chút đi cho khỏe.”
“Cô vẫn chưa chịu về nữa hả.” Tiếngdì Hai vọng ra rừ trong chăn.
“Về đây, em về thật đó.”
Sau khi Út nhàn rời khỏi, dì Haingồi dậy cầm ly nước chanh uống một hơi cho đến gọi cuối cùng.
Tối đó mọi người trừ dì dượng haitụ tập ở nhà bà Năm cùng ăn bánh canh do Út Nhàn nấu. Sau khi ăn xong mọi ngườicùng tập trung coi bản tin thời sự hằng ngày trên ti vi. Một cô phát thanh viênthanh lịch trong chiếc áo dài xanh có gắn kim gài hình chim bồ câu trên áo đangthông tin về cuộc chiến trang đang diễn ra ở châu Âu.
“Cuộc chiến đang diễn ra vô cùngkhóc liệt, hàng ngàn quân nhân hai bên đã tử nạn… Sau đây là lời tâm sự của mộtvài người dân đang ở các trại tị nạn tại châu Âu, những người muốn quay lại đấtnước của mình dù cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Bác sĩ Oleh Trehuba đang đi nghỉ ởCộng hòa Dominica khi xung đột bùng phát. Ông và vợ, Iryna, một y tá, đã đi quaÁo, Đức và Ba Lan để về đoàn tụ với ba người con và chăm sóc bệnh nhân của họ tạithành phố quê hương cách thủ đô khoảng 161 km.

"Tôi đã khóc suốt ba ngày kểtừ khi chiến sự nổ ra", Trehuba, 44 tuổi, cho hay. "Nhưng chúng tôiđã họp gia đình qua cuộc gọi video và quyết định sẽ ở lại đất nước mình. Mộtbác sĩ trong hoàn cảnh này phải ra tay giúp đỡ".

"Tại sao chúng tôi phải ngủtrên sàn đá lạnh khi chúng tôi có nhà ở đất nước mình?" Yulia Boychenko,nhân viên thu ngân siêu thị, người đang xếp hàng cùng với hai con tại gaPrzemysl chờ chuyến tàu về nước, nói. Cô muốn trở về căn hộ của mình.*

“Cầu mong cho một thế giới hòabình không còn chiến tranh.” Nữ phát thanh viên thanh lịch với đôi mắt buồn kếtthúc bản tin.
Mọi người trong nhà mắt ai cũngrưng rưng, nhìn vô định vào màn hình tivi.
“Ước gì không có chiến tranh.” BàNăm thốt lên đầy cay đắng bà hồi tưởng về tuổi thơ của mình.
“Trời mưa” Tiếng bé Châu vang lênkhiến mọi người quay đầu nhìn ra phía ngoài sân.
Một cơn mưa bất chợt không báotrước như muốn xoa dịu nỗi đau của một thế giới tương tàn, loạn lạc.
Dì Hai thấy trời đã tối thêm mưalớn mà Dượng Khoa vẫn chưa về liền mặc áo mưa và cầm dù đi ra trạm xe buýt đợichồng. Chiếc xe buýt số 5 cập bến Dượng Khoa cồng khềnh khiêng đồ xuống.
“Ủa sao bà ra đây. Đang đau lưngmà không ở nhà nghỉ?” Dượng Hai bối rối khi nhìn thấy vợ mình.
“Ra chờ ông. Tối rồi không thấyông về nên tôi lo. Mà ông đi đâu tới giờ này?”
“Tôi qua cồn bốc thuốc đau lưngcho bà nè. Mà lúc về đò máy bị hư nên tới giờ mới về tới. Hên là về tới đây trờimới mưa.”
Dì Hai nhìn mấy gói thuốc Bắctrong hai cái bịch lớn trên tên dượng Khoa mà lòng cảm động vô cùng.
“Về thôi, bà còn đứng đó làm gì?”
“Ông đi sát tui nè không mưa ướthết bậy giờ.”
Dượng Hai nép sát người vào DìHai cùng che dưới một cây dù lớn.
“Ông ăn gì chưa?”
“Tôi chưa kịp ăn gì cả. Định để bụngvề ăn cơm bà nấu. Lúc trưa thấy bà có làm món canh chua cá hú mà lúc đó phải tranhthủ đi cho kịp đò.”
“Về đi tui hăm lại cho ông ăn. Tụinhỏ qua nhà ngoại ăn bánh canh hết rồi nên đồ ăn còn dư nhiều.”
“Vậy để tui ăn hết cho, đói bụnglắm rồi.”
Dì hai cũng nép sát vào người dượnghai miệng tủm tỉm cười. Hai người cùng quẹo vào cổng nhà.
Phía bên này hàng rào bà Năm, ÚtNhàn, Nhi, Phong, Thiên, Tiên và bé châu đã thấy tất cả hình ảnh thân mật củahai người. Mọi người nhìn nhau cười khoái trá.
(*Nguồn: Báo vnexpress)

macthienvuong
16-03-2022, 06:59 PM
12. Bủn Rủn ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Hôm nay là rằm nên quán cơm củadì Hai nghỉ bán một ngày. Cả nhà đang tập trung quanh cái bàn gỗ dài trong bếpdùng bữa sáng với món súp trứng cút.
“Cháu bà giỏi quá mới đó đã ăn hếtmột chén rồi.” Dì hai nựng vào đôi má phúng phính của bé Châu.
“Bà ngoại “Cheo” muốn ăn trứngcút.” Giọng bé Châu ngọng nghịu
“Bé “Cheo” ăn trứng cút của cậunè.” Phong nhổm người dậy lấy trứng cút từ tô mình bỏ qua chén của Châu.
“Cheo muốn ăn hai trứng.” Bé Châugiơ hai ngón tay tròn vo về phía Phong.
“Được rồi đây đây.” Phong lại đểthêm một cái trứng cút vào chén của Châu.
“Châu à con ăn nhiều quá sẽ béophì mất, cái bụng ú nu rồi nè.” Nhi lo lắng nói.
“Con nít tròn tròn mới dễthương.” Dì Hai bảo vệ Châu.
“Châu là em bé mỡ.” Phong chọc ghẹo.
“Bà ngoại cậu út kêu Cheo là bé mỡkìa.” Bé Châu quay qua mét bà ngoại mình.
“Đánh đòn cậu út, cậu út hư...”
“Chị hai em thấy chị cũng đang ùlên đấy.” Phong nhìn qua Nhi.
“Chị mới vừa lên 3 kí, vừa cânhôm qua, đang rầu gần chết đây! Chắc từ hôm nay phải bắt đầu tập thể dục lại.”Nhi than thở.
“Để xem chị tập được mấy ngày.”Phong bỉu môi.
“Cái thằng này, muốn ăn đánhkhông?” Nhi hù Phong.
Trong khi mọi người đều tập trungăn sáng thì dượng Khoa chăm chú vào tờ báo giấy khổ lớn. Dì Hai lên tiếng.
“Ông coi cái gì mà tập trung dữ vậy,chén súp của ông nguội hết rồi kìa.”
Dượng hai vội đặt tờ báo xuống rồichầm chậm thông tin.
“Hôm qua vừa có vụ cướp nhà băng tạingân hàng Red sky, bọn cướp gồm 5 tên có trang bị súng và lựu đạn đã tấn công bảovệ và lấy đi 10 tỷ đồng, sau đó thì bọn chúng đã lên xe tẩu thoát. Cảnh sát vẫnchưa tìm ra tung tích…”
“10 tỷ luôn à nhiều thế. Chắcngân hàng họ buồn lắm, mất số tiền lớn quá mà.” Dì Hai thương cảm.
“Ngân hàng Red Sky gần công tycon cách nhau 2 tòa nhà. Bọn này liều lĩnh ghê có cả súng nữa à.” Phong rùngmình.
Nghỉ một chút dượng Khoa tiếp tục.
“Trong đây có ghi ai cung cấpthông tin cho cảnh sát giúp bắt được bọn cướp này sẽ được thưởng 50 triệu đồng.”
“Có biết cũng không ai dám báođâu. Sợ không có mạng để xài 50 triệu ấy chứ.” Dì hai lên tiếng.
“Con mà biết là con báo liền. Mìnhphải làm tròn trách nhiệm của một công dân giúp đỡ chính quyền chứ mẹ.” Nhi chắcnịch.
“Chứ không phải chị mê 50 triệuà.” Phong nói như hiểu rất rõ chị mình.
“Im miệng.” Nhi đứng dậy cầm tráitáo nhét vào cái miệng đang há to của Phong.
“Mà bà có mang súp qua bên nhà máchưa? ” Dượng Khoa hỏi dì Hai
“Ông yên tâm tôi mang qua đó 4 phầntừ sớm rồi. Má với bé Tiên thích món súp này lắm. Má cho mình lại mấy trái táođó.”
“Táo ngon ghê.” Phong nhai ngấunghiến miếng táo to trong miệng.

Tại nhà Bà Năm, Thiên đang ngheđiện thoại của Vũ.
“Giọng cậu ghê quá vậy Vũ, thôiráng nghỉ ngơi đi, tớ đi một mình cũng được chắc là không sao đâu… Cậu bệnh vầysao mà đi nổi, ở nhà nghỉ đi tối tớ qua thăm.”
Hôm nay đúng ra Thiên và Vũ có hẹnlà sẽ cùng nhau đi làm thêm nhưng tới sáng nay thì Vũ gọi báo là bị sốt, Thiênđoán chắc là do tối qua cậu với Vũ đá banh dưới mưa nên Vũ mới bệnh. Thiên lụclọi trong ví của mình, chỉ còn có 25ngàn, không đủ tiền đổ một lít xăng Thiên chán nản, mới tuần trước có 23 ngàn mộtlít vậy mà bữa nay đã lên 30 ngàn một lít. Thiên đành dắt chiếc xe đạp cũ củamình ra chạy đỡ để tiết kiệm tiền. Chết trễ mất rồi. Thiên nhảy lên chiếc xe đạprồi phóng nhanh ra ngõ. Cậu luồn lánh chiếc xe đạp của mình vào những con hẻmnhỏ mà xe lớn không thể nào vào được, cậu nép sát tường nhường đường cho chiếcxe ngược chiều, Thiên bẻ lái rẽ vào một khoảng sân mà lũ trẽ đang chơi đuổi bắt,cậu lại rẽ phải chạy ngang qua một xe hủ tiếu gõ người hoa với nhều chữ Tàu.Thiên đạp nhanh hướng ra con đường lớn đang từ từ hiện phía trước mặt, thìnhlình cậu thấy mắt mình tối sầm lại, chiếc xe đạp loạng choạng lao thẳng ra đườnglớn tông vào chiếc siêu xe màu vàng vừa trờ tới.
“Rầm.” tiếng hai chiếc xe va vàonhau.
Mắt Thiên đã sáng bình thường trởlại, cậu lò mò đứng dậy, chiếc xe đạp đang nằm chổng chơ trên đường. Thiên mauchóng lấy lại bình tĩnh vội chạy về phía chiếc siêu xe cậu vừa tông vào để xemcó hư hỏng gì không. Một vết xướt dài xuất hiện trên lớp vỏ phủ nano màu vànghoàn hảo như khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Thôi xong mày rồi Thiên ơi tiềnđâu mà đền cho người ta đây.” Thiên nói thầm
Chủ nhân chiếc siêu xe mở cửa bướcra tiến về phía Thiên.
“Xin lỗi, xin lỗi anh, em sẽ đềntiền sửa xe cho anh.” Thiên cúi đầu nhiều lần về phía chủ nhân chiếc xe.
“1 ngàn đô cậu có tiền đềnkhông?” Chủ nhân chiếc xe lên tiếng.
“1 ngàn đô là 20 triệu.” Thiên đưamắt lên nhìn người chủ chiếc siêu xe.
Thiên như giật bắn cả người khiVương đang đứng ngay trước mặt cậu.
“Lại là cậu. Chúng ta hay thườnggặp nhau nhỉ.” Vương lạnh lùng nói.
“Xin lỗi cậu, bây giờ tớ không cótiền, tớ trả góp tiền sửa xe cho cậu được không?”
Vương im lặng không nói lời nào.
“Đây là căn cước công dân và bằnglái xe của tớ, cậu giữ làm tin đi.”
Vương trầm ngâm một lúc lâu.
“Thôi cậu đi đi, tớ không truy cúchuyện này, coi như hôm nay tớ không may.”
“Tớ nhất định sẽ trả tiền sửa xelại cho cậu.” Thiên quả quyết.
Thiên cúi đầu chào Vương rồi nặngnhọc dắt chiếc xe đạp của mình rời đi. Vương ngồi trong xe dõi theo bóng Thiênkhuất dần ở ngã rẽ.
Thiên bấm chuông cổng ngôi nhà cóbiển số 53. Một ngôi nhà mái đỏ, tường sơn vôi trắng ngà đã nhuốm màu thời gian,được bao bọc bởi một hàng rào màu vàng nhạt. Cây hoa giấy màu hồng lớn uốn mìnhtheo vòng cung của cái cổng sắt lớn tạo cảm giác như cái cổng được tạo ra từ mộthốc cây. Một bà cụ bước ra.
“Cháu là Thiên đấy à.” Bà cụ mómmém hỏi.
“Dạ cháu là Thiên đây, người đãliện hệ qua điện thoại với bà.”
“Cháu bị gì thế? Sao cả người tetua thế này.”
“Dạ cháu không sao chỉ là vô ý bịté thôi.”
“Vậy à. Mà sao chỉ có một mìnhcháu, còn bạn cháu đâu?”
“Dạ bạn cháu bị bệnh nên chỉ cómình cháu tới.”
Bà lão bỗng thay đổi sắt mạnh từnhiệt tình sang lạnh tanh.
“Bà đang cần tới hai người làm việclận, có một mình cháu bà e sẽ không đủ sức làm đâu. Vừa rồi cũng có hai người mớilại hỏi, chắc bà sẽ gọi lại cho họ. Bà xin lỗi cháu nhé.”
“Dạ cháu hiểu rồi.” Thiên lủi thủiđịnh quay xe ra về.
“Bạn cháu đến kìa phải không, saonói là bệnh.” Bà lão nhìn người thanh niên vừa tiến lại ngay sau lưng Thiên.
Thiên lại một lần nữa giật nẩy cảngười khi nhìn thấy Vương đang đứng bên cạnh mình.
“Hai cháu bàn bạc đi, xong thìbáo bà biết.” Bà cụ đi vào trong nhà.
“Cậu đến đòi tiền sửa xe hả? Xinlỗi giờ tớ vẫn chưa có tiền.” Thiên ấp úng.
“Không. Tớ đem cái này trả cho cậu.”Vương đưa chiếc đồng hồ dây da lên trước mặt Thiên
“Đồng hồ của tớ, chắc là nó rơira khi tớ tông vào xe của cậu. Cám ơn.” Thiên Nhận lại chiếc đồng hồ từ tayVương lòng đầy ái ngại.
Bà cụ lúc này bước ra và nói.
“Hai cháu tính sao rồi có làmluôn hay không?”
“Dạ làm chứ bà, cháu với bạn cháusẽ làm.”
“Vậy thì mau vào đi.” Bà cụ quaylưng đi vào trong sân.
Vương nhìn Thiên với ánh mắt lạnhlùng.
“Cậu giúp tớ đi, công việc nàylương khá lắm. Tớ sẽ kiếm tiền trả cho cậu. Cậu vào đó chẳng cần làm gì cả, tấtcả để đó cho tớ, xin cậu đấy.” Thiên biết mình đòi hỏi sự giúp đỡ từ Vương làvô lý nhưng cậu đã không còn cách nào khác.
“Vào trong thôi.” Vương nhẹ nhàngbước qua cánh cổng trước sự ngỡ ngàng của Thiên.
Thiên và Vương đứng ngay ngắn trướcmặt bà cụ có lưng hơi còng, tóc búi cao sau gáy được giữ lại bằng một cây trâmlớn bằng gỗ, khoác trên người chiếc áo bà ba màu tím than và quần lãnh Mỹ A đenbóng. Miệng bà cụ móm do đã rụng hết răng. Bỗng âm thanh rè rè phát ra từ cáimiệng ấy.
“Công việc hôm nay của hai cháulà muối dưa cải.”
Dưa cải thì Vương biết nhưng cậuchưa từng ăn bao giờ, càng không biết cách làm. Vương cảm thấy trong lòng hoangmang tột độ. Cậu thầm ước mình chưa từng bước qua cái cổng hoa giấy đó.

macthienvuong
17-03-2022, 07:40 PM
13. Cải muối ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)
Trường tiểu học Cảnh Đôn nằm népmình cạnh một ngọn đồi thấp có trồng nhiều hoa hướng dương. Từ bên cửa sổ lớp họcmà nhìn lên ngọn đồi, học sinh sẽ có cảm giác như có hàng trăm mặt trời lớn nhỏđang cùng nhau tỏa sáng. Ngọn đồi là nơi diễn ra các buổi dã ngoại thường niêncủa học sinh trường Cảnh Đôn. Tại một phòng học Út Nhàn trong chiếc áo dài màuthiên thanh thướt tha đang kể một câu chuyện cổ tích cho các học sinh của mình.Út Nhàn là một giáo viên tiểu học đã được gần 20 năm tuổi nghề. Cô giáo Nhàn bắtđầu về công tác tại trường Cảnh Đôn từ lúc 22 tuổi và bây giờ đã 41 tuổi. Côgiáo Nhàn là một người rất yêu quý trẻ em, cô xem từng học sinh như là một đứacon của mình, cô luôn ân cần và quan tâm hết mực.
“… và thế là từ đó công chúa vàhoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi về sau.” Út Nhàn khẽ mỉm cười trước mộtkết thúc đẹp.
Thầy giám thị Hưng chợt xuất hiệnở trước cửa phòng học, thầy Hưng có dáng người cao ráo, hơi gầy, tóc rẻ ngôi gọngàng. Thầy vẫy tay gọi Út Nhàn.
“Các em tiếp tục đọc bài thơ bêndưới, cô ra gặp thầy giám thị sẽ quay lại ngay.” Út Nhàn nói rồi bước về phía cửa.
“Chào cô Nhàn.” Thầy Hưng tươi cườicúi chào khi thấy Út Nhàn đi tới.
“Chào thầy giám thị có việc gìkhông ạ?”
“Tôi tới thông báo hôm nay lớp côcó lịch trực nhật sân trường sau giờ học.”
“Dạ cám ơn thầy, tôi sẽ báo họcsinh ở lại làm vệ sinh sân trường sau khi tan học.”
“Mà này cô Nhàn…” Thầy Hưng ấpúng.
“Có chuyện gì nữa sao thầy giámthị.” Út Nhàn nhìn thái độ ngập ngừng của thầy giám thị.
“Tôi có mang ít nước cam cho cô,xin cô nhận cho.” Thầy Hưng lấy hết can đảm đưa chai nước cam về phía Út Nhàn.
Út nhàn như bất động trước việclàm của thấy Hưng.
“Cám ơn thầy quá… nhưng hôm naytôi cũng mang theo nước cam, nhiều quá tôi sợ là sẽ không uống hết. Xin thầy giữlại mà dùng.” Út Nhàn khó xử từ chối.
Thầy giám thị ngại ngùng thu chainước cam trên tay mình về. Thầy hít một hơi thật sâu lấy lại sự tự tin.
“Vậy xin phép cô tôi về vănphòng.” Thầy Hưng cúi đầu chào.
“Xin chào thầy.” Út Nhàn cúi đầuchào đáp lại.
Út Nhàn đứng lặng người nhìn theochiếc bóng dài đang lướt đi trên nền gạch của thầy giám thị. Trong tâm út Nhàncó cái gì đó đang vướng bận, út Nhàn hiểu tâm ý của thầy Hưng dành cho mìnhnhưng út Nhàn lại sợ tình yêu nên luôn tìm cách né tránh.
Tại ngôi nhà số 53 có cổng hoa giấyrực rỡ, Thiên và Vương bước vào nhà kho nằm ở gốc sân theo lời hướng dẫn của bàcụ. Cả hai đều choáng váng trước số lượng cải bẹ dưa lắp đầy cả một căn phòng rộnghơn 50 mét vuông.
Nhiệm vụ 1: Đem cải bẹ đi rửa sạch.
Công đoạn này nhiệm vụ của Thiênvà Vương là dùng hai cái gùi tre lớn vận chuyển cải bẹ từ nhà kho ở sau vườn đitập kết tại sàn nước ở phía trước nhà. Sau đó sẽ có ba bà cô lớn tuổi sẽ rửa sạchchúng bằng cách cho cải bẹ vào những thau nước muối lớn đã được chuẩn bị sẵn.
“Cậu không cần phải làm đâu, đểđó tớ sẽ làm hết cho.” Thiên nói với Vương đang đứng ngay bên cạnh.
Vương không nói gì chỉ quay mặtđi về phía cổng hoa giấy.
“Cậu ta về thật sao?” Thiên nhìntheo Vương với ánh mắt cam chịu.
Tuy có chút chạnh lòng nhưng Thiênđã nhanh chóng quên đi, cậu tập trung vào công việc. Thiên nhanh nhẹn chất cảibẹ vào đầy gùi tre mang trên lưng rồi dừng hết sức vác về phía sàn nước.
“Nặng thật đấy.” Thiên cắn răngbước đi.
Sau khi đổ cải bẹ từ chiếc gùitre vào cái thau nước lớn Thiên nhanh chóng quay lại nhà kho cho chuyến lấyhàng tiếp theo. Thiên vừa đặt chân đến trước cửa nhà kho thì thấy Vương đã quaylại và đang đứng chờ cậu.
“Cậu mau rửa rồi băng vết thươnglại đi. Máu cậu có thể dính vào món cải muối sẽ rất là mất vệ sinh.” Vương đưacái bịch giấy cho Thiên.
Thiên không biết là Vương đangquan tâm cho mình hay là đang muốn nói mình mất vệ sinh nhưng Thiên vẫn cố épmình nở một nụ cười thật thân thiện và nhận lấy bịch đồ y tế từ tay Vương.
“Tớ sẽ đi băng bó vết thương ngay.Cám ơn cậu đã quan tâm.”
“ Đừng hiểu lầm tớ hoàn toànkhông quan tâm đến chuyện cậu bị thương, tớ chỉ là không muốn nhìn thấy máu, cứnhìn thấy nó là tớ khó chịu.” Vương lạnh lùng trong từng câu chữ.
“Tớ hiều rồi, tớ sẽ đi che vếtthương lại ngay.” Thiên cười trong đau khổ.
Vừa đi Thiên vừa lầm bầm.
“Không phải vì đang nợ tiền sửaxe của cậu ta thì mình đã tẩn cho cậu ta một trận rồi. Sợ máu? Đúng là công tửnhà giàu vô dụng.” Thiên tức tối trong lòng.
Sau khi đã vệ sinh vết thương vàbăng bó thật kỹ Thiên quay lại nhà kho. Lúc này cậu thấy Vương đã cởi bỏ áovest của mình, xếp gọn để một bên và đang nhanh nhẹn vận chuyển gùi cải bẹ totrên lưng. “Cũng không quá công tử.” Thiên nghĩ thầm. Thiên quyết không thuakém, cậu chất thật nhiều cải bẹ vào gùi rồi nhanh chóng đi vượt qua mặt Vương.Mồ hôi tuôn ra từ cơ thể hai người bạn làm ướt cả hai lưng áo, ai cũng như vừanhư mới tắm xong. Từng giọt mồ hôi rơi xuống nền xi măng kéo dài thành một đườngthẳng từ nhà kho đến sàn nước.
“Hai anh chàng này thật là nhiệttình.” Bà cô đầu xoăn như sư tử khen ngợi.
“Cố ai lên chiến thắng cô sẽ tặngcho một trái táo.” Bà thím găng tay cao su đỏ hô vang.
Nhiệm vụ 2 : Đem cải bẹ phơi nắng.
Sau khoảng 2 tiếng khuân vác cảibẹ không ngơi nghỉ thì cuối cùng Thiên và Vương cũng đã vận chuyển tới gùi cảicuối cùng.
“Hai chàng trai lại đây nghỉ taymột chút nào.” Bà dì mập mạp í ới gọi hai người bạn.
Thiên và Vương lấy tay gạt mồ hôitrên trán đi lại cái phản gỗ lớn chỗ ba bà thím đang ngồi uống nước.
“Ngồi xuống đây uống nước đinào.” Bà cô tóc sư tư vỗ mạnh xuống cái phản gỗ.
“Nước đây uống đi cho mát.” Bàthím mập mạp rót hai ly nước màu hồng to rồi đưa cho Thiên và Vương.
“Cháu cảm ơn.” Thiên và Vươngcùng đồng thanh.
Vương ngập ngừng nhìn thứ nướcmàu hồng hồng nhưng vì quá khát nên cậu cho lên miệng uống đại. Một cảm giác vôcùng sảng khoái lan tỏa trong khoan miệng sau đó là lan ra khắp cơ thể.
“Một ly nữa nhé. Là nước si rôdâu đấy. Dâu này mua từ Đà lạt xuống nên rất là ngon.” Bà dì mập mạp lại rót đầymột ly nước dâu cho Vương.
Vương gật đầu cám ơn rồi uống hếtmột hơi. Thiên ngồi bên cạnh đang từ từ thưởng thức món nước mứt dâu thanh mátkhông quá ngọt cũng không quá gắt.
“Con nhà ai mà đẹp trai ghê, caoráo, trắng trẻo trông như diễn viên điện ảnh vậy.” Bà thím tóc sư tử nhìn Vươngtừ đầu tới chân rồi tắm tắc khen.
“Cháu có bạn gái chưa? Cô có đứacháu gái đang học đại học năm nhất hay là cô giới thiệu nó cho cháu nhé.” Bà côgăng tay đỏ nhìn Vương bằng đôi mắt dò xét.
“Thôi đi con nhỏ cháu bà mập úsau mà hợp với anh chàng đẹp trai này được. Cậu trai hay là làm con rễ cô đi,con gái cô vẫn chưa có chồng.” Bà cô mập ú xí phần.
Vương ngại ngùng không biết nóigì. Như thấy thế khó của Vương, Thiên chợt nắm tay Vương kéo cậu đứng dậy.
“Tụi cháu phải làm tiếp đây, nếukhông tới tối vẫn chưa xong. Cám ơn các cô đã mời nước tụi cháu.” Thiên lễ phépcúi đầu chào rồi kéo mạnh tay Vương rời đi.
Vương như hiểu ý cũng chạy đitheo Thiên, trước khi đi cậu không quên cúi đầu cám ơn vì thứ nước dâu ngon tuyệthảo mà lần đầu cậu được uống.
“Sướng nha chỉ một buổi làm mà kiếmđược bao nhiêu bạn gái.” Thiên quay qua chọc Vương khi hai người đã đi được mộtđoạn xa.
Vương lạnh nhạt chẳng để tâm đếnlời đùa của Thiên.
“Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì nữa.”Vương hỏi.
“Phơi cải bẹ.” Thiên dứt khoát.
Thiên và Vương đứng trước những dảisào tre dài được đóng chặt vào những cột gỗ cao tầm 1 mét rưỡi trông giống nhưnhững hàng sào phơi vải trong các tiệm nhuộm trong phim cổ trang. Nhiệm vụ củaThiên và Vương là dùng những móc sắt có sẵn trên xào tre treo những cải bẹ dưavừa được rửa lên, với công đoạn này cải bẹ sẽ được phơi dưới nắng tầm ba tiếngđể giúp cho cải bẹ sau khi ướp sẽ giòn và bảo quản được lâu hơn. Thiên và Vươngbắt tay vào việc, công đoạn này không quá nặng nhọc nhưng đòi hỏi sự khéo léo đểtránh làm dập cải khi dùng những móc sắt đâm vào đầu cải. Sau khi đã rửa xong tấtcả cải, ba bà cô cũng nhanh chóng ra hỗ trợ Thiên và Vương treo cải lên xào. 12giờ trưa cũng là lúc tất cả số cải đã được gắn lên các thanh tre dài. Thiên cócảm giác như đang lạc giữa một cánh đồng toàn cải bẹ rộng lớn. Vương thì thấygiống như những con mực lớn màu xanh đang được phơi cho khô. Mọi người nghĩtrưa 30 phút, bà chủ nhà mang cho mỗi người một phần cơm hộp. Thiên ăn ngấu nghiếnhộp cơm thịt quay của mình. Trong khi Vương không đụng lấy một miếng nào vào phầncơm của mình.
“Cậu không ăn được sao?” Thiênnhìn Vương.
Vương không nói gì chỉ lắc đầu.
Thiên bỗng ngồi bật dậy cầm hộpcơm của Vương rồi chạy đi đâu đó, một ít phút sau thì Thiên quay trở lại trêntay cậu là hai trái táo và một cái bánh mì ngọt.
“Nè ăn đi, cái này chắc cậu ăn đượcphải không.”
“Cậu lấy mấy cái này ở đâu vậy?”Vương thắc mắc.
“Tớ đem hộp cơm của cậu đi đổi vềđấy. Bánh mì là của cô tóc sư tử còn táo là của cô găng tay đỏ gửi cho cháu rểtương lai.” Thiên tinh ranh đáp.
“Tóc sư tử , găng tay đỏ.” Vươnglập lại những biệt danh mà Thiên vừa nói
“Tại tớ không biết tên của họ nêntớ gọi vậy cho dễ phân biệt.”
“Thế biệt danh của tớ là gì.”Vương hỏi.
“Tên cậu là Vương tớ biết rồi nênkhông có đặt biệt danh cho cậu.”
“Sao cậu biết tên tớ, tớ chưa từnggiới thiệu mình với cậu mà.” Ánh mắt Vương ngờ vực xoáy vào Thiên.
Thiên ngập ngừng nhớ lại là họchưa từng giới thiệu về nhau. Thiên biết tên Vương là do họ học chung ở trên lớpđại học. Nhưng đó là thân phận của Tiên em gái cậu chứ không phải của chính cậu.Thiên cố động não suy nghĩ. Mồ hôi túa ra ướt cả hai bàn tay cậu.
“À a à…. Là trên tờ khai báo ở đồncảnh sát. Đúng vậy tớ thấy tên cậu ở đồn cảnh sát.” Thiên mừng rỡ.
“Vậy ra cậu biết tớ là người bị cậuđánh ở bãi xe?”
“Đúng vậy. Lúc gặp cậu trên đường,tớ đã nhớ ra rồi nhưng cố tình không muốn nhắc tới vì sợ cậu vẫn còn ghim chuyệncũ.”
“Thế sao giờ lại nói ra?”
“Cậu ta bắt đầu nghi ngờ thân phậnmình rồi sao.” Thiên hoang mang trong lòng.
Vương vẫn đang dõi mắt theoThiên.
“Là do bây giờ tớ muốn xin lỗi cậu.Xin lỗi vì đã đánh cậu vô cớ.” Thiên đứng cúi đầu thật chân thành trước Vương.
Thiên cố tình đánh lạc hướng chủđề nhằm tránh đi mối hiềm nghi của Vương.
“Thôi bỏ đi. Cám ơn cậu vì phầnbánh mì và táo.” Vương tuy có chút nghi ngờ trước hành động hơi khác thường củaThiên nhưng cậu không nói gì thêm nữa.
Thiên ngồi xuống thở dài nhẹ nhõmrồi tiếp tục ăn hết phần cơm của mình.
Nhiệm vụ 3: Bóc tỏi và hành tím.
Trong khi chờ cho cải héo lại thìThiên và Vương phải lột hết 2 thau tỏi và hành tím. Hai người bạn nước mắt giàngiụa nhìn nhau đầy đau khổ, họ không có cách nào để kiềm nén nước mắt của mìnhlại.
Nhiệm vụ 4: Đem cải đã phơi khô bỏvào trong khạp sành.
Sau khi cải bẹ dưa đã được phơikhô dưới nắng lớn tầm 3 giờ đồng hồ thì bắt đầu đem cải bẹ cho vào trong khạpsành có lót miá ở dưới đáy, khi đã sắp cải bẹ đầy xăm xắp khạp thì đỗ hỗn hỗnđường muối vào, tiếp đến là tỏi và hành cắt lát, dùng một hòn đá to dằn chặt lêntrên cải. Cuối cùng là đậy nắp khạp lại.
Cuối ngày khi đàn chim kéo nhaubay về tổ, mặt trời cũng đã lên chuyến xe buýt cuối cùng để đi về nhà.
“Đây là tiền công của hai cháu. Cámơn hai cháu đã giúp đỡ bà.” Bà cụ móm mém trao hai phong bì trắng cho Thiên vàVương, mỗi phong bì chứa 500 ngàn đồng.
Thiên và Vương cúi chào mọi ngườivà đi ra khỏi cánh cổng hoa giấy. Ba bà thím vẫn không quên hứa hẹn với Vươnglà một ngày không xa sẽ đem con cháu họ đến gặp cậu. Vương miễn cưỡng gật đầucho qua chuyện rồi nhanh chống rời đi.
“Cậu thấy chưa tiền công cao lắmtớ đã nói rồi mà.” Thiên lấy tờ 500 ngàn ra hôn lấy hôn để.
“500 ngàn cho 10 tiếng làm việc, vậy tính ra mộttiếng chỉ có 50 ngàn vậy mà cho là cao sao.” Vương lạnh nhạt cắt ngang niềm hạnhphúc của Thiên.
Thiên sượn cả mặt nhưng không nóigì được vì biết đó là sự thật. Thiên đi trước Vương tiếp bước theo sau. ChợtThiên quay người lại nhìn Vương sau một khoảng thời gian trầm tư trong suynghĩ.
“Tớ biết vì sao cậu theo tớ cảngày hôm nay.”
Vương hơi ngập ngừng trong ánh mắt,cậu nuốt nước bọt khan xuống cổ.
“Cậu muốn lấy lại tiền sữa xe phảikhông?” Thiên chắc nịch nhìn vào mắt Vương.
Vương không nói lời nào chỉ đứngđưa mắt nhìn Thiên.
“Cậu cầm lấy số tiền này đi, tớ sẽráng kiếm tiền rồi trả nợ cậu sau.” Thiên giành giật với nội tâm vô cùng gay gắt,tay cậu run run khi đưa phong bì tiền công cho Vương.
Vương nhận ngay phong bì Thiênđưa mà không chút do dự.
“Giờ mình kêu cậu ta thối lại chomình 100 ngàn có phải là thất lễ không nhỉ.” Thiên tự vấn nội tâm của chínhmình.
“Tớ sẽ nhận số tiền này của cậu,xem như từ nay chúng ta không có nợ nần gì với nhau. Mong là chúng ta sẽ khôngbao giờ gặp nhau trong tình cảnh như vầy nữa. Chào cậu.” Vương cúi đầu rồi quayngười bỏ đi.
“Sao cậu ta có thể đáng ghét thế.Mình muốn đánh cậu ta một trận quá đi thôi.” Thiên cố trấn áp sân hận đang bừnglửa trong lòng.
Thiên đau khổ dẫn chiếc xe đạp bịhư trong bóng chiều tà đã bao phủ cả bầu trời. Một ngày làm việc không công, xeđạp bị hư, mình đầy thương tích. Thiên nặng nề bước đi. Khi đi qua ngã tư đèn đỏThiên nhìn thầy một ông già mù đang bán vé số, cậu cố tình đẩy xe lướt qua thậtnhanh cố không quay đầu nhìn nhưng chỉ đi được một đoạn ngắn cậu đã quay xe trởlại chỗ ông lão mù. Cậu lấy 10 ngàn trong ví nhét vội vào tay ông già và nhanhchóng dẫn xe rời đi.
“Chỉ còn có 15 ngàn thôi làm sao đểsống cho hết tháng đây.” Thiên lẩm bẩm với chính mình.
Một xe cá viên xuất hiện ngay trướcmặt Thiên, nhiều loại xiên que đủ màu sắc như đang ra sức mời gọi. Cầm 15 ngàncuối cùng trên tay thiên lao đến trước mặt ông chủ xe đồ chiên.
“Anh ơi bán em 15 ngàn cá viênnhiều tương ớt.” Thiên hô lớn tới mức khiến ông chủ quán giật mạnh cả người.
Thiên cầm 3 xâu cá viên thơm giòntrên tay, ăn một cách ngon lành. Thiên chưa biết ngày mai sẽ sống ra sao nhưngcậu quyết bữa nay phải tự thưởng cho mình một bữa thật ngon cái đã.

macthienvuong
18-03-2022, 04:31 PM
14. Rainbow Fairy ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Cuối cùng cũng đã tới ngày diễnra lễ hội chào đón tân sinh viên Rainbow Fairy tại trường Đại Học. Cả khuônviên rộng lớn của trường tràn ngập sinh viên và các gian hàng của các lớp. Cácbạn trẻ năng động trong những bộ quần áo nhiều màu nhiều phong cách đang nô nứcđi xem các quầy hàng do các sinh viên dựng lên. Hàng quán trong lễ hội năm naykhá là phong phú, đa dạng và đặt biệt hơn so với mọi năm như quầy xem bói của lớnkhoa quản trị, nhà ma của khoa nhân văn, quầy cà phê thú cưng của lớp 3 khoa kếtoán, quầy thư giãn bằng cách đánh vào người thật của khoa thể thao… đã tạo nênmột lễ hội vô cùng hấp dẫn và thú vị.
Lớp 1 khoa quản trị của Thiên (đúngra là lớp của Tiên) được phân dựng gian hàng dưới gốc một cây bàng lớn. Mộtnhóm bạn của lớp trong đó có Thiên và Vũ đang tập trung dưới cái lều lớn màu trắng.Chủ đề của gian hàng mà lớp Thiên chọn là món ăn từ bún gồm ba món chính: búnthịt bò xào, bún chả giò và bún thịt luộc. Sau khi đã sắp xếp, trang trí quầyhàng đâu vào đấy mọi người bắt đầu tháo dỡ thực phẩm từ trong những thùng đá ragồm: thịt, bún, hành tây, cà rốt, nấm, rau sống… các loại gia vị. Bỗng có tiếngthan vãn từ xa đang tiến về phía các người bạn. Mọi người nhìn lên thì thấy Namlớp trưởng đang đi cùng Hiền đầu bếp chính của lớp. Cả hai bàn tay của Hiền đềubị quấn kín trong lớp băng trắng.
“Tay cậu bị sao vậy Hiền.” Mai lớpphó lên tiếng hỏi thăm.
“Cậu ấy bị phỏng nước sôi.” Namtrả lời thay.
“Hôm qua lúc đang chuẩn bị nướcluộc thịt thì sơ ý làm đổ nước vào tay nên mới ra nông nổi này.” Hiền ủ ê.
“Hên là phỏng không quá nặng, bácsĩ nói chỉ cẫn nghỉ ngơi khoảng hai tuần là bình phục lại.” Nam tiếp lời.
“Thế bây giờ ai sẽ nấu thức ănđây.” Phan cậu bạn đầu đinh như thay lời muốn nói của mọi người.
“Bây giờ chúng ta đành phải tìmngười khác thay thế Hiền thôi. Cô ấy không đứng bếp với hai tay như vậy. Có bạnnào ở đây thay Hiền được không?” Nam cố tìm cách.
“Lao động tay chân thì được chứcông việc bếp núc thì tớ chịu thôi.” Quân cậu bạn áo thu cam đứng cạnh Phan lêntiếng.
“Tớ cũng không biết đâu.” Phanđáp
Mọi người nhìn về phía Mai.
“Đừng nhìn tớ, ở nhà chỉ có mẹ nấuăn, tớ chỉ phụ rữa chén.” Mai than thở.
“Xin lỗi mọi người tại tớ…” Hiềnu rũ như sắp khóc.
“Hay để tớ đứng bếp cho.” TiếngThiên vang lên
Mọi người nhìn về phía Thiên vớinhững ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Lúc này Vương cũng vừa mới bước vào trong lều.
“Vậy tốt quá, cám ơn cậu nhiềunha Tiên.” Nam mừng rỡ nói.
“Tớ sẽ hỗ trợ cậu.” Hiền nhìnThiên đầy cảm kích.
Thiên gật đầu thể hiện sự đồngtình.
Sau ít phút hợp bàn phân côngcông việc mọi người tản ra vào vị trí của mình. Thiên với kinh nghiệm từng phụcvụ trong bếp của nhà hàng nên việc nấu ăn đối với cậu không có gì khó, Thiên bắtđầu bầm thịt để làm nhân cho món cho món chả giò. Kỹ thuật dùng dao của Thiênvô cùng tài tình nhanh gọn và vô cùng dứt khoát khiến mọi người đều trầm trồ.
“Cậu chuyện nghiệp quá Tiên.” Hiềnvới hai tai bị thương đứng kế bên cổ vũ.
Vũ và Nam nhận nhiệm vụ rửa cácloại củ dùng làm nhân chả giò. Phan, Quân và hai bạn nữ lo việc lặt hai rổ rausống to. Vương được phân công ngồi bóc vỏ tỏi và các loại hành. Thiên đưa mắtlén nhìn Vương thì thấy cậu bạn đang bóc vỏ hành tây vô cùng chuyên nghiệp, chỉmột thoáng thì củ hành tây lớn đã sạch bóng. Thiên chợt mỉm cười trong vô thứcnhớ lại ngày hôm ấy. Sau khi đã băm nhỏ thịt heo, Thiên cho nó vào một cái thauthủy tinh lớn, tiếp theo cậu thoăn thoắt cắt nhỏ cà rốt, nấm mèo, củ sắn, hànhtây… Thiên trộn tất cả các loại rau củ chung với thịt băm nhỏ, cho hai cáitròng đỏ trứng vào rồi trộn đều lên, cuối cùng là đền các loại gia vị. Thiên trảibánh tránh mỏng lên bàn dùng muỗng múc nhân cho lên trên, dùng đôi tay điệu nghệbẻ bẻ xoay xoay chưa tới 30 giây đã cho ra một cuốn chả giò thon dài đẹp mắt.
“Cậu khéo tây thật đấy.” Hiền lêntiếng khen ngợi
“Đúng là đẹp thật đấy không thuagì chả giò mua sẵn trong siêu thị.” Vũ nhìn Thiên đầy tự hào.
Vương đang ngồi lột vỏ tỏi cũngngước mắt nhìn về phía mấy cuốn chả giò Thiên vừa làm xong.
“Tay nghề khá thật.” Vương nghĩthầm.
Thiên bắt chảo lớn lên bếp cho dầuvào ngập hơn 1/3 chảo, chờ khi dầu nóng lên cậu nhẹ nhàng thả từng cuốn chả giòvào. Âm thanh xèo xèo của dầu nóng khi gặp cuốn chả giò trắng làm dậy mùi thơmkhắp cả gian hàng. Phan khịt mũi hít một hơi thật sâu.
“Thơm ghê. Đói bụng quá.”
“Lo làm đi sáng giờ cậu ăn biếtbao nhiêu là thứ rồi.” Quân ngồi kế châm chọc.
Thiên dùng đũa gấp những cuốn chảgiò vàng ươm giòn rụm bỏ ra ngoài, mùi thơm lừng lần này khiến mọi người đều phảihít thật sâu.
“Mấy bạn lại ăn thử xem sao.” TiếngThiên mời gọi.
Chưa đầy một giây mọi người đã bỏvị trí làm việc của mình chạy lại quay quanh đĩa chả giò vòng óng của Thiên.
“Ngon quá đi mất… nóng nóng.” Phanhấp tắp cho cuộn chả giò vào miệng.
“Xuất xắc luôn, vị rất là vừaăn.” Nam vừa ăn vùa dùng đũa gắp cho Hiền.
“Vỏ rất là giòn, nhân thì thơm ănvô sừng sựt rất là đã miệng.” Mai lên tiếng
Vũ đưa ngón tay cái lên ý khen ngợimón ăn rất tuyệt.
Chỉ có Vương là không đi lại, cậuvẫn đang tiếp tục ngồi lột vỏ hành tím. Thấy vậy Thiên lấy dĩa nhỏ gắp một cuốnchả giò mang lại cho Vương.
“Cậu ăn thử nhé.” Thiên chìa cáidĩa về phía Vương.
Vương dùng tay hai tay đón lấy rồigật đầu cảm ơn. Đợi khi Thiên đã quay về chỗ bếp Vương mới từ từ thưởng thứcmón chả giò, Vương im lặng không một lời tán thưởng chỉ gật gù khi đã nuốt hếtmiếng cuối cùng.
9 giờ sáng các gian hàng bắt đầumở cửa đón khách. Mọi người hối hả cố hoàn tất cho xong những phần việc củamình. 9 giờ 15 gian hàng của lớp Thiên đã hoàn tất mọi việc và bắt đầu mở bán.Vũ và Vương hai nam nhân đẹp trai nhất lớp được phân công làm nhiệm vụ đứng trướccửa hàng đề thu hút khách đó chính là ý tưởng của Mai và quả thật ý tưởng ấyhoàn toàn chính xác. Chỉ chưa đầy 20 phút mà gian hàng thức ăn của họ đã thuhút rất nhiều khách đến nhưng hơn 90% khách đến là vì ngưỡng một vẻ đẹp trai củaVũ và Vương chỉ còn lại 10 % là đến vì muốn thưởng thức món ăn Thiên làm. NhưngThiên không hề buồn gì cả chỉ cần bán được hàng kiếm được tiền là cậu thấy vuirồi.
Khi khách đã thưa dần thì Vũ vàThiên rủ nhau cùng dạo quanh các gian hàng khác. Thiên định rủ Vương đi cùngnhưng nhìn quanh thì không thấy cậu bạn lạnh lùng đâu cả.
“Hai cậu chuẩn bị đầy đủ cho cuộcthi Priness và Prince tối nay rồi chứ?” Nam quan tâm hỏi.
“Yên tâm, bọn tớ đã chuẩn bị đâuvào đó rồi.” Thiên nháy mắt trấn an lớp trưởng.
Thiên và Vũ cùng nhau lượn quanhcác gian hàng của các lớp khác. Thiên bị thu hút bởi gian hàng quạt giấy nằm cạnhđài phun nước. Những chiếc quạt tại đây được các bạn sinh viên tự tay vẽ lêntrên mặt những hình ảnh của các nhân vật hoạt hình rất sinh động như là LuffyMũ Rơm, Khuyển Dạ Xoa Inuyasha, Pikachu… Thiên rất thích các nhân vật truyệntranh nên cậu bị hấp dẫn ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Thiên cầm trên tay chiếc quạtxếp có vẽ hình Naruto ở mặt trước còn mặt sau thì vẽ một vườn anh đào đang nởhoa.
“Đẹp thật đó.” Thiên trầm trồ đưacây quạt lên nhìn chăm chú.
“Bạn ơi mua đi chỉ có 30 ngàn mộtcây quạt thôi.” Một bạn nữ xinh xắn trong chiếc váy hồng lên tiếng.
Thiên ngập ngừng đặt vội cây quạttrên tay xuống. Thiên thật sự rất thích cây quạt ấy nhưng hiện tại cậu đang là người vô sản. Thiên quaylại định kéo Vũ đi qua gian hàng khác.
“Bán cho mình cây quạt này đi.”Vũ tươi cười nói với bạn nữ váy hồng.
“Cám ơn bạn đã ủng hộ.” Bạn nữbán hàng cúi đầu cám ơn và đưa hàng cho Vũ.
Vũ nhìn Thiên rồi đưa cây quạtcho bạn mình.
“Của cậu này.”
“Cậu mua cho tớ sao?”
“Cho cậu đây cầm đi. Không cầm tớđem đi trả nha.”
“Cầm chứ. Đa tạ bạn thân.” Thiêngiật cây quạt trên tay Vũ rồi mở xem một cách nâng niu.
“Nè giữ đi. Ra đường không có tiềntrong người thì bất tiện lắm.” Vũ đưa 300 ngàn cho Thiên.
“Tớ biết rồi. Cuối tháng có lươngtớ sẽ trả lại cho cậu.”
“Đi chơi nhà ma không. Nghe mọingười nói là cũng ghê lắm, có người ngất xỉu rồi đấy.” Vũ đề nghị.
“Chơi luôn tớ sợ cậu à. Mà nhớ đừngcó xỉu trong đó nha, tớ không có cõng cậu ra đâu.” Thiên huých vai Vũ.
“Chưa biết ai xỉu nha. Cậu tự màlo cho mình đi.” Vũ đáp trả.
Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàngtrong trẻo vang lên.
“Vũ ở trường cấp hai Vĩnh Bình phảikhông?”
Trước mặt Thiên lúc này là một côgái xinh dẹp dáng người nhỏ nhắn, mặt trái xoan, môi ửng hồng, chân mày đencong vút. Mái tóc dài chấm lưng đen bóng như gỗ mun thướt tha trong gió thoangthoảng mùi hương của dầu gội mùi hoa bưởi.
“Cậu là Lưu Ly học lớp 9/3 trườngVĩnh Bình phải không?” Vũ chợt ồ lên.
“Đúng rồi là mình đây. Lâu rồikhông Vũ, cậu vẫn không khác xưa gì mấy vẫn rất đẹp trai.” Ly mỉm cười rạng rỡ.
“Cậu cũng vậy vẫn rất xinh đẹp.”
“Cậu quá lời rồi… mà đây là.” Lychợt để ý đến người con gái to lớn đứng phía sau Vũ.
Vũ hiểu ra Ly đang đề cặp đếnThiên.
“Đây là Tiên bạn cùng lớp vớimình.”
Thiên đứng yên bất động mắt nhìnchằm chằm vào Ly không một lần chớp mắt.
“Tiên Tiên …” Vũ lay nhẹ tayThiên.
Thiên giật mình hồi tỉnh lắp bắptrả lời.
“Chào … cậu.”
Ly nhìn Thiên với ánh mắt ngờ ngợrồi bỗng òa lên.
“Cậu là …”
Thiên và Vũ đều lo lắng sợ rằng Lyđã phát hiện ra thân phận của Thiên.
“Cậu là … Tiên em sinh đôi củaThiên phải không?”
“Ờ … đúng rồi đây là Tiên em củaThiên chúng ta cùng học chung trường cấp hai mà.” Vũ nhanh chóng đỡ lời.
“Thiên lúc này sao rồi có khỏekhông?” Mắt Ly bỗng nhiên chùng lại ánh nên một nét buồn man mát.
“Anh Thiên vẫn khỏe.” Thiên đápngắn gọn.
“Ly xong chưa chúng ta đi kiếm chỗnào uống nước đi. Nóng chết được.” Một thanh niên cao lớn với tay phải đangbăng bó bước tới đứng bên cạnh Ly.
“Họ là ai thế.” Người thanh niênhỏi Ly
“Xin giới thiệu với mọi người đâylà anh Vĩ bạn của tớ, hôm nay tớ rủ anh ấy tới trường tụi mình chơi. Còn đây làbạn học cấp ba của em.”
“Chào anh.” Vũ và Thiên lên tiếng.
“Ờ… ta đi thôi em chỗ này nóngquá.” Vĩ càu nhàu.
“Tớ phải đi đây, anh Vĩ mới gãytay nên hơi mệt. Tụi mình xin phép nhé. Hẹn hôm khác gặp lại hai cậu.” Ly cúichào Vũ và Thiên rồi cùng Vĩ rời đi.
Bóng Ly đã khuất lẫn vào trongđám đông nhưng mắt Thiên vẫn dõi theo không rời.
“Cô ấy đi rồi. Cậu vẫn còn thíchcô ấy à.” Vũ quan tâm.
“Tớ không biết nữa. Tớ chỉ muốn hỏicô ấy sao năm đó lại rời đi mà không nói với tớ lời nào.” Thiên thở dài.
Vũ biết rõ mối quan hệ giữa Thiênvà Ly. Đó là vào đầu năm học lớp 9, Thiên và Ly vô tình gặp nhau trong thư việncủa trường, rồi họ trở thành người yêu của nhau. Vũ nhớ rằng thời gian đó Thiênrất vui ngày nào cũng tràn ngập trong những hạnh phúc. Đến cuối học kỳ một, giađình Ly đột ngột chuyển ra nước ngoài sống. Thiên không hề biết chuyện đó. Sauvài ngày không thấy Ly tới trường và không có liên lạc gì với mình, Thiên rủ Vũcùng qua nhà của Ly, Nhà của Ly ở gần ga xe lửa cách nhà Thiên 20 phút đạp xe, tớinơi Thiên mới biết chuyện nhà của Ly đã dọn đi được mấy ngày rồi. Vũ đã ở bên cạnhThiên an ủi cả tháng thì Thiên mới dần nguôi ngoai sau cú sốc bởi mối tình đầutuổi học trò sớm nở chóng tàn.
“Quay về gian hàng thôi, tớ khôngcòn tâm trạng đi chơi nữa.” Thiên buồn bả nói.
Vũ gật đầu đồng ý rồi cùng cậu bạntrở lại khu lều của lớp.

macthienvuong
19-03-2022, 05:13 PM
15. Princess and Prince ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Trời cuối thu bỗng se lạnh, hàngphi lao cổ thụ xanh rờn che mát cho con đường mòn đất đỏ, chim sơn ca tía véovon chuyền từ cành này sang cành khác như những vận động viên thể dục dụng cụ,những chú ong thợ chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình là hút mật hoa ở những bụi cảiđầu vàng rực phía cánh đồng. Chiếc cổng lớn được ghép từ những mảnh sành vỡ nhiềumàu sắc của ngôi cổ tự dần hiện ra trước mắt bà Năm và dì Hai Bình. Phía trêncao có một tấm biển lớn bằng đá có ghi bốn chữ lớn Linh Tiêu Bảo Điện. LinhTiêu Bảo Điện nằm ở ngoại ô thành phố mất khoảng 45 phút đi xe buýt, đây là mộtngôi cổ tự đã được xây cách nay hơn 300 năm. Linh Tiêu Bảo Điện là nơi thờ NgọcHoàng, Vương Mẫu Nương Nương và một số vị thần tiên khác. Hôm nay bà Năm và dìHai Bình cùng đến Linh Sơn Bảo Điện để dâng hương cho Ngọc Hoàng Lão Gia vàVương Mẫu Nương Nương cầu mong hai vị phù hộ cho gia đạo bình an, Tiên mau bìnhphục đi lại được. Bà Năm và Hai Bình theo lối cửa nhỏ bước vào chánh điện lớn,giữa chánh điện là bốn cây cột trụ tròn bằng gỗ to cỡ vòng tay người lớn đượcsơn son thiếp vàng. Tượng Ngọc Hoàng Lão Gia bằng đồng lớn được đặt oai nghiêmngay chính giữa chánh điện, bên cạnh Ngài là hai vị Nam Tàu và Bắc Đẩu. Bên tayphải tượng Ngọc Hoàng là bệ thờ của Dương Mẫu Nương Nương tay phải cầm gậy đầurồng, tay trái cầm quả đào tiên lớn, ánh mắt hiền từ miệng khẽ nở nụ cười. Bêntrái tượng Ngọc Hoàng là tượng Thái Thượng Lão Quân, một lão nhân râu dài, tayphải cầm Bình Hồ Lô đựng thuốc trường sinh, tay phải cầm quạt Ba Tiêu. Bà Nămvà Dì Bình cung kính quỳ xuống trước ba tôn tượng, thành tâm chấp tay miệng khẩncầu những điều tốt lành cho gia đình và con cháu. Từng làn khói hương mờ tỏ baythẳng lên trời như đang giúp mang các lời ước nguyện của người có tâm đến taicác vị thượng tiên.
Vũ luôn tay bận rộn bán hàng vàtính tiền cho khách, chốc chốc cậu lại đưa mắt nhìn vào chỗ cái ghế gỗ đặt ở góclều nơi Thiên đang ngồi trầm tư. Thiên đã ngồi thẩn thờ như vậy được hơn một giờđồng hồ kể từ khi gặp lại mối tình đầu của mình. Vương vẫn kiên trì với công việcbốc hành tây của mình vừa làm cậu vừa đưa mắt nhìn về phía cô bạn ủ rũ đang ngồigặm nhắm nỗi buồn một mình.
“Bạn ơi bán cho mình một phần búnthịt luộc và một phần bún chả giò, nước mắm không lấy ớt nhé.” Hai vị khách nóivới Vũ.
“Hai bạn chờ xíu sẽ có ngay đây ạ.”
Vũ từ tốn cho bún, thịt và rau vàotrong hộp giấy, cậu chuẩn bị xong một phần. Thiên bất ngờ đứng bên cạnh Vũ,Thiên thoắn thoát chuẩn bị phần ăn còn lại. Vũ nhìn Thiên và nở bụ cười thậttươi. Vũ hiểu rằng bạn của cậu đã thông suốt vấn đề.
“Hai phần bún của hai bạn là 50ngàn.” Thiên nói với hai vị khách đang đứng trước quầy.
“Tiền đây ạ.” Chàng trai tóc vàngđưa 50 ngàn cho Thiên rồi chợt mỉm cười.
Sau một lúc suy nghĩ chàng traichợt lên tiếng hỏi.
“Cậu có thể cho tớ xin số điệnthoại được không?”
Chàng trai tóc vàng với gương mặttuấn tú và ánh mắt sáng đang nhìn thẳng về phía Thiên. Vũ đứng cạnh cố gắngkhông cười, cậu nhìn thấy sự hững hờ trên gương mặt của Thiên.
“Được chứ.” Thiên nhận điện thoạitừ tay anh chàng tóc vàng.
Sau một lúc hí hoái bấm số, Thiêntrả lợi điện thoại cho chàng trai đang trồng cây si cậu.
Khi hai vị khách đã rời đi, Vũ mớilên tiếng hỏi.
“Cậu thật sự cho số điện thoạicho cậu ta à?” Mặt Vũ có phần hoang mang.
“Ừ. Nhưng mà là số của cậu chứkhông phải của tớ.” Thiên nói nhỏ vào tai Vũ.
Ting Ting Ting. Tiếng tin nhắn từđiện thoại Vũ reo lên.
“Hi bạn. Mình Hoàng là người vừaxin số điện của bạn. Mình làm quen với nhau nhé.” Vũ đọc nội dung tin nhắn.
Mặt Vũ biến sắc nhìn qua chỗThiên thì thấy cậu bạn đang làm những trò đáng yêu như các nhân vật hoạt hình đểdỗ dành Vũ. Chưa đầy 10 giây Vũ đã phải phá lên cười dù dặn lòng phải thậtnghiêm khắc với Thiên. Vương ngồi gần đấy đã nhìn và nghe thấy tất cả mọi chuyệncậu cũng vô thức mỉm cười.
“Bán cho 5 phần bún chả giò đi côem, nhớ cho nhiều thịt nhé ít rau thôi.”
Thiên và Vũ cùng nhìn lên thì thấycó 5 năm vị khách đang đứng ngay trước mặt. Họ là những người đàn ông cao lớntrên người có nhiều hình xăm rất kỳ lạ. Thấy Thiên đang để ý tới các hình xâmtrên tay thì họ liền kéo tay áo dài che lại.
“Năm phần bún của các anh đây ạ.”Vũ nói.
“Tiền đây.” Một người trong bọn họnhận lấy và trả tiền.
Vũ nhận tiền, mắt vẫn nhìn vàocác hình xăm kỳ lạ trên tay các vị khách.
“Tiền thối của các anh đây ạ.”
Người đàn ông đầu trọc nhận lạitiền thừa. Họ quan sát trước sau, nhanh chóng lẩn nhanh vào đám đông trong lễ hộinhư sợ rằng ai đó sẽ nhận ra mình.
“Mọi người tin mới về vụ cướp nhàbăng ở ngân hàng Red Sky.” Phan nhìn chăm chú vào bản tin trong điện thoại
Mọi người đều dừng việc của mìnhchú ý lắng nghe thông tin mà Phan sắp đọc.
“Cảnh sát vừa cung cấp thêm thôngtin về bọn cướp ngân hàng Red Sky. Chúng gồm có 5 người, trong đó có một tên đầutrọc…”
Thiên và Vương giật mình nhìnnhau nhớ về vị khách vừa rời đi.
“Trên người bọn chúng có rất nhiềuhình xăm, trong đó có một tên có hình xăm một con quái vật 3 đầu ở cánh tay phải.Ai biết tin xin liên hệ với đồn cảnh sát gần nhất…”
Thiên và Vũ chạy nhanh ra phíatrước lều nhìn quanh khắp nơi nhưng không thấy tung tích của năm vị khách kỳ lạ.
“Vũ. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ly và Vĩ bất ngờ xuất hiện trướcgian hàng của lớp quản trị.
“Xin chào.” Vũ lên tiến đáp.
Thiên cũng gật đầu đầy miễn cưỡng.
“Đây là gian hàng của lớp tớ, cậucó muốn dùng thử không.” Vũ đề nghị.
Ly quan sát thực đơn một lúc rồibàn bạt với Vĩ sau đó thì lên tiếng.
“Cho bọn tớ hai phần bún chả giònhé. Cám ơn cậu.” Ly nhỏ nhẹ nói.
Thiên đứng sau quầy nhìn Ly và Vĩcười đùa với anh mắt hình viên đạn.
“Phần của hai người đây, tớ đã chothêm nhiều chả giò.” Vũ nói
“Cám ơn cậu nhiều nha Vũ. Của tụimình hết bao nhiêu tiền.”
“Hai phần là 50 ngàn.”
Vĩ lấy trong bóp tờ 500 ngàn đưacho Vũ.
“Anh chờ chút để em lấy tiền thối.”
Thiên vẫn đang dùng con mắt thù hậnnhìn thẳng vào Vĩ. Chợt Vĩ nhìn thấy Thiên, Vĩ cúi đầu chào khiến Thiên giậtmình phải quay mặt tránh đi.
“Tiền thối của anh đây.” Vũ đưatiền lại cho Vĩ.
“Chào nhé. Tui tớ đi đây. Cám ơnhai cậu.” Ly nở nụ cười như một đóa hồng vẫy tay chào Thiên và Vũ.
Vĩ cũng đưa tay vẫy vẫy hai ngườibạn.
“Đồ ra vẻ, mua có 50 ngàn mà đưahẳn tờ 500 ngàn.” Thiên đặt tờ 500 ngàn xuống bàn rồi dùng tay đập mạnh mấycái.
Vũ chỉ biết cười trừ trước nhữnghành động trẻ con của Thiên.

Tại tiệm đồ cưới của Nhi lúc 6 giờtối. Thiên kéo bức rèm màu kem của phòng thay đồ rồi nhẹ nhàng bước ra. Thiênđang mặc trên người một chiếc áo cưới công chúa màu trắng bằng vải ren đượcđính hàng ngàn viên thủy tinh sáng lấp lánh. Phần tóc búi cao đội một chiếcvương miệng hình chim công đầy tinh tế, từ trên vương miệng chim công tỏa racác dây châu được kết từ những viên đá màu sáng lấp lánh.
Vũ há hốc mồm khi nhìn thấy Thiên,vẻ đẹp của một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích mà cậu vẫn thườnghay được nghe lúc còn nhỏ, một sắc đẹp mà các vì tinh tú trên trời cũng khôngthể nào so sánh được.
“Em là cô dâu đẹp nhất của cửahàng chị từ trước đến nay đó Thiên.” Nhi lấy tay che miệng, mặt đầy cảm thán.
“Nóng quá chị Nhi ơi.” Thiên dùngtay tốc váy của mình lên cho gió từ quạt máy lùa vào.
Lúc này Vũ và Nhi như bị vả mạnhvào mặt thế là tự quay về thực tại.
“Bỏ cái váy xuống con gái ai màlàm vậy.” Nhi đánh nhẹ vào tay Thiên.
“Em là con trai mà chị.” Thiênngáp một cái rõ dài.
Mặt Nhi vẫn tỏ ra khó chịu.
“Được rồi em bỏ xuống.” Thiênngoan ngoãn thả tà váy trắng xuống.
Nhi mỉm cười toại nguyện. Lúc này,Nhi mới đưa mắt nhìn qua cậu bạn của Thiên. Vũ đang mặc một bộ vest trắng lịchlãm. Mặt Vương bình thường vốn đã là một kiệt tác giờ đây dưới bàn tay của nữhoàng trang điểm Vương Tổ Hiền thì giờ Vũ không khác gì một hoàng tử đến từ mộtnước quân chủ nào đó trên thế giới. Mái tóc phồng bềnh bồng đội một chiếc vuôngmiệng vàng có đính một viên đá lớn phía trước càng khiến Vũ trông thật uy nghiêm.Bên ngoài áo vest Nhi còn thêm vào một dải băng đỏ quấn chéo từ vai xuống thắtlưng mà theo Nhi nói như vậy sẽ giống hoàng tử hơn.
“Hai đứa mau tiến lại đứng cạnhnha đi.” Nhi lớn tiếng ra lệnh.
Thiên và Vũ nặng nhọc nhấc từngbước chân vì bộ quần áo trên người quá nhiều lớp.
“Cười lên nào.” Nhi chụp một kiểuảnh cho Thiên và Vũ.
Nhi bước tới, đưa tấm hình mình vừachụp cho Thiên và Vũ xem.
“Hai đứa mình giống cô dâu chú rểghê.” Thiên phá lên cười.
“Đẹp thật đấy, nhờ công của chị Nhihết.” Vũ nói.
Thiên thình lình đặt tay lên mặtVũ xoay gương mặt tuấn tú ấy về đối diện với mình, mắt Thiên long lanh nhìn thẳngvào đội mắt ấm áp của Vũ. Hành động này khiến mặt Vũ ửng đỏ cả lên nhưng chínhbản thân cậu thì thông biết.
“Hỡi hoàng tử, chàng có đồng ýlàm chồng của thiếp không. Chúng ta sẽ cùng rời xa đất nước này, bỏ mặc những địnhkiến cổ hủ, bỏ mặc những lời lẽ cay độc. Chàng có đồng ý từ bỏ thân phận hoàngtử để ở bên thiếp không?” Thiên e thẹn.
“Không.” Vũ ngắn ngọn và xúctích.
“Mất hứng ghê.” Thiên bỏ tay khỏimặt Vũ ngồi bệch xuống đất hậm hực.
Vũ cười trước trò diễn lố của cậubạn thân.
“Chúng ta mau đi thôi 8 giờ làchúng ta phải lên sân khấu rồi, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa thôi.” Vũ chợt nhìn đồnghồ rồi hối thúc Thiên.
Thiên và Vũ chào tạm biệt Nhi rồicùng nhau bắt một chiếc taxi để quay trở lại lễ hội. Chỉ còn 500 mét nữa là tớicổng trường thì taxi của hai người bạn đang ngồi gặp phải một trận tắt đường nặng.Suốt 20 phút mà chỉ mới nhích được vài mét.
“Phía trước có tai nạn giaothông? Chắc còn lâu lắm mới thông đường.” Bác tài xế thông báo cho Thiên và Vũ.
“Không kịp rồi 15 phút nữa là 8giờ rồi.” Vũ lo lắng nói.
“Chúng ta xuống xe đi, chạy bộ chắcnhanh hơn đó, cũng chỉ còn đoạn ngắn nữa là tới trường rồi.”
“Cậu có chạy được khi đang mặccái này không?” Vũ nghi ngờ.
“Yên tâm. Bác tài ơi cho tụi conxuống xe ở đây đi ạ.” Thiên hô lớn.
Thiên và Vương ra khỏi xe, laonhanh về phía cổng trường. Hình ảnh cô dâu chú rễ trong bộ lễ phục chạy như baytrên đường khiến mọi người thích thú nhìn theo. Chạy được một đoạn Thiên dừng lạicởi đôi giày trắng dưới chân cầm trên tay rồi tiếp tục thẳng tiến cổng trường.
Vương một mình đang lang thangtrên các con đường trong lễ hội. Cậu không thích những nơi đông người. Hôm naycậu đến đây cũng chì vì muốn làm tròn nghĩa vụ của một thành viên trong lớp. Đimột lúc Vương đã đi tới trước cổng trường lúc nào không hay.
“Xin nhường, xin nhường đường,xin nhường đường…”
Vương nhìn về nơi âm thanh phátra thì thấy một người con gái mặc chiếc váy màu trắng, đầu đội vương miện đangchạy rất nhanh về phía mình. Dưới ánh trăng sáng tỏ vẻ đẹp của cô gái như càngrực rỡ gấp bội phần. Cô gái lướt qua chỗ Vương đang đứng ánh mắt cậu và cô gáivô tình chạm vào nhau khiến cậu bất động như một tượng đá. Cô gái đó không aikhác chính là Thiên đang cố lao về nơi tổ chức cuộc thi Princess and Prince.

macthienvuong
20-03-2022, 04:12 PM
16. Tội Ác ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Đối với vũ trụ bao la thì con ngườichỉ như là một hạt cát nhỏ vô hình. Có một bộ phim từng nói rằng những hìnhtinh trong hệ mật trời chỉ là những viên bi trong bộ sưu tập của một người khổnglồ. Khi người khổng lồ dùng nước để rửa những viên bi sẽ tạo ra mưa, lúc ông tachơi đùa cùng những viên bi sẽ tạo ra động đất, còn sấm chính là tiếng ho củaông ta. Trong số những viên bi nhiều màu người khổng lồ thích nhất là viên bixanh biển, ông ta thường đem nó ra lau chùi và chơi đùa nhất vì thế nên trái đấtlà nơi có nhiều hiện tượng thời tiết phong phú và đa dạng nhất trong hệ mặt trời.Nhưng người khổng lồ đâu hề biết rằng trên viên bi nhỏ của ông là cả một thế giớiloài người đang sinh sống. Những sinh vật rất bé nhỏ nhưng trong lòng họ lạimang theo những khác vọng và hoài bảo vô cùng lớn lao. Có người vì hai đứa cháubé bỏng của mình là tự dặn lòng phải sống thật lâu và thật khỏe mạnh. Người thìvì người mình yêu thương mà đứng hàng giờ dưới mưa để chờ người ấy. Lại có ngườichỉ vì uống nhằm một ánh mắt mà say đắm cả một đời. Vương vẫn đứng đấy bất độngnhư một bức tượng đá, mắt cậu vẫn còn sáng lên hình ảnh nàng công chúa vừa lướtqua.
Phía sau sân khấu cuộc thiPrincess And Prince. Mai lớp phó mừng như muốn khóc khi thấy Thiên và Vũ xuấthiện trước mặt.
“Cuối cùng hai cậu cũng tới rồi.Tớ lo hai cậu sẽ không đến kịp.” Mai lấy tay che hai mắt.
“Xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”Thiên xoa dịu Mai.
Mai mỉm cười lấy tay lau vội mấygiọt nước mắt lăn trên má.
“Tiếp theo là đến lớp 1 khoa quảntrị, xin chuẩn bị.” Tiếng bạn nhân viên điều phối chương trình vang lên.
“Tới lượt hai cậu kìa. Cố lên,quyết thắng.” Mai động viên.
Thiên hít một hơi thật sâu lấytinh thần rồi cùng Vũ bước ra vị trí chuẩn bị.
Phía ngoài sân khấu là phần trìnhdiễn của lớp 3 khoa kế toán. Hai người mẫu lộng lẫy trong trang phục của hoàngtử và công chúa triều Nguyễn. Bạn nam sinh oai nghi trong chiếc áo sa kép vàngvới những hoa văn mây ngũ sắc, đầu đội khăn xếp bằng lụa. Trong khi bạn nữ thìthướt ta trong chiếc áo đoàn loan nhật bình đỏ được điểm xuyết bởi những họa tiếtchim công cách điệu, đầu chít khăn vành. Phần trình diễn kết thúc bằng nhữngtràng pháo tay giòn giã bởi những người xem bên dưới sân khấu.
“Cám ơn phần trình diễn cổ phục Việtvô cùng ấn tượng của lớp 3 khoa kế toán. Và tiếp ngay sau đây chúng ta sẽ được gặpgỡ hoàng tử và công chúa đến từ lớp 1 khoa quản trị.” Tiến bạn nữ MC hô vang.
Vũ nhìn Thiên gật đầu thật mạnhthể hiện sự quyết tâm, cậu nắm chặt lấy tay Thiên hai người bước ra trước sânkhấu. Thiên bị ánh sánh đèn pha làm lóa mắt trong vài giây nhưng sau đó cậu đãlấy lại được thị lực. Thiên hơi loạn choạn vì chưa quen với đôi giày dưới chânnhưng Vũ đã hiểu ý, đưa tay choàng qua eo và giữa Thiên khỏi ngã. Thiên nhìn Vũvới ánh mắt đầy biết ơn. Sau khi đã lấy lại được thăng bằng Thiên và Vũ cùngnhau sánh bước đi dọc theo sân khấu dài được thiết kết như một sàn catwalk.Khán giả bên dưới đều chết lặng trước vẻ đẹp mong manh nhưng vô cùng kiêu sa củaThiên và vẻ anh tuấn như một vị hoàng tử thật sự của Vũ, ai ai cũng lặng thinh,không thể nói lên được lời nào. Không một tiếng động, không một hơi thở mọi ngườichú tâm theo từng điệu bộ cử chỉ của hoàng tử và công chúa trên sân khấu, họ sợmình sẽ bỏ sót một chi tiết tuyệt vời nào đó. Thiên và Vũ lúc này đã đi tới đầucủa sân khấu, theo kịch bản hai người sẽ đứng đó cười khoảng 1 phút thì sẽ quayvào. Thiên nhìn thấy Nam, Phan, Quân, Mai và một số bạn trong lớp đang đứng ởngay sát sân khấu cổ vũ cho mình, Thiên và Vũ vẫy tay đáp lại. Chợt ngay cạnhMai, Thiên nhìn thấy Ly và Vĩ cũng đang vẫy tay cổ vũ cho cậu và Vũ, họ đangtay trong tay. Thiên nhanh chóng dùng ánh mắt khó chịu để đáp lại. Bỗng Thiênvà Vũ cùng dừng mắt tại nơi của năm người xăm trổ kỳ lạ mà họ đã gặp ở gianhàng của lớp lúc chiều. Năm người đàn ông đang bí mật xầm xì to nhỏ gì vớinhau, người tóc trắng chuyền cho người đàn ông trọc đầu một vật gì đó có hình dạnggiống như súng được giấu trong một bịch nilon đen. Thiên siết chặt tay Vũ trongvô thức.
“Đúng ngay bây giờ hoặc không baogiờ.” Thiên tự nói với chính mình.
Vừa dứt suy nghĩ Thiên tung mìnhlên không trung rồi đáp xuống ngay chỗ người đàn ông đang đứng, trước sự kinhngạc tột độ của toàn thể khán giả. Thiên ra sức giành giật thứ trên tay của ngườiđàn ông. Mọi người đều kinh hãi trước cảnh tượng trước mặt. Nam, Phan, Quân vộilao vào kéo Thiên ra khỏi người đàn ông đang bị Thiên đè lên người.
“Tiên cậu làm gì vậy?” Nam hoảngloạn.
“Mau kéo cậu ấy ra.” Quân và Phancùng hô lớn.
Sau một hồi Nam, Quân và Phan đãcơ bản khống chế được Thiên.
“Mau thả tớ ra.” Thiên hét lớn.
Ly vội chạy tới chỗ người đàn ôngbị Thiên tấn công và đỡ người ấy đứng dậy.
“Anh Vĩ anh có sao không?”
Vĩ nặng nhọc đứng lên, vai cậu đaubuốt vì bị gối của Thiên cấm mạnh vào.
“Cô ta bị gì thế, tự nhiên lại tấncông anh.” Vĩ bực tức nói trong đau đớn.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”Ly dìu Vĩ.
Thấy vậy Thiên càng tức giận hơncố vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự khống chế của ba người bạn.
“Các cậu mau buông tớ ra.” Thiênvan xin Nam, Phan và Quân.
“Có chết cũng không buông.” Phanchắc nịch.
“Vậy thì xin lỗi ba cậu trước.” MắtThiên sáng bừng tia lửa.
Thiên giật mạnh tay mình ta khỏitay Quân. Cậu cung tay đấm một cú hết lực vào mặt Phan khiến cậu bạn bất tỉnhngay tại chỗ. Thiên xoay người dùng phần xương giữa lòng bàn tay và cổ tay đánhthẳng vào mũi của Nam, làm máu tuôn ra khắp mặt cậu bạn. Thiên tung chân đạp mạnhvào bụng Quân làm cậu ta văng ra xa mấy mét. Thiên chạy về phía Vĩ và đè anh tara đất. Hai người vật nhau dưới nền sân cỏ. Trong lúc đánh nhau Thiên giậtphăng phần bột bó trên tay vĩ. Lúc này Ly lao tới tác thẳng vào mặt Thiên mộtcái thật mạnh. Ly kéo Vĩ thoát khỏi nàng công chúa đang phát điên.
“Sao cô lại đánh người cô cớ. AnhVĩ có làm gì cô đâu?” Giọng Ly run run, cô nói trong tiếng khóc.
Thiên mệt nhọc chóng tay nâng ngườiđứng lên.
“Đúng là anh ta không làm gì tớ.Nhưng anh ta là một kẻ cướp.” Thiên lạnh lùng nói.
“Tôi cướp cái gì của cô? Cô nóira đi.” Vĩ nói trong tiếng thở dốc.
“Anh không cướp của tôi mà anh cướpcủa ngân hàng Red Sky. Anh chính là một trong 5 tên cướp ngân hàng.” Mắt Thiênrực lửa như muốn thiêu cháy Vĩ.
“Cô có nói đùa không? Tôi mà làtên cướp ngân hàng bằng chứng đâu?”
Mọi người đứng xung quanh cũngđang thầm thì tỏ vẻ không tin.
“Bằng chứng chính là hình xămtrên tay anh, hình rồng trắng mắt xanh 3 đầu. Anh biết cảnh sát đang tìm ngườicó hình xăm này nên anh cố tình giả như mình bị gãy tay rồi dùng miếng bột giảnày để che đậy hình xăm trên tay.” Thiên ném cục bột thạch cao lôi ra từ tay Vĩxuống trước mặt.
“Hình xăm này cũng bình thườngthôi. Đâu phải ai có hình xăm này thì sẽ là tên cướp ngân hàng. Đó chỉ là sự trừnghợp.” Vĩ phản bác.
Thiên chợt lặng thinh như khôngcòn lý lẽ.
“Tôi không muốn đôi co với cô nữa…Chúngta đi thôi. Thật là xui xẻo.” Vĩ kéo tay Ly rời đi.
“Khoan đã…” Thiên dứt khát lên tiếng.
“Cô lại muốn thế nào nữa đây?”
“Thế còn cái này thì sao.” Thiênlấy ra một tờ tiền 500 ngàn đưa lên trước mặt.
Ngay lúc này mặt Vĩ hoàn toàn biếnsắc chuyển từ đỏ bừng sang trắng xanh, trắng tái của người chết.
“Trên tờ tiền này mang dãy số QC10520303. Đây chính là một trong những seri trên số tiền mà bọn cướp đã lấy được.Anh đừng nói với tôi là anh nhặt được tờ tiền này ngoài đường nhé. Và tôi tin rằngtrong ví anh vẫn còn những tờ tiền mang số seri của số tiền mà ngân hàng RedSky đã bị đánh cướp.” Thiên quyết đoán trong từng câu chữ.
Mặt Vĩ bỗng như phừng lên ngọn lửacâm hận, mắt hắn ta long lên sòng sọc. Hắn rút từ trong người một khấu súng ngắnmàu đen. Mũi súng chỉa thẳng về phía Thiên.
“Đùng.” Tiếng súng xé toang khônggian của màn đêm.
Mọi người hảng loạn bỏ chạy.Thiên khụy người tay chống mạnh xuống đất. Viên đạn cấm xuống đất sát ngay chỗThiên đứng chỉ cách khoảng vài gang tay. Vì quá sợ chân Thiên run lên cầm cập,cơn run giật lan ra khắp cả cơ thể Thiên. Ly hoảng loạn như người mất trí, nướcmắt giàn giụa được một bạn nam kéo ra xa.
“Đó chỉ là phát cảnh cáo. Phát tiếptheo đây sẽ xuyên thẳng vào ngực mày đấy con khốn.” Vĩ hung hãn.
Mũi súng một lần nữa chỉa thẳng vềphía Thiên. Thiên không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa nên có muốn chạycũng không sao động đậy được. Thiên đành nhắm mắt chờ đợi cái chết.
“Dừng lại đi.” Tiếng của một aiđó vang lên.
Thiên mở mắt ra nhìn thì thấyVương đang đứng che trước mặt mình.
“Thằng kia mày là ai, tránh ra nếukhông tao giết luôn cả mày.” Vĩ nói trong điên loạn.
“Tội cướp ngân hàng của anh cùnglắm chỉ bị phạt 15-20 năm tù nhưng nếu bây giờ anh giết cô ấy anh sẽ bị xử tùchung thân hoặc tử hình. Tôi nghĩ anh đủ thông minh để lựa chọn.”
Vĩ chợt có chút do dự sau khi bịVương tấn công tâm lý. Nhưng hắn đã mất trí hoàn toàn, con quỷ tội ác đã nuốtchửng con người hắn ta.
“Tao không quan tâm, tao phải giếtnó chính nó đã phá hỏng mọi chuyện của tao, chính con nhỏ nhiều chuyện đó. Từlúc mới gặp tao đã không ưa nó rồi. Mày mau tránh ra, không thì tao sẽ giếtluôn cả mày và nó. Tránh ra mau.”
Vương vẫn không nhúc nhích dù chỉlà một bước chân.
“Vậy tao giết mày xong rồi tao sẽgiết nó.”
Vĩ đưa tay bóp cò súng đúng ngaylúc này từ phía dãy ghế phía trái của Vĩ, Vũ như một con báo đốm đang ẩn mìnhchờ con mồi, phi người lao thẳng vào Vĩ, không một động tác thừa Vũ tước vũ khítrên tay Vĩ, quật hắn ta nằm úp ra đấtvà vô hiệu hóa bằng một đòn khóa tay. Cảnh sát từ xa chạy tới bắt giữ ngay têncướp hung hãn. Nghe kể lại rằng sau này cảnh sát đã tìm được bốn tên đồng phạmcòn lại nhờ vào lời khai của Vĩ, số tiền 50 tỷ cũng được thu hồi.
Vương sau biến cố ở sân trườngthì giờ cậu đã bình yên trong phòng đọc sách của mình. Một chiếc giày trắng cónơ bướm được tạo nên bởi những hạt đá lấp lánh đang đặt trước mặt Vương. Vươnghồi tưởng lại cơ duyên mà mình có được chuyến giày này.
Năm Vương học lớp 11 sau một trậnmắng của cha, cậu đã bỏ đi khỏi nhà. Vương lang thang bất định trong một đêmtháng 12 lạnh giá. Một tấm áp phích lớn quảng bá cho một trò chơi thu hút sựchú ý của Vương khiến cậu dừng bước phiêu bồng. “Giải cứu công chúa khỏi tay quỷvương.” Vương đọc thầm dòng chữ lớn trên tấm bảng quảng cáo được soi sáng bởinhững ngọn đèn neon. Trong lòng Vương bỗng muốn hóa thân thành chàng hiệp sĩ đểdấn thân vào các cuộc phiêu lưu, được tự do làm những điều mình thích, trừ gian,diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu…
“Xin nhường đường, xin nhường đường…”một âm thanh xé tan giấc mộng của Vương.
Một cô gái mặc váy trắng dài laothẳng vào người Vương. Cô gái đè lên người Vương và môi cô gái đang chạm vàomôi cậu. Cô gái với đôi mắt ươn ướt đang nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh củaVương. Vương nghe rõ tiếng tim đang đập nhưng không biết là của mình hay của côgái hay của cả hai. Thình lình cô gái nhấc môi mình ra khỏi môi Vương. Cô gái lồmcồm đứng dậy.
“Xin lỗi vì đã đụng cậu, thậtlòng xin lỗi cậu.” Cô gái ngại ngùng nói với chất giọng kỳ lạ.
Thiên vẫn nằm bất động trên mặt đấtvà cậu không có ý định đứng dậy.
Bỗng từ phía xa phát ra một tràngâm thanh hỗn loạn.
Cô gái đổi ngay sắc diện khi nghetiếng la hét đang rất gần. Cô gái khẽ đưa mắt nhìn Vương một cái rồi bậc người chạythẳng về phía trước bỏ lại Vương mắt vẫn đang nhìn lên các vì tinh tú trên trờicao. Vương nhớ là đã có rất nhiều người đi qua chỗ cậu nằm nhưng cậu không hề đểtâm tới. Sau đó khi cậu đứng dậy thì có một chiếc giày nữ trắng nằm ngay chân cậuvà Vương đoán rằng đó là của cô gái vừa nãy người đã cướp đi nụ hôn đầu đời củacậu.
Trở về với thực tại, Vương nângchiếc giày trên tay
“Tao đã tìm thấy chủ nhân của màyrồi giày à.”
Vương với tay bậc lên bài hát màcậu rất thích. Một giai điệu tựa như lời thì thầm đến từ vũ trụ vang lên bêntai Vương.
Past lives couldn't ever hold medown
Lost love is sweeter when it'sfinally found
I've got the strangest feeling
This isn't our first time around
Past lives couldn't ever comebetween us
Some time the dreamers finallywake up
Don't wake me I'm not dreaming
Don't wake me I'm not dreaming
(Past Lives – Børns)

macthienvuong
21-03-2022, 06:53 PM
17. Bộ Trưởng ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Hôm nay là ngày 29 tháng 8 âm lịchcũng chính là ngày giỗ của cha mẹ Thiên và Tiên. Hai Bình, Tiên đang tập trungtrên chiếc phản gỗ lớn đặt bên dưới gốc cây tử đằng ngay giữa sân, phụ bà Nămlau lá chuối chuẩn bị gói bánh ít. Lá chuối sau khi phơi dưới nắng khoảng mộttiếng thì không còn màu xanh mướt như lúc mới vừa cắt từ trên cây xuống mà đãchuyển qua một màu xanh úa, đôi chỗ hơi ngả vàng. Tiên cầm một miếng vải sạchtrên tay nhẹ nhàng lau bụi trên từng chiếc lá chuối thật cẩn thận để tránh làmcho lá bị rách. Bé Châu đang chơi gần bụi hoa đồng tiền chạy lại cạnh bà Năm hỏinhỏ.
“Bà cố đang làm gì vậy?” Bé châulắc lư hai cái bím tóc trên đầu.
“Bà cố đang lau lá chuối để góibánh ít. Châu có thích ăn bánh ít không?”
“Cheo thích ăn bánh ít. Mà sao gọilà bánh ít vậy bà cố?” Châu vừa nói vừa phùng đôi má ú của mình.
“Nói thật con từng tuổi này cũngkhông biết sao người ta gọi là bánh ít nữa, thấy người ta gọi thì gọi theothôi. Tiên con biết vì sao không?” Dì Bình đặt cái lá to vừa lau sang một bêntay nhanh nhẹn lấy một cái lá khác.
“Con cũng không biết nữa dì hai.”Tiên lắc đầu.
“Vậy để bà cố kể cho bé Châu nghesự tích cái bánh ít nha.” Bà Năm bế Châu lên ngồi cạnh bà.
Dì bình và Tiên cũng dùng tay hướngmắt về phía bà Năm chờ nghe câu chuyện.
“Chuyên là… Sau khi chàng LangLiêu – con trai của Vua Hùng thứ 6 đã thắng trong cuộc thi dâng lễ vật cúng đấttrời là bánh chưng và bánh dày…
Nhà vua có một cô con gái út vốnrất nhu mì, khéo léo trong công việc bếp núc. Khi nàng thử hương vị của hai loạibánh mà Lang Liêu làm liền nảy ra sáng kiến làm nên kiểu bánh mới chứa đựnghương vị của cả bánh chưng và bánh dày. Nàng Út lấy chiếc bánh dày bọc lấy nhâncủa chiếc bánh chưng. Từ sự sáng tạo đã hình thành nên một thứ bánh mới rất hấpdẫn. Nàng Út đã quyết định phỏng theo hình dạng của bánh chưng và bánh dày đểgói thành hai kiểu dáng khác nhau: một thứ dáng tròn không gói lá, giống nhưbánh dày, một thứ dùng lá gói kín thành dáng vuông giống như bánh chưng. Nhưngcả hai loại bánh này đều làm nhỏ lại để tỏ ý khiêm nhường với bậc út ít mà nàngđảm nhận.
Từ đó bánh của nàng Út được lưutruyền trong dân gian cùng với bánh chưng và bánh dày. Và để phân biệt với bánhcủa chàng Lang Liêu, cũng là tỏ lòng ngợi ca nàng Út nên đông đảo dân chúng đãlàm theo và gọi bánh này bằng chính cái tên của nàng Út là “ bánh nàng út ít”.
Về sau này, “bánh nàng út ít” đượccải tiến nhiều vẻ hơn, và tên "bánh nàng út ít" đã được rút ngắnthành “bánh ít” như ngày nay.
Bà năm dừng lại một lúc rồi cấtgiọng ngâm lên điệu hát lý:
“Ai mua bánh ít – Bán cho.
Nhân tôm, nhân thịt, nhân dừathơm ngon…”
Dì Bình, Tiên và bé Châu cùng vỗtay khen ngợi khi bà Năm kết thúc.
“Bà cố kể chuyện hay quá.” Béchâu choàng đôi tay tròn vo ngắn củn ôm bà Năm rồi chu mỏ hôn bà cố một cái thậtkêu.
Châu lắc lư cái bụng tròn củamình nhảy xuống đất, chạy chơi về phía hồ cá bảy màu.
“Nhân chín rồi đây.” Út Nhàn đặtnồi nhân bánh sên từ cái dừa, đậu phộng và bột xuống tấm phản.
Bà Năm bắt đầu phân công công việc.
“Má với con hai sẽ lo phần góibánh, con út với Tiên thì vo nhân với bột.”
Mọi người nghiêm chỉnh chấp hànhtheo lệnh của bếp trưởng Năm vừa ban ra. Bỗng Tiên lên tiếng.
“Ngoại chỉ con gói bánh ít với,sau này con còn có thể phụ ngoại.” Tiên nhỏ nhẹ nói.
“Ý con Tiên là mốt má già nằm mộtchỗ thì cũng có người biết gói bánh cúng.” Út Nhàn thản nhiên.
“Cái con nhỏ này ăn nói vậy đó hả.”Dì Bình đánh mạnh vào vai Út Nhàn.
Bà năm nhìn Út Nhàn mà không saocười nổi.
“Đây là lý do mà nó ở giá tới giờđó.” Bà năm nói.
“Má con xin lỗi má. Thành thậtxin lỗi má. Ngàn lần xin lỗi má.” Út Nhàn ăn năn xám hối.
Tiên nhìn Út Nhàn và Bà Năm rồiquay mặt chỗ khác cười thầm. Dì Bình thì không nhịn được nên cười thành tiếng rấtto.
“Để ngoại chỉ con gói bánh ít,cũng không khó lắm đâu.” Bà năm ân cần nói với Tiên. “Giờ ngoại làm mẫu một lầntrước.”
“Đầu tiên ta thoa dầu ăn vào taysau đó lấy một viên bột tròn, dùng tay ấn dẹp ra, sau đó cho nhân đã vo trònvào giữa. Dùng tay miết để vỏ bánh bao bọc hết nhân bánh.”
Bà Năm mở các ngón tay rộng ragiúp Tiên thấy rõ khối bột tròn xoe đang nằm ngay chính giữa lòng bàn tay bà.
“Tiếp đến ta áo bánh qua 1 lớp dầuăn, cho bánh vào trong lá chuối rồi gấp mép lại. Để bánh lên lớp lá chuối thứ2, đặt đỉnh của bánh sao cho hướng theo góc của lá chuối.

Gấp phần lá ở trên xuống sau đó gấpchặt 2 mép bên 2 lần. Cuối cùng gấp gọn mép dưới của bánh lại là hoàn tất.”
Một cái bánh có hình dạng như mộtcái phễu màu xanh, nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra trước mắt Tiên.
“Con gói thử đi Tiên có gì ngoạichỉ thêm cho.” Bà Năm khích lệ cháu mình.
“Dạ.” Tiên ngoan ngoãn chọn một cụcbột cho lên tay…
“Thôi chết nồi bò khô con đang nấutrên bếp.” Út nhàn vùng chạy vào trong nhà không kịp mang cả dẹp.
Mọi người ngỡ ngàng, ngẩn ngơnhìn theo bóng dáng ốm gầy xém chút nữa là va đầu vào cánh cửa.
Tại phòng số 4732, khách sạn 6sao Royal Castle, tọa lạc tại con đường lớn nằm giữa trung tâm thành phố. Cô quảnlý khách sạn trước khi rời đi không quên dặn dò Thiên và Nhật thêm một lần nữa.
“Hai anh nhớ không được tự ý rakhỏi phòng, 1 tiếng nữa tôi sẽ quay lại xem tiến độ công việc như thế nào. Chàohai anh.”
Nhật gật đầu đồng ý. Nhật là nhânviên kỳ cựu trong công ty điện mà Thiên vừa xin vào làm thêm. Hôm nay, Thiên đượcphân công hổ trợ Nhật bảo trì hệ thống đèn cho khách sạn Royal Castle. Nhiệm vụcủa Thiên đơn giản chỉ là nhân viên sai vặt của Nhật. Nhật nhanh nhẹn leo lêncái thang chữ A cao để kiểm tra bóng đèn ở ngọn đèn chùm kiểu Pháp lớn ngay giữaphòng. Căn phòng này rộng hơn gấp nhiều lần những căn phòng khách sạn bình thường.Nó được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển với giá sách gỗ và treo nhiềutranh theo kiểu phục hưng trên tường. Thiên chúi đầu nhìn vào bức tranh vẽ mộtnàng tiên không mặc quần áo đang đứng trên một con cái vỏ sò lớn. Nàng có máitóc màu vàng óng dài chấm gót. Bên phía trái nàng là một người hầu gái như đangmuốn đưa cho nàng một chiếc áo. Phía ngược lại là đôi trái gái lõa thể đang quấnvào nhau. Thiên biết bức tranh này, đó chính là tác phẩm “Sự ra đời của Thần Vệnữ” vẽ bởi Botticelli. Thiên tiến lại bàn trà thả mình xuống chiếc ghế rộng gấp3 lần ghế bình thường, ngồi trên đó cậu có cảm giác mình là một vị hoàng đế củamột vương quốc xa xôi nào đó.
“Thiên chuyền cho anh cái kìm.”Tiếng Nhật hối thúc làm Thiên tỉnh mộng.
“Em tới ngay đây.” Thiên chạy thậtnhanh về phía hộp đồ nghề.
Thiên mau chóng lấy ra cái kìm cócán màu vàng đưa lên cho Nhật.
“Đưa anh cây kéo cắt cáp với daorọc.”
Thiên làm theo yêu cầu của Nhậtkhông một sai sót.
“Lấy cho anh cái tua vít lục giác.”
Thiên lại lục tìm trong hộp đồnghề nhưng lần này cậu tìm mãi mà không có cái tua vít lục giác mà anh Nhật cần.
“Em không thấy cái tua vít lục giácanh ơi.” Thiên nhìn lên Nhật đang ngồi trên đỉnh thang.
Sau một hồi suy nghĩ thì Nhật bỗngnhớ ra cái gì đó.
“Cái tua vít lục giác anh để ngaychỗ cái hộc phía sau vô lăng, lúc sáng anh có lấy ra xài mà quên cất vào. Chếtthật chứ.” Nhật vỗ mạnh vào đùi.
“Để em xuống lấy lên cho.” Thiênđề nghị.
“Em đi một mình được không, lúcnãy bà cô quản lý có dặn là cần gì thì liên lạc với bà ấy không được tự ý ra khỏiphòng. Thôi để anh gọi cho bà ấy.”
“Không sao đâu anh, em biết đườngmà. Em đi rồi về ngay bà ấy không biết đâu.”
Thiên vụt chạy khỏi phòng trước sựbất lực của Nhật. Thiên bấm thang máy đi xuống tầng trệt, đi về phía bãi giữxe. Nhờ vào sự mô tả chi tiết của Nhật, Thiên nhanh chóng tìm ra cái tua vít cầntìm. Thiên nhanh chóng quay lại bên trong khách sạn, khi thang máy tới cậu bướcvào và bấm số 41.
“Tầng 41 phòng số 4132. Dễ như ănkẹo.” Thiên tự tin vào trí nhớ của mình.
Thang máy dừng ở tầng 41 thiên bướcra cùng một nụ cười mãn nguyện. Cậu tự hào vì vừa hoàn thành xuất sắc công việcđược giao. Vì muốn gây sự bất ngờ cho Nhật nên Thiên nhẹ nhàng mở cửa phòng, cậurón rén như một con mèo đang rình bắt chuột, chân cậu đi thật nhẹ để tránh gâytiếng động. Thiên nấp sau cái ghế lớn rồi cúi người bò trên sàn nhà tiến vềphía cây đèn chùm lớn. Nhưng khi đã tới tọa độ mà cậu nghĩ cái thang chữ A đánglý ra phải nằm chỗ đó thì bây giờ không có nữa, thay vào đó trước mặt cậu là mộtđôi giầy da đen bóng mà đúng hơn đó là một đôi chân đang mang một đôi giàyda.
“Ngươi là ai?” Âm thanh khô khốcphát ra từ phía trên.
Thiên vội đưa mắt lên nhìn. Đó làmột người đàn ông to lớn hơn cả Thiên ông ta mặc bộ vest đen thắc cà vạt đen.Trông ông ta không không khác gì một người khổng lồ trong bộ đồ đen. Chưa đểThiên có thời gian trả lời câu hỏi người đàn ông nhắc bổng Thiên lên khỏi mặt đấtvà ném mạnh cậu vào tường. Thiên choáng váng sau đòn tấn công bất ngờ của ngườiáo đen. Cậu lồm cồm bò dậy lấy lại thăng bằng, Thiên lùi lại lấy đà rồi tung mộtcú đá thật mạnh vào ngực người đàn ông. Sau đó đá Thiên bị văng ra xa nhưng ngườiđàn ông vẫn đứng im một chỗ không bị chút xây xước gì. Thiên lao tới ra đòn tấncông tiếp theo nhưng người đàn ông với thân thủ nhanh gấp nhiều lần Thiên chỉ bằngmột cú gạt tay đã khiến Thiên nằm đo ván trên sàn. Thiên định ngồi dậy tiếp tụcchiến đấy thì thấy trước mặt mình là ba khẩu súng đang chỉa thẳng vào. Ba ngườiáo đen khác xuất hiện, một người trong số họ tước cây tua vít trên tay Thiên bẻngoặt tay cậu ra phía sau khiến cậu đau đớn sống không bằng chết. Người áo đennâng người Thiên đứng dậy, hắn đưa cái cái bộ mặt đáng sợ của mình sát mặtThiên mà rít khẽ.
“Mày do tổ chức nào phái tới?Khai mau trước khi tao nghiền nát mày.”
Nước bọt văng ra từ miệng hắn tadính đầy vào mặt Thiên. Đầu óc Thiên lúc này đang quay cuồng cậu thật sự khônghiều hắn ta muốn nói tới cái gì. Bỗng cánh cửa phía sau lưng người áo đen bật mỡ,một người đàn ông trong bộ suit xám với gương mặt nghiêm nghị, phong thái tựtin bước ra.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Ngườiđàn ông mặc suit xám lên tiếng hỏi.
Cả bốn người đàn ông áo đen đều đứngthẳng đầu hơi cúi khi nhìn thấy người áo xám bước tới.
“Dạ thưa bộ trưởng, chúng tôi bắtđược một kẻ khả nghi. Hắn ta muốn gây bất lợi với ngài thưa bộ trưởng. Ngườiđàn ông áo đen cao lớn đưa cái tua vít dài ra phía trước mặt.
Ngài bộ trưởng nhìn Thiên một hồirồi lên tiếng hỏi.
“Ngươi là ai vì sao lại đột nhậpvào phòng của ta.”
“Dạ tôi là thợ điện đang sửa điệncho khách sạn. Tôi đi lạc vào đây.”
“Gọi cho lễ tân xác nhận thôngtin.” Bộ trưởng ra lệnh
Đầu Thiên hoảng loạn không hiểu tạisao bộ trưởng lại ở đây tại khách sạn này.
Một lúc sau người đàn ông to lớnquay lại báo cáo.
“Thưa bộ trưởng lễ tân khách sạnbáo lại là không có thuê thợ điện nào đến làm việc ngày hôm nay ạ.”
“Chắc là có nhằm lẫn gì đó.”Thiên đau khổ
“Hãy đưa giấy tờ tùy thân củangươi cho người của ta kiểm tra.” Bộ trưởng cho Thiên thêm một cơ hội.
Hai người áo đen bỏ tay Thiên rasau khi được sự đồng ý của bộ trưởng. Thiên lục tung khắp áo quần nhưng chẳngtìm thấy ví mình ở đâu. Cậu chợt nhớ ra là sáng nay đi làm cậu đã bỏ quên ví ởnhà.
“Không tìm thấy sao?”
Thiên lắc đầu trong vô vọng.
“Có chuyện gì sao thưa bộ trưởng.”Giọng nói phát ra từ một người đàn ông vừa bước ra từ căn phòng của bộ trưởng.
“Không có gì đâu chỉ là một tên độtnhập, hắn vẫn chưa gây ra bất kỳ thiệt hại gì, nhưng có vẻ khá cứng đầu.”
Mắt bừng sáng, mặt rạng rỡ. Thiênvui mừng vì người đàn ông vừa bước ra chính là Vương. Thiên nói lớn.
“Giúp tớ với chúng ta quen biếtnhau mà.”
Bộ trưởng bất ngờ quay lại phíaVương.
“Cháu quen cậu ta sao giám đốcVương.”
Vương chưa trả lời vội, cậu dichuyển về phía Thiên, dùng đôi mắt không cảm xúc dò xét Thiên từ đầu tới chân.Một lúc sau Vương quay lại chỗ bộ trưởng.
“Cháu không quen biết cậu ta.”Vương sắt lạnh nói.
“Mang cậu ta đi.” Bộ trưởng ra lệnh.
Hai người áo đen lôi thiên ra khỏiphòng mặc cho cậu la hét.
“Chúng ta quen nhau mà, sao lạinói là không quen, tên chết tiệt, tên chết bầm.”
Tiếng Thiên vẫn lanh lảnh dù cánhcửa đã được đóng chặt.
Thiên dõi mắt theo bóng Thiên bịhai cận vệ to lớn kéo đi.
“Giám đốc Vương chúng ta vàotrong tiếp tục bàn cho xong công việc thôi nào.” Bộ trưởng đánh tiếng.
“Vâng thưa bộ trưởng.” Vương theosao bộ trưởng vào lại trong phòng sách.
Thiên bị tống vào một phòng tốitrước mặt cậu giờ đây là hai cận vệ của bộ trưởng, một trong hai người là gã tocon. Hắn ta đập mạnh xuống bàn khiến ly nước trước mặt Thiên nẩy lên không trung.Dưới ánh sáng lờ mờ phát ra từ ngọn đèn bàn Thiên thấy gương mặt đáng sợ như maquỷ của gã cận vệ vừa mỉm cười.

macthienvuong
22-03-2022, 07:33 PM
18. Thạch Thảo ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Sau 4 tiếng thẩm vấn liên tụcThiên được thả ra. Về sau Thiên mới biết rằng Tân và cô quản lý của khách sạnRoyal Castle cũng bị triệu tập để lấy lời khai. Thiên bước ra khỏi phòng tối thìcậu mới biết từ đầu tới giờ cậu đang ở trụ sở cảnh sát. Vũ đang chờ cậu tại khuvực tiếp dân, chính Vũ là người đã mang giấy tờ tùy thân của Thiên đến. Vũ chạynhanh về phía Thiên khi thấy người bạn thân xuất hiện phía đầu hành lang.
“Cậu khỏe chứ Thiên, họ có làm gìcậu không?” Vũ lo lắng khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cậu bạn.
“Tớ ổn chỉ hơi không quen với ánhsáng thôi. Sao cậu biết tớ ở đây mà mang giấy tớ tới vậy?” Thiên thì thào.
“Cảnh sát gọi cho tớ, chắc họ tìmđược trong hồ sơ của cậu lần trước.”
“Ờ.” Thiên trả lời một cách vô hồn.
“Cậu đi nổi không, để tớ dìu cậu.”
“Tớ đói quá, cậu dẫn tớ đi ăn đi.Sáng giờ chưa có gì vô bụng” Thiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vũ.
“Đi thôi.” Vũ ấm áp trả lời.
Vũ lấy tay Thiên choàng qua vaimình ân cần dìu cậu bạn. Đầu hai người bạn châu lại gần nhau. Thiên ngửi thấymùi thơm thân thuộc tỏa ra từ người Vũ, một mùi thơm làm cậu an tâm và được chechở.
“Ăn thêm không?” Vũ hỏi khi Thiênvừa ăn xong tô hủ tiếu thứ hai.
“Thôi no lắm rồi không ăn nổi nữađâu.” Thiên vươn vai cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.
“Sao cậu không ăn mà chỉ ngồinhìn tớ vậy.” Thiên vừa xỉa răng vừa hỏi Vũ.
“Đừng gây chuyện nữa. Tớ lo cho cậulắm.” Vũ thấy ngại ngùng khi phải nói những lời sến sẩm.
Vũ đưa mắt nhìn Thiên và chờ đợinhững lời bào chữa từ cậu bạn nhưng không lần này Thiên không chống cự hay phảnđối lời nói của Vũ. Thiên ngoan ngoãn như một chú mèo gật đầu nói.
“Tớ sẽ không gây chuyện nữa.” MắtThiên ươn ướt.
Thấy vậy Vũ cảm nhận lời nói củamình thật không phù hợp vào hoàn cảnh lúc này. Vũ định nói lời xin lỗi vớiThiên. Chợt ngước cái mặt ma mãnh của mình lên Thiên hỏi Vũ.
“Nói thật đi cậu thích tớ phảikhông? Cậu quan tâm tớ còn hơn người yêu tớ nữa. Giờ cậu mà tỏ tình với tớ thìtớ sẽ chấp nhận tình cảm của cậu ngay.”Thiên đưa hai bàn tay lên trước làm độngtác mời gọi.
Vũ thấy trong người bỗng có chútnóng hơn bình thường. Vũ không biết nên cười hay nên khóc trước tình huống này.Thiên đã đứng thẳng dậy chồm qua chiếc bàn, choàng tay ôm lấy Vũ.
“Tớ sẽ chờ lời tỏ tình của cậu.”Thiên thì thầm vào tai Vũ.
Vũ cũng đưa miệng vào tai Thiênnói nhỏ.
“Cậu không mau buông tay khỏi ngườitớ. Thì cậu sẽ được đi về nhà trên xe cấp cứu.” Giọng Vũ trở nên thật đáng sợ.
Thiên vội rút tay khỏi người Vũvà ngồi ngay ngắn không một chút sai số trên chiếc ghế của mình. Thiên bỗng trởnên ưu tư mắt cậu nhìn xa xăm vào trong hư không. Vũ thấy sự chững chạc lúc nàycủa cậu bạn khác xa những lúc quấy phá, gây rối bình thường.
“Cậu giúp tớ chuyện này nữa đượckhông Vũ.” Thiên nói nhưng mắt vẫn nhìn xa xăm.
Như một thói quen, Vũ gật đầu màkhông cần biết đó là chuyện gì.
Vũ đèo Thiên trên chiếc xe máy trắnglướt ra khỏi thành phố ồn náo. Hai bên đường những dãi nhà cao tầng dần nhườngchỗ cho những hàng cây xanh lớn. Trên một cánh đồng lúa còn trơ gốc rạ khô, đámtrẻ đang chơi thả diều, những con diều tự làm bằng giấy tuy không được hoàn hảonhưng nó chứa đựng bao niềm vui, ước mơ và khát vọng của những đứa trẻ đã làmnên chúng. Chiếc xe máy băng qua chiếc cầu bắt trên con kênh nhỏ, dòng nước máttrong nhẹ trôi cuốn theo những bông hoa lục bình tím, một loại hoa mà dù bịsóng nước vùi dập đến thế nào vẫn luôn tìm cách đứng dậy khoe mình với mây trời.Xe hai người bạn dừng lại trước một hàng rào gỗ cũ kĩ. Phía sao hàng rào gỗ làmột cánh đồng thạch thảo đang nở hoa rực rỡ. Thiên và Vũ cùng bước đi trên lốimòn giữa các luống hoa thạch thảo tím. Những bông hoa tuy nhỏ bé nhưng mang mộtvẻ đẹp thật kiêu sa và đằm thắm. Thiên dang tay ưỡn ngực hít một hơi thật sâu,cảm giác mát rượi lan tỏa khắp cơ thể, nó như một thứ phép màu xóa tan mọi ưutư, muộn phiền trong Thiên.
“Vũ cậu làm thử đi.” Thiên rủ rê.
Vũ bắt chước Thiên đứng thẳng ngườivà dang rộng hai tay, dùng hít lực của phổi để hấp thụ vào luồng khí lớn nhấtcó thể. Vũ cảm thấy như máu trong cơ thể mình đang được thanh lọc, một cảm giácrất sảng khoái mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Vũ thử lại lần nữa rồilại thêm một lần nữa cứ như vậy hai người bạn như đang tranh nhau luồn khí thầntiên của cánh đồng thạch thảo. Sau đó Thiên mua một ôm thạch thảo lớn chỉ có 70ngàn từ bà chủ của khu vườn.
Thiên ôm bó hoa lớn ngồi phía sauxe Vũ, cậu nâng niu từng bông hoa mỏng manh trên tay mình.
“Mẹ tớ rất thích hoa thạch thảo,tớ nhớ khi mẹ còn sống trong nhà luôn có một bình hoa thạch thảo lớn. Hôm naylà ngày giỗ của cha mẹ tớ nên tớ muốn cấm một bình thạch thảo thật lớn để cúngmẹ.” Giọng Thiên có chút ngập ngừng.
Không hiểu lý do vì sao Vũ cảm thấymắt mình hơi cay cay, cậu cố nén chặt cảm xúc của mình lại khi nghe những lờinói phát ra từ đáy lòng của Thiên. Vũ cố nói với giọng thật bình thường.
“Cậu biết ý nghĩa của hoa thạchthảo không Thiên. Nó tượng trưng cho một tình yêu day dứt không thể quên.”
“Tớ không biết. Cậu kể cho tớnghe đi Vũ.” Thiên hứng thú.
Vũ hắng giọng vài cái rồi bắt đầubắt kể bằng một chất giọng thật truyền cảm.
“Chuyện kể rằng, ở một ngôi làngnọ có đôi trai gái cùng lớn lên bên nhau. Chàng trai tên là Edible còn cô gáiđược gọi là Ami.Gắn bó với những kỉ niệm của thời thanh mai trúc mã, cùng nhữngcảm xúc của tuổi mới lớn, Edible đã thầm thương trộm nhớ Ami. Một hôm Edible thổlộ và được Ami đưa ra điều kiện là chỉ lấy người nào mang tặng mình một loàihoa quý.”
Vũ ngừng lại lấy hơi rồi tiếp tục.
“Edible vẫn không ngừng đi tìm nhữngloài hoa đặc biệt dành cho Ami nhưng những loài hoa đó không làm cho cô xiêulòng. Một hôm, hai người vào rừng chơi như mọi khi. Như thường lệ, chàng traisăn bắt thú còn cô gái thì hái nấm. Đột nhiên, Ami chỉ cho Edible một bụi hoa ởvách núi cheo leo và nói rằng: “Em thích loài hoa ấy, em thích màu tím biêng biếcấy nên anh hãy hái xuống cho em”. Như một tin vui đến cho chàng trai, vì khihái được loài hoa ấy sẽ nhận được sự đồng ý của nàng. Tuy nhiên, niềm vui ấykhông bao giờ thành hiện thực mà đó là một nỗi đau lớn lao của hai người. KhiEdible leo lên núi để hái hoa, vì vách núi quá trơn nên chàng đã rơi xuống vựcthẳm và khi bị rơi, chàng cố quay người về nàng và nói rằng: “Xin đừng quêntôi”.”
Tiếng thở dài như thể hiện sự nuốitiếc từ Thiên vang lên.
“Trước sự ra đi của chàng trai,cô gái đem bụi hoa về trồng, cô không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngàychỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím. Cho đến một ngày, sựưu tư và muộn phiền đã khiến cô chìm vào giấc ngủ dài để đến nơi cô và chàngtrai có thể gặp được nhau. Sau khi nàng chết, người dân trong làng đã chăm sóc bụihoa cẩn thận. Loài hoa ấy mang tên hoa thạch thảo hay For get me not – Xin đừngquên tôi.”
Một khoảng lặng tưởng như kéo dàivô tận sau khi Vũ kết thúc một câu chuyện tình yêu buồn thảm. Không gian tĩnh mịchbị phá vỡ khi Thiên lên tiếng.
“Sau này nếu tớ thích ai tớ sẽnói cho người đó biết. Tớ không muốn như Ami đến cuối cùng thì không còn cơ hộiđể nói ra tình cảm của mình cho Edible biết.” Thiên chắc chắn nhưng cũng cóchút ngập ngừng.
Vũ đắm chìm trong suy tư chợtnói.
“Đôi khi thích một người cũngkhông nhất thiết phải nói ra, nhiều khi giữa trong lòng lại là cách bảo vệ tìnhcảm đó một cách tốt nhất.”
“Cậu để ý tới ai rồi phải không?Khai mau dám giấu tớ à.” Thiên dùng ngón tay chọt mạnh vào hông Vũ để tra khảo.
“Đau, dừng lại đi tớ đang láixe.” Vũ nói trong đau đớn.
Các tòa nhà cao tầng lại hiện raphía chân trời, một không gian ồn ào, náo nhiệt đang chờ đón sự quay về của haingười thanh niên trẻ trung, đầy sức sống.
Tối đó tại nhà bà Năm, trên bànthờ hình cha mẹ Thiên sáng bóng vì đã được lau chùi sạch bụi, một măm đồ ăn đầyấp được dọn lên cúng gồm có cà ri, gỏi ngó sen, tôm chiên bột, bánh ít, dưa hấu…Một bình hoa thạch thảo to được đặt ngay ngắn phía trong góc phải bàn thờ. Phíangoài sân trên chiếc phản gỗ mọi người đang tập trung dùng tiệc.
“Gắp đồ ăn cho bạn đi Thiên.” Dìhai nói khi thấy Vũ ngại.
“Dạ để con tự gấp được ạ.” Vũ lễphép trả lời.
“Ăn nhiều vô đi con, đừng cókhách sao cứ xem nhà bà như nhà mình. Nhớ lúc nhỏ hay qua chơi mà bẵng một thờigian mà giờ lớn thế này rồi.” Bà Năm gấp con tôm chiên bỏ vào chén cho Vũ.
Vũ nở ra một nụ cười tỏa nắng khibà Năm nhắc lại chuyện cũ.
“Con cứ tưởng Thiên đẹp trai nhàmình là số một rồi vậy mà giờ gặp thằng bé này con phải thay đổi cách nhìn lạiquá. Đẹp trai quá mức cho phép.” Út Nhàn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ.
Vũ ngại ngùng mặt đỏ cả lên.
“Thôi để thằng nhỏ ăn, mặt đỏ lênhết rồi kìa.” Hai Bình can ngăn.
“Sao không ai khen con hết vậy.Con cũng đẹp trai mà.” Phong bỏ cái đùi gà đang cắn dở ra khỏi miệng.
“Thằng dở hơi, đi lấy cái gươngmà soi mặt đi.” Nhi bực mình.
Phong không thèm để ý lời Nhi nóiquay qua nựng vào má Châu.
“Châu nói cậu Phong nghe ai làngười đẹp trai nhất ở đây.” Phong nói vào tai bé Châu.
Hai má bé Châu căng phồng như consóc mập vì miệng nhét đầy thức ăn bên trong, Châu đưa bàn tay tròn chỉ về phíaVũ. Gương mặt Phong hiện lên sự thất vọng, sự đau khổ vì bị phản bội.
“Thấy chưa con nít đâu biết nói xạo.”Nhi xoa xoa cái má ú của Châu.
Chưa chịu đầu hàng Phong tiếp tụchỏi.
“Ai là người đẹp trai nhì, Châuchỉ cho cậu xem đi.” Vừa nói Phong vừa dùng hai ngón tay trỏ chỉ vào ngực mình.
Châu quan sát một hồi rồi chỉ tayvề phía Thiên.
“Vừa lòng chưa?” Nhi mỉa mai.
“Lần cuối, ai là người đẹp traithứ ba ở đây.” Phong dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Châu.
Châu ngước mắt hạt nhãn long lanhnhìn Phong rồi đưa tay lên chỉ dượng Khoa. Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngã,út Nhàn cười nhiều tới nỗi lọt xuống dưới đất lúc nào không hay, dì Bình cười đếnmức chảy cả nước mắt, Thiên thì xém chút nữa là phun cơm từ miệng ra ngoài hênlà cậu dùng tay che kịp. Thiên và Nhi gục đầu vào nhau mà cười, dượng Khoa ngướccao mặt đầy tự hào. Phong hậm hực lấy ngón tay chọt chọt vào cái bụng to tròn củabé châu đang lộ ra dưới lớp áo thun. Phong cũng cười đầy sảng khoái. Trên ngọncây tử đằng ba chú chim con bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, chim mẹ phải xòe đôicánh rộng vỗ về.
Một giờ trước đó, Dì hai đặt quảdưa hấu lớn được bỏ trong cái dĩa tròn lên bàn thờ cha mẹ Thiên. Dì Hai đứngnhìn một hồi lâu di ảnh hai người em rồi nói thầm.
“Chị nhớ dượng ba thích ăn dưa hấukhông hạt nên sáng nay chị ra chợ chọn mua một quả về cúng hai em. Hai em cólinh thiên thì phù hộ cho Thiên với Tiên luôn mạnh khỏe, bình bình an an.” HaiBình lấy vạt áo lau vội hai hàng nước mắt đang trào ra.
Hai Bình sau khi đã lau khô nướcmắt thì quay xuống bếp làm cho xong món gỏi sen. Út Nhàn bưng tô cà ri nóng cẩnthận đặt lên bàn thờ. Út Nhàn bùi ngùi.
“Anh chị Ba, hai đứa con của anhchị rất là ngoan. Thằng Thiên tuy hơi nghịch ngợm nhưng là một đứa rất hiểuchuyện. Còn bé Tiên thì quả đúng là một đứa ngoan ngoãn, vâng lời. Con bé Tiêngiống hệt chị lúc nhỏ. Em sẽ không bao giờ quên lời hứa của em là sẽ thay chịchăm sóc cho Thiên và Tiên đến khi tui nhỏ trưởng thành. Anh chị đừng lo lắnggì mà hãy mau an nghỉ đi. À còn món cari là em nấu cho anh ba, bữa nay em chonhiều muối rồi nên anh không sợ lạt nữa nhé. Thôi em xuống phụ nấu tiếp khôngchút bà Hai bả la.”
Út nhàn nhìn di ảnh anh chị mìnhmỉm cười rồi nhanh chân rời đi.
Ít phút sau, Dượng Khoa từ ngoàisân đi vào, Dượng tiến về phía bàn thờ, đưa tay lấy chai rượu trắng đặt lên cạnhdi ảnh của cha Thiên.
“Dì ba dượng ba mới đó mà 8 năm rồi,thời gian trôi nhanh quá. Dượng nhớ lúc còn sống tôi với dượng thường ngồi ởcái phản ngoài sân mà uống rượu không. Giờ chỉ còn lại mình tui. Nay giỗ dượngtôi có mang qua chai rượu Gò Đen cúng dượng. Hôm nay chắc dì ba sẽ du di cho dượnguống thoải mái.”
Dượng Khoa bước ra sân ngồi lêncái phản dưới cây tử đằng. Kí ức nhiều năm trước như ùa về trong đầu dượng.
Bà Năm từ trong phòng bước ratrên tay là cái khăn sạch thấm nước, bà chậm rãi lau chùi di ảnh của hai đứacon, bà không khóc nhưng mắt bà đỏ ao.

macthienvuong
23-03-2022, 05:40 PM
19. Đầu Vuông Tiên Sinh ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Đêm ấy Vũ không về nhà mà ở lạingủ ở nhà Thiên.
“Dạ con biết rồi, mai con về, mẹngủ ngon.” Vũ trả lời điện thoại.
Thiên thấy Vũ vừa kết thúc cuộc gọithì lên tiếng hỏi.
“Mẹ cậu nói sao?”
“Mẹ tớ nói ngủ ở nhà cậu thì mẹ tớyên tâm lắm, muốn ở bao nhiêu đêm cũng được.” Vũ hớm hỉnh.
“Vậy cậu dọn qua đây ở chung tớluôn đi. Sáng chúng ta sẽ cùng nhau đi học, chiều chúng ta sẽ cùng nhau về, tốingủ chung...” Thiên bày ra một viễn cảnh.
Vũ không trả lời chỉ ngồi cườitít cả mắt.
“Cậu thay bộ này đi, tớ nghĩ cậusẽ mặc vừa.” Thiên kéo tủ gỗ chọn bộ quần áo sạch đẹp nhất đưa cho bạn mình.
Vũ nhận bộ đồ từ Thiên rồi rời khỏiphòng đi về phía nhà tắm gần bếp. Trong lúc Vũ tắm Thiên tranh thủ dọn mớ hỗnloạn bày bừa khắp phòng. Mấy cuốn truyện Conan để lại trên giá, quần lót cũ giấutạm vào học tủ, mền bông gắp gọn lại… Có tiếng mở cửa, Vũ từ từ bước vào phòng.Tóc Vũ bềnh bồng vẫn còn động nước, da Vũ trắng sáng như sứ, láng mịn tưởng nhưkhông có lỗ chân lông. Khuôn ngực vuông vức, rắn rỏi đang phập phồng dưới lớpáo thun mỏng có dòng chữ 007 màu đỏ lớn. Cơ thể Vũ đẹp như một bức tượng thần đượctạc từ đá hoa cương trong các đền thờ của người Hy Lạp. Thiên bất động vài giâykhi thấy ánh hào quang tỏa ra khắp người Vũ.
“Thiên cậu thấy tớ mặc bộ này cóhợp không?” Vũ cất tiếng đánh thức Thiên khi cậu đang ngây người.
“Hợp rất hợp. Công nhận là cậu đẹptrai thật đấy. Hèn gì dì út chuyển cái biệt danh đẹp trai của tớ qua cho cậu.”Giọng Thiên có hơi chút ghen tị.
“Ra là cậu cũng thích được gọi làThiên đẹp trai à. Tớ cứ tưởng đó giờ cậu không thích biệt danh đó.” Vũ có ýtrêu ghẹo trong câu nói.
“Ờ thì … ai mà không thích đượckhen đẹp trai. Cậu cũng thích còn gì.”
“Không, tớ không thích và cũngkhông quan tâm.” Vũ tỏ ra cao ngạo.
“Chứ cậu thích kêu bằng gì?”
“Tớ thích được kêu bằng cái biệtdanh mà lúc nhỏ cậu đặt cho tớ ấy, là Vũ công tử.” Mặt Vũ hiện ra một nụ cười rạngngời.
“À thật ra lúc tớ kêu cậu là VũCông Tử là muốn trêu chọc cậu thôi. Ý nói cậu con trai gì mà da trắng hơn congái, tính cách ôn nhu, cử chỉ nhẹ nhàng.” Thiên thành thật thú nhận.
“Tớ biết chứ.” Vũ nói nhẹ tênh.
“Thế sao cậu không làm gì để phảnđối lại tớ? Cậu lúc đó dư sức đánh tay tớ gãy ra làm đôi mà.” Vũ thắc mắc.
“Tại tớ lười.”
“Đó cũng là lý do lúc nhỏ cậu bịbọn côn đồ trấn lộn nhưng cậu vẫn bình thản đưa tiền cho tụi nó.”
“Ừ.”
Thiên hoang mang không hiểu Vũ làloại người gì. Tại sao có khả năng tự vệ mà lại luôn để cho người khác có cơ hộiức hiếp mình.
“Cậu đừng nhìn tớ với anh mắt đó.Tớ biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Tớ không thích đánh nhau. Đánh nhau chỉdành cho những kẻ thiếu suy nghĩ mà thôi.”
“Cậu đang nói tớ phải không. Đừngtưởng tớ sợ cậu nha.” Thiên hét lên rồi lao vào vật Vũ ra giường.
Sau một hồi nhào lộn với nhauThiên và Vũ nằm ngửa ra mà thở dốc.
“Cậu khỏe thật đấy Thiên.”
“Cậu cũng có thua kém gì tớ đâu.”
Vũ chợt ngửi thấy mùi gì khó chịu,cậu vội đưa mũi ngửi cơ thể mình xem có phải từ đó phát ra nhưng không phải. Vũhắt hơi mạnh vài cái.
“Xin lỗi cậu cả tháng nay tớ bậnquá nên chưa có thời gian tắm cho Đầu Vuông Tiên Sinh nên nó hơi có mùi chút.”Thiên nhanh tay kéo cái gối ôm lớn trên giường về gần mình.
Đầu Vuông Tiên Sinh là cái gối ômcủa Thiên, nó dài bằng chiều cao của cậu, gồm hai phần là đầu và thân, phần đầuhình vuông phía trên có mắt, mũi, miệng được thêu bằng chỉ màu, phần thân dài mặcbộ quần áo màu vàng chanh phía trên có họa tiết những cây kem que.
“Tới tận bây giờ mà cậu vẫn còngiữ Đầu Vuông Tiên Sinh à.” Vũ hỏi.
“Buổi tối tớ phải ôm Đầu VuôngTiên Sinh thì mới ngủ được. Lúc tớ còn nhỏ trong khi ngủ hay lăn lộn khắp nơinên mẹ tớ dùng Đầu Vuông Tiên Sinh để chặn tớ lại không cho tớ sẽ lăn xuống đất.Nghe nói là Đầu Vuông Tiên Sinh còn lớn tuổi hơn cả tớ.” Thiên trầm tư.
“Vết gì trắng trắng trên người ĐầuVuông Tiên Sinh vậy.” Vũ nhìn Thiên với cái nhìn đầy thấu hiểu.
“Không phải thứ mà cậu đang nghĩđâu, chỉ là keo thôi hôm qua tớ lỡ đổ lên.”
Vũ không nói không rằng đưa mũimình sát vào vết bẩn màu trắng đục dính ngay thắt lưng Đầu Vuông Tiên Sinh.
“Keo nào mà có mùi tanh vậy?” Vũngước mắt lên nhìn Thiên.
Hai tai Thiên đỏ bừng vì quá xấuhổ.
“Vậy mà cũng để cậu lật tẩy.Không phải keo, là thứ mà cậu đang nghĩ đấy.” Thiên quay người úp mặt mình xuốngnệm.
Thiên ước gì mình có phép màu thìcậu sẽ hóa thành nước rồi thấm sâu vào trong lớp nệm để cho Vũ không còn nhìnthấy mình nữa. Cậu tự trách tối qua sao vụng về làm tinh dịch dính lên người ĐầuVuông Tiên Sinh.
Sau một hồi lâu không thấy Vũ nóigì nữa Thiên lật người lại trong tư thế nằm ngửa. Vũ cũng đang ngửa đầu nhìnlên trần nhà trông rất trầm tư.
“Cậu đang nghĩ gì thế Vũ.” Thiênlên tiếng hỏi.
“Tớ có chuyện này muốn nói với vậutừ lâu rồi.” Vũ thình lình nghiêng người mặt Vũ quay về phía Thiên.
Thiên cảm nhận được từng hơi thởnóng ấm của vũ đang vang lên bên tai của mình. Lúc đầu Thiên cảm thấy nhột nhộtsau đó thì dễ chịu dần theo thời gian. Dòng khí nóng từ cơ thể Vũ ùa vào taiThiên khiến cậu xuất hiện cảm giác lâng lâng khó tả. Đầu Thiên quay cuồng cảlên, cậu muốn Vũ cứ làm vậy đến bao lâu cũng được. Miệng Thiên trong vô thức chợtphát lên một tiếng rên khẽ. Hai bàn tay cậu bấu chặt vào chiếc ra giường màu gỗ.
“Cậu ngủ đấy à?” Vũ lay ngườiThiên khi thấy mắt Thiên lim dim.
Thiên như vừa bừng tỉnh sau cơnmê, nâng người ngồi dậy cố thức tỉnh bản thân bằng cách lắc mạnh đầu nhiều lần.
“Cậu muốn nói với tớ chuyện gì? Nóiđi tớ nghe đây.” Thiên bối rối trong câu chữ.
“Tớ chỉ muốn nói là lúc học cấp mộttớ không thích cậu cho lắm. Vì cậu là một kẻ hay gây rối và phá phách và đó lànhững tính cách tớ cực kỳ ghét ở một người. Nhưng sau lần cậu giúp tớ đánh đuổibọn côn đồ ở trước cổng trường thì tớ đã thay đổi cách nhìn về cậu. Tớ đã nghĩcậu cũng không đến nỗi …” Vũ bỏ lửng câu nói.
Thiên bỗng nhiên ỉu xìu sau khi nghelời tâm sự của cậu bạn thân, cậu nằm xuống quay lưng về phía Vũ, im như thóc đổbồ.
“Cậu sao thế? Giận tớ à?” Vũ layThiên.
Nhưng Thiên Vẫn im lặng khôngthèm đáp lời Vũ.
“Là tớ sai khi đã giấu cậu việcnày. Nhưng tớ nghĩ nó cũng đâu quan trọng gì đâu. Cậu đừng giận nữa giờ cậu muốntớ làm gì thì tớ cũng làm.”
Như chỉ chờ nghe câu nói nàyThiên quay mặt lại nhìn Vũ với một ánh mắt thật nham hiểm.
“Tối nay cậu phải ôm Đầu Vuôngtiên sinh ngủ, tuyệt đối không được buông ra.”
Vũ biết mình đã bị mắc lừa, cậunuốt nước miếng sợ sệt nhìn cái gối ôm đen bẩn.
“Không làm thì thôi tớ không ép.”Thiên hất mặt lên trời tỏ ra giận dỗi.
Khi Thiên nhìn xuống chỗ Vũ thìthấy cậu bạn đang ngoãn ngoãn ôm Đầu Vuông Tiên Sinh vào lòng. Thiên cố nhịn cườikhi thấy gương mặt nhăn nhó của Vũ đang cố làm quen với mùi hương tanh nồng tỏara từ chiếc gối ôm.
Một buổi sáng cuối thu trời trong,saukhi gửi bé Châu vào nhà giữ trẻ trên đường về sẵn tiện Nhi ghé mua vài kí nhoNinh Thuận cho bà Năm. Nhi vừa bước ra khỏi siêu thị thì điện thoại reo. Nhi liềnbắt máy.
“Alo, con nghe. Có chuyện gìkhông mẹ?”
“Con còn trong siêu thị không. Mẹquên dặn con mua gừng với xả.”
“Con vừa tính tiền xong. Để conquay vô mua cho.”
“Ờ được được cám ơn con.”
“Mẹ còn muốn mua gì nữa không?”
“Hết rồi… à mua cho mẹ bịch đườngphèn, với chai giấm. Thôi mẹ cúp máy đây.”
Nhi thở dài cất điện thoại vàotúi, đi vào lại siêu thị. Khi bước qua của hàng cà phê phía bên trái cửa siêuthị cô nhìn thấy Khang đang ngồi cùng bàn với một cô gái tóc ngắn khá xinh đẹp,họ đang cười nói rất vui vẻ với nhau. Nhi định quay đầu đi tiếp, chợt cô nhìnthấy Khang đặt tay mình lên tay cô gái. Cô gái có chút e thẹn nhưng vẫn để taynằm yên mà không rút lại. Họ trao nhau ánh mắt trìu mến. Tim Nhi như có thứ gìđó đang bóp chặt lại, cô chạy thẳng vào siêu thị mà không một lần ngoái đầu lại.
Trên chiếc ghế đá trong côngviên, Nhi ngồi trầm tư, răng cắn chặt môi dưới. Cô cứ ngồi vậy được hơn nửa giờthì đứng dậy ra về. Khi Nhi bước tới cạnh máy bán nước tự động thì gót giàytrái của cô bị gãy. Nhi thả mình ngồi lên bậc đá dừng sức cố đóng lại gót giàyvào vị trí cũ.
“Xui xẻo thật.” Nhi lầm bầm.
Tay Nhi đập gót giày xuống đất mỗilúc một nhanh cho đến khi cái gót gỗ dứt hẳn ra khỏi chiếc giày Nhi mới chịu dừngtay. Như tận cùng của sự chịu đựng cô ném mạnh chiếc giày ra xa rồi òa lên khócngon lành như một đứa trẻ.
Tại trường đại học Thiên tronghình dáng một cô gái đang di chuyển về phía phòng học. Thình lình Vương từ đâubước ra chặn đường cậu lại.
“Có chuyện gì không ?” Thiên nóivẻ cáu kỉnh với người đã nói rằng không quen biết cậu.
“Ngày mai chủ nhật cậu có rảnhkhông tớ muốn mời cậu đi ăn.” Vương ngập ngừng.
“Cậu ta thích mình rồi sao?”Thiên nghĩ thầm.
Trong đầu thiên lúc này bỗng lóelên một âm mưu vô cùng đáng sợ. Cậu quyết định sẽ dạy cho kẻ kiêu căng, đángghét đang đứng trước mặt cậu một bài học. Một ánh mắt vô cùng nguy hiểm vừa xuấthiện thoáng qua trên mặt Thiên.
“Tiên cậu nghe tớ nói không?Vương lo lắng khi thấy Thiên đứng yên.
“À… rảnh chứ, mai tớ sẽ đi ăn vớicậu.” Mặt Thiên vẫn bình thường nhưng trong lòng cậu đang khoái trá vô cùng.
“Vậy mai chúng ta sẽ gặp nhau.”Vương cúi đầu chào Thiên rồi quay bước đi một cách đầy lịch lãm.
Vương đang nghĩ thầm trong lòng.
“Không ai có thể cưỡng lại được sứchấp dẫn của mình.” Vương nở một nụ cười tự mãn.
Sau lưng Vương, Thiên cũng đang nởmột nự cười ranh mãnh và tà ác.

macthienvuong
24-03-2022, 05:21 PM
20. Hẹn Hò

Tại một nhà hàng xa hoa bậc nhấtthành phố, Vương và Thiên ( trong hình dạng của Tiên) ngồi trên hai chiếc ghếđen được chạm khắc cầu kỳ đặt đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn chữ nhật bằnggỗ lớn với chân cong nằm ngang. Thiên đang chăm chú đọc quyển thực đơn trêntay.
“Trời ơi cái gì thế này Cua nhện20 triệu, Trứng cá muối hoàng đế 20 triệu, Vịt quay Bắc Kinh với trứng cá 12 triệu, Phi lê bò Kobe 6 triệu…”Thiên toát mồ hôi hột khi nhìn thấy giá tiền của các món ăn. “Phải tìm món rẻnhất mới được và theo nguyên tắc cơ bản nhất các món ăn sẽ được sắp xếp theogiá từ cao xuống thắp, phải rồi những món ở trang cuối cùng sẽ là rẻ nhất.”Thiên tự trấn an rồi lật vội đến những trang sau cùng. “Burger Khalifa 3 triệu…bánh sandwich 1,8 triệu… trời ơi món rẻ nhất ở đây là món sandwich 1,8 triệu,trên đời này có miếng bánh mì sandwich đắt như vậy sao. Bánh mì sandwich màmình ăn mỗi sáng chỉ có 10 ngàn một bịch 20 lát.” Lòng Thiên đang rối bời nhưtơ vò, cậu ước gì mình đã không đặt chân vào cái nhà hàng đáng sợ này. Chợttrong đầu Thiên lóe một tia sáng của sự hy vọng “Phải rồi món nước là rẻ nhất.”Thiên bậm môi rà mắt xuống những dòng cuối cùng trong quyển thực đơn màu đen “Nước lọc 200 ngàn, nước chứa vàng hay gì mà…” Thiên xung đột nội tâm cực mạnhmẽ, “Hiện tại trong người mình đang có 200 ngàn nếu mình kêu 1 ly nước lọc thìsẽ vừa đủ tiền, hay là mình giả bệnh để đi về chắc cậu ta sẽ không nghi ngờ gìđâu, mình không thể uống một ly nước 200 ngàn được.”
Thấy Thiên cứ mãi cắm mặt vào quyển thực đơnVương lên tiếng hỏi.
“Cậu chọn được món nào chưa?”
Lúc này Thiên mới nhẹ nhàng đặt quyển thực đơntrên tay xuống bàn, mặt nở một nụ cười gượng gạo và giả tạo.
“Tớ thấy bụng mình không được ổn, chắc tớ sẽkhông ăn đâu. Cậu cứ tự nhiên gọi món đi.”
Như đã hiểu rõ hết sự tình Vương ngừng vàigiây rồi lên tiếng.
“Hôm nay là tớ mời cậu nên cậu cứ tự nhiên đi,tớ sẽ thanh toán tất cả. Cậu đừng ngại.” Vương nói có chút cao ngạo.
Ngay lúc này mặt Thiên như rực sáng lên, mộtnụ cười quái đản như vừa hiện lên trên mặt cậu. Thiên dùng đôi mắt long lanhnhìn Vương.
“Cậu nói thật chứ.” Thiên hỏi lại lần nữa
“Thật.” Vương đáp chắc nịch.
“Mình sẽ ăn cho cậu ta hết tiền,cho cậu ta bị bẽ mặc với mọi người khi không có đủ tiền thanh toán. Lúc đó mìnhsẽ hả hê trước cậu ta.” Con quỷ nham hiểm trong lòng Thiên đang thôi thúc cậu.
Thiên quay về phía bạn nhân viênphục vụ và chỉ lên thực đơn để gọi món.
“Cho mình món này, món này, mónnày luôn… cả món này nữa. Nước thì cho mình cái này, thêm một ly nước lọc.” Saukhi gọi xong Thiên ngước nhìn Vương và nở một nụ cười đầy giả trân.
Vương cũng đã dừng coi thực đơnvà gọi món.
“Cho tôi một bít tết bò kobe thêmsốt trứng và một ly vang đỏ.”
Một bàn tiệc lớn với gần 20 mónăn được bày ra trước mắt Thiên, cậu không ngờ là mình đã gọi nhiều đến vậy. “Màyđang làm cái gì vậy Thiên, mày điên rồi à, làm sao có thể ăn hết bàn thức ănnày đây.” Thiên quằn quại tự trách bản thân. Vương ngồi đối diện đã thấy rõ hếtnhững hành động kỳ lạ của Thiên.
“Chúng ta ăn thôi.” Vương lên tiếngnhư muốn đánh thức cô bạn.
“Ừ ăn thôi.” Giọng Thiên như ngườiđuối nước không còn chút hơi.
Tuy Thiên rất ác cảm với cái nhàhàng cắt cổ, hút máu dân lành này nhưng cậu phải tự công nhận rằng đồ ăn ở đâyrất ngon. Thiên dùng hết sức của một chành thanh niên gần 19 tuổi, quyết tâm ăncho hết những món mà mình gọi, cuối cùng trời không phụ người có lòng Thiên đãăn sạch thức ăn trong dĩa cuối cùng. Cơn ợ chua do đầy hơi vừa tràn tới cổ maymắn Thiên đã kiềm chế lại không cho nó có cơ hội tràn ra bên ngoài, dùng tay đấmmạnh vào bụng mình mấy cái, cậu hy vọng làm vậy đống thức ăn sẽ mau tiêu hóahơn.
“Cậu ăn khỏe thật đấy.” Vươngnhìn Thiên đầy bất ngờ.
“Hôm nay tớ vui vì được đi cùng cậunên ăn hơi nhiều, bình thường ở nhà tớ ăn như mèo liếm vậy.” Thiên nói ra nhữnglời mà chính cậu cũng thấy buồn nôn.
Vương gượng cười gật đầu vài cáitỏ ra hiểu ý.
Nhân viên phục vụ đang từ quầythu ngân đem hóa đơn tính tiền ra. Thiên nhìn theo từng bước chân của bạn nhânviên mà trong bụng cười thầm, “Cậu ta sẽ khóc thét lên khi nhìn thấy số tiềntrong hóa đơn.” Thiên lại đưa mắt nhìn qua Vương rồi mỉm cười thật duyên.
“Của anh hết 230 triệu ạ.” Bạnnhân viên đưa hóa đơn cho Vương.
Thiên đang ngồi chống cầm và chờđợi nhìn gương mặt đau khổ của Vương thì ngay khi nghe số tiền phải thanh toántừ miệng nhân viên, tay Thiên như không còn một chút sức nào nó liền buông thỏngxuống đất, khiến cầm cậu rơi tự do rồi đập mạnh lên mặt bàn. Nhưng Thiên khônghề cảm thấy đau cậu chỉ thấy đau trong tim vì chính cậu vừa dùng một bữa ăn trịgiá 230 triệu. Với số tiền đó cậu có thể sống xung túc trong 10 năm.
“Cậu có sao không Tiên?” Vương hốthoảng.
“Tớ không sao chỉ là hơi buồn ngủthôi.” Thiên trả lời đại khái chính cậu cũng không biết mình đang nói gì.
Vương rút thẻ ra đưa cho Nhânviên phục vụ với sắc mặt lạnh tanh không hề có chút đau buồn nào. Trong khi đó Thiênthì ủ rủ như con gà vừa mắc mưa. “Tại sao cậu ta tốn tiền mà mình không thấyvui vẻ gì vậy.” Thiên lại đang tự nói với chính mình. Thế là kế hoạch trả thù bằngcách làm hại túi tiền của Vương đã thất bại thảm hại.
Sau khi lấy lại tinh thần Thiênđã nghỉ ra một kế hoạch khác hay ho hơn để trả thù Vương. Cậu lên tiếng khiđang ngồi trong xe Vương.
“Chúng ta đi chơi Đầm Sen nhé.Lâu rồi tớ không có dịp đi tới đó.” Thiên đề nghị.
“Cũng được.” Vương có chút ngậpngừng nhưng cậu không từ chối.
Thiên đội cái nón vành tròn cóquai cột đội lên đầu. Hôm nay là cuối tuần nên khu du lịch khá là đông người. Thiênvà Vương bây giờ đang đứng ngay bên cạnh trò chơi Cá chép nhào lộn trong côngviên giải trí Đầm sen. Kế hoạch trả thù của Thiên chính là bắt Vương phải chơihết những trò chơi cảm giác mạnh ở đây, Thiên từng biết có người đã phải nhậpviện khi cố chơi những trò này. Thiên đã từng chơi hết những trò chơi ở đâycùng Vũ vào năm lớp 9 đối với cậu những thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
“Cậu chơi được không Vương, nếukhông được thì thôi tớ không ép đâu.” Thiên tỏ ra quan tâm nhưng giọng đầy sựkhiêu khích.
“Không sao, tớ nghĩ là tớ chơi được.”Vương trả lời hơi do dự.
“Cậu chưa bao giờ chơi trò nàysau?” Thiên hỏi.
“Tớ chưa từng tới công viên này.Lúc nhỏ cha mẹ tớ bận lắm không có thời gian để đưa tớ đi chơi.” Giọng Vương cóchút buồn.
Thiên bỗng có chút ái nái tronglòng, nhưng con quỷ tội ác lại thôi thúc Thiên “Cậu ta là kẻ thù, phải dậy dỗ cậuta.”
“Vậy chúng ta lên thôi.” Thiên nắmtay Vương kéo mạnh.
Cá chép nhào lộn là trò chơi cảmgiác mạnh gồm 2 con tàu hình cá chép, quay theo trục đứng. Người chơi ngồi bêntrên sẽ được đưa lên cao đến 180 độ rồi rơi tự do xuống nhiều vòng. Đỉnh điểmlà khi cặp cá chép nhào lộn ngược trên không, khiến người chơi phải la hét vìphấn khích.
Tiếng Vương hét lên đầy hoảng loạnkhi chiếc tàu cá chép dựng đứng trên không trung rồi thình lình rơi tự do xuống,Thiên ngồi bên cạnh thầm cười thõa mãn trong lòng.
Bước chân Vương choạng loạng nhưngười say khi bước ra khỏi khoang tàu sắt, lau vội tới bụi cỏ gần đó mà nôn thốcnôn tháo. Thiên tiến tới vỗ mạnh lên lưng Thiên rồi giở giọng thương tiết giả tạo.
“Cậu có sao không Vương, tớ đãnói rồi không đủ sức thì đừng chơi.”
Sau một hồi ngồi nghỉ lấy lại sứcthì Vương lên tiếng.
“Chúng ta chơi một lần nữa đi.”
Thiên đứng bất động trước lời đềnghị của Vương.
“Cậu vẫn còn sức để chơi sao?”
“Chắc do lần đầu tớ chơi nên mớibị vậy. Nhưng cái cảm giác ngồi trên đó tuyệt lắm chắc chơi vài lần thì tớ sẽquen dần thôi.” Vương hồ hởi.
“Ừ được.” Nghe thật nhẹ như lòngThiên thì như có đá bên trong.
Hai con cá chép cứ lộn lên rồi hạxuống cứ thế đón hết lượt khách này đến lượt khách khác. Thiên phờ phạt nhìnVương.
“Cậu vẫn muốn chơi sao, chúng tađã chơi bốn lần rồi.” Thiên nói không ra hơi.
“Vậy chúng ta đi chơi trò khácđi, tớ thấy phía kia có trò Power Surge.” Mắt Vương sáng rực nhìn về phía tròchơi gần hàng liễu.
“Ừ.” Thiên thở dài thật dài rồiđi theo Vương.
“Power Surge là trò chơi cảm giácmạnh mới nhất tại công viên. Power Surge gồm 6 tay quay, với 24 ghế. Người chơisẽ được định vị bằng hệ thống khóa chặt chẽ. Sau đó, hệ thống sẽ nâng bạn lênkhông trung và quay nhiều hướng cũng như nhiều góc khác nhau. Người chơi sẽ cócảm giác bay bổng, và hụt hẫng khi chiếc ghế quay tự do quanh trục.” Vương đọclướt qua bảng giới thiệu trò chơi.
“Lên thôi.” Vương đưa tay đỡThiên bước lên bục.
Hai người bạn cùng nhau chơi hếtnhững trò cảm giác mạnh trong công viên giải trí chỉ trong một buổi chiều. Tiếnghét tiếng cười khiến cho hai người xa lạ bỗng nhiên trở nên thân quen hơn vớinhau.
Thiên và Vương đang sánh đôi dạoquanh bờ hồ nơi các du khách đang chơi trò đạp vịt.
“Cậu muốn ăn kem không Vương, tớmời bù lại bữa ăn trưa nay.” Thiên chợt cảm thấy xấu hổ trước lời mình vừa nói.
“Ừ.”
Thiên và Vương cùng bước vào quầybán kem, nơi các que kem nhiều màu nhiều mùi vị đang được bảo quản trong mộtcái tủ lạnh lớn.
“Cậu muốn ăn kem vị gì Vương?”Thiên hỏi.
“Tớ chọn kem socola.”
“Cậu cũng thích ăn kem socola giốngtớ à. Trùng hợp ghê.” Thiên đưa tay chọn hai cây kem socola trong tủ lạnh vàtính tiền.
Thiên và Vương cùng ngồi trên chiếcbăng ghế nhìn ra phía hồ nước. Không khí về chiều đã mát mẻ hơn rất nhiều so vớicái nóng hầm hậm của buổi trưa. Cây kem đá lạnh làm cho con người ta càng dễ chịuvà thư thái hơn.
“Lúc nhỏ tớ cũng thường hay ngồicùng bố mẹ và ăn kem như thế này.” Mắt Thiên nhìn xa xăm.
Vương đang cầm que kem trên taymiệng chợt nở nụ cười.
“Lúc tớ hai tuổi có lần vì đòi bốmẹ dẫn đi đầm sen chơi mà tớ giả vờ khóc suốt cả tiếng đồng hồ. Cha mẹ tớ biếtrõ là tớ giả vờ nhưng vẫn chịu dẫn tớ đi. Khi vừa vô tới cổng công viên là tớ hếtkhóc ngay. Mẹ tớ có trí nhớ tốt lắm ai trong nhà thích hay ghét món gì là bà nhớhết. Cha tớ là một người rất hiền ông hay để tớ trên lòng khi chơi trò đạp vịt.”
“Thế giờ cha mẹ cậu …” Vương ngậpngừng như lờ mờ đoán ra gì đó.
“Cha me tớ mất năm tớ 10 tuổi rồi.”Giọng Thiên uất nghẹn.
“Tớ xin lỗi tớ vô ý.” Mặt Vươngtrở nên lo lắng không còn vẻ lạnh lùng của một vị giám đốc khó gần thường ngày.
“Không có gì đâu chuyện cũ thôimà.” Thiên nở một nụ cười thật tâm với Vương.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc thìVương nói.
“Cậu muốn chơi đạp vịt không, tuytớ không thể cho cậu ngồi vào lòng được nhưng tớ sẽ cho cậu ngồi kế bên.”
Thiên nhìn Vương với ánh mắt rấtkhác, cậu cảm nhận được rằng Vương không phải là người quá đáng ghét, ở cậu bạncó một sự ấm áp ẩn dưới vẻ ngoài lạnh giá của mình.
“Đi thôi.” Thiên đứng thẳng ngườidậy.
Hai người bạn lại cùng sánh bướcbên nhau tiến về khu vực trò chơi của những chú vịt bằng sắt thép.

macthienvuong
25-03-2022, 05:37 PM
21. Mạng Nhện


Phong soi mình một lần nữa tronggương, cậu thấy mình thật lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quân tây dài.Phong rời khỏi phòng với chiếc cặp da trên tay.
“Thưa cha mẹ con đi làm.” Phongnói lớn khi đi qua hàng cơm tấm trước nhà.
Dượng hai đang đứng một góc trướccổng tay thoăn thoắt trở mấy miếng thịt nướng, tiếng mở rơi xuống bếp nghe xèoxèo, mùi thơm từ vỉ thịt vàng ươm lan tràn cả một khu vực như lời mời gọi kháchhiệu quả nhất. Dì hai Bình thấy Phong bước ra liền với tay đưa phần cơm trưa đãchuần bị từ trước cho con trai.
“Cơm trưa của con đây, nhớ ăn chođúng giờ đấy.”
“Con nhớ rồi cám ơn mẹ.”
“Trong đó mẹ có bỏ mấy trái cam,ăn cơm xong thì nhớ ăn cam.” Dì Bình dặn dò.
“Dạ, con sẽ ăn hết.”
“À có phần rau câu dừa bên trong.Chút vô công ty con lấy ra bỏ vào tủ lạnh đi chứ để bên ngoài với thời tiếtnóng nực này nó sẽ bị hư.”
“Dạ, mẹ còn gì muốn nói nữakhông?” Phong nhìn dì hai với ánh mắt chờ đợi.
“Hết rồi.”
“Vậy con đi làm đây.” Phong vẫytay chào.
Khi Phong vừa ra khỏi cổng thì tiếngdì Hai lại vang lên sau lưng.
“Phong mang theo dù, ti vi nóichiều nay có mưa.” Vừa dứt câu dì hai đã đứng bên cạnh Phong cùng chiếc dù xanhtrên tay.
Sau khi biết chắc mẹ mình khôngcòn gì muốn căn dặn thì Phong mới vội vàng đi về hướng trạm xe buýt nơi có câyphượng già.
Mặt trời buổi trưa đỏ rực, ánh nắngnhư muốn thiêu đốt mọi thứ trên mặt đường. Bà chủ hàng tạp hóa đầu ngỏ, đứng tạtvài ca nước ra trước nhà với mong muốn làm giảm đi nhiệt độ trong không khí. Mọingười trong xóm đều túm tụm ra trước của nhà nói chuyện với nhau sau khi hệ thốngđiện bị cúp. Cái nóng hầm hập làm cho đứa trẻ sơ sinh nhà hàng xóm cứ khóc rélên không dứt. Con chó Bun của bà chủ tạp hóa nằm dài dưới bóng mát mái hiên,lưỡi đưa dài ra ngoài miệng, mắt lờ đờ nhìn cục xương trước mặt.
Trên ban công phòng Vũ, Thiên vàcậu bạn đang ngồi đấu lưng vào nhau, bên cạnh họ là dĩa dưa hấu và hai chai nướcngọt vẫn còn hơi lạnh. Thiên đưa chai nước ngọt lên miệng uống một hơi hết phânnửa trong khi Vũ phe phẩy chiếc quạt tròn trên tay, miệng thì đang thưởng thứcmiếng dưa đỏ ngọt mát.
“Tớ đã kể cậu nghe hết chuyệnngày hôm qua rồi. Sao cậu không nói gì hết vậy?” Thiên ngữa đầu gát lên vai Vũ.
Chuyện là Thiên thấy hối hận, chỉvì muốn trả thù Vương mà cậu đã làm những việc không hay nên Thiên đã kể hếtcho Vũ nghe những điều mà mình đã làm và mong chờ sự góp ý từ người bạn thân.
“Cậu muốn tớ nói gì đây.” Vũ cũngngã đầu ra sau và tựa lên vai Thiên.
“Thì giờ cậu nói tớ phải làm saođây. Tớ không muốn lừa gạt Vương nữa. Tớ muốn chấm dứt sự lừa đảo này nhưng cóvẻ là cậu ta đã thích tớ.”
“Thích cậu?” Vũ vẫn giữ nhịp quạttrên tay.
“Ý tớ là thích hình dáng cô gáimà tớ đang giả dạng.”
“Tớ đã nói là cậu đừng gây rắc rốinữa rồi mà.”
“Tại tớ chỉ muốn dạy cho cậu ta mộtbài học thôi. Đâu ngờ cậu ta lại thích tớ thật chứ.”
“Sao cậu biết Vương thích cậu, à… thích hình dáng mà cậu cải trang?”
“Ừ thì … hôm qua sau khi đi côngviên giải trí về, tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ muốn gặp lại tớ. Chẳng aimuốn gặp lại người con gái mà tiêu hết 230 triệu trong lần gặp mặt đầu tiên chomột bữa ăn. Thế mà tối qua cậu ta lại nhắn tin hẹn tớ ngày mai đi viện bảo tàngcùng nhau. Vậy không phải thích chứ là gì. Thích nên muốn gặp nhau nữa.”
“230 triệu?... Sao lúc nãy cậu kểlà một số tiền không quá lớn? Vũ bất ngờ khi Thiên khai ra số tiền cho bữa ăn hẹnhò.
“Tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ xấunên không dám nói thật cho cậu biết.” Thiên ái ngại.
“Với số tiền đó thì lỗi lầm gì màcậu ta gây ra cho cậu, tớ nghĩ là cậu nên quên chúng đi được rồi.”
“Sau ngày hôm qua tớ đã tha thứ tấtcả tội lỗi của Vương.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Nhưng còn chuyện cậu ta thích tớthì sao. Làm sao tớ có thể quen một thằng con trai được chứ? Cậu nói tớ phảilàm sao đây?” Thiên cầu xin sự giúp đỡ từ Vũ.
“Hãy nói thẳng là cậu không thíchcậu ấy là xong.”
“Tớ cũng suy nghĩ tới việc này rồinhưng làm vậy thì cậu ta sẽ bị tổn thương. Tớ là người hiểu rất rõ cảm giác bịngười mình yêu bỏ rơi là như thế nào.”
Tai Vũ đang áp vào má Thiên và cậucảm nhận được máu trong người cậu bạn bỗng nhiên chảy nhanh hơn.
“Sai lầm lớn nhất của cậu trongviệc này chính là đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Sau lần này tớ mong cậu sẽtu tâm dưỡng tánh và xám hối mỗi ngày cho tội lỗi mà mình đã gây ra.” Vũ thuyếtgiảng một tràng đạo lý.
“Nhưng… tớ phải làm sao để chấm dứtmối quan hệ này mà không làm tổn thương cậu ta.”
“Hãy làm cho cậu ta không cònthích cậu nữa.”
Mặt Thiên bỗng bùng sáng lên thaythế cho vẻ ủ ê nãy giờ.
“Cậu đúng là thiên tài Vũ à, vậymà cậu cũng có thể nghĩ ra.” Thiên cạ cạ má mình vào má Vũ.
“Tại sao chúng ta phải ngồi kiềunày. Trời thì nóng mà cậu cứ phải dựa vào người tớ là sao?” Vũ khó hiểu vì ý muốncủa Thiên mà giờ cậu mới có dịp nói.
“Vì người cậu mát đó Vũ, da cậumát giống như là tảng nước đá vậy, chạm vô một cái mát lạnh cả người.” Thiên lạiép sát lưng mình vào lưng Vũ, hai tay vòng ra sau đè lên hai bàn tay bạn mình.“Cứ ngồi như vầy đi tớ thích lắm, không cần có điện cũng được.”
“Nhưng người cậu nóng quá. Cậu đừngcó đè nữa.” Vũ nói trong tức giận.
Thiên giả vờ như không nghe lờiVũ nói, càng lúc cậu càng đè mạnh lên người Vũ. Tuy là miệng vẫn nói là khôngthích Thiên dùng cơ thể mình để làm mát nhưng Vũ lại không có bất kỳ hành độngquyết liệt nào để chống lại Thiên. Vũ để mặc Thiên muốn sử dụng cơ thể mình thếnào cũng được.
Bảo tàng quốc gia là một tòa nhàmàu ánh kim có hình dạng như vỏ của một con ốc sên lớn, là nơi trưng bày nhiềutác phẩm của các nghệ sĩ danh tiếng của nền nghệ thuật Việt Nam ở nhiều giai đoạnlịch sử. Thiên (trong hình dạng của Tiên) chán chường đi sau lưng Vương trongkhi cậu bạn đang mải mê ngắm nhìn các tác phẩm hội họa. Thiên không có hứng thúvới nghệ thuật càng không có khả năng cảm nhận nghệ thuật đối với cậu trò tiêukhiển này chỉ dành cho những người sống trong xã hội thượng lưu giống nhưVương. Trong khi Vương đang chú tâm vào bức tranh sơn dầu vẽ một cô gái đang ngồibên cạnh bình hoa huệ, Thiên quyết định thực hiện chiến dịch của mình đã nghĩra nhằm làm cho Vương chán ghét cậu.
Chiến dịch A Cô gái vô duyên:Thiên phải biến bản thân thành người không có duyên, thiếu sự tinh tế khiến choVương phải ghét bỏ. Thiên bước lên sánh vai với Vương rồi bỗng nhiên cười tolên thành tiếng.
“Hô hô hô … bức tranh gì mà buồncười vậy, cô gái trong tranh đang bị ngứa đầu kìa sao không chịu đi gội đầu đi.Cái hoa gì to mà to như cái kèn vậy.” Tiếng Thiên vang vọng khiến mọi ngườixung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ái ngại.
“Là hoa huệ.” Vương đáp với gươngmặt lạnh lùng.
Thiên kéo Vương chạy khắp phòngtriển lãm, tay chỉ trỏ vào những bức tranh đang treo trên tường, miệng thì phátra những tiếng cười đầy khả ố.
“Cậu đang làm phiền mọi người đấy.”Vương nhấn giọng và nhìn Thiên với ánh mắt nghiệm túc.
“Cậu ta giận rồi, mọi thứ đang điđúng hướng.” Thiên mừng thầm trong lòng.
Chiến dịch B Cô gái xấu tính:
Thiên cùng Vương đi lên tầng haicủa Viện bảo tàng quốc gia bầng một cầu thang xoắn ốc, tầng hai là nơi trưngbày bộ sưu tập gốm sứ Viêt Nam. Các hiện vật với nhiều loại hình khác nhau như:bát, đĩa, cốc, kendi, ấm, bình, bình vôi, lư hương… có niên đại từ thế kỷ 9-10đến thế kỷ 19-20 được trưng bày trong các tủ kính lớn. Dòng men chủ yếu là hoalam, men ngọc, men nâu, men trắng… Đề tài trang trí với nhiều hoa văn khácnhau: hoa sen, hoa cúc, hoa lá cách điệu kết hợp với các loại con vật như rồng,chim phượng, hổ, cá, cua ...Đó là những gì Vương nói cho Thiên nghe nhưng tiếtthay vừa vào tai này thì đã vội ra tai kia. Sau một lúc quan sát Thiên thấy mộtđứa trẻ trang đứng ăn kẹo gần đó, cậu liền di chuyển tiếp cận mục tiêu. Thiênđưa tay giật mạnh cây kẹo trên tay thằng bé rồi cho vào miệng ăn một cách ngonlành trước sự sững sờ của mẹ đứa trẻ, ngay sau đó thì thằng bé khóc ré lên,Vương gần cạnh đó đã nhìn thấy tất cả vội chạy lại.
“Có gì mà khóc em có nhiều vậycho chị một cây không được sao.” Thiên cố tỏ ra đáng ghét.
Vương bước tới khụy gối trước thằngbé đang khóc bù lu bù loa.
“Xin lỗi em. Anh đền cho em nè.”Thiên móc trong túi áo vest ra một gối kẹo socola hình vuông.
Đứa bé nhận lấy gói kẹo rồi nínkhóc, người mẹ nhìn Thiên với ánh mắt hình viên đạn và nắm tay con mình dẫn đinơi khác.
Vương đã đứng lên và nhìn thẳngvào Thiên.
“Hôm nay cậu cư xử rất kỳ lạkhông giống như mọi ngày.”
“Đúng rồi chửi tớ đi, la mắng tớđi, đuổi tớ về đi.” Thiên cảm thấy mình diễn quá đạt và Vương sắp nổi nóng vớicậu.
Vương thả lỏng cơ mặt rồi nói
“Chúng ta đi uống gì đó đi, chắccậu cũng khát rồi.” Vương nhẹ nhàng nói.
“Sao cậu ta lại không tức giận vớimình.” Thiên bỗng nhiên hoang mang.
Vương nhìn thấy vẻ mặt bất chợttrở nên thất thần của Thiên liền lên tiếng.
“Cậu không đi sao?”
“Ừ đi chứ, cậu dẫn đường đi.” Thiênchán nản lê bước.
Thiên biết mình phải triển khai ngaykế hoạch dự phòng.
Chiến dịch C Cô gái đầy dục vọng.
Vương đang đứng ở quầy gọi món củaquán cà phê ở tầng 3 trong viện bảo tàng. Thiên từ sau dùng tay mình đánh mạnhvào mông Vương một cái và đưa miệng mình gần tai Vương mà nói khẽ.
“Tớ thích người có cặp mộng sănchắc. Gọi dùm tớ một ly capuchino đá xay nhé.” Trước khi đi về bàn Thiên còn đálông nheo với Vương.
Máu trong người Vương sôi sục vìbỗng nhiên bị cô bạn đánh vào mông và nói lời khiêu khích nhưng mặt cậu vẫn giữmột sắc diện lạnh lùng vô cảm. Thiên thả mình xuống chiếc ghế, tay cậu vẫn cònrun lên vì sợ, đây là lần đầu tiên cậu cố tình đánh vào mông của một ai đó. Cậuchà sát hai tay vào nhau ý muốn xóa cái mùi của Vương khỏi tay mình. Từ xaVương đang bước tới với hai ly cà phê trên tay. Thiên ngước mặt lên cố để lộ racái cổ trần thon dài đầy khiêu khích, cử chỉ đầy mời gọi.
“Nước của cậu đây.” Vương đặt nhẹly capuchino xuống trước mặt Thiên.
“Cám ơn baby nhiều nha.” Thiêndùng giọng nói đầy gợi cảm để tán tỉnh.
“Cậu gọi tớ là baby sao.” Vương bấtngờ hỏi.
“Đúng vậy, cậu là baby mông to củatớ.” Chân trái Thiên run lên vì hồi hộp nhưng cậu vẫn giữ cho giọng mình thậtbình thường.
“À ra thế.” Vương để ý trán Thiênđang đổ mồ hôi lấm tấm.
Thấy không có gì xảy ra, Thiênquyết tung ra một đòn quyết định. Thiên kéo ghế đứng dậy, bước lại cạnh Vương,lần này môi cậu đụng hẳn vào tai Vương rồi thì thầm.
“Tớ đi toilet, cậu có muốn vàotoilet chung với tớ không baby mông to?” Thiên dùng ngón trỏ khẻ khều nhẹ cầmVương.
Thiên đứng thẳng người dậy, congmông, đi về phía nhà vệ sinh, đầu cậu vẫn ngoái lại nhìn Vương, răn cắn môi đầyhờ hững. Cậu thấy mặt Vương có vẻ hốt hoảng định nói gì đó với mình.
“Cậu ta sợ mình rồi, mình thànhcông rồi.” Thiên đắt ý trong lòng.
Ầm….. Thiên va vào xô nước của côlao công té úp mặt xuống đất. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao mặt Vương lại nhưvậy, cậu ta muốn cảnh báo Thiên về xô nước trước mặt nhưng mọi chuyện đã quá muộn.Vương chạy tới đỡ Thiên đứng dậy.
“Cậu có sao không Tiên?”
“Tớ ổn không sao cả.”
Sau khi đã đứng vững trên haichân của mình, Thiên cắm mặt chạy như bay về phía toilet, cậu cảm thấy mìnhkhông còn mặt mũi nào để nhìn Vương nữa. Vương đợi Thiên bên ngoài quán cà phê,hai người nhìn nhau một khoảng lâu thì Vương lên tiếng.
“Hôm nay chắc cậu mệt rồi chúngta về thôi.”
“Ừ.” Thiên cũng không biết nênnói gì vào lúc này.
Hai người bạn vừa đặt chân xuốngtầng một của viện bào tàng thì trời chợt nổi một trận mưa giông lớn, mây đenche kín bầu trời, sấm chóp nổ ì đùng như muốn giữ chân của hai kẻ ngược lối.
Thiên và Vương lại cùng ngồi trênmột băng ghế gỗ và nhìn ra những hoàng cây đang bị gió quật mạnh từng cơn thôngqua lớp kính. Chiếc mạng nhện lớn bị mưa làm cho rối bời cũng giống như tâm trạngcủa hai người bạn lúc này. Thiên và Vương cứ ngồi nhìn mưa mà không một lần đưamắt nhìn người bên cạnh, họ im lặng chỉ có không gian là đang ồn ào.

macthienvuong
26-03-2022, 02:43 PM
22. Bát Tiên ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Thiên lướt điện thoại khi đang ngồitrong xe Vương một là giết thời gian hai là tránh ánh mắt của Vương. Mưa đã tạnhhẳn, những vũng nước lớn trên đường lâu lâu bị bắn tung tóe do những chiếc xevô tình lướt qua. Hàng cây hai bên đường sau khi đã vượt qua được trần cuồngphong dữ dội thì càng trở nên rắn rỏi và xanh mướt hơn. Vương chú tâm vào taylái, cậu nhìn xa xăm. Cậu biết hôm nay cô bạn đã cố tình làm nhưng chuyện rấtkhó hiểu nhưng cậu lại không biết lý do là gì. Vương có đôi lần đưa mắt nhìnqua người bên cạnh nhưng thấy bạn mình đang chú tâm vào điện thoại nên cậu cũngchọn cách im lặng như để tôn trọng sự riêng tư của cả hai. Thiên chợt dừng taylướt khi thấy một bản tin về Vương trên một trang báo trong màn hình điện thoại.Cậu đánh mắt về phía bạn mình một cái rồi quay mặt nhanh về phía cũ. Thiên chămchú đọc mẫu tin và cố không để Vương phát hiện mình đang đọc bài viết về cậuta.
“Lê Nguyên Vương, ngày sinh 5/10,là con trai thứ ba của ông Lê Nguyên Khôi chủ tịch tập đoàn Jupiter…”
“Khoan đã…ngày sinh của cậu ta làngày 5/10 và hôm nay cũng là ngày 5/10. Hôm nay là sinh nhật cậu ta sao?” Thiênlại đưa mắt nhìn qua Vương, “Mình vừa phá hủy ngày sinh nhật của cậu ấy bằng nhữngtrò thật không ra gì.” Thiên dằn vặt nội tâm. “Mình phải làm gì đó để chuộc lạilỗi lầm này, không thể để ngày quan trọng đối với cậu ta phải trôi qua một cáchlãng phí vì mình như vậy.” Cậu hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng phá vỡ khôngkhí im lặng từ nãy giờ.
“Tớ chưa muốn về cậu chở tớ đến mộtnơi được không?”
Vương bất ngờ khi Thiên lên tiếngtrước và ngập ngừng trước lời đề nghị có vẻ khó hiểu của bạn mình.
“Được, cậu muốn đi tới nơi nào.”Vương miễn cưỡng đồng ý vì không muốn tỏ ra mất lịch sự.
Chiếc xe hơi thể thao màu vàng đờimới nhất chở Vương và Thiên dừng lại trước một cửa hàng trò chơi lớn, phía trênbảng hiệu bằng đèn có dòng chữ “Game World”. Vừa bước xuống xe Thiên nắm taykéo Vương vào trong. Thình lình Vương đứng khựng người lại rồi nhìn Thiên mànói.
“Tớ không muốn chơi đâu.” Vươngnói với sự chắc chắn.
“Cậu không cần chơi chỉ cần ngồixem tớ chơi thôi.” Thiên lại kéo tay Vương mặc cho Vương có đồng ý hay không.
Thiên chơi hết trò chơi này đếntrò chơi khác từ bắn súng, đua xe, ném bóng, đá đĩa, phóng phi tiêu… Vương lúcđầu chỉ đứng nhìn với một sự hời hợt dần về sau khi thấy sự nhiệt huyết và cáchpha trò hài hước của Thiên đã khiến cậu dần có hứng thú và tham gia cùng.
“Chiến thắng rồi.” Thiên hét lớnkhi Vương vừa xuất sắc dùng cây phi tiêu ném trúng vào quả bóng cuối cùng.
Chính Vương cũng thấy tự hào vềchính mình, mắt cậu ánh lên một chút cảm xúc trong đó.
“Đây là hai phiếu rút thăm của bạn.”Người nhân viên đưa hai phiếu giấy màu hồng cho Thiên.
Khi tham gia các trò chơi ở GameWorld, người chiến thắng mỗi trò sẽ được thưởng hai phiếu trúng thưởng, dukhách có thể dùng phiếu này để đổi lấy quà ngay hoặc là dùng phiếu này để thamgia vào trò quay số. Nếu mang đổi lấy quà thì giải thưởng chỉ là bánh kẹo bìnhthường mà thôi, còn nếu tham gia vào trò quay số thì du khách có cơ hội trúnggiải nhất là một chuyến du lịch Nhật Bản. Và với tính cách của Thiên thì khôngcần phải nói cậu ta sẽ đem hết số thẻ này để tham gia vào trò quay số.
Thiên và Vương đang đứng trước mộtlồng cầu bằng sắt bên trong có chứa rất nhiều viên bi nhỏ đủ màu. Thiên dùng 10phiếu trúng thưởng để đổi lấy 5 lần quay số.
“Cậu có may mắn không Vương.”Thiên hỏi cậu bạn đang đứng bên cạnh.
Vương suy nghĩ ít giây rồi trả lời.
“Tớ từng bốc thăm trúng một chiếcdu thuyền như vậy có được cho là may mắn không?”
Mặt Thiên như hóa đá khi ngheVương nói về chiếc du thuyền và trúng thưởng.
“Vậy thì cậu quay đi, tớ xui lắm.”Thiên trịnh trọng mời Vương bước lên.
Qui tắc của trò quay số này làngười chơi sẽ quay lồng cầu, viên bi nào trong đó rơi ra thì người chơi sẽ nhậngiải thưởng theo số được viết trên viên bi, mỗi viên bi chứa bên trong lồng cầuđều có đánh một số thứ tự nhất định, số 1 tượng trưng cho giải 1 là chuyến du lịchNhật Bản, giải hai là một chiếc ba lô thể thao… cứ như vậy mỗi con số sẽ ứng vớimột giải thưởng đã được đã được ghi sẵn trên chiếc bảng lớn đặt trên sân khấu.Có khoảng 300 viên bi trong lồng cầu tương ứng với 300 giải thưởng nhưng chỉ cógiải 1 là có giá trị nhất, số càng lớn thì giá trị giải thưởng sẽ càng thấp.
Vương đưa tay cầm lấy cái cần màuđỏ, quay mạnh một cái. Lòng sắt quay quanh trục kêu ro ro, ít lâu sau một viênbi màu xanh rơi xuống chiếc khay bên dưới.
“Là viên bi mang số 2” Tiếng ngườiquản trò hô lớn, “Và giải thưởng dành cho vị khách này là một chiếc ba lô thểthao.”
“Cậu may mắn thật đấy Vương.”Thiên mừng rỡ nhận chiếc ba lô mới tinh từ tay anh quản trò thay Vương.
“Cậu quay thử đi Tiên.” Vương lùira sau nhường lối cho Thiên đi lên.
Thiên bước lại gần lồng cầu rồiđưa tay quay mạnh hết sức. Chiếc lòng quay tròn vun vút, tiếng ro ro phát racũng nhiều và mạnh hơn. Một viên bi màu xanh dương rơi ra, thiên hồi hộp chờnghe số thứ tự của nó.
“Là viên bi mang số 283.” Ngườiquản trò đưa mắt dò lên bảng giải thường rồi nói tiếp, “Số 283 ứng với giải thưởnglà một cục gôm hình trái dâu.”
Thiên miễn cưỡng nhận phần quà bénhỏ vừa được trao.
“Thôi tớ xui quá trong cậy cả vàocậu đấy Vương.” Thiên đẩy Vương thay chỗ mình.
Vương nhanh nhẹn vào vị trí mộtcách thật chuyện nghiệp. Lồng cầu lại quay tròn kèm theo tiếng kêu ro ro. ViênBi màu cam rơi ra.
“Là viên bi mang số 5.”
Thiên nhìn qua Vương với một sựngưỡng mộ sâu sắc. Vương nhận được một cái áo thun có in hình người nhện phíasau lưng.
Thiên thổi vào tay mình vài cái cầumay rồi quay mạnh chiếc cần màu đỏ. Tiếng ro ro lại vang lên, một viên bi màu hồngchầm chậm rơi khỏi lồng cầu.
“Là viên bi mang số 300, đây làcon số cao nhất trong vòng cầu của chúng ta. Đây chắc là người xui nhất củachúng ta hôm nay.”
Thiên như vừa thoáng thấy Vươngcười, nhưng cậu đã bị nụ cười khả ố của người quản trò làm cho mất tập trung.Trong khi trao cho Thiên bịch bông ráy tai người quản trò vẫn không thôi dùngánh mắt thương hại dành cho người đen đủi nhất.
“Đây là lượt quay cuối cùng, tớ đặtmọi hy vọng ở cậu, hãy mang về chuyến du lịch Nhật Bản.” Thiên đặt hết niềm tinvào bàn tay may mắn của Vương.
Vương lại đặt tay vào chiếc cần gỗ,hít một hơi thật sâu, quay chiếc cần theo chiều kim đồng hồ vài vòng. Tiếng roro như tiếng ong kêu đầy ám ảnh của trò chơi lại vang lên. Thiên nín thở nhìntheo, một viên bi màu đen rơi xuống chiếc khay bên dưới lồng sắt. Người quảntrò từ tốn nhặt viên bi lên, gương mặt bỗng trở nên trầm tư một cách lạ thường,hai chân mày nhíu chặt lại tưởng chừng như dính lại với nhau. Vương và Thiên hồihộp theo từng hành động của người trên sân khấu.
“Là viên bi mang số 285 xin chúcmừng.” Tiếng cười lớn đầy khả ố lại vang lên, “Giải thưởng cho số 285 là mộtcây bút chì.”
Vương nhận cây bút chì và được tặngthêm vài lời an ủi về cuộc sống vô thường từ người quản trò tọc mạch.
“Có vẻ thần may mắn đã rời bỏ cậu.”Thiên lại sát muối vào vết thương đang rỉ máu của Vương.
Thiên dẫn Vương tới băng ghế gầnmáy bán nước tự động.
“Cậu ngồi đây đợi tớ một chút, tớphải vào nhà vệ sinh một chút. Tớ đang tới…” Thiên giả vờ xoa xoa bụng dưới.
“Cậu cứ đi đi tớ sẽ ngồi đây chờcậu quay lại.” Vương tỏ ra thấu hiểu.
“Cậu khát thì có thể mua nước ởmáy bán tự động đằng kia nhé.” Thiên chỉ về hướng chiếc máy màu trắng nằm ở góctường.
“Ừ.”
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi,Thiên nhanh chóng ẩn mình vào đám đông rồi biến mất. Đã 45 phút trôi qua mà vẫnchưa thấy Thiên quay lại, Vương có chút bất an, định đứng dậy đi tìm thì nghetiếng Thiên vang lên phía sau lưng.
“Xin lỗi cậu, chuyện con gái nêntớ giải quyết hơi lâu.”
Vương nhìn thấy trên lưng Thiênlà một chiếc ba lô lạ vừa xuất hiện mà từ đầu khi đi với Thiên, Vương khôngnhìn thấy.
“Không sao đâu.” Vương đáp.
“Chúng ta đi thôi.” Thiên lại nắmtay Vương lôi đi.
Tuy có chút ngờ vực nhưng Vươngkhông nói ra, cậu gấp gáp bước theo nhịp chân của Thiên đang kéo mình đi.
Vừa ra khỏi cổng khu vui chơi thìThiên ra hiệu cho Vương rẽ trái đi theo mình. Vương cũng muốn biết cô bạn đangmuốn giở trò gì nên miễn cưỡng đi theo sau. Thiên dẫn Vương vào một tòa nhà lớn.Khi đi ngang qua chỗ người bảo vệ, anh ta đưa mắt dò xét về phía hai ngườikhách lạ mặt. Nhưng Thiên đã nhanh chóng nắm tay Thiên bước đi một cách đầy tựtin tiến về phía thang máy. Người bảo vệ rời khỏi ghế của mình tiến lại gầnThiên và Vương định chặn lại, may sao cửa thang máy mở ra Thiên nhanh tay đầyVương vào trong. Bóng dáng người bảo vệ dần dần bị cánh cửa thang máy đang khéplại che mất dạng. Một bà lão bên trong thang mái đưa tay quẹt thẻ từ rồi chọn tầngcủa mình. Lúc này Thiên mới phát hiện là thang máy đã được trang bị hệ thốngquét thẻ chọn tầng. Vương đứng cạnh Thiên nãy giờ vẫn im lặng không nói lờinào. Thiên bước tới gần bà lão người duy nhất đang ở cùng Thiên và Vương trongthang mày lúc này.
“Bà ơi cháu bỏ quên thẻ từ ở nhà,bà có thể cho cháu mượn thẻ của bà để bấm thang máy không ạ.”
Vương biết ngay là Thiên đang nóidối nhưng cậu vẫn không lên tiếng phản bác.
“Được chứ, cháu ở tầng mấy để bàbấm giúp cho.” Bà lão hiền hậu nói
“Dạ tầng 35 ạ. Cám ơn bà.”
“Cháu ở tầng trên cùng luôn à,trên đó chắc mát mẻ lắm.”
“Dạ cũng mát lắm ạ. Khi có gióthì mát, khi không có gió thì không mát.” Thiên trả lời như không.
Thang máy dừng lại ở tầng 25 bàlão bước ra ra. Thiên và Vương cùng gật đầu cám ơn bà.
Sau khi bà lão đã đi thì Vương địnhlên tiếng hỏi người bạn vì sao lại nói dối nhưng cậu lại thôi.
Cửa thang máy mở, Thiên và Vươngcùng bước ra tầng 35. Thiên dẫn Vương đi vào lối thoát hiểm từ đây hai người bạncùng bước lên bậc thang dẫn lên sân thượng của tòa nhà. Thiên dùng tay dặn khóacánh cửa và đẩy mạnh nó ra. Một khoảng không gian bao la khoáng đãng hiện ratrước mắt Vương. Trời đã sập tối các ngọn đèn từ các căn hộ và tòa nhà xungquanh đều đã được thấp sáng. Đứng trên đây nhìn xuống Vương có cảm giác nhưmình là người khổng lồ đang quan sát một thế giới nhỏ bé đang chuyển động. Gióthổi lồng lộng làm cho không khí trên này rất trong lành và mát lạnh.
“Cậu dẫn tớ lên đây làm gì?”Vương bất giác quay ra hỏi Thiên.
Thiên không trả lời chỉ đưa tayra mời Vương ngồi xuống đỉnh của lỗ thông gió hình chữ nhật xây từ gạch. Vươngdo dự ngồi xuống theo ý của Thiên. Sau khi Vương đã ngồi yên vị thì Thiên vộitránh đi sau góc khuất của bức tường đá. Mặt trời đã khuất hẳn về núi nhường chỗlại cho bóng tối bao trùm cả không gian dưới ánh sánh lờ mờ của vài ngọn đèntrên sân thượng của tòa nhà, Thiên từ trong góc khuất bước ra trên tay cậu làchiếc đèn cầy nhỏ được cấm lên chiếc bánh choco pie. Thiên bước thật chậm đểtránh gió có thể làm tắt lửa của ngọn đèn cầy. Cậu đưa chiếc bánh ra trước mặtThiên rồi nói.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Vương giật mình không hiểu vì saocô bạn lại biết hôm nay là sinh nhật của cậu. Trong lòng cậu bây giờ các loại cảmxúc như đan xen vào nhau vừa vui, vừa bất ngờ, vừa hạnh phúc nhưng cũng có chútkhông an tâm. Mắt Vương bỗng trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
“Cậu thổi nến đi không nó sẽ chảymất.” Thiên hối thúc.
Vương đưa miệng mình lại gần ngọnlửa rồi thổi nhẹ một cái. Thiên nhìn Vương miệng mỉm cười thân thiện. Thiên đặtcái bánh nhỏ vào tay Vương rồi một lần nữa biến mất sau góc tối. Một giai điệu cóchút nhẹ nhàng, có chút hùng hồn vang lên không quá lớn nhưng vừa đủ nghe, ítgiây sao Vương nhận ra đó là giai điệu từ bài hát Amarantine của Enya. Lúc nàyThiên từ trong bóng tối bước ra trước mặt Vương, trên tay cậu cầm một chiếc hồlô to màu hổ phách đậm. Chân Thiên khập nghiễng như bị thương, cậu ra dấu choVương ngồi yên khi cậu bạn định rời khỏi chỗ ngồi, Thiên hắn giọng vài cái rồicất tiếng hát bằng một giọng nam trầm khàn.
“Lý Thiết Quải là ta
Một kẻ ăn mày, chân đi khập khiễng.
Lưng đeo hồ lô, tay chống gậy sắt.
Người đời cười ta, ta cười ngườiđời.
Trong hồ lô có chứa ngũphúc.”
Vương giờ đã nhận ra Thiên đanggiả thành một nhân vật trong Bát Tiên của văn hóa cổ Trung Hoa. Thiên giật chiếcnấp, làm động tác trút chiếc hồ lô về phía Vương như đang ban phước. Âm nhạc vẫnđang ngân vang theo từng động tác của Thiên. Thiên lại lần nữa lùi vào bóng tốivà nhanh chóng xuất hiện và lần này là một chiếc quạt ba tiêu trên tay. Thiên cấtvang bài hát với một giọng nam cao bay bổng.
Hán Chung Ly là ta
Chính Dương chân nhân cũng là ta
Bụng to dung nạp cả thế gian
Miệng cười hoan hỉ như trẻ thơ.
Phe phẩy chiếc quạt cải tử hồi sinh.
Thiên lấy cái quạt trong tay phe phẩy tạo gió mát cho Vương.Thiên nhảy múa một cách nặng nề như mình đang mang chiếc bụng rất to phía trước.
Vương chợt nở một nụ cười thật tươi. Thiên bất ngờ vì đây làlần đầu tiên thấy Vương cười rạng rỡ như vậy. Thiên lại ẩn mình đi rồi lại xuấthiện cùng hai cái phách bằng đá. Thiên lại chuyển giọng mình thành một giọngnam trung rồi cất tiếng hát.
Tào Quốc Cữu là ta
Ngọc bản thanh tẩy, tịnh hoá vạn vật.
Thăng quan phát tài muốn là được ngay.
Thiên hạ đua tranh rồi tay trắng
Vứt áo tu tiên phép nhiệm màu.
Thiên di chuyển nhịp nhàng và vỗ nhẹ hai cái phách đá vàonhau tạo nên tiếng vang phù hợp với giai diệu của bài Amarantine. Thiên lại trốnvào chỗ khuất và thay đạo cụ khác, lần này là Thanh kiếm gỗ trên tay.
Lã Động Tân là ta
Lả Nham Động Tân ở Vĩnh Lạc.
Kiếm hiện linh quang, yêu ma đều sợ hãi.
Phất trần đạo gia tay vung vẫy
Cầu phúc cầu an tránh hiểm nguy.
Thiên vung kiếm theo tiếng nhạc giống như một thầy pháp đangtiến hành một nghi thức trừ tà cổ xưa nào đó. Vương ngồi chăm chú nhìn vở kịchđộc diễn trước mặt và cậu cảm thấy nó hay hơn tất cả vở nhạc kịch cậu đã từng xemở các nhà hát lớn trên thế giới.
Thiên vẫn đang hết mình với các vai diễn. Cố đem hết khảnăng của mình cống hiến cho vị khách duy nhất trước mặt.
Lam Thái Hòa là ta
Xích Cước Đại Tiên tạm ẩn thân.
Thiếu niên nhỏ tuổi mà lắm tài.
Chân đi đất, chân mang giày.
Trong giỏ bách hoa kỳ diệu thay
Hàn Tương Tử là ta
Tiếng sáo du dương hút điềm lành
Tiên Hạt lành bệnh bay về trời
Cây cối xum xuê đâm chồi lá
Một tiếng sáo ngân sóng dữ tan
Trương Quả Lão là ta
Gói lừa vào cói đeo sau lưng.
Người già sống thọ nhà đầy phúc
Thông thái, minh mẫt rất tỏ tường.
Ngư Cổ vang lên đoán được Thiên cơ.
Thiên từ trong cánh gà bước ra lần này đạo cụ của cậu là mộtdải lụa mỏng dài màu hồng khác ngang vai, dải lụa tung bay trong gió khiến cậutrông không khác gì một nàng tiên thật sự. Một đóa hoa sen lớn bằng giấy trongtay. Một giọng nữ trong cất vang tiếng hát.
Hà Tiên Cô là ta.
Dáng liễu mặt hoa tài phi thường.
Tay cầm liên hoa, không vướng bụi trần
Họa phúc tính trước bao người kính
Ăn ở thiện tâm phúc báo đầy.
Thiên thướt tha uyển chuyển đu đưa trong tiếng nhạc, dải lụatrong tay thiên tung bay phấp phới trước mặt Vương. Tiếng nhạc chấm dứt Thiêntiến lại đứng nghiêm trang trước mặt Vương hô to.
“Bát tiên giáng trần chúc mừng sanh thần Vương công tử.
Phúc như đông hải trường lưu thủy
Thọ tỉ nam sơn bất lão tùng
Phúc tinh cao chiếu mãn đình khánh
Thọ đản sinh huy hợp gia hoan
Phúc như trường giang cửu vạn lý
Thọ tỉ trường thành tam thiên niên.”
(Phúc như biển Đông nước chảy dài
Thọ như núi Nam Sơn không già
Phúc tinh trên cao chiếu sáng chúc mừng gia viên
Ngày mừng thọ soi sáng cả nhà vui vẻ
Phúc như sông Trường Giang dài chín vạn dặm
Thọ như trường thành ba ngàn năm.)
Thiên xòe lòng bàn tay của mình ra, đưa lên trước mặt Vương.Bên trong là một cái móc chìa khóa hình quả đào tiên nhỏ.
“Xin lỗi cậu, tớ không tìm thấy chỗ bán đào thật nên tớ chỉcó thể tặng cậu cái móc khóa hình trái đào này thôi. Sinh nhật vui vẻ.” Thiênngại ngùng nói.
Vương cầm lấy cái móc khó nhỏ trên tay miệng ngập ngừng
“Cám ơn cậu.”
Mắt Vương và mắt Thiên chạm vào nhau và như có một ma lựcnào đó khiến cho cả hai đều ngây dại. Không gian xung quanh như đã ngừng lại, mọitiếng động như đã biết mất, giờ đây chỉ còn lại tiếng nhịp tim của hai người bạn.

macthienvuong
30-03-2022, 02:33 PM
23. Xao Xuyến


Thình lình có ánh đèn pin pha thẳng vào mặt Thiên và Vương,hai người bạn bị ánh đèn làm cho giật cả người.
“Ai đang ở đó.” Tiếng người bảo vệ hô lớn.
“Chạy mau.” Thiên nắm tay Vương kéo cậu bạn chạy đi.
Sau khi đã lấy ba lô đựng cụ để sau bức tường, Thiên cùngVương nhanh chóng theo lối cầu thang thoát hiểm mà bỏ trốn. Phía sau là bác bảovệ lớn tuổi đang lớn tiếng truy đuổi theo. Tay Thiên nắm chặt lấy cổ tay Vươngcứ thế mà chạy, Vương không thấy phiền mà cậu còn thích sự ấm áp từ tay củaThiên. Đây là lần đầu tiên Vương bị rơi vào tình huống dỡ khóc dỡ cười như thếnày. Cuối cùng hai người bạn đã thoát ra khỏi tòa nhà một cách an toàn. Thiênvà Vương cùng đứng thở dốc, lúc này tay Thiên Vẫn còn đang nắm chặt tay Vương.
“Xin lỗi.” Thiên vội bỏ tay Vương ra.
Hai người nhìn nhau một cách ngại ngùng. Một lúc sau thìThiên lên tiếng.
“Tớ sẽ tự đón xe buýt ở trạm phía trước. Cậu không cần đưa tớvề đâu.”
“Cậu về một mình không sao chứ?”
“Cậu quên chuyện ở lễ hội Rainbow Fairy rồi sao. Tớ khôngsao đâu.”
“Vậy cậu về cẩn thận.” Thiên miễn cưỡng chấp nhận.
“Chào cậu.” Thiên quay lưng đi về phía trạm xe buýt.
Thiên đi được vài bước chân thì tiếng Vương vang lên phíasau lưng cậu.
“Tiên này…”
Thiên chợt mỉm cười, cậu tự cho rằng Vương gọi mình vì muốnnói lời chia tay với cậu, Thiên tin chắc rằng sau khi thấy được những bản chấtxấu xa mà cậu đã cố tình xây dựng ra trước mắt Vương thì không có lý do nào màcậu bạn vẫn còn có thể tiếp tục mối quan hệ này. Thiên quay lại nhìn Vương, mặtgiả vờ tỏ ra bất ngờ.
“Cậu có gì muốn nói với tớ sao?”
“Tớ… muốn cám ơn cậu vì những điều mà cậu đã làm cho tớ ngàyhôm nay.”
“Cậu còn gì khác muốn nói nữa không?” Thiên chờ đợi Vương nói ra những điều mà mìnhmong đợi.
“Tớ còn muốn nói…”
“Đúng rồi hãy mau nói là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa.Chúng ta hãy chấm dứt mối quan hệ này. Nói là cậu vô cùng ghét tớ.” Thiên thầmcầu mong trong lòng.
“Tớ muốn chúc cậu ngủ ngon.”
“Hết rồi sao?” Mặt thiên thể hiện rõ sự thất vọng.
“Ừ”
Ngay lúc đó thì xe buýt số 5 vừa cập bến, Thiên vẫy chào Vươngrồi rảo bước nhanh lên xe. Vương đứng chờ ít phút sau khi Thiên đã ngồi yêntrên ghế và xe đã khuất đi sau hàng cây bàng lá nhỏ thì cậu mới quay về xe củamình. Thiên chọn cho mình một chiếc ghế gần cửa sổ phía cuối xe buýt, ba lô lớnmàu đen được cậu ôm sát vào lòng. Thiên đang miên man nghĩ về những điều đáng xấuhổ mà mình đã làm ngày hôm nay. Cậu cảm thấy khó chịu vì đã lợi dụng tình cảm củaVương chỉ vì mục đích trả thù của mình. Lúc nãy tại trạm xe buýt Thiên muốn nóivới Vương là cậu không muốn tiếp tục gặp mặt cậu bạn như vậy nữa, cậu đã dự địnhlà nói rằng mình không thích Vương, nhưng cậu đã không thể nói ra vì không muốnphá hoại ngày sinh nhật của cậu bạn hay tự sâu thẳm trong lòng Thiên cũng khôngmuốn chấm dứt mối quan hệ không rõ ràng này chính cậu cũng không xác định được.Lòng thiên cứ rối bời như tơ vò, cậu không biết làm sao để giải quyết thật ổnthỏa bãi bừa bộn mà chính cậu đã gây ra. Trên xe Vương đang mân mê trong tay cụctẩy hình trái dâu màu hồng có cuốn màu xanh, cậu đưa cục tẩy vào sát mũi mìnhngửi thử một cái, Vương không ngờ mùi thơm từ cục tẩy rẻ tiền này cũng thật làdễ chịu. Vương lại đưa trái dâu màu hồng lên mũi ngửi thêm một lần nữa và lầnnày cảm giác dễ chịu còn tăng lên gấp nhiều lần. Một nụ cười chợt hiện lên trêngương mặt hoàn hảo của Vương.
Tối hôm đó, tại sân bóng rổ trong công viên gần nhà Vũ vàThiên, hai người bạn đang hì hục ra sức trang quả bóng màu cam. Mồ hôi từ cơ thểVũ và Thiên vã ra như tắm. Hai cơ thể săn chắc ướt sủng đang quấn lấy nhau quyếtgiành phần thắng về mình. Vũ cướp bóng trong tay Thiên lướt lên phía trước bậcthật cao, ném bóng vào rổ. Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về Vũ.Thiên và Vũ cùng tựa lưng vào hàng rào kẽm nghỉ ngơi lấy lại sức.
“Cậu không định hỏi tớ chuyện ngày hôm nay thế nào sao?”Thiên nhìn Vũ thắc mắc.
“Ý cậu nói chuyện giữa cậu và Vương?” Vũ hỏi lại
“Ừ.”
“Tớ đoán kế hoạch đã không thành công.”
“Sao cậu biết.”
“Nhìn mặt cậu tớ đoán vậy.”
“Tớ đã cố gắng làm tất cả mọi chuyện để khiến cậu ấy ghét tớnhưng có vẻ không hiệu quả.”
“Thế cậu định sẽ làm gì tiếp?”
“Tớ định ngày mai sẽ nói rõ với cậu ấy. Nói là tớ không cótình cảm với cậu ta và chúng tớ đừng nên gặp riêng nhau nữa.”
“Cậu không còn sợ cậu ta đau lòng sao?”
“Tớ nghĩ kỹ rồi thà để cậu ta đau một lần rồi thôi, chứkhông thể để chuyện này kéo dài mãi.”
“Tớ ủng hộ cậu.” Vũ đặt tay lên vai Thiên động viên.
Vũ đứng dậy đập mạnh quả bóng xuống nền xi măng vài cái, quảbóng nẩy lên trở lại đôi bàn tay khéo léo đang di chuyển, Vũ điều khiển nó mộtcách điêu luyện không thua bất kỳ một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp nào.
“Ra làm một trận nữa đi, đừng ủ ê nữa.” Vũ ném quả bóng vềphía bạn mình.
Thiên đưa tay chụp lấy quả bóng đang lao tới rồi chạy nhanhra sân. Vũ cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vứt qua một bên làm lộ ra những cơ bắpsăn chắc, thấp thoáng dưới cơ ngực vuông gợi cảm là nhưng múi bụng lộ rõ ra bênngoài. Thấy vậy Thiên định cởi áo mình ra thì Vũ lên tiếng ngăn cản.
“Con gái không được cởi áo.”
Thiên nhìn vũ với ánh mặt rực lửa rồi hét lớn.
“Vậy hôm nay sẽ cho biết sức mạnh của một đứa con gái.”
Thiên lao vào dùng đôi tay mạnh khỏe của mình toan siết cổVũ nhưng cậu bạn đã nhanh nhẹn né tránh được gọng kiềm trước khi bị nó bắt lấy.Vũ đảo người lượn qua Thiên rồi chạy đi, Thiên đuổi theo sau vũ miệng không ngừngla hét. Hai người bạn như mèo và chuột đang chơi trò đuổi bắt nhau, càng chạy họcàng vui càng thấy thoải mái hơn.
Sáng hôm sau Thiên hẹn gặp Vương ở chỗ đài phun nước trongsân trường vào giờ nghỉ trưa.
“Cậu hẹn tớ ra đây có việc gì không?” Vương nhìn cô bạn phíatrước mặt.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Thiên ngập ngừng.
“Có gì cậu cứ nói đi đừng ngại.”
Thiên hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi lên tiếng.
“Tớ không thích cậu, chúng ta đừng gặp riêng nhau nữa.”
Thiên thở dài nhẹ nhổm khi đã lấy hết can đảm nói ra những lờicần nói. Vương đứng im lặng mắt cậu có một chút muộn phiền.
“Tớ biết rồi.” Vương trả lời.
Thiên và Vương lại vô thức chìm vào ánh mắt của nhau, nhữngánh mắt tưởng chừng như chỉ cần nhìn là thấy rõ nhưng ẩn sâu trong đó là nhữngnỗi lòng, những suy tính khó mà đoán biết được. Thiên và Vương thôi nhìn nhau,hai người cùng quay lưng về phía nhau rồi rời đi, chẳng ai biết đối phương đangnghĩ gì chỉ biết rằng trong lòng bản thân mỗi người đang ray rứt khôn nguôi.Trên cao trời vẫn xanh và trong, gió vẫn thổi và mây vẫn trôi chỉ có tim củahai người xa lạ là như tạm thời ngừng đập.
Bỗng chuông điện thoại của Vương vang lên. Cậu liền bắt máy.
“Alo tôi nghe trợ lý Hoàng có việc gì không?”
“Dạ thưa giám đốc, đối tác của chúng ta bên Quảng Châu(Trung quốc) báo là họ muốn xem xét lại hợp đồng, họ chưa muốn ký lại hợp đồngmới.”
“Đặt chuyến bay sớm nhất đi Quảng Châu cho tôi, tôi sẽ vềcông ty ngay.”
“Dạ thưa giám đốc.”
Vương buông điện thoại xuống khỏi tai, gương mặt tỏ ra vôcùng đâm chiêu lo lắng, bước chân nhanh nhẹn di chuyển về hướng bãi xe của sinhviên. Chiếc siêu xe màu vàng bóng loáng lướt như bay ra khỏi cổng trường đại học.
Vũ đang ngồi chờ Thiên ở trên băng ghế đá cạnh bồn hoa mườimười giờ. Thấy Thiên đi tới Vũ liền lên tiếng hỏi.
“Mọi chuyện ổn thỏa chứ?”
“Xong xuôi cả rồi, tớ đã nói hết những gì tớ cần nói. Tớđoán chắc cậu ta cũng đã hiểu ra vấn đề.”
“Thế cậu ta phản ứng ra sao?”
“Mặt cậu ta vẫn không có chút cảm xúc nào như mọi ngày. Chắccậu ta cũng chẳng quan tâm gì mấy. Người như cậu ta thì thiếu gì con gái theođuổi.”
“Cậu tiếc à.”
“Ừ cũng hơi tiếc, biết vậy tớ đã moi ít tiền của cậu ta thìsau này cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy. Đi xin lỗi cậu ta đi.”Vũ trêu Thiên
“Thôi giờ tớ có đối tượng khác rồi.” Thiên thành thật trả lời.
“Là người nào?” Vũ chợt lên tông giọng.
“Là cậu đó, tớ sẽ moi tiền của cậu. Mau đưa ví đây.” GiọngThiên ma mãnh.
“Còn lâu mới đưa.” Vũ đáp trả.
Thiên lao vào lục hai túi quần của bạn mình, Vũ cũng không dễdàng để cho Thiên cướp lấy tiền từ trong tay mình. Sau một lúc kình nhau Vũ lêntiếng như muốn chấm dứt cuộc chiến.
“Đi uống trả sữa thôi, tớ bao.”
“Ok.” Thiên trả lời với một nụ cười toe toét trên miệng.
Buổi học chiều hôm đó Vương không tham gia. Thiên cũng cóhơi chút lo lắng cho cậu bạn, nhưng Thiên đã tự trấn an mình là mọi việc sẽ quamau thôi, hãy cho Vương thời gian. Cũng như cho chính bản thân mình thời gian đểquên đi tất cả.

macthienvuong
31-03-2022, 03:35 PM
24. Tôi biết bí mật của cậu ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Ngay trong đêm, Vương cùng trợ ly Hoàng bắt chuyến bay sớmnhất đến thành phố Quảng Châu, Trung Quốc. Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tếBạch Vân thành phố Quảng Châu thì đã là 3 giờ sáng giờ địa phương. Chiếc Roll Roycemàu đen sang trọng dừng lại ngay bên cạnh Vương và trợ lý Hoàng. Người tài xếcao ráo trong bộ vest đen lịch sự nhanh chóng xuống xe, tiến lại gần Vương vàcúi chào trịnh trọng.
“Chào mừng chủ tịch đã đến Trung Quốc.” Tài xế A Bảo nói bằnggiọng lơ lớ rồi nhanh nhẹn mở cửa mời Vương và trợ lý Hoàng lên xe.
Khi Vương và trợ lý Hoàng đã yên vị thì A Bảo mở cốp xethoăn thoắt cho hai chiếc va ly hành lý và trong. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh sauđó chỉ khoảng 2 phút. Chiếc Roll- Royce đen dừng lại trước khách sạn HiltonGuangzhou Tianhe. Một khách sạn thuộc tập đoàn Hilton nổi tiếng thế giới.
Vương thả mình xuống chiếc giường lớn đặt ngay giữa phòng,tay cậu đưa vào trong túi áo vest lôi ra một vật gì đó khá nhỏ có màu hồng, đóchính là cục tẩy hình trái dâu mà Thiên đã thắng trong cuộc quay số trúng thưởng.Vương đưa mũi gần cục tẩy và hít một hơi thật sâu như kẻ nghiện, một cảm giác dễchịu lan tỏa khắp cả người cậu. “Tại sao cô ấy lại không thích mình?” trong đầuVương chợt vang lên câu hỏi. Vương đặt trái dâu nhỏ lên ngực mắt nhắm nghiền rồiđi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
6:30 sáng Vương đứng trước chiếc gương lớn có viền kim loạimàu vàng, choàng chiếc áo vest đen bên ngoài chiếc áo khỉ, chỉnh lại chiếc cà vạtcó họa tiết lam màu xanh dương và trắng, cài lại cúc ở cổ tay áo sơ mi. Vươngxoay người một vòng xem xét từng chi tiết trên trang phục để tránh những lỗi nhỏnhất có thể xảy ra. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt anh tuấn không khác gì cácminh tinh hàng đầu, Vương tin tưởng cuộc gặp mặt hôm nay sẽ thành công. Vươngcũng có chút thắc mắc về lí do mà đối tác muốn trì hoãn việc kí kết hợp đồng,hay là ẩn tình gì đó phía sau. Sự trầm ngâm khiến hai chân mày Vương như sắp chạmvào vào nhau. Lúc này thì trợ lý Hoàng bước vào.
“Thưa giám đốc xe đã tới, chúng ta có thể đi ngay ạ.” Trợ lýHoàng cúi đầu thông báo.
“Chúng ta đi thôi.” Gương mặt hoàn mỹ của Vương bỗng trở nênlạnh tanh không chút cảm xúc.
Từng bước chân thong dong, vững chắc Vương bước ra khỏiphòng và theo sau là bước chân nhẹ nhàng, dứt khoát của người trợ lý đáng tin cậy.
Thiên ngoái đầu xuống cuối lớp hướng mắt về chỗ Vương thườngngồi nhưng không thấy cậu bạn đâu. “Hôm nay cậu ấy cũng không tới lớp, không biếtcó chuyện gì xảy ra không?” Thiên tự hỏi bản thân. Vũ ngồi bên cạnh đang chămchú nghe giảng bài nhưng cậu vẫn để ý thấy sự nôn nao không yên của Thiên.
Tiết trời ôi bức cộng thêm giọng nói như ru ngủ của thầy đầuhói càng làm Thiên không sao chống lại đôi mắt chứ chực chờ sụp mí. Để khiếnmình tỉnh táo lại Thiên xin phép thầy giáo cho mình ra ngoài đi toilet. Vừa điThiên vừa nghĩ về Vương, không biết cậu bạn có bị sao không, hay là cậu ta bịtai nạn, hay là cậu ta bị bệnh… sự lo lắng bỗng xâm chiếm đầu óc Thiên, càng lolắng thì những viễn cảnh không hay lại được Thiên tưởng tượng ra nhiều hơn.Thiên dừng lại trước cửa toilet, tay móc ra chiếc điện thoại. Màn hình rựcsáng, danh bạ điện thoại xuất hiện, ngón tay thon dài của Thiên lướt nhanh tìmđến và dừng lại ở cái tên Bút Chì Mặt Lạnh – Đây là cái tên mà Thiên đặt choVương.
“Sao cậu không đi học? Cậu ổn không? @@” Dòng tin nhắn đượcThiên gửi tới Bút Chì Mặt Lạnh.
Thiên dùng tay đập nhẹ làn nước mát lên mặt, không dám làmquá mạnh vì sợ lớn phấn trang điểm sẽ bị nước cuốn trôi. Thiên giở điện thoạira thử xem có tin nhắn từ Vương không, tuy chỉ mới 5 phút nhưng đây đã lần thứba Thiên mở vào mục tin nhắn. “Sao cậu ta vẫn chưa đọc tin nhắn của mình?”. ChợtThiên nhìn thẳng vào gương nơi đang phản chiếu gương mặt của cậu trong hìnhdáng của một cô gái, “Mày bị sao vậy Thiên? Tại sao lại lo lắng cho cậu ta? Lúctrước mày ghét cậu ta lắm mà.” Từng giọt nước lăn dài trên mặt Thiên, “Đúng vậykhông cần quan tâm cậu ta, mình với cậu ta không có quan hệ gì với nhau cả.” Độimắt thiên ánh lên sự quết tâm mạnh mẽ. Sau khi đã đấu tranh nội tâm xong cậu bạnbèn rời đi. Ngay lúc bước chân ra đến cửa nhà vệ sinh thì Thiên chạm mặt cô bạnThúy Hằng – cô bạn đã từng là ứng viên cho cuộc thi Princess and Prince, cô bạnnhìn Thiên với ánh mắt đầy nghi ngại.
“Cậu mới từ trong toilet nam bước ra sao?” Hằng lên tiếng thắcmắc sau một hồi chết lặng.
Lúc này Thiên mới quay đầu nhìn lại và nhận ra nãy giờ mìnhđang ở trong toilet nam. Cậu bạn hoang mang tột độ và cố ép mình suy nghĩ ra lờigì đó để biện hộ.
“Tớ vừa đi nhằm nhà vệ sinh, vào bên trong tớ mới phát hiệnmình vào sai chỗ nên tớ mới vội đi ra nè. Lúc nãy tớ mãi bấm điện thoại quá.”Thiên cố cười xởi lởi.
Hằng cố gật đầu thông cảm nhưng trong lòng vẫn còn sự hoàinghi về cô bạn có bề ngoài to lớn.
“Thôi tớ vào lớp đây, chào cậu.” Thiên nói rồi rảo bướcnhanh về phía phòng học.
Hằng nhìn theo cử chỉ đáng ngờ của cô bạn rồi thầm nghĩ.
“Cậu ta không vào lại nhà vệ sinh nữ để giải quyết vấn đềsao? Không lẽ cậu ta đã làm luôn ở nhà vệ sinh nam?”
Ánh mắt hoài nghi khiến cho gương mặt đáng yêu của Hằng trởnên đâm chiêu và có chút đáng sợ.
Thiên vội vàng quay về chỗ ngồi khi đã về tới lớp, phía trênthầy đầu hói vẫn đang liên tu bất tận mặc cho đa số các sinh viên bên dưới đềuđã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại của Thiênvang lên, cậu hấp tấp lấy điện thoại của mình ra xem ngay vì nghĩ rằng đó làtin nhắn trả lời của Vương nhưng tiếc thay không phái, đó là tin nhắn từ cô bạnHằng.
“Trưa nay cậu rãnh không, tớ có chuyện quan trọng muốn nói vớicậu. Thúy Hằng.”
Thiên vội đưa mắt nhìn lên phía bàn mà Hằng đang ngồi, cô bạnđang dán mắt vào quyển sách trước mặt. “Sao cô ta lại muốn gặp mình? Lẽ nào côta đã phát hiện mình là con trai.” Thiên trở nên lo lắng không yên.
“Cậu sao thế?” Vũ lên tiếng hỏi thăm khi thấy cậu bạn cóchút bối rối.
“Tớ không sao, hôm nay trời nóng quá nên tớ cảm thấy hơi ngộtngạt.”
Vũ quay mặt đi rồi lục tìm gì đó trong cặp, ít phút sau Vũđưa cho Thiên một cái quạt mini cầm tay màu xanh dương.
“Cầm lấy mà xài đi, cậu mặc nhiều lớp như vậy chắc nóng lắm.”Vũ nói nhỏ vào tai Thiên thể hiện sự thấu hiểu.
Chiếc quạt máy tuy nhỏ nhưng hơi mát của nó cũng đủ làmThiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Thiên điều chỉnh hướng quạt để cho cả cậu vàVũ cùng hưởng được làn gió thổi ra. Cậu tạm thời quên đi cuộc hẹn quan trọngvào trưa nay. Có thật sự Hằng đã phát hiện ra bí mật của Thiên?
Tại một phòng họp lớn trong tòa nhà tổng hành dinh của tậpđoàn Phoenix Trung Quốc. Vương đang ngồi trên chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở mộtgóc của chiếc bàn hình bầu dục đối diện cậu là giám đốc của tập đoán Phoenixông Lai Ng. Cả hai đang dùng tiếng Hán để đối thoại với nhau.
“Chúng tôi muốn điều chỉnh lại mức giá trong hợp đồng. Ở thờiđiểm hiện tại mức giá đó là không còn phù hợp nữa giám đốc Vương à?” Giám đốcLai Ng nâng gương mặt núc ních thịt của mình lên cao.
“Tôi đã xem qua về mức giá mà quý công ty đã đề nghị nhưng nếuchấp nhận mức giá đó thì công ty của chúng tôi sẽ rất thiệt.” Mặt Vương lạnhtanh.
Giám đốc Lai Ng định lên tiếng thì Vương đã nói tiếp.
“Nhưng với mối giao hảo của công ty chúng ta trong nhiềunăm, tôi thật sự không muốn đánh mất một đối tác làm ăn đáng tin cậy như ngàiđây. Tôi có đề ra một con số theo đánh giá là khá phù hợp, cả đôi bên cùng có lợi.Ngài có thể tham khảo nó trong hợp đồng trước mặt.”
Giám đốc Lai Ng đưa mắt nhìn vào hợp đồng trên bàn một cáchvô cùng chú tâm. Một hồi sau thì vị giám đốc này lên tiếng.
“Con số mà giám đốc Vương đưa ra cũng chưa thật sự thỏa đángnhưng tôi sẽ xem xét lại vì tình nghĩa của hai bên. Tôi sẽ trả lời cho ngài biếtkết quả vào cuộc gặp mặt ngày mai.” Đôi mắt giám đốc Lai Ng tuy đã cố mở tonhưng người ngoài nhìn vào nó chỉ như hai đường kẻ bút chì.
Cuộc đàm phàn kết thúc mà vẫn chưa có gì tiên triển, Vương vẫngiữ cho mình một thái độ lạnh lùng khi đối mặt với tất cả mọi việc. Giám đốcLai Ng thì vẫn luôn cười tươi dù bất cứ tình huống nào nhưng ẩn sau những nụ cườiấy là cả một bầu trời tâm cơ.
Giờ nghỉ trưa tại trường đại học Hằng hẹn gặp Thiên (đangtrong hình dáng của Tiên) dưới gốc cây cọ gần khoa nhân văn. Khi tới nơi Thiênđã thấy Hằng ngồi trên băng ghế đợi sẵn. Cô bạn mặc một chiếc váy màu hồng phấnđầy nữ tính, máy tóc đen dài óng ả được cột gọn gàng bằng một mảnh vải lụa ởsau lưng. Thiên tiến lại và ngồi xuống bên cạnh Hằng. Ngập ngừng một lúc cô bạnlên tiếng nói.
“Tớ biết bí mật của cậu và Vũ.” Mắt Hằng chợt sáng bừng lên,nhìn chằm chằm vào Thiên.
“Thôi chết rồi, cô ta đã phát hiện mình là con trai rồi. Làmsao cô ta có thể biết được cơ chứ? Cô ta muốn gì đây?” Mồ hôi từ người Thiêntuôn ra làm lưng áo cậu ướt đẫm. Lòng bàn tay cậu cũng trở nên ẩm ướt.
Thấy Thiên im lặng, Hằng tiếp tục nói.
“Tại sao hai người lại giấu bí mật này cơ chứ. Hai người nêncông khai điều đó cho mọi người biết.” Giọng Hằng dứt khoát.
“Làm sao tớ có thể nói cho mọi người biết tớ là…” Thiên lo lắngtột độ khi bị người khác nấm thóp.
“Cậu là người yêu của Vũ tớ biết.” Cô bạn nói với giọng đầytự tin.
“Ý cậu là …”
“Cậu đừng che giấu nữa, chuyện cậu và Vũ là người yêu củanhau không qua mắt được tớ đâu, chỉ cần nhìn lướt qua là tớ đã thấy rõ rồi.” Tiếngcủa Hằng bỗng trở nên trầm hẳn.
Thiên chợt như vỡ lẽ thì ra chuyện bí mật mà cô bạn muốn nóitới không phải là về thân phận nam giả nữ của mình. Thở phào nhẹ nhỏm, cậu quyếtđịnh lấy lại thế chủ động.
“Cậu thích Vũ phải không?” Vương nhìn thẳng vào mắt cô gáiváy hồng đang ngồi đối diện.
Như vừa bị đánh trúng tim đem, mặt Hằng bỗng trở nên đỏ rần,thình lình cô bạn đưa tay lên che mặt và khóc nức nở.
“Cậu sao thế? Đừng khóc mà.” Thiên rối bời khi thấy một ngườicon gái òa khóc rấm rứt.
Thiên vội lấy khăn giấy ra đưa cho Hằng, sau một hồi thì côbạn bình tĩnh lại và thôi khóc nữa.
“Tớ thích Vũ nhưng cậu ấy đã có người yêu là cậu rồi.” Giọngcô bạn nghẹn ngào.
Thiên nhìn cô bạn một hồi lâu, đợi cho Hằng thật bình tâmthì Thiên mới lên tiếng.
“Tớ với Vũ không phải là người yêu của nhau. Tụi tớ chỉ là bạnthân của nhau thôi.”
Như không tin vào tai của mình, Hằng ngước đôi mắt đỏ hoenhìn về phía Thiên.
“Cậu nói thật sao.”
“Nói thật, nên cậu vẫn còn cơ hội để làm quen với Vũ đấy.” Thiênnhe răng cười an ủi.
“Vậy mà tớ cứ tưởng là…” Hằng bỏ lửng câu nói, rồi dùng khăngiấy lau sạch nước mắt lăn trên má.
“Cậu thích Vũ từ khi nào vậy?” Thiên tỏ ra thắc mắc.
“Ngày đầu tiên gặp Vũ ở sân trường là tớ đã có tình cảm với cậuấy. Nhưng vì lúc nào Vũ cũng đi chung cậu nên tớ mới nghĩ là hai người có gì vớinhau.”
“Không có gì với nhau cả, chỉ là bạn thôi.” Thiên thanhminh.
“Nhưng tớ thấy Vũ rất tốt với cậu, lúc nào cũng quan tâm vàchăm sóc cậu.”
Thiên chợt giật mình sau những lời nói của Hằng. Thiên biếtVũ là một người bạn rất tốt, cậu ta luôn quan tâm, bảo vệ và xuất hiện đúng lúcmỗi khi Thiên cần, đối với Thiên Vũ không còn đơn thuần là một người bạn màchính là một vị thiên sứ hộ mệnh. Một vị thiên sứ mà Thiên không bao giờ muốnchia sẻ với bất kỳ ai khác.
“Cậu có thể giúp tớ chuyện này không?” Hằng ngại ngùng đềnghị.
“Cậu muốn tớ giúp gì thì cứ nói ra đi?”
Hằng đem ra một chiếc thiệp nhỏ từ trong hiếc túi nhỏ đeotrước bụng.
“Cậu đưa cái này cho Vũ giúp tớ được không?”
“Là thư tình sao?.” Giọng Thiên chùng xuống
Hằng không lên tiếng chỉ gật đầu như thể hiện sự đồng tình vớicâu hỏi của Thiên.
“Cậu yên tâm tớ sẽ đưa tận tay cho Vũ.”
“Cám ơn cậu, mọi việc đều nhờ vào cậu, tớ phải đi đây.” Hằngnhẹ nhàng đứng dậy, gật đầu chào Thiên rồi quay người rời đi.
Thiên giơ cao tấm thiệp trên tay lên cao cố tìm cách để đọcnội dung bên trong nhưng không được.
“Đúng là Vũ Công Tử đi tới đâu cũng gieo rắc những nụ hoatình.” Giọng Thiên như có một chút ganh tị và ghen tuông trong đó.

macthienvuong
01-04-2022, 06:22 PM
25. Kẻ Chủ Mưu ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Những vì tinh tú tối nay bỗng nhiên trở nên sáng lấp lánhhơn mọi ngày, có lẽ người khổng lồ vừa đánh bóng cho các viên bi đủ màu củamình. Một trận mưa nhỏ vào lúc chiều đã giúp xoa dịu đi cái nóng như thiêu nhưđốt của những ngày cuối hạ chớm thu. Trong căn phòng gọn gàng sạch sẽ của mình,Vũ đang trầm tư đọc lá thư tình của cô bạn cùng lớp còn Thiên thì nằm trên chiếcgiường bên cạnh ngóng chờ cậu bạn thông báo nội dung bức thư.
“Hằng ghi gì cho cậu vậy?” Thiên vùng dậy khi thấy Vũ đã đọcxong lá thư.
“Cậu đọc đi.” Vũ đưa tấm thiệp nhỏ trên tay cho Thiên.
Thiên nhận lấy và chăm chú vào mấy dòng chữ được viết nắnnót trên mặt giấy trắng có hoa văn cò ba lá in nổi, kèm với mùi thơm thoang thoảng.
“Chào Vũ mình là Thúy Hằng, tuy chúng ta học chung với nhau chỉ mới mấy thángvà chưa lần nào nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng đối với tớ cậu là một ngườibạn ấm áp và vui vẻ. Mình mong sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội được nóichuyện với nhau nhiều hơn. Ký tên: Thúy Hằng. Hình trái tim nhỏ màu xanh được vẻbằng bút mực nổi bậc ở góc phải bên dưới lá thư.”
Thiên ngoác miệng ra cười và nhìn về phía cậu bạn đang ngồitrên chiếc ghế xoay gần bàn học.
“Cậu tính làm gì với chủ nhân lá thư này đây?” Thiên vẫy vẫytấm thiệp.
“Chẳng làm gì cả.” Vũ lạnh lùng nói.
“Cậu không định trả lời thư cho Hằng sao? Bộ cậu không thíchbạn ấy à? ”
“Đương nhiên là tớ không thích cô ấy rồi.”
“Thúy Hằng xinh đẹp vậy mà cậu không thích là sao, gặp tớ làtớ chịu liền.” Giọng Thiên oai oải.
“Tớ đâu nói là cô ấy không xinh chẳng qua là trong lòng tớđã có người mình thích rồi.” Vũ đưa mắt nhìn lên trần nhà.
“Ai vậy kể tớ nghe ngay.” Thiên chồm lên trước, đưa mặt mìnhsát mặt Vũ.
“Đó chính là…”
Thiên vảnh tai thật to chờ đợi câu trả lời của cậu bạn thân.
“… không nói cho cậu biết đâu.” Vũ cười lớn, giọng hả hê khigạt được Thiên.
Quá thất vọng Thiên nằm vật ra giường, úp mặt xuống chiếc gốicủa Vũ.
“Thiên, Thiên…” Vũ cố gọi bạn mình khi thấy Thiên nằm bất độngnhư một xác chết.
Mặc cho Vũ ra sức gọi nhưng Thiên không buồn lên tiếng trả lời.
“Mình đang có hai vé xem phim Người Nhện không biết nên rủai đi xem cùng đây, hay là rủ Thúy Hằng xinh đẹp đi chung ta.” Vũ tự nói vớichính mình nhưng giọng cậu khá lớn đủ cho Thiên nghe thấy.
Vũ vừa dứt câu thì Thiên đã vội trở mình ngồi ngay ngắn trêngiường, hai tay thu về trước ngực, mắt ngây thơ trông như một chú cún nhỏ đangchờ chủ mình để ý tới.
“Sau mà đau họng quá.” Vũ ho vài cái như có thứ gì đang chặnở cổ.
Như hiểu ý Thiên liền bưng lại một ly nước đến cho cậu bạn,Vũ đưa ly nước lên miệng uống một hơi là hết sạch. Đặt nhẹ cái ly thủy tinh xuốngVũ lại lên tiếng đòi hỏi.
“Đói bụng quá ước gì bây giờ có thứ gì đó để ăn.”
Thiên lao nhanh về phía chiếc ba lô của mình để ở góc phòng,lôi ra một bịch xì nách khoai tây nhỏ. Cậu từ tốn xé vỏ bánh, trịnh trọng dânglên cho Vũ thưởng thức.
“Phải chi có ai đó bóp chân cho thì chắc mình sẽ rủ người đóđi xem phim.” Vũ dùng ánh mắt ranh ma nhìn Thiên.
Lập tức ngồi bệch xuống đất Thiên bắt đầu dùng tay xoa bóphai chân dài nhẵn mịn của Vũ.
“Có phải cậu bị mỏi chỗ này không Vũ.” Thiên dùng chất giọngnhỏ nhẹ hỏi cậu bạn nhưng trong lòng đang âm mưu điều gì đó.
“Cao lên chút nữa.” Vũ thả người trên ghế vô cùng thoải mái
“Thế này được chưa?” Thiên lại hỏi.
“Lên thêm chút nữa đi.” Vũ đáp
Lúc này tay Thiên đang xoa nắn cặp đùi săn chắc của Vũ.Trong khi cậu bạn đang ngửa mặt lên trời hưởng thụ cảm giác sảng khoái, đê mêthì thình lình hai tay Thiên vồ đến bóp chặt dương vật Vũ, đang nổi lên một cụcu tròn lớn dưới lớp quần đá banh mỏng.
“Đau…Cậu làm gì thế mau thả ra.” Vũ la lên thất thanh.
“Này thì sướng chưa thiếu gia.” Thiên nói với giọng giễu cợttrong khi vẫn đang siết chặt dương vật to của Vũ trong tay.
Bỗng lần này tới lượt tiếng Thiên la lên đầy đau đớn.
“Vũ Vũ nhẹ tay, đau chết tớ… đau đau.”
Lợi dụng lúc Thiên không để ý, Vũ đã nhanh tay nắm chặt lấydương vật Thiên mà bóp mạnh. Vũ cảm nhận được là cái ấy của Vũ cũng to khôngkém gì của mình.
“Vũ mau buông thằng nhỏ của tớ ra.” Nước mắt Thiên giàn giụa.
“Cậu thả cái của tớ ra trước đi.” Vũ gầm gừ.
Không ai chịu nhường ai, cả hai tiếp tục chịu đựng thêm mộtkhoảng thời gian khá lâu nữa. Tới khi cảm giác như dương vật mình sắp bể nát dướibàn tay như gọng kiềm của Vũ. Thiên mới hét lớn.
“Tớ điếm tới ba cả hai sẽ cùng thả tay ra.”
“Đồng ý.” Mặt Vũ nhăn nhó, mồ hôi tuôn ra ướt cả trán.
“1 2 3” Thiên hô lớn.
Thiên và Vũ đồng loạt buông tay mình ra khỏi dương vật của đốiphương. Thiên nằm vật ra giường, tay ôm lấy cái ấy của mình mà lăn lộn. Vũ cố cắnrăng, tay nắm chặt, gục đầu lên bàn như người sắp chết. Khoảng 10 phút sau thìcả hai người bạn đều trở lại bình thường nhưng trận đau vì trò nghịch dại vừaqua vẫn còn ám ảnh Thiên và Vũ một thời gian khá lâu về sau.
Phía bên kia bầu trời của đất nước có nền văn hóa cổ xưa nhấtphương Đông, Vương đang cố tập trung xem xét các số liệu, phân tích, báo cáo vềhoạt động tài chính của công ty trong thời gian qua. Nhằm tìm ra một giải phápdự phòng phù hợp cho cuộc gặp mặt vào sáng ngày mai. Vương hiểu phong cách làmăn của người Trung Hoa, lợi nhuận vẫn là phương châm tối quan trọng của thươngtrường. Không phải cậu không tin vào khả năng đàm phán của bản thân mình vàosáng này nhưng quan điểm của cậu vẫn thường là “cẩn tắc vô ái nái”, “biết ngườibiết ta trăn trận trăm thắng”. Thình lình lúc này trợ lý Hoàng bước vào cùng sắptài liệu trong tay.
“Thưa giám đốc chúng ta đã tìm ra công ty đối thủ đã khiến tậpđoàn Phoenix trì hoãn lại việc ký kết với chúng ta. Đó chính là công ty JunoCooperation có trụ sử chính tại Việt Nam.” Trợ lý Hoàng ngừng lại quan sát sắcmặt của giám đốc Vương.
“Juno Cooperation sao? Chưa từng nghe đến công ty này tronglĩnh vực phát hành game?” Vương chống cầm suy nghĩ.
Sau một lúc tạm dừng trợ lý Hoàng bắt đầu nói tiếp, “Giám đốccủa công ty Juno Cooperation là ông Lý Khang Tưởng…”
“Khoan hình như tôi biết cái tên Lý Khang Tưởng này. LýKhang Tưởng chính là giám đốc cũ phòng kinh doanh của Jupiter.” Vương chợt ngắtlời của trợ lý Hoàng.
Lúc này như hiểu ra chuyện gì Vương ngước mặt nhìn lên và thấythái độ kỳ lạ của người trợ lý thân cận.
“Trợ lý Hoàng có phải anh định nói Juno Cooperation là con củatập đoàn Jupiter và chủ nhân thật sự của nó chính là cha tôi ngài Lê NguyênKhôi.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Vương nhắm mắt cố kiềm chế cơn giận dữ.
“Anh ra ngoài đi trợ lý Hoàng, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Dạ vâng.” Trợ lý Hoàng cúi chào rồi vội lui ra.
Sau khi người trợ lý đã đi khỏi, Vương tức giận đến run người,ném mạnh cái ly thủy tinh vào chiếc gương lớn ở góc phòng khiến nó vỡ toang. Mảnhvỡ nằm la liệt khắp mặt thảm nhiều như lá mùa thu đang nằm trên sân. Vương tựbiết rằng cha cậu chưa bao giờ đồng ý với việc cậu thành lập công ty riêng và tựkinh doanh, điều ông muốn chính là Vương quay về để tiếp quản công việc ở tậpđoàn Jupiter của gia đình. Vương cứ ngỡ rằng sau nhiều năm ông đã thay đổi ý địnhvà để cậu có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình nhưng giờ cậu mới thấy rằngcha cậu dám làm mọi chuyện để ép cậu miễn là đạt được mục đích của ông là bắt cậuquay về. Sau một lúc suy nghĩ ,Vương vội lao đầu vào chiếc laptop cố tìm một thứgì đó mà chính bản thân cậu cũng không biết rõ. Màn hình trước mặt Vương hiện bảngthông tin của tên cầm đầu nhóm hacker đã từng tấn công mạng của công ty cậu vàomấy tháng trước.
“Trương Văn Thông đã từng làm chuyên viên an ninh mạng ởcông ty Juno Cooperation từ năm 2018-2020. Đầu năm 2021 thì nghỉ việc.”
Mọi con đường đều dẫn lối về một đích đó chính là tập côngty Juno, Vương dần hiểu ra người đứng sau sai khiến cho bọn hacker phá hoạikhông ai khác cũng chính là cha cậu. Vương ngả người ra ghế mắt nhắm nghiền,các ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng. Từng hơi thở của cậu điều hòa như mộtngười đang ngồi thiền. Chợt hai mắt mở to, Vương ngồi thẳng người đưa tay cầmchiếc điện thoại lên rồi bắt đầu bấm số gọi đi. Một hồi chuông chờ vang lên cuốicùng cũng có người bắt mái với giọng ngái ngủ.
“Alo, ai đấy!”
“Alo chào giám đốc Lý Khang Tưởng, tôi là Lê Nguyên Vươngngười thừa kế của tập đoàn Jupiter, tôi có thể nói chuyện với ông được không?”
“Dạ chào cậu chủ, cậu chủ cứ nói tôi xin lắng nghe.” Giọngnói lắp bắp kinh hãi của người ở đầu dây bên kia như thể vừa nhận được cuộc gọitừ địa ngục.

Sáng này hôm sau, khi tới tổng hành dinh của tập đoànPhoniex để làm việc thì thái độ lúc này của giám đốc Lai Ng đã thay đổi hoàntoàn khác so với ngày hôm qua. Hôm nay ngài giám đốc Lai Ng cười nhiều, nói nhiềuhơn cũng không còn những câu nói công kích hay ra vẻ ta đây nữa. Hợp đồng nhanhchóng được ký kết mà Vương không phải tốn sức diễn thuyết thêm bất kỳ bài phátbiểu nào. Khi rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Phoneix, trợ lý Hoàng không giấu đượcsự thắc mắc liền lên tiếng hỏi giám đốc của mình.
“Thưa giám đốc làm cách nào mà cậu khiến giám đốc Lai Ng phảithay đổi quyết định một cách nhanh chóng vậy.Ngày hôm qua, ông ta còn nói giá mớicủa chúng ta quá cao vậy mà hôm nay lại đồng ý ký lại với giá cũ. Giám đốc quảtài tình”
“Tôi đã cắt dây của người múa rối.” Vương nói một cách đầykhó hiểu.
Trợ lý Hoàng mỉm cười như hiểu ý của vị giám đốc tài ba. TuyVương còn nhỏ tuổi nhưng đối với trợ lý Hoàng thì cậu là một vị lãnh đạo khônngoan và đầy mưu lượt. Cậu và Vương đã cùng trải qua biết bao sóng to gió lớntrên thương trường và cậu cảm nhận được rằng tài năng của Vương đang ngày càngchín mùi, tương lai không xa công ty Vulcan sẽ trở thành công ty game hàng đầuthế giới dưới sự dẫn dắt của vị giám đốc trẻ tuổi.
Sau gần 3 giờ bay cuối cùng Vương đã về tời Việt Nam. Quagương chiếc hậu trợ lý Hoàng nhìn thấy giám đốc của mình đã ngồi thoải mái bènlên tiếng hỏi.
“Cậu muốn đi đâu thưa giám đốc?”
“Chở tôi đến tòa nhà Jupiter. Tôi muốn tới thăm cha mình mộtchuyến.”
“Dạ”
Trợ lý Hoàng nuốt nước miếng khan, cậu biết rằng trời sắp cógiông bão.

macthienvuong
02-04-2022, 05:41 PM
26. Tri Kỷ ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Dáng người mỏng manh, liêu xiêu trong gió, Cao tiểu thư lặnglẽ rời đi sau khi đã viếng cảnh chùa. Chiếc trâm bướm trên đầu cô gái khẽ rungrinh sống động như một sinh vật thật của tạo hóa. Tiểu hòa thượng đứng lặngnhìn theo bóng thướt tha của vị cô nương xinh đẹp khuất dần phía chân núi. Thấyđại hòa thượng tiến lại gần tiểu hòa thượng liền lên tiếng hỏi.
“Sư phụ con thấy Cao tiểu thư vừa khóc.” Hòa thượng nhỏ mắtcũng đỏ hoe.
“Chắc là hôm nay Cao tiểu thư buồn.” Vị đại hòa thượng ôn tồnđáp.
“Cao tiểu thư buồn vì chuyện gì sư phụ? Mà sao hôm nay,Vương công tử không đi chung với Cao tiểu thư, bình thường lần nào lên chùa cảhai đều đi cùng nhau?”
“Hôm nay là ngày cưới của Vương công tử nên chắc cậu ấy bậnnên không đến đây được.” Giọng đại hòa thượng chậm rãi.
“Sư phụ vậy sau này Cao tiểu thư và Vương công tử có cùng đếnđây thăm chúng ta nữa không?”
“Ta nghĩ họ sẽ đến nhưng chắc là không đến cùng nhau nữa.”
“Tại sao vậy sư phụ?” Hòa thượng nhỏ tỏ ra không hiểu.
“Vì họ không còn là tri kỷ của nhau nữa.”
“Sư phụ ơi tri kỷ là thứ gì vậy?
“Tri kỷ là người ở lại cuối cùng với ta dù cho tất cả mọingười đều đã rời đi, tri kỷ là người luôn tìm cách bảo vệ ta dù cho sóng gióbão tố có lớn đến thế nào đi nữa. Là người mà khi vô tình chạm mặt, ta liền mỉmcười và tự nhủ rằng ta đã gặp đúng người rồi.”
“Sư phụ! Làm thế nào mới có thể gặp đúng người ạ?”
“Trờ đợi ra thì không còn cách nào khác.”
“Haizz, nếu như có kỳ hạn thì tốt rồi!” Tiểu hòa thượng bựcdọc.
“Đây chính là điều tốt đẹp của chờ đợi!”
“Ố…”
Vị đại hòa thượng tiếp lời sau một quãng nghỉ.
“Con sẽ không biết được rằng, người ấy khi nào sẽ bước vàocuộc đời của con. Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phảingày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới.”
Chính lúc này phía trước cổng đá, một tiểu công tử ăn mặc gọngàng đang lấp ló nhìn vào trong.
“Nhất Thiền ơi đi thả diều không?”
“Sư phụ là Lý tiểu công tử đang tìm con.” Tiểu hòa thượngngước mắt lên nhìn sư phụ mình.
“Con đi chơi với Lý tiểu công tử đi.”
“Dạ con cám ơn sư phụ, chút về con sẽ quét sân tiếp.” NhấtThiền ba chân bốn cẳng chạy ùa về phía bạn mình đang đợi.
Vị đại sư phụ nhặt cây chổi rơm đang nằm chỏng chơ trên nềnđất và tiếp tục công việc đang còn dang dở của đệ tử nhỏ.*
(Phóng tác theo Nhất Thiền tiểu hòa thượng.)
Tiên nhẹ nhàng gấp quyển sách có chiếc bìa màu tím trắng lạivà đặt trên bàn xếp. Cô bỗng chìm vào những suy tư miên man của chính bản thânmình.
“Bao giờ thì mình mới gặp được tri kỷ của cuộc đời đây?”
Một cậu hỏi mà chỉ có duy nhất vị thần thời gian mới có thểtrả lời. Nhân sinh như mộng, cuộc đời vốn là mộng tưởng nhưng chỉ cần niềm tinthì mộng tưởng nào rồi cũng sẽ trở thành sự thật.

Cách đây rất nhiều năm về trước có một chàng thiều niên đã rờiquê hương mình là vùng đất Gò Công để lên thành phố Sài Gòn sa hoa để lập nghiệp.Ông ra đi mà chỉ có vài đồng tiền trong người, không người thân, không bạn bè lạlẫm với mọi thứ nơi đất khách. Ông đã làm rất nhiều việc để có thể duy trì sự sốngtừ cu li, khuân vác gạo, đánh giầy, đạp xích lô… Một lần tình cớ thấy một xưởngmai cần người gia công ông liền đến xin việc. Nhìn ông thật thà người chủ liền nhậnông vào làm việc. Vài năm sau, ông chủ xưởng may đi nước ngoài định cư, trướckhi đi đã bán lại cho chàng thanh niên cần cù, chăm chỉ cái xưởng nhỏ của mìnhvới một mức giá vừa cho vừa tặng. Sau đó ít lâu, kinh tế phát triển, ngành maymặc nhanh chóng trở thành những ngành hái ra tiền. Người đàn ông lúc này đã trởthành một trong những người giàu nhất xứ Sài Thành. Ông ta chính là Lê Nguyên Bảnông nội của Lê Nguyên Vương. Về sau do tuổi già ông giao lại công việc làm ăncho con trai duy nhất của mình là ông Lê Nguyên Khôi. Lê Nguyên Khôi là một ngườicó tính cách khá độc đoán nhưng lại rất tài giỏi và nhạy cảm trong làm ăn. Sauchiến tranh ông tiên đoán được sự bùng nổ của ngành địa ốc cho nên trước đó ôngđã thâu tóm rất nhiều khu đất vàng trong các thành phố lớn khắp cả nước. Riêng ởthành phố thì số lượng các khu đất nằm ở các khu vực trọng yếu ông nắm giữ đãchiếm hơn 50% thị phần. Càng về sau này những dự đoán của ông ngày càng chínhxác. Người thì càng sinh ra nhiều nhưng đất thì không bao giờ biết đẻ. Không chỉdừng lại ở đó ông còn tham gia vào lĩnh vực sản xuất hàng gia dụng như dầu gội,bột giặt, nước rẻ chén, kem đánh răng… Nếu nói không ngoa thì ở mọi nhà trên đấtnước Việt Nam đều có ít nhất một sản phẩm của tập đoàn Jupiter. Lê Nguyên Khôilà một nhà kinh doanh đại tài ông có mối giao hảo tốt với các chính khách cũngnhư là các thế lực ẩn mình trong bóng tối. Ông cũng chính là thân sinh của LêNguyên Vương.
Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Chủ tịch tập đoàn Jupiter Lê Nguyên Khôi lên tiếngđáp.
Lên Nguyên Khôi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi vóc ngườicao lớn, gương mặt vuông, đôi mắt tinh anh với đôi chân mày xếch ngược lên ở phầnđuôi, máy tóc vuốt keo bóng lộn chảy ngược ra phía sau.
“Chào cha.” Vương từ tốn bước vào phòng đứng trước bàn làmviệc của cha mình.
Chủ tịch Khôi ngừng bút ngước mặt lên nhìn con trai mình.
“Ngọn gió nào đưa giám đốc Vương đến thăm lão già này vậy.”Chủ tịch Khôi khàn giọng hỏi.
“Con đến đây vì muốn cho cha xem cái này.” Vương tiến lại gầnchiếc bàn làm việc rồi đặt tập hồ sơ xuống trước mặt cho mình.
“Đây là gì?” Ngài chủ tịch cáu kỉnh hỏi.
“Cha cứ đọc đi rồi sẽ rõ.”
Chủ tịch Khôi giận dữ, đập mạnh tay lên bàn và hét lớn saukhi đã đọc xong tập hồ sơ con trai mình vừa đưa.
“Như thế này là có ý gì?” Giọng ông gầm gừ.
“Con chỉ muốn nói là những việc làm của cha đừng tưởng làkhông ai biết.”
“Vậy mày đến đây là để uy hiếp cha mày sao, thằng kia.” Chủtịch Khôi ném mạnh tập hồ sơ xuống đất khiến giấy tờ bên trong tung bay khắpcăn phòng lớn.
“Con không dám.” Mặt Vương vẫn giữ thái độ lạnh tanh.
Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại chiếc áo vest trên người chủtịch Khôi thay đổi thái độ.
“Vui chơi bên ngoài thế là đủ rồi mau về lại tập đoàn củachúng ta đi.”
“Tập đoàn này là của cha chứ không phải là của con.”
Các sợi gân máu trên mặt chủ tịch Khôi nổi lên cuồn cuộn vàgiật liên hồi, cơn nóng giận của ông đã đến đỉnh điểm.
“Mau đi ra ngoài.” Ông hét lớn vào mặt con trai nhỏ củamình.
“Con chào cha.” Vương vẫn giữ một thái độ chuẩn mực với ngườiđã sinh ra cậu.
Khi Vương đang bước đi khỏi phòng thì tiếng ngài chủ tịchvang vọng phía sau lưng cậu. Cậu dừng bước và quay người lại mắt hướng về phíacha mình.
“Mày mà bước ra khỏi phòng này thì từ nay về sau đừng gọitao là cha nữa!”
Vương đứng nhìn cha mình, mắt cậu bỗng trở nên cay cay nhưngcậu đã hít thật sâu để cố che giấu đi cảm xúc của bản thân. Cậu chợt nhớ lạihình ảnh người cha lúc nhỏ hay cõng cậu trên lưng rồi chạy quanh khắp nhà. Nhưnglòng cậu đã có quyết định từ rất lâu về trước rồi, Vương một lần nữa cúi đầuchào cha mình rồi quay người, dùng tay đẩy mạnh hai cánh cửa lớn mở toang và rờiđi. Chủ tịch Khôi nặng nề thả mình xuống ghế, ông cảm thấy cơn đau đầu đang gặmnhắm não bộ của mình.

“Chúc quý khách ăn ngon miệng.” Thiên vui vẻ giao phần cơmtrộn cho vị khách trong một căn chung cư.
“Anh giao hàng ơi.” Một bà cô trung niên lớn tiếng gọiThiên.
“Dạ quý khách còn cần gì nữa ạ.”
“Hôm nay là sinh nhật con gái cô, có ít bánh anh cầm ăn vuivới gia đình.” Bà cô ân cần nói.
“Dạ vậy thì cháu ngại lắm.”
“Không có gì phải ngại cả, chúng tôi đã làm phiền cậu phải đilại nhiều lần để đổi món ăn cho vừa ý con bé. Con bé nhà tôi được nuông chiếuquá, lỗi là của người làm cha mẹ như tôi.”
“Dạ cô đừng nói vậy. Đây là việc mà cháu phải làm thôi ạ.”Thiên khẩn khoản nói.
“Vậy cậu nhận phần bánh này giúp tôi nhé. Xin cậu đấy.”
“Dạ vậy con xin phép nhận. Chúc con gái cô sinh nhật vui vẻ ạ”
“Cậu thật tốt bụng.”
Thiên nhận lấy hộp bánh, cúi đầu nhiều lần rồi ra về.
Cả tối nay Thiên đã bị con bé nhà đó hành cho lên bờ xuốngruộng. Chuyện là Thiên đang làm việc cho một tiệm cơm trộn, cậu vừa là người nhậnđơn vừa kiêm luôn chức danh giao hàng. Khi con bé gọi đến đặt mười phần cơm trộn,cậu đã cẩn thận ghi ra giấy là 5 phần không lấy trứng và 5 phần có trứng, vậymà sau khi Thiên giao hàng xong thì con bé lại gọi đến nói là cậu giao hàngsai, bắt Thiên phải đến đổi lấy 5 phần có trứng. Thiên vội vàng lên đường đểthêm trứng vào các phần cơm cho vừa ý khách. Tưởng như vậy đã xong, khi về lạicửa hàng thì con bé lại gọi và báo rằng giao thiếu nước ngọt. Nhưng rõ ràngchính Thiên đã điếm đủ số nước ngọt trước khi giao và cậu hoàn toàn chắc chắn vềđiều đó. Thiên phải một lần nữa chạy đến nhà con bé. Sau một hồi điều tra thì mớibiết rằng số nước ngọt bị thiếu là do người cha mang đi bỏ vào thùng đá. Thiênđã rất tức giận nhưng cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cậu vội quay về cửa hàngtiếp tục làm việc. Vừa đậu xe trước cửa tiệm chưa được bao lâu thì số điện thọaitừ nhà con bé hắc ám đấy lại gọi tới. Lần này con bé muốn mua thêm 3 phần kimchi và 5 hộp cơm cuộn. Thiên bắt bản thân điếm đi điếm lại trên ba lần số kimchi và cơm cuộn, để đề phòng bất trắc có thể xảy ra thêm lần nữa cậu còn chụphình làm bằng chứng. May mắn thay lần cuối cùng cũng đã trót lọt.
Xe Thiên băng băng trên đường, miệng Thiên huýt sáo vanggiai điệu của bài Der einsame Hirte, một bài hát mà mỗi lần nghe là lại tạo chocậu cảm giác như bản thân đang lạc vào một khu rừng huyền bí nơi mà các vị thầncổ bị lãng quên đang trú ngụ.
“Á aaaaaaaa” Tiếng Thiên hét lớn khi cố lách xe để tránh vàođâm vào một thứ gì đó vừa lao ra giữa đường.
Thiên lồm cồm đứng dậy, hú hồn cậu chỉ bị xay xác nhẹ ngoàida. Thiên vội chạy lại người đàn ông đang nằm trên đường.
“Anh ơi, anh có bị sao không.” Thiên lay người đàn ông.
“Uống bia với tôi nào, là cậu à.” Vương say khước, mắt lờ đờnhìn Thiên.
“Uống cái gì mà say mèm thế này, mai là tớ né kịp nếu khônglà giờ cậu đã chuyển hộ khẩu lên bàn thờ rồi.” Thiên choàng tay nâng ngườiVương đứng dậy.
“Lèm bèm.” Vừa nói Vương dùng bàn tay mình bóp chặt miệngThiên lại.
“Ư ư ư…” Thiên cố vùng vẫy.
“Cậu có biết lúc cậu im lặng trông rất đẹp trai không?”
Tim Thiên đập rộn ràng trước câu nói của kẻ thù.
“Nếu cậu giữ im lặng tớ sẽ buông tay ra.”
Thiên gật đầu đồng ý ngay.
“Ngoan..”
Vương bỏ tay khỏi miệng Thiên rồi xoa đầu cậu bạn mấy cái.Lúc này Thiên vẫn đang dùng sức để giúp Vương đứng vững. Thình lình Vương vùngchạy về phía góc cây bên vệ đường mà nôn thốc nôn tháo. Thiên vội chạy theo,dùng tay đập nhẹ lên lưng nhằm giúp cậu bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi đãnôn hết mọi thứ trong bụng Vương ngồi bệch xuống vệ đường, Thiên cũng ngồi xuốngtheo. Vương ngọ nguậy người rồi bỗng tựa vào vai Thiên mà ngủ say. Bây giờ mặtThiên và mặt Vương gần nhau hơn bất kỳ lúc nào hết. Thiên nhận ra rằng lúc ngủsay Vương không khác gì một thiên thần, một thiên thần trong hình dáng của ngườiphàm. Một giọt nước mắt tuôn ra và lăn dài trên gương mặt đẹp của Vương. Điềunày càng làm cho Thiên cảm thấy đau lòng hơn. Cậu tự trách bản thân của mình,chỉ vì thù hận cá nhân mà hủy hoại đi một sinh linh vô tội đáng thương này.Nhưng Thiên đâu biết rằng Vương ra nông nỗi này đâu phải vì thất tình. Thiên chạmnhẹ tay mình lên má Vương, dùng ngón tay cái lau đi dòng lệ chảy dài. Tay Thiênvỗ nhẹ vào mặt Vương như để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cậu bạn. Từng hơi thởđều đặn, ấm nóng của Vương khiến Thiên không muốn bỏ tay ra khỏi gương mặt tuấntú của thiên thần đang ngủ say.
Đâu đó từ trong mây trời vang lên lời của vị đại hòa thượng:
“… Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phảingày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới. Nhất định sẽ tới…”

macthienvuong
03-04-2022, 04:51 PM
27. Cậu đừng đi ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Rút dao chém nước, nước càng chảy,
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông.
(Lý Bạch)
Lúc nhỏ Thiên vẫn thường hay nghêu ngao câu hát “Nâng chéntiêu sầu, sầu càng sầu thêm” là giai điệu mở màn cho tập phim Bao Công được chiếutrên tivi lúc 5 giờ chiều hàng ngày nhưng cậu không hề hay biết nghĩa sâu xa trongcâu hát ấy. Nhìn Vương lúc này Thiên mới thắm thía thế nào là mượn rượu để giảisầu mà càng uống thì sầu càng sầu hơn.
“Vương đừng uống nữa để tớ đưa cậu về nhà.” Thiên định giànhlấy lon bia trên tay người bạn nhưng bất thành.
Vương đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Thiên giữ im lặngrồi đưa lon bia gần miệng uống cho tới hết. Vỏ trống bị Vương bóng dẹp và némra xa. Thiên ngồi thừ người nhìn Vương cảm thấy bất lực và nhớ lại chuyện 20phút trước.
Thiên và Vương ngồi bên vệ đường đã gần hơn 1 giờ đồng hồ,trời càng về khuya gió thổi càng lúc càng lạnh. Lo lắng cứ ngồi như vầy mãi Vươngsẽ bị phong hàn nhập thể, người say rất nhạy cảm với gió, Thiên choàng tay nặngnhọc kéo Vương đứng dậy.
“Chúng ta về nào thưa ngài Bút Chì Mặt Lạnh.” Thiên gồng ngườicố lôi cơ thể đồ sộ của cậu bạn về hướng chiếc xe máy.
Bước chân loạn choạng Vương bước đi trong vô thức, được vàibước Thiên dừng lại sốc cơ thể người bạn lên để tránh nó tuột khỏi vai mình.Tay phải Thiên nắm chặt tai phải Vương đang choàng trên vai, tay trái thì ghìchặt eo cậu bạn vào sát người mình để tránh cho cả hai phải té lăn. Tay trái Vươngkhông bị thứ gì kiềm giữ cứ vung vẫy ra trước mặt khiến Thiên khó nhọc trong việcgiữa thăng bằng.
“Cậu đừng đánh tay nữa tớ sắp không giữ nổi cậu rồi đây.”Thiên lẩm bẩm dù biết rằng Vương không nghe thấy gì.
“Nghe thấy tiếng động phát ra từ miệng Thiên Vương vội lấycái tay đang quơ quào trong không trung bịt chặt lại.
Nhưng lần này, Thiên đã nhanh chóng đoán ra hàng động củaVương nên đã né miệng mình sang phía trái khiến Vương không chạm được miệngThiên mà chỉ đụng vào được má phải của Thiên. Do né tránh Vương mà giờ đây mặtThiên đang chạm sát vào mặt người bạn. Thiên cảm nhận được mùi bia rượu từ miệngVương đang phả thẳng vào mặt mình, cậu nhắm mắt cố quay mặt đi. Ngay khi đó tayphải Vương đang đạt trên má phải của Thiên ghì mạnh khiến mặt Thiên phải quay vềphía đối diện mặt Thiên. Chính ngay lúc này Vương chồm người dùng đôi môi ẩm ướtcủa mình hôn vào đôi môi căng mộng của Thiên. Do quá bất ngờ không kịp phản ứngnên Thiên đành đứng yên mà chịu trận. Thiên cảm giác như có một luồng điện đangchạy trong huyết quản của mình, nó khiến cậu tê liệt. Dòng máu nóng cuộn tràokhiến cơ thể Thiên nóng lên hừng hực giống như đang bị sốt. Hai chân Thiên cothắt từng hồi như muốn ngã khụy xuống nhưng Thiên căng cứng người chịu đứng vìcậu biết mình đang là giá đỡ cho Vương. Chiếc miệng ấm nóng của Vương đang cuốnlấy đôi môi mỡ hờ của Thiên. Mắt Thiên mở to nhìn thẳng vào gương mặt Tuấn Tú củacậu bạn. Bỗng thình lình Thiên cảm thấy cậu nhỏ của mình cương cứng lên, cậulúc này mới bất đầu cảm thấy hoảng loạn, “Tại cái ấy của mình lại cứng khi bị một thằng con trai hôn?”, sự hoangmang bao trùm đầu óc. Thiên buông tay phải của mình khỏi tay vương, gạt tay cậubạn khỏi má mình rồi quay đầu mạnh sang phải để chấm dứt tình huống khó xử này.Miệng Thiên rời khỏi miệng Vương kéo theo một sợi tơ nước dài mà mải một lúcsao nó mới chịu đứt. Sau khi rời khỏi miệng Thiên, Vương liền gục đầu như mộtcái sát vô hồn. Thiên phun nước bọt vài lần ra đất như đang cố tống khứ mùi vịcủa cậu bạn ra khỏi miệng mình.
“Kinh tởm quá đi.” Thiên quay mặt chùi miệng mình vào vaiáo.
Thiên quay lại nhìn Vương siêu vẹo đứng bên cạnh bằng đôi mắttrừng lửa.
“Hôm nay cậu say nên tôi đây tha cho cậu. Bình thường mà cậulàm thế này với tôi là tôi cho cậu đi gặp nha sĩ thay răng đấy.” Thiên gầm gừnhưng cậu thừa biết là cậu chỉ đang nói cho chính mình nghe.
“Váy trắng đừng đi mà.” Tiếng Vương thì thào.
Thiên cố vểnh tai nghe từng lời trong cơn say của người bạn.
“Thì ra nãy giờ cậu tưởng tớ là cô gái váy trắng nào đó à.Làm gì có cô gái nào mà khiêng nỗi cậu chứ?” Thiêm lầm bầm.
Cuối cùng Thiên cũng đã đỡ được Vương lên chiếc xe máy củamình. Sau một hồi lay hoay cậu cũng đã đội được chiếc mũ bảo hiểm vào choVương. Thiên đưa tay ra phía sau nắm lấy hai tay của Vương đạt quanh eo củamình.
“Không có cô gái áo trắng, cậu ôm đỡ chàng trai áo đỏ báncơm trộm đi. Bám chặt vào.”
Xe Thiên lao vút trong màn đêm, đã gần 1 giờ sáng nên trênđường vắng hoe không một bóng người qua lại, lâu lâu thì có một hai chiếc xetăng ga vượt lên để tranh thủ về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Hoặccũng có thể người ta đang trú ẩn trong một chốn ăn chơi nào đó về đêm mà Thiênkhông biết tới. Gió mát phả vào mặt khiến Thiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Miệngcậu lúc này cảm thấy đắng ngắt của mùi bia rượu thứ mà vừa truyền trung gianqua miệng của Vương. Lắc đầu thật mạnh Thiên cố quên đi chuyện vừa xảy xa nhưngnó cứ như một loài ma quỷ cứ hiện đi hiệntrong ký ức dù cậu không cố tâm nhớ tới. Thình lình Vương ngọ nguậy người rồi bắtđấu hét lên tay đung đưa.
“Uống bia thôi, đi uống cho say nào.”
“Cậu mau ngồi yên đi không là té chết bây giờ.” Giọng Thiênvan xin.
Thiên choàng tay trái ra phía sau giữ lấy người Vương.
“Cho tôi xuống, tôi muốn uống nữa, thả tôi xuống mau.” GiọngVương lè nhè.
“Đừng có lắc lư nữa. Tớ vẫn còn trẻ tớ chưa muốn chết.” GiọngThiên cầu khẩn.
Do không thể khống chế được Vương, Thiên đành chiều ý bạnmình, đánh xe ghé vào một cửa hàng tiện lợi trên đường…
Rầm!
Tiếng mặt Vương đập mạnh xuống bàn khiến Thiên quay về vớithực tại. Và lần này cậu biết rằng Vương đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Thì ra là cậu ta không uống được rượu.” Thiên nhìn chai rượucòn đầy nguyên mà Vương chỉ vừa uống một ly. “Biết vậy mình đã mua rượu cho cậuta uống ngay từ đầu.” Thiên tỏ ra tiếc nuối vì không biết bí mật này sớm hơn. Cậulại một lần nữa lôi Vương lên chiếc xe máy giao hàng có vẽ hình một con heo màuhồng đang cười với tô cơm trộn to trên tay.

Thiên dùng thẻ từ của Vương để mở cánh cửa lớn của ngôi biệtthự bằng kính. Cậu lôi đại Vương vào một phòng ngủ gần chiếc bàn ăn lớn. Thiênquăng mạnh cậu bạn xuống giường vội quay đầu bỏ về.
“Đã 3 giờ sáng rồi sao? Bà chủ quán sẽ giết mình mất. Mìnhquên gọi báo cho cô ấy.” Thiên giở điện thoại ra xem thì thấy có 3 cuộc gọi nhỡtừ bà chủ quán cơm trộn. Thiên lắc đầu ngao ngán.
Tức giận Thiên quay lại đạp đạp mấy cái vào người Vương.
“Tên chết tiệt, tên chết bầm, kẻ xui xẻo, Bút Chì Mặt Lạnhthối tha.” Thiên vừa đạp vừa chửi rủa.
Chợt trong đầu Thiên nghĩ ra một âm mưu gì đó miệng cậungoác ra một nụ cười nửa miệng trông như mấy tên giết người biến thái trong cácbộ phim trinh thám.
Thiên đứng hẳn trên giường ngay cạnh đầu của Vương. Thiên dơchân dí chiếc vớ vào mũi cậu bạn, đôi vớ này đã một tuần rồi Thiên vẫn chưa giặcvà cậu dám chắc rằng trên đời này không thứ gì có mùi kinh khủng hơn đôi vớ cậuđang mang.
“Đây là trừng phạt cái tội cậu dám hôn tôi, tuy tôi biết cậukhông cố tình, cậu chỉ đang tưởng tôi là cô bạn váy trắng của cậu, nhưng có tộiphải bị trừng phạt. Rõ chưa Bút Chì Mặt Lạnh.” Thiên khoái trá càng dí càng gầncó lúc đặt hẳn chân mình lên mặt Vương.
Sau một hồi tận hưởng sung sướng của sự trả thù, Thiên bỏchân mình ra khỏi mặt của Vương.
“Tớ về đây. Hành hạ cậu nhiêu đây thôi.” Giọng Thiên hả Hê.
Vương không cử động mặt thì chuyển thành một màu trắng bệchcủa người chết.
“Ê cậu không sao chứ, còn sống không đó?” Thiên lấy chânmình lay người Vương.
Một cơ thể lạnh buốt cứng như đá khiến Thiên kinh hải khidùng tay chạm vào.
“Đừng chết mà tớ năn nỉ đấy đừng chết.” Giọng Thiên hoảng loạn.
Thiên chầm chậm đưa tay lên mũi Vương.
“May quá vẫn còn thở.”
Thiên áp tai mình vào ngực trái của Vương để chắc rằng cậu bạnvẫn ổn.
“Tim đập 100 nhịp trên phút. Bình thường.” Tai Thiên đặttrên ngực Vương mắt thì nhìn đồng hồ.
Thình lình Vương đưa hai tay ôm chặt Thiên vào lòng. Quá bấtngờ Thiên ra sức vùng vẫy để cố thoát thân nhưng hai tay Vương như một gọng kìmcàng vùng vẫy thì càng xiết chặt, không thể thoát thân Thiên đành nhắm mắt mà nằmim trong lòng Vương. Mặt cậu đang áp sát vào khuôn ngực vạm vỡ của Vương, lúc đầuThiên cố nín thở vì sợ mùi cơ thể Vương làm mình buồn nôn nhưng thể tích phổi cậucó giới hạn chỉ tầm hai phút sau là cậu phải bắt đầu hít thở lại. Thiên đã vôcùng bất ngờ vì Vương không những không hôi mà còn rất thơm dù cậu bạn đã lăn lộntrên đất suốt cả tối nay, một mùi thơm của gỗ, mùi của những thân cây cổ thụtrong các khu rừng nhiệt đới. Thiên giả vờ như đang hít thở một cách tự nhiênnhưng thật ra cậu đang cố hít lấy mùi cơ thể của Vương. Nếu Thiên có thể nhìn lạihình ảnh của mình lúc này thì chắc chỉ có đào lỗ tự chôn cất mình mới làm cho cậuhết xấu hổ. Vương và Thiên không chuyển động cứ giữ thư thế đó suốt mấy giờ liền.
Sau gần 2 tiếng cuối cùng Thiên đã chuyển được qua thế nằmngửa nhưng Vương vẫn đang dùng tay ôm chặt lấy cậu một bước không rời, hai ngườibạn lúc này đang nằm đối mặt vào nhau. Khoảng 15 phút sau, nhờ vào sự khéo léocủa bản thân Thiên đã khoát khỏi vòng tay rắn sắt của Vương, Thiên lăn nhanh rakhỏi giường. Cậu nhẹ nhàng rón rén rời đi đề tránh kinh động người say.
“Đừng đi.” Vương giật mình khi thấy mình lạc lỏng trên chiếcgiường lớn, cậu kêu lớn trong cơn mộng mị của chính mình.
Thiên lặng người nhìn Vương ít phút rồi quay người bước rangoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Đừng đi, đừng đi…” Trong cơn ác mộng, vương vẫn đang cố lalớn như cầu cứu sự giúp đỡ.
Trán Vương đầm đìa mồ hôi, chân mày cậu nhíu chặt tạo nên mộtrãnh sâu ở chính giữa trán. Các ngón tay khẽ cử động như cố bám víu vào một vậtgì đó. Miệng vẫn không ngừng mấp mái. Nhưng giờ đây chỉ còn lại mình Vương,không ai có thể giúp cậu được ngoài chính bản thân của mình ra. Ngay lúc nàycánh cửa phòng chợt được mở ra, Thiên ngập ngừng quay lại phòng và đứng trước mộtthân hình to xác đang nằm trên giường. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Vương làm lộra chiếc lưng rộng săn chắc. Thở dài một cái Thiên bước lên giường rồi nằm xuốngcạnh Vương, đạt tay Vương lên người mình giống như trước lúc cậu thoát đi,Thiên nhắm mắt cam chịu. Tay Vương như tìm thấy được chỗ bám liền siết chặtThiên vào lòng. Miệng Vương đã ngừng kêu la. Bất chợt lúc này Thiên cảm giác làcái ấy của mình đang cương cứng dưới lớp quần.
Sáng hôm sau thức dậy Vương thấy mình đang trần truồng khôngmột mảnh vải che thân chỉ đang đắp hờ một phần chăn mỏng. Đầu Vương đau như búabổ và cậu không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra tối qua.

macthienvuong
04-04-2022, 04:58 PM
28. Trần Trụi ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Nàng Gió với thân hình mỏng manh, nhỏ nhắn khẽ vươn vai tungmình bay lên không trung sau khi đã chơi đùa chán chê cùng chàng cổ thụ dưới mặtđất. Bà Mây to béo trừng mắt nhìn nàng Gió khi cô vô tình giẫm chân lên chiếcváy màu xanh lộng lẫy của bà khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh. Đôi chân dài trắngmuốt của nàng tiên vội lùi lại vài bước tránh khỏi chiếc váy nặng cồng kềnh củabà Mây khó tính. Ông Mặt Trời già đang say ngủ phía sau chiếc váy mây vừa mềm vừaấm ám. Nàng Gió chợt khẽ nở một nụ cười tinh nghịch, đưa tay vào túi lôi ra chiếcquạt Thính Phong màu trắng lưu ly kết từ giấy do chính tay nữ thần Mùa Xuân làmra. Làn gió tiên rào rào tuôn ra từ chiếcquạt Thính Phong cuốn bà Mây bay ra xa và chỉ dừng lại khi chiếc vái rườm rà củabà mắc vào đỉnh của một ngọn núi cao tận trời. Mặt bà ửng đỏ vì tức giận và chắcchắn sẽ dạy dỗ nàng Gió một bài học thật thích đáng vì trò nghịch ngợm này. ÔngMặt Trời uể oải thức dậy sau khi đã mất đi chiếc gối mây êm dịu. Ông nhìn nàngGió mỉm cười rồi căng mình tỏa những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất bên dưới.Nàng Gió cũng ra sức phụ họa bằng cách phe phẩy cây quạt trên tay tạo ra nhữngcơn gió mát đuổi theo những tia sáng của ông mặt trời già cõi.
“Bé Châu mình về thôi nắng lên rồi.” Nhi lớn giọng gọi conmình đang chơi ở hố cát đằng xa.
Bé Châu ục ịch đứng thẳng dậy, phủi sạch cát trên người. Côbé vẫy tay chào những người bạn trong hố cát, quay người chạy nhanh về phía mẹmình đang đứng.
“Mặt con dính toàn là cát nè Châu, đứng yên để mẹ lau cho.”
Nhi lấy chiếc khăn mềm cẩn thận lau từng vết dơ trên đôi máphúng phính của con gái. Những chỗ vết bẩn cứng đầu Nhi phải thấm một ít nướcvào khăn thì mới lau sạch được.
“Xong rồi chúng ta về thôi.” Nhi mỉm cười nhìn đứa con gáiđáng yêu giờ đây đã trở nên thật sạch sẽ.
“Mẹ Cheo muốn ăn hamburger.” Bé Châu ngọng ngịu.
Nhi dùng ánh mắt dè dặt nhìn con gái mình.
“Hôm qua cậu Phong mới mua hamburger cho con ăn rồi mà.”
“Nhưng giờ con thèm. Mẹ cho Cheo ăn xí thôi.” Mắt Châu ánhlên sự van lơn.
“Châu à con đang bị thừa cân đó, nếu cứ ăn mấy cái đồ ănnhanh thì không tốt đâu?” Nhi cố gắng giải thích cho con gái hiểu tình hình củabản thân, mặt Nhi lộ ra sự lo lắng.
“Vậy Cheo không ăn nữa, mẹ Nhi đừng buồn nha.”
Nhi bỗng giật mình bởi lời nói chững chạc phát ra từ một đứabé mới 2 tuổi đầu. Cô ngồi trên gối rồi ôm chặt bé Châu vào lòng.
“Cha Khang, cha Khang kìa mẹ.” Tiếng Châu la lớn khi thấycha mình đang đi tới.
Khang dang đôi tay rộng ra đón lấy con gái nhỏ đang chạynhanh về phía mình.
“Con gái cưng của cha, mấy hôm nay không gặp con có nhớ chakhông.” Giọng Khang trìu mến.
“Dạ nhớ.”
Lúc này Nhi cũng đã tiến tới đứng đối diện chồng cũ củamình.
“Chào em.” Khang vội lên tiếng khi thấy Nhi bước lại gần.
“Chào anh.” Nhi đáp miễn cưỡng theo phép lịch sự.
Chợt Khang nhớ ra cô bạn đồng nghiệp đang đứng yên lặng cạnhmình nãy giờ.
“Anh quên giới thiệu đây là Linh, đồng nghiệp ở công ty anh.”Khang quay mặt sang cô bạn trẻ trung, “Còn đây là Nhi vợ cũ của anh.”
Nhi nhận ra ngay đây chính là người đã đi cùng Khang mà côđã gặp ở quán cà phê cách đây mấy tuần. Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm nhìnLinh rồi lên tiếng.
“Chào cô.” Nhi cụt ngủn nói.
“Dạ em chào chị, nghe anh Khang kể nhiều về chị mà giờ mớicó dịp gặp.”
“Anh ta nói xấu tôi cái gì với cô.”
Linh bỗng khựng lại trước câu nói có tính chất công kích củaNhi.
“Dạ anh ấy chỉ khen chị thôi ạ.” Linh cố gượng cười mà nói.
“Tôi có cái gì tốt mà anh ta khen, chắc anh ta chê tôi làngười lắm lời, hay tọc mạch, nấu ăn dở phải không.”
“Dạ…” Linh ấp úng không hiểu tại sao mình lại rơi vào tìnhhuống khó sử này.
Thấy tình hình không ổn Khang vội lên tiếng để cứu giản.
“Thôi bọn anh còn việc phải làm nên giờ phải đi đây, hẹn gặpem và con sau. Chào em.”
“Chào chị.” Linh nhanh cúi đầu thở dài vì vừa được giảithoát.
“Cha đi nhé Châu, xong việc cha sẽ qua thăm con.” Khang hônnhẹ vào má con mình.
Sau khi Khang và Nhi đã rời đi được một lúc lâu bé Châu chợtlên tiếng.
“Mẹ ơi, sao mẹ khóc vậy.”
Nhi lấy tay lau vội giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu lấylại bình tĩnh.
“Mẹ đâu có khóc.” Nhi cố gạt bé Châu.
“Vậy sao mắt mẹ đỏ.”
“Tại bụi bay vào mắt mẹ đó.” Nhi chóng chế.
“Mẹ đưa mắt lại đây con thổi bụi ra cho.” Châu kéo tay Nhi vềphía mình.
Khi mẹ đã ngồi xuống vừa tầm tay, bé châu liền kề miệng mìnhsát mắt của mẹ mà thổi mạnh. Cái miệng chúm chím của Châu không chỉ thổi ra giómà còn thổi ta nước bọt, nó văng tứ tung dính khắp mặt Nhi.
“Con làm nước bọt dính lên mặt mẹ rồi nè.” Nhi nũng nịu giảvớ trách cứ Châu.
“Để con lau cho mẹ.” Châu lấy bàn tay tròn của mình chà sátlên mặt Nhi.
Thình lình Châu khựng lại rồi xòe lòng bàn tay mình ra trướcmặt Nhi, đôi bàn tay mũm mĩm dính toàn là đất cát. Bấy giờ Nhi liền hiểu chuyệngì đã xảy ra trên gương mặt của mình. Nhi nhíu mày nhìn Châu một cách đầy bất lực.Bỗng Châu vang vang tiếng cười khanh khách khi nhìn vào gương mặt lọ lem của mẹmình, Nhi cũng cười theo Châu một cách giòn giả. Nàng Gió trên cao nhìn thấycũng cười thật lớn, những làn gió nhẹ nghe lời nàng bay đến vỗ về khắp cơ thể củahai mẹ con.
Vương dùng tay bóp trán mình với hy vọng cơn đau đầu sẽ giảmđi phần nào. Sau sự việc tối qua Vương đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờuống say đến mất tự chủ như vậy. Lúc này bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Vươngmệt mỏi nhấc mình lên khỏi chiếc ghế nệm bước ra mở cửa.
“Ai đấy.” cậu lên tiếng hỏi khi cửa vừa mở ra.
Trước mặt Vương lúc này chính là Thiên đang trong hình dángcủa Tiên.
“Là mình đây.” Thiên vội cúi chào khi nhìn thấy Vương.
“Mời cậu vào nhà.” Vương nói với giọng không quá lạnh nhạt.
Vương mang cho Thiên một ly nước sau khi cậu đã yên vị trítrên chiếc ghế màu trắng đặt giữa phòng khách sang trọng.
“Cậu đến tìm tớ có việc gì không?” Vương lên tiếng khi đã ngồixuống chiếc ghế đối diện.
Thiên ngập ngừng không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu ngước mắtnhìn Vương xong lại đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, trong lòng cứ thấp thỏm điều gìđó. Vương ngồi đối diện cố gắng chờ đợi người bạn lên tiếng trong tuyệt vọng. Cậuđịnh lên tiếng để kết thúc không gian ngột ngạt này thì ngay lúc đó Thiên cất lời.
“Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa. Trên đời này có rất nhiềungười con gái tốt, với điều kiện của cậu tớ chắc sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm đượcngười người tốt hơn tớ.” Thiên dùng gương mặt có lỗi hướng về phía Vương.
Đầu óc Vương đang quay cuồng vì tàn tích của trận say tốiqua giờ, giờ lại nghe những lời nói của cô bạn khiến Vương cảm thấy đầu óc mìnhcàng thêm mụ mị.
“Tớ không hiểu ý của cậu lắm.” Vương cố gạt cơn đau buốttrên đỉnh đầu và lên tiếng nói.
“Cậu đừng giả vờ không hiểu nữa. Chỉ vì không quen được tớmà cậu bỏ học suốt ba ngày qua, rồi còn tự đày đọa bản thân trong men rượu. Cậucó biết làm vậy là hành động ích kỷ và ngu ngốc lắm không? Cơ thể này không chỉlà của cậu mà còn là của cha mẹ cậu nếu cha mẹ cậu thấy hình dáng cậu lúc nàythì họ sẽ nghĩ như thế nào.” Thiên như đang hét.
“Chắc là có sự hiểu lầm gì ở đây.” Thiên đưa tay trái mìnhlên bóp mạnh trán vì cơn đau như búa bổ chợt ập tới.
Không biết Thiên đã rời khỏi ghế mình ngồi từ khi nào, cậuđưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Vương đang xoa trán.
“Thằng điên này sau lại đi cắt mạch máu của mình.”
Thiên tức giận la lớn khi nhìn thấy mảnh băng trắng quấnquanh cổ tay trái Vương, vẫn còn đang rịn ra máu đỏ tươi.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Vương yếu ớt cố giải thích.
Sáng nay trong cơn chết choáng Vương đã vô tình gạt tay mìnhtrúng cạnh nhọn của chiếc bàn kính khiến nó bị rách một đường dài và cậu đã cốcầm máu bằng một cái băng y tế quấn quanh cổ tay, mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy.Nhưng tại sao khi qua lời của cô bạn thì cậu lại là cắt cổ tai tự tử vì tình.Vương cố lấy lại bình tĩnh để có thể đưa ra lời giải thích ngắn gọn dễ hiểu nhất.
“Chuyện là sáng nay…”
Chưa nói hết câu thì Thiên đã cắt ngang lời của Vương.
“Cậu có biết hằng ngày có biết bao nhiêu người đang đấutranh với bệnh tật để giành giật sự sống cho mình. Cậu chết đi rồi thì còn ngườithân ở lại sẽ như thế. Họ sẽ dằn vặt, đau khổ suốt cả cuộc đời. Mỗi đêm trướckhi ngủ họ sẽ nhìn vào hình của cậu mà khóc mà tiếc thương. Mỗi sáng thức dậy họsẽ chạy thật nhanh qua phòng cậu và cầu nguyện rằng mọi việc chỉ là giấc mơ vàcậu vẫn còn sống còn nằm đó trên chiếc giường chờ họ sang đánh thức.” Thiên đưatay gạt nhanh nước mắt.
“Cậu…” Vương đứng thẫn thờ, lòng quặn thắt.
“Tới nước này tớ cũng không muốn giấu cậu nữa, chỉ mong rằngsau khi biết được sự thật cậu hãy thôi ngay ý định tự sát đi.” Thiện bậm chặtmôi.
Cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu dể lấy can đảm, đưa taylau nước từ trong mũi đang chảy ra. Vương lộ ra sự hoang mang không hiểu cô bạnđang muốn làm gì.
“Tớ không thể quen với cậu là vì tớ không phải là một đứacon gái mà là một thằng con trai.” Thiên kéo bộ tóc giả ra khỏi đầu.
Cậu dùng khăn ướt từ từ lau đi lớp trang điểm trên mặt. Chỉít phút sau thì trước mặt Vương đã không còn là một cô gái xinh đẹp nữa mà thayvào đó là một chàng thanh niên anh tú, người mà cậu đã chạm mặt nhiều lần. Tronglòng Vương vô cùng hoảng loạn nhưng cậu vẫn cố tỏ ra vẻ là mình ổn.
“Là cậu sao?” Giọng Thiên có chút hoang mang.
“Ừ là tớ, giờ thì cậu đã biết sự thật rồi. Tớ mong cậu sẽ sốngtốt và biết quý trọng mạng sống của chính mình. Đừng vì mấy thứ tình cảm vớ vẩnmà chấm dứt cuộc đời mình. Chỉ có những thằng ngu mới làm như vậy.”
Thiên quay mặt đi ra phía cửa lớn thì Vương lên tiếng chặn lại.
“Khoan đi đã. Vậy ra cậu là một tên lừa gạt, cậu đánh cắpthân phận của người khác nhằm kiếm những món hời từ đó. Tôi nói có sai khôngtên giả mạo dối trá kia.” Giọng Vương đanh thép.
Thiên đứng chết trân trước những lời khép tội của Vương,chính cậu cũng tự thấy rằng những lời người bạn nói cũng không sai hoàn toàn.Vương thả mình xuồng ghế một cách thật thoải mái, cậu mở điện thoại ra và bắt đầubấm số.
“Cậu muốn làm gì?” Thiên run sợ nhìn theo từng hành động củaVương.
“Gọi cảnh sát.” Vương đáp cụt ngủn.
Câu nói của Vương như con dao sắt cắt ngang trái tim củaThiên.
“Cậu tha cho tớ không được sao.” Thiên cầu khẩn.
Vương không trả lời, tựa vào lưng ghế chờ cho đầu dây bênkia trả lời.
Chợt lúc này mặt Thiên thay đổi không còn là thằng Thiên hiềnlành tốt bụng nữa mà đã biến thành một gương mặt lạnh băng mang đầy sự xấu xa.
“Tốt nhất cậu nên bỏ điện thoại xuống đi.” Vừa nói Thiên vừachìa điện thoại của mình ra trước mặt Vương.
Màn hình điện thoại đang hiện lên một bức ảnh của Vương và mộtngười đàn ông nhưng không rõ mặt vì đã bị che lại bởi chiếc mặt nạ người nhện, cảhai đều trong tư thế trần truồng không một mảnh vai che thân, quấn chặt vàonhau. Và người đàn ông đó không ai khác chính là Thiên. Vương sững người điệnthoại tuột khỏi tay rơi xuống ghế, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.
“Alo alo alo…”

macthienvuong
05-04-2022, 06:49 PM
29. Cởi Quần Áo Ra đi! ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


“Hãy cứ cười đi, vì nó sẽ khiến họ bối rối. Hãy cứ mỉm cười,vì điều đó dễ dàng hơn là phải giải thích những điều mà bạn đang bị giày vò.”
Một câu thoại của tên hề Joker bỗng xuất hiện trong đầuThiên ngay giây phút này. Nụ cười nhếch mép trên gương mặt tà ác khiến Thiêntrông thật đáng sợ. Trong lúc Vương đang căng thẳng xem tấm ảnh trần truồng củamình cùng người đàn ông lạ trên điện thoại thì Thiên lên giọng áp chế.
“Đây chỉ là một tấm trong nhiều tấm ảnh đầy dục vọng mà tôiđang nắm giữ thôi. Cứ thử tượng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu như những tấmhình này rơi vào tay của cánh báo chí. Vô vàn tít giật gân sẽ được xuất bản“Con trai tỷ phú giàu nhất Việt Nam lộ ảnh giường chiếu” hay là “100 tấm ảnh khỏathân của giám đốc Lê Nguyên Vương” hoặc có thể “Thú vui tình dục bệnh hoạn củachàng công tử nhà giàu”, cậu nghĩ thử tên nào sẽ hay hơn. Tớ thì chọn cái thứba.”
“Cậu…” Vương mặt đỏ bừng tức giận.
“Ấy ấy đừng nóng, gương mặt thiên thần này không thích hợp đểtức giận.” Thiên đưa mặt mình sát mặt Vương rồi nở một nụ cười man rợ cộng vớiđôi mắt ngây dại.
“Cậu muốn gì?” Vương hỏi dứt khoát.
Thiên đứng thẳng người, đảo mắt một vòng rồi bước lại chiếcbàn ăn lớn, thò tay chọn một quả táo đỏ trên dĩa trái cây, tay phải cần con daonhỏ bắt đầu gọt vỏ của quả táo. Cậu quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diệnVương.
“Tớ muốn gì à? Không muốn gì cả chỉ muốn cậu giúp một chuyệnthôi.” Thiên bỏ một lát táo vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Là chuyện gì?” giọng Vương lúc này đã trở lại với âm lượngbình thường.
“Đó chính là cậu hãy giữ bí mật chuyện tớ giả gái để đi học,điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu. Đổi lại những bức ảnhnày sẽ không bao giờ được biết đến bởi bất kỳ ai khác ngoài hai chúng ta. Cậu nghĩsao?” Thiên lại cố nhếch mép cố làm ra vẻ mình là một tên xấu xa, chuyện làm việcác.
“Đồng ý.” Vương đáp ngắn gọn.
Thiên có hơi chút bất ngờ khi thấy người bạn đồng ý với lờiđề nghị của cậu ngay mà không cần một giây nào để suy nghĩ.
“Tốt… Vậy coi như chúng ta đã thỏa thuận xong. Mà còn một điềunữa tớ muốn nói cho cậu biết. Tớ vốn là cháu của bà trùm quận tư Năm Hường, bảnchất từ nhỏ của tớ là một kẻ máu lạnh, chắc là di truyền từ gia đình, mà biếtlàm sao được.” Thiên nhúng vai, “Nên cậu liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng nếu cậumà để lọt bất kỳ lời nào ra bên ngoài thì cậu sẽ như trái táo này.” Thiên dùngcây dao trên tay bầm nát quả táo trước mặt.
Vương nhìn quả táo nát bét trên màn có chút hơi e dè.
“Bây giờ tớ phải về đây, tụi đàn em đang chờ tớ về xử lý mộtsố việc, chào.” Thiên đưa tay phải thẳng lên trời và xoay vòng bàn tay như cáchchào của các hoa hậu.
Vương thừ người nhìn Thiên diễn trò vì đã biết rõ gia cảnh củaThiên như thế nào.
“Hàng họ cũng được đấy!” Thiên nheo mắt với Vương một cáitrước khi bỏ đi.
“Cái tên này...”Vương cung tay đập mạnh lên bàn.
Chợt cơn đau đầulại kéo tới khiến Vương phải ngả người trên ghế, nhăn mặt mà chịu đựng.
Thiên tựa lưngvào bức tường phủ đầy dây thường xuân mà thở hỗn hển sau khi đã chạy cách biệtthự của Vương một khoảng xa. Cậu gật gù ngưỡng một đầu óc thiên tài tội phạm củaVũ. Ký ức của buổi tối hôm qua bỗng như cơn sóng cuồn cuồn ùa về trong đầuThiên.
Vũ đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoạireo, là một video call từ Thiên cậu bạn Thân. (Video call là một tính năng gọiđiện thoại nhưng không chỉ âm thanh mà cả hình ảnh cũng được truyền tải đến điệnthoại người gọi)
“Alo tớ nghe, có việc gì mà cậu gọi tớ giờ này vậy?” Vũ nóinhững câu vô thức trong cơn ngái ngủ.
“Tớ đang ở nhà Vương, cậu giúp tớ với?” Giọng Thiên hoảng loạn,lia điện thoại quay Vương đang nằm cạnh mình.
Nghe tới đây thì Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu vội ngồi dậytựa lưng vào thành đầu giường.
“Hai cậu đang “lăn giường” với nhau đấy à?” Giọng Vũ nghiêmtrọng.
“Đừng có hiểu nhằm, chẳng qua tớ thấy cậu ta say quá nằm lăntrên đường nên tốt bụng đưa cậu ta về nhà hộ thôi.” Thiên cố giải thích.
“Xong việc rồi sao cậu không về còn ở đó làm gì?” Vũ có vẻ bựctức.
“Bây giờ chuyện đó không quan trọng, tớ có việc quan trọnghơn muốn hỏi ý kiến của cậu Vũ à.”
“Là chuyện gì?” Vũ nói cọc lóc khác hẳn Vũ của ngày thường.
“Tớ thấy tội nghiệp Vương vì thất tình mà đắm chìm vào biarượu mấy ngày liền nên tớ định thú nhận với cậu ta, tớ là con trai chứ không phảilà con gái, tớ nghĩ như vậy sẽ sẽ giúp cậu ta ổn hơn.” Thiên cố dùng hết khảnăng ngôn ngữ của mình để diễn tả ý muốn nói.
“Nếu cậu ta biết mình yêu nhằm một đứa trai giả gái, cậu tinlà cậu ta sẽ ổn hơn sao? Mặt trái của tình yêu là thù hận, tớ không chắc saukhi biết sự thật, cậu ta sẽ làm gì với cậu đâu.” Vũ ôn tồn phân tích.
“Tớ biết, cậu ta sẽ gọi báo cảnh sát ngay. Tớ hiểu tính cáchcủa Vương mà.” Thiên thở dài ủ ê.
“Hiểu rõ cậu ta như vậy mà vẫn muốn thú nhận với cậu tasao?” Giọng vũ chán chường.
“Nên tớ mới gọi cho cậu đây, cậu mau suy nghĩ giúp tớ tìm mộtcách nào đó thật vẹn toàn vừa có thể nói sự thật cho Vương biết vừa giúp tớkhông bị cảnh sát bắt. Xin cậu đấy Vũ.” Thiên van nài.
Sau một lúc suy tư Vũ lên tiếng.
“Bây giờ tớ có hai lựa chọn cho cậu, một là đứng dậy ra về bỏmặc cậu ta đi đừng quan tâm nữa, dù sau này cậu ta có sống hay chết cũng khôngliên quan tới cậu. Hãy để thời gian giúp cậu ta hết tổn thương.” Vũ bỏ lửng câunói.
“Cậu cho tớ lựa chọn hai đi Vũ.” Mặt Thiên hăm hở dù khôngbiết lựa chọn hai là gì nhưng cậu hiểu Vũ đã tìm ra cách giúp mình.
Vũ nhắm mắt thở dài vì vốn hiểu rõ tính cách của cậu bạnthân. Thiên là một người luôn hết lòng vì mọi người thà để bản thân bị tổnthương chứ không chịu làm tổn thương người khác. Ngập ngừng đôi lần cuối cùngVũ cũng nói tiếp.
“Vậy cậu phải lắng nghe thật kỹ nhữn gì tớ sắp nói đây vàhãy nhớ làm chính xác theo lời tớ nếu như cậu không muốn bị tống vào tù.” GiọngVũ trở nên thật nghiêm trọng.
“Tớ sẽ làm theo tất cả những gì cậu nói.” Thiên mím chặt môithể hiện sự quyết tâm.
“Hãy cởi áo quần của Vương ra đi, cả quần áo của cậu nữa, tiếptheo là kiếm cái gì đó che mặt của mình lại đi Thiên…”
“Cởi đồ… cậu nói thật hả Vũ.”
“Thật, làm ngay đi trước khi cậu ta tỉnh lại.”
Và kế hoạch của Vũ chính là tạo ra những tấm hình “giườngchiếu” giả để uy hiếp Vũ sau này.
“Tớ chụp được khoảng 10 tấm rồi theo như ý của cậu đó Vũ,chúng ta sẽ làm gì với những tấm hình này?” Thiên thắc mắc.
“Hãy dùng nó uy hiếp Vương nếu cậu ta có ý định gọi cảnhsát.”
“Lỡ cậu ta không sợ vẫn cứ gọi thì sao.” Thiên lo lắng.
“Tin tớ đi, cậu ta sẽ không gọi nếu thấy những tấm hìnhnày.” Vũ chắc chắn như nắm rõ Vương trong lòng bàn tay.
“Chúng ta làm như vậy có quá đáng quá không Vũ.” Thiên đangcắn ngón tay cái của mình mà cậu không hay biết.
“Vậy cậu có muốn quay lại với lựa chọn một của tớ không?” Vũtỏ ra mệt mỏi.
“Thôi được rồi tớ sẽ làm…”
Thiên đã quay trở về với thực tại, trống ngực cậu đã thôi đậpliên hồi như khi ở biệt thự của Vương. Thiên thả mình xuống đường trong lòng cậubây giờ không còn gánh nặng gì nữa. Đưa tay ngắt một bông hoa thường xuân tímbiết cài lên mang tai, miệng Thiên bắt đầu huýt sáo vang. Một chú ong mật saukhi đã gom đủ phấn hoa từ những bông dại mọc ven đường nặng nề đập cánh mangthành quả về tổ.
Lúc này tại ngôi chợ nhỏ mà bà Năm Hường có sạp hàng đồ khô,mọi người đang bận rộn với công việc mua bán của mình.
“Cô ơi cô thói dư tiền cho tôi rồi. Tôi đưa cô 50 ngàn, kýcam 26 ngàn, cô chỉ cần đưa tôi 24 ngàn, sao cô đưa lại cho tôi 50 ngàn vậy?” Vịkhách nhìn Hoa ái ngại.
“Dạ em thối lại cho chị.” Giọng Hoa yểu xìu.
Bà khách sau khi nhận đúng số tiền của mình thì rời đi. Bà Nămthấy sắc mặt xanh xao của Hoa thì lên tiếng hỏi.
“Hôm nay con bị sao thế Hoa, sáng giờ trả lộn tiền cho mấyngười rồi đó. Có chuyện gì nói bà Năm nghe đi.” Bà Năm kéo Hoa ngồi xuống chiếcghế cạnh mình.
Ngồi lặng thinh vài phút thì Hoa lên tiếng với giọng như mếu.
“Chồng con sắp có vợ rồi bà Năm ơi.”
Quá bất ngờ khiến bà Năm không biết nên nói gì để an ủi Hoa.
“Sao lại ra nông nỗi này, mà cô ta là ai.” Giọng bà Năm chậmrãi.
“Con không nhớ tên cô ta chỉ biết cô ta rất xinh đẹp và tàigiỏi.”
“À hèn chi…” Bà Năm nói trong vô thức.
“Bà năm…” Mặt Hoa đầy hờn dỗi.
“Bà Năm xin lỗi ý là… mà sao hai người họ gặp được nhau. Côta làm chung xưởng may với chồng con sao?”
“Họ đóng phim chung với nhau.” Hoa ngước mặt lên nhìn bà Năm
“Đóng phim…?”
Bà Năm nhìn Hoa một hồi, cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chồng con với cô ta hôm nay đi chụp hình cưới đây.” Hoa đưatấm ảnh trong điện thoại lên.
Đó là bức ảnh chụp một cặp đôi nam nữ trong bộ lễ phục cưới,theo cảm nhận của bà Năm thì họ không khác gì Tiên Đồng Ngọc Nữ.
“Đây đâu phải chồng con đây là Huyn Bin mà?”
“Đúng rồi đây là Huyn Bin và anh ấy cũng chính là người chồngtrong mộng của con. Vậy mà giờ anh ấy nỡ bỏ con mà đi lấy vợ. Tối qua tới giờcon có ăn uống gì nổi đâu, buồn lắm bà Năm ơi.”
Bà Năm săm soi thân hình bệ vệ, mập mạp của Hoa rồi nghĩ thầm.
“Ý là đã nhịn ăn mà còn thế này...”
“Bà Năm đang nghĩ gì vậy?”
“À không có gì.”
Ngay lúc này thì Lan chủ sạp rau củ và Tía chủ quầy thịt heocũng xà vào ngồi cạnh Hoa mặt buồn rũ rượi.
“Chị ơi chồng tụi mình sắp đám cưới rồi.” Lan và Tía đồngthanh.
“Ừ biết làm sao giờ đây.”
Cả ba cùng tựa vào nhau, mắt nhìn xa xăm ngấn lệ.
Bà Năm rót ba li nước đưa cho Hoa, Lan và Tía.
“Uống lấy sức đi rồi khóc tiếp.”
Bỗng có tiếng vang lên đằng xa.
“Tía về bán hàng kìa.”
Tía vội vàng đứng dậy, quay về quầy thịt của mình miệng cườiđon đả với khách.
“Con cũng về đây có người ghé mua rau. Con mượn ly nước uốngxong con đem qua trả nha bà Năm.” Lan chạy vội đi.
“Chị lấy em hai kí mãng cầu, 2 trái bưởi với 3 kí chôm chômThái đi.”
“Có ngay đây người đẹp ơi.” Giọng Hoa lanh lảnh, mặt tươi rốinếu không nói chắc cũng không ai biết là “chồng” cô sắp có vợ.
Sạp đồ khô của bà Năm cũng có khách vào. Tiếng rao hàng vanglên khắp chợ càng làm cho không gian trở nên náo nhiệt hơn. Bà Năm lấy tay phủinhẹ chú ong mật vô tình lạc vào sạp của mình, bị xua đuổi chú bay qua đậu lên rổtrái cây của quầy bên cạnh, sau đó như biết mình đã nhằm chỗ chú tung cánh baylên trời hướng về nơi có nhiều mật ngọt.

macthienvuong
07-04-2022, 03:46 PM
30. Cá Vua

Tiểu hòa thượng ưu tư ngồi nhìn từng chiếc lá vàng rơi rụngđầy khắp cả sân chùa. Đại hòa thượng ngồi cạnh bên thư thái thưởng thức từng ngụmtrà lâu lâu lại gật gù vì vị ngon của món trà mới.
“Sự phụ, tại sao lại có chiến tranh ạ?” Tiểu hòa thượng némmạnh hòn đá nhỏ ra giữa sân.
Đợi cho mình uống xong tách trà, vị đại hòa thượng từ tốnlên tiếng.
“Có lẽ là do hai bên “phiền giận” nhau nên mới gây ra chiếntranh.” Mắt đại hòa thượng đăm chiêu.
“Vậy có cách nào giúp con người không còn phiền giận nhaukhông sư phụ?” Tiểu hòa thượng dùng đôi mắt long lanh nhìn sư phụ mình.
Đại hòa thượng đưa tay vuốt chòm râu dài dưới cầm suy tư mộtlúc.
“Có những năm phương pháp để giúp chúng ta diệt trừ nhữngnóng giận của bản thân đấy.”
“Sư phụ mau nói cho con nghe đi.” Tiểu hòa thượng nóng lòng.
“Được được… Phương pháp đầu tiên: nếu có một ai đó mà hành độngkhông dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương, thì con hãy nên để ý lời nói và bỏqua hành động để có thể thương ngườiđó.” Đại hòa thượng dừng lại quan sát thái độ của đệ tử nhỏ.
“Con thấy ông chủ Lý ở nhà trọ Đại Lộc là người như vậy. Ôngấy lúc nào miệng cũng tươi cười vui vẻ nhưng lại có tật hay khạt nhổ nước bọtkhắp đường nên bị tổ trưởng Trương nhắc nhở mấy lần.”
“Phương pháp thứ hai: nếu có một người mà lời nói không dễthương, nhưng hành động lại dễ thương, thì con đừng quan tâm lời nói mà chỉ đểý hành động, để thương người đó.” Đại hòa thượng tiếp tục nói.
“Người như vậy giống bà Mã nhà đối diện với miếu Quan Thánh.Bà ấy toàn chê bai rau củ của con, mỗi khi con gánh hàng xuống chợ bán. Thếnhưng tới cuối buổi họp chợ mà con không bán hết rau thì bà ấy luôn là ngườimua hết giúp con. Bà ấy còn cho con kẹo nữa.” Tiểu hòa thượng bỗng nhớ da diếtchiếc kẹo đường bảy màu của bà chủ Mã.
“Vậy con thích bà chủ Mã hay là thích kẹo của bà ấy?” Đạihòa thượng đưa mắt ti hí lén nhìn đệ tử.
“Con thích cả hai.” Tiểu hòa thượng lém lĩnh.
“Phương pháp tiếp theo: Nếu có một ai đó mà hạnh động khôngdễ thương, lời nói không dễ thương, nhưng trong tâm (suy nghĩ) còn có cái dễthương, thì con hãy thương chút tâm dễ thương đó mà đừng để tâm hành động và lờinói không dễ thương.” Đại hòa thượng dừng lại nghỉ.
“Con không biết người nào như vậy cả. Mà làm sao ta biết mộtngười đang nghĩ gì thưa sư phụ.”
“Hãy dùng trái tim để cảm nhận con à.”
Tiểu hoà thượng nhăn mặt suy tư. Đại hòa thương nói tiếp saukhi hắng giọng mấy lần.
“Phương pháp số bốn: Nếu một ai đó mà hành động không dễ thương,lời nói không dễ thương và trong tâm cũng không còn chút gì để thương, thì concàng phải thương người đó nhiều hơn nữa vì một người như thế là một người cực kỳđau khổ. Nên ta hãy ráng thương thương nữa.” Đại hòa thượng rót cho mình mộttách trà mới rồi từ từ cho lên miệng.
“Trên đời này có người như vậy sao?”
Đại hòa thượng gật gù không biết vì trà ngon hay đó chính làcâu trả lời cho tiểu hòa thượng.
“Phương pháp cuối cùng: Nếu có một ai đó mà hành động dễthương, lời nói dễ thương, trong tâm cũng dễ thương, mà con không thương thì lỗlã quá. Đúng không Hoan Hỉ?”
Đại hòa thượng nhìn qua thì thấy đệ tử nhỏ đang tựa đầu vàovai mình mà ngủ từ lúc nào không hay biết.
“Dì Tiên dì Tiên, Châu có cái này cho dì Tiên coi nè.” Tiếngbé Châu vang lên thất thanh.
Tiên gấp vội quyển sách đang đọc dở để qua một bên, nhìn vềphía Châu.
“Dì Tiên giờ Châu sẽ đi nấu cơm. Con mới bắt được con cáto.” Bé Châu mở lòng bàn tay, chìa ra con cá vàng to tròn đang thoi thóp thở.
“Con cá này Châu bắt ở đâu vậy?” Tiên ngờ ngợ.
“Ở cái hồ cá của cậu Thiên á. Chỗ đó nhiều cá lắm.” Châu nóitỉnh queo.
Vừa nói dứt câu bé Châu chạy ù về phía hồ rồi nhanh chóngquay lại chỗ nhi đang ngồi với cái xô nhỏ trên tay. Bên trong xô toàn là cá nàolà Bảy Màu, cá Vàng, cá Hạt Lựu tất cả đều đã khô cứng lại.
“Chết hết rồi sao?” Tiên thốt lên đầy thương xót.
“Chỉ còn con cá to này là còn sống thôi nhưng chắc nó cũng sắpchết rồi.”
Hồ cá này là do Thiên và Tiên cùng nhau thiết kế từ cái chậucây cũ. Đầu tiên là dùng xi măng để bịt kín cái lỗ phía dưới đáy chậu. Tiếp đóđể tạo sinh thái xanh cho hồ cá, cả hai quyết định mua một cây hoa súng về trồngvào trong. Một ít bèo Nhật trên bề mặt giúp làm chổ ẩn nấp cho cá khi trời nắngnóng. Lúc đầu hai anh em chỉ định nuôi mỗi cá bảy màu nhưng khi vào đến tiệm cácảnh thì Tiên mê tích cá vàng và cá Hạt Lựu, chiều lòng em mình nên Thiên mualuôn cả ba loại cá về nuôi chung. Không ngờ do hợp nước nên chúng phát triển rấttốt và luôn sống hòa thuận với nhau. Chẳng những vậy chúng còn thay phiên nhausinh sôi nảy nở đã mấy năm rồi mà chưa phải mua thêm cá mới thả vào. Trong hồcó một con cá Vàng có cái chấm đỏ trên đầu, Thiên và Tiên đặt tên cho nó là cáVua vì nó có thân hình to lớn nhất và cũng bạo dạn nhất. Mỗi khi Tiên thả ngóntay của mình vào hồ thì cá Vua sẽ tự động bơi tới chơi đùa cạnh ngón tay cô màkhông một chút sợ hãi nào, nó cũng ăn rất khỏe, khẩu phần ăn của nó gấp 3 lầnso với lũ cá bình thường chính vì ăn nhiều nên cơ thể nó càng lúc càng to. Ấythế mà…
“Nó chết rồi dì Tiên ơi.” Châu dùng ngón tay mình chọt vàocon cá to tròn cứng đơ.
Tiên thẩn thờ, nước mắt lưng tròng nhìn con cá Vua vừa trúthơi thở cuối cùng.
“Sao dì Tiên buồn vậy? Châu làm gì cho dì Tiên buồn hả?” Mặtbé Châu có chút lo lắng.
“Hãy để ý lời nói và bỏ qua hành động xấu để có thể thươngngười đó.” Tiên lẩm bẩm trong miệng.
Châu đứng quan sát dì mình nãy giờ nhưng chẳng hiểu có chuyệngì xảy ra.
“Để Châu nấu món canh cá nha, món này rất tốt cho đôi chân củadì Tiên.” Châu tỏ ra hiểu biết.
“Ừ cảm ơn con.” Tiên miễn cưỡng đáp.
Châu liền chạy vội lại chỗ quầy hàng đồ chơi của mình bên dướigốc cây tử đằng. Cô bé dọn bộ đồ làm bếp bằng mủ của mình ra, chọn cái dao đồchơi màu hồng và bắt đầu giả bộ đánh vảy cá.
“Quý khách đợi một chút xíu, đồ ăn của quý khách sẽ ra ngay.”Châu hô lớn giả vờ như mình đang làm trong một nhà hàng và Tiên chính là thựckhách.
Tiên đang đau buồn đến thúi cả ruột gan nhưng lại không saogiận nổi đứa cháu gái bé bỏng sau khi nghe thấy lời nói hóm hỉnh đáng yêu đó. Tiênkhông biết khi Thiên biết chuyện xảy ra với hồ cá yêu quý của họ thì sẽ sốc đếnmức độ nào.
“Mấy bạn cá nhỏ, mong tụi mày sẽ sớm siêu thoát. Tao đãkhông đủ sức để bảo vệ tụi mày rồi, tụi mày tha lỗi cho tao.” Tiên chấp tay cầukhẩn.
Tại một công viên, Thiên đang chăm chỉ phát tờ rơi cho một củahàng cà phê vừa mới mở ở gần đó.
“Cà phê Đam Mê không phải đam mỹ, uống một lần là mê, hai lầnlà phê, ba lần là tê. Nhân dịp khai trương cửa tiệm cà phê chúng em giảm 20% trênmỗi hóa đơn mua hàng. Mua đâu cũng vậy mua dùm em, em cám ơn.” Tay vừa thoănthoắt đưa những tờ quảng cáo, miệng thì luyến thoắn rao hàng thu hút người qualại.
Một cô gái đi ngang qua chỗ Thiên thình lình té ra đất rồingất xỉu, Thiên vội dìu cô gái vào chỗ mát ngồi nghỉ và lấy khăn thấm nước laumặt cho cô gái. Môt lúc sau thì cô gái tỉnh lại, thấy vậy Thiên liền lên tiếnghỏi.
“Cậu có sao không? Khi nãy thấy cậu nằm bất tỉnh nên tớ mangcậu vào đây ngồi cho mát.”
“Cám ơn cậu nhiều lắm.” Cô gái mệt nhọc trả lời.
“Cậu có cần vào bệnh viện không? Tớ thấy mặt cậu xanh xao lắm.”Thiên đề nghị.
“Tớ không sao chỉ cần ngồi nghỉ một lúc là khỏe thôi.”
“Cậu có gì cần tớ giúp thì cứ nói đừng ngại.”
Cô gái nhìn Thiên bằng đôi mắt ngờ vực.
“Cậu đừng lo, tớ là người tốt không có làm hại cậu đâu.”Thiên cố giải thích.
Bỗng cô gái ghé miệng vào tai Thiên mà nói nhỏ.
“Cậu mặc áo ngược rồi kìa.”
Thiên đưa mắt nhìn xuống chiếc áo của mình, giờ đây cậu mớihiểu vì sao từ sáng giờ có mấy vị khách cứ nhìn cậu mà cười tủm tỉm làm cậu cứtưởng bở là vì hôm nay mình đẹp trai hơn thường ngày nên được nhiều người để ý.Thiên nhìn cô gái với vẻ ái ngại, cô gái ngại ngùng nở một nụ cười thật hiền.Ngay lúc này Thiên mới phát hiện ra rằng cô gái thật đẹp với mái tóc ngắn ngangvai, đôi mắt to tròn lanh lơi cùng hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao thẳngtấp như của người ở các sứ lạnh, làn da trắng với hai má ửng hồng. Không biếtlàm gì Thiên cũng ngồi cười hề hà cho qua chuyện.

macthienvuong
08-04-2022, 06:25 PM
31. Emily là ai? ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)

Dượng Khoa thư thái vừa uống ngụm trà vừa đưa mắt dõi theo bảntin thời sự trên truyền hình.
“… Bộ quốc phòng Mỹ vừa thông báo các nhà khoa học nước nàyđã chế tạo thành công ra loại bom có thể tự vùi mình sâu qua lớp cát sa mạcvùng Tây Á và chỉ phát nổ khi đã chạm được lớp đất phía dưới, họ đặt tên cho loạibom này là Bọ Cát. Tiếp theo là bản tin đời sống. Hiện tại giải thưởng VietlottMega đã lên tới số tiền là 100 tỷ đồng, người dân trên khắp cả nước ai cũng đềurất hy vọng mình sẽ là chủ nhân của giải thưởng này, nhưng giải thưởng thì chỉcó một vậy ai sẽ là chủ nhân của số tiền 100 tỷ này đây? Cũng có thể là tôicũng có thể là các bạn. Tôi Như Quỳnh xin chào và hẹn gặp lại.” Nữ biên tậpviên xinh đẹp trong chiếc áo dài xanh ngọc cúi đầu chào kết thúc chương trình.
“Giờ này ông còn ngồi xem ti vi được sao. Ông có nhớ hôm naylà ngày gì không?” Hai Bình cầm cái điều khiển bấm nút tắt màn hình.
“Bà này sao thế thì hôm nay là thứ tư ngày 18 tháng 10, saobà lại hỏi vậy?” Dượng khoa vẫn bình thản ngồi nhăm nhi tách trà nóng trên tay.
“Vậy ngày 18 tháng 10 là ngày gì, đừng bảo với tôi là ôngquên rồi nha.” Hai Bình quắc mắt nhìn chồng.
“À tôi nhớ rồi, già cả mất rồi.” Dượng khoa vỗ mạnh vào đùinhư nhớ ra cái gì đó rất quan trọng.
“Cuối cùng ông cũng nhớ rồi hả.” Mặt Hai Bình rạng rỡ hẳnra.
“Là ngày thanh toán tiền thịt heo cho cô Bảy vậy mà tôi quênmất, may là có bà nhắc đó.”
Mặt Hai Bình tức thì tối sầm lại, dì Hai tiến lại sát chồngmình đưa tay giật lấy ly trà rồi đưa lên miệng uống hết trước sự kinh ngạc củadượng Khoa. Tức tối trong lòng Hai Bình cầm luôn ly trà và bình trà của chồng mìnhđi ra phía sau bếp trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác lần hai của dượng Khoa.
“Bà ấy bị sao thế?” Dượng Hai nhìn theo bước chân bực dọc củavợ mà tự hỏi.
Dưới bóng mát của cây Ngọc Lan trong công viên nơi Thiênđang phát tờ rơi, cậu và cô bạn mới quen đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau.
“Nãy giờ nói chuyện mà vẫn chưa biết tên cậu.” Cô gái lên tiếnghỏi.
“Mình tên là Thiên, Lê Cao Thiên, tên tớ có nghĩa là trờicao á. Còn cậu?”
“Tớ tên tớ là Emily Lữ.” Cô gái đáp.
“Cậu là người nước ngoài sao?” Thiên thắc mắc.
“Một nửa thôi, cha tớ là người Việt còn mẹ tớ là người Mỹ, tớmang hai dòng máu Hoa kỳ và Việt Nam.” Cô gái hóm hỉnh nói.
“À thì ra cậu là Việt kiều nhỉ?”
“Ừ..” Emily khẽ gật đầu mỉm cười.
“Emily tên cậu nghe hay ghê.” Thiên trầm trồ.
“Cậu biết tên tớ có nghĩa là gì không? Emily có nghĩa là làmviệc chăm chỉ, chịu khó, cần cù, không ngại bất kỳ khó khăn gian khổ nào. Tênnày do cha tớ đặt đấy vì ông mong tớ sau này sẽ trở thành một người mạnh mẽ. Tớthì thấy nó cứ sến sến sao ấy.” Emily nói.
“Không có sến tớ thấy tên cậu rất có ý nghĩa là đằng khác.Mà cậu nói tiếng việt giỏi ghê.” Thiên khen ngợi.
“Từ nhỏ tớ đã được cha dạy tiếng Việt rồi, ông nói là dù sốngở đâu thì cũng được quên nguồn gốc của bản thân, nên các phong tục tập quán củaViệt Nam ông đều chỉ bảo cho tớ biết.”
“Cha cậu thật là tuyệt vời!” Thiên hô lớn.
Emily nhìn Thiên và cười thật tươi.
“Mà này lúc nãy cậu nói là tớ cần gì thì cứ nói với cậu phảikhông?” Emily nói.
“Ừ… cậu muốn tớ giúp gì sao.” Thiên ngập ngừng.
“Cậu đi xem phim cùng tớ được không?” Mặt Emily bỗng đỏ bừng.
“Tưởng chuyện gì khó, cái này đơn giản thôi tớ sẽ đi với cậu.”
“Cám ơn nhiều nha Thiên, cậu thật tốt bụng.”
“Nhưng mà bây giờ cậu tạm ngồi đây đợi tớ một chút nha, để tớtranh thủ đi phát cho xong sấp tờ rơi này rồi chúng ta cùng đi xem phim.” Thiênngại ngùng gãi đầu.
“Thiên…” Emily gọi Thiên khi cậu bạn định rời đi.
“Để tớ phụ cậu, hai người sẽ nhanh hơn đó.”
“Ừ.” Thiên gật đầu lòng đầy cảm kích.
Số tờ rơi nhanh chóng vơi dần theo sự nhiệt tình của Thiênvà cô bạn mới quen Emily.
Tại một quán cà phê ở quảng trường lớn của thành phố, Vũ đangngồi một mình trên cái ghế dựa gỗ cạnh chiếc bàn vuông được phủ lên bởi tấmkhăn sọc caro màu đỏ trắng. Vũ khỏe khoắn trong trang phục thể thao với chiếcáo thun vàng chanh và quần jean xanh. Trên mặt Vũ là một chiếc kính mát lớn,trên tai là hai chiếc tai nghe màu trắng sành điệu. Cậu đang tập trung ghi chépgì đó cũng có thể là đang làm bài tập chẳng ai biết được.
“Cà phê của anh đây ạ.” Nhân viên phục vị nhẹ nhàng đặt lycà phê nóng xuống trắng mặt Vũ rồi rời đi.
Vũ chậm rãi thêm vào ly cà phê của mình 3 muỗng nhỏ đường,đưa lên miệng nếm một chút như thấy vẫn còn đắng, cậu liền cho vào thêm muỗngđường thứ tư. Vì Vũ đeo kính râm nên mắt cậu nhìn gì hay đang dừng lại quan sátở đâu không một ai biết được, chỉ duy nhất bản thân cậu là hiểu rõ.
Buổi trưa tháng mười, làn sương mù xanh nhạt bất thường lơ lửngtrên những hàng bằng lăng mọc hai bên đường, làn gió thu hớn hở đùa nghịch trênnhững quả hồng chín sớm, hạnh phúc đỏ rực rỡ khẽ đung đưa như những nàng tiênđang nhảy múa nổi bậc trên nền bãi cỏ non, nơi mấy gốc lộc vừng đang đơm hoa lộnglẫy. Dưới tán của cây lộc vừng lớn Út Nhàn đang loai hoai bên cạnh chiếc xe máycũ của mình. Thầy Hưng giám thị từ đâu xuất hiện dừng xe lại hỏi thăm Út Nhàn.
“Xe cô bị gì thế cô Nhàn.” Thầy Hưng giọng quan tâm.
“Tôi cũng không biết nữa thầy, tự nhiên chạy tới đây thì nóchết máy, gần đây lại không có chỗ sửa xe nào cả?” Út Nhàn lo lắng.
“Cô để đó tôi sửa cho.” Thầy hưng xoắn tay áo mình lên cao rồibắt đầu ngồi xuống quan sát máy móc chiếc xe cũ một cách thật chuyện nghiệp.?
Sau gần hơn hai mươi phút tháo ráp các linh kiện của chiếcxe thì thầy Hưng bỗng đứng lên nhìn chằm chằm vào út nhàn.
“Xong rồi hả thầy?” Út Nhàn hỏi.
“Xin lỗi cô, tôi vẫn chưa sửa được.” Thầy Hưng ấp úng nói.
Út Nhàn nhìn đống phụ tùng nằm la liệt trên đất lòng ái ngạikhông biết nói gì cho phải.
“13 giờ 30 cô Nhàn có tiết dạy phải không?” Thầy Hưng hỏi.
“Dạ!” Út Nhàn đáp mà mắt vẫn nhìn vào chiếc xe mà đau lòngkhông bút mực nào có thể tả được.
“Cái thầy này không biết sửa thì thôi, tự nhiên làm chiếc xera nông nổi này.” Út nhàn bực bội trong lòng.
“Cô Nhàn lấy xe của tôi chạy đến trường trước đi cho kịp giờdạy.”
“Dạ sao ạ?” Út Nhàn bất ngờ trước lời nói của thầy Hưng.
“Cô đi trước đi.” Thầy Hưng lập lại.
“Vậy sao được, sao có thể bỏ thầy lại đây.” Út Nhàn phản đối.
“Cô đi trước đi cho kịp giờ, sửa xong xe cho cô thì tôi sẽđuổi theo.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa. Cô mau đi đi.” Thầy Hưng nghiệm giọng.
“Vậy mọi việc ở đây nhờ cả vào thầy.” Út Nhàn ái nái.
“Đi đi…” Thầy Hưng đưa tay chào.
Út Nhàn đã lên xe thầy Hưng chạy đi được một đoạn nhưngtrong lòng vẫn lo lắng không yên. “Người gì mà… tốt bụng.” Út Nhàn tự cười mộtmình. Khuôn mặt lấm lem dầu nhớt của thầy Hưng cứ lẩn khuất mãi trong đầu Útnhàn suốt cả ngày hôm đó.
Trong ngôi biệt thự xa hoa được thiết kế tinh tế bằng nhiềucánh cửa bằng kính, Vương đang xem lại camera an ninh trong nhà mình. Mắt Vươngchợt sáng bừng lên khi thấy hình ảnh bản thân và Thiên xuất hiện trong khunghình. Thiên nặng nề cõng Vương trên vai đi vào trong phòng khách, đột ngột dosàn nhà quá trơn khiến Thiên trượt chân làm cả hai cùng lăn kền ra đất. Thiên lồmcổm bò dây trong khi Vương thì nằm ngay đơ một chỗ. Thiên vội đến kiểm tra xemVương có bị thương chỗ nào không. Bỗng cậu bạn lên cơn nôn ói rồi nhằm vào ngườiThiên mà nôn thóc nôn tháo. Quá tức giận Thiên dùng tay đẩy mạnh đầu Thiên rakhỏi cơ thể mình, lúc này vương cũng đã dừng cơn ói. Trên người Thiên lúc nàytoàn là chất nhầy từ trong cơ thể của Vương, Thiên quẹt thử vào thứ chất lỏng sềnsệt trên người và đưa tay lên mũi ngửi thử, xém chút nữa là cậu cũng nôn theongười bạn. Bực tức Thiên đứng dậy bỏ mặc Vương nằm lăn lóc trên sàn còn mìnhthì đi vào nhà vệ sinh. Trước khi đi Thiên còn giơ ngón tay thối ra trước mặt bạnmình như một lời cảnh cáo.
“Cậu ta dám…” Vương bất bình.
Hình ảnh trên màn hình máy tính vẫn còn tiếp tục chạy. Tầm 5phút sau Thiên từ nhà tắm bước ra với một thau nước lớn trên tay. Chất nhầyđáng sợ dính trên áo dường như đã được Thiên rửa sạch vì Vương thấy áo Thiên ướtđẫm nước. Thiên đặt thau nước xuống bên cạnh Vương tiếp đó dùng khăn sạch thấmnước lau mặt và những nơi dính chất ói cho cậu bạn, xong xuôi cậu dìu Vương lênchiếc sofa rộng ở giữa nhà. Sau khi Vương đã nằm yên trên chiếc sofa mềm mạiThiên lại mất tích đi đâu đó, ít phút sau cậu lại xuất hiện với chiếc chăn tovà đắp lên người Vương. Thì ra là Thiên đi lục lọi trong các phòng để tìm chăncho bạn mình. Quá mệt mỏi Thiên nằm lăn ra sàn rồi chìm vào giấc ngủ lúc nàokhông hay biết, một lúc sau do hơi lạnh từ chiếc đều hòa thổi quá to nên Thiêngiật mình thức giấc và hắt hơi liện tục mấy cái. Thấy không thể để Vương ngủngoài này nên thiên quyết định cõng người bạn vào căn phòng gần đó. Thiên khónhọc giữ cậu bạn trên vai nhích từng bước thật cảnh thật để tránh làm bạn mìnhté nhào như lúc nãy. Hình dáng của Thiên và Vương khuất sau cánh cửa phòng ngủ.Do các phòng ngủ không có đặt camera nên Vương chỉ có thể quan sát được tớiđây. Vương thả người dựa vào lưng ghế mắt nhìn lên trần nhà.
“Cậu ta cũng không xấu xa lắm.” cậu khẽ cười trong vô thức.

macthienvuong
09-04-2022, 07:15 PM
32. Án Mạng Ở Rạp Chiếu Phim ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


“Cuối cùng cũng xong rồi. Nhờ cậu hết đấy Emily.” Thiên vuimừng nhìn cô bạn bên cạnh.
“Hai chúng ta quả là một cặp đôi ăn ý.” Emily khen ngợi.
“Cô ấy nói là một cặp đôi sao?” Thiên tự nhủ trong lòng và mặtcậu bỗng đỏ bừng lên vì ngại.
“Thiên cậu sao thế?” Emily lên tiếng hỏi khi thấy Thiên bấtđộng không nói gì.
“À tớ không sao. Mà cậu muốn đi xem phim gì thế?”
“Tớ muốn xem phim “Cái chết ở rạp chiếu phim”, cậu thấysao?”
“Đó là phim kinh dị phải không, nghe đồn là ghê lắm.” Thiênnhăn mặt.
“Cậu sợ hả? Vậy chúng ta xem phim khác cũng được.” Emily áingại.
“Tớ đâu có sợ, cứ xem phim đó đi.” Thiên cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Vậy mình đi thôi.”
“Ừ đi.”
Thế là hai người bạn cùng đón xe buýt đi tới rạp chiếu phim đốidiện quảng trường lớn của thành phố. Thiên cũng có đôi lần thắc mắc về cô bạn mớiquen này vì sao lại rủ một người lạ như cậu đi xem phim cùng nhưng cậu nghĩcũng có thể là do ở Việt Nam Emily không có bạn bè nên việc chọn đại một ngườibạn vừa quen để đi xem phim cùng cũng có thể hiểu được. Mặc khác được đi chơicùng một cô gái xinh đẹp như Emily thì Thiên vui mừng không hết lấy đâu ra thờigian mà thắc mắc với suy nghĩ.
Tại nhà Hai Bình, dưới vòi nước chảy mạnh dượng Khoa đang rửabùn đất dính trên các dụng cụ làm vườn của mình. Tranh thủ hôm nay trời mát dượngKhoa ráng chỉnh lại mấy cây kiểng trong sân nhà, bỏ bê lâu ngày nên chúng mọc tựdo không theo một trật tự nào cả. Đặt mấy dụng cụ vừa mới rửa sạch lên tảng đáto trên sân để phơi cho khô, dượng Khoa nghe thấy trống bụng mình kêu inh ỏi,dượng đi vội xuống bếp xem dì hai nấu ăn xong chưa. Thấy vợ mình đang ngồi ănmì dượng Khoa lên tiếng hỏi.
“Hôm nay bà không nấu cơm à?”
“Còn ít cá kho trong bếp ông lấy ra ăn tạm với dưa cải đi.”Hai Bình nói với giọng thờ ơ.
Dượng Khoa tiến lại chiếc bàn ăn rồi ngồi xuống đối diện vợmình.
“Bà làm sao thế, bà giận tui cái gì sao?”
“Không có gì cả, ông đi ăn trưa đi để mặc tui.” Hai Bình quơtay vô tình đánh đỗ ly nước trước mặt xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
“Bà có gì không hài lòng chứ?” Dượng khoa nghiệm mặt nhìn vợmình.
“Ông còn dám hỏi tôi như vậy nữa hà?” Dì Bình bực dọc đáp.
“Bà thiệt là phiền phức mà.”
“Tức ơi là tức mà.” Hai Bình nhặt quả cà chua trong rổ trênbàn ném mạnh về phía chồng mình.
Quả cà chua bay thẳng về hướng Dượng Khoa đang đứng, đập mạnhvào cái trán cao của dượng khiến nó u lên một cục to tướng như trứng gà, quả càbể nát rơi bẹp xuống đất.
“Cái đầu của tôi.” Dượng khoa đưa tay chạm lên vết thươngtrên trán, mặt nhăn nhó ra vẻ đau đớn lắm.
“Ông có sao không?” Hai bình vội đứng dậy hỏi han.
“Bà có vấn đề hay sao mà lấy cà chua ném tôi.” Dương Khoa trảlời trong cơn đau.
Lúc này Hai Bình cảm thấy như mình không còn nhịn được nữanên tuôn hết những điều chất chứa trong lòng.
“Ông mới là người có vấn đề, ông biết hôm nay là ngày gìkhông?”
“Sao bà cứ hỏi hôm nay là ngày gì hoài thế. Tôi không biếtbà nói thử xem hôm nay là ngày gì.”
“Hôm nay là kỉ niệm 30 năm ngày mà ông cầu hôm tôi, vậy màông cũng quên cho được.” Giọng hai bình tức tưởi.
“À hóa ra là bà nổi giận với tôi sáng giờ là vì chuyện này.”
Hai Bình quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn chồng mình.
“Mà bà nhằm lẫn rồi còn tới 1 tháng nữa mới tới ngày đó.”
Hai Bình quay mặt lại nhìn chồng mắt té lửa.
“Ông nói tôi nhằm sao, tui nhớ rõ ngày ông cầu hôn tôi làvào ngày 18/10/1991 còn hôm nay là ngày 18/10/2021 đúng 30 năm vậy mà ông nóitui nhằm à. Ngày hôm đó dưới cây bạch quả trên đồi ông đã tặng tôi một vòng hoalan màu tím để làm tín vật cầu hôn. Làm sao tôi có thể quên được.” Hai Bình hậmhực.
“Chuyện bà kể thì đúng nhưng ngày thì bà nhớ lộn rồi, hôm đólà ngày 18/11/1991 chứ không phải là ngày 18/10.” Dượng hai giải thích.
“Tôi mà nhớ lộn, ông vô tâm thì có. Tôi không muốn nói vớiông nữa.” Hai Bình bỏ đi một nước vào trong phòng.
“Bà nó, bà nó…” Dượng hai kêu trong vô vọng.
Vết thương trên trán tuy đã hết đau nhưng nó vẫn còn sưngkhá to. Dượng khoa vừa dùng đá lăn lên cục u vừa suy nghĩ.
“Mình nhớ rõ là ngày 18/11 mà ta không lẻ mình nhớ lầm sao?Không thể nào.”
Buổi trưa nhưng rạp chiếu phim cũng khá là đông người.
“Cậu chờ ở đây đi để tớ lại mua vé.” Thiên nói với Emily.
“Thiên lúc nãy trên xe buýt tớ mua vé rồi.” Emily đáp cùng mộtnụ cười hiền.
“Vậy… sao được, ai lại để con gái trả tiền vé chứ.” Thiênđưa tay gãy trán ái nái.
“Tớ muốn ăn bắp rang cậu đi mua dùm tớ nhé.” Thấy cậu bạn ngạingùng Emily liền nhanh trí hiểu ra vấn đề.
“Ừ tớ đi ngay đây cậu đợi chút. Cậu có muốn uống nướckhông?” Thiên đã thôi ái ngại trong lòng.
“Cho tớ một ly Pesi cỡ nhỏ cám ơn Thiên.” Emily nhẹ nhàng đáp.
“Có gì mà cám ơn chứ, cậu bao tớ tiền vé, tớ mới cậu bắp vànước vậy là chung ta huề nhau.” Thiên hồ hởi.
“Ừ.” Emily bẽn lẻn.
Ít phút sau Thiên quay lại với một hộp bắp rang lớn và haily nước ngọt trên tay.
“Để tớ cầm phụ cho.” Emily đề nghị và đỡ lấy một ly nước từtay Thiên.
“Cậu xem phim này chiếu ở rạp nào đi, giờ chắc vào được rồiđấy.” Thiên nói.
Emily mở vé trên điện thoại ra xem
“Là rạp số 5.” Emily đáp sau một hồi dò tìm.
“Rạp số năm lối này chúng ta đi thôi.” Thiên nhanh nhẹn dẫnđường.
Emily bỡ ngỡ đi theo sau lưng Thiên, có lẽ vì đây là lần đầucô đi xem phim ở Việt Nam nên cảm thấy không thoải mái lắm.
Emily và Thiên cùng ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh nhau H9 vàH10 không quá xa cũng không quá gần màn hình lớn. Sau một hồi lâu quảng cáo, cuốicùng thì bộ phim “Cái chết ở rạp chiếu phim” cũng đã bắt đầu được trình chiếu.Bộ phim “Cái chết ở rạp chiếu phim” nói về một người đàn ông bị sát hại tại mộtrạp chiếu phim vào những năm 90, sau đó ông ta hóa thành quỷ dữ trở lại nhângian để giết người. Nạn nhân của con quỷ chính là những người đã vô tình ngồivào trúng chiếc ghế nơi mà ông ta đã bị giết và chiếc ghế chết chóc đó mang mãG9, chiếc ghế ngay trước mặt của Emily.
“Hên là chúng ta không ngồi ở cái ghế G9 đó.” Thiên thì thầm.
“Ừ may mắn thật.” Emily mỉm cười nhìn Thiên đang sợ hãi.
Đây có thể nói là bộ phim kinh dị đáng sợ thất mà Thiên đã từngcoi. Tuy đã dặn lòng là không được làm những chuyện mất mặt trước Emily nhưngThiên đã giữ được thể diện của mình. Cậu hú hét trong hoảng sợ, tay chân runlên bần bật, mắt nhắm nghiền khi tên ác quỷ chặt đầu một cô gái ờ cành đầu phim.Thình lình Emily đưa tay mình qua nắm chặt lấy tay Thiên, cậu giật mình nhưng vẫnđể tay nằm yên chứ không hề rút lại. Thiên cảm nhận được tay Emily rất ấm áp,lúc này cậu đã cảm thấy bớt sợ đi phần nào. Cậu đưa mắt nhìn qua cô bạn thì thấyEmily vẫn đang dõi mắt lên màn hình lớn như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.Nuốt nước bọt một cái ực xuống cổ, Thiên cũng hướng mắt lên màn hình theo dõitiếp bộ phim.
Trường tiểu học Cảnh Đôn , đã gần hết tiết thứ hai mà ÚtNhàn vẫn chưa thấy thầy giám thị Hưng đến trường, gọi điện thì không thấy thầyHưng nghe máy, Út nhàn cứ mãi thấp thởm không yên. Thình lình lúc này qua ô cửasổ lớp học Út nhàn nhìn thấy bóng dáng thầy Hưng trên chiếc xe cũ của mình đangtiến vào phía trong sân trường. Lúc này không chỉ gương mặt thầy hưng lắm lemmà vết dầu mỡ còn dính khắp lên cả áo quần thầy. Út Nhàn dõi mắt theo cho tớikhi thầy Hưng khuất hẳn sau khu nhà xe, cô giáo Nhàn bỗng cảm thấy gương mặt đầyvết bẩn của thầy Hưng thật đáng yêu và dễ mến.
Đèn rạp phim đã bật sáng, Thiên thở phào nhẹ nhõm cuối cùngbộ phim đáng sợ cũng đã kết thúc. Cậu đưa tay gạt vội đi những giọt mồ hôi lấmtấm trên trán.
“Á… có người chết.” Người phụ nữ ngồi ngay hàng ghế trước mặtThiên hét lớn.
Thiên vội nhảy qua hàng ghế đứng cạnh người phụ nữ, một ngườiđàn ông bị một con dao lớn cấm chặt vào ngực, máu ướt đẫm nhuộm đỏ chiếc áo sơmi trắng và một sự trùng hộp đáng sợ, ông ta đang ngồi trên ghế G9, chiếc ghếma quỷ trong bộ phim vừa kết thúc. Mọi người hoảng loạn bu quanh người đàn ông,một số có ý định rời đi. Thiên nhanh chân chạy thẳng về phía cửa ra vào.
“Đóng tất cả cửa lại, không cho bất giờ ai ra khỏi đây cho đếnlúc cảnh sát tới.” Thiên nói một cách vô cùng dứt khoát với nam nhân viên đangđứng ở cửa.
“Nghe rõ rồi.” Bạn nhân viên rạp chiếu phim tuy không biếtThiên là ai nhưng thấy sự quyết đoán của cậu thì vẫn làm theo mà không có ý kiếngì.
“Chặn tất cả cửa của rạp số 5, không cho bất kỳ ai ra vào trừcảnh sát.” Bạn nhân viên nói như hét vào bộ đàm.
“Nghe rõ.” Tiếng trả lời vang ra từ chiếc máy.
5 phút sau xe cảnh sát và xe cấp cứu đã nhanh chóng có mặt.Cảnh sát tiếp quản rạp chiếu phim, tiến hành phong tỏa hiện trường, xác ngườiđàn ông được đưa ra ngoài trên cán cứu thượng.

macthienvuong
10-04-2022, 03:48 PM
33. Thiên! Làm người yêu tớ đi


Cảnh sát bắt đầu công tác điều tra, họ mượn hai phòng trốngcủa trung tâm thương mại, phân khách ở rạp số 5 ra thành nam và nữ, tiến hànhkhám xét cơ thể và đồ dùng cá nhân của từng người. Thiên cho là họ đang tìm mộtcặp găng tay dính máu vì theo cậu hung thủ đã cố tình để lại hung khí trên ngườinạn nhân thì hắn ta không ngốc đến nỗi để lại cả dấu vân tay của mình, nên đểche giấu dấu vân tay trên cán dao thì chắc chắn hắn ta đã mang một đôi găng taycao su. Mà nghĩ lại từ lúc phát hiện cái xác tới giờ Thiên không nhìn thấyEmily đâu cả nhưng chắc có lẽ vì sợ quá nên cô đã tránh mặt vào một góc khuấtnào đó. Xui xẻo là cậu vẫn chưa xin số điện thoại của Emily nên cũng không thểnào gọi tìm được. Đang miên man trong suy tư Thiên vô tình bước lùi về sau mộtbước và va vào người đang xếp hàng sau lưng. Thiên vội quay đầu lại lễ phép xinlỗi vì sự vô ý của mình.
“Xin lỗi anh.”
Một người đàn ông cáo lớn với ánh mắt lạnh như băng nhìnthiên chăm chăm.
“Là… cậu sao?” Thiên giật mình khi nhìn lên mặt người đànông.
Người đàn ông đó không ai khách chính là Vương oan gia ngõ hẹpcủa Thiên.
“Cậu ta làm cái quái gì ở đây? Cậu ta đứng sau lưng mình khinào thế?” Thiên đang tự nói với bản thân.
Đầu Thiên vẫn ngoáy nhìn phía sau miệng thì nở một nụ cườigượng gạo với Vương. Trong khi cậu bạn vẫn lạnh lùng không chào không hỏi. “Cậuta ghét mình đến thế sao? Mà cũng đúng thôi chụp ảnh giường chiếu rồi còn lấyđi uy hiếp chính chủ nhân của nó, người ta ghét mày là đúng rồi Thiên à, khôngoan đâu.” Thiên tự thấy mình thật xấu xa đáng bị Vương đối xử lạnh nhạt như vậy.
“Tới lượt cậu kìa.” Vương nói không một tí cảm xúc nào.
Thiên quay đầy lên thì không còn ai phía trước mặt, anh cảnhsát trẻ tuổi đang ra hiệu cho cậu đi vào căn phòng nhỏ được dựng tạm bởi nhữngtấm màn vải lớn dùng để kiểm tra cơ thể. Thiên lại ngoái đầu nhìn Vương một cáirồi vén bức màn đi vào trong. Khi đã vào bên trong căn phòng, Thiên thấy trướcmặt mình là một cảnh sát đậm người tuổi tầm 30, viên cảnh sát ra lệnh cho cậu cởibỏ quần áo bên ngoài và đặt chúng lên chiếc bàn bên cạnh. Viên cảnh sát tỉ mỉdò tìm trong từng túi lớn, nhỏ trên quần áo, anh ta đưa quần áo lên ánh đèn đểchắc rằng không có lớp túi bí mật nào bị bỏ xót. Thiên co ro đứng ở góc phòngvì lúc này trên người cậu chỉ còn chiếc quần lót và áo thun ba lổ. Sau khi đãhoàn tất việc kiểm tra, viên cảnh sát ra hiệu cho Thiên mặc quần áo vào, trướckhi rời đi cậu còn phải ký vào biên bản để xác nhận sự việc. Thiên vừa bước racũng là lúc Vương bước vào. Thiên nhìn cậu bạn cười động viên một cái nhưngVương không thèm nhìn cậu lấy một giây, lạnh lùng bước vào sau tấm rèm vải. Tiếpđó Thiên được hướng dẫn qua một khu vực khác để lấy lời khai. Ngồi trước mặtThiên lúc này là một nhân viên cảnh sát khá lớn tuổi mặt hơi đăm chiêu nhìn vàotờ khai sơ bộ của cậu.
“Cậu nhà ở quận 7 phải không?” Viên cảnh sát trước mặt thìnhlình lên tiếng.
“Dạ đúng ạ.”
“Vậy tại sao phải đi một quảng đường xa đến rạp này để xem phimtrong khi có nhiều rạp lớn ở quận 7.” Giọng viên cảnh sát đanh lại.
“Dạ vì cháu đi làm thêm ở gần đây.”
“Có thật lý do chỉ là như vậy?” Viên cảnh sát nghiêm mặt.
“Dạ chỉ có vậy.”
“Cậu nói cậu đi xem phim chung với bạn vậy bạn cậu tên gì ngồighế số mấy?”
“Dạ ban cháu tên là Emily Lữ, cháu ngồi ghế H10 còn bạn cháungồi ghế H9.” Thiên rành mạch trả lời.
“Hai cô cậu ngồi ngay sau lưng người đàn ông bị đăm luônsao. Có phải là quá trùng hợp không?”
Thiên im lặng vì không biết phải trả lời như thế nào.
“Cậu và bạn gái quên nhau bao lâu rồi?”
“Ý chú nói Emily… Cháu và Emily không phải người yêu củanhau, chúng cháu chỉ vừa quen nhau ngày hôm nay thôi.”
“Mới quen và đã đi xem phim cùng nhau.” Ánh mắt viên cảnhsát sắt như dao xoáy thẳng vào Thiên.
“Dạ.” Thiên ngừng gật đầu.
“Bọn trẻ bây giờ làm gì cũng nhanh.” Viên cảnh sát lớn tuổibuông lời thở dài.
Bây giờ để ý Thiên mới nhìn thấy trên gương mặt dài như quảcà của viên cảnh sát có một nốt ruồi lớn dưới cầm, trên nốt ruồi có vài sợilông dài, lâu lâu chú cảnh sát lại dùng tay vuốt ve mất sợi lông ấy mỗi khi phảisuy nghĩ gì đó.
“Nghe nói cậu chính là người đã đề nghị nhân viên rạp phimkhông cho bất kỳ ai rời khỏi rạp sau khi phát hiện sự vụ?”
“Dạ đúng.” Thiên đáp nhỏ tiếng.
“Một hành động rất thông mình.” Viên cảnh sát khen ngợi vớichất giọng bình thường.
Thiên cố gượng nhìn rồi gật đầu thể hiện sự cảm ơn.
“Nhưng cậu vẫn nằm trong diện tình khi, hãy nhớ là luôn ngheđiện thoại, cảnh sát sẽ triệu tập khi cần thiết, nghe rõ chưa.” Viên cảnh sát gằngiọng.
“Dạ biết.” Thiên trả lời thật nhanh.
Lúc này một viên cảnh sát bước lại và nói với viên cảnh sátlớn tuổi.
“Đã tìm thấy găng tay dính máu.”
Viên cảnh sát trẻ cố nói thật nhỏ nhưng Thiên vẫn nghe đượcnhờ đôi tay thính của mình. Viên cảnh sát mặt dài, mắt sáng bừng lên khi nghethông tin quý giá đó.
“Xong rồi cậu có thể ra về. Nhớ là phải trình diện ngay khicó lệnh.” Chú cảnh sát nhắc nhở.
Thiên đứng dậy khỏi ghế cúi đầu và đi ra ngoài. Thiên chưa vộivề mà đứng nán lại nghe ngóng thông tin vụ án và chờ Vương. Chợt Thiên nhớ raEmily, cậu vội chạy qua khu vực lấy lời khai của nữ để tìm nhưng không thấyđâu. Thiên chạy hỏi những khách nữ khác nhưng không ai nhìn thấy Emily.
“Cậu đang tìm bạn gái mình à, cô ấy vừa ra về rồi.” TiếngVương vọng vào tai Thiên.
“Không phải là bạn gái tớ, chỉ là bạn bình thường thôi.”Thiên giải thích nhưng chính cậu lại không hiểu vì sao mình lại phải thanh minhvới Vương.
“Kiếm chỗ nào đó ngồi xuống đi tớ có chuyện muốn nói với cậu.”Vương thình lình đề nghị.
“Với tớ sao?” Thiên không tin vào tai mình.
Vương gật đầu một cái rồi quay mặt bước đi không để choThiên có thời gian để phản ứng.
“Cậu ta là loại người gì thế.” Thiên hậm hực.
Tuy vậy Thiên vẫn chạy lon ton, đuổi theo sau Vương.
Hai người bạn ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ bên trongmột quán cà phê được trang trí theo phong cách cổ điển Châu Âu. Bàn ghế chủ yếubằng gỗ được thiết kế tinh tế bởi những đôi bàn tay tài hoa, những bức phù điêuchạm khắc trên tường, trên trần nhà gợi nhớ về các lâu đài của các vị vua cổxưa, màu chủ đạo của quán là màu lá đỏ tạo cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu nhưng vẫnkhông kém phần xa hoa, sang trọng.
“Quý khách dùng gì ạ.” Một nhân viên nữ lễ phép nói.
“Cho tôi một cà phê Kopi Luwak nóng.” Vương nói.
Xem thực đơn một lúc thì Thiên ngước nhìn nữ phục vụ bằngánh mắt ngại ngùng.
“Cho mình một nước lọc.”
Vương thấy rõ sự ngượng ngùng trên gương mặt của Thiên nhưngcậu không biểu lộ cảm xúc gì.
“Quý khách xin đợi một chút.” Nữ phục vụ nhận lại quyển thựcđơn cúi đầu chào rồi đi về phía quầy nước.
“Cậu thấy vụ án này như thế nào?” Thiên chợt lên tiếng hỏi.
Vương trầm tư một lúc thì trả lời.
“Đây là một vụ giết người có lên kế hoạch trước chứ không phảilà giết người vô cớ. Người bị hại và hung thủ có thể quen biết với nhau.” Vươngnói mà mặt vẫn lạnh tanh.
“Cậu nghĩ nguyên nhân sâu xa dẫn đến vụ án mạng này là gì?”
“Có ba nguyên chính cho hầu hết các vụ án giết người đóchính là vì tình, tiền và danh lợi. Tớ sẽ bác bỏ giả thuyết giết người vì tiềnvà thiên về vì tình.”
“Tại sao?” Thiên thắc mắc.
“Vì đồng hồ và quần áo trên người ông ta đều là hàng bìnhdân không đáng tiền từ đó ta có thể suy ra ông ta không hề giàu có nên lập luậnvì tiền mà giết người thì khó mà thành lập.”
“Thế tại sao cậu lại nghĩ là vì tình.”
“Ông ta là một kẻ ngoại tình.”
“Dựa vào đâu mà cậu nói vậy?”
“Tuy ông đã tháo nhẫn cưới của mình ra nhưng trên ngón áp útcủa ông ta vẫn còn vết hằn do đeo nhẫn nhiều năm mà có. Một nam và một nữ cùngvào rạp xem phim cùng nhau thì 90% là người yêu của nhau. Và người phụ nữ đicùng ông ta không hề biết việc ông ta đã cưới vợ, đó là lý do ông ta phải giấuđi chiếc nhẫn cưới của mình.”
“Mình với Emily cũng đi chung nhưng cả hai chỉ là bạn bè.”Thiên nói thầm.
Vương quan sát thấy Thiên đang lầm bầm gì đó, cậu ta đang chửimình sao Vương nghĩ.
“Cà phề và nước đây ạ, chúc quý khách ngon miệng.” Nữ nhânviên nhẹ nhàng đặt hai ly thức uống xuống trước mặt Thiên và Vương.
Cà phê của Vương được đựng trong một chiếc cách có quai mạvàng, chiếc thìa khuấy nhỏ màu bạc. Phần nước của Thiên được rót một chiếc lythủy cao với đáy và thân được mạ những vòng tròn vàng trông rất sang trọng. Chỉlà nước mà được chứa trong cái ly xinh đẹp thì khi uống vào mùi vị cũng ngon hơn hẳn, Thiên gật gù. BỗngThiên sực nhớ ra chuyện gì đó cậu liền nhìn thẳng về Vương.
“Vậy không lẽ người phụ nữ phát hiện ra xác người đàn ôngchính là cô nhân tình của ông ta?” Thiên lớn tiếng hỏi.
“Ừ… Khi người đàn ông đó và cô nhân tình đi vào rạp, tớ đãngồi sẵn ở chỗ mình trước một lúc lâu. Tớ đã thấy họ nắm tay nhau khi đi vào ghếcủa họ. Khoảng 10 phút sau thì cậu và người yêu của cậu vào.” Vương thuật lợi.
“Đã nói Emily không phải là người yêu của tớ mà.” Thiên ra sứcthanh minh.
“Thế cậu có nghi ngờ ai là hung thủ không?” Vương hỏi.
“Tớ cũng có một vài nghi phạm: người đàn ông đội mũ ở ghếF8, chàng thanh niên mặc áo thun Yankees ghế G11, cô nhân tình ở ghế G8, ôngchú mang kính cận ở ghế H7 và Emily ở ghế H9.” Giọng Thiên chợt trầm hẳn.
“Cậu nghi ngờ cả người yêu mình sao?”
“Tớ không biết nhưng tớ đoán Emily ít nhiều có liên quan đếnvụ án này.” Thiên thở dài.
“Thế cậu định làm gì với người yêu cậu?” Có sự châm chọctrong giọng nói của Vương.
“Tớ chỉ mới quen biết Emily hồi sáng thôi, còn không có sốđiện thoại của nhau thì sao mà là người yêu được.”
“Vậy hiện tại cậu là người độc thân.”
“Đúng vậy.” Thiên gật đầu khẳng định.
“Vậy cậu làm người yêu của tớ đi.” Mặt Vương có chút ửng đỏ.
Thiên há hốc mồm, tim đập rộn ràng trước lời tỏ tình đường độtcủa cậu bạn vốn không thân thiết gì lắm. Gương mặt hoàn hảo trước mặt Thiênđang rất nghiêm nghị không giống như là đang nói đùa.
“Cậu muốn tớ làm người yêu cậu sao?” Thiên ngập ngừng hỏi lại.
Vương gật đầu gần như ngay lập tức khi Thiên vừa dứt câu.
Mặt Thiên lúc này cũng đã đỏ bừng lên, hai tai cậu đã chuyểnthành màu đỏ của cà chua, người ngoài không biết nhìn vào sẽ tưởng là cậu đangbị sốt.

macthienvuong
14-04-2022, 06:39 PM
34. Quý Bà Rose ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)
Sau một hồi hoang mang tột độ trước lời tỏ tình vô cùng đườngđột và hoang đường của chàng thiếu giagiàu có, Thiên đã bình tâm trở lại, thở một hơi dài, mắt nhìn thẳng vào Vương.Cậu khẽ chồm người về phía trước đặt tay phải mình lên tay trái Vương đang đặttrên bàn.
“Tớ hiểu cảm giác của cậu lúc này. Tớ là một người có tư tưởnghiện đại nên không bao giờ có ý kỳ thị gì cậu cả. Trong chuyện tình cảm yêu aithích ai là lẽ tự nhiên không có đúng hay sai. Nhưng… tớ không nghĩ là mình cóthể quen với một người con trai. Xin lỗi cậu.” Thiên vỗ nhẹ lên mu bàn tay củaVương thể hiện sự thông cảm sâu sắc.
Thiên làm ra vẻ như đang rất buồn rầu để tránh làm cho cậu bạnbị tổn thương. Tay Thiên bây giờ nắm chặt tay Vương như muốn xoa dịu đi nỗi đaubị từ chối tình cảm một lần nữa, đúng vậy một lần nữa, Thiên chua xót. Gương mặtVương có một thoáng buồn man mác, trong đôi mắt như dòng sông băng vào mùa đônggiá rét ấy ánh lên một ngấn lệ, long lanh như hạt châu vừa trong vừa lạnh buốt.Thình lình Vương rút tay mình lại rồi khoanh trước ngực.
“Cậu hiểu sai ý tớ rồi. Tớ cũng không có ý định quen với mộtngười con trai tùy tiện, dối trá, manh động và xui xẻo như cậu đâu.” Từng lờinói của Vương như từng cơn gió lạnh quét qua người Thiên khiến cậu tê cứng.
Thiên giật nẩy mình ngồi thẳng dậy hướng về Vương bằng gươngmặt quạu quọ.
“Cậu vừa bảo là muốn tớ làm người yêu của cậu là gì?” MặtThiên hầm hầm.
“Thì đúng vậy tớ muốn cậu làm người yêu của tớ?” Vương xácnhận.
Thiên lại một lần nữa nhìn cậu bạn một cách ngơ ngác, khônghiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đấy…” Thiên thoảng thốt.
Nhìn thái độ của Thiên chợt Vương phì cười một cái.
“Người mà tớ muốn làm người yêu chính là cậu… nhưng cậu khi ởhình dáng của người con gái kìa, chứ không phải cậu ở hình dáng của một đứa contrai.” Vương cố giải thích thật đơn giản.
Thiên tập trung cao độ để cố hiểu xem cậu bạn đang muốn nóigì. Cơ mặt Thiên dần giãn ra khi biết Vương không thích con trai, chợt như cógì đó vừa lướt qua trong đầu Thiên vỗ mạnh hai tay vào nhau tạo nên một tiếngkêu lớn khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
“Vậy ra cậu thích shemale (là một thuật ngữ được sử dụng phổbiến nhất trong ngành công nghiệp khiêu dâm để mô tả những người phụ nữ chuyểngiới hoặc những người có cơ quan sinh dục nam và các đặc điểm giới tính thứ cấpcủa phụ nữ (bao gồm phần ngực) có được thông qua nội tiết tố hoặc phẫu thuật) à?Nhìn bề ngoài nghiêm trang của cậu, tớ không ngờ luôn… Cậu biến thái thật đấyVương à.” Thiên nhìn Vương bằng đôi mắt ranh ma.
“Không.” Vương đáp dứt khoắt và lạnh lùng.
“Không là sao?” Càng lúc Thiên thấy mình càng rối bời hơn.
“Tớ muốn cậu lấy thân phận giả gái của cậu đóng giả làm bạngái của tớ.” Vương nói thật chậm và rành mạch.
Thiên thả mình trên ghế, mắt nhắm nghiền, các nơ-ron thần kinh của cậu đang hoạt động hết công sứcđể đưa ra một nhận định khái quát nhất cho tình huống trước mặt. Đúng 5 phútsau Thiên mở mắt ra nhìn Vương rồi lên tiếng hỏi.
“Tại sao lại muốn tớ giả làm bạn gái của cậu? Cậu có thể dễdàng tìm thấy một cô gái “đích thực” ở xung quanh cậu mà? Cô gái ngồi ở hướnghai giờ cạnh bồn cây nãy giờ cứ lén nhìn cậu cười hoài hay là cậu nhờ cô ta làmngười yêu của mình đi.” Thiên cố gắng đọc xem trong đầu cậu bạn đang nghĩ gì.
“Hiện giờ tớ chưa thể giải thích rõ được nhưng chỉ có cậu mớilàm được mà thôi.” Vương chắc nịch.
“Tớ hỏi cái này được không?” Thiên e dè.
Vương gật đầu đồng ý.
“Nhưng tớ thắc mắc là tại sao cậu phải tìm người giả làm bạngái mình ngay lúc này?”
Vương chần chừ ít giây trước khi trả lời.
“Vì gia đình muốn tớ đính hôn với một người mà tớ khôngthích nên tớ muốn nhờ cậu giả làm bạn gái để có cớ hủy cuộc đính ước này.”
“Tại sao cứ phải là tớ chứ? Tớ là con gái giả nên rất dễ bịngười khác phát hiện ra. Cậu nên tìm một người con gái thật sự. Người mà có cáinày nè.” Thiên đưa tay làm động tác nâng hai ngực.
“Không được…”
“Sao lại không được?” Thiên nói như mếu.
“Vì gia đình tớ rất đáng sợ, một người con gái bình thường sẽkhông chịu nổi đâu.” Giọng Vương vô cùng nghiêm trọng.
“Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ phát hiện người đó khôngphải là bạn gái thật sự của cậu.” Thiên nuốt nước miếng.
Vương để bàn tay dưới cầm, kéo từ trái sang phải làm độngtác tương tự như đang cắt cổ.
“Vậy mà cậu còn kêu tớ đóng giả làm bạn gái cậu. Cậu muốn tớchết đến vậy sao?” Thiên tức tưởi.
“Tớ tin con người mưu mô như cậu sẽ dễ dàng qua mặt được cácthành viên trong gia đình tớ.” Mặt Vương sắt lạnh.
Lúc này Thiên không biết nên phản ứng thế nào trước câu nóikhông biết đang khen hay là chê của cậu bạn. Miệng cậu méo sệt, ủ rủ như con gàvừa mắc mưa.
“Tớ không làm đâu, tuyệt đối không.” Thiên quả quyết sau khisuy nghĩ thật kỹ.
Vương không phản ứng gì tựa lưng vào ghế từ từ lên tiếng vớichất giọng vô cùng hấp dẫn.
“Nếu cậu chịu giúp tớ việc này thì tớ sẽ trả công cho cậu100 triệu hoặc cậu cứ ra cái giá mà mình muốn.” Vương đề nghị.
“100 triệu lận sao…” Giọng Thiên run run.
Vương gật đầu ý xác nhận là Thiên đã nghe đúng.
“Với 100 triệu này mình có thể đi học lại vào năm sau, mìnhsẽ mua áo mới cho Tiên, túi xách mới cho ngoại, xe bán cơm mới cho dì dượnghai, bánh kẹo cho bé Châu, sửa lại cái hàng rào nữa.” Thiên miên man trong viễncảnh tốt đẹp sẽ xảy ra khi có số tiền lớn trong tay.
Vương ngồi ngắm nhìn Thiên đang thoải mái hưởng thụ trong thếgiới tưởng tượng của mình. Vương phát hiện cậu bạn cũng rất đẹp trai với làn datrắng và đôi môi mộng nước ửng hồng, chiếc mũi cao tinh nghịch. Cậu cười thầmtrong lòng vì biết đã đánh trúng tim đen của Thiên. Vương hắn giọng vài cái nhằmcố ý cắt đứt mạch suy nghĩ của người bạn. Thiên dùng đôi mắt to tròn ngoan hiềnđể nhìn Vương.
“Xin lỗi nhưng tớ không muốn tham gia vào trò chơi biến tháicủa cậu.” Lời Thiên nói như cái bạt tay đánh thẳng vào mặt Vương.
Vương chống tay dưới cầm cố giữ cho hơi thở mình bình thường,mạch máu trên trán Vương có chút co giật vì tức giận. Nhưng cậu vẫn giữ thái độim lặng không nói gì.
“Tớ phải về rồi chào cậu.” Thiên đặt tờ tiền 50 ngàn lên bàndùng thanh toán ly nước, gật đầu chào Vương rồi nhanh chóng rời đi.
Vương khá bất ngờ khi bị Thiên từ chối lời đề nghị dù cậu đãdùng một số tiền lớn để làm mồi dụ. “Người tham tiền như cậu ta mà lại từ chối100 triệu của mình sao?” Vương đưa tay bóp nhẹ hai bên thái dương, cơn đau đầubắt đầu xuất hiện từ sau cuộc gặp mặt với mẹ và bà nội cậu cách đó vừa tròn 24tiếng.
Quay ngược về 24 giờ đồng hồ trước đó. Tại phòng khách biệtthự của Vương.
“Con mời bà nội và mẹ uống trà.” Vương lễ phép nói.
Bà nội Vương một người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc hoa râm búi caosau đầu, gương mặt phúc hậu, trên người là một chiếc áo dài màu đỏ rượu vang vàquần lụa trắng, vòng cổ ngọc trai sáng bóng cao quý, tuy đã lớn tuổi nhưng da dẻvẫn hồng hào, căng bóng do được săn sóc kỹ lưỡng.
“Cháu dọn về nhà đi, sống một mình thế này không ai chăm sócbà thấy cháu ốm hơn trước nhiều rồi.” Giọng bà nội Vương nhỏ nhẹ nhưng rất uyquyền.
“Đến bà nội cũng đã nói vậy rồi thì con nên ngoan ngoãn quayvề đi.” Mẹ Vương nói thêm vào.
Mẹ Vương tên là Trương Thị Hồng, mọi người thường gọi bà làquý bà hoa Hồng vì đây là loại hoa mẹ Vương rất thích và cũng vì nó trùng tên vớibà là Hồng hoặc có thể gọi bằng tên tiếng Anh là Rose (hoa hồng). Quý bà Hoa hồnglà một người phụ nữ khá là cao tầm hơn 170 cm ,trước đây bà vốn là một nữ diễnviên điện ảnh có tiếng tâm trong ngành giải trí thời kỳ đầu nhưng từ khi lấy chồnglà tỷ phú Lê Nguyên Khôi, nữ diễn viên Trương Thị Hồng đã thông báo giải nghệkhi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp. Một số bộ phim tiêu biểu của bà như : Nữcảnh sát hành động, Giọt nước mắt bên sông, Thiếu phụ kiên cường…
Vương trầm mặc không nói lời nào nhưng vì đã quá hiểu tínhcách của cháu và con trai mình nên bà nội Vương và quý bà Rose cũng không đề cậpđến vấn đề này thêm nữa.
“Hôm nay mẹ và bà nội đến đây vì có một chuyện quan trọngkhác muốn nói với con.” Quý bà Rose trịnh trọng.
Vẻ mặt thờ ơ Vương nhìn về phía mẹ và bà nội của mình. Quýbà Rose sau khi được sự đồng ý của mẹ chồng qua cái gật đầu thì tiếp tục nói.
“Cuối tháng này gia đình chúng ta và gia đình của chủ tịch Bạchsẽ tổ chức một buổi gặp mặt thân mật đồng thời nhân dịp này chúng ta sẽ tổ chứclễ đính hôn cho con và Thu Cúc con gái út nhà bên đó.”
Vương mím chặt môi hít thở để kiềm chế bản thân. Vương khônghề có tình cảm với Thu Cúc tuy rằng hai người đã nhiều lần gặp nhau. Cuộc hônnhân này cũng chỉ vì lợi ích kinh tế của đôi bên. Chủ tịch Bạch tên đầy đủ làTrần Thái Bạch người sáng lập nên tập đoàn nhà hàng khách sạn Lotus số một tạiViệt Nam. Chủ tịch Trần Thái Bạch và cha Vương chủ tịch Lê Nguyên Khôi vì muốnmở rộng thế lực đã quyết định tạo ra một cuộc kết hợp thông qua cuộc hôn nhângiữa hai đứa con của hai gia tộc. Tuy hai gia tộc không cần dựa vào nhau để cóthể tồn tại nhưng nếu kết hợp với nhau thì sẽ trở nên hùng mạnh nhất mà khôngcó bất kỳ thế lực hay gia tộc nào khác có thể vượt qua được. Khi con người đãcó tất cả thì chính là lúc họ muốn thứ lớn hơn tất cả.
“Con phản đối cuộc hôn sự này.” Vương dứt khoát.
Quý bà Rose nhìn Vương bằng ánh mắt bất lực rồi nhìn qua mẹchồng như đợi chờ sự giúp đỡ vì quá rõ sự cứng rắn của con trai nên bà biếtcàng bắt ép càng không thể giải quyết được chuyện gì.
“Tại sao con lại phản đối.” Bà nội Vương từ tốn.
“Vì con không yêu cô Thu Cúc. Nếu lấy nhau rồi thì người khổsẽ là cô ấy.” Vương phân trần.
“Con nghĩ sao nếu ta nói con bé Thu Cúc đó thích con. Vươngà con đừng nghĩ cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân kinh tế. Gia đình ta không cầndựa vào bất kỳ ai kể cả gia tộc của chủ tịch Bạch. Bà cũng phản đối hôn sự nàyngay từ đầu nhưng vì cha con đã lỡ hứa hẹn với người ta nên bà không tiện lêntiếng phản đối.”
Vương nhìn bà nội với lòng cảm kích không sao nói hết được.Quan sát thái độ của Vương một lúc thì bà nội nói tiếp.
“Tuy vậy bây giờ con cũng lớn rồi cũng đã đến lúc nghĩ tớiviệc thành gia lập thất. Con cứ thử đính hôn trước rồi sau đó bắt đầu tìm hiểunhau với Thu Cúc. Tình cảm sẽ nảy sinh khi ở gần nhau mà.”
“Nhưng con…” Vương ngập ngừng không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ Vương ngồi im lặng quan sát cuộc trò chuyện một cách tậptrung nhất.
“Bà sẽ không để cháu khó xử, bà cho cháu một lựa chọn khác nếutrong vòng một tuần cháu có thể dẫn về một người bạn gái để ra mắt gia đình thìbà sẽ cho hủy lễ đính hôn này ngay lập tức. Hãy dẫn về người mà cháu thật lòngyêu thương ấy.” Bà nội nhìn Vương rồi đá lông nheo, miệng mỉm cười bí hiểm.
“Mẹ vậy sao được…” Quý bà Rose hốt hoảng nhìn sang mẹ chồng.
“Mẹ nói được là được.” Bà nội Vương nghiêm giọng.
“Con đồng ý.” Vương đan chặt hai tay vào nhau.
“Nhưng với một điều kiện.” Bà nội Vương đanh giọng, “Phảimang về người mà con thật sự yêu nếu bà phát hiện ra con mướn ai đó đóng giảlàm bạn gái của mình thì con phải lập tức đính hôn với Thu Cúc. Con chấp nhậnchứ?”
Quý bà Rose lúc này bỗng nở nụ cười thật tươi, lòng vô cùngkhăm phục mẹ chồng của mình. Bà hiểu với tính cách băng đá nam cực của con traibà thì hiện tại khó mà yêu thương ai được nên lễ thành hôn chắc chắn sẽ diễn rađúng theo kế hoạch.
“Con chấp nhận.” Mặt Vương không hề biến sắc nhưng tronglòng cậu đang lo lắng vô cùng.
Bà nội Vương và quý bà Rose cũng hơi e ngại đôi chút trướcthái độ quả quyết đầy tự tin của cậu. Nhưng cả hai cũng cố tỏ ra mình là ngườinắm thế thượng phong, bà nội và mẹ Vương ngồi thẳng người ưỡn ngực hai tay đặtnhẹ lên nhau miệng nở nụ cười thật thanh lịch còn trong lòng thì ngổn ngangtrăm mối. Ba người nhìn nhau chẳng ai nói gì đến cả thở cũng phải thật khẽ, thậtsang trọng.

macthienvuong
15-04-2022, 03:31 PM
35. Chiếc ghế ma quỷ G9 ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Trường Cảnh Đôn sau giờ tan học mọi thứ thật yên tĩnh vàbình lặng, rừng cây hoa hướng dương trên đồi đang thu mình chuẩn bị rơi vào giấcngủ khi mắt trời cũng vừa lẩn mình sau rặng mây. Gió thổi từng cơn làm rơi mấychiếc lá khô từ trên cành cao xuống. Đâu đó trong sân còn lác đác vài học sinhđang đùa nghịch cùng nhau mà chưa vội ra về, thấy cô giáo Nhàn đi ngang, bọn trẻvội dừng chơi đùa cúi đầu chào cô giáo một cách thật lễ độ. Út Nhàn gật đầu đáplại rồi tiếp tục hướng về phía nhà xe. Dưới ánh sáng mờ ảo tàn rụi của mặt trời,Út nhàn đứng lặng thẩn thờ phía trước bãi xe bên cạnh cây hoa dâm bụt hoa vàng.Từng đóa hoa dâm bụt như một nàng tiên nhỏ đang diện lên mình một chiếc váy dạhội lộng lẫy màu của ánh dương đang khiêu vũ trên những tàn lá xanh mướt. Mộtbuổi dạ vũ của các nàng tiên và một vị khách không mời đó chính là út Nhàn, nhữngbông hoa dâm bụt vành óng khiến Út nhàn bị mê hoặc. Hôm nay Út Nhàn cảm thấytrái tím mình chợt trở nên lãng mạng và mong manh hơn thường ngày. Cô giáo Nhànvẫn chưa ra về không phải vì bị níu chân bởi những vũ điệu thướt tha của nhữngnàng tiên mà là vì cô muốn chờ một ai đó, nhưng trong lòng Út không dám chấpnhân sự thật này, sự thật là Út đã xuyến sao. Chợt có tiếng nói làm kinh độngcô giáo.
“Cô Nhàn chưa về sao, không lẽ xe cô lại bị hư nữa à.” ThầyHưng tiến lại gần chiếc xe máy cũ của Út Nhàn.
“Không phải đâu thầy, nhờ thầy mà giờ xe tôi đã bình thườnglại. Cám ơn thầy rất nhiều. Tôi chỉ đang đứng ngắm mấy đóa hoa dâm bụt thôi,hôm nay chúng nở đẹp quá.” Út Nhàn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên.
“Ừ đẹp thật đấy chắc nhờ mấy hôm nay mưa nên cây cối trongsân trường tươi tốt hơn hẳn.” Thầy Hưng đồng tình.
Thầy Hưng bước lên đứng cạnh Út Nhàn, hai người cùng nhau ngắmnhìn bụi hoa rực rỡ trước mặt, từng bông hoa to như cái bát đang rung rinhtrong gió. Dáng người thầy giám thị cao to vững chảy đứng cạnh thầy Út Nhàn cảmthấy mình thật nhỏ bé nhưng mặc khác lại thấy thật an toàn vì cảm giác như có sựche chở, bảo vệ. Thình lình Út Nhàn la lên hốt hoảng.
“Có sâu kìa.” Út Nhàn lùi lại khi thấy một chú sâu to trònngoe nguẩy trên cành cạnh chiếc lá bị ăn nham nhở.
Ngay lúc này thầy Hưng đứng bên cạnh liền dùng tay bắt chúsâu bỏ qua bụi cỏ gần đó một cách đơn giản không hề sợ sệt.
“Không còn sâu nữa, tôi đã chuyển nó qua nhà mới rồi cô Nhànđừng sợ.” Thầy giám thị nhìn út Nhàn rồi cười thật hiền hòa.
Út Nhàn bước lại bụi câu dâm bụt sau khi thấy chú sâu đã đượcthầy Hưng xử lý.
“Thầy Hưng ở đây còn một con này.” Út Nhàn chỉ vị trí chúsâu khác đang ẩn mình dưới lá.
“Chỗ nào vậy cô Nhàn.” Thầy Hưng vạch từng chiếc lá mà xem.
“Ngay tay tôi nè thầy, ngay đây nè.”
Trong ánh sáng nhá nhem của chiều tà, thầy Hưng căng mắt tìmsâu dưới sự hướng dẫn của Út. Thành lình do vô tình Thầy hưng nắm nhằm lấy taycủa Út Nhàn. Khi hai tay chạm vào nhau họ cảm thấy như có một luồn diện chạyxuyên qua cơ thể mình khiến họ tê dại trong vài giây. Út Nhàn rút vội tay mìnhlại, mím chặt môi ngại ngùng, thầy Hưng cũng vội rụt tay lại, cảm giác mềm mạitừ tay của cô giáo Nhàn khiến tim thầy đập loạn. Cứ tưởng sau tai nạn đó ÚtNhàn sẽ bỏ ra về nhưng không Út Nhàn vẫn đứng đó cạnh thầy Hưng thật gần cùngnhau bắt sâu dù cho ánh sáng đã tàn lụi từ khi nào.
Mặt trời cuối cùng cũng đã về núi nhường bầu trời lại chocác vì sao đêm, các học sinh mãi chơi cuối cùng cũng đã lần lượt kéo nhau ra khỏisân trường.
“Trời tối rồi chúng ta về thôi. Mọi người chắc cũng đã về hếtrồi.” Thầy Hưng nói.
“Thầy Hưng… tôi có chuyện này muốn nói với thầy.” Út Nhàn ngậpngừng.
“Có chuyện gì thế cô Nhàn.” Thầy Hưng nhìn thẳng vào mắt Út.
Út Nhàn e dè không biết phải mở lời như thế nào, út muốn nóirằng mình cũng rất mến thầy Hưng. Mặt cô giáo Nhàn đỏ rần lên như người say rượunhưng may sao trời không có ánh sáng nên người đối diện không nhìn thấy được.
“Tội muốn nói là thầy đi về cẩn thận.” Út Nhàn bực tức bảnthân vì không dám nói ra điều mình muốn nói.
“Vâng cảm ơn cô, cô cũng chạy xe cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ, chào thầy.” Út Nhàn thở dài tiếc nuối.
Chiếc xe máy cũ chở Út nhàn rời khỏi sân trường vắng vừa đượcthấp sáng bởi một vài bóng đèn vàng, mang theo một nỗi niềm u tư sầu muộn khắckhoải. Thầy Hưng lặng thinh lòng tự trách mình, “Sao lại không nhân cơ hội nàybày tỏ tình cảm của mình cho cô ấy, mày thật là một kẻ nhát gan Hưng à.” Thầygiám thị đấm mạnh vào ngực thể hiện sự nuối tiếc.
Tối đó tại nhà Thiên phía trước hồ cá bằng chậu cây mà giờđây không còn con cá nào bên trong chỉ còn lại cây hoa súng và vài chiếc bèođang trôi lãng đảng trên mặt nước. Thiên ngồi trên gối, sắp một dĩa bánh ghẹora đất, phía sau lưng Thiên là Vũ, Tiên và bé Châu. Thiên đau lòng nhớ lại mớingày hôm qua cậu còn ra chơi đùa cùng lũ cá vậy mà giờ đây chỉ còn lại những kỉniệm trong kí ức mà thôi. Mặt Thiên lạnh tanh quay lại nhìn vào kẻ gây tội ácbé nhỏ đang đứng ngay sau cậu.
“Bé Châu con mau lại đây xám hối tội lỗi của mình đi.” GiọngThiên nghiêm khắc.
Bé Châu ục ịch qùy xuống cạnh Thiên mặt tỏ ra ăn năn hối hận.
“Cậu Thiên giờ con phải làm gì?” Châu mím môi nghiêm mặt làmđiệu bộ thật nghiêm túc.
Thiên dùng đôi mắt hững hờ nhìn bé Châu rồi nói.
“Châu hãy nói theo cậu, hãy cầu xin sự tha thứ của những bạncá đã chết oan dưới tay con. Con hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.” Châu gật đầu làm đôi mà mập ú rung lên
Tiên nhìn Vũ bằng ánh mắt ái ngại trước hành động trẻ con củaThiên. Vũ đáp làm bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Thiên chấp tay trước mặt, bé Châu thấy vậy cũng vội làmtheo.
“Tôi bé Châu xin lỗi các bạn cá.” Thiên ngừng lại đợi choChâu nói theo.
“Tui bé Cheo chin lỗi cá.” Châu ngọng nghịu lập lại lờiThiên.
“Cá Vua, cá hậu, cá quan, cá lính, cá dân thường sống khônthác thiên ra đi thanh thản. Cát bụi trở về với cát bụi, cánh hoa rơi rụng theonước quay về với biển.” Thiên im lặng đợi Châu lên tiếng.
Nhưng một hồi không nghe thấy Châu nói gì.
“Châu tới con kìa.” Thiên nhắc nhở.
“Cậu Thiên nói dài quá, châu không nhớ.” Châu phụng phịu,“Châu chỉ nhớ cờ vua trở thành cát bụi.”
Thiên mím môi giữ cho mặt thật nghiêm tránh phụt cười trướccậu nói không đầu đuôi của Châu
“Vậy cũng được, giờ nói theo câu cuối nha, nhớ kỹ câu nàykhông được quên.” Thiên giả vờ gằn giọng.
“Dạ.” Giọng Châu kéo dài thật dài.
“Châu hứa từ nay không được bắt cá ở hồ súng của cậu Thiên nữa.”Thiên nói.
“Cheo xin hứa không bắt cá của cậu Thiên nữa.” Châu nói chữđược chữa mất.
“Tốt bây giờ hãy lại ba cái.” Thiên nói rồi chấp tay lạy bacái.
Bé Châu thấy vậy vội làm theo. Tiên và Vũ cũng chấp tay cúilạy để tỏ lòng thương tiếc với lũ cá.
“Cậu Thiên xong rồi phải không? Châu muốn ăn bánh.” Châu chỉvào dĩa bánh kẹo trước mặt.
Thiên chợt hiểu ra đây chính là lý do mà bé Châu nảy giờngoan ngoãn làm theo những gì mà cậu nói. Thiên giả bộ nhăn mặt nhìn châu.
“Muốn ăn mấy cái?” Thiên hỏi.
“Hai cái đi cậu Thiên, lấy cho con bánh dâu á.” Châu bắt đầulắc lư thân tròn của mình.
“Cho Châu hết luôn nè.” Thiên đưa cả dĩa bánh cho Châu.
Bé Châu vui vẻ đón lấy phần thưởng vì sự nghe lời của mình.
“Cậu Thiên khi nào mới có cá trong hồ nữa. Châu sắp mở nhàhàng nên cần có cá để làm thức ăn. Cậu Thiên xem một tuần nữa thì trứng cá nở kịpkhông?” Châu nhìn Thiên mắt long lanh.
Thiên ngồi bệch xuống đất, nhìn Châu bằng đôi mắt bất lực, đầugục xuống gối như đang khóc. Cậu thấy công sức dạy dỗ từ nãy tới giờ của mìnhnhư là giã tràng xe cát. Tiên và Vũ nhìn Thiên quằn quại mà không nhịn được cười.
Bé Châu đứng bênh cạnh miệng ăn nhồm nhoàm chiếc bánh dâu,tay trái vỗ vỗ lên vai Thiên như muốn an ủi. Cô bé không biết mình đã làm saigì mà cậu lại như vậy. Chắc là không được ăn cá do mình nấu nên cậu Thiên mới buồn,Châu thầm nghĩ.
Không lâu sao đó tại phòng Thiên, Vũ đang ngồi trên giườngtay ôm Đầu Vuông Tiên Sinh, không biết vì hôm nay chiếc gối ôm đã được giặt sạchhay do Vũ đã quen mùi của nó không ai biết được và Thiên nằm ngay bên cạnh.
“… Cậu nghĩ sao về vụ án ở rạp chiếu phim mà tớ vừa kể cho cậu.”Thiên kết thúc cậu chuyện dài bằng một tiếng thở dài.
Trầm tư một lúc Vũ chậm rãi nói.
“Cậu thấy có gì lạ không tại sao hung thủ tại chọn cách ratay ở một nơi đông người như rạp chiếu phim mà không phải là một khu vực nào đóvắng vẻ?”
“Tại sao nhỉ?” Thiên vò đầu.
“Còn một điểm nữa đó chính là tình tiết cái xác được phát hiệnkhi đang ngồi trên chiếc ghế G9 trùng khớp với chiếc ghế quỷ ám G9 trong bộphim “Cái chết ở rạp chiếu phim” tớ không cho đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Vậy ý cậu là…”
“Có thể tên sát nhân mô phỏng theo tình tiết chiếc ghế maquái trong phim để tiến hành giết người.”
“Nhưng vì sao hắn lại làm vậy?” Thiên ngồi bậc dậy nhìn Vũ.
“Tớ không mong là suy đoán của tớ là chính xác nhưng kẻ thủác này có thể tiếp tục sẽ gây những vụ án tương tự xoay quanh chiếc ghế G9trong các rạp chiếu phim. Có lẽ hắn là một kẻ biến thái hoặc hắn say mê bộ phimkinh dị này đến điên loạn.” Nhìn mặt Vũ lúc này không khác gì một thám tử chuyênnhiệp đang suy luận vụ án với đôi mắt sáng nhìn vào hư không, chân mày nhíu lạitạo nên một rãnh dài ở giữa, răng cắn chặt môi dưới trong khi môi trên thì mở hờ.
“Nhưng mà dựa vào đâu cậu lại nói hắn ta dựa vào tình tiếc củabộ phim “Cái chết ở rạp chiếu phim” trong khi chỉ có một tình tiết giống trênphim là chiếc ghế G9. Cậu đừng có mà hù tớ, theo tớ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫunhiên không hơn không kém. Chỉ là vô tình ông ta ngồi trên ghế G9 và bị giếtthôi.” Thiên đầy vai Vũ ý phản đối.
“Vậy cậu quên người đàn ông bị giết đầu tiên trên phim làngười như thế nào à?”
“Người đàn ông nào… ý cậu nói nhân vật Trần Văn Nam do diễnviên Gia Bảo đóng phải không.” Thiên cố nhớ lại.
“Đúng thế.” Vũ đáp.
“Là người thế nào… thì là một người đàn ông tốt.” Thiên ậm ờkhông chắc.
“Chắc là lúc đó cậu bận lấy tay che mắt nên không xem đượcgì phải không?” Vũ cười vì quá hiểu nỗi sợ đối với phim kinh dị của Thiên.
“Ờ…” Thiên đáp một cách đầy mắc cỡ.
“Nhân vật Trần Văn Nam là người đàn ông tuy đã có vợ conđàng hoàng nhưng vẫn lén quan hệ với người đàn bà khác ở bên ngoài.”
“Ông ta là kẻ ngoại tình giống như nạn nhân trong rạp chiếuphim sáng nay.” Thiên kích động.
“Đúng vậy.”
“Mà khoan chuyện người đàn ông sáng nay ngoại tình là doVương tự suy luận ra thôi làm gì có chứng cứ gì.” Thiên cố đưa ra lý do bác suyluận của Vũ.
“Tớ có chứng cứ. cậu xem cái này đi.” Vũ từ tốn đưa diện thoạiđang mở một bài viết trên facebook.
“Đây là cái gì?” Thiên hỏi.
“Đọc đi rồi biết.”
Thiên đọc thật nhanh bài viết, nội dung cơ bản nói về việcchồng của tác giả ngoại tình và tác giả còn bị cô người tình nhắn tinh khủng bố.Bài viết này cách đây đã hai tháng hơn. Thiên nhìn Vũ ngơ ngác không hiểu.
“Kéo xuống phía dưới phần bình luận xem ảnh đi.” Vũ nói.
Ngay đầu phần bình luận là hình ảnh đôi nam nữ mà tác giảghi chú đây là chồng và cô nhân tình.
“Đây chính là người đàn ông bị giết ở rạp chiếu phim và côgái đi cùng ông ta. Vậy thật sự ông ta đã ngoại tình.” Thiên hét lớn.
“Chính xác.” Vũ gật gù lên tiếng.
“Nhưng… có một việc tớ muốn làm rõ. Tại sao cậu lại biết mặtngười đàn ông bị giết trưa nay trong khi chưa có thông tin gì về vụ án mạng nàytrên báo chí mà.” Thiên bỗng nhích ra xa Vũ và nhìn cậu bạn bằng đội mắt nghingờ.
Vũ chợt nở một nụ cười gian ác khiến Thiên nổi hết cả da gà.
“Có gì mà khó hiểu, chiều nay tớ cũng có mặt ở rạp số nămmà.”
Thiên mắt chữ o miệng chữ a khi nghe lời của Vũ vừa nói. Cậukhông thể tin được hai người bọn họ ở cùng chung một rạp mà cậu lại không haybiết bất kỳ điều gì về sự tồn tại của Vũ. Sự nghi ngờ tràn ngập ám ảnh trong khắptâm trí Thiên. Cậu nhìn Vũ với đôi mắt sợ hãi xen lẫn dỗi hờn. Cậu ấy đi xemphim với ai? Tại sao không rủ người bạn thân là mình đi cùng? Cậu ấy có liênquan gì với vụ án này không? Thiên chua chát.

macthienvuong
16-04-2022, 03:40 PM
36. Bé Châu vị cứu tinh


“Làm gì mà cậu nhìn tớ ghê vậy?” Vũ nhướng mắt nhìn Thiên.
“Thế cậu có nhìn thấy tớ trong đó không, trong rạp phim á?”Thiên khoanh tay trước ngực ra vẻ bực dọc.
“Tớ có thấy cậu… nhưng.”
“Tại sao cậu không gọi tớ?” Thiên căng giọng.
“Vì tớ thấy cậu đi chung bạn gái nên tớ không muốn làm phiền.”Thiên nheo mắt tinh nghịch.
“Đó đâu phải là bạn gái tớ, chỉ là vô tình quen biết thôi, cậuthừa biết tớ chưa quen ai mà.” Thiên bào chữa.
“Ờ ờ tớ hiểu… cậu đừng kích động vậy. Lỗi của tớ, tớ xin lỗiđược chưa.”
“Được…” Thiên chấp nhận lời xin lỗi bằng cái gật đầu, “Nhưngsao lúc cảnh sát chia phòng khám xét tớ lại không thấy cậu?”
“Tớ là người đầu tiên bị kiểm tra, sau đó mẹ tớ gọi báo cóviệc gắp nên tớ phải về nhà ngay mà không kịp nói gì với cậu.” Vũ nở nụ cườiranh mãnh.
“Bạn bè thế đấy, thà không biết cậu ở đó thì thôi giờ lại biếtcậu cũng ở cái rạp số 5 đáng sợ đó vậy mà nỡ bỏ rơi tớ bơ vơ.” Thiên quay mặtđi, giọng có chút dỗi hờn.
“Tớ xin lỗi mà, đừng giận tớ nữa. Nhưng cậu cũng đâu phải bơvơ một mình, tớ thấy Vương đứng chung với cậu mà.”
“Tên Vương ấy và tớ thì có liên quan gì với nhau, chưa thànhkẻ thù là may mắn lắm rồi.” Thiên cáu kỉnh khi nghĩ tới oan gia của mình.
“Tớ thấy cậu ta cũng được mà…” Vũ ngưng lại vì biết mình lỡmiệng khen kẻ thù của cậu bạn.
“Được gì mà được cậu ta biến thái lắm.” Thiên nói giọng khóchịu.
“Biến thái sao?” Vũ nghi ngờ.
“Ừ đúng vậy. Chuyện dài lắm hôm nào rảnh tớ kể cho nghe.” GiọngThiên chắc nịch, “Ủa mà cậu ngồi ghế nào trong rạp vậy Vũ.”
“Tớ ngồi ghế L15.”
“Thì ra cậu ngồi xa vậy hèn gì tớ không thấy cậu là đúng rồi.”Thiên tặc lưỡi.
Thình lình cuộc nói chuyện trong quán cà phê lúc chiều vớiVương bỗng hiện về trong đầu Thiên.
“Cậu ngồi ghế số mấy vậy Vương?” Thiên hỏi với sự tò mò.
“Ghế L16.” Vương cụt ngủn đáp.
“Cậu ngồi xa đến vậy hèn chi tớ không thấy.”
Quay về với hiện tại, Thiên kinh hoàng, giọng đứt quảng nhưmới vừa chạy 1000 mét vượt rào.
“Cậu ngồi L15 còn Vương ngồi ghế L16 vậy hai người ngồi cạnhnhau sao?” Thiên hoảng loạn, mắt long lên sòng sọc.
“Ừ.” Vũ đáp thật khẽ.
“Hai người bọn cậu hẹn họ với nhau à, hèn gì lúc nãy còn nóitốt của cậu ta. Vương và cậu quen nhau khi nào? Định giấu tớ đến bao giờ nữađây.” Thiên nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Bọn tớ không có hẹn hò với nhau?” Vũ phì cười.
“Thế tại sao lại đi xem phim cùng nhau? Đáng lẽ người đi xemphim cùng cậu phải là tớ chứ, người bạn thân nhất của cậu đây nè, vậy mà....” MặtThiên phụng phịu.
“Không có đi xem phim cùng nhau. Tớ và Vương chỉ là vô tìnhmua ghế gần nhau trong rạp mà thôi. Đến khi vào rạp tụi tớ mới biết là ngồichung nhau. Cả hai cũng bất ngờ lắm. Mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp ngẫunhiên.” Vũ cố sức thanh minh.
“Có thật vậy không?” Thiên dò xét.
“Thật và đây cũng chính là lý do mà tớ không dám gọi cậu. Tớsợ cậu mà biết tớ với Vương ngồi cạnh nhau trong rạp chiếu phim thì thế nàocũng có chuyện xảy ra.”
“Sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?” Thiên tự hỏi.
“Cậu sẽ nghi ngờ lung tung cho rằng tớ phản bội bạn bè và đitheo kẻ thù không đội trời chung của cậu.” Vũ ôn tồn nói.
“Tớ đâu phải là hạng người như vậy.” Thiên khó chịu với câunói nghi oan của Vũ
“Cậu nhìn lại tay mình đi Thiên.”
“Tay tớ thì làm sao?” Thiên đưa mắt nhìn xuống.
Cây bút chì đã bị bẽ gãy làm đôi dưới bàn tay rắn rỗi củaThiên lúc nào mà chính cậu cũng không hay biết. Cậu ái ngại nhìn Vũ rồi cất vộicây bút gãy nát xuống dưới gối.
“Cậu đang tưởng tượng cây bút đó là tớ hay là Vương vậy?” Vũnghiêng đầu cố đưa mắt tìm mắt Thiên.
“Làm gì có nghĩ tới ai đâu, chỉ là tai nạn thôi.” Thiên chốngchế.
Vũ gật gù miệng mỉm cười trước gương mặt gượng gạo của ngườibạn.
“Cậu thấy cô bạn đi chung với cậu hôm nay là người thế nào?Tên là Emily phải không?” Vũ bỗng đổi chủ đề.
“Sao cậu lại nhắc tới Emily? Hay là cậu cũng nghi ngờ cô ấy?”
“Không hẳn vậy, tớ chỉ thấy việc cô ta tiếp cận cậu là có mụcđích chứ không phải là tình cờ.”
“Tớ cũng có suy nghĩ giống cậu nhưng tớ dám chắc một điều côấy không thể nào là hung thủ được.”
“Tại sao cậu lại dám khẳng định như vậy?”
“Vì… trong suốt thời gian bộ phim được chiếu Emily đã nắm lấytay tớ không buông ra dù chỉ một giây.” Mặt Thiên đỏ ửng.
“À thì ra là vậy. Cậu may mắn thật đấy Thiên.” Vũ trêu ghẹoThiên.
“Vậy lý do Emily tiếp cận tớ là gì.” Thiên ngơ ngác.
“Là vì cô ấy thích cậu đó, cậu chậm tiêu thật đấy Thiên.” Vũcười to.
Thiên chẳng biết lời của Vũ nói có đúng không nữa nhưngtrong lòng cậu vẫn có cái gì đó lấn cấn không yên khi nghĩ về Emily.
Thình lình cửa phòng bật mở, Phong từ ngoài ló đầu vào.
“Anh vào được chứ? Có phiền gì hai đứa không?” Phong chớp chớpđôi mắt.
“Vào đi anh, có gì mà khách sáo vậy.” Thiên chân thành mờiPhong.
Vũ cũng chào đón Phong với một gương mặt tươi rói rạng rỡ.
Phong bước vào trong phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghếcạnh bàn học.
“Cho anh lánh nạn ở đây một chút, bên nhà anh đang có chiếntranh.”
Thiên và Vũ nhìn nhau mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Cha mẹ anh đang cãi nhau, cãi nhau rất to.” Phong thở dàingao ngán.
Ngay lúc này tại phòng khách nhà bà Năm, mọi người đang tập trunglại với nhau bàn tán. Bà Năm lên tiếng trước.
“Có chuyện gì mà cha mẹ con cãi nhau vậy Nhi?”
“Con có nghe thấy tiếng anh rể nói gì đâu toàn là tiếng củachị Hai thôi.” Út Nhàn nhận xét.
Bé Châu ngồi yên trong lòng Tiên ngoan ngoãn ăn cây kẹo mútvị dâu nhưng tai vẫn vểnh lên chú tâm lắng nghe cuộc nói chuyện của người lớn.Tiên thì ngồi im thin thít chẳng dám cử động, lần đầu cô mới nghe thấy Dì dượngHai gây nhau to tiếng vậy. Miệng Tiên cũng đang ngậm cây kẹo mút vị xoài mà béChâu vừa đưa cho.
“Con cũng không rõ nữa ngoại sáng giờ con đi trang điểm chocô dâu ở dưới Tiền Giang vừa về tới nhà đã thấy chiến tranh giữa Nga vàUkraine. Con lật đật dẫn bé Châu qua đây để tránh đạn lạc.” Nhi dứt lời rồi thởdài.
“Út mạnh dạn đoán Nga chính là chị Hai còn Ukraine chính làanh rể. Nãy giờ toàn thấy Nga rải tên lửa hành trình xuyên lục địa ra chứ có thấyUkraine có hàng động nào quá đáng đâu, thật ra lâu lâu cũng có bắn vài phátsúng nhưng chẳng ăn thua gì. Quả lực hai bên quá là chênh lệch nhau.” Út Nhànbình luận.
“Con nhỏ này.” Bà Năm đập tay lên vay Út một cái.
“Tự nhiên đánh con, con nói gì sai đâu.”
Nhi cố gượng cười trong chán nản.
“Chính vì cha con cứ lầm lì không cãi lại nên mẹ con mớicàng tức hơn. Chắc chẳng ai biết lí do của cuộc chiến này ngoài cha mẹ con.”Nhi lấy tay lau gương mặt còn dính bụi đường của mình.
“Thế thằng Phong có biết lý do không? Hỏi thử Phong đi.” BàNăm đề nghị.
Nhi buộc lại đuôi tóc phía sau đầu cao lên để lộ phần gáy chothoáng rồi lên tiếng.
“Nó cũng không biết đâu ngoại, vừa thấy cha mẹ cãi nhau nó đãba chân bốn cẳng nhảy qua hàng rào dâm bụt trốn vô phòng Thiên lánh nạn rồi.”
“Vậy không ai biết lý do của cuộc chiến tranh này sao?” ÚtNhàn tiếc nuối vì không thể tiếp tục hóng chuyện.
“Con biết vì sao ông bà ngoại cãi nhau nè bà Út.” Giọng Châukhông còn đớt nữa mà vô cùng lưu loát.
Tất cả mọi người đầu quay lại nhìn đứa bé mập ú, má căng phồngnhư con sóc chuột, trên đầu có hai cục tóc tròn như Natra, miệng dính kẹo tèmlem, một tay đang cầm con búp bê tóc vàng, tay còn lại cầm cây kẹo mút đang ăndở, như một vị cứu tinh vừa xuất thế.
“Bé Châu yêu dấu của bà Út mau kể bà Út nghe vì sao ông bàNgoại của con gây nhau đi.” Út nhàn xoa xoa cái bụng tròn căng của bé Châu vàilần.
“Châu con biết gì nói đi, mẹ sẽ mua gà rán cho con.” Nhi gấpgáp.
“Kể cho bà cố nghe chuyện xảy ra ở nhà đi Châu, bà sẽ mua kẹocho Châu.” Bà Năm dụ dỗ.
Châu bỏ cục kẹo mút ra khỏi miệng lấy hơi rồi từ từ lên tiếng.
“Ông bà ngoại cãi nhau là vì kỷ niệm 30 năm ngày ông ngoại cầuhôn với bà ngoại.” Châu đưa cây kẹo mút lên miệng liếm vài cái xong rồi nói tiếp,“Bà ngoại nói hôm nay là ngày kỷ niệm còn ông ngoại thì nói còn hơn một tháng nữamới tới ngày đó nên ông bà cãi nhau. Con ngồi xem ti vi ở nhà trên nên con nghehết tất cả.” Châu trình bày một cách mạch lạc đến lạ thường khiến ai cũng ngỡngàng.
“Thì ra là vậy.” Bà Năm thở dài thường thượt.
“Mà con có biết ngày bố con cầu hôn với mẹ con là ngày nàokhông nhi?” Út Nhàn trầm tư.
“Cái này thì con chịu rồi Út, ngày cưới thì con nhớ chứ ngàycầu hôn con không biết đâu.”
“Còn mẹ thì sao có nghe chị Hai nhắc tới ngày này không?” Útnhàn quay sang bà Năm.
“Không rõ là ngày nào chỉ nghe con Hai có lần kể là ngày thằngHai cầu hôn nó là ngày có nhiều cánh hoa rơi.” Bà năm cố nhớ chuyện trong quákhứ.
“Mà hoa gì rơi mới được chứ mẹ. Nói cũng như không nói à.”Út Nhàn nhăn mặt.
“Ai mà biết được thì con Hai nó kể bao nhiêu thì mẹ nghe bấynhiêu. Con nhỏ này…” Bà Năm đập mạnh một cái vào đùi Út Nhàn nghe một cái chát.
“Đau…” Út nhàn rên rỉ lấy tay xoa đùi.
Phía bên kia hàng rào dâm bụt không còn tiếng cãi nhau nữamà thay vào đó là sự im lặng đáng sợ của một cuộc chiến tranh mới “chiến tranhlạnh”.

macthienvuong
17-04-2022, 05:38 PM
37. Tổ chức sát thủ Nokmim ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Emily nâng mình lên khỏi làn nước mát trong của bồn tắm, côbước lại tấm gương to trên tường, lấy tay lau đi hơi nước bám trên mặt gương.Thân hình lõa thể của một thiếu nữ tuổi đôi mươi hiện rõ trong gương, mái tóc ướtđẫm ôm sát khuôn mặt thanh tú, đôi môi căng mộng nước hờ hững, bầu ngực căngtròn đầy sinh khí, chiếc eo nhỏ gợi cảm, bờ mông săn chắc và đôi chân dài thẳngtấp. Emily dùng các ngón tay thon dài thay cho chiếc lượt để chải tóc, nướctrên tóc rơi xuống sàn theo nhịp chải của các ngón tay búp măng. Emily bỗng khựnglại, đôi chân mày dài và thanh thoát khẽ nhíu lại, cô nhớ lại sự việc ngày hômqua.
Emily hốt hoảng rời khỏi rạp chiếu phim sau khi đã được cảnhsát kiểm tra người và lấy lới khai xong, cô hoang mang đến nổi không nhớ ramình bỏ quên người bạn mới quen tên Thiên lại mà ra về. Khi đi tới giữa sảnh lớncủa trung tâm mua sắm do không nhìn trước sau Emily đã va phải một người đi ngượchướng khiến đồ trên tay người ấy rơi tứ tung xuống đất, cô cúi người giúp ngườiấy nhật đồ lên và xin lỗi thật chân thành vì sự vô ý của bản thân. Sau đó cô rờiđi thật nhanh mà không hề ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần, có lẽ cô còn ám ảnhbởi xác chết trong rạp. Emily rảo bước nhanh trên vệ đường nơi có hàng sứ trắngchạy dài như không có điểm dừng, đang tỏa hương thơm phưng phức. Tuy không quayđầu lại nhưng Emily cứ có cảm giác bồn chồn như có ai đó đang theo sau mình,tim Emily đập thình thịch như muốn nhảy ra bên ngoài, tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh,cô quyết định tăng tốc bước chân mình nhanh hơn, ngay khi ấy tiếng bước chân aiđó đạp mấy chiếc lá sứ khô trên đường dường như cũng tăng tốc theo như để cố bắckịp cô. Thình lình Emily dừng lại và quay đầu thật nhanh nhìn ra sau nhưng côchẳng thấy ai khả nghi. Hay là mình đang tự hù mình, Emily thầm nghĩ, chắc có lẽlà vậy. Đi được một đoạn đường Emily dừng lại cạnh chiếc xe ô tô đỏ đang đậubên vệ đường, cô lấy cây son từ trong túi xách, đánh lại đôi môi nhạt như ngườichết của mình thông qua chiếc gương chiếu hậu của chiếc ô tô. Emily mỉm cườimãn nguyện khi thấy gương mặt mình đã có sức sống hơn sau khi có một chút son ởmôi, tiếp tục hành trình về nhà của mình với bước chân thật khoan thai. Nhưng kỳlạ là gương mặt Emily lúc đó lại vô cùng lo lắng và hoảng sợ, thì ra việc cô nhìnvào trong gương để trang điểm chỉ là cái cớ, sự thật là nhờ vào chiếc gương côđã thấy được kẻ đang cố theo đuôi cô từ nãy tới giờ, đó là một người đàn ôngcao lớn, đeo một chiếc kính râm lớn trên mắt nhằm che đi khuôn mặt của mình đểkhông ai nhận ra hắn ta, thân trên khoác một chiếc áo khoát đen, thân dưới làchiếc quần jean. Khi thấy Emily dừng lại, hắn ta cũng dừng lại theo, vờ lấytrong túi ra một tấm bản đồ, giúp hắn ngụy trang thành một du khách đang cố tìmđường. Lúc nãy nhờ vào gương cầu đặt ở cua quẹo ngay trước tiệm bán hoa, Emilyđã thấy hắn ta nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ hắn là một người qua đường bình thường,tới giây phút này cô mới dám khẳng định đây là kẻ đã theo dõi cô từ rạp hát tớiđây. Emily cố tỏ ra bình thường trong mỗi bước chân để tránh kẻ đang theo dõi nghi ngờ là cô đã phát hiện ra sự hiện diện củahắn ta. Bất thình lình Emily chạy thẳng vào trong một tiệm cà phê đông người, lenlỏi trong đám đông cô lén vòng ra phía khu vực nhà kho của quán cà phê rồithoát ra ngoài nhờ vào cửa vận chuyển hàng hóa phía sau con hẻm nhỏ. Emily nhìnlại phía sau lưng không thấy ai đuổi theo, thở phào nhẹ nhỏm cô tin rằng mìnhđã cắt đuôi được kẻ lạ mặt. Cô nhanh chóng men theo con hẻm đi ra một con đườngkhác nhanh chóng bắt xe taxi và đi về nhà. Taxi dừng lại trước tòa chung cư caocấp có tên Babylon, Emily xuống xe nhanh chóng chạy vào trong thật nhanh, lúc đợithang máy mắt cô vẫn đảo xung quanh vì lo lắng tên đó có thể xuất hiện ở đây.Thang máy dừng ở tầng 14, Emily vội vàng bước ra, cô mở cửa căn hộ số 1404, bướcvào trong rồi đóng sầm cửa lại lúc này cô thở phào một cái, giờ đây cô thật sựan tâm mình đã an toàn. Emily kéo chiếc rèm cửa sổ qua một bên ánh sáng của chiếutà tràn ngập khắp căn phòng khiến cô cảm thấy thoải mái, cô quyết định tự thưởngcho mình một ly cà phê lớn, loại thức uống bình thường cô chỉ dám uống vào buổisáng vì nó sẽ làm cô không ngủ được nếu cô uống vào buổi chiều hoặc tối.
Phía đối diện tòa nhà Babylon mà Emily đang sinh sống là mộtkhu nhà cao tầng hiện đại vừa mới được xây dựng cách đây không lâu có cấu trúcgiống như một ngọn hải đang lớn với chiều cao cũng tương đương tòa nhà Babylon.Được đặt tên là Alexandria giống như tên một trong bảy kỳ quan thời cổ đại là Hảiđăng Alexandria cũng giống như tòa nhà Babylon đặt theo tên của Vườn treo Babylonnổi tiếng. Ngay lúc đó trên tầng thượng của tòa Alexandria một người áo đen,mang kính đen to trên mặt đang quan sát từng hành động của Emily nhờ vào cửa sốkính mà cô vừa kéo rèm ra, một nụ cười ranh mãnh chợt nở trên gương mặt của gãđàn ông. Gã ta đưa tay gở mắt kính đang đeo xuống dùng ống nhòm để quan sát rõhơn đồ vật trong trong căn hộ của Emily. Chuông điện thoại reo người đàn ông liềnnhanh tay bắt máy.
“A lô tớ nghe có việc gì không?”
“Cậu đang ở đâu vậy?” Đầu dây bên kia giọng hơi hoảng hốt.
“Tớ đang ở bên ngoài có chút việc có chuyện gì à, sao giọngcậu có vẻ hốt hoảng vậy?”
“Qua nhà tớ ngay đi tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe.”
“Ừ tầm 20 phút nữa tớ sẽ ghé nhà cậu.” Người đàn ông đáp.
“À tiện đường cậu mua dùm tớ cây bút chì với ít bánh xì náchnhé.”
“Ok, cậu còn cần gì nữa không Thiên?”
“Hết rồi cám ơn cậu nhiều nha Vũ. Tớ cúp mày đây chút gặp,chào cậu.”
“Chào cậu.”
Vũ buông điện thoại xuống và hướng mắt về phía ô của sổphòng khách nhà Emily nhưng giờ nó đã bị rèm che lại khiến cậu không thể quansát được gì thêm. Vũ thở dài cất điện thoại vào lại túi, rời đi khỏi sân thượngtòa nhà hình ngọn hải đăng.
Trở về với thời gian thực, ngay lúc này là 7 giờ sáng, hômnay không có tiết Vũ đang ẩn mình một góc trong thư viện trường. Trước mặt cậulà một màn hình máy tính cỡ lớn bật sáng, xung quanh là các tài liệu và sáchđang lật mở bề bộn khắp mặt bàn. Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, khoan taytrước ngực rồi ngả người lên ghế, mắt nhìn lên trần nhà, cậu nhắm mắt nhớ lại sựviệc ngày hôm qua khi cậu vô tình va phải Emily ở sảnh chờ trung tâm thương mại,nói là vô tình nhưng thật sự là do Vũ cố ý, Vũ đã nhìn thấy trên cổ tay trái củaEmily một hình xăm chữ Hàn quốc khá đạt biệt 녹, dịch ra tiếng Việt nócó nghĩa là rỉ sét, khi chuyển các kí tự này ra tiếng Anh sẽ được từ NOK, lúc mớiđầu Vũ không nghĩ ra mình đã từng gặp từ này ở đâu nhưng cậu thấy nó rất quen,sau một lúc vận dụng đầu óc thiên tài của mình cuối cùng cậu đã phát hiện ra ýnghĩa của từ NOK, nó chính là từ viết tắc của The Nokmim tên một tổ chức sát thủtàn bạo và đáng sợ nhất thế giới. Từ đó cậu càng cũng cố thêm cho quyết địnhtheo dõi Emily của bản thân. Vũ hồi tưởng lại tình hình lúc phát hiện cái xácngười đàn ông trên chiếc ghế G9 trong rạp số 5, cậu nhanh chóng dùng điện thoạidi động để gọi xe cứu thương và báo cảnh sát, hành động đó diễn ra dường như làngay lập tức sau khi phát hiện người đàn ông bị đâm dao. Vũ từ xa quan sátEmily cô ấy đã tỏ ra vô cùng hoảng sợ nép vội vào sau lưng Thiên khi nhìn thấyngười đàn ông dính đầy máu nằm trên chiếc ghế trước mặt nhưng ngay sau khiThiên rời đi thì sắc mặt Emily bỗng thay đổi ngay lập tức giờ đây cô ta khôngcòn sợ sệt nữa mà trở nên sắt lạnh không một chút cảm xúc gì, cô ta đứng nhìncái sát thật kỹ càng rồi lui vào một góc khuất của rạp phim và bắt đầu gọi điệnthoại cho ai đó. Lợi dụng tình hình đang náo loạn Vũ tìm cách tiếp cận Emily màkhông để cho cô ta phát hiện, cậu đã nghe được một đoạn nhỏ trong cuộc trò chuyệntrước khi cô ta cúp máy vì có một tốp người đi lại và nội dung đoạn giao tiếpđó là “Hắn ta đã chết kế hoạch kết thúc…” sau đó Emily đi vội về phía cửa thoáthiểm của rạp số năm định rời đi nhưng đã bị nhân viên ngăn lại. Vũ tiếp tụctheo dõi mọi hành động của Emily cho đến khi bị tách ra hai bên nam nữ để kiểmtra cơ thể.
Hiện tại lúc này trên màn hình máy tínhtrước mặt Vũ đang hiện lên thông tin của tổ chức sát thủ The Nokmim, Vũ đoán cóthể Emily là người của tổ chức này nhưng cậu vẫn chưa dám khẳng định.
“Sau thế chiến thứ hai, với khẩu hiệu “Máutrả máu”, cùng với 50 người Do Thái cực đoan, chủ yếu là những du kích Do Tháitrước kia, Abba Kovner người Do Thái thành lập một tổ chức bí mật gọi là“Nokmim” - tiếng Do Thái nghĩa là “Trả thù” với khẩu hiệu: “Dam Yehudi Nakam”(Người Do Thái sẽ trả thù bằng máu). Trong nửa cuối của năm 1945, nhóm Nokmimchia nhau đi Tây Đức, Tây Ban Nha, Argentina cùng một số quốc gia Nam Mỹ - nơicác phần tử Phát xít Đức chạy trốn và ẩn náu dưới vỏ bọc thường dân - để “thựcthi công lý”.
Một số ít các từ khác nhau đề cập đếncác sát thủ Do Thái, những người coi đó là nhiệm vụ của họ, đảm bảo các tội phạmchiến tranh (phát xít Đức) không bị trừng phạt phải trả giá cho hành động của họ.Một số người gọi nhóm là “Nokmim”, người Do Thái gọi là “những người báo thù”.
Nhóm này hoạt động bí mật, và một vài lờichứng thực của các cựu thành viên kể lại những câu chuyện khác nhau và khôngđưa ra ước tính thực sự nào về việc có bao nhiêu thành viên phát xít bị tổ chứcnày săn lùng và giết chết. Một phóng viên BBC, người đã viết nhiều về Nokmim,đã kể những câu chuyện về mọi thứ, từ vụ tai nạn giao thông xảy ra với một cựusĩ quan Gestapo đang nằm trong bệnh viện vì một ca phẫu thuật nhỏ thì bị chếtvì dầu hỏa được tiêm vào máu đến vụ đầu độc tù nhân Đức bằng bánh mình tẩm thuốcđộc.
Không ai biết Nokmim đã hoạt động đượcbao lâu, nhưng có khả năng tổ chức này hoạt động vào những năm 1950. Tầm hoạt độngcủa họ là trên toàn thế giới và bao gồm không chỉ các vụ ám sát cá nhân mà cảcác hoạt động lớn nhằm loại bỏ cả dân của một thành phố bằng kế hoạch đầu độcnguồn cung cấp nước của toàn thành phố.
Ngày 14-5-1948, Nhà nước Israel ra đời.8 tháng sau, Cơ quan tình báo Mossad được thành lập. Một bộ phận trong Mossadcó nhiệm vụ truy lùng và bắt giữ những tội phạm chiến tranh Đức Quốc xã đang lẩntrốn để đưa về Israel xét xử nên vài trò của Nokmim dần dà trở nên mờ nhạt.
“Thành tích” cuối cùng của Nokmim làtháng 12-1953, họ giết đại tá SS Muller ở Argentina dưới cái tên Steiner - lúc ấyđang là chủ một cửa hàng đại lý cho hãng sản xuất ôtô Opel, Đức. Vụ giết ngườinhanh chóng gây nên một làn sóng phẫn nộ ở Argentina và tổ chức Nokmim cũng bắtđầu được giới truyền thông để mắt đến. Hệ quả là các thành viên Nokmim ở nướcngoài lần lượt trở về Israel và trong nhiều thập kỷ, không ai hé môi tiết lộ vềcông việc của mình. Không ai biết tổ chức Nokmim còn tồn tại hay không.”*
Vũ rời mắt khỏi màn hình máy tính, mắtnhìn xa xăm vào hư không, mặt đăm chiêu lòng đầy lo lắng. “Cô ta tiếp cận Thiênvì mục đích gì?”, Vũ lầm bầm, trán nhíu chặt cố suy nghĩ.
Emily bước ra khỏi phòng tắm với chiếcáo choàng tắm khoác hờ trên người làm lộ bộ ngực tròn căng như hai quả đàotiên. Cô tiến lại bức tường dán đầy hình ảnh trong phòng của mình, nhặt cây bútđỏ trên bàn cô vẽ một dấu X lớn lên trên ảnh của một người đàn ông và người đóchính là người đã bị giết trong rạp chiếu phim số năm ngày hôm qua. Emily đứngyên bất động dùng gương mặt lạnh lùng như một sát thủ hướng về các bức ảnh củanhững kẻ khác trên tường, môi mím chặt.
(* Nguồn Internet)

macthienvuong
21-04-2022, 03:39 PM
38. Ai cũng sai, vậy ai mới đúng? ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


“Ánh sáng của ngài Thái Dương ghé thămnhững chùm hoa tím biếc của cây tử đằng cổ thụ. Như hai người bạn tri âm từ lâukhông gặp hoa tím và ánh nắng quyện vào nhau tay bắt mặt mừng cười nói vui vẻ.Ngài Thái Dương già nua hiện thân ngồi trên tấm phản cạnh ông bạn già tử đằng.Cây cổ thụ khẽ rung mình làm rơi mấy chùm hoa tím lên người ngài Thái Dương nhưmột món quà chào đón. Chim mẹ từ trong chiếc tổ trên ngọn cây thấy ánh sáng lớncũng vội ra xem có chuyện gì. Khi thấy ngày Thái Dương chim mẹ liền cúi đầuchào một cách thật biết ơn đối với một vị thần tối thượng. Chim mẹ gỗ vào cáithân gỗ xù xì của Tử Đằng già vài cái như muốn cám ơn vì đã cho gia đình họ mộtchỗ trú thân. Chú chim đập cánh bay lên không trung một lúc sau quay trở vềcùng với một chùm nho màu xanh như món quà dành cho hai vị thần già cõi nhưng tốtbụng.”
Tiên dừng đọc nhìn sang bé Châu bên cạnhđang chăm chú nhìn mình.
“Hết rồi hả dì Tiên.” Châu nũng nịu.
“Ừ, để dì Tiên đọc truyện khác cho Châunghe nha, giờ con thích nghe gì nè, Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng tiên cá,hay cô bé lọ lem.” Tiên nựng nhẹ vào gò má phúng phính của Châu.
“Thôi Châu không nghe nữa, giờ Châu muốnchơi trò mẹ con. Dì Tiên chơi với Châu đi.” Châu rung lắc cơ thể.
“Nhưng dì Tiên không biết chơi. Châu chỉcho dì đi.” Tiên đề nghị.
“Dễ lắm, bây giờ Châu sẽ đóng vai bà mẹkế còn dì Tiên đóng vai cô bé lọ lem.”
“Giống như đóng kịch vậy hả.” Tiên căngthẳng nhìn Châu.
“Đúng rồi.” Châu cười tươi hai mắt híplại.
“Vậy dì Tiên chơi thử. Mà có cần phảitheo kịch bản gì không?” Tiên thắc mắc.
“Kịch bản là gì vậy dì Tiên?” Châu gãiđầu.
“À không có gì chúng ta chơi thôi.”Tiên đề nghị.
“Hôm nay nhà của lọ lem có tiệc nên giờmẹ kế của lọ lem sẽ sai cô đi làm việc. Con làm mẹ, dì Tiên làm con nha.” Châuthuyết trình sơ lược,
“Ừ hiểu rồi.” Tiên gật đầu.
“Lọ lẹm đâu ra đây cho mẹ dạy việccoi.” Châu gằn giọng.
“Dạ con đây ạ, mẹ có gì muốn dạy bảo ạ.”Tiên lí nhí.
“Hôm nay nhà ta sẽ tổ chức lễ hội đểchào đón hoàng tử, con mau dọn dẹp nhà cửa cho sạch đẹp đi.” Châu ra lệnh.
“Mẹ ơi hồi sáng con đã quét dọn xong rồi.”Tiên nhập vai khá ổn.
Châu chóng nạnh một tay, tay còn lại quẹtmột vệt lên chiếc phản gỗ.
“Còn đầy bụi như thế này mà nói là quétrồi.” Châu đưa ngón tay dính bụi lên trước mặt Tiên.
“Dạ mẹ để con lau chùi lại.” Mặt tiên tỏ ra hốt hoảng.
“Tạm gác lại chuyện đó đi, giờ ra chợmua cho mẹ mười ngàn đá bi với hai chai nước ngọt mirinda, hoàng tử rất thích uốngloại này.” Châu cao giọng.
“Châu bộ thời đó cũng có nước ngọtMirinda hả?” Tiên thắc mắc.
“Có chứ thời nào cũng có nước ngọt màdì Tiên.” Châu nói với vẻ chắc chắn.
“À… dạ con đi ngay đây ạ.” Tiên giọngmiễn cưỡng.
“Con bướm kìa, con bướm kìa dì Tiên.”Châu vừa la lớn vừa nhảy xuống đất từ trên chiếc phản.
Cô bé chạy đuổi theo con bướm lớn màuxanh dương có cánh như hình trăng khuyết khắp vườn. Chú bướm lớn đậu xuốngnhành hoa so nhái đang nở vàng rực bé Châu chầm chậm đưa tay định vồ bắt nhưngchú bướm đã cất cánh bây lên trời. Như muốn đùa giỡn cùng cô bé chú bướm xanhchợt đậu lên tóc của bé Châu, Châu đứng im nhẹ nhàng đưa hai tay lên đầu thậtkhẽ tránh chú bướm phát hiện ra, ôm mạnh hai tay lên đầu nhưng một lần nữa chúbướm đã thoát thân một cách tài tình. Bướm xanh bám mình trên nhành cây táo khiếnChâu không sao với tới được, cô bé ngồi thẩn thờ nhìn chú bướm xinh đẹp một hồilâu đầy tiếc nuối. Tiên ngồi nhìn bé Châu vui đùa mà tự mỉm cười vì sự hồnnhiên không suy tư của trẻ thơ mặc khác cám ơn chú bướm đã giải thoát cô khỏi vởkịch khó hiểu của bé Châu.
Lúc này ở trong phòng của dì Hai Bình,Út Nhàn ngồi đan áo len.
“Đan áo sao không ở bên nhà mà đan quađây làm gì.” Hai Bình cáu kỉnh nhìn em gái mình.
“Vì bên đây có nước đá me.” Út nhànnâng ly nước me lên hút một hơi dài mặt vô cùng thỏa mãn.
“Uống hết rồi về đi cho tui nghỉ ngơi,tui đang mệt.” Dì Hai nắm xuống đắp chăn qua đầu.
Út Nhàn đặt ly đá me xuống bàn quan sáthành động của chị mình một lúc rồi lên tiếng.
“Mà sao hôm bữa chị với anh rể gây nhauvậy?” Út Nhàn vào chủ đề chính khiến Út có mặt tại đây lúc này.
Hai Bình vẫn trùm kín chăn giữa im lặng.Út nhàn tay dùng hai cây kim móc dài khéo léo đan những sợi len vào nhau chỉtrong vài phút đã cho ra một cái hoa to. Út Nhàn đẩy cái mắt kính lên cao ngướcnhìn chị mình đang nằm trong chăn.
“Nghe anh Hai nói là lỗi của chị nhớ nhằmngày kỷ niệm cầu hôn.” Út Nhàn bịa chuyện để gây sự chú ý của Hai Bình.
Quả đúng như dự đoán của Út Nhàn chưa đầyba mươi giây hai Bình đã tung chăn ngồi bậc dậy, mắt long lên sòng sọc, mặt đỏbừng vì giận.
“Ông ấy dám nói thế à, ông ấy mới làngười không nhớ gì cả.”
“Vậy ra thật sự hai người cãi nhau làvì vụ ấy à? Tóm lại là ngày đó là ngày nào chị nói rõ ra xem.”
“Chứ không phải ông ấy kể hết cho cônghe rồi sao, giờ còn hỏi gì nữa?”
“Anh hai có kể gì đâu? Em nói đại ai ngờtrúng thật.” Út Nhàn nhoẻn miệng cười.
“Cô…” Hai Bình vỗ ngực kiềm cơn giận.
Sau một hồi bình tĩnh dì Bình lên tiếngrành mạch.
“Em xem đó ngày 11/10 vừa rồi là ngày kỉniệm 30 năm ngày ổng cầu hôn chị vậy mà ổng quên mất tiêu. Ba mươi năm trướcđúng ngày đó ổng đã cầu hôn chị dưới gốc cây bạch quả trên ngọn đồi gần nhà cũđó em nhớ không.”
“Cái cây to cao lên tận trời bên cạnhcó một ngôi miếu nhỏ thờ thổ địa phải không?” Út Nhàn nói trong suy tư.
“Nó đó.”
“Nhớ lúc nhỏ chị em mình hay ra đó lụmmấy cái hạt về phơi khô mà công nhận cái hạt lúc rụng xuống đất nó hôi khủngkhiếp vậy mà sau khi rửa sạch rồi đem nướng lên ăn ngon phải biết.” Út Nhàn tặclưỡi nhớ về hương vị tuổi thơ.
“Cô suốt ngày chỉ có ăn với uống.” HaiBình trách móc.
“Mà chị có chắc hôm đó là ngày 18/10không biết đâu chị nhớ nhằm ngày thì sau, chuyện xảy ra cũng 30 năm rồi mà.” ÚtNhàn phân tích.
“Làm sao mà nhớ sai được. Chị nhớ rấtrõ khi đó là lúc 3 giờ chiều ngày 18/10, hôm đó gió rất to làm cho lá vàng củacây bạch quả bay tứ tung rất là đẹp và thơ mộng. Chị còn ghi vào trong nhật kỳngày này rồi còn xé tờ lịch kẹp vào nữa.” Hai Bình với tay lấy cuốn nhật ký bìacứng màu vàng kem mở ra trang đã được đánh dấu sẵn bằng cái chặn giấy rồi đưacho Út Nhàn.
Út Nhàn bụm miệng cười khúc khích khi đọcnhững dòng tình cảm lãng mạng của chị mình.
“Em không ngờ là chị có thể viết được mấythứ này đó chị Hai.” Út Nhàn cố nén cười.
“Thì lúc đó đang hạnh phúc mà nên mớiviết mấy lời sến súa vậy. Còn đây là tờ lịch chị xé rồi kẹp vào trong cuốn nhậtkí, đối với chị ngày hôm đó quả là ngày vô cùng quan trọng. Nó đáng dấu cuộc đờichị đã sang một ngã rẽ khác.” Hai Bình mắt nhìn xa xăm thở dài.
Út Nhàn chợt đưa tay nắm lấy tay chịmình, mắt nhìn vào gương mặt bầu bĩnh có phần đỏ ửng mà thương cảm.
Trong khi đó ở ngoài sân Thiên và Vũđang giúp dượng Khoa vô đất mấy chậu cây. Thiên đào đất, Vũ bón sơ dừa trongkhi dượng hai xịt thuốc sâu cho mấy cây hoa. Cả ba đều ướt đẫm mồ hôi bởi cái nónghầm hập của buổi trưa hè. Một lúc sau khi đã xong việc Thiên và Vũ được dượngKhoa đãi một bữa nước me mát lạnh.
“Nước me của dượng hai là ngon nhất nước.”Thiên nói khi miệng vẫn còn ngậm một đống nước đá bên trong.
“Lần đầu tiên con mới được uống đá mengon vậy.” Vũ khen ngơi.
“Ngon thì uống thêm đi.” Dương khoa rótthêm nước đá me vào ly cho Thiên và Vũ.
Lúc ấy Vũ và Thiên nhìn nhau bằng ánh mắtngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Hai đứa có gì muốn hỏi dượng phảikhông?” Dượng khoa trầm ngâm như đã hiểu ra điều gì.
“Dạ mọi người nhờ con hỏi dượng lý do…”Thiên ngập ngừng.
“Lý do vợ chồng dì dượng cãi nhau phảikhông?” Dượng khoa tiếp lời câu bỏ lửng của Thiên.
Thiên và Vũ gật đầu miệng thở phào nhẹnhõm khi đã hoàn thành công việc mọi người giao. Chuyện là lúc trưa Thiên và Vũđược Út Nhàn phân nhiệm vụ thăm dò tình hình ở chỗ dượng Khoa trong khi Út nhànthì lo phần dì Hai. Út Nhàn hứa sẽ đãi hai đứa một chầu kem đá nếu hoàn thànhxong nhiệm vụ nên Thiên và Vũ đã đồng ý ngay.
“Chuyện không có gì là to tác cả chỉ làdo có sự nhằm lẫn về ngày tháng thôi. Dì hai trách dượng tại sao lại quên ngàykỉ niệm ba mươi năm ngày cầu hôn. Nhưng dượng nhớ chính xác là ngày dượng cầuhôn dì hai là vào ngày 18/11 chứ không phải ngày 18/10 như dì hai nói. Dượng đãcố giải thích nhiều lần mà dì Hai không chịu nghe.” Dượng Khoa thở dài.
Thiên và Vũ nhìn nhau không biết phảinói gì.
“Hai đứa ngồi đây đợi dượng một chút.”Dượng Hai đứng dậy đi vào trong nhà.
Ít phút sau dượng Khoa quay trở ra vớimột hộp gỗ trên tay. Đặt hộp gỗ xuống bàn, mở nắp lấy ra một tờ báo cũ được cấtkĩ trong một túi ni long dầy.
“Đây là tờ báo mà dượng đã mua vào cáingày hôm đó, dượng giữ lại để là kỉ niệm.” Dượng Khoa đưa tờ báo cho Thiên.
Thiên đón lấy và bắt đầu mở lớp bao bọcbên ngoài và lấy tờ báo giấy ra. Tờ báo tuy đã phai màu nhưng vẫn còn rất ngayngắn do được dượng Khoa bảo quản tốt.
Quay lại phòng của Hai Bình, trong khiút Nhàn đang săm soi tờ lịch cũ thì Hai Bình ngồi đó mặt ủ rủ như tờ lá chuốikhô.
“Chị nói năm mà anh hai cầu hôn chị lànăm mấy.” Út Nhàn bỗng lên tiến hỏi.
“Thì năm 1991 đến nay là tròn 30 năm.”Hai Bình trả lời trong vô thức.
Út Nhàn ngước mặt lên nhìn Hai bình bằngánh mắt hốt hoảng.
“Nhưng đây là tờ lịch của năm 1990 màchị.” Út nhàn chìa tờ giấy ra trước mặt chị mình.
“Đâu sao lại như vậy được.” Hai bình bậtdậy giành lấy tờ lịch trên tay Út Nhàn.
“Đây rõ ràng nó ghi 1990 chứ có phải là1991 đâu. Chị xé tờ lịch này ở đâu thế.”
“Thì tờ lịch trong nhà mình chứ đâu.”
“Vậy là phải rồi. Em nhớ có năm nhàkhông có tiền phải treo lịch cũ của năm trước. Em nhớ năm đó đi học em toàn bịcô rầy vì mang sách sai thời khóa biểu.” Út Nhàn trầm ngăm.
“Chị cũng nhớ năm đó.” Hai Bình mímmôi, “Không lẽ mình đã trách oan ổng rồi sao.”
Thiên và Vũ bất giác nhìn nhau, rồi lậtnhanh ra phía trước bìa tờ báo tìm kiếm ngày xuất bản nhưng không thấy.
“Dượng ơi sao tờ báo này chỉ có ngày màkhông có năm xuất bản vậy?” Thiên lên tiếng hỏi.
“À lúc mua dượng cũng hỏi người bán y vậynhưng họ nói tại đây là số đặt biệt nên không có ghi năm chỉ ghi ngày thôi.” DượngKhoa nhớ lại.
Vũ nhìn Thiên, Thiên nhìn Vũ mặt cả haicùng đăm chiêu, cuối cùng thì Vũ lên tiếng nói.
“Dượng ơi con cho rằng tờ báo này đượcxuất bản vào năm 1990 chứ không phải vào năm 1991 như người bán đã nói với dượngđâu.”
Dượng Khoa giật bắn người, “Sao con lạicho rằng tờ báo này được xuất bản năm 1990?”
“Dượng xem ở đoạn này họ ghi vào 1tháng 1 đầu năm nay VTV2 chính thức được lên sóng, năm đó chính là năm 1990 conchắc chắn. Còn ở chỗ này, vậy là đã hơn 5 tháng kể từ ngày bức tường Berlin bịgiật sập, Bức tường Berlin bị giật sập vào ngày 13 tháng 6 năm 1990.”
Dượng khoa chăm chú nghe những lời Vũ vừaphân tích, mặt lộ ra vẻ hoang mang. Thiên tiếp lời Vũ.
“Còn đây nữa nè dượng. Dự báo thời tiếtngày hôm nay 18/11/1990 trời nhiều mây, buổi trưa có mưa nhỏ, buổi chiều có mưato kèm giông lốc…” Dượng khoa dùng ngón tay rà từng chữ trên bảng tin mặt dượngbiến sắc khi đọc tới chỗ ngày tháng năm.
Dượng Khoa thở dài một cái rồi tự tráchmình.
“Mình nhớ sai ngày rồi sao, mình thậtcó lỗi với bả mà.”
Thiên và Vũ nhìn dương Khoa với sự áinái nhưng không biết nên nói gì lúc này cho phải nên đành giữ im lặng.

macthienvuong
22-04-2022, 03:48 PM
39. Chú quạ ăn cắp ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Thình lình dượng Khoa đứng bậc dậy, haibàn tay nắm chặt lại.
“Hai đứa ở nhà nhé, dượng phải ra ngoàicó chút chuyện.”
Thiên và Vũ chưa kịp phản ứng gì thì dượngKhoa đã đi ra khỏi cổng. Hai người bạn nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì đang xảyra. Ngay lúc này Út Nhàn lục tục từ trong nhà bước ra tiến lại chiếc bàn chỗThiên và Vũ đang ngồi.
“Sao vậy Út, có chuyện gì à?” Thiên hỏikhi thấy mặt dì Út có nhăn nhó.
“Thì chị Hai đó tự nhiên phát điên rồiđuổi Út về.” Út Nhàn nhìn Thiên rồi dáo dác nhìn xung quanh, “Ủa mà anh rể đâurồi hai đứa?”
“Dượng Hai vừa mới đi ra ngoài, dượng bảocó chút chuyện cần làm.” Thiên thông báo.
“Vợ chồng nhà này bị gì vậy không biết.Thôi kệ đi, hai đứa về thôi, Út sẽ làm đá bào cho hai đứa ăn.” Út Nhàn khoáctay Thiên và Vũ.
Hai người bạn vui vẻ đi bên cạch dì Útnhìn nhau hạnh phúc vì sắp được ăn siro đá bào. Thời tiết này mà được ăn sirođá bào thì còn gì tốt bằng, Thiên và Vũ nghĩ thầm.
Tối hôm đó trước hiên nhà bà Năm cạnhhàng rào dâm bụt sát nhà dì dượng hai.
“Sao không nghe tiếng động gì phát rabên nhà anh chị hai vậy, không lẽ có án mạng xảy ra rồi.” Út Nhàn nhón chânnhìn qua hàng rào dâm bụt.
“Con nhỏ này ăn nói xui xẻo.” Bà Nămtrách mắng Út Nhàn.
“Không biết đang xảy ra chuyện gì trongđó, con cũng lo quá.” Tiên ôm bé Châu trong lòng.
“Chắc không có gì đâu. Biết đâu dì dượnghai đã hòa nhau rồi.” Thiên trấn an.
“Xoảng” Tiếng chén dĩa rơi xuống đất vỡtoang vọng từ trong nhà dì Hai Bình.
Mọi người nhìn Thiên khiến cậu ngạingùng chỉ biết đứng gãi đầu vì sự việc xảy ra quá nhanh khiến cậu không kịp suynghĩ gì để chống chế. Từ xa Nhi chạy vào đứng thở hỗn hển cạnh mọi người tay cầmmột hộp giấy to.
“Con mới mua vịt quay ở tiệm Hùng Ký về,món này cha con rất là thích.” Nhi cố nói khi đã lấy lại được nhịp thở.
Bỗng Phong từ đâu lù lù xuất hiện vớibó hoa lan tím đứng sau lưng Nhi.
“Bó hoa lan đẹp quá.” Tiên thích thúnói.
“Hoa lan tím là loại hoa mà cha con đãdùng để cầu hôn mẹ ba mươi năm trước, khó khăn lắm con mới tìm được cái cửahàng bán loại lan này.” Phong dừng lại thở dốc.
“Tình hình trong nhà sao rồi Út.” Nhinhìn Út Nhàn.
Phong cũng dõi mắt về hướng dì Nhàn chờcâu trả lời.
“Anh Hai vừa về nhà cách đây nửa tiếng,không biết họ đang làm gì trong đó, chỉ vừa nghe có tiếng chén vỡ.” Út Nhànrành mạch.
“Không lẽ nào cha mẹ con đánh nhau saoÚt?” Nhi lo lắng.
“Bình tĩnh chờ chút nữa xem sao rồitính tiếp.” Bà Năm trấn an mọi người.
Lúc này trong nhà hai Bình, dượng Khoavà dì Bình đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ. Đã hơn nửa giờ đồng hồtrôi qua mà hai vẫn chưa nói với nhau lời nào. Dượng Khoa cục cựa người cố bắtcái cổ họng khô ran phát ra tiếng.
“Tôi xin lỗi bà vì tôi đã không nhớngày kỉ niệm ba mươi năm ngày tôi cầu hôn bà.” Dượng Khoa cúi gầm mặt.
Dì Bình nhìn chồng mình một lúc miệng mỉmcười rồi lên tiếng đáp lại.
“Không là lỗi của tôi, tôi là người đãnhớ sai ngày.”
“Là lỗi của tôi.” Giọng dượng Khoa trầmđục.
“Lỗi của tôi, ông đừng có giành mà.”
“Là lỗi của cả hai chúng ta.” DượngKhoa đưa tay nắm lấy tay vợ mình.
“Ừ…” Hai Bình nở nụ cười thật tươi.
Dượng Khoa chợt rút tay lại, luồn tayxuống dưới bàn lấy ra một vòng hoa lan màu tím lớn đưa lên trước mặt người bạnđời.
“Tặng bà này như lời tôi hứa cách đâyba mươi năm.” Dượng Khoa đứng dậy chồm người đeo vòng hoa vào cổ dì Bình.
Dì Bình cảm động phát khóc nước mắtrưng rưng trực trào rơi ra. Dùng tay ngăn mấy giọt lên sắp tuôn vì hạnh phúc.Dì Bình nhìn dượng Khoa trìu mến nói.
“Tôi cũng có cái này cho ông.”
Hai bình rời khỏi ghế đi nhanh xuống bếprồi quay trở lại với một măm đầy ấp thức ăn.
“Toàn là những món mà tôi thích.” DượngKhoa hào hứng reo lên.
“Tôi cố tình chuẩn bị cho ông đấy. Ôngcó thích không?”
Dượng Khoa chưa kịp trả lời thì đã cótiếng đáp hộ.
“Thích chứ sao mà không thích được.Thích chết đi được.” Tiếng Út Nhàn, Thiên, Nhi và Phong cùng đồng thanh.
Bà Năm, Tiên và bé Châu đứng bên cạnh ủnghộ bằng cách vỗ tay.
“Mọi người từ ở đâu chui ra vậy. Sao đivào mà không có tiếng động gì hết.” Hai Bình hoảng hồn, mặt đỏ bừng vì ngạingùng.
“Tại chị chỉ biết đến anh rể nên đâu cónghe thấy tụi em.” Út Nhàn chọc ghẹo, huých nhẹ vào vai Hai Bình.
“Con nhỏ này…” Miệng dì Bình tủm tỉm cười.
Trang thủ lúc này Phong ôm bó hoa đếntrước mặt rồi trao cho mẹ mình.
“Con tặng mẹ chúc mừng 30 năm ngày chacầu hôn mẹ, mong hai người sẽ bên nhau suốt đời.”
“Cám ơn con trai.” Hai bình đón nhậnđóa hoa lan tím mà nước mắt lưng tròng.
Nhi cũng đến trước mặt dượng Khoa rồi đưara hộp vịt quay.
“Chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc, sống đờicùng chúng con.”
“Cám ơn con gái.”
Cả nhà Hai bình cùng ôm choàng lấynhau, thấy vậy bé Châu cũng lon ton chạy lại góp phần. Dượng Khoa vội bế đứacháu bé bóng của mình vào lòng.
“Mọi người cùng lại đây ngồi ăn đi, hômnay có nhiều đồ ăn lắm.” Hai Bình mời mọi người ngồi vào bàn.
“Nãy giờ chỉ chờ có nhiêu đó, bụng emnó reo inh ỏi đây.” Út Nhàn càu nhàu.
“Xì.” Hai Bình cười phì một cái rồi rahiệu cho mọi người cùng ngồi xuống.
Trên chiếc bàn to mọi người cùng tậptrung thưởng thức những món ăn do chính tay dì Bình nấu, ai cũng tấm tắc khenngon, ngay cả út Nhàn cũng phải ca ngợi. Ai cũng cười nói vui vẻ với nhau nhưngđến cuối cùng mà không ai biết rõ ngày mà dượng hai đã cầu hôn với dì hai. Ngayđến cả hai người trong cuộc cũng thấy rất mơ hồ không biết rõ.
Vào một ngày trời trong nắng ấm Vươngvà trợ lý Hoàng đang dạo quanh khu đất mà Vương vừa mua được thông qua cuộc đấugiá. Lý do Vương quyết mua cho bằng được mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông ở mộtvùng quê hẻo lánh này là do có một ngọn đồi nhỏ với hàng trăm gốc chè cổ thụ nằmtrên nó. Men theo đường mòn nhỏ dẫn lên đồi Vương thả mình vào không khí tronglành của rừng cây, tiếng chim họa mi ríu rít trên những cành lá như lời ca chàođón những vị khách phương xa, đâu đó một vài chú sóc nhỏ đang luyến thắng chuyềntừ nhành này sang nhành khác, lén nhìn vị khách có ngoại hình rất thu hút đangkhó nhọc bước từng bước để tránh những vũng nước động trên mặt đất do trận mưalớn đêm qua gây nên. Đi một hồi khi quay đầu lại Vương không nhìn thấy trợ lýHoàng đâu nữa nhưng Vương không định quay lại tìm mà tiếp tục cuộc hành trìnhlên ngọn đồi của mình. Một cây chè lớn hiện ra trước mắt Vương, thân chè to chắccần mười người lớn mới ôm giáp vòng được, cây cao vượt lên giữa không trung tựanhư chạm vào mây, rễ cây như những con giun lớn nổi lên trên mặt đất gồ ghề tạonên những đường rãnh lớn đủ cho một người lẩn trốn vào. Phía bên phải cây chègià, một con đường mòn khác với vô số nấm dại mọc thành từng chùm nhiều màu sắc,đi theo con đường mòn ấy Vương đã xuống khỏi ngọn đồi lúc nào không hay rồi lạcbước vào một ngôi làng nhỏ nằm giữa cánh đồng lúa vàng ươm đang vào mùa gặt.Vương dừng lại cạnh một giếng nước dưới một cây trứng cá lớn, cậu cởi chiếc đồnghồ đang mang trên tay đặt lên thành của chiếc giếng rồi dùng thùng gỗ treo sẵntrên thanh xào ngang làm từ thân cây tre múc nước giếng lên. Nước mát lạnh KhiếnVương quên đi cảm giác mệt mỏi từ nãy đến giờ. Vương thử cho một chút nước giếngvào miệng cảm giác mát trong ngọt lạnh tỏa khắp khoan miệng cậu, rồi từ từ chảyxuống cổ một cảm giác sảng khoái tuyệt đỉnh mà lần đầu tiên Vương cảm nhận được.Một chú quạ đen từ trên cây xà xuống đậu trên thành giếng, chú chim cất tiếngkêu khó nghe rồi đi dao xung quanh miệng giếng đá bằng chân, mắt nhìn Vương dòxét không một chút sợ sệt thình lình con quạ đen lợi dụng lúc Vương mất tậptrung dùng mỏ gắp lấy chiếc đồng hồ đeo tay của cậu đang đặt trên thành giếng rồibay đi. Thấy vậy Vương hốt hoảng đuổi theo không phải vì cậu tiếc tiền mà là vìđây là chiếc đồng hồ do chị cậu tặng nhân dịp cậu tròn 18 tuổi nên cậu rất quýtrọng nó, nên cậu quyết đuổi theo con vật xấu xí đòi lại cho bằng được. Con quạkhông bay thẳng một mạch trốn đi mà lâu lâu nó dừng lại đậu trên một nhành câybên đường như muốn chờ Vương đuổi theo. Cứ thế một người một chim đuổi bắt nhauhơn một giờ đồng hồ. Cuối cùng Vương thấy con quạ khuất bóng trên mái của ngôinhà có cây mai lớn phía trước sân. Vương mạo muội bước qua khoảng sân rộn đivào ngôi nhà tường vôi trắng nhuốm màu thời gian.
“Xin lỗi có ai ở nhà không?” Vương lớntiếng hỏi.
Một bà lão miệng móm mém tóc trắng túicủ tòi sau đầu, trên người mặc chiếc áo bà ba nâu sờn rách và chiếc quần đen từtrong nhà bước ra.
“Cậu muốn tìm ai?” Bà lão giọng hiềnhòa nói.
“Dạ cháu tìm một con quạ đen.” Vương ngậpngừng chính cậu cũng đang phân vân trước âu nói của mình, cậu định nói giảithích rõ hơn.
Bà lão nhìn Vương một hồi rồi mĩm cười.Bà lão không nói gì bỏ đi vào trong nhà. Vương chưng hửng đứng nhìn theo dángbà lão một hồi lâu. Một ít phút sau bà lão quay ra với một cái rổ tre lớn với đầyđồ kim loại bên trong.
“Cháu thử tìm trong này có thứ cháu bịcon chim đó đánh cắp không?” Bà lão chìa cái rổ tre ra trước mặt Vương.
Sau một lúc lục tìm trong đống kim loạinào là đồng tiền cũ, miếng sắt, nhẫn kim loại, tiền giấy, hoa tay vàng… nhưngVương không nhìn thấy chiếc đồng hồ của mình đâu.
“Không có thứ mà cháu muốn tìm sao?” Bàlão mắt chùng xuống lo lắng.
“Dạ không ạ.” Vương đáp.
“Vậy cháu thử qua nhà bà ba Chuối Chiênthử xem con chim đó cũng hay tha đồ ăn trộm được về giấu ở nhà bà ấy. Giờ cháuđi ra phía trước rẻ phải, đi chục mét tới cái ngã ba quẹo trái đi tầm một trămmét thì quẹo trái tiếp, cặp theo bờ ruộng đi thẳng tới căn nhà có cây hoa trangđỏ là tới nhà bả.” Bà lão tận tình hướng dẫn.
Tuy đã cố gắng tập trung nhưng Vương vẫnkhông sao theo kịp giọng nói khi được khi mất của bà lão.
“Đường ở dưới này hơi khó đi, ngườitrên thành phố như cháu đi một mình dễ lạc lắm, phải có người dẫn đường mới được.”Bà Lão nói.
Vương định chào và lão ra về, cậu nghĩchắc phải bỏ cuộc tại đây thôi.
“Bà Bảy ơi đợt này có thứ gì cần bànkhông?”
Giọng nói phát ra từ người đàn ông độimột chiếc nón lá lớn kéo theo phía sau lưng là chiếc xe kéo tay nhỏ đang tiếnvào phía sân nhà rồi dừng lại trước mặt bà Bảy và Vương.
“Có người dẫn cháu đi rồi này.” Bà lãovui mừng nhìn Vương.
Chợt người đàn ông cởi nón lá xuống rồinhìn Vương chăm chăm, Vương cũng bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của người kéoxe đó không ai khác chính là Thiên.
“Sao lại là cậu?” Thiên lên tiếng trước.
Vương cũng khá bất ngờ khi gặp Thiên ởchỗ làng quê hẻo lánh này nhưng cậu vẫn giữ mặt bình thản không quan tâm.
“Hai cháu quen nhau hả?” Bà Bảy hỏi.
“Dạ đây là bạn cháu.” Thiên đáp không tấplự.
Mặt Vương thì thờ ơ có chút kênh kiệunhưng thật ra trong lòng cậu cũng rất vui khi gặp Thiên tại đây.
“Cậu này bị con quạ ăn cắp đồ nên theonó đến đây tìm nhưng không thấy. Cháu giúp dẫn cậu bạn đây qua nhà bà tám ChuốiChiên tìm thử xem sao Thiên.” Giọng bà Bảy từ tốn.
“Dạ được bà cứ để đó cho cháu. Mà hômnay bà có cần cháu bán giúp gì không?” Thiên hỏi.
“Nay bà có 5 trái bí đỏ với chục dừa gửicháu ra chợ bán giùm, để bà đi lấy lên.” Bà bảy lụm cụm quay đi.
“Ấy ấy việc nặng nhọc bà cứ để cháu, bàở đây giúp tiếp đãi cậu bạn khó chịu này của cháu đi.” Thiên huých vai Vương cườimột cái.
Mặt Vương lầm lì dùng ánh mắt lạnh tanhđể đáp lại thái độ cợt nhã của cậu bạn. Thiên chạy vội ra phía sau nhà như rấtquen thuộc ở nơi đây.
“Cháu ngồi xuống uống nước đi.” Bà Bảychỉ Vương ngồi xuống chiếc ghế tre trước nhà.
Bà Bảy rót một ly trà ấm mời Vương. Cậuuống thật chậm và cảm thấy hương vị trà rất thơm ngon. Lúc ở đầu lưỡi thì có vịđắng nhẹ sau khi đó chuyển qua vị ngọn thanh ở cuối lưỡi khi xuống tới cổ họngthì mát dịu, chỉ với một ly trà nhỏ đã làm Vương tỉnh táo hẳn ra.
“Trà có vừa uống không?” Bà Bảy ân cầnnhìn Vương.
“Dạ ngon và thơm lắm ạ.”
“Trà này bà hái trên đồi về tự sao uốngđấy. Cháu uống thêm đi.” Bà bảy rót thêm nước trà vào chiếc ly nhỏ của Vương.
Vương đưa ly trà lên mũi ngửi một hơithật sâu, mùi thơm nhẹ của thứ trò ngon khiến con người thư thái lạ thường.
“Nghe nói là khu đồi chè đã có ngườimua lại rồi và họ đã bắt đầu xây rào bao lại không cho người ngoài vào đó háilá trà nữa, chắc mẻ trà này sẽ mẻ cuối...” Bà Bảy mắt u tư nhìn về hướng rổ tràđang phơi ở ngoài sân.

macthienvuong
23-04-2022, 03:27 PM
40. Đồng hồ nhật nguyệt ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Cánh đồng lúa vàng trải rộng kéo dài tớitận phía chân trời tạo nên bức tranh phong cảnh về một vùng làng quê thật thanhbình và yên ả. Đàn cò trắng mò cua bắt óc giữa ruộng lúa đáng đi uyển chuyển vàthong dong. Chú cá rô phi vì tránh sự truy đuổi của chú cò chân vàng mà nhảylên trên đường ruộng đầy cỏ, cá rô quẩy người cố tìm đường thoát thân may saovô tình rơi lại xuống dòng nước phía bên kia cánh đồng, chú vẩy đuôi vài cái rồilặn sâu xuống dòng nước sủi mất tâm. Sau khi đã chất bí đỏ và dừa lên chiếc xekéo Vương quay lại chỗ bà Bảy và Vương đang ngồi uống trà. Thấy Thiên đi vào bàBảy rót một ly trà đầy mời cậu.
“Cháu uống trà đi cho mát Thiên.” Bà Bảytay run run đưa ly trà lên trước mặt.
“Bà để đó cháu!” Thiên nói rồi đưa tayđỡ lấy chiếc ly gốm từ tay bà cụ.
Chỉ với một hơi Thiên đã uống cạn lytrà ấm. Thiên đặt ly trà xuống bàn rồi nhìn bà Bảy nói.
“Đợt này rau củ nhà bà ít vậy chỉ cóvài quả bí đỏ với chục dừa khô, con thấy tháng rồi cánh đồng bắp nhà bà ra sắpra trái rồi mà, sao không thấy trái bắp nào?
Bà Bảy mắt đượm buồn nhìn Thiên.
“Hai tuần nay nước mặn xâm nhập nên ruộngbắp nhà bà chết hết rồi, trái ra to cỡ quả chưa chuột lớn rồi vậy mà…” Bà Bảy tặclưỡi.
“Năm nay nước mặn vô sớm quá ha bà Bảy.”Thiên cố nói gì đó.
“Ừ vô sớm cả tháng đấy cháu.” Bà Bảy gậtgù.
“Thôi cháu phải đi tiếp đây giờ còn ghéqua nhà bà Tám Chuối Chiên nữa là xong, chuyến bữa nay nhà mấy già ít đồ quá chắcbán không được bao tiền đâu.”
“Năm nay thời tiết thất thường nên hoamàu thu hoạch không được nhiều.” Bà Bảy lại thở dài.
“Bà đừng lo cháu sẽ ráng bán giúp cácbà mấy thứ này với giá cao nhất.” Thiên nheo mắt với bà Bảy.
“Cám ơn cháu nhiều lắm Thiên nhờ cócháu mà mấy bà già trong làng này mới kiếm thêm được ít tiền, chứ bán cho mấythương lái họ trả giá rẻ quá không đủ tiền mua giống cho vụ sau.”
“Lại khách sáo nữa rỗi, bà mà cứ vậy làmốt cháu không xuống đây bán rau củ giúp mấy già nữa đâu.” Thiên giả vờ giận hờn.
Vũ nãy giờ ngồi trên chiếc ghế tre theodõi suốt cuộc nói chuyện giữa Thiên và bà Bảy dù cậu không biết quan hệ giữa họvới nhau là gì nhưng cậu cảm nhận họ đều là những người tốt bụng.
“Bà không khách sáo nữa cháu đừng giậnnha Thiên đẹp trai.” Bà Bảy năn nỉ.
Được bà Bảy khen Thiên ngoác miệng lêntận mang tay mà cười khoái chí.
“Cháu phải đi ngay đây còn chần chừ thìsẽ không kịp đón phà mất.” Thiên chào bà Bảy rồi đi nhanh ra chiếc xe kéo củamình.
Thấy Thiên bỏ ra ngoài sân Vương chầnchừ không biết phải làm gì tiếp theo. Ngay lúc này thì Thiên lên tiếng gọi.
“Cậu còn ngồi đó làm gì mau đi theo tớ.”Tiếng Thiên hô lớn từ ngoài sân.
Nghe vậy Vương liền đứng bật dậy khỏighế cúi đầu chào bà Bảy rồi nhanh chóng chạy đuổi theo Thiên đã kéo chiếc xehàng ra khỏi cổng.
Khi đang đi cùng nhau trên đường làngthì Thiên chợt quay sang hỏi cậu bạn đang sánh vai bên cạnh.
“Cậu làm gì mà tới chỗ khỉ ho cò gáynày thế.”
“Tớ tới thăm mãnh đất mà mình mới muađược.” Vương thành thật đáp.
“Đừng nói cậu chính là chủ mới của khiđồi chè cổ thụ nha?” Thiên ồ lên kinh ngạc.
“Ừ.” Vương đáp nhẹ một cái.
“Cậu giàu thật đấy, mua hết cả một khuđất rộng vậy quả là con trai tỷ phú lắm tiền mà. Ngưỡng mộ ghê.” Giọng Thiênsuýt xoa liên hồi.
Vương không nói gì lững thững bước đi cạnhThiên. Nhớ lại những lời không mấy thiện cảm đối với chủ mới của khu đồi trà, mặtVương có chùn xuống không vui.
Tuy đang tập trung sức lực kéo chiếc xerau củ quả nặng phía sau lưng nhưng Thiên vẫn kịp quan sát thấy một chút thoángbuồn hiện trên mặt Vương.
“Cậu đừng quan tâm lời của bà già, đấtcủa cậu thì cậu phải rào chắn lại là đúng rồi. Bình thường các bà ấy tự do lênđó hái trà về bán, giờ không còn kiếm được tiền nữa nên có chút khó chịu vậythôi. Cậu cứ kệ các bà ấy đi, các bà ấy sẽ quên mau thôi ấy mà. Chuyện này thìtớ ủng hộ cậu.” Thiên cười hỉ hả cố làm cho không khí vui vẻ.
“Ngoài bà Bảy ra, còn nhiều người khácsống nhờ mấy cây trà đó sao?” Ý quan tâm nhưng giọng Vương vẫn mang âm sắc lạnhnhư băng.
Suy nghĩ một giây thì Thiên đáp.
“Cũng không nhiều lắm đâu, chừng chụcbà già ở đây thôi, mấy bà ấy già không làm được gì nặng nhọc nên việc hái trà vềbán là công việc khá phù hợp so với lứa tuổi. Nhưng cậu đừng lo rồi mấy già ấysẽ kiếm được thứ khác để làm mà, không sao đâu.” Thiên cố trấn an cậu bạn.
“Tớ đâu quan tâm.” Vương thở ra một hơilạnh buốt phả vào mặt Thiên qua câu nói.
“Cái tên này thật là.” Thiên hậm hực vìcứ tưởng nảy giờ Vương đang lo lắng cho các bà già trong làng.
Khi đồng hồ điểm 9 giờ sáng cũng là lúcThiên và Vương đi tới góc đa già trước cổng làng. Chợt Thiên dừng lại hạ chiếcxe kéo xuống rồi đi lại gần gốc cây đa và đưa mắt quan sát lên ngọn cây.
“Cậu đứng dưới đây tớ leo lên trên ngọncây xem thử con quạ xấu xa đó có giấu đồ của cậu trên đó không, nó có một cái tổtrên này. Mà cậu mất thứ gì vậy?” Thiên gãi đầu nhìn Vương.
“Một cái đồng hồ dây da màu xanh dương,trên mặt có hoa văn trăng lưỡi liềm ở kim phút và mặt trời ở kim giờ.” Vương môtả sơ chiếc đồng hồ.
“Dây màu xanh, mặt có hình mặt trời mặttrăng…” Thiên lẩm nhẩm trong miệng.
Thoắt cái Thiên đã leo tuốt lên ngọncây cao rồi nhanh chóng quay lại mặt đất.
“Không có gì cả, một cái tổ trốngkhông.” Thiên lắc đầu, “Chúng ta đi tiếp thôi.”
Cả hai cùng tiếp bước trên con đường đấtđầy sỏi đá chong chênh. Khi đi tới một cây cầu khỉ bắt qua một con kênh nước nhỏThiên quay lại nhìn Vương rồi nói.
“Cậu ở đây trông xe hàng giúp tớ, tớqua bên nhà bà Tám Chuối Chiên lấy đồ sẵn tìm đồng hồ cho cậu luôn.”
Chưa kịp để Vương trả lời, Thiên đã điqua được nửa chiếc cầu làm bằng một cái thân tre to có tay vịn cũng bằng tre,Vương nhìn cái cầu thơ sơ mà phát hoảng trong lòng. Nếu là mình chắc cậu khôngbao giờ có thể đi qua được chiếc cầu này, Vương nghĩ thầm thở phào cảm thấy maymắn khi không bị Thiên bắt đi qua cầu. Nắng bắt đầu nóng và gắt hơn khi trời dầnvề trưa. Xa xa Vương nhìn thấy lũ trẻ đang bắt cá dọc theo con kênh nước, mỗi đứamang theo một chiếc thùng nhỏ để đựng những thành quả mà mình bắt được. Có thằngnhóc da đen nhẻm thấy Vương ngồi quan sát đầy hứng thú liền tiến lại gần Vương.Thằng nhóc lôi ra từ trong chiếc xô thiếc một con cá rô đưa về phía Vương ý muốntặng cậu, nhưng Vương đi lắc đầu từ chối. Thắng bé bỏ con cá lại chỗ cũ đứngnhìn Vương một hồi rồi quay lại chỗ lũ bạn tiếp tục bắt cá. Thằng nhóc nói gì vớiđám bạn mà bọn trẻ cười lên hô hô, cả bọn cùng còn đưa tay vẫy chào Vương, theophép lịch sự Vương miễn cưỡng đưa tay lên chào đáp lại. Thình lình từ dưới làn nướcđục ngầu vì bùn bị khuấy một con cá lóc to phóng lên trên bờ ngay cạnh chân củaVương, con cá nhảy đành đạch trên mặt đất, một lúc sao do quá kiệt sức nó nằmngay đơ. Lúc này Vương mới từ từ tiến lại gần con cá to dùng tay chạm thử lênngười con vật bất chợt con cá tung người lên cao tiếp tục giẫy giụa tìm đườngthoát thân, Vương bị con cá hù cho giật nẩy cả người. Cậu cắn môi thật chặt đưatay chộp lấy đầu con cá đang vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng Vương cũng đã bắtđược con cá trên tay. Vương giơ con cá về hướng lũ nhóc rồi vẫy vẫy. Bọn trẻ thấyVương bắt được con cá lóc to liền lũ lượt kéo nhau lên bờ đi lại gần Vương. Cảbọn trầm trồ khen ngợi tài năng bắt cá của anh người thành phố. Vương bỏ con cálóc vào trong chiếc xô của thằng nhóc da đen. Thằng nhóc cười tít cả mắt khi đượccho con cá to, cả bọn quay quanh thằng nhóc mà cảm thán ngưỡng mộ. Trước khi rờiđi đám nhóc đứng trước mặt Vương vẫy tay hết sức sức nhiệt thay cho lời cảm ơn.Vương đứng nhìn theo bóng bọn trẻ khuất dần sau lũy tre làng lòng cậu bỗng thấyvui vui lạ thường.
“Bọn trẻ thích cậu rồi đấy Vương.”Thiên đặt bao rau củ xuống xe rồi lớn tiếng nói.
Vương quay người khi bị giọng của Thiênlà cho tỉnh giấc mộng.
“Tay cậu bị sao thế cả mặt cậu nữa.” GiọngVương thoảng thốt khi nhìn thấy trên cơ thể Thiên có một vài vết thương.
“Không sao đâu chỉ là vết thương ngoàida thôi, lúc nãy bà Tám thoa thuốc cho tớ rồi.” Thiên cố gượng cười.
“Mấy vết thương này từ đâu mà ra, cậu mớiđánh nhau với ai sao?” Vương nghiêm giọng.
“Cậu tưởng tớ là đứa thích đánh nhau lắmà.” Thiên thở dài khi biết người bạn luôn nghĩ mình là kẻ côn đồ, “Tớ vừa té từtrên mái nhà xuống hên là thân thủ nhanh nhẹn nên không bị gãy cái xương nào.”Thiên cười hỉ hả.
Vương lắc đầu nhìn Thiên ngao ngán, mắtbỗng nhiên sắt lại. Thiên nhìn thấy cũng chột dạ một chút không hiểu mình làmsai gì mà cậu bạn lại có vẻ tức giận vậy.
“Tớ có cái này cho cậu này, xòe tay rađi.” Thiên làm ra vẻ bí mật.
Chờ hoài không thấy Vương đưa tay ra,Thiên tiu nghỉu móc từ trong túi áo ra chiếc đồng hồ đeo tay có dây da màu xanhdương, chìa ra trước mặt Vương.
“Đồng hồ của tớ, cậu tìm thấy rồi sao.”Vương đưa tay đón lấy chiếc đồng hồ yêu quý.
“Con quạ xấu xa ấy giấu trên nóc chuồngheo nhà bà Tám Chuối Chiến đấy. Nhưng đâu qua được đôi mắt tinh tường của Thiênđẹp trai là tớ đây.” Thiên ưỡn ngực đầy tự hào.
“Cậu bị thương vì đi tìm đồng hồ cho tớsao.” Vương chợt nhìn thẳng vào mắt Thiên.
Mắt Vương lúc này không còn lạnh lùngvà băng giá nữa mà là đôi mắt long lanh đầy biết ơn. Bị mắt Vương tấn côngThiên chớp mắt mình vài cái, tay đưa lên gãi trước ngực trong vô thức rồi cườigượng gạo.
“Ừ…” Thiên trả lời cho qua vì không biếtnói gì nữa.
Mắt Vương vẫn nhìn thẳng vào Thiênkhông chớp lấy một lần khiến Thiên ngại ngùng không yên. Thiên cố động não nghĩra cái gì đó để nói.
“Cái đồng hồ của cậu đẹp ghê chắc đắt lắm.”Thiên mỉm cười thật tươi đáp lại đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Vương.
“Cũng không mắc lắm, chỉ có 500 triệuthôi.”
“Cái gì…” Thiên ngừng lại kịp lúc trướckhi buộc miệng chửi thề, “Cái đồng hồ đó 500 triệu sao.”
Thiên ôm hai tay lên đầu ngồi thừ xuốngđất, cậu thấy đầy óc mình đang quay cuồng. Hình ảnh cậu tung hứng chiếc đồng hồđắt giá trong tay lúc nhà bà Tám hiện về,may quá mình đã không làm rớt 500 triệu xuống đất, Thiên nói trong thất thần.

macthienvuong
24-04-2022, 04:56 PM
41. Một con heo tên là Chó ( nguồn Wattpad: Nghĩa Dennis)


Sau ít lâu ngồi bệt ra đất vò đầu bứctóc thình lình Thiên ngồi bậc dậy la lên thoảng thốt.
“Thôi chết quên mất nó rồi.” Vừa dứt lờiThiên lại đu người qua chiếc cầu khỉ một cách chuyên nghiệp như các diễn viênxiếc đi trên dây.
Vương nhìn theo từng bước chân của cậubạn mà lo lắng khôn nguôi, chỉ cần sơ xuất một lần là tai nạn thảm khốc có thểxảy ra, nói là thảm khốc chỉ để tăng thêm sự kịch tính chứ cùng lắm là Thiên sẽrơi xuống cái kênh nước mà thôi. Ít phút sau Thiên quay trở lại với một con heomọi nhỏ mập tròn trên tay. Vừa bước xuống khỏi chiếc cầu khỉ miệng Thiên đã luyếnthắng không ngừng.
“Bà Tám nhờ tớ bán con Chó này, lúc nãytớ cột nó chỗ bụi ổi tính vác bao rau củ qua cầu trước rồi quay lại đón nó vậymà quên mất tiêu.” Thiên cười hì hì lấy tay xoa đầu con heo ý xin lỗi nó.
“Con chó…?” Vương nghĩ rằng cậu bạn đãnói nhằm.
“Ừ con Chó.” Thiên bế con heo mọi lắclư trước mặt Vương.
“Nhưng nó là con heo mà.” Mặt Vương bỗngđanh lại.
“Ừ quên giải thích cho cậu, đây là conheo nhưng tên của nó là Chó nên tớ cứ gọi nó là con chó nên thành quen.”
Vương lùi ra xa mấy bước khi thấy Thiêncứ dí dí con heo vào người mình.
“Cậu sao thế, sợ nó à?” Thiên khựng lạithu con heo vào lòng.
“Không sợ nhưng không thích heo.”
“Người ta không thích mày rồi Chó ơi, tộinghiệp mày quá đi. Bị bà chủ bán đi giờ còn bị người ta kỳ thị thương thai chothân phận heo chó của mày mà.” Thiên chu mỏ hôn mấy cái vào miệng con heo.
Vương đứng chết lặng khi nhìn thấy hànhđộng có phần bẩn thỉu của Thiên.
“Miệng nó thơm lắm không có thối như miệngcậu đâu.” Thiên đáp trả khi thấy vương có vẻ khó chịu.
“Cậu hôn tớ rồi hay sao mà biết miệng tớhôi?” Vương tức giận.
“Ờ thì chưa hôn… nhưng khi đi gần cậulà biết có thối hay không chứ gì.” Thiên hú hồn xém tí nữa là bại lộ chuyện hômtrước.
Vương hà hơi vào lòng bàn tay rồi dùngmũi ngửi thử hơi thở của mình.
“Đâu có mùi gì đâu sao cậu ta lại nóilà hôi.” Vương hậm hực.
Thiên thả con Heo xuống đất và giữ chânnó bằng sợi dây cột ở cổ. Thiên cố hết sức để nâng chiếc xe kéo lúc này đã nặnghơn khá nhiều lúc sáng. Chợt nhớ ra gì đó Thiên nhìn qua Vương.
“À quên… giờ cậu cứ đi thẳng theo hướngnày, sẽ gặp cái giếng ở đầu làng cạnh cây trứng cá xong cậu rẽ phải vào con đườngmòn là về lại khu đồi chè. Còn không thì cậu cứ đi thẳng ra đầu làng rồi quẹotrái thì cũng tới được khu đất phía dưới ngọn đồi. Theo kinh nghiệm thì cậu nênđi về phía cổng làng đi đường đó dễ hơn lại có nhiều người dân, cần gì cậu cứnói họ chỉ đường cho. Giờ tớ phải đi theo hướng ngược lại nên không dẫn cậu vềđược. Thôi tớ đi đây cần gì thì hỏi người ta nếu ngại thì gọi điện thoại cho tớ.”
Thiên lấy đà kéo chiếc xe chuyển động,lúc này là khúc nặng nhọc và khó khăn nhất nhưng sau khi bánh xe đã lăn đều thìcậu không cần dùng nhiều sức nữa mà bánh xe vẫn quay nhanh đây là quy luật bánhđà.
“Cẩn thận đừng để bị con quạ ăn cắp đồnữa nhá.” Tiếng Thiên vọng lại khi đã cách Vương một đoạn xa.
Nghe Thiên nhắc Vương chợt sờ soạn khắpngười thì không thấy điện thoại di dộng của mình đâu. Suy nghĩ vài giây thì cậunhớ ra sáng nay cậu đã bỏ nó trong xe. Vương hướng về con đường mà cậu bạn chỉ màlên đường. Hình dáng Thiên ì ạch lôi chiếc xe rau củ sau lưng cộng thêm con heonhỏ lon ton dưới chân một hình ảnh vui nhộn khiến Vương chợt mỉm cười. Ngay lúcđấy Vương vội đưa tay lên miệng chặn lại nụ cười vừa chợt hé nở, lòng cậu cảmthấy có gì đó không ổn, không lẻ con tim cậu đã dao động vì một người con trai,không thể nào có chuyện như vậy được, mặt cậu chuyển về vị trí sắc lạnh thườngngày. Vương ưỡn ngực thẳng lưng mắt hướng thẳng về con đường phía trước, bỏ lạisau lưng những thứ ảo mộng không thật, cậu bước đi thật phong độ.
Con heo Chó quẩn quanh dưới chân Thiênlâu lâu nó lại dúi chiếc mũi của mình cọ cọ vào chân khiến cậu khó khăn nétránh để khỏi phải giẫm lên người nó.
“Chó mày đi lên trước đi.” Thiên lấychân hất nhẹ vào cái bụng con heo béo tròn.
Con heo lộn nhào trên đất hai vòng saukhi đã đứng dậy được nó lại quay về lẩn quẩn quanh chân Thiên. Khiến cậu bất lựckhông biết làm sao nên đành cố gắng cẩn thận trong từng bước chân để tránh làmbị thương con heo nhỏ. Chợt vết thương ở tay đau buốt khiến Thiên phải dừng xelại mà kiểm tra. Các vết thương ở mặt và tay chỉ là vết thương xay xát ngoài danhưng vết thương ở cổ tay thì khá là đau nhức, Thiên nghĩ chắc cậu đã bị trậtkhớp, cậu cố xoay cổ tay vài vòng với hy vọng nó sẽ giúp cậu khá hơn. Vếtthương ở cổ tay vẫn không khá hơn gì mấy sau một lúc xoa bóp nhưng không còncách nào khác Thiên đành phải tiếp tục lên đường nếu còn không đi cậu chắc chắnsẽ trễ chuyến phà trưa qua sông cái. Thiên thở dài ngước mặt nhìn lên hình ảnhtrước mặt khiến cậu hết cả hồn, Vương đang đứng ở đầu của chiếc xe kéo, hai tay cậu ta ra sứckéo mạnh chiếc xe một cái bắt nó chuyển động, không mất quá nhiều sức Vương đãkhiến chiếc xe kéo ngoan ngoãn lăn bánh theo sao mình.
“Không định đi sao còn đứng nó nhìn gì?”Vương đánh mặt về hướng Thiên.
“Đi chứ. Đợi tớ.” Thiên đắt con heo đitheo Vương đã bỏ xa cậu một khoảng ngắn.
Khi đã bắt kịp và sánh vai cùng cậu bạnThiên liền lên tiếng hỏi.
“Sao cậu quay lại, không muốn xa tớ phảikhông?” Thiên nhướng nhướng cặp chân mày đậm của mình.
Vương đánh mặt qua dùng đôi mắt ác lạnhhơn cả sát thủ nhìn Thiên khiến cậu chột dạ nuốt vội nước miếng khan xuống cổ họng.
“Do cậu chỉ đường khó hiểu quá và tớkhông muốn làm mình bị lạc thêm lẫn nữa.”
“Tớ chỉ đường khó hiểu sao, cậu chỉ việcđi thẳng thôi mà có gì khó hiểu đâu.”
“Là do cách diễn đạt của cậu quá kémnên khiến người nghe không sao tiếp thu nỗi. Vốn từ vựng tiếng Việt của cậu nênđược trao dồi thêm để tránh những sự việc tương tự như vầy có thể xảy ra trongtương lại.” Vương nói thật dong dài nhưng chủ yếu là muốn che đi lý do mìnhquay lại là vì cậu bạn.
“Cách diễn đạt của tớ có vấn đề sao?”Thiên gãi đầu hoang mang.
“Ừ.” Vương gật gù miệng thoáng có nụ cười.
“Vương cậu dừng xe lại đi, để tớ kéocho xe nặng lắm.” Thiên đề nghị khi thấy mồ hôi vả ra lấm tấm trên mặt Vương.
“Tớ kéo xe cho cậu là vì muốn trả ơn cậuđã giúp tìm lại chiếc đồng hồ, mà tay bị thương như vậy thì sao mà kéo được.”
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi cậu đừnglo, buông tay đi để tớ kéo cho, chiếc xe này tớ quen rồi nên kéo dễ cậu là ngườilạ không biết cách điều khiển nó đâu.”
Vương không quan tâm lời Thiên nói vẫncấm cúi ra sức kéo chiếc xe đi về phía trước. Thiên biết không sao cản được sựquyết tâm của cậu bạn nên đành miễn cưỡng ngoan ngoãn đi theo phía sau rồi gópsức đẩy phụ chiếc xe đầy ấp hàng hóa. Sau khi vượt qua được con đường làng dọctheo ruộng lúa thì họ đã tới được bến phà sông Cái, Thiên và Vương phải hợp sứcvới nhau mới đẩy được chiếc xe lên con dóc sắt của chiếc phà lớn. Vương đặt chiếcxe kéo xuống sau khi nó đã nằm gọn bên trong lòng chiếc phà, cậu bắt đầu thở dốcmồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo thấm ra cả lớp áo com lê bên ngoài, cậu vội cởiáo khoác ngoài ra nhằm giảm cơn nóng của cơ thể.
“Uống nước đi.” Thiên chìa chai nước suốilạnh ra trước mặt Vương.
Vương đón lấy rồi đưa lên miệng uống mộthơi dài. Thiên đứng nhìn cậu công tử nhà giàu ướt đẫm mồ hôi vì kéo xe giúpmình mà thấy lòng có gì đó cảm kích không biết phải diễn tả bằng lời như thếnào. Các ngón tay thon dài của Vương luồn qua mớ tóc đang lòa xòa trước trán chảyngược ra phía sau, lúc ấy trông Vương không khác gì một tài tử đang diễn xuấttrong một cảnh quay kinh điển, Thiên nhìn thấy tuy không cam tâm nhưng cũng phảigật gù công nhận cậu bạn có vẻ ngoài thật xuất chúng. Vương chợt ngước mắt lênrồi lên tiếng hỏi Thiên.
“Sao cậu lại làm mấy chuyện này, là vìtiền sao?”
“Mấy chuyện này là chuyện gì, ý cậu làsao.” Thiên cố động não suy nghĩ nhưng không hiểu nổi câu nói không đầu đuôi củaVương.
“Thì chuyện cậu đi bán giúp rau củ chocác bà trong làng.”
“À chuyện đó hả… tớ làm không công đó,mấy già đó làm gì có tiền mà trả cho tớ.”
Thấy Vương có vẻ không tin tưởng lắm cậuliền giải thích thêm.
“Làng Vĩnh Bình này là quê của cha tớ.Năm cha tớ lên 7 tuổi thì ông bà nội mất vì một trận dịch bệnh, lúc đó người chếtvô số kể, xác chất đầy đồng. Cha tớ lúc đó không còn ai khác là người thân cảmay mắn là có các già trong làng thay nhau nuôi cha tớ người thì ít gạo, ngườiít rau, người ít khô… nhờ vậy mà cha tớ mới không bị chết đói. Sau này ông đượcmột gia đình khá giả nhận nuôi rồi rời đi. Khi ông trưởng thành ông đã quay vềlàng chăm sóc cho các già như để trả lại công cưu mang lúc ông còn nhỏ. Giờ ôngmất rồi tớ thấy mình phải có trách nhiệm tiếp tục công việc của ông. Tuy là tớchả giúp gì được nhiều cho các già.” Thiên ngại ngùng.
“Đúng là không giúp gì nhiều cả.” Vươnglập lại lời Thiên.
Thiên chưng hửng vì cứ tưởng nói chuyệnthật khách sáo thì sẽ được Vương an ủi vậy mà cậu bạn lại cho cậu một sự đồngtình đầy chua chán. Thiên thở dài lòng chán nản.
Liếc mắt để ý gương mặt méo mó của cậubạn mà Vương cười thầm trong lòng.
“Tuy không giúp gì được nhiều nhưng cócậu về thăm chắc các già cũng sẽ vui hơn.” Vương giả vờ quay mặt đi chỗ kháckhông nhìn Thiên.
“Cậu cũng thấy các già vui vẻ và hạnhphúc khi gặp tớ phải không?” Thiên vui mừng trước lời khen của người bạn khótính.
“Vui thôi chứ không có hạnh phúc.” GiọngVương nghiêm nghị.
“Ờ…” Thiên méo miệng vì cậu bạn không đểcho mình vui quá một phút.
“Làm gì mà nhìn tớ ghê vậy.” Vương hỏikhi thấy Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tớ đã giúp cậu tìm thấy đồng hồ, coinhư tớ cũng là người ơn của cậu.”
“Và…”
“Tớ có một nguyện vọng nhỏ mong cậugiúp cho.” Thiên chấp hai tay đưa về phía Vương như cầu khẩn van xin.
“Cậu nói thử ra xem tớ có giúp được haykhông?”
“Chắc chắn à cậu giúp được. Tớ chỉ muốnnhìn cái đồng hồ nửa tỷ của cậu ở một cự ly thật gần mà thôi.”
Thiên vừa dứt câu Vương liền dang taytrái của mình ra sát mặt Thiên vì lúc này chiếc đồng hồ đang được đeo trên taytrái của cậu. Mặt Thiên hớn hở, mắt trở nên long lanh, đồng tử bắt đầu co giản.Thiên dùng hai tay nắm lấy tay đeo đồng hồ của Vương đưa gần rồi lại đưa ra xa,đầu cậu quay ngang rồi lại quay dọc như muốn nhìn chiếc đồng hồ đắt giá với tấtcả góc nhìn. Chợt Thiên kéo tay Vương lại sát mặt mình rồi đưa mũi ngửi chiếc đồnghồ trên tay cậu. Trước hành động quái gở của người bạn Vương chỉ biết ngồi câmnín mà chịu trận.
“Thơm thật đấy quả là đồng hồ đắt tiềncó khác, tớ ngửi thấy mùi cây cỏ nè, mùi vỏ cây nữa, hình như có cả mùi của mặttrời.” Thiên dùng mũi ngửi lấy ngửi để chiếc đồng hồ nằm trên cánh tay Vương.
Vương nhìn hành động của Thiên và liêntưởng đến ngay một con cún nhỏ đang chúi mũi vui đùa bên khúc xương thơm ngon.
“Đó là mùi nước hoa của tớ.” Vương chấmdứt những suy nghĩ lệch lạc của cậu bạn.
Thiên hơi có chút ngập ngừng vì sự quêmùa của mình nhưng cậu mau chóng quên đi mà tiếp tục chú tâm vào các hoa văn đẹpđẽ và sống động trên mặt của chiếc đồng hồ.
Tay Vương vì kéo xe một quảng đường dàinên đã rất mỏi giờ đây còn phải giữ yên ngay trước mặt người bạn để cậu tachiêm ngưỡng chiếc đồng hồ đang đeo trên đó càng làm cho tay Vương càng thêmđau nhức nhưng cậu lại không thấy phiền hà gì và cũng không có ý định rút tay lại,cậu cắn răng chịu đựng để thỏa mãn sở thích quái lạ của người bên cạnh. Đáng lẻđơn giản nhất là Vương chỉ cần cởi đồng hồ trên tay và đưa cho Thiên để cậu bạnthoải mái ngắm nhìn mà bản thân cũng không bị làm phiên nhưng chẳng biết vì saoVương lại không chọn các làm đó. Đến lí trí của chính Vương cũng không hiểu vàchỉ có trái tim cậu ta hiểu mà thôi.

macthienvuong
28-04-2022, 07:24 PM
42. Lại có án mạng xảy ra


Trải qua bao nhiêu khó khăn, trở ngạicuối cùng Thiên và Vũ cũng đã đến được chợ Hòa Đồng, một khu chợ sầm uất náonhiệt bật nhất của huyện Gò Công Tây. Chỉ cần đứng trước cổng chợ cũng đã cảmnhận được không khí buôn bán vô cùng tấp nập bên trong. Thiên cùng Vương kéo xeđến trước một vựa bán rau củ lớn rồi dừng lại. Cô chủ vựa vui mừng lớn tiếngchào hỏi khi thấy Thiên ngay trước mặt.
“Thiên Thiên lâu quá không gặp, vào đâyngồi làm cốc nước.” Tiếng cô chủ quán lùn mập hét lên như đấm vào tai.
“Con chào cô Tuyết lâu rồi không gặp côvẫn đẹp như ngày nào. À không hôm nay đẹp hơn hẳn.” Thiên nịnh nọt.
Vương đứng bên nhìn vào gương mặt trònđược trét đầy phấn khiến cho màu da mặt và da cổ tương phản với nhau khá rõ rệt,mặt thì quá trắng trong khi cổ thì lại khá tối màu. Trên gương mặt trắng bởi phấnlà đôi môi dầy được đánh son đỏ chóe càng làm cho Vương liên tưởng đến nhân vậthoạt hình trong một bộ phim mà cậu đã từng xem.
“Hai đứa vào đây.” Cô Tuyết nhiệt tìnhvẫy tay kêu gọi.
Thiên vội đi vào trong cái quầy hàng rộngđược che bằng bạt rồi ngồi xuống cạnh cô Tuyết trên chiếc ghế cây, Vương miễncưỡng đi vào theo và ngồi xuống cạnh Thiên. Cô Tuyết đưa hai ly trà đá mát lạnhcho hai người bạn khi thấy họ đã ngồi hẳn xuống ghế. Thiên và Vương cùng uống hếtmột lượt ly nước trà đá lớn và cùng à lên sảng khoái. Vương cảm thấy đây là lytrà đá ngon nhất mà mình từng được uống.
“Đây là ai vậy Thiên.” Cô Tuyết nhìnqua phía Vương.
“Dạ đây là bạn của con tên là Vương.”Thiên nói.
“Bạn con đẹp trai thật đấy Thiên, đẹptrai hơn cả con.” Cô chủ vựa rau củ quả trầm trồ.
Thiên khoát vai Vương rồi nói thầm.
“Sướng nha được khen đẹp trai.”
Vương lạnh lùng lấy tay mình hắt tayThiên xuống khỏi vai. Thiên nhìn Vương bằng đôi mắt khinh ghét và cái miệng méolên.
“Còn đây là cô Tuyết xinh đẹp chủ vựarau củ nổi tiếng nhất cái chợ Hòa đồng này.”
“Con cứ nói quá không à Thiên.” Cô Tuyếtlấy tay phải che miệng cười làm rung lên gần hai mươi chiếc vòng bằng vàng lớnđang mang từ cổ tay đến cù chỏ.
“Con chào cô.” Vương lễ phép gật đầu.
“Chào con, con có người yêu chưa, đẹptrai thế này dễ gì không có ha?”
“Cậu ấy có rồi đó cô nhiều là đằngkhác. Con gái trong trường thích cậu ấy nếu mà xếp hàng thì dài từ đây ra tới cổngchợ.” Giọng Thiên khinh khỉnh.
“Nhiều thế cơ à.” Cô tuyết trợn mắt háto miệng.
Vương quay mặt nhìn Thiên rồi dùng ánhmắt nhiệm nghị chấn chỉnh cậu bạn. Nhưng Thiên không mấy quan tâm mà vẫn nói tiếp.
“Không chỉ con gái thích thôi đâu contrai cũng theo đuổi cậu ta nhiều lắm. Có lần có người còn nhào vào phòng vệsinh khi cậu ta đang đi toilet đấy.” Thiên tía lia.
“Cậu thôi đi.” Vương bực dọc.
“Thôi gì mà thôi. Tớ nói thật chứ cónói xạo đâu.” Thiên đáp trả không nhân nhượng.
“Cậu…”
“Cậu gì mà cậu.” Thiên lè lưỡi trêuVương.
Cô Tuyết ngồi nhìn hai người bạn đấu khẩumà không nhịn được cười.
“Hai đứa cho cô can… Mà nè Thiên mấy giàtrong làng đều khỏe mạnh cả chứ.”
“Dạ mấy già đều khỏe cả cô chỉ có giàTám thì lúc rày hay than đau lưng nên tối không ngủ được. Còn già Sáu thì lúcrày mắt kém đi nhiều không còn may vá gì nữa lúc gặp con còn kêu mua giúp chocái đèn sáng thật sáng chứ cái đèn trong nhà tối quá không thấy gì, con đùa làgià nên thay mắt đi chứ thay đèn không ăn thua.” Thiên nhanh nhẩu.
Cô Tuyết gật gù suy tư. Lúc này mộtnhân viên của Cô tuyết tiến lại đưa một mãnh giấy nhỏ cho cô. Sau khi đọc kỹ mảnhgiấy cô mở ví và lấy tiền ra đếm xong rồi gửi cho Thiên.
“Đây là tiền số rau củ quả mà hôm naycon mang đến đấy Thiên còn đây là hóa đơn con kiểm lại đi.”
“Dạ.” Thiên nhận tiền và hóa đơn rồi ngồiđiếm.
Một lúc sau thì Thiên lên tiếng.
“Cô Tuyết ơi hình như cô đưa dư một triệurồi.”
Một nụ cười hiền qua đôi môi đỏ chót xuấthiện trên gương mặt trắng bệch của cô Tuyết.
“Tiền này cô cho thêm mấy già. Con mangvề giúp cô nha Thiên.”
Thiên với gương mặt cảm kích đựng bật dậykhỏi ghế cúi đầu thật thấp trước cô chủ vựa rau củ.
“Con thay mặt các già trong làng cám ơncô.”
“À còn đây là dầu xoa bóp giúp giảm đauxương khớp con đưa cho già Tám nha, dầu này cô xài thấy cũng có hiệu quả lắm.”Cô tuyết đưa chai dầu thủy tinh lớn ngư chai nước suối cho Thiên.
“Dạ.”
“Ủa mà con heo này là sao đây.” Cô tuyếtbất ngời khi thấy con heo quẩn quanh dưới chân của Thiên.
“Dạ cái này bà Tám nhờ con bán dùm,nghe nói là mai cháu bà Tám tới kỳ đóng tiền học rồi, mà nhà thì không còn tiềnnữa, nên đành bán đi con heo.”
“Thì ra vậy.”
“Cô có biết ai mua heo trong chợ nàykhông, chỉ giúp con với.”
Cô Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Giờ con đi thẳng xuống khu hàng thịtđi, sạp của ông chín đồ tể, ổng mua heo giá cũng khá tốt, con thử tìm ổng xem.”
“Dạ, vậy tụi con đi luôn đây, tranh thủvề cho kịp phà.” Thiên rời khỏi ghế cúi đầu chào.
“Con chào cô.” Vương cũng tranh thủ đứngdậy ngay sau Thiên.
“Hai đứa về nha. Có dịp thì ghé qua côchơi. À hai đứa cầm mấy cái bánh theo mà ăn. Bánh này cô làm tuy không ngon lắmnhưng ăn cũng được.” Cô tuyết nhét bịch bánh vào tay Thiên.
“Con cám ơn.” Thiên cúi đầu mấy lần rồikéo con heo đi.
Vương lững thững đi ngay phía sau Thiênvà Chó.
Thiên chen người đi vào khu vực quầybán thịt sống trong khi Vương đứng bên ngoài trông coi con heo Chó. Vương dangcánh tay dài của mình ra thật xa tay thì cầm dây cột con Chó. Con heo nhiều lầnmuốn chạy lại chân Vương để chùi mũi vào nhưng đều bị sợi dây ngắn giữ lại. Nódùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương nhưng cậu không hề có một chút rung động. Thìnhlình một quả táo từ đâu đó rơi xuống ngay chân Vương, con heo nhìn thấy thèmthuồng ra sức chạy lại gần nhưng đều bị cản lại bởi sợi dây trên cổ, nó kêu ủn ỉnvài tiếng rồi nằm bệt ra đất hướng đôi mắt nước đẫm lệ long lanh nhìn trái táođỏ tươi ngon ngay cạnh đôi chân dài của Vương. Thấy tình cảnh đó Vương chợt độnglòng trắc ẩn cậu dùng chân đá trái táo lăn về phía Chó, nhìn thấy quả táo chạythẳng tới miệng mình con vật mừng rở nhổm người đứng dậy vẩy chiếc đuôi ngắn ngủnsau mông thật nhiệt tình, con heo há miệng thật to cắn quả táo, sau đó nó nằm ịchxuống đất từ từ thưởng thức món quà từ trời rơi xuống, có đôi lần nó hướng mắtvề phía Vương như thầm cảm ơn nhưng cậu bạn mặt vẫn lạnh tanh. Ngay lúc nàyThiên quay trở lại đứng cạnh Vương.
“Ông Tám đồ tể vừa về nhà rồi, mấy chủsạp kế bên nói là 1 tiếng nữa ông ấy mới quay lại. Tớ có hỏi mấy người gần đócó ai muốn mua con Chó không mà ai cũng lắc đầu. Chúng ta tìm chỗ nào ngồi đợiông ấy đi.” Thiên đề nghị.
“Ừ.” Vương đáp chiếu lệ.
Thiên cúi xuống xoa đầu con heo nhỏ.
“Táo ở đâu mà mày ăn vậy Chó, anh Vươngmua cho mày đó à. Tính ta cậu ta cũng thương mày lắm đó.” Tay vuốt ve con heo mặtThiên hướng về phía Vương rồi nheo mắt.
Vương định lên tiếng phủ nhận nhưngThiên đã ôm con heo đi được một đoạn.
Đang đi bỗng Thiên dừng lại khiến Vươngđập mạnh cả người vào Thiên, mũi Vương đập mạnh vào đầu Thiên khiến cậu đau điếng.Thiên quay lại nhìn cậu bạn phía sau cười tít cả mắt.
“Vương cậu ăn bánh này không, ngon lắmđó.” Thiên chỉ vào mấy chiếc bánh hình tròn cỡ miệng chén đang chiên trong mộtcái chảo lớn ngập đầy dầu.
“Không muốn ăn.” Vương đưa tay xoa cáimũi, bực tức nói.
Không thèm quan tâm lời từ chối của ngườibạn. Vương chen vào sạp bánh mà lớn tiếng nói.
“Ccho con hai cái banh giá.”
Hai cái bánh nóng giòn được người bángói vào giấy dầu rồi bỏ vào trong bịch giấy đưa cho Thiên.
“Của cậu hai cái là hai mươi ngàn.” Ngườibán nói.
“Dạ cho cháu gửi tiền.” Thiên lấy tiềntrả cho hai cái bánh.
“Cám ơn hai cậu đã ủng hộ. Con heo dễthương đấy.” Anh chủ quán vui vẻ nói.
“Dạ.” Thiên cúi đầu chào rồi quay trởchỗ Vương đứng đợi.
Khi Thiên lại gần mùi bánh tỏa ra thơmlừng khiến Vương nuốt nước bọt mấy lần. Thấy vậy Thiên cười thầm trong bụng màkhông dám cười to vì sợ cậu bạn mặt lạnh giận hờn.
“Tụi mình qua chỗ quán nước kia ngồi đợiđi.” Thiên chỉ tay mình vào một quan nước nhỏ chỗ góc đường.
Hai người bạn cùng ngồi xuống một chiếcbàn nhỉ hướng mặt ra đường rồi gọi hai ly nước mía. Thiên lấy bánh ra chia choVương một cái nhưng Vương vẫn cố tỏ thờ ơ không thèm nhìn lấy nó một lần. Trongkhi đó thiên vừa thưởng thức chiếc bánh giá thơm ngon cùng món nước mía mát lạnh.
“Nghe gì chưa ngày hôm qua trong rạpchiếu phim mới xảy ra vụ giết người.” Tiếng người đàn ông bàn bên cạnh nói bằngcái giọng căng thẳng.
Thiên và Vương như cùng một lúc đưa mắtnhìn về phía người đàn ông đang kể chuyện.
“Mà ai bị giết vậy?” Người đàn ông áoxanh hỏi.
“Con bé Mai cháu bà Châu bán vải nhà gầnchợ.”
“Tội nghiệp vậy.”
Lúc này bà chủ quán đứng đằng xa cũngtiến lại góp náo nhiệt.
“Con bé đi xem cái phim gì Cái chếttrong rạp chiếu phim thì phải, không hiểu sao mà chết trong đó luôn, tội nghiệpcòn trẻ vậy mà.” Bà chủ quán than thở.
Thiên quay mặt nhìn nhau, cả hai đềucăng thẳng.
“Cô chủ quán ơi, người chết ngồi ghếnào trong rạp chiếu phim vậy?” Thiên bất giác hỏi.
“Ghế nào hả, cái này thì… Ê Thư con bémai ngồi ghế nào trong rạp chiếu phim vậy.” Cô chủ quán với gọi một thiếu nữ tần17 tuổi đang rửa ly phí trong.
Thư nghe thấy tiếng gọi vội chạy ra.
“Mẹ gọi con hả?” Thư lau hai tay vào tạpdề trước bụng.
“Cậu này hỏi con bé Mai lúc chết ngồi ởghế nào?”
Thư nhìn Thiên và Vương với ánh mắt dòxét.
“Lúc đó con ngồi ghế G7, con Tú ngồi ghếG8, đúng rồi Mai ngồi ghế G9.”
Tay Thiên chợt run lên mắt cậu tái nhợtvì lại có một người chết nữa liên quan đến chiếc ghế quỷ ám G9. Vương nhìnThiên bằng ánh mắt lo lắng cùng một chút kích động.

macthienvuong
05-05-2022, 03:11 PM
43. Những nghi phạm

Mặt trời có vẻ nóng giận nên tỏa ra vôsố những tia nắng gay gắt khiến cho mặt đất trở nên nức nẻ khô khốc. Thiên đangđứng cạnh một cái cây to ở gốc chợ thấy Thư con gái bà chủ quán nước tiến vềphía họ thì cậu bỗng đứng thẳng quay mặt hướng về người con gái có thân hình nhỏnhắn mặt lấm tấm mụn. Vương đang dựa lưng vào thân gây cũng vội đưa mắt nhìnlên.
“Em là Thư phải không, mình là Thiênchúng ta có thể nói chuyện một chút về cái chết của bạn cậu được không?” GiọngThiên trầm tĩnh.
Mai nhìn Thiên và Vương một lúc đầy áingại rồi lên tiếng.
“Hai cậu là người trong quán của mẹ tớlúc nãy phải không? Sao lại muốn biết về cái chết của Mai?”
“Tụi này chỉ là tò mò thôi.”
Thư lại nhìn Thiên bằng con mắt nghi ngờ,cô định bỏ đi thì thấy con heo Chó đang lẫn quẩn góc cây gần chỗ Vương.
“Con heo dễ thương quá. Tớ đụng nó đượckhông?”
“Đương nhiên là được chứ.” Thiên mừng rỡ.
Thư bước lại gần con heo rồi xoa cái bụngcăng tròn của nó. Thấy mình được vuốt ve con heo vội nằm phè ra đất phơi cái bụngto của mình lên trời. Cứ thế Thư chơi đùa với con heo đầy phấn khích, cô lấy mộtquả mận trong túi mình bỏ xuống đất cạnh miệng con vật, thấy thức ăn nó liềnđưa mỏ cắn ngon lành. Một lúc sau Thư quay lại nhìn Thiên.
“Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi xuống nóichuyện đi.” Thư đề nghị.
Thiên mừng rỡ gật đầu hồ hởi, Vương lúcnày cũng đã đứng thẳng người tiến lại gần chỗ Thiên. Ba người chọn một quán chènhỏ gần đấy làm nơi dừng chân.
“Hai cậu muốn hỏi gì? Tớ biết gì tớ sẽnói.”
Thiên nhìn qua Vương một cái rồi quay lạinhìn Thư.
“Cậu có thể kể lại cho tụi tớ nghe sựviệc của ngày hôm đó không? Ngày mà Mai bị giết ở rạp chiếu phim. Kể thật chitiết nhất có thể.”
Thư trầm tư ít giây rồi gật đầu.
“Chuyện là thứ bảy tuần trước, hôm đó tớđang ở nhà coi quán dùm mẹ thì Mai gọi điện thoại đến bảo là có chuyện khôngvui nên muốn đi xem phim cho khoây khỏa. Nghe đến đây thì tớ đoán chuyện khôngvui ấy thế nào cũng là chuyện tình cảm. Mai đang quen với Thiện, lúc mới quênthì hai người họ khá là hạnh phúc và vui vẻ nhưng dần về sau này hai người thườngcó nhiều việc bất đồng nên hay nảy sinh việc cãi nhau và mỗi lần như vậy là mailại hẹn tớ và Tú cùng đi xem phim giải khoây và hôm đó cũng không là ngoại lệ.Ba người bọn tớ hẹn nhau ở rạp chiếc phim gần nhà, khi tớ tới nơi thì Mai và Túđã có mặt từ trước đó khá lâu. Sau đó bọn tớ đi mua bắp và nước, ngồi tâm sự vớinhau tầm 30 phút thì tới giờ vào rạp. Tớ ngồi ghế cạnh Tú rồi tới Mai. Bộ phimđó khá đáng sợ nên tớ hầu như lấy tay che mắt mình không coi được gì nhiều bìnhthường tớ không thích phim kinh dị. Khi phim kết thúc đèn rạp mở lên thì tớnghe tiếng của Tú hét lớn thất thanh. Tớ quay nhìn qua thì thấy Mai bị đâm mộtcây kéo vào bụng máu ướt đẫm quần áo. Quá kinh hãi tớ đã ngất xỉu ngay lúc ấy,lúc tỉnh lại tớ thấy mình đang nằm trên băng ghế bên ngoài rạp phim bên cạnh làTú. Sau khi nghe Tú nói rằng Mai đã chết tớ đã gần như ngất xỉu lần hai.”
Thư ngừng lại nước mắt cô lưng tròng.Thiên và Vương cùng im lặng như muốn dành không gian tĩnh mịch để hồi tưởng vềmột cô gái xấu số.
“Chuyện chỉ có vậy. Không biết có giúpích gì cho hai cậu.” Thư cố kìm nén cảm xúc.
“Xin lỗi cho tớ hỏi ai là người đề nghịđi xem bộ phim Cái chết ở rạp chiếu phim, tớ nghe cậu nói là mình không thíchxem phim kinh dị nhưng sao lại chọn phim đó?” Thiên dò hỏi
Thư có vẻ khó chịu trước câu hỏi cótính nghi ngờ của Thiên nhưng cô vẫn trở lời.
“Là Mai đã đề nghị xem phim đó, Mai làngười khá gan dạ nên cô ấy thích xem phim ma và phim kinh dị, vì chìu ý cậu ấynên Tú và tớ đồng ý xem phim cùng.”
“Thế ai là người đã chọn ghế hay chỉ làsự trùng hợp khi ngồi.”
Mai suy nghĩ một lúc rồi chợt lên tiếng.
“Có một chuyện mà tớ chưa nói với ai kểcả cảnh sát, cái ghế G9 mà Mai ngồi đáng lẽ lúc đầu là tớ ngồi.”
Thiên và Vương cùng lúc quay mặt nhìnThư vẻ mặt bất ngờ.
“Chuyện là lúc đầu khi vào rạp phim vịtrí ngồi là tớ ngồi ghế G9, Tú ngồi ghế G8, Mai ngồi ghế G7. Nhưng được một lúcthì tớ đổi ghế cho Mai thành ra cuối cùng tớ ngồi ghế G7 còn Mai thì ngồi G9.”
“Tại sao cậu lại đổi ghế giữa chừng nhưvậy.” Giọng Vương lạnh tanh.
Thư khá bất ngờ khi nghe tiếng Vương cấtlên vì từ nãy tới giờ chỉ có Thiên là nói chuyện với cô.
“Là do máy lạnh ngay phía trên ghế G9phà hơi ra rất lớn khiến tớ lạnh run nên Mai đã đề nghị đổi ghế cho tớ vì cậu ấykhông sợ lạnh.”
Thiên nhắm mắt trầm tư một hồi lâu.
“Cậu có biết ngày hôm ấy chính xác làMai đã buồn chuyện gì không?”
“Cậu ấy cãi nhau với Thiện.”
“Lý do cãi nhau là gì?”
“Hình như là Thiện nghi ngờ Mai có ngườikhác nên hai người đã gây nhau. Thiện đã đánh Mai một bạt tay. Má cô ấy vẫn cònsưng đỏ khi gặp tụi này ngày hôm đó. Mà Mai cũng đã xác nhận việc bị người yêuhành hung.”
“Thế thật sự Mai có người đàn ông khácbên ngoài sao?”
“Tớ nghĩ đây chỉ là suy đoán một chiềucủa Thiện. Mai là một cô gái xinh xắn đáng yêu nên được khá nhiều người yêuthích và tính cậu ấy cũng khá dễ dãi nên cũng vui vẻ đáp lại lời trêu ghẹo củađám con trai. Nhưng tớ không nghĩ là cô ấy ngoại tình.”
“Cậu có nghi ngời ai là kẻ đã ra tay giếtMai không?”
“Kẻ có động cơ giết Mai thì chỉ có Thiệnmà thôi. Thiện là một người tính tình hiền lành cục mịch nhưng khi nóng giậnlên thì anh ấy như thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, hung tợn vàđáng sợ vô cùng. Cảnh sát có mời Thiện lên làm việc nhưng sau đó đã được thả ravì không có bằng chứng anh ta giết người.”
“Ngoài Thiện ra thì Mai có xích mích vớiai khác nữa không?” Thiên hỏi.
“Tớ nghĩ là không.” Thư chắc nịch.
Thiện gật gù định hỏi thêm thì Thư lêntiếng.
“Tớ phải đi mua đồ cho mẹ đây, lâu quákhông về chắc mẹ sẽ la tớ mất.”
“Cám ơn cậu đã kể cho chúng tớ nghe sựviệc ngày hôm đó.”
“Hai cậu chắc không phải là cảnhsát, các cậu là thám tử sao?”
“Bọn tớ…” Thiên ấp úng.
“Hai cậu ráng tìm ra kẻ đã giết Mai đểcô ấy có thể an lòng mà ra đi.” Gương mặt Thư hiện lên sự van lơn.
Thiên im lặng không dám nhìn thẳng vàomắt Thư.
“Thôi tớ đi đây chào hai cậu.”
Thiên và Vương cùng cúi đầu chào Thư.
Khi bóng cô gái đã khuất hẳn phía đámđông nhốn nháo trong chợ thì Thiên lên tiếng hỏi.
“Cậu có nghĩ cô ấy nói thật không?”
“Không biết nữa.” Vương đáp trong khiđưa mắt nhìn lên bầu trời đầy nắng.
Thiên đưa mắt nhìn lanh quanh một lúc đầuthì chìm trong suy nghĩ quẩn quanh cậu đảo mắt nhìn về phía Vương cũng vừa lúcVương quay đầu nhìn Thiên hai ánh mắt chạm vào nhau rồi cuốn chặt không rời.
“Cậu cũng đang nghĩ cái mà tớ đang nghĩphải không?” Thiên lên tiếng.
Vương gật đầu một cái như đồng tình vớicâu nói của người bạn.
Nhờ sự hướng dẫn của Thư mà hai người bạnđã tìm ra của tiệm hớt tóc của anh chàng Thiện bạn trai của Mai. Thiên và Vươngdừng chân trước căn tiệm hớt tóc màu đỏ với tấm bảng hiệu lớn phía trên ghi hớttóc Hữu Thiện. Thiên đẩy cánh của kính đi vào bên trong. Thấy khách bước vào chủtiệm đứng dậy khỏi ghế niềm nở đón tiếp.
“Hai anh muốn cắt tóc hay là gội đầu?”
“Cho hỏi anh có phải là Thiện không?”Thiên hỏi.
“Tôi là Thiện đây ạ. Hai anh là ai tìmtôi có việc gì không? Hay là lại vì sự việc ấy.” Mắt Thiện bỗng nhiên tối sầm lại,mặt đỏ bừng lên.
“Bạn tôi muốn cắt tóc anh chọn kiểu nàophù hợp cho bạn tôi nhé.” Vương nhanh trí chuyển chủ đề.
Thiện lúc này lại nở một nụ cười thậttươi.
“Vậy mời cậu lên ghế.” Thiện hướng taymời Thiên.
“Tớ phải hớt tóc thật sao?” Thiên nóinhỏ với Vương.
“Ừ.” Vương đáp cụt ngủn.
Thiên bất lực leo lên chiếc ghế chuyêndụng của các cửa tiệm làm tóc. Cậu vuốt máy tóc mình vài cái như tiếc thương rồiđể mặc cho anh chủ tiệm muốn làm gì làm. Thiện khéo leo dùng kéo đưa qua đưa lạitrên đầu Thiên từng lọt tóc rơi xuống cũng giống như từng đoạn ruột Thiện đangđứt lìa, cậu đau xót mà chẳng dám nói lời nào. Chỉ sau hơn 20 phút thì Thiện đãcắt xong tóc cho Thiên. Vương đưa mắt nhìn Thiên và phải công nhận vào tài năngcủa người thợ hớt tóc, Thiên như hóa thành một người khác đẹp trai hơn hẳn lúcsáng. Thiên nhìn vào trong gương chính cậu cũng phải công nhận sau khi cắt tócgọn gàng thì trong mình thật là sáng láng là xinh trai. Vương lúc này đã tiến lạigần bàn kính chỗ Thiên đang ngồi bên cạnh là Thiện. Cậu dùng tay chạm vào cácloại dụng cụ hớt tóc trên bàn rồi dừng lại ở một chiếc kéo cán vàng có mũi nhọn,Vương nhấc chiếc kéo lên trước mặt Thiện và nói.
“Chiếc kéo này có giống chiếc kéo đã giếtbạn gái anh không, anh thợ hớt tóc.”
Mặt Thiện bắt đầu đỏ bừng lên các lằngân máu nổi lên cuồn cuộn trên trán chứng tỏ là anh ta đang rất tức giận. Thiênvội đứng bật dậy rời khỏi ghế thủ thế, cậu đoán rằng Thiện sắp lao vào đánhVương. Thiên đứng chắn trước mặt cậu bạn như muốn bảo vệ, lúc này Vương đặt taymình lên vai Thiên kéo người bạn ra phía sau mình, lực kéo của Vương không quámạnh nhưng nó đủ khiến Thiên phải ngoan ngoãn nghe lời, cậu quên mất là mìnhđang muốn bảo vệ Vương.

macthienvuong
06-05-2022, 02:41 PM
44. Anh thợ hớt tóc là sát nhân sao?

“Tôi không có giết Mai, tôi rất yêu cô ấy.”
Thiện nói như hét rồi lấy tay ôm mặt,cơ thể run lên bần bật.
“Anh có thể kể cho chúng tôi nghe quanhệ giữa anh với Mai không?” Vương dịu giọng khi đã nắm bắt được tính cách củaThiện.
Cả ba cùng ngồi xuống bộ ghế sa lông đặtở góc phòng thường dùng làm nơi đọc sách cho khách trong khi chờ tới lượt làmtóc.
“Tôi và Mai quên nhau đã được hai nămtrong dịp sinh nhật của một người bạn. Ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp Mai,cô ấy là một người con gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, một vẻ đẹp trongsáng như bóng trăng soi xuống mặt nước mong manh, dễ vỡ và rất khó nắm bắt.Tính cách của Mai khá phóng khoáng và gần gũi nên rất dễ để làm quen. Sau bữatiệc chúng tôi đã giữ liên lạc với nhau, rồi sau nhiều ngày nhắn tin trò chuyệnthì cả hai quyết định quen nhau. Một cuộc tình đẹp, chúng tôi đã dự định đám cướivào năm sau vậy mà cô ấy đã ra đi mãi mãi.” Thiện nức nở như một đứa trẻ.
“Có người nói cuộc tình của anh và Maikhông phải toàn màu hồng?” Vương dứt khoát.
“Đúng vậy chúng tôi thường hay cãi nhaunhưng đó là chuyện rất bình thường của các cặp đôi. Chén trên sóng còn khua huốngchi là hai con người sống gần nhau. Tuy là có nhiều lúc bất đồng nhưng chúngtôi vẫn rất mực yêu thương nhau.”
“Thế lý do thường xuyên dẫn đến việchai người gây gỗ là gì.”
“Không có gì lớn cả chỉ là vì vài lý donhỏ nhặt không đáng kể.” Thiện dụi mắt.
“Vậy tại sao anh lại hành hung Mai chỉvì những lý do nhỏ nhặt đó?”
Thiện bất ngờ khi biết người đối diệnđã nắm khá rõ chuyện của mình, cậu đành thú nhận thật lòng.
“Chỉ là tôi vô ý đánh cô ấy một bạt taythôi, tôi đã rất ân hận sau đó, thậm chí đã quỳ xuống cầu xin Mai tha thứ chohành động không đáng mặt đàn ông của mình.”
“Tại sao anh lại nghi ngờ Mai có ngườikhác?”
Thiện lại một lần nữa hoảng hốt vì nhưthể Vương đang đọc những suy nghĩ của mình.
“Vì tôi thấy cô ấy nói chuyện với mộtngười đàn ông cách đây vài ngày. Nhưng sau này tôi mới biết người đó chỉ là mộtvị khách bình thường. Chỉ là do tôi nóng giận quá nên mất khôn.”
“Và đây chính là lý do mà anh đã giếtMai?” Giọng Vương bỗng nhiên đanh lại sắt bén như dao.
“Không tôi phải nói bao nhiêu lần nữalà tôi không phải kẻ giết hại cô ấy. Tôi mà biết kẻ đó là ai tôi sẽ băm dằm hắnta thành trăm mảnh.” Thiện rít lên.
“Thế anh có nghi ngờ ai liên quan đếncái chết của Mai không?”
“Tôi không biết nữa Mai là một cô gáiđáng yêu và dễ mến rất hiếm khi xích mích với ai nếu có thì chỉ là Tú cô bạnthân của Mai làm chung ở tiệm ăn.”
“Tại sao anh lại nghi ngờ Tú.”
“Là vì Tú có tình cảm với tôi.”
Thiên nhìn Vương cả hai đều hoang mangtrước diễn biến bất ngờ của sự việc.
“Thật ra trước đây tôi và Tú có quennhau một thời gian nhưng sau đó thì chia tay vì cảm thấy không hợp sau đó thìtôi quen Mai. Nhưng Tú vẫn còn tình cảm với tôi và cô ấy đã nói là sẽ làm tất cảđể có lại tôi.”
“Thế Mai có biết mối quan hệ trước đâygiữa anh và Tú không?” Vương hỏi.
“Không biết vì tôi không muốn cô ấy hiểulầm.”
“Anh không nghĩ là Tú đã nói tất cả mọichuyện cho Mai nghe.”
“Tôi không nghĩ vậy vì nếu đã biết sựthật thì chắc chắn Mai sẽ hỏi tôi cho ra lẽ nhưng cô ấy vẫn chưa từng nên tôiđoán Tú vẫn chưa kể chuyện này ra.”
“Thế còn Thư thì sao, cô ấy có động cơgì để ra tay với Mai không?” Vương quan sát Thiện một ít giây rồi hỏi.
“Nhắc mới nhớ cách đây một tuần Mai cókể cho tôi là Thư có mượn cô ấy một số tiền nhưng Mai đã từ chối không cho mượn.”
“Thư mượn tiền để làm gì.”
“Thư là một cô gái khá là mê cờ bạc, gầnđây cô ta hay dính vào các trò cá cược trên mạng nên bị nợ khá nhiều nên Maiđoán là Thư mượn tiền để trả nợ cờ bạc. Mấy lần trước Mai có cho mượn và khuyênnhủ Thư nên tránh xa mấy trò đỏ đen đó nhưng Thư ngoài miệng thì hứa nhưng chỉvài ngày sau lại tham gia vào nên lần này Mai quyết tâm không cho mượn nợ nữa.Nhưng tôi nghĩ Thư không thể nào giết bạn mình chỉ vì không mượn được tiền. Maiđã giúp đỡ Thư rất nhiều.”
“Tiền bạc có thể tha hóa con người.”Vương đạo lý.
“Anh đã ở đâu vào lúc 2 giờ trưa ngàythứ bảy tuần trước, ngày mà Mai bị giết?”
“Tôi... tôi…” Thiện ngập ngừng
“Anh đã theo dõi Mai tới rạp chiếu phimphải không?”
“Sao cậu biết?” Thiện hoang man.
“Lợi dụng lúc rạp phim hoảng loạn nênanh đã chạy khỏi rạp chiếu phim sau khi đã sát hại bạn gái của mình bằng chiếckéo cắt tóc.” Vương dùng ánh mắt bừng lửa nhìn Thiện.
“Không phải vậy, tôi không giết cô ấy,vì tôi quá lo sợ mọi người nghĩ tôi sát hại Mai nên tôi mới rời đi khỏi rạp chiếuphim ngay khi nhìn thấy sác Mai trên ghế. Nhưng làm sao cậu biết tôi đã ở trongrạp chiếu phim vào lúc đó. Cậu thật ra là ai.”
“Vậy cái kéo đó chính là cái kéo hớttóc của anh sao?”
“Đúng vậy cái kéo đó là chiếc kéo củatôi đã bị mất cách đây mấy tuần. Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.”
“Trùng hợp thật đấy.”
Thiên và Vương cùng rời đi khỏi cửa hiệuhớt tóc bỏ lại Thiện đang ngồi dằn xé nội tâm của bản thân mình.
“Làm sao cậu biết Thiện có mặt tại rạpchiếu phim vào ngày mà Mai bị giết.” Thiên nói với theo Vương đang đi ở phíatrước.
“Trong lúc anh ta đang cắt tóc cho cậutớ đã lén xem ví của anh ta và đã thấy một tấm vé xem phim Cái chết ở rạp chiếuphim cùng rạp cùng ngày và cùng giờ với loại vé mà Thư đã cung cấp cho chúng talúc sáng.”
“Vậy Thiện chính là kẻ sát nhân sao? Vậychúng ta mau đi báo cho cảnh sát biết đi.”
“Không cần đâu tớ nghĩ cảnh sát đã nghingờ anh ta từ lâu rồi. Lúc ra khỏi tiệm hớt tóc cậu có để ý đến người lái xe ômngồi đọc báo cạnh cột điện phía đối diện không?”
“Tớ không chắc lắm. Thế thì sao?”
“Anh ta là cảnh sát mặc thường phụcđang điều tra án đấy.”
“Làm thế nào mà cậu biết được chuyệnđó.”
“Vì anh ta đọc báo?”
“Đọc báo thì có gì bất thường?” Thiên tỏra khó hiểu.
“Anh ta đọc báo ngược.”

Thiên và Vương cùng quay lại gian hàngthịt heo của ông tám đồ tể và bán con heo Chó sau một lúc ngả giá thì ông ta đồngý mua con heo với giá 500 ngàn. Thiên nắm tay Vương kéo cậu rời vội đi thậtnhanh vì cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt đáng thương của con vật tội nghiệp.Đi được một đoạn xa thì Thiên mới buông tay người bạn ra, mặt cậu giờ đây ủ rủmột cách vô cùng đau xót. Vương thấy được nội tâm của Thiên nhưng không biếtlàm sao để an ủi. Thiên đứng lặng thinh tựa mình vào bức tường cũ phủ đầu rongrêu, cậu đang vô thức đưa ngón tay cái ở tay phải lên miệng mà cắn khiến chomóng ở ngón tay ấy mòn cụt vào sát cả da thịt. Thình lình Thiên bỏ tay khỏi miệngquay qua Vương rồi nói.
“Cậu chờ tớ ở đây tớ đi một chút rồiquay lại ngay.”
Không để cho Vương kịp phản ứng thìVương đã ù té chạy. Vương mỉm cười nhìn theo bóng dáng hồ hởi vừa lo lắng vừavui vẻ của người bạn, cậu tin rằng là mình biết Thiên muốn làm gì. Khoảng ítlâu sau Thiên quay lại và trên tay cậu là con heo Chó. Con vật như vui mừng vìthoát khỏi tay tử thần nên cứ liên tục dụi đầu vào người Thiên như cảm ơn.Thiên đưa con heo ra trước mặt Vương rồi cười hì hì khiến đôi mắt cậu nhắm títcả lại. Vương miễn cưỡng lấy tay xoa đầu con heo một cái rồi vụt tay lại và cậubiết rằng mình đã đoán đúng việc mà Thiên muốn làm.